Ðăng Nhập

Xem đầy đủ chức năng : Valentine day



truong_gia
18-03-2010, 08:31 AM
Chapter 1: Chạm chán
Bên cạnh cửa sổ, con bé ngẩng lên ngước nhìn bầu trời, chán nản, nó thở dài, phải rồi chỉ còn 3 ngày nữa là đến ngày 14/2. Một ngày không có ai để tặng chocolate, không có ai tặng chocolate cho, một ngày nằm dài ở nhà, nằm nghe nhạc một mình, ko có ai để buôn chỉ có đống công việc của trường ngộn lên tận đầu. Chợt có tiếng gọi nó từ dưới nhà vọng lên:
_Trưởng! Trưởng già ơi !Trưởng già!
Nó thây kệ, ai là trưởng già chứ hứm! Phương Thảo chạy xồng xộc lên phòng nó, haizz! Chắc lại hỏi ý kiến ý cò hôm Valentine Day mặc gì! Quá rõ bài của nàng rồi.Thảo lên đến cửa phòng nó rồi nhưng nó vẫn mặc kệ, tai vẫn đeo cái headphone nó lẩm nhẩm hát theo lời bài hát. Mặc kệ đứa bạn đang gào thét gọi cửa ầm ầm, kệ mi đến khi nào gọi đúng tên của ta thì ta ra. Cuối cùng con bạn cũng chịu gọi đúng tên nó, lững thững bước ra mở cửa, Miss Bùi Thảo hay là Thảo Kelly xộc vào căn phòng bừa bộn sách vở giấy tờ tài liệu của nó. Con bạn quý hóa của nó kêu lên:
_ Ôi trời mày đang làm gì thế này? Có thu dọn ngay đi không! Tao đang cần mày tư vấn mà! Thôi ! Đi shoping với tao đi !
Còn lâu đi, nó làm gì còn tâm trạng nào mà tư mới chả vấn nữa. Nó ngáp uể oải, không đáp mặc cho con bạn hết ca thán rồi đến năn nỉ. ôi trời ơi con thảo này nó không thấy mỏi miệng à? Suốt cả 15’ chỉ nghe thấy mồm con bạn quý hóa của nó nói liên tục. Chịu thua con bạn nó đứng lên, bỏ cái headphone xuống, chậm chạp bước đến trước cái tủ quần áo, uể oải mở ra, nó chọn đại một bộ nó xếp sẵn trong tủ mà không thèm để ý gì đến nó vừa lấy ra một bộ quần áo như thế nào, thay ra và mặc kệ cho con bạn kéo ra phố nó cũng không để ý. Ngồi trong quán trà sữa đợi con bạn khố nối, nhìn ra ngoài đường, nó nhìn đường phố trong những ngày chờ nàng xuân về. Những ngày cận tết thành phố nhộn nhịp hơn ngày thường hơn bao giờ hết, những hàng bàn đào quất nhộn nhịp và tấp nập người mua kẻ bán, lũ học sinh cũng tí ta tí tớn sắm quần áo mới cho những ngày tết, từng con đường đều được dọn dẹp sạch sẽ. Chỉ còn hai ngày nữa thôi là đến ngày 30, giao thừa lại đến gần, lại một năm mới sắp đến, một năm mới với bộn bề những công việc mới lại sắp tới. Nó thở dài, năm nay mùng một tết lại rơi đúng ngày Valentine, không còn gì có thể tệ hơn thế nữa, mùng một tết chắc nó lại bó gối ngồi nhà ôm chồng đĩa quá, giời ạ! Sao trên đời lại sinh ra một cái ngày lễ tình nhân để làm gì không biết cơ chứ, để bây giờ nó lại một mình cô đơn trong khi người ta đang tíu tít đủ thứ cho cái ngày lễ tình nhân kia. Và cái tết năm nay lại trải qua trong sự buồn chán của nó. Nó cứ ngồi thả hồn trôi miên man, chợt một giọng con gái nhão nhoẹt, chua loét như vừa uống cả lít giấm vang lên đằng sau nó, khiến nó sởn hết cả da gà:
_ Anh à ! Em muốn đi shopping, có mấy cái áo ở Vincom trông được lắm, em rất muốn có được chúng!
_ Ưmh! Em muốn gì cũng được mà! Kưng! Em muốn gì anh sẽ cho em mà.
_ Em biết mà! Em yêu anh nhất, cả đời này em yêu chỉ mình anh thôi! Hí… hí ..hí
Con bé nghe xong những câu ấy mà sởn da gà lạnh sống lưng,toát mồ hôi hột. Sặc! Sao trên thế giới này lại có một cái thứ giọng tởm lợm như vậy hả giời !??! Cái thứ giọng như kiểu vừa uống cả một thùng giấm chua loét, lại còn nhõng nhẽo kiểu như mấy cái kẹo để lâu ngày chảy nước ra vậy dính dính, ghê ghê, không những thế mà còn kéo dài giọng ra khiến người khác nghe thấy tưởng như giọng của mấy con mụ đồng cô đồng cậu nhão nhoẹt nát tóet. Tởm văn tởm, chậc! trên đời sao mà lắm thằng ngu vậy?!?! Mà thôi, nó cũng chẳng quan tâm, đâu phải chuyện của nó, nở một nụ cười mai mỉa, nó tiếp tục tỏ ra bất cần đời, trên mặt nó lại dán lên mấy chữ “Don’t care anything”. Bất chợt mắt nó quét qua cái bàn mà vừa nãy phát ra cái giọng nói khiến cho nó suýt phải cho ra cả bữa trưa ấy, hưm! Cặp ngồi ở cái bàn đó đúng là khiến cho người ta lộn cả gan cả ruột ra mà, tức mắt không chịu được. Ặc ặc ! Nó thề với trời là nó chưa bao giờ lại gặp một con bé xấu kinh thiên động địa như thế cả, chân thì cong, mặt thì chát cả tấn phấn, người đã xấu lại còn mặc cái quần rõ ngắn, cạp trễ đến tận đít (nguyên văn lời nó nói mấy đứa con gái chẳng ra gì ngoài đường), áo lại khoét sâu thôi rồi cúi xuống là nhìn thấy từ A đến Z …..Nhưng đó chỉ là nó nói quá lên thôi chứ thật ra nó thấy con bé kia cũng được chứ không đến nỗi ma chê quỷ hờn, còn tên con trai ngồi bên cạnh thì…. Chà! một mĩ nam tử đây! khuôn mặt điển trai tuấn tú với những đường nét hoàn hảo không chê vào đâu được, đôi lông mày thanh tú, đôi mắt đen huyền tinh anh, pha trộn trong đó là sự tinh quái cùng sự rắn rỏi, chiếc khuyên tai có đính kim cương càng tăng thêm phần thu hút cho cậu ta. Nụ cười nhếch môi mang nét tinh quái nhưng lại cực đẹp ấy sẽ khiến các cô đổ gục hàng loạt như đốn gỗ chứ không phải là không đâu. Hừ! đúng là một đôi đũa lệch mà. Nhìn thật ngứa mắt,hai con người ấy ngồi sát vào nhau như dính keo ấy, laị còn ôm nhau giữa đường giữa chợ nữa chứ. Này! ở đây là quán trà sữa chứ không phải là nơi cho các người tình tứ đâu nhớ! Thầm hét lên trong đầu, nó chiếu ánh nhìn sắc như dao cạo vào cặp đôi đang hết sức tự nhiên diễn phim hàn quốc ở giữa quán kia. Bất chợt, cậu con trai kia ngẩng mặt lên nhìn, ánh mắt chứa đầy sự thích thú đối với những thứ mới mẻ kia không còn hiện hữu nữa mà thay vào đó là một cái nhìn lạnh hơn cả đá chiếu thẳng vào nó. Không một chút ngại ngùng nó hếch mặt lên chiếu ánh nhìn sắc lạnh của nó vào thẳng đứa con trai kia, vẻ mặt của nó đầy sự tự mãn và thách thức. Bùm! Bùm chéo! Chéo! Bốn mắt gặp nhau, những viên đạn từ mắt hai bên phóng ra không ngớt. Nhưng thật không may cho tên con trai kia, con bé người yêu của hắn đã đánh hắn một phát vào vai, và bắt đầu hờn dỗi trách móc với một âm điệu kinh khủng đến nỗi nó phải nhét ngay cái earphone để khổi phải nghe đến lần thứ hai cái giọng điệu sến chảy nước và tởm phát ói kia.
“The rain fall on my ưindown,
And the coldness run though my soul
Oh rain fall…..”
Những giai điệu của bài “ come back to me” đưa nó về thế giới không tưởng của riêng mình nó. Bất giác nó nhìn lại chính hình ảnh bản thân nó phản chiếu trên cửa kính, một cô bé với mái tóc tỉa ngang lưng, đôi mắt sáng, thông minh nhưng mang sự hờ hững, đôi lông mày thanh mảnh, khuôn miệng tao nhã, cái cằm thanh tú, nói chung nó là một con bé lạnh lùng, bộ quần áo mà nó rút đại trong tủ hôm nay sao mà hợp với tâm trạng của nó hôm nay thế. Cái áo phông cổ lọ dài tay bó sát người màu đen, chiếc áo len dài khoác bên ngoài màu đen tôn lên cái làn da trắng ngần của nó, chiếc quần jean trắng và thêm một chiếc khăn len màu hồng. Một ngày với một chút vui tươi bên bạn bè, một chút buồn chán vì cô đơn,một chút mới mẻ và thú vị trong của gặp gỡ vừa nãy. Một ngày với đủ mọi cảm xúc. Nó nở một nụ cười ấm áp, và tiếp tục thả hồn trôi theo những nốt nhạc. Mải mê con bé chẳng còn quan tâm đến bất kì thứ gì nữa, bỗng một giọng nói quen thuộc gọi giật tên nó từ đâu đó vang lên khiến nó giật mình,
_Thiên Trang! Lâm Thiên Trang!
Rất từ từ con bé ngầng lên thoát ra khỏi không gian riêng của chính mình ngó quanh quất tìm kẻ nào dám cả gan gọi nó trong lúc nó đang cho tâm hồn nghỉ ngơi. Một giọng nói ghê rợn phát ra ngay đằng sau nó:
_ Không phải tìm đâu nữa! Tao đây nè!
Con nhỏ Hoài Giang đang dí sát miệng vào tai nó và giả giọng ma để hù dọa, con bé thở phào, giơ tay tét vào lưng con nhỏ Giang một phát nghe nổ một tiếng “bốp” to đoành. Nhỏ Giang kêu lên oai oái:
_ Mày điên à! Tự nhiên đánh tao đau quá vậy?!?!
Nó nhấc cái tai nghe ra, nói thản nhiên:
_ Ai bảo mày dọa tao, làm tao giật cả mình, giây phút tao để hồn mình lang thang bị mày phá đám rồi đó!
_ Au ui- con nhỏ vừa suýt xoa cái lưng đau rát của nó, vừa thả phịch người xuống cái ghế trống đối diện con bé – Mà sao mà ngồi đây làm gì? Tao tưởng mày đang ở nhà xử lí đống công việc của hội học sinh chứ!
_ Hội học sinh đâu phải chỉ có mình tao đâu, tối nay gửi mail cho tụi nó, mỗi đứa khoảng tầm 100 cái chia đều ra làm trong tết, lệnh của hội trưởng” phải làm hết trong tết” đố tên nào dám chống lại chứ!- Nó cong môi nhắc lại cho con bạn mình nhớ.
_ Thôi ! Thôi! Em biết rồi chị trưởng độc tài ạ! Chắc các Club muốn tăng kinh phí hội lên chắc phải quỳ trước văn phòng của mày 3 ngày 3 đêm, khóc nước mắt ngắn nước mắt dài, năn nỉ ỉ ôi rồi còn phải dập đầu cầu xin thì mày mới cho quá! – Vừa nói, nhỏ Giang vừa khoa chân múa tay diễn tả hết sức khôi hài khiến cho nó bật cười.
Trong ánh nắng yếu ớt còn sót lại của buổi chiều mùa Đông xuyên qua khung cửa kính, đậu trên khuôn mặt của con bé, nó cười trông rạng rỡ, xinh tươi, và đáng yêu như một thiên thần, đúng lúc đó từ bàn bên kia(cái bàn mà nó vừa thực hiện cuộc đấu mắt nảy lửa đấy ạ!)có một anh chàng cực kì điển trai đang ngước lên và bắt gặp nó đang cười. Nhưng nó không biết có ai kia đang ngẩn ngơ vì nụ cười của nó. “Ai kia đó” chính là Thế Anh, thằng con trai bị nó soi mói vừa nãy, Thế Anh – đệ nhất hoàng tử của trường Victoria này bị chao đảo bởi một con bé ư? Thế Anh mỉm cười, lắc đầu phủ nhận cái điều kì cục mà cậu vừa nghĩ đến, không bao giờ đâu, đó chỉ là một chút xao xuyến thoáng qua mà thôi. Cậu đứng dậy tính tiền và ra ngoài cửa đợi người yêu vừa mới “thay” được “hai ngày”, những sải bước vững chãi, mạnh mẽ và tự tin thu hút tất cả con gái có mặt trong quán ngoại trừ hai cô bé ngồi bàn trong cùng đang vô tư nô đùa mà không quan tâm đến “thời thế”. Thanh Hằng _ con bé với những đường cong hấp dẫn đang hớn hở bước lại, thân mật ôm tay cậu, nhõng nhẽo yêu cầu:
_anh à! Chúng ta đi Shopping nhé_ Thế Anh gật đầu hào phóng, Thanh Hằng cười tít mắt vui vẻ, hai người cùng lên chiếc xe du lịch đậu gần đó, con xe gầm gừ và lao vút đi trên con đại lộ của thành phố.
Trong khi đó Thiên Trang Và Hoài Giang đang đùa giỡn nhau trong quán.
_ Trang này! 14/2 mày có kế hoạch gì chưa! Còn tao hôm ấy phải về quê với gia đình rồi chẳng đi đâu được nữa, Chán thấy mồ !
_ Mày ở đây thì cũng có ai đưa mày đi chơi đâu! Nó đáp trả và đưacái ống hút của ly trà sữa lên, hút roạt một phát.
_ Không ai đưa tao đi thì tao đi với mày ! thiếu gì cách !
Nó lè lưỡi :
_ Thôi đi bà, tôi không less mà đi với bà đâu, 14/2 toàn các cặp đi không thôi hà!
_ chậc!!! chậc !Chán quá đi ! Thôi uống nốt đi rồi tao với mày đi dạo chợ hoa !
_ Chợ hoa cái gì?! đợi con Kelly rồi đi!
_ Khỏi đợi nó kìa!
Con nhóc Phương Thảo đang tay xách nách mang một đống đồ, mặt tươi cười như hoa hớn ha hớn hở chạy lại chỗ chúng nó đang ngồi, con bé thả đống đồ cái phịch xuống ghế, và ngồi luôn xuống bên cạnh Thiên Trang, không quên quay ra đằng sau í ới gọi món với bà chủ quán quen. Liếc qua chỗ đồ mà con bạn nó vừa xách về, 2 đứa chúng nó không khỏi nhăn mặt nhíu mày, lắc đầu, lè lưỡi, Kinh khủng, hằng hà sa số bao nhiêu là quần áo dày dép trang sức, mĩ phẩm. Đáng sợ con bé này nó đi mua quần áo kiểu gì mà như là khuân cả cửa hàng thời trang nhà người ta về vậy. Vẫn vô tư, không quan tâm đến hai con bạn đang ngao ngán nhìn mình, Phương Thảo ngậm ống hút của ly sinh tố xoài hút một hơi hết nửa cốc, con bé thở phù một cái :
_Hà ! ngon ghê! Đỡ khát hẳn! Sao mà nhìn tao kinh thế ?
_ Mày có đi dạo chợ hoa không ? Tao đang định đi đây!- Thiên Trang mở lời
_ Hả! Hưm ! tao cũng đi luôn
_ ưmh! Vậy mày ngồi nghỉ đi! Đợi Sa-chan đến rồi tụi mình đi luôn!- Giang nói
_ Vậy mày gọi luôn cho nó đi – Thảo nói với Giang
Mặc kệ mấy con bạn đang í ới gọi nhau nó quay ra chìm vào suy tư, lơ đãng để kí ức mình tìm về cuộc gặp gỡ thú vị lúc nãy nó mỉm cười thật nhẹ, một chút mộng mơ lãng mạn của tuổi học trò để rồi nó sẽ không bao giờ gặp cảm giác ấy lần nữa-nó nghĩ ngợi linh tinh- khi mà nó thừa kế tập đoàn địa ốc của nhà nó,cuộc sống của nó rồi sẽ quay guồng với những cuộc gặp mặt, những bữa tiệc, những cái bắt tay, những tờ hợp đồng mang đầy tính chất thương mại, giống y cuộc sống ba nó, rồi đây nó sẽ trở thành thế nào khi bị cuốn vào trong cái guồng quay ấy. Nó không ghét chuyện đó – chuyện kinh doanh, nhưng nó lo sợ một khi mà rơi vào cái guồng quay ấy nó sẽ biến đổi như thế nào, nhất định nó sẽ không đánh mất mình đâu, nó vẫn sẽ lạnh lùng, vẫn sẽ độc tài nhưng nó sẽ không bao giờ để cái phần ngây thơ đáng yêu của tuổi mới lớn biến mất đâu, không bao giờ, nhưng ai sẽ bảo vệ cho nó ? Trong những lúc buồn ai sẽ giúp nó giải tỏa? Nó không biết nữa! Nó mong chờ cái kì tích ấy xuất hiện, nhưng bây giờ nó phải mạnh mẽ thật mãnh mẽ để bảo vệ chính mình; bàn tay nó siết chặt lại, đôi lông mày nhíu lại, những nếp nhăn xuất hiện trên vầng trán cao của nó, nhưng một bàn tay mát lạnh áp lên mặt nó, khiến nó choàng tỉnh,Phương thảo đang áp hai bàn tay của nhỏ lên mặt nó khiến nó dứt khỏi dòng suy nghĩ, dứt khỏi những niềm lo âu, buồn bực
_ Trông mày khó coi quá, Trang ạ! Đừng có lo lắng đên tương lai, Hãy cứ là một đứa trẻ khi bạn vẫn còn đang là một đứa trẻ. Nào! Bây giờ thì mày có đi không ?
_ Đi đâu ? Con bé ngơ ngác hỏi
Thảo bật cười ha hả:
_ Thì đi chợ hoa chứ đi đâu!! Con Dở Hơi
Con bé bật cười, ừ, đúng rồi đi chợ hoa, tết rồi mà lại!!
__________________________________________________ _

Đi một vòng thì bốn đứa lạc mất nhau, thở hắt ra một cái nó rút cái I phone trong túi ra gửi tin nhắn cho mấy con bạn nói là mình về trước, lại treo 4 từ ”don’t care anything” trên mặt, nhét cái earphone vào tai nó tiếp tục rảo bước trên đường, đường phố nhộn nhịp nhưng cũng có vắng đi nhiều vì ngày tết những người dân nhập cư vào thành phố này kiếm sống cũng về bớt phân nửa, những nhà hàng, siêu thị cửa hàng bên đường nhộn nhịp chuẩn bị cho tết, cửa hàng nào cũng treo đầy những băng rôn”khuyến mãi,giảm giá” “Sale off thế nọ rồi thế kia”. Nó bước vào Vincom, lên tầng 6 rẽ vào megastar. Nó coi lịch chiếu, umh, A ha,60’ nữa sẽ có buổi chiếu của new moon ! Sướng quá xá! Tí ta tí tởn nó chạy đi mua vé, rồi cầm bịch bắp rang bơ chạy xuống mấy gian hàng quần áo dưới kia, xem có cái nào đẹp thì mua, nó dạo bước ngắm nghía những gian hàng quần áo trưng bày hết sức bắt mắt. Nó dừng lại, một chiếc áo len dài khoác ngoài, màu kem kiểu dáng bắt mắt và đang thịnh hành đập vào mắt nó. Cầm lấy cái áo giơ lên ngắm nghía một hồi nó định nhấc cái áo ra thì một bàn tay đã giơ ra tóm lấy cái áo và giật ra khỏi tay nó. Nó bực mình, đứa nào mà bất lịch sự và vô duyên hết cỡ vậy. Đưa mắt nhìn theo đôi tay đã giật lấy cái áo, nó phải trợn tròn mắt ngạc nhiên vì chủ nhân của đôi tay vô duyên vừa rồi không phải ai xa lạ, đó chính là con nhỏ trong quán trà sữa vừa nãy, con bé có cái giọng nói chua loét bị nó soi từ trên xuống dưới ấy. Nó tức điên, đúng là vừa xấu vừa vô duyên!
Cái con bé ấy đang tí tởn thử cái áo giật được của nó. Tức điên lên được, Nhưng thôi! Nhường! Con bé tự nhủ. Quay đi chỗ khác, mắt nó bắt gặp một chiếc váy cực kì dễ thương, màu đen đỏ, cổ cao,ôm khít thân trên và xòe ra ở dưới. Nó vừa định đưa tay ra nhấc chiếc váy ra để thử thì một lần nữa đôi tay của con bé kia tóm lấy giật cái váy ra khỏi tầm tay nó. Lần này thì không thể nào mà nhịn được nữa, nó điên tiết lắm rồi, mặt nó đằng đằng sát khí, nó tặng cho con bé kia một cái lườm có thể khiến người ta lạnh sống lưng, toát mồ hôi hột và chuồn lẹ trước khi nó đập cho một trận nhưng con bé đó lại không hề sợ, hất mặt lên nhìn giả nó một ánh nhìn kiêu ngạo. Đã thế con bé ngu ngốc ấy lại còn nói một câu ngứa tai khiến lửa giận trong nó bốc lên tận đầu:
_ Cái váy này không dành cho một kẻ xấu xí như cô đâu!
Nó muốn giơ tay lên độp cho mấy cái vào mặt con nhỏ đó lắm nhưng ở một nơi như thế này thì làm sao có thể ra tay được . Nó buông ra một câu mỉa mai độc địa:
_Còn những kẻ vừa ngu ngốc vừa vô duyên thì không bao giờ có thể ngóc đầu dậy nổi đâu, mãi mãi chỉ là những kẻ ăn bám người khác thôi! Những kẻ dưới đáy của xã hội mà thôi!
Con bé kia đỏ gay vì bị nói xấu, xoay mặt lại đối diện với nó hét lên ầm ĩ :
- Con nhỏ kia! Mày nói cái gì vậy hả? muốn chết à?
Nó nhìn thẳng vào mắt người đối diện, chiếu thẳng tia mắt lạnh lẽo sắc như dao lam vào khuôn mặt đang đỏ phừng phừng lên vì tức kia, chậm rãi nhả từng tiếng một :
- You are so stupid and crazy, you don’t know anything about politeness, And you are a stupid pig!
Con bé đỏng đảnh kênh kiệu sau khi nghe được câu nói đó thì tức điên lên (dùng từ tức điên lên là còn nhẹ), mặt tím lại vì tức, cánh tay của cô ta đưa lên cao định vả vào mặt nó, ngay lập tức nó giơ tay lên đỡ lấy cái tát & gạt mạnh tay của cô ta ra. Mất đà con bé đỏng đảnh đó chới với một hồi trên đôi guốc cao gót mười phân rồi ngã cái rầm xuống kéo theo bao nhiêu là đồ đổ theo. Ầm!! Ầm Cú ngã của con bé đỏng đảnh gây ra một tiếng động lớn khiến mọi người xung quanh chú ý tới. Họ mở lớn mắt ngạc nhiên, một số thì bịt miêng để che đi nụ cười chế giễu, một đứa trẻ thấy vậy giật tay mẹ nó và nói:
_ Mẹ ơi chị kia lớn thế rồi mà đi còn với vấp ngã mẹ nhỉ!
Con bé đó vừa bị ngã vừa bị chê cười lại còn mất mặt nữa chứ. Tức không để đâu cho hết, đứng dậy mặt mũi hằm hằm nhìn nó. Thiên Trang cũng không vừa, khuôn mặt lạnh lùng pha một chút kiêu ngạo nó nở một nụ cười mai mỉa cho con bé đó. Điên hết sức con bé kia định mở miệng ra để quát nó thì một giọng nói đã gọi giật con nhỏ đó lại :
_ Thanh Hằng em đang làm gì vậy?
Một anh chàng đẹp trai đang sải bước tới chỗ nó đang đứng, nó quay ra nhìn thẳng vào mặt cậu ta, mặt nó bây giờ chỉ thể hiện duy nhất một cảm xúc là sự lạnh lùng, ánh mắt lạnh lẽo của nó sói thẳng vào cảnh cậu ta đỡ con bé Thanh Hằng đỏng đảnh đó đứng dậy. Có mặt bạn trai nó ở đó, con nhỏ Thanh Hằng lại được dịp bù lu bù loa lên, nó vừa khóc vừa ra vẻ đáng thương, mếu máo kể lể với tên con trai vừa mới xuất hiện:
- Anh à! Con nhỏ đó … Híc… Con nhỏ đó nó đánh em,rồi nó còn nói xấu em nữa, nó lại còn làm em ngã làm em xấu hổ trước mặt mọi người, Hic… Hic …hu…hu
Hắn ta quay lại đối diện với nó, ánh mắt của cả hai đều lạnh lùng chiếu thẳng vào nhau, cả hai người đều thể hiện sự thách thức cao độ qua ánh mắt. Nhưng nó thoáng nhìn thấy cái đồng hồ đằng sau mày nó nhướng lên cao hết cỡ, Thôi chết sắp đến giờ chiếu phim rồi. Nó phải mau chóng tìm cách giải quyết chuyện này.Đúng lúc ấy, Thế Anh lên tiếng:
_ Này cô ! Tại sao lại làm như vậy với cô ấy,còn làm gì vậy? không mau xin lỗi cô ấy đi!
Nó nhếch môi cười khẩy một cái, đáp lại câu nói của Thế Anh
_ Từ bao giờ mà người đúng lại phải xin lỗi người sai chứ. Còn việc ai đúng ai sai thì chỉ cần xem đoạn băng ghi lại toàn bộ sự việc lúc nãy ở chiếc camera kia là rõ ngay thôi. Mà sao trên đời này lắm kẻ thích những đứa con gái không ra gì thế nhỉ. Những đứa vừa xấu vừa vô duyên như thế mà cũng yêu được thì đúng là mù rồi!
Nói xong nó quay người lại bước đi, không quên nói thêm một câu:
_ Cái đống bừa bộn ấy cảm phiền nhờ 2 người nhé, thanks
Thế Anh cứng họng trước những câu nói của nó, những cảm xúc trái ngược nhau của cậu cứ đan xen một cách không cần thiết, mặt cậu đỏ gay, trong lòng cậu bây giờ vừa tức giận vừa thú vị, có một chút dao động và cả sự tự ái nữa. Chưa đứa con gái nào dám nhìn cậu bằng đôi mắt chứa đầy sự kiêu ngạo và thách thức như vậy cả, con nhỏ Thanh Hằng tìm mọi cách để lôi kéo sự chú ý của cậu, nhưng sự thú vị đối với cô bé vừa nãy còn lớn hơn những cảm xúc hỗn loạn, nó khiến cậu mỉm cười thích thú và chẳng thèm quan tâm đến con nhỏ đứng kế bên mình. Con nhỏ Thanh Hằng thấy vậy thì lại càng ngúng nguẩy ra vẻ giận dỗi. Chẳng quan tâm, cậu tiến lại phía quầy tiếp tân, đặt tờ 500.000 lên bảo họ dọn dẹp rồi đi luôn không quay lại. Nhỏ Thanh Hằng tức phát khóc nhưng không làm gì được đành đuổi theo Thế Anh.
____________________________________
Lúc này con bé đã yên vị trong phòng chiếu, chờ đến giờ chiếu new moon, nó nhớ đến cuộc chạm chán lúc nãy, khuôn mặt của anh chàng đó có chút gì đó quen quen, hình như đã gặp ở đâu đó. Phụt! đèn của phòng chiếu phim vụt tắt, màn hình đã bắt đầu sáng lên, chẳng nghĩ ngợi gì nhiều nó tập trung vào bộ phim yêu thích của nó.
END CHAPTER 1
:sn::sn: mong các bạn nhận xét nhiệt tình cho mình nhe!!!!!!!

truong_gia
11-04-2010, 06:26 AM
Chapter 2: Buổi tối đặc biệt
Con bé bước ra khỏi Megastar với cái mặt hớn hở, phim quá là hay luôn con bé xem xong vui không thể tả. Nó mê tít cặp đôi Kirsten Swart và Robert Pattinson, nó chưa thấy cặp nào đẹp đôi đến thế cả. Phim thật là lãng mạn quá đi, con bé cười tít mắt sung sướng, vào thang máy để đi xuống tầng trệt lấy xe để về, con bé ngớ ra một điều hôm nay nó không đi xe, mặt mũi méo xệch, con bé đành bắt một chiếc taxi để đi về.
Về đến nhà, nó chùng xuống, hôm nay ba nó thể nào cũng không ở nhà lại chỉ mình nó thui thủi với người hầu và quản gia trong căn nhà rộng lớn mênh mông này thôi. Thở dài, nó chui ra khỏi chiếc xe taxi, gửi tiền bác lái xe, nó bước vào nhà, bác bảo vệ mở cổng cho nó, cánh cổng sắt nặng nề kêu ken két từ từ mở ra, lối đi rải sỏi quanh co dẫn vào khuôn viên của căn biệt thự rộng lớn và sang trọng,sáng trưng đèn đuốc, khoảng sân vườn mênh mông cũng được lắp đèn sáng rực lên trong buổi chiều tối. Bước đến thềm nhà nó đã thấy ông quản gia đang đứng đợi nó, thấy nó ông cúi người chào :
_ Tiểu thư đã về !
Nó gật đầu chào lại ông quản gia, bước vào nhà, nó cảm thấy hôm nay nhà mình có gì đó rất khác với mọi hôm. Nhưng nó cũng chẳng thèm để ý, nó quay sang hỏi ông quản gia :
_ Bố tôi đã về chưa? – một câu hỏi quá quen thuộc hôm nào nó cũng hỏi và hôm nào cũng nhận được một câu trả lời như nhau: ”Ông chủ chưa về thưa tiểu thư!“. Nó chắc mẩm hôm nay cũng lại thế thôi nhưng hôm nay câu trả lời của ông quản gia lại khiến nó nhướng mày ngạc nhiên:
- Dạ! Ông chủ đã về ạ! Ông nói là khi nào cô về thì lên gặp ông
Nó thở dài lần nữa, lại chuyện gì thế không biết:
- Được rồi, phiền ông chuẩn bị bữa tối và mang lên phòng cho cháu, còn bây giờ cháu đi gặp ba cháu đây
- Vâng, tôi biết rồi
- Vậy phiền ông nhé!
Nói rồi nó bước lên cầu thang, đi thẳng một mạch đến phong ba nó. Căn phòng luôn luôn tối đèn vào giờ này nhưng hôm nay lại có ánh sáng hắt ra ngoài khe cửa. Nó gõ vào cánh cửa gỗ nặng trịch:
- Là con đây thưa ba
- Con vào đi
Nó đẩy cửa bước vào, cha nó đang nhâm nhi tách trà bên chiếc bàn trà cao bằng gỗ, kiểu dáng và trang trí hết sức tinh xảo.
_ Ba ăn tối chưa ba?-nó cất tiếng dịu dàng hỏi
- Ba ăn rồi con gái. Con ăn chưa
- Con đã bảo ông Thành mang bữa tối lên phòng con rồi, lát nữa con ăn. Ba gọi con có chuyện gì vậy ạ!
- Ờ con gái, mai ba có một buổi tối hết sức quan trọng cần con đi cùng, mai con nhớ ăn mặc và trang điểm thật đẹp nhé! Tối ba sẽ về đón con đi!
- Vâng, con biết rồi! Còn bây giờ con xin phép về phòng
- Được rồi con đi đi
Nó chán nản lê bước về phòng, lại một bữa ăn tối ăn tối mang tính thương mại nữa, chán muốn chết, thể nào ngày mai nó cũng phải cười mỏi miệng và đau nhừ chân vì đứng trên đôi giày cao gót cho coi. Vươn vai ngáp dài, nó mở cửa bước vào phòng, đèn trong phòng mở đồng loạt soi rõ căn phòng của nó. Căn phòng với tông màu kem dịu nhẹ, rộng rãi và thoải mái, căn phòng được thiết kế như một căn hộ riêng biệt nhưng không có phòng bếp và không có cửa, tường ngăn cách với phòng ngủ, thay vào đó là 2 cái giá sách kê hai bên và chiếc mành bằng những hạt châu đủ màu treo ở giữa. nơi đặt chiếc giường ngủ của nó trông thẳng ra là khoảng sân rộng của riêng nó nơi nó trồng và chăm sóc đủ thứ cây đủ loại hoa mà nó yêu thích. Nó yêu căn phòng này, nơi chứng kiến sự trưởng thành của nó hàng ngày. Còn bây giờ thì nó cảm thấy đói và mệt quá. Thả người đánh phịch một phát trên bộ salon êm ái, với tay bật dàn âm thanh nổi, nó nằm ườn nghe nhạc.
_ Thưa cô! Bữa tối đã sẵn sàng ạ
_ vào đi !
Cô hầu mở cửa buớc vào cùng khay bữa tối, đặt lên bàn và lùi ra ngoài, mùi thức ăn thơm lừng khiến bụng nó cồn cào, ngồi dậy đánh chén hết khay thức ăn, nó gọi người lên dọn dẹp, nó đi tắm thay quần áo ngủ, nằm xoài trên giường nghe nhạc, nó thiếp đi lúc nào không biết, trong giấc mơ nó thấy một cảnh rất lạ nó và một tên con trai nữa đang đứng trứoc biển ôm nhau rất hạnh phúc tên con trai đó quen thuộc không thể tả nhưng nó không thể nhớ ra đó là ai, và rồi tất cả bất chợt biến mất như chưa từng xuất hiện, nó rơi xuống một vực thẳm tối om không đáy, nó sợ hãi kêu thét lên, một bàn tay nắm lấy tay nó nhẹ nhàng ấm áp và truyền cho nó sức mạnh, kéo nó lên từ bóng tối sâu thẳm, nó ngẩng lên một cô gái giống nó y hệt ngoại trừ mái tóc màu bạch kim và tròng mắt màu bạc, cô ta bay lơ lửng trong không khí, mỉm cười cô ta ghé sát vào tai nó thì thầm, nhìn lại nó đã thấy chàng trai lúc nãy đang đứng đằng sau và dang rộng vòng tay ấm áp siết chặt nó vào lòng, và rồi giấc mơ biến mất, Bụp! bộp! nó giật mình tỉnh giấc, nghếch đầu cao lên khỏi gối nó tìm xem tiếng động đó là cái gì, nó thở phào nhẹ nhõm, hóa ra là mấy cái gối bị nó đạp lung tung “bon” ra khỏi giường, quay sang nhìn cái đồng hồ ở tủ đầu giường 5:00 am, còn sớm quá, những thứ đó ra chỉ là giấc mơ thôi sao? nhưng những cảm giác ấy tại sao lại thật đến vậy. Lời của cô gái đó nó còn nhớ như in : Cố gắng lên nhé! duyên kì ngộ thì lắm gian nan, nhưng cuối cùng hạnh phúc cũng sẽ đến! Vắt tay lên trán nó tiếp tục nghĩ về giấc mơ kì quái kia, cô gái ấy là ai? tại sao cô ta lại giống nó vậy, và cả chàng trai kia nữa, anh ta là ai? thật là khó hiểu tại sao nó lại thấy cậu ta thân thuộc một cách lạ lùng như vậy? Toàn những chuyện khó hiểu! Đầu nó ong ong lên, thôi! Dẹp không nghĩ ngợi gì nhiều nữa. Ánh nắng của một ngày mới trải rộng trên khu vườn của nó, xuyên qua bức tường kính hắt vào phòng nó những vạt nắng màu vàng mật ong,nó ngồi dậy, chống gối, ngẩng mặt nhìn ra khu vườn của nó, khu vườn rực rỡ trong nắng sớm, hàng chục loài hoa đang đâm chồi nảy lộc, nở hoa chào mừng nàng xuân sang. Khuôn mặt nó bừng sáng niềm vui thích, một nụ cười thật tươi nở trên môi nó, tung chăn dậy, mở chốt cửa nó bước ra ngoài, hòa trong bầu không khí trong lành của buổi sớm là hương thơm của những bông hoa của khu vườn. Hít một hơi thật sâu, không khí trong khu vườn khiến nó cảm thấy sảng khoái và thoải mái. Ngắm nhìn khu vườn treo babilon “tự tạo” này của nó, con bé cảm thấy thật bình yên, quên hết ưu phiền. Trong khu vườn lúc này hàng chục đóa hoa đang khoesắc tỏa hương, lan quân tử kiêu hãnh rực rỡ, hài vệ nữ e ấp thẹn thùng, lan văn tâm dịu dàng quý phái, hoa baby nhỏ xinh dễ thương, hồng pháp mập mạp khỏe khoắn kiêu sa, giàn hồng tường vi vươn mình lên cao đón lấy nắng thanh khiết của buổi sớm. Hứng chí con bé chạy vào phòng, và khi bước ra trên tay nó là cây ghi ta, so dây dạo thử một vài nốt nhạc nó gật gù, hum, umh tốt rồi, những thang âm của cây đàn rung lên một bài hát rộn rã, giọng hát trong trẻo của nó vang vọng khắp khu vườn:
“ Một ngày rồi lại tới với nỗi buồn mình tôi
Một đêm trôi qua với những giấc mơ mà sao không nhớ
Và một làn gió….”
( Vội yêu_ Hà Kiều Trinh)
Giai điệu “vội yêu” tươi vui lan truyền trong không gian rộng lớn, vang vọng khắp căn biệt thự. Say sưa bên bên cây đàn giutar, nó bỗng khựng lại, cảm xúc đang lên cao trào của nó bị gián đoạn giữa chừng, Cộc! Cộc! Cộc, tiếng gõ cửa vang lên liên tiếp trên cánh cửa phòng nó, bực mình con bé gắt gỏng:
_Vào đi!
Một cô hầu khép nép bước vào, nó hỏi giật giọng:
_ Có chuyện gì vậy?
Cô hầu sợ hãi lí nhí trả lời:
_ Ông chủ nhắc cô chuẩn bị cho bữa tối nay ạ !
_ Cái gì ? Nói to lên!- nó gằn giọng
Càng sợ hãi hơn, cô hầu cúi gằm mặt xuống đất, trả lời nó to hết mức có thể :
_ Dạ! Ông chủ nói cô mau chuẩn bị cho bữa tối nay ạ !
Lại cái “bữa tối“, nản quá đi, cảm hứng của nó tụt một phát về 0. Phẩy tay đuổi cô hầu ra ngoài, leo lên giường với lấy cái điện thoại. Nhưng chợt như nhớ ra điều gì đó, nó gọi cô hầu lại, nhẹ nhàng hạ giọng nó hỏi :
- Ông chủ đâu rồi ?
Cô ta thở phào, cúi mặt trả lời:
_ Dạ thưa cô! Ông chủ đã đến công ti rồi ạ !
_ Được rồi! Cô ra ngoài đi
Cô ta ra trở ra ngoài, nó ngồi thừ trên giường, nó than thầm vì sự rắc rối khi lại phải lùng bùng với một đống váy áo và giày dép, trời ơi là trời nó đến chết mất thôi vì quần với chả áo. Bỗng dưng cái Iphone trên tay nó rung bần bật, nó ngó vào màn hình, cái mặt con nhỏ Hoài Giang đang nhấp nháy như mấy cái biển quảng cáo đèn LED. Với lấy cái tai nghe không dây, nó nhấn nút nhận cuộc gọi, giọng con nhỏ Giang í ới từ đầu bên kia:
_ Trang hả ! Rảnh không? Đi chơi với tôi !
Lại “ đi chơi “ nó ngao ngán lắc đầu
_ Đi chơi cái gì? Đi đâu ?
_ Thì đi shopping rồi đi bar không thì lại xem phim
_ Thôi đi ! Tôi không rảnh để đi bar với bà đâu, tối nay tôi còn phải đi ăn tối với ba tôi nữa!
_ Lại ăn tối với đối tác à ! Chán thấy ớn luôn ! Thể nào bà cũng lùng bùng trong một đống váy áo cho mà xem!
- Ừ tôi cũng đang mệt mỏi vì cái vụ đầu tóc quần áo đây
- Vậy thì đi shopping với tụi tôi! Xong rồi đi làm tóc luôn
- Ưm ! Vậy cũng được! Thế thì bà lấy con Mercedes chở ba đứa kia qua nhà tôi, rồi đi luôn !
- Ưm thế cũng được ! vậy thôi nhé ! bye
- Ưm ! Bye
Dập máy, mặt mày con bé tươi tỉnh lên được chút ít, ừ thì nó vẫn còn thời gian để đi chơi với mấy con nhỏ kia cơ mà, mà nó có linh cảm không hay về cái vụ ăn tối đột xuất này. Từ khi mẹ mất năm nó 13 tuổi đến nay ba nó thôi hẳn việc đưa nó đi ăn tối và gặp mặt đối tác. Nếu như mẹ nó còn sống thì thể nào ba nó cũng đưa cả hai mẹ con nó đi, nếu như mà cái tai nạn kinh khủng khiếp đó không xảy ra thì mẹ nó bây giờ vẫn sống khỏe mạnh, nếu như …Nó chẳng muốn nghĩ đến nữa, những cái nếu như đó không bao giờ là hiện thực đâu, đó chỉ là ước mơ không bao giờ thành sự thật của nó mà thôi. Vớ lấy cái gối úp lên mặt, nó chặn lại dòng nước mắt đang chực chờ lăn khỏi khóe mắt. khóc làm gì cơ chứ?!, nó bực mình bỏ cái gối ra khỏi mặt, tự trách mình sao lại yếu đuối đến vậy! quệt mạnh những giọt nước mắt. Nhưng sao hôm nay ba nó muốn nó đi vậy nhỉ? Tại sao vậy! Một linh cảm lờ mờ từ sâu thẳm tiềm thức nó nói cho nó biết buổi tối nay nhất định sẽ xảy ra chuyện chẳng hay ho gì, Bỗng tiếng gõ cửa phòng nó vang lên lần nữa, giọng con Thảo vang lên :
_ Trưởng già ơi ! Trưởng già!
Cái con này nói bao nhiêu lần rồi mà chẳng chịu nghe, ai là “Trưởng già” cơ chứ. Mặt mày nhăn nhó, hậm hực nó đi ra mở cửa cho mấy đứa bạn vào. Tụi bạn ùa vào phòng, đứa nào cũng mồm năm miệng mười nói không ngớt :
_ Trời ơi! tụi tôi đến rồi tại sao mày không thay đồ đi _ giọng của con nhỏ Giang
- Phòng mày vẫn ít quần áo quá nhỉ, lần này tôi phải bổ sung thêm mới được _ Tiếng của Thảo Kelly vang khắp phòng nó
Thả người xuống ghế, nhỏ Trang Nhung yêu cầu nó:
_ Cho tôi cốc nước mày ơi!
Mày nhăn tít lại, nó khoanh tay trước ngực nói mấy với mấy đứa bạn:
_ Chúng mày xong hết chưa ?!
Lũ bạn quay ra nhìn nó, cái bản mặt nó lúc này y hệt mặt sắt của Bao Thanh Thiên, đầy hàn khí nhìn chúng nó khiến cả bọn tưởng chừng gió mùa đông bắc đang lùa sau lưng , chúng nó im re ngồi hết xuống ghế, nó thở dài quay lưng lại nhấn cái chuông điện trên tường, nói chuẩn bị một bình trà và điểm tâm, nó quay lại bảo tụi bạn:
_ Chờ tôi một tí! Thay quần áo rồi tôi ra ngay
Nói rồi nó đi vào trong, đám bạn thở dài, nhỏ Nhung quay sang hỏi Giang:
- Hôm nay cái Trang phải đi cùng ba nó hả?
- Ừ ! Hình như thế, tôi cũng chỉ nghe nó nói thế chứ đâu biết đầu đuôi ngọn ngành ra sao!
- Mà này theo tôi nhớ cũng lâu rồi nó chưa đi với ba nó lần nào đúng không ?
- Hình như thế, tôi cũng không biết, chỉ biết rằng hôm qua nó bị ba nó gọi đi thôi
- Mày đúng là! Cái gì cũng hình như thế là sao
- Sao là sao! tôi chỉ biết đến thế thì tôi bảo là hình như thế chứ còn sao nữa
Cánh cửa phòng Thiên Trang bật mở, hai cô hầu bước vào, trên tay là khay trà cùng mấy chiếc bánh kem điểm tâm sáng, từ tốn đặt xuống, nhón gót cúi chào và lui ra ngoài. Mùi thơm hấp dẫn từ những chiếc bánh kem làm tụi nó ngừng nói chuyện, và chuẩn bị quay ra xử lí bữa điểm tâm sáng, nhưng cùng lúc đó Thiên Trang bước ra, hôm nay con bé mặc cái áo phông dài tay lệch cổ màu trắng, khoác ngoài là chiếc áo vest cách điệu bằng vải Jean mềm, với tay áo ngắn hơn và thân áo ôm sát người, cái quần jean ống côn, mái tóc nó buộc một nửa trên lên và búi gọn lại, còn nửa dưới thì để xõa tự nhiên, trên vầng trán cao tóc mái được hất thành mái chéo điểm một chiếc cặp tóc hình hoa tuyết. Trông nó cực kì xinh, cả bọn nhìn nó chằm chằm, nó trợn mắt lên, hỏi ngạc nhiên:
- Chúng mày nhìn tôi gì mà ghê vậy
Cả bọn quay ra nhìn nhau, những nụ cười nham hiểm xuất hiện trên môi chúng nó, ánh mắt chợt trở nên gian xảo chúng nó nhìn nhau cười ý nhị:
- Thôi chết rồi chúng mày ơi ! Không biết từ bao giờ mà cái Trang nhà mình có người yêu mà tụi mình không biết vậy?_ Con nhỏ Kelly mở mồm trước
- Ừ! Đúng rồi ! thế mà lại giấu tụi mình _ nó lắc đầu nhìn Thiên Trang với một cái nhìn mang đầy âm mưu đen tối_ Không tốt ! Không tốt!
Nhỏ Hoài Giang gật gù
- Chết thật quả này không xong rồi _ Nó quắc mắt quay sang Thiên Trang _ Khai mau ! Là ai
- Là ai cái đầu mấy bà ấy, chỉ giỏi nói vớ vẩn thôi! Mặt nó đỏ bừng vì bị chọc
- Không thì tại sao hôm nay bà diện thế kia ! Chắc đi với tụi tôi xong rồi lại đi với anh nào chứ gì !_ Thảo chu môi lên phản bác
- Gì cái đầu bà ấy ăn nhanh lên rồi còn đi!
- Đỏ mặt rồi kìa ! Đúng rồi phải không ? Khai mau _ Lần này thì là nhỏ Giang
- Khai cái gì ! Lũ dở hơi này!
- Mặt đỏ như quả gấc rồi kìa! Ha … ha
Cả lũ cười nhăn nhở, mặt nó nóng bừng vì bị trêu. Căn biệt thự lúc này rộn ràng những tiếng cười vui tươi, căng tràn nhựa sống của các cô gái.
_______________________________
Sau một hồi cười đùa tẹt ga, chúng nó đã có mặt ở sảnh chính của ngôi nhà, lúc này 4 đứa đang đi tới cái ô tô của nhỏ Giang, nó quay sang nói với cái Giang:
_ Mày để tôi cầm lái cho, xuống ngồi cùng vớimấy đứa kia đi !
_ Ờ ! Đón lấy chìa khóa xe này
Vút ! Chiếc chìa khóa bay lên cao và chuần bị đáp xuống thì con bé đã nhảy lên, lộn một vòng trên không tóm lấy chùm chìa khóa và đáp xuống ngay cạnh chiếc xe.
- Đẹp lắm! - nhỏ Giang vỗ tay bôm bốp khen nó
Nó cười đáp lại:
- Vì có sư phụ giỏi mà !
- Vậy à!_ Nhỏ Giang cười tít mắt
Cả bốn đưa đã yên vị trong xe, nó vặn chìa khóa, nổ máy và phóng vút đi, đạp mạnh chân ga, con xe tăng tốc lao nhanh về phía trước, mấy con bạn nó kêu oai oái:
- Chậm thôi mày ơi! Tôi không chịu nổi đâu
Con bé cười ha hả
- Tại chúng mày trêu tôi nhiều quá mà! Bây giờ tận hưởng đi nhé
Nó nhấn chân ga thêm một lần nữa, con Mercedes gầm lên, lao vút đi mang theo cả những tiếng hét hãi hùng của lũ con gái trên xe.
_____________________________________

Vào đến trung tâm thành phố, nó giảm tốc độ, mấy đứa lúc đấy mới dám buông tay khỏi thành ghế, con Giang nhẹ nhõm:
- May quá, vào đến nội thành rồi!
- Phù ! ơn trời, thoát nạn _ nhỏ Nhung thở phào
Con bé Hoài Giang hét ầm ĩ :
- Tôi thề với trời, sẽ không có lần thứ hai tôi để bà cầm lái con Mercedes Benz của tôi nữa đâu!
Nó cười như đúng rồi:
- Cái lũ này, tôi chưa tăng tốc đến giới hạn cuối cùng đâu mà đã sợ xanh mắt mèo lên thế!
_ Thôi ! Cho tôi xin đi ! Bà mà tăng tốc đến tốc độ cuối cùng thì cái xe cuả tôi nó thành đống sắt vụn mất
_ Ha… ha! Sao có thể thế được! Con Mercedes này bền lắm! yên tâm đi không sao đâu!
_ Thôi! Thôi! Tôi vái bà, bà tha cho cái xe tội nghiệp của tôi đi
_ Ừ thì thôi! Tôi sẽ tha cho cái xe của bà vậy ! Đến Vincom rồi kìa
Cho xe tấp vào lề, con bé tắt máy. Cạch ! Cả bốn cánh cửa đồng loạt mở ra, từ trên xe bước xuống là 4 cô bé xinh như mộng với 4 phong cách khác biệt nhau hoàn toàn, sánh bước đi bên nhau khiến tất cả người đi đường phải chú ý. Những ánh mắt ghen tị và cả những ánh mắt ngưỡng mộ đều nhìn theo tụi nó, nhưng chúng nó vui đùa bên nhau đâu để ý đến, và chúng cũng không biết có những kẻ đã rụng tim vì chúng nó.
________________________
Sau một hồi để lũ bạn kéo đi lòng vòng mua sắm thì nó đã thấm mệt, tụi nó đứa nào cũng tay xách nách mang không biết bao nhiêu là quần áo giày dép, mĩ phẩm. Con bé mặt nhăn nhó như khỉ ăn phải ớt, lũ bạn ác ôn kia ! Nó thầm nghĩ – cái lũ trời đánh! Chúng nó bắt con bé thử đủ thứ nào là giày, nào là váy, ti tỉ thứ nữa mà nó không muốn nhớ. Trên đời này nó ghét nhất là thử quần thử áo, thế mà lũ bạn nó bắt nó khoác đủ thứ lên người, lại còn phải xoay vòng cho bọn nó ngắm nữa chứ. Y như là mấy con manơcanh. Ra khỏi Vincom mặt nó vẫn còn nhăn nhăn nhó nhó, mở cốp xe quẳng đống đồ mới mua vào, nó hầm hầm mở cửa xe băng ghế sau, chui tọt vào đó ngồi, mặt mày phụng phịu giận dỗi. Cả bọn nhìn nó cười cười
_ Các bà nhìn cái gì mà nhìn, cười cái gì ? hứ ! Thấy mà ghét !
Cả lũ càng được thể cười ầm lên, nó càng tức, biết tính nó, nhỏ Giang liền xuống nước an ủi :
_ Thôi mà ! Đừng dỗi nữa mà ! Bọn tôi làm vậy cũng chỉ muốn bà xinh hơn nữa thôi mà ! Đừng có dỗi! Bây giờ chúng ta qua Hair Salon cắt tóc nhá!
_ Các bà nhớ đó! Tôi sẽ đáp lễ đủ cho các bà trong một ngày không xa
Nó tức tối đáp trả
_ Ha … ha …ha …ha! Cả lũ lại được dịp ôm bụng cười
_ Có đi mau lên không ! Ngồi đó mà cười nữa !
_ Ừm ! Tôi cho xe đi liền đây
Chiếc xe êm ái lướt đi mang theo cả những nụ cười vui tươi của các cô bé.
___________________________
Con Mercedes bóng loáng đỗ xịch trước cửa một hair salon nổi tiếng về chất lượng của thành phố. Đẩy cửa bước vào, tụi nó khiến cả gian phòng ngoái lại nhìn, bà chủ quen nhìn thấy tụi nó đon đả:
_ Các tiểu thư đó à! Hôm nay muốn làm gì nào ?
Ngồi xuống cái ghế gần đó nó nói với bà chủ trẻ:
_ Làm cho em kiểu đầu nào phù hợp với một bữa tối trang trọng ấy, nhưng trông nó trẻ trung một chút nhé !
_ Ừ ! ừ! Chị biết rồi !
Sau 2 giờ gà gật trên ghế, Thiên Trang bị đánh thức bằng một cái vỗ mạnh vào lưng, nó giật mình tỉnh dậy, xoa xoa cái lưng đau điếng, nó đang ngẩng lên tìm xem kẻ nào vừa mới đánh nó thì giọng nhỏ Nhung đã vang lên bên tai nó:
_ Chà ! Trang của chúng ta hôm nay trông giống công chúa ghê!
Tò mò, nó nhìn vào gương, một cô bé với mái tóc ép phồng phần trên ôm sát lấy khuôn mặt trắng hồng, đuôi tóc được uốn thành từng lọn xoăn duyên dáng và yêu kiều, thả trước ngực trông rất yêu điệu. Phần mái đã được hất hẳn sang một bên và tỉa ngắn lại, một chiếc vương miện nhỏ xinh được cài lệch. Trông nó như một cô công chúa nhỏ vậy thật là đáng yêu. Hai nhỏ Giang và Thảo từ đâu tới đứng đằng sau lưng, giương đôi mắt chuyên dùng để tia “ trai đẹp””soi“nó.
_ Công nhận là trông cũng giống công chúa đấy!
_ Khá là xinh nhưng tôi thấy còn thiếu thiếu cái gì đó_ Thảo nói
Thảo ngắm Thiên Trang từ đầu đến cuối một lúc, chợt khuôn mặt nó sáng bừng lên, búng tay cái tách, nó lục lọi đống đồ vừa mua một lúc lôi ra một cái hộp nữ trang, mở ra lấy cái dây chuyền ra đeo vào cổ Thiên Trang. Hí ha hí hửng, Thảo ngắm Thiên Trang, “kiệt tác” vừa được tạo ra nhờ sự bổ sung của nó.
- Nào ! Nào! Xem này ! Siêu kute luôn! Đảm bảo con trai nhìn thấy chết mê!
- ờ đúng thật !_ mấy đứa gật đầu phụ họa
- Thôi đi! khen ít thôi mũi tôi nổ luôn bây giờ!
- Thế hả! Đúng thật đấy ! Cái mũi của bà bây giờ thì bằng cái đường quốc lộ chứ chẳng đùa đâu !
- Lại quá đà rồi đấy ! Thôi nhé không đùa nữa đâu nhớ! Mấy bà qua nhà tôi ăn trưa rồi giúp tôi phần trang điểm và quần áo luôn nhé!
- Ừ thế cũng được ! Tôi thì không có vấn đề gì rồi_ nhỏ Giang phát biểu
- Tôi thì sao cũng được ! Ba mẹ tôi đi về ngoại rồi_ lần này là P. Thảo
- Tôi nói với nhà tôi rồi! Không vấn đề gì đâu ! _ nhỏ Nhung tán đồng
- Vậy thì bà đưa đây!_ Thiên Trang chìa tay ra trước mặt Hoài Giang
- Đưa cái gì ? _ nhỏ Giang trợn tròn mắt ngạc nhiên hỏi nó
- Thì cái gì trong túi của bà đó!
- Cái gì là cái gì ? – nhỏ Giang vẫn không hiểu, móc từ trong túi ra một đống đồ chìa ra trước mặt nó, nhanh hết sức nó chụp lấy chùm chìa khóa xe, giơ lên
- Cám ơn bà nhé! Vì đã cho tôi một cơ hội thứ hai để lái chiếc xe này!
Nhỏ Giang hà hốc mồm ngạc nhiên và chưa kịp có phản ứng thì nó đã ba chân bốn cẳng chạy ra chỗ đậu xe, nhanh chóng mở cửa trước và ngồi vào tay lái. Nhỏ Giang tức điên hét ầm ĩ :
- Tôi thề là sẽ không bao giờ tin bà lần nữa đâu!
Nó cười hà hà:
- Các bà còn không mau lên xe đi !
Lũ chúng nó đành nhún vai chịu thua con bé, miễn cưỡng bước vào xe, Thiên Trang nhìn lũ bạn cười gian manh:
- Nào, giờ thì hãy tận hưởng đi nhé mấy bà bạn thân yêu của tôi !
- Lại nữa à ! – lũ bạn mặt mày méo xẹo nhìn nó như sắp khóc đến nơi
- Ba, hai , một!_ Con bé vặn chìa khóa khởi động máy và đạp mạnh chân ga. Con Mercedes phóng vút đi trên con đường trưa vắng người.
_______________________________
Sau cả một buổi chiều hết quần áo lại đến trang điểm, nó giờ đây trông khác hẳn với ngày thường, bộ váy xòe màu đen với cái nơ duyên dáng ngay thắt lưng làm cho đôi chân dài của nó được khoe ra một cách ý tứ, cái áo lông lửng màu trắng đi cùng bộ váy đen càng làm nó nổi bật hơn. Cách trang điểm tuy nhẹ nhưng lại làm cho khuôn mặt đáng yêu một cách lạ lùng. Tổng thể ra thì nó cũng thấy mình khá giống như lời khen mà nhỏ Thảo tặng cho nó” Làm lũ con trai chết gục như ngả rạ”, bây giờ thì nó đang ngồi trong phòng khách đợi ba nó về đón nó đi, cái bữa tối ấy càng đến gần nó càng cảm thấy không ổn.
- Ông chủ đã về ! – tiếng ông Thành quản gia vang lên từ đại sảnh
- Ừm! Cô chủ đâu rồi ?!
- Con đây nè ba! Từ phòng khách bước ra, nó khiến ông Khang phải nhướng mày ngạc nhiên, ông thầm nghĩ con gái ông đã lớn thật rồi, nhìn nó bây giờ ông có cảm giác như bà ấy ngày xưa
- Ba ! Ba sao thế ? Con lạ lắm à?
- Không đâu con gái à! Con xinh lắm! con chờ ta một chút nhé rồi chúng ta sẽ đi ngay !
- Dạ vâng ! thưa ba
____________________________
Ông khang từ cầu thang bước xuống lịch lãm trong bộ vest đen, ông nhìn đứa con gái đang chúi đầu xuống cái laptop, ánh mắt của ông chứa đựng sự yêu thương vô hạn đối với nó, nó là báu vật duy nhất mà bà ấy đã để lại cho ông. Cảm thấy có một ánh nhìn đang chiếu về mình, nó ngẩng đầu lên bắt gặp Ông Khang đang nhìn nó trìu mến, nó cười tinh nghịch đáp lại ông, gập cái laptop lại nó chạy đến bên ba nó như một đứa trẻ thích vòi vĩnh. Nó vẫn còn trẻ con quá, mình làm vậy có sớm quá không ? Ông tự hỏi chính bản thân mình. Thiên Trang thấy ông trầm ngâm một lúc lâu, nó cất tiếng hỏi ;
- Ba à ! Ba có sao không ? Chúng ta đi thôi, tới trễ là bất lịch sự lắm đó
Ông phì cười nhìn nó:
- Con bé này bây giờ cũng biết lý sự cơ đấy! Vậy thì chúng ta đi thôi không lại tới trễ và bị chê là bất lịch sự như con nói bây giờ !!
- Dạ vâng !
Ngồi trong chiếc xe BMW sang trọng của ba nó, nó nghĩ ngợi miên man, nó lại nghĩ đến câu hỏi to đùng đặt ra buổi sáng, tại sao vậy nhỉ tại sao tự dưng ba lại đưa nó đi ăn tối vào ngày hôm nay ! Nó không hiểu ! Bữa tối nay quan trọng đến nhường nào mà nó phải có mặt cơ chứ! Ba nó lại còn dặn nó ăn mặc trang điểm thật đẹp nữa ?!?! Nhất định phải có một chuyện gì đó đặc biệt lắm! Vậy đó là chuyện gì?! Đơn giản chỉ là một hợp đồng quan trọng hay là có gì khác nữa?! Đầu nó rối rắm với một đống các giả thuyết khác nhau, nhưng chiếc xe đã đến nơi mà nó phải đến, vỗ nhẹ lên lưng nó, Ông Khang nhẹ nhàng nói :
- Đến nơi rồi, con à!
Mở cửa bước ra ngoài, nó nhận ra rằng nó đang đứng trong khuôn viên của một nhà hàng sang trọng . Nó theo chân ba nó bước vào một căn phòng riêng biệt được trang trí hết sức công phu, giữa phòng, trên chiếc bàn tròn các món ăn đã được sắp sẵn, nhìn trông rất hấp dẫn và cầu kì. Con bé liếc nhìn sang bên cạnh, mắt nó mở tròn to ngạc nhiên tột độ khi thấy nhìn 3 người đang ngồi đợi hai cha con nó, tên con trai ấy… tên đó chính là cậu con trai mà nó đụng độ ở Vincom hôm kia, còn con nhỏ kia thì càng làm nó ngạc nhiên hơn nữa, con nhỏ đó không những chẳng xa lạ với nó mà còn rất rất thân quen nữa, con bé đó chính là Hoàng Linh Hoài Giang, một trong tứ tiểu thư bạn thân của nó, mặt con nhỏ cũng thể hiện một sự ngạc nhiên không kém gì nó, nó nhướng mày nhìn nhỏ, tỏ ý hỏi chuyện gì đang xảy ra, nhưng nhỏ Giang cũng nhún vai lắc đầu, ý nói như “ tôi chẳng biết gì cả ?! Cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả !”. Về phần Thế Anh, cậu vô cùng ngạc nhiênkhi nhìn thấy cô bé ấy ở đây, dù cha cậu cũng đã nói chuyện này với cậu trước khi cậu cùng ông đến đây, nhưng cậu không nghĩ đến cô ấy lại là cô bé này, thật là thú vị ! Ngắm nhìn cô bé ấy, cậu khẽ cười, một nụ cười nhếch môi cực kì thu hút nở trên môi, cậu không ngờ hôm nay cô bé lại trở nên xinh đẹp và đáng yêu đến vậy. hình như cậu bị “cưa“ rồi thì phải. Còn nó thì không thể chịu nổi cái cười của Thế Anh, trông cứ như hắn ta đang cười giễu nó vậy, cơn giận bắt đầu âm ỉ trong nó. Nó nhíu mày tỏ vẻ cáu kỉnh, cười cái gì mà cười, hắn ta thấy vui lằm à! Nhưng nó không cáu kỉnh được lâu, đúng lúc ấy thì ông Khang lên tiếng giới thiệu nó với người đàn ông trung niên mà ông nói chuyện từ nãy đến giờ kia:
- Còn đây là Thiên Trang con gái tôi, Thiên Trang đây là bác Hoàng Vũ, chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Hoàng Anh, con mau chào bác đi
Hơi cúi người một chút, nó lễ phép chào ông Hoàng:
- Chào bác, cháu là Thiên Trang!
- Ồ, Trang đó hả cháu, càng lớn cháu càng xinh đẹp, giống y mẹ cháu vậy
- Dạ ! Cháu không bằng được mẹ cháu đâu ạ- nó mỉm cười lịch sự
- Cháu không cần khiêm tốn vậy đâu – nói đoạn ông quay sang gọi Thế Anh tới – Thế Anh tới đây nào !
- Còn đây là con trai tôi Hoàng Thế Anh , Thế Anh con mau chào ông Lâm Khang đi!
- Chào bác! Cháu là Thế Anh, rất vui được gặp bác
- Bác cũng rất vui khi gặp cháu, bác đã nghe tên cháu rất nhiều, chàng trai trẻ ạ! Cháu là 1 trong ba thiên vương của trường Victoria,và cháu còn đứng đầu kì thi quốc gia do học viện Apollo tổ chức nữa đúng không - Ông có một cậu con trai thật tuyệt vời đó, ông Vũ à
- Ông quá khen rồi ạ! Cháu chỉ có một chút tài mọn sao bằng được Lâm tiểu thư đây! Cháu nghe nói cô ấy là một thần đồng, thành tích của cô ấy đứng đầu học viện hoàng gia cơ mà
- Không ! Không dám ! Tôi làm sao mà bằng anh được! Người được gọi là “thiên tài”( cưa gái) với chỉ số IQ “vượt bậc”! – được dịp nó nói móc Thế Anh
- Con biết cậu ấy à?
- Không hẳn ạ ! Chẳng qua là cái tên Hoàng Thế Anh đã nổi như cồn trong học viện của con mà thôi - nó thừa biết cái tên Hoàng Thế Anh nổi tiếng khắp nơi ấy là vì cái gì, trường nó có cả một hệ thống chuyên dùng để ”săn trai đẹp” (con nhỏ Giang cũng có mặt trong đó,) còn hắn ta thì lại đứng đầu bản danh sách dài dằng dặc toàn những hot boy ấy, và con gái trường nó ngoại trừ một số nhỏ( trong đó có nó) là không biết mặt tên Thế Anh này còn đâu thì thuộc như cháo tất tần tật về cậu ta từ thân thế lý lịch v…v, và hôm nào cũng quá nửa số nữ sinh lớp nó vào học muộn, chỉ vì chạy sang trường Victoria để ngắm hắn và nó bao giờ cũng đau cả đầu vì mấy cái vụ ngắm trai đẹp này!
- Vậy à! tôi thật không ngờ đấy! Thế Anh đáp lại lời nó
- Thật ư! Từ bao giờ mà anh lại không biết thế nhỉ ? Nó nở một nụ cười mang hàm ý đá xoáy tặng cho Thế Anh, cậu không nói gì chỉ đáp trả nó bằng nụ cười đầy ẩn ý. Nó cảm thấy khó chịu, mấy câu móc họng của nó chẳng nhằm nhò gì với cậu ta cả, nó nhìn xoáy vào khuôn mặt mang nụ cười tuyệt đẹp kia, Thế Anh không nói gì chỉ nhìn lại nó bằng một ánh mắt đầy sự hứng thú và tò mò, cậu đi một nước cờ cao tay hơn, hơi cười, thái độ, vẻ mặt cậu đều thể hiện một sự rộng lượng không chấp nhặt con gái. Cơn giận của nó bắt đầu cháy với cường độ mạnh hơn, những đòn này nếu không hiệu quả thì dùng cách khác, hất mặt lên một chút đối diện với Thế Anh, vẻ mặt nó thể hiện sự thách thức và tự cao. Hai người nhìn nhau chằm chằm, không khí trong phòng bỗng trở nên căng thẳng, thấy vậy ông Hoàng Vũ liền lên tiếng:
- Được rồi ! Mọi người cùng ngồi vào bàn đi nào!
Rất ga lăng, Thế Anh tiến lên phía trước kéo ghế để con bé ngồi xuống, ngạc nhiên, nhưng con bé vẫn mỉm cười duyên dáng và cảm ơn, đáp lại lời nó Thế Anh nở một nụ cười quyến rũ:
- Không có gì!
Nó ngỡ ngàng trước nụ cười của Thế Anh, hình như cơn giận của nó có chút nguội bớt thay vào đó là một chút rung động xao xuyến trước cậu ta. Mọi người bắt đầu bữa tối những lời chúc tụng vang lên cùng với tiếng cụng ly lanh canh, con nhỏ Hoài Giang từ nãy không dám ngó ngóe gì vì không khí căng thẳng quá, nhưng bây giờ thì nó đã khiến mọi người để ý đến mình chỉ bằng một vài câu đùa rất ý nhị và hài hước, con bé liếc nhìn nhỏ Giang, ánh mắt nó mang theo một câu đe dọa” liệu hồn thì khi về tới nhà nhớ giải thích cho tôi nghe chưa!!!!”. Tới giữa bữa ăn, ông Lâm và Ông Hoàng nhìn nhau cười, nụ cười mang đầy những ý định khó đoán, ông khiến mọi người chú ý vào ông và chậm rãi cất lời:
_ Chúng ta hôm nay gọi 2 con đến là muốn tuyên bố một chuyện!
Dây thần kinh của nó bỗng căng lên như dây đàn, giác quan thứ sáu mách bảo nó chuyện này sẽ chẳng hay ho gì đối với nó cả, mức báo động đã lên đến mức cao nhất: báo động đỏ, cả người nó căng thẳng khi nghe tiếng của ông Hoàng Vũ cất lên tiếp tục câu nói dở dang
- Chúng ta muốn tuyên bố việc hôn sự giữa 2 con Hoàng Thế Anh và Lâm Thiên Trang, Còn Hoài Giang cháu có mặt ở đây là để làm chứng cho lời tuyên bố này của bác!
Ngụm rượu vang trong họng nó đang nuốt nửa chừng thì nghẹn lại! Phụt ! Khụ ! Khụ! Khụ! Nó sặc lên sặc xuống, khụ! khụ! Nó vô cùng choáng, ngạc nhiên vì cái tin động trời này, đến nỗi “mồm há ra, mắt trợn tròn! Nó quay sang nhìn nhỏ Giang với một ánh mắt đầy những dấu chấm hỏi, nhỏ Giang ngạc nhiên cũng không kém gì nó, mắt đưa sang nó với một câu hỏi to đùng chuyện này là sao?!?! Cùng lúc đó ông Hoàng tiếp tục cất lời ;
_ Hôn sự này chúng ta đã quyết định từ lâu rồi, Nếu việc hôn nhân giữa 2 con diễn ra, thì sự liên kết giữa tập đoàn Lâm Thanh và Hoàng Anh sẽ càng bền vững hơn. Cháu thấy sao Thiên Trang ?
Bình tĩnh lại, bình tĩnh lại nó tự nhủ với bản thân mình , nhưng hình như cảm xúc của nó bất tuân lệnh, sự cố gắng kiềm chế đã lên tới cực hạn, mặt đỏ bừng nó hít vào một hơi thật sâu, nở một nụ cười gượng gạo, nó gật đầu :
- Cháu hiểu! Thưa bác
- Vậy còn con Thế Anh?
- Con cũng không có ý kiến gì thưa ba !
- Tốt lắm ! Nào bây giờ thì chúng ta tiếp tục thưởng thức bữa tối nhé!
Nó ngồi như phỗng trên ghế, tức điên lên, tự dưng ở đâu ra một cái “ hôn sự ‘ rơi bụp một phát lên đầu nó thế này?!?! Choáng toàn tập! Nó điên mất! Cái gì mà vì sự liên kết giữa hai tập đoàn ! vững mạnh bền lâu cơ chứ! Hôn phu á! Nó mới có 16 thôi mà ! Ôi trời đất thiên địa quỷ thần ơi! Mặc dù nó biết sẽ có ngày nó bị sắp đặp với một tên con trai nào đấy nhưng nó không ngờ ngày nó bị đặt lên bàn cân lại nhanh đến vậy! thảm nào hôm nay ba nó lại nói nó ăn mặc trang điểm thật đẹp! Nó không thể nào mà chấp nhận nổi chuyện này! Điên mất ! Điên mất!
khuôn mặt của nó đằng đằng đầy sát khí, nó tức phát điên lên, kiềm chế ! kềm chế! nó nói với chính bản thân mình nhưng nó không thể kiềm chế nổi, đã thế tên kia còn nhìn nó cười cưới nữa chứ, tức… tức …tức! Bình tĩnh ! Bình tĩnh! Mặt nó hết từ đỏ chuyển sang tím rồi lại trở về bình thường, lại chuyển đỏ y như mấy cái biển quảng cáo, Thế Anh chăm chú nhìn Thiên Trang từ nãy tới giờ, cậu bật cười trước khuôn mặt đổi màu liên tục của cô bé, cậu cảm thấy hứng thú kì lạ trước cô bé này, khuôn mặt biểu lộ cảm xúc không che dấu của cô bé làm cậu thích thú, không một đứa con gái nào đứng trước cậu lại có những thái độ thật như vậy cả, cái lũ chân dài óc ngắn vây xung quanh cậu làm cậu ngán đến tận cổ vì cái bản mặt giả nai, nếu không giả nai thì cũng tỏ ra thật kiểu cách, mỗi lần đi cùng cậu chúng đều vênh váo và vòi vĩnh đủ thứ, cậu ghét cay ghét đắng cái lũ dối trá ấy, nên chỉ vài ngày là cậu cho rơi một nàng, và bao giờ cậu cũng cho những con bé ấy rơi một cách rất phũ phàng, nhưng dù ghét cậu vẫn cần có một người lấp vào chỗ trống trong trái tim rỗng không của mình. Còn cô bé ngồi trước mặt cậu không một chút kiểu cách,không dối trá, cô bé thể hiện thái độ ghét cậu cực kì rõ ràng, không chút gượng gập cô bé ấy đang quắc đôi mắt sáng trong lên lườm cậu một cái lạnh sống lưng. Nụ cười mỉm khi nãy đã trở thành một tiếng cười sảng khoái khi cậu nhận được cái lườm của Thiên Trang. Muốn khiến cậu cúi đầu à?! Còn sớm lắm cô bé ạ! Ngẩng mặt lên, nụ cười thách thức xuất hiện, cậu nhìn thẳng vào đôi mắt sáng trong đang tặng cho cậu một cái lườm kia. Cả hai nhìn nhau không chớp mắt, ánh nhìn của cậu có chút cười cười, còn nó thì cơn giận đã bốc lên tận đầu, tức… tức điên lên được, tức không để đâu cho hết, chưa có một ai coi thường nó đến vậy, bị nó lườm không những không cúi đầu mà còn nhìn lại nó thách thức. Lần này thì nó điên thật rồi! Hết chịu nổi luôn! Trời ơi! Bắt đầu là vụ đụng đầu nhau ở quàn trà sữa, Vincom Tower, tiếp hôm nay lại là những câu chọc ngoáy nhau, và cuối cùng lại trở thành “hôn phu”! sao lại thế này cơ chứ ?!?!; mặt nó đỏ như gấc, môi mím chặt, răng nghiến ken két nó tiếp tục “đối mặt” với hắn ta. Nhưng nó cũng chẳng thể thi gan lâu, đôi mắt nó đã bắt đầu mỏi vì lườm hắn quá lâu, một… hai…ba(phút) cụp đôi mắt mỏi nhừ xuống, vậy là nó thua rồi, nó tức, tức muốn khóc, lần đầu tiên nó thua, thua một cách đau đớn, hơn nữa lại thua một tên con trai. Nó cúi xuống, được, nhường ngươi lần này, quân tử trả thù mười năm chưa muộn. Nó ngẩng đầu lên cười kiêu hãnh( vớt thôi ! thua rồi còn đâu mà kiêu với chả hãnh). Nụ cười của nó khiến Thế Anh bật lên một tiếng cười to đầy hứng khởi, cậu không ngờ cô bé lại chịu thua dễ dàng như vậy, cô bé làm cậu tò mò và hứng thú quá! Thật là dễ thương!
Trong lúc chúng nó đối đầu nhau, nhỏ Giang quan sát một cách tỉ mẩn cả hai bên, chơi với nó lâu rồi chẳng nhẽ Giang lại không biết tính con nhỏ hay sao. Thua rồi thể nào nó chẳng điên tiết lên, mà quái lạ nhỉ tại sao bọn nó lại ghét nhau vậy, không phải mới gặp nhau ngày hôm nay là lần đầu sao ?! Còn vụ đính hôn quái gở đó nữa ?! Những câu hỏi tại sao cứ quay vòng vòng trong đầu con bé. Nhị vị phụ huynh của cả hai bên đều bối rối khi nhìn thấy cuộc đối đầu này. Ông Khang thấy lo lắng ông biết Thiên Trang là đứa cứng đầu nó nhất định sẽ phản đối chuyện này, ông không còn thời gian nữa, cuộc hôn nhân này nhất định phải có, nhưng tại sao chúng nó lại ghét nhau thế nhỉ ? Câu hỏi tương tự cũng đang luẩn quẩn trong đầu ông Hoàng. Ông luôn tự hào ông có một cậu con trai “ tài sắc vẹn toàn” , lũ con gái theo đuổi con trai ông không phải là ít vậy tại sao Thiên Trang và con trai ông lại đối đầu với nhau như vậy nhỉ?? Và thế là bữa ăn tối trôi qua với đủ mọi cảm xúc : bực mình, tức giận, ngạc nhiên… nhưng bữa ăn tối này đã đánh dấu một mốc rất quan trọng trong câu chuyện của hai người này.
______________________________________
Về đến nhà, Thiên Trang mặt mũi hằm hằm bỏ thẳng một mạch lên phòng không nói năng gì cả. Ông Khang biết tính con, nên sau khi nghỉ ngơi, uống trà ông sang phòng con gái ông để giải thích cho nó hiểu việc ngày hôm nay. Ông muốn nó phải yên bề gia thất trước khi ông về bên bà. Thở dài, ông gõ lên cách cửa gỗ dày nặng trịch:
_ Trang à! Mở của ra cho ba vào, ba muốn nói chuyện với con về bữa tối ngày hôm nay!
Cạch ! nó bước ra mở cửa, bây giờ nó đã bình tĩnh lại, phải, nó biết những cuộc hôn nhân như thế này không thể thiếu trong lãnh vực kinh doanh, nhưng nó không thể chấp nhận ngay một đối tượng như thế này hơn nữa nó còn thua tên đó, đau lắm lắm khi mà thua một tên con trai lãng nhách chỉ giáp mặt có vài lần. Ông Khang ngồi đối diện nó trên chiếc ghế bành, ông nói chậm rãi:
_ Ba biết con đang rất bất ngờ vì tự nhiên mình có chồng chưa cưới ….
Nó vội ngắt lời:
- ba à đừng gọi là “chồng chưa cưới” ba dùng từ hôn phu giùm con
- Ừ! thì hôn phu – ông Khang bật cười trước giọng điệu của con gái ông – Con hãy nghĩ kĩ đi! Ba không ép con đâu, nhưng con hãy cứ thử xem nào, cậu ấy là người rất tuyệt vời đấy, không những là một thiên tài mà còn rất đẹp trai nữa!
- Vâng ! vì đẹp trai nên bao đứa con gái xếp hàng dài đuổi theo, cặp với không biết bao nhiêu cô, không biết bao nhiêu fan hâm mộ, và khiến con đau đầu vì club hâm mộ hắn trong trường con số lượng thành viên tăng cao ngất ngưởng, và chưa kể là hơn một nửa nữ sinh trường con vào muộn vì chạy sang bên Victoria ngắm hắn khiến con phải làm đơn kiến nghị với nhà trường lùi giờ vào lớp lại muộn hơn trường Victoria!!!! Còn cái hội FC của hắn nữa gây ra hàng loạt các vụ náo loạn làm con phát điên lên được!!
- Vậy ư ! cậu ta nổi tiếng vì vậy à! Thảo nào con ghét cậu ta như thế!!
- Thực ra đó vẫn chưa phải là vấn đề chính !! Còn một lí do nữa, hôm qua con đụng mặt bạn gái hắn ta ởVincom Tower! Hắn không biết ai đúng ai sai đã bắt con phải xin lỗi con bé kia rồi. Mà bạn gái hắn cực kì khoe mẽ đó ba biết không ?! Kênh kiệu lại còn vô duyên nữa!!!
- Nhưng nếu cậu ta yêu con và tốt với con thì sao?! – ông Khang mỉm cười nêu giả thuyết
- Con chẳng tin – nó lắc đầu đáp lại
- Vậy con có dám cá với ta không?!
- Cá gì ạ?!
- Nếu sau một thời gian khi ở bên con mà cậu ta yêu con thì con phải nghe lời ta lấy Thế Anh, còn nếu như không phải vậy thì con có thể hủy hôn, được chứ! Ông Khang mỉm cười lần nữa
- Dạ được ! Con bé hớn hở, vì nó dám chắc cái điều mà ba nó nói sẽ không bao giờ thành sự thật, nhưng nó đâu biết Thế Anh đã rung rinh vì nó.
- Vậy hứa nhé ! Ông Khang giơ ngón tay út ra như muốn nó ngoắc tay một cái đảm bảo
- Con xin hứa, nó đưa tay ngoắc vào ngón út của ôngKhang
- Vậy là con đã hứa rồi đấy _ hai cha con nhìn nhau cười
Tiễn ba ra ngoài cửa, nó được ba nó khuyến mãi cho một câu nói
- Nếu sau này con có thua cược thì hình phạt sẽ tăng lên đấy, ta không chỉ có một chàng rể mà còn có một đứa cháu đấy nhé !!
- Ba cứ đùa con hoài à ! Nó bực bội dậm chân bình bịch như một đứa trẻ
- Ha … ha … ha- tiếng cười của ba nó vang vọng khắp căn nhà, thổi thêm cho căn nhà vốn vắng lặng một luồng sinh khí vui vẻ.
_____________
Cùng lúc đó, ở biệt thự nhà họ Hoàng
Thế Anh ngồi trầm ngâm trước bàn làm việc, mớ giấy tờ hợp đồng vẫn bừa bãi trên bàn làm việc của anh, anh nghĩ đến cô bé tối nay, cô bé tên là Thiên Trang đúng không nhỉ! Cô bé làm anh thấy thật là hứng thú: đáng yêu, hiếu thắng, hồn nhiên, và rất chân thực, mọi suy nghĩ đều thể hiện rõ qua ánh mắt( nhầm rồi ! Chỉ khi nó gặp cậu mới vậy thôi !! ^^) tất cả những thứ đó đều thu hút cậu một cách mạnh mẽ, ánh mắt thể hiện cá tính cứng cỏi của cô bé đã làm cậu rất thích thú. Nhớ lại cảnh cậu đối đầu với cô bé, đôi môi bặm chặt ấy căng mọng khiến cậu chỉ muốn đặt một nụ hôn lên đó. Ôi trời ơi! Thế Anh này mà cũng có lúc nhớ con gái ư?! Có vẻ là cậu đổ trước cô bé ấy thật rồi ! Nếu vậy thì có vẻ gay rồi đây! Cô bé có vẻ rất ghét mình, nhưng cũng không sao! rồi cô bé ấy sẽ phải thích mình thôi! (eo ôi! Tự tin thái quá! -_-) cười thầm một mình, cậu bê tách cà phê ra ngoài ban công, ngẩng đầu lên ngắm nhìn những vì sao. Ở một ngôi biệt thự khác, cũng có một người đang ngắm sao giống cậu, ngồi bên cửa sổ, chống tay lên cằm, nó mỉm cười đắc thắng, rồi ba nó sẽ thua trong vụ cá cược này cho mà xem, cứ đợi đấy!!
Hai người, hai tính cách trái ngược hai tình cảm trái ngược,mang theo cả những dự định về tương lai vào trong giấc ngủ, nhưng trên môi ai cũng có một cụ cười.
END CHAPTER 2
________________________________
__________________________________________________ __

lu_hehe
11-04-2010, 02:34 PM
Haizzz...

Không có một người lịch sự nào lại mắng người ta thế này đâu:


- You are so stupid and crazy, you don’t know anything about politeness, And you are a stupid pig!

-__-''

pE_l0c_cHoC
11-04-2010, 07:13 PM
Vẫn theo motip cũ, con của nh~ tập đoàn giàu có đẹp trai, dễ thương; hôn sự,...vv chưa có gì mới lắm. Còn về cái đoạn mà Thiên Trang chửi Thanh Hằng bằng tiếng Anh thì có quá đáng không vây?!! Quả thật là như Lu nx ở trên thì nhân vật Thiên Trang có vẻ "chảnh" ha?!!
Mà trương_gia khi post bài nên cách dòng ra nha, không thì đọc mệt lắm!! :xao:

Cây oải hương
12-04-2010, 07:12 PM
Định vào đọc mấy lần rùi nhưng bận quá, hôm nay mới ghé vô fic của bạn. hjhj

Mặc dù chưa đọc xong hết nhưng mình chỉ có 1 lời cm kiêm đề nghị thui => Yêu cầu tác giả cách dòng ra dùm cái, mắt của độc giả sắp tăng thêm 2 phẩy nữa oy. Hjx

Bye bye. Chúc đông khách nhá!!!:wish: