♥nAnA_kOmAtsU♥
12-02-2010, 08:51 PM
Tên truyện: Lanvender ( Hoa oải hương )
Author: Linh Lavie ( tôi - ♥nAnA_kOmAtsU♥ )
Status: Ongoing (maybe)
Genre: Romance, Shounen ai( maybe, just a little ), shoujo ai...
Rating: 15+
A/N: Viết trong thời tiết lành lạnh nên truyện này cũng theo chiều hướng khá nhẹ nhàng lãng mạn :)). Nói chung, tôi là người tùy hứng nên việc thay đổi truyện 180 độ cũng không thể trách tôi được :D. Và, tuy tôi chúa ghét thể loại shounen ai nhưng tự nhiên lại cho 1 chút vào cái tác phẩm này, nhẹ nhàng thôi =; vì tôi vẫn là đứa thíc tr kiểu shoujo ai lắm lắm :x
Pm Y!M : [email protected] nếu muốn cho nó đi đâu hoặc góp ý về tác phẩm :)
Enjoy!~
Summary: Một quán trà nhỏ lặng lẽ nơi góc phố...
http://images.timnhanh.com/photo/pictures/20090829/pink_rainie/source/12c156d7ea674360c190b70f2b99d639-298567.png
1.1: Lần đầu gặp gỡ.
Đó là một quán cafe nhỏ, lặng lẽ nơi góc phố, không cầu kì kiểu cách, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác bình yên, dễ chịu khó tả. Trước cổng, họ trồng một dãy oải hương, hướng dương và đám lưu ly xanh biếc. Tường nền màu trắng nhạt, có nét gì đó cao sang, thanh thoát. Thậm chí, đâu đây, khi cảm nhận được hương thơm này, người ta ngỡ như mình đang đặt chân tới một xứ sở lãng mạn nào đó, như Paris hay Rome chẳng hạn...
Bởi vì, tôi coi nơi đây là một "xứ sở lãng mạn", vậy, hãy cho phép tôi được bắt đầu câu chuyện bằng một cụm từ quen thuộc mà bạn có thể tìm thấy trong bất cứ câu chuyện cổ tích nào...
Ngày xửa ngày xưa...
Có một cô gái với vóc người mảnh dẻ, với mái tóc xoăn nhẹ, nụ cười tinh nghịch như trẻ thơ. Cô không quá xinh đẹp, theo chuẩn mực. Nhưng người ta, khi gặp cô, lại dễ dàng thu hút vì cái không - chuẩn - mực ấy.
- Anh dùng gì? - Một nụ cười "kinh doanh" và câu nói quen thuộc.
Chàng trai ngẩng đầu, nhìn cô, đoạn lục tìm trong cuốn menu thứ mà cậu ta cần.
- Trà nhài.
- Anh có dùng thêm gì không? Tôi nghĩ anh nên thử món trứng cuộn "smile" của chúng tôi. - Cô gái lại mỉm cười.
- Tại sao cô nghĩ là tôi nên thử?
Người ta nên trả lời như thế nào trước một câu hỏi như vậy nhỉ?
- Vì tôi nghĩ anh đang cau có. Và, đừng cho là tôi nhiều chuyện nhé, nhưng tôi không muốn khách hàng của tôi cảm thấy phiền muộn khi ngồi nơi đây.
Anh ta tháo chiếc kính cận giọng đen ra, gập laptop và thu dọn vài cuốn sách kinh tế trên bừa bộn trên bàn lại. Anh nhìn cô, mỉm cười.
- Vậy cho tôi 1 trà nhài và một trứng cuộn..."smile".
...
Trên chiếc bàn trắng, một bên là bình trà dìu dịu tỏa thứ hương trong lành, dễ chịu và thanh cao; một bên là đĩa trứng cuộn với khuôn mặt cười tươi làm bằng tương ớt, sốt cà chua và những quả sơ ri đỏ mọng. Rõ là chẳng có gì liên quan giữa hai món này.
- Cám ơn.
Cô gái không trả lời. Cô đang nhìn anh, con người ngồi trước mặt cô, với những đường nét hoàn mỹ tới bất ngờ.
Anh ta cao, vóc dáng vạm vỡ, nhưng lại không thô ráp. Anh mang nét gì đó cao sang, nhưng tĩnh lặng; chút gì đó hoang dã, nhưng lạnh nhạt. Rất khó gọi tên... Rất khó diễn tả thành lời.
- Anh có muốn làm người mẫu không?
- Tôi không hứng thú với việc đó. Tại sao cô lại hỏi vậy?
Cô ngồi vào chiếc ghế đối diện, khẽ khàng giải thích.
- Tôi là một nhà thiết kế thời trang, sắp tới, tôi tham dự một cuộc thi thời trang quốc tế giành cho những nhà tạo mẫu không chuyên. Tôi cần một người mẫu nam, một nữ. Nếu có thể thì xin anh hãy giúp tôi, vì thực sự thời gian của tôi không còn nhiều.
- Tôi muốn giúp cô. Nhưng tôi thực sự rất bận.
Cô cắn môi. Cảm giác thất vọng. Khó khăn lắm cô mới có thể tìm thấy ai đó có ngoại hình hoàn hảo đến vậy. Không, không đơn giản là ngoại hình. Anh ta có cái hồn. Phải! Cái hồn mà tất cả nhà thiết kế ao ước...
Nếu chỉ đơn giản là ngoại hình, có lẽ, ngay từ đầu, cô nên nhờ anh chàng đang theo đuổi cô (và không có ý định dừng lại), chàng David điển trai. Điển trai và rỗng tuếch.
- Thực sự xin lỗi.
- Không sao đâu. Tôi chỉ hỏi vậy thôi. - Cô đứng dậy. - Chúc quý khách ngon miệng.
...
Anh ta lại tiếp tục công việc gì đó với cái laptop của mình. Say mê và miệt mài.
Nếu chỉ đơn thuần là một hình tượng nghệ thuật, mà cô chưa hình dung được bao giờ, thì có lẽ anh còn hơn thế. Cái nét "hồn" trong anh, cô có thể vẽ, có thể tẩy, rồi lại vẽ, rồi lại tẩy hết những nét chì thô sơ kia, và lại vẽ... Nhưng tất cả, tất cả những cố gắng yếu ớt, đáng thương ấy chỉ có thể phác lại một phần rất nhỏ mà thôi.
Nào thì cái mũi cao. Nào thì đôi mắt bàng bạc sóng sánh. Nào thì mái tóc vàng bồng bềnh mượt mà. Nào thì cái dáng cô độc, hoang dã...
Nhưng thế thì sao?
Cô bất lực đặt bức vẽ xuống bàn, khẽ nhấp một hụm Casanova.
...
- Của anh là 20$
Anh lặng lẽ rút cái ví màu nâu đen ra, cô thoáng thấy, trong đó là tấm ảnh đã nhạt màu của một cô gái có mái tóc ngắn tinh nghịch.
Có chút gì đó dâng lên trong cổ họng. Nhưng cô không hiểu lắm, cái cảm giác của cô lúc này, hoặc là đơn cử, cô không muốn hiểu.
- Tên cô là gì? - Anh hỏi vu vơ, tay khẽ nghịch bông hoa ly trong bình sứ.
- Lavender. Còn anh?
- Cứ gọi tôi là Austin.
...
Anh ta đã rời khỏi quán từ lúc nào? Cô không để ý, chỉ tập trung mê mải với những suy nghĩ của mình, về anh.
Cô không thích anh, theo chiều hướng về tình cảm hay yêu đương... gì đó. Cô khẳng định với bản thân rằng cô đang bị ấn tượng, bị quyến rũ. Quyến rũ bởi vì gương mặt, đôi mắt và cơ thể tuyệt mĩ kia. Ấn tượng bởi vì cái "hồn", mà đối với những kẻ làm nghệ thuật như cô, đó là điều ai nấy đều khao khát.
Rồi cô nghĩ đến bức ảnh nhạt màu trong chiếc ví da nâu.
Cười...
Vậy thì sao chứ? Rõ ràng mình cũng không có ý định gì với anh ta.
Đêm đó, Lavender không ngủ. Cô miệt mài với những nét chì thô sơ trên giấy nháp. Khi cảm thấy chẳng thể phác họa được nữa, cô mới nghĩ đến việc mình sẽ dự thi với bộ trang phục nào, và bắt tay vào làm. Ý tưởng, cô đã có từ lâu.
Có lẽ, ngay từ đầu, cô nên nhờ David làm người mẫu.
Dù anh không có cái "hồn", nhưng, có lẽ đây là cơ hội để cô thể hiện khả năng của mình, để anh ta không còn cái vẻ rỗng tuếch thay vì mã bề ngoài đẹp trai, lãng tử.
...
Author: Linh Lavie ( tôi - ♥nAnA_kOmAtsU♥ )
Status: Ongoing (maybe)
Genre: Romance, Shounen ai( maybe, just a little ), shoujo ai...
Rating: 15+
A/N: Viết trong thời tiết lành lạnh nên truyện này cũng theo chiều hướng khá nhẹ nhàng lãng mạn :)). Nói chung, tôi là người tùy hứng nên việc thay đổi truyện 180 độ cũng không thể trách tôi được :D. Và, tuy tôi chúa ghét thể loại shounen ai nhưng tự nhiên lại cho 1 chút vào cái tác phẩm này, nhẹ nhàng thôi =; vì tôi vẫn là đứa thíc tr kiểu shoujo ai lắm lắm :x
Pm Y!M : [email protected] nếu muốn cho nó đi đâu hoặc góp ý về tác phẩm :)
Enjoy!~
Summary: Một quán trà nhỏ lặng lẽ nơi góc phố...
http://images.timnhanh.com/photo/pictures/20090829/pink_rainie/source/12c156d7ea674360c190b70f2b99d639-298567.png
1.1: Lần đầu gặp gỡ.
Đó là một quán cafe nhỏ, lặng lẽ nơi góc phố, không cầu kì kiểu cách, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác bình yên, dễ chịu khó tả. Trước cổng, họ trồng một dãy oải hương, hướng dương và đám lưu ly xanh biếc. Tường nền màu trắng nhạt, có nét gì đó cao sang, thanh thoát. Thậm chí, đâu đây, khi cảm nhận được hương thơm này, người ta ngỡ như mình đang đặt chân tới một xứ sở lãng mạn nào đó, như Paris hay Rome chẳng hạn...
Bởi vì, tôi coi nơi đây là một "xứ sở lãng mạn", vậy, hãy cho phép tôi được bắt đầu câu chuyện bằng một cụm từ quen thuộc mà bạn có thể tìm thấy trong bất cứ câu chuyện cổ tích nào...
Ngày xửa ngày xưa...
Có một cô gái với vóc người mảnh dẻ, với mái tóc xoăn nhẹ, nụ cười tinh nghịch như trẻ thơ. Cô không quá xinh đẹp, theo chuẩn mực. Nhưng người ta, khi gặp cô, lại dễ dàng thu hút vì cái không - chuẩn - mực ấy.
- Anh dùng gì? - Một nụ cười "kinh doanh" và câu nói quen thuộc.
Chàng trai ngẩng đầu, nhìn cô, đoạn lục tìm trong cuốn menu thứ mà cậu ta cần.
- Trà nhài.
- Anh có dùng thêm gì không? Tôi nghĩ anh nên thử món trứng cuộn "smile" của chúng tôi. - Cô gái lại mỉm cười.
- Tại sao cô nghĩ là tôi nên thử?
Người ta nên trả lời như thế nào trước một câu hỏi như vậy nhỉ?
- Vì tôi nghĩ anh đang cau có. Và, đừng cho là tôi nhiều chuyện nhé, nhưng tôi không muốn khách hàng của tôi cảm thấy phiền muộn khi ngồi nơi đây.
Anh ta tháo chiếc kính cận giọng đen ra, gập laptop và thu dọn vài cuốn sách kinh tế trên bừa bộn trên bàn lại. Anh nhìn cô, mỉm cười.
- Vậy cho tôi 1 trà nhài và một trứng cuộn..."smile".
...
Trên chiếc bàn trắng, một bên là bình trà dìu dịu tỏa thứ hương trong lành, dễ chịu và thanh cao; một bên là đĩa trứng cuộn với khuôn mặt cười tươi làm bằng tương ớt, sốt cà chua và những quả sơ ri đỏ mọng. Rõ là chẳng có gì liên quan giữa hai món này.
- Cám ơn.
Cô gái không trả lời. Cô đang nhìn anh, con người ngồi trước mặt cô, với những đường nét hoàn mỹ tới bất ngờ.
Anh ta cao, vóc dáng vạm vỡ, nhưng lại không thô ráp. Anh mang nét gì đó cao sang, nhưng tĩnh lặng; chút gì đó hoang dã, nhưng lạnh nhạt. Rất khó gọi tên... Rất khó diễn tả thành lời.
- Anh có muốn làm người mẫu không?
- Tôi không hứng thú với việc đó. Tại sao cô lại hỏi vậy?
Cô ngồi vào chiếc ghế đối diện, khẽ khàng giải thích.
- Tôi là một nhà thiết kế thời trang, sắp tới, tôi tham dự một cuộc thi thời trang quốc tế giành cho những nhà tạo mẫu không chuyên. Tôi cần một người mẫu nam, một nữ. Nếu có thể thì xin anh hãy giúp tôi, vì thực sự thời gian của tôi không còn nhiều.
- Tôi muốn giúp cô. Nhưng tôi thực sự rất bận.
Cô cắn môi. Cảm giác thất vọng. Khó khăn lắm cô mới có thể tìm thấy ai đó có ngoại hình hoàn hảo đến vậy. Không, không đơn giản là ngoại hình. Anh ta có cái hồn. Phải! Cái hồn mà tất cả nhà thiết kế ao ước...
Nếu chỉ đơn giản là ngoại hình, có lẽ, ngay từ đầu, cô nên nhờ anh chàng đang theo đuổi cô (và không có ý định dừng lại), chàng David điển trai. Điển trai và rỗng tuếch.
- Thực sự xin lỗi.
- Không sao đâu. Tôi chỉ hỏi vậy thôi. - Cô đứng dậy. - Chúc quý khách ngon miệng.
...
Anh ta lại tiếp tục công việc gì đó với cái laptop của mình. Say mê và miệt mài.
Nếu chỉ đơn thuần là một hình tượng nghệ thuật, mà cô chưa hình dung được bao giờ, thì có lẽ anh còn hơn thế. Cái nét "hồn" trong anh, cô có thể vẽ, có thể tẩy, rồi lại vẽ, rồi lại tẩy hết những nét chì thô sơ kia, và lại vẽ... Nhưng tất cả, tất cả những cố gắng yếu ớt, đáng thương ấy chỉ có thể phác lại một phần rất nhỏ mà thôi.
Nào thì cái mũi cao. Nào thì đôi mắt bàng bạc sóng sánh. Nào thì mái tóc vàng bồng bềnh mượt mà. Nào thì cái dáng cô độc, hoang dã...
Nhưng thế thì sao?
Cô bất lực đặt bức vẽ xuống bàn, khẽ nhấp một hụm Casanova.
...
- Của anh là 20$
Anh lặng lẽ rút cái ví màu nâu đen ra, cô thoáng thấy, trong đó là tấm ảnh đã nhạt màu của một cô gái có mái tóc ngắn tinh nghịch.
Có chút gì đó dâng lên trong cổ họng. Nhưng cô không hiểu lắm, cái cảm giác của cô lúc này, hoặc là đơn cử, cô không muốn hiểu.
- Tên cô là gì? - Anh hỏi vu vơ, tay khẽ nghịch bông hoa ly trong bình sứ.
- Lavender. Còn anh?
- Cứ gọi tôi là Austin.
...
Anh ta đã rời khỏi quán từ lúc nào? Cô không để ý, chỉ tập trung mê mải với những suy nghĩ của mình, về anh.
Cô không thích anh, theo chiều hướng về tình cảm hay yêu đương... gì đó. Cô khẳng định với bản thân rằng cô đang bị ấn tượng, bị quyến rũ. Quyến rũ bởi vì gương mặt, đôi mắt và cơ thể tuyệt mĩ kia. Ấn tượng bởi vì cái "hồn", mà đối với những kẻ làm nghệ thuật như cô, đó là điều ai nấy đều khao khát.
Rồi cô nghĩ đến bức ảnh nhạt màu trong chiếc ví da nâu.
Cười...
Vậy thì sao chứ? Rõ ràng mình cũng không có ý định gì với anh ta.
Đêm đó, Lavender không ngủ. Cô miệt mài với những nét chì thô sơ trên giấy nháp. Khi cảm thấy chẳng thể phác họa được nữa, cô mới nghĩ đến việc mình sẽ dự thi với bộ trang phục nào, và bắt tay vào làm. Ý tưởng, cô đã có từ lâu.
Có lẽ, ngay từ đầu, cô nên nhờ David làm người mẫu.
Dù anh không có cái "hồn", nhưng, có lẽ đây là cơ hội để cô thể hiện khả năng của mình, để anh ta không còn cái vẻ rỗng tuếch thay vì mã bề ngoài đẹp trai, lãng tử.
...