Ðăng Nhập

Xem đầy đủ chức năng : Tia Nắng Trong Tuyết !



Biển Chiều
09-02-2010, 10:07 AM
- Trời nhạt quá mày ơi !
- Vu vơ quá .
Hai dòng tin ấy cứ lặp đi lặp lại suốt ba năm nay giữa Trinh với Thư , hai cô bạn thân của nhau .
Từ cái ngày đau khổ xưa , mọi thứ xung quanh Trinh trở nên nhạt nhẽo , vô vị . Hễ thấy mưa rơi , hễ gió hơi se lạnh thì Trinh lại tự khép mình ... rồi lại khóc . Bởi tiếng mưa luôn làm cái ngày đem đến cho Trinh vạn nước mắt hiện rõ từng nét trong đầu mình :
*
Buổi chiều những ngày cuối đông lãnh đạm , những chiếc lá đang cố níu mưa vội vã , những con gió đang thét vì nhớ dáng người đi , trên đường vẫn còn đọng những vũng nước chưa phai , Trinh cùng anh trai của mình đang trên đường về nhà đầy phấn khởi vì vừa tìm được một điều thú vị cho ngày tết sắp đến . Do nôn nóng về nhà , Trinh đã vội qua đường khi ánh đỏ sắp đổi . Rồi ... Sau cú đẩy cứu mạng Trinh ... Mưa ! Đã không còn trong suốt . Nước mắt Trinh cứ rơi từ giây phút ấy . Chỉ một chút lỗi lầm mà Trinh đã tự cướp đi điều thiêng liêng nhất mà ông trời đã dành cho mình . Mưa lạnh lùng ... !
*
Vẫn còn chìm trong nổi buồn vô tận . Vẫn còn đắm trong nổii nhớ thời gian . Điện thoại bỗng sáng lên , có tin nhắn của Thư : - Xuống nhà nhanh đi .

Hiểu Thư định làm gì , Trinh khoát vào chiếc áo ấm xanh da trời mà anh Trinh đã tặng rồi bước xuống .
Thư đang chờ trước nhà với con ngựa sắt quen thuộc . Trinh leo lên và im lặng , hệt một cô mèo con ngoan ngoãn . Lúc này , đường vẫn còn khá vắng vẻ , mưa vẫn lã tả rơi . Tiếng gió va vào mưa nghe rõ bên tai của cả hai đứa . Chẳng ai nói với ai lời nào . Dù hôm nay , Trinh thấy Thư đang chở mình đi trên con đường khác mọi lần , nhưng vẫn im lặng .
- Đến rồi . - Thư dừng xe và bảo .
- Sao lại đưa tao đến đây ? - Trinh ngạc nhiên khi biết trước mặt mình là biển .
-Cứ xuống với tao - Thư khóa xe để lại trên vỉa hè rồi kéo Trinh xuống .
Những bọt sóng của biển giờ chỉ còn cách cả hai vài mét . Thư buông tay Trinh ra và bảo :
- Mày gọi đi . !
- Gì cơ ? Gọi gì ?
- Điều mà mày đang kiềm nén đấy !
Im lặng ,
rồi
Trinh nhìn xa ra biển khơi với ánh mắt thương nhớ vô tùng ... Và .
- A..nh...... Ơ.iiiiiiiiiii ...... !!!
Trinh quay sang nhìn Thư , ôm chầm lấy cô bạn của mình , vừa khóc vừa mím môi :
- Tao không khóc , không khóc đúng không mày ?

Thư khẽ cười , ôm cô bạn mình mà vuốt ve mái tóc dài mượt đang ngã vào mình . Mưa đã ngừng rơi tự lúc nào không hay , sóng đã lặng đi bao giờ không biết , chỉ còn gió lạnh đang ôm lấy cả hai và bờ cát dài phẳng lặng .
Sau khi nỗi niềm đã được giải tỏa phần lớn , cả hai cùng ra về . Trên đường về , Thư là người khơi chuyện , nhưng không phải là những lời an ủi hay thông cảm , mà là những lời của một nhà triết gia già dặn .
- Buồn là điều luôn có của tuyệt vọng . Nhưng tuyệt vọng chưa phải là từ bỏ . Chỉ là một nấc thang mà ta phải bước lên và bước qua nó . Mày hiểu chứ ?
- Ừhm , cám ơn mày !
- Nhảm . Sắp tết rồi đấy .
- Mai mày đi với tao được không .
- Không rảnh - Vẫn như mọi lần , Thư không đồng ý
- Vậy thôi .
Theo thói quen , mỗi lần về nhà là Trinh chạy ngay lên giường mình và ôm thật chặt con gấu bông xanh trời . Và suy nghĩ ... . Thật lạ , trong những dòng suy nghĩ lần này không còn chỉ là những hạt mưa , những giọt mưa mắt cho những điều cô đơn , cho nổi nhớ về một nơi xa xăm , mà còn có thêm dòng nào đó âm áp chảy xuôi theo .

Chiều hôm sau , giờ tan học vừa điểm . Trinh chạy vội ra chợ mua ngay bó hoa cúc trắng . Đến nghĩa trang , Trinh quỳ trước anh trai mình và kể cho anh nhiều việc xảy ra suốt một năm rồi , nhất là về ngày hôm qua . Có một điều Trinh vẫn thế , là vẫn kể truyện khi trên tay còn cằm bó hoa và... không hề hé một nụ cười nào suốt lúc ấy , Đã ba năm rồi !

Trời đã bắt đầu ngả tối , Trinh đặt bó hoa xuống , đứng lên , lau vội nước mắt và quay đi . Chân thì cứ bước mà lòng luôn níu lại . Chợt Trinh va vào người con trai trạc hơn mình khoảng một , hai tuổi , đang đi vào nghĩa trang .
- Xin lỗi anh - Trinh nói vội rồi chạy thật nhanh ra

Đêm đã buông xuống từ lâu , những bông hoa đã chìm vào giấc ngủ êm ấm , những hàng cây đang xì xào cùng gió biếc và vì sao sáng kia đang mãi miết khoe mình . Trinh đang trong cõi hư vô ước muốn thì có tiếng ngõ cửa dưới nhà . Trinh ra mở và hơi ngạc nhiên khi người đang đứng trước mình là chàng trai hồi chập tối kia .
- Cái này của em phải không ?
Trinh giật mình khi thấy trên tay anh ta đang cầm cái ví hồng xinh của mình :
- Dzạ phải , nhưng sao anh lại có nó ?
- Do cú va chạm hồi nãy .
Ngơ ngác . Trinh nhớ lại . Đúng là từ cú va chạm ấy , Trinh chưa hề thấy cái ví của mình đâu . Chưa biết nói gì thì :
- Bất cẩn quá . Lần sau cẩn thận hơn tí . Hj .... !

Lúc này Trinh mới bất đầu nhìn kĩ hơn khuôn mặt anh chàng đang đứng trước mặt mình . Và một lần nữa , Trinh lại hết sức ngạc nhiên khi đôi mắt mang cái nhìn xa xăm ấy , mái tóc dài mượt chẻ mái xéo ấy , nhất là nụ cười khẽ sau những lời nhắc nhở ấy - giống anh ấy quá - Trinh thốt thầm trong lòng . Trinh muốn hét lên hai tiếng thiêng liêng " anh ơi " , hai tiếng mà Trinh đã thèm khát được kêu vang bao lâu nay .Nhưng , có thế lực gì đó vô hình đã làm cho Trinh không tài nào gọi lên ... dù rất khẽ , nó chỉ cho phép Trinh đứng nhìn và đứng nhìn thôi !

Dù không được kêu lên điều mà mình đang thèm khát , nhưng trong tim Trinh lại có tia nắng nhỏ nào lóe lên . Nó ấm áp , xoa dịu cõi lòng bao ngày cô đơn , buồn bã này . Đem đến niềm tin mới cho ý chí không nơi tựa . Và đặc biệt hơn , điều mà trốn tránh đôi môi mềm mại của Trinh suốt ba năm nay đã xuất hiện .
Trinh mỉm cười !

Ozhi
09-02-2010, 11:02 AM
hờ hờ....

Quá nhiều lỗi chính tả và lỗi type!! [đã chỉnh bớt cho bạn rồi! Nhưng ko biết còn sót không. Một số từ viết hoàn toàn ko hiểu: lạnh đạm là gì vậy bạn?]

Bạn sai trầm trọng về dấu ngã và dấu hỏi đấy

Dùng số trong fic là điều cấm kị nha bạn.

Cả việc viết tắt cũng ko được nữa!

Dấu câu bạn type cũng sai nữa, nên đặt dấu rồi khoảng trắng, chứ ko nên khoảng trắng rồi dấu rồi lại khoảng trắng nha bạn.

Chậc.

Nội dung thì, chưa có gì nhiều nên chưa biết sao! *cười






thân,
Ozhi~