PDA

Xem đầy đủ chức năng : Yêu cuồng - sy



Thảo mộc
09-02-2010, 02:57 AM
Tác giả: Thảo mộc

Thể loại: romantic, sad, light [shounen_ai, shoijo-ai]

Warn: ai đủ độ điên thì hãy đọc

Tình trạng: đang tiến hành

Giới thiệu nhân vật


Khang Huy: tóc khá dài (có thể cột), nét đẹp ko lạnh lùng, đôi mày phượng vũ, đôi mắt xám tro nam tính, chiếc mũi thẳng cao dịu dàng. Nét đẹp trung tính

Hoàng: bạn thân của Huy và cũng rất yêu anh, tính tình lặng lẽ, âm thầm, thuộc tuýt người hy sinh tất cả cho người mình yêu

Thuỳ Đăng: vợ 2 của Huy, rất yêu anh. Là 1 cô gái thông minh và lý trí

Ngọc Hương: vợ 3 của Huy

Thiên An: 1 cô gái đang cố đến với Huy vì sự hiếu thắng

Đức Toàn: bạn trai của An. Là 1 người kiên quyết trong tình yêu nhưng cũng có cái nhìn rất lạc quan



Nếu có thể…..1 lần thôi….nói rằng em yêu anh…
Nếu có thể…..1 lần thôi….cho anh chạm vào bờ môi đó

Anh có thể là tất cả của tất cả
Nhưng tình yêu cũng là tất cả với mỗi con người

Khát khao đến cháy bỏng
Yêu em đến không thể thoát ra

Điên cuồng….nhưng vẫn….si tình

YÊU CUỒNG - SY


Chap 1:


-Mày định giữ cái kết quả học “trung bình và đủ” này đến bao giờ? Thay đổi 1 chút thì mày chết à?

-Điều đó thì có gì là cần thiết? – Huy hơi xếch đôi mắt lên nhìn Hoàng, khó có thể nói đó là 1 cái nhìn đùa cợt, nhưng nếu cố nghĩ cái nhìn đó nghiêm túc thì……dễ tin như con cá chiên xù xụ già , con gà chạy yamaha zây

-Tao nghĩ với bộ óc của mình thì mày phải rõ hơn ai hết chứ? Thế thằng nào đã dương dương tự đắc khẳng định với tao rằng mình sẽ trở thành 1 “dân chơi trí thức” nhở?

-Ô! Ai thế? Thằng nào mà tự tin gớm? - Cười tươi rói

-Bạn của tao….. – Hoàng gằn giọng, chống tay xuống mặt bàn nơi Huy đang tựa đầu lên, anh đang cố hết sức để truyền đạt cái thông tin: “Tao đang cực kỳ nghiêm túc đấy” đến thằng bạn mà cả trời sập cũng sẽ chỉ lắc đầu nhàm chán : “Ô! Thế à? Tệ thật”

Vâng, tới đây thì bạn cũng hiểu, Hoàng có một thằng bạn rất đặc biệt. Khoan, các bạn đừng hiểu lầm, đặc biệt ko có nghĩa là thằng bạn anh có vấn đề gì về 1 số nơ-ron thần kinh, chẳng qua thì bạn anh chỉ bất bình thường nhiều xíu thôi. Nói đơn giản là cho dù Huy ko cố tình nhưng cậu vẫn luôn sống theo cái kiểu ko giống ai và ko ai muốn giống cậu

Ừ, cậu đơn giản thật



Huy vẫn ngồi với cái tư thế cũ, nghĩa là 2 chân duỗi thẳng ra, 1 chân trong đó giẫm lên bàn chân Hoàng 1 cách rất….tất nhiên, còn tay chống lên bàn, cằm chống lên tay và mắt thì ngước lên. Hoàng đứng trước mặt cậu, thân người phía trên cuối xuống nên nhìn thế nào cũng giống như 2 người đang chuẩn bị hôn nhau. Cái đầu ko ngây thơ nhưng chí ít cũng còn cái đèn dầu nhỏ trong đó của Hoàng thì ko nghĩ gì, nhưng Huy thì khác, cậu đang nghĩ nhiều lắm, nghĩ xa…….thật xa…….xa tít tắp…….và cậu cứ thế ngồi cười cười rất chi là…nhăn nhở

-Ô God! ko tin được mày trực diện như thế? – Huy nói đứt quãng trong những tiếng cười đã bắt đầu sặc sụa, có 1 điều Huy ko nhận ra là cậu đang cười 1 mình ko lý do

-Thế chẳng lẽ tao phải viết thư cho mày để gào lên những điều này? – Hoàng hơi ngạc nhiên vì thái độ bất thường hơn thường ngày của thằng bạn

-Ô, có những việc đâu có làm qua viết thư được chứ - Huy bình thản nói, ra chiều hiểu lòng bạn lắm và khuyến mãi thêm nụ cười nham nhở vô đối

-Tất nhiên. Vậy, mày nói đi, khẳng định cuối cùng thế nào?

-Ừ thì mày đã thẳng thắn như thế, tao đương nhiên cũng phải chấp thuận theo chứ, tuy…-thở dài -…có hơi miễn cưỡng chút

-Mày nói đấy. Từ giờ cố gắng dùm cho tao nhờ – Hoàng nhấc tay lên, xách cái cặp nhanh chóng bước ra cửa lớp để tránh xa cái mùi nguy hiểm đang ngập tràn

-Thằng này tham quá đáng. Sức người có hạn, mà nhiu đây cũng đủ cho mày nhờ rồi – Huy gào lên, cười ha hả chạy theo thằng bạn. Nhưng hình như Hoàng chạy quá nhanh, mới xuống hết cầu thang mà Huy đã chẳng thấy nó đâu, cậu chỉ nghe tiếng nó “rú” lên 1 cái hốt hoảng và rồi là tiếng chân nó lạch bạch chạy trốn (chắc vậy). nhưng Huy cũng chẳng phải thắc mắc lâu vì bậy giờ trước mặt cậu, hai bóng hồng xinh đẹp đang đứng thàn nhiên….mỉm cười

Ôi ai cũng cười. Đời có thật sự vui ? [^_^]



Huy đứng lặng nhìn 2 nàng thiên nga rực rỡ trước mặt, ngao ngán trách thầm thằng bạn khi chợt nhớ ra mình còn có cuộc hẹn với vợ hai và vợ ba ở cổng trường, và nếu tính đến bây giờ thì hai vợ đã leo cây sem sém khoảng nửa tiếng. Nửa tiếng thôi mà. Đâu có ai sát phu vì nửa tiếng nhỉ?

Chắc ko đâu….

Ai làm vậy bao giờ

Mà cũng có khi…

Bỗng nhiên dạ dày thót lên thót xuống

Sát khí đâu đây…..phảng phất….

Thuỳ Đăng - vợ hai của Huy đứng chống tay 1 bên, nhìn anh với đôi mắt long lên rất đáng sợ, cái biệt hiệu “hoa khôi thân thiện” của nàng ko biết bay đâu mất tiêu rồi. Chẳng lẽ bây giờ lai nhắc…?

Còn Ngọc Hương - vợ hai thì đang đứng bặm môi, trên tay cầm nguyên 1 bịch nước đá giơ giơ. Thật….nếu là Hương thì đến cả lúc giận cũng đáng yêu. Nhưng mà……có khiến chết thì bây giờ mới ngu dại mở miệng khen.

Trời ơi! Để con gái đợi là 1 lỗi lầm khủng khiếp trong sự nghiệp tán gái còn nhiều, còn dài, còn lắm gian truân của cậu

-Hơhơ….- Cười cầu hoà, mong rằng nụ cười đổ nước nghiêng thành của mình sẽ giải quyết được phần nào vấn đề - Xin lỗi để 2 vợ phải đợi, mà 2 em có thấy thằng Hoàng đâu ko? Anh kiếm nó nãy giờ

-Bán cái hả? Anh kiếm Hoàng làm gì? Mà sao anh dám cho tụi em leo cây vậy hả? – Đăng vừa hỏi với chất giọng đặc biệt vừa đặt tay lên vai Huy, xoa “nhè nhẹ”, đôi mắt đẹp long lanh của cô nhìn như muốn đốt cháy phu quân mình

-Đâu có, anh định ra liền đây nè. Tại thằng Hoàng cứ nhất mực bảo anh chờ nó trong này có chuyện gấp mà sao nãy giờ chẳng thấy tăm hơi nó đâu, nên anh mới phải trễ hẹn với hai honey, anh vô tội mà - Cười thành khẩn (mà thực ra là giả tạo)

-Hoàng hả? Không phải hắn vừa đi về sao? – một giọng thắc mắc nhỏ nhẹ vang lên. Ôi Hương, em đúng là ngây thơ vô đối

-Về rồi hả? – Tức giận… - Ra cái thằng đó lừa anh. Thật là, nó quỡn quá mà? Làm mất cả thì giờ - Hậm hực - Thôi, chúng ta về thôi – Huy vừa nói vừa ra vẻ khó chịu, xốc cặp lên vai, quàng tay hai vợ kéo đi. Sẵn tiện siết tay nàng Đăng 1 cái thật chặt, em này coi vậy chứ ghê lắm, phải “làm dịu” chút.

Hai thiên thần đương nhiên chẳng vội tin thế nhưng rồi ngẫm lại thấy chàng đúng thật chẳng có lý do gì để mình leo, với lại cũng lần đầu mà, đành nhìn nhau trao ý nghĩ: “Ngày mai phải ‘hạ sát’ tên Hoàng thật thảm thương mới được, dám lừa phu quân chúng ta hả”

Một nụ cười gian tà bị bỏ lại, làm đen tối cả không gian xung quanh

“Tha lỗi cho tao, bạn hiền. Hic….mày thật thương tâm quá!”



Trên 1 chiếc xe hơi sang trọng đậu gần cổng trường

-Là chàng trai đó? Đẹp vô đối . Mày thích hắn ta hả An?

-Không, nhưng nghe nói rất kiêu ngạo, tao muốn chinh phục – Cô gái đeo 1 chiếc hoa tai hình thánh giá 1 bên cười nhẹ, tự đắc trả lời

-Nhưng xem ra mày có nhiều đối thủ đó, trước mắt đã có hai nàng loại A+ rồi

-Chẳng sao, mày biết tao vốn tự tin mà và “chen ngang” luôn là
sở thích muôn đời của tao

-Thế còn boyfriend bây giờ của mày, tên Toàn đó cũng được mà….nếu ko muốn nói là quá tuyệt

-Hắn chẳng có gì để chê cả nhưng tao chỉ thích chinh phục thôi, yêu thương đối với tao là vô nghĩa


** Lúc đầu fic này được viết với tên "Sao chỉ có em đợi anh ?" nhưng sau đó vì nhiều thay đổi trong cốt truyện nên Mộc phải post lại với 1 tên khác và.....1 ít thứ khác nữa trong phần đầu, nếu các bạn tinh ý sẽ thấy dc sự khác biệt trong phon cách truyện
Và cuối cùng (điều quan trọng nhất), góp ý cho mình nhé !!! :cobe: **

Thiên Nha
09-02-2010, 03:32 AM
có ai nói với bạn là cốt truyện của bạn rất mới lạ chưa? :xinchao: phong cách viết của bạn cũng khá tự nhiên, tuy vậy vẫn còn đôi chỗ gượng ép ấy (cái đoạn An nói về tình yêu ko là ji ấy) cảm thấy nó hơi hời hợt (sr...sr...sr...sr...>.<...đừng :guoc: mình nhá :ow:)

Còn nữa, mình có một thắc mắc: vẫn còn đi học mà có đến 2 vợ rồi? :nsee:

Thân,

Tiana :flute:

Thảo mộc
12-02-2010, 02:53 AM
Thank bạn đã com, giờ thì mình reply cho bạn đây


Còn nữa, mình có một thắc mắc: vẫn còn đi học mà có đến 2 vợ rồi?

==> vợ ở đây chỉ là....ưmh...có thể xem như là biệt danh thôi, kiểu để gọi cho vui thôi ấy, teen bây giờ rất hay dùng. Còn mối quan hệ thật sự của ba người này thì....hạ hồi phân giải vậy

Còn góp ý của bạn về cái chỗ gượng ấy, thật ra thì mình muốn chú trọng vô ý này này


yêu thương đối với tao là vô nghĩa

À, còn chữ ký của bạn ấy, nghe.....thơm ngon thật [^=^]

:cobe:
Thảo mộc

Thiên Nha
12-02-2010, 09:28 AM
À, còn chữ ký của bạn ấy, nghe.....thơm ngon thật [^=^]

uh, mình hiểu rùi :4u: còn cái chữ ký là mình trích trong "Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ" đó :hum: ấn tượng cái chỗ...bắp rang ý mà :tongue:

0o_cock_o0
13-02-2010, 10:27 AM
hép pi... hép pi... niu yiaaaaaaaaaaaaaaa!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Thảo mộc
16-02-2010, 12:11 AM
CHAP 2:

-Sao lại ở đây? - Vừa mở cửa để đẩy chiếc xe máy ra, Huy giật mình khi thấy Thuỳ Đăng đã đứng chờ ở bên ngoài từ lúc nào, hôm nay Đăng ăn mặc rất quyến rũ, có vấn đề gì ko khi nói 1 cô gái mặc một chiếc áo cài nơ nhí nhảnh đằng sau và 1 chiếc quần ngố lùng bùng là quyến rũ nhỉ?

Nhưng quả thật ko thể nói dễ thương, phải nói là rất đẹp và quyến rũ

Thuỳ Đăng như 1 đoá hoa phù dung đang khoe sắc, rất sáng nhưng ko loá mắt; rạng rỡ nhưng ko kiêu sa; kiêu hãnh nhưng ko đanh đá, lạnh lẽo và biết cách chủ động nhưng ko cho phép người yêu tự cao

Nhưng Đăng ko phải là 1 cô gái hoàn hảo. Con trai cũng ko thích những cô gái hoàn hảo. Và chính cái vẻ đẹp có chừng mực lại khiến cô trở thành người con gái mà mọi người đều ngưỡng mộ. Thế mà Huy lại ko yêu cô. Anh cần cô. Cần cô để thoả mãn lòng cao ngạo bản thân hay cần cô để biết rằng ko chỉ có mình anh “hoàn hảo”, để trốn tránh nỗi ám ảnh chính anh đang bị cái thứ vô hình đó nhấn chìm xuống bùn đen. Huy ko biết, cũng ko còn muốn trăn trở nữa, đơn giản là anh cần cô và chính sự yếu đuối ngay từ đầu đó đã làm anh thua cô, có điều……..anh sẽ chẳng bao giờ để cô nhận ra cả

-Chờ anh, em biết thế nào giờ này anh cũng đi đến nơi đó

-Thế nếu hôm nay anh đột nhiên đổi thói quen đó? – Huy cắc cớ

-Thì em về - Kết thúc câu nói, cô đặt tay lên vai Huy leo lên xe và ôm siết lấy vòng eo người yêu – Đi thôi anh


Huy khẽ cười, lấy tay giữ hờ bàn tay người yêu trên eo rồi phóng xe lao đi, hoà vào dòng người ngoài đường, hoà vào một cõi đông đúc nhộn nhịp nhưng nếu chỉ lỡ xảy chân cũng có thể biến mình thành kẻ cô đơn nhất trong đó. Bàn tay thon nhỏ của Đăng cử động nhẹ, chỉ 1 cử động nhỏ ý nhị đó thôi cũng đủ kéo tâm hồn anh về bên cô. Hơi ấm từ đôi tay đó cũng làm cho Huy cảm thấy bồi hồi. Đối với Huy, Thuỳ Đăng là 1 cô gái lạ, lạ vì anh chưa bao giờ có thể “đoán” trước về cô, dường như vẻ mặt, giọng điệu và lời nói của Đăng chẳng liên thông gì với nhau cả. Nhưng Đăng ko phải là 1 cô gái khó hiểu, chỉ là Huy hời hợt đến nỗi chẳng bao giờ có ý định muốn hiểu hết về cô



**==========================**



Đưa xe cho người bảo vệ, Huy cuối người tháo bung thêm 1 cúc áo, rồi choàng tay sang vòng eo Thuỳ Đăng kéo cô sát vào mình

Tiếng nhạc xập xình dập khắp 4 bên, lấn át mọi thứ âm thanh khác. Ánh đèn và con người đều điên cuồng. Một thế giới khác đã mở ra, 1 thế giới ồn ào, chấn động, lả lơi mà riêng biệt. Không gian này quen thuộc đến nỗi cái luồng âm thanh chát chúa kia đối với Huy cũng chỉ như là 1 giọt sương đọng trên vành tai, mát lạnh

Hai người chọn 1 bàn gần sát quầy pha chế, gần như bỏ mặc những con mặt ngưỡng mộ dõi theo ánh hào quang xung quanh họ. Gọi 1 ly rượu nặng, rồi vừa đung đưa thân mình trên ghế Huy vừa đưa mắt nhìn đám người đang lắc như điên dưới sàn, cười.

Một lát sau, nhạc dần dịu lại rồi chuyển sang 1 ca khúc tiếng anh, những con thiêu thân rời rạc trở lại bàn

-Anh thích nơi này hả? - Thuỳ Đăng hỏi, cô liên tưởng lại nụ cười của Huy lúc nãy

-Anh và nó giống nhau

-Không tất cả đâu, nơi này màu đen còn anh màu xám

-Vậy à? Vậy ra em cũng nhận thấy à?

-Anh ko thích màu xám hả? Ít ra nó cũng chưa phải là màu đen

-Anh lại nghĩ khác – Huy nhấp 1 ngụm rượu, ánh mắt trở nên xa xăm – Thứ màu ko xác định, ko rõ ràng như màu xám mới thật sự là tệ hại. Nếu là màu đen, bóng tối sẽ che chở cho em, còn nếu là màu trắng, em có thể tự tin mà đi thong dong ngoài ánh sáng. Nhưng nếu là màu xám, em sẽ chỉ có thể đứng giữa 2 ranh giới trắng và đen thôi, mãi mãi ko thể hoà nhập vào đâu được

-Mâu thuẫn nhỉ?

-Haha…. – Huy phì cười – Sao thế, em thay đổi quan điểm của mình rồi à?

-Ko, em thì lúc nào cũng nghĩ màu xám là màu đặc ân, nó giống như giới tính Bisexual, có tới 2 sự lựa chọn. Nhưng dù thế nào….em cũng yêu màu xám

-………

-Anh đợi em 1 chút, em có điện thoại – Nói xong, Thuỳ Đăng đi nhanh về hướng tolet

Từ chiếc bàn đối diện bàn Huy, 1 cô gái mặt chiếc đầm màu sen kiêu sa bước đến. Huy đã thấy cô gái ấy ngay từ đầu nhưng vẫn ơ thờ làm ngơ. Cô ta bước đến sát bàn anh, chẳng nói gì, cũng chẳng làm gì, đôi mắt chỉ xoáy sâu chăm chú nhìn làm Huy có cảm giác như cô ta đang xem “hàng”. Khó chịu, anh ngước lên và thoáng ngỡ ngàng khi thấy khuôn mặt cô gái: đẹp hút hồn làm dậy lên trong Huy 1 cảm giác “sở hữu”

-Em cần gì?

-Cần anh lên tiếng trước – Cô gái mỉm cười, dù nguỵ trang bằng hình thức giao tiếp nhưng vẫn thoảng chút hương….đắc ý

-Chỉ vậy à? Anh lại cảm thấy mục đích của em ko nhỏ bé như vậy đâu – Huy nâng ly rượu lên cụng ly với cô gái, ko tiện mời vì vẫn còn có Thuỳ Đăng, làm vậy hơi bị……..khốn

-Anh nói làm như em nguy hiểm lắm vậy. Em chỉ cần nguy hiểm hơn 1 người là đủ rồi

-Thực tế là đã vậy rồi đấy – Huy bật cười, An hơi bối rối, cô nhận ra cuộc nói chuyện đã bị Huy khéo léo lái theo 1 chiều hướng…..ko như cô muốn ban đầu

-Thiên An! Em cũng ở đây à? - 1 tên con trai “tứ chi phát triển” hơn Huy từ đâu ra lớn tiếng gọi cô gái rồi bước nhanh đến, cười rất tươi. Cô gái quay lại mỉm cười với hắn nhưng ánh mắt lại như là “Anh xuất hiện ở đây làm cái quái gì vậy?” . Dĩ nhiên, nhiêu đó cũng đủ để Huy hiểu “sơ sơ” về họ, chỉ có điều anh thích để đôi nam nữ này tự dời đi hơn là anh phải lên tiếng mở đường đại loại như là: “Vậy hai người cứ nói chuyện đi, bạn gái anh cũng sắp ra rồi”.

Bỗng tên con trai quay lại nhìn Huy, ánh mắt như có sao và rất khác lạ. Huy quay đi, bẩm sinh anh vốn ghét những tên cao hơn mình, dễ gây viêm cổ <có bệnh đó hả trời???>

Hai người đó cuối cùng cũng bước đi, Thuỳ Đăng cũng đã ra, nói chính xác hơn nãy giờ cô đứng ở góc khuất đằng kia quan sát và bây giờ mới bước ra. Làm sao thoát khỏi đôi mắt anh….Huy khẽ cười, chậm rãi đưa điều thuốc lên môi, liếc về phía cô gái lúc nãy 1 cái rồi lại thôi, tiếp tục trở lại với ly rượu và tiếng nhạc, chẳng có gì đáng quan tâm

Còn ánh mắt của tên “tứ chi phát triển” kia thì sao nhỉ? Sao anh lại cứ bận tâm về nó?

Thảo mộc
21-03-2010, 01:03 AM
CHAP 3:

Trong 1 căn phòng kỳ quái với 2 bức tường ốp lát gạch đen, 2 bức tường ốp gạch men trắng tinh, hoàn toàn ko có hoa văn và trong phòng trống trải đến thô sơ, nhìn cứ như vừa bị bọn cho thuê nặng lãi đến siết hết đồ đạc vậy. Bên góc trái phòng, trên 1 chiếc giường khổng lồ để vừa 2 cái nệm, rồi trên đó lại chồng thêm 2 cái nệm 100% cao su tự nhiên theo chiều cao nữa, 1 con heo lười có dáng như người mẫu và khuôn mặt very very handsome đang nằm ngủ ngon lành. Gương mặt rất thư thái.

Đồng hồ chỉ 8h. Huy trở mình, dụi dụi mặt vào gối rồi lăn nhẹ, lăn, cuộn mình vào tấm chăn êm xốp, rồi lại lăn…….Phịch!...vật thể đáp xuống mặt đất, tấm chăn rơi theo, cuộn tròn vừa y lại. Ấm! Lại ngủ. Hưm…!

Đồng hồ chỉ 9h

-Ưm… - Huy mở mắt, hơi bất ngờ khi mình lại nằm “kế bên” bạn giường yêu quý, “Chậc, mình đã phải đặt cái giường to như thế….”. Ngáp dài, tung chăn bật dậy, đầu nặng quá. Bây giờ là mấy giờ rồi vậy, sáng hay chiều? Uể oải, Huy bước ra khỏi phòng, trong đầu chỉ có mỗi cái ý nghĩ “phải đi rửa mặt”





“Một chàng trai kiêu kỳ, một chàng trai kiêu kỳ….” – Tiếng nhạc điệu thoại vang lên, Huy liền kéo con chó xù xụ đang thích thú nhảy lên bám lấy anh xuống, cố gắng hướng mục tiêu của cu cậu vào cái tô đồ ăn đầy ụ rồi chạy nhanh vào nhà, con Bet xịu mặt tiu nghỉu, ku biết mình bị lừa

-Em yêu hả?

-Đừng có tưởng bở, thằng bạn chí cốt của mày nè – Huy nghe rõ sự hậm hực trong tiếng

-Có chuyện gì vậy? Vắng tao một ngày đã thấy nhớ rồi hả? – Huy cười khì, thủng thỉnh bước lại bàn ăn

-Mày còn hỏi, sao hôm nay lại nghỉ học? Hôm qua mới nói với tao….

-À à... – Huy cắt lời, bây giờ ko có hứng nghe giáo huấn – Hôm nay tao ngủ quên tới 9h, còn học hành gì nữa

-Khỏi lý do, mày lại nốc rượu cho cố vô chứ gì, mày ko biết chừng mực là gì cả. Vậy hôm qua mày uống với ai vậy, đừng nói lại solo nha, tao chưa thấy ai có sở thích kỳ quái như mày

-Ko, tao uống với Thuỳ Đăng

-Gì? Thuỳ Đăng–Hoa khôi thân thiện? Đi với mày riết cô ấy cũng thành quỷ luôn

-Haha…rất tiếc, tao thì chỉ thích làm 1 con quỷ độc tôn thôi. Mà mày rảnh vậy, gọi chỉ hỏi nhiêu đó thôi hả? Có nhớ thì….

-Ko, tao thấy hôm nay mày nghỉ nên gọi điện……nhờ mày nấu cơm luôn, trưa tao sang ăn, thèm cơm vợ nấu quá… - Lâu lâu cũng phải chơi lại mày dc 1 lần chứ

-Hả? Ê…

-Tút….tút…tút..

-Thằng khỉ. Ảo tưởng! – Huy thả chiếc phone màu tím than mỏng dính xuống ghế salông, chửi bâng quơ vài câu khi nghĩ đến bộ mặt “cà rỡn” của thằng bạn lúc này, lòng bỗng thấy rộn ràng lên đôi chút. Bây giờ…..bắt đầu đón nắng sáng thôi, nếu còn



Vào bếp lấy 1 cái xẻng nhỏ và 1 con dao nhíp sắc bén, Huy bước ra khoảng đất trồng khoai lang ngoài vườn. phải nói là nơi Huy ở là 1 trong những nơi “quái đản” nhất thành phố. Ở giữa là ngôi biệt thự hai tầng với độc 2 màu trắng đen sang trọng, bên trong toàn là những vật dụng và thiết bị công nghệ cao cấp hiện đại. Sân trước có hồ cá rất lớn với nước chảy xuyên qua 2 tấm kính màu hồng lung linh, rực rỡ và 1 khu vườn trồng toàn loài bạch lan cao quý. Trái ngược hẳn với sự thượng lưu và phong nhã ở sân trước, sân sau lại giống như 1 vùng nông thôn dân dã thu nhỏ với những luống rau lang, rau cải xanh mơn mởn, có cả giàn bầu, giàn bí, mướp xanh um, rậm rạp và đặc biệt là trồng rất nhiều cây ăn quả như: chôm chôm, xoài, bưởi, ổi, lê-ki-ma……Một ngôi biệt thự đồ sộ và là”giấc mơ” của rất nhiều người. Hẳn nhiên ai nhìn vào cũng sẽ nói chủ nhân của nó rất giàu, nhưng điều đó ko hoàn toàn. Đây là ngôi biệt thự mà cha nuôi của Huy - một thương nhân rất thành công trong lĩnh vực kinh doanh cổ phiếu đã xây tặng anh trước khi ông qua đời và đặt tên nơi này chỉ với 1 từ: “Love”. Ông cũng để lại cho Huy 1 khoảng tiền rất lớn, nhưng anh chỉ được rút 1 khoảng tiền nhất định vào mỗi tháng

Còn về cha nuôi Huy, mỗi lần nhắc đến ông anh lại mỉm cười ấm áp. Có lẽ đó là những giây phút hiếm hoi nhất anh trở lại cái bản “thuần chất” của mình, nhưng điều đó chẳng thể lâu dài được khi đoá bạch lan đã bị bẩn ngay từ rễ

Huy dùng chiếc xẻng đào khoai lang lên, rửa sạch và cắt ra thành từng lát mỏng sau đó tẩm muối và chiên giòn. Đây là món độc tôn của Huy , khoai lang chiên mà chấm với keo chanh (nước cốt chanh tươi keo đặc, nhìn giống dạng gen) và nhấm nháp cùng với bia Đan Mạch thì……wow……hơn cả tiên

“Tao đến rồi!...Tao đến rồi!...Tao đến rồi!...”- tiếng chuông cửa vang lên cắt ngang sự “tự thưởng thức và khen ngợi” của Huy , tiếng chuông độc quyền “rất thiếu thẩm mĩ” này là do tên Hoàng khốn kiếp đó sáng tạo sau bao phen đến đánh thức Huy nhưng đều……ngậm ngùi

-Mày bấm từ từ thì mày chết hả? Điếc cả tai – Chưa ra đến cổng Huy đã gào lên

-Có phải tao muốn đâu, tao sợ mày lại đang ngủ - Hoàng vờ xịu mặt xuống, cái nhìn của anh tha thiết như 1 chú cún nhỏ hiền lành

-Đứng đó làm gì? Tự leo vào

-Huy! Bạn Huy đẹp trai!

-Cái đó thì ko cần bàn cãi – Huy vừa nói vừa gạt phăng cái chốt cửa ra rồi nhanh chóng bước trở vào nhà. Hoàng vội bước vào, chốt cửa lại rồi lẽo đẽo đi theo. Bước ngang qua vườn bạch lan, mùi hương thoang thoảng dìu dịu của hoa làm Hoàng ngừng lại, chạnh lòng chứ ko thanh thản. Từ ngày chú Dương – cha nuôi của Huy mất, cậu ta lại trở về cái cách sống “phớt đời” của mình. Chú Dương mang cho Huy 1 bờ vai và 1 gia đình, và khi ông mất, Huy cũng tự cho rằng niềm hạnh phúc chỉ tới đó thôi. Huy ngang ngạnh, cậu ta yêu quý và trân trọng chú Dương đến nỗi ko chịu cho phép mình vươn tới 1 sự hạnh phúc khác, cứ sợ rằng sẽ quên mất cảm giác được yêu thương trong vòng tay ông. Huy cũng giống những đoá bạch lan trong vườn kính, tuy có thừa vốn sống với người đời nhưng lại ko thể thoát ra cái lồng kính của bản thân cậu ta. Huy luôn thông mình và khá xảo trá trong cách nhìn nhận & ứng xử với người xung quanh nhưng cậu ta lại yếu đuối với chính mình. Là bạn thân của Huy từ thuở nhỏ, Hoàng dần nhận ra “kẽ hở” đó trong tâm hồn Huy và càng ngày anh càng khao khát được che chở cho cái phần yếu đuối đó trong con người cậu . Nhưng càng khao khát, Hoàng lại càng ko dám, anh nhận ra đó là tình yêu. Thứ tình cảm mà 1 người đào hoa với con gái như Huy sẽ chẳng bao giờ đáp lại anh. Bảy năm trôi qua, viên đá lạnh bên đường được sưởi ấm rồi đột ngột……lửa tắt…..càng ngày càng trở nên nguội lạnh. Nhưng mặt kệ cái nội tâm đó, ngoại hình của Huy lại ngày càng trở nên rực rỡ, Huy ko đẹp lạnh lùng mà mang sự lung linh của tinh tú, toả sáng ở bất cứ nơi đâu cậu xuất hiện. Một gương mặt đầy kiêu hãnh, đôi chân mày phượng vũ, đôi mắt xám tro sắc bén nam tính kết hợp với chiếc mũi thẳng cao dịu dàng làm nét đẹp của Huy mang vẻ trung tính, hấp dẫn cả hai phái. Huy càng quến rũ, Hoàng càng lo lắng, tuy miệng anh luôn chửi bới cái tính đa tình ham vui của cậu nhưng trong lòng lại thầm cảm ơn

-Mày thơ mộng quá há. đứng đó ngắm hoa chắc no bụng rồi hả? – Huy hỏi to trong khi đang đứng dựa vào cửa bếp, tay giơ lon bia ướp lạnh đang uống dở

-Vô liền, vô liền!


***=====================================***


-Ngon thiệt đó – Hoàng khen lấy khen để, tay gấp 1 miếng bông bí xào còn miệng thì đang nhai nhóp nhép 1 miếng thịt bò

-Lần nào cũng chỉ nói được mỗi câu đó. Cái đó thì ko cần bàn cãi rồi

-Mày ….mày cũng chỉ được mỗi câu đó đấy thôi

-Tao khác, vì câu đó là câu “chủ quyền” của tao . còn mày là do NGHÈO TỪ VỰNG

-Ừ, đỡ hơn ai kia. Tán gái thì từ ngữ cứ ồ ạt tuôn ra còn làm văn thì chưa bao giờ trên 6 điểm

-Kệ tao mày, tại tao “trung thành” với con 6 chứ bộ, tao yêu con 6, con thích con 6. Mà đâu phải tại tao, cứ mỗi lần nhìn thấy bà cô văn với đôi mắt lúc nào cũng “mơ mộng” của bả là những áng thơ văn lâm li của tao cứ “chết non” cả

-Vậy hả? - Hoàng chống cằm - Vậy mà ko hiểu sao tao chẳng cố gắng gì mà cứ điểm 8 mãi? Kì ghê ha?.... – Hoàng ngước lên, nhìn thấy gương mặt….tuyệt vọng của Huy , anh liền im bặt

-Ô thế à? Tội bạn tao ghêeee!!! – Huy nhìn Hoàng bằng cặp mắt sát thủ, rồi cậu chớp chớp mắt, ánh mắt chuyển thành tinh ranh, tai quái thoáng chốc làm Hoàng ớn lạnh – Mà thôi…..tao có chuyện quan trọng hơn…

-Gì?? – Hoàng chợt e dè

-Tại sao mày chưa từng có bạn gái?