Uờ
08-02-2010, 11:27 PM
Có nằm mơ Lam cũng không bao giờ nghĩ, nó lớn tiếng chia tay Nhật chỉ vì một lý do hơi...không bình thường: "Hắn mê game".
Và có nằm mơ Nhật cũng chưa bao giờ dám mường tượng rằng hắn đồng ý chia tay tắp lự chỉ vì: "Hắn đã...yêu một nhân vật ảo trong game".
Một chiều như mọi chiều, sau khi hoàn thành xong bài tập, Lam lại đạp xe dạo phố...Nhưng khung cảnh hôm nay khác quá, có chút gì đó nhợt nhạt và tĩnh lặng. Một cơn gió nhẹ tạt ngang cũng khiến Lam rợn người. Vì thiên nhiên hay vì lòng người đang sầu muộn?
Lam khóc. Nó không nhớ nó đã khóc lần thứ mấy rồi. Nó không tin rằng rồi nó và Nhật sẽ kết thúc theo một chiều hướng vớ vẩn như thế. Ai đời chia tay nhau chỉ vì nhân vật thứ ba là cái...máy vi tính. Ai đời dứt tình với nhau sau bốn năm gắn bó chỉ vì người yêu mê game... Ôi, đúng là cuộc đời mà...
Nhật mê game. Lam biết điều đó từ khi cả hai còn học lớp 9. Ngày ấy, khi lũ học trò lo sốt vó trước kì thi tuyển sinh thì Nhật đam mê những trò chơi trong thế giới ảo. Có lần, mẹ Nhật phải sang nhà Lam, nhờ: "Con tìm Nhật về giùm bác, bác đã tìm khắp các quán net gần đây mà không thấy nó đâu". Lam đi. Mười phút sau, nó đã "lôi cổ" được Nhật về. Cảnh tượng này tiếp diễn suốt năm cuối cấp trung học cơ sở...
Ấy vậy mà Nhật cũng đậu vào một trường công lập có tiếng. Ấy vậy mà Nhật cũng được học chung lớp tuyển với Lam. Cả hai mến nhau, thân nhau, thích nhau, rồi...trở thành nửa kia của nhau. Đó là sự sắp đặt của định mệnh, không trốn được...
Nhưng dường như khi đã nắm chắc trong tay món gì thì con người ta hay hời hợt và không để tâm đến nó. Là bạn của Lam, Nhật đã thích chơi game. Là người yêu của Lam, hắn càng đam mê vào thú vui vô bổ ấy. Có lần, hắn đã để Lam chờ gần một tiếng đồng hồ, chỉ vì: "Đang làm nhiệm vụ. Phải làm cho nhanh để đua level với thằng bạn thân". Lam nhờ sang nhà chỉ Toán, Nhật ừ hử rồi cũng để Lam...leo cây, vì: "Tại đang ghiền mà, thông cảm..."
Sức chịu đựng của Lam không hoàn hảo. Và rồi điều gì đến cũng sẽ đến. Trong một lúc nóng giận, Lam đã hất vỡ tung li nước bên cạnh cái PC của Nhật và hét: "Đó, hãy làm cho mối quan hệ giữa chúng ta giống như thế đi!". Nhật trừng mắt, rồi cũng...chơi game tiếp. Lam sững sờ, nước mắt chực ứa ra nhưng không cách nào lăn một mạch xuống má, mà dừng lại ở khe mắt. Có lẽ, sự thờ ơ tàn nhẫn của Nhật đã đốt cháy nỗi đau trong Lam rồi. Lam cũng chẳng còn hơi sức đâu mà níu kéo, mà nài nỉ...Giữa game và người yêu, Nhật chọn game. Và Lam tôn trọng quyết định đó.
o0o
Đã ba tháng kể từ sau vụ "chiếc ly vỡ", Lam vẫn giữ thói quen dạo phố một mình. Suốt thời gian làm "nửa kia" của Nhật, Lam đã rất nhiều lần được tự do như thế, và bây giờ cũng như thế...Hiện tại, nỗi đau trong Lam đã vơi dần, chỉ còn sót lại một chút kí ức xa xăm, thỉnh thoảng gợn lại trong tiềm thức, nhói buốt...Hình như Lam còn tình cảm với Nhật, nhiều lắm.
Nhưng Lam đang nghĩ đến Long.
Ngay khi Lam và Nhật cắt đứt, thì ngay trong buổi tối hôm ấy, Long đã đến bên cạnh Lam, thì thào: "Làm bạn gái tớ nhé!"...
Bấy lâu nay, Long rất tốt với Lam, nhưng Lam chỉ nghĩ đơn giản rằng tính cách Long trước giờ vẫn ga lăng như thế, chứ nào biết Long thích Lam từ lâu lắm rồi, từ khi Lam mới bước chân vào lớp 10...
"Có nên đồng ý không? Long là mẫu người trong mơ của biết bao cô gái năng động. Long trí thức nhưng không "mọt sách", Long sành điệu nhưng không đua đòi, Long chơi thể thao giỏi và nhảy cực đỉnh, Long đẹp và không kiêu căng..." - Lam nghĩ. Nhìn chung, nếu Lam không chấp nhận thì cũng còn khối đứa con gái xinh đẹp tài giỏi xếp hàng chờ đến lượt mình, bỗng Lam thấy tự hào...
Nhưng thật sự, Lam không muốn dèm pha...Ai đời vừa chia tay đã quen người khác. Lam không muốn là tâm điểm của sự chú ý khi đi bên cạnh Long. Lam không muốn đến với Long khi chưa thật sự có tình cảm. Và...
Lam còn nhớ đến Nhật.
Nhưng những gì Nhật đem lại cho Lam là gì? Sự buồn khổ, thất vọng và chán nản...
Lam có nên hoài vọng về những điều không bao giờ đến? Tất nhiên là không rồi.
"Long là người hoàn hảo" - Lam nghĩ thế, mỉm cười
o0o
Nhật
Sau khi chia tay Lam, tôi như kẻ nửa mê nửa tỉnh. Thật sự là tôi không còn xác định được đâu là sự thật, đâu là những ảo giác bủa vây. Phải chăng có những điều khi mất đi rồi, ta mới thấy tiếc thật sự, nhưng quá muộn để có thể giành lại?
Tôi đau, xót, và cũng tự trách bản thân mình thật tệ hại. Tệ vì đã mải mê trong thế giới ảo mà quên mất rằng mình đã có một hạnh phúc ở thực tại. Mải đắm chìm vào cảm giác mạnh chỉ có trên màn hình phẳng mà quên rằng có một người đang ngày ngày quan tâm, lo lắng đến mình...
Nhưng cảm giác của tôi bây giờ là dằn vặt nhiều hơn buồn khổ. Vì sao ư? Khoảng thời gian qua, tôi lạnh lùng với Lam không phải vì mê game, mà...
Tôi đã phải lòng một nhân vật ảo trong game.
Ý thức được điều đó, tôi cảm thấy kinh sợ chính mình. Tôi là kẻ tệ hại. Đúng. Nhưng tôi không thể bắt con tim mình "an phận" để duy trì một tình cảm chân thành từ người khác trong khi tôi không có bất cứ cảm giác yêu thương nào. Lam như một thói quen trong cuộc sống của tôi, thế thôi. Có chăng tình yêu thương bắt nguồn từ những gì thân thuộc. Đấy, tôi thích Lam có lẽ vì cô ấy là bạn thân của tôi...Tôi thật đáng sợ, nhưng một khi đứa con trai đã trót thích một người con gái thì điều đó không nên đùa. Tôi thích Lam, đó là sự thật. Tôi thích Nancy - "bà xã" trong game, cũng là sự thật.
Biết giải thích sao nhỉ? Tình yêu không cần lí lẽ...
Biết tin Lam đã đến với Long, tôi ngỡ ngàng...
Tôi không tin rằng Lam lại quá nông nổi như thế...
Và tôi suy nghĩ...
Và có nằm mơ Nhật cũng chưa bao giờ dám mường tượng rằng hắn đồng ý chia tay tắp lự chỉ vì: "Hắn đã...yêu một nhân vật ảo trong game".
Một chiều như mọi chiều, sau khi hoàn thành xong bài tập, Lam lại đạp xe dạo phố...Nhưng khung cảnh hôm nay khác quá, có chút gì đó nhợt nhạt và tĩnh lặng. Một cơn gió nhẹ tạt ngang cũng khiến Lam rợn người. Vì thiên nhiên hay vì lòng người đang sầu muộn?
Lam khóc. Nó không nhớ nó đã khóc lần thứ mấy rồi. Nó không tin rằng rồi nó và Nhật sẽ kết thúc theo một chiều hướng vớ vẩn như thế. Ai đời chia tay nhau chỉ vì nhân vật thứ ba là cái...máy vi tính. Ai đời dứt tình với nhau sau bốn năm gắn bó chỉ vì người yêu mê game... Ôi, đúng là cuộc đời mà...
Nhật mê game. Lam biết điều đó từ khi cả hai còn học lớp 9. Ngày ấy, khi lũ học trò lo sốt vó trước kì thi tuyển sinh thì Nhật đam mê những trò chơi trong thế giới ảo. Có lần, mẹ Nhật phải sang nhà Lam, nhờ: "Con tìm Nhật về giùm bác, bác đã tìm khắp các quán net gần đây mà không thấy nó đâu". Lam đi. Mười phút sau, nó đã "lôi cổ" được Nhật về. Cảnh tượng này tiếp diễn suốt năm cuối cấp trung học cơ sở...
Ấy vậy mà Nhật cũng đậu vào một trường công lập có tiếng. Ấy vậy mà Nhật cũng được học chung lớp tuyển với Lam. Cả hai mến nhau, thân nhau, thích nhau, rồi...trở thành nửa kia của nhau. Đó là sự sắp đặt của định mệnh, không trốn được...
Nhưng dường như khi đã nắm chắc trong tay món gì thì con người ta hay hời hợt và không để tâm đến nó. Là bạn của Lam, Nhật đã thích chơi game. Là người yêu của Lam, hắn càng đam mê vào thú vui vô bổ ấy. Có lần, hắn đã để Lam chờ gần một tiếng đồng hồ, chỉ vì: "Đang làm nhiệm vụ. Phải làm cho nhanh để đua level với thằng bạn thân". Lam nhờ sang nhà chỉ Toán, Nhật ừ hử rồi cũng để Lam...leo cây, vì: "Tại đang ghiền mà, thông cảm..."
Sức chịu đựng của Lam không hoàn hảo. Và rồi điều gì đến cũng sẽ đến. Trong một lúc nóng giận, Lam đã hất vỡ tung li nước bên cạnh cái PC của Nhật và hét: "Đó, hãy làm cho mối quan hệ giữa chúng ta giống như thế đi!". Nhật trừng mắt, rồi cũng...chơi game tiếp. Lam sững sờ, nước mắt chực ứa ra nhưng không cách nào lăn một mạch xuống má, mà dừng lại ở khe mắt. Có lẽ, sự thờ ơ tàn nhẫn của Nhật đã đốt cháy nỗi đau trong Lam rồi. Lam cũng chẳng còn hơi sức đâu mà níu kéo, mà nài nỉ...Giữa game và người yêu, Nhật chọn game. Và Lam tôn trọng quyết định đó.
o0o
Đã ba tháng kể từ sau vụ "chiếc ly vỡ", Lam vẫn giữ thói quen dạo phố một mình. Suốt thời gian làm "nửa kia" của Nhật, Lam đã rất nhiều lần được tự do như thế, và bây giờ cũng như thế...Hiện tại, nỗi đau trong Lam đã vơi dần, chỉ còn sót lại một chút kí ức xa xăm, thỉnh thoảng gợn lại trong tiềm thức, nhói buốt...Hình như Lam còn tình cảm với Nhật, nhiều lắm.
Nhưng Lam đang nghĩ đến Long.
Ngay khi Lam và Nhật cắt đứt, thì ngay trong buổi tối hôm ấy, Long đã đến bên cạnh Lam, thì thào: "Làm bạn gái tớ nhé!"...
Bấy lâu nay, Long rất tốt với Lam, nhưng Lam chỉ nghĩ đơn giản rằng tính cách Long trước giờ vẫn ga lăng như thế, chứ nào biết Long thích Lam từ lâu lắm rồi, từ khi Lam mới bước chân vào lớp 10...
"Có nên đồng ý không? Long là mẫu người trong mơ của biết bao cô gái năng động. Long trí thức nhưng không "mọt sách", Long sành điệu nhưng không đua đòi, Long chơi thể thao giỏi và nhảy cực đỉnh, Long đẹp và không kiêu căng..." - Lam nghĩ. Nhìn chung, nếu Lam không chấp nhận thì cũng còn khối đứa con gái xinh đẹp tài giỏi xếp hàng chờ đến lượt mình, bỗng Lam thấy tự hào...
Nhưng thật sự, Lam không muốn dèm pha...Ai đời vừa chia tay đã quen người khác. Lam không muốn là tâm điểm của sự chú ý khi đi bên cạnh Long. Lam không muốn đến với Long khi chưa thật sự có tình cảm. Và...
Lam còn nhớ đến Nhật.
Nhưng những gì Nhật đem lại cho Lam là gì? Sự buồn khổ, thất vọng và chán nản...
Lam có nên hoài vọng về những điều không bao giờ đến? Tất nhiên là không rồi.
"Long là người hoàn hảo" - Lam nghĩ thế, mỉm cười
o0o
Nhật
Sau khi chia tay Lam, tôi như kẻ nửa mê nửa tỉnh. Thật sự là tôi không còn xác định được đâu là sự thật, đâu là những ảo giác bủa vây. Phải chăng có những điều khi mất đi rồi, ta mới thấy tiếc thật sự, nhưng quá muộn để có thể giành lại?
Tôi đau, xót, và cũng tự trách bản thân mình thật tệ hại. Tệ vì đã mải mê trong thế giới ảo mà quên mất rằng mình đã có một hạnh phúc ở thực tại. Mải đắm chìm vào cảm giác mạnh chỉ có trên màn hình phẳng mà quên rằng có một người đang ngày ngày quan tâm, lo lắng đến mình...
Nhưng cảm giác của tôi bây giờ là dằn vặt nhiều hơn buồn khổ. Vì sao ư? Khoảng thời gian qua, tôi lạnh lùng với Lam không phải vì mê game, mà...
Tôi đã phải lòng một nhân vật ảo trong game.
Ý thức được điều đó, tôi cảm thấy kinh sợ chính mình. Tôi là kẻ tệ hại. Đúng. Nhưng tôi không thể bắt con tim mình "an phận" để duy trì một tình cảm chân thành từ người khác trong khi tôi không có bất cứ cảm giác yêu thương nào. Lam như một thói quen trong cuộc sống của tôi, thế thôi. Có chăng tình yêu thương bắt nguồn từ những gì thân thuộc. Đấy, tôi thích Lam có lẽ vì cô ấy là bạn thân của tôi...Tôi thật đáng sợ, nhưng một khi đứa con trai đã trót thích một người con gái thì điều đó không nên đùa. Tôi thích Lam, đó là sự thật. Tôi thích Nancy - "bà xã" trong game, cũng là sự thật.
Biết giải thích sao nhỉ? Tình yêu không cần lí lẽ...
Biết tin Lam đã đến với Long, tôi ngỡ ngàng...
Tôi không tin rằng Lam lại quá nông nổi như thế...
Và tôi suy nghĩ...