PDA

Xem đầy đủ chức năng : Mưa........nhok... và hắn...



tieuyeunu
21-01-2010, 02:19 AM
"lạnh lùng” là hai từ chính xác để chỉ hắn. Phải nói, hắn có cái mặt lạnh đến kinh người. Giữa mùa hè mà đôi khi tôi có cảm giác như đóng băng khi nhìn vào khuôn mặt đẹp như tạc như tượng của hắn.

Hai đứa chơi thân với nhau thì bé, lớn nên lại càng thân. Nhưng dạo này tôi ít gặp hắn. Nói đúng ra là tôi tránh mặt hắn. Từ ngày nhà tôi làm ăn thô lỗ ngày càng túng thiếu còn nhà hắn thì làm ăn phát đạt trở lên giàu nhất vùng thì hai đứa chúng tôi không còn cùng đẳng cấp nữa. Hắn thuộc đẳng cấp cao sang hơn mà người ta thường gọi là “con nhà quý tộc” , còn tôi chỉ là một con bé con nhà bình dân. Có lẽ vì thế mà tôi với hắn không còn như ngày xưa nữa. Một phần là do sự mặc cảm của tôi, phần còn lại có lẽ do mẹ hặn

Hôm đó mẹ hắn tìm gặp tôi và bảo rằng: “cháu cũng đã lớn rồi không nên bám mãi thằng Minh nhà bác như thế. Phải cho nó thời gian để tìm hiểu bạn gái chứ. Đã 21 tuổi rồi đấy, cháu cũng nên tìm cho mình một người bạn trai đi. Cháu xinh đẹp dễ mến như vậy thì lo gì không tìm được một người bạn trai tốt…”

Nghe xong tự ái của tôi nổi lên đùng đùng. Như vậy có nghĩa là vì tôi nên nó mới không được tự do có bạn gái, và cũng qua đó mẹ nó gián tiếp nhắc nhở tôi kiểu như: Đũa mốc thì đừng có mơ mà chòi mâm son”.

Tôi buồn và giận mẹ hắn vô cùng chẳng nhẽ tôi chơi với nó là để lợi dụng sự giàu có của nhà hắn, dù nghèo nhưng tôi chưa bao giờ có ý định ấy thậm chí tôi còn chưa bao giờ nghĩ đến khả năng tôi và hắn trở thành cái gì khác của nhau ngoài tình bạn.

Tôi nói với mẹ hắn chắc như đinh đóng cột rằng: “xin bác cứ yên tâm từ giờ trở đi sẽ không đi chung với Minh nữa và sẽ tạo mọi điều kiện để Minh tìm được một cô bạn gái tốt.”

Nghe được câu nói ấy của tôi mẹ nó mừng lắm, khen tôi là một cô gái ngoan và biết điều. Và bà còn xa xôi nói rằng đã chấm cho hắn một cô gái rất hoàn mĩ - một đám rất tương xứng chỉ cần cái gật đầu của nó.

Tôi bỗng thấy sao mà mẹ hắn đáng khinh bỉ đến thế. Bà lại con bắt tôi phải hứa rằng cuộc gặp ngày hôm đó chỉ có tôi và mẹ nó được biết, dĩ nhiên là tôi đồng ý rồi.

Ngay hôm đó tôi tránh mặt nó. Bình thường hắn sẽ đến đón tôi đi học vì hai đứa học chung trường nhưng hôm đó tôi đi trước rồi gửi cho hắn một sms: “tao đi học trước!” lúc về tôi cứ nghĩ nó sẽ đợi tôi ở cổng trường nhưng hắn lại đi về trước. Tôi nghĩ rằng :”à thì ra hắn thờ ơ lạnh lùng như bản chất vốn có của hắn.” Tôi không buồn không giận nhảy xe bus về nhà.

Một lúc sau trời mưa, ngồi nhìn mưa rơi tự nhiên lại thấy nhớ hắn vô cùng. Bình thường trời mưa tôi sẽ bắt nó cùng đi dạo phố và ăn kem, hoặc giờ này hai đứa đang co ro ở góc nào tránh mưa chứ chẳng có chuyện tôi ở nhà gặm nhấm nỗi nhớ thế này. Đã một ngày không gặp rồi đấy!!! Nước mắt ở đâu chảy ra, chẳng nhẽ tôi nhớ hắn đến thế cơ à? Hay tôi buồn vì từ giờ trở đi sẽ không còn được gặp hắn nữa, cũng có thể là tôi buồn vì từ giờ trở đi sẽ không được nhìn thấy nụ cười hiếm hoi trên môi hắn. Nụ cười thấy chết liền mà nhiều đứa con gái khác mong mà chẳng được nhìn.

Tại sao tôi lại phải khóc vì nó chứ? Tôi cố an ủi rằng đó lá nước mưa dột rơi đúng má tôi. Không thể nói rằng “bụi bay vào mắt” như cô ca sĩ Phạm Quỳnh Anh được, vì lúc này tôi đang ở trong nhà. Bảo rằng nhà dột có lẽ là hợp lý nhất vì nhà tôi đang ở cũng có đôi chỗ bị dột thật.

Bỗng tiếng chuông cửa khiến tôi như sực tỉnh, ai mà đến giờ này? Xong rồi tôi đoán có lẽ thằng Mít nhà tôi đi học thêm về, chắc nó lại không mang theo chìa khóa. Tôi vừa mở cửa cho nó vừa mắng: “Dặn em bao nhiêu lần là phải mang chìa khóa đi hả? Nhỡ chị hoặc bố mẹ không có nhà thì ai mở cửa cho em?”

Thì ra không phải thằng Mít mà là hắn. Hắn đứng trước cửa nhà tôi ướt từ đầu đến chân và cho tôi một cái tát.
“ thế này mà là học nhóm à?”

Tôi giận điên người hắn có quyền gì mà được đánh tôi, giờ đâu còn thân thiết như ngày xưa nữa. Thế mà một phút trước tôi còn rất rất nhớ hắn cơ đấy. tôi ôm mặt, nước mắt trực trào ra.

“ Cho cậu 5 phút giải thích, bắt đầu đi!”

Bao giờ cũng thế khi tôi làm sai điều gì hắn cũng bảo: “ Cho cậu 5 phút giải thích, bắt đầu đi!”. hắn gọi tôi là cậu xưng
tớ khác hẳn cách gọi mày - tao của tôi. Nếu như trước đây thì tôi sẽ không mất đến 5 phút làm cho hắn hết giận, cái miệng của hắn sẽ cười toe. Khuôn mặt lạnh lùng của hắn sẽ sáng bừng lên đẹp long lanh. Nhưng tôi lại hét lên với hắn. Làm như tất cả lỗi lầm đều do hắn gây ra.

Tôi hét lên: “Mày điên à?”

Hắn trợn mắt nhìn tôi 3 giây sau nó quay gót đi về bỏ mặc tôi đang điên lên vì tức giận. Hắn chẳng hiểu gì cả. Tôi ghét hắn. Ghét kinh khủng

Tôi nhận ra rằng tôi không ghét hắn như đã tưởng. Thì ra hắn rất quan trọng đối với tôi, tôi nhớ hắn vô cùng. Chợt thấy thương hắn đã vì tôi mà dầm mưa dãi nắng. Tôi nghe nói sau hôm đó hắn bi cảm. Mặc dù rất muốn đến thăm hắn nhưng cứ nghĩ tới mẹ hắn là tôi lại hết muốn đi rồi.

Tôi cố tình đợi hắn ở cổng trường nhưng khi thấy tôi hắn phớt tỉnh ăng-lê coi tôi chẳng khác gì rơm rác. Tôi biết hắn vẫn còn giận vì bị tôi cho leo cây nhưng hắn không có lỗi gì với tôi cả. Chỉ tại mẹ hắn thôi. Tôi cũng muốn biết chắc là hắn không sao cả, rằng là hắn đã khỏe nên tha thứ cho hắn tất cả, tôi cũng không chấp việc hắn chẳng thèm ngó tới tôi một cái.

Hôm sau tôi cố tình đi qua lớp hắn để gặp hắn nhưng hắn vẫn phớt đời như thế. Tôi đành phải hỏi thăm bạn cùng lớp với hắn, nó bảo hắn không sao nữa rồi, khỏe như voi.

Tôi yên tâm trở về lớp.

Tan trường tôi nhìn thấy hắn đèo một con bé xinh ơi là xinh, hắn lướt qua chỗ tôi đứng chờ xe bus nhìn tôi như muốn
nói: “không có mày thì tao có đứa khác”…

tôi buồn đến nẫu cả ruột non lẫn ruột già. Vậy là hết, chắc nó đã đồng ý cái người mà mẹ hắn chọn cho hắn. Con nhỏ đẹp thế kia mà… Tôi nghĩ hắn mê con nhỏ đó lắm.

Ngồi trên xe bus, tôi thẫn thờ nhớ đến hắn, đến mẹ hắn… Tôi với hắn từng chơi với nhau rất thân cơ mà. Có sao đâu, tôi đã bao giờ có ý lợi dụng nhà hắn đâu, sao mẹ hắn phòng xa thế. Từ trước tới giờ tôi và hắn chỉ giữ một tình bạn trong sáng, tôi chưa từng nghĩ tôi và hắn sẽ yêu nhau. Sao người ngoài cuộc nghĩ gì mà ác vậy? Thế là từ giờ tôi không được chơi với hắn nữa. Nghĩ vậy nước mắt tôi cứ trào ra hết đợt này đến đợt khác.

Tôi không về nhà ngay mà lang thang những chỗ tôi với hắn thường hay lui tới. Đã khuya, nhưng tôi vẫn không muốn về nhà. Tôi ngồi dưới những giò hoa phong lan nhìn những giọt café đang chậm dãi nhỏ từng giọt từng giọt xuống viên đá trong như ngọc. …

Điện thoại của tôi đổ chuông liên hồi nhưng tôi chả muốn nghe vì tôi đang rất, rất buồn mà. Bỗng tôi nghe thấy một giọng nói rất quen không biết là do tôi tưởng tượng ra hay là thật nữa:

“ điên thoại rung sao không chịu nghe? Giờ này sao không chịu về nhà?”

Tôi không tưởng tượng, đúng là hắn, khuôn mặt vẫn bình thản như thường nhưng giọng nói thì ấm áp hơn nhiều. Tôi
định hỏi hắn: “mày đến đón tao về à?” thế nhưng lại nói:

“sao lại tới đây? Đưa bạn gái đi café hả?”

Hắn bảo:

“không, đi tìm bạn gái. Cô ấy không về nhà. Bố mẹ cô ấy đang rất lo.”

Tôi hơi thất vọng cứ ngỡ là hắn đi tìm tôi chứ. Đúng là có bạn gái mới rồi thì quên hết bạn bè. Tôi chẳng là cái gì của nó cả.

“tìm thấy chưa?”

“ thấy rồi.”

“sao không mang con nhỏ về cho ông bà già nó đi, đứng đây làm gì?”

Tôi cạu cọ với hắn như thế, cứ ngỡ hắn quay phắt đi như hôm nào. Trật lất, hắn bất ngờ kéo tôi dậy lôi đi.

“làm cái gì thế? Điên à?” _ tôi nói

“không điên.”_ hắn trả lời và vẫn lôi tôi đi như thế

“không điên thì thả tay ra.”_ tôi nói

“bỏ ra thì bạn gái tớ sẽ biến mất.”

Trời! Hắn khùng rồi hay sao ý. Cứ như thế này bạn gái hắn nhìn thấy không phát ghen mới lạ. Dù gì tôi với hắn cũng từng là bạn tốt nên tôi không muốn gây rắc rối cho nó nên cố lấy giọng bình tĩnh bảo:

“ không sợ bạn gái cậu ghen sao?”

hắn dừng lại nhìn tôi ngạc nhiên, tôi thì dùng một tay còn lại bịt miệng. Tôi vừa nói gì kia chứ? Lần đầu tiên tôi không mày tao với hắn, tôi nghĩ bụng “ chẳng trách hắn ngạc nhiên thì phải”.

hắn bảo:

“bạn gái tớ chẳng bao giờ ghen nếu như tớ cầm tay cô ấy lúc này đây”

Miệng hắn nói, mắt hắn nhìn tôi cứ như thể tôi là bạn gái của hắn ấy. Tôi ngượng ngùng:

“bỏ tay tao ra đi, tao với mày có như hồi xưa nữa đâu mà tay trong tay như thế này.Nhất là bây giờ mày đã có bạn gái rồi…”

“vì không còn như hồi xưa nữa nên tớ càng không thể bỏ tay được”

“tại sao?”_lúc này tôi linh cảm có điều gì đó không bình thường, nhịp tim của tôi đập nhanh hơn. Tôi hồi hộp nghe câu trả lời của hắn:

“tại vì tớ không muốn làm bạn thông thường với cậu nữa……………..(tôi vẫn đang hồi hộp chờ câu trả lời)………. Tớ muốn làm bạn trai của cậu………….(tôi đứng tim chắc nó muốn hù tôi chết để trả thù trước khi đến với cô bạn gái kia đây mà)…….. Cậu sẽ là bạn gái tớ! Đồng ý nhé!(…..tim tôi chợt vỡ òa ra, tôi không biết có phải do lời đề nghị ấy không)

Tôi bối rối vì không thể lường trước rằng truyện này có thể xảy ra, tôi cố thu tay về nhưng nó lại càng nắm chặt hơn, nó đặt bàn tay của tôi vào tim nó, tôi thấy nhịp tim của nó cũng nhanh như nhịp tim của tôi lúc ấy, tôi nhìn hắn, hắn nhìn tôi:

“đồng ý nhé! Tớ và cậu vốn rất đẹp đôi mà, phải không?”

Chẳng hiểu trời xui đất khiến thế nào tôi lại gật đầu. Nó cười toe, miệng la lên: “……Y…e…a….h….”

Lúc này thì ai còn bảo hắn lạnh lùng nữa cơ chứ. Bàn tay của tôi dần dãn ra đan vào bàn tay ấm áp của hắn. Tôi rất vui, hắn cũng rất vui… thôi thì mặc kệ mẹ hắn vậy….

ThienThienAnh
21-01-2010, 02:37 AM
tôi thích cách kể của bạn và câu chuyện này. ^^
điều duy nhất và rất cần thiết phải nói: bạn nên trình bày hợp lí hơn, cách dòng ra nhé. Nếu ko sẽ gây cảm giác khó chịu cho ng đọc đó.

tieuyeunu
21-01-2010, 03:37 AM
cảm ơn ấy, tớ sẽ chú ý điều này ở bài viết sạu
goodluck!