Ðăng Nhập

Xem đầy đủ chức năng : Biết chỉ để... đi thi



Luyến Vô Thường
16-01-2010, 09:05 PM
Mỗi người đều có hoàn cảnh, môi trường và lý tưởng sống khác nhau, chính vì vậy cảm nhận về cuộc sống cũng khác nhau. Hy vọng những truyện ngắn sau có thể giúp người đọc rút ra ít nhiều kinh nghiệm sống.

1.Biết chỉ để... đi thi - Lý Quốc Nam


Con hỏi ba: Tháp Pisa nghiêng bao nhiêu độ?

Ba mới hỏi: Con hỏi để làm chi?

Con trả lời để con đi thi “Ai là tỉ phú”.

Con gái ơi! Ba sẽ vui hơn nếu con biết độ nghiêng để con nghiệm ra rằng trên đời này vẫn còn rất nhiều điều chông chênh, sai trái nhưng nếu trong tâm mình vẫn còn nằm trong vòng tay của gia đình thì dù có nghiêng nhưng nó sẽ không thể nào ngã.

Con hỏi ba: Ý nghĩa câu “qua cầu rút ván”?

Ba mới hỏi: Con hỏi để làm chi?

Con trả lời để con đi thi “Trúc xanh”.

Con gái ơi! Ba sẽ vui hơn nếu con muốn biết ý nghĩa câu đó để con nghiệm ra rằng mình sống ở đời phải có trước có sau.
Con hỏi ba: Đèn xanh đỏ có tự khi nào?

Ba mới hỏi: Con hỏi để làm chi?

Con trả lời để con đi thi “Rồng vàng”.

Con gái ơi! Ba sẽ vui hơn nếu con muốn biết để con nghiệm ra rằng cho đến lúc nào người đời mới hiểu được một quy luật hết sức đơn giản. Sống ở đời phải biết nhường nhau để có kết quả tốt hơn.


Con hỏi ba: Cái máy giặt giá bao nhiêu?

Ba mới hỏi: Con hỏi để làm chi?

Con trả lời để con đi thi “Hãy chọn giá đúng”.

Con gái ơi! Ba sẽ vui hơn nếu con muốn biết giá để con nghiệm ra rằng phải mất rất lâu mình mới dành dụm đủ tiền để mua cho mẹ cái máy giặt hoặc mặc giữ kỹ đồ hơn cho mẹ đỡ phải nhọc nhằn.

Kiến thức là một tài nguyên quý giá, biết nhiều là một điều tốt. Nhưng biết nhiều đó mới chỉ là người có trí nhớ tốt mà trí nhớ con người hiện đã thua xa những thiết bị nhớ của máy vi tính, điện thoại di động.

Còn việc nghiệm ra những điều từ những gì mình biết thì đó mới là những người có học thức uyên thâm mà việc nghiệm ra thì chưa và sẽ không có con CPU nào qua được bộ óc con người.






2.Bài văn bị điểm không

- Ba đã bao giờ thấy một bài văn bị điểm không chưa, ba.

Tôi ngạc nhiên: "Đề bài khó lắm sao?"

- Không. Cô chỉ yêu cầu "Tả bố em đang đọc báo." Có đứa bạn con bảo ba nó không đọc báo nhưng rồi nó bịa ra, cũng được 6 điểm.

Tôi thở dài:- Còn đứa bị điểm không, nó tả thế nào?
- Nó không tả, không viết gì hết. Nó nộp giấy trắng cho cô.

Hôm trả bài, cô giận lắm. Cô hỏi: "Sao trò không chịu làm bài?". Nó cứ làm thinh, mãi sau nó mới bảo: "Thưa cô, con không có ba". Nghe nó nói, cô con sững người. Té ra ba nó hi sinh từ lúc nó mới sanh. Cô mới nhận lớp nên không biết, ba ạ. Cả lớp con ai cũng thấy buồn. Lúc ra về, có đứa hỏi: "Sao mày không tả ba đứa khác?" Nó chỉ cúi đầu, hai giọt nước mắt chảy dài xuống má.

Chuyện về cậu học sinh có bài văn bị điểm không đã để lại trong tôi một nỗi đau, nhưng cũng để lại một bài học về lòng trung thực.

Luyến Vô Thường
16-01-2010, 09:15 PM
3. Anh Hai - Lý Thanh Thảo


- Ăn thêm cái nữa đi con! - Người đàn bà giàu sang bảo con.

- Ngán quá, con không ăn đâu! - Ðứa con cằn nhằn, từ chối.

- Ráng ăn thêm một cái, má thương. Ngoan đi cưng!

- Con nói là không ăn mà. Vứt đi! Vứt nó đi!

Thằng bé lắc đầu quầy quậy, gạt mạnh tay. Chiếc bánh kem văng qua cửa xe hơi rơi xuốnh đường, xát mép cống. Chiếc xe hơi láng bóng rồ máy chạy đị

Hai đứa trẻ đang bới móc đống rác gần đó, thấy chiếc bánh kem nằm chỏng chơ, xô đến nhặt. Mắt hai đứa sáng rực lên, dán chặt vào chiếc bánh thơm ngon. Thấy bánh lấm láp, con bé gái nuốt nước miếng bảo thằng bé trai:

- Anh Hai thổi sạch rồi mình ăn.

Thằng anh phùng má thổi. Bụi đời đã dính, chẳng chịu đi cho. Ðứa em sốt ruột cũng ghé miệng thổi tiếp. Chính cái miệng háu đói của nó thổi làm bánh rơi tõm xuống cống hôi hám, chìm hẳn.

- Ai biểu anh Hai thổi chi cho mạnh - Con bé nói rồi thút thít.

- Ừa. tại anh! Nhưng kem còn dính tay nè. Cho em ba ngón, anh chỉ liếm hai ngón thôi...

Luyến Vô Thường
16-01-2010, 09:21 PM
4. Con Lừa


Một ngày nọ, con lừa của một ông chủ trang trại sảy chân rơi xuống một cái giếng. Con vật kêu la tội nghiệp hàng giờ liền. Người chủ trang trại cố nghĩ xem nên làm gì. Cuối cùng ông quyết định: con lừa đã già, dù sao thì cái giếng cũng cần được lấp lại và không ích lợi gì trong việc cứu con lừa lên cả. Ông nhờ vài người hàng xóm sang giúp mình. Họ xúc đất và đổ vào giếng. Ngay từ đầu, lừa đã hiểu chuyện gì đang xảy ra và nó kêu la thảm thiết. Nhưng sau đó lừa trở nên im lặng. Sau một vài xẻng đất, ông chủ trang trại nhìn xuống giếng và vô cùng sửng sốt. Mỗi khi bị một xẻng đất đổ lên lưng, lừa lắc mình cho đất rơi xuống và bước chân lên trên. Cứ như vậy, đất đổ xuống, lừa lại bước lên cao hơn. Chỉ một lúc sau mọi người nhìn thấy chú lừa xuất hiện trên miệng giếng và lóc cóc chạy ra ngoài.

Cuộc sống sẽ đổ rất nhiều thứ khó chịu lên người bạn. Hãy xem mỗi vấn đề bạn gặp phải là một hòn đá để bạn bước lên cao hơn. Chúng ta có thể thoát khỏi cái giếng sâu nhất chỉ đơn giản bằng cách đừng bao giờ đầu hàng

Luyến Vô Thường
16-01-2010, 09:30 PM
5. Đánh đổi - Song Vũ


Chị yêu anh vì vẻ lãng mạn và coi thường vật chật. Chị xa anh cũng vì lẽ đó. Nhân chứng của cuộc tình là chiếc xe đạp, nó chở đầy kỷ niệm của một thời yêu nhau.

Mười năm xa cách, anh lao vào cuộc mưu sinh và có một gia sản ít ai bằng.

Tình cờ anh gặp chị tại nhà, nhìn thấy chiếc xe đạp ngày xưa, chị hỏi: anh còn giữ nó? Anh nghẹn ngào: anh làm ra những thứ này mong đánh đổi những gì anh có trên chiếc xe đạp ngày xưa.

Luyến Vô Thường
16-01-2010, 09:37 PM
6. Hạnh phúc là gì?

Ngày xưa, rất lâu rồi, chó con hỏi chó mẹ, mẹ ơi hạnh phúc là gì? Chó mẹ bảo hạnh phúc là cái đuôi con đấy! Và thế là chó con quay lại tóm cái đuôi của mình, nhưng không tài nào tóm được, chú ngồi xuống oà khóc, và lại hỏi mẹ: - Tại sao con không thể nào bắt được hạnh phúc hả mẹ? Chó mẹ mỉm cười và nói rằng: "Con trai, tại sao con không tiến về phía trước và hạnh phúc sẽ theo sau con".

Vậy chúng ta tại sao cứ phải đi tìm cho mình hạnh phúc nhỉ khi mà hạnh phúc luôn đi theo mình, hãy sống, hãy cảm nhận hạnh phúc mà cha mẹ đã cho ta. Hạnh phúc vì được sống bên những người bạn tốt.

7. Tiếc nuối - Nguyễn Thụy Minh Hiền



Mẹ bị bệnh nan y.

Tối hôm ấy, mẹ nắm tay tôi:

- Con gái mẹ xinh quá! Mười tám rồi còn gì?!

Rồi mẹ nhìn tôi thở dài:

- Con gầy quá. Học thi vất vả lắm phải không? Nói chuyện cho mẹ nghe đi! Nhưng thôi, con phải giữ gìn sức khỏe, đi ngủ đi!

Mẹ ra đi lúc đêm tàn. Trên trời chỉ còn một ngôi sao lặn muộn, chờ rước linh hồn mẹ về trời.

Suốt hai chục năm sau, lòng tôi luôn tiếc nuối: đêm ấy, sao tôi không thức chuyện trò với mẹ suốt đêm.

Luyến Vô Thường
17-01-2010, 12:35 AM
8. Người Bán Tuổi - Thái Bá Tân


- Chú mày không còn gì nữa thật à?

- Vâng. Ðúng thế, - hắn đáp.

- Vậy sao còn đến hiệu cầm đồ?

Hắn lúng túng đứng im vì chẳng biết nói gì.

Hắn còn trẻ, trẻ lắm, chính xác là hai mươi tuổi. Mới cách đây một tuần hắn kỷ niệm cái tuổi ấy ở quán nước cùng vài thằng bạn như hắn, bằng nước chè chén và kẹo lạc. Chỉ thế thôi, vì lúc ấy trong túi không đứa nào có tiền.

Hắn là sinh viên năm thứ ba một trường đại học "con ông cháu cha" ở Hà Nội, mặc dù ông bà cha mẹ hắn bao đời nay chỉ là nông dân nghèo, lại ở tỉnh xa. Hắn vào được trường này đơn giản vì học giỏi, vào thẳng, nhờ trước đó đoạt giải cao trong một lần thi toán quốc tế và ba lần giải nhất nhì trong nước. Hắn khá đẹp trai, lại thông minh và có dáng rất trí thức. Cả con người hắn toát lên điều đó, ai thoạt nhìn cũng nhận thấy ngay. Ðôi mắt hắn thật sáng và luôn hấp háy sau cặp kính trắng hình ô-van gọng mạ kền hợp mốt mà không hiểu hắn đeo vì cận thật hay chỉ để tôn thêm cho khuôn mặt vốn đã rất ưa nhìn của mình. Hắn có thói quen chốc chốc đưa ngón tay trỏ nâng cặp kính trên chiếc mũi thon thẳng, dù chẳng mấy khi nó tụt xuống. Da hắn trắng và mịn. Ðôi môi chúm chím, mọng và hồng hồng như môi con gái. Dáng điệu và cách nói năng, cư xử của hắn cũng lịch sự. Tóm lại, cả phần trong lẫn phần ngoài, hắn là một người gần như hoàn thiện. Hắn luôn ý thức điều ấy, kể cả việc rất nhiều cô gái để ý đến hắn.

Chỉ tội mỗi cái là hắn nghèo. Sinh viên tỉnh lẻ ai chẳng nghèo? Hẳn thế. Nhưng với người khác thì đó là "khó khăn tài chính", còn với hắn thì vấn đề nghiêm trọng hơn nhiều. Hắn muốn có cuộc sống vật chất (tức sinh hoạt, chi tiêu và nhất là giao du với bạn bè) tương xứng với một người thông minh, đẹp trai và lịch lãm như hắn. Hắn tiếc, chứ không oán giận bố mẹ. Hắn biết thân phận mình nên không bao giờ chủ động viết thư xin tiền. Có thì các cụ cho, không thì tự lo lấy. Hắn nghĩ thế và đã tìm mọi cách để có tiền. Toàn những cách lương thiện và sạch sẽ - làm gia sư, viết hộ luận án cho người khác, học giỏi để được nhận học bổng và tham gia các đề tài nghiên cứu, các chương trình, dự án. Nhưng để có được cách sống như hắn mong muốn thì các khoản thu nhập ấy không đủ, dù hắn đã rất cố.

Là người tự trọng, hắn không mua chịu cái gì và cũng không hỏi vay tiền ai, kể cả bạn bè thân thiết. Mà đã tự trọng thì dễ thành sĩ diện. Thế là hắn tìm đến hiệu cầm đồ, với cảm giác xấu hổ và chua xót. Ðầu tiên hắn cầm chiếc đồng hồ Thuỵ Sĩ chính hiệu được tặng lần đi thi ở nước ngoài, để có tiền mua quà sinh nhật cho một cô bạn gái con nhà giàu yêu hắn và cũng được hắn yêu lại. Tiếp đến là chiếc nhẫn vàng hai chỉ do một bà cô nghèo ở Sài Gòn đã khóc vì mừng và tự hào đưa cho hắn khi được vào thẳng đại học. Có thể dễ dàng đem bán những thứ ấy, nhưng hắn không làm thế vì không muốn chia tay với những vật kỷ niệm có ý nghĩa. Hắn từng đem cầm và chuộc lại chúng mấy lần, cho đến khi chẳng kiếm đâu ra tiền để chuộc. Cách đây ba tháng hắn phải đem cái duy nhất còn lại có thể mang tới hiệu cầm đồ này là chiếc xe máy không tốt lắm nhưng cũng chẳng đến nỗi cà tàng, để có tiền hoàn thành dự án do một công ty tư nhân thuê hắn và hai đứa bạn khác làm nhưng không được ứng trước đồng nào. Hắn tin làm xong sẽ có tiền không chỉ đủ chuộc lại xe mà cả những thứ khác. Nhưng cái công ty ấy vỡ nợ, do vậy đẩy hắn vào thế tuyệt vọng.

Chẳng hiểu vì sao hôm nay hắn đến đây, một khi không có tiền để chuộc lại cái đã cầm. Hắn lờ mờ nghĩ số tiền hắn vay chỉ già nửa giá trị chiếc xe, biết đâu lão chủ hiệu cầm đồ thương tình đưa thêm chút ít nữa chăng. Tuy nhiên hắn không muốn hỏi xin điều ấy, vì hắn biết rõ tính lão và mức lãi lão bắt hắn trả. Thành ra hắn cứ nấn ná nửa muốn ở lại, nửa muốn về ngay để khỏi phải nhìn con người hắn đang căm ghét.

- Vậy là quả thật cậu không còn gì nữa? - lão hỏi lại cái câu vừa hỏi lúc nãy.

- Thì tôi đã nói là không rồi! Ông điếc à? - Tự nhiên hắn nổi cáu. Từ trước tới nay hắn luôn lịch sự "bác cháu" với lão, nhưng giờ thì hắn chuyển sang "ông tôi".

Lão giả vờ không nhận thấy thái độ ấy của hắn, vẫn nhỏ nhẹ:

- Tôi thấy hình như cậu vẫn còn cái để cầm hoặc bán cho tôi đấy. Quý và đắt tiền nữa là khác...

- Ông ỡm ờ, lảm nhảm gì thế? - Hắn vẫn chưa hết cáu. - Tôi mà không biết mình đang có gì sao? Hay ông biết, ông nói thử tôi nghe. Tôi đang cần tiền.

- Rất cần?

- Vâng, rất cần.

- Cần ngay bây giờ?

- Cần ngay bây giờ!

Lão già chủ hiệu cầm đồ húng hắng ho. Từ nãy đến giờ lão ngồi sau chiếc quầy gỗ cáu bẩn, trên chiếc ghế tròn cao bằng sắt có thể xoay đi xoay lại như ở quầy bar, còn hắn thì đứng cạnh. Lão thong thả bước xuống, pha ấm trà mới rồi mời hắn ngồi xuống bộ xa-lông cũng già nua và nhăn nheo như lão.

- Mời cậu uống nước và hút thuốc, - lão nói, tay chìa bao ba số.

Ðây là lần đầu lão đối xử tử tế với hắn. Hắn thầm ngạc nhiên, nhưng chỉ lặng lẽ chờ xem lão định giở trò gì.

- Xin được nhắc lại: Cậu không biết cậu còn một cái rất quý mà tôi đang cần. Nếu cậu muốn, ta có thể thương lượng...

- Cái gì? - hắn tò mò hỏi.

- Thì cậu hãy uống nước, hút thuốc đi đã. Việc này quan trọng, không vội được, - lão nói, nhìn thẳng vào mắt hắn, một cái nhìn sắc lạnh và đáng sợ, đến mức không chịu nổi, hắn phải cúi mặt. - Thế này nhé, - lão lên tiếng sau hồi lâu hai người im lặng, - cậu đang có cái quý nhất của con người, đó là tuổi trẻ. Cậu có thể đem nó cầm ở cửa hàng tôi, hay tốt nhất là bán hẳn cho tôi, được không?...

- Ông nói gì cơ? Tuổi trẻ? Bán tuổi trẻ của tôi cho ông? - hắn thốt lên, lúc đầu ngạc nhiên, sau phì cười: - Ông điên à?

- Chính xác năm nay cậu bao nhiêu tuổi nhỉ? - lão hỏi như không nghe hắn vừa nói gì.

- Hai mươi.

- Cái tuổi thật đẹp mà tôi rất muốn có, dù phải trả giá đắt. Cậu đồng ý bán nó cho tôi chứ?

"Lão già này điên thật rồi! - hắn thầm nghĩ. - Lão nói lảm nhảm gì vậy không biết".

- Cứ cho là tôi muốn bán đi, nhưng ông cần nó làm gì, và... việc mua bán này thực hiện như thế nào? Ðây không phải chiếc xe máy hay một đồ vật cụ thể. ng hiểu ý tôi chứ?

- Hiểu, rất hiểu, - lão già gật đầu. - Tôi sẽ cho anh biết sau. Biết về các điều kiện mua bán ấy mà. Bây giờ chỉ cần anh nói anh có đồng ý không đã.

"Hay lão ta là phù thuỷ?" hắn tự hỏi rồi mỉm cười, buột miệng thành tiếng:

- Ông nói cứ như ông là phù thủy không bằng.

- Nếu muốn, anh có thể coi tôi là phù thủy cũng được. Không sai nhiều lắm đâu, - lão thản nhiên đáp.

Hắn bắt đầu thấy câu chuyện trở nên thú vị, dù chẳng tin chút nào những điều lão nói. Với hai chữ "phù thủy" lởn vởn trong đầu, hắn đưa mắt nhìn lão một lượt từ đầu đến chân, và thấy lão cũng hơi hơi giống phù thủy thật.

Người lão bé choắt, khuôn mặt gầy, đen xỉn, đầy những nếp nhăn sâu, đặc biệt trên trán và hai bên khóe mắt. Nhìn lão, cái đập vào mắt trước tiên và dễ nhận thấy nhất là một nốt ruồi to, hồng hồng như hạt đậu đỏ với mấy sợi lông không hiểu sao lão không cắt mà cứ để mọc dài, trông rất khó chịu. Chiếc mũi lão nhọn, kéo xuống gần miệng, nhưng không khoặm. Trên mũi là chiếc kính trắng mắt tròn và nhỏ như kính thầy bói. Các ngón tay lão dài, chỉ còn da bọc xương, nhưng khá sạch và không có móng nhọn như phù thủy. Còn đôi môi lão thì đúng là môi phù thuỷ - mỏng, nhỏ, bên ngoài xám ngoét nhưng càng sâu vào trong càng đỏ, đỏ như máu. Cả đôi mắt và giọng nói cũng đúng của phù thủy. ở chúng có cái gì đấy độc ác và đáng sợ.

Hắn thầm ngạc nhiên sao mãi bây giờ mới nhận thấy những điều này ở lão. Cũng có thể do bị ám ảnh nên hắn mới thấy thế chăng? Hắn đảo mắt nhìn qua căn nhà. Ðúng là hang phù thủy! Nó ở trong một con hẻm và cũng sâu hun hút như thế. Một phần bên ngoài lão dùng làm cửa hiệu, hay đúng hơn là nơi giao dịch của cửa hiệu; các bức tường cáu bẩn đến mức không thể nhận ra nó từng được quét bằng loại vôi ve gì, trên đó có treo một cặp sừng nai cong queo, một con đồi mồi, một chiếc mặt nạ màu đen bằng gỗ với đôi nanh trắng hếu, một con chồn nhồi đang bám vào tường và... một giấy chứng nhận gia đình văn hóa mới được lồng trong khung kính! Hắn bĩu môi khi thấy cái vật quá ư đời thường, lạc lõng này. Tất cả đều bị phủ một lớp bụi dày đen xỉn. Hắn chưa bao giờ vào phòng trong, nhưng đoán biết nó rất dài, không có chút ánh sáng nào lọt vào, là nơi cất giữ những thứ người ta đem đến cầm cố, và chắc chắn phải có đủ dụng cụ hành nghề của một lão phù thủy. Hình như lão sống một mình. Ít ra xưa nay hắn chưa hề gặp ai khác ở đây, ngoài khách hàng của lão.

- Thời này không còn phù thủy nữa, tất nhiên,- hắn nhận xét. - Nhưng thực tình tôi thấy ông chẳng khác phù thủy mấy.

- Thì tôi chính là phù thủy thật mà. Tôi biết anh không tin, nhưng quả đúng thế.

- Tôi không ngờ ông là người thích đùa. Ðã vậy, tôi cũng xin đùa theo. Tôi đồng ý bán tuổi trẻ của tôi cho ông. Xin cho biết cách thức và giá cả cụ thể!

- Nhưng đây không phải chuyện đùa. Chuyện nghiêm túc đấy.

- Ừ, thì nghiêm túc. Ông nói đi.

Lão già im lặng một lúc như suy ngẫm điều gì.

- Ðược, vậy là anh năm nay hai mươi tuổi. Anh có thể nhượng lại cho tôi số tuổi này dưới dạng cầm đồ... trong trường hợp này là cầm tuổi, lúc nào có tiền anh chuộc lại. Nhưng tôi muốn và cũng khuyên anh nên bán đứt cho tôi thì được lợi hơn nhiều, lại đỡ rắc rối sau này...

- Tôi đồng ý theo cách thứ hai. Rồi sao nữa?

- Tốt lắm. Bây giờ ta bàn giá cả. Ðây là mặt hàng ít mua bán nên không có giá chung. Tôi định trả cho anh mỗi năm tuổi mười triệu đồng, anh thấy thế nào?

- Mười triệu một năm! - hắn khẽ thốt lên, không hiểu vì nghĩ như thế là quá đắt hay quá rẻ. - Vâng, cứ cho là tôi chấp nhận giá ấy. Tiếp theo là gì?

- Là coi như vụ mua bán này xong xuôi. Hai người sẽ kí hợp đồng. Anh giao hàng, tôi trao tiền. Thế thôi. Như các vụ mua bán bình thường khác ấy mà.

- Giao hàng, nhận tiền? - hắn lại ngạc nhiên, và mỉa mai hỏi tiếp: - Thế cái bản hợp đồng ấy có phải đem ra ủy ban phường hoặc phòng công chứng xác nhận không?

- Kể làm được thế thì tốt hơn, nhưng mà thôi, không cần. Tôi là người tử tế và hi vọng anh cũng vậy. Vả lại phù thuỷ chúng tôi có luật riêng của mình, - lão nói một cách rất nghiêm túc.

Bỗng nhiên hắn ngồi thừ người, im lặng hồi lâu. Hắn vẫn nghĩ lão già chỉ đùa, nhưng hắn không thích kiểu đùa này, nhất là với một người như lão. Cuối cùng hắn hỏi:

- Chuyện gì sẽ xảy ra với tôi sau khi bán tuổi cho ông?

- Sao một người thông minh như anh còn phải hỏi tôi điều ấy? - Lão cười to thành tiếng. - Cái người ta đã bán tất nhiên sẽ không còn thuộc về mình nữa. Anh bán hai mươi năm tuổi trẻ của anh cho tôi thì nghĩa là anh sẽ mất đi hai mươi năm tuổi trẻ ấy. Anh vẫn chưa hiểu à? Nôm na là ngay sau khi nhận tiền, anh trở thành người bốn mươi tuổi chứ không phải hai mươi như bây giờ. Tuy nhiên, để tránh đột ngột và không gây bất tiện cho anh trong cuộc sống, tôi và anh nên thỏa thuận mua bán từ từ thôi, một tháng một tuổi chẳng hạn. Anh sẽ không bị già đi quá nhanh, lại không phải có quá nhiều tiền một lúc, là điều mang tai họa chứ chẳng phải ích lợi.

- Ðược, cứ cho là thế. Nhưng ông sẽ làm gì với tuổi trẻ của tôi sau khi mua nó?

- Lại một câu hỏi ngốc nghếch nữa. Ðể tôi được trẻ thêm hai mươi tuổi chứ còn gì! - Lão già lại cười, lần này to và có vẻ thích thú.

- Tôi đoán năm nay ông khoảng sáu mươi lăm. Vậy ông sẽ thành một người đàn ông bốn mươi lăm tuổi. Sao ông không chọn mua tuổi của ai đấy ba mươi, bốn mươi để được trẻ hơn?

- Ồ, cái gì cũng phải có giới hạn, anh bạn trẻ ạ. - Lão lại cười. Bây giờ hắn thấy tiếng cười của lão thật đáng ghét. - Anh nghĩ xem, từ một ông già lọm khọm thế này, bỗng dưng tôi thành thằng trai tơ, người ngoài trông vào khó coi lắm.

- Tôi hỏi ông câu cuối cùng: Vì sao ông chọn mua tuổi của tôi chứ không phải của người khác?

- Ðơn giản thôi. Vì anh thông minh, khỏe mạnh, và quan trọng nhất là chưa nhiễm những thói xấu không thể tha thứ. Nói anh biết, chứ bọn nghiện ma túy và trộm cướp, có cho không tôi tuổi trẻ của chúng, tôi cũng chẳng thèm. Là người mua, tôi phải biết chọn hàng! - Lão ngừng nói, tợp một ngụm nước rồi nhìn thẳng vào mắt hắn: - Vậy là ta nhất trí?

Thay cho lời đáp mà rõ ràng lão chủ hiệu cầm đồ đang nóng lòng muốn nghe, hắn đứng dậy, cố tình tỏ vẻ chậm chạp, uể oải để che giấu những ý nghĩ đang rối lên trong đầu.

- Thôi, đùa thế đủ rồi. Ông xem tôi như con nít không bằng. Tôi về đây, - hắn nói.

- Ấy, gượm đã! - Lão vội chặn hắn lại. Việc mua bán chẳng ai ép ai, hẳn thế. Nhưng tôi xin nhắc lại rằng đây là chuyện nghiêm túc. Rất nghiêm túc...

- Nghiêm túc? - hắn kéo dài giọng một cách mỉa mai. - Ông thử giải thích tôi nghe cái nghiêm túc ấy của ông xem nào. Làm sao trong thời đại tàu vũ trụ và Internet hiện nay bỗng chốc tôi già đi hai mươi tuổi chỉ vì câu đùa ngu ngốc nào đó của một lão già khốn khổ như ông?

- Thì đã nói rằng tôi là phù thủy...

- Phù thủy với cái này treo trên tường? - Hắn chỉ tay vào khung kính có tấm bằng gia đình văn hóa mới.

- Anh cứ chuyện nọ xọ chuyện kia, - lão già đáp, giọng nhún nhường. Rõ ràng lão không muốn mất khách. - Cái ấy chẳng liên quan gì đến việc chúng ta đang bàn. Còn chuyện trẻ ra hay già thêm bằng cách nào thì anh khỏi lo. Ðó là việc của tôi. Chỉ cần anh đồng ý là xong, ta sẽ kí hợp đồng...

- Như hợp đồng giữa Faust và Mephisto trong vở kịch thơ của ông Goethe người Ðức...

- Vâng, vâng, đúng thế. Quả tôi chọn người không nhầm. Thời buổi này mà một sinh viên trẻ tuổi như anh còn có thì giờ tìm đến tác phẩm này thì kể cũng hiếm. Có điều, Faust bán linh hồn cho Mephisto, còn anh chỉ bán tuổi trẻ của anh mà thôi. Nhân tiện, xin được tiết lộ điều này, một khi anh nhắc đến Mephisto. Tôi là hậu duệ của một trong những đồ đệ của ông ta đấy...

- Nghĩa là ông sống trên đời này đã lâu, rất lâu. - hắn ngắt lời lão. - Xin hỏi, ông đã gạ mua tuổi trẻ của bao nhiêu người rồi?

- Anh tò mò quá đấy, anh bạn trẻ ạ. Tất nhiên anh không phải người đầu tiên và chắc cũng chẳng là người cuối cùng, cho đến lúc tôi phải chết vì một lý do ngớ ngẩn nào đó. Tôi biết trước số phận của mình mà. Nhưng thôi, ta quay lại với vở kịch Faust kia của ông Goethe. Anh có nhớ dàn đồng ca của bầy phù thủy trong cảnh Ðêm hội quỷ ở miền rừng núi giữa Siec và Elen không, với hai câu kết rất ấn tượng là Qua đá, qua ghềnh; Phù thủy đánh rắm, dê già thối inh? Các cụ kị của tôi đấy. Công bằng mà nói, cái ông phó giáo sư, phó tiến sĩ Ðức Soạn nào đó đã dịch Faust ra tiếng Việt cũng thối inh chẳng kém gì mùi rắm tổ tiên chúng tôi. - Nói đến đây, lão già nhăn mũi như ngửi thấy mùi thối thật. - Mà thôi, chuyện ấy không quan trọng. Vì như tôi đã nói, đây là việc nghiêm túc, anh có thể suy nghĩ thêm trước khi trả lời dứt khoát. Tôi chờ anh quyết định. Anh vẫn cần tiền đấy chứ?

- Vẫn, - hắn đáp cộc lốc. - Cần để sống cho ra sống và làm việc tốt hơn.

- Tốt. Xin nhắc lại: Tôi sẵn sàng mua hai mươi tuổi xuân của anh, với giá mười triệu đồng một tuổi. Mỗi tháng giao hàng, nhận tiền một lần. Lần đầu tôi có thể ứng luôn cho anh hai chục triệu để anh vừa chuộc lại xe, vừa có tiền tiêu. Trường hợp cần tiền, nếu anh muốn, trong một tháng tôi có thể mua cho anh hai tuổi hoặc hơn thế. Hi vọng với số tiền lớn này anh sẽ có điều kiện sinh hoạt và làm việc tốt hơn như anh nói. Là người thông minh và cần cù, tôi tin anh sẽ thành tài. Muốn thành tài, ai cũng phải trả giá. Cái giá của anh kể cũng có đắt, nhưng chưa hẳn đã đắt lắm nếu so với nhiều người khác. Vậy nhé. Tôi chờ anh...

Ðang đói tin giật gân, báo chí Hà Nội bỗng vớ được dịp may hiếm thấy để tăng số lượng xuất bản. Các báo tranh nhau đưa tin về một hiện tượng "xưa nay chưa từng thấy" xảy ra ở ngay thủ đô. Vì là tin hiếm nên người ta cố tình kéo dài, mỗi ngày chỉ hé cho bạn đọc một số thông tin nhất định, hôm sau li kì hơn hôm trước.

Ngoài đường, trên tất cả các phố, đội quân bán báo rong vừa đạp xe vừa vặn to hết cỡ những chiếc micro rè chạy pin của họ, dài dòng kể chuyện ở trường nọ không hiểu sao trong vòng một năm (có báo nói mấy tháng, có báo nói hai năm) một sinh viên năm thứ ba bỗng biến thành một "ông già lụ khụ" sáu bảy mươi tuổi (cũng có báo nói chỉ bốn hoặc năm mươi). Rằng chàng sinh viên-ông cụ ấy đã bị y tế nhà trường dùng vũ lực đưa đến một loạt các bệnh viện, kể cả Viện lão khoa trung ương, nơi các chuyên gia đầu ngành khẳng định chàng mắc chứng già trước tuổi, một căn bệnh nan y, rất hiếm nhưng không phải không có, mặc dù chàng khăng khăng tuyên bố không hề đau ốm gì. Cái lý do "học thi nhiều nên chóng già" chàng đưa ra để giải thích trường hợp có một không hai này đã bị cả giới khoa học lẫn bạn bè thẳng thừng bác bỏ, cho là "không nghiêm túc và phi lý".

Tiếp đến là những bài báo dài, nói một cách chi tiết, cặn kẽ (chắc không tránh khỏi đôi chút phóng đại) về những nỗi khổ đau, phiền toái trong đời sống thường ngày của anh chàng hai mươi tuổi bỗng chốc thành "ông cụ sinh viên râu ria xồm xoàm" bị người yêu bỏ, bị bạn bè cười giễu, bị từ chối và đuổi thẳng về nước không được tham dự một cuộc thi tin học quốc tế dành cho sinh viên, với lý do khai man tuổi. Thậm chí chàng suýt bị khai trừ khỏi đoàn thanh niên, cũng vì tuổi tác và bộ râu rậm đã lốm đốm nhiều sợi bạc.

Suốt mấy năm sau đó báo chí còn đều đều đưa tin về "cụ sinh viên" này. Có tờ còn coi "cụ" như niềm tự hào dân tộc. Có tờ nêu vấn đề mời đại diện Guiness tới Việt Nam để tận mắt chứng kiến và đưa hiện tượng này vào sách kỷ lục thế giới.

Cũng qua báo chí, người ta biết được rằng "cụ" đã tốt nghiệp xuất sắc trường đại học của mình, đủ tiêu chuẩn nhận học bổng du học ở Mỹ để lấy bằng tiến sĩ. Tuy nhiên, lại lần nữa vì tuổi tác, "cụ" bị từ chối không được nhập trường, dù phía Việt Nam đã xuất trình giấy khai sinh gốc được chính quyền địa phương xác nhận bằng dấu tròn màu đỏ. Là nhà khoa học đầy triển vọng, "cụ" được giữ lại trường làm cán bộ giảng dạy. Nay cụ đã là một giáo sư tiến sĩ đáng kính, niềm tự hào của trường và của cả đất nước.

"Cụ" đã lập gia đình, với người vợ hơn mình hai mươi tuổi. Ấy thế mà có kẻ độc mồm còn dám nói sau lưng họ: "Trông cứ như bố con!" Sinh viên rất quý "cụ", cả về kiến thức lẫn đạo đức. Có điều, họ hơi lấy làm lạ là hầu như buổi học nào "cụ" cũng nhắc họ một điều chẳng mấy ăn nhập chương trình giảng dạy: "Các em phải luôn nhớ rằng trên đời này không gì quý bằng tuổi trẻ, và bất luận trường hợp nào các em cũng không được để mất nó, cũng như không được đánh đổi nó lấy bất kì cái gì khác!"

*

Cách đây không lâu, có tờ báo ở thành phố Hồ Chí Minh đưa tin một người đàn ông trạc tuổi bốn mươi hay hơn một tí, có nốt ruồi lớn màu hồng hồng bên má trái, bị tai nạn giao thông ở Gò Vấp lúc mười giờ đêm, may được bác xích lô tốt bụng đưa vào bệnh viện. Mặc dù được các bác sĩ hết lòng cứu chữa, người này đã chết một giờ sau đó. Ðiều đáng nói là lúc ông ta tắt thở, các bác sĩ rất ngạc nhiên khi thấy toàn thân ông ta rữa ra và bốc hơi rất nhanh, cuối cùng chỉ còn lại ít xương mủn trên chiếc giường bệnh trải ga trắng ông ta vừa nằm. Câu chuyện quá kì dị nên người ta không tin, và chỉ coi đó như một trong vô số trò tung tin giật gân câu khách của tờ báo vốn bị nhiều tai tiếng này.

Luyến Vô Thường
17-01-2010, 08:22 AM
9....

Trời mưa
Tí hỏi Tèo:
- Hôm nay nhà mày ăn gì
- Cha tao cho tao thịt gà
Chiều bà Tư ra đứng đầu ngõ chửi vọng:
- Tổ cha nhà nó, nhà nó nghèo cạp đất mà ăn, ăn gà bà ói lòi bản họng, giấy rách phải giữ lấy lề có đâu sinh quân đầu trộm đuôi cướp.
Trời mưa
Tiếng nhà đòn tỉ tê réo rắt, quan tài để giữa nhà, bỗng Tèo reo lên
- Cha ơi, cha ơi dậy đi cha ơi, dậy bắt con gà
Bà Tư nhìn ra cửa, 1 con cóc vừa nhảy vào ngồi cạnh quan tài cha Tèo...

10. Nắm tay - Huỳnh Phương Trang


Con gái đi chơi tối về muộn, chị mắng, nó chỉ cúi đầu tỏ vẻ hối lỗi nhưng lại cười tủm tỉm. Chị ngạc nhiên... Tối, nó rúc đầu vào lòng chị, khẽ bảo: "Mẹ ơi, con đã nắm tay một người". Chị gật đầu: "Phải nắm chặt nghe con, nếu bạn trai con là một người tốt".

... Ngày xưa, cũng bằng tuổi con, chị yêu và đã được yêu. Chị cũng đã biết cái cảm giác lần đầu tiên nắm tay người khác phái. Cảm giác run rẩy nhưng hạnh phúc đến rạng ngời mà sau này không bao giờ chị kiếm tìm được.

Anh còn bảo: "Đã nắm tay em rồi, anh sẽ nắm thật chặt. Anh sẽ giữ em cho riêng mình". Lúc đó, chị đã khóc... Bây giờ chị lại nghĩ về anh. Anh nắm tay chị chặt quá, chặt quá... làm chị bức bối. Chị phải tự buông lỏng tay mình, để đến ngày lên xe hoa, nắm tay chị lại là một người khác...

Con gái chị vẫn còn cười rạng rỡ, hai tay cứ đan vào nhau như muốn tìm lại cái cảm giác được nắm tay khi nào. Thương mình rồi thương con, quay sang phía tường trắng, chị khẽ thở dài muốn nói với con: "Nhưng đừng nắm chặt quá. Mẹ sợ...".

Luyến Vô Thường
21-01-2010, 05:50 AM
11) Ôm
N.T.K

Hai đứa tôi đều có bạn gái. Mỗi lần đi chơi chung, cả hai đều chở bạn gái đi với nhau.
Bạn gái nó ôm nó thật chặt. Đầu nàng tựa vào lưng nó. Tôi nhìn cả hai thật hạnh phúc. Còn em, chỉ hai tay vịn hờ ngang hông tôi. Không biết em có yêu tôi nhiều không?

Một thời gian sau, tôi mời nó đến dự đám cưới. Thấy nó đi một mình., tôi hỏi: “ Nàng đâu rồi ?” Nó buồn rười rượi trả lời: “Nàng bỏ tao rồi!”
Giờ tôi mới biết, em ôm tôi bằng trái tim chứ không phải bằng đôi tay

Luyến Vô Thường
21-01-2010, 05:56 AM
12) Bàn Tay - Võ Thành An


Hai đứa cùng trọ học xa nhà, thân nhau. Lần vào quán nước, sợ tôi không đủ tiền trả em lòn tay xuống gầm bàn đưa tôi ít tiền. Vô tình đụng tay em... mềm mại.

Ra trường, hai đứa lấy nhau. Sống chung, em hay than phiền về việc xài phí của tôi. Bận nọ tiền lương vơi quá nửa đem về đưa em... chợt nhận ra tay em có nhiều vết chai.

Tự trách, mấy lâu mình quá vô tình.

Luyến Vô Thường
21-01-2010, 06:04 AM
13) Múc thế này được chưa?

Hôm qua bạn gọi điện mời mình đi đám cưới bạn. Mình thấy lòng vui suốt buổi tối. Mình nghĩ mình còn tình cảm với bạn nên mình rất mừng khi bạn hạnh phúc, bởi mình mong bạn được hạnh phúc.

Vợ của bạn gặp bạn sau mình rất nhiều, thương bạn sau mình rất nhiều. Sao người ấy lại thành vợ bạn mà không phải là mình?

Lần trước mình tới nhà bạn ăn cơm, thấy vợ tương lai của bạn múc một bát canh rau cải rồi quay sang bạn hỏi: "Múc canh thế này được chưa?". Bạn kẻ cả gật đầu: "Thế được rồi". Tối nay, mình nấu cơm cũng có món canh rau cải, mình bảo chồng múc canh ra bát. Chồng mình múc canh rồi quay sang hỏi mình: "Anh múc thế này được chưa?"

Mình bỗng hiểu ra tại sao người ấy trở thành vợ của bạn và người này trở thành chồng của mình. Bạn đi tìm một người đàn bà hỏi bạn " Múc canh thế này được chưa?" Còn mình lại đi tìm một người đàn ông hỏi mình " Anh múc canh thế này được chưa?"

Luyến Vô Thường
21-01-2010, 06:12 AM
14) Lương Tâm

Con ốm, nhập viện. Làm thủ tục, bác sĩ mặt lạnh tanh. Biết ý, tay mẹ run run dúi trăm nghìn vào túi "lương y"... Bác sĩ thân mật: "Nằm giường này cháu, đừng lo có bác!". Biết đâu mẹ đang xỉu dần vì bán máu cho con. Lương tâm?


15) Cua lột xác

Tại khe đá nọ, có một đôi cua chung sống với nhau. Đến tuổi, anh cua đực lột xác trước, sau khi trút bỏ lớp vỏ, anh rất yếu chỉ nằm một chỗ, cô cua hết sức chăm lo cho anh, cô đi khắp nơi, bất kể hiểm nguy để kiếm thức ăn về cho anh. Khi anh cua trở nên khoẻ mạnh, cứng cáp thì cũng là lúc cô cua lột xác, nhưng anh cua không như cô, anh bỏ mặc cô như vậy bỏ đi kiếm ăn cho mình. Hôm sau anh trở về cùng với một chút thức ăn, theo anh là một cô cua khác, họ bày thức ăn bên cạnh cô cua đang rất yếu vì mới lột xác, rồi họ ăn cô.

Luyến Vô Thường
21-01-2010, 06:19 AM
15) Đôi chân

Mới giữa tháng, Kiên đã gởi thư về xin thêm tiền. Mẹ thở dài xoa đầu cô Út:

- Thôi, để một thời gian nữa mới tính chuyện mua xe đạp cho con vậy nhé!

Nhưng, cả năm bị mất mùa. Cả nhà gồng gánh hết sức mới tạm đủ tiền cho Kiên, nói chi đến việc mua một chiếc xe đạp mới.

Tết, Kiên đóng bộ thật bảnh về nhà. Ba mẹ và em mừng rỡ ra đón. Cậu tháo đôi giầy ra, và chợt nhìn xuống chân: chân ba mẹ nứt nẻ vì công việc nhà nông vất vả, chân em sần sùi, đen đủi vì phải lội bộ gần chục cây số đến trường hàng ngày. Chỉ có chân Kiên trắng hồng.

Luyến Vô Thường
21-01-2010, 06:27 AM
16) Chiếc hộp tình yêu


Có một người cha nghèo đã quở phạt đứa con gái 3 tuổi của mình vì tội lãng phí cả một cuộn giấy gói quà mầu vàng. Tiền bạc eo hẹp, người cha nổi giận khi đứa bé cắt cuộn giấy quý ra thành từng mảnh nhỏ trang trí một cái hộp giấy. Sáng sớm hôm sau, đứa con gái nhỏ vẫn mang hộp quà đến nói với cha: "Con tặng bố!". Người cha cảm thấy bối rối vì cơn giận dữ của mình tối hôm trước nhưng rồi cơn giận dữ lại bùng lên khi ông mở ra, thấy cái hộp trống rỗng.

Ông mắng con gái. Đứa con gái nhỏ ngước nhìn cha, nước mắt rưng rưng, thưa: "Bố ơi, đó đâu phải là cái hộp rỗng, con đã thổi đầy những nụ hôn vào hộp để tặng bố mà!".

Người cha giật mình. Ông vòng tay ôm lấy đứa con gái nhỏ cầu xin con tha thứ.

Đứa con gái nhỏ, sau đấy không bao lâu, qua đời trong một tai nạn. Nhiều năm sau, người cha vẫn khư khư giữ cái hộp giấy bên mình, mỗi khi gặp chuyện nản lòng, ông lấy ra một nụ hôn tưởng tượng và nghĩ đến tình yêu mà đứa con gái bé bỏng của ông đã thổi vào chiếc hộp.

Chiếc hộp rỗng chứa đầy những nụ hôn của cô con gái chính là món quà vô cùng quý giá mà người cha luôn giữ bên mình. Trong cuộc sống, đôi khi chúng ta nhận được những món quà quý giá như vậy nhưng lại vô tình bỏ qua.

Luyến Vô Thường
21-01-2010, 06:37 AM
17).....

Có một thương gia cực kỳ say mê hội họa, tiền có được từ việc kinh doanh, ông đều đổ hết vào niềm đam mê sưu tầm tranh...Ông đã sở hữu được một bộ sưu tập đồ sộ với nhiều tác phẩm hết sức giá trị... Ông góa vợ và chỉ có duy nhất một đứa con trai, nên ông đã truyền lại niềm đam mê của mình cho con, và ông rất tự hào khi cậu cũng trở thành một nhà sưu tập nổi tiếng như ông.
Chiến tranh.

Như mọi thanh niên khác, cậu con trai phải đi lính và ra mặt trận...

Một hôm, ông nhận được một phong bì màu xám gửi về từ mặt trận, thông báo rằng : Con trai ông đã mất tích. Khó có thể hình dung nỗi đau khổ tận cùng của ông, và khủng khiếp hơn khi ông không biết điều gì đã xảy ra với con. Vài tuần sau, ông chết lặng khi lại nhận được một phong bì màu xám giống như lần trước...Trong nỗi buồn tuyệt vọng, tuy không muốn, nhưng ông vẫn từ từ bóc bao thư ra...Lá thư khá dài, với nét chữ nắn nót, kể lại ngày cuối cùng của con trai ông ...Trận đánh đã diễn ra ác liệt, con trai ông đã rút về phía sau an toàn...nhưng ngoài trận địa vẫn còn rất nhiều thương binh đang nằm lại...Anh ấy đã quay lại, và đưa về từng người một...cho đến người cuối cùng, khi về gần đến nơi, anh ấy đã trúng đạn và hy sinh...

Một tháng sau, đêm Noel...Ông không bước chân ra khỏi nhà, lặng lẽ ngồi ngắm nhìn những bức tranh và nhớ đến con trai. Ngoài trời, tuyết rơi trắng xóa. Bỗng chuông cửa vang lên trong không gian u tịch. Đứng trước cửa là một chàng trai, mặt tái xanh vì lạnh, tay ôm một gói to...Chàng trai nói:

- Thưa bác, bác không biết cháu, nhưng cháu là bạn con trai bác và là người cuối cùng được anh ấy cứu trước khi hy sinh...Anh ấy thường kể về bác, kể về niềm đam mê hội họa của bác và của cả anh ấy...cháu không phải họa sĩ, nhưng cháu đã vẽ lại chân dung con trai bác để tưởng nhớ anh ấy. Cháu không giàu có, nên không biết phải có quà gì để đến thăm bác ngày hôm nay, vậy cháu xin tặng lại bác bức tranh này...!

Người cha mang bức tranh vào nhà, hạ bức đắt giá nhất treo bên trên lò sưởi - chỗ trang trọng nhất trong căn phòng và treo bức chân dung với nét vẽ thô vụng của chàng trai lên chỗ đó...Nước mắt rưng rưng, ông nói với chàng trai:

- "Đấy là bức tranh giá trị nhất mà ta có...!"

Đêm Noel đó, chàng trai ngồi lại với ông đến sáng. Rồi hai người chia tay. Một năm sau, ông lâm bệnh nặng và qua đời. Tin về việc ông qua đời lan đi rất xa, nhưng người ta chỉ quan tâm đến bộ sưu tập tranh tuyệt đẹp của ông...Giáng Sinh năm đó, người ta tổ chức buổi bán đấu giá bộ sưu tập của ông. Các nhà sưu tập, đại diện các bảo tàng và cả các thương gia giàu có đều háo hức kéo đến tham dự. Phòng đấu giá chật ních. Người điều khiển đứng lên và nói :

- Tôi xin trân trọng cảm ơn quý vị đã có mặt hôm nay...Phiên đấu giá sẽ bắt đầu bằng bức tranh này...!
Hàng trăm cặp mắt chăm chú hướng về bức tranh nhỏ phủ kín đặt trên giá...Tấm vải được nhẹ nhàng gỡ ra...Nhiều tiếng "Ồ!" thất vọng, một người la lên : " Hình như là chân dung con trai ông ấy mà, sao không bỏ qua mà bắt đầu bằng những bức thật sự có giá...?"

Người điều khiển nói :
- Chúng ta hãy bắt đầu bằng bức này...! Ai muốn mua với giá 100$ ?
Không có ai trả lời
- Ai muốn mua với giá 50$ ?
- Ai muốn mua với giá 40$?
- Ai muốn mua với giá 25$ ?
Căn phòng im phăng phắc...

- Không ai muốn trả giá cho bức tranh này sao ? Người điều khiển hỏi.
Bỗng, từ tít xa trong góc phòng, một người đàn ông dáng nghèo khổ rụt rè đứng lên nói :
- Anh có thể bán với giá 10$ được không ? Anh thấy đấy, tôi chỉ có ngần này, nhưng tôi là hàng xóm của ông cụ và tôi biết thằng bé đó từ ngày nó còn bé tý...Tôi yêu nó, tôi muốn có bức tranh đó. Vậy anh có đồng ý bán không ?
Người điều khiển giơ cao chiếc búa gỗ :
- 10$ lần thứ nhất !
- ....lần thứ 2. Bán !

Tiếng ồn ào vui vẻ nổi lên, có tiếng xì xào :" Giờ mới có thể thật sự bắt đầu...!"
Người điều khiển nói :
-
Chúng tôi vô cùng vinh hạnh khi có sự góp mặt đông đủ của quý vị, trân trọng cảm ơn sự quan tâm sâu sắc của quý vị đối với bộ sưu tập được giới thiệu hôm nay. Buổi đấu giá hôm nay đến đây kết thúc.!
Tiếng la ó giận dữ nổi lên ngắt lời người điều khiển
- Thê là thế nào ?
- Sao lại như thế được, đã bán được bức nào ra hồn đâu ???

điều khiển đợi cho đám đông tạm lắng mới nói :
- Thành thật xin lỗi quý vị, nhưng tôi chưa nói xong...Giờ tôi xin phép đọc chúc thư của chủ nhân : “Người nào sở hữu bức chân dung con trai tôi, mặc nhiên sẽ sở hữu tất cả những bức còn lại”. Và đó cũng là lý do kết thúc buổi đấu giá ngày hôm nay. xin cảm ơn tất cả quý vị.!

Luyến Vô Thường
21-01-2010, 06:48 AM
18)...
Đừng để đến khi số mệnh bắt ta phải trả giá. Bởi lúc đó, tất cả đã trở nên muộn màng...

Có 1 cặp vợ chồng mới cưới sống trong 1 căn hộ chung cư tại 1 thành phố lớn. Một ngày kia,theo nguyện vọng của người chồng,họ đón mẹ chồng ở quê lên sống chung. Tâm trạng hồ hởi ban đầu dần biến thành chịu đựng bởi lẽ suy nghĩ và hành động của mẹ chồng - nhà quê và con dâu - thành phố quá khác nhau. Mâu thuẫn đỉnh điểm khi 1 ngày nọ, cô con dâu bị nôn khi ăn bữa sáng của mẹ chồng nấu. Bà lập tức dọn dẹp đồ đạc về quê. Anh con trai thấy vậy đuổi theo mẹ mình,không quên ném cái nhìn khinh bỉ về phía vợ. Không may trong cuộc rượt đuổi giữa 2 mẹ con,bà lão bị xe tải cán chết.


Giọt nước làm tràn ly đó đã khiến người chồng đoạn tuyệt hẳn với vợ. Cùng thời gian đó người vợ đi khám và biết rằng mình đã mang bầu. Cô đồng thời cũng biết mẹ chồng đã hiểu nhầm mình,dẫn đến cái chết oan uổng của bà và sự tuyệt tình của chồng cô. Nhưng cô không muốn lên tiếng đính chính.


Một thời gian sau,tình cờ người chồng có việc phải ghé qua nhà và phát hiện vợ mình đang mang bầu. Dường như có 1 luòng ánh sáng chạy qua đã khiến anh hiểu rằng,những hiểu lầm vô tình nối tiếp đã tước đoạt của họ cuộc sống bình yên. Anh quyết định quay trở về cầu xin vợ tha thứ. Nhưng trong lòng người vợ,tình yêu đã chết. Cô không bao giờ quên được cái nhìn lạnh lẽo của chồg khi anh tưởng rằng cô đã gián tiếp gây nên cái chết của mẹ anh. Cô không quên nổi hình ảnh bàn tay chồng vuốt nhẹ mái tóc 1 cô gái xa lạ trong tiệm ăn ...

Cả 2 đã cùng rạch lên tim nhau những vết đớn đau. Cuộc sống của họ cứ trôi qua nặng nề như vậy trong suốt thời gian cô mang thai. Người chồng làm nhiều cách để mong cô vợ suy nghĩ lại..Trong đó có cả hành động mà anh vẫn hay làm khi họ giận nhau,đó là cách anh giả ốm rên hừ hừ và cô sẽ quên hết chạy nhào đến bên anh. Nhưng bây giờ tình yêu trong cô đã hết,những tiếng rên của anh rơi vào tuyệt vọng.

Bất ngờ sau ngày sinh con,cô được biết rằng,chồng mình mắc phải căn bệnh ung thư gan,thời gian với anh chỉ tình bằng ngày.Hoá ra tiêng rên của anh bấy lâu nay là do căn bệnh tật thực sự ,nào phải để .... nhử cô. Trong thời gian quay lại lạnh lẽo của họ,anh đã chuẩn bị cho con trai mình những món quà mà chỉ có tình phụ tử sâu sắc mới nghĩ ra. Đó là những món quà dành sẵn khi cậu bé bước vào tiểu học,trung học,đại học,đi làm, lập gia đình..... Còn có thêm 200 nghìn chữ trong máy tính anh dành cho con với ước muốn sau này,mỗi khi con gặp khó khăn trong cuộc sống,có thể tìm đến lời khuyên của cha trong đó.....

Đừng để đến khi số mệnh bắt ta phải trả giá. Bởi lúc đó,tất cả đã trở nên muộn màng

whitemouse108
21-01-2010, 08:42 AM
rất hay và ý nghĩa nhưng câu chuyện số 18 bạn post chưa đủ câu chuyện này nên viết đầy đủ sẽ hay hơn. Mong bạn sẽ post nhiều câu chuyện hay như thế này nữa nha.

quen_de_song_92
21-01-2010, 10:25 AM
những mẩu chuyện mà bạn đưa ra rất thú vị và đầy ý nghĩa.thật sự mình rất thanks bạn vì đã đưa ra những câu chuyện chứa đầy những bài học kinh nghiệm này.nó rất thực tế trong cuộc sống của mỗi chúng ta.mình thích nhất là câu chuyện về cái giá phải trả khi mà con người ta đánh đuổi tuổi trẻ của mình và phải biết ý nghĩa của tuổi trẻ mà mỗi con người chúng ta đều sẽ,đang và đã trải qua.mình đang là một girl 9x con rất trẻ vì đang học 12 mà.hjhj.từ đây mình sẽ có kế hoạch về cuộc sống tương lai sau này của mình

Luyến Vô Thường
21-01-2010, 10:21 PM
19) Em không làm bồ người khác nữa đâu...

- - Làm bồ của anh nhé!

- - Làm bồ?

- - Anh không đùa đâu, anh nói thật đấy.

- - Ơ kìa, em có đùa đâu, em nói thật mà, ừ thì làm bồ. Thế làm bồ là như thế nào ạ?

- - Làm tất cả những gì như em làm với người yêu, nhưng chỉ là bồ, không phải người yêu, thế thôi.

- - Anh nói thật đấy à.

- - Ừ anh nói thật

- - Tại sao? Anh có người yêu rồi, em cũng thế, sao anh còn cần bồ làm gì?

- - Vì anh thích em.

- - Thích em, nhưng… À anh này, anh vừa phải thôi, anh đừng đưa em vào tròng, đừng nghĩ em trẻ con mà trêu em nhá. Em không bị anh lừa đâu.

- - Anh không đùa, anh nói thật. Anh thích em, anh thoải mái khi ở bên cạnh em, cách nói chuyện của em khiến anh vui. Anh muốn gần em hơn. Anh có thể nói hết với em mọi thứ không dè dặt, không che đậy, ở bên em anh thật hơn, không phải chỉn chu như ở bên cạnh người yêu anh.

- - À, em hiểu rồi. Làm bồ như một người bạn để chia sẻ chứ gì ạ. Em sẵn sàng. Em quý anh lắm, em cũng thấy rất thoải mái khi nói chuyện với anh.

- - Còn nữa, làm bồ…sẽ giống như ở bên cạnh người yêu. Được ôm em, được hôn em…

- - Vớ vẩn, không được. Sao anh lạ thế. Anh nói chuyện em chẳng hiểu gì cả. Nửa đùa nửa thật. Em chẳng thích thế này đâu.

- - Anh thích em, thích được chăm sóc em như người yêu em, được em nũng nịu, được vỗ về em mỗi lúc em buồn. Được chạm khẽ vào tay em, và hơn thế nữa…

- - Thôi anh đừng nói nữa, coi như em chưa nói chuyện với anh hôm nay. Anh suy nghĩ lại đi. Em bắt đầu ghét anh rồi đấy. Chào anh.

Trang đập mạnh chiếc điện thoại xuống mặt bàn, giận dữ và bối rối, cô chẳng hiểu sao hôm nay Tùng lại nói những điều như thế.

**********

Hai tháng quen nhau, một thời gian chưa lâu nhưng đối với Trang, Tùng như một người anh lớn, rất đỗi thân thiết và tâm lý. Chu đáo trong từng cử chỉ, biết quan tâm và lắng nghe cô hơn một người bạn, sẵn sàng đưa cô đi chơi hay gọi điện cho cô những lúc cô buồn. Tất cả đều khiến Trang tin tưởng và quý mến anh. Còn đối với Tùng thì khác, ngay từ lần đầu tiên gặp Trang, ánh mắt trong veo, đôi môi đỏ mọng và cách nói chuyện thông minh của cô đã thực sự hấp dẫn anh, Trang như một ẩn số bắt buộc Tùng phải đi khám phá. Nhưng tất cả chỉ dừng lại ở sự quý mến và niềm đam mê vì cả Tùng và Trang đều đã có người yêu. Mọi chuyện sẽ trở nên đơn giản hơn nếu Tùng không thích Trang đến như vậy.

- - Alo

- - Em đây, Trang đây.

- - Uh! Anh biết mà, sao vậy em, hết giận anh rồi hả, giận lâu dữ vậy trời. Coi như anh chưa nói gì nhé.

- - Vâng

- - Anh vui vì em gọi điện lại cho anh đấy cô bé ạ. Dạo này em sao rồi?


- - Em vẫn bình thường anh ạ.

- - …

- - Uh, em có chuyện gì hả, giọng em buồn quá.

- - Không …có gì đâu anh, em chỉ muốn gọi cho anh thôi…Thế thôi anh nhé, em chào anh.

Tít tít…

Ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra Tùng vội vàng bấm số gọi lại cho Trang, chắc chắn cô bé có chuyện rồi, lạ lắm, mọi ngày cứ líu lo sao hôm nay lại ít nói thế.

- - Trang hả em, em có chuyện buồn đúng không? Kể cho anh nghe đi? Sao lại giấu anh thế?

- - …Anh ơi… - Giọng Trang run lên, những tiếng nấc nghẹn ngào phát ra.

- - Ừ anh đây, anh vẫn nghe em nói đây.

- - Không có gì đâu anh ạ…. em với anh Nguyên, chia tay rồi.

- - Sao lại thế? Anh không hiểu.

- - Anh ấy phản bội em, anh ý có người yêu khác rồi anh ạ.

- - Có chắc không em? Em nói chuyện với Nguyên chưa? Phải bình tĩnh em ạ, em nên tin người yêu em.

- - Anh ý bảo người ấy chỉ là bạn, là bạn mà có thể ôm, có thể hôn được hả anh?

Trang hét lên, những cảm xúc bấy lâu cô kìm nén vỡ òa, cô không muốn tin vào những gì mình chứng kiến nhưng tất cả là sự thật. Cô bị người yêu phản bội. Người mà ai cũng cho rằng anh ý hiền lành và trung thực dối lừa cô. Cô đau đớn và uất hận, cô căm thù con người lấy đi niềm tin vào tình yêucủa cô. Cô muốn trả thù.

**********

Lặng đi một hồi lâu để lắng nghe tiếng khóc của Trang, Tùng cảm thấy một nỗi buồn tê tái. Anh thương Trang, anh muốn ở bên cạnh cô, ôm cô vào lòng.

- - Em nín đi, đừng khóc cho một người không đáng như thế nữa.

- - …

- - Vâng, em nín….Từ ngày mai… anh làm bồ của em nhé.

- - Bồ ư, anh bảo anh đùa mà, quên chuyện ấy đi, anh coi em như em gái, bất cứ lúc nào em cần, anh sẽ ở bên em. Đừng nhắc đến chuyện hôm trước nữa em nhé. Anh đùa thôi mà.

- - Nhưng em không đùa, em nói thật. Em cần. Em không muốn cô đơn.

- - Thì anh vẫn ở bên cạnh em mà, anh sẽ lấp đi khoảng trống của em, được chưa cô bé.

- - Không, thế chưa đủ, em muốn được đi chơi với anh như một người yêu. Được chăm sóc cho anh như với người yêu em. Được ôm và hôn anh khi nào em muốn.

- - Em…em lấy anh ra để trả thù Nguyên hả?

- - Không… - Trang ngập ngừng.

- - Đừng suy nghĩ như thế nữa em nhé, em ngủ đi. Mai anh sẽ qua đưa em đi chơi. Đừng khóc nữa, anh sẽ ở bên em. Em gái bé nhỏ ạ.

- - Vâng, anh ngủ ngon.

Lần này, Tùng là người dập máy trước. Anh hiểu cảm giác của Trang, anh biết cô nói như vậy để trả thù Nguyên, anh hơi chạnh lòng, nhưng thực sự anh thấy vui và đến chính bản thân anh cũng không thể lý giải được điều này.

7 giờ tối hôm sau.

- - Em muốn đi đâu?

- - Đi xem phim được không ạ?

- - Ừ được.

- - Anh có sợ chị Linh nhìn thấy anh với em đi cùng nhau không?

- - Sợ gì hả em, Linh hiểu mà, anh cũng kể với Linh về em. Linh bảo quý em lắm đấy.

- -Thật vậy ạ?

- - Ừ, thật.

Vừa đến cửa rạp chiếu phim, Trang đã nhảy phắt xuống xe, cô đưa tay chỉ chỉ vào hầm để xe.

- - Anh gửi xe đi em đứng đây chờ anh nhé.

- - Ừ, chờ anh nhé.

Đôi má lúm đồng tiền của Trang làm cô bé trở nên rất đáng yêu, mới hôm qua còn khóc thế mà hôm nay Trang như một con người khác hẳn. Cô vẫn lí lắc như mọi ngày. “Chắc cô bé không muốn thể hiện là mình buồn rồi về nhà lại khóc một mình cho mà xem”, Tùng nghĩ thầm trong bụng như thế. Đây là lần đầu tiên cô và anh đi xem phim, mọi lần hai người chỉ toàn đi ăn rồi đi uống café, đến những nơi để có thể nói chuyện được, vì Trang sợ mọi người hiểu nhầm.

- - Anh ơi, xem phim này nhé.

- - Phim ma hả em, có sợ ma không mà dám xem.

- - Hì, em có sợ, nhưng có anh đi cùng, em ứ sợ.

- - Ừ, hôm nay cô thích gì tôi cũng chiều hết.

- -Thế mua vé xong, anh mua bắp rang bơ với cả pepsi cho em nha.

- - Dạ vâng ạ.- Tùng kéo dài giọng ra khiến cả hai người cùng bật cười

Anh cảm thấy vui vui, lâu quá rồi anh chưa được đi xem phim, cả anh và Linh đều bù đầu với công việc, Linh cũng chẳng thích đi xem phim, cô cho rằng mình hết tuổi ấy rồi. Cô và anh thường đến nhà nhau, ăn tối và làm những việc chỉ người lớn mới hiểu. Vậy là quá đủ cho một buổi đi chơi.

**********

Hai tiếng ngồi trong rạp trôi qua thật nhanh, một bộ phim chẳng có gì thú vị, tình tiết nhạt nhẽo, phim ma mà ma hiện rõ mồn một nhưng đôi bàn tay nhỏ bé của Trang đang siết mạnh lấy anh, cô bé có vẻ rất sợ hãi, mỗi lần Trang hét lên lại khiến anh bật cười. Thật ngộ nghĩnh, anh cảm giác trái tim mình đang loạn nhịp.

- - Anh về nhé, em cám ơn, hôm nay em rất vui.

- - Sao lại cám ơn, em không coi anh là bạn à. Hôm nay anh mời em đi rồi, hôm sau em phải mời anh đi chơi đấy nhé.

- - Dạ, rõ ạ.

Tùng phóng xe đi về, mùi hoa sữaphảng phất trong không gian, anh thấy yêu đời lạ, Trang như một luồng gió mới thổi mát tâm hồn anh, một cảm giác mà lâu rồi anh chưa thấy có. Đang miên man trong cảm xúc lâng lâng bất ngờ chuông điện thoại reo, là Linh gọi.

- - Alo, anh đây.

- - Anh đang trên đường à, anh vừa đi đâu về thế?

- - À, hôm nay phòng anh liên hoan, mọi người rủ nhau đi nhậu nhẹt em ạ! Sao thế tình yêu của anh?

- -À không, chắc là nhầm anh ạ, cái Nga bạn em nó bảo nhìn thấy anh đi với cô bé nào đó vào rạp chiếu phim. Nhưng em nghĩ nó nhầm vì anh có bao giờ đi xem phim đâu.

- - Ui, thế à, lạ nhỉ. Chắc nó nhầm thôi em ạ. - Tùng giật bắn người, một luồng gió lạnh chạy dọc sống lưng.

- - Vâng thế thôi anh ạ, anh về nhanh đi anh nhé. Em ngủ đây, yêu anh nhiều.

- - Ừ hôn em.

Linh vừa dập máy mồ hôi ứa ra ướt đẫm áo của Tùng, anh chưa bao giờ kể với Linh về Trang như những gì anh nói. Làm sao có thể chấp nhận chuyện người yêu đưa một cô gái khác đi xem phim được chứ, nhưng làm sao Tùng có thể nói cho Trang là anh đang phải lén lút đưa cô đi chơi. Điều kiện không cho phép, nhưng anh cho rằng mình chẳng làm gì sai cả, chỉ là nên cẩn thận hơn cho các lần sau thôi.

Đã một tuần kể từ ngày đi xem phim, Tùng chưa gặp lại Trang, hai người vẫn gọi điện thoại và nhắn tin cho nhau như thường lệ. Nhưng Tùng bắt đầu cảm thấy một nỗi nhớ đang lớn dần lên, nỗi nhớ không mang tên tình yêu. Hôm nay Trang gọi điện và mời anh đi chơi, lần này không đi xem phim chỉ đơn thuần đi uống café, cô bé có vẻ gầy hơn, đôi mắt ẩn chứa một nỗi buồn sâu lắm. Anh muốn hỏi nhưng sợ sẽ khiến Trang buồn hơn nên lại thôi. Buổi nói chuyện không nhiều tiếng cười, chỉ là những khoảng lặng, anh để yên cho cô thả sức mà suy nghĩ cùng tách café được khuấy liên tục.

- - Làm bồ thì có thể yêu được không hả anh?

- - Không em ạ, bồ là bồ, còn người yêu là người yêu.

- - Sao lại thế ạ? Anh chắc mình sẽ không yêu bồ chứ, có ai nói trước được gì đâu?

- - Anh hiểu anh mà, anh biết phân biệt rõ ràng giữa thích và yêu, giữa người yêu và bồ em ạ.

- - Uh, anh tự tin nhỉ.

- - Anh chỉ nói thế thôi, còn em là em, em không phải là bồ của anh nghe chưa?

- - Em có nói gì đâu, ta về thôi anh.

Trang đứng dậy, cái thân hình nhỏ bé ấy thể hiện rõ cô đang mệt mỏi lắm, nhưng cô vẫn cười thật tươi với Tùng mỗi khi bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn cô.

- - Anh đội mũ bảo hiểm cho em đi.

- - Hả, anh chưa đội mũ cho ai bao giờ đâu đấy, kể cả chị Linh.

- - Thì anh đội cho em, có gì khó đâu mà.

- - Ừ.

Vừa cúi xuống để gài dây mũ, Trang bất chợt thơm nhẹ vào má Tùng và nói khẽ: “ Em thích anh, thật đấy. Từ mai em sẽ làm bồ anh.”Câu nói và cái thơm bất ngờ khiến Tùng bất động. Anh đứng lặng im mất mấy giây, hạnh phúc xen lẫn bối rối. Anh giống đứa trẻ mới lần đầu biết rung động, tim anh như muốn nhảy ra ngoài lồng ngực. Anh muốn nói không, muốn từ chối lời đề nghị của Trang, nhưng chính sự tham lam của người đàn ông ngăn anh lại. Anh thích sự mới mẻ Trang mang đến. Anh gật đầu đồng ý. Kể từ giây phút ấy họ là tình nhân.

**********

23 giờ 15

Tin nhắn của Trang

- Em nhớ anh

- Anh cũng thế.

23 giờ 30

- Em nhớ anh

- Anh biết rồi mà, anh nhớ Trang lắm.

- Em thích anh.

Tùng tủm tỉm cười, càng ngày anh càng cảm thấy thích thú với sự ngộ nghĩnh đáng yêu của Trang.

- Anh thích em nhiều lắm, em ngủ đi nhé. Hôn em.

- Ai cho anh hôn mà anh hôn. Thơm gió thôi. Xì. Em ngủ đây. Mai gặp lại anh nhé.

- Khoan đã, sao lại mai hả em?

- Mai rồi anh biết, anh ngủ đi.


11 giờ 30 trưa ngày hôm sau.

- - Anh xuống dưới cổng cơ quan đi, em đang ở đấy.

- - Sao em lại đến cơ quan anh?

- - Anh xuống đi rồi biết.

Tùng vội vàng chạy xuống, anh không hiểu Trang đến cơ quan anh làm gì, mọi người ai cũng biết Linh là người yêu anh, anh sợ ai đấy nhìn thấy Trang rồi lại nói cho Linh. Anh thấy lo lắng thực sự.

- - Sao mà anh phải vội vàng thế kia, em có bỏ đi khi anh xuống đâu.

- - Vì anh không muốn em chờ lâu. Vừa nói Tùng vừa lấy tay lau những giọt mồ hôi đang rơi lả tả xuống mặt.

- - Em nấu ăn trưa cho anh, anh ăn đi. Em về đây. Em bịt mặt thế này sẽ không ai nhận ra em đâu, anh đừng lo.

- - Ừ, anh cám ơn, em về cẩn thận nhé.

Anh đứng nhìn theo bóng chiếc xe của Trang cho đến khi cô đi khuất, hộp cơm Trang làm cho anh thật ngon, Tùng cảm động lắm. Chưa bao giờ Linh làm như vậy với anh. Cầm hộp cơm trên tay anh thầm cám ơn Trang, anh thấy mình là một người may mắn.

Hôm sau nữa.

- - Lạnh anh nhỉ.

- - Ừ. Lạnh. Em ôm anh đi cho đỡ lạnh

- - Không.

- - Thế để anh ôm em nhé.

- - Vâng.

Tùng kéo tay Trang vòng lên để ôm lấy anh. Đôi bàn tay nhỏ bé của Trang và anh đan xen vào nhau. Khoảng cách giữa cô và anh bây giờ gần như không còn nữa. Chỉ còn thiếu một nụ hôn nữa thôi. Anh sẽ chính thức đạt được những gì anh mong muốn.

- - Anh hôn em nhé.

- - Sao anh hỏi kì thế, không, em không cho.

- - Tại sao?

- - Vì chưa lãng mạn. Vì nhanh quá. Em muốn tất cả diễn ra từ từ.

- - Ừ thế thôi, anh thơm em vậy nhé.

- - Uh.

Thơm nhẹ lên đôi má phúng phínhcủa Trang, Tùng cảm thấy mình thay đổi khá nhiều. Không còn cứng nhắc và khô khan như những gì anh biết về mình, những hành động cử chỉ anh chưa từng có trước đây, những thứ anh cho là lố lăng ngớ ngẩn, bây giờ anh làm rất thích thú nữa.

Hình ảnh Trang lấn chiếm dần trong tâm trí của anh. Lúc nào anh cũng muốn ở bên cạnh cô, đi cùng cô. Không còn cảm giác tò mò muốn hôn lên đôi môi cô, anh muốn mọi thứ diễn ra thật chậm.

**********

Những ngày tiếp theo, Tùng như quên đi mình có người yêu, anh tràn ngập trong những cử chỉ ngọt ngào dễ thương của Trang. Những tin nhắn ngộ nghĩnh, những hành động bất ngờ khiến trái tim của chàng trai 30 tuổi loạn nhịp. Không thừa nhận mình đang dần dần yêu Trang, anh vẫn nghĩ mình là một người biết phân định rõ ràng giữa cảm giác thích và yêu, nhưng những đêm trằn trọc vì nhớ cô khiến anh không thể lí giải nổi. Anh ghen với những ánh mắt khác nhìn Trang, giận dỗi khi cô có những tin nhắn tán tỉnh của những chàng trai khác, nhưng anh không có quyền, anh cố làm như không quan tâm. Trang không là người yêu, cô ấy chỉ là bồ, là người tình của anh mà thôi.

- - Mưa quá để anh lấy áo mưa ra nhé.

- -Không, trú mưa đi anh.

- - Muộn rồi mà, em lạnh không? Có sợ về muộn không?

- - Trú một tí thôi, không tạnh thì em với anh đi về. Em muốn đứng trú mưa với anh. Lạnh thì em ôm anh.

- - Ừ. Dừng ở đây nhé.

Tùng vội vã táp xe vào một mái hiên bên đường. Những cơn giông mùa hạbao giờ cũng dữ dội. Ôm Trang vào lòng, anh muốn che chắn cho những hạt mưa không làm cho cô thêm lạnh. Từ từ Trang nhướn người lên, chạm khẽ vào môi anh. Nụ hôn đầu tiêncủa hai người. Dưới những hạt mưa nặng trĩu hai người hôn nhau say đắm, một cảm giác hạnh phúc tràn ngập trong Tùng. Anh nhận ra anh không chỉ thích Trang như anh nghĩ, đó là tình yêu. Anh rung động, anh run, những cảm xúc chỉ tình yêu đích thực mới mang đến cho anh. Anh nhớ mùi hương của Trang đến nồng nàn. Anh muốn Trang là người yêu anh thực sự.

- - Anh và em chia tay thôi!

- - Tại...tại…sao lại thế?

Chiếc cốc thủy tinh rơi xuống sàn vỡ toang. Linh ngước lên nhìn Tùng, nước mắt cứ thế chảy ra giàn giụa. Cô biết thời gian gần đây Tùng thay đổi, không còn được quan tâm vỗ về cô như ngày xưa, nhưng cô không bao giờ có thể tưởng tượng anh nói ra lời chia tay. Bốn năm yêu nhau, bao nhiêu khó khăn trắc trở cô cùng anh vượt qua. Tin tưởng anh tuyệt đối, họ dự định cuối năm nay kết thúc bằng một đám cưới. Ai cũng khen tình yêu của họ đẹp. Vậy tại sao anh nói như vậy chứ?

- - Anh không tốt, anh không xứng đáng với em…Anh xin lỗi, em không có lỗi gì cả. Là do anh, anh sai.

- - Tại sao? - Linh hét lên, cô như điên lên sau câu nói của Tùng, cô chạy thẳng ra trước mặt anh.

- - Bốn năm yêu nhau, anh nói một câu anh sai là có thể chia tay được ư? Tấ cả những kỉ niệm chúng ta có với nhau anh nói một câu anh sai là rũ bỏ được hết sao?

- - Anh ơi, anh đừng như thế này, em sợ lắm, anh đang đùa em đúng không? Anh đừng đùa thế nữa.- Linh ôm chầm lấy Tùng, toàn thân cô run lên bần bật, tiếng nấc ngày một to hơn.

- - Em bình tĩnh lại đi… - Giọng nói của Tùng run lên, những giọt nước mắt cũng đang lăn dài trên má anh. Anh cầm tay Linh đẩy cô ra.

- - Em đừng khóc, em không có lỗi, là do anh. Anh xin lỗi em. Em khóc thế này, anh thương em lắm…

Đến đây, dường như cảm xúc dằn vặt tội lỗi khiến Tùng không còn kìm chế nổi nữa. Anh bật khóc, hai con người từng yêu nhau, từng hạnh phúc giờ đây đứng trước mặt nhau khóc. Khóc cho một cuộc chia ly. Chia ly hoàn toàn.

- - Anh có người yêu khác rồi đúng không?- Linh cúi mặt xuống, bước lùi ra khỏi vòng tay của anh, gióng nói của cô bỗng nhiên đanh lại.

- - Anh…

Chưa bao giờ Tùng thấy Linh giận dữ như vậy. Cô đẩy mạnh anh ngã xuống sàn.

- - Anh đúng là không xứng đáng có được tình yêu của tôi. Đồ đều.

Linh chạy nhanh ra khỏi cửa, bóng của người con gái đoan trang nết na ấy cứ ngày một khuất dần. Bỏ lại sau lưng một người đàn ông ôm mặt khóc, khóc ân hận cho tội lỗi mình gây ra. Khóc để chấp nhận từ nay sẽ mất hoàn toàn người con gái từng là của mình. Anh đau.

**********

- - Trang, anh yêu em.

- - Yêu em? Anh chỉ được nói thích em thôi. Anh có người yêu anh, em chỉ làm bồ của anh thôi.

- - Không, anh chia tay chị Linh rồi. Anh muốn làm người yêu em thực sự. Muốn em là của anh. Anh yêu em mất rồi.Yêu nhiều lắm.

- - Yêu?

Trang mỉm cười một nụ cười nửa miệng, cô nhìn anh, một ánh nhìn tinh quái. Chưa bao giờ cô nhìn anh như vậy, ánh mắt sắc lém, quái dị, anh thấy sợ anh mắt ấy.

- - Anh biết không? Em từng hi vọng anh không giống như những người con trai khác, em vui nhiều lắm khi ở bên anh, ấm áp nhiều lắm khi được anh chăm sóc. Nhưng anh cũng như Nguyên, cũng sẵn sàng rũ bỏ 4 năm tình yêu của anh để chạy theo một người con gái khác. Người tạo cho anh cảm giác mới mẻ.

- - Đấy là ngày xưa thôi, ngày xưa anh ham hố, anh không tốt. Nhưng anh yêu em là thật.

- - Anh đừng nói thế, đến khi anh gặp một người khác, người làm anh mới mẻ hơn em, em cũng như chị Linh thôi.

- - Em không tin anh sao?

- - Tin ư? Em không tin anh. Tin sao được chứ khi anh có thể lừa dối người anh yêu trong suốt một thời gian dài.

- - Cho anh một cơ hội, anh sẽ làm em tin anh.

- - Không anh ạ, chưa bao giờ em nghĩ rằng mình yêu anh. Đã làm bồ không có chỗ cho tình yêu. Chúng mình chấm dứt chuyện này ở đây thôi. Từ mai, em không cần bồ nữa. Em đủ tự tin để bước tiếp rồi. Em sẽ lại yêu và chắc chắn không bao giờ em làm bồ của người khác nữa đâu anh. Chúc anh hạnh phúc.

Trang quay lưng bước đi, Tùng ngã khụy xuống đất. Tê tái và cô đơn bao trùm lên anh và cả không gian. Giờ đây chỉ còn lại một mình Tùng đứng trên con đường rộng thênh thang.

Anh từng nghĩ mình là một người may mắn, anh có tất cả người yêu và người tình, nhưng bây giờ anh là kẻ trắng tay.

Mất tất cả.

Danh dự và niềm tin.

Một lần nữa anh khóc.

Những giọt nước mắt muộn màng

chesnut
21-01-2010, 11:54 PM
thanks bạn nhìu
những câu chuyện này thật sự rất ý nghĩa
tại sao phải kiếm tìm hạnh phúc trong khi hạnh phúc luôn theo sau mình
thanhs bạn!

Luyến Vô Thường
03-02-2010, 09:40 PM
Cảm ơn mọi người đã đóng góp ý kiến, năm mới vui vẽ :D :D

20. Phiên tòa hạnh phúc

Bé Tí quay sang hỏi tôi :

_ Chị ơi, hạnh phúc là gì vậy ?

Ôm em vào lòng, tôi thở dài rồi ậm ờ trả lời :

_ Hạnh phúc là ...đấu tranh đó em ạ !

... Đến giờ toà xử ly hôn, mẹ lồng lên bất kham :

_ Tôi đấu tranh đến cùng để giành quyền nuôi hai đứa con !

Gương mặt ba đanh lại , lạnh tanh :

Bé Tí lại quay sang hỏi tôi :

_ Chị ơi, đó có phải là hạnh phúc ?