hi!monkey
10-01-2010, 01:50 AM
Chào các bạn đây là lần đầu tôi viết lưu bút có gì thiếu sót mong các bạn giúp đỡ
Tôi vốn là một đứa vô tâm chả bao giờ nghĩ nhiều dễ giận dễ bỏ qua nhưng đôi lúc hơi cứng đầu.
Có lẽ tôi chỉ luôn biết đến bản thân và chẳng bao giờ nghĩ đến người khác nhiều lắm.
Và rồi hôm qua tôi mới vô tình biết được câu chuyện buồn của người em họ lúc ấy tôi chẳng biết an ủi nó như thế nào để nó vui lên.
Nó là một đứa em gái tuy không xinh đẹp cho lắm nhưng cũng dễ nhìn tôi và nó cách nhau 5 tuổi nhưng do học hành mà tôi và nó ít nói chuyện với nhau mặc dù nhà tôi và nhà nó ở cạnh nhau.
Và rồi hôm qua nó khóc tôi sang hỏi chuyện thì được biết chỉ vì thằng em trai nó đã tiết lộ ra việc nó sẽ mua quà cho bố nó vào hôm sinh nhật. Nó khóc rất nhiều tồi thì chỉ biết an ủi nó rằng chuyện đã rồi thì thôi lần sau rút kinh nghiệm.
Đến tối khi đã ăn cơm xong tôi lại thấy tiếng nó khóc tôi tưởng rằng bởi chuyện ban chiều nhưng không phải mà chỉ vì bà nó không cho nó ôm nhưng lại cho thằng em nó ngồi lên lòng mà nó nghĩ bà nó không thương nó.Nó đã khóc nhiều đến nỗi mẹ nó mắng nhưng nó vẫn cứ khóc.
Tôi lên phòng nó thì thấy nó ngồi ở góc phòng không bật đèn vãn khóc.Tôi chỉ biết bảo rằng vì nó đã lớn nên không thể lúc nào cũng đòi bà bế được.Nó không nói gì mà chỉ khóc.Mãi lúc sau nó kể cho tôi chuyện nó không có một người bạn nào cả tôi vô cùng bàng hoàng.Tôi hỏi làm sao thì nó bảo rằng ở lớp nó bị ghét không ai muốn chơi với nó cả tôi chỉ biết bảo nó hãy sang các lớp khác nhưng nó bảo nó muốn có bạn thân ở trong lớp để nó có thể chia sẻ buồn vui.Tôi chẳng biết làm sao chỉ ngồi im nghe nó kể trong tiếng nấc.Nó kể rằng vì không có bạn mà nó đã phải tự tạo ra 1 người bạn tưởng tượng để rồi nó tự viết thư,thiệp chúc mừng sinh nhật cho mình.
Tôi rất lo sợ sợ rằng không khéo nó bị mắc bệnh trầm cảm mất là chị mà tôi chẳng biết giúp gì cho nó cả.
Tôi vốn là một đứa vô tâm chả bao giờ nghĩ nhiều dễ giận dễ bỏ qua nhưng đôi lúc hơi cứng đầu.
Có lẽ tôi chỉ luôn biết đến bản thân và chẳng bao giờ nghĩ đến người khác nhiều lắm.
Và rồi hôm qua tôi mới vô tình biết được câu chuyện buồn của người em họ lúc ấy tôi chẳng biết an ủi nó như thế nào để nó vui lên.
Nó là một đứa em gái tuy không xinh đẹp cho lắm nhưng cũng dễ nhìn tôi và nó cách nhau 5 tuổi nhưng do học hành mà tôi và nó ít nói chuyện với nhau mặc dù nhà tôi và nhà nó ở cạnh nhau.
Và rồi hôm qua nó khóc tôi sang hỏi chuyện thì được biết chỉ vì thằng em trai nó đã tiết lộ ra việc nó sẽ mua quà cho bố nó vào hôm sinh nhật. Nó khóc rất nhiều tồi thì chỉ biết an ủi nó rằng chuyện đã rồi thì thôi lần sau rút kinh nghiệm.
Đến tối khi đã ăn cơm xong tôi lại thấy tiếng nó khóc tôi tưởng rằng bởi chuyện ban chiều nhưng không phải mà chỉ vì bà nó không cho nó ôm nhưng lại cho thằng em nó ngồi lên lòng mà nó nghĩ bà nó không thương nó.Nó đã khóc nhiều đến nỗi mẹ nó mắng nhưng nó vẫn cứ khóc.
Tôi lên phòng nó thì thấy nó ngồi ở góc phòng không bật đèn vãn khóc.Tôi chỉ biết bảo rằng vì nó đã lớn nên không thể lúc nào cũng đòi bà bế được.Nó không nói gì mà chỉ khóc.Mãi lúc sau nó kể cho tôi chuyện nó không có một người bạn nào cả tôi vô cùng bàng hoàng.Tôi hỏi làm sao thì nó bảo rằng ở lớp nó bị ghét không ai muốn chơi với nó cả tôi chỉ biết bảo nó hãy sang các lớp khác nhưng nó bảo nó muốn có bạn thân ở trong lớp để nó có thể chia sẻ buồn vui.Tôi chẳng biết làm sao chỉ ngồi im nghe nó kể trong tiếng nấc.Nó kể rằng vì không có bạn mà nó đã phải tự tạo ra 1 người bạn tưởng tượng để rồi nó tự viết thư,thiệp chúc mừng sinh nhật cho mình.
Tôi rất lo sợ sợ rằng không khéo nó bị mắc bệnh trầm cảm mất là chị mà tôi chẳng biết giúp gì cho nó cả.