pe ngok kute
08-01-2010, 05:56 PM
Truyện này mình mới làm đc phần đầu! Các bạn đọc và nhận xét nha!
- Sáp tói trạm cây xăng số 7, có ai xuống không?
- Dạ có! - Vy la lên.
Cô đã ngồi trên tuyến xe số 6 đã ba tiếng đồng hồ và chỉ mong được xuống xe. Chuyến xe từ Định Quán lên Sài Gòn khiến cô uể oải không còn sức làm việc nữa. Bỗng, xe dừng lai đột ngột, một anh chàng lao lên xe, bám chắt vào tay cầm và nói:
- Cho cháu xuống trạm cây xăng số 7.
“Ý, anh chàng này xuống cùng với mình” - Vy thoáng nghĩ.
Anh chàng này có một mái tóc hơi dài và xù. Đôi mắt đen đằng sau cặp mắt kiếng. Thân hinh cao ráo, nhìn rất được. Đặc biệt, da anh chàng lại rất trắng khiến vẻ đẹp của anh càng tăng thêm. Đi một đoạn nữa, có hai bà cháu bước lên xe. Vy liền đứng lên nhường chỗ cho họ. Nắm chắc tay cầm, Vy loay hoay cất cuốn sách. Bỗng, xe dừng đột ngột khiến Vy té nhào vào người khác. Anh ta vòng tay nắm lấy vai Vy như ôm nhỏ khiến nhỏ ngượng đỏ cả mặt. (Nhưng dù gì thì cũng nhờ vậy mà Vy mới không bị té ra sàn). Khi lấy lại thăng bằng, Vy phát hiện ân nhân của mình là anh chàng vừa bước lên xe lúc nãy (nhưng lúc này mới nhìn rõ, anh chàng này… hơi lạnh). Bác lơ xe la lớn:
- Trạm cây xăng số 7 tới rồi đây, ai xuống không?
- Dạ có! – Vy và anh chàng đồng thanh.
*****
Kể từ hôm Vy đi xe buýt chuyến số 15 tới nay đã hai tháng. Và Vy không hề gặp lại bong dáng của anh chàng mặt lạnh ấy nữa. Ngồi trong phòng, Vy chống cằm nhìn ra cửa sổ. Bỗng nhiên, Vy phát hiện ra bong dáng của ai quen quen. Đó chính là anh chàng ấy, nhưng không phải đi một mình, mà là… đi với bạn gái. Vy biết được điều đó là vì họ vừa đi, vừa trò chuyện cười đùa vui vẻ, đã vậy lại còn tay trong tay với nhau. Nụ cười của anh chàng ấy đẹp thật, Vy thoáng nghĩ. Nhưng cái suy nghĩ ấy vụt mất khi biết anh chàng này đã có GF rồi. Vy không buồn, vì Vy và anh chàng này có quen nhau nhiều đâu. Chỉ là tình cảm thoáng qua của tuổi 17 thôi mà. Nghĩ thế, Vy bật cười.
*****
Hôm nay kiểm tra một tiết Lý, môn mà Vy ngu nhất. Nhỏ thức rất khuya, dậy từ rất sớm chỉ để nhai đi nhai lại những cái lý thuyết và mấy bài tập hóc búa. Vy cũng lên trường sớm để trốn lên sân thượng trường mà ôn bài tiếp. Nhưng vừa bước lên sân thì Vy phát hiện, chỗ ẩn núp bí mật của mình đã bị khám phá ra. Đấy là một anh chàng tóc xù, đeo mắt kiếng hôm dó. Anh chàng vừa nghe thấy tiếng bước chân, liền quay lại và mỉm cười. Nụ cười ấy khiến Vy hơi ngạc nhiên. Rồi anh chàng hỏi:
- Hóa ra đây là chỗ của bạn!
- Ừh! Đây là chỗ bí mật của mình ngay từ khi mình bước vào trường. Bạn là người đầu tiên khám phá ra đấy.
- Bạn là ai?
- Mình ư? – Vy nhăn mặt – Câu này mình hỏi mới đúng!
- Tại sao mình không có quyền hỏi?
- Bởi vì bạn là người đã bước vào thế giới riêng của mình.
- Được thôi!
Anh chàng đứng lên và bước xuống. Khi đi ngang qua Vy, anh chàng mỉm cười:
- Rất vui được gặp bạn, Hoàng Kiêm Vy!
Vy ngẩn người ra. Ngay sau đó, nhỏ quay phắt lại và nói vọng xuống:
- Sao bạn biết tên mình? Mà bạn biết rồi hỏi chi nữa?
- Mình thích thế!
Vy chẳng hiểu gì hết? Nhưng… (Vy chợt nhận ra) anh chàng này sao lại có mặt ở đây, trong ngôi trường này?
Chẳng hiểu mô tê gì, Vy ngồi xuống và ôn bài.
Giờ vào học, Vy ngạc nhiên khi thấy anh chàng ngồi cuối lớp chính là…
Anh chàng mỉm cười và giơ tay chào Vy, rồi quay lại ôn bài Lý.
- Này, Hiếu! Trung Hiếu! – Vy đuổi theo xe của anh chàng.
- Gì không?
- Cho mình hỏi thật nha!
- Gì?
- Sao lúc thì bạn lạnh lùng, lúc thì bạn vui tươi là sao?
- Sao mình biết được! Tùy theo hoàn cảnh hén! Về đây!
*****
Mặc dù Vy chẳng hiểu một tẹo nào về anh chàng “ma mới” của lớp thì Hiếu lại hoàn toàn ngược lại. Anh hiểu Vy thích gì, thích đi đâu, làm gì. Nói chung, Hiếu biết tất tần tật về Vy. Chính vì thế, anh ta luôn sát cánh bên Vy mỗi khi Vy muốn đi đâu (với một lý do rất đơn giản: “ Tinh cờ đi chung đường”.) Kể cả lúc Vy muốn mua gì, làm gì, Hiếu đều biết tất. Cậu ấy luôn đưa ra lời khuyên cho Vy, giúp Vy lựa chọn. (Đặc biệt, lời khuyên của Hiếu rất hiệu quả). Dần dần, Vy cảm thấy thoải mái khi có Hiếu bên cạnh và Hiếu trở thành gia sư tâm lý cho Vy lúc nào cũng chẳng hay.
Rồi hai người trở thành bạn thân của nhau lúc nào chẳng hay, chuyện gì cũng chia xẻ với nhau! Nhưng có một chuyện mà Hiếu chưa bao giờ nhắc tới: Chuyện của cậu ấy với cô bạn gái của mình.
*****
“Này Vy, onl chưa? Sao chậm thế?”
Buzz!
Buzz!
“Lên rùi nàh! Ông lên từ hùi nào zạ Sayei?”
“Tui mới lên àh!”
“Vậy mà… Buzz quá chừng lun!”
“Hihi! Sao, hẹn tui lên đây có chiện j koh?”
“Cóa chứ! Sayei, tui vừa mới quen được một người bạn. Tui muốn kể ông nghe chuyện này àh!”
“Thì kể đi, tui nghe… àh koh… tui đọc!”
Vậy là Vy kể hết những chuyện liên quan tới anh chàng Trung Hiếu! Từ đầu tới cuối, Sayei toàn nghe Vy kể, koh nói cái gì.
Sayei là một người bạn mà Vy tình cờ quen được quên trang web ketban.net. Anh ta là người add Vy và tự giới thiệu mình là Sayei. Sau một thời gian trò chuyện với nhau, Vy và anh chàng đều ngạc nhiên khi cả hai đều có những sở thích giống nhau, chỉ khác là: Vy thích chỗ đông người, còn Sayei lại thích ngồi một mình.
*****
- Này Hiếu! Hiếu ơi, ở đây nè! – Vy la lớn!
Hôm nay là chủ nhật, vả lại, trường Vy vừa cho biết kết quả thi học kì! Vy được xếp vào top ten 5 người giỏi nhất trong lớp! Trong đó, Hiếu là người dẫn đầu. Nên hôm nay, nhỏ lấy cớ là đi ăn mừng kết quả thành công mỹ mãn, rủ Hiếu ra công viên chơi vì ở đây có mở hội trợ, ngày cuối rồi. Mặc dù lúc đầu, Hiếu quyết định không đi, nhưng đôi mắt chó con của Vy không hiểu sao lại khiến Hiếu suy nghĩ lại.
- Tui rất ghét chỗ đông người, ta ra bờ hồ ngồi nha!
Câu nói của Hiếu làm Vy thoáng ngạc nhiên, nhưng nhỏ tươi cười nói:
- Ông giống bạn tui quá! Nhưng ta đi chơi một chút đi, rồi ra bờ hồ sau!
Hiếu chưa kịp nói gì thêm thì bị Vy kéo đi sồng sộc. Đầu tiên, cô nàng chọn trò chơi đạp vịt. Nhưng khổ nổi… cái bàn đạp nó bị lung lay nên đạp hơi khó ăn. Thế là cả Vy và Hiếu đều gắng sức đạp.
- Bà… bà chọn trò chơi kiểu gì kì zậy hả? Đạp muốn lòi họng luôn àh! – Hiếu vừa nói, vừa quệt mồ hôi trên trán, thở dốc.
Vy cũng koh ở trạng thái khác Hiếu là mấy, nói:
- Ông làm tui khỏe lắm vậy, có ai biết là cái bàn đạp nó bị cùi đâu! Mệt quá!
- Thế bây giờ… Áh!
Vy đã lấy lại sức khỏe và tiếp tục kéo Hiếu đi một cách không chừng chừ! Trò chơi tiếp theo cô nàng chọn là… tàu lượn siêu tốc.
Bước lên tàu, cô hơi run. Hiếu phì cười:
- Sợ vậy mà còn đòi chơi!
- Mình không sợ đâu! – Vy cứng đầu.
Vậy mà lúc xe bắt đầu chạy, cô giật thót mình. Rồi khi tàu lên tới đỉnh, chuẩn bị lao xuống một cái dốc gần 75 độ thì Vy nắm lấy tay Hiếu, rồi la lên cùng bao người khác. Hiếu thoát ngạc nhiên, nhưng rồi lại phì cười.
Xuống được tàu siêu tốc rồi, đầu Vy quay vòng vòng, đi cũng không vững. Hiếu dẫn Vy ra một bãi cỏ, gần bờ hồ và kêu Vy ngồi đó cho hết chóng mặt. Anh cười:
- Thấy chưa, kêu không sợ mà!
- Xỳỳỳỳỳỳỳ…
- Ta ngồi ở đây một lát đi!
- Một lát hả? Thôi, đi nữa đi!
Cô nàng này lại đứng lên và giục Hiếu. Anh vừa đứng lên thì bị Vy kéo đi liền. Nhỏ lôi Hiếu đi khắp nơi trong hội chợ. Nhỏ dừng lại mấy quầy bán thú nhồi bông, rồi lại bay sang quầy án sách, quầy đồ ăn. Và cứ mỗi lần rời khỏi một quầy hàng là y như rằng, Hiếu lại bị Vy kéo đi thật nhanh. Và cứ như thế, cô bé Vy thì mãi lo nghịch phá ở những quầy hàng mình thích mà không biết rằng, Hiếu đang cười. Cười vì cái tính tinh nghịch của Vy, cười vì Vy luôn nắm lấy tay Hiếu mà không hề hay biết, cười vì chính Vy đã thay đổi Hiếu. Hiếu bắt đầu cũng tham gia cuộc vui với Vy luôn, không còn ngần ngại gì khi ở chỗ đông người nữa.
- Hiếu, nhìn nè… Ơ? – Vy ngạc nhiên.
Nhỏ đang đứng ở quầy hàng bán thú nhồi bong và có một con rất dễ thương. Vy quay qua định khoe Hiếu thì thấy anh chàng đã đi đâu mất rồi. Đang dáo dác tìm kiếm Hiếu thì ai đó từ đằng sau đưa ra trước mặt Vy một cây kem rất. Chính là Hiếu. Anh chàng tươi cười:
- Kem ngon lắm!
Mỉm cười, Vy nhận cây kem. Chưa kịp nói gì, hiếu tiến lại chỗ quầy hàng và lấy con thú mà Vy thích lên, hỏi cô bán hàng:
- Cái này bao nhiêu ạ?
- Ờh, cái đó hết mười lăm ngàn con!
- Dạ, con muốn mua1
Vy đứng ngơ ra, chẳng hiểu gì hết. Giơ nó trước mặt Vy, Hiếu tươi cười:
- Tặng bà nàh!
Ngớ mặt ra, Vy nhận con thú nhồi bông, rồi mỉm cười, nói:
- Cảm ơn!
*****
Nhưng sau ngày đi chơi, Hiếu không còn là Hiếu nữa! Anh trở nên lạnh lùng và buồn bã. Tối Vy gọi thì không bắt máy, nick thì không online, thậm chí, khi đi học thêm Văn, Hiếu cũng không đi học!
Một chiều đi học về, Vy thấy cô bạn đã từng đi với Hiếu lại cùng với một người con trait ay trong tay đi trên hè phố một cách thân thiết. Rồi cô còn làm nũng anh chàng. Có vẻ học iu nhau! Nhưng còn Hiếu???
Cảm giác lo lắng bỗng dâng trào trong Vy. Hiếu cũng không them nói gì với Vy trên lớp cả! Khi không gọi được cho Hiếu (lần thứ mười mấy rùi nha) thì Vy quyết định ra bờ hồ ở công viên, nơi họ thường đi chơi.
Y chóc, Hiếu đang ngồi một mình ở đó và mặt thì như cái bánh bao chiều! Ngồi xuống kế bên Hiếu, Vy hỏi:
- Chuyện gì vậy? Ông nói tui nghe đi!
- Chuyện gì?
- Chuyện cô bạn gái của Hiếu đúng không?
Ngạc nhiên, Hiếu hỏi:
- Sao Vy…???
- Vy thấy mà! Nhưng không dám chắc! Thế Hiếu có định kể không?
- Sáp tói trạm cây xăng số 7, có ai xuống không?
- Dạ có! - Vy la lên.
Cô đã ngồi trên tuyến xe số 6 đã ba tiếng đồng hồ và chỉ mong được xuống xe. Chuyến xe từ Định Quán lên Sài Gòn khiến cô uể oải không còn sức làm việc nữa. Bỗng, xe dừng lai đột ngột, một anh chàng lao lên xe, bám chắt vào tay cầm và nói:
- Cho cháu xuống trạm cây xăng số 7.
“Ý, anh chàng này xuống cùng với mình” - Vy thoáng nghĩ.
Anh chàng này có một mái tóc hơi dài và xù. Đôi mắt đen đằng sau cặp mắt kiếng. Thân hinh cao ráo, nhìn rất được. Đặc biệt, da anh chàng lại rất trắng khiến vẻ đẹp của anh càng tăng thêm. Đi một đoạn nữa, có hai bà cháu bước lên xe. Vy liền đứng lên nhường chỗ cho họ. Nắm chắc tay cầm, Vy loay hoay cất cuốn sách. Bỗng, xe dừng đột ngột khiến Vy té nhào vào người khác. Anh ta vòng tay nắm lấy vai Vy như ôm nhỏ khiến nhỏ ngượng đỏ cả mặt. (Nhưng dù gì thì cũng nhờ vậy mà Vy mới không bị té ra sàn). Khi lấy lại thăng bằng, Vy phát hiện ân nhân của mình là anh chàng vừa bước lên xe lúc nãy (nhưng lúc này mới nhìn rõ, anh chàng này… hơi lạnh). Bác lơ xe la lớn:
- Trạm cây xăng số 7 tới rồi đây, ai xuống không?
- Dạ có! – Vy và anh chàng đồng thanh.
*****
Kể từ hôm Vy đi xe buýt chuyến số 15 tới nay đã hai tháng. Và Vy không hề gặp lại bong dáng của anh chàng mặt lạnh ấy nữa. Ngồi trong phòng, Vy chống cằm nhìn ra cửa sổ. Bỗng nhiên, Vy phát hiện ra bong dáng của ai quen quen. Đó chính là anh chàng ấy, nhưng không phải đi một mình, mà là… đi với bạn gái. Vy biết được điều đó là vì họ vừa đi, vừa trò chuyện cười đùa vui vẻ, đã vậy lại còn tay trong tay với nhau. Nụ cười của anh chàng ấy đẹp thật, Vy thoáng nghĩ. Nhưng cái suy nghĩ ấy vụt mất khi biết anh chàng này đã có GF rồi. Vy không buồn, vì Vy và anh chàng này có quen nhau nhiều đâu. Chỉ là tình cảm thoáng qua của tuổi 17 thôi mà. Nghĩ thế, Vy bật cười.
*****
Hôm nay kiểm tra một tiết Lý, môn mà Vy ngu nhất. Nhỏ thức rất khuya, dậy từ rất sớm chỉ để nhai đi nhai lại những cái lý thuyết và mấy bài tập hóc búa. Vy cũng lên trường sớm để trốn lên sân thượng trường mà ôn bài tiếp. Nhưng vừa bước lên sân thì Vy phát hiện, chỗ ẩn núp bí mật của mình đã bị khám phá ra. Đấy là một anh chàng tóc xù, đeo mắt kiếng hôm dó. Anh chàng vừa nghe thấy tiếng bước chân, liền quay lại và mỉm cười. Nụ cười ấy khiến Vy hơi ngạc nhiên. Rồi anh chàng hỏi:
- Hóa ra đây là chỗ của bạn!
- Ừh! Đây là chỗ bí mật của mình ngay từ khi mình bước vào trường. Bạn là người đầu tiên khám phá ra đấy.
- Bạn là ai?
- Mình ư? – Vy nhăn mặt – Câu này mình hỏi mới đúng!
- Tại sao mình không có quyền hỏi?
- Bởi vì bạn là người đã bước vào thế giới riêng của mình.
- Được thôi!
Anh chàng đứng lên và bước xuống. Khi đi ngang qua Vy, anh chàng mỉm cười:
- Rất vui được gặp bạn, Hoàng Kiêm Vy!
Vy ngẩn người ra. Ngay sau đó, nhỏ quay phắt lại và nói vọng xuống:
- Sao bạn biết tên mình? Mà bạn biết rồi hỏi chi nữa?
- Mình thích thế!
Vy chẳng hiểu gì hết? Nhưng… (Vy chợt nhận ra) anh chàng này sao lại có mặt ở đây, trong ngôi trường này?
Chẳng hiểu mô tê gì, Vy ngồi xuống và ôn bài.
Giờ vào học, Vy ngạc nhiên khi thấy anh chàng ngồi cuối lớp chính là…
Anh chàng mỉm cười và giơ tay chào Vy, rồi quay lại ôn bài Lý.
- Này, Hiếu! Trung Hiếu! – Vy đuổi theo xe của anh chàng.
- Gì không?
- Cho mình hỏi thật nha!
- Gì?
- Sao lúc thì bạn lạnh lùng, lúc thì bạn vui tươi là sao?
- Sao mình biết được! Tùy theo hoàn cảnh hén! Về đây!
*****
Mặc dù Vy chẳng hiểu một tẹo nào về anh chàng “ma mới” của lớp thì Hiếu lại hoàn toàn ngược lại. Anh hiểu Vy thích gì, thích đi đâu, làm gì. Nói chung, Hiếu biết tất tần tật về Vy. Chính vì thế, anh ta luôn sát cánh bên Vy mỗi khi Vy muốn đi đâu (với một lý do rất đơn giản: “ Tinh cờ đi chung đường”.) Kể cả lúc Vy muốn mua gì, làm gì, Hiếu đều biết tất. Cậu ấy luôn đưa ra lời khuyên cho Vy, giúp Vy lựa chọn. (Đặc biệt, lời khuyên của Hiếu rất hiệu quả). Dần dần, Vy cảm thấy thoải mái khi có Hiếu bên cạnh và Hiếu trở thành gia sư tâm lý cho Vy lúc nào cũng chẳng hay.
Rồi hai người trở thành bạn thân của nhau lúc nào chẳng hay, chuyện gì cũng chia xẻ với nhau! Nhưng có một chuyện mà Hiếu chưa bao giờ nhắc tới: Chuyện của cậu ấy với cô bạn gái của mình.
*****
“Này Vy, onl chưa? Sao chậm thế?”
Buzz!
Buzz!
“Lên rùi nàh! Ông lên từ hùi nào zạ Sayei?”
“Tui mới lên àh!”
“Vậy mà… Buzz quá chừng lun!”
“Hihi! Sao, hẹn tui lên đây có chiện j koh?”
“Cóa chứ! Sayei, tui vừa mới quen được một người bạn. Tui muốn kể ông nghe chuyện này àh!”
“Thì kể đi, tui nghe… àh koh… tui đọc!”
Vậy là Vy kể hết những chuyện liên quan tới anh chàng Trung Hiếu! Từ đầu tới cuối, Sayei toàn nghe Vy kể, koh nói cái gì.
Sayei là một người bạn mà Vy tình cờ quen được quên trang web ketban.net. Anh ta là người add Vy và tự giới thiệu mình là Sayei. Sau một thời gian trò chuyện với nhau, Vy và anh chàng đều ngạc nhiên khi cả hai đều có những sở thích giống nhau, chỉ khác là: Vy thích chỗ đông người, còn Sayei lại thích ngồi một mình.
*****
- Này Hiếu! Hiếu ơi, ở đây nè! – Vy la lớn!
Hôm nay là chủ nhật, vả lại, trường Vy vừa cho biết kết quả thi học kì! Vy được xếp vào top ten 5 người giỏi nhất trong lớp! Trong đó, Hiếu là người dẫn đầu. Nên hôm nay, nhỏ lấy cớ là đi ăn mừng kết quả thành công mỹ mãn, rủ Hiếu ra công viên chơi vì ở đây có mở hội trợ, ngày cuối rồi. Mặc dù lúc đầu, Hiếu quyết định không đi, nhưng đôi mắt chó con của Vy không hiểu sao lại khiến Hiếu suy nghĩ lại.
- Tui rất ghét chỗ đông người, ta ra bờ hồ ngồi nha!
Câu nói của Hiếu làm Vy thoáng ngạc nhiên, nhưng nhỏ tươi cười nói:
- Ông giống bạn tui quá! Nhưng ta đi chơi một chút đi, rồi ra bờ hồ sau!
Hiếu chưa kịp nói gì thêm thì bị Vy kéo đi sồng sộc. Đầu tiên, cô nàng chọn trò chơi đạp vịt. Nhưng khổ nổi… cái bàn đạp nó bị lung lay nên đạp hơi khó ăn. Thế là cả Vy và Hiếu đều gắng sức đạp.
- Bà… bà chọn trò chơi kiểu gì kì zậy hả? Đạp muốn lòi họng luôn àh! – Hiếu vừa nói, vừa quệt mồ hôi trên trán, thở dốc.
Vy cũng koh ở trạng thái khác Hiếu là mấy, nói:
- Ông làm tui khỏe lắm vậy, có ai biết là cái bàn đạp nó bị cùi đâu! Mệt quá!
- Thế bây giờ… Áh!
Vy đã lấy lại sức khỏe và tiếp tục kéo Hiếu đi một cách không chừng chừ! Trò chơi tiếp theo cô nàng chọn là… tàu lượn siêu tốc.
Bước lên tàu, cô hơi run. Hiếu phì cười:
- Sợ vậy mà còn đòi chơi!
- Mình không sợ đâu! – Vy cứng đầu.
Vậy mà lúc xe bắt đầu chạy, cô giật thót mình. Rồi khi tàu lên tới đỉnh, chuẩn bị lao xuống một cái dốc gần 75 độ thì Vy nắm lấy tay Hiếu, rồi la lên cùng bao người khác. Hiếu thoát ngạc nhiên, nhưng rồi lại phì cười.
Xuống được tàu siêu tốc rồi, đầu Vy quay vòng vòng, đi cũng không vững. Hiếu dẫn Vy ra một bãi cỏ, gần bờ hồ và kêu Vy ngồi đó cho hết chóng mặt. Anh cười:
- Thấy chưa, kêu không sợ mà!
- Xỳỳỳỳỳỳỳ…
- Ta ngồi ở đây một lát đi!
- Một lát hả? Thôi, đi nữa đi!
Cô nàng này lại đứng lên và giục Hiếu. Anh vừa đứng lên thì bị Vy kéo đi liền. Nhỏ lôi Hiếu đi khắp nơi trong hội chợ. Nhỏ dừng lại mấy quầy bán thú nhồi bông, rồi lại bay sang quầy án sách, quầy đồ ăn. Và cứ mỗi lần rời khỏi một quầy hàng là y như rằng, Hiếu lại bị Vy kéo đi thật nhanh. Và cứ như thế, cô bé Vy thì mãi lo nghịch phá ở những quầy hàng mình thích mà không biết rằng, Hiếu đang cười. Cười vì cái tính tinh nghịch của Vy, cười vì Vy luôn nắm lấy tay Hiếu mà không hề hay biết, cười vì chính Vy đã thay đổi Hiếu. Hiếu bắt đầu cũng tham gia cuộc vui với Vy luôn, không còn ngần ngại gì khi ở chỗ đông người nữa.
- Hiếu, nhìn nè… Ơ? – Vy ngạc nhiên.
Nhỏ đang đứng ở quầy hàng bán thú nhồi bong và có một con rất dễ thương. Vy quay qua định khoe Hiếu thì thấy anh chàng đã đi đâu mất rồi. Đang dáo dác tìm kiếm Hiếu thì ai đó từ đằng sau đưa ra trước mặt Vy một cây kem rất. Chính là Hiếu. Anh chàng tươi cười:
- Kem ngon lắm!
Mỉm cười, Vy nhận cây kem. Chưa kịp nói gì, hiếu tiến lại chỗ quầy hàng và lấy con thú mà Vy thích lên, hỏi cô bán hàng:
- Cái này bao nhiêu ạ?
- Ờh, cái đó hết mười lăm ngàn con!
- Dạ, con muốn mua1
Vy đứng ngơ ra, chẳng hiểu gì hết. Giơ nó trước mặt Vy, Hiếu tươi cười:
- Tặng bà nàh!
Ngớ mặt ra, Vy nhận con thú nhồi bông, rồi mỉm cười, nói:
- Cảm ơn!
*****
Nhưng sau ngày đi chơi, Hiếu không còn là Hiếu nữa! Anh trở nên lạnh lùng và buồn bã. Tối Vy gọi thì không bắt máy, nick thì không online, thậm chí, khi đi học thêm Văn, Hiếu cũng không đi học!
Một chiều đi học về, Vy thấy cô bạn đã từng đi với Hiếu lại cùng với một người con trait ay trong tay đi trên hè phố một cách thân thiết. Rồi cô còn làm nũng anh chàng. Có vẻ học iu nhau! Nhưng còn Hiếu???
Cảm giác lo lắng bỗng dâng trào trong Vy. Hiếu cũng không them nói gì với Vy trên lớp cả! Khi không gọi được cho Hiếu (lần thứ mười mấy rùi nha) thì Vy quyết định ra bờ hồ ở công viên, nơi họ thường đi chơi.
Y chóc, Hiếu đang ngồi một mình ở đó và mặt thì như cái bánh bao chiều! Ngồi xuống kế bên Hiếu, Vy hỏi:
- Chuyện gì vậy? Ông nói tui nghe đi!
- Chuyện gì?
- Chuyện cô bạn gái của Hiếu đúng không?
Ngạc nhiên, Hiếu hỏi:
- Sao Vy…???
- Vy thấy mà! Nhưng không dám chắc! Thế Hiếu có định kể không?