Ðăng Nhập

Xem đầy đủ chức năng : Tập truyện ngắn (sưu tầm)



November_rain
05-01-2010, 03:17 AM
Ảo ảnh ngọt ngào

Khi màn đêm bình lặng buông xuống,mọi vật đã chìm vào giấc ngủ chỉ còn những ngọn đèn vàng đang tỏa sáng trong màn xương mờ ảo của mặt hồ gần nhà.
" Em ơi ! dậy khóa cửa hộ anh với "

Tôi đã quen với điều này.Anh trai tôi là vậy,nửa đêm gà gáy có việc là lại đi.Khi cơ quan gọi điện là anh lại đi.Tôi biết đêm nay anh đi làm vì mọi ngày không đi làm anh sẽ đi ngủ trước 12h đêm vì sợ làm ảnh hưởng tới bé Phong Lan con gái anh.Hôm nay anh vẫn ngồi trước máy vi tính chơi MU gì đó,tôi không quan tâm hay nói đúng hơn là không thích mấy cái trò đó nên chẳng bao giờ để ý xem anh trai tôi chơi gì và chơi như thế nào.
"Khi nào ngủ dậy thì tắt máy cho anh nhé!"

Anh cười hiền khô.tất cả mọi người trong nhà vẫn hay nói ở nhà anh là ông Bụt.Đôi khi tôi cũng tự hào về anh khi xem TiVi thấy họ nói về những chiến sỹ Công An truy bắt tội phạm.Anh trai tôi làm trong đội Phòng Chống Tệ Nạn mà !

Buổi học uể oải trôi qua dưới thời tiết nóng bức,oi nồng của Hà Thành.Thời tiết làm cho mọi người đều thấy mệt mỏi,những cánh chim dường như cũng không muốn bay lượn,những đám mây không muốn trôi về nơi cuối trời.

Tôi trở về nhà,cửa nhà vẫn khóa.Có lẽ chị dâu tôi chưa đi làm về,chắc tại tắc đường.Đường Hà Nội vẫn thế khi tan tầm.Tôi hỏi bà cụ bán nước ngay trước ngõ xem chị dâu có gửi chìa khóa không?vì mỗi khi có việc chị dâu sẽ gửi chìa khóa nếu không về trưa.
" Chi Liên con có gửi chìa khóa không bà?"
" Liên nó vừa vào viện rồi,nó nhờ bà nhắn con nếu về thì vào viên ngay.Bệnh viện Việt Đức"
" Chị Liên làm sao mà phải vào viện hả bà?"
" Thằng Hải bị thương đó.Con vào luôn đi!"

Tai tôi như ù đi khi nghe câu nói đó của bà.Tôi vội vã bắt TaXi vào viện.Nơi cửa phòng cấp cứu có rất nhiều người.Tôi nghe thấy tiếng khóc của chị dâu từ phòng vang ra ngoài.Mấy người Công An chạy ra chạy vào,tôi nhận ra 2 đồng nghiệp của anh tôi vì trước vẫn vào nhà tôi ăn cơm.Nhìn thấy tôi họ chạy đến ôm tôi và khóc.
" Hải hy sinh rồi em ạ !"

Tôi chạy vào phòng nơi tiếng khóc của chị dâu tôi đang phát ra.Chị dâu đang khóc vạ vật bên anh trai trên giường.Tôi thấy trời đất như đảo lộn dưới chân.tất cả như nhòa đi trong nước.

Tôi tỉnh lại đã thấy mình ở nhà.tiếng khóc của rất nhiều người bên ngoài.Tôi chạy ra ngoài phòng khách.Mọi người đều cuốn khăn trắng.Áo quan anh trai tôi được phủ 1 lá cờ tổ quốc màu đỏ thắm và được đặt ngoài hè.Mẹ tôi ôm lấy tôi khóc không ra tiếng nữa.Tôi như kẻ câm.đứng đó như chết lặng.chân tôi không bước được.Tôi không khóc.Đôi mắt như ngây dại.
" Mẹ ơi ! đưa anh vào nhà đi mẹ .Đừng để anh nằm ngoài hè."

Ôi cái đêm định mệnh !Cái đêm mà tiếng súng của một kẻ buôn bán ma túy đã cướp anh trai tôi đi vĩnh viễn.Tôi gào khóc và lặng đi lúc nào không biết...

Mọi người đến đưa anh trai tôi ra nghĩa trang đông lắm.Lãnh đạo chỉ huy nơi anh làm.Bạn bè đồng nghiệp và những người bạn thời trăng lứa với anh.Có 1 nhóm người tôi không biết,họ đến và nói là đồng đội ở 1 thế giới khác của anh.Tôi không hiểu hay đúng hơn là không muốn hiểu.Cái tôi cần giờ đây là anh trai tôi.Người anh trai mẫu mực được mọi người tôn trọng.Người anh hiền lành.Người chia sẻ với tôi mọi thứ.Người đã bế bồng che chở tôi từ thuở bé.Tôi cần anh trai tôi về bên tôi....

Phải mất hơn 1 tháng để tôi trở về và chấp nhận thực tại rằng tôi không còn anh trai.Tôi mở cửa phòng làm việc của anh.Nơi gắn bó với tôi và anh từ thuở bé thơ.Tấm ảnh anh chụp cùng bé Phong Lan vẫn còn đó.Chiếc ghế anh vẫn hay ngả lưng những buổi trưa mệt mỏi và ngủ thiếp đi vẫn còn đó.Hình dáng anh bên chiếc máy vi tính vẫn hiện hữu."Anh ơi ! Anh đang ở đâu rồi ?"

Tôi mở ngăn bàn làm việc và tìm thấy cuốn sổ ghi chép của anh.những dòng chữ thân quen.Tôi bật khóc!

Tôi bật máy vi tính như để anh về chơi Game.tôi vẫn hay mắng anh vô tâm.Lớn rồi còn chơi Game như con nít.Giờ đây sao tôi lại muốn anh về chơi đến thế.Tôi tìm thấy vài số điện thoại và 1 trang ghi linh tinh gì đó.
AC: .....
Pass: .....
Cách tăng Point ...

Tôi biết đó là trò chơi mà anh vẫn thích chơi,có khi không ăn cơm khi tôi và chị dâu gọi.Chỉ có cách lặng lẽ đi vào và rút dây nối mạng hay ổ điện anh mới chịu ra ăn cơm.
Tôi Click vào MU để xem lại anh trai tôi vì cái gì mà đôi khi lãng quên tất cả như vậy.
Toàn hình loằng ngoằng.Tôi thấy 1 dòng chữ xanh hiện lên màn hình.
" Chào em "
"Các anh biết em sẽ vào "
" Bọn anh đã được nghe Hải kể nhiều về em "
" Hôm đưa Hải đi bọn anh cũng đến đó"

Tôi chợt nhớ ra "những người đồng đội ở 1 thế giới khác" Họ đã đến đưa anh tôi đi vào cái ngày Định Mệnh.Họ là những người này sao?
" Bọn anh là bạn của Hải từ lâu."
" Bọn anh thấy nhớ cậu ấy quá "

Xung quang nơi tôi đứng ( Noria ) có rất nhiều người đang gọi tôi và anh trai tôi.Có người động viên an ủi tôi.Có vài người như không biết vẫn gọi "Anh Hải ơi!"Nước mắt tôi nhòa đi.Giờ thì tôi đã hiểu vì sao anh hay lãng quên mọi thứ.Vì sao đôi khi anh quên đón chị dâu khi tan giờ làm.Vì sao đôi khi anh muộn giờ đón bé Phong Lan.Và vì sao hàng đêm tôi vẫn thấy anh cắm cúi bên máy vi tính để rồi trách anh vô tâm.Anh tôi vẫn luôn sống trong tôi và những người xung quanh.Anh vẫn sống trong "Những người đồng đội ở 1 thế giới khác".Tôi chợt nhớ tới 1 câu nói :"Người chết chỉ thật sự chết khi không còn trong những người còn sống "

Tôi đến với MU như vậy đó.Tôi muốn anh mãi sống.Giờ đây tôi lại thay anh làm đồng đội của họ.Họ ở 1 thế giới ảo nhưng những gì họ đã làm cho anh tôi....là thật !

Tác giả: XuanHai (sever HuyenThoai -Mu)

muaquadang
05-01-2010, 03:25 AM
Một câu chuyện hay và cảm động. Tình yêu của em gái dành cho anh trai, và cả cái thế giới mà những những người bạn luôn bên ta nữa. Đọc xong rất xúc động , vì ta sắp mất cái thế giới ấy rồi.

November_rain
05-01-2010, 03:35 AM
Thx bạn đã comment :)


Cuộc sống không ở đây
Anh vẫn thường bảo với cô qua YIM rằng anh chỉ yêu cô "chập chờn", nghĩa là lúc có, lúc không. Chẳng những cô không tự ái mà còn send cho anh một cái emoticon cười toe toét: " Lúc nào có, lúc nào không?" Anh không trả lời trực tiếp câu hỏi mà chuyển sang hướng khác: "Mà lúc không nhiều hơn lúc có".

Anh ghét nhất ở cô là mái tóc ngắn cũn cỡn, nhìn qua webcam chả nữ tính chút nào. Tính tình thì dở dở ương ương, nửa trẻ con, nửa người lớn. Nhưng điều mà anh bực bội nhất là cô thường xuyên dùng emotion , trông không đứng đắn tí nào. Con gái gì mà cười bò lăn bò càng thế kia, còn gì là dịu dàng nữ tính.

Nói chung là chưa bao giờ anh khen cô lấy một câu. Dường như đó là một việc khó khăn còn hơn là ... hái sao trời. Sau mỗi lần chat với cô, anh thường xem lại Message Archive, lắc đầu rồi lẩm nhẩm: "Trẻ con. Nhảm nhí".


Nói vậy thôi chứ cô biết anh thích cô. Không thích sao được khi mà tối nào cũng vào YIM buzz cô liên lục. Hôm nào cô không online, thế nào cô cũng nhận được một đống message offline của anh. Không thích cô sao được khi mà thỉnh thoảng anh gọi điện thoại cho cô, hát cho cô nghe bài hát mà cô yêu thích:

"Well don't you ever feel sad
Lean on me when times are bad
When the day comes and you're in doubt,
In a river of trouble and about to drown."

Sau hàng loạt những đêm trăn trở, cô quyết định thay đổi hình tượng. Cô đi mua một bộ tóc giả dài óng ả. Mỗi lần bật webcam cho anh xem, cô lại đội bộ tóc giả ấy vào. Khi chat, cô cố gắng dịu dàng và điệu đàng hơn, hạn chế nhe răng trong nhiều tình huống. Cô lên danh sách hàng loạt những thứ cần thay đổi và tiến hành tiêu diệt từng cái một. Cũng hơi khó cho cô, nhưng miễn anh vui là cô cảm thấy hạnh phúc.

Mặc cho cô cố gắng thay đổi, anh vẫn không nhận ra. Cô luôn tự động viên mình, dù nhiều lúc cô thấy nản lòng với những câu nói đại loại như:

"I've looked all around me
And my baby, she can't be found.
I've looked all around me, people,
And my baby, she can't be found.
You know if I don't find my baby,
People, I'm going down to the golden ground"

Nhưng cô rất dễ chịu và không biết đỏng đảnh. Cô chẳng hề giận hờn, chẳng hề bất thình lình log out, vẫn cứ xuề xòa cười thản nhiên trước những lời chê bai, châm chọc của anh.

Biết tính cô nên anh không hề sợ mất cô bao giờ, mặc dù cô được bao nhiêu gã trai xung quanh mon men tán tỉnh,bao nhiêu gã trên friendlyforum hẹn hò offline các kiểu. Anh thường trễ hẹn chat với cô cả tiếng đồng hồ, thường không buồn trả lời mật thư của cô. Thì đã sao? Anh cũng có thể bỏ cô online một mình, để đi bù khú với bạn bè vào những tối thứ 7. Nhằm nhò gì!

Thậm chí, anh còn thường xuyên khen ngợi các cô gái khác. Nào là Phương Dung xinh đẹp, cao 1m70, có nốt ruồi, nào là Panda dịu dàng và nữ tính, v.v... Cô quen với những chuyện như vậy nên chẳng thèm giận hờn cho mệt xác. Online mà! Cuối cùng, anh cũng "túm lại" được một câu: "Em là cyberlover thoải mái nhất internet".

Nhiều người trên friendly bảo cô khờ quá đi mất. Họ còn rỉ tai cô rằng anh vẫn đang đong vài cô gái khác ở forum. Cô cũng chỉ cười. Tình yêu ảo mà, giận hờn làm gì, mệt mỏi lắm. Với lại, hời hợt như cô nào biết giận ai. Mà thỉnh thoảng, cô cũng giận hờn anh đấy thôi. Cô ignore anh dăm bận, nhưng cũng chỉ được một, hai ngày là hết.

Cô là thế.

Và cũng chính vì vậy, dù có nhiều lúc anh invisible với cô để chat với các cô gái khác, hai người vẫn vui vẻ chat chit với nhau gần 6 tháng. Nếu như cô không hời hợt thế, biết đâu hai người cạch mặt nhau từ đời tám hoánh nào rồi cũng nên.

Chủ Nhật mà anh không online. Đến tối mịt mới thấy anh ló mặt vào friendly, mật thư bảo rằng từ mai anh có việc bận, anh sẽ không online để chat trong 2 tuần. Anh sẽ uninstall Yahoo Messenger, nhưng vẫn vào friendly để đọc mật thư. Dù cũng hơi buồn buồn, nhưng cô lại thấy thương anh nhiều hơn. Chắc là công việc của anh bận lắm, nên anh mới kiên quyết remove YIM như thế.

Sáng sớm hôm sau, 6 giờ sáng, cô đã chui tọt vào internet.

- Anh ơi, remove YIM chưa?

Cô hỏi hú họa thế thôi. Không ngờ anh reply:

- Chưa
- Anh này, anh hết đau cơ chưa? Nhớ thoa Deep Heat thường xuyên nhé. Làm việc nhớ đừng thức khuya quá nhé. À, anh ơi, thỉnh thoảng mail cho em nhé....
- Dặn gì mà dặn lắm thế?
- Hì hì, thì nói bù cho 2 tuần mà
- Thôi nhé, anh uninstall thật đây

Những ngày không có anh online thật dài. Rảnh rỗi, cô vào friendly đọc lại những bài viết của anh cho đỡ nhớ. Cô mày mò tự design những e-card thật độc đáo để tặng anh. Cô nghĩ rằng anh làm việc mệt nhọc, nhận được e-card của cô chắc anh vui lắm.

Rồi cô cặm cụi viết mật thư cho anh. Cô phát hiện ra mật thư thực ra lại thú vị hơn chat nhiều. Mỗi lần refresh, nhìn thấy "Mật thư (1 mới)", cảm giác bay bổng và lãng mạn kì lạ không tả được. Mật thư lại chậm hơn chat, và cô có cảm giác nôn nao, bồn chồn chờ thư. Lãng mạn phết.

Cô gửi cho anh 10 msg, thì anh mới reply 1.

"Anh bận lắm, lâu lâu mới có thời gian rảnh rỗi, tranh thủ viết vài dòng cho em".

"Anh này, friendly đang có chiến tranh đấy. cuộc chiến tranh giành quyền lực của microsoftvn".

"Ý, anh biết rồi. Anh có viết mấy bài trong đấy, em thấy thế nào?".

"Vậy mà bảo anh không có thời gian?".

"Thì anh rảnh lúc nào anh vào lúc ấy. Mà sao em thắc mắc lắm thế?".

Một hôm, cô phát hiện ra toàn bộ Outbox chứa msg mà cô gửi cho anh biến mất. Cô hốt hoảng hỏi anh. Anh thản nhiên: "Anh xóa đấy. lão đại không cho save Outbox, nên khi anh xóa Inbox của anh, thì Outbox của em cũng mất".

Đầu cô nóng bừng. Một cảm giác tức tức nơi lồng ngực. Những "tác phẩm vĩ đại" của cô, những e-card mà cô cố công mày mò tạo ra. Cô muốn khóc quá đi mất. Nhưng mà khóc thì dở hơi quá. Online mà! Vả lại, anh nói cũng có lý: " Em biết là anh có đọc là được rồi. Msg của em nhiều quá, đằng nào chả phải xóa".

Còn một tuần nữa anh mới xong việc, và mới install YIM lại. Cô mong từng ngày để lại được chat với anh. Hằng ngày, cô vẫn PM cho anh, ríu rít kể anh nghe đủ những chuyện trên trời dưới đất.

Buổi tối, trời mưa tầm tã. Buồn buồn, cô lang thang vào internet. Vắng anh, internet đối với cô dường như không cần thiết. Nhìn cái nick của anh mờ mờ, cô nhớ anh kinh khủng. Một invitation mời cô vào conference. Cô hờ hững click "Accept". Bỗng nhiên, cô giật bắn mình. Cái nick quen thuộc của anh đang nằm chễm chệ trong đó.

Anh đang thao thao bất tuyệt, thấy cô log in vào, anh im bặt. Cô lặng lẽ quit conference. Anh gửi cho cô msg: "Cô bé của anh đã biết giận hờn rồi sao?". Cô lẳng lặng sign off.

Một tuần trôi qua, cô không online. Anh nhắn ICQ rồi điện thoại cho cô tới tấp. Cô reject cả. Đến ngày thứ 7, chịu hết nổi, cô lại lọ mọ vào internet. Ngay lập tức, anh gửi cho cô một msg: "Nghe anh giải thích được không?". Cô vẫn cười rất tươi qua webcam: "Không cần phải giải thích đâu anh ạ. Chẳng qua cũng chỉ là một cái username và một cái password. Cuộc sống không ở đây".

Và cô sign off.

November_rain
05-01-2010, 06:20 AM
Định mệnh

Nhắc đến cuộc đời cũa tôi .... là mổi lần tôi lại thấy tim mình đau nhói
Cuộc tình thứ nhất của tôi bắt đầu vào một chiều mưa tầm tã .... lúc này tôi chĩ là một học sinh cấp 2 .... và rồi tôi đã gặp cô ấy một người con gái mà khi đầu cả tôi và cô đều không có thiện cãm với nhau ( vì tôi là một học sinh cá biệt ) sau vài lần hiễu lầm rồi nhiều lần cải cọ tôi và cô ấy đã hiểu nhau , và rồi chúng tôi đã trở thành bạn thân .... sau một thời gian dưới sự giúp đở cũa cô, tôi từ một học sinh cá biệt trỡ thành một học sinh xuất sắc và gương mẫu .... và rồi giữa 2 chúng tôi đã nẫy sinh tình cãm một tình yêu học sinh trong trắng và không tính toán .... chúng tôi đã hứa sẽ cùng nhau bước hết chặng đường đời với nhiều lí tưỡng tốt đẹp .... tưỡng rằng mọi chuyện sẽ cứ như thế mà tiếp diễn .... nhưng rồi có một ngày cô ấy cho tôi biết một tin làm cho tôi cảm thấy mất hết niềm hi vọng .... rằng cô sẽ ra nước ngoài định cư với gia đình ....nhận được tin này lòng tôi thật bối rối nhưng tôi biết cô còn đang bối rối hơn tôi nửa ..... trước ngày cô đi 1 tuần tôi đã đến tìm cô ....cũng là một đêm mưa rơi lất phất tôi đã ôm cô thật chăt và nói với cô là cô hãy cố gắng đừng buồn khi qua bên đó và rồi bằng tất cã sự cố rắng cũa bản thân rồi tôi sẻ qua bên đó với cô .... trong lòng tôi và cô ta bây giờ đều mang một niềm hi vọng dù là mong manh .....
..... ngày hôm sau vì bận nên tôi đã không đến thăm cô ... bên mái hiên mưa lại rơi lất phất .....từ đằng xa có tiếng một người bạn thân gọi tôi .... chân tôi khụy xuống khi biết người con gái tôi yêu đã ra đi vì tai nạn giao thông cách đây vài giờ khi trên đường đi đến nhà của một người bạn ..... trời ơi tôi sẽ không bao giờ nghĩ rằng đêm hôm qua lại là lần cuối cùng tôi gặp cô ta ...... tôi chay xuyên qua cơn mưa nước mưa bắn vào mắt tôi thật đau nhưng không bằng một phần ngàn nỗi đau trong lòng của tôi bây giờ .... rồi băng qua những con đường quên thuộc tôi đã đến nhà cô ta ....trước nhà cô bây giờ là một lá cờ đen có hình chữ vạn bay lất phất trước gió tôi bước vào nhà .... chân tôi như không còn sức ....đứng trước quan tài cũa cô mà tim tôi đau như thễ có hàng ngàn mũi tên đang xuyên qua .... hai đầu gối cũa tôi chạm xuống đất gây một tiếng động khá lớn ..... tôi đã quỳ ở đó nước mắt tôi bắt đầu chảy xuống , chảy nhiều đến nỗi như không có gì có thễ ngăn lại được ........ tôi mơ màng mở mắt khi nghe tiếng cha mẹ tôi gọi .....thì ra tôi đã ngất đi trong đám tang đó vì tôi đã quỳ ở đó hơn suốt 10 giờ ..... khi cha mẹ tôi ra khõi phòng nước mắt tôi lại bắt đầu chảy xuống ....dù đã cố ngăn lại ..... bây giờ ngay giây phút này tôi biết mình phãi chấp nhận 1 sự thật ... một sự thật mà tôi không muốn tin nhưng nó vẫn là sự thật .... sự thật đó là tôi đã mãi mãi mất đi người mình yêu ......

Hãy yêu hết mình hôm nay, các bạn nhé

<sưu tầm>

kem dâu mút
05-01-2010, 07:10 AM
Nhờ mod box Truyện chuyển vào sub-box nào cho phù hợp nhé. Move từ Cảm Nhận Cuộc Sống.

Thân!

November_rain
05-01-2010, 07:12 AM
Hic truyện ngắn mình sưu tập và post lên là những câu chuyện là những bài học của cuộc sống :(