PDA

Xem đầy đủ chức năng : Cổ Tích



tinanguyen
27-12-2009, 10:56 AM
...::CỔ TÍCH::...


8 a.m Starbucks, Ft. Collins, CO, USA.

- Annie, về Hàn Quốc với mình đi!

Cô gái với đôi mắt to tròn cùng mái tóc ngang ôm sát gương mặt trông giống như chú gấu trúc cất lời đề nghị.

- Để làm gì?

Một cô gái khác ngồi đối diện lơ đễnh hỏi lại với đôi mắt đang dán chặt vào tờ New York Times.

- Hè này ba mình phải về lại Hàn Quốc rồi, ổng muốn mình đi theo, mà về một mình thì chán lắm, nên cậu về với mình, nha, nha!

- Eliz, mình không có thời gian đâu!

Annie buông tách cafe ngó cô bạn của mình với đôi mắt đang vẽ hai chữ "No way".

- Hè rồi mà, với lại sang Hàn Quốc thì cậu có thể mua quần áo mùa đông. Chẳng phải cậu rất thích style đồ lạnh của Đại Hàn hay sao?

- Tại sao mùa hè lại phải đi mua đồ lạnh?

- Tại vì mùa hè thì người ta mới sale đồ lạnh, cậu đang giả ngu với mình đấy à? - Eliz hơi gắt.

- Nhưng đi chơi xa tốn kém lắm. Vả lại hè thì phải đi làm kiếm tiền học. Cậu nên nhớ lương part time của mình là $50/h đầy nhé. Không ai ngu mà bỏ đâu.

- Tốn kém gì đâu, nuôi cậu vài tuần cũng chẳng làm ba mình sạc nghiệp. Còn chuyện làm ăn thì quá dễ, cậu chỉ cần giao dịch qua điện thoại thôi mà, bảo họ chuyển việc của cậu qua Hàn Quốc là xong.

Eliz khẩn khoản.

- Nhưng qua đó đâu có được nói tiếng Anh, mà phải nói tiếng Hàn thì cực lắm.

Annie thở dài, cố tìm cách cà cưa cho qua chuyện.

- Này! - Eliz trợn mắt - Cậu đã theo học tiếng Hàn với giáo sư So Han Bok, một trong những vị giáo sư danh tiếng nhất Đại Hàn Dân Quốc suốt ba năm trời mà giờ còn giở cái giọng không-biết-nói-tiếng-Đại-Hàn là sao hả?

- Nhưng Elizabeth So, không phải thầy giỏi thì trò cũng phải giỏi đâu! - Annie ngán ngẫm.

- Còn dám nói, chẳng phải là cậu hiểu được tất tuồn tuột những gì tớ nói hay sao, tất nhiên là khi tớ nói bằng tiếng Hàn Quốc.

- Phùuuuu, vậy bây giờ cậu muốn gì đây? - Annie lắc đầu, vì cô hiều rõ cãi nhau với con người đang ngồi trước mặt cô đây là một việc làm vô ích và vô nghĩa nhất trên cõi đời này! Lí do ư: Không bao giờ thắng.

- Về Hàn Quốc với mình! Tuần sau là bay đó! - Eliz cười hí đắc thắng.

- Hừ, ít ra thì cũng phải cho mình thơi gian xin phép mẹ đã chứ! - Annie lầm bầm chán nản.

...

- Annie, dậy, dậy!

- Gì thế?

- Năm phút nữa là máy bay đáp cánh! - Eliz vui vẻ cười tít mắt.

- Vậy sao!

Cố gắng mở mắt nhìn xung quanh, Annie lè nhè bằng chất giọng đặc sệt. Ở cách cô một ghế, giáo sư So đang mĩm cười hiền hậu:" Chào mừng con đến với đất nước của chúng tôi."

...

Tôi đó, tức Annie Pham, là một cô gái Việt 100%. Tôi sống ở Việt Nam tới năm 14 tuổi thì chuyển qua Mĩ, đến nay chắc cũng được 8 năm rồi. Thật ra tên của tôi là Phạm Thanh Huyền, còn cái tên Annie ra đời bởi vì sau khi khi sống ở cái nơi đất khách này một năm tôi phát hiện ra rằng không ai có thể gọi được tên của tôi. Họ suốt ngày cứ gọi tôi là "Khuyền hay Khuyến gì đó". Cũng may tên tôi không phải là Hùng chứ nếu không dám họ gọi tôi là "Khùng" luôn quá. Còn cái con bé ngồi cạnh tôi là Elizabeth So, người Đại Hàn. Ba của nhỏ là một giáo sư đại học danh tiếng nên được mời sang Mĩ làm việc,, và tất nhiên nhỏ cũng đươc... ăn theo. Tôi với nhỏ biết nhau trong những ngày đầu tiên tôi học high school, cái thời mà bọn tôi còn "múa" nhiều hơn là "nói". Nhỏ dịu dàng và luôn luôn hiểu chuyện, có lẽ vì thế mà chúng tôi mới hiểu và gắn bó đến tận bây giờ. Nhưng dù sao trong cái hên cũng có cái xui vì lúc nào tôi cũng phải chìu theo cái hứng thú nhất thời của nhỏ. Điển hình là việc tôi đang phải ngồi trên chiếc máy bay chuẩn bị đáp xuống xứ sở Kim Chi của nhỏ đây này.

...

To be continued

Tinanguyen.


P/s: Hơi ngắn, thông cảm, chiều sẽ post tiếp. Dây là đạng truyện ngàn, về phần ý tưởng mình đã hoàn thành rồi, hy vọng sẽ có thể post toàn bộ trong thời gian ngắn.


Thân. :okie:

a xjang
28-12-2009, 08:34 PM
bạn có hứng viết truyện mới roài à tinna thế còn Tôi yêu em ! Cô bé ạ chưa thấy bạn post típ mình kết truyện đó oài. bạn cố gắng post nhanh nhé. Cả 2 truyện càng tốt hj hj


where is the love?

tinanguyen
28-12-2009, 11:28 PM
(cont)

- Chúng ta đang đi đâu vậy!

Giọng điệu nhẹ hều cùng với đôi mắt lờ đờ ngơ ngác của Annie làm người ta hiểu ngay ra rằng cô đang ở trong trạng thái kinh hoàng đến không còn cảm xúc. Mà sao không kinh hoàng được, bởi vừa mới xuống máy bay là cô đã bị lôi tuột lên còn tàu này suốt hai tiếng đồng hồ.

- Biển! - Eliz đưa tay cố giữ mái tóc đang bị gió biển tung lên.

- Tại sao lại là biển, mình tưởng cậu ở Seoul chứ!

- Nhưng ba đã mua được một căn nhà khác gần biển trước ngày mình về, vả lại bây giờ đang là mùa hè, lẽ dĩ nhiên mình phải ở biển.

- Ở-biển - Annie gằn từng tiếng một với nỗi tuyệt vọng vô bớ bến -... tức là khi trời tối sẽ không có một bóng người lai vãng; phải ngủ với tiếng sóng biển dập dìu, ghê rợn; rồi lúc nào cũng có cảm giác như toàn thân bị bao bọc bởi thứ muối biển mặn chát... bla... bla..

Annie cứ thao thao bất tuyệt, càng nói đôi mắt của cô càng lộ vẻ kinh hãi khiến Eliz không khỏi bật cười.

- Thôi đi, cậu đang làm mình nhớ lại mấy cái bộ phim kinh dị rẽ tiền đó. Nói là biển nhưng hòn đảo đó sầm uất cũng chẳng khác gì Seoul đâu.

- Thật không? - Annie ngờ vực.

- Thật! - Eliz trả lời với nụ cười toe toét.

- Cậu biết đấy, cậu chính là ngưởi duy nhất ở nước Mĩ dám và đã làm mình ra như thế này. Nên nếu mà cậu gạt mình thì mình sẽ xé câu ra làm shu shi đấy! - Annie lừ mắt hăm dọa.

- Ok!

...

- Wow, nhà lớn thiệt! - Eliz thích thú nhận xét khi vừa mới bước chân vào cổng.

- Sao giáo sư không đi cùng chúng ta! - Annie vừa hỏi, vừa nhìn ngó khắp nhà.

- Ba bận, thỉnh thoảng mới ghé đây, nên bây giờ.... mình dĩ nhiên được làm chủ, hahaha.

...

8 p.m

- Annie, đi ăn thôi! - Eliz hí hửng lôi chùm chìa khóa từ trong ngăn tủ ra.

- Ai lái xe? - Annie ngờ vực.

- Mình! - Eliz mở to mắt, bình thản trả lời như đó là lẽ dĩ nhiên.

- Biết đường không đó? - Giọng Annie trầm xuống đầy cảnh giác, có vẻ như cô nàng không mấy tin vào người bạn của mình cho lắm.

- Có Navigation mà!

- Đừng có chạy vào rừng đấy!

- Annie, đây là biển mà!

- Nhưng nếu là cậu thì vẫn có thể chạy được vào rừng!

- Đừng đùa với mình kiểu ấy nếu không muốn bị đá lên xe thay vì tự bước.

Eliz nở nụ cười hăm dọa.

- Đùa thôi, đừng có cười như vậy, trông kinh quá!

Annie nhếch mép cười rồi bước thẳng ra xe. Eliz chun mũi rồi cũng nhanh tay tra chìa vào ổ.

...

- Ăn đi, Đây là nhà hàng nổi tiếng nhất ở đây đó.

Eliz cười cười. Annie nhìn khắp lượt với đôi mắt đăm chiêu rồi chỉ vào từng món.

- Cái gì đây?

- Cá sống! *cười cười*

- Cái gì đây?

- Mực sống! *cười cười*

- Cái gì đây?

- Tôm sống! *cười cười*

- Có món nào không có chữ "sống" không?

Annie gằn từng tiếng một, có vẻ như cô nàng đã đánh hơi thấy mùi của sự trả thù phản phất đâu đây.

- Có chứ! - Eliz nhanh nhảu -... wasabi và... nước tương, hahaha!

- Mình muốn ăn macaroni n' cheese!

Nói rồi Annie kéo ghế đứng dậy, vì quả thật cô chẳng mặn mà gì với mấy món sống nhăn này!

- Điên! Đây là Đại Hàn, về Mĩ mà ăn mấy thứ đó! - Eliz cầm muỗng khỏ nhẹ lên trán Annie.

- Vậy kêu cái khác đi!

Annie nhăn nhó, cô thật chẳng thích cái kiểu đùa liên quan đến những chuyện đại sự như ăn uống cái kiểu này.

- Kêu cái gì bây giờ?

Eliz lên giọng, có vẻ như vẫn còn muốn "vờn" Annie thêm một chút nữa vì cái tội dám chọc quê cô hồi nãy.

- Kêu cái gì mà không có chữ sống ngoài nước tương và... wasabi!

Nghe thế, Eliz mĩm cười gian xảo rồi đưa tay gọi anh bồi.

- Anh ơi, cho em thêm hai trái chanh... - Annie trợn mắt hăm dọa -... và một phần cua hấp!

- Rồi đó, được chưa thưa cô! Ăn cua hấp thì phải có chanh chứ - Eliz bật cười khanh khách.

Cách đó không xa bàn của hai cô nàng, có một chiếc bàn dường như đã thu hút mọi ánh mắt của người trong quán. Có vẻ như hôm nay, người ta vào quán để ngắm chứ không phải để ăn. Và cái lý do để người ta trừ Annie và Eliz phải bận tâm đó chính là hai thiên thần đang ngồi đối diện với những cô gái của chúng ta.

- Hai con bé đó nhìn thật đáng ghét!

Cô gái với đôi mắt to hút hồn, cùng làn da tráng ngần và mái tóc được búi cao cẩn thận buông một câu nhận xét.

- Tại sao lại nói vậy?

Chàng trai ngồi cạnh vừa đưa muỗng cơm vào miệng vừa lên tiếng hỏi.

- Còn phải hỏi, rõ ràng là người Hàn Quốc, mà lại nói chuyện với nhau toàn bằng tiếng Anh*, giống như đang chứng tỏ cho thiên hạ thấy rằng mình từ nươc ngoài về vậy! - Cô nàng biểu môi.

*Note: Nãy giờ Annie và Eliz toàn nói tiếng Anh, chỉ trừ những lúc Eliz gọi đồ ăn.

Ở bàn bên đây dường như Annie đã nghe thấy, cô liền quay sang Eliz.

- Nè Eliz! Mình đã nói rồi đúng không?

- Oh oh! - Eliz lắc lắc đầu, có vẻ như cô đã hiểu Annie muốn làm gì.

- Mình đã nói rằng ngoài cậu ra thì những người khác đừng hòng đụng vào mình.

Vừa nói xong Annie quay ngoắt qua phía cô gái.

- Này cô kia! ( tiếng Hàn Quốc)

Cô gái trợn mắt ngạc nhiên nhìn Annie.

- Ăn nói cho cẩn thận một tí, đừng tưởng nói xấu bọn tôi bên đó thì bên đây chúng tôi không nghe thấy nhé.

- Chà, cuối cùng thì cũng chịu nói tiếng Hàn Quốc à?

Cô gái nói giọng mỉa mai sau khi lấy lại bình tĩnh.

- Chẳng liên quan gì cô, tọc mạch quá làm chi vào chuyện của người khác vậy, mũi sẽ dài ra vì nhiều chuyện đấy, thiên thần lắm lời ạ!

- Cô... - thiên thần lắm lời cứng họng.

- Thế cô ấy nói không đúng à?

Chàng trai khi nãy ngồi kế bên thiên thần lắm lời giờ mới buông đũa. Chàng nhìn thẳng vào mắt Annie bằng đôi mắt nâu sâu thẳm và quyến rũ; chiếc mũi thật thẳng và cao khiến người ta tưởng rằng Chúa đã vẽ riêng cho chàng; khuôn mặt đầy đặng và thanh tú khiến chàng trở nên thật hoàn hảo trong mắt mọi người. Nhưng có lẽ đối với Annie điều đó chẳng là gì. Không phải bởi vì cô được tiem ph6òng miễn dịch đối với trai đẹp, mà là vì chàng đã đổ xăng vào ngòi lửa đang cháy dở bằng một câu nói rất ư là nhẹ nhàng.

- Chẳng phải thật sự là các cô đang muốn chứng tỏ hay sao?

Annie nghiêng đầu nhìn anh chàng trước mặt mình thầm nghĩ:"Lại thêm một thiên thần bao đồng". Khuôn mặt cô bỗng trở nên lạnh lùng như chính bản chất của nó từ xưa đến nay. Nó giống hệt như khuôn mặt của cô khi phải đọc diễn văn trước cử tọa là những vị giáo sư khả kính trong trường đại học. Một khuôn mặt không chút dấu vết của sự sợ hãi và đầy vẻ tự tin.

- Muốn chứng tỏ hay không chứng tỏ là chuyện của bọn tôi. Muốn nói bằng thứ ngôn ngữ gì chứng tôi cũng không cần anh quản hộ. Chằng lẽ ở cái nước Đại Hàn Dân Quốc này, người ta lại bị xỉa xói khi nói chuyện với nhau bằng một thứ ngôn ngữ lạ hay sao?

Sau câu nói phản pháo ấy của Annie, cả hai cứ thế nhìn nhau trong đôi mắt kinh ngạc pha lẫn thích thú của mọi người. Cuối cùng Annie cũng là người phá vỡ sự im lặng đáng sợ đó khi cô gọi Eliz.

- Eliz! To go về hết đi, ăn với chả uống, bực hết cả mình.

- Nhưng cua hấp vẫn chưa được đem ra mà! - Eliz tròn mắt thản nhiên.

- Vậy cậu ngồi đợi đi, mình ra xe trước. - Nói rồi Annie xách chùm chìa khóa đi thẳng, không thèm liếc nhìn đối thủ thêm một lần nào nữa.

Còn lại một mình Eliz, cô đưa mắt nhìn khắp lượt tất cả những người đã vô tình trở thành đối thủ của Annie. Dừng lại ở khuôn mặt của thiên thần lắm chuyện, cô nở nụ cười tươi rói đến tận mang tai.

- Trông cô quen quá, cô là diễn viên à? Để tôi nhớ coi...... Kim Hina thì phải?

- Đúng là tôi! - Thiên thần lắm chuyện khẳng định, không giấu nụ cười tự tin.

- Tôi đã nhìn thấy cô trên TV, nhưng đúng là nhìn bên ngoài vẫn đẹp hơn.

- Cám ơn quá khen! Hina nhếch mép cười đáp trả.

- Nhưng mà bạn tôi nói đúng đấy! - Câu nói của Eliz khiến thiên thần lắm chuyện sượn cứng người, còn cô nàng Eliz nhà ta thì lia mắt nhìn khắp phòng rồi lại trở lại với khuôn mặt khả ái đang chun mũi lên vì tức giận -... Có nghĩ là cô nên bớt tọc mạch một chút đi, vì điều đó khiến cô trở nên... nói thế nào nhỉ.. - Eliz nhăn mặt ra chiều suy nghĩ -...À, khiến cô trở nên mất giá hơn đấy.

Khuôn mặt thiên thần lắm lời tái xám vì giận và vì ngượng. Vừa lúc đó thì anh bồi đi tới chỗ Eliz đưa cho cô bọc thức ăn.

- Của cô đây, thưa cô!

- Cám ơn anh! - Eliz tử tế đáp trả bằng một nụ cười dịu dàng quen thuộc. Nói rồi cô dợm bước đi, nhưng như chợt nhớ ra điều gì cô lại quay người nhìn anh chàng thiên thần bao đồng lúc nãy.

- Còn anh là Lee Hong Ki thì phải. Tôi sẽ nhớ anh đấy, vì anh chính là một trong những con người hiếm hoi dám nhìn Annie như vậy. Và sẵn tôi cũng muốn nói luôn, tôi là người Đại Hàn nhưng Annie, tức là cô gái lúc nãy đấy thì không phải đâu. Và cũng không phải người nước ngoài nào cũng có thể nói được tiếng Hàn Quốc đâu thưa Mr. amd Mrs. Angel.

Lại mỉm cười và thế là Eliz quay người bước đi, để lại sau lưng là sự tức tối và ngạc nhiên tột độ. Đâu đó quanh bàn là lời xì xào của những người chứng kiến.

- Không phải người Đại Hàn sao? Cô ta rõ ràng là nói giọng Seoul rất chuẩn mà!


...


To be continued.



Tinanguyen


P/s: Đang nói về mấy cái tên đó, chỉ là chúng chợt nảy ra trong đầu nên dùng luôn chứ không phải là mình ghét bỏ ai đâu nha.

Thân:santa3: