zeronumber95
21-12-2009, 09:09 PM
Thường Xuân Mỉm Cười...
Tác giả: Zero
Thể loại: Không tự khẳng định
Người đọc: 12+
Note: Một bài viết làm nhảm 1 mình. *cười*
Chú thích: Tất cả chỉ là một giấc mơ…
Giới thiệu: Cánh hoa thường xuân sẽ mỉm cười trong tuyết lạnh...?
~s~i~g~h~
Đau…
Hôm qua sinh nhật cậu…
Tôi lại quên không đến chúc mừng…
Cậu không giận…
Không nói gì cả…
Chỉ ỉm lặng…
Không nhìn tôi…
Cậu cười…với những người quan trọng khác của tôi…
Tôi chỉ còn biết ngồi nhìn…
Cậu quan trọng…cậu cũng rất quan trọng…với tôi…
Đừng nói tạm biệt…
…
Im lặng…
Hôm qua sinh nhật tôi…
Cậu lại quên không chúc mừng tôi…
Tôi không nhìn cậu…
Tôi không trách cậu…
Với tôi cậu là một người bạn…
Bình thường…chỉ là bình thường thôi…
Sinh nhật cậu chúc tôi hay không…
Tôi không cần biết…
Nếu có thì cảm ơn cậu…
Chỉ cảm ơn cậu thôi…
Và rồi tạm biệt…
…
Cười…
Gió thổi…
Bước qua nhau, nhìn nhau, mỉm cười, chào…
…Rồi tạm biệt…
Đơn giản…chỉ là bạn…
Không quan trọng…
Nhưng lại quan trọng…
Cậu, cậu ấy, và chị ấy…
Là những người quan trọng với nó…
Nó với cậu, cậu-ấy, và chị-ấy…
Chỉ là một người…chìm…
Và rồi tự rơi khỏi vòng tay…
Đau…
…
Thật đáng ghét…
Tớ lúc nào cũng dựa vào cậu…
Nhưng lại không để cậu dựa vào tớ…
Vì tớ không có mơ nổi sẽ chạm được vào cậu…
Vì cậu sắc sảo và thông minh…
Vì tớ tầm thường và bất dụng…
…
Cậu thật đáng ghét…
Lúc nào cũng dựa vào tớ…
Nhưng lại không để tớ dựa vào cậu…
Vì tớ không muốn cậu lắng nghe bí mật của tớ…
Vì cậu sẽ chẳng giúp gì được cho tớ…
Chỉ có cậu-ấy và chị-ấy thôi…
…
Tôi đang buồn…
Cậu nói đi! Tớ sẽ ngồi nghe!
Uhm... Tớ vừa phá bỏ một thứ lời hứa với cậu-ấy…
Về điều gì?
Về…
…
Im lặng…
Gió đưa…
Đông rồi nhỉ…
Noel là hôm nay nhỉ…
Lạnh…và Đau…
Sao không là Buốt…?
Nó ngồi đấy, ôm cái thứ máy móc lạnh tanh…
Im lặng…
Khẽ nấc…
Cậu ngồi đấy…
Mỉm cười với cậu-ấy và chị-ấy…
Trò chuyện với họ..
…
Chào cậu ! Vẫn khỏe chứ nhỉ !?
Vẫy tay, cố mỉm cười thật tươi…
Chào…Vẫn khỏe. Cậu khỏe chử?
Cười…nhưng hơi gượng thì phải…
Khỏe…
Im lặng…
Cả hai đều lại im lặng…
Khoảng cách của tớ và cậu…
Thôi tạm biệt. Tớ thoát…
Im lặng… Vẫy tay… Mỉm cười nhe...
Ừa…Cậu đi làm việc của cậu đi nhé…
Mỉm cười…Lại cố gượng cái nụ cười giả tạo…
Quay đi…Che đi cái đôi mắt đó…
…
Chào cậu! Vẫn khỏe chứ nhỉ?
Vẫy tay, cậu cười trong vui…
Tôi bớt lo rồi…
Chào…Vẫn khỏe. Cậu khỏe chứ?
Cố cười như mọi ngày…
Tôi không nên chơi chung với người như cậu…
Khỏe…
Khỏe…thì tốt rồi nhỉ…
Tôi có thể nói tạm biệt...với cậu…
Sẽ không đau…bây giờ…
Thôi tạm biệt. Tớ thoát…
Vẫy tay chào cậu… Cười…
…Như cậu đã cười…
Nhưng không như cậu đã cười…
Ừa…Cậu đi làm việc của cậu đi nhé…
Cậu lại mỉm cười…
Cậu không rõ chuyện cậu đã làm sao?
Quay đi… Tôi tìm đến cậu-ấy và chị-ấy…
…
Gió lại thổi…
Lạnh…và Đau…Buốt…
Đau buốt và lạnh vì thứ gì…?
Tuyết?
Đang rơi…
Cả nó và tuyết…rơi nhẹ…
Tuyết đã rơi, khó mà nhặt lại cành tuyết rơi đó…
Nó…ngồi cạnh cây thường xuân đã rụng lá…
Không khóc nữa…
Không còn muốn khóc nữa…
Chỉ biết ngồi đấy…
Giữa mùa đông lạnh buốt…
Đau…
Cầm cuốn sổ trắng…
Không có gì trong đấy cả…
Chỉ là một cánh hoa của cây thường xuân…
…
Im lặng…
Ngủ say rồi…
Ngủ thật say, để quên...
Đã ngủ rất say…
Say sưa với giấc mộng rồi...
Với giấc mộng nó tự tạo ra lúc nay...
Miệng nó nghoẻn cười…
Trong lớp tuyết phủ...
Phủ mọi thứ…
Và cánh hoa thường xuân đã được chôn vùi trong tuyết…
Cùng nó…
Chôn vùi mọi thứ…
Và sự thât...chỉ còn lại cây thường xuân biết...
~End~
:sleepwell: Em viết cho vui thôi ạ.... Ai không thích cũng không sao ạ !
Tác giả: Zero
Thể loại: Không tự khẳng định
Người đọc: 12+
Note: Một bài viết làm nhảm 1 mình. *cười*
Chú thích: Tất cả chỉ là một giấc mơ…
Giới thiệu: Cánh hoa thường xuân sẽ mỉm cười trong tuyết lạnh...?
~s~i~g~h~
Đau…
Hôm qua sinh nhật cậu…
Tôi lại quên không đến chúc mừng…
Cậu không giận…
Không nói gì cả…
Chỉ ỉm lặng…
Không nhìn tôi…
Cậu cười…với những người quan trọng khác của tôi…
Tôi chỉ còn biết ngồi nhìn…
Cậu quan trọng…cậu cũng rất quan trọng…với tôi…
Đừng nói tạm biệt…
…
Im lặng…
Hôm qua sinh nhật tôi…
Cậu lại quên không chúc mừng tôi…
Tôi không nhìn cậu…
Tôi không trách cậu…
Với tôi cậu là một người bạn…
Bình thường…chỉ là bình thường thôi…
Sinh nhật cậu chúc tôi hay không…
Tôi không cần biết…
Nếu có thì cảm ơn cậu…
Chỉ cảm ơn cậu thôi…
Và rồi tạm biệt…
…
Cười…
Gió thổi…
Bước qua nhau, nhìn nhau, mỉm cười, chào…
…Rồi tạm biệt…
Đơn giản…chỉ là bạn…
Không quan trọng…
Nhưng lại quan trọng…
Cậu, cậu ấy, và chị ấy…
Là những người quan trọng với nó…
Nó với cậu, cậu-ấy, và chị-ấy…
Chỉ là một người…chìm…
Và rồi tự rơi khỏi vòng tay…
Đau…
…
Thật đáng ghét…
Tớ lúc nào cũng dựa vào cậu…
Nhưng lại không để cậu dựa vào tớ…
Vì tớ không có mơ nổi sẽ chạm được vào cậu…
Vì cậu sắc sảo và thông minh…
Vì tớ tầm thường và bất dụng…
…
Cậu thật đáng ghét…
Lúc nào cũng dựa vào tớ…
Nhưng lại không để tớ dựa vào cậu…
Vì tớ không muốn cậu lắng nghe bí mật của tớ…
Vì cậu sẽ chẳng giúp gì được cho tớ…
Chỉ có cậu-ấy và chị-ấy thôi…
…
Tôi đang buồn…
Cậu nói đi! Tớ sẽ ngồi nghe!
Uhm... Tớ vừa phá bỏ một thứ lời hứa với cậu-ấy…
Về điều gì?
Về…
…
Im lặng…
Gió đưa…
Đông rồi nhỉ…
Noel là hôm nay nhỉ…
Lạnh…và Đau…
Sao không là Buốt…?
Nó ngồi đấy, ôm cái thứ máy móc lạnh tanh…
Im lặng…
Khẽ nấc…
Cậu ngồi đấy…
Mỉm cười với cậu-ấy và chị-ấy…
Trò chuyện với họ..
…
Chào cậu ! Vẫn khỏe chứ nhỉ !?
Vẫy tay, cố mỉm cười thật tươi…
Chào…Vẫn khỏe. Cậu khỏe chử?
Cười…nhưng hơi gượng thì phải…
Khỏe…
Im lặng…
Cả hai đều lại im lặng…
Khoảng cách của tớ và cậu…
Thôi tạm biệt. Tớ thoát…
Im lặng… Vẫy tay… Mỉm cười nhe...
Ừa…Cậu đi làm việc của cậu đi nhé…
Mỉm cười…Lại cố gượng cái nụ cười giả tạo…
Quay đi…Che đi cái đôi mắt đó…
…
Chào cậu! Vẫn khỏe chứ nhỉ?
Vẫy tay, cậu cười trong vui…
Tôi bớt lo rồi…
Chào…Vẫn khỏe. Cậu khỏe chứ?
Cố cười như mọi ngày…
Tôi không nên chơi chung với người như cậu…
Khỏe…
Khỏe…thì tốt rồi nhỉ…
Tôi có thể nói tạm biệt...với cậu…
Sẽ không đau…bây giờ…
Thôi tạm biệt. Tớ thoát…
Vẫy tay chào cậu… Cười…
…Như cậu đã cười…
Nhưng không như cậu đã cười…
Ừa…Cậu đi làm việc của cậu đi nhé…
Cậu lại mỉm cười…
Cậu không rõ chuyện cậu đã làm sao?
Quay đi… Tôi tìm đến cậu-ấy và chị-ấy…
…
Gió lại thổi…
Lạnh…và Đau…Buốt…
Đau buốt và lạnh vì thứ gì…?
Tuyết?
Đang rơi…
Cả nó và tuyết…rơi nhẹ…
Tuyết đã rơi, khó mà nhặt lại cành tuyết rơi đó…
Nó…ngồi cạnh cây thường xuân đã rụng lá…
Không khóc nữa…
Không còn muốn khóc nữa…
Chỉ biết ngồi đấy…
Giữa mùa đông lạnh buốt…
Đau…
Cầm cuốn sổ trắng…
Không có gì trong đấy cả…
Chỉ là một cánh hoa của cây thường xuân…
…
Im lặng…
Ngủ say rồi…
Ngủ thật say, để quên...
Đã ngủ rất say…
Say sưa với giấc mộng rồi...
Với giấc mộng nó tự tạo ra lúc nay...
Miệng nó nghoẻn cười…
Trong lớp tuyết phủ...
Phủ mọi thứ…
Và cánh hoa thường xuân đã được chôn vùi trong tuyết…
Cùng nó…
Chôn vùi mọi thứ…
Và sự thât...chỉ còn lại cây thường xuân biết...
~End~
:sleepwell: Em viết cho vui thôi ạ.... Ai không thích cũng không sao ạ !