krazyprincess1991
15-12-2009, 11:31 PM
But his kiss was so sweet, and so closely he pressed,
That I languished and pined till I granted the rest.
Chapter 1:
Tình yêu như thế nào thì gọi là chân thành? Như thế nào thì sẽ vẹn toàn mãi mãi, như thế nào thì mới làm cho người ta không đau khổ? Tình yêu như thế nào thì mới không làm người ta rơi lệ lúc nửa đêm?...~.....~.....~....~~~
Tú Quyên dừng tay trên bàn phím rồi ngẫm nghĩ, không biết như vậy người đọc có hiểu không? Hay là họ sẽ thấy rối beng lên nữa? Cô bé năm nay vừa tròn 18 tuổi...cũng như bao bạn gái khác, Tú Quyên có một trí tưởng tượng thật mơ màng về tình yêu. Một trong những thú vui lúc rảnh của Tú Quyên là viết truyện trên mạng. Những chàng trai trong truyện của cô luôn là những người chân thật với tình yêu để rồi đưa đến kiết cuộc tốt đẹp mà người ta còn gọi là "happy ending"!!! Ngậm đầu bút viết, Tú Quyên mỉm cười...không biết rồi tình đầu của mình sẽ như thế nào?
http://i49.tinypic.com/2n8973t.jpg
Qua Mỹ năm Tú Quyên 12 tuổi, một lứa tuổi không rành về sự đời nhưng cũng không ngốc nghếch để quên được nỗi đau mất đi tình thương của ba trong đời, cô bé luôn giữ trong lòng niềm tin rằng một ngày nào đó, cô sẽ hiểu được lý do tại sao ba lại rời xa mẹ con cô?
Tiếc thay, năm nay đã 18 tuổi, Tú QUyên vẫn ngậm ngùi để viết nên những câu chuyện được khá yêu thích trên mạng về gia đình hạnh phúc và cuộc sống sẽ như thế nào nếu như một người có tình thương của cả ba lẫn mẹ từ nhỏ đến lớn? Họ có trưởng thành khác biệt hay không? Họ có phải lâu lâu giấu đi những giọt lệ khi thấy hình ảnh phụ tử trên phim lẫn ngoài đời không? Nhưng TÚ QUyên không bao giờ bỏ cuộc, cô luôn tạo nên không khí tươi vui trong nhà để mẹ bớt buồn. Vì những nỗi buồn quá khứ lúc nhỏ, Tú Quyên bắt đầu phát hiện ra mình có một cái tài : Đó là cô giấu đi cảm giác của mình quá giỏi, ngay cả mẹ ruột của cô cũng không nhìn thấu được thật ra, sâu trong trái tim kia, sâu ẩn của đôi mắt to và đen lay láy kia là cả một khoảng không gian như thế nào?
_ Hôm nay là ngày đầu tiên con vào đại học phải không? KHoá này bao lâu hả con?
Bà Thu Linh, mẹ của Tú Quyên, vừa dịu dàng hỏi thăm con, vừa đặt ly sữa xuống bàn, hoàn chỉnh bữa sáng của hai mẹ con. Tú Quyên đặt giỏ xuống chiếc ghế salon trong phòng khách rồi bước vội ra bàn ăn trong nhà bếp, phụ mẹ lấy bánh sandwich và bơ đậu phộng ra. Cô ung dung trả lời:
_ Dạ, khoá này từ hôm nay tới ngày 12 tháng 12 đó mẹ. KHoá này ngắn thôi, tại năm nay kinh tế có chút rắc rối nên trường con, có nhiều khoảng tiền bị cắt đó mẹ.
_ Vậy à? Mẹ nghe nói con xin làm ở tiệm sách trong trường à?
_ Ủa? Sao mẹ biết vậy?
_ À, hôm qua nhỏ Nguyệt qua nhà, nói cho mẹ nghe đó mà. Con hay thiệt, cả chuyện đó cũng giấu mẹ luôn.
_ Hì hì, tại con muốn khi nào mà người ta nhận con rồi mới nói với mẹ. Hai ngày trước con mới có tới để interview thôi.
_ Vậy họ nói khi nào thì mới trả lời?
_ Dạ, họ nói là khoảng giữa tháng này mới trả lời, với lại họ xét đơn từ lâu lắm. Mẹ cũng biết mà, gần cả ngàn đơn xin vào làm đó mẹ, con mà được nhận là mừng lắm. Nhưng mà nếu họ không nhận, thì không gọi đâu. Chán thật!
_ Con đừng lo quá, con gái mẹ giỏi mà. Nhưng rồi còn công việc cuối tuần ở tiệm tóc thì sao hả con?
_ mẹ yên chí, con không sao đâu. Vẫn giữ nguyên việc đó thôi.
_ Mẹ biết con muốn kiếm thêm tiền, nhưng đừng quên việc học đó con.
_ hì hì, biết rồi, khổ lắm nói mãi!!!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ ~~~~~~
Lái xe vào bãi đậu xe khá rộng ở trường, đúng là trường đại học khác với trường high school (trung học), bãi đậu xe gì đâu mà rộng thênh thang, đã vậy còn chia ra từng nhánh nữa, Bãi A, bãi B, tùm lum cả, khiến Tú Quyên muốn rối tung cả lên. Cô đậu đại vào bãi A rồi tìm đường vào trường. Ấn tượng đầu tiên của trường đại học Calstate of Los Angeles đối với Tú Quyên là tượng hình của một con đại bàng khá lớn ngay ở trung tâm học sinh. Nhìn nó thật sự rất nổi bật! Nó như tượng trưng sự hùng mạnh của trường đại học và những sinh viên ở đó!
Nửa tiếng đồng hồ sau, TÚ QUyên mới kiếm được đường vào lớp toán, thật ra trường đại học thôi, làm gì mà lớn và lộn xộn vậy chứ? Cô vẫn thích trường trung học của mình hơn. Đứng bên ngoài lớp, Tú QUyên bắt đầu tự hỏi có phải là mình đã tới trễ không? Cô liếc nhìn xung quanh: hành lang trống rỗng, không một bóng người, xa xa có một vài sinh viên đang ngồi dưới đất với máy tính trên đùi, đang học bài.! Cô nhìn vào ô rỗng của cánh cửa thì thấy bên trong, một thầy giáo đang đứng nói chuyện và đám sinh viên đang ngồi cười khá lớn.
Đang loay hoay, Tú Quyên giật mình khi một bàn tay đập nhẹ lên vai cô. Quay bật người lại, cô thấy một cô gái chạc tuổi với làn da nâu xậm với nụ cười thân thiện.
_ WHy are you still standing out here? ( Sao bạn còn đứng bên ngoài vậy?)
_ Oh, because I'm not sure that this is the right class. ( Oh, tại mình không chắc đây đúng là lớp)
_ Let me see your schedule ( Đưa mình xem thời khoá biểu của bạn đi)
_ Okay, here ( Đây)
_ YEs it is, go in! ( Đúng rồi, bạn vào đi)
Lần bước theo cô gái, Tú QUyên lặng lẽ bước vào lớp, gật đầu chào thầy rồi kiếm đại một chỗ để ngồi. Không hiểu là do tưởng tượng hay là sự thật, Tú Quyên có cảm giác như anh chàng ngồi đầu bàn mỉm cười với cô!
_ Bạn cũng là năm đầu sao? _ Cô bạn lúc này tiếp tục hỏi.
Tú Quyên gạt đầu rồi mỉm cười, để lộ cái lúm đồng tiền bên má trái khá sâu. Cô ngồi xuống bàn cuối của dãy của cuối cùng, đúng là tới trễ là không có chỗ tốt mà. Tú Quyên ngầm nghĩ rồi quyết định là ngày mai sẽ đi sớm để lấy chỗ. Cô viét xuống tất cả những gì thầy bảo rồi nhẹ cười khi đồng hồ điểm đúng giờ tan lớp. Bây giờ Tú Quyen mới biết: Đại học không có chuông báo lớp như trung học đâu!!!!
Hôm nay là thứ hai nên Tú Quyen chỉ có mỗi một lớp toán vào buổi sáng, cô vừa ra tới bãi đậu xe thì nghe điện thoại reng từ bên trong giỏ xách.
_ Hello? Tú Quyên đây.
_ Tú Quyên hả? Minh Nguyệt đây, you đang làm gì?
_ Sao Nguyệt gọi đúng giờ vậy? Quyên mới ra khỏi lớp nè. Wasssup?
_ Uhm, định hỏi QUyên có rảnh không?
_ Chi vậy? Tú QUyên kẹp điện thoại một bên vai rồi hai tay vội mở cửa xe để đặt giỏ xách xuống ghế bên cạnh trước khi thả mình lên ghế tài xế.
_ Oh, thì Quyên cũng biết là ngày mai là tiệc sinh nhật của mình mà, sẵn hôm nay mình không có lớp, QUyên giúp mình làm tóc nghen.!
_ Haha, thì ra là vậy, okay. Nhớ trả tiền là được.
_ Xí, bạn bè mà lị.
_ Đùa thôi, vậy Nguyệt đợi lát, Quyên phải ghé tiệm tóc lấy đồ nghề rồi sẽ ghé sau.
_ Okay.
Tú Quyên lắc đầu cười rồi thả di động vào giỏ xách, chuẩn bị lui xe ra khỏi bãi khi cô bất chợt thấy một cô gái đang ôm chặt lấy một chàng trai từ phía sau. Con gái gì mà lộ liễu, ôm con trai cả trong bãi đậu xe vậy trời?
Tú Quyên càng ngạc nhiên hơn khi chàng trai quay lại, không phải đó là anh chàng mà mỉm cười với cô trong lớp toán đó sao? Sao anh ta lại gỡ tay cô gái ra rồi lắc đầu liên tục vậy? Còn cô gái kia thì lại khóc lóc thật là khổ sỡ. Thật ra họ có vấn đề gì sao? Tú Quyên khẽ lắc đàu rồi cho xe lui ra khỏi chỗ đậu để rời bãi. Cô thấy tức cười khi mình lại đứng đó để quan sát người khác như vậy. Nhưng cô tự nhủ rằng sẽ không bao giờ "khoái" anh chàng đó để khỏi có ngày phải đau khổ như cô gái kia! Thật là khờ mà. Yêu là phải vui vẻ chứ.
( Còn tiếp)
Mình cũng không biết các bạn có thích truyện này không nữa, mình đã dừng không viết truyện từ ba năm nay rồi, và truyện này là truyện có thật. LÚc trước mình cũng viết truyẹn ở web này nhưng thời gian trôi qua rồi khonog có thời gian để viết. Nếu các bạn thích thì ủng hộ mình. Thank you!
That I languished and pined till I granted the rest.
Chapter 1:
Tình yêu như thế nào thì gọi là chân thành? Như thế nào thì sẽ vẹn toàn mãi mãi, như thế nào thì mới làm cho người ta không đau khổ? Tình yêu như thế nào thì mới không làm người ta rơi lệ lúc nửa đêm?...~.....~.....~....~~~
Tú Quyên dừng tay trên bàn phím rồi ngẫm nghĩ, không biết như vậy người đọc có hiểu không? Hay là họ sẽ thấy rối beng lên nữa? Cô bé năm nay vừa tròn 18 tuổi...cũng như bao bạn gái khác, Tú Quyên có một trí tưởng tượng thật mơ màng về tình yêu. Một trong những thú vui lúc rảnh của Tú Quyên là viết truyện trên mạng. Những chàng trai trong truyện của cô luôn là những người chân thật với tình yêu để rồi đưa đến kiết cuộc tốt đẹp mà người ta còn gọi là "happy ending"!!! Ngậm đầu bút viết, Tú Quyên mỉm cười...không biết rồi tình đầu của mình sẽ như thế nào?
http://i49.tinypic.com/2n8973t.jpg
Qua Mỹ năm Tú Quyên 12 tuổi, một lứa tuổi không rành về sự đời nhưng cũng không ngốc nghếch để quên được nỗi đau mất đi tình thương của ba trong đời, cô bé luôn giữ trong lòng niềm tin rằng một ngày nào đó, cô sẽ hiểu được lý do tại sao ba lại rời xa mẹ con cô?
Tiếc thay, năm nay đã 18 tuổi, Tú QUyên vẫn ngậm ngùi để viết nên những câu chuyện được khá yêu thích trên mạng về gia đình hạnh phúc và cuộc sống sẽ như thế nào nếu như một người có tình thương của cả ba lẫn mẹ từ nhỏ đến lớn? Họ có trưởng thành khác biệt hay không? Họ có phải lâu lâu giấu đi những giọt lệ khi thấy hình ảnh phụ tử trên phim lẫn ngoài đời không? Nhưng TÚ QUyên không bao giờ bỏ cuộc, cô luôn tạo nên không khí tươi vui trong nhà để mẹ bớt buồn. Vì những nỗi buồn quá khứ lúc nhỏ, Tú Quyên bắt đầu phát hiện ra mình có một cái tài : Đó là cô giấu đi cảm giác của mình quá giỏi, ngay cả mẹ ruột của cô cũng không nhìn thấu được thật ra, sâu trong trái tim kia, sâu ẩn của đôi mắt to và đen lay láy kia là cả một khoảng không gian như thế nào?
_ Hôm nay là ngày đầu tiên con vào đại học phải không? KHoá này bao lâu hả con?
Bà Thu Linh, mẹ của Tú Quyên, vừa dịu dàng hỏi thăm con, vừa đặt ly sữa xuống bàn, hoàn chỉnh bữa sáng của hai mẹ con. Tú Quyên đặt giỏ xuống chiếc ghế salon trong phòng khách rồi bước vội ra bàn ăn trong nhà bếp, phụ mẹ lấy bánh sandwich và bơ đậu phộng ra. Cô ung dung trả lời:
_ Dạ, khoá này từ hôm nay tới ngày 12 tháng 12 đó mẹ. KHoá này ngắn thôi, tại năm nay kinh tế có chút rắc rối nên trường con, có nhiều khoảng tiền bị cắt đó mẹ.
_ Vậy à? Mẹ nghe nói con xin làm ở tiệm sách trong trường à?
_ Ủa? Sao mẹ biết vậy?
_ À, hôm qua nhỏ Nguyệt qua nhà, nói cho mẹ nghe đó mà. Con hay thiệt, cả chuyện đó cũng giấu mẹ luôn.
_ Hì hì, tại con muốn khi nào mà người ta nhận con rồi mới nói với mẹ. Hai ngày trước con mới có tới để interview thôi.
_ Vậy họ nói khi nào thì mới trả lời?
_ Dạ, họ nói là khoảng giữa tháng này mới trả lời, với lại họ xét đơn từ lâu lắm. Mẹ cũng biết mà, gần cả ngàn đơn xin vào làm đó mẹ, con mà được nhận là mừng lắm. Nhưng mà nếu họ không nhận, thì không gọi đâu. Chán thật!
_ Con đừng lo quá, con gái mẹ giỏi mà. Nhưng rồi còn công việc cuối tuần ở tiệm tóc thì sao hả con?
_ mẹ yên chí, con không sao đâu. Vẫn giữ nguyên việc đó thôi.
_ Mẹ biết con muốn kiếm thêm tiền, nhưng đừng quên việc học đó con.
_ hì hì, biết rồi, khổ lắm nói mãi!!!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ ~~~~~~
Lái xe vào bãi đậu xe khá rộng ở trường, đúng là trường đại học khác với trường high school (trung học), bãi đậu xe gì đâu mà rộng thênh thang, đã vậy còn chia ra từng nhánh nữa, Bãi A, bãi B, tùm lum cả, khiến Tú Quyên muốn rối tung cả lên. Cô đậu đại vào bãi A rồi tìm đường vào trường. Ấn tượng đầu tiên của trường đại học Calstate of Los Angeles đối với Tú Quyên là tượng hình của một con đại bàng khá lớn ngay ở trung tâm học sinh. Nhìn nó thật sự rất nổi bật! Nó như tượng trưng sự hùng mạnh của trường đại học và những sinh viên ở đó!
Nửa tiếng đồng hồ sau, TÚ QUyên mới kiếm được đường vào lớp toán, thật ra trường đại học thôi, làm gì mà lớn và lộn xộn vậy chứ? Cô vẫn thích trường trung học của mình hơn. Đứng bên ngoài lớp, Tú QUyên bắt đầu tự hỏi có phải là mình đã tới trễ không? Cô liếc nhìn xung quanh: hành lang trống rỗng, không một bóng người, xa xa có một vài sinh viên đang ngồi dưới đất với máy tính trên đùi, đang học bài.! Cô nhìn vào ô rỗng của cánh cửa thì thấy bên trong, một thầy giáo đang đứng nói chuyện và đám sinh viên đang ngồi cười khá lớn.
Đang loay hoay, Tú Quyên giật mình khi một bàn tay đập nhẹ lên vai cô. Quay bật người lại, cô thấy một cô gái chạc tuổi với làn da nâu xậm với nụ cười thân thiện.
_ WHy are you still standing out here? ( Sao bạn còn đứng bên ngoài vậy?)
_ Oh, because I'm not sure that this is the right class. ( Oh, tại mình không chắc đây đúng là lớp)
_ Let me see your schedule ( Đưa mình xem thời khoá biểu của bạn đi)
_ Okay, here ( Đây)
_ YEs it is, go in! ( Đúng rồi, bạn vào đi)
Lần bước theo cô gái, Tú QUyên lặng lẽ bước vào lớp, gật đầu chào thầy rồi kiếm đại một chỗ để ngồi. Không hiểu là do tưởng tượng hay là sự thật, Tú Quyên có cảm giác như anh chàng ngồi đầu bàn mỉm cười với cô!
_ Bạn cũng là năm đầu sao? _ Cô bạn lúc này tiếp tục hỏi.
Tú Quyên gạt đầu rồi mỉm cười, để lộ cái lúm đồng tiền bên má trái khá sâu. Cô ngồi xuống bàn cuối của dãy của cuối cùng, đúng là tới trễ là không có chỗ tốt mà. Tú Quyên ngầm nghĩ rồi quyết định là ngày mai sẽ đi sớm để lấy chỗ. Cô viét xuống tất cả những gì thầy bảo rồi nhẹ cười khi đồng hồ điểm đúng giờ tan lớp. Bây giờ Tú Quyen mới biết: Đại học không có chuông báo lớp như trung học đâu!!!!
Hôm nay là thứ hai nên Tú Quyen chỉ có mỗi một lớp toán vào buổi sáng, cô vừa ra tới bãi đậu xe thì nghe điện thoại reng từ bên trong giỏ xách.
_ Hello? Tú Quyên đây.
_ Tú Quyên hả? Minh Nguyệt đây, you đang làm gì?
_ Sao Nguyệt gọi đúng giờ vậy? Quyên mới ra khỏi lớp nè. Wasssup?
_ Uhm, định hỏi QUyên có rảnh không?
_ Chi vậy? Tú QUyên kẹp điện thoại một bên vai rồi hai tay vội mở cửa xe để đặt giỏ xách xuống ghế bên cạnh trước khi thả mình lên ghế tài xế.
_ Oh, thì Quyên cũng biết là ngày mai là tiệc sinh nhật của mình mà, sẵn hôm nay mình không có lớp, QUyên giúp mình làm tóc nghen.!
_ Haha, thì ra là vậy, okay. Nhớ trả tiền là được.
_ Xí, bạn bè mà lị.
_ Đùa thôi, vậy Nguyệt đợi lát, Quyên phải ghé tiệm tóc lấy đồ nghề rồi sẽ ghé sau.
_ Okay.
Tú Quyên lắc đầu cười rồi thả di động vào giỏ xách, chuẩn bị lui xe ra khỏi bãi khi cô bất chợt thấy một cô gái đang ôm chặt lấy một chàng trai từ phía sau. Con gái gì mà lộ liễu, ôm con trai cả trong bãi đậu xe vậy trời?
Tú Quyên càng ngạc nhiên hơn khi chàng trai quay lại, không phải đó là anh chàng mà mỉm cười với cô trong lớp toán đó sao? Sao anh ta lại gỡ tay cô gái ra rồi lắc đầu liên tục vậy? Còn cô gái kia thì lại khóc lóc thật là khổ sỡ. Thật ra họ có vấn đề gì sao? Tú Quyên khẽ lắc đàu rồi cho xe lui ra khỏi chỗ đậu để rời bãi. Cô thấy tức cười khi mình lại đứng đó để quan sát người khác như vậy. Nhưng cô tự nhủ rằng sẽ không bao giờ "khoái" anh chàng đó để khỏi có ngày phải đau khổ như cô gái kia! Thật là khờ mà. Yêu là phải vui vẻ chứ.
( Còn tiếp)
Mình cũng không biết các bạn có thích truyện này không nữa, mình đã dừng không viết truyện từ ba năm nay rồi, và truyện này là truyện có thật. LÚc trước mình cũng viết truyẹn ở web này nhưng thời gian trôi qua rồi khonog có thời gian để viết. Nếu các bạn thích thì ủng hộ mình. Thank you!