CKG
15-12-2009, 07:07 AM
Part I :
Những hạt cơm trôi qua cổ họng gã khô khốc, nhạt thếch và sắc nhọn. Quán đầy bui.
Đôi khi, gã bật cười với ý nghĩ không biết có bao nhiêu người trong cuộc đời này cũng đang cảm thấy giống như gã.
Để tự trấn an, rằng mình không đơn độc.
Cơn buồn nôn đẩy những hạt cơm trồi ngược lên cổ họng gã. Hậu quả của những ngày sống bất cần. Những ngày nhịn đói ngồi uống cafe qua ngày. Giờ thì dạ dày gã chắc cũng thủng lỗ chỗ như bánh đa nướng rắc vừng rồi !
Tiền, chưa bao giờ là điều quan trọng đối với gã. Nhưng gã lại luôn khổ sở vì tiền.
Theo một phép tính đơn giản nhất, một bữa cơm có thể đủ để gã tồn tại qua 1/4 của một ngày nhưng lại không đủ để gã tìm thấy một nơi yên ổn qua 1/12 của một ngày.
Thế nên, gã chọn cafe thay vì chọn cơm.
Dù gã luôn tự nhủ, phải biết quý trọng bản thân mình hơn bất cứ ai.
Khói thuốc vẽ vòng vèo lên đường viền, bức tranh có màu trong suốt của không khí.
..
Trưa.
Nắng nhàn nhạt ngủ quên trên những chiếc lá bàng đỏ ối rụng đầy mặt phố nhức nhối. Cơn say khiến gã thấy mình cần phải làm một điều gì đó. Câu hỏi buông thõng hững hờ :
- Theo em, cái gì vừa dịu dàng, sâu thẳm, mênh mông đến tan loãng nhưng cũng cay đắng và thật gần đủ để người ta cần thấy mình phải yêu thương một ai đó ?
-..
- Nghĩ gì mà lâu thế !
- Em không biết, có lẽ, cafe chăng ?
- Ngốc, sai rồi, đấy là bóng đêm.
- Có thể em ngốc, có thể em không biết bóng đêm là thế nào ! Nhưng, sao mình không yêu nhau nhỉ ?
- Vì anh, không thuộc về ai nữa.
Cô gái mỉm cười, vẻ mặt thoáng u buồn.
Gã biết làm thế nào được, chính gã còn không chịu nổi được chính mình. Dẫu sao thì cũng chỉ có thể là tình bạn, trái tim gã vẫn ủ kín dưới một màu trong suốt của băng giá.
..
Gã nhớ nàng, quay quắt.
Ngay cả những lúc như thế này, chuếnh choáng say, đủ để gã sẵn sàng đập tan tất cả những gì có thể, gương mặt nàng vẫn ám ảnh trong trái tim gã.
Đôi khi gã tự hỏi, liệu có phải mình quá ngu ngốc không ?
Nhưng yêu thương không cần đến lý lẽ. Người ta yêu vì muốn được yêu thương, và vì thấy mình cần phải yêu thương ai đó. Thế nên, gã yêu nàng, hoang hoải và chân thật đến buốt nhói.
Nàng đang làm gì nhỉ, đang vui hay cũng buồn đến vụn vỡ vì một điều gì đó gã không được biết ?
Những hạt cơm trôi qua cổ họng gã khô khốc, nhạt thếch và sắc nhọn. Quán đầy bui.
Đôi khi, gã bật cười với ý nghĩ không biết có bao nhiêu người trong cuộc đời này cũng đang cảm thấy giống như gã.
Để tự trấn an, rằng mình không đơn độc.
Cơn buồn nôn đẩy những hạt cơm trồi ngược lên cổ họng gã. Hậu quả của những ngày sống bất cần. Những ngày nhịn đói ngồi uống cafe qua ngày. Giờ thì dạ dày gã chắc cũng thủng lỗ chỗ như bánh đa nướng rắc vừng rồi !
Tiền, chưa bao giờ là điều quan trọng đối với gã. Nhưng gã lại luôn khổ sở vì tiền.
Theo một phép tính đơn giản nhất, một bữa cơm có thể đủ để gã tồn tại qua 1/4 của một ngày nhưng lại không đủ để gã tìm thấy một nơi yên ổn qua 1/12 của một ngày.
Thế nên, gã chọn cafe thay vì chọn cơm.
Dù gã luôn tự nhủ, phải biết quý trọng bản thân mình hơn bất cứ ai.
Khói thuốc vẽ vòng vèo lên đường viền, bức tranh có màu trong suốt của không khí.
..
Trưa.
Nắng nhàn nhạt ngủ quên trên những chiếc lá bàng đỏ ối rụng đầy mặt phố nhức nhối. Cơn say khiến gã thấy mình cần phải làm một điều gì đó. Câu hỏi buông thõng hững hờ :
- Theo em, cái gì vừa dịu dàng, sâu thẳm, mênh mông đến tan loãng nhưng cũng cay đắng và thật gần đủ để người ta cần thấy mình phải yêu thương một ai đó ?
-..
- Nghĩ gì mà lâu thế !
- Em không biết, có lẽ, cafe chăng ?
- Ngốc, sai rồi, đấy là bóng đêm.
- Có thể em ngốc, có thể em không biết bóng đêm là thế nào ! Nhưng, sao mình không yêu nhau nhỉ ?
- Vì anh, không thuộc về ai nữa.
Cô gái mỉm cười, vẻ mặt thoáng u buồn.
Gã biết làm thế nào được, chính gã còn không chịu nổi được chính mình. Dẫu sao thì cũng chỉ có thể là tình bạn, trái tim gã vẫn ủ kín dưới một màu trong suốt của băng giá.
..
Gã nhớ nàng, quay quắt.
Ngay cả những lúc như thế này, chuếnh choáng say, đủ để gã sẵn sàng đập tan tất cả những gì có thể, gương mặt nàng vẫn ám ảnh trong trái tim gã.
Đôi khi gã tự hỏi, liệu có phải mình quá ngu ngốc không ?
Nhưng yêu thương không cần đến lý lẽ. Người ta yêu vì muốn được yêu thương, và vì thấy mình cần phải yêu thương ai đó. Thế nên, gã yêu nàng, hoang hoải và chân thật đến buốt nhói.
Nàng đang làm gì nhỉ, đang vui hay cũng buồn đến vụn vỡ vì một điều gì đó gã không được biết ?