PDA

Xem đầy đủ chức năng : Tôi Nợ Cậu Thật Nhiều



a xjang
10-12-2009, 04:40 AM
A_MI ! có tiếng gọi đằng sau tôi quay đầu lại thì nhận được cái ôm_ chầm. Mắt chữ O miệng chữ A tôi chưa kịp định thần lại thì.....lũ conzai từ đâu chạy tới kèm theo những tiếng vỗ tay.


Duy à. Cậu khá lắm. Đây là thoả hiệp của chúng ta Cậu cầm lấy đi

Nhìn tờ 200k trên tay Duy tôi đau đớn không nói nên lời. Tôi không ngờ Duy lại nhận lời cá cược với lũ conzai thừa tiền thừa ý tưởng ấy. Và người dùng để cá cược lại là tôi. Một cái ôm chầm đổi lại 200k. " Bốp " năm ngón tay tôi hằn in trên gương mặt Duy. Những cái lắc đầu và những giọt nước mắt rơi lã chã trên gương mặt tôi. Tôi chạy , chạy thật nhanh khỏi người bạn yêu quý bấy lâu, giờ trong tôi chỉ có cảm giác ghê tởm.

Duy đứng lặng người. Tay run run khi cầm tờ 200k. Không một lời giải thích không một lời xin lỗi Duy cứ đứng như thế khoảng một hồi lâu.

Vào lớp học chúng tôi không ai nói với ai lời nào. Duy nhìn tôi với ánh mắt đầy thú tội nhưng cũng không xin lỗi dù chỉ một lời. Tôi cũng mặc kệ. Tại sao không giải thích tôi là người bạn thân " vui buồn có nhau kia mà ". Tại sao chứ? Và dù có tức giận ra sao thì tôi vẫn luôn lắng nghe bởi tôi đoán chắc chắn Duy đang gặp khó khăn gì đó. Nhưng Duy cần 200k làm gì kia chứ? Gia đình Duy nếu không muốn nói là " Đại gia " thì phải xếp vào bậc không ai sánh nổi ở cái thành phố biển này.Số tiền đó thật quá nhỏ bé với cậu ấy. Tại sao lại hành động như vậy với tôi trong khi... tình cảm chúng tôi dành cho nhau rất tốt. Nói tóm lại người có lỗi phải biết nhận lỗi và đi tạ lỗi. Không cớ gì tôi phải quỵ lụy cậu ta. Tôi chép miệng và thầm nhủ thôi không nghĩ nữa. Trong lúc miên man suy nghĩ tôi không biết có đôi mắt rưng rưng ngấn lệ đang hướng về phía mình.

Vài ngày sau đó tôi bệnh. Mặc dù không phải tới bệnh viện nhưng tôi cũng không thể lết khỏi giường. Những ngày nằm ở nhà tôi cứ nghĩ mãi về Duy. Duy là người bạn thân từ năm cấp 2 , không đẹp trai bằng Rian nhưng cậu có đôi chân dài , làn da trắng và học giỏi. Là con người khép kín hành động nhiều hơn nói có lẽ vì thế mà chúng tôi thân nhau tới ngày hôm nay bởi tính cách tôi khác hẳn cậu ấy. Chúng tôi luôn tìm cách tạo cho nhau nụ cười với những lần dã ngoại. Tạo hóa tạo ra hai chúng tôi với hai tính cách khác nhau giống như quy luật bù trừ.

Trong một lần đi câu cá
Này ! Đồ Ngốc ! tại sao cậu lại thích cái trò nhạt nhẽo , vô bổ , tốn thời gian như thế này chứ? _Tôi thở dài ra chừng mệt mỏi?

Thế cậu nghĩ người ta tốn nhiều tiền vào đây để làm gì? _Cậu ta nhìn tôi với đôi mắt ma mãnh

Uh... Thì... để câu cá và đốt tiền_ với tấm vé đi câu này tôi có thể mua được một tập truyện tranh mới toanh. Tha hồ cười vui. hahaha :so_funny:

Trời ! với suy nghĩ của cậu thì chẳng còn ai tới đây mất._ lắc đầu rồi cậu ta lại nhìn lại chiếc cần của mình. Dường như cá đã cắn câu. Tôi nhìn chăm chăm vào chiếc cần.

Vài giây sau....

A.... được rồi cá đã cắn câu. Ôi....! Cậu đúng là cậu bạn đáng yêu của tôi. _ Tôi sung sướng nghĩ tới bữa trưa hôm nay sẽ được thưởng thức món cá hấp sở trường. Vội kéo chiếc cần thật nhanh về phía mình bỗng Duy cất giọng không nhỏ :

Này...! Cậu làm gì mà mạnh tay thế? nhẹ thôi không cá bị thương đó.

Hjx. Thì đằng nào nó cũng vào bụng của Nhỏ Mi này thôi mà.

Úi giời. Thôi cậu để đó tôi tự gỡ. Đi câu không phải để câu cá mà là để tâm hồn mình tĩnh lặng. Để mình nghĩ về ngày hôm qua hôm nay và ngày mai. Đó là lí do tại sao người ta phải mua một tấm vé không rẻ để vào đây đó Đồ Ngốc...!_tay gỡ cá miệng giáo trình tôi quá quen với lí thuyết của cậu ta rồi. hjx. Tôi ấp úng:


Thế.... hôm nay tôi không được.....

Ăn món cá hầm hả?

uhm...

Tất nhiên là được đồ ngốc ạ......lấy bàn tay vừa gỡ cá cậu ta xoa đầu tôi.Mắt tròn xoe tôi đánh thật mạnh vao cậu ta :

Cậu...... Cậu dám... dám.....để bàn tay bẩn thỉu lên đầu tôi hả? Tôi sẽ cho cậu biết tay......Đô.... Đồ tệ hại. Có đứng lại không hả?......

Mi à ! các bạn tới thăm con nè. Giật mình tôi khẽ dạ nhỏ.

..........................

Khoảng một tuần sau.....

A_Mi. Cậu và Duy xảy ra chuyện gì vậy? mấy ngày cậu bệnh nhìn duy như người mất hồn, chẳng học hành gì cả._Nga hỏi

Cậu cứ mặc cậu ta. Gương mặt tôi lạnh tanh. Rồi tôi chạy đi theo dõi cờ đỏ. Thế nhưng trong tôi vẫn luôn đặt dấu chấm hỏi?............

Hôm nay Duy không đi học tôi biết tìm cậu ta ở đâu?
" Đi câu không phải để câu cá mà là để tâm hồn mình tĩnh lặng ". Đúng rồi. Tôi thầm nghĩ và chạy đi tìm cậu ta.

Tới nơi, tôi đứng sau gốc cây dõi theo cậu ta. Cậu ta vẫn vậy. Ngồi lặng thinh. Trầm tư. Cứ nghĩ tới cái ôm chầm và tờ 200k đó là tôi lại không muốn tới gần cậu ta. Rốt cuộc tôi và cậu ta cũng chưa nói chuyện dưt khoát với nhau.

Vài ngày sau nữa cũng không thấy cậu ta tới lớp học , tôi bắt đầu lo lắng. Gọi điện thì không liên lạc được , tới nhà thì không có ai ở nhà.Tôi bắt đầu cuống cuồng đi tìm cậu ta. Tôi tới tất cả những nơi mà chúng tôi thường tới đều được trả lời là không. Cậu ta biến mất khỏi mặt đất không một dấu vết.......Tôi đớn đau , bàng hoàng. Tất cả sao lại xảy ra quá nhanh.......

Bỗng một ngày Mẹ Duy tới đưa cho tôi một hộp quà và một lá thư. Vội vàng bóc lá thư ra đọc :



Đà Nẵng.../.../...




THÂN GỬI A_Mi!


Đầu tiên tôi muốn gửi tới cậu hai lời xin lỗi :

Lời xin lỗi thứ nhất : Tôi đã sang Nga du học. Tôi xin lỗi vì trước khi đi đã không nói với cậu lời nào. Ba mẹ đã làm hồ sơ cho tôi một cách thầm lặng vì thế khi tôi biết thì cũng còn quá ít thời gian. Khi tôi chưa biết nói sao thì tôi và cậu............


Lời xin lỗi thứ hai : Đáng nhẽ tôi đã nói lời xin lỗi này trước khi rời khỏi Việt Nam nhưng tôi lại không thể làm được nhiều tới nhường ấy.Tôi thật kém cỏi đúng không A_Mi. Tôi biết tôi đã làm cậu tổn thương và có lẽ cậu cũng khó mà có thể tha thứ cho tôi. Nhưng A_Mi à thời gian chúng ta là bạn thật vui và có ý nghĩa đúng không? Mặc dù tính cách của chúng ta khá trái ngược : Cậu là một cô nhóc bướng bỉnh ngang tàng nhưng trái tim cậu lại ấm áp đặc biệt cậu nói rất nhiều nhiều tới nỗi làm tôi phát cáu nhưng cũng không thể giận cậu. Tôi thì trầm tính hơn và trái tim tôi cũng lạnh hơn. Giống như quy luật bù trừ cậu đã xuất hiện bên cạnh tôi làm bạn với tôi . Còn đây là chiếc chìa khóa cửa hàng , cái cửa hàng lưu niệm mà cậu thích ấy. Cậu luôn mong ước sẽ trở thành một nhà kinh doanh giỏi mà. Tôi đã lấy toàn bộ số tiền mà tôi tiết kiệm từ lúc nhỏ để mua tặng cậu trước khi đi chỉ còn thiếu 200k và tôi đã.............đáng lẽ ra tôi nên tìm cách khác thì có lẽ giờ đã không như thế này.Tôi biết cậu rất buồn và khó có thể chấp nhận việc đó. Chính tôi _ người bạn thân nhất bên cạnh cậu đã làm cậu tổn thương. Tôi.............thật lòng xin lỗi cậu. Tôi không mong cậu sẽ tha thứ cho tôi nhưng cậu hãy chấp nhận lời xin lỗi này và 5 năm sau khi tôi trở về Việt Nam tôi sẽ tạ lỗi cậu. Người bạn yêu dấu ! Cậu hãy nhận món quà này và cố gắng kinh doanh thật tốt. Tôi biết cậu có thể làm nhiều hơn thế mà. Cố gắng lên A_Mi !

Có lẽ khi cậu cầm lá thư này tôi đã ở đây một nơi có tuyết rơi rất giá lạnh. Nhưng dù tôi có ở đâu đi chăng nữa thì tôi vẫn hướng về cậu. Bởi cậu chính là người đã dành trọn trái tim mình.

Người đã làm cậu tổn thương

Duy !

[/I]

shin
10-12-2009, 07:35 PM
truyện lẽ ra sẽ rất hay nếu các tình huống không ngớ ngẩn đến dễ dàng nhận thấy sự vô lí trong cách buộc và tháo các nút thắt, câu chữ ko chỉn chu và chưa thực sự có chọn lọc kĩ càng, đây giống như một "sáng tác" chợt nảy ra trong đầu tác giả khi " cảm" về một truyện ngắn cùng loại nào đó, chứ không thực sự là góp nhặt và nuôi dưỡng ý tương. Chỉ muốn góp ý chân thành để bạn tiến bộ hơn thôi chứ không có ý chê bai gì, mình cũng chỉ là một mem mới đang lang thang để tìm cảm hứng viết,mong bạn tiếp tục cố gắng trong những fic sau!

a xjang
11-12-2009, 06:26 PM
hjx bạn nói gần đúng đó truyện này tôi viết từ khá lâu nhưng chưa gửi khi sang bên này tôi phải học quá nhiều và gần như là loạn hết cả lên thì tôi lại muốn viết truyện.và tôi đã viết lại nó. thế nhưng đây không phải là cái kết của truyện bởi " tôi nợ cậu thật nhiều " chưa hiện rõ nv Duy ntn mà đúng không? dẫu sao cũng cảm ơn bạn. khi có thời gian tôi sẽ cố gắng viết cái kết. và mong rằng bạn sẽ không thất vọng.

MKT_COF.o
13-12-2009, 08:12 AM
Ờ, đọc đoạn đầu Cò còn tưởng là bạn sẽ dẫn dắt câu chuyện thật hay chứ, một cái nút rồi thêm một cái rồi gỡ, rồi....rồi....rồi thì gì gì đấy, tùy bạn, nhưng nếu là Cò thì sẽ phân tích diễn biến tâm trạng của n/v chính một cách hay nhất, để thấy được những xung đột nội tâm, sự thắc mắc, hối hận, đau đớn. Nói chung là với cốt này thì bạn vẫn chưa hoàn thành được nửa chặng đường oy`. À, mà bạn nói sang bên này là ý gì, hay mới chuyển nước hả? Cố lên hen, làm lại lần nữa đi, Cò chờ, vì thường thì do tay viết còn non, Cò cũng mất ít nhất là 3 lần viết lại cho một truyện dài, thế nên đừng nản nha!

a xjang
18-12-2009, 06:59 PM
hôm nay được nghỉ ngơi nên vào xem chút. bạn nói đúng tôi chưa đi được nửa chặng đường vì thật sự gò bó time quá.

where is the love

a xjang
19-12-2009, 02:24 AM
...................................

Tôi ngồi sụp xuống nước mắt trào dâng. _Duy ah ! Tại sao chứ? Tại sao không nói với tôi lời nào? Tại sao lại ra đi như thế? Tôi sẽ không đời nào tha thứ cho cậu............Không Đời Nào................Tôi gào lên. Rồi tôi chạy thật nhanh, chạy đi cho vơi bớt nỗi buồn mà không nỗi đau thì có lẽ sẽ đúng hơn.......Và để kiếm tìm thứ đã mất. Cứ thế tôi chạy, chạy , cho tới tối. Tôi mệt và kiệt sức.

Màn đêm buông xuống , ngước đôi mắt vô thần tôi nhìn những vì sao lấp lánh những kỉ niệm ngày xưa lại hiện về..................

A_Mi ! Cậu nhìn kìa. Vì sao này đẹp quá!_.Chúng tôi ngồi tựa lưng vào nhau. Duy nắm tay tôi còn một tay chỉ lên trời._Cậu thử đoán xem vì sao đó tên là gì?

À ! Sao Bắc Đẩu đúng không?

Uh. thế còn ngôi sánh to nhất sáng nhất tên là gì?

Sao............................hi................. Sao Băng.........Tôi reo lên.

Câu...................Quả là rất thông minh _ Duy quay người lại nhìn tôi và cười một nụ cười mỉa mai.

Ồ ! Tất nhiên. Tôi vẫn rất hồn nhiên nhận lời khen chính xác là lời mỉa mai ấy mà không hề nhận ra nụ cười mỉa mai trên gương mặt Duy. Nếu như theo lời nhận xét của mọi người thì tôi là một kẻ mọt sách tôi thường không mấy để ý những gì xảy ra xung quanh chứ đừng nói ngước lên trời ngắm sao? Bởi thế tôi chỉ đoán mò. Rồi giọng Duy trầm xuống :

Cậu biết không? Sao Băng một trăm năm mới xuất hiện một lần. Mà nếu như đó là Sao Băng thật thì tôi ước rằng tình bạn của chúng ta sẽ mãi la vĩnh hằng. _Nói xong trong Duy có cảm giác rất lạ. Một dòng chữ hiện lên đầu Duy tình bạn vĩnh hằng có lẽ nào sẽ là tình yêu vĩnh cửu. Đôi mắt nhìn trời sao chứa đựng một tia hi vọng chợt loé nhưng mãi không tắt. Còn Mi , Mi cũng mong là thế và nhiều hơn thế.......

Những giọt nước mắt cứ thế cứ thế tuôn rơi ,tôi trách Duy và cũng trách mình. Nếu như hôm đó khi tìm thấy Duy tôi chạy tới hỏi dù có xảy ra tranh cãi nhưng tôi cũng biết được những chuyện Duy giấu tôi và đang phải chịu đựng. Nhưng lúc ấy lòng tự trọng, niềm kiêu hãnh của một đứa con gái không cho phép tôi lại gần Duy............Tôi đau, đau lắm............nỗi đau cứ xâm chiếm lấy tôi ngày một nhiều . Và tôi đã thầm nhủ : Tôi sẽ cố gắng. Duy ạ. Cố gắng kinh doanh cửa hàng thật tốt. Cố gắng để không phụ tấm lòng cậu dành cho tôi...................................

Vài năm sau.....................

Làm ơn gói cho tôi con gấu này vào một cái hộp thật lớn. _Một người có giọng nói lơ lớ vang lên. Tôi đang ăn nhanh xuất cơm hộp mới mua về. Công việc ngày một nhiều. Sau 5 năm cửa hàng đã phát triển hơn đặc biệt là những gian hàng trang sức thủ công xuất hiện và mở rộng.

Hộp quà của ông xong rồi đây ạ _Một nhân viên cất giọng nhẹ nhàng.

Cảm ơn ! _Người đàn ông trả lời. Cho hỏi phòng làm việc của cô chủ cửa hàng này ở đâu vậy?

Dạ ! Thưa ông. Phòng của cô Phạm Ái Lâm A_Mi là phòng 1 đấy ạ. Có lẽ giờ cô ấy đang ăn trưa tôi sẽ gọi thông báo cho cô ấy biết.

Thôi khỏi. Tôi muốn để cô ấy bất ngờ. Cảm ơn cô về sự giúp đỡ.

Dạ ! Không có gì ạ.

Người đàn ông bước nhanh tới căn phòng số 1.

Cốc................Cốc.................

Mời vào ! Tôi nhét nhanh hộp cơm xuống ngăn bàn.Một người đàn ông bước vào. Đó là một thanh niên trẻ , dáng người dong dỏng cao được ngụy trang bằng cặp kính đen và bộ tóc hơi dài vuốt keo kiểu Rian2. Tôi đang ngạc nhiên về cuộc gặp mặt với một người lạ vào giờ ăn trưa chưa kịp định thần lại thì bắt gặp một nụ cười. Cái nụ cười mà tôi không thể quên. Người đàn ông bỏ cặp kính và cất giọng :

Cô chủ ! Cô không nhận ra tôi sao? Tôi chính là cái kẻ ôm cô 5 năm về trước đó. Người thanh niên cất giong từ tốn.Tôi không thể tin vào mắt mình. Là Duy , là Duy thật sao? tôi chạy đến và ôm chầm lấy cậu ta.

Là cậu.......là cậu thật sao Duy? _ tôi nghẹn ngào nói trong tiếng nấc.

Uh. Là mình. Là Duy. Là kẻ đã làm cậu tổn thương 5 năm về trước. Mình xin lỗi A_Mi. Giờ mình quay về đây để chuộc lại lỗi lầm ngốc nghếch của ngày xưa. Được chứ?

Được. Được chứ . Dĩ nhiên là được. _Hai kẻ ngốc nghếch của 5 năm về trước đang ôm chặt lấy nhau , đang khóc. Họ khóc vì những gì đã xảy ra , khóc vì được gặp nhau và khóc vì...........

..........................................


Buổi tối ngày hôm đó..............

Sắp Noel rồi cậu nhỉ? Cậu còn nhớ 5 năm trước cậu tặng cho tôi món quà gì không? Tôi nhìn vào tủ kính mà tôi đặt những quả cầu tuyết.

Nhớ chứ. Cậu vẫn giữ nó. Duy nghẹn ngào.

Tôi không những giữ nó mà mỗi năm cứ đến Noel tôi lại mua những quả cầu tuyết khác để nó có bạn , không phải cô đơn giống như.........Tôi ngập ngừng.............

A_Mi ! Duy lại ôm lấy tôi , nói nhỏ vào tai tôi rằng : _Quả cầu đó không còn cô đơn và cũng không ai cô đơn nữa. Tôi đã trở về rồi.

Cậu hứa nhé sẽ không rời khỏi tôi nữa nhé?

Uh. Tôi hứa. Chúng tôi nắm chặt tay nhau. mỉm cười hi vọng vào những điều mới mẻ sắp tới sẽ tốt đẹp.

................

Một ngày trời cao và nắng vàng , chúng tôi dắt tay nhau đi trên bờ biển trải dài. Duy biết tôi thích bờ cát và những cơn sóng nhưng tôi lại sợ nước nên chúng tôi chỉ đứng từ xa ngắm nó.Chúng tôi chạy nhảy khắp nơi. Cho tới chiều khi hoàng hôn buông xuống chúng tôi mới ngồi lại và đưa cho nhau những cây kẹo mút. Tình bạn của chúng ta sẽ và mãi ngọt ngào như những cây kẹo mút này._Duy đã nói như vậy. Một thời gian sau........tết sắp tới công việc của tôi cứ chồng chất nên nhau. Duy cũng vậy vì thế chúng tôi ít gặp nhau hơn.

Cho tới một hôm......

Alo !...

A_Mi có phải cháu không? _giọng một người đàn bà ở đầu dây bên kia.

Dạ phải ! Tôi bỡ ngỡ

Duy.....Duy.....có chuyện rồi. Cháu tới luôn đi.........bệnh viện.....phòng số......_Giọng người đàn bà lạc đi. Người đó không ai khác là mẹ Duy.

Tôi không tin vào tai mình nữa. Duy.... Duy sao rồi. Tôi chạy thật nhanh tới bệnh viện. Những suy nghĩ miên man trong đầu tôi. Duy không thể có chuyện. Duy không thể rời tôi đi một lần nữa..Không thể....

Tới bệnh viện :

Bác ! Duy sao rồi ạ? _Tôi sốt sắng

Duy...... Nó........_Mẹ Duy khóc nức nở

Bác bình tĩnh kể cháu nghe được chứ? Bác đừng khóc như thế cháu sợ lắm. _Tôi đau đớn , gương mặt tràn đầy nước mắt.

Duy....Duy gần đây hay nhức đầu Bác cứ nghĩ Duy làm việc quá sức. Nó hay đi sớm về khuya ăn uống thất thường nhưng hôm nay..................tự nhiên đau đầu dữ lắm rồi nó..............

Bác.......bác đừng lo lắng quá. Chắc là ..............._Mặc dù an ủi Mẹ Duy như thế nhưng tôi lo cho Duy quá. Tôi và Mẹ Duy cứ ôm nhau khóc.

Cửa phòng cấp cứu mở. Tôi và Mẹ Duy lao tới :

Bác Sĩ ! Cậu ấy sao rồi.?

Bác Sĩ ! Con tôi sao rồi?

Những cái lắc đầu khiến tim tôi thắt lại. Mẹ Duy thì ngất đi lời Bác Sĩ vẫn văng vẳng bên tai tôi :

Cậu ấy bị ung thư não giai đoạn cuối mà gia đình không biết. Giờ muộn quá rồi. Gia đình vào đi. Còn thời gian ít ỏi này thôi.

Tôi không tin vào những gì mình đã nghe. Chạy tới bên Duy thật nhanh. Nhìn Duy tôi nghẹn lời. Duy lấy tay vuốt mái tóc tôi :

Cậu đừng khóc. Đừng khóc vì kẻ luôn làm cậu tổn thương này._ Duy nằm trên giường bệnh những giọt nước mắt cứ tuôn rơi.

Cậu không thể.....không thể bỏ rơi tôi một lần nữa. Cậu biết chưa?

A_Mi ! _ Duy nói với giọng mệt mỏi. Mình xin lỗi cậu. Mình thật không muốn , không bao giờ muốn rời xa cậu. Cậu là người đã danh trọn trái tim mình. Nhưng muộn rồi Mi à. Mình đã không thể giữ lời hứa ấy.

Không.....Không......không thể như thế này Duy à._ Tôi khóc lạc cả giọng.

A_Mi ! mình........mến.........cậu......._Đôi mắt Duy cụp dần cụp dần xuống.

Duy....... Duy.........................Cậu đừng đi. Cậu không được đi. Tôi gào lên nhưng dù có khóc lóc hay làm bất cứ điều gì thì Duy cũng không ở lại bên tôi.Tất cả đã quá muộn. Biết là thế nhưng sao tôi không thể chấp nhận được việc này. Mới đây thôi Duy còn hứa không rời xa tôi. Tại sao? Tại sao lại nhất định phải rời xa tôi.

..............

Ngồi trước ngôi mộ Duy tôi lại khóc , khóc thật nhiều. Tôi đã chôn những quả cầu tuyệt Những quả cầu trong suốt chứa đựng những bông tuyết trắng , những hình mặt trăng , đôi bạn nắm tay nhau ngước nhìn bầu trời tuyết..............giống chúng tôi ngước nhìn bầu trời sao. Duy nói VN không có tuyết nhưng tôi lại muốn nhin thấy tuyết nên Noel năm đó Duy đã tặng tôi. Giờ tôi chôn ở đó để Duy không phải cô đơn. Sự ra đi của Duy như một vết dao cứa vào trái tim tôi. Một vết thương không bao giờ lành. !

Duy à! cậu có thể trở lại bên tôi dù chỉ một lần không? thật ra tôi mới là người phải xin lỗi cậu. Cậu đã làm tất cả vì tôi vậy mà................Tôi đã nợ cậu thật nhiều Duy ạ. Tôi nợ cậu một lời cảm ơn , tôi nợ cậu một lời xin lỗi , tôi nợ thứ tình cảm cậu dành cho tôi , tôi nợ một tiếng...............................


tình yêu như những giọt cacao khi uống thì ngọt ngào nhưng sau đó lại đắng ngắt.


Axiang !

namlun_thixm0ney
19-12-2009, 09:33 AM
Thấy ai cũng chê hết , nhưng với nấm , truyện này hay , cúm ơn bạn đã post

a xjang
20-12-2009, 12:27 AM
uhm. mình cảm ơn bạn nhé ! mình sẽ cố gắng ở những lần post truyện khác mong sẽ nhận được sự ủng hộ của bạn.

where is the love

a xjang
21-12-2009, 04:15 AM
bạn là kẻ phá hoại thành quả của người khác đấy biết không? bạn đã xóa post không nên xóa của tôi. thế là xong. hix


where is the love?