PDA

Xem đầy đủ chức năng : Rubik’s cube -love



witch_oz
08-12-2009, 06:15 AM
Fic's name: Rubik's cube - love
Author: Witch_oz
Status: on going
Rating: logical love

“Không phải không có anh thì mình sẽ chết... Hoàn toàn không phải vậy” - Tôi lảm nhảm với chính mình, cố giữ nhịp thở bình thường và đôi mắt ướt đẫm đừng khóc nữa.


Tính khí tôi nó ương bướng từ bé. Lắm lúc mưa gió bão bùng nhưng tôi mặc kệ, cứ xông vô mà chạy hụt mạng đến cửa hàng bách hóa chỉ để mua vài cây kẹo chocolate. Đến khi về thì bệnh nằm liệt giường mấy ngày. Nhưng chuyện đấy tôi mặc kệ. Con búp bê nằm thò lò ngay cạnh chân tủ, tóc nó bị tôi bứt trụi. Tôi yêu quí nó lắm chứ, nhưng chỉ được vài ngày đầu khi mẹ mới mua cho thôi. Một khi nỗ lực mè nheo của tôi đã thành công, tôi chẳng màng đến nó nữa. Giống như những trò chơi rẻ tiền, chơi một lần rồi vứt.

Tôi chán những lúc mẹ ca cẩm về cái này cái kia, chán những lúc papa nhậu nhẹt be bét về mà hôn hít tôi như thể tôi chỉ mới lên ba. Xấp giấy kiểm tra trên bàn thường xuyên làm tôi chóng mặt và buồn nôn. Mỗi ngày đến trường, tôi cảm giác như mình sắp sửa bị nhúng vào một tô súp khổng lồ với măng tây và lòng đỏ trứng. Tôi sống như một nàng công chúa từ khi mới lọt lòng.

Không hẳn cần phải giàu sụ mới có thể làm công chúa được. Nhưng tôi đoan chắc một điều: chỉ cần có một người cha như cha tôi, một người mẹ như mẹ tôi, một gương mặt như gương mặt của tôi, ừm, thân hình của tôi, và gì nữa...à phải rồi! Cần một phẩm chất thiên phú như tôi. Phẩm chất “công chúa”.

Nhưng một nàng công chúa luôn luôn cần một chàng hoàng tử. Khi bé, những câu chuyện cổ tích bà ngọai kể luôn luôn kết thúc với một dòng duy nhất: “Rồi họ sống hạnh phúc bên nhau trọn đời”. Sau đó tôi thường hỏi bà: “Thế nếu hoàng tử không ở bên công chúa nữa thì sao bà?”. Và câu trả lời rất đơn giản và sặc mùi xạo sự: “Họ luôn luôn hạnh phúc”. Tôi năm tuổi và không thèm tin điều đó. Nhưng vì bà lặp lại nó quá nhiều lần nên lúc tôi lên tám, đã thực sự tin rằng hoàng tử và công chúa sẽ mãi mãi hạnh phúc. Mãi mãi.

Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn muốn tin rằng cái kết thúc hạnh phúc đó là có thật. Tôi muốn giữ lại chiếc vương miệng, giữ lại chàng hoàng tử và giữ lại tình yêu của mình.

Nhưng có một điều mà tôi không nhận ra. Rằng tất cả những nàng công chúa trong truyện đều hiền lành, tốt bụng, vị tha, nhân hậu, bla bla bla...Những đức tính không hề có trong bản ngã của tôi. Thế nên tôi đã nhận được một kết cục khác. Thế đấy!

DAY 3

“ Nó không hề nhìn mày! Sao mày không chấp nhận một sự thật quá hiển nhiên rằng nó không để ý tới mày đi!” - con bạn thân thiết nhất của tôi xì xầm với dáng vẻ của mụ phù thủy ác độc, găm một nhát đau điếng vào tim tôi.

“Tại sao mày cứ phải đánh giá ánh mắt của nó sai lệch như vậy?” - tôi ca cẩm lại với vết thương đang rỉ máu, trong khi mắt vẫn cứ liếc trộm qua chỗ của Lâm.

“Thật không hiểu nổi? Một nửa con trai trong trường không đủ cho mày nuốt tim tụi nó à? Thôi lảm nhảm với tao nữa đi!” - nhỏ kéo cuốn sách qua một bên, để mặc tôi với cái mảng bàn trống không trước mặt. Tôi lại nhìn lên phía đối diện và lại thở dài.

“Nhưng tao chỉ muốn ăn tim một người thôi.” - Tôi nói nhỏ như thì thầm với chính mình.

~~~~~ BEFORE THAT DAY~~~~~


Tôi học anh văn ở Acet đã được hai khóa. Nói thật, vì con bạn tôi nó tỉ tê nghe tội quá nên tôi mới vác túi đi học chung với nó cho vui bạn vui bè. Chứ tôi chẳng thiết tha mùi mẫn thì với chốn này cả. Gì chứ anh văn thì tôi chả cần bồi bổ gì thêm.

Cuốc sống cứ trôi đều đêu. Sáng nằm ngủ đến tận mười giờ, ăn sáng và ăn trưa cùng một giờ, loay hoay là đến giờ đi học anh văn. Học xong là đi nhắng nhít với lũ bạn đến tận khuya. Hôm nào trời đẹp, gió hiu hiu và tinh thần thoải mái thì rủ con bạn thân đi hóng mát rồi lên thư viện học bài. Cũng nhiều khi học xong về nhà, hưởng chút khí lành trong khu vườn nhà tôi, đọc mấy trang sách, nghe nhạc, bơi lội, vẽ tranh, chơi violin ... những thú tiêu khiển tôi đã học được từ bé.

Nếu có ai nhìn vào mà bảo con bé này sống sướng, thì xin cho tôi được tự thú: tôi chán những thứ đó lắm, nhưng chỉ vì tôi không biết làm gì khác nữa.

(to be coun.)

sweetcandy_1910
09-12-2009, 03:27 AM
típ đi nào, mới có xíu ha.......làm sao mà nhận xét đươc..>"<

witch_oz
09-12-2009, 07:06 AM
Giữa trưa, bầu trời xám ngoét màu tro. Tôi lẳng cái túi lên vai và chường mặt ra khỏi nhà. Mấy ngày nay tôi cứ sụt sùi hoài, chắc là sắp bệnh rồi. Haiz... Ngày bắt đầu khóa học mới sao mà thảm sầu quá vậy nè.

Tôi đến trễ năm phút. Lớp đã gần như đủ người cả rồi. Đưa mắt tìm nhỏ bạn, tôi thấy cái ghế cạnh nó không còn trống. Tôi thất vọng, lê lết tấm thân đến chỗ ngồi trống phía bên kia, không quên liếc con bạn mình khi đi ngang qua nó. Nhỏ nhăn mặt van nài : " Thông cảm đi, tao cũng vô trễ mà".

Chán thật, không được ngồi kế nó để tám. Tôi bèn xoay sang hai bên dò tìm "hàng xóm". Ôi, một bà cô đeo kính cận và một đứa con gái ăn mặc đầy những thứ linh tinh trên người. Nhỏ quay qua dòm tôi. hỏi một câu hết sức ngây thơ và trật quẻ: " Are you Japanese?"

"What?" - thế tôi còn biết nói gì hơn đây?

"I asked are you Japanese" - Đôi mắt to tròn màu xám đen thật nổi bật trên nước da trắng muốt của nhỏ. Một gương mặt đẹp, tôi nghĩ vậy.

"Of course not. Look me like Japanese?" - tôi hỏi lại, vẫn còn hơi ngỡ ngàng.

"No, I'm just kidding!" - nói rồi nhỏ cười y như sảng. Dĩ nhiên tôi chỉ biết nhìn trân trối, chứ chẳng nói được thêm gì. Và tôi cũng bắt đầu có ý định xích ghế ra xa nhỏ một chút.

Gần nửa tiếng sau. Có người bước vào lớp tôi. Một tên con trai thật cao, tóc dài chấm vai, ướt sũng mưa, đang lúng túng phủi phủi gì đó trên áo. Hắn lẩm ba lẩm bẩm được vài từ gì đó với giáo viên mà tôi không thể nghe. Sau đó, hắn bước vô ngồi vào chỗ trống cuối cùng trong lớp.

Tôi ngồi bắt chéo chân, đôi mắt chăm chú nhìn đôi giày búp bê màu sữa của mình. Tôi bắt đầu lơ là với bài học...

"Listen, please"

"Huh?" - Tôi nhìn sang con nhỏ kế bên, nó đã nhăn mặt yêu cầu tôi hãy lắng nghe bài giảng. Ồ, một hành động tốt, nhưng đã chọn sai người để nói. Tôi tỏ ra khó chịu ra mặt, nói bằng tiếng việt với nó: "phiền à? ".

"No, I just give advice" - Nhỏ cười hiền lành với hai cái má lúm đồng tiền và đôi mắt tỏ ra quan tâm. Nhìn xinh cực kỳ. Tôi là con gái mà còn phải xiêu lòng [>.<]

"Thanks" - Tôi nói gọn lỏn rồi nhìn lên, bắt đầu tỏ ra chăm chú lắng nghe. Vừa khi ấy, tôi nhìn thấy gương mặt tên con trai vào trễ lúc nãy.

Tôi biết mình sẽ tỏ ra ngốc đến chừng nào nếu cứ tiếp tục nhìn chằm chằm vào cậu ta. Nhưng mắt tôi không thể nào gỡ ra khỏi cái khung ảnh trước mặt. Đó chính xác không phải là một gương mặt đẹp. Nhưng quá là hút hồn. Làm quái gì mà tôi biết lí do chứ. Không biết đó có phải là cảm nhận của riêng tôi không. ( Nhưng dần dà thời gian về sau, mới biết là sức hút đó không phải chỉ có hiệu lực với mỗi mình tôi)

Cậu ta nhìn lên. Mắt chúng tôi chạm nhau. Dĩ nhiên là tôi đã không hề chớp mắt. Thế nên tôi cảm nhận rõ ràng ánh mắt vô tình mà cậu ấy dành cho tôi. Một cái nhìn lướt qua, nhẹ nhàng và không hề mang tính xúc cảm. Tôi chợt thấy mình rối rắm. Phía bên kia, nhỏ bạn tôi đang dán cặp kính của nó vô mặt tôi, thể hiện rằng nó đang rất tò mò.

"Quá nam tính!" - giọng con nhỏ bạn thân thì thào đầy phấn khích bên tai tôi, lúc vừa mới ra chơi. Nhỏ tiếp tục : " Sao vậy công chúa? Đổ ngay cái nhìn đầu tiên à. Mày đừng làm tao sợ nhé"

"Lèm bèm quá" - Tôi giấu giếm càm xúc của mình mà đưa mắt tìm cậu ta trong canteen.

"Tao quên ví. Đợi tao chút" - tôi lấ cớ để lên lớp lại, tôi đoán là cậu ta còn trên lớp.

Và quả nhiên, trong lớp chỉ còn lại mình cậu ta. Đang ngồi... ngủ thì phải. Tôi giả vờ đến chỗ ngồi của mình rồi lục lọi cái túi xách. Tôi cố tạo ra càng nhiều âm thanh lẻng kẻng càng tốt. Nhưng không có dấu hiệu gì cho thấy là cậu ấy có nghe.

Một lẽ tất nhiên là tôi rất tự tin vào vẻ ngoài của mình. Chiều cao một mét sáu mươi chín, và gương mặt cá tính là hai thứ mà tôi được thừa hưởng từ mẹ. Trước giờ con trai theo tôi không thiếu, nếu không muốn nói là trong một số trường hợp thì quá phiền phức. Vì thế, vì cảm giác đầu tiên này, tôi quyết định hành động... mà không thèm suy nghĩ thêm nhiều.

Tôi móc chai nước lavie trong túi ra, thả cho nó lăn xuống đất. "Bộp" - nó lăn đến chân cậu ấy. Cậu ta ngước mặt lên:

"Xin lỗi, mình làm rớt chai nước" - Tôi cười nhẹ, lượm chai nước lên. Còn cậu ta chỉ làm một hành động là tiếp tục cúi mặt xuống bàn.

Tôi hoàn toàn mất hứng... và quê độ hết sức.

"Không xuống canteen à?" - Tôi hỏi tới.

"Không" -...hắn vẫn với tư thế đó mà trả lời.

"Vậy mình xuống trước nhé" - tôi cố vớt vác được thêm câu nào hay câu đó.

"..."

Tôi thấy hai lỗ tai mình lùng bùng. Làm gì trên đời này lại có tên con trai bất lịch sự đến thế.

"Này, tên gì vậy?" - tôi bực quá nên liều mạng hỏi luôn. Không nhân ra giọng điện mình có chút cộc cặn

"Lâm. Sao em phiền quá vây?" - cậu ta ca cẩm cái kiểu nói chuyện với thú cưng. Còn gọi tôi là em. Nhìn mặt cậu ấy chắc chỉ độ tuổi tôi thôi chứ không hơn gì.

Tự nhiên tôi thấy mình gan dạ đến lạ lùng. Tôi tiến đến chỗ cậu ta và mời mọc với chất giọng ngọt ngào nhất mà tôi có thể chế ra:

"Lâm, hay cậu đi xuống canteen uống gì với mình không?"

Đáp lại nỗ lực bản thân của tôi là năm giây yên lặng và một từ: "Không". Gương mặt vẫn chưa nhấc ra khỏi mặt bàn. Nghĩ không lầm thì chắc ai đã chuốc thuốc ngủ cho cậu ta.

Tôi đứng ngỡ ngàng trên đôi giày búp bê màu sữa xinh xắn đến tận một phút sau mới lấy lại bình tĩnh mà lết xuống canteen.

kyo_xoxox
10-12-2009, 10:14 AM
nhanh post chap mới tg nhé:)
...........................