Ðăng Nhập

Xem đầy đủ chức năng : [Long Fic] Open my heart - vannie211



Má Lúm
08-12-2009, 02:04 AM
Author: Van
Status: on-going
Rating: 16+
Pairing: những nv trong fic
Disclaimer : tính cách và số phận của nv đều thuộc về tác giả
Thể loại: Romace, Mix
Note: nếu có ai đã đọc Paradise của Judith McNaught và cảm thấy vài điểm tương đồng, Van nói luôn là lấy ý tưởng từ truyện đó. Nhưng hòan tòan không phải copy. Thanks
Nguồn: Krfilm

Catherine
Tình yêu của tôi đã chết từ rất lâu về trước, cùng một sinh linh chưa bao giờ được chào đời

Mike
Tôi quan hệ với đàn bà. Nhưng không bao giờ yêu họ. Tất cả đàn bà đều như nhau chẳng phải hay sao?

Elena
Bạn tin vào soulmate không? Tôi thì có đấy. Nghe có vẻ ngu ngốc, tôi biết. Nhưng…cuộc đời luôn có rất nhiều bất ngờ mà. Ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra. Cho nên…tôi sẽ chờ cho đến khi soulmate của tôi xuất hiện

Ryan
Yêu ah? Là gì vậy nhỉ? Tôi nghĩ….nếu được….tôi sẽ thử một lần

Joe
Hạnh phúc khi thấy cô ấy cười
Đau khi cô ấy khóc
Vậy…có gọi là yêu không?

Hye Sun
Một người phụ nữ hạnh phúc nhất là khi yêu và được yêu

Min Ho
Tôi muốn những người tôi yêu thương đều được hạnh phúc

Jay
Trong tình yêu không có đáng hay không đáng. Chỉ có sẵn sàng hay không

Fic này nảy ra ý tưởng trong một đêm trời mưa nằm đọc Paradise. Không chắc là vui hay buồn, chỉ là cảm xúc bất chợt nảy ra, và viết
Mong mọi người ủng hộ

:)
08-12-2009, 02:05 AM
Chapter 1
Part 1 Sunny day
Ngày nắng

http://i612.photobucket.com/albums/tt201/vannie_cute/60.gifhttp://i612.photobucket.com/albums/tt201/vannie_cute/29.gifhttp://i612.photobucket.com/albums/tt201/vannie_cute/160.gif

Vegas 2001

- Today, I pronouce Michael and Catherine husband and wife.
Catherine quay sang nhìn Mike, khẽ mỉm cười
Anh cũng đang cười
Những nụ cười hạnh phúc. Rất thật
Và họ hôn nhau
Giữa tòa giáo đường ấm áp


Seoul 2009
Royal hotel

Trong căn phòng rộng, người đàn ông lớn tuổi và cô gái đang nằm trên giường. Hôn nhau
Bàn tay ông ta lướt dần xuống những chiếc nút trên ngực áo cô
- Chờ đã
Cô gái giữ tay ông ta lại, bước xuống giường
- Kí vào hợp đồng trước
- Thôi nào em. Anh đã hứa là sẽ kí mà
- Lời hứa của đàn ông còn đáng tin sao?
Cô gái nói bằng giọng lạnh ngắt. Gương mặt không một nụ cười
Tờ giấy được đưa về phía người đàn ông. Ông ta nhăn nhó một lát những rồi cũng kí vào
Giật lại bản hợp đồng, cô thong thả bước về phía chiếc bàn nơi góc phòng, mở cặp bỏ nó vào trong
Người đàn ông bước theo sau
Khi chiếc khóa vào đóng lại, hai bàn tay thô kệnh đã vòng qua ôm lấy eo cô
Những nụ hôn ướt đẫm rơi xuống cổ
Rồi đến vai
Cô gái ngã xuống giường
Từng chiếc nút áo bung ra
Người đàn ông khẽ vuốt lên mũi cô
Đột nhiên…cô gái ngồi bật dậy, bình thản cài lại áo trong cái nhìn sửng sốt của người đàn ông
- Em…
- Đủ rồi
Câu nói buông ra cụt ngủn cùng lúc cô đứng dậy, bước đi
Người đàn ông nhòai người, chụp lấy tay cô
- Sao vậy em?
Hơi quay lại, cô nhếch môi cười
- Ông làm tôi phát tởm
Giật mạnh tay mình, cô gái với lấy chiếc cặp da đen bóng, bước đi thẳng về phía cửa
Để lại phía sau một gã đàn ông đang nghiến răng đầy tức tối
- Catherine Chu, cô giỏi lắm

Bước đi trên đường, tay Catherine chạm vào mũi mình, như là vô thức

- Nơi này anh đã đặt cọc rồi. Không ai có thể chạm vào
- Anh lấy gì đặt cọc đây?
- Cái này
Người con trai cúi xuống hôn lên mũi cô. Nụ hôn nhẹ và ấm
- Một nụ hôn của anh mà không cho ai đụng vào mũi em sao? Em đâu có mất giá như thế
- Chỉ là đặt cọc thôi. Sau này anh sẽ trả đủ cho em
- Trả bằng cái gì?
- Cuộc đời anh
Tiếng cười bay lên cao vút
Như muốn chạm đến bầu trời

- Cuộc đời của anh?
Cô thì thầm, và bật cười chua chát
- Không bao giờ thuộc về tôi nữa rồi. Vậy tại sao tôi vẫn không thể cho ai chạm vào chỗ này
Đứng lại, cô giơ bàn tay lên rồi đưa mắt nhìn
Ánh mặt trời rơi qua những kẽ tay
Lấp lánh
Mắt cô nhìn chăm chăm vào ngón áp út
Nơi mà….rất lâu về trước….đeo một chiếc nhẫn
Thứ duy nhất dùng để trói buộc hai con người không quan hệ với nhau
Hết rồi
Đã hết thật rồi
Nhưng sao trái tim vẫn không thôi thổn thức

NYC 2009

Mike ngồi dậy, nhẹ nhàng gỡ cánh tay nõn nà đang chòang qua người mình, bước xuống giường. Trong ánh sáng lờ mờ của buổi bình mình
Với tay lấy ấm café bằng thủy tinh trong suốt, Mike rót vào ly rồi đưa lên miệng
Lạnh ngắt

- Café nguội ngắt như vậy mà anh cũng uống được hay sao?
- Anh không có thời gian nấu café. Lâu dần trở thành thói quen
- Anh có nghe câu này chưa? Đưa tôi xem bình café của bạn, tôi sẽ biết vợ bạn là người như thế nào?
- Câu này do ai nói thế?
- Catherine Chu
Mỉm cười thật tươi, cô giật lấy bình café trên tay anh, bước vào bếp


Nụ cười sáng rực đó như vẫn còn trước mặt
Vậy mà đã quá lâu rồi
- Honey. Why do you up so early?
Cánh tay vòng qua người ôm xiết lấy Mike kéo anh trở về thực tại
Uống cạn tách café trên tay, Mike nắm lấy bàn tay đang đặt trước bụng mình, chậm rãi quay lại
Gương mặt cô gái càng trở nên xinh đẹp trong ánh sáng tờ mờ lúc này đây
- What’s up?
Cô hất mặt, mỉm cười
Mike không đáp, vẫn cúi đầu nhìn cô gái với tóc vàng óng trong chiếc áo sơmi của chính anh
- What do you want?
- You
Mike cúi xuống hôn lên đôi môi cô gái. Rất mạnh
Rồi nhấc bổng cô lên chiếc bàn bếp đối diện
Cái áo sơmi rơi xuống
Một ngày mới….đang bắt đầu


Seoul airport

Ryan nhìn cái đồng hồ đến lần thứ n, rồi chán nản buông thõng tay, hướng mắt về ô cửa kính trong suốt của phòng check out
- Cái thằng này…đã hẹn là 12 giờ mà. Sao giờ này còn chưa thấy
Cuối cùng chịu hết nổi, anh quyết định đi mua gì đó uống để có sức mà…đợi tiếp

Chuyến bay từ Milan vừa hạ cánh
Hành khác lũ lượt kéo ra
Cô gái Châu Á nhỏ bé mặc quần jean rách rối và chiếc áo khóac da chằng chịt dây kéo. Chiếc mũ lưỡi trai đính hạt lấp lánh che đi một phần mái tóc dài loăn xoăn màu nâu đỏ
- I’m comin Seoul
Tiếng hét của cô gái vang vọng khắp khỏang sân bay đông người khiến ai nấy đều trợn mắt nhìn hết sức sững sờ
Biết mình hơi lớn tiếng, cô lè lưỡi, cúi đầu kéo chiếc valy bước nhanh
- Ouch
- Ouch
Hai tiếng la vang lên gần như cùng một lúc
Cô gái nhận ra mình đang ngồi bệt dưới sàn, chiếc túi xách mở bung, đồ đạc rơi tung tóe
- Ya anh đi đứng kiểu gì đấy hả?
Vừa nhăn nhó xoa cái bộ phậ mới tiếp đất không lấy gì nhẹ nhàng của mình, cô vừa càu nhàu
- Này là cô đụng vào tôi đấy
Chàng trai tóc nâu cũng không hiền lành gì, lập tức độp lại ngay
- Cái gì? Tôi đụng anh?
- Chứ gì nữa. Cô vừa đi vừa tìm vàng dưới đất hay sao mà không chịu nhìn đường
- Anh thấy tôi sao không né?
- Làm sao tôi biết cô sẽ lủi vào tôi
- Chứ không phải anh cố tình ah?
- Cố tình cái gì?
- Đụng vào tôi. Không chừng muốn sàm sỡ
- Cái gì? Sàm sỡ cô?
- Chứ sao nữa
- Xin lỗi đi. Tôi chưa điên
Đúng lúc cô gái đang gân cổ lên tính cãi tiếp thì…
Reng…reng….reng….
Chàng trai móc điện thọai trong túi ra
- Alo
- ……..
- Ok…tao đến ngay
Cúp máy, anh quay sang cô gái đang lúi húi nhặt lại đồ đạc
- May cho cô đấy. Tôi có việc phải đi bây giờ
Nói rồi, anh quay lưng chạy vụt đi trước khi cô gái kịp nói thêm điều gì
- Yaaa anh…này….
Sau khi thấy sự kêu réo của mình là vô ích,cô gái nhăn nhó cúi xuống nhặt nhạnh những thứ còn lại. Vô tình, cô nhìn thấy vật gì óng ánh trên nền đất
- Cái gì đây?
Cô nghiêng đầu nhìn sợi dây chuyền bạc có mặt trái tim trên tay mình
- Chắc là của tên đó. Đàn ông con trai mà đeo dây chuyền màu mè như vậy. Đúng là đồng bóng
Lẩm bẩm một mình, cô chống tay đứng dậy, hòa vào dòng người đông đúc

Mike ngồi trên dãy ghế chờ giữa sân bay. Khuôn mặt lạnh lùng không cảm xúc
Giọng nói của người phát thanh viên trên màn hình TV lớn đặt gần đó khiến anh chú ý
- Hôm qua, ngày 20/10, Catherine Chu lại bị bắt gặp ra ngòai với một người đàn ông. Đã là người thứ 4 trong năm nay. Rốt cuộc ai mới là người đàn ông thực sự của cô tiểu thư này đây?
Nụ cười lướt qua khiến khuôn mặt Mike càng trở nên lạnh lẽo
Con người của cô…là như vậy có phải không?


Căn phòng rộng và lạnh buốt
Catherine xoay mặt về phía ô kính lớn, để luồng ánh sáng ôm ấp lấy mình
Ấm quá
Giống như một vòng tay mà đã rất lâu rồi không còn thuộc về cô


Sao không ôm em như lần đầu tiên anh đến
Sao không hôn em như ngày nào còn lưu luyến

Hết rồi…rất lâu rồi…có gì để mà lưu luyến?
Catherine quay lại khi nghe tiếng cửa mở. Không cần ngước lên, cô cũng biết được người bước vào là ai. Ở đây ngọai trừ một người ai có thể bước vào phòng cô mà không cần gõ cửa
- Thế nào rồi?
Người đàn ông đó,cha cô, nói bằng giọng khô khốc
Không đáp, Catherine với lấy chiếc phong bì đưa cho ông
Tiếng bước chân vang lên
Rồi đột nhiên dừng lại
- Tối nay Global sẽ mở buổi tiệc thông báo việc thay đổi nhân sự
- Con sẽ đến
Ông bỏ đi rồi. Căn phòng lại trở nên im lìm đáng sợ
Nắng vẫn đang soi vào ô của


Vì đâu anh hỡi ngày mưa đã qua đi lâu thật lâu
Mà sao nắng hòai…vẫn chưa hong khô niềm đau?

.APPLE.
08-12-2009, 02:08 AM
trời đất :sr: đọc tưởng truyện dzê nữa cơ, làm tò mò chết dc :5:

:)
08-12-2009, 02:26 AM
trời đất :sr: đọc tưởng truyện dzê nữa cơ, làm tò mò chết dc :5:

Truyện dê là truyện chi :phu:.


Part 2 The Smiling Tears
Giọt nước mắt khô

http://i612.photobucket.com/albums/tt201/vannie_cute/animationgirl47.gif

Chiếc xe đua màu vàng chóe lướt đi trên đường đầy kiêu hãnh
- Sao đến bây giờ mới chịu về thằng khỉ
Ryan hơi liếc mắt sang nhìn Mike, tay vẫn giữ lấy vô lăng
Khuôn mặt đẹp…vô cảm….
8 năm rồi….thứ gì cũng đều thay đổi
- Tao đưa mày đến khách sạn
Giọng Ryan nhẹ lại. Lâu quá rồi, anh không được thấy lại nụ cười của thằng bạn thân
- Đừng. Về nhà đi
Anh muốn nói gì đó. Nhưng Mike đã quay mặt nhìn ra ngòai ô kính
Thở dài, Ryan hiểu là mình nên yên lặng
Trời vẫn nắng
Nhưng….đã không còn ấm áp nữa rồi


Tiếng chuông vang lên réo rắt giữa căn phòng vắng lặng. Chớp mắt, Catherine với tay nhấn nút trên chiếc điện thọai bàn
- Catherine
- Chuyện gì vậy Steve?
- Có một người đàn bà lấy cắp đồ trong cửa hàng. Nhưng lại nhất quyết không chịu nhận. Cô đến giải quyết có được không?
- Tôi xuống ngay
Nói rồi, cô kéo ghế đứng dậy


Catherine đẩy cửa bước vào. Căn phòng nhỏ chỉ có một chiếc bàn. Ngọn đèn trên cao tỏa thứ ánh sáng nhợt nhạt
Cô gái còn rất trẻ ngồi nơi góc bàn. Thân hình gày gò run rẩy
- Xin chào
Ngồi xuống, Catherine nói thật nhẹ để trấn an cô gái đang vô cùng sợ hãi
Đôi mắt mớ lớn tràn ngập sự kinh hòang. Bàn tay cô càng lúc càng run rẩy
- Những thứ này là do em lấy có đúng không?
Cô gái không đáp, chỉ một mực lắc đầu
- Em biết tội ăn cắp nếu đưa ra tòa thì sẽ bị xử ra sao không?
Đôi mắt xám mệt mỏi ngước lên nhìn Catherine chờ đợi
- Nếu nhẹ thì có thể bị xử tù treo. Nặng hơn có lẽ sẽ phải vào nhà giam. Em muốn vậy hay sao?
- Nếu….
Giọng nói vang lên khẽ và yếu đến mức khó khăn lắm Catherine mới nghe được
- Nếu…tôi nhận thì tôi có thể đi chứ?
- Phải
- Thật….không?
- Tôi hứa với em
Cô gái chớp mắt như đang suy nghĩ. Cuối cùng, cô gật đầu
- Tôi…đã lấy
Catherine lặng yên nhìn vào gương mặt nhợt nhạt của cô gái. Lát sau, cô nhẹ nhàng lên tiếng
- Tôi đã gặp rất nhiều người vào cửa hàng lấy cắp đồ cùng độ tuổi với em. Thông thường, họ đều lấy trang phục hay trang sức dành cho mình. Nhưng em thì khác. Em chỉ lấy vài bộ quần áo trẻ con và thức ăn. Những thứ đó không phải lấy cho em. Đúng không?
- Tôi…
Thân hình cô gái càng thêm run rẩy. Đôi mắt tràn ngập sự bối rối
- Nếu em không chịu nói. Chúng tôi không thể giúp cho em
- Tôi…tôi…thực sự không muốn đâu. Tôi…
Dòng nước mắt tràn ra chảy dài trên má cô
Giọng nói càng lúc càng hỏang lọan
Khẽ chớp mắt, Catherine đẩy hộp khăn giấy về phía cô gái
- Em bình tĩnh lại đi
Cô gái chùi mắt, giọng vẫn còn sũng nước
- Những thứ này là tôi lấy cho con gái của tôi. Con bé mới được 6 tháng thôi. Khi tôi vừa tốt nghiệp trung học đã có thai. Người đàn ông đó bỏ tôi đi. Cha mẹ đuổi tôi ra khỏi nhà. Tôi chỉ có một mình. Cuộc sống thật sự rất khó khăn. Nhưng vừa rồi con gái tôi bệnh rất nặng. Tôi lại vừa mất việc làm. Tôi…tôi chỉ….chỉ muốn lấy chút đồ cho con bé. Tôi thực sự
Nước mắt chảy theo từng lời kể đầy run rẩy
Gương mặt Catherine vẫn không có chút cảm xúc. Nhưng ánh mắt cô xao động
Dường như…cô thấy lại mình 8 năm về trước
Đúng lúc đó, cánh cửa bật mở
- Thế nào rồi Catherine?
Không đáp, cô khẽ gật đầu
Steve đưa tờ giấy cho Catherine, rồi bước ra ngòai
- Ký vào tờ giấy này thì em có thể đi
- Tôi..tôi phải ký sao?
- Chỉ là bản cam kết em sẽ không lấy cắp ở cửa hàng chúng tôi nữa
- Nhưng….
- Nếu tôi muốn kiện em thì chỉ lời thú nhận lúc nãy của em đã đủ rồi
Rất nhanh, cô đóan được ý nghĩ của cô gái trẻ
Chớp mắt, cô gái với tay lấy cây viết trên bàn, kí vào tờ giấy
- Tôi…có thể đi rồi chứ?
- Em ngồi chờ ở đây một lát. Có thứ này cho em
- Các người còn muốn tôi làm gì?
Vẻ sợ hãi tràn lên trong đôi mắt cô gái
- Chúng tôi không làm gì em đâu. Yên tâm đi
Nói rồi, cô đứng lên mở cửa bước đi
- Xong rồi chứ?
- Lấy vài bộ quần áo trẻ con cỡ 6-12 tháng và ít thức ăn cho cô gái đó
- Như vậy không hợp lệ
- Được rồi. Tiền những thứ đó trừ vào lương của tôi
Catherine bước về phía thang máy
- Chờ đã
Tiếng gọi yếu ớt vang lên khiến Catherine dừng lại. Cô gái trẻ cầm lấy túi đồ chạy nhanh về phía cô
- Còn chuyện gì nữa sao?
Đứng yên, Catherine chớp mắt nhìn cô gái. Gương mặt cô đã có vẻ linh họat trở lại
- Cám ơn
- Không có gì
Khi cô dợm quay đi thì cô gái đã lần nữang lên tiếng
- Thực ra….tôi đã nhìn thấy chị trên TV và báo chí rất nhiều lần. Những lúc đó, tôi luôn nghĩ chị là lọai đàn bà giàu có dùng tiền bạc để chơi bời. Nhưng cho đến hôm nay, tôi mới biết là không phải
Catherine chớp mắt, nhìn chăm chăm vào gương mặt gương mặt cô gái trước mặt mình
- Đây là Yumi, con gái của tôi
Cô gái mở bóp, lấy ra một tấm ảnh đứa bé sơ sinh. Con bé đang cười với hàng nứu trống hóac
Catherine nghe bụng mình quặn lên
Nếu con gái của cô có thể ra đời…có lẽ nó cũng đáng yêu như vậy
- Tôi hứa sẽ không bao giờ làm điều gì ngu ngốc như hôm nay nữa. Vì bản thân, cũng vì con gái của tôi
Cô gái mỉm cười, cúi đầu lần nữa trước khi quay đi
- Chờ một chút
Quay lại, cô gái nhìn Catherine đầy ngạc nhiên
- Em tên là gì?
- So Yoen
- Ngày mai em có thể đến bộ nhân sự phỏng vấn. Nói rằng tôi giới thiệu
Catherine quay đi ngay sau câu nói. Nhưng So Yoen vẫn kịp nhìn thấy nụ cười lướt qua trên gương mặt xinh đẹp đó
Nụ cười đầu tiên cô thấy ở cô gái này. Buồn như nước mắt


Vì anh luôn thấy em cười
Đâu có nghĩa không giọt lệ rơi

Mike vòng tay mở cánh cửa hàng rào bằng gỗ trắng. Anh bước đi trên con đường trải sỏi giữa khu vườn ngập tràn ánh nắng
Cảnh vật quen thuộc lắm dù đã rất lâu rồi anh không trở lại
Bóng dáng người con gái đang lom khom bên khóm hoa khiến anh khẽ mỉm cười
- Chị Hai
Cạch
Chiếc bình tưới trên tay Hye Sun rơi xuống
Cô đưa lên dụi mắt, như không tin vào những gì mình nhìn thấy
- Yi Jung ah?
Vừa dứt lời, cô chạy đến ôm chầm lấy cậu em đã rất lâu không gặp
Mike mỉm cười, vòng tay qua người bà chị của mình
Bỗng nhiên Hye Sun giơ tay đập mạnh vào người Mike khiến anh nhăn nhó
- Áh. Sao đánh em?
- Thằng khỉ gió này. Biến đâu mất 6,7 năm trời vậy hả?
- Đau đó
- Biết đau sao còn dám bỏ đi kiểu đó
- Thì bây giờ em đã về rồi
- Sau này mà còn vậy nữa thì em chết chắc
Nói rồi, cô nắm tay Mike lôi đi
Bước chân Mike hơi dừng lại nơi bậc cửa. Anh nghe trong lòng xao lên những cảm xúc từ rất sâu trong quá khứ
Ngôi nhà này là nơi anh đã lớn lên suốt mười mấy năm trời
Lâu lắm rồi anh không quay lại
- Sao còn đứng đó? Ngồi xuống đi
Tiếng gọi của Hye Sun khiến Mike giật mình. Mỉm cười, anh ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Hye Sun
Cô rót nước ra tách, đẩy đến trước mặt Mike
- Mấy năm qua em đã đi đâu?
- Em xin quay lại Mỹ, làm việc cho một vài công ty
- Và không thèm liên lạc với chị lấy một lần
- Thôi mà. Đừng đay nghiến nữa. Dù sao em cũng đã về rồi đó thôi
- Lần này em ở lại bao lâu?
- Em cũng chưa biết nữa
Hai người yên lặng
Hye Sun xoay xoay tách trà trên tay
Yên lặng
- Em…có gặp lại Cat….
- Min Ho đâu rồi?
Mike cắt ngang câu hỏi chưa kịp hòan thành của Hye Sun
Ngước lên, cô khẽ thở dài
Mike đang cười….nhưng đôi mắt…chất chứa nỗi buồn không thể nói
Sao phải chịu đựng như vậy chứ đồ ngốc?

- Surprise
Hye Sun hét lớn khi cánh cửa vừa hé mở
Cô gái Châu Á với đôi mắt đen láy mở lớn nhìn cô
Cô cũng nhìn lại với đôi mắt mở to không kém
- Cô…
- Who’s that?
Mike từ phía sau bước ra. Bước chân anh dừng lại khi thấy Hye Sun
- Noona. Sao chị ở đây?
- Chị đến thăm em
Cô đáp, mắt vẫn nhìn cô gái kia không chớp
- Cô này là bạn gái em ah?
Cuối cùng, Hye Sun cũng hỏi được điều mình muốn hỏi
- Hell no
Hai giọng nói cùng hét lên. Vẻ mặt hai đứa nhóc khiến Hye Sun không khỏi bật cười
- Cô ấy là bạn em thôi. Vào nhà đã chị Hai
Sau khi đã ngồi xuống ghế, Hye Sun lập tức nhìn cô gái
- Chị là Hye Sun, chị của Yi Jung. Còn em?
- Em tên Catherine
Cô mỉm cười. Nụ cười sáng rực khiến người khác cảm thấy yên lòng
Tự dưng mà Hye Sun cảm thấy thích cô nhóc mới quen này



- Tình hình ba thế nào rồi?
- Bác sĩ nói bệnh của ba đã rất nặng. Nhiều nhất là sống thêm được 3 tháng nữa
Hye Sun đáp bằng giọng thật nhỏ. Chính cô cũng không muốn tin vào điều này
Những tia nắng cuối ngày rơi xuống chiếc ghế đá hai người đang ngồi
Đột nhiên, cô nhận ra tay Mike lấp lánh
- Yi Jung ah. Em….
Đôi mắt Hye dán chặt vào chiếc nhẫn nơi ngón áp út bàn tay anh
- Em kết hôn rồi chị Hai
- Cái gì? Lúc nào? Với ai?
- Là Catherine
- Hai đứa…sao không chịu nói với ai tiếng nào thế hả?
- Catherine đang có thai. Em định sau khi sinh sẽ dẫn cô ấy về ra mắt ba. Nhưng bây giờ….
Mike gục đầu xuống hai bàn tay
Hye Sun thở dài, vỗ nhẹ lên lưng anh
Hòang hôn đang buông xuống


Hoàng hôn dốc em đứng một mình
Hoàng hôn dốc mình em khóc
Khi ta đi ngang em
Nhìn nghiêng, một giọt nước mắt rơi
Khi ta vượt qua em
Nhìn lại...em nước mắt đôi dòng
Vì sao em lại khóc?
Vì sao em...vì sao?

.APPLE.
08-12-2009, 02:34 AM
@ : ) truyện dzê là cái phần nì nè :5:
Trong căn phòng rộng, người đàn ông lớn tuổi và cô gái đang nằm trên giường. Hôn nhau
Bàn tay ông ta lướt dần xuống những chiếc nút trên ngực áo cô

thấy cũng dc :D đọc tiếp :hihi:

:)
08-12-2009, 02:39 AM
@ : ) truyện dzê là cái phần nì nè :5:

thấy cũng dc :D đọc tiếp :hihi:

Ai vẹ cứ chăm chăm vô cấy đoạn nớ chi :so_funny:.


Part 3 Wind
Gió

http://i612.photobucket.com/albums/tt201/vannie_cute/animation_16.gifhttp://i612.photobucket.com/albums/tt201/vannie_cute/animation_3.gifhttp://i612.photobucket.com/albums/tt201/vannie_cute/animation_6.gif

Royal Hotel 7:00 p.m

Chiếc limousine dừng lại trước cổng. Mở cửa.
Cô gái bước xuống
Hàng trăm ánh đèn flash lóe lên sáng rực
Cô gái không cười. Gương mặt xinh đẹp lạnh buốt như cơn gió đầu đông vừa thổi qua đây

Cách đó không xa, một chiếc xe khác cũng vừa đỗ lại
Chàng trai bước xuống
- Mike. Cậu đi đâu vậy hả? Tôi đã gọi cho cậu rất nhiều lần
Người đàn ông lớn tuổi bước đến, vẻ nhẹ nhõm không giấu được trên gương mặt
- Thì bây giờ tôi đã đến rồi
Giọng Mike bình thản…không cảm xúc
- Được rồi. Vào trong nhanh đi. Chỉ chờ cậu thôi đấy
Gật đầu, anh bước đi
Anh không biết rằng, có một đôi mắt đang dõi theo anh
- Người đàn ông đó là ai?
Cô gái xinh đẹp quay sang hỏi người đứng cạnh mình
- Michael So, một trong những người đứng đầu của Global tại Mỹ
- Tại sao anh ta lại về Hàn Quốc?
- Tôi không biết
- Thì đi điều tra đi, đồ ngốc
- Dạ thưa tiểu thư
Đôi mắt đen nhánh hơi nheo lại, cô gái mỉm cười
- Đẹp trai thật

Mike đứng bên ô cửa sổ, nhìn xuống
Đường phố Seoul về sáng rực ánh đèn
Đã lâu quá rồi...
…thứ gì cũng đều thay đổi
- Mike
Tiếng nói vang lên phía sau lưng
Mike vẫn không quay lại
- Đến giờ rồi. Mọi người đang chờ cậu
- Tôi biết rồi
- Vậy nhanh lên nhé. Tôi ra ngòai trước
Người đàn ông nhìn theo bóng Mike hắt ra từ ngọn đèn đường bên dưới
Thở dài, ông lắc đầu quay bước
- Matt ah
Giọng nói lạnh lẽo….như không khí trong chính căn phòng này
- Cám ơn
Nụ cười khiến những nếp nhăn trên mặt người đàn ông giãn ra
- Là nhiệm vụ của tôi mà
Cánh cửa khép lại
Gian phòng trở nên yên ắng
Đâu đó, tiếng nhạc văng vẳng vọng sang


Livin' my life in a slow hell
Different girl every night at the hotel
I aint seen the sun shine in 3 damn days
Been fuelin' up on cocaine and whisky
Wish I had a good girl to miss me
Lord I wonder if I'll ever change my ways
I put your picture away
Sat down and cried the day
I can't look at you while I'm lyin' next to her
I put your picture away, sat down and cried today
I can't look at you while I'm lyin' next to her

Môi anh nhếch lên thành một nụ cười
Cuộc đời tôi trở nên như vậy….đều chỉ vì cô

“ Cuộc sống nghèo khổ của anh, em sống không nổi. Từ nhỏ em đã quen sống sung sướng rồi, mà anh lại không thể đem đến cho em những gì em cần. Xin lỗi Mike. Chúng ta li hôn
Tạm biệt”

Bàn tay Mike xiết chặt đến tím bầm
- Tất cả những gì cô muốn…chỉ là tiền thôi? Bây giờ tôi đã có rất nhiều...Nhưng tại sao cô không quay lại?
Đôi mắt đen nhánh sáng rực lên trong bóng tối
Nỗi đau…..
……Giằng xé
Phía dưới…ánh đèn vẫn sáng

Việc xã giao với những gã đàn ông bu quanh khiến Catherine mệt mỏi
Ánh mắt hau háu của họ gần như sáng rực khi thấy cô
Trong đó rất nhiều người đã có vợ
Thậm chí có người con gái còn lớn tuổi hơn cô
Đàn ông….
….đều đốn mạt như vậy mà thôi
Suy nghĩ đó khiến cô bất giác bật cười
Nụ cười đắng chát
- Xin giới thiệu CEO mới của tập đòan chúng tôi…Mr Micheal So
Choang
Ly rượu trên tay Catherine rơi xuống
Vỡ tan
Cái tên vừa được gọi giống như cái bạt tai giáng thẳng vào đầu cô
Đau buốt
Quay phắt lại, Catherine cảm giác như tòan thân mình tê cứng
Người đàn ông đứng trên sân khấu. Giữa ánh đèn rực rỡ
Anh cười
Nụ cười lấp lánh
Đôi mắt đó…
Gương mặt đó….
Là anh….thực sự là anh

- Mike đến đây
Vừa bước xuống khỏi sân khấu, Mike đã bị ai đó nắm lấy tay lôi đi
- Catherine
Bước chân Mike khựng lại vì cái tên vừa nghe được
Catherine?
Cái tên này….
- Mike, đây là Catherine, hiện là CCO ( Chief Customer Officer ) của tập đòan Inc
Cô gái đứng đó. Đôi mắt nâu mở to
Là khuôn mặt này….8 năm qua chưa có giây phút nào anh quên được
- Catherine đây là Mike, một người bạn cuả tôi lúc ở New York. Anh ấy là CEO mới của Global
Hai đôi mắt nhìn nhau
Không chớp
Khỏang cách giữa họ….
…..Xa quá….
Không cách nào chạm được vào nhau
- Xin chào. Rất vui được gặp
Nở một nụ cười hòan hảo, Mike chìa tay đến
Catherine chớp mắt
Trái tim cô như bị bàn tay vô tình nào xiết chặt
Nghẹt thở
Đau


The longest distance in this worl
Is not from ocean to ocean
From continent to continent
It’s when I stand before you
But I can’t…tell you…how much I love you


- Này anh kia
Mike quay lại sau tiếng gọi
- Phải. Là anh đó
Catherine gật đầu, đưa tay lên ngoắc ngoắc
- Có chuyện gì?
- Anh tên gì?
- Hình như tôi không có bổn phận trả lời cô
- Tôi là khách. Anh không biết khách hàng là thượng đế hay sao?
Catherine hất mặt, nhướng mày đầy thách thức
- Mike
Giọng anh hắt ra đầy mệt mỏi
Cả ngày làm việc mệt muốn đứt hơi, giờ lại gặp thêm con bé này
- Tôi là Catherine
Bàn tay nhỏ nhắn chìa ra trước mặt
Vô thức, Mike bật cười
Catherine hơi sững lại
Vì nụ cười của người con trai đó
Sáng rực
Bàn tay anh…sao lại ấm đến như vậy?
Khiến cho cô thấy yên bình kì lạ

Nụ cười này…không phải
Lạnh lẽo….giả tạo….
Anh thay đổi rồi
Anh không còn thuộc về tôi nữa. Có phải hay không?

- Tôi nghĩ lần sau ông nên cẩn thận hơn một chút khi chọn bạn đó, ông Kim
Catherine quay đi. Gương mặt bình thản…đến lạnh lùng
Phía sau, Mike vẫn đứng yên
Bàn tay chơi vơi không điểm tựa
Khóe môi anh nhếch lên
Lạnh………
………..Đắng
Cô muốn tiền? Tôi đã có rất nhiều
Cô muốn quyền lực? Tôi cũng đã hết sức mà dành được
Rốt cuộc…tôi phải làm sao nữa? Nói tôi biết đi….Catherine
Tôi phải làm sao đây?
Để trái tim thôi đừng đau nữa
Để có lại được nụ cười của em?

Con phố về khuya lồng lộng gió
Người con gái bước đi
Một mình
Bước chân lang thang vô định
Ngọn gió thổi qua
Như nụ hôn ai đó lướt qua trên má
Lạnh


Gió! Gió cứ vương vấn điều gì! Gió cứ quấn quít điều gì!

Bên tai em là tiếng anh nói với em phải không gió ơi!

Gió! Gió hát bên em thầm thì! Gió hát bên em điều gì!

Cho em nghe lại tiếng anh yêu đang kề bên gió ơi!
Gió!
Có nghe chăng từng đêm!
Nổi đau như dày thêm!
Thời gian ơi! Một lần thôi!

Em muốn nghe thêm một lần nữa
Anh nói rằng “Anh rất yêu Em!”


- Anh biết không, tôi rất thích gió
- Tại sao?
- Vì gió có thể giúp tôi lau khô nước mắt
- Nhưng không thể thổi đi nỗi buồn

Bàn tay nhẹ nhàng chạm vào má cô
Ấm áp
- Gió lạnh lắm….sau này…để tôi lau nước mắt cho cô
Đôi mắt anh….dịu dàng quá
Khiến lòng cô mềm lại
Giữa con đường lộng gió
Cô nép vào người anh
An tòan…bình yên….và ấm áp

Cô đứng bên khung cửa sổ
Bầu trời LA đầy gió
1 ngày…2 ngày….
1 tháng…2 tháng….
Cô chờ…và chờ…và chờ
Nhưng anh không đến
Nước mắt…
….Đã rơi….
…Đã khô…
…Rồi lại rơi….
Anh vẫn không trở lại

- Đừng chờ nữa. Nó sẽ không quay lại
- Tại sao?
- Nó đã nhận tiền của ta. Và hứa sẽ rời xa con
- Nói dối
- Nếu muốn ta có thể cho con xem bản hợp đồng
- Im đi. Tôi không muốn nghe. Ông nói dối
Cô hét lên rồi vùng chạy
AAAAA
Đau…
….Ướt đẫm
Máu…rất nhiều máu….
Không….đừng…làm ơn đừng
- Xin lỗi nhưng chúng tôi không thể cứu được đứa bé

Ánh đèn sáng lóa khiến Catherine quay lại
Chiếc xe đang lao đến
Rất nhanh
Tòan thân cô như bị cuốn vào luồn ánh sáng đó
Tê liệt
Mẹ sắp được đến gặp con rồi….có phải không?
Mỉm cười, cô nhắm mắt
KÉTTTTTTTTTTTTTTTTTT
- Cô không sao chứ?
Câu hỏi vang lên bên tai Catherine
Quay sang, cô ngước lên bằng đôi mắt vô hồn
- Anh…là anh….
Mỉm cười, cô với tay đến
Mọi thứ nhạt dần…
…Nhạt dần…
- Này cô…này…
Chàng trai đỡ lấy cô gái trước khi cô ngã xuống mặt đường
Xung quanh vắng ngắt không một bóng người
Gió vẫn thổi không ngừng



Đừng hát nữa gió ơi!
Đừng ru nữa gió ơi!
Cho em xin một lần thôi!
Em muốn có anh kề bên!

.APPLE.
08-12-2009, 02:47 AM
@ : ) : ngại quá, mình cứ thấy mí cái nớ là tò mò hem chịu dc :sr: tiếp đi :5:

congai92
08-12-2009, 12:43 PM
truyện này có nhiều chủng tộc quá nhỉ có mỹ có hàn quốc còn có cả mexico nữa ;))
sửa bài:
Sorry tớ đọc nhầm Joe thành Jose

snowdrop.cute
08-12-2009, 07:21 PM
hay woa bạn ui, mau mau post típ nhaz nhaz

:)
09-12-2009, 12:49 AM
Part 4 Suddenly, I wanna cry
Bỗng dưng muốn khóc

http://i612.photobucket.com/albums/tt201/vannie_cute/kim-soeun_hannah_20090609-1.jpg

Cô gái ngồi trên đồng cỏ xanh biếc
Gió thổi qua
Thơm ngát
Người con trai bước đến
Anh cười
Nụ cười rực rỡ như ánh nắng
- Mike
Cô đứng dậy, ngã vào vòng tay ấm áp của anh
Bỗng nhiên
Tất cả tối sầm
- Mike. Anh ở đâu?
Xung quanh cô…đều là một màu đen tối
Trước mắt cô là căn phòng phẫu thuật
Người bác sĩ mặc chiếc áo xanh
Trên tay ông ta…là vũng máu rất lớn
- Xin lỗi

Joe chống cằm nhìn chăm chăm vào gương mặt cô gái
Giọt nước mắt trong veo tràn ra
Chảy dài trên má
Cái nhíu mày thóang qua trên mặt Joe
- Khóc ah? Kì lạ thật
Đưa tay lên gạt đi dòng nước mắt trên má Catherine

Bàn tay này…ấm quá
Là anh có phải không?
- Sau này….tôi sẽ lau nước mắt cho cô
Thực sự là anh
- Đừng
Mở mắt
Ga Eul nhận ra mình đang ở trong một căn phòng lạ
Gương mặt người đàn ông xuất hiện trước mặt cô
- Cô tỉnh rồi ah? Cô thấy khó chịu chỗ nào không?
Giọng nói rất êm. Khiến người ta cảm thấy yên bình



Qua đi thật rồi cơn mơ ấy

Miên man chuyện buồn riêng em thôi

Bỗng có nước mắt rơi thật nhiều hôm nay

- Sao tôi lại ở đây?
- Lúc nãy xe tôi đụng phải cô. Tôi đã định đưa cô vào bệnh viện nhưng không tìm được giấy tờ của cô. Muốn đưa cô về nhà nhưng lại không biết địa chỉ
Chàng trai nói một tràng mà Catherine chỉ nghe được chữ có chữ không
Cô chầm chậm ngồi dậy
Cúi xuống, Catherine nhận ra mình đang mặc một chiếc váy trắng
Không phải cái cô mặc khi đi đến bữa tiệc
Nhận ra ánh mắt của cô, anh vội vàng lên tiếng
- Là bà quản gia của tôi thay cho cô. Tôi không…
Chớp mắt, Ga Eul nhìn lướt qua gương mặt khẩn trương của chàng trai
Cô thấy lòng mình mềm đi một chút
Bây giờ vẫn còn có một người đàn ông khờ khạo đến vậy sao?
- Không sao
Cô nói đơn giản, rồi đứng dậy
Chàng trai bước theo sau
- Đồ của tôi đâu?
- Bóp của cô trên bàn. Còn áo thì tôi đã đem đi giặt. Chờ chút nữa tôi sẽ lấy cho cô
- Không cần
Với tay lấy cái bóp đen lấp lánh của mình, Catherine bước về phía cửa
- Nhưng…còn đồ của cô
- Tùy anh làm gì cũng được
Câu nói vọng lại khi bóng cô đã khuất dần sau cánh cửa
- Cô gái này…đúng là lạ thật
Joe nhíu mày lẩm bẩm trong khi quay lưng bước vào trong
Đêm nay…bầu trời đầy mây



Khi đêm còn lại trong kí ức

Em giữ một thời ta êm ấm

Có nước mắt đẫm lăn vệt dài trên mi

Chiếc xe dừng lại trước cửa nhà
Catherine đẩy cửa bước xuống
Cơn gió thốc vào người cô
Lạnh buốt
Catherine giơ tay đẩy cánh cửa đầy mệt mỏi
Hôm nay là một ngày dài
Khi bàn tay cô đang lần mò tìm công tắc điện
- Suprise
Tiếng hét trong vắt vang lên cùng lúc đèn trong nhà bật sáng
Catherine cảm nhận ai đó ôm lấy mình
Mùi hương thảo mộc lan tỏa trong không khí
- Được rồi, Nana
Buông tay, Elena chớp mắt nhìn Catherine, vẻ mặt đầy thất vọng
- Sao chị biết là em?
- Ngọai trừ em còn ai làm ra những việc ngốc nghếch như vậy
Catherine lướt qua Elena, bước vào trong
- Thấy em chị không vui sao Cattie?
Elena lẽo đẽo bước theo sau, ngồi xuống cạnh Catherine trên ghế
- Sao tự nhiên em lại về đây?
- Em nhớ chị
Khẽ nhún vai, Elena thản nhiên đáp
Rồi đột nhiên, cô níu lấy tay Catherine, nói bằng giọng nũng nịu
- Cattie. Cho em ở lại đây nhá…nhá
Vẻ mặt lúc này hệt như con mèo con khiến Catherine không khỏi bật cười
- Được rồi
- Bởi vậy mới nói Cattie đứng là no.1
Elena nhảy cẫng lên ôm lấy Catherine chặt cứng
- Em còn không buông ra thì chị sẽ đổi ý đó
Câu nói vừa dứt, Elena lập tức buông tay
Cô cúi xuống cầm lấy mớ đồ đạc lỉnh kỉnh của mình, chạy nhanh về phía cầu thang
Tiếng cười trong vắt còn vọng lại
Catherine nhìn theo, cũng khẽ mỉm cười
Chỉ có Elena có thể khiến cô cười thật lòng như vậy

Đêm
Căn phòng tối
Yên
….Và lạnh lẽo
Mike đứng bên khung cửa sổ, đưa mắt nhìn xuống dưới
Trên chiếc giường gần đó, cô gái đang say ngủ
Đàn bà trên đời này tôi đều có được
Chỉ ngọai trừ…em
8 năm…
Anh đã quan hệ với rất nhiều phụ nữ
Xinh đẹp
Giàu có
Hay ngây thơ
Nhưng chưa bao giờ Mike có lại được thứ cảm giác….
…Hạnh phúc….
Vì em đã đem hạnh phúc của tôi đi mất
Và giết chết nó rồi
Em biết hay không?
Đêm dài quá
Mà sao bình minh…vẫn còn chưa đến?


Ain't no sunshine when she's gone.
It's not warm when she's away.


Căn phòng tối
Catherine ngồi trên chiếc giường rộng
Để bóng tối ôm lấy mình
Cô đơn
Đôi mắt cô mở lớn, nhìn đăm đăm vào màn đêm
Cay xé
Cô ước mình có thế khóc
Cho nỗi buồn nhẹ đi một chút
Nhưng tại sao….
…..khóe mắt cô ráo hỏanh?
Nhức nhối


Bỗng muốn khóc cho lòng nhẹ nỗi đau

Sao em không cứ khóc cho vơi đi

Có phải….
Trái tim đau quá nhiều rồi
Thì sẽ trở nên chai đá?
Có phải….
Nước mắt rơi quá nhiều
Rồi sẽ cạn khô?
Có phải…
Còn thù hận
Nghĩa là còn yêu thương?


Vẫn biết thế nhưng lòng chợt đau thắt

Chuyện vui em hãy giữ

Cho nỗi buồn đừng qua đây

Catherine vùi đầu vào mái tóc
Có mùi ỏai hương
Thơm ngát

- Anh thích lọai hoa gì nhất?
- Tôi không thích hoa
- Vậy…lọai hoa nào anh ít ghét nhất?
- Lavender

Cơn gió thổi ngang căn phòng, vuốt ve mái tóc cô
Mềm mại
Và lạnh lùng
Chiếc lá khô theo gió bay vào phòng. Vướng lại trên tóc Catherine
Cô cầm nó trên tay
Bóp mạnh
Chiếc lá nát vụn
Giống như….trái tim cô
Đau buốt


Đến chiếc lá cũng cần có nhau

Sao em không giữ nổi yêu thương

Lạc về đâu giữa cơn giông chiều về

Lá cứ trôi buồn miên man

:)
09-12-2009, 01:20 AM
Chapter 2
Part 1 Rain
Mưa

http://i612.photobucket.com/albums/tt201/vannie_cute/animation_12.gifhttp://i612.photobucket.com/albums/tt201/vannie_cute/animation_15.gifhttp://i612.photobucket.com/albums/tt201/vannie_cute/animation_7.gif

Cơn mưa ập đến bất ngờ đến mức khi Elena kịp nhận ra thì người cô đã ướt đẫm
Cô chạy vội vào một mái hiên gần đó, phủi những giọt nước còn vương trên áo



The only girl I care about has gone away
Looking for a brand new start
But little does she know that when she left that day
Along with her she took my heart

Tiếng nhạc từ bên trong vọng ra khiến Elena quay lại
Qua ô kính đã mờ đục vì mưa , cô nhận ra bên trong là một cửa hàng hoa
Cô giơ tay đẩy cánh cửa
Tiếng phong linh vang lên réo rắt trên đầu
- Xin chào
Người phụ nữ bước đến, nở nụ cười
- Xin chào
Hơi ngẩn ra vì nụ cười của bà, nhưng Elena nhanh chóng mỉm cười
- Em muốn mua lọai hoa gì?
- Eh..dạ…Em cũng không biết. Chỉ là…em rất thích bài hát này
Đôi mắt nâu sẫm của người phụ nữ hơi nhướng lên đầy ngạc nhiên
Thật là ngu ngốc!
Elena nghĩ thầm. Lúc này cô thực sự muốn gõ vào đầu mình một cái
Sao lại nói ra một lí do ngu ngốc vậy chứ
- Con trai tôi cũng rất thích bài này
Bà mỉm cười nhẹ nhàng khi thấy vẻ lúng túng của Elena
Chớp mắt, cô ngước nhìn lên
- Thật ạh?
Người phụ nữ khẽ gật đầu, vẫn nở nụ cười dịu dàng
- Uhm. Thôi em cứ đi xem đi nhé. Mưa chắc phải một lúc nữa mới tạnh
Bà nói trước khi quay lưng đi
Elena đưa mắt nhìn ra ô cửa lớn
Bên ngòai…mưa vẫn đang rơi


Listen to the rhythm of the falling rain
Telling me just what a fool I've been
I wish that it would go and let me cry in vain
And let me be alone again

Bước chân Elena đi loanh quanh trong cửa hàng
Những bông hoa ướt đẫm tỏa ra thứ mùi hương dìu dịu
Mải mê đi loanh quanh nhìn ngắm, Elena không nghe thấy tiếng phong linh lại vang lên lần nữa
Vô tình, mắt cô chạm phải chạm phải chậu hoa đặt trên bậu cửa
Những bông hoa trắng nhỏ xíu chen chúc nhau giữa lớp lá một màu xanh ngắt
Nghiêng đầu, cô hơi khẽ nhíu mày

- Chậu này là gì vậy Cattie?
Elena hỏi khi đang ngồi đung đưa trên ô cửa sổ
Catherine đưa mắt nhìn chậu hoa trong tay Elena
- Hoa cúc dại
Cô nói, cúi xuống để giấu đi thóang bối rối trong mắt mình
- Chị thích hoa này lắm ah?
Elena nhướng mắt đầy tò mò,xoay xoay chậu hoa nhỏ trong tay
Yên lặng
Nụ cười của Catherine…buồn như nước mắt

Những suy nghĩ vụt qua khiến Elena sững lại một lúc
Rồi cô bước đến, với tay về phía chậu hoa
Đúng lúc, một bàn tay khác cũng vừa chạm vào nó
- Anh….?
Ngẩng phắt lên, mắt cô trợn tròn như muốn sút ra ngòai khi nhìn thấy mặt người con trai đứng cạnh
Người đã đụng phải cô ở sân bay một tháng trước đây
Đôi mắt nâu đối diện cũng đang nhìn cô sửng sốt
- Là cô…


Rain please tell me know does that seem fair
For her to steal my heart away when she don't care
I can't love another when my heart's somewhere far away

Tiếng gõ cửa vang lên giữa căn phòng tĩnh mịch chỉ có tiếng mưa rơi bên ngòai ô kính
- Vào đi
Mike nói khi vẫn còn đang cắm cúi với chồng tài liệu trên bàn
Không ngước lên, nhưng anh biết người vừa bước vào là ai
- Có gì không Matt?
- Tôi chỉ muốn nhắc cậu về cuộc hẹn hôm nay với Inc
Bàn tay Mike hơi khựng lại. Rất nhanh, anh ngẩng mặt lên
- Ai sẽ đến?
- Là giám đốc đối ngọai của họ
- Tôi biết rồi
Mike gật đầu, gương mặt không thể hiện chút cảm xúc nào
Nhưng mắt anh tối sầm lại
Đầy giằng xé
Như bầu trời u ám bên ngòai


Hôm nay mưa buồn quá…
Con đường đã quen lâu ngày, những sáng vội vàng
Tình vẫn chưa tan sao mưa sáng lại đến, nhanh quá
Anh không ngờ

Cánh cửa đóng lại
Mike xoay lưng về phía khung kính lớn phía sau
Cơn mưa càng lúc càng nặng hạt
Soi vào đôi mắt anh
Đầy u uẩn

Ô cửa sổ màu trắng
Nước mưa tạt vào ô kính tạo thành những vệt hình thù không rõ ràng
Họ ngồi cạnh bên nhau…trên khung cửa
- Em thích những buổi sáng có mưa. Cảm giác rất dễ chịu. Anh thấy vậy không?
- Anh chỉ thấy nếu mưa thì anh đi làm sẽ khó hơn nhiều
- Này. Anh lãng mạn một chút đi có được không?
Ngước lên, Catherine càu nhàu bằng vẻ mặt nhăn nhó rất dễ thương
Đến mức khiến Mike bật cười
Cơn mưa hôm đó…dường như rất ấm
Hay bởi vì…có cô trong vòng tay anh?

Những hình ảnh như hắt vào ô kính
Ngay trước mặt
Mà sao đã quá xa xôi
Dù với cách nào….cũng không tới được
Nụ cười….
Ánh mắt…..
Xa quá rồi
Giống như em…đã mãi mãi rời xa
Không cách gì níu giữ


Em vui tươi cười nói như người đã quen lâu rồi
Ánh mắt thay lời….
Cà phê sáng nay
Và ngoài kia, trời vẫn mưa hoài, vẫn mưa hoài…

Ngả người ra sau ghế, Catherine nhắm mắt đầy mệt mỏi
Suốt hai ngày qua cô không hề rời khỏi văn phòng
Những kế họach nằm ngổn ngang trên bàn làm việc trước mắt vẫn còn dang dở
Chớp mắt, Catherine kéo ghế đứng lên, với lấy áo khóac rồi bước ra ngòai
- Giám đốc
Cô thư ký gọi với theo khi Catherine đi ngang bàn làm việc của mình
- Chuyện gì, Marry?
Dừng lại, cô ngóai đầu nhìn
Đôi mắt nâu nhuốm đầy mệt mỏi
- Cô ra ngòai sao?
- Tôi muốn về nhà
- Nhưng lát nữa cô còn cuộc hẹn với Michael So bên Global
Catherine cảm thấy như có đó xiết lấy cuống họng mình
Chặt đến mức cô không thở nổi
Yên lặng một lúc để bớt đi cảm giác chóang váng, Catherine hỏi bằng giọng thật khẽ
- Sao tôi không biết chuyện này?
- Là ý của chủ tịch
Cô thư ký cúi đầu đầy sợ sệt
Không nói thêm tiếng nào, Catherine quay lưng bước đi
Tiếng giày khua rộn rã cả dãy hành lang trống hóac

Cô giơ tay đẩy mạnh cánh cửa trước mặt mình, bước vào trong
Người đàn ông ngồi sau bàn viết, không có vẻ gì bất ngờ trước sự xuất hiện của Catherine
- Con tìm ta ah?
Ông nói bằng giọng hết sức bình thản, thậm chí không thèm ngẩng lên
- Tại sao?
Cô nhìn sững vào ông. Giọng nói run rẩy
- Ngồi xuống trước đi
- Tôi hỏi tại sao?
Tiếng hét của Catherine vang lồng lộng trong căn phòng lớn
Hai bàn tay cô xiết chặt
- Con đã biết về cuộc hẹn rồi ah?
- Sao lại làm vậy với tôi?
- Công ty cần hợp đồng đại lý cho Global. Chuyện này thuộc chuyên môn của con
- Ông thừa biết rằng tôi không muốn gặp anh ta
- Thôi nào Catherine. Con đâu còn là cô bé 18 tuổi nữa. Bây giờ con là giám đốc của Inc. Và con phải đặt lợi ích của công ty lên hàng đầu
Gương mặt ông Chu vẫn thản nhiên đến đáng sợ
- Giống như ông vậy phải không? Vì lợi ích của công ty mà sẵn sàng bán cả con gái mình
- Ta không ép con làm gì cả, con gái. Tất cả là do con chọn mà thôi
Quay đi, Catherine nhắm mắt
Thứ gì tràn lên trong cổ khiến cô không cách gì nói được
Chỉ có cảm giác đắng ngắt
Nước mắt…
….muốn tràn ra
Nhưng khóe mắt khô rát
Đau buốt
- Được. Tôi biết rồi
Câu nói buông ra nhẹ hẫng
Catherine quay lưng, bước đi
Bỏ lại căn phòng lạnh lẽo
Chỉ có tiếng mưa rơi



Bao lo âu nào có tan vào tiếng mưa
Vẫn còn đây những muộn sầu
Tình biết sẽ trôi đến phương nào
Giờ nước mắt tuôn những nghẹn ngào

- Anh thả tay ra
Elena nói lớn tiếng, tay vẫn giữ chặt lấy chậu hoa
- Sao cô không thả?
Không chịu kém, chàng trai, tức là Ryan, độp lại
- Tôi nhìn thấy trước
- Nhưng tôi cầm lên trước
- Nè anh có phải đàn ông không đó? Sao không biết nhường nhịn con gái chút nào
- Dĩ nhiên tôi là đàn ông. Nhưng cô có phải con gái không thì tôi không dám chắc
Bị chơi một cú quá đau, Elena tức muốn xì khói
Mặt cô đỏ ửng, lúng búng tìm cách đối đáp
- Bây giờ anh có buông không thì nói?
Cuối cùng, không tìm được cách chơi lại Ryan, cô đâm quạu nên gắt
- Cô buông trước đi
- Không
Elena phồng má, trợn mắt nhìn Ryan đầy thách thức
- Tôi hỏi lần nữa. Rốt cuộc cô có buông ra không?
- Tôi nói không mà. Anh điếc hả?
Hai ánh mắt nhìn nhau trừng trừng, không gian ở giữa nóng hực
Như xẹt lửa
- Tại sao ở đây bao nhiêu hoa anh không chọn mà cứ phải giành với tôi vậy hả?
- Nhưng chỉ có chậu này là hoa cúc dại
- Anh đàn ông con trai mà mua hoa làm cái khỉ gì
- Đàn ông thì không được mua hoa ah. Vậy chứ sao cô lại mua
- Ý anh là sao?
- Tôi nói phong long vậy thôi. Hiểu sao thì hiểu
Ryan nhún vai, quay mặt sang hướng khác với nụ cười đắc ý trên môi
Trong khi đầu Elena đang bốc khói
Đúng lúc đang dầu sôi lửa bỏng thì
- Thôi nhường cho cô bé đi Bin
Giọng nói nhẹ nhàng vang lên phía sau khiến cả hai cùng ngóai lại nhìn
Người phụ nữ bước đến, khóac tay Ryan, nở nụ cười
Trước đôi mắt trợn tròn của Elena
- Eh…chị? Hai người quen nhau sao?
- Không những quen mà còn rất thân
Người phụ nữ vẫn cười
- Đừng nói với em là….
Nheo mắt, Elena nheo mắt chỉ chỉ vào hai người trước mặt mình
- Anh ta…là chồng chị
Lần này không những người phụ nữ cười
Mà Ryan cũng bụm miệng cười sặc sụa
Hai nụ cười…có gì đó rất giống nhau
Khó hiểu thật
Elena gãi đầu nhăn nhó
- Cô có óc không đấy? Nghĩ sao mà nói thế?
Ryan nói, vẫn còn đang bụm miệng cười sằng sặc
Nhưng vì đang bị cơn tò mò hành hạ, Elena không thèm độp lại mà chỉ đưa mắt liếc anh một cái muốn xẹt lửa
- Thật ra…
Người phụ nữ mỉm cười, chậm rãi nói
- Bin là con trai của tôi
- What? Cái gì cơ? Con trai?
Đôi mắt Elena mở lớn, tràn ngập sự ngạc nhiên
Trong khi người phụ nữ khe khẽ gật đầu


Rain won't you tell her that I love her so
Please ask the sun to set her heart aglow
Rain in her heart and let the love we knew start to grow

Chiếc xe đen nhánh dừng lại trước tòa nhà cao chót vót
Catherine ngồi trên xe đã rất lâu
Cô không bước xuống
Nói cho đúng hơn là không dám
Cô sợ…sợ những nỗi đau đã nguôi ngoai sẽ đau lần nữa
Sợ nỗi ám ảnh tưởng đã ngủ yên sẽ lại quay về
Vì…người đàn ông đó
Nhắm mắt, Catherine hít một hơi dài
Bước xuống

- Mike. Người bên Inc đến rồi
Câu nói của Matt khiến bàn tay Mike dừng lại
Chớp mắt
Anh cảm nhận rõ ràng trái tim mình đang đập
Rất nhanh
- Mời cô ấy vào đi
Hắng giọng, anh cố nói một cách bình tĩnh nhất
Nhưng vẫn không giấu được sự run rẩy nhẹ nhàng

Catherine đứng trước cánh cửa
Hít một hơi thật sâu, cô đưa tay lên
Bàn tay run khe khẽ
Bỗng….
Cánh cửa bật mở
- Cô đến trễ


Mưa, cuốn hết kỷ niệm ngày xưa
Xóa hết mối tình ngọt ngào bên nhau như mây kia đã tan rồi
Mưa, nước mắt mối tình đầu tiên hai chúng ta bên nhau ngày mưa
Ôi sao nay bóng anh đã xa quá
Mưa, dĩ vãng những ngày tình ta vụt bay đến nơi xa vời.

:)
10-12-2009, 03:51 AM
Part 2 You, I and rain
Anh,em và mưa

http://i612.photobucket.com/albums/tt201/vannie_cute/080507031523432.gif

Họ đứng đó
Đối diện nhau
Gần đến mức chỉ cách một bước chân
Nhưng không ai bước đến
Khỏang cách ở giữa….không cách gì lấp đầy
Thời gian…
…Không gian
Như đông cứng
Bất động
Chỉ có hai trái tim vẫn đang đập
Và mỗi nhịp đập đều đau buốt


My heart's crippled by the vein
That I keep on closing

- Vào đi
Quay lưng, giọng nói của Mike vọng lại phía sau
Catherine bước vào
Căn phòng tĩnh lặng
Đến mức có thể nghe được hơi thở đứt quãng của hai người
Mike ngồi vào bàn làm việc, đưa mắt nhìn cô gái trước mặt mình
8 năm rồi…
Em đã thay đổi rất nhiều
Đôi mắt đó…đã không còn trong vắt như lần đầu tiên tôi gặp
Em cũng không cười
Nụ cười…đã rất lâu rồi tôi không nhìn thấy
- Cô đến đây chỉ để đứng vậy thôi sao?
Câu hỏi của Mike phá tan sự yên lặng đến đặc quánh của căn phòng
- Xin chào, tôi là Catherine Chu, giám đốc đối ngọai của Inc
Catherine giơ bàn tay đến, mỉm cười
Nụ cười khô và lạnh
- Không cần giới thiệu. Chúng ta đâu phải là không quen
Mike cũng cười
Hay nói cho đúng hơn là cái nhếch môi thóang qua
- Hôm nay tôi đến là muốn bàn về hợp đồng đại lý của Global. Đây là…
Cô mở chiếc cặp da đen
Bàn tay run rẩy
- Được rồi. Tôi không có hứng thú biết kế họach của các người
Mike cắt ngang câu nói dang dở của Catherine
Anh nhìn cô
Cái nhìn đầy giằng xé
Yêu thương…
....Và nhung nhớ
Được che đậy bởi sự dửng dưng giả tạo
- Vậy tôi xin phép
Nói rồi, cô quay đi thật nhanh, như sợ rằng mình sẽ không còn kiềm chế được
Sợ bóng tối từ trong quá khứ sẽ khiến cô ngã gục
Sợ vết thương quá sâu trong lòng sẽ lần nữa rách tọac khi mà nó còn chưa kịp lành
Sợ…thứ tình yêu ngu xuẩn mà cô tìm mọi cách để quên sẽ quay về
Điều mà cô không bao giờ dám tưởng tượng
Không bao giờ dám nghĩ
Vì chỉ một ý nghĩ thóang qua thôi cũng đủ khiến cô đau
Đến không thở nổi


Thought I couldn't live without you
It's gonna hurt when it heals too

- Chờ đã
Câu nói đuổi theo bước chân vừa cất lên của Catherine, khiến cô dừng lại
- Đây là cách nhân viên của các người cư xử với đối tác sao?
Hơi thở như nghẹn lại trong lồng ngực
Đau tức
- Vậy ông muốn sao đây, ngài So?
Không quay lại
Câu hỏi đứt quãng vì nhịp thở dồn dập
- Cô nghĩ tôi muốn thế nào?
Giọng anh rất thẳng
Không có chút gì tắc nghẽn
Vì đối với anh…..
…tôi chỉ là một mảnh quá khứ….
….mà anh không cần phải nhớ….
….vì anh chưa từng đau…
…nên anh có thể xem như không có gì xảy ra….
Suy nghĩ đó khiến Catherine bất giác bật cười
Thứ gì đó tràn lên trong cổ họng cô
Đắng nghét

Chính bản thân Mike cũng không hiểu được bản thân mình
Chỉ là…khi thấy cô quay đi….
…Cảm giác đó…giống như ai đó lấy đi một mảnh trong trái tim anh
Và máu tuôn ra từ lỗ hổng đó
Lạnh ngắt
Thứ đó cuộc lên
Khiến anh phải gọi cô ở lại
Không có lí do
Chỉ là….anh không đủ can đảm nhìn thấy cô quay đi như vậy
Và mất cô quá nhanh….sau quãng thời gian dài thăm thẳm

Catherine quay lại
Bàn tay cô chầm chậm đưa lên
Chạm vào những chiếc nút trên áo khóac của mình
………
Chiếc áo khóac rơi xuống
Mike vẫn ngồi yên
Anh nhìn cô
Đôi mắt lạnh…không cảm xúc
Catherine đưa tay ra sau, kéo khóa chiếc váy trên người
….
Chiếc váy cũng rơi xuống


Time starts to pass
Before you know it you're frozen

Họ nhìn nhau
Không nói
Mike thấy lồng ngực mình quặn lên
Đau nhói
Cô đang đứng đó….trước mặt anh
Người con gái….
8 năm qua anh chưa phút nào quên
Người con gái có nụ cười rực nắng
Có những giọt nước mắt rất ấm
Có một vòng tay rất nhẹ

Người đàn bà vừa cởi hết tất cả quần áo trên người mình xuống trước mặt anh
Chỉ vì một bản hợp đồng
Không phải….không phải là cô
Vì cô sẽ không bao giờ làm như vậy
Phải không Catherine
Em sẽ không bao giờ làm vậy?
- Cô vẫn thường làm thế này để giành được hợp đồng sao?
Mike nhìn cô
Ánh mắt sắc lạnh
Như mũi dao xuyên qua da thịt
Đâm vào lồng ngực đang tê cứng của cô
Đau buốt
Đau đến mức….không còn cảm giác


Đừng hỏi tại sao con tim em không biết đau
Vì em đã quá đau, mất cảm giác đau rồi anh

- Phải
Cô nhìn anh, đáp khẽ
Đôi mắt…đã không còn trong trẻo
Nhưng vẫn khiến trái tim Mike run lên
Khe khẽ
Em….có phải là cô gái mà tôi đã từng yêu?
Sao em thay đổi nhiều như vậy?
Hay từ đầu….cô gái đó đã không phải là em?
Chỉ do tôi ngu ngốc
Nên không cách gì quên được hình bóng trong quá khứ?
Một hình bóng chưa bao giờ có thật


Mình bên nhau mà ngỡ xa lạ,
Thời êm ấm giờ đã nhạt nhòa
Sao em ko là em, là của 1 thời anh đã yêu

- Tôi chỉ có thứ này. Nếu ông không muốn hợp tác…thì tôi cũng không có cách
Catherine đã bình tĩnh
Giọng nói của cô trở lại lạnh lùng quen thuộc
Cô cúi xuống kéo chiếc váy lên
Rồi quay lưng đi
Lúc này….cô không biết mình nên vui hay buồn
Ít nhất, cô sẽ không cần hợp tác với anh
Sẽ không cần nhìn thấy anh
Thì sẽ không cần đau đớn
Sẽ không cần giữ lấy lớp mặt nạ thản nhiên
Khi mà trái tim đang run rẩy
Sẽ không cần nói dối với bản thân mình
Rằng cô hận anh biết bao nhiêu
Khi mà…
….cô biết rõ là cô vẫn yêu anh
- Để bản kế họach lại đi
Giọng anh cất lên khi Catherine đã chạm tay vào cánh cửa
Khiến cô thấy trái tim mình sững lại
- Để làm gì?
- Chẳng phải cô muốn quyền đại lý sao?
- Tại sao?
Catherine nghe giọng nói mình lạ hoắc
Như nó thuộc về ai đó chứ không phải là cô
Không có câu trả lời
Anh cúi xuống mớ giấy tờ trên bàn
Mái tóc đen nhánh rũ xuống trán
Bất giác, Catherine nhận ra là tóc anh đã dài hơn rất nhiều rồi
Cô nhớ cảm giác bàn tay mình luồn vào mái tóc đó
Mềm…và ấm áp
- Cám ơn
Khi Mike ngước lên, cánh cửa đã mở toang
Bóng cô thấp thóang đâu đó bên ngòai
Tập tài liệu nằm trên chiếc bàn gần đó
Có màu tím nhạt

- Anh đóan xem em thích màu gì nhất?
- Không biết
- Là màu tím
- Uhm
- Có biết tại sao không?
- ….
- Vì màu tím đại diện cho tình yêu chung thủy

Tình yêu chung thủy?
Bốn chữ này khiến cho Mike bật cười
Thứ này…vốn không tồn tại trên đời
Phải không, Catherine?


It rains when you're here and it rains when you're gone
Cause I was there when you said forever and always

Cơn mưa chỉ còn lất phất
Những hạt mưa rơi trên tóc Elena
Lấp lánh dưới ánh mặt trời
Cô đi thật chậm trên con phố với những viên đá lát đường đầy rêu phong cũ kỹ
Hàng cây xanh ngắt trên cao
Ngọn gió thổi qua nhè nhẹ
Yên bình
Bỗng….chiếc xe đua vàng chóe từ đâu chạy đến, phá tan sự tĩnh lặng của con phố nhỏ
Sau tay lái, chàng trai với mái tóc nâu và sống mũi rất thẳng
- Lên xe
Không để ý, Elena tiếp tục bước đi
Với chậu hoa trắng muốt trên tay
- Tôi nói lên xe. Không nghe ah
Cô vẫn thản nhiên bước tiếp, mặc kệ gương mặt đang đỏ bừng lên vì tức phía sau
- Eh
Anh hét lên với một âm lượng không lấy gì làm nhỏ
- Ồn ào quá
Elena nhăn nhó quay lại
- Tôi nói chuyện với cô sao không chịu trả lời
- Thì ra là anh nói chuyện với tôi sao? Nhưng hình như tôi đâu có nghe tên tôi
- Nè sao cô cứ gây sự hòai vậy?
- Tôi đâu có rảnh rỗi vậy
Khẽ nhún vai, Elena quay lưng bỏ đi
Chiếc xe vàng chóe chạy theo bên cạnh
- Bây giờ cô có chịu lên xe hay không?
- Anh mời tôi lên xe hay là ra lệnh cho tôi vậy?
- Cô…Nếu không phải mẹ tôi bảo chở cô về thì tôi mặc kệ cô rồi
- Tôi thật không hiểu sao chị Helen dễ thương như vậy mà lại có một ông con quái dị như anh
Vừa bước đi, Elena vừa gật gù nhận xét tỉnh rụi trong khi Ryan đang tức muốn điên
- Cô nhất quyết không lên xe có phải không?
Cuối cùng chịu hết nổi cái kiểu cảnh chạy xe bên cạnh như vậy, Ryan quạu quọ hỏi
- Từ đầu tôi đã nói không lên mà
- Vậy cô cứ dầm mưa cho đã. Tôi đi đây
Nói rồi, anh nhấn ga. Chiếc xe lao vọt về phía trước, để lại làn khói mờ mịt trong mưa
- Đồ điên
Nhìn theo cái bóng vàng chóe xa dần, Elena lẩm bẩm một mình
Cô bước tiếp, dưới cơn mưa lất phất


Một phút anh ngẩn ngơ, một phút em thầm mơ
Đừng vội làm cơn mưa dâng đến trong lòng em
Để trái tim ngủ quên, để nỗi đau triền miên
Từng giọt buồn đánh rơi trên hàng mi ướt mềm

:)
10-12-2009, 05:24 AM
Part 3 Daisy
Hoa cúc dại

http://i612.photobucket.com/albums/tt201/vannie_cute/3351199502_34518fd9d5.jpg

Catherine bước đi trên phố
Mưa rơi trên tóc cô
Lạnh lẽo
Cô vòng tay qua vai mình, cố tìm một chút ấm áp
Không được
Chỉ là mưa…và gió…
Mải miết bước đi, Catherine không nhận ra một chiếc xe đỏ chói vừa tấp vào cạnh mình
Tin tin
Tiếng kèn xe vang lên bên tai khiến Catherine quay sang
Khuôn mặt chàng trai ló ra khỏi ô cửa kính
- Xin chào
Nụ cười như sáng rực cả khỏang trời u ám
- Không ngờ gặp cô ở đây. Trùng hợp thật
- Xin lỗi. Anh là….
Nghiêng đầu, cô khẽ nhíu mày nhìn anh
- Người đã đụng phải cô lần trước
Catherine chớp mắt nhìn người con trai trước mặt mình
- Cô không nhớ ra cũng không sao. Để tôi giới thiệu. My name is Joe
Khẽ gật đầu, Catherine không thực sự chú tâm vào lời nói của Joe
Cô để những suy nghĩ của mình trôi lãng đãng vào cơn mưa sáng

Joe chống cằm nhìn cô gái trước mặt mình
Gương mặt đẹp
Và lạnh lẽo
Nhưng đôi mắt…lại rất buồn
Như ẩn chứa rất nhiều suy nghĩ…dằn vặt…và đau khổ
Tự nhiên, Joe thấy mình như bị hút vào đôi mắt nâu sẫm đó
- Cô muốn đi đâu để tôi đưa?
Anh lại cười
Dường như anh rất thích cười
Nụ cười rực rỡ
Thứ duy nhất mà Catherine không có được
Không hiểu tại sao, cô có cảm giác tin tưởng người con trai này kỳ lạ
Anh…không giống những gã đàn ông chỉ muốn lên giường với cô
Cách Joe nhìn cô….
Ấm áp lắm
Giống như….
Khẽ lắc đầu, Catherine cố quên đi cái tên mà mình vừa nghĩ đến
- Không cần
- Oh c’mon. Tôi là đàn ông mà, đâu thể nhìn cô dầm mưa thế này. Người khác mà biết chắc sẽ cười tôi chết mất
Vẻ mặt Joe nhăn nhó hết sức khổ sở
Tự nhiên, Catherine thấy lòng mình nhẹ hẫng
Với tay, Catherine mở cửa, bước lên xe
- Cô muốn đi đâu?
- Cứ chạy đi
Catherine ngả người ra sau ghế, nói khẽ
Joe nhấn ga
Chiếc xe lao thẳng về phía trước
Để lại vệt khói dài
Mưa sắp tạnh
Cầu vồng….liệu có xuất hiện không?


How long do I have to wait for
the sun to shine again?
Come on and paint me the rainbows
I can follow it
I dont know where it will take me
but I like wondering

Vegas 2:00 p.m.
Ngôi nhà rất lớn. Nằm giữa vườn hoa xanh ngắt
Cô gái mặc váy trắng, bước đi giữa con đường nhỏ rực rỡ nắng vàng
Bàn tay giơ lên đẩy cánh cửa

- Cô là con đàn bà lăng lòan nhất mà tôi từng biết
- Anh nói như thể mình chung thủy lắm vậy. Nực cười thật
Người đàn bà xinh đẹp ngồi vắt vẻo trên thành ghế. Đôi mắt nhìn chăm chăm vào những móng tay đỏ chói của mình
- Đừng quên cô đang là vợ của tôi. Người khác sẽ nghĩ sao nếu họ biết cô lên giường với một thằng đáng tuổi con mình
- Tôi không biết họ sẽ nghĩ gì nhưng tôi biết là tôi chán ngấy anh rồi
- Cô…
Bàn tay giơ cao rồi dừng lại trong không khí
Người đàn bà rời mắt khỏi bàn tay mình, ngước lên nhìn người đàn ông
- Anh muốn đánh tôi?
Hai đôi mắt nhìn nhau
Không hề có yêu thương
- Vậy thì đánh đi
- ……
- Sao không đánh? Anh sợ ah?
Bàn tay người đàn ông buông thõng. Quay đi
Ông bắt gặp cô gái đứng nơi cánh cửa
Gương mặt cô không có vẻ gì ngạc nhiên. Vì cô đã quá quen với điều này
Cô gái nhìn chăm chăm vào hai người đang ngồi trước mặt. Cha mẹ cô
Chớp mắt, cô khẽ lắc đầu, lướt qua căn phòng khách rộng lớn, bước về phía chiếc cầu thang
- Sarah
Tiếng gọi rơi tõm không khí
Cô gái không quay lại
Căn phòng yên lặng
Đến ngạt thở


Tình yêu như chuyện cổ tích
Cha đã lâu lắm không xem
Tình yêu như người bạn cũ
Mẹ đã lâu lắm không gặp

Dừng xe, Joe quay sang nhìn cô gái bên cạnh mình
Cô đang ngủ
Gương mặt hơi hướng về phía anh
Đôi lông mày hơi nhíu lại
Hàng mi dài run rẩy
Hai bờ môi mím chặt vào nhau
Joe nhớ từng nghe đâu đó, rằng khi ngủ con người ta sẽ bộc lộ hết tính cách của mình
Và những gì anh thấy ở cô gái này…
….Là bất an…và sợ hãi....và…và…điều gì nữa anh không thể gọi tên
U uẩn
…Buồn bã
Nhưng cuốn hút lạ kỳ

Nhận ra có ánh mắt ai đó đang nhìn mình, Catherine mở mắt
Gương mặt lờ mờ dần trở nên rõ nét
Chàng trai…Joe…có lẽ, mỉm cười
- Hello sleeping beauty
Nụ cười sáng chói, ngay cả trong bóng tối xung quanh
Catherine chớp mắt, quay sang nhìn ra ô cửa kính
- Trời tối rồi
- Yup. Cô đã ngủ rất lâu đấy
- Uhm
Gật đầu, cô đưa tay vuốt mặt để xua tan sự mệt mỏi vẫn còn lảng vảng
- So…are you feelin better?
Đưa mắt nhìn Joe, Catherine khẽ nhún vai. Chớp mắt lần nữa, cô với tay mở cửa xe, đặt một chân xuống đất
- Hey…where are you goin?
Joe mở lớn mắt nhìn cô, đầy ngạc nhiên
- Về nhà
Cô đáp bằng giọng khô khốc, trong khi bước chân còn lại ra khỏi xe
- Để tôi đưa cô về
- Không cần. Hôm nay vậy là đủ rồi
Catherine đã đứng ở bên ngòai. Và cô có vẻ như đang chuẩn bị bước đi
- Này..chờ đã
Joe gọi khi cô đã đi được vài bước
Catherine dừng lại, hơi nghiêng mặt nhưng không quay lại
- Chúng ta…còn gặp lại không?
Không đáp, Catherine chỉ mỉm cười
Joe không nhìn hết được gương mặt cô
Nhưng anh chắc chắn, đó là một nụ cười rất đẹp
Đôi mắt Joe dõi theo Catherine bước đi
Cái bóng mảnh khảnh đổ dài xuống con đường vắng vẻ
Lạnh lẽo…và cô đơn


http://i612.photobucket.com/albums/tt201/vannie_cute/go11.jpg
Sarah

Khung cửa sổ màu trắng
Cơn gió thổi mái tóc cô gái tung bay
Che phủ gương mặt xinh đẹp


Một ô cửa trắng
Một cô bé giấu những giọt lệ giữa những vì sao rơi ngoài song
Trong một đêm lấp lánh ánh trăng

Đôi mắt đen nhánh của cô gái long lanh
Nhưng cô không khóc
Vì…cô đã khóc quá nhiều rồi
Đến mức nước mắt không thể nào rơi được nữa
Lại một cơn gió thổi qua
Cô gái so vai, thu hai chân sát vào người thêm chút nữa
Hai bờ vai run lên khe khẽ
Chớp mắt, cô nhìn vào tấm ảnh trên tay mình
Người con trai có gương mặt rất đẹp
Nhưng lạnh lùng
Cô hơi mỉm cười
Nụ cười nhợt nhạt tan lõang vào trong gió
- I miss you….Mike….

Catherine mệt mỏi đút chìa khóa vào trong ổ
Lại một ngày nữa trôi qua
Như rất nhiều ngày đã qua
Trống rỗng
Đèn trong nhà bật sáng, nghĩa là Elena đã về
Khẽ hít một hơi thật sâu, cô bước vào nhà
Ít nhất, nơi này cũng có một chút ấm áp
Một chút yêu thương
Có ai đó…chờ cô trở về
Có nụ cười chân thực dành cho cô
- Cattie
Elena xuất hiện đột ngột, như cách cô vẫn thường làm. Và điều này không khiến Catherine giật mình, vì cô hiểu Elena quá rõ
- Guess what I have
Nghiêng đầu, Elena nheo mắt nhìn Catherine đầy bí mật
Rồi không đợi câu trả lời, cô đưa cánh tay giấu sau lưng từ nãy đến giờ ra
Chiếc chậu nhỏ đầy những cánh hoa trắng li ti

- Mike. Lọai hoa này gọi là gì?
- Daisy. Hoa cúc dại
- Dễ thương quá. Em tưởng anh không thích hoa?
- Chậu hoa này là quà của một người
- Ai vậy?
- Uhm….my secret girl
- What? Anh dám?
- Ok ok. Không dám. Chỉ là của một người bạn thôi
- Bạn gái ah?
- Gần như là vậy

Những kỉ niệm tràn về trong mắt Catherine
Cô đứng như vậy rất lâu, nhìn sững chậu hoa trên tay Elena
- Cat, Cat
Bàn tay vẫy vẫy trước mặt khiến Catherine bừng tỉnh
Cô chớp mắt
- Khó khăn lắm em mới giành được chậu hoa này đó. Chị thích không?
- Uhm
- Chị uhm mà miễn cưỡng quá vậy?
- Chị hơi mệt. Good night Nana
Catherine lướt qua Elena thật nhanh trong cái nhìn đầy khó hiểu của cô
- Chị ấy bị gì vậy nhỉ?


Cánh cửa đóng sầm lại
Catherine rượt dài xuống sàn
Căn phòng tối
Và yên
Chỉ có hơi thở đứt quãng dồn dập

Đèn đỏ
Chiếc xe dừng lại
Tựa đầu vào cánh tay đầy mệt mỏi, Mike đưa mắt lơ đãng nhìn ra ngòai
Cửa hàng hoa bên đường với những ngọn đèn vàng nhạt
Chậu hoa với những cánh trắng muốt
Hoa cúc dại
Ánh nhìn anh sững lại. Không chớp

- Lọai hoa này dễ thương thật
- Em thích sao?
- Uhm. Nếu sau này con chúng ta là con gái, em sẽ đặt tên nó là Daisy

Bàn tay xiết chặt lấy tay lái
Run rẩy
Đôi mắt nhắm lại
Hơi thở tắc nghẹn trong lồng ngực
Đau buốt
Tin Tin
Tiếng còi xe khiến Mike giật mình
Chớp mắt, anh thở ra khẽ khẽ, nhấn ga
Chiếc xe lao đi trên phố


Well, I'll take all these things and I'll bury the past,
And pray that they turn to seeds, then roots, and then grass.
And be alright, it's alright
It'd be easier that way

Catherine run rẩy đưa tay về phía chiếc ngăn kéo
Tay cô chạm vào khung ảnh được giấu sâu nơi tận cùng
Thật chậm, Catherine lấy nó ra
Khung ảnh màu vàng nhạt, với những nhánh hoa nhỏ xung quanh
Bên trong, là một tấm ảnh trắng đen…với những hình thù không rõ rệt
Phía dưới, là dòng chữ rất nhỏ
“Daisy”
Bàn tay lướt đi trên mặt ảnh. Thật nhẹ
Cái nhìn của Catherine thật mềm. Và cô mỉm cười
- Mẹ thực sự mong…là có thể gặp con
Bên ngòai…những giọt mưa…lại bắt đầu rơi


What if the sky opened up and started pouring rain?
Like he knew it was time to start things over again
It'd be alright, it's alright
It'd be easier that way

Mike bước ra khỏi xe, chậm rãi bước về phía căn nhà nhỏ của mình
Dừng lại, anh nhận ra có vật gì đó đặt trước cửa
Dưới ánh đèn mờ nhạt, anh nhận ra một chậu hoa màu trắng
Cúi xuống, Mike cấm lấy tấp thiệp đã ướt đẫm vì mưa
“ Daisies mean innocent love. Remember, Mike?”

Vegas 12:00 a.m.
Night Club
Sarah ngồi bên quầy bar với ly Cognac trên tay
Khẽ lắc lư thứ chất lỏng màu hổ phách dưới ánh đèn nhấp nháy, cô ngửa cổ, uống cạnh ly rượu rồi đặt nó xuống bàn, chờ đợi người bartender rót đầy
Tựa đầu vào cánh tay, Sarah đưa mắt nhìn về sân khấu
Chàng trai Châu Á với mái tóc nâu vàng đang say sưa thổi một gia điều nào đó với cây trumpet của mình
Vô thức, Sarah nhịp nhịp những ngón tay theo bản nhạc
Từ từ, cô ngả người xuống mặt quầy
Đôi mắt dần trở nên nặng trĩu
Cô không hay mình ngủ thiếp đi trong điệu nhạc êm ái

Cảm giác ai đó nhìn mình khiến Sarah thức giấc
Chớp mắt, cô nhíu mày nhìn gương mặt rất gần mình
Đôi mắt nâu tuyệt đẹp đang nhìn cô chăm chú
Ngồi thẳng dậy, cô nhăn nhó vì ánh mắt đăm đăm của chàng trai
- What the hell are you looking at?
- Tôi mời cô một ly được chứ?
Câu trả lời không liên quan của chàng trai càng khiến cô nhăn nhó tợn
- Việc quái gì mà tôi phải uống với anh?
- Vì bản nhạc của tôi giúp cô ngủ ngon như vậy. Cô cũng nên trả công cho tôi chứ
Khẽ nhún vai, chàng trai bình thản đáp
- Dẹp đi. Anh đúng là dở hơi
Nói rồi Sarah với tay lấy túi xách, bước nhanh ra khỏi quán
Đôi mắt nâu sẫm dõi theo bóng cô khuất dần sau cánh cửa
Nụ cười lơ lửng trên môi
Reng Reng
Chàng trai cúi xuống cầm lấy chiếc điện thoại đặt trên mặt bàn
- Jay. Tôi đã đặt vé máy bay về Hàn Quốc cho cậu, chuyến trễ nhất đêm nay. Một giờ nữa sẽ cất cánh
- Cám ơn
Với tay lấy ly rượu trên bàn uống cạn, anh đứng lên đi về phía cửa

Giơ tay đẩy cửa, Sarah bước vào trong
Căn nhà tối
Không một bóng người
Cười khẩy, cô ngả người xuống chiếc sofa gần đó
Nhắm mắt
Sarah để bóng tối ôm lấy mình
Lạnh ngắt
Đến mức nước mắt đóng băng từ trong hốc mắt
Không thể chảy ra


Đằng sau từng lời hờ hững
Là tháng năm sắp qua rồi
Đằng sau nụ cười hạnh phúc
Là tiếng khóc lúc không người

Từ từ, cô chìm vào giấc ngủ
Nơi đó, mẹ và cha không còn thù hận nhau
Nơi đó, cô có thể mỉm cười
Nơi….có anh, luôn mở rộng vòng tay chờ đón
Nơi….không bao giờ có thật
Gió thổi qua ô cửa
Ôm lấy cô gái nhỏ
Cô đơn



Một ngôi nhà vắng
Một đêm trắng như những nỗi buồn trong đêm mùa đông

_7:30_PM_
12-12-2009, 01:41 AM
Part 4 Bitter
Đắng

http://i612.photobucket.com/albums/tt201/vannie_cute/03140.gif

Sau cơn mưa, phố phường như bừng tỉnh
Những tia nắng đầu ngày như trăm ngàn sợi tơ đan vào nhau rơi xuống mặt đường
Elena bước ra từ sau cánh cửa kính, thở hắt ra một hơi dài đầy chán nản
Đây đã là công ty thứ 3 cô đến xin việc. Nhưng lần nào cô cũng chỉ nhận được câu “Chúng tôi sẽ liên lạc với cô”
- Không nhận thì nói không nhận. Liên lạc cái khỉ gì
Cô nhăn nhó lẩm bẩm một cách bực tức, tiện tay quăng lon nước trên tay xuống, đá nó lăn đi lông lốc
Rồi chợt nhận ra mình vừa làm một hành động mà người ta thường gọi là xả rác, Elena le lưỡi rượt theo

Elena không hề biết rằng cách đó không xa, Ryan đang ngồi trong chiếc xe vàng chóe của mình, vòng tay ôm lấy một cô gái cực kỳ xinh đẹp
- Anh ah
Cô gái ngước lên, đưa mặt lại sát mặt Ryan
- Uhm
- Anh có yêu em không?
Ryan không đáp, anh cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ thắm của cô gái
Hai cánh tay trắng muốt vòng sang cổ Ryan, xiết chặt
- Ryan
Tiếng gọi khiến cả hai người cùng quay lại
Cô gái Châu Âu mở to đôi mắt xanh biếc nhìn về phía họ đầy ngạc nhiên và sửng sốt
Mặt Ryan biến sắc
- Julie?
- Ai vậy anh?
- Qui est elle? (Who is she?)
Hai câu hỏi buông ra gần như cùng một lúc
Chết tiệt!
Anh rủa thầm trong khi hai đôi mắt đang cùng nhìn mình như muốn cháy da cháy thịt

Sau khi nhặt cái lon bỏ vào thùng rác, Elena phủi tay quay lưng bỏ đi
Đột nhiên, cô nghe lóang thóang giọng nói quen quen
Nhíu mày đầy tò mò, Elena quay lại, đưa mắt tìm kiếm
Chiếc xe vàng chóe đập vào mắt cô
Elena vốn thích màu vàng. Nhưng sao cô thấy cái xe đó chướng mắt quá vậy không biết
Ryan đứng trước mũi xe, với hai cô gái hai bên
Cô gái Châu Á nhỏ bé xinh như búp bê
Cô còn lại rất cao, mái tóc vàng sáng rực lên dưới ánh mặt trời
- Đánh đời. Ăn vụng mà không biết chùi mép. Tôi coi anh chết làm sao
Lẩm bẩm một mình với vẻ mặt đầy hứng thú, Elena nép vội vào góc tường gần đó, hướng mắt nhìn chăm chăm về một phía

Ryan nuốt nước bọt, cắn môi suy nghĩ
Đột nhiên, một ý nghĩ lóe lên
- Sun Mi ah. Đây là Julie, em họ của anh
Anh nói nhanh rồi quay sang
- Elle est ma soeur. (She is my sister)
Lúc đó Ryan thật phải kiềm lắm mới không vỗ tự vỗ tay khen mình
Đúng là cái khó ló cái khôn
- Thì ra ở Hàn Quốc anh em lại thân thiết dữ vậy sao?
Giọng nói trong vắt vang lên từ phía sau
Quay lại, Ryan gần như há hốc mồm khi thấy con bé xui xẻo đang chắp tay sau lưng thong thả bước về phía mình
- Cô…?
Phớt lờ vẻ mặt cực shock của Ryan, Elena vẫn tiếp tục thủng thẳng bước đi
- Êtes-vous sa petite amie? (Are you his girlfriend?)
Lướt qua Ryan, cô đi thẳng về phía Julie
- Oui (Yes)
Đôi mắt xanh biếc lấp lánh sự tự hào, cô gái mỉm cười
Hơi gật gù, Elena quay sang Sun Mi
- Không cần phải hỏi cô cũng là bạn gái anh ta luôn chứ gì?
Cô gái cũng gật đầu, dù gương mặt lộ rõ vẻ hoang mang
- Tôi thật là phục anh. Có được hai cô bạn gái xinh đẹp như vậy
Rồi cô mỉm cười với cô gái tên Julie
- Elle est aussi sa petite amie (She is also his girlfriend)
Ryan đứng như trời trồng, không biết phải làm sao cho đúng
Anh là một thằng ăn chơi. Số con gái anh từng cặp kè thực sự chính anh cũng không nhớ hết
Nhưng đây là lần đâu tiên anh gặp phải tình huống như vậy. Mà lại là bị con nhóc này chơi một vố đau điếng
- Chị đang nói gì vậy?
- Petite amie? (Girlfriend?)
Hai cặp mắt mở to nhìn chăm chăm về phía Elena
- Ask him
Nhún vai, Elena hất mặt về phía Ryan vẫn còn đang đứng sững, rồi ung dung bỏ đi
Đi được một đọan, nhưng cô vẫn còn nghe rõ hai tiếng bốp bốp vang lên chát chúa
Bụm miệng cười, Elena bước nhanh hơn chút nữa
Nắng trải vàng trên tóc cô
Lấp lánh


Hòa trong ánh nắng tiếng phố xôn xao.
Trên phố vắng bước nhẹ nhàng.
Mùa đông lung linh ước mơ kô màu.
Và em vẫn ngước nhìn về phía anh

Catherine đưa tách expresso đen sánh lên miệng
Nhắm mắt, cô hít một hơi dài, cảm nhận mùi thơm ngát tràn ngập vào từng khoang mũi
Mùi hương….rất thân quen
Thuộc về…nơi nào đó trong quá khứ
Xa lắm rồi
Nhưng sao vẫn không thể nào quên

- Đắng quá
Catherine nhăn mặt sau khi hớp ngụm café đen nhánh
- Là expresso mà. Dĩ nhiên là đắng
Mike bật cười trước vẻ mặt nhăn nhó của Catherine
- Café đắng như vậy mà anh cũng uống được sao?
- Lọai café này rất mạnh, có thể giúp anh tỉnh táo. Hơn nữa, uống nhiều rồi sẽ quen, không còn thấy đắng nữa
- Đắng như vậy em thật quen không nổi

Nhếch môi, Catherine bật cười khô khốc
Đắng?
Có đắng bằng nước mắt?
Có đắng bằng máu hay không?
Dù đắng đến mức nào, Catherine cũng đã nếm qua
Đến mức…. không còn nhớ được thứ gọi là ngọt ngào
Đến mức….đã chai đá mất rồi


Ly cà phê đắng hương vị nụ hôn đầu
Anh có biết chúng mình bên nhau
Như tia nắng đầu chớm nở khoé môi em
Anh có nhớ chúng mình bên nhau
Ôi làn gió thu vờn bay mái tóc em

- Nghĩ gì mà mơ màng thế người đẹp?
Giọng nói vang lên kéo Catherine ra khỏi dòng suy nghĩ
Ngước lên, cô chớp mắt, che đi những xao động của mình, mỉm cười với Elena
- Hôm nay em đi xin việc thế nào?
- Thất bại
Khẽ lắc đầu, Elena thở dài sườn sượt
- Em thực sự không muốn đến Inc làm việc sao?
- Chị cũng biết tính em rất mau chán mà. Mấy công ty lớn nhiều quy củ như vậy không hợp với em
Elena nhún vai, trả lời nhẹ tênh
- Chị không ép em. Nhưng Inc thực sự là một cơ hội tốt. Em không còn nhỏ nữa, nên bắt đầu suy nghĩ cho tương lai
Ánh mắt Elena hơi thóang xao động vì câu nói của Catherine
Thật nhanh, cô chớp mắt
- Được rồi. Em sẽ suy nghĩ. Giờ gọi gì ăn đã nhé. Em đói quá rồi
Catherine ngước mắt, khẽ lắc đầu
Elena giống như một cô bé không bao giờ chịu lớn.
Nhìn bề ngòai, Elena có vẻ như là một con nhóc vô tâm và nông nổi. Nhưng Catherine biết, cô chỉ không dám quá nghiêm túc với bất kỳ chuyện gì
Vì cô sợ. Sợ bị tổn thương
- Catherine
Tiếng gọi quen thuộc vang lên đâu đó khiến Catherine ngẩng lên
Người phụ nữ bước đến với nụ cười trên môi khiến cô sững sờ

- Xin chào, chị là chị của Yi Jung

- Em thích Yi Jung phải không?

- Chị thực sự rất vui được biết em đấy, Catherine

Vẫn nhìn không chớp, Catherine nói nhẹ như hơi thở
- Hye Sun…unnie


Tại một quán ăn khác, Mike và Ryan đang ngồi đối diện nhau
Mike mắt nhìn gương mặt với hai vệt tím bầm của Ryan
Tiếng dao nĩa nghiến ken két dưới bàn tay giận dữ của Ryan
- Được rồi. Mày mà xắn nữa thì miếng thịt bò nát mất đấy
Cuối cùng, Mike đành lên tiếng khi thấy Ryan sắp làm sập cái bàn
- Tao chưa bao giờ mất mặt như vậy. Từ nay còn mặt mũi nào mà gặp người khác nữa? Tất cả cũng tại con nhỏ đó
Mắt Ryan long lên sáng quắc, tay vẫn không ngừng thọc con dao vào đĩa
- Lại có cô gái dám chọc giận playboy Ryan Song tiếng tăm lừng lẫy như mày sao?
- Cô ta thì có gì mà không dám. Thôi đừng nhắc nữa. Nếu không tao điên lên bây giờ
Vừa nói, Ryan vừa tiếp tục tra tấn cái dĩa tội nghiệp trước mắt mình
Mike lắc đầu, đưa điếu thuốc lên miệng
Cảm nhận vị đắng chát tan nơi đầu lưỡi
Làn khói mỏng bay lên
Khiến mắt anh cay xé


Our last kiss
Tasted like tobacco
A bitter and sad smell

- Lâu quá rồi phải không?
Mỉm cười, Hye Sun khẽ khàng đưa ly nước lên môi
Mắt cô nhìn Catherine chăm chú
- Dạ phải. Lâu quá rồi
Giọng Catherine nhẹ hẫng
- Thời gian qua…em vẫn ổn chứ?
- Em ổn
Catherine mỉm cười
Ổn? Thời gian qua cô ổn hay sao?
Nếu mỗi ngày đều không biết mình sống vì lí do gì
Nếu mỗi đêm đều không dám ngủ vì sợ những cơn ác mộng
Nếu mỗi giây phút trôi qua đều thấy khinh bỉ bản thân mình vì đã lên giường với những gã đàn ông mà cô ghê tởm
Nếu trái tim tan nát đến mức không còn đau nổi
Nếu nước mắt đã chảy nhiều đến cạn khô
Nếu…như vậy…có thể gọi là ổn
Thì có lẽ, cô thực sự ổn
Tiếng chuông điện thọai vang lên giữa không gian tĩnh mịch
- Min Ho ah?
- ………
- Uhm em sẽ về ngay.
- …………..
- Đợi một lát đi, càu nhàu gì chứ. Thật là……
Cúp máy, cô quay sang nhìn Catherine như giải thích
- Bây giờ chị có việc phải đi rồi
- Không sao. Em sẽ gặp chị sau
- Ah phải. Thứ năm tuần sau là sinh nhật con gái chị. Em đến nhé
Đứng lên, Hye Sun vẫn cố nán lại mà chưa bước đi
- Em…
- Em đi nữa có được không ạh?
Đột ngột, Elena xen vào khi thấy Catherine im lặng
Hơi ngạc nhiên, nhưng Hye Sun nhanh chóng mỉm cười và gật đầu
- Dĩ nhiên. Vậy hôm đó hai em sẽ đến nhé. Chị chờ đấy
Nói rồi cô đẩy ghế, bước đi
Catherine nhìn theo
Bàn tay xiết chặt lấy mép bàn
Lạnh ngắt
Cơn gió thổi qua
Những sợi tóc bay tung
Rồi nhẹ nhàng rơi xuống bờ vai gầy guộc

Em ước được bình yên
Em ước thôi muộn phiền
Như ngày anh vừa đến
Nhưng có đôi khi
Hạnh phúc là những phút giây mong manh yếu ớt
Vừa thoáng qua, gió đã cuốn đi

_7:30_PM_
12-12-2009, 02:32 AM
Chapter 3
Part 1 Come back
Quay về đi

http://i612.photobucket.com/albums/tt201/vannie_cute/animation_2.gif http://i612.photobucket.com/albums/tt201/vannie_cute/animation_17.gif http://i612.photobucket.com/albums/tt201/vannie_cute/animation_8.gif

Tấm gương lớn soi rõ bóng người con gái
Catherine đưa bàn tay với những ngón dài lên chạm vào má mình
Là mày đó phải không Catherine?
Là đứa con gái ngây thơ dễ dàng tin vào người khác?
Là đứa ngu ngốc đến mức tin rằng tình yêu là có thật?
Không….Mày không phải
Đôi mắt này đã vẩn đục mất rồi
Nụ cười này…từ lúc nào đã trở nên giả tạo
Thời gian….thực sự là đáng sợ đến vậy sao?
Đến mức…có thể giết chết một con người
Một cô gái của 8 năm về trước
- Đi được chưa Cattie?
Tiếng cửa mở, Elena ló đầu vào
Catherine ngóai lại, khẽ mỉm cười
Lòng cô rối tung như những sợi tóc bị cơn gió thổi bay phấp phới
- Sao chị còn chưa thay đồ?
Vừa hỏi, Elena vừa bước vào ngồi xuống giường
- Hay là em đi một mình nhé Nana. Chị hơi mệt
- Thôi nào. Chị đừng có cứ nhốt mình trong nhà thế. Sẽ thành bà cô già mất đấy
Elena nhăn nhó kéo tay Catherine, đẩy cô về phía tủ quần áo
- Chị có 5 phút để thay đồ. Nếu không nhanh thì em sẽ làm. Nhanh nhanh đấy
Trừng mắt nhìn Catherine đầy hăm dọa, Elena quay lưng bước ra ngòai
Catherine đứng trước chiếc tủ đầy ắp áo quần
Vô tình, mắt cô chạm phải chiếc váy trắng nằm khuất nơi góc tủ

- Em nhắm mắt lại đi
- Để làm gì?
- Thì cứ nhắm lại đi
Khẽ nhíu mày, nhưng Catherine vẫn nhắm mắt
- Được rồi
Đôi mắt cô mở ra sau câu nói của Mike
Và lập tức chúng trở nên tròn xoe
Chiếc váy trắng muốt xuất hiện trước mặt cô
- Cái này…?
- Là váy cưới của em
Mỉm cười, Mike nói nhẹ nhàng
- Em thích không?
- Có. Nhưng…nó đắt lắm, Mike
- Cả đời chỉ có một lần. Em thích là được rồi

Cô chậm rãi đưa tay chạm vào nó
Tiếng thở dài vang lên khe khẽ


Chuyện buồn em sẽ mãi giấu đi trong lòng
Dù rằng trong tim rất mong

Chiếc xe dừng lại trước cửa ngôi nhà nhỏ
Catherine nhận ra ngôi nhà mình đã thấy trong bức ảnh trên bàn viết của Mike
Từ rất lâu rồi….
- Unnie đó chu đáo thật. Cho xe đến tận nhà đón chúng ta
Elena huyên thuyên cười nói trong khi hai người bước đi trên con đường rải sỏi giữa khu vườn đầy hoa
Chầm chậm bước đi, Catherine không nói lời nào
Cô cảm nhận rõ ràng lồng ngực mình lạnh ngắt
Như cơn gió vừa thổi qua đây
Vì cô biết, sau khi bước qua cánh cửa đang đóng im lìm đó
Cô sẽ gặp anh
Người mà…dù cố gắng cách nào….cô cũng không trốn được
- Catherine
Giọng nói vang lên trong vắt
Ngẩng đầu, Catherine hít một hơi thật sâu, rồi thở ra nhè nhẹ
- Hye Sun unnie
Hye Sun bước xuống bậc tam cấp, với nụ cười rực rỡ trên môi
- Em đến rồi ah?
- Chào chị
Elena tiến lên một bước, chìa tay ra
Hye Sun bắt tay Elena, nhưng mắt nhìn Catherine không dứt
- Hai đứa vào trong đi. Tự nhiên nhé
Vừa nói, cô vừa đẩy Elena và Catherine về phía cửa
Catherine nghe những bước chân mình nặng trịch
Và rồi dừng hẳn khi nhìn thấy bóng dáng thấp thóang trước mắt mình
Anh đứng đó
Quay lưng lại với cô
Nhưng chỉ cần nhìn từ phía sau thôi, Catherine biết, đó chỉ có thể là anh
Catherine thấy hơi thở mình nghẹn lại
Như có ai đó chặn lại lồng ngực của cô
Đau tức
Giá mà....
Cô có thể chạy đến ôm chặt lấy anh
Có thể hôn anh không dứt
Có thể…nói cho anh biết là cô yêu anh biết bao nhiêu
Có thể…quên đi những nỗi đau giày vò trong quá khứ
Nhưng….
Cô làm không được
Cô không thể nào quên
Cũng không thể nào tha thứ
Nên cô chỉ có thể đứng ở đây
Nhìn anh từ phía sau
Nhưng lại không có cách gì bước đến

- Tên dê chúa?
Giọng Elena vang lên lanh lảnh khiến vài người xung quanh tò mò ngóai lại nhìn
Cách đó không xa, “tên dê chúa” vừa được nhắc đến dĩ nhiên là cũng phải nhìn
Đôi mắt nâu mở lớn hết mức khi nhìn thấy Elena
- Con nhỏ xui xẻo?
Mike đứng cạnh Ryan, cũng ngóai đầu nhìn theo hướng thằng bạn
Ánh mắt anh dừng lại
Trên gương mặt người con gái
Chỉ thóang qua thôi
Rồi anh chớp mắt, nhìn sang hướng khác
Cái thóang qua
Đủ để hai trái tim đau nhói
- Sao cô lại ở đây?
Ryan bước đến, hất mặt hỏi Elena
- Giống như anh thôi
Khẽ nhún vai, Elena đáp mà không thèm nhìn Ryan lấy một cái
- Cô biết tôi tới đây làm gì mà nói giống?
Elena chưa kịp trả lời thì đèn trong phòng đột nhiên vụt tắt
Chiếc bánh sinh nhật lớn với rất nhiều nến được đẩy ra
Tiếng hát vang lên rộn rã


Happy birthday to you
Happy birthday to you
Happy birthday dear Jeanie
Happy birthday to you

Cô bé mặc bộ váy màu hồng nhạt nắm lấy tay Hye Sun, chầm chậm bước đi
- Con ước rồi thổi nến đi Hye Jin
Hye Sun cúi xuống thì thầm vào tai Jeanie
Con bé gật đầu, nhắm mắt lẩm nhẩm gì đó rồi phùng má thổi tắt hết những ngọn nến trên mặt bánh
Tiếng vỗ tay vang lên
Catherine đứng yên lặng nhìn chăm chăm vào chiếc bánh sáng rực
Tự nhiên cô nhếch môi cười
Nếu con gái cô được ra đời
Nó cũng đã lớn như vậy rồi
Và có lẽ..cũng sẽ đáng yêu như vậy
Những suy nghĩ thoáng qua khiến Catherine thấy ngực mình nhói lên
Đau đến mức khiến cô như ngã qụy
Nhưng rồi cô vẫn đứng vững
Chớp mắt, Catherine ngước lên
Cô bắt gặp đôi mắt đang nhìn mình chăm chú
Cái nhìn đen láy
Chất chứa nỗi niềm
Khiến cô bất giác nhớ lại thứ cảm giác khi lần đầu tiên nhìn vào đôi mắt đó
Cũng khiến trái tim cô đập rất nhanh
Đến không còn kiểm sóat
Nhưng bây giờ…..
……..cô không còn có thể cho phép mình bị cuốn vào cái nhìn sâu thăm thẳm đó
Khẽ lắc đầu, Catherine quay lưng bỏ đi

Mike hơi nhòai người về phía trước
Bóng dáng nhỏ bé hòa vào dòng người
Nhưng anh vẫn dễ dàng nhận ra
Sao có thể không nhận ra khi mà bóng dáng đó, Mike đã ghi nhớ suốt 8 năm qua
Ngực anh nhói lên
Như bị ai đó lấy đi một mảnh
Mike muốn bước đến
Nắm lấy bàn tay đó
Muốn kéo cô lại
Và giữ cô trong lòng mình
Để cảm nhận được thứ cảm giác ấm áp mà anh đã mất từ lâu
Tại sao vậy Catherine?
Tại sao lại bỏ đi?
Sao không bước đến?
Sao không ở lại bên tôi?
Thứ em cần chẳng phải chỉ là tiền thôi sao?
Bây giờ tôi đã có rất nhiều
Nhưng tại sao…sao em vẫn không quay lại?


Quay về đi. Quay về đi
Cho anh hết đợi chờ
Bao lời yêu, trong lòng anh
Vẫn chưa nói thành lời

Hye Sun nắm tay nắm tay cô bé, bước về phía Elena
- Đây là con gái chị, Hye Jin. Em gọi nó là Jeanie cũng được. Chào dì đi con
Khẽ mỉm cười, Hye Sun vừa nói vừa đưa mắt tìm kiếm
- Chào dì
Jeanie ngước nhìn Elena, rụt rè nói khẽ
Elena ngồi xuống ngang tầm con bé
- Đừng gọi dì. Gọi chị thôi là được rồi. Chị tên Elena. Nhưng em có thể gọi chị là Nana

Vừa nói, cô vừa chìa gói quà nhỏ về phía Jeanie
- Happy birthday
Ryan đứng gần đó ngứa miệng không nhịn được liền chọt vô một câu
- Già thì nhận già đi. Bắt con bé gọi là chị
Lập tức, Elena ngẩng phắt lên, liếc người vừa phát ngôn một cái nảy lửa
- Nói gì đó?
- Lời hay ý đẹp chỉ nói một lần. Nghe không nghe thì thôi
Nhún vai, Ryan đáp tỉnh rụi trong cái nhìn đầy “sát khí” của Elena
Hye Sun chớp mắt nhìn sang bên cạnh
Bắt gặp cái nhìn dáo dác của Mike
Cô khẽ mỉm cười
- Em biết Catherine đi đâu không?
Mike quay mặt lại gần như ngay lập tức sau câu hỏi
Nụ cười của Hye Sun sâu thêm một chút
- Em cũng không rõ. Nhưng em thấy chị ấy đi về phía đó
Bàn đó Elena chỉ ra cửa
- Em ra gọi Catherine giúp chị được không?
Hye Sun quay sang Mike
Thóang bối rối sượt qua trong đôi mắt đen nhánh
- Dạ được
Chớp mắt, Mike khẽ mỉm cười
Rồi quay lưng bước đi
Thật nhanh
Như tiếng trái tim anh đang đập

Ban công lộng gió
Catherine đứng dựa vào lan can, ngước mắt nhìn bầu trời đỏ sẫm
Như đôi mắt khi đang khóc
Có phải..ông trời cũng muốn khóc?
Giống như cô?
Cơn gió thổi qua khiến vai cô run lên khe khẽ
Tự dưng cô ước có một vòng tay ôm lấy mình
Để cô có thể khóc
Để những nỗi đau trong lòng được tan ra thành nước mắt
Để cô được một lần yếu đuối
Giá mà…uh…chỉ là giá mà thôi
Vì mãi mãi…vòng tay đó đã không còn thuộc về cô
Nhưng….chỉ một lần thôi…cho cô quay lại năm tháng đó
Những tháng năm hạnh phúc nhất trong đời
Có được hay không?
Đột nhiên Catherine cảm nhận thứ gì lành lạnh trên tay mình
Ngước lên, cô nhận ra mưa đã rơi rồi
Nhắm mắt, cô để những giọt mưa rơi trên má mình
Lạnh ngắt


Quay về đi quay về đi
Bao yêu dấu ngày đầu
Mưa còn rơi
Hay lòng em vẫn cứ mãi nguyện cầu?

Bước chân Mike dừng lại nơi cánh cửa
Catherine đứng đó
Màn mưa trắng xóa như nuốt lấy bóng dáng cô
Lạnh lẽo….
…..Đơn độc
Khiến anh bất giác muốn ôm lấy cô vào lòng
Để bờ vai đó thôi run rẩy
Nhưng tại sao….bước chân lại không thể cất lên?
Chỉ có thể đứng đây
Nhìn cô
Với trái tim cồn cào trong lồng ngực?



Vì sao ngày xưa khi bên nhau
Anh đâu có hiểu rằng
Một ngày mất nhau
Sẽ rất đau

- Chị lôi em đi đâu thế noona?
Ryan nhăn nhó cằn nhằn khi bị Hye Sun lôi vào một góc
- Em quen với cô bé đó ah?
- Chị nói ai?
- Elena chứ ai nữa
- Con nhỏ xui xẻo đó hả? Có quen một chút
- Vậy được rồi. Chị có chuyện này nhờ em
Nói rồi, cô nhón chân, thì thầm vào tai Ryan
- CÁI GÌ CƠ????
Ngay lập tức, Hye Sun giơ tay bịt miệng Ryan
- Shhh. Làm gì mà la tóang lên thế
Nhận ra mình “hơi bị” to tiếng, anh cúi đầu, nói nhỏ lại
- Chị muốn em đi với cô ta đêm nay?
- Uhm
- No way
Anh nói một cách dứt khóat
- Từ từ đã nào. Em làm gì mà giãy nãy lên thế. Hạnh phúc suốt đời của Yi Jung nằm trong tay em đấy. Làm sao thì làm
- Gì mà hạnh phúc suốt đời. Con bé đấy thì liên quan gì đến Mike?
Nhíu mày, Ryan nhìn Hye Sun đầy nghi ngờ
Biết mục đích của mình đã thành công phân nửa, Hye Sun cười thầm, hắn giọng nói bằng vẻ cực kỳ nghiêm trọng
- Chuyện dài dòng lắm. Chị sẽ kể sau. Miễn là tối nay em phải giữ Elena lại hoặc đưa con bé đi đâu cũng được nhưng đừng về nhà
- Em biết đưa cô ta đi đâu cơ chứ?
- Đừng giỡn. Em mà lại không có chỗ đưa con gái đi sao?
- Em chỉ biết chỗ đưa con gái đẹp đi thôi. Mà cô ta thì hòan tòan không phải
- Bin ah
Hye Sun lừ mắt nhìn Ryan
Thở dài
Anh chưa bao giờ thắng nổi bà chị này
- Chỉ lần này thôi đấy
Nụ cười sáng rực trên khuôn mặt Hye Sun
Ryan đưa mắt nhìn về phía cô gái đang loay hoay với mấy dĩa thức ăn câu nghệu ngòai kia
Đêm nay…có lẽ sẽ rất dài


Dù cho ngày sau không bên nhau
Xin mưa hãy một lần
Mưa ơi...
....Mang anh quay về đi

...:*Vô*:...
12-12-2009, 09:11 AM
chuyện này hay quá :hum:
mong chap mới quá :nhi:

hình như đôi mike vs cath có hiểu nhầm ji thì pải :rain:

ps : lúm đừng quên viết chuyện becáue you are you nhé :gian:

:)
12-12-2009, 09:16 PM
Part 2 Night of Rain
Đêm mưa

http://i612.photobucket.com/albums/tt201/vannie_cute/1.gif

Catherine nhận ra vật gì đó chạm vào mái tóc mình
Cảm giác ấm áp lan tỏa
- Mưa lớn đấy
Giọng anh lạnh ngắt
Hơn cả những giọt mưa đang rơi trên da thịt
- Vậy sao?
Cô nghe giọng mình trở nên lạ hoắc
Bình thản và khô khốc
Trong khi trái tim cô đang gào thét
- Cô ướt hết rồi
Đột nhiên một tia chớp lóe lên
Sáng lòa
Như muốn xé rách bầu trời đỏ quạch
Mike đưa mắt nhìn Catherine
Cố chờ một biểu hiện sợ hãi
Không có
Gương mặt cô nhìn nghiêng
Bình thản
Trong ánh sáng mập mờ của những ngọn đèn hắt ra từ bên trong
- Vào trong đi
Giọng Mike mềm lại một chút
Giống như trong lòng anh
Cũng đang tan chảy
Chớp mắt, Catherine quay lưng bước đi
Mike bước theo
Bỏ lại khỏang ban công ướt đẫm


Tiếng mưa vẫn rơi từng đêm
Dường như….
Mưa cũng nhớ thương đến ai vô cùng

Đứng nói chuyện với Min Ho mà mắt Ryan cứ hướng về phía Elena không dứt
Làm sao mà giữ con bé lại được cơ chứ
Cô ta với anh hễ gặp là đối đầu chan chát, tự nhiên hôm nay lại xáp vào trò chuyện, cô ta không nghi mới lạ
Nhận ra cái nhìn kỳ quặc của Ryan, Min Ho cũng ngóai đầu nhìn rồi cười cười
- Dễ thương đấy chứ
Giật mình, Ryan chớp mắt, nhìn Min Ho ngơ ngác
- Hả? Anh nói gì?
Ánh nhìn của Min Ho trở nên tinh quái trước bản mặt ngơ ngơ của Ryan
- Tôi nói cô nhóc đó dễ thương
- Con nhỏ đó mà dễ thương? Mắt anh bị làm sao thế?
- Không dễ thương mà cậu nhìn muốn sút con mắt ra vậy ah?
Thở dài ngán ngẩm, Ryan không biết phải trả lời sao với Min Ho
Cuối cùng anh chọn cách “im lặng là vàng”
Min Ho cười cười kiểu như “ Ta đây biết tỏng tòng tong bụng dạ chú mày. Ở đó mà giả vờ” khiến Ryan nhột nhạt
Mà con người ta từ quê đâm ra cáu là chuyện rất đỗi bình thường
- Anh thôi nhìn em kiểu đó đi
Gắt lên một câu, Ryan hằm hừ bỏ đi trong khi Min Ho ngẩn người không hiểu
Đúng lúc đó, Hye Sun từ đâu bước đến, khóac tay chồng
- Thằng nhóc Ryan này làm sao ấy
Gãi đầu, anh nhăn nhó phàn nàn
- Chuyện trẻ con ấy mà. Anh bận tâm làm gì
Cô đáp với một nụ cười lấp lửng trên môi, dõi mắt theo Ryan đang bước về phía Elena

- Này
Ryan hắng giọng, nói nhỏ nhất có thể
Elena quay phắt lại, cặp mắt nâu tròn xoe nhìn anh
- Áh
Cô hét, súyt làm rơi cái đĩa trên tay xuống
- Anh làm cái quái gì sau lưng tôi vậy?
Giật lại cái đĩa mà Ryan vừa nhanh tay chụp được, Elena nhíu mày
- Tôi…
Vừa ấp úng, Ryan vừa khổ sở gãi đầu gãi tai
Số con gái anh từng tán tỉnh có đếm đến sáng mai cũng không hết
Nhưng Ryan thừa biết không thể mang những câu đó ra mà nói với Elena, nếu không con bé sẽ cho rằng anh lên cơn “dại” mất
Bởi vậy lúc này Ryan mới khổ sở không biết phải làm sao để dụ được con nhỏ đi với mình
- Đầu anh có chí hay sao mà gãi hòai vậy?
Vừa xắn miếng cà chua bỏ vào miệng, Elena vừa nhướng mày trêu chọc
Ryan nóng máu tính gân cổ độp lại
Nhưng sực nhớ ra “nghĩa vụ thiêng liêng” của mình, anh hằm hừ nuốt xuống
Nở một nụ cười sáng chói như quảng cáo kem đánh răng, Ryan nói bằng giọng nhẹ nhàng hết mức
- Trong này nóng quá, cô muốn ra ngòai một lát không?
Không khó để nhận ra nét sửng sốt trong đôi mắt nâu sẫm của Elena
- Cái gì?
- Tôi hỏi cô muốn ra ngòai một chút không?
- Không
Nhún vai, Elena đáp gọn lỏn trước khi quay lưng tiếp tục tấn công mấy khay thức ăn
Ryan sững lại
Lần đầu tiên có con gái nói “không” với anh
“ Cô giỏi lắm mà Elena Han”
Anh chửi thầm trong bụng, cố kiềm để mình không nghiến răng ken két
- Tùy cô thôi. Nhưng bỏ lỡ cảnh đêm Seoul thì chắc chắn cô sẽ tiếc
Vừa nói, Ryan vừa dợm quay đi
Mặc kệ, được không được thì thôi
Anh đã ráng hết sức rồi
Ryan Song từ xưa tới giờ chưa bao giờ xuống nước với con gái tới mức vậy đâu
Hye Sun noona trách thì đành chịu
- Chờ chút
Giọng nói trong vắt đuổi theo khiến Ryan đứng lại
Nụ cười đắc thắng nở trên môi
- Anh định đi một mình ah?
- Thì sao?
- Thì chúc vui vẻ chứ sao
Câu đáp tỉnh rụi của Elena khiến Ryan muốn sôi gan
Anh nhất quyết bỏ đi
Tiếng giày khua lộp cộp trên nền sàn gỗ
- Bin ah
Lại là một giọng trong vắt khác
Nhưng không phải Elena
- Gì vậy noona?
Quay lại, anh nhíu mày khó chịu
- Bên ngòai mưa lớn quá, em đưa Elena về nhé
- Em…
Chưa để anh nói hết câu, Elena đã nhảy vào
- Dạ không cần. Em sẽ về với Cat
- Lát nữa Mike sẽ đưa Catherine về. Em yên tâm
- Mike?
Mắt cô hơi mở lớn trước cái tên lạ hoắc
Hye Sun mỉm cười
- Em trai chị. Nó và Catherine là…bạn cũ
Chữ bạn cũ có phần ngượng ngập của Hye Sun khiến Elena thấy là lạ
- Để em gọi cho chị ấy
Vừa nói cô vừa đưa tay vào giỏ lấy điện thoại
- Không cần. Tin chị đi có được không?
Đôi mắt đen nhánh của Hye Sun ánh lên những tia cương quyết lạ kỳ
Dịu dàng nhưng lại có thứ uy lực khiến người ta không thể không nghe
- Vậy…
- Hai đứa về nhé
Hye Sun cười tươi rói, cắt đứt sự đắn đo của Elena
Nhìn về phía Ryan, Elena trừng mắt như muốn nói
“ Không phải tôi ham hố đi với anh đâu. Tại Hye Sun unnie bảo nên tôi mới miễn cưỡng”
Ryan nhún vai có ý đáp trả
“ Tôi cũng vậy”
Nhìn hai đứa nhóc kênh nhau đầy vẻ hằm hừ, Hye Sun mỉm cười
Mắt cô lóe lên những tia tinh quái
Bên ngòai…mưa vẫn rơi trắng xóa


Tiếng mưa rơi dịu dàng sẽ làm lòng này xao xuyến
Ấm hơn khi cùng vai kề vai bên nhau

Căn phòng không lớn
Và rất ấm áp
Catherine ngồi co ro trên chiếc sofa lớn
Cơn lạnh ngấm vào da thịt khiến cô run rẩy
Bước ra từ phòng tắm, Mike quăng chiếc khăn bông lớn về phía Catherine, mắt không nhìn cô
- Cám ơn
Cô nói với hàm răng đang đánh vào nhau lập cập
Mike đứng cạnh khung cửa sổ lớn
Bóng anh hắt lên ô kính
Bị những giọt mưa làm cho méo mó

- Anh đang nghĩ gì thế?
Vòng tay nhỏ xíu và ấm sực vòng qua người Mike
Gương mặt mềm mại áp vào lưng anh
Giọng nói nhẹ nhàng thì thầm
Mike nắm lấy bàn tay Catherine đặt trên bụng mình
- Rất nhiều chuyện
- Ví dụ như chuyện gì?
- Gia đình
- Em…có thể biết không?
Câu hỏi rụt rè của Catherine khiến Mike bật cười
Thấy lòng ấm áp giữa cơn mưa lạnh lẽo
- Sẽ có một lúc nào đó anh nói cho em biết
- Nhưng không phải bây giờ?
- Anh xin lỗi
- It’s ok. Em sẽ đợi

Ngày hôm đó…cơn mưa cũng lớn như hôm nay
Bầu trời cũng đỏ quạch hệt như vậy
Thứ duy nhất đổi khác
Là hai con người
Mà không
Là thời gian

Nhìn từ phía sau, bóng dáng Mike gầy gò và cô độc
Giống như trên thế giới này chỉ có một mình anh
Lẻ loi
Buồn bã
Phải chi mà cô có thể bước đến ôm lấy anh
Để sưởi ấm trái tim lạnh giá của anh
Để anh không phải một mình chống chọi với cuộc đời nghiệt ngã này
Đứng dậy đi Catherine
Bước đến đi Catherine


Em mơ về ngày xa xăm ta sống bên nhau
Không còn cách xa
Không còn mong chờ

- Tôi là Mike


- Từ này về sau, tôi sẽ lau nước mắt cho cô


- Sau này…đừng bao giờ rơi nước mắt nữa được không?


- Anh yêu em

Bàn chân Catherine chạm xuống sàn nhà
Lạnh cóng
Những mảnh kí ức rời rạc tràn về đập vào đầu cô đau buốt

- Nó đã nhận tiền của ta để rời xa con

- Từ đầu, tất cả chỉ là một trò lửa gạt


- Xin lỗi, chúng tôi không thể cứu được đứa bé

- Nếu nó là con gái, em sẽ đặt tên nó là Daisy



Em mơ đuợc ngồi bên anh
Ta nói với nhau bao điều
Những vui buồn ta cùng trong tay nhau

Daisy
Không được
Không thể được
Bàn tay run rẩy bấu chặt mép ghế
Đau đớn


Giấc mơ……..
…….Chỉ là giấc mơ

- Lau tóc đi nếu cô không muốn bệnh
Mike nói, không quay mặt lại
Nhưng qua ô kính trong veo đầy nước, Catherine thấy rõ gương mặt anh
Quen thuộc quá
Mà cũng xa lạ quá
Dường như….cô chưa từng quen biết
Lạnh lùng….bình thản….hững hờ…
Anh không phải là như vậy mà Mike?
Tại sao vậy?
Nói cho em biết
Tại sao?


Nhiều lúc……
……Ngỡ như đã quên nhau rồi
Thế nhưng……
Giấc mơ ngày xưa vẫn còn đâu đó
Lắng trong tiếng mưa từng đêm

Chớp mắt, Mike rời khỏi ô kính, bước về phía tủ quần áo
Mở tủ, anh lấy chiếc áo sơmi của mình, thảy về phía Catherine
- Thay đi. Áo cô ướt hết rồi?
Chiếc áo trắng muốt nằm im lìm dưới sàn
Catherine nhìn không chớp mắt
Thứ gì đó cuộn lên trong lòng
Cồn cào
Rát buốt
- Tại sao?
Giọng cô trơ khấc
Không âm điệu
Không cảm xúc
Bàn tay Mike khựng lại trên chiếc mắc áo
Im lìm
- Tôi hỏi tại sao?
Vẫn là giọng khô khốc
Không giận dữ
Không óan hận
Nhưng lại như con dao nhọn hoắc
Xóay vào lòng
Rỉ máu
Đau buốt
- Tại sao đối xử với tôi như vậy?
Mike vẫn yên lặng
Tại sao?
Uh tại sao nhỉ?
Anh không thể trả lời cô
Cũng không thể tự trả lời bản thân mình
Làm vậy để làm gì?
Khi mà anh hận cô tận cùng xương tủy
Quan tâm để làm gì?
Khi mà anh luôn cố nói rằng mình ghét người đàn bà này
Yêu thương để làm gì?
Khi mà trái tim mỗi ngày đều đau đến không thở nổi


Này em có thấu anh đang mỏi mệt
Ngần ấy năm
Một giây anh vẫn không ngừng nhớ em

Nhắm mắt
Mike để dòng hòai niệm cuốn trôi mình đi
Mênh mang
Lãng đãng

Cô gái nhỏ với mái tóc rất dài
Bay tung trong gió
Đôi mắt nâu rất sáng
Nhưng không trong
Mà đục màu buồn bã
Nụ cười rất mềm
U uẩn
Cô gái bật khóc giữa con đường đầy gió
Cô gái gục đầu vào vai anh
Cô gái hôn anh bằng đôi môi run rẩy
Và nhìn anh bằng đôi mắt long lanh trong đêm tối

Nhưng…em đâu còn là cô gái đó nữa phải không?
Cũng như tôi đã không còn là tôi của 8 năm về trước
Vậy thì tại sao…?
Tôi không thể quên em?
Không thể thôi nhớ đến em?
Không thể…
….ngừng yêu em?


Tại sao đã có em trong đời mà
Để mất em
Bỏ lại yên ấm bao ngày vỡ tan

Sự im lặng ngột ngạt nuốt trọn căn phòng
- Tôi muốn về nhà
Giọng cô nhẹ hẫng như hơi thở

Anh buông tay
Keng
Chiếc mắc áo trên tay rơi xuống
Xé tọac sự yên lặng giả tạo
- Tôi đưa cô
- Không cần
- Đừng có bướng
Những câu nói lạnh ngắt
Như con dao bén ngót
Cứa vào hai trái tim đang rướm máu
- Tùy anh
Cô buông thõng, đứng lên khỏi sofa
Bước về phía cửa
Mike đứng yên
Cảm nhận sự lạnh lẽo xiết chặt lấy mình
Đến không thở nổi


Ngày em ra đi
Nỡ bỏ rơi căn phòng
Ngày em ra đi
Giá buốt như mùa đông

_7:30_PM_
14-12-2009, 02:20 AM
Part 3 Kissing in the rain
Hôn em trong mưa

http://i612.photobucket.com/albums/tt201/vannie_cute/727tk7.gif

Chiếc xe vàng chóe kiêu hãng lướt đi giữa màn mưa trắng xóa
Ryan giữ tay lái mà đầu óc đang bay lơ lửng
Hye Sun đã dặn không được đưa con bé về nhà
Vậy thì đưa cô ta đi đâu cơ chứ?
Khách sạn thì nhất quyết là không được
Mà chẳng lẽ quăng đại cô ta vô một xó nào
Vậy thì càng chết
Mải nghĩ ngợi lung tung, Ryan không để ý có vật gì đó sượt ngang qua đường
KÉTTTTTTTTTTTT
Bánh xe nghiến ken két trên mặt đường
Tạo nên một chuỗi âm thanh chát chúa
ẦM
Đó là tiếng động cuối cùng trong cái chuỗi âm thanh nhức óc đó
Và bây giờ, chiếc xe vàng rực đang nằm với một tư thế cực kỳ “đặc biệt”
Đầu nó cắm vào thân cây lớn bên đường
Đuôi nhích ra ngòai
Những bán xe vẫn còn xoay tít chưa ngừng hẳn
Sợi dây an tòan đã bung ra, khiến Elena ngã nhào về phía trước
Hai mắt cô nhắm tịt mắt, chờ đợi những sự va chạm và cơn đau kéo đến
Nhưng….
Sao lâu quá mà vẫn chưa đau vậy nhỉ?
Hé hé rồi từ từ mở hẳn mắt
Cảm giác đầu tiên….là rất êm
“Mình đè lên cái gì mà mềm vậy nhỉ?”
- Chết tiệt. Cô ngồi dậy nhanh lên không
Giọng nói mà theo Elena là cực kỳ chói tai vang lên khiến cô giật thót người, lồm cồm bò dậy
- Cô ăn cái giống gì mà nặng quá vậy hả?
Anh vẫn tiếp tục càu nhàu với vẻ mặt nhăn nhó như khỉ ăn ớt
- Anh thôi đi. Nhức đầu quá
Sau khi trấn tĩnh, Elena lập tức độp lại liền
Không thèm ăn miếng trả miếng, Ryan đưa tay vặn chìa khóa
Tiếng máy nổ nho nhỏ
Rồi tắt ngấm
- Khỉ thật
Anh đập mạnh vào tay lái, lầm bầm đầy bực bội
Elena đưa mắt nhìn Ryan, rồi nhìn xuống cái chìa khóa đang treo lủng lẳng trong ổ
- Không chạy được hả?
- Nếu được thì tôi đã chạy rồi cô Hai ah
- Hỏi chút thôi mà. Làm gì dữ vậy
Trước vẻ hung hăng của Ryan, tự nhiên Elena thấy ớn ớn, không đốp chát như mọi khi
Cô sợ anh thì ít
Mà nghĩ tới cái viễn cảnh ở đây tới sáng mai thì nhiều
Gây với anh ta chẳng có lợi ích gì
Thôi thà nhịn quách cho xong
Ryan thò tay vào túi móc điện thọai ra và bấm số một cáu kỉnh
Và anh càng cáu tợn khi máy báo tin hiệu no signal
- Điện thọai cô có sóng không?
Quăng cái điện thọai đặt tiền qua một bên, Ryan hất mặt hỏi Elena
Cô lập tức lôi máy ra xem mặc kệ thái độ khó ưa của Ryan
Gì thì gì, về nhà trước rồi tính sao thì tính
Ngày rộng tháng dài, từ từ tính sổ tên này còn chưa muộn
- Không có
Elena thở dài thất vọng khi nhìn vào màn hình
Ryan thở hắt ra còn dài hơn cô gấp mấy lần
Rồi anh bực dọc gỡ seat belt, mở cửa bước xuống trong cái nhìn ngơ ngác của Elena
- Anh đi đâu vậy?
- Coi coi hư làm sao. Chứ chẳng lẽ ngồi đây tới sáng
Giọng anh bị tiếng gió át đi khiến Elena chỉ nghe lóang thóang
- Cần tôi xuống chung không?
- Thôi khỏi. Cô chỉ phá thêm chứ giúp được gì
Hai người phải gào lên mới có thể nghe được tiếng của nhau
Giữa cơn mưa xối xả


Khi chung quanh mình chỉ riêng chúng ta với màn mưa
Một thế giới chỉ có em và anh
Một thế giới ngập trong tiếng mưa

Chiếc xe dừng lại
Căn nhà nhỏ chìm khuất trong màn mưa dày đặc
Cả hai ngồi yên
Không cử động
Chỉ có những hơi thở đứt quãng
Thật khẽ
Không ai muốn chấm dứt nó
Khỏang khắc ở cạnh bên nhau
Dù là mong manh
Dù là đau đớn


Đứng bên em im lặng thật lâu
Nhìn thấy nhau cứ thêm u sầu
Trái tim anh đang nhìn thật sâu
Từng nỗi đau mà anh muốn dấu

Nhắm mắt, cô hít một hơi dài
Đủ rồi Catherine
Đừng bước thêm
Nếu không muốn tiếp tục đau
Cô quay sang, đặt tay lên nắm cửa
Cạch
Làn mưa tạt vào mặt cô
Lạnh buốt


Giờ em khao khát ôm anh 1 lần
Dù 1 lần cuối có nhau trong đời.
Để em nhớ mãi phút giây tuyệt vời
Ngày còn bên nhau.

Mike ngồi yên
Nhìn theo bóng dáng cô nhạt nhòa trong mưa
Lòng xôn xao như cơn gió trên những ngọn cây nơi góc phố
Gào thét
Thứ gì cảm giác cồn cào
Thôi thúc
Khiến anh muốn bước xuống
Đuổi theo cô
Bóng cô hòa vào màn mưa
Xa dần…
….xa dần
Chỉ một lát nữa thôi, cô sẽ biến mất
Khỏi tầm mắt Mike
Khỏi cuộc đời anh
Như chưa hề xuất hiện


Thời gian nhạt nhòa cùng lời ước hẹn
Nhạt nhòa cùng lời hứa rằng
Mình sẽ không mất nhau

Bàn tay Catherine chạm vào nắm cửa
Nặng trịch
Run rẩy
Đến mức cô loay hoay mãi vẫn không xoay được chiếc chìa khóa
Bỗng nhiên
Lực kéo rất mạnh khiến cô quay lại
Nụ hôn ướt đẫm
Quấn quýt những giọt mưa
Lạnh
Và đắng


Nụ hôn cuối
Để trái tim đừng mong nhớ
Để trái tim đừng tan vỡ

Catherine đứng yên
Hai bàn tay buông thõng
Khóe mắt nhức nhối
Cô muốn khóc
Nhưng nước mắt sao không thể nào rơi
Chỉ có những giọt mưa chảy dài trên má
Có phải…
…ông trời đang khóc thay cho cô?
Vì cô đã không còn khóc được?
Vì nước mắt đã cạn mất rồi?



Nụ hôn cuối
Nước mắt xin đừng rơi xuống
Nước mắt xin đừng hoen mi

Mike dừng lại
Giữ lấy hai bờ vai Catherine trong tay mình
Gương mặt cô bình thản
Không cảm xúc
Đôi mắt nâu sẫm nhìn đăm đăm vào màn mưa trước mặt
Lạnh lẽo
Cô ngước lên nhìn anh
Cái nhìn lơ đãng như chỉ thóang qua
- Tôi vào nhà được rồi chứ?
Hai bàn tay Mike buông thõng
Để mặc những giọt mưa nhỏ xuống
Anh đang muốn níu kéo điều gì?
Muốn nắm lấy điều gì?
Khi mà tất cả đã hết rồi
Như cơn gió thổi qua
Không cách gì giữ được
Quá khứ
Vĩnh viễn chỉ là cơn gió
Vĩnh viễn chỉ là nỗi đau
Chôn kín trong lòng
Một mình anh thôi


Anh biết
Sẽ không có thiên đường
Có yêu thương
Và anh biết
Sẽ không giữ em được
Đã lâu rồi

- Tạm biệt
Giọng anh nhẹ như hơi thở
Bóng dáng cô độc khuất dần trong làn mưa
Ngực Catherine nhói lên
Đau
Nhưng….cô còn có thể làm gì?
Đuổi theo?
Để đau thêm lần nữa
Níu kéo?
Để thù hận dằn vặt mãi không nguôi?
Cô không làm được
Quay đi, Catherine run rẩy mở cửa
Dựa lưng vào cánh cửa gỗ vững vàng
Cố giữ cho mình đừng gục ngã
Cô nghe tiếng xe chạy xa dần….xa dần
Lẫn vào tiếng mưa
Hết thật rồi
Chấm dứt thật rồi
Có phải không?


Còn gì mà tìm đến nhau nữa
Khi chúng ta không cần nhau
Còn gì để lừa dối nhau nữa
Khi trái tim không còn đau

Mike nghe tiếng gió lướt qua bên tai mình
Những giọt mưa tạt vào ô kính
Vô tình
Giống như em vậy
Em quên hết rồi có phải không?
Hạnh phúc và khổ đau
Với em đâu là gì
Chỉ có tôi cứ mãi mang nặng trong lòng
Để nỗi đau cứ mãi nhức nhối
Đau đến không còn khóc nổi
Bây giờ em vui lắm có phải không?
Vì em đã có được những gì em muốn?
Dù phải trả giá bằng thân xác
Nhưng tại sao
Tôi vẫn không cách gì quên em được
Dù có hận em biết bao nhiêu
Nhưng càng hận
Thì người ta càng phải nhớ
Chẳng phải hay sao?


Vì em đã muốn như thế
Anh sẽ như thế, anh sẽ ghi sâu bao điều lỗi lầm
Từ đây cho đến muôn kiếp, anh sẽ âm thầm
Vùi chôn bao nỗi yêu thương lặng câm

Ngòai trời vẫn đang mưa
Trong chiếc xe vàng chóe nổi bật giữa màn đêm, hai người ngồi cạnh nhau
- Không sửa được hả?
Đưa mắt nhìn Ryan, Elena e dè hỏi
- Nếu được tôi đã sửa rồi
Giọng nói cáu bẳn của anh khiến cô nóng máu
Chẳng thèm nhịn nữa, Elena xẵng giọng
- Bộ tôi làm hư xe sao mà anh nói chuyện kiểu đó
Đang bực mình, nghe được giọng nói chua lóet của Elena, Ryan càng phát cáu
Anh quay phắt sang trợn mắt nhìn cô
- Nếu không phải tại cô thì giờ này tôi đã về nhà ngủ khỏe rồi. Đúng là xui xẻo
- Cái gì?
Mắt Elena cũng trợn lên to không kém
- Tại tôi? Là tại anh lái xe mà đầu óc để trên mây nên mới vậy. Tôi không nói anh thì thôi. Anh còn đổ thừa nữa hả?
- Tôi không đổ thừa mà thực tế là vậy. Nếu không dính phải cô tôi đâu có gặp phải hàng đống chuyện rắc rối như vậy
- Anh
Cơn tức trào lên đến cổ khiến Elena không nói hết câu
- Anh em cái gì. Tôi nói quá đúng phải không?
- Đúng con khỉ mốc
Nuốt cục tức xuống, Elena hất mặt đốp chát
- Là anh đòi chờ tôi đi chứ đâu phải tôi năn nỉ anh. Đúng là ăn ngang nói ngược
- Nè cô làm ơn nói lại đi. Là Hye Sun noona bảo tôi chở cô về thôi
- Sao lúc đó anh không từ chối?
- Vậy chứ sao cô không từ chối đi?
- Tôi có từ chối rồi mà tại unnie không chịu đó chứ. Nếu anh ghét tôi như vậy mắc gì phải nhận lời
- Tại…tại…tôi nể mặt Hye Sun noona thôi
Bị bắt bí quá, Ryan quay mặt đi, ấp úng đáp
- Mà thôi không cãi nhau với cô nữa. Nhức đầu quá
- Chứ không phải cãi không lại sao
Elena cười khẩy, kiểu như ta đây không thèm chấp
Hai người quay mặt về hai hướng
Nhưng đều nhìn vào cơn mưa xối xả bên ngòai


Ngồi yên mãi cũng chán, Elena hết xoay qua rồi xoay lại trên cái ghế nhỏ xíu chật chội
- Cô đừng có ngọ ngọay nữa
Giọng Ryan vang lên đầy bực bội
- Sao anh ý kiến nhiều quá vậy?
Elena cũng bực không kém
Thở hắt ra, Ryan quay mặt qua hướng khác như không muốn cãi nhau
Elena cũng yên lặng
Nhưng được một lát, cô quay sang, giật giật áo Ryan
- Cái gì?
Anh hỏi, không quay mặt lại. Giọng nói bị tiếng mưa át mất chỉ còn nghe rất nhỏ
- Tôi với anh phải bị kẹt ở đây bao lâu nữa?
- Thường thường thì khỏang 6h sáng sẽ có xe tải chở hàng vào thành phố. Nếu hên họ sẽ cho chúng ta đi nhờ
Elena đưa tay lên nhìn đồng hồ rồi kêu lên một cách….thảm thiết
- Bây giờ mới 12h. Nghĩa là tôi còn phải ở chung với anh thêm 6 tiếng nữa
Giọng điệu thê thảm của cô khiến Ryan nổi quạu. Anh quay phắt lại
- Cô làm như tôi khóai ngồi với cô lắm
- Anh khóai hay không tôi không care. Nhưng đối với tôi thì đúng là khủng khiếp
- Cô…
Ryan trừng mắt nhìn Elena. Từ đó tới giờ chưa có đứa con gái nào dám nói chuyện với anh kiểu như vậy. Cô ta đúng là….quái vật
Cô cũng hất mặt, trợn mắt nhìn trả lại anh
Ngọn đèn đường mờ nhạt trong mưa khiến Ryan lóang thóang thấy được những đường nét rất thanh tú trên gương mặt đối diện mình
Sao đó giờ mình không nhận ra là cô ta coi cũng được đó chứ
Vẻ ngông nghênh khiến cô trở nên xinh đặc biệt, khác hẳn với những đứa con gái khác. Nếu không giả vờ hiền lành ngoan ngõan thì cũng là kiểu ăn chơi lọc lõi
Thứ gì đó thôi thúc trong lòng
Mình phải “trị” cô ta
Đó là điều duy nhất Ryan nghĩ được trong lúc này
Thấy cánh tay Ryan giơ cao, Elena hết hồn
Ý nghĩ anh ta sẽ đánh mình khiến cô nhắm tịt mắt
Vẻ mặt cô khiến Ryan phì cười
- Tưởng cô gan lắm ai dè nhát cáy. Mới hù chút xíu đã sợ
Câu nói lẫn trong tiếng cười sặc sụa khiến Elena ngẩng phắt dậy
Nhìn điệu bộ ngả ngớn vì cười của Ryan, cô nóng mặt vì biết mình vừa bị anh ta “chơi”
- Anh….tên khốn này
- Không ngờ cô nhát dữ vậy
Anh nói, vẫn không ngừng cười
- Ai nói tôi sợ. Tôi chỉ…buồn ngủ thôi
Elena giải thích một cách ngang phè
- Cô không sợ thật hả?
- Dĩ nhiên là không
Gương mặt xinh xắn nghênh nghênh đầy thách thức
Bàn tay Ryan lại giơ lên
Nhưng lần này Elena không nhắm mắt lại nữa mà vẫn tiếp tục gườm gườm
Vẻ mặt cô khiến cơn háo thắng trong lòng anh cồn cào
Cánh tay Ryan không dừng lại như lần trước mà vòng qua sau người Elena
Kéo cô sát vào người anh
Môi Ryan chạm vào đôi môi mềm mại của Elena
Nụ hôn nhè nhẹ
Rồi dần trở nên nóng bỏng
Đôi mắt cô mở lớn vì bất ngờ
Khiến tòan thân Elena cứng ngắc
Không thể cử động nổi
Và điều này khiến Ryan không khỏi thích thú
1s….2s…
Rồi 1 phút


I just wanna kiss
I never wanna miss
The chance to tell you
One more time

Bỗng tia chớp lóe lên sáng lòa
Tiếng sét gầm gừ như muốn xé tọac bầu trời u ám
Giật mình, Elena đẩy Ryan ra
Đôi mắt nâu trong vắt vẫn còn mở to
BỐP
Năm dấu ngón tay đỏ chót hằn lên một bên má Ryan
- Anh chán sống rồi phải không?
Câu hỏi chưa hết, Ryan đã nhận thêm một cái đạp vào bụng
- Nè…cô điên hả?
Anh rên rỉ đưa tay ôm bụng
- Anh mới điên đó. Đồ khốn
Chiếc giày cao gót của Elena bay về phía anh sau câu nói
Ryan nhanh tay chụp lấy trước khi nó giáng thẳng vào bộ mặt đẹp trai của mình
- Hôn cô một cái thôi mà. Làm gì dữ vậy
Vừa xoa xoa chỗ mới bị đánh, Ryan vừa nói tỉnh rụi. Điều này càng khiến Elena cáu tiết. Cô cởi chiếc giày còn lại, chọi về phía anh
Và dĩ nhiên Ryan cũng nhanh chóng chụp lấy nó
- Nè đừng nói với tôi đó là first kiss của cô
- Anh mà nói thêm một tiếng nữa thì anh sẽ bay ra khỏi xe đó
Elena trừng mắt nhìn Ryan đầy hăm dọa trong khi anh cười rũ rượi
- Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó. Cô còn chiếc giày nào nữa không? Chọi luôn một lần đi
- Anh…
Mặt cô đỏ bừng lên. Nhưng không phải vì ngượng mà vì tức
- Làm gì mà ghê thế. Cùng lắm…tôi cho cô hôn lại một cái
Nhìn bản mặt trơ trơ của Ryan, cô thấy người mình nóng như lửa đốt
Mà tức nhất là cô không thể làm gì
Cắn môi, Elena thò tay vào túi lấy ra cái di động của mình
Và nhằm thẳng mặt Ryan mà ném
Do lơ là, anh chàng lãnh trọn nguyên cái điện thọai to đùng vào mặt
Anh ngẩng phắt dậy, nhìn Elena đầy “óan hận”
- Giày thì tôi hết rồi. Nhưng đồ để chọi anh thì còn nhiều
Khẽ nhún vai, cô phủi tay với vẻ mặt đắc thắng, quay sang hướng khác
Dù tức muốn phun máu, cuối cùng Ryan cũng quyết định nhịn
Nếu còn gây với con nhỏ không bình thường này nữa, thứ bay vô mặt anh không đơn giản là cái điện thọai
Không khéo cô ta nổi điên, lấy dao lụi mình cũng không chừng
Rùng mình với ý tưởng “kinh dị” vừa lướt qua trong đầu,Ryan nhắm mắt cố dỗ giấc ngủ với một bên mắt nhức nhối vì vết bầm to đùng



Mưa vẫn cứ rả rích bên ngòai
Buồn đến nao lòng
Mike ngồi trên chiếc ghế bành cạnh ô cửa sổ, nhìn vào màn đêm thăm thẳm bên ngòai


Đêm
Lại một đêm nữa anh phải buồn đau
Lại một đêm nữa anh phải u sầu
Chờ đêm qua mau

Gương mặt người con gái thấp thóang trong khung kính mờ ảo
Mike với tay
Chạm vào
Thứ cảm giác lạnh ngắt lan tỏa từ những đầu ngón tay
Đến tận nơi trái tim anh đang đập
Bóng dáng cô tan biến
Vào màn mưa trắng xóa
Như cách cô đã biến mất 8 năm về trước
Mà anh không cách gì níu giữ


Đêm lại một đêm nữa anh phải lặng thinh
Lại một đêm nữa anh phải một mình
Lặng nhìn mưa rơi

Căn phòng tối
Lạnh lẽo
Lạnh đến mức tòan thân tê cứng
Không còn cảm giác
Chỉ có những nỗi nhớ
Cồn cào
Giằng xé

- Anh biết không, tôi rất thích mưa
Đưa tay hứng lấy giọt nước trong vắt dưới mái hiên, Catherine nghiêng đầu nhìn Mike, khẽ mỉm cười
- Vì mưa gột rửa mọi thứ. Đau buồn..thù hận…đều không còn nữa
Nụ cười của cô lúc đó sáng rực
Lấp lánh dưới cơn mưa
Như những giọt pha lê trong vắt

Bây giờ trời cũng đang mưa
Nhưng…mưa có xóa tan được những nỗi đau
Những hận thù?


Mưa
Sao cứ rơi ngòai hiên?
Như nước mắt ai vừa ghé qua đây
Trái tim anh dường như đã hao gầy
Vì chờ mong điều gì đến đêm nay


Hai người đứng giữa cơn mưa trắng xóa
Mike hét lên để át đi tiếng mưa xối xả
- Nếu cô muốn khóc thì hãy khóc đi
- Tôi không muốn khóc
Cô cũng hét lại. Giọng run rẩy
Vì lạnh
Hay vì cố níu giữ những rung động trong lòng?
- Đừng giữ chuyện không vui trong lòng. Khó chịu lắm. Khóc đi. Vì trời đang mưa nên tôi sẽ không thấy được đâu
Catherine đứng yên
Mike nhìn thấy vai cô run lên khe khẽ
Anh bước đến, đặt tay mình lên gương mặt cô
Thứ nước âm ấp chảy xuống
Cùng với những giọt mưa lạnh ngắt
- Đừng
Quay mặt sang hướng khác, cô né tránh bàn tay anh
- Tôi chỉ giúp cô gạt đi những giọt mưa thôi. Chứ không phải là nước mắt

Kí ức giống như dòng nước trên mặt kính
Cứ mãi tuôn chảy
Mà con người không cách gì kiềm nén


Tại sao anh phải cô đơn buồn bã nơi đây
Với đêm mưa buồn không nói ra
Phải chăng đêm cũng giống như anh
Đã cô đơn từ lâu

Mike đứng lặng bên khung cửa
Nghe tiếng mưa rơi
Như tiếng khóc vẫn còn văng vẳng
Căn phòng yên quá
Yên đến lạnh lùng
Tự nhiên Mike thèm được nghe lại tiếng cười trong vắt
Được có lại vòng tay mềm và ấm áp ôm xiết lấy mình
Nhưng…
Không được có phải không?
Vì em đã đi rồi
Mãi mãi không quay trở lại
Chỉ có nỗi nhớ trong anh
Da diết chờ mong


Hãy cho anh một chút thương yêu
Để cô đơn đừng vây khín anh
Và hãy cho anh được ôm xiết lấy em vào lòng.

Quá khứ ngọt ngào quá
Khiến hiện tại trở nên đắng ngắt
Kí ức tươi sáng quá
Nên cuộc đời giờ chỉ tòan một màu ảm đạm
Kỉ niệm đẹp đến đâu
Thì cũng đã qua rồi


Từng ngày qua có hay không hạnh phúc yêu đương
Đã trao em tình yêu của anh
Thế sao nay chỉ có riêng anh
Với đêm đang ngồi đây


Catherine ngồi bó gối trên chiếc giường trắng muốt
Để bóng tối ôm lấy mình
Ô cửa sổ mở rộng
Những giọt mưa tạt vào phòng
Ướt đẫm


I’ll leave my window open
Cause I’m too tired at night to call your name
Just know I’m right here hopin
That you’ll come in with the rain


Cô vùi mặt vào mái tóc thơm mùi ỏai hương của mình
Thứ mùi hương gợi nhớ đến anh
Để tưởng tượng ra rằng mình đang nằm trong vòng tay anh
Thứ cảm giác an tòan và ấm áp
Cô mãi mãi sẽ không quên
Cũng như cô sẽ nhớ mãi
Về những nỗi đau dằn xé suốt 8 năm qua
Về đứa con chưa kịp nhìn thấy ánh mặt trời
Catherine mở chiếc máy hát cũ kỹ
Giọng hát nhè nhẹ cất lên
Chậm và mượt mà


Near, far, wherever you are
I believe that the heart does go on
Once more you open the door
And you're here in my heart
And my heart will go on and on


Cô tựa đầu vào hai bàn tay
Lắng nghe nhịp tim mình đều đặn
Đã có lúc tim cô đau đến mức tưởng như ngừng đập
Nhưng rồi nó vẫn đập
Và cô vẫn sống
Để nỗi đau gặm nhấm từng ngày
Đôi khi…
Trái tim còn đập
Không có nghĩa là con người còn đang sống
Con người còn đang thở
Còn đang bước đi
Cười nói
Nhưng….linh hồn đã chết rồi
Thì….có còn là đang sống hay không?



Love can touch us one time
And last for a lifetime
And never let go till we're one

Love was when I loved you
One true time I hold to


Tình yêu chỉ đến có một lần
Với cô, nó đã đến rồi
Cũng đã đi rồi
Và sẽ không bao giờ trở lại
Không bao giờ nữa
Với tay, cô tắt máy
Sự yên lặng đến ngạt thở bao trùm
Catherine đứng dậy, bước về phía ô cửa sổ đầy mưa
Để những giọt nước tạt vào má mình
Lạnh ngắt
Dựa vào tường, cô chớp mắt trước bóng tối dày đặc bên ngòai
Nhìn đêm lặng lẽ trôi


Đêm nay lại một đêm nữa
Em nhớ mong anh
Đếm từng phút giây trôi qua vô tình

_7:30_PM_
14-12-2009, 02:48 AM
Chapter 4
Part 1 Thinking of you
Nghĩ về anh

http://i612.photobucket.com/albums/tt201/vannie_cute/08022601493656.gif

- Nana của mẹ xinh quá
- Con yêu ba nhất trên đời
- Ba cũng rất yêu con, Nana


- Nghe ta nói đây, Elena, ba mẹ con đã đi rồi
- Chừng nào ba mẹ sẽ về?
- Họ không về nữa. Mãi mãi cũng không về nữa

- Mày là con bé mồ côi. Không có ai cần mày hết

- Cứ để con bé ở lại đây. Rồi chúng ta sẽ chiến trọn mớ tài sản thừa kế của nó

Những tiếng cười đục ngầu
Những nụ cười giả tạo
Những gương mặt thân quen và xa lạ
Lướt qua
Trộn lẫn vào nhau
Rối tung
Mờ mịt

Bàn tay lay mạnh vai Elena khiến cô chòang tỉnh
Thóat khỏi giấc mơ quen thuộc mà cô vẫn thấy hằng đêm
Chớp mắt, cô cố xua đi những hình ảnh nhạt nhòa như vẫn còn lảng vảng trước mắt
Quay sang, cô bắt gặp gương mặt Ryan đang nhìn cô nhăn nhó
- Chịu dậy rồi hả chị Hai. Con gái con lứa gì ngủ như chết vậy
Không đáp, Elena đưa mắt nhìn qua ô kính
Bầu trời màu xám đục
Nhưng đã ngừng mưa
Những tia nắng le lói phía chân trời
- Có người cho quá giang rồi. Xuống xe lẹ đi. Ở đó mà mơ
Câu nói của Ryan quả nhiên có tác dụng đánh thức hơn cả một thau nước lạnh tạt vào mặt
Cô lập tức ngồi thẳng dậy
- Cái gì?
- Cô mà còn ngồi mơ thì tôi đi trước đó
Nói rồi Ryan quay lưng bỏ đi
Cánh cửa xe sập lại tạo nên âm thanh chát chúa
Ngay lập tức, Elena bật dậy, phóng xuống khỏi xe


Những tia nắng đầu ngày vào căn phòng
Yếu nhưng ấm áp
Catherine khẽ cựa quậy trên chiếc giường trắng muốt
Tự nhiên cô nhớ đến thứ cảm giác của ngày xưa
Khi mỗi ngày thức dậy đều được nhìn thấy gương mặt anh ở sát cạnh mình
Được chạm vào người anh
Để cảm giác hạnh phúc lan tỏa đến từng tế bào trong cơ thể
Để được mỉm cười
Và thấy ngày mới đẹp tuyệt vời
Lâu quá rồi
Mà sao cảm giác vẫn còn chân thực đến vậy
Đến mức….Catherine có thể tưởng tượng ra được nụ cười rực rỡ của anh
Vô thức, cô đưa bàn tay mình lên
Để rồi chỉ có thể chạm vào hư không


Khi đêm qua em ngỡ giấc mơ thật quen
Mùi hương ấy còn vương
Đôi tay em sợ hãi vuốt ve gương mặt anh
Thì cứ tối dần


Cô nhếch môi cười
Cười vào sự ngốc nghếch của mình
Bao lâu rồi….mà sao vẫn còn hão huyền vậy Catherine
Mày đâu còn là con bé 18 tuổi để mà mơ mộng nữa
Mike đi rồi
Mãi mãi
Cũng sẽ không trở lại
Vậy nên đừng ảo tưởng
Nếu không muốn đau thêm lần nữa


Any heart not tough or strong enough
To take a lot of pain,
Take a lot of pain

Thở dài, cô ngồi dậy
Bàn chân trần chạm xuống nền gạch
Lạnh buốt
Cô sải những bước dài
Với tay mở tung cánh cửa, cô nhắm mắt hít một hơi dài
Cảm nhận làn không khí mát rượi thấm vào lồng ngực
Và thấy lòng mình nhẹ đi một chút
Nhưng…sẽ không bao giờ có thể là thanh thản
Vì những vết thương vẫn nằm đâu đó
Tuy đã thôi không rỉ máu
Nhưng không thể nào lành hẳn


Love hurts
Love scars
Love wounds and mars



Bước ra khỏang sân ngập nắng, mắt Catherine chạm phải chậu hoa cúc dại với những cánh trắng muốt bé nhỏ rung rinh trong gió
Cô nhẹ nhàng đưa tay vuốt lên những đóa hoa nhỏ xíu
Với nụ cười nhợt nhạt trên môi
- Mẹ thật sự rất muốn nhìn thấy con, con gái ah
Làn gió từ đâu thổi đến
Cuốn lời thì thầm của cô bay đi
Gió...
Có thể bay đến thiên đường được hay không?


Gió như gió muốn nói với em
Rằng mai mặt trời sẽ thôi về

Mike sải những bước dài vội vãn trên hành lang công ty
Mắt anh chăm chú dán vào tập hồ sơ trên tay
Không có vẻ gì mệt mỏi dù đêm qua anh mất ngủ
Che đậy…
….có lẽ đã trở thành bản năng mất rồi
- Chào tổng giám đốc ạh
Vừa nhác thấy Mike, cô thư ký buông vội quyển tạp chí trên tay xuống, đứng bật dậy cúi đầu chào
Anh giơ tay đẩy cửa, bước thẳng vào phòng, không thèm liếc đến gương mặt đang đỏ ửng của cô gái
Buông tập hồ sơ trên tay xuống, Mike ngả người ra sau ghế
Đưa tay nới lỏng cravat, anh nhắm nghiền mắt
Cảm thấy đầu mình đau buốt
Cả đêm qua anh không hề chợp mắt
Vì những hình ảnh mơ hồ cứ chập chờn không dứt
Tiếng gõ cửa vang lên khiến Mike mở mắt
Ngồi thẳng dậy, anh nói bằng giọng lạnh lùng
- Vào đi
Hơi ngước lên, anh nhận ra Matt đang bước vào
Điều này khiến anh thả lỏng người đi một chút
Ít ra…anh không cần quá đề phòng như đối với những người khác
Mike không tin tưởng ai, ngọai trừ ba và chị gái mình
Dù với anh, họ không là ruột thịt
Nhưng nếu không có ba cưu mang, có lẽ….Mike đã không còn sống được đến bây giờ
Lắc đầu để xua đi những suy nghĩ lan man, anh đưa mắt nhìn
- Chuyện gì vậy?
- Tôi đem café cho cậu
Nụ cười của người đàn ông hiền lành đến độ khiến Mike mất đi sự cảnh giác thường ngày
Nhưng chỉ một thóang thôi
Anh lại đeo lên cho mình lớp mặt nạ quen thuộc
- Việc này đâu phải của ông
- Sáng nay tôi thấy cậu có vẻ mệt
Ánh mắt ông nhìn anh ấm áp
Dường như…có thứ gì đó trong cái nhìn của Matt
Ấm áp..yêu thương…
- Cám ơn. Ông cứ để trên bàn
Mike cúi xuống, tránh cái nhìn đầy tình của Matt dành cho mình
Mỉm cười, ông nói nhẹ nhàng
- Cậu nên giữ gìn sức khỏe
Rồi không đợi Mike nói lời nào, ông cúi đầu bước ra
Nhìn vào cánh cửa vừa đóng lại, Mike chợt nhớ đến lần đầu tiên mình gặp Matt
Đó là khi anh vừa trở lại LA sau cái chết của ba
Và sự biến mất của Catherine
Lúc đó, Mike không còn gì hết
Không gia đình
Không nghề nghiệp
Chỉ có bế tắc
Anh gặp Matt khi ngồi trong hàng ghế chờ trước một công ty nhỏ
Rồi ông bước đến, trao cho Mike tấm danh thiếp và nói sẽ giới thiệu việc làm cho anh
Bắt đầu từ ngày đó, cuộc đời Mike thay đổi
8 năm trôi qua…
Giờ đây khi nhìn lại về quá khứ, Mike thật sự thấy rùng mình
Ngày đó, nếu không gặp Matt
Cuộc đời anh rồi sẽ ra sao?
Khẽ lắc đầu, Mike đứng dậy, với tay mở cánh cửa sổ phía sau lưng
Gió tràn vào căn phòng
Mát rượi

- Tôi rất thích gió
- …
- Vì gió có thể lau khô nước mắt
Vậy bây giờ, khi em khóc
Ai sẽ lau nước mắt cho em?


Sẽ mãi mãi chỉ là cơn gió
Gió khẽ lay cho tim anh khẽ bồi hồi

Chiếc xe tải dừng lại trước cửa hàng bán rau quả
Ryan móc ví lấy một xấp tiền dúi vào tay người tài xế có gương mặt tròn xoay và tiếng cười rổn rảng
Nhưng ông chỉ lắc đầu, xua tay
- Tôi chỉ chớ giúp hai người một đọan thôi. Có gì đâu
Thấy vẻ ngần ngừ của Ryan, ông bật cười
- Nếu chú mày thấy ngại thì đãi ta một ly đi
Ryan chưa kịp chưa kịp trả lời thì Elena đã nhảy vô
- Dạ được. Để con mời chú
Người đàn ông nhướng mày nhìn cô có vẻ ngạc nhiên
Rồi ông phì cười
- Con bé này có vẻ chịu chơi nhỉ. Được, ta rất thích
Trong khi Ryan còn đang trợn mắt ú ớ, Elena đã bước tới quàng tay người đàn ông bước vào một quán rượu gần đó

Midnite Bar chỉ thực sự sống về đêm
Ánh đèn màu nhấp nháy
Tiếng nhạc rộn rã
Những con người không ngừng lắc lư trong tiếng nhạc đó
Như muốn quên đi cái thế giới phức tạp bên ngòai
Joe đưa ly Whisky lên trước mặt
Nhìn thứ chất lỏng đỏ sẫm sóng sánh dưới ánh đèn
Rồi ngửa cổ uống cạn nó
Đặt ly rượu xuống bàn, anh đứng dậy, bước ra sàn nhảy
- Nếu ký vào bản hợp đồng này, tôi sẽ được gì?
- Bất cứ gì ông muốn
Giọng nói lành lạnh và quen thuộc
Khiến Joe ngẩng lên
Qua tấm kính trong suốt của căn phòng VIP trên cao, anh nhìn thấy cô
Người con gái có những giọt nước mắt trong veo
Và nụ cười buồn bã
Vô thức, anh đứng lặng nhìn lên
Đầu óc trở nên trống rỗng
Rồi anh thấy người đàn ông đó hôn cô
Cô gái không phản đối
Cũng không đồng ý
Cô chỉ ngồi yên
Đôi mắt nâu nhìn đăm đăm về phía trước
Dường như Joe nhìn thấy được hai giọt long lanh trong đôi mắt đó
Nhưng không. Cô không khóc
Chỉ đơn giản ngồi đó, mặc kệ đôi môi gã đàn ông tham lam cuốn lấy gương mặt mình



He kissed my lips
I taste your mouth
He pulled me in
I was disgusted with myself


Thứ cảm giác ghê tởm trào lên cổ khiến Catherine muốn nôn mửa
Muốn đẩy gã đàn ông dơ bẩn này ra khỏi người mình
Nhưng cô không làm gì cả
Những việc này từ lâu đã trở thành…gì nhỉ? Có lẽ là nhiệm vụ
Một nhiệm vụ mà cô không thể không hòan thành dù muốn hay không
Có những bản hợp đồng được ký. Bất chấp là bằng cách nào để có được chúng
Vì một lời hứa

- Đừng. Con xin ba. Con không thể bỏ đứa bé này
Cô quỳ xuống trước người đàn ông có gương mặt lạnh lùng. Người đàn ông mà cô gọi là cha
Nước mắt rơi rất nhiều
Ướt đẫm cả gương mặt xanh xao
Đắng chát cả đôi môi cô run rẩy
- Ta không muốn mang tiếng vì cô, Catherine
- Con xin ba. Làm ơn
Câu nói không hòan chỉnh vì những tiếng nấc nghẹn ngào
- Mike đã không trở về nữa rồi
- Con biết. Nhưng nó là con của con. Con không thể
Đôi mắt xám nhìn cô
Lạnh buốt
- Ta có thể để con giữ đứa trẻ này. Với một điều kiện
- Bất cứ điều gì
- Từ nay về sau, con sẽ nghe lời ta. Bất kỳ lời nào ta nói
Im lặng
Catherine chớp mắt, xiết chặt hay bàn tay đang run lên của mình
- Con hứa

Vậy đó
Lí do để cô ngồi đây
Lúc này
Mặc kệ những gã đàn ông khốn khiếp này dày xéo cơ thể mình


Cause when I'm with him
I am thinking of you
Thinking of you


Cô để mình trôi lãng đãng về một miền kí ức xa xăm nào đó
Khi cô còn có anh
Còn có tiếng cười
Và nước mắt
Để quên đi
Thực tại đắng ngắt và đáng nguyền rủa
Mà cô không cách gì trốn chạy


What you would do if
You were the one
Who was spending the night
Oh I wish that I
Was looking into your eyes


Bàn tay ai đó nắm lấy Catherine
Kéo cô đứng dậy
Khi mà Catherine còn chưa kịp bình tĩnh lại, cô thấy mình bị lôi đi
Lướt qua những đôi mắt tò mò nhìn ngó
Lướt qua những lời xì xầm lóang thóang bên tai
Bàn tay đó ấm quá
Khiến cho cô có được cảm giác an tòan
Và bình yên mà lâu lắm rồi cô đã mất đi
Là anh...
Là anh...
…Có phải không?
Không. Không phải
Bóng dáng này không phải là anh
Anh đã không còn nắm lấy tay em như vậy
Anh đã không còn cho em cảm giác bình yên
Anh đi rồi
Vuột mất khỏi tầm tay
Mà em không có cách gì giữ lấy


You're the best
And yes I do regret
How I could let myself
Let you go


Những ý nghĩ lướt qua loang lóang trong đầu
Dừng lại
Catherine giật mạnh tay mình
Người con trai quay lại
Ánh sáng lờ mờ của những ngọn đèn đường đủ cho cô nhận ra những đường nét nửa quen nửa lạ
- Anh không biết mình vừa làm gì đâu
Giọng cô lạnh ngắt
Cái lạnh chầm chậm thấm vào da thịt
- Biết chứ. Tôi vừa mới kéo cô từ trong bar ra đây
Nhún vai, Joe bằng giọng thản nhiên, thậm chí có một chút bỡn cợt
- Anh sẽ gặp rắc rối to đấy
- Oh vậy sao? Tôi sợ quá
Anh giả vờ run rẩy
Catherine không cười
Cô quay lưng, bước đi chầm chậm
Cơn gió lướt qua thổi những sợi tóc cô quấn quýt vào nhau
- Tôi đã nghĩ là sẽ nhận được một lời cám ơn cơ đấy
Giọng nói vang lên bên cạnh khiến Catherine thấy ấm áp một chút
- Tôi không quen cám ơn suông. Nhưng tôi có thứ này cho anh
- Là gì vậy?
Anh cười, nhướng mắt như muốn hỏi
Catherine không đáp, ngước mắt nhìn Joe
Qua mớ tóc rối tung, cô nhìn thấy nụ cười anh ấm áp
Nhón chân, cô chạm nhẹ vào môi anh
Nụ hôn bất ngờ khiến Joe mở lớn mắt
Đứng sững
Anh cứ đứng như vậy một lúc, cho đến khi đầu óc bắt đầu bình thường trở lại

Joe giơ tay đẩy Catherine ra
Nhẹ nhàng nhưng cương quyết
Thóang ngạc nhiên lướt qua trong mắt
Rồi cô nhếch môi cười
- Thế nào? Không đủ ah?
Giọng cô nhẹ hẫng
Nhưng Joe nhận ra sự chua chát bên trong câu nói có vẻ nhẹ nhàng đó
- Sao phải làm vậy?
Ánh mắt Joe nhìn xóay vào gương mặt Catherine
Cái nhìn rối rắm như những sợi tóc cô đan xen vào nhau
Tự nhiên Catherine thấy người mình run lên khe khẽ
Lâu lắm rồi, không có người nào nhìn cô như vậy
Dịu dàng và tha thiết
- Anh không thích thì tôi cũng đành chịu
Khẽ nhún vai, cô cố giữ cho giọng mình lạnh lẽo
- Tôi biết cô không phải như vậy mà Cat
Joe gọi tên cô một cách quá thân mật khiến Catherine khẽ nhíu mày
Nhưng gương mặt cô giãn ra rất nhanh, nhường chỗ cho một nụ cười nhạt thếch
- Anh nghĩ anh biết về tôi sao?
- Đủ để tôi nói rằng tôi thích cô
Giọng nói êm ái hòan tòan không phù hợp với vẻ cương quyết trên mặt Joe
Catherine hơi sững lại
Chiếc xe đắt tiền đỗ bên lề
Gã đàn ông ló gương mặt già nua qua tấm kính trong veo
Chĩa về phía Joe cái nhìn bén ngót, hắn quay sang Catherine
- Đêm nay em là của tôi. Nhớ không?
Cô không đáp, mà tiến đến với tay mở cánh cửa xe
- Đừng
Vẫn là bàn tay ấm áp ngăn cô lại
Nhẹ nhàng, Catherine hất tay Joe ra khỏi tay mình
Anh đứng yên, nhìn tấm kính dần dần kéo lên
Nuốt chửng lấy cô nhỏ bé
- You don’t know me
Câu nói rơi rớt lại khi chiếc xe đã phóng vút đi
Chỉ còn lại người con trai đứng giữa con phố đêm
Với những ngọn gió xôn xao


Oh won't you walk through
And bust in the door
And take me away
Oh no more mistakes
Cause in your eyes I'd like to stay


Hai bóng đổ dài trên con dốc thoai thỏai
Liêu xiêu và quấn quýt vào nhau
- Con bé này…ăn cái gì mà nặng quá thế này
Ryan lầm bầm trong khi dìu Elena
- Anh làm gì thế. Tôi chưa say mà
Vừa nói bằng giọng lè nhè, cô vừa vung tay múa chân lọan xạ
- Phải rồi cô đâu có say. Mà là quắc cần câu rồi
Anh vẫn giữ cái giọng hằm hừ nho nhỏ trong miệng để tránh những ánh mắt hiếu kỳ đang chĩa vào hai người
Đi được một lúc, Ryan dừng lại ở đọan đường vắng vẻ
Thả cho Elena nôn thốc nôn tháo vào một gốc cây, anh không thèm lầm bầm nữa mà càu nhàu lớn tiếng
- Uống không được mà còn nốc cho cố rồi bắt người khác khiêng đi. Chắc kiếp trước tôi có nợ cô mà. Cứ dính vô cô là có chuyện
- Shut up
Elena ráng ngóc đầu dậy quát lớn trước khi cúi xuống…ói tiếp
Thở hắt ra một hơi, Ryan lắc đầu chán nản
- Eh. Nhà cô ở đâu?
Không có câu trả lời, chỉ là tiếng òng ọc từ những thứ chất lỏng tuôn ra
- Ghê quá đi mất
Vừa nói, anh vừa đưa tay bịt mũi, xích ra xa một chút
Sau một hồi ói mửa, cuối cùng Elena cũng đứng thẳng dậy
- Nhà cô chỗ nào?
Ryan lặp lại câu hỏi bằng một giọng hằm hừ cố nén
- Nhà? Tôi không có nhà
Khật khưỡng bước về phía anh, cô vừa cười vừa nói bằng giọng lè nhè
- Trời ơi con nhỏ này. Chắc tôi điên với cô mất
Kêu lên một tiếng thảm thiết, Ryan ngồi thụp xuống đường đầy rầu rĩ
Móc cái điện thọai đã ướt nhẹp với màn hình đen thui, thở hắt ra chán nản
- Tôi còn phải dính với cô tới chừng nào đây trời
- Ngủ. Tôi muốn ngủ
Chụp lấy hai cánh tay Ryan, cô lắc lấy lắc để khiến anh muốn chóng mặt
- Tốt nhất là cô ngủ luôn đừng có dậy nữa
Cố hất Elena ra, Ryan la lên oai óai
May mắn, chiếc taxi vừa từ đường lớn rẽ vào
Ryan mừng húm, vội vã đưa tay ngoắc lia lịa
Kéo theo một đống thịt đầy mùi rượu mang tên Elena, Ryan leo lên xe, đóng sập cửa
- Coi như hôm nay cô hên

Chiếc taxi chậm dầm trước khi dừng hẳn
Bóng người con gái thấp thóang hiện ra dưới ngọn đèn đường
Ryan thấy người mình lạnh ngắt
- Chạy luôn đi đừng dừng lại
Nhưng…quá trễ
Đôi mắt sáng rực khiến gương mặt cô gái càng trở nên xinh đẹp
Như một cơn lốc, cô nhào đến phía chiếc xe
- Thôi xong
Ryan nói như than
Biết không tránh khỏi kiếp nạn này, anh móc túi lấy tiền trả cho người tài xế
Hít một hơi dài, Ryan giơ tay mở cửa
- Oppa
Vòng tay xiết chặt lấy cổ Ryan
Mùi nước hoa đắt tiền nồng nặc khiến anh thấy mình như ngạt thở
Không thể đẩy ra, anh đành nhắm mắt đứng yên
- Sao em đến đây vậy Jane?
- Em nhớ anh
Giọng cô gái vang lên đầy vẻ nũng nịu khiến Ryan nổi hết da gà
Đúng lúc đó
- Yah…tôi nói buồn ngủ mà
Cả hai đồng lọat hướng về phía phát ra tiếng nói, tức bên trong chiếc taxi
“Lần này…chết chắc”
Ryan ngán ngẩm than thầm
Từ trong xe, Elena chầm chậm nhích ra rồi đặt chân xuống đất
Đôi mắt xinh đẹp của cô gái tên Jane mở lớn như muốn lọt ra ngòai
- Cô ta…là…là ai?
Quay phắt về phía Ryan, cô lắp bắp hỏi
Nhận ra sự có mặt của người khác, Elena nhăn răng nở nụ cười…lãng nhách
- Hi
Đáp lại nụ cười của cô là ánh mắt sắc như dao
- Mày là đứa nào?
Giọng nói chua lóet với âm điệu chát chúa phát ra từ đôi môi tuyệt đẹp của cô gái khiến Elena tỉnh rượu. Cô trợn mắt lên nhìn
- Còn dám nhìn kiểu đó? Có tin tao móc mắt mày không?
Đôi mắt cô càng mở to thêm chút nữa
Cô nàng này…là ai vậy nhỉ?
- Oppa. Sao anh dám đưa nó về nhà?
Lần này giọng điệu nhão nhóet của Jane không chỉ khiến Ryan rùng mình, mà có cả Elena
- Cô ta…
Câu giải thích chưa kịp nói hết, Elena đã nhảy vô cắt ngang
- Cô lớn vậy rồi chẳng lẽ không hiểu nam nữ đưa nhau về nhà giờ này làm gì
Hai đôi mắt trợn tròn nhìn Elena
Con nhỏ này…điên rồi chắc?
Ryan sửng sốt đến mức súyt nữa há hốc mồm
Nhưng cặp mắt anh chẳng thấm vào đâu so với cô gái tên Jane
Cô nhìn Elena như muốn ăn tươi nuốt sống
- Con nhỏ này….Mày chán sống rồi phải không?
Tiếng cô rin rít vì hai hàm răng nghiến chặt vào nhau
Khẽ nhún vai, Elena bước đến khóac vai Ryan, trả lời tỉnh rụi
- Dĩ nhiên là tôi vẫn còn đang yêu đời lắm. Phải không honey
Nở nụ cười ngọt ngào, cô nhướng mắt nhìn Ryan khiến anh rởn tóc gáy
Không biết làm sao trả lời, anh đàng nhăn răng cười lấy lệ
- Thôi khuya rồi. Tụi tôi vô nhà trước. Good night
Vẫn giữ nụ cười tươi rói, Elena kéo tay Ryan đi thẳng vô trong
Bỏ lại ánh mắt sáng quắc đầy tức tối

Cánh cửa vừa đóng lại, Elena lập tức thả tay Ryan, ngồi phịch xuống sofa
- Cô bồ của anh khó nuốt vậy mà anh cũng chịu nổi. Thật là phục anh
Giọng điệu cô rõ ràng là mỉa mai
Ryan ngồi xuống chiếc ghế đối diện
- Có khó nuốt cũng đâu bằng cô. Cô làm cô ta tức đến mức nói không nổi cơ mà
- Quá khen. Không vậy chắc đã bị anh nuốt chửng rồi
Đúng lúc Ryan tính phang vô một câu nữa thì đột nhiên có tiếng chuông điện thọai vang lên
Elena đưa mắt ngó quanh trước khi phát hiện ra âm thanh đó phát ra từ di động của mình
“Hôm nay chị không về nhà. Đừng chờ”
Mẩu tin ngắn ngủi đến từ số máy Catherine
Nhét cái điện thọai vào túi, cô ngả người nằm dài xuống ghế
- Nè ngồi dậy đi. Nhà cô ở đâu tôi đưa về?
- Hôm nay tôi không muốn về nhà
Khẽ nhắm mắt, Elena đáp nhẹ tênh
- Cái gì?
Tiếng hét của Ryan vang khắp căn nhà rộng thênh thang, trái hẳn với câu nói nhẹ nhàng của Elena
- Hôm nay Cattie không về nhà. Tôi không muốn ở nhà một mình
- Cô sợ ma?
- Anh tôi còn không sợ mà sợ gì ma
Lần thứ…mấy mươi trong ngày, Ryan bị Elena moi móc
- Chứ mắc gì không chịu về nhà? Chỗ này đâu phải khách sạn mà muốn ở thì ở
- Tôi không thích ở một mình
Giải thích ngắn gọn, Elena vơ lấy cái gối bên cạnh, ôm xiết vào người
Nhận ra hơi thở cô đã trở nên đều đặn, Ryan lắc đầu đứng dậy
- Thật không biết cô có phải con gái hay không
Nói rồi anh bước đến, nắm tay cô chòang qua cổ mình, xốc Elena lên tay
- Coi như tôi làm ơn cho trót
Vừa khe khẽ thì thầm, anh vừa bước về phía phòng ngủ của mình


Chiếc xe dừng hẳn
Mike mở cửa, chầm chậm bước xuống
Anh đưa tay xoa nhẹ hai bên thái dương nhức buốt
Những con số lộn xộn
Những gương mặt quen và lạ
Những nụ cười xã giao giả dối
Khiến anh mệt mỏi vì đối phó
Đã lâu lắm rồi…Mike không cảm nhận được niềm vui
Đến mức anh tưởng như mình đã quên đi thứ được gọi là nụ cười


Đằng sau từng lời hờ hững
Là tháng năm sắp qua rồi
Đằng sau nụ cười hạnh phúc
Là tiếng khóc lúc không người

Anh bước chầm chậm trên con đường nhỏ quen thuộc
Với dòng suy nghĩ miên man
Bỗng dưng….bước chân Mike dừng lại
Trên bậc tam cấp trước mặt anh
Có một người đang ngồi. Một cô gái
Cô ngồi gục đầu
Mái tóc dài đen nhánh bay trong gió
Màu váy trắng muốt khiến cô trở nên mong manh như cánh bướm chập chờn trong đêm tối
Như cảm giác được ánh mắt đang nhìn mình, cô chậm rãi ngẩng lên
Đôi mắt đen nhánh sáng bừng
Cô khẽ mỉm cười
Tự nhiên Mike thấy cổ họng mình khô khốc
Khiến lời nói trở nên khó nhọc
- Sarah
Vẫn giữ nụ cười nhẹ như gió thỏang, cô đứng dậy
Tà áo trắng bay phất phơ trong gió
- Em chờ anh lâu lắm rồi, Mike



Khu vườn xưa vẫn thế
Thế nhưng sao anh chẳng về
Để đêm mùa đông không có anh lạnh biết bao nhiêu
Con đường xưa vẫn thế
Vẫn mong anh quay trở về
Bước đi bên nhau như lúc ban đầu

clover.91_ily
18-12-2009, 08:50 PM
tròi oi! post tiếp nhanh nhanh di ban ui! hay quá ak`

clover.91_ily
21-12-2009, 08:25 PM
hix. Sao lâu wa vậy?

Witness Star
22-12-2009, 07:29 AM
Đã 8 ngày rồi đó bạn _7:30_PM_ :rain:

Post chapter khác đi chứ :rain:

:)
23-12-2009, 02:15 AM
Là tác giả chưa viết chap mới chứ không phải tại tớ lười post :rain:.

pe_iu_anh
24-12-2009, 01:03 AM
Tình hình là tớ là tác giả của fic này. Và hình như là tớ chưa nhận được pm nào về việc fic mình sẽ được post ở đây hết nhỉ?

...:*Vô*:...
05-01-2010, 04:57 AM
chuyện này tg còn chưa sáng tác tiếp thì bên này sao có mà post :khocnhe:
lại giống truyện because you are you :rain: ( cả 2 đều hay mà...><')

chan_ji
03-02-2010, 05:44 AM
truyện hay mà sao chưa có