feeldeeldc
06-12-2009, 07:38 AM
Em!E có đôi mắt k như ng bìh thườg.E lun đưa hướg nhìn về 1 nơi xa xăm,nơi mà e mog đc đến.Môi e mỏng và đỏ.Và tôi býk,mỗi khi bùn,e đều ghì mi mắt xuốg khóe dưới để khóc.Tôi…yêu tóc e tùy tóc e k dài như nhữg đứa con gái khác….Này e…Tôi k mún nói thật nhiều về vẻ bề ngoài của e.Nhưng tôi sẽ nói thật nhìu với ngôn từ đẹp về con người của e.Đối với tôi,e là cả 1 bí mật tôi gìn giữ khi tôi nghĩ về :)
Mùa thu đến,kéo theo nhữg ngày bình minh tinh sương.Với tia nắng ấm như hàng tỉ giọt uốn mình trên vòm lá xanh.Thời gian cho loài hoa mới nở rộ sau nhữg ngày thág sốg lũi chờ đợi ánh sáng.Lá vàng rơi như lấy đi sự thuần khiết của cây,nhưg đối với tôi đó là cách tiếp nhận cuốc sốg mới của nhữg sự sốg đơn giản này.Giá như tôi thật đơn gian khi gặp e…Loài sinh vậy của mùa nảy nở theo chu kì có sẵn.Mây xanh nhưng k so kịp với cầu vòng cuối chân trời.Vì cầu vòng…nơi mà người con gái đó đi đến.E tìm cho mình cách suy nghĩ như loài hoa k sắc nhưg đậm mùi.Tôi đột ngột hoàn mình với kí ức năm đó.Có lẽ tôi sẽ còn phải khóc thật nhìu như đợt đầu tiên nhớ đến e.Tôi xoa lòng mìh 1 lần nữa để tồn vinh nhưng ngày thág e bện cạh tôi.
E sinh ra và lớn lên trong cuộc hôn nhân k tìh yêu.Đối với e,nơi đùm bọc là nơi hằg ngày e chắp vá nhìu nhất.Cuộc sốg tha hóa,e chịu đựg bao lời dè bỉu của mọi người xung quah.Cha bên e,chưa 1 lần dạy e từg con chữ,chưa 1 lần vỗ về dạy e học cách làm người.E ngồi trận trên nhữg ngày thág thiếu tình thươg đó.Để rồi e bật khóc bởi nhữg điều nhảy cảm của 1 đứa con: Những ngày về quê xa, sao cha chưa từng đi cạh e và gọi e là con gái cho mọi người býk…Sao e lục tug cả cuốn album lên mà vẫn k thấy hìh e cùg cha và cũg gia đìh này…Còn riêng tôi,tôi bất chợt nghĩ đến nhữg điều mà tôi k bao giờ vờ đến : Sao e vẫn cười tươi hơn nhữg con người xug quah tôi…E vẫn học đc và duy trì mãi cách nói chuyện rất vui tíh của mìh.Bên e,sao tôi vẫn k cảm nhận nhưg gì mất trong e.Ưhm,e vẫn lạc quan và k bao giờ suy nghĩ nhìu về nhữg thứ tồi tệ e đag có.E che đậy tất cả chỉ vì e mún thể hiện rằng e vẫn hạh phúc như bao đứa bạn cùg tuổi.Để rồi nhữg khi e một mìh,e đếm nhìu lần lại nhữg gì e k có.E đếm lại rất cả nhữg lần cha đáh mẹ và đáh e.E đếm thêm nhữg lúc bên nội hất hủi e.E từg cắn đứt môi chảy máu khi đứg ngay mép cửa nhìn cha và mẹ đánh nhau.E gục trên nền tản ướt của biển lặng sóng đánh để lại.Lòng e thoi thúc e khơi gợi từng suy nghĩ xấu về tương lại.E thở dài và nhục nhã khi nhớ lại lúc cha tát e trước mặt bạn bè.Và e lại khóc to khi nhìn vết thẹo dài ngay lưg cha từg đánh để lại.Nhưng tôi nhìn đc nghị lực e đứng lên sau nhựg đấu chiến đó,e cười và coi như e vẫn đc đùm bọc gọn gàng trog mái ấm.Tôi chợt đau quặn khi nhớ đến con người e trog lúc này…nước mắt bắt buộc phải chảy khi ánh mắt năm đó hiện lên trog đầu…
Sở thích của e là vẽ.e rất ưa vẽ như con chữ ngoằn nghèo mà tôi khó đọc đc.E còn thích cả nhữg loại nhạc đọc,k sai thì đó người ta gọi là Rap.Và e từg nói e rất thix Hiphop.Sau này tôi hỉu rằg nhữg thứ đó e ảnh hưởng do 1 người e đã từg yêu thương :) E kể cho tôi nghe về nhữg ng con trai xung quanh e…E kể và khóc nức nở khi có người khinh bỉ và đạp nhã e….Trung thu năm đó,e rời bỏ tất cả nhữg ước mơ e đag nắm giữ,đơn giản vì e bị lừa dối wa nhiều.Để rồi tất cả nghĩ sai về con người e,e hóa mìh với những kỉ niem vui năm đó,lần nữa e mỉn cười cho mây dạt trôi wa.Tôi sẽ k nhắc đến công việc trc kia e từng làm vì nơi đó mọi ng đã hất hủi e và sa thải e.Tôi ngôi trong cuộc đời e nhưng tôi chỉ dám nhìn lặng và thầm nói riêg với bản thân khi mưa sa thấm ướt vai e.Mưa ướt át cả con ng,ướt cả đôi mắt khóc e.Về bên t/y đó,người mà làm e tổn thương,đối với tôi nó k đáng cho e làm tất cả.1 năm…e ghìm mình chặt trong nỗi đau để làm cho nó thay đổi.E vẫn chịu tha thứ để duy trì 1 t/y e hằng mong ước.Tôi k hỉu vì sao e mãi tốt với những người qá thờ ơ…Vì sao e qá thờ ơ với nhữg ng rất tốt cho e.Tôi vẽ đậm dấu chấm hỏi ngày đó cho đến khi e tìm chân trời mới…Nơi mà e đi khóa chặt trái tim.Xoáy mòn 1 nữa chờ đợi trong tôi.E vẫn là người con gái ngày nào tôi chờ.Bao nhiu người con trai đến,là bấy nhiu người k hề hỉu con người e,cả tôi cũg thế,tôi k tài nào bật tung nhữg suy nghĩ e giữ kín cho riêng mìh.Tôi yêu e mà phải chứg kiến những đêm e khóc.Những buổi sáng sớm của ngày hè,tôi k hỉu vì sao e thức dậy thật sớm chỉ để làm côg việc ngồi ngoài sân cho đến khi cơn buồn ngủ bắt đầu đến lại với e.E nhịp bản thân vào âm hưởng tĩh mịch chỉ để nhóa ra 1 điều rằng: E đã wá đổi bế tắc.Người con trai đó,nó sẽ chẵg býk nhữg thứ e chịu đựng.Nó sẽ chẳg býk con đg e đã lạc giữa t/y mà nó cấu tạo nên.Tôi k býk nó từg làm nhữg điều gì cho e tôn thương nhưng tôi býk rõ những gì e làm cho nó khi e còn kiên trì…..Để rồi bão lớn về bên đời e thêm lần nữa,cuốn đi người con gái ngày đó,tôi ngập lòng với nc mắt mình nhìn e vội xa đời.Ngõ thời gian năm nào tôi đứg mog e,e chỉ mỉn cười trắc ẩn rồi đi về nơi cầu vòng e chọn…Để tôi nhớ mãi những gì e viết….
********
Ngày….tháng…năm
Mẹ ơi! Cứ ngỡ trong con cha k tồn tại thì mẹ sẽ thương yêu con hơn bao giờ hết…15 năm,con sinh ra và lớn lên.Loài người k bao giờ có quyền tuyệt chủng những loại sống sa đọa…Những con đĩ hằng đêm rao bán trinh tiết bên góc đg,chúng nó coi nhẹ sự sống nó tồn tại.Để rồi khi già nua đi,những con đĩ nằm liệt giường k một ai dòm ngó.Quá khứ nó đậm máu dâm loàn.Đến những thằg con trai ăn chơi xa xỉ thì chẳng bao giờ suy nghĩ cho ai,nó hoa màu theo lối sống mù loa k tương lai.Cho đến khi chúng nó chết ẻo bên 1 con đg xe cô tấp nập nào đó,tiếng rên la cũng là những từ chửi tục đc phát ra từ cái miệng ăn lạm đó thôi…Đó là 1 vòng sinh linh sống chết theo kiểu gieo quạ…Hôm nay con phải suy nghĩ đến cả những ng phụ nữ đã có chồng mà ngoại tình như k ai býk.Liệu có sau này có chết theo nhữg gì mìh làm cho ng khác đau thương hay k.Mẹ hãy để yên cho con tưởng tượng cuộc sống này con đã cho đi mà k nhận lại đc gì,để những đêm tối con khóc cho đến sáng sưng cả mắt và rồi k đi học.Trình học con đi xuống dọc tệ hại.Nhưng con k quan tâm,con cố sống len lõi cho wa thời kì này…Con thật sự thất vọng.Một lần nữa con muốn tưởng tượng,nếu như con ng ruồng bỏ đc những loại như thế thì đó k còn là cuộc sống.Nhưng nếu cứ đồn ép tất cả vào 1 con người thì đó là sự bất công.Con hỉu và con nhìn thấy đc rất nhìu đứa trẻ còn xấu số hơn con nhưng con rất hận với những điều con đang nhận đc…Cả những lúc khi con tuyệt vọng,tìm 1 ng tâm sự thì họ chẳg mặc wan tâm.Rồi con lại suy nghĩ nhìu về những thằng con trai quanh con.Chúng nó chỉ nghĩ cho nó,chúng nó thix thì bên cạnh k thì chẳg thèm quan tâm con gặp chuyện gì.Có lẽ con nghĩ sai cho chúng nó,nhưng lòng con đã suy nghĩ wa nhìu mọi thứ.Con k hỉu mẹ làm thế mẹ có hạnh phúc đc hơn k hay là làm thế mẹ càng đục khoét nỗi đau của chíh đứa con mẹ hơn…Từ nay con sẽ quên hết nhữg ng đã từng yêu thương con,con sẽ bỏ wa điều mẹ đang làm để lần nữa con sống binh yên.Những ng con trai,con sẽ chẳg quan tâm và coi như k quen býk nữa…Vì con đã lóc thịt chịu đau rất nhìu.Nc mắt con k phải là loại nc tầm thường cứ phải tuông chảy,mà đó là cả 1 quá khứ con vay lấy…Từ nay con im lặng và tìm cho mình 1 lối sống mơi.Đừng ai quan,đừng ai nói con k suy nghĩ,con chỉ là con theo những năm wa…2 năm,con chiến đấu bên lãnh bờ mơ sa.
Anh…liệu a có khóc khi tôi thở thành 1 con ng khác xưa.Nếu như tôi trở nên bê tha,sa đọa như a thì a có coi tôi là đồng loại của mình k,hay a vẫn nghe theo lời ng ta mà sợ hãi.Tôi sẽ nói rằng thứ người như a là cặn bã cho xã hội.Có lẽ a mang dòng máu nhục và k bao giờ býk tẩy chai điều ô thiu đó.Tôi rùng mình khi nhớ lại nhữg ngày thág bên a,những lời nói tôi từng khuyên bảo đều k xứng đáng với thứ như a.
Này,a có nhớ…trong 1 chiều mưa,đôi ta bên nhau,tất cả tạo nên như 1 bức tranh đag vẽ.Mà sao bây giờ tình yêu đứng trên con đg bế tắc,a dập tắc bao nhiu sự thương nhớ mà chưa hề luýên tiếc.Những câu hát a từng viết cùg tôi bây giờ cũng nhạt nhòa.Mùa đông lại trở về như năm đó,sao tôi k thiết tha bao nhiu ngày bên a,a vẫn thờ ơ nhưng chưa bao giờ býk nghĩ về 1 ng con gái đã rất yêu a.Nhưng e sẽ làm đc gì hơn đây khi tìh yêu e lỡ đánh mất,lúc chia tay 1 lời xin lỗi a cũg chẳng nói ra thì làm sao mang a về lại đc bên tôi.Tôi vẫn phải khóc như lần đầu tiên a làm tôi đau,tôi vẫn yêu thích những điều trc kia a từng làm.Nhưng bây giờ tôi phải kết thúc bao cảm giác khi tôi viết xong nhữg câu truyện đó.Bây giờ k gì có thề so sánh bằg tâm hồn tôi như lúc này.Nếu cảm giác như trc kia tôi trách a wá nhìu thứ thì a coi như tôi là 1 qá khứ…
Tất cả dồn ép tôi...Tôi còn nhớ 1 thág trc tôi đã bỏ đi tật uống các loại nc có cồn độ cao...Có thể cũg là rượu là bia.May mắn là tôi chưa vướng phải cái loại thuốc khác.Rồi tôi có thói quen rằng khi "say" sẽ khóc và nói rất nhìu.Tôi cũg bỏ đc tật đi học về muộn.Nhưng đến hôm nay khi nghĩ về những thứ đó,tôi lại mún sinh tật.Mà đâu thể,vì tôi là con gái,tôi nên tạo tốt nhữg cái đàng hoàg để cho mọi ng ngừg buồn về tôi.Rồi tôi giam minh trong nhà suốt nhìu thắng liền để trốn tất cả.Sao tôi từg làm gì mà giờ lại như vậy...
******
E đốt cháy 1 vùng mơ ước để lối đi e đc có mưa.Ngày đó bên e,con đg nắng chói k bao giờ thiêu đốt nổi 1 vùng trời hy vọng e cầu nguyện bên cạnh ai kia.Bao sự tạp hóa con ng khinh bỉ k bao giờ e nghĩ tới.Bão k cuốn nổi 1 khoảng trời bao la e quyết tâm có đc.Nhưng chính vì e wá yêu mềm k vượt wa nỗi lo này.Rồi e ra đi,kéo theo kí ức nặng nhọc e thở trên đôi môi run….E hãy suy nghĩ lại xem,nhữg con đĩ hằng đêm bán thân bên góc đg,chính chúng nó cũg làm cho xã hội ta có thêm bài học.Đến cả những ông già vẫn tìm gái trẻ để đùa mua,chính nhữg con thú đó nó làm cho con người nhận ra rằng:sự lựa chọn của họ sẽ có lúc sai.Loài chim chỉ býk bay mãi vì đó là tạo hóa.Loài cây mọc theo mùa vì nó k đc lựa chọn nhữg thứ như loài người chúng ta.Em ạ……sao e k lựa chọn những điều tốt đẹp hơn,sao e cứ phải đi theo dòng chảy như sông Mê Kông mà k cập bến hạnh phúc.Đơn giản là e gạt hết bao điều tôi nghĩ và vô tư lự đi theo con đg mòn.Nếu e còn yêu thì e hãy viết típ đoạn nhạc ngày xưa còn bao dang dở của mối tình.Còn nếu e k còn yêu thì hãy đi tìm cho mìh nhữg cảm xúc mới,nơi đó e chẳg phải vướng bận những kỉ niệm mơ hồ trôi wa.E khóc trên vành ấu thơ mà người cha để lại,cũng nơi đó e buông mình với sự thật về mẹ e.Để rồi hôm nay tuôi thơ e đi rồi mà e vẫn đợi chờ,vì sao tôi tự hào e mà trog lòg như cửa k mở….Chiến tranh trong e dần sẽ đc tan biến...khung xương trong ng sẽ vỡ khi e đc tự do lựa chọn…
Mùa đông….bên con đg vắng,nơi mà tôi quen býk ng con gái đó.Kí ức là loại virus làm tôi nghiện và khó xóa bỏ.Nắng chói wa từg khe lá để mag về cho tôi loại nắg e chờ.Thời gian như đông cứng vì cái lạh của mùa.Tôi còn mãi ước quá khứ bên e đừg tan theo mùa xuân kế tiếp…Tôi còn mãi nhớ lần cuối cùng e cười với tôi khi e đang khóc.Tôi còn in hằng nhữg cử chỉ của e khi e đùa.2 năm wa…bỗng dưng tôi chợt nhớ đến e như thời wá khứ tôi quen býk 1 ng con gái…Tôi hoài niệm về 1 trời hư cấu…Mặt trời lặn,đó là công việc đg hoàng từ ngàn năm,con ng nhoi nhóp đc sinh ra theo 1 thế hệ mới.Lòng thủy chung của 1 tìh yêu sắt son cũng như Sắt rỉ.Biển vẫn đánh làm đá ướt nhữg đc bao lần đá sẽ khô.Bên đại dương vẫn chứa hàg trăm loài cá hì hục vãy đuỗi bơi.Cuốc sống sẽ là cuốn phim quay theo vết xước….
Mùa thu đến,kéo theo nhữg ngày bình minh tinh sương.Với tia nắng ấm như hàng tỉ giọt uốn mình trên vòm lá xanh.Thời gian cho loài hoa mới nở rộ sau nhữg ngày thág sốg lũi chờ đợi ánh sáng.Lá vàng rơi như lấy đi sự thuần khiết của cây,nhưg đối với tôi đó là cách tiếp nhận cuốc sốg mới của nhữg sự sốg đơn giản này.Giá như tôi thật đơn gian khi gặp e…Loài sinh vậy của mùa nảy nở theo chu kì có sẵn.Mây xanh nhưng k so kịp với cầu vòng cuối chân trời.Vì cầu vòng…nơi mà người con gái đó đi đến.E tìm cho mình cách suy nghĩ như loài hoa k sắc nhưg đậm mùi.Tôi đột ngột hoàn mình với kí ức năm đó.Có lẽ tôi sẽ còn phải khóc thật nhìu như đợt đầu tiên nhớ đến e.Tôi xoa lòng mìh 1 lần nữa để tồn vinh nhưng ngày thág e bện cạh tôi.
E sinh ra và lớn lên trong cuộc hôn nhân k tìh yêu.Đối với e,nơi đùm bọc là nơi hằg ngày e chắp vá nhìu nhất.Cuộc sốg tha hóa,e chịu đựg bao lời dè bỉu của mọi người xung quah.Cha bên e,chưa 1 lần dạy e từg con chữ,chưa 1 lần vỗ về dạy e học cách làm người.E ngồi trận trên nhữg ngày thág thiếu tình thươg đó.Để rồi e bật khóc bởi nhữg điều nhảy cảm của 1 đứa con: Những ngày về quê xa, sao cha chưa từng đi cạh e và gọi e là con gái cho mọi người býk…Sao e lục tug cả cuốn album lên mà vẫn k thấy hìh e cùg cha và cũg gia đìh này…Còn riêng tôi,tôi bất chợt nghĩ đến nhữg điều mà tôi k bao giờ vờ đến : Sao e vẫn cười tươi hơn nhữg con người xug quah tôi…E vẫn học đc và duy trì mãi cách nói chuyện rất vui tíh của mìh.Bên e,sao tôi vẫn k cảm nhận nhưg gì mất trong e.Ưhm,e vẫn lạc quan và k bao giờ suy nghĩ nhìu về nhữg thứ tồi tệ e đag có.E che đậy tất cả chỉ vì e mún thể hiện rằng e vẫn hạh phúc như bao đứa bạn cùg tuổi.Để rồi nhữg khi e một mìh,e đếm nhìu lần lại nhữg gì e k có.E đếm lại rất cả nhữg lần cha đáh mẹ và đáh e.E đếm thêm nhữg lúc bên nội hất hủi e.E từg cắn đứt môi chảy máu khi đứg ngay mép cửa nhìn cha và mẹ đánh nhau.E gục trên nền tản ướt của biển lặng sóng đánh để lại.Lòng e thoi thúc e khơi gợi từng suy nghĩ xấu về tương lại.E thở dài và nhục nhã khi nhớ lại lúc cha tát e trước mặt bạn bè.Và e lại khóc to khi nhìn vết thẹo dài ngay lưg cha từg đánh để lại.Nhưng tôi nhìn đc nghị lực e đứng lên sau nhựg đấu chiến đó,e cười và coi như e vẫn đc đùm bọc gọn gàng trog mái ấm.Tôi chợt đau quặn khi nhớ đến con người e trog lúc này…nước mắt bắt buộc phải chảy khi ánh mắt năm đó hiện lên trog đầu…
Sở thích của e là vẽ.e rất ưa vẽ như con chữ ngoằn nghèo mà tôi khó đọc đc.E còn thích cả nhữg loại nhạc đọc,k sai thì đó người ta gọi là Rap.Và e từg nói e rất thix Hiphop.Sau này tôi hỉu rằg nhữg thứ đó e ảnh hưởng do 1 người e đã từg yêu thương :) E kể cho tôi nghe về nhữg ng con trai xung quanh e…E kể và khóc nức nở khi có người khinh bỉ và đạp nhã e….Trung thu năm đó,e rời bỏ tất cả nhữg ước mơ e đag nắm giữ,đơn giản vì e bị lừa dối wa nhiều.Để rồi tất cả nghĩ sai về con người e,e hóa mìh với những kỉ niem vui năm đó,lần nữa e mỉn cười cho mây dạt trôi wa.Tôi sẽ k nhắc đến công việc trc kia e từng làm vì nơi đó mọi ng đã hất hủi e và sa thải e.Tôi ngôi trong cuộc đời e nhưng tôi chỉ dám nhìn lặng và thầm nói riêg với bản thân khi mưa sa thấm ướt vai e.Mưa ướt át cả con ng,ướt cả đôi mắt khóc e.Về bên t/y đó,người mà làm e tổn thương,đối với tôi nó k đáng cho e làm tất cả.1 năm…e ghìm mình chặt trong nỗi đau để làm cho nó thay đổi.E vẫn chịu tha thứ để duy trì 1 t/y e hằng mong ước.Tôi k hỉu vì sao e mãi tốt với những người qá thờ ơ…Vì sao e qá thờ ơ với nhữg ng rất tốt cho e.Tôi vẽ đậm dấu chấm hỏi ngày đó cho đến khi e tìm chân trời mới…Nơi mà e đi khóa chặt trái tim.Xoáy mòn 1 nữa chờ đợi trong tôi.E vẫn là người con gái ngày nào tôi chờ.Bao nhiu người con trai đến,là bấy nhiu người k hề hỉu con người e,cả tôi cũg thế,tôi k tài nào bật tung nhữg suy nghĩ e giữ kín cho riêng mìh.Tôi yêu e mà phải chứg kiến những đêm e khóc.Những buổi sáng sớm của ngày hè,tôi k hỉu vì sao e thức dậy thật sớm chỉ để làm côg việc ngồi ngoài sân cho đến khi cơn buồn ngủ bắt đầu đến lại với e.E nhịp bản thân vào âm hưởng tĩh mịch chỉ để nhóa ra 1 điều rằng: E đã wá đổi bế tắc.Người con trai đó,nó sẽ chẵg býk nhữg thứ e chịu đựng.Nó sẽ chẳg býk con đg e đã lạc giữa t/y mà nó cấu tạo nên.Tôi k býk nó từg làm nhữg điều gì cho e tôn thương nhưng tôi býk rõ những gì e làm cho nó khi e còn kiên trì…..Để rồi bão lớn về bên đời e thêm lần nữa,cuốn đi người con gái ngày đó,tôi ngập lòng với nc mắt mình nhìn e vội xa đời.Ngõ thời gian năm nào tôi đứg mog e,e chỉ mỉn cười trắc ẩn rồi đi về nơi cầu vòng e chọn…Để tôi nhớ mãi những gì e viết….
********
Ngày….tháng…năm
Mẹ ơi! Cứ ngỡ trong con cha k tồn tại thì mẹ sẽ thương yêu con hơn bao giờ hết…15 năm,con sinh ra và lớn lên.Loài người k bao giờ có quyền tuyệt chủng những loại sống sa đọa…Những con đĩ hằng đêm rao bán trinh tiết bên góc đg,chúng nó coi nhẹ sự sống nó tồn tại.Để rồi khi già nua đi,những con đĩ nằm liệt giường k một ai dòm ngó.Quá khứ nó đậm máu dâm loàn.Đến những thằg con trai ăn chơi xa xỉ thì chẳng bao giờ suy nghĩ cho ai,nó hoa màu theo lối sống mù loa k tương lai.Cho đến khi chúng nó chết ẻo bên 1 con đg xe cô tấp nập nào đó,tiếng rên la cũng là những từ chửi tục đc phát ra từ cái miệng ăn lạm đó thôi…Đó là 1 vòng sinh linh sống chết theo kiểu gieo quạ…Hôm nay con phải suy nghĩ đến cả những ng phụ nữ đã có chồng mà ngoại tình như k ai býk.Liệu có sau này có chết theo nhữg gì mìh làm cho ng khác đau thương hay k.Mẹ hãy để yên cho con tưởng tượng cuộc sống này con đã cho đi mà k nhận lại đc gì,để những đêm tối con khóc cho đến sáng sưng cả mắt và rồi k đi học.Trình học con đi xuống dọc tệ hại.Nhưng con k quan tâm,con cố sống len lõi cho wa thời kì này…Con thật sự thất vọng.Một lần nữa con muốn tưởng tượng,nếu như con ng ruồng bỏ đc những loại như thế thì đó k còn là cuộc sống.Nhưng nếu cứ đồn ép tất cả vào 1 con người thì đó là sự bất công.Con hỉu và con nhìn thấy đc rất nhìu đứa trẻ còn xấu số hơn con nhưng con rất hận với những điều con đang nhận đc…Cả những lúc khi con tuyệt vọng,tìm 1 ng tâm sự thì họ chẳg mặc wan tâm.Rồi con lại suy nghĩ nhìu về những thằng con trai quanh con.Chúng nó chỉ nghĩ cho nó,chúng nó thix thì bên cạnh k thì chẳg thèm quan tâm con gặp chuyện gì.Có lẽ con nghĩ sai cho chúng nó,nhưng lòng con đã suy nghĩ wa nhìu mọi thứ.Con k hỉu mẹ làm thế mẹ có hạnh phúc đc hơn k hay là làm thế mẹ càng đục khoét nỗi đau của chíh đứa con mẹ hơn…Từ nay con sẽ quên hết nhữg ng đã từng yêu thương con,con sẽ bỏ wa điều mẹ đang làm để lần nữa con sống binh yên.Những ng con trai,con sẽ chẳg quan tâm và coi như k quen býk nữa…Vì con đã lóc thịt chịu đau rất nhìu.Nc mắt con k phải là loại nc tầm thường cứ phải tuông chảy,mà đó là cả 1 quá khứ con vay lấy…Từ nay con im lặng và tìm cho mình 1 lối sống mơi.Đừng ai quan,đừng ai nói con k suy nghĩ,con chỉ là con theo những năm wa…2 năm,con chiến đấu bên lãnh bờ mơ sa.
Anh…liệu a có khóc khi tôi thở thành 1 con ng khác xưa.Nếu như tôi trở nên bê tha,sa đọa như a thì a có coi tôi là đồng loại của mình k,hay a vẫn nghe theo lời ng ta mà sợ hãi.Tôi sẽ nói rằng thứ người như a là cặn bã cho xã hội.Có lẽ a mang dòng máu nhục và k bao giờ býk tẩy chai điều ô thiu đó.Tôi rùng mình khi nhớ lại nhữg ngày thág bên a,những lời nói tôi từng khuyên bảo đều k xứng đáng với thứ như a.
Này,a có nhớ…trong 1 chiều mưa,đôi ta bên nhau,tất cả tạo nên như 1 bức tranh đag vẽ.Mà sao bây giờ tình yêu đứng trên con đg bế tắc,a dập tắc bao nhiu sự thương nhớ mà chưa hề luýên tiếc.Những câu hát a từng viết cùg tôi bây giờ cũng nhạt nhòa.Mùa đông lại trở về như năm đó,sao tôi k thiết tha bao nhiu ngày bên a,a vẫn thờ ơ nhưng chưa bao giờ býk nghĩ về 1 ng con gái đã rất yêu a.Nhưng e sẽ làm đc gì hơn đây khi tìh yêu e lỡ đánh mất,lúc chia tay 1 lời xin lỗi a cũg chẳng nói ra thì làm sao mang a về lại đc bên tôi.Tôi vẫn phải khóc như lần đầu tiên a làm tôi đau,tôi vẫn yêu thích những điều trc kia a từng làm.Nhưng bây giờ tôi phải kết thúc bao cảm giác khi tôi viết xong nhữg câu truyện đó.Bây giờ k gì có thề so sánh bằg tâm hồn tôi như lúc này.Nếu cảm giác như trc kia tôi trách a wá nhìu thứ thì a coi như tôi là 1 qá khứ…
Tất cả dồn ép tôi...Tôi còn nhớ 1 thág trc tôi đã bỏ đi tật uống các loại nc có cồn độ cao...Có thể cũg là rượu là bia.May mắn là tôi chưa vướng phải cái loại thuốc khác.Rồi tôi có thói quen rằng khi "say" sẽ khóc và nói rất nhìu.Tôi cũg bỏ đc tật đi học về muộn.Nhưng đến hôm nay khi nghĩ về những thứ đó,tôi lại mún sinh tật.Mà đâu thể,vì tôi là con gái,tôi nên tạo tốt nhữg cái đàng hoàg để cho mọi ng ngừg buồn về tôi.Rồi tôi giam minh trong nhà suốt nhìu thắng liền để trốn tất cả.Sao tôi từg làm gì mà giờ lại như vậy...
******
E đốt cháy 1 vùng mơ ước để lối đi e đc có mưa.Ngày đó bên e,con đg nắng chói k bao giờ thiêu đốt nổi 1 vùng trời hy vọng e cầu nguyện bên cạnh ai kia.Bao sự tạp hóa con ng khinh bỉ k bao giờ e nghĩ tới.Bão k cuốn nổi 1 khoảng trời bao la e quyết tâm có đc.Nhưng chính vì e wá yêu mềm k vượt wa nỗi lo này.Rồi e ra đi,kéo theo kí ức nặng nhọc e thở trên đôi môi run….E hãy suy nghĩ lại xem,nhữg con đĩ hằng đêm bán thân bên góc đg,chính chúng nó cũg làm cho xã hội ta có thêm bài học.Đến cả những ông già vẫn tìm gái trẻ để đùa mua,chính nhữg con thú đó nó làm cho con người nhận ra rằng:sự lựa chọn của họ sẽ có lúc sai.Loài chim chỉ býk bay mãi vì đó là tạo hóa.Loài cây mọc theo mùa vì nó k đc lựa chọn nhữg thứ như loài người chúng ta.Em ạ……sao e k lựa chọn những điều tốt đẹp hơn,sao e cứ phải đi theo dòng chảy như sông Mê Kông mà k cập bến hạnh phúc.Đơn giản là e gạt hết bao điều tôi nghĩ và vô tư lự đi theo con đg mòn.Nếu e còn yêu thì e hãy viết típ đoạn nhạc ngày xưa còn bao dang dở của mối tình.Còn nếu e k còn yêu thì hãy đi tìm cho mìh nhữg cảm xúc mới,nơi đó e chẳg phải vướng bận những kỉ niệm mơ hồ trôi wa.E khóc trên vành ấu thơ mà người cha để lại,cũng nơi đó e buông mình với sự thật về mẹ e.Để rồi hôm nay tuôi thơ e đi rồi mà e vẫn đợi chờ,vì sao tôi tự hào e mà trog lòg như cửa k mở….Chiến tranh trong e dần sẽ đc tan biến...khung xương trong ng sẽ vỡ khi e đc tự do lựa chọn…
Mùa đông….bên con đg vắng,nơi mà tôi quen býk ng con gái đó.Kí ức là loại virus làm tôi nghiện và khó xóa bỏ.Nắng chói wa từg khe lá để mag về cho tôi loại nắg e chờ.Thời gian như đông cứng vì cái lạh của mùa.Tôi còn mãi ước quá khứ bên e đừg tan theo mùa xuân kế tiếp…Tôi còn mãi nhớ lần cuối cùng e cười với tôi khi e đang khóc.Tôi còn in hằng nhữg cử chỉ của e khi e đùa.2 năm wa…bỗng dưng tôi chợt nhớ đến e như thời wá khứ tôi quen býk 1 ng con gái…Tôi hoài niệm về 1 trời hư cấu…Mặt trời lặn,đó là công việc đg hoàng từ ngàn năm,con ng nhoi nhóp đc sinh ra theo 1 thế hệ mới.Lòng thủy chung của 1 tìh yêu sắt son cũng như Sắt rỉ.Biển vẫn đánh làm đá ướt nhữg đc bao lần đá sẽ khô.Bên đại dương vẫn chứa hàg trăm loài cá hì hục vãy đuỗi bơi.Cuốc sống sẽ là cuốn phim quay theo vết xước….