Sọ Dừa
02-12-2009, 05:59 AM
Tác giả:Asd
Thể loại: one-shot
Tình trạng: đã hoàn thành
Cảnh báo: ko có
---
Người ta nói… Những gì được xây dựng trên nền tảng là sự dối trá, sẽ được chính sự dối trá nuôi dưỡng, và kết thúc là sự khinh bỉ đến cùng cực…
Người ta nói… Trong tình cảm, không có chỗ cho sự hoài nghi.
Người ta nói… Tình cảm là địa ngục của mù quáng và nhu nhược.
Người ta nói. Người ta nói…
Người ta vẫn nói…
…
Em đã mơ. Một giấc mơ rất dài.
Em đã mơ. 243 ngày. Và giấc mơ vẫn cứ trải về vô tận.
Em đã mơ. Một ngày anh đến bên em…
…
1 ngày... Anh và em quen nhau. Quen nhau bằng sự dối trá.
…
“Anh có đọc bài của em trên 4rum. Em viết đấy à?”
“Dạ. Tệ quá anh nhỉ T. T”
“Không đâu, rất tuyệt. Anh nghe như mình đang tan ra trong từng lời văn của em. ^^”
“Thật ạ? :”>”
Ánh mặt trời xuyên qua chiếc lá đỏ au au. Màu đỏ hồng hào như đôi gò má em thẹn thùng. Có lẽ, bầu trời cũng đang bẽn lẽn, nép mình sau tán lá nhìn em.
“Tất nhiên là thật. Anh muốn đọc cả trái tim em ^^”
“Khó lắm đấy. ^^”
“Phải thử mới biết được chứ… Anh sẽ sống vì em ^_^”
“Vậy hãy gặp nhau trước đã :”>”
“Uh. Ta sẽ gặp nhau. ^^”
…
Hiển nhiên như thế, hiển nhiên những con sông cùng đổ ra biển cả, hòa làm một, góp tạo cho biển cái mênh mông vô vàn.
Hiển nhiên như thế. Ta gặp nhau, quen biết nhau, lướt qua cuộc đời nhau một cách dễ dàng. Quá dễ dàng, để rồi trở thành một mắt xích gắn vào đời nhau. Một mắt xích chắc chắn, không cách nào tháo gỡ.
…
90 ngày... Anh và em yêu nhau. Yêu nhau bằng sự dối trá.
…
“Anh cứ như một bóng ma ấy. Vất va vất vưởng.”
“Anh là ma mà.”/
“Úi! Em sợ ma lắm >,<.”
…
“Anh nhớ em, cô bé à.”
“Thật không?”
“Rất thật.”
“Tại sao phải nhớ?”
“Vì… Anh yêu em.”
Cơn gió dịu dàng cuốn một chiếc lá rơi nghiêng. Có lẽ bầu trời nhờ cơn gió thì thầm vào tai em điều gì đó xa xăm.
“Vậy… em cũng yêu anh.”
“Thật không?”
“Rất thật.”
“Anh sẽ sống vì em.”
“Vậy hãy gặp nhau trước đi đã ^^”
“Anh không thể. Em à…”
…
Hiển nhiên như thế, hiển nhiên như lá sẽ mọc trên cành, hiển nhiên như hoa lại cho quả ngon chín mọng. Em chợt nhận ra mình hạnh phúc nhường nào khi anh nghe anh nói… “Anh yêu em.”
Nhưng… Em đã không yêu anh.
Hiển nhiên như thế. Ta đã trao nhau sự dối trá.
Hiển nhiên như thế. Tình cảm của đôi ta đã được sự dối trá nuôi dưỡng.
Hiển nhiên như thế. Mắt xích đang rạn nứt.
…
120 ngày… Dối trá chất chồng dối trá…
“Anh nhớ em đã từng bảo: Những lỗ hổng dù rất nhỏ nhoi, cũng đủ sức xé toạc bầu trời. Những sai lầm, dù rất nhỏ bé, cũng đủ để phá nát tất cả.”
“^^ Anh nhắc lại để làm gì?”
“Bế tắc và tuyệt vọng là những thứ anh tìm kiếm…”
Trời đổ cơn mưa tầm tã. Em nghe giọt mưa nặng trịch, nhói buốt như găm vào sâu thẳm trái tim em. Có lẽ bầu trời khóc…
“Anh không thể mang đến hạnh phúc cho em. Em hãy quên anh đi.”
“Em không muốn quên anh.”
“Cảm ơn em.”
“Anh có thể tiếp tục sống vì em không?”
“Tại sao lại không hả em? ^^”
“Ta… có thể gặp nhau 1 lần không anh? Ít nhất em muốn biết được, anh là một thực thể hay chỉ là 1 làn khói mong manh nào đó thoảng qua cuộc đời em.”
“Anh là bóng ma đây ^^”
…
Hiển nhiên như thế, hiển nhiên như con sóng luôn tìm về bờ cát trắng dịu dàng, hiển nhiên như cơn gió luôn tìm kiếm chốn về. Hiển nhiên như thế, em đã yêu anh.
Hiển nhiên như thế. Mắt xích kia lại thật hoàn hảo không tỳ vết.
…
160 ngày… Anh và em… xa nhau…
…
“Anh à?”
“Em tìm anh có chuyện gì không? Cô bé ^^”
“Em…”
Một cơn dông quay cuồng trên bầu trời đen kịt. Em chỉ nghe dc tràng sấm giận dữ rít gào bên tai em.
“Em không cần nói nhiều đâu. Anh hiểu. ^^”
“Em xin lỗi…”
“Anh hiểu. Chưa 1 lần chạm mặt, chưa 1 lần cầm tay nhau. Làm sao anh có thể bắt em chờ đợi.”
“Em…”
“Chưa 1 lần đối diện nhau, chưa để lại trong nhau những yêu thương quá sâu sắc. Sẽ không phải quá đau đớn. ^^”
“Sao lại là “chưa để lại trong nhau những yêu thương quá sâu sắc”? Tình cảm trong em, là có thật. Những cơn đau nhói vì anh, là có thật.”
“…”
“Em…”
“Anh vẫn sẽ sống vì em. ^^”
…
Hiển nhiên như thế, như cây phải lặng lẽ nhìn chiếc lá lìa cành trước gió thu, như bờ cát phải im lìm nhìn con sóng cày nát trái tim mình. Em đã để anh ra đi.
Hiển nhiên như thế. Con người luôn thay đổi.
Hiển nhiên như thế. Em đã để anh ra đi. Vì những thay đổi trong con người.
Hiển nhiên như thế. Em căn hận sự thay đổi của con người. Sự trung thành sao quá đổi mong manh. Em căm hận. Vì chính em, mới là kẻ đã thay đổi…
Hiển nhiên như thế. Mắt xích kia vụn vỡ.
…
“220 ngày… Em và anh...lại yêu nhau…
“Đừng rời xa em...”
“Nhưng anh không thể em à.”
“Tại sao chứ? Em không thể hiểu được.”
“Thời gian của anh còn lại rất ít. Anh không muốn làm em đau khổ.”
“Anh đã hứa rằng sẽ sống vì em!”
“Anh đã hứa. Và anh vẫn sống vì lời hứa đó.”
“Vậy tại sao anh vẫn luôn tìm cách rời bỏ, khỏi em???”
…
Em nghe mưa. Mưa nóng rát. Nước mưa mặn chát. Môi em cũng mặn chát. Bầu trời cũng mặn chát…
…
“Vì anh không thể đến bên em.”
“Tại sao lại không thể?”
“Anh là thằng tàn phế. Anh không thể bước đi như 1 người bình thường. Cuộc đời anh trói chặt trên chiếc xe lăn. Một kẻ tàn phế như anh không thể mang đến hạnh phúc cho em đâu. Em à.”
“Em có thể là đôi chân của anh… Em yêu anh.”
“Không ai yêu thương 1 thằng què. Em à. ^^. 1 thằng què sinh ra đã bị nguyền rủa.”
“Em yêu con người thật của chính anh.”
“Ngu ngốc!”
“Em sẽ sống vì anh. Em tin rằng em có thể. Và xin anh cũng hãy tin em.”
“Em…”
“Em sẽ sống vì anh.”
“Ta có thể gặp nhau không em?”
“Uh. Ta sẽ gặp nhau ^^.”
…
Hiển nhiên như thế, hiển nhiên như những dòng sông lại cùng đổ về biển cả. Em đã mơ thấy ngày anh và em gặp nhau…
Hiển nhiên như thế. Ta đã gặp nhau, quen biết nhau, lướt qua cuộc đời nhau, để rồi trở thành một mắt xích gắn vào đời nhau.
…
Một mắt xích chắc chắn, không cách nào tháo gỡ.
…
244 ngày…
“@_@”
“Sao nhìn anh khiếp vậy? ‘ ‘ ”
“Anh… xấu kinh khủng…”
“Em… ^”^ ”
“Kekeke.”
Em đuổi bước theo vết bánh xe dài in trên nền đất. Xa xa, chân trời au au đỏ họa bóng anh trầm ngâm.
Gió lùa tóc em…
End.
-----09/10/2008-----
Thể loại: one-shot
Tình trạng: đã hoàn thành
Cảnh báo: ko có
---
Người ta nói… Những gì được xây dựng trên nền tảng là sự dối trá, sẽ được chính sự dối trá nuôi dưỡng, và kết thúc là sự khinh bỉ đến cùng cực…
Người ta nói… Trong tình cảm, không có chỗ cho sự hoài nghi.
Người ta nói… Tình cảm là địa ngục của mù quáng và nhu nhược.
Người ta nói. Người ta nói…
Người ta vẫn nói…
…
Em đã mơ. Một giấc mơ rất dài.
Em đã mơ. 243 ngày. Và giấc mơ vẫn cứ trải về vô tận.
Em đã mơ. Một ngày anh đến bên em…
…
1 ngày... Anh và em quen nhau. Quen nhau bằng sự dối trá.
…
“Anh có đọc bài của em trên 4rum. Em viết đấy à?”
“Dạ. Tệ quá anh nhỉ T. T”
“Không đâu, rất tuyệt. Anh nghe như mình đang tan ra trong từng lời văn của em. ^^”
“Thật ạ? :”>”
Ánh mặt trời xuyên qua chiếc lá đỏ au au. Màu đỏ hồng hào như đôi gò má em thẹn thùng. Có lẽ, bầu trời cũng đang bẽn lẽn, nép mình sau tán lá nhìn em.
“Tất nhiên là thật. Anh muốn đọc cả trái tim em ^^”
“Khó lắm đấy. ^^”
“Phải thử mới biết được chứ… Anh sẽ sống vì em ^_^”
“Vậy hãy gặp nhau trước đã :”>”
“Uh. Ta sẽ gặp nhau. ^^”
…
Hiển nhiên như thế, hiển nhiên những con sông cùng đổ ra biển cả, hòa làm một, góp tạo cho biển cái mênh mông vô vàn.
Hiển nhiên như thế. Ta gặp nhau, quen biết nhau, lướt qua cuộc đời nhau một cách dễ dàng. Quá dễ dàng, để rồi trở thành một mắt xích gắn vào đời nhau. Một mắt xích chắc chắn, không cách nào tháo gỡ.
…
90 ngày... Anh và em yêu nhau. Yêu nhau bằng sự dối trá.
…
“Anh cứ như một bóng ma ấy. Vất va vất vưởng.”
“Anh là ma mà.”/
“Úi! Em sợ ma lắm >,<.”
…
“Anh nhớ em, cô bé à.”
“Thật không?”
“Rất thật.”
“Tại sao phải nhớ?”
“Vì… Anh yêu em.”
Cơn gió dịu dàng cuốn một chiếc lá rơi nghiêng. Có lẽ bầu trời nhờ cơn gió thì thầm vào tai em điều gì đó xa xăm.
“Vậy… em cũng yêu anh.”
“Thật không?”
“Rất thật.”
“Anh sẽ sống vì em.”
“Vậy hãy gặp nhau trước đi đã ^^”
“Anh không thể. Em à…”
…
Hiển nhiên như thế, hiển nhiên như lá sẽ mọc trên cành, hiển nhiên như hoa lại cho quả ngon chín mọng. Em chợt nhận ra mình hạnh phúc nhường nào khi anh nghe anh nói… “Anh yêu em.”
Nhưng… Em đã không yêu anh.
Hiển nhiên như thế. Ta đã trao nhau sự dối trá.
Hiển nhiên như thế. Tình cảm của đôi ta đã được sự dối trá nuôi dưỡng.
Hiển nhiên như thế. Mắt xích đang rạn nứt.
…
120 ngày… Dối trá chất chồng dối trá…
“Anh nhớ em đã từng bảo: Những lỗ hổng dù rất nhỏ nhoi, cũng đủ sức xé toạc bầu trời. Những sai lầm, dù rất nhỏ bé, cũng đủ để phá nát tất cả.”
“^^ Anh nhắc lại để làm gì?”
“Bế tắc và tuyệt vọng là những thứ anh tìm kiếm…”
Trời đổ cơn mưa tầm tã. Em nghe giọt mưa nặng trịch, nhói buốt như găm vào sâu thẳm trái tim em. Có lẽ bầu trời khóc…
“Anh không thể mang đến hạnh phúc cho em. Em hãy quên anh đi.”
“Em không muốn quên anh.”
“Cảm ơn em.”
“Anh có thể tiếp tục sống vì em không?”
“Tại sao lại không hả em? ^^”
“Ta… có thể gặp nhau 1 lần không anh? Ít nhất em muốn biết được, anh là một thực thể hay chỉ là 1 làn khói mong manh nào đó thoảng qua cuộc đời em.”
“Anh là bóng ma đây ^^”
…
Hiển nhiên như thế, hiển nhiên như con sóng luôn tìm về bờ cát trắng dịu dàng, hiển nhiên như cơn gió luôn tìm kiếm chốn về. Hiển nhiên như thế, em đã yêu anh.
Hiển nhiên như thế. Mắt xích kia lại thật hoàn hảo không tỳ vết.
…
160 ngày… Anh và em… xa nhau…
…
“Anh à?”
“Em tìm anh có chuyện gì không? Cô bé ^^”
“Em…”
Một cơn dông quay cuồng trên bầu trời đen kịt. Em chỉ nghe dc tràng sấm giận dữ rít gào bên tai em.
“Em không cần nói nhiều đâu. Anh hiểu. ^^”
“Em xin lỗi…”
“Anh hiểu. Chưa 1 lần chạm mặt, chưa 1 lần cầm tay nhau. Làm sao anh có thể bắt em chờ đợi.”
“Em…”
“Chưa 1 lần đối diện nhau, chưa để lại trong nhau những yêu thương quá sâu sắc. Sẽ không phải quá đau đớn. ^^”
“Sao lại là “chưa để lại trong nhau những yêu thương quá sâu sắc”? Tình cảm trong em, là có thật. Những cơn đau nhói vì anh, là có thật.”
“…”
“Em…”
“Anh vẫn sẽ sống vì em. ^^”
…
Hiển nhiên như thế, như cây phải lặng lẽ nhìn chiếc lá lìa cành trước gió thu, như bờ cát phải im lìm nhìn con sóng cày nát trái tim mình. Em đã để anh ra đi.
Hiển nhiên như thế. Con người luôn thay đổi.
Hiển nhiên như thế. Em đã để anh ra đi. Vì những thay đổi trong con người.
Hiển nhiên như thế. Em căn hận sự thay đổi của con người. Sự trung thành sao quá đổi mong manh. Em căm hận. Vì chính em, mới là kẻ đã thay đổi…
Hiển nhiên như thế. Mắt xích kia vụn vỡ.
…
“220 ngày… Em và anh...lại yêu nhau…
“Đừng rời xa em...”
“Nhưng anh không thể em à.”
“Tại sao chứ? Em không thể hiểu được.”
“Thời gian của anh còn lại rất ít. Anh không muốn làm em đau khổ.”
“Anh đã hứa rằng sẽ sống vì em!”
“Anh đã hứa. Và anh vẫn sống vì lời hứa đó.”
“Vậy tại sao anh vẫn luôn tìm cách rời bỏ, khỏi em???”
…
Em nghe mưa. Mưa nóng rát. Nước mưa mặn chát. Môi em cũng mặn chát. Bầu trời cũng mặn chát…
…
“Vì anh không thể đến bên em.”
“Tại sao lại không thể?”
“Anh là thằng tàn phế. Anh không thể bước đi như 1 người bình thường. Cuộc đời anh trói chặt trên chiếc xe lăn. Một kẻ tàn phế như anh không thể mang đến hạnh phúc cho em đâu. Em à.”
“Em có thể là đôi chân của anh… Em yêu anh.”
“Không ai yêu thương 1 thằng què. Em à. ^^. 1 thằng què sinh ra đã bị nguyền rủa.”
“Em yêu con người thật của chính anh.”
“Ngu ngốc!”
“Em sẽ sống vì anh. Em tin rằng em có thể. Và xin anh cũng hãy tin em.”
“Em…”
“Em sẽ sống vì anh.”
“Ta có thể gặp nhau không em?”
“Uh. Ta sẽ gặp nhau ^^.”
…
Hiển nhiên như thế, hiển nhiên như những dòng sông lại cùng đổ về biển cả. Em đã mơ thấy ngày anh và em gặp nhau…
Hiển nhiên như thế. Ta đã gặp nhau, quen biết nhau, lướt qua cuộc đời nhau, để rồi trở thành một mắt xích gắn vào đời nhau.
…
Một mắt xích chắc chắn, không cách nào tháo gỡ.
…
244 ngày…
“@_@”
“Sao nhìn anh khiếp vậy? ‘ ‘ ”
“Anh… xấu kinh khủng…”
“Em… ^”^ ”
“Kekeke.”
Em đuổi bước theo vết bánh xe dài in trên nền đất. Xa xa, chân trời au au đỏ họa bóng anh trầm ngâm.
Gió lùa tóc em…
End.
-----09/10/2008-----