niceheart_123lx
20-11-2009, 06:40 AM
Ước gì tôi có một góc khuất nào đó chì của riêng mình, một góc để tôi thả mình chìm vào bóng tối, một nơi mang lại cho tôi sự an toàn, yên tĩnh… tôi nhận ra mình thật sự cần cái khoảng trống ấy để nhét mình vào. Không muốn trái tim mình bị tổn thương nữa, mệt mỏi mệt mỏi và mệt mỏi… nhưng… tôi ko có cái góc khuất đó. Mọi lúc tôi đều cảm thấy sợ, sợ những con người vật chất xung quanh sẽ va vào tôi làm tôi đau và rên rỉ với bản thân tôi. Tôi chẳng có một ai khác ngoại trừ tôi. Đôi khi tôi cũng tự làm đau chính mình để ng khác dc vui, để những kon ng kia ko như tôi. Chẳng biết mình làm vậy đổi lại dc ji nhưng trước mắt tôi chỉ thấy mình mang trên lưng thêm nỗi lo và gánh nặng. Tự nhủ với mình “cuộc sống mà! Lắm gjan lao” mà có nhiều lúc tôi vấp ngã, câu ấy cũng chẳng khuyên dc chính mình. Và… tôi khóc, khóc một mình vật vã. Tôi mệt vì những khó khăn nhưng tôi chẳng bỏ cuộc. tôi khóc cho vơi đi một phần nghìn của nỗi buồn, nỗi giận. giận đời, giận người và giận bản thân mình. Đời bạc bẽo chẳng có gì theo ý mình. Mình hiểu ng nhưng chẳng mấy khi ng hiểu mình. Ước mơ tìm lại công lý trên cuộc đời thật quá nhỏ nhen nhưng ngọn lửa ước mơ ấy vẫn còn len lõi trong lòng mình. Ngoài phố lạc lõng một mình, ở lớp cũng một mình và cả ở nhà vẫn thế. Một mình thi có sao? Uh ko sao cả nhưng lòng ghanh tị của mình sẽ trỗi dậy khi nhìn thấy một đứa bé cười đùa với ba má nó, khi nhìn thấy 2 ng bạn thân cùng giúp đỡ nhau, khi nhìn thấy đôi lứa yêu nhau chja sớt nỗi buồn niềm vui. Nhìn lại tôi xem_chẳng có gì. Lúc tôi vui? Nhiều ng biết lắm còn khi tôi có nỗi buồn? chẳng ai biết cả, mà dù có biết thì biết tôi buồn bao nhiêu? Tôi _ng chẳng khi nào hiểu dc mùi vị của “hạnh phúc”