Pha Lê Tím
19-10-2009, 12:30 AM
Thời gian trôi quá nhanh, nhanh tới mức đáng sợ. Thế mà, ngày qua ngày cứ nằm dài chờ đợi ngày mai, hết đọc báo, xem phim, nhâm nhi tiểu thuyết rồi quay lại với vài bài tập thế là hết ngày. Chẳng đc gì cả, rồi cũng sẽ chẳng có gì cả.
Không phải ko sợ thời gian trôi đi, nhưng mình đang bất lực, ko biết làm gì, ko biết phải làm gì, và nếu biết rồi cũng không biết bắt đầu từ đâu. Và ngày qua ngày, thời gian cũng cứ trôi đi như thế.
Đọc đc nhiều câu hay, ngẫm nghĩ và cũng hiểu hết ý nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó. Ko áp dụng đc cho chính mình. Cứ lo nghĩ. Cứ chán nản. Cứ chờ đợi vu vơ. Dù biết chẳng có j để chờ cả. Cái phải làm là hành động, tìm ra lí do để triệt tiêu đi cái chán nản này. Nhưng... Mình vẫn cứ chỉ ngồi đây, đơn giản nghĩ về điều đó... và... chấm hết. Ko có gì thay đổi cả.
Ngày trc mẹ nói mình hay nói xuông lắm, rồi chả làm đc j cả, cứ nghĩ mẹ nói nhiều quá, mình đâu tệ thế, vẫn con ngoan, vẫn trò giỏi mà. Nhưng cái tham vọng, cái ước mơ thì chưa bao giờ mình đạt tới, lúc nào cũng vậy, cứ luôn ở cái ngưỡng vừa đủ để đc thông qua. Mình ko phải người thích vậy. Nhưng vẫn cứ làm vậy. Nghĩ lại, mẹ nói đúng quá.
Tới giờ, Gần 25t rồi, đi đc gần hoặc đã hơn 1/3 cuộc đời, tùy thuộc cái số mà tính định mức, mà mình chả làm đc cái j. Tài lẻ? Có chứ. Năng khiếu? Cũng có luôn. Thông minh? Nói thật, chẳng phải loại tầm thường. Thế mà....
Ngày qua ngày, nằm dài, chờ đợi vu vơ...
Không phải ko sợ thời gian trôi đi, nhưng mình đang bất lực, ko biết làm gì, ko biết phải làm gì, và nếu biết rồi cũng không biết bắt đầu từ đâu. Và ngày qua ngày, thời gian cũng cứ trôi đi như thế.
Đọc đc nhiều câu hay, ngẫm nghĩ và cũng hiểu hết ý nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó. Ko áp dụng đc cho chính mình. Cứ lo nghĩ. Cứ chán nản. Cứ chờ đợi vu vơ. Dù biết chẳng có j để chờ cả. Cái phải làm là hành động, tìm ra lí do để triệt tiêu đi cái chán nản này. Nhưng... Mình vẫn cứ chỉ ngồi đây, đơn giản nghĩ về điều đó... và... chấm hết. Ko có gì thay đổi cả.
Ngày trc mẹ nói mình hay nói xuông lắm, rồi chả làm đc j cả, cứ nghĩ mẹ nói nhiều quá, mình đâu tệ thế, vẫn con ngoan, vẫn trò giỏi mà. Nhưng cái tham vọng, cái ước mơ thì chưa bao giờ mình đạt tới, lúc nào cũng vậy, cứ luôn ở cái ngưỡng vừa đủ để đc thông qua. Mình ko phải người thích vậy. Nhưng vẫn cứ làm vậy. Nghĩ lại, mẹ nói đúng quá.
Tới giờ, Gần 25t rồi, đi đc gần hoặc đã hơn 1/3 cuộc đời, tùy thuộc cái số mà tính định mức, mà mình chả làm đc cái j. Tài lẻ? Có chứ. Năng khiếu? Cũng có luôn. Thông minh? Nói thật, chẳng phải loại tầm thường. Thế mà....
Ngày qua ngày, nằm dài, chờ đợi vu vơ...