hoatrungnguyen
14-10-2009, 12:29 PM
Đã lâu lắm rồi nó mới dùng đến cái từ Đêm để bắt đầu cho một bài viết!
Haiz... nó thở dài cái để xem lại cuộc đời nó là những chuỗi ngày tháng như thế nào nhỉ!
Nó... một thằng con trai tỉnh lẻ, bươm chải với cuộc sống và sống xa vòng tay của bố mẹ nó từ khi còn rất bé! Nó vẫn còn nhớ, ngày nó học lớp 5, bé xíu nó đã tập làm quen với cuộc sống xa gia đình. Tự mình tính toán và lo lắng cho nó! Và giờ thì nó sống ở cái đất Hà thành này cũng đã được ngót nghét đến 7 năm rồi cơ đấy!
7 Năm ở đây, nó cũng trải qua 7 cái mùa đông lạnh lẽo, nhưng 3 năm trước nó sống với một người con gái khác, lạnh thì ủ ấm, nóng thì làm mát hà hà! Nó cũng hoành tráng đấy chứ!
Còn bây giờ, thì nó lạnh thật sự. Lạnh như cái cơn Không khí lạnh đầu mùa bắt đầu tràn về ngoài cửa kia vậy. Và khi nó đọc dự báo thời tiết để biết là sắp có Không khí lạnh nó biết rằng, mùa đông sắp đến rồi.
Hà Nội! Đêm... mưa rả rích, giờ này, đáng nhẽ ra nó phải ngủ rồi, vì sáng mai nó phải thức dậy thật sớm mà. Ấy thế mà nó dở hơi thế nào, lại dắt cái xe khổ sở của nó ra khỏi nhà, trong cái bộ dạng hết sức là buồn cười, quần cộc, áo phông, đầu đội mũ bảo hiểm, lao ra đường, chạy như thằng điên, người nó run lên bần bật theo từng tiếng động cơ của xe nó. Nó đang chạy trốn, chạy trốn nỗi nhớ về em, về người đã kéo nó ra khỏi cái màn đêm lạnh lẽo này. Nó muốn tìm kiếm 1 tí ấm áp của cái gì đấy chăng? Mà mưa thế này thì làm gì có cái chỗ nào để cho nó có thể tìm thấy được 1 chút hơi ấm haiz.
Và nó lại chạy về, đúng bằng với quãng đường mà nó vừa đi.
Nó nhớ lại, nó quen em thế nào nhỉ? À! Đó là khi nó đang đau đớn, khổ cực, cùng quẫn với chính tâm hồn của nó, vì nó bị " đá "! Nói đúng hơn là nó bị phản bội, bị chính người con gái mà nó chăm sóc còn hơn cả chính bản thân nó phản bội 1 cách đúng nghĩa. Nó chấp nhận mất cô ấy và nó buông tay, nó cho cô ấy 1 sự chọn lựa, và nó cũng chỉ kịp nhắn cho cô ấy hãy sống tốt với chọn lựa của mình! Rồi nó ngụp lặn trong nỗi đau về tâm hồn bị tổn thương, hay nói đúng hơn nó bị chính bản thân nó dày vò. Nó tìm đủ mọi cách để biện hộ cho nó, biện hộ cho cô ấy! Và... nó vượt qua mọi chuyện nhờ nó đi đúng hướng hay là nhờ nó đau quá nên cái cảm giác đau ấy cũng nhanh chóng trôi qua!
Rồi tình cờ, nó quen em!
Nó không nghĩ là nó sẽ yêu em đâu cơ đấy. Vì em và nó là kẻ thù cơ mà! Nó del hết comment trong cái TOPIC của em cơ mà!
Rồi nó bắt đầu có tình cảm với em, vì em làm nó vui trở lại! Em làm nó thấy hạnh phúc! Và nó tìm thấy cái gì đó sự đồng cảm ở em, vì ban đầu nó nghĩ là em cũng vừa mới chia tay 1 mối tình kéo dài và sâu đậm như nó với cả người con gái kia!
Thế rồi, nó yêu em lúc nào không hay!
Bản tính của nó kỳ lạ lắm! Khi yêu, nó tin lắm lắm vào cái mà người ta vẫn gọi là tình yêu! Và mặc dù, nó yêu em, đơn thuần ban đầu chỉ là những tình yêu mà mọi người vẫn thường gọi là tình online! Ấy vậy mà nó thấy thật lắm, thật như nó và em đang ở bên cạnh nhau vậy!
Nó trao cho em những lời yêu thương như người chồng đang công tác xa nhà nhớ đến vợ mình! Em cũng thế, không ngày nào là em không gọi cho nó, Chỉ để 2 đứa có thể nói chuyện, tâm sự và hơn hết là nghe thấy giọng nói của nhau!
Rồi... nó làm cái điều mà nó nung nấu! Nó liều mạng bay qua 1700km để được gặp em! Hi hi, trước khi gặp em, nó chẳng cần em xấu hay đẹp! Nó chỉ cần biết em yêu nó mà thôi!
Rồi nó cũng gặp em, cái thẹn thùng, e ngại, bỡ ngỡ những phút giây đầu tiên rồi cũng trôi qua nhanh chóng, nó và em như những người yêu nhau cách xa lâu ngày mới gặp lại nhau!
Nó nắm tay em đi trên công viên, thì thầm tâm sự bên ghế đá, trao cho nhau những nụ hôn trong gió chiều! Rồi nó nhìn thấy trong ánh mắt em, niềm tâm sự u uất, nỗi buồn, sự từ chối... và nó không cười hạnh phúc được nữa!
Ngày đó, trời cũng bắt đầu mưa, nó cũng đã buông tay em, để lại em ở công viên và bước đi, lúc đó nó chẳng biết con đường nào và sẽ dẫn về đâu, nó vừa đi vừa nhìn lại phía sau, để xem em có nhìn theo nó ko? bước đi theo nó không ^^! Mưa bắt đầu rơi, nó châm 1 điếu thuốc và cảm nhận cái hương vị của điếu thuốc dưới mưa ( Sao mà hút được! Làm được mấy hơi thì tắt bố nó mất :sr: )! Nó khuất sau gốc cây và em bước lên phía trước, nó rút fone gọi em rồi cả 2 lang thang trong cái nhá nhem của trời bắt đầu chuyển về đêm, dưới những hạt mưa, con đường ướt, táng cây bên đường! Và... trong mắt nó chỉ còn có em! Nó, em và nụ hôn dưới cơn mưa, thật sâu, thật ngọt và cũng còn có cả vị mặn chát của nước mắt!
Run rẩy vì lạnh nó chẳng cần biết lý do vì sao như thế! Rồi đêm ấy, nó chìm trong giấc ngủ mệt nhoài! Nó vượt qua 1700km để đến với em rồi nhận lại là sự từ chối.
Cả ngày hôm sau, nó đi dạo cùng em, chạy qua các con đường của SG để lưu lại những kỷ niệm, nó mệt nhoài và gục đầu lên vai em ngủ ngon lành trong cái ánh sáng mờ ảo của căn phòng chiếu bóng. Đêm ấy! Nó rời xa SG! Xa em và khoảng cách 1700km lại được tái lập!
Nó vẫn chưa biết lý do vì sao! Mọi chuyện lại trở nên như thế!
Ngày nó về HN! Nó biết rằng lý do vì sao lại thế! Và nó đã đau, đau thật sự! Vì nó tự biến nó thành người đi phá hoại cái gì đó thật thiêng liêng đối với nó!
Ấy vậy mà! Nó chấp nhận, và nó yêu em, nó tạo dưng cho nó một cái niềm tin sẽ giúp đỡ được em, kéo được em ra khỏi cái vòng tròn mà em đang ở giữa như em đã kéo nó ra khỏi màn đêm vậy!
Nó bắt đầu thay đổi! Nó học cách sống có trách nhiệm hơn với chính bản thân nó, nó học cách tạo dựng tương lai để bắt đầu có thể xây dựng cho mình một cuộc sống tốt hơn có em và có nó!
Ấy vậy mà nó bất lực, nó nhìn người con gái mà nó yêu là em, vẫn đứng ở giữa mà ko có cách nào kéo được em về với vòng tay của nó! Em có yêu nó không? Nó và em đều biết câu trả lời là có! Nhưng ngoài nó ra, em còn yêu một người khác nữa, người đó là quá khứ của em! Nếu dùng từ quá khứ chắc là không đúng đâu, vì đến tận lúc này, em vẫn đang yêu, cả nó và người ấy!
Nó tỏ ra nó cao thượng khi nó chấp nhận nỗi đau dày vò, nó chấp nhận cái tình cảm đó của em một cách vô điều kiện vì niềm tin mà nó tạo dựng lên còn lớn lắm.
Và rồi, đến khi nó biết rằng, sẽ chẳng kéo em được về phía nó đâu thì nó đau thật sự, đau lắm vì tình yêu nó dành cho em, đối với bản thân nó là lớn lắm!
Nó yêu và nó yêu xa là đằng khác, nó ốm, mệt, nó có nỗi buồn với bạn bè, công việc, nó chỉ biết nhìn vào cái màn hình máy tính để tâm sự với những tấm hình của em. Nó đâu có hơi ấm của em kề bên để nó ôm lấy em và gục đầu vào em nghỉ ngơi 1 chút đâu, không có! Nó chỉ có niềm tin, tình yêu trong trái tim của nó! Nó chỉ có những kỷ niệm 2 ngày với em để tự an ủi nó và giúp nó gượng dậy làm tiếp những điều giang dở!
Nó đau với nỗi đau của em, đau với những cơn say của em, đau cùng những giọt nước mắt của em! Haiz... và nó quyết định thay đổi! Nó biến mình thành con người khác, nhưng rồi, càng làm thế nó càng nhớ em, càng yêu em hơn! Đến nó cũng không hiểu vì sao nó lại thế thì làm sao có ai có thể thay nó hiểu được đây! Bỗng dưng nó lại thèm có em ở bên cạnh! Mà bỗng dưng gì đâu, lúc nào nó chẳng thèm có em ở bên cạnh! Nó bỏ ngoài tai những lời chê bai của mọi người về cái tình yêu của nó và em, nó tự tạo cho mình 1 cái vỏ bọc, một cái niềm tin để bảo vệ cho tình yêu của nó! Nó nghĩ đến tương lai, ngày mai có em và nó để mà tự an ủi lấy nó!
Chậc chậc! Và đêm nay, nó run rẩy trong cái lạnh lẽo của trời đất, và nó thấy nó thật nhỏ bé, bàn tay của nó chỉ có thể che lấp bầu trời trong mắt nó thôi, chứ dưới ánh mắt của người khác, so với bầu trời thì bàn tay của nó còn bé xíu!
Cuộc sống của nó đang có đã có cái gì đâu! 2 bàn tay trắng đang cố gắng tạo dựng! Nhiều khi, nó bỗng ước nó có một cuộc sống xa hoa để không phải cố gắng như bây giờ! Nhưng nó không thể, nó vẫn phải cố, cố để 1 ngày nó mỉm cười vì hôm nay ta đã cố gắng!
Đêm... dưới ánh đèn led của cái màn hình, dưới những giọt nước mưa đọng trên tóc nó, dưới cái lạnh của trời đất, dưới cái run của cơ thể ( Vì điên điên nên mới phi xe ra khỏi nhà giờ này :so_funny: ) Nó muốn em biết rằng, nó đang nhớ em, nhớ đến quay quắc!
Không biết nó còn có thể tin vào cái niềm tin mà nó đã và đang tạo dựng hay không! Vì nó sợ rằng, nó đã mất đi niềm tin đó khi vượt qua dòng đời!
"Nó đã từng tin rằng tình yêu luôn luôn là cái gì đó quý giá nhất trong đời con người ta, nó quý giá đến mức người ta có thể hy sinh nhiều thứ để có được nó. Nó tin rằng khi yêu người ta nhất định muốn có nhau. Nó tin rằng khi người ta nói tiếng “yêu” là người ta quyết định muốn có nhau trong đời. Nó tin tằng nếu người ta đã nói: “ Em yêu Anh” thì người ta hiểu rõ ràng câu nói đó không phải chỉ để nói mà thôi. Nó tin rằng nếu người ta đã quyết định gắn bó với ai đó bằng 1 tình yêu chân thành, sự cảm thông sâu sắc thì người ta phải hiểu rằng không phải tình yêu chỉ dừng lại ở đó thôi mà phải tiến tới một cái gì đó xa hơn, một sự gắn bó và sẽ chia suốt cuộc đời. Và chính vì thế:
“NÓ SẴN SÀNG TRẢ GIÁ CHỈ ÐỂ CÓ ÐƯỢC ÐIỀU CÓ THẬT ẤY TRONG ÐỜI MÌNH”.
Nhưng... có đúng không?"
Ai sẽ thay nó trả lời câu hỏi đó đây! Ai sẽ giúp nó tiếp tục vững bước trong niềm tin của nó đây! Ai sẽ cùng nó yêu mà chỉ biết là ta đang yêu đây!
Em! Có trả lời được cho nó chăng!
Mùa đông bắt đầu đến rồi hay sao ấy nhỉ! Nó lạnh quá, Đêm lạnh quá! Mùa đông này, nó lại cô đơn 1 mình! Và thật sự, nó ghét cô đơn trong giá lạnh, nó ghét mỗi lần lạnh lẽo thế này mà nó chỉ có 1 mình! Nó thèm 1 vòng tay ôm lấy nó từ phía sau! Nó thèm 1 mùi thơm từ tóc ai kia mỗi sớm mai thức giấc! Nó thèm 1 ánh mắt, nụ cười, một mái nhà để nó trở về! Nó thèm TÌNH YÊU!
Và... Nó thèm có em trong đời của nó!
Hà Nội! Đêm lạnh đầu mùa - HTN tự phím :sr:
Haiz... nó thở dài cái để xem lại cuộc đời nó là những chuỗi ngày tháng như thế nào nhỉ!
Nó... một thằng con trai tỉnh lẻ, bươm chải với cuộc sống và sống xa vòng tay của bố mẹ nó từ khi còn rất bé! Nó vẫn còn nhớ, ngày nó học lớp 5, bé xíu nó đã tập làm quen với cuộc sống xa gia đình. Tự mình tính toán và lo lắng cho nó! Và giờ thì nó sống ở cái đất Hà thành này cũng đã được ngót nghét đến 7 năm rồi cơ đấy!
7 Năm ở đây, nó cũng trải qua 7 cái mùa đông lạnh lẽo, nhưng 3 năm trước nó sống với một người con gái khác, lạnh thì ủ ấm, nóng thì làm mát hà hà! Nó cũng hoành tráng đấy chứ!
Còn bây giờ, thì nó lạnh thật sự. Lạnh như cái cơn Không khí lạnh đầu mùa bắt đầu tràn về ngoài cửa kia vậy. Và khi nó đọc dự báo thời tiết để biết là sắp có Không khí lạnh nó biết rằng, mùa đông sắp đến rồi.
Hà Nội! Đêm... mưa rả rích, giờ này, đáng nhẽ ra nó phải ngủ rồi, vì sáng mai nó phải thức dậy thật sớm mà. Ấy thế mà nó dở hơi thế nào, lại dắt cái xe khổ sở của nó ra khỏi nhà, trong cái bộ dạng hết sức là buồn cười, quần cộc, áo phông, đầu đội mũ bảo hiểm, lao ra đường, chạy như thằng điên, người nó run lên bần bật theo từng tiếng động cơ của xe nó. Nó đang chạy trốn, chạy trốn nỗi nhớ về em, về người đã kéo nó ra khỏi cái màn đêm lạnh lẽo này. Nó muốn tìm kiếm 1 tí ấm áp của cái gì đấy chăng? Mà mưa thế này thì làm gì có cái chỗ nào để cho nó có thể tìm thấy được 1 chút hơi ấm haiz.
Và nó lại chạy về, đúng bằng với quãng đường mà nó vừa đi.
Nó nhớ lại, nó quen em thế nào nhỉ? À! Đó là khi nó đang đau đớn, khổ cực, cùng quẫn với chính tâm hồn của nó, vì nó bị " đá "! Nói đúng hơn là nó bị phản bội, bị chính người con gái mà nó chăm sóc còn hơn cả chính bản thân nó phản bội 1 cách đúng nghĩa. Nó chấp nhận mất cô ấy và nó buông tay, nó cho cô ấy 1 sự chọn lựa, và nó cũng chỉ kịp nhắn cho cô ấy hãy sống tốt với chọn lựa của mình! Rồi nó ngụp lặn trong nỗi đau về tâm hồn bị tổn thương, hay nói đúng hơn nó bị chính bản thân nó dày vò. Nó tìm đủ mọi cách để biện hộ cho nó, biện hộ cho cô ấy! Và... nó vượt qua mọi chuyện nhờ nó đi đúng hướng hay là nhờ nó đau quá nên cái cảm giác đau ấy cũng nhanh chóng trôi qua!
Rồi tình cờ, nó quen em!
Nó không nghĩ là nó sẽ yêu em đâu cơ đấy. Vì em và nó là kẻ thù cơ mà! Nó del hết comment trong cái TOPIC của em cơ mà!
Rồi nó bắt đầu có tình cảm với em, vì em làm nó vui trở lại! Em làm nó thấy hạnh phúc! Và nó tìm thấy cái gì đó sự đồng cảm ở em, vì ban đầu nó nghĩ là em cũng vừa mới chia tay 1 mối tình kéo dài và sâu đậm như nó với cả người con gái kia!
Thế rồi, nó yêu em lúc nào không hay!
Bản tính của nó kỳ lạ lắm! Khi yêu, nó tin lắm lắm vào cái mà người ta vẫn gọi là tình yêu! Và mặc dù, nó yêu em, đơn thuần ban đầu chỉ là những tình yêu mà mọi người vẫn thường gọi là tình online! Ấy vậy mà nó thấy thật lắm, thật như nó và em đang ở bên cạnh nhau vậy!
Nó trao cho em những lời yêu thương như người chồng đang công tác xa nhà nhớ đến vợ mình! Em cũng thế, không ngày nào là em không gọi cho nó, Chỉ để 2 đứa có thể nói chuyện, tâm sự và hơn hết là nghe thấy giọng nói của nhau!
Rồi... nó làm cái điều mà nó nung nấu! Nó liều mạng bay qua 1700km để được gặp em! Hi hi, trước khi gặp em, nó chẳng cần em xấu hay đẹp! Nó chỉ cần biết em yêu nó mà thôi!
Rồi nó cũng gặp em, cái thẹn thùng, e ngại, bỡ ngỡ những phút giây đầu tiên rồi cũng trôi qua nhanh chóng, nó và em như những người yêu nhau cách xa lâu ngày mới gặp lại nhau!
Nó nắm tay em đi trên công viên, thì thầm tâm sự bên ghế đá, trao cho nhau những nụ hôn trong gió chiều! Rồi nó nhìn thấy trong ánh mắt em, niềm tâm sự u uất, nỗi buồn, sự từ chối... và nó không cười hạnh phúc được nữa!
Ngày đó, trời cũng bắt đầu mưa, nó cũng đã buông tay em, để lại em ở công viên và bước đi, lúc đó nó chẳng biết con đường nào và sẽ dẫn về đâu, nó vừa đi vừa nhìn lại phía sau, để xem em có nhìn theo nó ko? bước đi theo nó không ^^! Mưa bắt đầu rơi, nó châm 1 điếu thuốc và cảm nhận cái hương vị của điếu thuốc dưới mưa ( Sao mà hút được! Làm được mấy hơi thì tắt bố nó mất :sr: )! Nó khuất sau gốc cây và em bước lên phía trước, nó rút fone gọi em rồi cả 2 lang thang trong cái nhá nhem của trời bắt đầu chuyển về đêm, dưới những hạt mưa, con đường ướt, táng cây bên đường! Và... trong mắt nó chỉ còn có em! Nó, em và nụ hôn dưới cơn mưa, thật sâu, thật ngọt và cũng còn có cả vị mặn chát của nước mắt!
Run rẩy vì lạnh nó chẳng cần biết lý do vì sao như thế! Rồi đêm ấy, nó chìm trong giấc ngủ mệt nhoài! Nó vượt qua 1700km để đến với em rồi nhận lại là sự từ chối.
Cả ngày hôm sau, nó đi dạo cùng em, chạy qua các con đường của SG để lưu lại những kỷ niệm, nó mệt nhoài và gục đầu lên vai em ngủ ngon lành trong cái ánh sáng mờ ảo của căn phòng chiếu bóng. Đêm ấy! Nó rời xa SG! Xa em và khoảng cách 1700km lại được tái lập!
Nó vẫn chưa biết lý do vì sao! Mọi chuyện lại trở nên như thế!
Ngày nó về HN! Nó biết rằng lý do vì sao lại thế! Và nó đã đau, đau thật sự! Vì nó tự biến nó thành người đi phá hoại cái gì đó thật thiêng liêng đối với nó!
Ấy vậy mà! Nó chấp nhận, và nó yêu em, nó tạo dưng cho nó một cái niềm tin sẽ giúp đỡ được em, kéo được em ra khỏi cái vòng tròn mà em đang ở giữa như em đã kéo nó ra khỏi màn đêm vậy!
Nó bắt đầu thay đổi! Nó học cách sống có trách nhiệm hơn với chính bản thân nó, nó học cách tạo dựng tương lai để bắt đầu có thể xây dựng cho mình một cuộc sống tốt hơn có em và có nó!
Ấy vậy mà nó bất lực, nó nhìn người con gái mà nó yêu là em, vẫn đứng ở giữa mà ko có cách nào kéo được em về với vòng tay của nó! Em có yêu nó không? Nó và em đều biết câu trả lời là có! Nhưng ngoài nó ra, em còn yêu một người khác nữa, người đó là quá khứ của em! Nếu dùng từ quá khứ chắc là không đúng đâu, vì đến tận lúc này, em vẫn đang yêu, cả nó và người ấy!
Nó tỏ ra nó cao thượng khi nó chấp nhận nỗi đau dày vò, nó chấp nhận cái tình cảm đó của em một cách vô điều kiện vì niềm tin mà nó tạo dựng lên còn lớn lắm.
Và rồi, đến khi nó biết rằng, sẽ chẳng kéo em được về phía nó đâu thì nó đau thật sự, đau lắm vì tình yêu nó dành cho em, đối với bản thân nó là lớn lắm!
Nó yêu và nó yêu xa là đằng khác, nó ốm, mệt, nó có nỗi buồn với bạn bè, công việc, nó chỉ biết nhìn vào cái màn hình máy tính để tâm sự với những tấm hình của em. Nó đâu có hơi ấm của em kề bên để nó ôm lấy em và gục đầu vào em nghỉ ngơi 1 chút đâu, không có! Nó chỉ có niềm tin, tình yêu trong trái tim của nó! Nó chỉ có những kỷ niệm 2 ngày với em để tự an ủi nó và giúp nó gượng dậy làm tiếp những điều giang dở!
Nó đau với nỗi đau của em, đau với những cơn say của em, đau cùng những giọt nước mắt của em! Haiz... và nó quyết định thay đổi! Nó biến mình thành con người khác, nhưng rồi, càng làm thế nó càng nhớ em, càng yêu em hơn! Đến nó cũng không hiểu vì sao nó lại thế thì làm sao có ai có thể thay nó hiểu được đây! Bỗng dưng nó lại thèm có em ở bên cạnh! Mà bỗng dưng gì đâu, lúc nào nó chẳng thèm có em ở bên cạnh! Nó bỏ ngoài tai những lời chê bai của mọi người về cái tình yêu của nó và em, nó tự tạo cho mình 1 cái vỏ bọc, một cái niềm tin để bảo vệ cho tình yêu của nó! Nó nghĩ đến tương lai, ngày mai có em và nó để mà tự an ủi lấy nó!
Chậc chậc! Và đêm nay, nó run rẩy trong cái lạnh lẽo của trời đất, và nó thấy nó thật nhỏ bé, bàn tay của nó chỉ có thể che lấp bầu trời trong mắt nó thôi, chứ dưới ánh mắt của người khác, so với bầu trời thì bàn tay của nó còn bé xíu!
Cuộc sống của nó đang có đã có cái gì đâu! 2 bàn tay trắng đang cố gắng tạo dựng! Nhiều khi, nó bỗng ước nó có một cuộc sống xa hoa để không phải cố gắng như bây giờ! Nhưng nó không thể, nó vẫn phải cố, cố để 1 ngày nó mỉm cười vì hôm nay ta đã cố gắng!
Đêm... dưới ánh đèn led của cái màn hình, dưới những giọt nước mưa đọng trên tóc nó, dưới cái lạnh của trời đất, dưới cái run của cơ thể ( Vì điên điên nên mới phi xe ra khỏi nhà giờ này :so_funny: ) Nó muốn em biết rằng, nó đang nhớ em, nhớ đến quay quắc!
Không biết nó còn có thể tin vào cái niềm tin mà nó đã và đang tạo dựng hay không! Vì nó sợ rằng, nó đã mất đi niềm tin đó khi vượt qua dòng đời!
"Nó đã từng tin rằng tình yêu luôn luôn là cái gì đó quý giá nhất trong đời con người ta, nó quý giá đến mức người ta có thể hy sinh nhiều thứ để có được nó. Nó tin rằng khi yêu người ta nhất định muốn có nhau. Nó tin rằng khi người ta nói tiếng “yêu” là người ta quyết định muốn có nhau trong đời. Nó tin tằng nếu người ta đã nói: “ Em yêu Anh” thì người ta hiểu rõ ràng câu nói đó không phải chỉ để nói mà thôi. Nó tin rằng nếu người ta đã quyết định gắn bó với ai đó bằng 1 tình yêu chân thành, sự cảm thông sâu sắc thì người ta phải hiểu rằng không phải tình yêu chỉ dừng lại ở đó thôi mà phải tiến tới một cái gì đó xa hơn, một sự gắn bó và sẽ chia suốt cuộc đời. Và chính vì thế:
“NÓ SẴN SÀNG TRẢ GIÁ CHỈ ÐỂ CÓ ÐƯỢC ÐIỀU CÓ THẬT ẤY TRONG ÐỜI MÌNH”.
Nhưng... có đúng không?"
Ai sẽ thay nó trả lời câu hỏi đó đây! Ai sẽ giúp nó tiếp tục vững bước trong niềm tin của nó đây! Ai sẽ cùng nó yêu mà chỉ biết là ta đang yêu đây!
Em! Có trả lời được cho nó chăng!
Mùa đông bắt đầu đến rồi hay sao ấy nhỉ! Nó lạnh quá, Đêm lạnh quá! Mùa đông này, nó lại cô đơn 1 mình! Và thật sự, nó ghét cô đơn trong giá lạnh, nó ghét mỗi lần lạnh lẽo thế này mà nó chỉ có 1 mình! Nó thèm 1 vòng tay ôm lấy nó từ phía sau! Nó thèm 1 mùi thơm từ tóc ai kia mỗi sớm mai thức giấc! Nó thèm 1 ánh mắt, nụ cười, một mái nhà để nó trở về! Nó thèm TÌNH YÊU!
Và... Nó thèm có em trong đời của nó!
Hà Nội! Đêm lạnh đầu mùa - HTN tự phím :sr: