...¶<ø§...
13-10-2009, 07:01 AM
WIND'S SPIRIT
Author: Kos - Ngọc Anh
Rating: K+
Summary:.. trời cao cao... xanh xanh... chà.. và có ai đoán trước được số phận đâu!
Disclaimer: Mọi nhân vật trong câu chuyện này đều thuộc quyền sở hữu của tôi!! Chỉ có 2 nhân vật tôi dựa trên người thật, là tôi và nv chính còn lại, nhân vật chính kia không thuộc quyền sở hữu của tôi NGOÀI ĐỜI, nhưng ở đây, thế giới trong câu chuyện là do tôi tạo nên.
Status: On going - có thể một thời gian dài nữa mới xong, vì Kos dạo này rất rất bận
Waring: Không được phép mang tác phẩm nay đi bất kì đâu ngoài 4rum này, nếu truyện được post ở nơi khác, tức là bị đạo, vì tôi sẽ không mang câu chuyện này đi đâu khác đâu
**
Đọc đoạn đầu có thể vài bạn sẽ thấy quen quen.. chà.. bởi đoạn đầu, và cái "cốt" mở đầu của câu chuyện này, là sự thực, là một phần cuộc sống của Kos, vì vậy mở đầu sẽ gần như chính là phần nào của "nó là gió".. hãy đọc nhé.. và hiểu những gì Kos thực sự cảm thấy...
Tặng một người tôi (có lẽ) sẽ không bao giờ gặp lại.. không bao giờ biết tên.. Tặng anh - gió ký ức!! ^^~
**
Chap 1: Thế giới của những giấc mơ
Linh lững thững đi trên con phố vắng vẻ, chỉ có vài ba học sinh đang trên đường trở về nhà. Phải! Họ về nhà, còn nó đến trường. Nó luôn đi một mình, không phải nó không có bạn, nhưng nó thích đi một mình. Lặng lẽ và đơn độc… Một người nữa lại đi ngược chiều nó. Nó ngước lên…. Lại là anh…
Ngay từ những ngày đầu đặt chân đến ngôi trường này, Linh đã thấy anh, hầu như ngày nào cũng thấy. Ban đầu nó cũng chẳng để ý. Bởi nó vốn là kẻ không quan tâm đến những điều chỉ là lướt qua trong cuộc đời mình. Nhưng hầu như ngày nào cũng gặp mặt, chỉ trong thoáng chốc thôi, nó ngước lên nhìn khuôn mặt anh. Nó không thích vẻ mặt ấy, dù khuôn mặt anh khá dễ thương - cái vẻ mặt lạnh lẽo! Anh cao, và là rất cao so với một đứa có chiều cao hơi bị “khiêm tốn” như nó. Có lẽ điều đó tăng phần ác cảm của nó đối với anh, dù chẳng hề quen biết.
Khẽ cười khẩy vì cái ý nghĩ so đo trẻ con của mình, nó vẫn bình thản bước đi như chẳng hề thấy người phía trước. Nó biết nó có chú ý đến anh, có thiện cảm hơn khi thấy khuôn mặt anh coi cũng … lành lành hiền hiền… Và… nó vẫn lạnh lùng với những gì được coi là “lướt qua” trong cuộc đời.
Anh lại đi qua nó, nhanh chóng và nhẹ nhàng như mọi lần… giống như gió vậy. Ở anh có gì đó… đặc biệt, có gì đó… giống nó. Uh! Người giống người vốn là chuyện chẳng hiếm có gì!! – nó tự an ủi bản thân như vậy. Và không biết từ khi nào, nó lại có cái thói quen tìm kiếm cái dáng người cao cao ấy trong đám đông những học sinh tan học.. Cảm giác kì lạ đeo bám nó trong cái năm học đầu tiên của cấp 3 đầy rắc rối cũng như niềm vui.
Ờ! Mà nó đã giới thiệu về mình chưa ấy nhỉ!!? Một con bé là fan cuồng nhiệt của âm nhạc, hay chính xác hơn, bất kỳ lúc nào có thể, tai nó luôn đeo cái headphone thân yêu. Cái sự “cần thiết” của âm nhạc với cuộc sống của nó càng rõ nét hơn từ dạo nó mất cái mp4, đồng nghĩa với việc không được nghe nhạc trong 1 tuần. Quãng thời gian kinh khủng .. Một đặc điểm khác dễ nhận diện nơi nó: thích đội mũ. Nó chẳng hiểu tại sao, nhưng có lẽ bởi chiếc mũ che đi một phần con người nó, che đi cái khiếm khuyết mà bản thân nó không giải thích nổi. Bỏ đi chiếc mũ, nó lại thấy.. thiếu tự tin, thiếu đi cái lạnh lùng mà có lẽ nó.. uhm.. tự hào.
Nó đã từng tức, từng giận hờn khi ngày nào cũng gặp anh, khi ông trời khiến nó cảm thấy mối liên kết lạ lùng càng thêm chặt chẽ..
Nỗi ấm ức cứ lớn dần, lớn dần, để rồi tới một lúc nào đó, nó vẫn phải nói lời tạm biệt với anh – dù muốn hay không! Một cơn gió lẻ loi thoảng qua.. và cái cảm giác kì cục kia vẫn chưa chấm dứt.
Một ngày…
Hai ngày…
Một tháng..
Ba tháng…
Thời gian cứ thế trôi đi, cho đến cái ngày cuối cùng Linh có thể gặp anh - người mà nó vẫn thường gọi (trong tâm trí thôi nhé) là “gió ký ức”. Khẽ cười.. Lời “tạm biệt” muốn nói ra mà khó khăn đến kì lạ.
Nó bước đi trên con đường quen thuộc như bao ngày trước đó, để rồi lại ngước lên, và bắt gặp ánh mắt anh nhìn nó. Trái tim khẽ đập lệch một nhịp nhẹ nhàng, nó vẫn nhanh chóng bước qua, chẳng để tâm đến lời thì thầm của gió.
Tạm biệt .. hay vĩnh biệt??
Nó không thích từ “vĩnh biệt”, bởi vậy.. gió ký ức à… tạm biệt!!! Và nó tin một ngày, nó sẽ lại gặp anh.
**
Linh đứng tựa vào cột treo biển xe bus. Gió thổi mạnh mẽ ở cái nơi mà theo nó, là đẹp nhất nhì Hà Nội trong cái thời tiết oi ả của mùa hè. Vâng! “Hè” - vậy mà nó vẫn phải è cổ ra đi học thêm giết thời gian. Mái tóc đen bay tứ tung, nó chẳng thèm sửa lại, cứ mặc kệ như một lẽ dĩ nhiên nào đó có trời mới biết. Đôi mắt đen lơ đãng nhìn đâu đó phía hàng cây bên kia đường, để rồi sững lại ngập ngừng, ngạc nhiên .. anh..
Phải! Là anh! Cái dáng người chẳng thể nào lẫn đi đâu được ấy! Nó cứ nhìn chăm chăm như vậy trong vài phút, quan sát anh khẽ nghiêng người đánh nhịp theo tiếng nhạc từ cái headphone cắm trên tai. Vui mừng.. hồi hộp.. lạ lẫm.. Mọi cảm giác cứ hoà quyện vào nhau hỗn độn, khiến nó lúng túng.
Bất giác, như có một sức mạnh vô hình nào đó, chân nó bước đi khi đôi mắt vẫn chỉ nhìn một hướng duy nhất, không để ý luồng xe cộ đang ồ ạt lao về phía mình. Và…
“ẦM” – âm thanh duy nhất lọt vào tai nó khi một lực đẩy kinh hoàng ập tới, mà theo cái cách người ta vẫn gọi: tai nạn. Uh!! Mọi thứ trôi vào đầu nó chậm chạp đến lạ lùng. Mắt nó nhắm chặt lại, chờ đợi cú ngã, chờ đợi cơn đau thấu trời sắp tới. 1 giây.. 2 giây.. 10 giây.. chẳng có gì xảy ra. Không! Chính xác hơn, nó không cảm nhận được cơn đau do chiếc ôtô vừa rồi đâm vào nó gây ra. Những tiếng nói huyên náo không-hề-hoảng-sợ, ngược lại, vui vẻ và lạc quan, vang vang bên tai nó.. ngày một gần hơn.
Linh khẽ hé mắt, hoàn toàn ngỡ ngạc trước khung cảnh trước mặt. Không phải không gian đầy cây cối, xe cộ như ban nãy nữa. Mọi thứ nơi đây khoác lên một vẻ yên bình lạ lẫm. Không có những chiếc ôtô xe máy ngược xuôi, cũng chẳng có những con người ăn mặc sành điệu. Mọi người xung quanh nó đều khoác trên mình một bộ đồ đơn giản, nhưng lại tôn lên đáng kể dáng vẻ mạnh mẽ, không kém phần uyển chuyển của họ. Một người chậm rãi bước tới bên Linh, giơ một tay như muốn đỡ nó đứng dậy. Nó băn khoăn tự hỏi không biết có nên nắm lấy bàn tay đẹp đẽ kia không, để rồi phó mặc mọi thứ khi nhìn nụ cười hiền lành ấm áp của người-lạ-mặt.
- Chào mừng cô đến với thế giới của chúng tôi! - Một người khác mỉm cười nói
- Đây là đâu? – Linh nheo mắt hỏi, trái tim đập mạnh lo lắng, thắc mắc tại sao con người lạ lùng này có thể nói tiếng Việt tốt đến thế. Đôi mắt đen nhanh nhẹn nhìn lướt qua.. nhận ra chẳng phải mỗi mình nó hoang mang. Có .. uhm.. 1,2,3.. 5 người khác cũng đang ngơ ngác nhìn quanh, nửa lo lắng, nửa thích thú. Hình như mỗi người đến từ một đất nước khác nhau thì phải!!??
- Đây là Spirit World - thế giới của những linh hồn!! - Người lạ mặt mỉm cười đáp, bỏ qua sự bất lịch sự trong câu nói trống không bất cần vừa rồi của nó.
- Linh hồn!? – nó tròn mắt hỏi lại
- Uhm! - Người kia gật đầu xác nhận, đôi mắt xanh lơ trong trẻo nhìn nó nửa băn khoăn, nửa.. nó cũng chẳng rõ nữa
- Sao anh nói được tiếng Việt vậy?? – Nó tiếp tục, chủ đề hoàn toàn khác với ban nãy
- Tiếng Việt? – Anh ta cố nhịn cười – đó là ngôn ngữ ở đất nước của cô phải không?? Tôi không nói tiếng Việt, là do cô nghe, hiểu, và nói tiếng của “chúng tôi” đấy chứ!
Linh nheo mắt nghi ngờ nhìn quanh. Chắc nó mơ rồi. Phải! Nhất định là thế! “Thế giới của những linh hồn gì chứ” .. nói vậy khác nào nó đã chết rồi!!? “Chết” ?? À mà cũng có thể .. nó nhớ mình mới bị một chiếc xe ôtô đâm vào mà.
Mặt Linh chợt xám lại trước cái ý nghĩ vừa rồi. Còn bao nhiêu ước mơ, bao nhiêu dự định.. nó thậm chí còn chưa nói lời vĩnh biệt với người thân nữa. Bất giác, giọt nước mắt lăn tròn trên má. Người-lạ-mặt lo lắng lay lay nó, hỏi:
- Cô không sao chứ?? Sao lại khóc!!? Trời ơi!!!
- Tôi.. hức..chết rồi!! – Nó mếu máo đáp, mặc kệ một sự thực phũ phãng là mọi người đều cười ồ lên trước câu nói của nó. Tại sao chứ?? Chẳng nhẽ khóc vì mình đã chết là đáng cười hay sao? Họ có hiểu sự hụt hẫng đau đớn không vậy??
- Hả?? – Đôi mắt xanh lơ trợn lên nhìn nó ngạc nhiên
- Còn.. hức.. bao nhiêu việc chưa làm xong.. – Nó tiếp tục – Ôi!!! Tôi thậm chí.. còn.. hưc.. chưa kiếm được.. hức.. học bổng…
- Hả?? – Sao mà “hả” lắm thế cơ chứ!! – Cô đã chết đâu!!
- Sao cơ? – Linh ngước lên nhìn, lập tức ráo hoảnh
- Chưa chết chưa chết! Mọi người ở đây đều còn sống cả mà! – Anh ta cười phẩy tay nói trước sự ngớ ngẩn của nó
- Vậy sao tôi ở đây!!??
- Chuyện đó sẽ được giải thích sau!!
Linh lơ đãng nhìn quanh, chợt nhận ra một nhóm người đông đúc đang tiến đến, và dẫn đầu là .. anh??? Chuyện gì đang xảy ra thế này?? Anh bước tới gần nhóm người mới đến (trong đó có Linh), vẫn mặc chiếc áo sơ mi trắng cùng cái quần Jean nó thấy khi bị xe đâm (đau lòng…). Đôi mắt đen lướt qua mọi khuôn mặt, để rồi dừng lại khi bắt gặp ánh mắt nó. Linh nhận ra sự ngỡ ngàng xen lẫn chút sợ hãi khi đôi mắt đen ấy xoáy sâu vào mình.. lặng lẽ…
Anh bước tới chỗ nó trước sự ngạc nhiên, không hiểu nổi của tất cả mọi người. Nó thấy cánh tay mình bị giữ chặt, và một lực mạnh mẽ kéo nó đi.. xa khỏi đám đông. Một cách vô vọng, nó cố giằng cánh tay mình khỏi bàn tay xương xương mà lại khoẻ đến không ngờ của anh, quát lên bực dọc:
- Thả ra!!!
- Em làm gì ở đây hả?? – Anh đột ngột quay lại, giận dữ nhìn nó
- Hả??
- Mau về đi!! – Anh đáp, rồi lạnh lùng bước đi
- Khoan đã!! – Linh vẫn đứng chết chân nãy giờ trước diễn biến quá nhanh của sự việc, kịp thời lên tiếng - Việc tôi ở đâu liên quan gì đến anh?? Hai chúng ta thậm chí còn không quen biết cơ mà!!
- Em không biết tôi! Nhưng tôi biết em!! – Anh ngừng bước, khẽ nheo mắt nhìn nó
- Việc đó chẳng ảnh hưởng gì cả!! Giải thích cho tôi việc gì đang diễn ra đi!! – Linh bực mình đáp, trái tim chợt đập lệch một nhịp.. “tôi biết em” – như vậy có phải là anh nhận ra nó không?? Nỗi lo lắng hoà trộn với niềm vui tạo thành một cảm giác thật … bâng quơ.
Anh im lặng nhìn nó. Đôi mắt đen dài lặng lẽ, không chút lay động, một lần nữa, nó bị lôi đi, về phía người-lạ-mặt. Giọng nói trầm nhỏ, nhưng dứt khoát cứng rắn:
- Đưa cô bé này trở về, Ary!
- Sao ạ? – Đôi mắt xanh lơ ngơ ngác hỏi lại
- Đưa cô bé này trở về! – Anh nhấn mạnh
- Nhưng.. tại sao..??
- Tôi không muốn cô ấy ở đây!
- Khoan khoan.. stop stop.. – nó giơ tay ngăn giữa hai người kia, quay sang nhìn anh hùng hồn – Anh có quyền gì mà ra lệnh cho cậu ấy hả?
- Anh ấy là chỉ huy của tôi! – Ary khẽ đáp
- Nhưng tôi không phải thuộc hạ của anh ta! – Linh tiếp tục, (lại) quay sang nhìn anh, hai đôi mắt đen đặc trưng của người Việt xoáy sâu vào nhau, cố tìm hiểu những gì diễn ra phía sau làn mắt đối diện – Anh không có quyền bắt tôi ở hay trở về!
- Em muốn ở đây sao? – Anh nhướn mày hỏi
- Phải! – Nó đáp, dứt khoát, rồi lại bất giác tự hỏi .. tại sao nó lại muốn ở lại khi mọi người thân yêu của nó đều đang ở “thế giới cũ”.. vì cái cảm giác yên bình nơi đây, vì những con người ăn mặc giản dị thanh thoát, hay vì… anh??
- Được thôi! – Anh nhún vai, đáp gọn, khiến cả nó lẫn Ary tròn mắt nhìn trước sự thay đổi quyết định nhanh đến chóng mặt của “vị chỉ huy”
Anh lặng lẽ quay đi, bỏ lại phía sau đôi mắt vẫn dõi theo, thắc mắc.. phải chăng nó đã lầm khi cho rằng có gì đó, dù chỉ thoáng qua thôi, khẽ dao động trong đôi mắt ấy??
- Anh ta ghét tôi sao? – Linh bất giác hỏi câu hỏi nó đã đặt ra vài giây trước
- Không đâu! – Ary cười tươi rói, xoa đầu nó thân thiết như thể đã quen lâu lắm rồi, bất chấp sự thật phũ phàng là nó mới gặp cậu ta được … 10 phút 29 giây có lẻ, nếu nó không nhầm.
- Sao cậu biết được chứ!? – nó vẫn ngoan cố hỏi dồn
- Tôi hiểu anh ấy mà!
- Aizzzz – Linh khẽ thở dài, để yên cho con mắt nhanh lẹ quan sát xung quanh – Anh ta tên gì vậy?
- Tên thật, hay tên gọi ở đây!?
- Có hai tên sao? – Linh nhướn mày
- Uh!
- Tên thật?
- Không biết!! – Ary mỉm cười vu vơ
- Hả??
- Ở đây, mọi người không biết tên thật của nhau. Tất cả chỉ biết nhau dựa trên những cái tên tự đặt thôi!
- Vậy tên của anh ta ở đây là gì? – nó thoáng ngạc nhiên
- Aris!
- Aris à? – Nó hỏi lại – Nghĩa là gì? – không hiểu sao nó lại muốn tìm hiểu rõ về anh như vậy, khi mà mới có vài tháng trước thôi, nó còn điên đầu mong mọi thứ liên quan tới anh bay khỏi não bộ mình.
- Thần gió! – Ary (lại) cười. Đôi mắt xanh lơ ánh lên vẻ ngưỡng mộ
Một thoáng vô tình, cơn gió lẻ loi khiến tóc nó lay động. “Thần Gió” ư?? Anh.. rốt cuộc là thế nào!!?? Nhẹ cười.. có vẻ như nó gắn liền với mấy thứ gọi là “gió” thì phải! Đột ngột, như có gì đó kéo giật lại, nó định thần khi nhìn anh đứng trước những “người mới đến”, vẻ mặt không có vẻ gì là đang đùa cợt hay thoải mái.
- Sẵn sàng đi, cô bé! – Ary cười tươi nói – “Giờ kiểm tra” đến rồi!!!
“Giờ kiểm tra”?? Nó còn chưa kịp định thần xem chuyện gì đang xảy ra, chưa kịp tìm hiểu thế giới kì cục này thì có gì để mà kiểm tra?? Như đọc được suy nghĩ của nó, Ary đáp:
- Không phải kiến thức! chỉ là kiểm tra năng lực tự nhiên một chút thôi!!
Trời sập xuống…
**
Linh há hốc mồm kinh ngạc khi nhìn những con người phút trước còn “ngơ ngác” như nó giờ lần lượt tiến vào cái vòng tròn giữa khoảng sân rộng, khi những phiến đá lớn gấp đôi người bình thường, nặng hàng trăm kilogram không biết từ đâu đồng loạt bay về phía họ. Có người ban đầu hoảng hốt tránh né, nhận ra mình có tốc độ vô cùng đáng nể; có người lại dễ dàng bay nhảy trên không; người khác lại khoẻ tới mức những tảng đá đập vào người ấy vỡ vụn thành từng viên sỏi nhỏ. Nó quay qua quay lại, quan sát vẻ mặt của mọi người. Ary thích thú theo dõi những khả năng ấy, đôi mắt sáng lên niềm vui lạ lùng. Anh.. uhm.. thì nói chung là cũng khá thích thú, ở một chừng mực nào đó. Ánh mắt anh vẫn tĩnh lặng, đơn giản là nhìn, và đánh giá.
Nó chợt nhận ra.. nó là người cuối cùng còn lại trong “nhóm mới đến”. Một cách miễn cưỡng, nó bước về phía cái vòng tròn khi hàng loạt ánh mắt đổ dồn về phía kẻ-sắp-tử-nạn. Đôi mắt đen thoáng lướt qua nhìn anh, để rồi hít một hơi dài, nó sẵn sàng chịu đựng tai hoạ sắp tới.
Nó đang làm gì thế nhỉ?? Ở lại, và sẵn sàng chết vì cái trò vớ vẩn này à?? Lẽ ra nó nên về từ lúc nãy mới phải!! Hối hận quá.. Thiện tai..
“Vút” - những tảng đá xé toạc không khí một cách thô bạo, bay như vũ bão về phía nó. Phút chốc, nó từ bỏ nỗ lực tìm hiểu chuyện: đá ở đâu ra. Sợ.. uh.. Nó nhắm tịt mắt lại, chờ đợi sự va chạm khủng khiếp lần thứ hai trong ngày, và.. vẫn chẳng có gì cả. Tiếng ồn ào lớn dần đầy kinh ngạc và vui mừng. Nó khẽ hé mắt.
Sáu phiến đá đồ sộ giờ treo lơ lửng, bất động trên không trung. Ngỡ ngàng.. nó làm đấy ư?? Gió thổi mạnh mẽ quanh nó khi một ý nghĩ hay ho chợt loé lên trong cái bộ óc vốn dĩ lắm trò nhiều chiêu. Và..
“Bùm”.. - Nổ.. uh, tiếng nổ đấy. Các phiến đá đua nhau nổ tung hết cả, và gió xoáy vào chúng ngàymột mạnh hơn. 10s.. 20s.. một đống cát ùn lên quanh nó. Đôi mắt đen mở to kinh ngạc. Nó đã biến những phiến đá ấy thành.. cát?? Trời ơi!! Nó là siêu nhân!!!!
Có ai đó chạy tới ôm chầm lấy nó, có ai đó vỗ vai nó, có ai đó hô hào gì đó mà nó chỉ nghe mang máng cái tên “Iris”.. Trong phút chốc, nó thoáng gặp ánh mắt anh.. lãnh đạm, nhưng.. có gì đó thanh thản, yên bình. Anh nhẹ mỉm cười bước đi. Trái tim bé nhỏ đập lệch một nhịp kì cục.
**
Mọi người cm ủng hộ nhé ^^
Author: Kos - Ngọc Anh
Rating: K+
Summary:.. trời cao cao... xanh xanh... chà.. và có ai đoán trước được số phận đâu!
Disclaimer: Mọi nhân vật trong câu chuyện này đều thuộc quyền sở hữu của tôi!! Chỉ có 2 nhân vật tôi dựa trên người thật, là tôi và nv chính còn lại, nhân vật chính kia không thuộc quyền sở hữu của tôi NGOÀI ĐỜI, nhưng ở đây, thế giới trong câu chuyện là do tôi tạo nên.
Status: On going - có thể một thời gian dài nữa mới xong, vì Kos dạo này rất rất bận
Waring: Không được phép mang tác phẩm nay đi bất kì đâu ngoài 4rum này, nếu truyện được post ở nơi khác, tức là bị đạo, vì tôi sẽ không mang câu chuyện này đi đâu khác đâu
**
Đọc đoạn đầu có thể vài bạn sẽ thấy quen quen.. chà.. bởi đoạn đầu, và cái "cốt" mở đầu của câu chuyện này, là sự thực, là một phần cuộc sống của Kos, vì vậy mở đầu sẽ gần như chính là phần nào của "nó là gió".. hãy đọc nhé.. và hiểu những gì Kos thực sự cảm thấy...
Tặng một người tôi (có lẽ) sẽ không bao giờ gặp lại.. không bao giờ biết tên.. Tặng anh - gió ký ức!! ^^~
**
Chap 1: Thế giới của những giấc mơ
Linh lững thững đi trên con phố vắng vẻ, chỉ có vài ba học sinh đang trên đường trở về nhà. Phải! Họ về nhà, còn nó đến trường. Nó luôn đi một mình, không phải nó không có bạn, nhưng nó thích đi một mình. Lặng lẽ và đơn độc… Một người nữa lại đi ngược chiều nó. Nó ngước lên…. Lại là anh…
Ngay từ những ngày đầu đặt chân đến ngôi trường này, Linh đã thấy anh, hầu như ngày nào cũng thấy. Ban đầu nó cũng chẳng để ý. Bởi nó vốn là kẻ không quan tâm đến những điều chỉ là lướt qua trong cuộc đời mình. Nhưng hầu như ngày nào cũng gặp mặt, chỉ trong thoáng chốc thôi, nó ngước lên nhìn khuôn mặt anh. Nó không thích vẻ mặt ấy, dù khuôn mặt anh khá dễ thương - cái vẻ mặt lạnh lẽo! Anh cao, và là rất cao so với một đứa có chiều cao hơi bị “khiêm tốn” như nó. Có lẽ điều đó tăng phần ác cảm của nó đối với anh, dù chẳng hề quen biết.
Khẽ cười khẩy vì cái ý nghĩ so đo trẻ con của mình, nó vẫn bình thản bước đi như chẳng hề thấy người phía trước. Nó biết nó có chú ý đến anh, có thiện cảm hơn khi thấy khuôn mặt anh coi cũng … lành lành hiền hiền… Và… nó vẫn lạnh lùng với những gì được coi là “lướt qua” trong cuộc đời.
Anh lại đi qua nó, nhanh chóng và nhẹ nhàng như mọi lần… giống như gió vậy. Ở anh có gì đó… đặc biệt, có gì đó… giống nó. Uh! Người giống người vốn là chuyện chẳng hiếm có gì!! – nó tự an ủi bản thân như vậy. Và không biết từ khi nào, nó lại có cái thói quen tìm kiếm cái dáng người cao cao ấy trong đám đông những học sinh tan học.. Cảm giác kì lạ đeo bám nó trong cái năm học đầu tiên của cấp 3 đầy rắc rối cũng như niềm vui.
Ờ! Mà nó đã giới thiệu về mình chưa ấy nhỉ!!? Một con bé là fan cuồng nhiệt của âm nhạc, hay chính xác hơn, bất kỳ lúc nào có thể, tai nó luôn đeo cái headphone thân yêu. Cái sự “cần thiết” của âm nhạc với cuộc sống của nó càng rõ nét hơn từ dạo nó mất cái mp4, đồng nghĩa với việc không được nghe nhạc trong 1 tuần. Quãng thời gian kinh khủng .. Một đặc điểm khác dễ nhận diện nơi nó: thích đội mũ. Nó chẳng hiểu tại sao, nhưng có lẽ bởi chiếc mũ che đi một phần con người nó, che đi cái khiếm khuyết mà bản thân nó không giải thích nổi. Bỏ đi chiếc mũ, nó lại thấy.. thiếu tự tin, thiếu đi cái lạnh lùng mà có lẽ nó.. uhm.. tự hào.
Nó đã từng tức, từng giận hờn khi ngày nào cũng gặp anh, khi ông trời khiến nó cảm thấy mối liên kết lạ lùng càng thêm chặt chẽ..
Nỗi ấm ức cứ lớn dần, lớn dần, để rồi tới một lúc nào đó, nó vẫn phải nói lời tạm biệt với anh – dù muốn hay không! Một cơn gió lẻ loi thoảng qua.. và cái cảm giác kì cục kia vẫn chưa chấm dứt.
Một ngày…
Hai ngày…
Một tháng..
Ba tháng…
Thời gian cứ thế trôi đi, cho đến cái ngày cuối cùng Linh có thể gặp anh - người mà nó vẫn thường gọi (trong tâm trí thôi nhé) là “gió ký ức”. Khẽ cười.. Lời “tạm biệt” muốn nói ra mà khó khăn đến kì lạ.
Nó bước đi trên con đường quen thuộc như bao ngày trước đó, để rồi lại ngước lên, và bắt gặp ánh mắt anh nhìn nó. Trái tim khẽ đập lệch một nhịp nhẹ nhàng, nó vẫn nhanh chóng bước qua, chẳng để tâm đến lời thì thầm của gió.
Tạm biệt .. hay vĩnh biệt??
Nó không thích từ “vĩnh biệt”, bởi vậy.. gió ký ức à… tạm biệt!!! Và nó tin một ngày, nó sẽ lại gặp anh.
**
Linh đứng tựa vào cột treo biển xe bus. Gió thổi mạnh mẽ ở cái nơi mà theo nó, là đẹp nhất nhì Hà Nội trong cái thời tiết oi ả của mùa hè. Vâng! “Hè” - vậy mà nó vẫn phải è cổ ra đi học thêm giết thời gian. Mái tóc đen bay tứ tung, nó chẳng thèm sửa lại, cứ mặc kệ như một lẽ dĩ nhiên nào đó có trời mới biết. Đôi mắt đen lơ đãng nhìn đâu đó phía hàng cây bên kia đường, để rồi sững lại ngập ngừng, ngạc nhiên .. anh..
Phải! Là anh! Cái dáng người chẳng thể nào lẫn đi đâu được ấy! Nó cứ nhìn chăm chăm như vậy trong vài phút, quan sát anh khẽ nghiêng người đánh nhịp theo tiếng nhạc từ cái headphone cắm trên tai. Vui mừng.. hồi hộp.. lạ lẫm.. Mọi cảm giác cứ hoà quyện vào nhau hỗn độn, khiến nó lúng túng.
Bất giác, như có một sức mạnh vô hình nào đó, chân nó bước đi khi đôi mắt vẫn chỉ nhìn một hướng duy nhất, không để ý luồng xe cộ đang ồ ạt lao về phía mình. Và…
“ẦM” – âm thanh duy nhất lọt vào tai nó khi một lực đẩy kinh hoàng ập tới, mà theo cái cách người ta vẫn gọi: tai nạn. Uh!! Mọi thứ trôi vào đầu nó chậm chạp đến lạ lùng. Mắt nó nhắm chặt lại, chờ đợi cú ngã, chờ đợi cơn đau thấu trời sắp tới. 1 giây.. 2 giây.. 10 giây.. chẳng có gì xảy ra. Không! Chính xác hơn, nó không cảm nhận được cơn đau do chiếc ôtô vừa rồi đâm vào nó gây ra. Những tiếng nói huyên náo không-hề-hoảng-sợ, ngược lại, vui vẻ và lạc quan, vang vang bên tai nó.. ngày một gần hơn.
Linh khẽ hé mắt, hoàn toàn ngỡ ngạc trước khung cảnh trước mặt. Không phải không gian đầy cây cối, xe cộ như ban nãy nữa. Mọi thứ nơi đây khoác lên một vẻ yên bình lạ lẫm. Không có những chiếc ôtô xe máy ngược xuôi, cũng chẳng có những con người ăn mặc sành điệu. Mọi người xung quanh nó đều khoác trên mình một bộ đồ đơn giản, nhưng lại tôn lên đáng kể dáng vẻ mạnh mẽ, không kém phần uyển chuyển của họ. Một người chậm rãi bước tới bên Linh, giơ một tay như muốn đỡ nó đứng dậy. Nó băn khoăn tự hỏi không biết có nên nắm lấy bàn tay đẹp đẽ kia không, để rồi phó mặc mọi thứ khi nhìn nụ cười hiền lành ấm áp của người-lạ-mặt.
- Chào mừng cô đến với thế giới của chúng tôi! - Một người khác mỉm cười nói
- Đây là đâu? – Linh nheo mắt hỏi, trái tim đập mạnh lo lắng, thắc mắc tại sao con người lạ lùng này có thể nói tiếng Việt tốt đến thế. Đôi mắt đen nhanh nhẹn nhìn lướt qua.. nhận ra chẳng phải mỗi mình nó hoang mang. Có .. uhm.. 1,2,3.. 5 người khác cũng đang ngơ ngác nhìn quanh, nửa lo lắng, nửa thích thú. Hình như mỗi người đến từ một đất nước khác nhau thì phải!!??
- Đây là Spirit World - thế giới của những linh hồn!! - Người lạ mặt mỉm cười đáp, bỏ qua sự bất lịch sự trong câu nói trống không bất cần vừa rồi của nó.
- Linh hồn!? – nó tròn mắt hỏi lại
- Uhm! - Người kia gật đầu xác nhận, đôi mắt xanh lơ trong trẻo nhìn nó nửa băn khoăn, nửa.. nó cũng chẳng rõ nữa
- Sao anh nói được tiếng Việt vậy?? – Nó tiếp tục, chủ đề hoàn toàn khác với ban nãy
- Tiếng Việt? – Anh ta cố nhịn cười – đó là ngôn ngữ ở đất nước của cô phải không?? Tôi không nói tiếng Việt, là do cô nghe, hiểu, và nói tiếng của “chúng tôi” đấy chứ!
Linh nheo mắt nghi ngờ nhìn quanh. Chắc nó mơ rồi. Phải! Nhất định là thế! “Thế giới của những linh hồn gì chứ” .. nói vậy khác nào nó đã chết rồi!!? “Chết” ?? À mà cũng có thể .. nó nhớ mình mới bị một chiếc xe ôtô đâm vào mà.
Mặt Linh chợt xám lại trước cái ý nghĩ vừa rồi. Còn bao nhiêu ước mơ, bao nhiêu dự định.. nó thậm chí còn chưa nói lời vĩnh biệt với người thân nữa. Bất giác, giọt nước mắt lăn tròn trên má. Người-lạ-mặt lo lắng lay lay nó, hỏi:
- Cô không sao chứ?? Sao lại khóc!!? Trời ơi!!!
- Tôi.. hức..chết rồi!! – Nó mếu máo đáp, mặc kệ một sự thực phũ phãng là mọi người đều cười ồ lên trước câu nói của nó. Tại sao chứ?? Chẳng nhẽ khóc vì mình đã chết là đáng cười hay sao? Họ có hiểu sự hụt hẫng đau đớn không vậy??
- Hả?? – Đôi mắt xanh lơ trợn lên nhìn nó ngạc nhiên
- Còn.. hức.. bao nhiêu việc chưa làm xong.. – Nó tiếp tục – Ôi!!! Tôi thậm chí.. còn.. hưc.. chưa kiếm được.. hức.. học bổng…
- Hả?? – Sao mà “hả” lắm thế cơ chứ!! – Cô đã chết đâu!!
- Sao cơ? – Linh ngước lên nhìn, lập tức ráo hoảnh
- Chưa chết chưa chết! Mọi người ở đây đều còn sống cả mà! – Anh ta cười phẩy tay nói trước sự ngớ ngẩn của nó
- Vậy sao tôi ở đây!!??
- Chuyện đó sẽ được giải thích sau!!
Linh lơ đãng nhìn quanh, chợt nhận ra một nhóm người đông đúc đang tiến đến, và dẫn đầu là .. anh??? Chuyện gì đang xảy ra thế này?? Anh bước tới gần nhóm người mới đến (trong đó có Linh), vẫn mặc chiếc áo sơ mi trắng cùng cái quần Jean nó thấy khi bị xe đâm (đau lòng…). Đôi mắt đen lướt qua mọi khuôn mặt, để rồi dừng lại khi bắt gặp ánh mắt nó. Linh nhận ra sự ngỡ ngàng xen lẫn chút sợ hãi khi đôi mắt đen ấy xoáy sâu vào mình.. lặng lẽ…
Anh bước tới chỗ nó trước sự ngạc nhiên, không hiểu nổi của tất cả mọi người. Nó thấy cánh tay mình bị giữ chặt, và một lực mạnh mẽ kéo nó đi.. xa khỏi đám đông. Một cách vô vọng, nó cố giằng cánh tay mình khỏi bàn tay xương xương mà lại khoẻ đến không ngờ của anh, quát lên bực dọc:
- Thả ra!!!
- Em làm gì ở đây hả?? – Anh đột ngột quay lại, giận dữ nhìn nó
- Hả??
- Mau về đi!! – Anh đáp, rồi lạnh lùng bước đi
- Khoan đã!! – Linh vẫn đứng chết chân nãy giờ trước diễn biến quá nhanh của sự việc, kịp thời lên tiếng - Việc tôi ở đâu liên quan gì đến anh?? Hai chúng ta thậm chí còn không quen biết cơ mà!!
- Em không biết tôi! Nhưng tôi biết em!! – Anh ngừng bước, khẽ nheo mắt nhìn nó
- Việc đó chẳng ảnh hưởng gì cả!! Giải thích cho tôi việc gì đang diễn ra đi!! – Linh bực mình đáp, trái tim chợt đập lệch một nhịp.. “tôi biết em” – như vậy có phải là anh nhận ra nó không?? Nỗi lo lắng hoà trộn với niềm vui tạo thành một cảm giác thật … bâng quơ.
Anh im lặng nhìn nó. Đôi mắt đen dài lặng lẽ, không chút lay động, một lần nữa, nó bị lôi đi, về phía người-lạ-mặt. Giọng nói trầm nhỏ, nhưng dứt khoát cứng rắn:
- Đưa cô bé này trở về, Ary!
- Sao ạ? – Đôi mắt xanh lơ ngơ ngác hỏi lại
- Đưa cô bé này trở về! – Anh nhấn mạnh
- Nhưng.. tại sao..??
- Tôi không muốn cô ấy ở đây!
- Khoan khoan.. stop stop.. – nó giơ tay ngăn giữa hai người kia, quay sang nhìn anh hùng hồn – Anh có quyền gì mà ra lệnh cho cậu ấy hả?
- Anh ấy là chỉ huy của tôi! – Ary khẽ đáp
- Nhưng tôi không phải thuộc hạ của anh ta! – Linh tiếp tục, (lại) quay sang nhìn anh, hai đôi mắt đen đặc trưng của người Việt xoáy sâu vào nhau, cố tìm hiểu những gì diễn ra phía sau làn mắt đối diện – Anh không có quyền bắt tôi ở hay trở về!
- Em muốn ở đây sao? – Anh nhướn mày hỏi
- Phải! – Nó đáp, dứt khoát, rồi lại bất giác tự hỏi .. tại sao nó lại muốn ở lại khi mọi người thân yêu của nó đều đang ở “thế giới cũ”.. vì cái cảm giác yên bình nơi đây, vì những con người ăn mặc giản dị thanh thoát, hay vì… anh??
- Được thôi! – Anh nhún vai, đáp gọn, khiến cả nó lẫn Ary tròn mắt nhìn trước sự thay đổi quyết định nhanh đến chóng mặt của “vị chỉ huy”
Anh lặng lẽ quay đi, bỏ lại phía sau đôi mắt vẫn dõi theo, thắc mắc.. phải chăng nó đã lầm khi cho rằng có gì đó, dù chỉ thoáng qua thôi, khẽ dao động trong đôi mắt ấy??
- Anh ta ghét tôi sao? – Linh bất giác hỏi câu hỏi nó đã đặt ra vài giây trước
- Không đâu! – Ary cười tươi rói, xoa đầu nó thân thiết như thể đã quen lâu lắm rồi, bất chấp sự thật phũ phàng là nó mới gặp cậu ta được … 10 phút 29 giây có lẻ, nếu nó không nhầm.
- Sao cậu biết được chứ!? – nó vẫn ngoan cố hỏi dồn
- Tôi hiểu anh ấy mà!
- Aizzzz – Linh khẽ thở dài, để yên cho con mắt nhanh lẹ quan sát xung quanh – Anh ta tên gì vậy?
- Tên thật, hay tên gọi ở đây!?
- Có hai tên sao? – Linh nhướn mày
- Uh!
- Tên thật?
- Không biết!! – Ary mỉm cười vu vơ
- Hả??
- Ở đây, mọi người không biết tên thật của nhau. Tất cả chỉ biết nhau dựa trên những cái tên tự đặt thôi!
- Vậy tên của anh ta ở đây là gì? – nó thoáng ngạc nhiên
- Aris!
- Aris à? – Nó hỏi lại – Nghĩa là gì? – không hiểu sao nó lại muốn tìm hiểu rõ về anh như vậy, khi mà mới có vài tháng trước thôi, nó còn điên đầu mong mọi thứ liên quan tới anh bay khỏi não bộ mình.
- Thần gió! – Ary (lại) cười. Đôi mắt xanh lơ ánh lên vẻ ngưỡng mộ
Một thoáng vô tình, cơn gió lẻ loi khiến tóc nó lay động. “Thần Gió” ư?? Anh.. rốt cuộc là thế nào!!?? Nhẹ cười.. có vẻ như nó gắn liền với mấy thứ gọi là “gió” thì phải! Đột ngột, như có gì đó kéo giật lại, nó định thần khi nhìn anh đứng trước những “người mới đến”, vẻ mặt không có vẻ gì là đang đùa cợt hay thoải mái.
- Sẵn sàng đi, cô bé! – Ary cười tươi nói – “Giờ kiểm tra” đến rồi!!!
“Giờ kiểm tra”?? Nó còn chưa kịp định thần xem chuyện gì đang xảy ra, chưa kịp tìm hiểu thế giới kì cục này thì có gì để mà kiểm tra?? Như đọc được suy nghĩ của nó, Ary đáp:
- Không phải kiến thức! chỉ là kiểm tra năng lực tự nhiên một chút thôi!!
Trời sập xuống…
**
Linh há hốc mồm kinh ngạc khi nhìn những con người phút trước còn “ngơ ngác” như nó giờ lần lượt tiến vào cái vòng tròn giữa khoảng sân rộng, khi những phiến đá lớn gấp đôi người bình thường, nặng hàng trăm kilogram không biết từ đâu đồng loạt bay về phía họ. Có người ban đầu hoảng hốt tránh né, nhận ra mình có tốc độ vô cùng đáng nể; có người lại dễ dàng bay nhảy trên không; người khác lại khoẻ tới mức những tảng đá đập vào người ấy vỡ vụn thành từng viên sỏi nhỏ. Nó quay qua quay lại, quan sát vẻ mặt của mọi người. Ary thích thú theo dõi những khả năng ấy, đôi mắt sáng lên niềm vui lạ lùng. Anh.. uhm.. thì nói chung là cũng khá thích thú, ở một chừng mực nào đó. Ánh mắt anh vẫn tĩnh lặng, đơn giản là nhìn, và đánh giá.
Nó chợt nhận ra.. nó là người cuối cùng còn lại trong “nhóm mới đến”. Một cách miễn cưỡng, nó bước về phía cái vòng tròn khi hàng loạt ánh mắt đổ dồn về phía kẻ-sắp-tử-nạn. Đôi mắt đen thoáng lướt qua nhìn anh, để rồi hít một hơi dài, nó sẵn sàng chịu đựng tai hoạ sắp tới.
Nó đang làm gì thế nhỉ?? Ở lại, và sẵn sàng chết vì cái trò vớ vẩn này à?? Lẽ ra nó nên về từ lúc nãy mới phải!! Hối hận quá.. Thiện tai..
“Vút” - những tảng đá xé toạc không khí một cách thô bạo, bay như vũ bão về phía nó. Phút chốc, nó từ bỏ nỗ lực tìm hiểu chuyện: đá ở đâu ra. Sợ.. uh.. Nó nhắm tịt mắt lại, chờ đợi sự va chạm khủng khiếp lần thứ hai trong ngày, và.. vẫn chẳng có gì cả. Tiếng ồn ào lớn dần đầy kinh ngạc và vui mừng. Nó khẽ hé mắt.
Sáu phiến đá đồ sộ giờ treo lơ lửng, bất động trên không trung. Ngỡ ngàng.. nó làm đấy ư?? Gió thổi mạnh mẽ quanh nó khi một ý nghĩ hay ho chợt loé lên trong cái bộ óc vốn dĩ lắm trò nhiều chiêu. Và..
“Bùm”.. - Nổ.. uh, tiếng nổ đấy. Các phiến đá đua nhau nổ tung hết cả, và gió xoáy vào chúng ngàymột mạnh hơn. 10s.. 20s.. một đống cát ùn lên quanh nó. Đôi mắt đen mở to kinh ngạc. Nó đã biến những phiến đá ấy thành.. cát?? Trời ơi!! Nó là siêu nhân!!!!
Có ai đó chạy tới ôm chầm lấy nó, có ai đó vỗ vai nó, có ai đó hô hào gì đó mà nó chỉ nghe mang máng cái tên “Iris”.. Trong phút chốc, nó thoáng gặp ánh mắt anh.. lãnh đạm, nhưng.. có gì đó thanh thản, yên bình. Anh nhẹ mỉm cười bước đi. Trái tim bé nhỏ đập lệch một nhịp kì cục.
**
Mọi người cm ủng hộ nhé ^^