haiduong87
11-10-2009, 03:43 AM
CUỘC SÔNG ĐỜI THƯỜNG
Cuộc sống đôi khi làm người ta thấy giật mình, giật mình vì con đường đã bước qua, ngoảnh lại thấy mình đi xa quá, xa thật xa, vậy mà vẫn còn lạc bước, lạc bước trong đời như cụm lục bình trôi đi vô định không biết dừng lại bờ bến nào. Giật mình về những ngã rẽ trong đời làm ta thấy sợ, những vực thẳm, những hố sâu, giật mình vì sau cuộc đời gần hết nửa ta vẫn còn cô đơn, cô đơn hưu quạnh trống vắng, lạc bước dưới những ước mơ nhỏ bé vô bờ vậy mà ta vẫn không thể nào khác được
Cũng có thể rồi một mai đây ta sẽ khác, khác hơn những gì ta đang có, đang chịu đựng, gia đinh ư ? gia đình là gì sao ta mãi ước _ mãi mong, có lẽ điều đó chính những người lớn như ba mẹ ta cũng không thể nào biết được, không thể nào trả lời được đâu
Người lớn, những người lớn trong lòng ta, họ làm gì trong cuộc sống, họ không thuộc về nhau, họ không quan tâm tới con mình nghĩ gì, buồn hay vui, ba mẹ tôi cũng vậy, tôi thầm mơ ước ba sẽ về nhà sau những ngày làm việc ... nhưng niềm mơ ước đó đã theo tôi hai mươi nam qua ma chưa một lúc nào lập lại cả ...
Trong những bước đi của tôi không có ba nâng đỡ, không có tiếng nói chung trong gia đình, nhiều lúc khóc mà không hiểu tại sao tôi lại khóc, " niềm vui thì muôn hình muôn vẻ, còn nỗi buồn và niềm đau thì na ná giống nhau "
Tôi có thể đi với những bước đi không mệt mỏi , nhưng tam hồn và ý nghĩ của con người sẽ phải già đi, đi mãi rồi cũng phải dừng lại dù là không tìm được một bến đỗ để đời mình dừng chân
.................................................. ..
Cuộc sống đôi khi làm người ta thấy giật mình, giật mình vì con đường đã bước qua, ngoảnh lại thấy mình đi xa quá, xa thật xa, vậy mà vẫn còn lạc bước, lạc bước trong đời như cụm lục bình trôi đi vô định không biết dừng lại bờ bến nào. Giật mình về những ngã rẽ trong đời làm ta thấy sợ, những vực thẳm, những hố sâu, giật mình vì sau cuộc đời gần hết nửa ta vẫn còn cô đơn, cô đơn hưu quạnh trống vắng, lạc bước dưới những ước mơ nhỏ bé vô bờ vậy mà ta vẫn không thể nào khác được
Cũng có thể rồi một mai đây ta sẽ khác, khác hơn những gì ta đang có, đang chịu đựng, gia đinh ư ? gia đình là gì sao ta mãi ước _ mãi mong, có lẽ điều đó chính những người lớn như ba mẹ ta cũng không thể nào biết được, không thể nào trả lời được đâu
Người lớn, những người lớn trong lòng ta, họ làm gì trong cuộc sống, họ không thuộc về nhau, họ không quan tâm tới con mình nghĩ gì, buồn hay vui, ba mẹ tôi cũng vậy, tôi thầm mơ ước ba sẽ về nhà sau những ngày làm việc ... nhưng niềm mơ ước đó đã theo tôi hai mươi nam qua ma chưa một lúc nào lập lại cả ...
Trong những bước đi của tôi không có ba nâng đỡ, không có tiếng nói chung trong gia đình, nhiều lúc khóc mà không hiểu tại sao tôi lại khóc, " niềm vui thì muôn hình muôn vẻ, còn nỗi buồn và niềm đau thì na ná giống nhau "
Tôi có thể đi với những bước đi không mệt mỏi , nhưng tam hồn và ý nghĩ của con người sẽ phải già đi, đi mãi rồi cũng phải dừng lại dù là không tìm được một bến đỗ để đời mình dừng chân
.................................................. ..