Elsie
24-09-2009, 02:26 AM
Fic title: Khuyết
Author: Elsie
Rating: Những ai có thể đọc :D
Category: Original
Status: Completed
Genre: General
A/N: Tôi lục lọi, moi móc trong đống kí ức được xếp xó của mình, và tôi tìm thấy những mạnh vụn, muốn ghép chúng lại nhưng tôi bất lực. Nếu thấy nó khó hiểu thì đừng thắc mắc, bởi tôi cũng không nhớ rõ ràng mọi thứ của lúc ấy.
Tôi còn không biết mình đang viết cái gì kia -_________________-
http://i209.photobucket.com/albums/bb249/babylovely_0408/Calvin_moon2.jpg
----------------------------------
- Con, lại đây….
Mẹ sụt sùi, tiếng khản đặc, những giọt nước trong suốt dễ dàng vượt qua những nếp nhăn gồ ghề chảy xuống.
Bàn tay sần sùi của mẹ nắm lấy tay tôi, ran rát… kéo đi.
Trước mắt tôi giờ chỉ là những mảng màu trắng mờ mờ, nhòe đi…
Và cái mùi hăng hăng xộc vào mũi.
Tôi đang ở đâu?
Có một điều mà cho tới bây giờ, sau bao nhiêu năm, tôi mới nhận ra nơi mà cái tôi của lúc ấy đã tới làm thay đổi cái tôi của bây giờ… rất nhiều.
----------------------------------
Tôi cầm tờ thật chặt tờ giấy trên tay, tưởng chừng như đang vò nát nó.
Tôi sợ… nó bay mất.
Tôi chạy thật nhanh về nhà dù cái cặp trên lưng nặng trịch.
Tôi sợ… thời gian trôi mất.
Tôi cứ đứng thần ra trước cổng nhà mình, ngó vào tìm hình bóng quen thuộc. Và người lại dang tay ra, mỉm cười từ đúng chỗ ấy.
Tôi chạy vào lòng người, khoe bài kiểm tra được điểm 10, cười rạng rỡ.
Cái vuốt đầu và cái thơm vào trán. Lúc nào cũng thế!
.
.
.
- Mình đang đi đâu đây hả ông?
- Đi vườn bách thú, Elsie có thích không?
- Đi nhiều lắm rồi mà ông.
- Nhưng Elsie đã nhớ được con vật nào đâu.
Người quay lại nhìn tôi, mỉm cười. Khuôn mặt ấy, tưởng rằng không thể quên nhưng tôi đã quên rồi…
Có một điều mà cho tới bây giờ, sau bao nhiêu năm, tôi mới nhận ra cái gì cũng sẽ trở thành quá khứ và đi vào lãng quên…
----------------------------------
Mọi người nói tôi giống người lắm! Tôi luôn nhìn vào gương để tìm người nhưng…
TẤT CẢ CHỈ LÀ NÓI DỐI!!
Tôi không tìm thấy
Không tìm thấy gì, ngoài đứa con gái xấu xí mắt đỏ hoe
…. Và mọi thứ nhòe đi.
“Choang”
Gương vỡ rồi.
Máu chảy này.
Màu đỏ đẹp quá!
Đau quá!
.
.
.
“Ông ơi, cháu đau quá!”
“Ông nói là cháu đau ông cũng đau, vậy giờ ông có đau không ông?”
Người mỉm cười gật đầu.
“Elsie xin lỗi, Elsie không ngoan…”
“Elsie xin lỗi, Elsie làm ông đau rồi”
Có một điều mà cho tới bây giờ, sau bao nhiêu năm, tôi mới nhận ra người đau nhiều hơn tôi…
----------------------------------
- Elsie đừng khóc!
Người nắm chặt lấy hai bên vai tôi, đôi mắt cương quyết – lần đầu tôi thấy. Tôi lại càng khóc lớn hơn.
- Elsie của ông mạnh mẽ lắm mà.
Người lại cười, người thích cười lắm.
- Đừng khóc!
Tôi im bặt, nước mắt ngừng chảy.
Người ôm tôi vào lòng, rồi vỗ lưng tôi.
.
.
.
Vẫn nụ cười trên môi, mắt người đã nhắm lại.
- Sao ông lại ngủ rồi hả mẹ?
Mẹ tôi không trả lời, chỉ khóc. Tinny cũng khóc. Anh ấy khóc lớn quá, làm sao ông ngủ được?
- Tinny nín đi, sao Tinny hư thế! Để ông ngủ thì mới khỏe lại được chứ!
- Con ngu, ông mất rồi.
Anh ấy trừng mắt nhìn tôi, nước mắt vẫn chảy.
- Không phải đâu, ông vẫn nằm kia mà, ông vẫn cười kia kìa. Ông ơi, ông dậy mắng Tinny đi, Tinny bắt nạt Elsie này.
Tôi day mạnh người. Người không chịu dậy, vẫn mỉm cười trong giấc ngủ say...
Có một điều mà cho tới bây giờ, sau bao nhiêu năm, tôi mới nhận ra tôi chỉ có thể gặp lại người trong giấc ngủ thôi…
----------------------------
- Khóc đi Elsie, mày không thương ông à?
Em không được khóc Tinny à, ông nói em “đừng khóc” mà.
Tinny hư mới khóc thôi, Tinny hư nên ông mới nhắm mắt ngủ suốt thôi.
Đừng khóc nữa, ông sẽ lại mở mắt mà.
- Khóc đi con, ông mất rồi.
Đã nói là không phải mà.
Mẹ đừng khóc nữa.
Mọi người đừng rên rỉ nữa.
Đừng khóc nữa.
Đừng nói nữa.
Đừng làm điếc tai tôi nữa.
Biến cả đi!!
Để tôi gọi người dậy cho các người xem.
Người sẽ lại mỉm cười và nhìn tôi
Người sẽ lại vuốt tóc tôi, hôn lên trán tôi
Người sẽ...
Ông ơi, ông không thương Elsie nữa à? Ông mở mắt ra nhìn Elsie này. Elsie lại được 10 điểm nữa này.
Ông ơi, ông dậy đi vườn bách thú với Elsie đi. Elsie gọi tên từng con vật cho ông xem nhé.
Ông ơi, Elsie ngoan lắm. Elsie không khóc mà.
Ông ơi, dậy đi mà…
Có một điều mà cho tới bây giờ, sau bao nhiêu năm, tôi mới nhận ra tôi khuyết một phần… :)
The End
Author: Elsie
Rating: Những ai có thể đọc :D
Category: Original
Status: Completed
Genre: General
A/N: Tôi lục lọi, moi móc trong đống kí ức được xếp xó của mình, và tôi tìm thấy những mạnh vụn, muốn ghép chúng lại nhưng tôi bất lực. Nếu thấy nó khó hiểu thì đừng thắc mắc, bởi tôi cũng không nhớ rõ ràng mọi thứ của lúc ấy.
Tôi còn không biết mình đang viết cái gì kia -_________________-
http://i209.photobucket.com/albums/bb249/babylovely_0408/Calvin_moon2.jpg
----------------------------------
- Con, lại đây….
Mẹ sụt sùi, tiếng khản đặc, những giọt nước trong suốt dễ dàng vượt qua những nếp nhăn gồ ghề chảy xuống.
Bàn tay sần sùi của mẹ nắm lấy tay tôi, ran rát… kéo đi.
Trước mắt tôi giờ chỉ là những mảng màu trắng mờ mờ, nhòe đi…
Và cái mùi hăng hăng xộc vào mũi.
Tôi đang ở đâu?
Có một điều mà cho tới bây giờ, sau bao nhiêu năm, tôi mới nhận ra nơi mà cái tôi của lúc ấy đã tới làm thay đổi cái tôi của bây giờ… rất nhiều.
----------------------------------
Tôi cầm tờ thật chặt tờ giấy trên tay, tưởng chừng như đang vò nát nó.
Tôi sợ… nó bay mất.
Tôi chạy thật nhanh về nhà dù cái cặp trên lưng nặng trịch.
Tôi sợ… thời gian trôi mất.
Tôi cứ đứng thần ra trước cổng nhà mình, ngó vào tìm hình bóng quen thuộc. Và người lại dang tay ra, mỉm cười từ đúng chỗ ấy.
Tôi chạy vào lòng người, khoe bài kiểm tra được điểm 10, cười rạng rỡ.
Cái vuốt đầu và cái thơm vào trán. Lúc nào cũng thế!
.
.
.
- Mình đang đi đâu đây hả ông?
- Đi vườn bách thú, Elsie có thích không?
- Đi nhiều lắm rồi mà ông.
- Nhưng Elsie đã nhớ được con vật nào đâu.
Người quay lại nhìn tôi, mỉm cười. Khuôn mặt ấy, tưởng rằng không thể quên nhưng tôi đã quên rồi…
Có một điều mà cho tới bây giờ, sau bao nhiêu năm, tôi mới nhận ra cái gì cũng sẽ trở thành quá khứ và đi vào lãng quên…
----------------------------------
Mọi người nói tôi giống người lắm! Tôi luôn nhìn vào gương để tìm người nhưng…
TẤT CẢ CHỈ LÀ NÓI DỐI!!
Tôi không tìm thấy
Không tìm thấy gì, ngoài đứa con gái xấu xí mắt đỏ hoe
…. Và mọi thứ nhòe đi.
“Choang”
Gương vỡ rồi.
Máu chảy này.
Màu đỏ đẹp quá!
Đau quá!
.
.
.
“Ông ơi, cháu đau quá!”
“Ông nói là cháu đau ông cũng đau, vậy giờ ông có đau không ông?”
Người mỉm cười gật đầu.
“Elsie xin lỗi, Elsie không ngoan…”
“Elsie xin lỗi, Elsie làm ông đau rồi”
Có một điều mà cho tới bây giờ, sau bao nhiêu năm, tôi mới nhận ra người đau nhiều hơn tôi…
----------------------------------
- Elsie đừng khóc!
Người nắm chặt lấy hai bên vai tôi, đôi mắt cương quyết – lần đầu tôi thấy. Tôi lại càng khóc lớn hơn.
- Elsie của ông mạnh mẽ lắm mà.
Người lại cười, người thích cười lắm.
- Đừng khóc!
Tôi im bặt, nước mắt ngừng chảy.
Người ôm tôi vào lòng, rồi vỗ lưng tôi.
.
.
.
Vẫn nụ cười trên môi, mắt người đã nhắm lại.
- Sao ông lại ngủ rồi hả mẹ?
Mẹ tôi không trả lời, chỉ khóc. Tinny cũng khóc. Anh ấy khóc lớn quá, làm sao ông ngủ được?
- Tinny nín đi, sao Tinny hư thế! Để ông ngủ thì mới khỏe lại được chứ!
- Con ngu, ông mất rồi.
Anh ấy trừng mắt nhìn tôi, nước mắt vẫn chảy.
- Không phải đâu, ông vẫn nằm kia mà, ông vẫn cười kia kìa. Ông ơi, ông dậy mắng Tinny đi, Tinny bắt nạt Elsie này.
Tôi day mạnh người. Người không chịu dậy, vẫn mỉm cười trong giấc ngủ say...
Có một điều mà cho tới bây giờ, sau bao nhiêu năm, tôi mới nhận ra tôi chỉ có thể gặp lại người trong giấc ngủ thôi…
----------------------------
- Khóc đi Elsie, mày không thương ông à?
Em không được khóc Tinny à, ông nói em “đừng khóc” mà.
Tinny hư mới khóc thôi, Tinny hư nên ông mới nhắm mắt ngủ suốt thôi.
Đừng khóc nữa, ông sẽ lại mở mắt mà.
- Khóc đi con, ông mất rồi.
Đã nói là không phải mà.
Mẹ đừng khóc nữa.
Mọi người đừng rên rỉ nữa.
Đừng khóc nữa.
Đừng nói nữa.
Đừng làm điếc tai tôi nữa.
Biến cả đi!!
Để tôi gọi người dậy cho các người xem.
Người sẽ lại mỉm cười và nhìn tôi
Người sẽ lại vuốt tóc tôi, hôn lên trán tôi
Người sẽ...
Ông ơi, ông không thương Elsie nữa à? Ông mở mắt ra nhìn Elsie này. Elsie lại được 10 điểm nữa này.
Ông ơi, ông dậy đi vườn bách thú với Elsie đi. Elsie gọi tên từng con vật cho ông xem nhé.
Ông ơi, Elsie ngoan lắm. Elsie không khóc mà.
Ông ơi, dậy đi mà…
Có một điều mà cho tới bây giờ, sau bao nhiêu năm, tôi mới nhận ra tôi khuyết một phần… :)
The End