Ðăng Nhập

Xem đầy đủ chức năng : Chuyện tình gốm cháo



bebucute
22-09-2009, 02:25 AM
chap 1
Nếu như trên thế giới này có 1 loại thuốc mà khi uống vào sẽ quên đi người mình yêu.
Thì…Có lẽ…em sẽ là người đầu tiên thử nó…

- Cô đã suy nghĩ kĩ chưa?

Người đàn bà chầm chậm nói:

- … Rồi ạ _ GaEul trả lời _ Bà yên tâm.

Người đàn bà chậm rãi đưa cho cô 1 lọ thuốc rồi nói:

- Hãy uống nó và ngủ 1 giấc , khi tỉnh dậy cô sẽ quên đi người đó.

GaEul cầm lấy lọ thuốc và nói:

- Vậy … nếu như … nếu như khi gặp lại người đó con tim tôi lại rung động 1 lần nữa … thì phải làm sao đây ?

- Nếu vậy hãy để con tim cô được lựa chọn.


YiYoung em có thật sự múôn quên anh kô ? Em kô biết em đang nghĩ cái gì trong đầu nữa.Tại sao em lại múôn lọ thuốc này ? Em không biết nữa . Trong đầu em bây giờ hoàn toàn trống rỗng . Em chỉ biết đưa lọ thuốc lên môi và uống.
Nằm xuống và nhắm mắt lại, mọi kí ức về anh hiện lên rõ nét. Giống như em đang xem lại đoạn phim của em và anh trong 3 tuần qua . 3 tuần , chỉ mời 3 tuần thôi vậy mà đã đủ để anh lấy đi trái tim em , đủ để em yêu anh nhiều đến thế . Thật ngắn ngủi có lẽ em đã tùy tiện coi anh là soeulmates . Em thật ngốc . Và giờ đây em nằm trên giường với những kí ức về anh , những nụ của anh và cả giọng nói ấm áp bên tai em nữa . Nắm mắt lại mà nước mắt em vẫn rơi, em cảm nhận được vị chát của nó. Và em sợ, em sợ khi tỉnh dậy và nhìn thấy anh em sẽ nhớ lại , tất cả về anh . rồi em sẽ lại yêu anh thêm 1 lần nữa . Nhưng em cũng kô muốn khi thấy anh con tim em hoàn toàn xa lạ với anh, giống như nó đã được miễn dịch với anh vậy. Em muốn được yêu anh , nhưng em sợ con tim em quá mỏng manh để nhận 1 nỗi đau quá lớn . Nên YiJung à …em yêu sunbae nhiều lắm ... Nhưng có lẽ em phải từ bỏ thôi phải không anh ? Tạm biệt anh...



Ánh sáng chiếu qua khe cửa , GaEul khẽ mở mắt ra. Cô thấy mình đang ở trong 1 căn phòng màu trắng. Cô ngồi dậy và thấy đầu đau nhức, bỗng có tiếng nói:

- GaEul , cậu tỉnh rồi sao ? Cậu làm mình lo quá

GaEul quay đầu ra phía cửa phòng cô thấy 1 cô gái đang đứng đó, cô ta chạy đến ôm chầm lấy cô. GaEul vẫn chư nhận biết đc đó là ai, Cô ngơ ngác hỏi:

- Cô là ...

- JanDi, mình là JanDi bạn thân nhất của cậu đây.Cậu kô nhận ra mình sao GaEul ? _ JanDi rưng rưng nước mắt hỏi

- JanDi … ?

GaEul khẽ gãi đầu cái tên này đang gợi ra cái gì đó trong cô rồi cô kêu lên:

- JanDi là cậu hả mình nhớ ra rồi.

Rồi cả hai người ôm lấy nhau. GaEul hỏi :

- Tại sao mình lại ở trong bệnh viện vậy có chuyện gì sao?

- Cậu quên rồi sao cậu đã ngủ 3 ngày , cậu làm bọn minh lo chết đi được, may có YiJung sunbae kô thì chắc đến giờ cậu kô còn ngồi đây nói chuyện với mình đc

- YiJung ???? Đó là ai???

- Cậu kô nhớ YiJung sunbe sao?

- Xin lỗi minh kô có chút ấn tượng nào với cái tên này cả _ GaEul vừa nói vừa tự đập vào đầu mình mấy cái _ Mình chỉ nhớ có 1 người đàn bà … bà ta đưa cho mình 1 thứ gì đó …

- Đó là gì cậu mau nói đi _ JanDi vội giục

- Một … một lọ thuốc _ GaEul nói _ bà ta nói mình hãy uống nó

- Thuốc gì cậu có nhớ kô vì sao bà ta lại đưa cậu lọ thuốc đó _ JanDi lo lắng hỏi

- Mình kô biết đó là thuốc gì mình chỉ biết mình đã yêu cầu bà ta đưa mình lọ thuốc _ GaEul đang dần nhớ ra

- Vì sao ? Cậu cần nó để làm gì _ JanDi hỏi

- Hình như … là …để quên 1 người _ Bỗng dưng trong đầu GaEul hiện lên hình ảnh mờ nhạt về 1 người con trai. Rồi đầu cô bỗng đau như búa bổ

- Quên ai? Cậu định quên ai cơ ?

- Mình không biết. Mình kô thể nhớ

GaEul vừa dứt lời thì cả nhóm F4 đi vào. Họ đi vào trước con mắt bất ngờ của GaEul. Cô hoàn toàn không nhận ra họ là ai. Có lẽ kí ức về YiJung luôn đi với F4 nên cô vô tình đã quên mất những người bạn nổi tiếng này. Cô ngơ ngác hỏi:

- Xin hỏi các anh là ai?

Cả F4 đều ngạc nhiên trước câu hỏi của cô. Nhưng rồi họ lấy lai bình tinh và lần lượt giới thiệu minh với cô như JanDi đã làm. Và GaEul, cô nhận ra JunPyo, Ji Hoo sunbae,Woo Bin sunbae. Nhưng … khi nhìn về phía YiJung GaEul lại cảm thấy đau đầu khi phải cố nhớ về con người này. Có gì đó trong đầu cô đang cố gắng kô cho cô nhớ ra YiJung là ai. GaEul ái ngại nhìn lên YiYoung và nói:

- Xin lỗi em kô thể nhớ ra anh là ai . Xin lỗi.

- Không sao em cứ từ từ nhớ lại cũng được mà _ YiJung nói và anh nở 1 nụ cười thân thiện

Tuy nói vậy nhưng không hiểu sao GaEul lại để ý thấy dường như YiJung đang khó chịu khi cô nói không nhớ anh là ai. Và trong lòng cô dường như cũng cảm thấy khẽ nhói đau khi cô không thể nhớ ra con người này.

Ở với cô được 1 lúc thì F4 phải ra về vì họ còn rất nhiều việc phải làm. GaEul quay ra bảo JanDi:
- Cậu cũng mau về đi JanDi à . Chẳng phải cậu đã chăm sóc mình suốt 3 ngày qua đó sao?
Kô để cho JanDi trả lời JunPyo vội nói luôn giống như anh ta chỉ chờ cô nói để lôi JanDi về:
- Đúng đó em nên nghe lời GaEul đi mau về với anh nào.
- Nhưng….
JanDi bị lôi đi khi chưa kịp nói câu nào. GaEul mỉm cười nhìn theo họ. Cô kô để ý rằng YiJung đang nhìn cô 1 cách chăm chú.YiJung là người cuối cùng bước ra ngoài, anh mở cửa rồi chào GaEul bằng 1 nụ cười quyến rũ. Cánh cửa phòng đã đóng lại nhưng 1 cánh cửa khác trong lòng GaEul lại mở ra. Nó để cho rất nhiều câu hỏi thóat ra ngoài tất cả chỉ về anh, người duy nhất mà cô kô nhớ ra. GaEul nhìn ra cửa sổ và nghĩ :
- YiJung … cái tên này mình đã nghe ở đâu rồi thì phải.

Cô miên man với những suy nghĩ về anh. Với những câu hỏi cứ bám riết lấy cô. Ánh mắt đó , câu nói, nụ cười .Tất cả sao lại cứ hiện lên trong đầu mình thế này ? Tại sao mình lại kô thể nhớ ra con người này ? Anh là ai ? Là gì của mình? Là bạn ? Chắc chỉ là 1 người bạn thôi _ Cô nghĩ và tự cảm thấy hài lòng với câu trả lời của mình _ Đúng vậy anh ấy chắc chắn là 1 người bạn của mình.
Rồi GaEul nằm xuống và nhắm mắt lại , cô thiếp đi trong suy nghĩ cô là bạn của YiJung .

chap 2
2 ngày sau khi nhập viện GaEul nhất định đòi xuất viện,cô nói với JanDi:

- Cậu cho mình xuất viện đi mà mình khỏe rùi mà.

- Kô được nhỡ cậu xuất viện rồi lại xảy ra chuyện gì thì sao. Kô được nhất quyết kô được _ JanDi kiên quyết

- Vậy thì mình dọn đến ở cùng cậu là đc chứ gì. Cậu cũng đang ở 1 mình còn gì. Bố mẹ mình đã ra nước ngoài nên mình sẽ đến sống cùng cậu để cậu yên tâm Được kô JanDi _ GaEul nhìn JanDi chắp chớp

- Ùm….. Vậy cũng đc. Để mình đi xin bác sĩ.

GaEul nhin JanDi cười và khẽ gật đầu. Khi 2 người bước ra khỏi cổng thì thấy 1 chiếc ô tô sang trọng đỗ ngay trước mặt. JunPyo bước xuống, gương mặt tức giận nhìn thẳng vào JanDi:
- Này … em có biết anh lo cho em muốn chết kô hả ? Sáng em kô ăn sáng chạy thẳng đến đây mà 2 ngày nay em có ăn đc bữa nào nên hồn đâu _ JunPyo nắm tay JanDi và nói _ Mau theo anh đi ăn.

- Kô đc em còn phải đưa GaEul về _ JanDi chống đối

- Kô … kô sao mình tự đi đc mà mình còn nhớ nhà cậu mà _ GaEul mỉm cười

- Kô đc mình kô yên tâm để mình đưa cậu về.

- Thật là _ JunPyo tức giận nói _ Để anh gọi YiJung đưa GaEul về là đc chứ gì

- Kô đc _ GaEul vội nói _ Kô cần đâu ạ em về đc mà.

Câu nói của cô khiến 2 người ngạc nhiên, cuối cùng JanDi cũng đành chịu để cô về 1 mình. Đi trên đường GaEul cứ nghĩ mãi : Tại sao mình lại phản ứng như thế chứ mình muốn tránh mặt anh ta sao ? Nếu là bạn thì đáng lẽ ra mình phải cảm thấy vui khi gặp anh ta chứ. Đằng này…mình lại thấy lúng túng khi gặp ánh mắt đó. Giống như sợ bị lấy đi thứ gì đó vậy. GaEul mải nghĩ nên kô nhận ra cô đang đi đâu nữa. Khi cô phát hiện ra thì đã quá muộn, cô đã bị lạc. Trời thì tối và lạnh , GaEul đi trên đường và cố hỏi thăm đường ra. Đi được 1 lúc thì cô ngồi xuống nghỉ, lúc đó cô mới phát hiện ra trong túi cô có điện thoại. Cô vui mừng mở máy ra xem. Có đến 23 cuộc gọi nhỡ. Cô thầm nghĩ : Chắc là JanDi đây mà. Cô mỉm cười và mở ra xem . Có 5 cuộc gọi từ JanDi và 18 cuộc gọi ... từ YiJung . Dòng tên đó khiến GaEul vô cùng ngạc nhiên, cô thẫn thờ nhìn vào điện thoại thì diện thoại của cô bỗng rung . Đó là YiJung, GaEul run run cầm điện thoại lên và nói:

- Yi … YiJung sunbae

- GaEul, Em đang ở đâu vậy, Em có biết mọi người đang đi tìm em kô ?_ Giọng YiJung tức giận vang lên. Đây là lần đầu tiên anh tức giận vì 1 cô gái _ Em mau nói cho anh biết em đang ở đâu.

- YiJung sunbae , Em…em kô biết _ GaEul bật khóc, kô phải vì bị lạc, mà cô khóc vì cô nghe thấy tiếng của YiJung _ em kô biết sunbae à ở đây lạnh và tối nữa…

- Em … em đừng khóc nữa hãy nhìn xung quanh em xem có cái gì dễ phân biệt không _ YiJung bắt đầu lo lắng khi anh nghe thấy tiếng khóc của GaEul

- Có … Ở đây nhìn ra sông và có 1 cây cầu

- Đc em ở đấy chở anh _ YiJung chưa dập máy anh chờ câu nói “vâng” của GaEul nhưng…

- Á Á Á Á Á Á Á _ GaEul thét lên

- GaEul … GaEul à, em có nghe anh kô ?

- Tút tút tút…..

YiJung vội vàng phóng đi anh chạy với tốc độ nhanh hết mức có thể. Trong đầu YiJung bây giờ chỉ toàng hình ảnh GaEul. Anh lo lắng khi nghe nghe tiếng thét của cô : GaEul à em kô đc xảy ra chuyện gì đâu đấy.


Phù xong, chap 2 có hơi ngắn nhưng bù lại chap 3 sẽ có phần thú vị mọi người đón đọc nha

CHAP 3

[Long fic] Gom Chao ... Love story | gomchao_mylove |chap 22|page 14|THE END!!~~
Sáng hôm sau GaEul bị đánh thức bằng cuộc cãi cọ giữa JunPyo và JanDi :

- Này hai cô còn kô mau dậy đi à có biết mấy giờ rồi kô ???

- Biết rồi, sao anh nói nhiều thế kô biết mới có 5 h sáng thôi mà _ JanDi bực bội nói.

Và cuộc chiến bùng nổ. GaEul mỉm cười và ngồi dậy cô đi chuẩn bị trong lúc JanDi đang bận “ tiếp truyện ” JunPyo. Chuẩn bị xong xuôi 2 người bước xuống nhà thì đã thấy 4 chiếc xe sang trọng đỗ trước cửa nhà và dĩ nhiên kô cần đoán cũng biết đc ai là chủ nhân của chúng. JunPyo từ trong xe bước ra cùng F4, anh ta hùng hổ bước đến bên JanDi kéo tay cô và nói :

- Này thường dân em phải cảm thấy mình vinh dự lắm đấy vì đã đc ngồi chung xe với đại nhân JunPyo này _ Nói rồi anh ta cười hả hê .

- Gì chứ ai thèm , em sang ngồi với JiHoo sunbae cũng đc mà _ JanDi hất tay JunPyo ra và định tiến về phía JiHoo

- Này em dám hả . Em định làm loạn à lên xe đi _ JunPyo vội kéo tay JanDi rồi đẩy cô vào xe.

Mọi người đều bật cười trước hành động của cặp đôi ngốc nghếch này. WooBin đã lên xe cùng cô gái anh ta đưa theo chỉ còn lại GaEul YiJung và JiHoo. JiHoo lên tiếng :

- GaEul à em đi chung với YiJung nhé

- Dạ …. Nhưng …

- Anh quen đi 1 mình rồi với lại em và cậu ta vẫn thường đi chung mà _ JiHoo cười với GaEul.
Rồi quay sang YiJung nói nhỏ :

- Cậu nợ mình đấy YiJung à.

YiJung nở 1 nụ cười khó hiểu, rồi mọi người lên xe. Trên đường đi GaEul chẳng nói 1 lời. Với cô bây giờ việc thở cũng khó khăn, phải khó khăn lắm cô mới có thể điều chỉnh nhịp tim thật bình thường. Dường như hiểu đc sự căng thẳng của cô,YiJung lên tiếng :

- GaEul có vẻ kô thích anh thì phải ?

- Dạ … em … kô phải đâu ạ … chỉ là … _ GaEul ấp úng nói

- Chỉ là anh là 1 Play boy và em vẫn chưa nhớ ra anh là ai phải kô ? _YiJung mỉm cười nhìn GaEul

- Dạ kô phải thế đâu ạ _GaEul vội giải thích

- Em nhớ ra ông chủ quán cháo rồi thì phải ? _YiJung nói tíêp

- Dạ vâng cũng kô quá khó để nhớ ra cậu ấy _ GaEul mỉm cười

- Vậy nhớ ra anh là 1 việc quá khó thì phải

YiJung nói, trong câu nói của anh có cái gì đó chua chát

- Sun … sunbae em xin lỗi _ GaEul nói khẽ

- Kô sao anh kô giận đâu , nhưng …anh cảm thấy buồn đấy

- Dạ ???

- GaEul kô nhớ ra anh mà lại nhớ ra ông chủ hàng cháo và tất cả. Có vẻ như em chỉ quên mình anh thôi nhỉ

GaEul im lặng cô kô biết phải nói gì với anh bây giờ nữa

- Em có vẻ như đang lẩn tránh anh ?

- Em xin lỗi nhưng kô biết tại sao em …

- Hi … _YiJung cười nhẹ _ Kô sao đâu bây giờ em và anh chúng ta làm quen lại từ đầu nhé. Anh là So YiJung

- Dạ … vâng em là Chu GaEul _Cô cười nhìn anh, có vẻ như không khí đã có vẻ dễ chịu hơn đối với cô.

Tại đảo Jeju mọi người đã có mặt đầy đủ, sau 1 chuyến đi dài mệt mỏi ít nhất là đối với GaEul vì cô là bênh nhân vừa mới xuất viện mà. Sau khi nhận phòng GaEul xin phép lên phòng nghỉ nên cô kô đi ăn cùng F4 và JanDi đc.Vừa lên đến nơi cô lăn ra ngủ 1 giấc. Đến khi tỉnh dậy thì đã là 2h sáng rồi. Đói bụng nên cô đành lẳng lặng bước ra khỏi phòng thật nhẹ nhàng để JanDi kô thức giấc. Khi trong khách sạn bụng đói nên cô đi kô đc nhanh.Vừa đi cô thử nghĩ xem có thể kiếm đc gì trong cái khách sạn to lớn này vào 2h sáng. Vừa đi vừa suy nghĩ lung tung, bỗng có 1 cánh tay ôm chầm lấy cô và kéo về phía sau. GaEul hoảng hốt định hét lên thì có tiếng nói :

- Em đang nghĩ gì thế đồ ngốc phải chú ý chứ

Cô vội quay lại , đó là YiJung anh đang nhìn cô bằng ánh mắt lo lắng và có hời bực tức nhưng trên anh vẫn kô quên kèm theo 1 nụ cười quyến rũ. May nhờ có YiJung không thì GaEul sẽ phải nhập viện lần nữa vì ngã cầu thang. GaEul ngỡ ngàng, cô hỏi :

- Sunbae … Sao sunbae lại ở đây ???

YiJung mỉm cười _ À vì anh lo cho GaEul đó mà _ Rồi anh bật cười trước sự ngượng ngùng đáng yêu của cô

- Sunbae à … _ GaEul đỏ mặt

- Ha ha anh kô ngủ đc nên đi dạo thôi _ YiJung cười lớn khi thấy điệu bộ của GaEul _ Thế em đang làm gì vào 2h sáng thế hả GaEul ??

- Em … em … _Chưa kịp nói hết thì cái bụng của cô đã lên tiếng nói hộ

- Anh hiểu rồi, chúng ta đi thôi _ YiJung cười và kéo tay GaEul đi

- Đi đâu ạ ?? _GaEul bỗng cảm thấy cái cảm giác này thật lạ cái cảm giác được anh nắm tay lôi đi thế này khiến trong lòng cô có có chút rung động. Giống như anh đã làm thế với cô nhiều lần.YiJung dẫn GaEul đến khu vườn phía sau khách sạn, Anh nói với cô :

- Đợi anh 1 chút

Rồi anh chạy đi để GaEul đứng đó với sự tò mò, Một lúc sau anh quay lại với 1 cái bánh ngọt khá to anh đưa cho cô và nói :

- Em ăn đi

- Dạ …

- Chẳng phải GaEul chưa ăn gì sao em ăn đi _ YiJung mỉm cười và đưa cho cô chiếc bánh.

Vì quá đói nên GaEul đã kô từ chối cô gồi xuống ăn bánh 1 cách ngon lành mà kô để ý rằng YiJung đang
nhìn cô và mỉm cười.

Anh ngồi xuống cạnh cô và nhìn cô ăn. Trong lòng anh bỗng cảm thấy hạnh phúc vô cùng, kô ngờ chỉ ngồi và nhìn cô thế này thôi mà đã đủ để làm con tim anh cảm thấy bình yên đến thế. Đến khi GaEul ăn xong cô mới để ý thấy YiJung đang nhìn cô, bỗng cô cảm thấy mặt cô đang đỏ rực lên như trái cà chua. Cô ấp úng hỏi :

- Sunbae sao cứ nhìn em vậy

- Anh chợt nhận ra khi ăn GaEul trông cũng đáng yêu đó chứ _ YiJung mỉm cười

- Sao ạ … _ GaEul đỏ ủng mặt ấp úng nói

- Ha ha …

- Sunbae đừng trêu em nữa

Hai người ngồi bên nhau cho đến khi mặt trời hé lộ tia nắng đầu tiên. GaEul quay sang lén nhìn YiJung, cô thấy anh ngủ gục trên nghế.Cô khẽ mỉm cười và nhẹ nhàng đặt đầu anh nhẹ tựa vào vai cô. Cô để ý thấy nhìn anh ngủ thật đáng yêu, anh bây giờ thật giống như 1 đứa trẻ. Cô cười thầm và nghĩ : “ Ai có thể tưởng tượng đc là mình đang để Play boy của F4 tựa vào vai ngủ thế này cơ chứ.” Cô cười thầm và rồi cũng lim dim ngủ mất. Hai người tựa vào nhau ngủ dưới những ánh sáng bình minh đầu tiên.
5h30 JiHoo ra vườn và cảnh tượng anh bắt gặp là …(kô nói thì các bạn cũng bít mà ^^)
Và chàng hoàng tử mê ngủ JiHoo liền rút điện thoại ra “tách” và 1 nụ cười gian xảo lộ ra.

Sáng đầu tiên ở đảo mọi người rủ nhau ra biển chơi rồi cùng nhau đi thăm thú 1 số cảnh đẹp khác trên đảo. Thoắt cái 3 ngày trôi qua chỉ còn 1 ngày để vui chơi mọi người quyết định đến nhà thờ vì để chuẩn bị cho lễ cưới của JanDi và JunPyo. Mọi người tất bật bàn về chuyện đám cưới của 2 người thì YiJung để ý anh kô thấy GaEul đâu cả anh bèn chạy ra đi tìm thì thấy cô đang đứng ở vường hoa vàng trên đảo. Những bông hoa vàng lấp lánh dưới ánh mặt trời, trông chúng thật rưc rỡ xung quanh GaEul. Trông cô lúc này tựa 1 thiên thần đang vui đùa dưới trần gian vậy. Anh mỉm cười bước đến chỗ cô. GaEul đang mải mê ngắm nhìn những bông hoa xinh đẹp và tận hưởng những làn gió biển mát rượi



- Mọi người đang lo lắng bàn bạc cho đám cưới còn em thì đang tận hưởng cảnh đẹp 1 mình ở đây,GaEul à em khôn thật đấy _ YiJung lên tiếng

- Sunbae … _ GaEul giật mình quay lại

- Em có vẻ thích biển ??? _ YiJung bước đến chỗ cô

- Vâng, biển rất đẹp em đang cố gắng tận hưởng nó trong ngày cuối cùng ở đảo _ GaEul nói và nở 1 nụ cười toại nguyện

- Em thật giống với JanDi, luôn bị những thứ tầm thường làm cảm động _ YiJung bật cười

- Sao chứ ạ sunbae kô thấy nó rất đẹp sao dù là tầm thường nhưng nó cũng có vẻ đẹp riêng mà _ GaEul tranh cãi

- Được rồi anh biết rồi những thứ tầm thường cũng có vẻ đẹp riêng _ Nói đến đó YiJung bỗng chầm xuống anh nói với vẻ mặt chầm ngâm _ Những thứ tưởng như tầm thường và giản dị nhưng nó lại có 1 sức hút kì lạ giống như em vậy GaEul à.

- Dạ … _ GaEul hơi bất ngờ với câu nói đó

- … GaEul à em còn tin vào soul-mate chứ ?
YiJung hỏi cô nhưng anh kô nhìn vào cô anh sợ câu trả lời của cô sẽ là “ Kô” anh sợ cô đã quên nhưng gì cô đã nói với anh.

- Sao sunbae lại hỏi thế tất nhiên là em luôn tin vào nó rồi _ GaEul trả lời

- Vậy sao _ YiJung cười nhẹ vì ít nhất điều anh lo lắng đã kô xảy ra. Anh im lặng 1 lúc và lên tiếng _ Vậy … GaEul chắc còn nhớ câu nói của em chứ ???

- Dạ … ???? _ GaEul ngẩng lên nhìn YiJung đầy ngạc nhiên

- Em đã từng nói: Nếu tìm đc soul-mate của mình thì bằng bất cứ giá nào, cũng không được buông tay, vì đó là người duy nhất trong cuộc đời này. Em còn nhớ nó chứ hay ít nhất đền giờ em vẫn giữ ý nghĩ đó chứ ???

- YiJung sunbae… _ GaEul bỗng cảm thấy nhói trong tim.

Dường như có 1 luồng điện vừa chạy qua người cô, dù chỉ trong chốc lát nhưng cô vẫn cảm nhận đc. Cô giật mình khi nghe YiJung nhắc đến câu nói đó, đó cư như là 1 chứng cớ cho sự phạm tội của cô dù cô cũng kô biết mình đã phạm tội gì.

- Em kô cần phải căng thẳng chỉ cần em trả lời câu hỏi của anh là đc _ Anh nhìn cô nhẹ cười nhưng có thể nhìn ra trong mắt anh có 1 chút gì đó mong đợi

- Vâng em vẫn giữ quan điểm đó. Em sẽ kô dễ dáng từ bỏ nó đâu _ GaEul rụt rè nói nhưng câu nói của cô lại kô có chút gì là đang rụt rè cả

- Vậy sao _ YiJung khẽ thở dài rồi anh nói _ Nhưng chẳng phải GaEul đã bỏ cuộc rồi sao ?

- Sao ạ ?? _ GaEul kô hiểu điều YiJung nói

- Bắt đầu từ lúc em uống lọ thuốc đó chẳng phải em đã chấp nhận từ bỏ sao ?? _ YiJung nói 1 cách chua chát, anh đã nghe JanDi nói về chuyện đó. Anh nhìn thẳng vào GaEul như đợi 1 cậu giải thích

- Em … _ GaEul kô biết phải nói gì vào lúc này
Ánh mắt của anh như đang bót nát trái tim của cô. Kô hiểu sao trái tim cô lại run lên khi anh nhìn cô như thế ánh mắt đó như nói lên anh đang đau khổ

- Hey Girl … em đang làm gì vậy _ Giọng nói đặc trưng của WoonBin vang lên _ YiJung cậu định để GaEul đứng ngoài này hứng gió sao ?

- Kô bọn mình cũng đang định vào đây _ YiJung nói anh cười với WoonBin như thể kô có gì xảy ra.

- Vâng bọn em cũng đang định vào đây ạ _ GaEul cúi mặt nói và đi theo YiJung và WoonBin vào trong

Đêm hôm đó GaEul gần như kô ngủ được cô cứ mãi suy nghĩ về câu nói của YiJung : “Bắt đầu từ luc em uống lọ thuốc đó chẳng phải em đã chấp nhận từ bỏ sao ??”
Lọ thuốc đó có liên quan đến soul-mate của mình sao ?? thứ YiJung sunbae muốn nói đến là gì? Rồi cô nhắm mắt lại ngả người xuống nghế, cô mơ 1 giấc mơ kì lạ. Cô thấy mình bước vào 1 căn phòng và ngồi xuốn ghế, trước mặt cô là 1 người đàn bà. Cô thấy bà ta đưa cô lọ thuốc và cô đã nhận lấy nó ,người đàn bà đã nói với cô : “Hãy để con tim cô được lựa chọn”. Cô bỗng choàng tỉnh dậy mặt cô ướt đẫm mồ hôi. Cô kô hiêu lời nói đó nó có ý gì ? Tại sao lại phải để con tim lựa chon ? Cô đang gặp chuyện gì sao ? Bên ngoài trời bắt đầu nổi gió, từng cơn gió biển lùa vào mát dịu và mằn mặn hơi biển. GaEul bước ra ngoài ban công, cô nhắm mắt lại để cảm nhận từng làn gió mát và cũng để xua tan sự bối rối của cô bây giờ.

Cùng lúc đó tại phòng của YiJung, anh cũng đang chằn trọc vì những điều anh nói hôm nay. Anh đang đợi gì chứ, 1 câu giải thích hay 1 lời nói phủ nhận rằng lọ thuốc đó kô liên quan đến viêc cô quên anh và kô nhớ ra anh là điều cô kô muốn sao ?? .
Rốt cuộc thì mình bị làm sao thế này _ YiJung lấy tay ôm đầu _ Sao lại phải chú ý đến việc đó cơ chứ. Rồi như để cố quên đi anh vội lên giường và cố gắng ngủ

7h sáng, sau khi ăn sáng xong mọi người chuẩn bị lên đường trỏ về Seoul. GaEul cảm thấy trong người mệt mỏi có lẽ vì đêm qua cô kô ngủ vì bị giấc mơ kia ám ảnh. GaEul đứng kô vững cô cảm thấy mọi thứ xung quanh đang đảo lộn quay vòng và mờ dần . Chân cô tưởng như kô thể đứng vững đc nữa, nó bắt đầu khụy xuống. Bỗng có 1 bàn tay vững chắc đỡ lấy cô, là YiJung anh đã nhận ra sự mệt mỏi ở cô

- Em có sao kô GaEul ? _ Anh lo lắng hỏi cô

- Yah…em kô sao đâu sunbae đừng lo _ Cô cố đứng vững mỉm cười và đẩy YiJung ra, cô bỗng cảm thấy sợ khi chạm vào anh.

- Em con dám nói là kô sao à. _ YiJung bực tức nói khi cô 1 lần nữa suýt ngã _ Để anh đưa em lên xe trước

Không để cho GaEul kịp trả lời anh đã vội đỡ cô vào xe và đóng cửa lại. ở trong xe GaEul nhìn theo bóng dáng của YiJung. Cái cái cách anh ôm cô, ánh mắt lo lắng mà anh dành cho cô, khiến cô có 1 chút yên tâm nhưng nó cũng khiến cô cảm thấy bất an về 1 thứ gì đó.Về phần YiJung sau khi đưa GaEul lên xe anh vẫn chưa an tâm, anh bắt đầu có những lo lắng : “Liệu ở trong xe có bí quá đối với cô ấy kô?, liệu cô ấy có sao kô ? Liệu cô ấy có tự ý ra khỏi xe kô ? Cô ấy có chịu nằm 1 chỗ kô ?…” Đó là những suy nghĩ đi trái lại với con người anh, 1 anh chàng “Play boy”. Nhưng YiJung dường như kô còn để ý đến chuyện đấy nữa, trong đầu anh bây giờ chỉ có hình ảnh của GaEul . Anh vội chạy ra xe xem cô thế nào, GaEul vẫn nằm đấy và cô đang ngủ. YiJung bật cười thật nhẹ giống như anh vừa vứt đc 1 bao tải đầy những sự lo lắng kô đâu . Ngắm nhìn khuôn mặt của GaEul khi đang ngủ, trông cô thật đẹp và trong sáng. Cô khiến anh muốn chạm vào và ôm lấy cô nhưng lại kô dám vì cô quá mỏng manh tưởng chừng chỉ động nhẹ thôi thì cũng đã đủ để lại 1 vết xước lớn. YiJung khẽ lên tiếng : “ GaEul à em hãy cứ bình yên thế này nhé”
**********************************************

bebucute
22-09-2009, 02:31 AM
đây đây chap mới đây
CHAP4
[Long fic] Gom Chao ... Love story | gomchao_mylove |chap 22|page 14|THE END!!~~
Sau khi về đến Seoul cả F4 lao đầu vào công việc. JiHoo thi phải sang Pháp để tham dự 1 buổi công diễn, WooBin thì sang Malaysia để điều hành trụ sở mới. JunPyo thì phải thực hiện lời hứa với mẹ anh đó là phải tiếp quản công ty ở Macao và làm nó trở nên vững mạnh, còn YiJung anh kô đi ra khỏi nước nhưng cũng đã đủ bận với những dự án và cuộc triển lãm gốm nhằm thúc đẩy danh tiếng của dòng họ Soo .Sau buổi đi chơi ở đảo Jeju cả GaEul và JanDi chư gặp mặt F4 thêm lần nào cả.
1 tuần, 2 tuần… 1 tháng trôi qua, JanDi kô đc gặp JunPyo, tuy lúc nào cô cũng tỏ ra vui vẻ nhưng GaEul biết trong lòng cô đang phải chịu 1 nỗi cô đơn rất lớn. Trong lòng GaEul cũng vậy kô hiểu sao 1 tháng nay cứ mỗi khi nghe thấy cái tên YiJung trên bất kì tờ báo hay bản tin nào là cô đều theo dõi rất kĩ. Cô kô biết gì về nghệ thuật nhưng chỉ thấy hình ảnh của anh thôi thì cô bỗng thấy trong lòng ấm áp lạ thường.Chỉ cần nhìn thấy nụ cười đó, gương mặt đó là lòng cô lại có chút xao xuyến.
Còn YiJung, sau khi từ đảo Jeju về anh phải lao đầu vào công việc ngay lập tức. Triển lãm, họp mặt các nghệ nhân nổi tiếng … tất cả công việc như đc nén lại rất lâu rồi và bây giờ nó bùng nổ và anh phải giải quyết nó. Mệt mỏi, anh ngả lưng trên chiếc ghế và nhắm mắt lại, hình ảnh về 1 người con gái bỗng hiện lên cô có 1 nụ cười rất đẹp, nó thuần khiết và trong sáng đến nỗi mỗi khi thấy nụ cười ấy là anh thấy mọi buồn phiền và bực dọc biến mất. Nó như tạo cho anh cái ham muốn có đc nụ cười ấy, có đc người con gái ấy. Cô ta là ai ? GaEul … là GaEul ư ?? YiJung bừng tỉnh. Người con gái mà anh mơ thấy là GaEul ư? Người mà cho anh cái cảm giác dễ chịu khi nghĩ đến lại là GaEul ư ?? . YiJung bỗng bật cười kô hiểu từ bao giờ hình ảnh của cô đã thay thế cho Cha Eun Jae. GaEul đã 1 tháng rồi anh kô gặp cô có khi nào giấc mơ của anh thể hiên nỗi nhớ của anh kô ? YiJung tự gõ vào đầu 1 cái khi nghĩ rằng anh đang nhớ GaEul, anh kô cho phép mình có tình cảm với GaEul, anh sợ sẽ làm cô tổn thương, anh sợ sẽ làm cô khóc. YiJung lặng lẽ đứng dậy anh nắm lấy tay vịn “Cạch” cánh cửa mở ra cũng là lúc anh đóng cánh cửa về GaEul trong trái tim anh lại. Nhưng anh biết cánh cửa đó kô thể đóng vĩnh viễn đc.

JanDi đang thẫn thờ thì tiếng chuông điện thoại của cô reo, JanDi mở ra thấy dòng chữ JunPyo mọi cảm xúc như ùa về, cô vội mở máy lên

- JunPyo … là anh sao _ JanDi nghẹn ngào nói

- Đúng vậy, thường dân em có nhớ anh kô ? _ JunPyo vẫn vậy vẫn tự cao

- Gì chứ anh đang mơ sao em mà thèm nhớ anh à – JanDi bĩu môi nhưng cô kô ngăn đc những giọt
nước mắt hạnh phúc đang chực rơi trong mắt cô

- Kô đúng em nhớ anh đến sắp khóc rồi kìa _ JunPyo nói và nở 1 nụ cười hạnh phúc _ Nhìn ra ngoài đi bé giặt là

JanDi vội nhìn ra ngoài cô thấy JunPyo đang đứng đó với 1 đóa hồng đẹp tuyệt trên tay, anh nở nụ cười với JanDi rồi nói :

- Này sao còn đứng đó em định đợi anh đến với em chắc.

JanDi vội chạy đến ôm lấy JunPyo, Nước mắt cô rơi, rơi rất nhiều điều đó chứng tỏ cô hạnh phúc đến thế nào. Đứng trong cửa GaEul và ông chủ tiệm cũng cảm thấy hạnh phúc lây. GaEul nhìn gương mặt hạnh phúc của JanDi và mỉm cười, cô thấy mừng vì bạn cô cuối cùng cũng có đc 1 tình yêu tuyệt vời. JunPyo đến đc 1 lúc thì JiHoo và WooBin cũng đến, mọi người tập trung ở quán cháo và nói chuyện. F3 đã đến chỉ còn thiếu mỗi YiJung, GaEul rất lo cô muốn biết lí do vì sao YiJung kô đến nhưng cô kô thể mở miệng hỏi đc vì cuộc nói chuyện của mọi người quá sôi nổi. Đầu tiên WoonBin lên tiếng:

- Ya, JunPyo cậu gọi chúng tớ về gấp vậy là có chuyện gì chứ ?


- Đúng vậy có chuyện gì vậy ? _ JiHoo cũng lên tiếng

- Tất nhiên là để bàn về chuyện của JunPyo đại nhân này rồi _ JunPyo lên mặt

- Này anh rốt cuộc có chuyện gì chứ mau nói đi _ JanDi tò mò hỏi

- Còn gì quan trọng hơn chuyện của anh và em chứ ? _ JunPyo trợn mắt nói

- Ha ??? Vậy là cậu định … cậu và JanDi ??? _ WoonBin ngạc nhiên nói

- Đúng vậy _ JunPyo hí hửng nói

- Nhưng em … em … anh đã hỏi em đâu ??? _ JanDi đỏ mặt nói

- Vậy em định phản đối chắc _ JunPyo nói và như nắm chắc phần thắng

- Anh … đúng vậy em phản đối _ JanDi nói

- Cái gì em dám à _ JunPyo trợn tròng mắt lên

- Ha Ha Ha _ JiHoo cười và nói _ Hai người định làm trẻ con đến bao giờ nữa hả, JanDi em kô muốn lấy JunPyo vậy em lấy anh nhé _ JiHoo cười và nháy mắt với JanDi

- Sunbae…_ JanDi xấu hổ nói

- Này cậu mà động đến là chết với mình đấy _ JunPyo vội nói

Tất cả cười vang. Duy chỉ có GaEul, trông cô cứ như người mất hồn vậy. Dường như nhận ra điều GaEul lo lắng JiHoo lên tiếng :

- Ơ sao kô thấy YiJung đâu nhỉ, WooBin cậu đã gọi cho YiJung chưa ?

- Rồi tất nhiên là mình đã gọi nhưng kô liên lạc đc với cậu ta _ WoonBin càu nhàu _ Cái thằng này chắc lại chuẩn bị cho triển lãm mới nên tắt máy đây mà.

- Vậy YiJung sunbae có sao kô? _ GaEul lo lắng hỏi

- GaEul à em đừng lo quá tí nữa anh sẽ qua chỗ cậu ta xem thế nào. _ Jihoo lên tiếng an ủi.

- JiHoo này cậu nên mua cho cậu ta chút gì đó, mình chắc hắn đã ăn uống chẳng ra gì trong nhiều ngày rồi _ WooBin nói với giọng trêu đùa.

Ngồi đc 10 phút thì JunPyo đưa JanDi về, còn WooBin thì phải đến club kiểm tra tình hình. JiHoo cũng định ra về thì GaEul vội kéo tay anh:

- Sunbae … sẽ đi thăm YiJung sunbae sao ???

- Đúng vậy _ JiHoo cười và nói _ Em muốn theo kô ?

- Dạ … em … _ GaEul ngập ngừng

- Kô sao đâu em yên tâm đi anh có 1 thứ mà chắc chắn sau khi nhìn thấy nó YiJung sẽ thấy thoải mái hơn _ JiHoo nói

- Vậy ạ _ GaEul ngập ngừng nói _ Em có nấu 1 bát cháo bí đỏ … sunbae có thể ….

- Đc rồi anh sẽ đưa cho cậu ta _ JiHoo cầm lấy cặp lồng cháo từ GaEul rồi anh mỉm cười nhìn cô nói _ YiJung chắc sẽ phải biết ơn em vì em đã cho cậu ta 2 niềm vui đấy.

JiHoo cười nhìn GaEul như thể cô chính là người sẽ mang lại niềm vui ấy.

- Dạ

GaEul chưa kịp hiểu ra điều gì thì JiHoo đã bước ra xe và đi mất.


10:30

Tại nhà YiJung, “Kinh Kong” YiJung bước ra mở cửa thấy JiHoo anh rất mừng và ôm chầm lấy JiHoo. Hai người vào trong nhà, JiHoo đưa cho YiJung sản phẩm cháo của GaEul :

- Này _ JiHoo đưa cho YiJung tô cháo

- Cậu chu đáo như vậy từ khi nào thế JiHoo _ YiJung cười nhìn JiHoo 1 cách ngạc nhiên

- Kô phải của mình của GaEul đó – JiHoo thản nhiên nói trong khi anh cầm tờ báo lên đọc

- Hả, cậu đã gặp GaEul sao _ YiJung ngạc nhiên

- Đúng vậy mình và WoonBin bị JunPyo gọi về để bàn chuyện đám cưới của hắn và JanDi nên ngồi ở quán cháo luôn _ JiHoo nói

- JunPyo và Jandi sẽ đám cưới sao _ YiJung bật cười

- Đúng vậy mà cậu kô mở máy sao ? WoonBin nói là kô thể liên lạc với cậu đc

- Um mình tắt máy để dễ làm việc _ YiJung nói

- Cậu mau ăn cháo đi kô thì phí công GaEul nấu đó _ JiHoo cười nói

YiJung cười và bắt đầu ăn cháo, kô hiểu sao món cháo bình dân này lại khiến anh thấy vui đến thế, có khi nào nó là do GaEul làm nên anh mới thấy bát cháo này trở nên đặc biệt kô ? YiJung vừa ăn vừa mỉm cười. JiHoo như thấy đc sự thấy đổi của YiJung. Ăn xong YiJung cảm thấy dễ chịu hẳn bỗng JiHoo lên tiếng :

- Này mai cậu phải có mặt ở nhà JunPyo đấy cậu phải tạ tội cho ngày hôm nay chứ

- Mai sao, mình nghĩ mình kô thể đến _ YiJung ngao ngán nói

- Cậu mà kô đến thì mình sẽ tung tấm ảnh này lêm báo đấy _ JiHoo Cười gian xảo và rút ra cái điện thoại _ Chà có ai ngờ rằng Play boy của F4 lại tựa trên vai của 1 người cô gái để ngủ cơ chứ, mà lại ngủ 1 cách ngon lành nữa chứ.

- Cái gì _ YiJung vội giật lấy điện thoại từ tay JiHoo, tấm ảnh anh đang thấy chụp anh đang ngủ tựa người lên GaEul lúc ở đảo Jeju _ Cậu … ở đâu ra bức ảnh này

- Cậu và GaEul ngủ ngay trong vườn dù mình kô chụp thì người khác cũng chụp mà _ JiHoo cười _ Thế nào mai cậu có đến kô ?

- Ya … JiHoo cậu – YiJung tức giận nói

- Vậy nhé mình sẽ coi như cậu đã nhận lời _ JiHoo đứng lên và bước ra khỏi cổng _ Tạm biệt nhớ giữ nó cẩn thận đấy mình kô cho cậu tấm thứ hai đâu

JiHoo đi rồi chỉ còn mình YiJung, anh nhìn vào bức ảnh mà JiHoo vừa cho anh. Gương mặt của GaEul tựa sát vào anh. Nhìn cô ngủ tựa 1 thiên thần còn anh chỉ là 1 con người tầm thường kô hơn. YiJung nhìn bức ảnh và mỉm cười:“GaEul à 1 lần nữa em lại khiến anh cảm thấy dễ chịu”
__________________________________________________ ________________________

CHAP 5

[Long fic] Gom Chao ... Love story | gomchao_mylove |chap 22|page 14|THE END!!~~

Còn đúng 1 tuần nữa là đám cưới của JanDi và JunPyo sẽ đc tổ chức. Mọi người đều bận rộn trong việc chuẩn bị cho đám cưới. F3 thì tấp nập chuẩn bị địa điểm và trang trí còn JunPyo và JanDi thì khổ xở chọn áo cưới với 13 hãng áo cưới hàng đầu. Quán cháo chỉ còn lại GaEul và ông chủ. JanDi muốn GaEul là phù dâu cho cô và GaEul đã đồng ý, việc chọn váy cho cô kô quá khó chỉ cần đợi cô dâu chọn xong thì sẽ có bộ phù hợp. GaEul ngồi trong quán cháo, cô thẫn thờ và cợt cô nghĩ đến YiJung vậy là đã 1 tháng 2 tuần cô và anh kô gặp mặt. Không hiểu sao cô lại cảm thấy khó chịu đến thế, nhiều lúc khi đi trên đường cô luôn để ý đến những chiếc xe ô tô sang trọng dù biết người bước xuống sẽ kô phải anh nhưng cô vẫn muốn tìm cho mình 1 cơ hội. Chính cô cũng kô hiểu hành động của chính mình nữa. Khi YiJung đứng trước mặt cô thì trái tim GaEul như muốn lẩn tránh, muốn chạy ra xa khỏi tầm mắt của anh. Nhưng lúc này khi anh kô ở đây, ánh mắt GaEul lại luôn muốn tìm hình bóng của quen thuộc của anh. GaEul ngồi trong quán và suy nghĩ về YiJung cô đã kô để ý rằng có 1 chiếc BMW màu cam quen thuộc đã đỗ đối diện cửa tiệm từ rất lâu rồi. Và trong xe YiJung đang quan sát cô. Anh đã hoàn thành sớm công việc và ngay lập tức phóng xe tới đây chỉ để ngắm nhìn cô. Trong đầu YiJung luôn nghĩ : “ Chỉ 1 chút thôi, mình sẽ chỉ đi qua thôi,chỉ là để xem cô ấy thế nào thôi.” Nhưng khi thấy GaEul chăm chỉ làm việc thì anh kô thể lái xe vụt qua được. YiJung chăm chú nhìn từng động tác của cô, anh để ý dù chỉ là 1 biểu hiện nhỏ nhất trên khuôn mặt cô. Nhìn thấy cô anh như muốn lập tức đến bên cô để được nhìn thấy nụ cười trong sáng của cô, nhưng anh kô thể. Vì anh sợ khi nhìn thấy cô rồi anh sẽ kô thể ngăn cản mình sẽ đến gặp cô lần nữa và cứ như thế thì có lẽ anh sẽ yêu cô mất và điều này là kô thể, nếu yêu anh GaEul sẽ phải đau khổ. YiJung kô muốn GaEul phải khóc và đau lòng 1 lần nữa vì anh và anh biết mình sẽ đau khổ nhưng YiJung chấp nhận vì ít nhất điều đó sẽ giúp anh giữ được nụ cười của cô. YiJung đang định phóng xe đi thì anh thấy gã bạn trai cũ của GaEul đang thập thò ngoài tiệm cháo. YiJung liền kiên nhẫn gồi đợi xem hắn định làm gì.
GaEul chào tạm biệt ông chủ và ra khỏi quán bỗng có tiếng ai đó gọi cô :

- GaEul à

GaEul vội quay lại, cô mong đó là YiJung nhưng trước mặt cô là 1 người đàn ông lạ nhưng có chút quen quen. Cô hỏi

- Anh là …

- Em quên cả bạn trai mình sao GaEul _ Gã cười và nhìn GaEul. Không hiểu vì đâu mà gã đã nghe đc tin GaEul bị mất trí nên gã định đến và tái hợp với cô.

- Bạn trai ? Anh là bạn trai của tôi ? _ GaEul rất bất ngờ

- Đúng vậy em kô nhớ ra anh sao ? Em làm anh buồn đấy _ Gã bước đến cầm tay cô _ Đi thôi anh sẽ khiến em nhớ ra anh là ai

- Không … hôm nay … tôi hơi mệt hẹn anh khi khác vậy _ GaEul cố gắng vung tay hắn ra và kiếm cớ để về nhà, cô thấy sợ con người này

- Vậy anh sẽ đưa em về - Hắn ta cười rồi lại kéo tay GaEul 1 lần nữa

- Không tôi muốn anh buông tôi ra _ GaEul hét lên, cô mong có ai đấy cứu cô. Cô thật sự sợ hãi _ Buông ra nếu kô tôi sẽ hét lên đấy

- Em hét đi có ai lại đi bắt người bạn trai muốn đưa bạn gái mình về nhà cơ chứ _ hắn ta cười và nói giọng thách thức.

GaEul thật sự sợ hãi cô có cảm giác đây là người nghuy hiểm, cô không biết phải làm gì nữa, hắn cứ lôi cô đi mà cô thì không đủ sức để kháng cự lại hắn. Bỗng có 1 bàn tay nắm lấy tay cô và kéo cô về phía sau. Một giọng nói vang lên :

- Mày đang làm gì bạn gái của tao vậy

- YiJung sunbae _ GaEul quay lại và thấy YiJung

Anh nắm chặt lấy bàn tay của GaEul và nhìn tên kia với con mắt đầy tức giận

- Mày kô biết hay giả vờ kô nhớ hả ? GaEul chẳng phải đã nói kô quen mày sao ?

- Này thằng kia có lẽ mày kô nên giây với anh chứ. Khôn hồn thì nên bỏ tay cô ấy ra _ Vẫn giọng nói xấc xược hắn ta lên mặt nói với YiJung _ Mày tưởng với bộ mặt điển trai của mày thì con gái sẽ theo mày hết hay sao chứ. Mày nhầm rồi GaEul là của tao

YiJung nở 1 nụ cười khinh bỉ , anh nói:

- Mày nói sao ? Mày nói GaEul là của mày sao?

Nói rồi YiJung quay sang nhìn GaEul anh hỏi :

- GaEul em có quen người này kô ?

GaEul nhìn vào đôi mắt của YiJung “nó như nói với cô rằng hãy tin anh”. Cô khẽ gật đầu rồi nói:

- Không em kô quen và dù có quen thì em cũng mong rằng không bao giờ nhớ ra anh ta. _ Đôi mắt cương quyết của GaEul nhìn thẳng nào tên bạn trai đểu cáng

- GaEul em …

- Thật nhục nhã khi bị 1 cô gái từ chối đến 2 lần _ YiJung nói và nhìn thẳng vào hắn.

- Mày … GaEul anh sẽ đến tìm em sau _ Hắn quay mặt bỏ đi

Bỗng 1 bàn tay kéo hắn lại và “Bốp” 1 cú đấm đâu điếng thẳng vào mặt. Gã đó ngã ra đường, YiJung tiến đến xách cổ áo của hắn lên và nói :

- Mày không hiểu ý tao sao ? Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt GaEul và làm phiền cô ấy nữa. Nếu không mày sẽ không có cơ hội để tiếp tục làm người Hàn Quốc đâu – YiJung tức giận nói.

Rồi anh kéo GaEul lên xe và phóng đi. Ngồi trên xe không khí bỗng trở nên căng thẳng, GaEul kô biết phải nói gì. YiJung liền lên tiếng phá vỡ bầu không khí :

- GaEul à nếu hôm nay không có anh thì liệu em có đi theo thằng đó kô đấy

- Dạ em … em … _ GaEul cảm thấy bối rối

YiJung bật cười, anh rất thích khi nhìn thấy vẻ bối rối của cô

- Ya Sunbae, anh lại trêu em đấy à _ GaEul nói khi nhận ra vẻ mặt của YiJung

- Không anh đâu có trêu em. _ YiJung mỉm cười nói.

Không khí có vẻ đã dễ chịu hơn, nhưng trong lòng GaEul có 1 chút thắc mắc nho nhỏ đó là có vẻ như YiJung và cái người đó đã từng gặp nhau. Cô gập gừng định hỏi, sau 1 hồi lưỡng lự GaEul lên tiếng :

- Sun bae … sunbae, em và người đó đã từng gặp nhau rồi ư ?

- Sao vậy, em lại bắt đầu nhớ ra hắn ta sao _ YiJung quay sang nhìn cô, có thể thấy được trong mắt anh vẻ khó chịu khi GaEul nhắc về tên đấy.

- Không … Mà hình như cũng có 1 chút ấn tượng _ GaEul nói 1 cách mơ hồ.

- Vậy sao… _ Mặt anh bỗng nghiêm lại, có 1 chút giận dữ.

- YiJung sunbae anh chưa nói cho em biết em anh và người đó có quan hệ gì ? _ GaEul tò mò hỏi

- Em và hắn đã từng là 1 cặp. _ YiJung nói 1 cách hờ hững

- Sao cơ _ GaEul vô cùng ngạc nhiên

YiJung kể cho cô nghe về mối tình tan vỡ của cô. GaEul lăng người đi hồi lâu rồi cô nói tiếp:

- Vậy là sunbae đã giúp em hai lần sao – GaEul hơi bối rối, cô cảm thấy mình đang mắc nợ anh.

- Đúng vậy, thế thì GaEul phải trả ơn anh chứ nhỉ - YiJung cười nhìn GaEul

- Em … _ GaEul có vẻ suy tư 1 chút rồi cô nói _ Vậy em sẽ đãi YiJung sunbae 1 bữa cơm tối nhé. Em sẽ làm cho sunbae coi như trả ơn.

GaEul nhìn YiJung cười lém lỉnh, YiJung cũng bật cười theo cô. Anh không thể và cũng kô muốn từ chối món quà trả ơn này của cô.

Đã đến nhà JanDi, GaEul vui vẻ ra khỏi xe cô định cúi chào YiJung thì anh lên tiếng :

- GaEul à … anh muốn nói với em là đóng kịch chỉ là đóng kịch thôi. Những gì anh giúp em tất cả chỉ là … đóng kịch mà thôi … em hiểu chứ.

GaEul lặng người trong giây lát rồi cô nói :

- Vâng, em biết mà sunbae

Rồi cô cúi đầu chào YiJung rồi đi thẳng vào nhà. Vào đến nhà GaEul khụy xuống, cô như kô còn chút sức lực nào để có thể đứng vững. Cô ngồi xuống ôm lấy lồng ngực, trái tim cô bây giừ cảm thấy rất đau và khó chịu. Câu nói của YiJung như 1 lưỡi dao đâm vào tim cô, GaEul kô biết tại sao cô lại có cảm giác này. Chẳng lẽ cô đã yêu anh ư. Không, kô thể có chuyện đó được. Cô và YiJung mới biết nhau có hơn 1 tháng thôi ( Tính từ lúc GaEul quên YiJung nha ). Làm sao cô có thể yêu anh sớm thế được, chắc đó chỉ là cảm giác tiếc nuối của cô thôi. Dù gì YiJung cũng là 1 anh chàng khá điển trai mà. Rồi GaEul ngồi đó và cô cố lấy lại bình tĩnh trước khi JanDi về.

GaEul vừa đi khỏi YiJung lập tức phóng xe với 1 tốc độ kinh hồn. Chính anh cũng kô hiểu mình vừa nói gì nữa. Anh cảm thấy mình thật ngu ngốc và điên rồ, anh đang sợ điều gì cơ chứ ? Sợ rằng GaEul lại yêu anh 1 lần nữa sao ? Sợ rằng rồi cô ấy sẽ đau khổ và sẽ cố quên anh như đã làm sao ? … YiJung cũng không thể hiểu nổi tại sao anh lại nói câu nói đó, liệu đó có phải chỉ là thói quen của 1 “Play boy” ? Không đó không phải là anh, khi đứng cạnh GaEul anh kô còn là anh nữa. YiJung cảm thấy khó chịu và bứt rứt trong lòng. Ngoài trời bắt đầu đổ mưa, những hạt mưa rơi trên đường. Từng dòng người chen chúc để cố về nhà sớm, biết bao cảm xúc đan xen vào nhau, niềm vui nỗi buồn dường như trôi theo những hạt mưa để tâm hồn nhẹ bớt. Nhưng liệu cơn mưa này có thể cuốn trôi sự nặng nề, nỗi lo âu và bối rối của hai tâm hồn không ?

Sáng hôm sau GaEul tỉnh dậy với 1 tinh thần mệt mỏi, cả đêm hôm qua cô trằn trọc với những suy nghĩ về anh. GaEul nhìn vào gương và cô tự động viên chính mình, cô sẽ bắt đầu ngày hôm nay bằng 1 nụ cười thật tươi. Bầu trời hôm nay có vẻ xanh và trong lành, có vẻ như sau trận mưa hôm qua đã khiến cho bầu trời thêm tươi hơn.GaEul đi đến chỗ là trong 1 tinh thần sảng khoái, mọi mệt mỏi, ưu phiền của cô tạm thời đc cất vào góc khuất của trái tim. GaEul không muốn bỏ lỡ cơ hội ngắm nhìn bầu trời và thưởng thức 1 ngày đẹp trời như vậy.

- Xin chào mọi người – GaEul bước vào và chào thật to

- GaEul có gì khiến cậu vui thế _ JanDi nói _ Hôm qua lúc mình về nhà thì cậu đã ngủ rồi luc đó cậu có vẻ mệt

- Umh, tại tối qua mình gặp 1 người tự xưng là bạn trai cũ của minh – GaEul mỉm cười nói

- Cái gì hắn ta dám xuất hiện trước mặt cậu sao _ JanDi tức giận nói

- Cậu cũng biết người đó sao JanDi _ GaEul ngạc nhiên hỏi
- Tất nhiên mình là người cho hắn 1 trận khi phát hiện ra hắn đang đi với người khác mà _ JanDi bức xúc nói _ Mà hắn không làm gì cậu chứ ?

- Không may nhờ YiJung sunbae … nên … _ GaEul bỗng dừng lại khi nhắc đến anh

- À mình hiểu rồi, may cho hắn đấy nếu hắn gặp phải mình thì hắn đừng hòng thoát _ JanDi xắn tay áo lên như có ý định chiến đấu

- Em lại định làm gì vậy hả thường dân _ Giọng nói quen thuộc cất lên
JunPyo hung hổ bước vào, theo sau anh là F3

- Jun … JunPyo anh đến có việc gì vậy _ JanDi bất ngờ khi thấy JunPyo

- Em còn hỏi nữa tất nhiên là đưa em đi sắm đồ cưới rồi _ JunPyo nổi nóng

- Ya , lại đi nữa sao. _ JanDi ngắn ngẩm kêu lên _ Em mệt lắm rồi anh đi 1 mình đi

- Này em muốn làm loạn hả. Ai lại để chồng đi chọn đồ 1 mình bao giờ _ JunPyo trợn mắt lên nói

- Này chúng ta chưa lấy nhau nên anh vẫn chưa phải là chồng em đâu đấy _ JanDi đỏ mặt nói _ Với lại … hôm nay em định ở với GaEul cả ngày rồi nên anh tự đi đi

- Này em coi GaEul quan trọng hơn anh hả ?

- Tất nhiên _ Jandi trả lời luôn không cần suy nghĩ.

- Em …

JunPyo tức giận nhưng kô nói đc thêm câu nào còn F3 và GaEul thì cười ầm lên. GaEul chạy đến ôm lấy JanDi rồi nói:

- Vậy hôm nay cúng ta sẽ đi chơi xả láng nhé dù sao thì cậu cũng chỉ còn 2 ngày tự do thôi mà

- Đúng vậy chỉ có GaEul là hiểu mình nhất _ JanDi cười rồi ôm chầm lấy GaEul

- Này 2 cô tôi mới là người mất tự do chứ - JunPyo tranh cãi

- Vậy anh đừng lấy em nữa _ JanDi vội nói

- Này Geam JanDi em phải cảm ơn anh vì đã lấy em nếu kô em chỉ có thể sống cô đơn cả đời thôi _ JunPyo hí hửng nói

- Anh … Ya JunPyo em kô lấy anh nữa đâu – JanDi tức giận nói

- Em dám sao thường dân – JunPyo thách thức

- Thôi, xin hai người đấy nếu còn nói tiếp thì chắc phải gọi xe cấp cứu đấy _ WooBin vội nói _ 2 người định làm chúng tôi chết vì cười hay sao

JanDi và JunPyo liền tạm dừng cuộc chiến tại đó. Bỗng có tiếng ông chủ gọi :

- GaEul, cậu mau vào đây

- Hả, đc mình vào ngay – GaEul vội chạy vào

F4 và JanDi vô cùng tò mò kô hiểu tại sao ông chủ lại gọi GaEul vào trong mà kô gọi JanDi. YiJung cảm thấy khó chịu khi điều đó xảy ra, anh mỉm cười nói chuyện với mọi người như bình thường nhưng tai anh hoàn toàn kô nghe mọi người nói. Anh chỉ chú ý vào trong bếp và cố lắng nghe tiếng GaEul ở bên trong. 1 lúc lâu sau GaEul bước ra với khuôn mặt tươi tỉnh như trúng sổ số, Jandi vội hỏi ;

- GaEul ông chủ gọi cậu có chuyện gì vậy ?

- Không có gì cả chỉ là 1 chút chuyện riêng của mình và cậu ta thôi – GaEul cười bí hiểm nhìn JanDi

“ Chuyện riêng”, “Cậu ta” hai từ này như đc nhắc đi nhắc lại hàng ngàn lần trong đầu YiJung. Nó khiến anh cảm thấy vô cùng khó chịu, vẻ mặt của GaEul như thể cô vừa đi gặp người yêu về. YiJung kô nói gì chỉ im lặng quan sát GaEul và dường như GaEul cảm nhận đc điều đó nhưng cô cố tránh ánh mắt của anh. Sau 1 hồi đôi co JunPyo cuối cùng cũng đành bỏ cuộc. F4 đã ra về chỉ còn GaEul và JanDi, JanDi tỏ vẻ khó chịu nói :

- Sao anh ta nói nhiều thế không biết

- Hi hi JunPyo sunbae cũng vì yêu cậu mà JanDi _ GaEul cười nói

- Sao chứ yêu khiể như anh ta thì khó chịu lắm _ JanDi nhìn GaEul nói _ Mà không phải hôm qua YiJung sunbae đưa cậu về sao ? Hôm nay cậu không nói gì với sunbae à ?

- Umh mình đã cảm ơn sunbae hôm qua rồi … _ GaEul ngập ngừng nói

- Vậy sao, mà hôm nay YiJung sunbae ít nói thật đấy – JanDi nói tiếp _ GaEul à cậu kô thấy lạ sao ?

- Kô … mà JanDi này cậu chả bảo là sẽ cùng đi chơi với mình ngày hôm nay sao ? _ GaEul vội đổi chủ đề _ Hay chúng mình đi luôn đi

- Umh _ JanDi đồng tình.

Hai cô gái cung nhau dạo chơi trên đường phố, đi xem bộ phim họ thích và làm những việc mà thời học sinh họ thường làm. GaEul và JanDi dừng cuộc chơi vào lúc 5h chiều họ ngồi uống nước tại 1 quán quen và tán những chuyện họ thích. Đến 7h JanDi bị JinPyo lôi đi ăn với mẹ anh ta. GaEul tạm biệt JanDi rồi cô dạo bước trở về nhà. Bước đi 1 mình trên con phố thân quen mà GaEul cảm thấy cô đơn và trống trải vô cùng. Từng cơn gió xe lạnh luồn qua tóc cô, chúng làm run run đôi bờ vai nhỏ bé của cô. GaEul vừa đi vừa co người lại, nhưng cô biết đâu rằng có người thấy buốt giá và lạnh gấp ngàn lần cô. Đi song song với cô có 1 chiếc xe sang trọng và YiJung đang ngồi trong đó nhìn cô. Thấy GaEul trong bộ dạng đó trong lòng anh cảm thấy xót xa, muốn chạy đến bên cô và ôm cô vào lòng nhưng kô thể. Câu nói của anh ngày hôm qua cứ ám ảnh anh, nó giống như 1 bức tường dày cộp ngăn cách anh và GaEul. Và không ai khác mà chính anh là người xây lên bức tường đó.YiJung chỉ biết nhìn theo từng bước chân của GaEul cho đến khi cô về nhà an toàn. Một lần nữa “ Play Boy” như anh lại quan tâm đến 1 người con gái như vậy.
************************************************** *********************

maylily
22-09-2009, 08:04 AM
ồ, hay hay.................

bebucute
24-09-2009, 02:30 AM
ồ, hay hay.................


thanks nha ^_^

¶³QH_candy
24-09-2009, 06:29 AM
truyện khá hay.............
pạn post típ dey

namlun_thixm0ney
24-09-2009, 09:16 AM
típ típ. HAy nak` , 3 truyện về gốm cháo rùi

Medusa
25-09-2009, 12:27 AM
uhm.... Dù không thích nhưng phải nói rằng bạn có ý tưởng hay nhưng mặt thể hiện và cú pháp trong câu vẫn còn lủng củng. Và bạn đừng dùng từ "kô" thay cho từ "không" nhé! Hãy viết dúng từ thuần Việt - làm như thế cũng đâu mất mấy thời gian của bạn đâu?
Chúc đông khách.
P/S: Mà công nhận... bạn siêng post thật!
-- Thân,
Med. --

pe_map
12-12-2009, 06:37 PM
hay day!....ban post tup di..
iu gom chao nhut nhut nhut ....lun

kiri
14-12-2009, 03:37 AM
oa hay quá !!!!!!! dạo này mình thấy nhiều người viết truyện về mối tình gốm - cháo nhỉ ???????
he he he

roicungsequenduocanh
16-12-2009, 08:31 PM
đi đâu cũng thấy ai viết truyện về Gốm _Cháo !!!!!!
truyện này cũng khá hay... nhanh post chap mới hen tác giả

ba_by_cute_love_dbsk
17-12-2009, 08:52 AM
truyện nì hay tuyệt luôn
post típ nhanh đi bạn

bong_tuyet_roi
17-12-2009, 06:26 PM
HAY QUÁ !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!^_^!!!! !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! !!!!!!!!!
:quax2::quax2::quax2:

roicungsequenduocanh
19-12-2009, 12:08 AM
tác giả đâu mất tiu òi !!!!!!!!!! post típ đi bạn ui