PDA

Xem đầy đủ chức năng : Làm quen, dù chưa kịp nói xin chào!



Mưa mùa thu
19-09-2009, 12:24 AM
Làm quen, dù chưa kịp nói xin chào!
Tôi không biết phải bắt đầu từ đâu, vì những chi tiết trong câu chuyện đều xảy ra đứt quãng, và cách nhau một khoảng thời gian dài.Uhm, có lẽ tôi sẽ viết theo trí nhớ của mình vậy.

Câu chuyện của một buổi sáng thứ 6, tháng 11.

Khối 12 có tiết sinh hoạt ngoại khóa trên hội trường. Nghe đến cụm từ sinh hoạt ngoại
khóa, hẳn là bạn sẽ nghĩ ngay đến những giờ thảo luận sôi nổi, những bài hát đậm chất
teeny, hay những vở kịch được dân12 biến tấu khôi hài!
Oài, nhưng sự thật thì ở nơi này ,nếu không có thầy quản sinh điểm danh, thì hẳn là đến cả một cô học trò chăm ngoan như Huyền cũng không muốn ở lại tham gia cái giờ sinh hoạt ấy!

Không phải chán ,mà là rất chán!

Xách cặp leo lên tầng 2 của hội trường, Huyền nhanh chóng tìm một chiếc ghế phía cuối, rộng rãi, gần cửa sổ để lát nữa còn có chỗ mà thăng một giấc ^^

Thật ra thì chẳng phải riêng mình Huyền không mấy hào hứng. Ngó sang bên A1 kìa! Mấy bạn ý cũng đang lôi chuyên đề Toán, lý, hóa ra làm đấy thôi!

Huyền thì chả thế! Nó là một đại diện tiêu biểu của những người theo trường phái hưởng thụ! (Ax, mà không biết có trường phái này tồn tại không há???) Tức là giờ học có thể chơi, nhưng giờ chơi nhất định là không thể học. Chẳng thà ngủ một giấc cho thanh thản đầu óc còn hơn!!!
***
Nói vậy ý chứ tôi phải tiết lộ cho bạn biết một bí mật, nhỏ thôi .Rằng là cô bé Huyền đã chẳng thể yên tâm hưởng thụ được, khi mà cuối năm phổ thông rồi, nhìn bạn bè cứ lang thang ngoài đường chạy sô học thêm suốt ngày, đến tối mịt mới về.Còn Huyền thì cứ hết giờ học chính khóa, làm bài tập xong là ăn, ngủ, nghỉ, coi phim, nghe nhạc, thậm chí còn dư dả thời gian để viết truyện ngắn và tham gia một diễn đàn văn học…Vân vân và vân vân.
Túm lại là thời gian biểu của cô nhóc luôn đầy ắp những sự kiện Thư Giãn! Thế rồi vào một ngày đẹp trời, cô bé nhận ra là “ cứ thế này mãi thì không ổn”.

Không học thêm môn nào cả, nhưng Huyền luôn tự hào là điểm trung bình của nó vẫn hơn cả khối đứa.

Thành quả đó có được là do Huyền đã áp dụng chiến thuật siêu- đặc- biệt.

Cụ thể là: Bài tập toán à? Huyền có tới 3 cuốn bài tập toán!
1 cuốn là sau khi học xong lí thuyết trên lớp, về nhà nó sẽ làm bài tập ngay.
1 cuốn là sau khi đã làm xong, dù đúng hay sai thì nó cũng sẽ tham khảo sách hướng dẫn giải toán, sau đó là làm lại.

Và cuốn cuối cùng là để khi nào rảnh rỗi, nó sẽ lôi ra làm lại bài tập toán, từ đầu.

Hừm, nghĩa là sao nhỉ? Nó sẽ làm đi làm lại nhiều lần.Để ít nhất là điểm phết môn toán sẽ leo lên con số 8 xinh đẹp!

“Thật đau lòng” – Huyền đã viết như thế trong diary của mình. Kết quả là dù đã cố gắng, nhưng điểm Toán của cô nhóc vẫn chỉ dừng lại ở con số 7!

Aha ,đó là bí mật của cô nhóc .Chúng ta quay trở lại với giờ sinh hoạt ngoại khóa nào.

À,theo tôi thì dù sao số 7 cũng là một con số may mắn ;)

***
Hôm nay sẽ đến lượt 12A2 phụ trách nội dung tiết sinh hoạt.

Sau những màn chào đầu , những bài thuyết trình sơ bộ, là đến tiết mục văn nghệ!

Huyền đoán thế.Vì giờ sinh hoạt nào cũng vậy mà.Rồi nó gục đầu xuống bàn, mơ màng ngủ.

Huyền chỉ còn nghe loáng thoáng giọng Mc giới thiệu gì đó, dùng một loạt những tính từ mĩ miều kiểu như : sau đây là tiết mục “hoành tráng”… “đặc biệt”… “công phu” nhất mà đội chủ nhà A2 gửi đến các bạn…

“Chán như con gián” – Huyền lảm nhảm, vẫn tiếp tục gục đầu xuống bàn, mắt lim dim.

Những nốt nhạc đầu tiên… du dương và êm ái…Những âm thanh kì diệu, trầm bổng như đưa người nghe đến một nơi nào đó thật khác. Ấm áp và bình yên.

Là tiếng đàn piano.

Huyền bật dậy, đưa tay dụi mắt.Nó muốn biết ai đó đang chơi đàn.Nhưng mọi thứ vẫn mờ ảo quá. Huyền bị cận, và hôm nay thì nó không đeo kính.

Nhưng chính cái nét lòe nhòe mơ hồ mà nó nhìn thấy- một cậu nhóc ngồi chơi đàn với cả niềm say mê của mình- lại vô tình khơi dậy trong Huyền cái cảm giác ấm áp và thân quen lạ.Cái cảm giác mà đã rất lâu rồi Huyền không còn biết đến nữa. Nó chăm chú lắng nghe bài nhạc.

Phải, lần đầu tiên có tiết mục làm nó chăm chú.

***
Dòng kí ức như một cuộn phim chạy đều đều trong đầu, những cảm xúc không hình hài cũng theo đó trở về nguyên vẹn.Huyền nhớ, câu chuyện của một buổi chiều mùa đông:

-Shine đi thật à?
-Uhm..Lần này đi không biết khi nào mới có dịp trở lại…
-…

Rồi cả hai im lặng ngồi bên nhau.Bầu trời mùa đông trắng xám và gió lạnh.Huyền bỗng thấy mắt mình nhòe nhoẹt nước.

Shine, người bạn mà Huyền yêu quý nhất trên đời, sẽ cùng gia đình đến định cư ở một đất nước khác. Shine sẽ rời xa nơi này, xa Huyền .Sẽ không còn những buổi chiều Shine hát cho Huyền nghe, không còn được nhìn thấy cái dáng Shine ngồi chơi đàn say mê nữa…những âm thanh kì diệu, những nốt nhạc trầm bổng du dương…không còn lại gì cả…

-Lại đây! Shine sẽ chơi bản nhạc này tặng Huyền.
-Bản gì ?
-Mariage d’amour.
-uhm, cái tên nghe lạ! Nghĩa là gì vậy?
-Cuộc hôn nhân của tình yêu :)
-Sến quá!
-Giờ Shine chơi cho Huyền nghe, nhưng khi nào Shine về, nhất định Huyền phải chơi lại cho Shine đấy.
-Shine chơi xấu! Làm sao được khi một nốt nhạc bẻ đôi Huyền cũng không biết?!
-Aha, đó là chuyện của Huyền mà!


Đã một tháng trôi qua từ ngày Shine đi, cái sheet nhạc Huyền tải trên mạng về vẫn để đó. Huyền sẽ tập nó. Hẳn rồi. Nhưng vấn đề kiếm được một người chịu dạy Huyền chơi duy nhất một bản này thôi là hơi khó.

Và đây là cơ hội.

-Này, cho mình xin tí thông tin của cậu bạn vừa chơi đàn được không?- Huyền quay sang hỏi nhỏ bạn cùng lớp.

Có vẻ như hỏi đúng người cần hỏi, nhỏ bạn kể cho Huyền nguyên một lèo về Quang (tên bạn ấy đấy ^^ ).Thật không hổ danh là Thông tấn xã của lớp!

- Oài, dù gì Huyền cũng không biết mặt bạn Quang, ấy xin dùm Huyền địa chỉ yahoo của Quang nhé. Online trước rồi offline sau cho dễ.

- Okie.Tuần sau nhé!

Bạn có đoán được Huyền định làm gì không? Tôi cá là cô nhóc sắp Bái sư học nhạc!
Uhm, dù sao thì Thầy – giáo là bạn học cùng trường và cùng tuổi, sẽ dễ tiếp thu hơn ;)

Và đây là kết quả của tuần sau:

- Huyền ơi - nhỏ bạn nói chậm rãi từng từ một: Xin- rồi- mà -bạn - Quang- không - cho!

- CÁI GÌ? – Huyền đã hét lên như thế, cay cú - Thậm chí cậu ta còn không thèm biết mình là ai????

Tức! Tuy không phải là một quý tiểu thư thông minh xinh đẹp, nhưng Huyền chưa bao giờ bị từ chối nếu muốn làm quen ai đó.Lần này, “Thật không thể tin được, mình bị một thằng nhóc chưa biết mặt từ chối không thương tiếc”.Huyền tuyên bố với nhỏ bạn:

-Được rồi, để “đại ka” ra tay!
***
Sáng hôm sau đi học sớm, Huyền ghé vô phòng quản sinh. À, thật ra thì Huyền cũng không chăm ngoan như hồi đầu tôi đã giới thiệu, cô nhóc cũng đã 2 lần được mời xuống phòng này uống trà, đàm đạo với thầy quản sinh về vấn đề đi học trễ và mặc đồng phục khi học trái buổi.

-Thầy ơi, cho con mượn sơ đồ lớp 12A2 một chút ạ!

Thầy ngẩng lên, nhấc gọng kính nhìn nó đầy nghi ngờ, nhưng cũng nhanh chóng bị nụ cười thiên thần của Huyền hạ gục ( phải nói rõ một chút là Huyền cười mỉm trông rất hiền ^^ )

-Ở trên bàn, góc bên trái đó.

-Dạ vâng – Cô nhóc cầm sơ đồ lên dò tìm cái tên Phan Thiên Quang, nó búng tay cái choắt ra vẻ hài lòng, rồi đặt xuống chỗ cũ – Cảm ơn thầy ạ.

Huyền bước ra cửa, không quên chúc thầy quản sinh một ngày tốt lành!

Kế hoạch của cô nhóc sẽ là tìm chỗ ngồi của cậu bạn, sau đó là lượn một vòng sang A2 khảo sát tình hình xem mặt đương sự. “Để coi cái tên dám cho mình out là ai nào, thật không biết trời cao đất dày là gì!!!”

***
Biết phải diễn tả cái cảm xúc này thế nào nhỉ? Từ hồi bị cận, có 2 điều mà Huyền không thể nhớ, là những con đường và những khuôn mặt. Tất cả mọi thứ đều trở nên mờ ảo.Nó không thích đeo kính.Vì khi đó mọi thứ sẽ hiện lên rất rõ.Ngay cả nỗi buồn, sự trống vắng hay cô độc cũng hiện lên rõ như có hình hài vậy…Huyền chỉ nhớ mỗi đôi mắt của Quang. Đôi mắt nâu sẫm hắt ra những tia nhìn phản chiếu ánh mặt trời. Nó hơi run một chút khi nhìn vào đôi mắt ấy! Là sao nhỉ???

-Sao rồi Huyền? Không thấy ấy nói gì về bạn Quang nữa ha! – nhỏ bạn lại tò mò.Đúng là con gái!

-uhm…biết mặt rồi. Chỉ là không muốn phiền bạn ấy thôi, thấy hình như bạn ấy đang bận lắm!

-Bận gì? Sao biết hay zậy?

-À, đoán thôi. Danh sách thi học sinh giỏi Toán có tên Phan Thiên Quang lớp 12A2 mà.

-uhm.. vậy để bạn ấy chuyên tâm học hành, kiếm thầy khác chứ? – nhỏ bạn nheo mắt chọc Huyền.

-Aha , hẳn rồi!
***
Kì nghỉ hè trôi qua nhanh trong những cơn mưa đầu mùa.Gay gắt và bất chợt.

Một buổi tối chủ nhật cuối cùng của tháng 8, bên trong những ô cửa kính còn ướt lếch thếch những sợi mưa lạnh, Quang đang chơi đàn cho Huyền nghe.

Ngồi sát bên cạnh, Huyền có thể nhận ra là Quang không mang theo tâm trạng vui hay buồn của mình vào từng nốt nhạc như Shine! Mỗi bài nhạc Quang chơi ,dù là pop nhẹ nhàng hay rock sôi động, thì trong đó vẫn kèm theo cả niềm say mê - một điều mà Huyền rất thích.

Quang chơi ngẫu hứng nhiều bài, bài nào cũng hay.Nhưng Huyền vẫn thích nhất bài Sắc màu tình yêu mà hồi lâu Quang đã chơi trên hội trường. À, có một điều hơi khó hiểu, là chẳng biết sao Quang hay dừng chơi đột ngột và quay sang bảo với Huyền: “Quang quên mất đoạn tiếp theo rồi!”. Uhm, “Đừng nói với Huyền là Quang run khi ngồi cạnh Huyền nhá ^^ ”
***
Cho thời gian lùi về trước một xíu.Câu chuyện của một buổi chiều đầu tháng 8:

“Alo, thầy ơi, máy tính của con dính virus rồi.Tối con mang lên nhà, thầy xem dùm con nhá”

Huyền gửi cái PC nhà thầy dạy tin học được 2 ngày, đến chiều ngày thứ 3 thì thầy nhắn Huyền đến làm thủ tục xuất viện cho nó;)

Nhà thầy có một khoảng sân trước rộng trồng rất nhiều cỏ.Và cả sân sau nữa, trồng hoa và cây cảnh. Bên hông có một chiếc xích đu xinh xinh. Chắc hẳn bạn cũng đoán được chủ nhân của ngôi nhà này yêu thiên nhiên đến thế nào rồi há!^^

Những lần trước ghé qua nhà thầy, Huyền hay nghe được tiếng đàn từ bên trong vọng ra.

Thầy bảo là anh Phú đang chơi. Những lúc như thế thật thích!
Huyền không am hiểu tí gì về âm nhạc, nhưng lại có một niềm say mê kì lạ với tiếng đàn piano.Có lẽ, Shine đi mang theo tất cả mọi thứ,chỉ để lại cho cô nhóc những âm thanh du dương êm đềm làm kỉ niệm .…

Cánh cửa phòng hé mở:

-Thầy đang ăn tối ạ? (Huyền đến đúng lúc quá! T_T)

-Uh.

-Vậy thầy nhờ anh Phú giúp con chở máy về là được rồi .

-Uhm, cũng được.Thế đã nhờ Phú chưa?

-Dạ chưa. Thầy nhờ dùm con với ^^

-Phú hay Quang?

-Phú! ( Quang nào trời!!!)

-Phú hình như không có nhà!

-Dạ?...

Thầy vừa chốt hạ một câu làm Huyền hơi ngẩn ra. Vốn dĩ cô nhóc định nhân cơ hội này nhờ Phú truyền lại cho nó một chút kiến thức âm nhạc.Oài, những lần trước ghé qua chẳng bao giờ nó nói chuyện được với ông ấy một câu nào.Thế mà lần này...

Haiza!!! Những thất vọng thở dài trong tuyệt vọng:

-Vậy thầy nhờ bạn Quang gì đó cũng được ạ!
***
Bạn hiểu chuyện gì vừa xảy ra không ? Tôi không hiểu, nhưng tôi biết chuyện gì sắp xảy ra . Đọc tiếp câu chuyện nào!

Một cậu bạn từ trong bước ra. Huyền vẫn còn thất vọng đến nỗi chưa muốn ngẩng lên xem mặt bạn - Quang- gì -đó .Nó biết Quang đến, chỉ vì nó nghe thấy tiếng bước chân, và một giọng nói ấm vang lên:

- Chị ơi, đi xe nào vậy?

Huyền ngước lên nhìn. Cái nhìn đầu tiên làm cô nhóc suýt nữa thì ngất ra đất. Một đôi mắt nâu sẫm hắt ra những tia nhìn phản chiếu ánh mặt trời…

Là bạn Quang .Phan -Thiên -Quang.

- Àh…ờ … Xe ngoài cổng!

- Nhưng em đâu biết lái xe này!

- Vậy ngồi sau giữ máy ha. Mà …phải Quang không?

- Uh.Phải

Cuộc gặp gỡ quá bất ngờ khiến vẻ tự nhiên của Huyền mất hẳn. Nhưng tự tin thì vẫn có thừa. “Không biết bạn ấy nghĩ gì mà lại xưng chị em với mình nhỉ? Oài, lập lại trật tự ngay!”

- Hic, tụi mình bằng tuổi nhau mà Quang gọi chị thì ngại quá!

- Chứ gọi bằng gì?

- Uhm, xưng tên đi!

- Thế…bạn tên gì?

- Mình tên Huyền, Quang nhớ nhé!

***
Và thế là chẳng giống như hồi Huyền cất công dò tìm tên Quang trong sơ đồ lớp, chẳng phải nghĩ cách làm quen cậu bạn chưa biết mặt. Giờ thì tự nhiên hai đứa trở thành bạn, dù chưa ai kịp nói câu “Xin chào!”

Tôi muốn dừng câu chuyện của Huyền và Quang ở đây.Những diễn biến sau đó thì bạn có thể tự suy ra rồi.

Một câu chuyện kết thúc có hậu, đúng không?

Về phần tôi, thỉnh thoảng vào những ngày nghỉ, tôi có thói quen ngồi một mình bên bậc thềm cửa sổ, để những cơn gió mát lướt qua thổi mái tóc dài bay bay trong gió.Và tôi lại có thời gian để suy nghĩ.Về cuộc đời, về con người, và những gì được gọi là số phận.

Tôi chỉ thấy thật khôi hài và cũng thú vị biết bao, khi mà có những điều chúng ta sắp đặt sẵn, nhưng mọi thứ lại chẳng xảy ra như kế hoạch.

Cho đến khi chúng ta quên mất đi cái cảm giác thất vọng, thì những điều mình đã từng mong chờ ấy lại đột ngột xuất hiện.

Phải chăng vì tất cả chúng ta đều liên quan đến nhau?

Và tương lai đã sắp đặt sẵn cho chúng ta những người đồng hành?

Vậy thì hỡi những ai là định mệnh của cuộc đời này nữa , hãy đến mau đi!

»¯♥-[RAinie]-ÇønG^ ÇhUa' Nhø-♥¯«
19-09-2009, 12:50 AM
Mình đang tự hỏi , topic này có bị nhầm box hok :rain: thấy nó giống truyện ngắn hơn là thư tình :hihi:

yoyo_cici_196
19-09-2009, 08:31 AM
-ÇønG^ ÇhUa' Nhø-♥¯«;4693713"]Mình đang tự hỏi , topic này có bị nhầm box hok :rain: thấy nó giống truyện ngắn hơn là thư tình :hihi:

chằc h0k nhầm đâu bạn ak vì thư tình kũng nà 1 trong những truyện ngắn mừ. mình hiểu là thí

Medusa
19-09-2009, 08:37 AM
Ok! Có ý kiến về fic của tác giả: bạn làm ơn cách dòng ra, đừng để dính chùm kiểu này! Vừa vào, liếc sợ một cái là thấy hết muốn đọc vì... không muốn bị cận!
Bạn sửa lại đi nhé! Med sẽ quay lại fic bạn sau rồi nhận xét nội dung!!
-- Thân,
Med. --

gooddythin_nd1996
19-09-2009, 09:29 PM
Chắc fic này đã được mod nào đó chuyển từ box khác sang box TGLT :D. Đọc thì thấy đây là truyện hơn là bức thư tình :D. Tg nói kế thúc có hậu thì chắc là Huyền và Quang sẽ yêu nhau hoặc thế nào ấy :D, chắc hết fic rồi nhỉ :D

Mưa mùa thu
20-09-2009, 10:37 PM
ah, mình là tác giả của topic này đây
Reply cho Med: cảm ơn vì nhận xét của bạn, mình vừa chỉnh lại đậy Hi vọng giờ thì nó ổn.^^
Reply cho Rainie: hi, thật ra thì đây là 1 truyện ngắn, nhưng mình mưốn post nó trong những lá thư tình ^^. vì, uhm, theo một cách nào đấy thì cũng tương thế ^^

Mưa mùa thu
11-11-2009, 02:18 AM
Coi như đây là fic phần tiếp theo nhé , dù nó ko đc logic cho lắm ^^ hjhj

Mối Tình Đầu

1.1h 30’. Chiều
Eden quán chủ nhật đông khách.
Tiết trời giao mùa hè thu khá dễ chịu. Ánh nắng yếu ớt ngã từ trời xuống, hắt qua những chậu oải hương in bóng lên nền gạch.
“Một màu nâu nâu
Một màu tím tím
Màu nâu tím mắt em tôi ôi đẹp dịu dàng…”
-Aha.
Huyền phá lên cười thích thú. Câu hát quen thuộc trong bài Sắc màu của Thanh lam đã thay Huyền cảm nhận thật chính xác và tinh tế cái cảnh sắc mà nó đang thu vào tầm mắt.
Màu nâu của nắng cuối hè.
Màu tím của những bông hoa oải hương.
Đẹp dịu dàng…

Huyền lại có vài giờ đồng hồ ngồi ở đây, ngắm những chậu hoa đung đưa trong gió, miên man với những dòng suy nghĩ mơ hồ bất chợt lướt ngang qua đầu nó.
Và tự thưởng cho mình một li Siro Bạc hà the mát kèm đá bào.

Siro bạc hà rấtttttttt ngọt. Ngọt đến nỗi Huyền thấy cổ họng mình rấtttttt đắng.

Nhưng không sao, đá bào sẽ giúp Huyền cân bằng cái cảm giác hỗn độn này...

2. Mưa ơi đừng rơi.
“Cảm giác mất mát một cái gì đó to lớn lắm khi nhóc nghe 2 chữ Kết Thúc.
Giống như có ai đó vừa lấy một miếng xốp hút hết siro Bạc hà của nhóc, chỉ để lại trước mặt nhóc những li thủy tinh trống hoác.
Àh, thực ra câu chuyện chỉ đơn giản thế này thôi:

- Anh có người yêu mới rồi.
- Uhm, có lẽ thế..nhưng sao trước đó anh không nói kết thúc với em nhỉ?
- Vậy giờ tụi mình kết thúc đi, ra đường gặp nhau nhớ chào, đừng làm lơ là được.
- Hẳn rồi. Mà em phải ôn bài đây, sắp có kì kiểm tra kết khóa rồi.
Rảnh em sẽ gửi tin nhắn cho anh.
- Anh cũng vậy.Chăm học nhé.
- Và ráng đừng thức khuya nhiều . Bye.

Thế thôi. Tất cả chỉ xảy ra trong vòng một phút.
Một năm yêu thương kết thúc nhanh gọn trong vòng một phút.
Không vớt vát, không níu kéo, không than trách hay hờn giận.
Thật nhẹ nhàng quá mức cho phép. Nhưng sao …nhóc không thể đứng vững nữa.
Ngã rồi…

3.Nắng không còn ấm.
Gần 2 phút dừng xe trước thanh chắn nhìn chuyến tàu muộn lao đi giữa phố xá đông nghẹt người. Huyền thấy chóng mặt khủng khiếp. Cứ như thể chuyến tàu vừa cuốn nó vào một con đường cao tốc. Chạy chạy chạy và không được phép dừng…

Huyền nhắm chặt mắt vào, cố thoát ra khỏi cái vòng xoáy điên cuồng. Nhưng khi đó, Huyền lại bắt đầu cảm nhận được có một cái gì đó còn khủng khiếp hơn đang lướt ngang qua đầu nó, nhanh hơn cả chuyến tàu đêm.

Những bông hoa oải hương.Li thủy tinh trống hoác.Người yêu mới. Kết thúc.

Đó là một chàng trai tuyệt vời.
Ần đằng sau cái vẻ ngoài lạnh lùng và rất ít khi cười ấy là một trái tim ấm áp đến vô cùng Shine biết đàn, biết hát và biết bày tỏ sự quan tâm của mình bằng âm nhạc. Dù Huyền im lặng, dù Huyền không khóc, nhưng Shine luôn đủ nhạy cảm để biết được khi nào thì Huyền cần một bờ vai, cần một cái ôm dịu dàng.
Những lúc như thế, Shine sẽ hát cho Huyền nghe bài Cry on Huyền shoulder hay send một tin nhắn ngắn gọn : “Getting better”
Shine như một tia nắng mang theo những tình cảm nhẹ nhàng và sâu lắng. Không ồn ào náo nhiệt nhưng lại mạnh mẽ đến mức có thể sưởi ấm một tâm hồn trong giây phút người ta thấy lòng mình đơn lạnh nhất.

Huyền giật mình. Tiếng còi tàu gào thét trong đêm.
Ra thế. Kết thúc rồi cô bé ạ. Huyền không biết tại sao, không hiểu như thế nào. Chỉ tự cảm thấy ngạc nhiên vì mình đã không bật khóc.
Mãi đến bây giờ Huyền mới cảm nhận được một tí hương vị của li Siro bạc hà ban trưa. Đắng. Đắng lắm ấy! Và nó thấy mình giống như được làm từ thủy tinh vậy. Muốn tan ra.

4. Gió đi ngang và mưa đến thật ngọt lành.
Chẳng ai nghĩ đến một cơn mưa nhỏ sẽ ghé thăm khi mà bầu trời ban trưa còn trong xanh và nắng lại ấm áp quá đỗi như thế.
“Listen to the rhythm of the falling rain
Telling me just what a fool I’ve been
I wish that it would go and let me cry in vain
And let me be alone again…”
Những âm thanh ngân nga theo gió vọng về trong cơn mưa phảng phất .Huyền ghi lại những câu hát vào điện thoại và send một tin nhắn.
Cho quang.
Huyền không biết tại sao lại gửi cho Quang. Nhưng cậu bạn mới quen có cái tên khác hoàn toàn với bầu trời u ám bao quanh Huyền lúc này.
Thiên Quang. Bầu trời trong xanh.
Phải chăng giống như một chân lí, người ta tìm Ánh Sáng trong Bóng Đêm và tin tưởng rằng sau cơn mưa bầu trời sẽ trở lại trong xanh yên bình?

Không có tin nhắn trả lời.

SMS thứ 2: “ Quang ui có nhà không?”
Huyền đang buồn, Huyền muốn nói chuyện với ai đó.
Không có tin nhắn trả lời.

SMS thứ 3: “ one more time: Quang ui có nhà không?”
Huyền đang buồn, Huyền cần nói chuyện với ai đó.
Không có tin nhắn trả lời.

“ Lắng nghe nhịp điệu của cơn mưa
Nó nói rằng tôi thật là ngốc nghếch
Tôi chỉ ước gì nó hãy biến đi thật xa
Và để mặc tôi khóc trong vô vọng
Và hãy để tôi cô đơn thêm một lần nữa…”

SMS cuối cùng: “ Call back 2 me if you can,please!”
Không có tin nhắn trả lời.

5.Bầu trời xanh.
Khuya.
Huyền đang ngồi soạn mail gửi Shine. Là cái mail cuối cùng, có lẽ thế.
“They say nothing last forever
We only here today
Love is now or never
Bring me far away”
Không có gì tồn tại mãi mãi cả
Mình cảm nhận được thời gian.
Nó tích tắc trên đồng hồ
Nhấp nháy trên màn hình điện thoại
Ai đó đến rồi đi
Đi rồi quay trở lại.
Uh, dù là thế nào, thời gian cũng làm vạn vật thay đổi. Cả tình cảm con người.

Điện thoại khẽ rung. Huyền có tin nhắn. Của Quang.

“ Gì hả Huyền? Mấy bữa nay Quang đi học nên điện thoại không được mở. Xin lỗi Huyền”
“Không sao. Huyền có chút chuyện. Không nói chuyện được nhưng cho Quang nghe nhạc nhé”
Huyền vặn volume to hơn, áp điện thoại vào loa và cùng Quang nghe nhạc.
Giai điệu bản nhạc lúc nhanh lúc chậm. Nhưng êm và buồn.
Là mối tình đầu của Huyền đó.
Cái vị tình cảm nửa ngọt ngào nửa đăng đắng như cốc Siro Bạc hà mà người ta chỉ dám nhâm nhi từng chút một….
Tiếng dương cầm êm ái, êm ái. Những giọt nước trong veo như pha lê rơi trên bàn phím. Ướt.

“Bản nhạc hay không?”
“Bố cậu! Khóc lóc suốt ngày! Ngủ đi!”

Câu đầu của Huyền.Câu sau của Quang. Đoạn hội thoại chẳng ăn nhập tí gì với nhau hết.
Nhưng chẳng hiểu sao, Huyền lại thấy mình nhận được nhiều hơn một câu trả lời.

Có lẽ, lẫn đâu đó trong những nốt nhạc Quang nghe được, là tiếng khóc rất khẽ của Huyền.
Bản nhạc hai đứa vừa nghe chung là một bản nhạc không lời.
Marriage d’amour.
Bài nhạc mà cái hồi nào ấy Shine đã chơi tặng riêng Huyền. Trước khi Shine thực sự đi xa. Mãi.
Huyền đọc lại tin nhắn của Quang một lần nữa.
Nghe chẳng giống như một câu an ủi . Thậm chí cậu bạn còn chẳng biết nói sao cho tử tế. Nhưng, Huyền luôn hiểu, đằng sau những điều đơn giản, là cả một tấm lòng. Giống như cái tin nhắn ngắn gọn của Shine ngày nào.
“Getting better”
Bọn con trai luôn có những cách chia sẻ thật lạ lùng. Và ấm áp.
Huyền gập máy, không reply.

Ngoài trời gió vẫn thổi từng cơn nhè nhẹ. Màn hình vi tính vẫn nhấp nháy.
Huyền gục đầu bên bàn phím, chiếc headphone tuột ra khỏi giữ cho cô nhóc một giấc ngủ yên bình. Giữa những chồng sách vở trên bàn học, nỗi nhớ ùa về ướt đẫm những giấc mơ.

Mọi chuyện, đơn giản, là kết thúc.

Mối tình đầu qua đi. Không có cuộc hôn nhân nào cả.
Sớm mai thức dậy, sẽ nhận ra là hôm nay mình chẳng chờ ai.
Và cũng chẳng còn ai chờ mình…

Nhưng không sao. Giấc ngủ sẽ giúp Huyền cân bằng cái cảm giác hỗn độn này.
Và gìn giữ những giấc mơ sâu thẳm trong tâm hồn,
Giấc mơ về một bầu trời trong xanh yên bình sau mưa…