tienu
18-09-2009, 01:57 PM
Tôi, tác giả câu chuyện nhỏ nhỏ xíu này, e rằng mình hoàn toàn ko có trách nhiệm với bất kì cảm xúc của bất kì cá nhân nào. Kể cả: silver, Lu_hehe, Mischio, Shin, PL, Nana, whatever. Một số mem nói rằng: "Như thế thì bạn đừng viết fic nữa!" Lời xảo biện của tôi sẽ là: Vì tôi không hề có ý chí hay khả năng kiểm soát cảm xúc của chính mình (vâng, rất ngu ngốc) nên tôi không ép buộc bất cứ thứ gì!
Đây là một thứ tôi viết khi đầu óc hoàn toàn trống rỗng ^^
--------------
Đặt cây viết bi xuống bàn, hắn xoa xoa tay:
- Rất tốt... - Nhìn thẳng vào mặt đối phương, hắn mỉm cười khi thấy một quầng sáng hy vọng bừng lên mặt của trái tim non nớt kia.
Đã bao nhiêu lần rồi nhỉ? Kể từ khi gã nhận ra sự độc ác của việc cho một sinh vật niềm hy vọng, và đột ngột cướp mất giây phút thần tiên ấy. Trách được ai? Gã ngả người ra chiếc ghế, hưởng thụ không gian im lặng trong phòng. Trách được ai khi nhân loại luôn là kẻ tự giết mình bằng niềm Trông Mong và Hy Vọng?
Ngu xuẩn ư? Một chút thôi. Đủ liều để nạn nhân thất vọng trong vài tuần...
- Chất giọng của anh rất tốt... Rất hợp để đi bán...ve chai.
.
.
------
- Máu lạnh quá - Cô thư kí rụt cổ, lè lưỡi.
- Còn bao nhiêu mạng?
- 52 người nữa.
- Tôi vô dụng đến thế sao? - Gã thở dài. Chán.
- Ơ, hừm, không đâu - Thư Kí gượng cười.
Cô bé, gã thích gọi Thư Kí như vậy, hôm nay mặc áo hai dây, hở cổ. Tóc xõa ngang vai, váy bó. Mặc dù thân hình cô gầy, lép, chẳng hấp dẫn, gã thích cái kiểu sợ làm người khác thất vọng của cô bé. Mắt gã loé lên:
- Lại đây, đưa tôi list.
Chanel. Nước hoa của Chanel. Dây chuyền của C&K, lắc tay hiệu Gucci. Gã biết mấy thứ dở hơi đó vì gã từng có hàng trăm cô bạn gái suôn se bằng những thứ như vậy.
Thư Kí cúi người xuống và nằm gọn trong vòng tay của gã. Một nụ hôn thôi và gã biết rõ mình đang gây ra một tội ác khác. Gã bảo đảm 100% cô bé đêm nay sẽ mất ngủ, cả ngày làm ăn chậm chạp và bẽn lẽn khi gã nhìn vào mặt. Cô bé sẽ tám với bạn cô bé hàng trăm thứ về gã và từ đó gã nổi tiếng. À, mà gã nổi tiếng sẵn rồi. Hah!
- E hèm - Một giọng tằng khắng vang lên.
Gã buông cô thư kí, miễn cưỡng lắm.
- Tôi thậm chí chưa cho gọi thí sinh...3921 vào cơ mà.
- Tôi có thể bắt đầu hát chưa?
Heh,
Gã ngước mặt lên. Phong cách cổ điển, tóc chấm vai. Khuôn mặt rất dịu dàng, dịu dàng đến mủi lòng những cục sắt và cục đá. Đứa con gái trông hồi hộp, tay đan xoắn vào nhau.
Và, chưa đợi gã ra lệnh, cô gái bắt đầu hát...
Ban đầu nghe giống thứ gì rên rỉ. Một cái xác sắp chết rên rỉ những lời cuối...
.
.
.
Something whispers in my ears,
telling me: I'm not free
and now, I'm standing here
dreaming of my universe
Where I cry
Oh, without any shoulders
without consolations
for a moment, then I will act strong
Hide myself, under this strong cover...
Oh, where none can reach me inside...
------
- Đó là... - Gã kéo một hơi dài vào lồng ngực - bài hát cô tự sáng tác...
- Vâng.
Đâu đó ngoài bãi đậu xe, gã tựa lưng lên một bức tường đẫm mưa. Bình thường thì gã không ngu ngốc như thế, làm bẩn một cái áo 500 đô và tốn 300 để làm sạch nó. Gã không hút thuốc, gã đút tay vào túi quần và mắt đuổi theo từng dòng nước như rắn kéo xuống cống.
Cô gái, Anh Thư, đứng cách khoảng 1m. Mặt cúi gằm như để giấu một nụ cười nhẹ. Có lẽ vì gã đang hành xử như một tên ngốc...
- Tất cả đều là thật ư?
- Vâng.
<maybe cont>
Đây là một thứ tôi viết khi đầu óc hoàn toàn trống rỗng ^^
--------------
Đặt cây viết bi xuống bàn, hắn xoa xoa tay:
- Rất tốt... - Nhìn thẳng vào mặt đối phương, hắn mỉm cười khi thấy một quầng sáng hy vọng bừng lên mặt của trái tim non nớt kia.
Đã bao nhiêu lần rồi nhỉ? Kể từ khi gã nhận ra sự độc ác của việc cho một sinh vật niềm hy vọng, và đột ngột cướp mất giây phút thần tiên ấy. Trách được ai? Gã ngả người ra chiếc ghế, hưởng thụ không gian im lặng trong phòng. Trách được ai khi nhân loại luôn là kẻ tự giết mình bằng niềm Trông Mong và Hy Vọng?
Ngu xuẩn ư? Một chút thôi. Đủ liều để nạn nhân thất vọng trong vài tuần...
- Chất giọng của anh rất tốt... Rất hợp để đi bán...ve chai.
.
.
------
- Máu lạnh quá - Cô thư kí rụt cổ, lè lưỡi.
- Còn bao nhiêu mạng?
- 52 người nữa.
- Tôi vô dụng đến thế sao? - Gã thở dài. Chán.
- Ơ, hừm, không đâu - Thư Kí gượng cười.
Cô bé, gã thích gọi Thư Kí như vậy, hôm nay mặc áo hai dây, hở cổ. Tóc xõa ngang vai, váy bó. Mặc dù thân hình cô gầy, lép, chẳng hấp dẫn, gã thích cái kiểu sợ làm người khác thất vọng của cô bé. Mắt gã loé lên:
- Lại đây, đưa tôi list.
Chanel. Nước hoa của Chanel. Dây chuyền của C&K, lắc tay hiệu Gucci. Gã biết mấy thứ dở hơi đó vì gã từng có hàng trăm cô bạn gái suôn se bằng những thứ như vậy.
Thư Kí cúi người xuống và nằm gọn trong vòng tay của gã. Một nụ hôn thôi và gã biết rõ mình đang gây ra một tội ác khác. Gã bảo đảm 100% cô bé đêm nay sẽ mất ngủ, cả ngày làm ăn chậm chạp và bẽn lẽn khi gã nhìn vào mặt. Cô bé sẽ tám với bạn cô bé hàng trăm thứ về gã và từ đó gã nổi tiếng. À, mà gã nổi tiếng sẵn rồi. Hah!
- E hèm - Một giọng tằng khắng vang lên.
Gã buông cô thư kí, miễn cưỡng lắm.
- Tôi thậm chí chưa cho gọi thí sinh...3921 vào cơ mà.
- Tôi có thể bắt đầu hát chưa?
Heh,
Gã ngước mặt lên. Phong cách cổ điển, tóc chấm vai. Khuôn mặt rất dịu dàng, dịu dàng đến mủi lòng những cục sắt và cục đá. Đứa con gái trông hồi hộp, tay đan xoắn vào nhau.
Và, chưa đợi gã ra lệnh, cô gái bắt đầu hát...
Ban đầu nghe giống thứ gì rên rỉ. Một cái xác sắp chết rên rỉ những lời cuối...
.
.
.
Something whispers in my ears,
telling me: I'm not free
and now, I'm standing here
dreaming of my universe
Where I cry
Oh, without any shoulders
without consolations
for a moment, then I will act strong
Hide myself, under this strong cover...
Oh, where none can reach me inside...
------
- Đó là... - Gã kéo một hơi dài vào lồng ngực - bài hát cô tự sáng tác...
- Vâng.
Đâu đó ngoài bãi đậu xe, gã tựa lưng lên một bức tường đẫm mưa. Bình thường thì gã không ngu ngốc như thế, làm bẩn một cái áo 500 đô và tốn 300 để làm sạch nó. Gã không hút thuốc, gã đút tay vào túi quần và mắt đuổi theo từng dòng nước như rắn kéo xuống cống.
Cô gái, Anh Thư, đứng cách khoảng 1m. Mặt cúi gằm như để giấu một nụ cười nhẹ. Có lẽ vì gã đang hành xử như một tên ngốc...
- Tất cả đều là thật ư?
- Vâng.
<maybe cont>