Ðăng Nhập

Xem đầy đủ chức năng : Những điều không thể nói!



☆ snow flowers ☆
15-09-2009, 12:18 AM
1. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu bất ngờ, người mình thương yêu nhất lại rời xa mình ?

Hôm nay, lại một ngày mới nữa bắt đầu. Nhưng hôm nay không phải là một ngày bình thường như bao ngày khác, hôm nay là sinh nhật của tôi. Cứ vào cái ngày này, tôi lại phải tìm cách trốn tránh, tôi lại phải khép mình vào góc phòng, đơn giản vì tôi không muốn gặp ai cả.

_Bạch à, con có trong phòng không ? Hôm nay sinh nhật con đấy, ba mẹ sẽ cố về sớm, con nhớ ở nhà đó !

“Giả dối, tất cả chỉ là giả dối. Các người đừng có làm ra vẻ quan tâm đến tôi nữa, hãy đi hết đi.”

Đó chỉ là những suy nghĩ của tôi, và tôi cũng muốn thét gào lên cái câu ấy trước mặt họ. Nhưng ước muốn bao giờ cũng chỉ là ước muốn, tôi không thể, không thể ...

_Cô chúc mừng sinh nhật con.

_Chú cho quà nè.

“Những lời nói giả dối, tôi không cần, đừng thốt lên những điều như vậy nữa, hãy im hết đi.”

Và tôi vẫn phải giấu những câu nói ấy trong lòng mình, đau quá !!!

Sao tôi lại cười, sao tôi lại phải cười chứ, tại sao ? Không lẽ những nụ cười giả dối này cứ phải theo tôi cả đời sao ???

Tôi đã ra ngoài ban công từ khi nào nhỉ ? Có lẽ từ lúc những người ấy không còn quan tâm đến tôi nữa, họ bận bàn những công việc làm ăn của họ, thực chất đây không phải là sinh nhật của tôi, đây không phải ...

_Làm gì đứng ngoài này vậy, công chúa ?

“Công chúa ư? Nực cười thật, lại thêm một người bị vấn đề về đầu óc.”
Tôi đã trả lời làm sao nhỉ ? “Câm miệng đi, và đừng bao giờ nói như vậy nữa, có được không ?”

_Nhưng mình thích đấy, ai cấm cản được nào!

_Tui đâu dám cấm cản mấy người, chỉ có mấy người thích làm gì thì làm thôi.

_Làm gì mà dữ quá, nói chuyện bình thường chút xíu nào.

_Sẽ không bao giờ có chuyện đó đâu.

Quay mặt lại và đi vào nhà, đó là cách tôi hay làm để dừng một cuộc trò chuyện bất đắc dĩ. Nhưng lần này tôi không làm thế, vì ngay bây giờ tôi muốn tranh cao thấp với tên ngạo mạn này.

Sở dĩ phải làm vậy là vì tôi thích thế, tôi thích đấu lí với tên này, xem thử hắn có thắng nổi tôi không, như ngày xưa …. Hắn thật ra cũng chẳng phải là người xấu gì, tôi ghét hắn là do hắn là “công tử nhà giàu”, tôi dị ấn với những người đó, mặc dù tôi cũng chẳng khác họ là bao nhiêu. Tôi ghét những người ấy là do họ ngạo mạn, cứ tưởng mình giàu thì thích làm gì là làm. Vì điều đó nên tôi cũng căm ghét bản thân mình. Tôi cũng ngạo mạn, cũng vô cùng ra vẻ nhà giàu. Nhưng sự đời đâu đơn giản là “mình muốn làm gì thì làm”. Tôi cũng muốn tôi không phải là con người bây giờ, tôi không phải là người bị mọi người coi là “hàng không đụng được, vì quá cao”, tôi không phải ra sức để xa lánh mọi người. Nhưng tất cả chỉ đơn giản là “ước muốn”.

_Rồi, bây giờ mấy người muốn nói gì thì nói đi, trong một phút.

_Làm gì mà “mấy người”, có mình mình thôi à, bộ không gọi bằng tên của mình được hả ?

_Nhiều chuyện dã man, tui quên tên rồi.

Làm sao quên được nhỉ, tôi nhớ rất rõ ấy chứ, cái tên luôn theo tôi suốt mười năm nay. VIỆN, không biết bạn có còn nhớ không, năm tôi bảy tuổi, bạn là người giúp tôi đẩy đi khỏi trong đầu những mặc cảm, những lời nói “sát thương” của những người không ưa tôi. Nhưng chắc có lẽ bạn không nhớ nhỉ ?

_Nói lại nha, mình tên Viện, còn bạn tên Bạch chứ gì !

_Sao bạn biết ?

Không lẽ Viện vẫn còn nhớ tôi ?

_Thì hôm trước chả giới thiệu rồi là gì !

HÔM TRƯỚC ? Cái hôm mà Viện đến nhà tôi chơi, sau mười năm gia đình bạn ấy đi nước ngoài. Đó cũng là cái ngày tôi vui nhất vì nghe tin gia đình Viện về và sẽ qua chơi nhà tôi. Nhưng đi kèm theo đó vẫn là “một việc bù lại cho cân bằng”, tôi vui đến thế nào thì khi gặp Viện, tôi đã buồn đến thế ấy. Lúc đó, Viện nói với tôi khi vừa gặp:

_Mình tên Viện, còn bạn tên gì ? Mình làm bạn nha !

Không thể ngờ được, thật đau lòng. Con người mau thay đổi đến thế sao, mau quên như vậy sao ?

_Mà lạ à nha, sao tự nhiên xưng mình là bạn vậy, như thế mới hay chứ, phải không nào ? Chứ làm gì mà cứ “mấy người”, nghe ghê quá.

Vẫn là Viện như xưa, lí lẽ thấy ghê, chẳng bao giờ đấu tay đôi mà tôi thắng cả. Sao tôi lại nhớ về chuyện ngày xưa, tôi không muốn nhớ, đừng nhớ lại mà …


---0---0---

_Hic…hic…hu…hu…

Tôi khóc, vì bạn bè ghét bỏ. Tôi khóc, vì chẳng ai chịu hiểu tôi. Tôi khóc, vì tôi không thể như một người bình thường. Mọi người coi tôi là một đứa con nhà giàu, kênh kiệu, không coi ai ra gì. Nhưng tôi nào muốn thế, tôi không thể làm khác hơn được, bởi vì tôi không thể làm chủ được cuộc sống của tôi. Ba mẹ nói tôi không được chơi với bất kì ai, chỉ được chơi với những đứa mà chúng có ba mẹ giàu có. Tôi hoàn toàn có thể chống lại những điều đó, hoàn toàn có thể tìm cho mình những người bạn bình thường để chơi. Tôi thì có thể, nhưng những người bạn kia thì không thể. Họ tới nhà tìm tôi, ba mẹ nói khéo để họ về. Gọi điện đến thì bị la cho một trận, nếu còn gọi đến lần hai thì coi như là nó khỏi yên ổn. Riết rồi ai cũng chán, không dám chơi với tôi nữa, coi như tôi không có bạn là vì “giàu”. Đến khi nhà trường có tổ chức việc quyên góp cho người bị bão lũ, mình tôi góp nhiều hơn cả nửa lớp, được nhà trường khen. Nhiều người không thích, thốt lên: “Nhờ nhà nó có tiền thôi chứ có gì mà khen chứ.” Vậy tôi bị mọi người ghét, nguyên nhân lại là chữ “giàu”. Vì “giàu” mà tôi ra như vậy, thật chẳng cam tâm.

_Nếu bạn là một người kiên cường, chẳng bao giờ lại ngồi đây khóc một mình thế này.

Quay qua bên cạnh, hắn ta ngồi gần tôi từ khi nào. Tôi vẫn nức nở:

_Tui chẳng phải là người kiên cường, nhưng chỉ cần không khóc thì tui thành người kiên cường à ?

Gật đầu, hắn cười:

_Bạn đừng khóc nữa nha !

_Ừ, không khóc nữa.

Và tôi chơi với Viện, mặc kệ cho ai xì xào, bởi Viện cũng là một người “nhà giàu” như tôi: “Đúng là dân nhà giàu thì chơi với nhau thôi à.”

_Bạn có buồn không Viện ?

_Sao phải buồn ?

_Người ta nói bạn như thế.

_Chẳng gì cả, miễn mình không làm gì ai, không quan tâm đến họ thì tất cả chỉ là chuyện nhỏ.

_Ừ, yee, chỉ là chuyện nhỏ …

Tôi hét lên, thấy lòng thanh thản. Và rồi Viện đột ngột đi, tôi khóc cả ngày hôm ấy. Tôi trách Viện sao không cho tôi biết sớm chuyện này, hay Viện không muốn chơi với tôi nữa. Qua hôm sau, tôi trở thành cứng rắn, bởi vì “không ai thương mình bằng mình thương mình, ai bên ta rồi cũng sẽ rời bỏ ta.” Tôi không tin ai cả, kể từ hôm ấy. Và tôi trở thành một người “nhà giàu” chính hiệu từ lúc này, khi tôi chỉ mới bảy tuổi, quá trễ …


---0---0---

_Chào, mình ngồi gần bạn được chứ ?

_Tự nhiên.

Viện chuyển đến lớp tôi, học cùng tôi. Dù sao có người quen vẫn hơn nên họ xin cho Viện vào lớp của tôi, có gì khó thì hỏi tôi, hắn qua nước ngoài lâu quá mà… Mặc dù tôi thích được như thế nhưng tôi lại không thể sống được nếu cứ phải gặp Viện thường xuyên như thế này. Kí ức ngày nào sẽ hành hạ tôi, nó sẽ làm tôi càng cảm thấy cô đơn hơn nữa, tôi phải làm sao đây ?

☆ snow flowers ☆
16-09-2009, 01:03 AM
2. Nhưng chuyện ấy là do bất đắc dĩ !

“Mình xin lỗi, Bạch ơi! Mình vẫn luôn nhớ về bạn, từng ngày, thật đó. Nhưng bây giờ mình lại không thể nhận điều ấy, mình không thể cho bạn biết là mình không hề quên bạn, hãy hiểu cho mình”.

Đây chính là những dòng nhật kí chân thật của Viện. Viện không hề quên Bạch, nhưng vì một lí do nào đó mà thôi.


---0---0---

“Sao khi nào mình cũng thấy bạn ấy ngồi một mình mà khóc thế nhỉ ?”
Viện - lúc này là một cậu bé bảy tuổi - nghĩ như vậy rồi nó bắt đầu để ý đến Bạch. Hằng ngày, nó theo dõi Bạch từ lúc vào lớp đến khi ra về. Nhưng do không học cùng lớp nên nó chỉ theo vào giờ ra chơi. Và cũng chỉ cần giờ ra chơi ngắn ngủi như vậy thôi, nó đã biết lí do tại sao Bạch hay khóc.

“Bạn ấy yếu đuối quá, bị mọi người nói như vậy thôi mà cũng khóc. Mình bị hoài, nghe nhiều người nói như vậy nhưng mình cũng đâu có khóc. Chắc bạn đó buồn hơn mình…”

Nghĩ vậy, Viện liền đi tới chỗ Bạch, nó nói:

_Nếu bạn là một người kiên cường, chẳng bao giờ lại ngồi đây khóc một mình thế này.

Nó chẳng biết Bạch có nghe lời nó không, vì nó thấy Bạch không phải là người kiên cường.

_Tui chẳng phải là người kiên cường, nhưng chỉ cần không khóc thì tui thành người kiên cường à ?

Nó không ngờ Bạch lại thích làm người kiên cường. Vì thế nó rất vui, nó cười và nói:

_Bạn đừng khóc nữa nha !

Và Bạch đã cười, không hiểu sao nó lại cảm thấy vui.

Nó thích chơi với Bạch, nó thích thấy Bạch cười, nó không muốn Bạch buồn. Vì thế mà khi nó có chuyện buồn, nó không hề nói với Bạch, nó sợ Bạch sẽ lại buồn giùm nó giống như những lúc nó buồn cùng chuyện buồn của Bạch. Và cũng vì vậy mà khi nghe tin nó sẽ đi nước ngoài, không còn ở bên Bạch nữa, nó đã giấu Bạch. Nó ôm nỗi buồn ấy một mình vào những ngày cuối cùng chơi với Bạch, để rồi ra đi không một lời từ biệt trước. Nó nghĩ nếu không cho Bạch biết thì tốt hơn, như vậy thì “khi nỗi đau đến quá bất ngờ, con người ta thường vững vàng hơn để vượt qua”. Nhưng khi nó trở về, nó lại cảm thấy hối hận vì việc ấy. Đáng lẽ ra nó không nên ra đi lặng lẽ như vậy, đáng lẽ nó phải nói với Bạch, khuyên Bạch sống tốt hơn khi không có nó. Nếu việc đó xảy ra, Bạch sẽ không phải là con người lạnh lùng như bây giờ, sẽ không phải sống khép mình như vậy. Bây giờ, nó không dám nhận Bạch vì không muốn làm Bạch một lần nữa phải đau khổ. Bởi vì nó chỉ ở trong nước thêm hai tháng nữa thôi, sau đó, nó sẽ phải đi xa một lần nữa. Nó không muốn thân với Bạch để rồi lại ra đi, lại hối hận và lại chờ mong.

☆ snow flowers ☆
19-09-2009, 01:27 AM
3. “Hãy nói chuyện đi, hãy mở lòng mình đi,…”

Giờ ra chơi, ai cũng đã ra khỏi lớp, chỉ còn lại một vài người ngồi ôn bài cho môn tiếp theo. Trong số đó có tôi và Viện. Nhưng sao tôi lại không thể mở miệng nói chuyện với Viện được. Hẳn là do trong mười năm nay, tôi đã không bao giờ nói, nên điều ấy đã thành một thói quen, thói quen im lặng.

_Bạch nè, sao bạn cứ mãi im lặng vậy ?

Mở tròn mắt, tôi nhìn qua Viện. Tôi cảm thấy câu nói ấy như là một lời trách móc nhưng ẩn chứa những lời động viên, an ủi và quan tâm tôi. Sao mà giống thế, giống y như cảm giác khi nhỏ, lúc Viện hay an ủi tôi…

_Đừng nhìn mình như thế chứ! Bạn hãy nói chuyện gì đi, chuyện gì về bạn í, hay về trường cũng được. Ở nước ngoài, học sinh bên đó hay hỏi về những người nổi tiếng trong trường lắm. Mà trường mình có ai nổi tiếng như vậy không ?

_Không biết.

_Ôi, bạn không biết thì ai biết chứ.

_Hỏi mấy người kia kìa!

Tôi chỉ những người còn ở lại trong lớp.

_Bạn không nói thì thôi.

_Đã bảo là không biết rồi mà.

_Bạn biết…

_Không…

Cứ thế, ai đứa cứ giằng qua giằng lại, vui lắm. Ơ, tôi vui sao, tôi biết vui sao? Thật lạ, chắc là cảm giác ảo thôi, tại tôi lại nhớ đến chuyện cãi cọ với Viện khi nhỏ đấy ! Chuông vào lớp reng lên, bọn tôi vội vàng xem lượt lại bài cũ, vì giáo viên môn này khó lắm, phải ghi đúng từng câu chữ mới được. Và bất ngờ, tôi bị gọi tên. Ôi, thật hên, may mà tôi đã học kĩ bài này. Cô ấy cho tôi tám điểm, cái điểm khảo miệng cao nhất lớp từ trước tới giờ. Một phần do tôi hiểu bài, và một phần vì tôi là học sinh giỏi của lớp. Mọi thầy cô đều có cái nhìn tốt về tôi, và đó là lợi thế của tôi. Nhưng đồng thời đó cũng là lí do tôi bị ghét nhiều hơn.

_Nhà giàu nên thầy cô để ý chứ gì, không công bằng.

_Nếu thấy không công bằng thì cứ cố mà học được như tôi đi, lúc đó mới có tư cách nói như vậy.

Tôi đã buông ra câu nói ấy vào giờ chuyển tiết, khi cô đã ra khỏi lớp. Và dĩ nhiên đó không phải lỗi của tôi, là do bọn họ cả mà thôi.

_Chứ không phải lấy tiền mà làm cái chuyện ấy à, đừng tưởng không ai biết nhé.

_Chuyện ấy là chuyện gì ?

Tôi gào lên. Tôi đã không còn bình tĩnh nữa. Tôi không còn là con người trầm lặng như xưa nữa.

Viện đang mở to mắt nhìn tôi, ngạc nhiên. Và tôi bỗng đau lòng, bỗng muốn khóc nhưng tôi không thể khóc.

_Thôi đi, mấy bạn đừng nói nữa, thầy vào rồi kìa.

Viện nói giúp tôi hả, nhưng tôi đâu cần, tôi không cần Viện quan tâm nữa.

_Cứ để họ nói những gì họ muốn nói, thầy vào thì đã sao!

Bọn họ dường như thấy tôi không nhượng bộ nữa nên đã không nói tiếp mà về chỗ ngồi.
Vừa lúc đó, thầy vào.

_Bạn sao vậy, đừng nên chấp nhất với họ, bạn mà cứ xử sự như vậy thì họ chỉ thêm coi thường mình mà thôi. Cứ thật bình thản thử coi, rồi bạn sẽ thấy những chuyện ấy chỉ đáng hạt cát mà thôi.

Hạt cát ư ? Không thể nào đâu, nó không còn là chuyện bình thường như tôi đã từng nghĩ hồi nhỏ. Mà bây giờ, tôi đang phải đối mặt với nó, như một điều gì thật đáng sợ.

_Không biết thì đừng có nói, bạn nói nhiều ghê, không thấy mệt hả ?

Im lặng, Viện không nói nữa mà quay lên nghe giảng bài. Nhưng hình như còn kèm theo một tiếng thở dài nữa. Biết làm sao được, tôi đã thay đổi rồi.

Bạn post tên tác giả lên bạn nhé! - Mod: sasa

☆ snow flowers ☆
29-09-2009, 06:54 AM
Không phải, bài này là mình viết cơ, nên ko để tác giả, thông cảm chưa nói trước, xin lỗi... ^^

-----------------------

4. Nội tâm.

Bạch đã thay đổi rất nhiều rồi nhỉ. Làm sao cho Bạch hiểu được đây, làm sao để Bạch thấy rằng cuộc đời còn nhiều niềm vui lắm. Nếu không, suốt đời Bạch sẽ phải sống nội tâm như vậy, không bao giờ mở lòng mình lên được. Sống như vậy đau khổ biết bao nhiêu!!!

Mình phải làm sao đây, mình không thể nói cho Bạch biết được sự thật ấy. Nhưng không nói, Bạch sẽ không bao giờ tin lời mình nữa, mình đã dối Bạch một thời gian dài rồi. Còn nếu nói ra, biết đâu khi mình đi, Bạch sẽ thấy cô đơn hơn. Chẳng thà cứ để Bạch quen với cuộc sống như vậy đi.

Liệu có cách nào để Bạch không phải đau khổ mà vẫn sống vui vẻ ? Mình phải nghĩ ra cách, chỉ còn nửa tháng nữa thôi.


---0---0---

Ôi, thật buồn! Hôm nay chẳng hiểu sao Viện lại nghĩ học, thường thì hắn nghiêm túc lắm mà, kỉ luật đối với hắn quan trọng lắm. Ơ, hay là hắn bị bệnh, chỉ có vậy thì hắn mới nghỉ thôi. Nhưng mình làm sao mà đi thăm hắn được. Đúng vậy, mình đâu còn là con người ngày xưa.

Lại nữa, sắp có chuyện gì rồi đây. Con nhỏ hay gây sự với mình đang đi đến đây, còn nhìn mình trân trân nữa chứ. Thôi kệ, thích thì gây, hôm nay mình cũng buồn muốn chết.

_A, bạn Bạch nè… Hôm nay bạn rảnh không, khi siêu thị với bọn mình cho vui nha ?

Trời, tôi có nghe lầm không vậy. Từ xưa tới giờ có khi nào nó nói với tôi như vậy. Đã thế, nó còn nói ấp úng, nhẹ nhàng, không còn là con nhỏ Hương tôi ghét cay ghét đắng nữa.

_Mấy người tính làm trò gì vậy ? - Tôi nói.

Bỗng nhỏ Hương tiến gần đến tôi, để một tờ giấy lên bàn tôi rồi nói nhanh :

_Vậy nha, lúc ba giờ chiều, bọn mình đợi bạn ở cổng siêu thị gần trường, bạn đâu có bận giờ đó phải không ?

Nói rồi nó chạy về chỗ của mình. Tôi mở tờ giấy ra xem, trong đó ghi:

“Cho tụi mình xin lỗi Bạch chuyện từ trước tới giờ. Tại tụi mình không thấy bạn để ý đến ai cả, cứ nghĩ bạn chảnh, ỷ là nhà giàu nên không thèm nói chuyện với ai. Nhưng bây giờ mình mới biết bạn không như vậy. Bạn nhút nhát nên bạn không nói chuyện. Bạn cũng đã từng đau khổ vì nhà mình giàu, nguyên nhân cũng là do những người như tụi mình. Không biết gì mà cũng chì chiết bạn, nói những điều không nên. Tại tụi mình muốn bạn đừng chảnh nữa đó, xin lỗi nha. Đồng ý đi chơi với tụi mình nghe!”

Tôi xém chút là xỉu ngay tại chỗ. Bởi vì từ trước tới giờ, chưa có ai nói với tôi những lời lẽ như thế, hơn nữa lại là bạn cùng lớp. Tôi không hiểu tại sao họ lại thay đổi như vậy, tại sao họ biết được chuyện ấy? Và người nào đã nói cho họ biết, là ai vậy ?

Ra về, tôi tìm Hương để hỏi chuyện. Nhưng lạ quá, sao tôi soạn đồ nhanh lắm mà vẫn không kịp Hương. Do đó tôi không thể biết được chuyện gì đang xảy ra. Và tôi đành phải đến chỗ hẹn xem sao, nếu họ có giở trò thì tôi sẽ không để họ toại nguyện đâu.

Ba giờ chiều, tôi đã có mặt tại cổng siêu thị. Nhìn quanh nhìn quất chẳng thấy ai, tôi nghĩ mình mắt bẫy bọn nó nữa rồi, ngu thật. Nhưng không phải như vậy, tôi nghe tiếng Hương gọi :

_Bạch ơi, ở đây nè !

Nhìn ra đằng sau, tôi thấy một tốp người gần mười đứa, mà hình như có cả Viện nữa, tôi nhìn nhầm chăng ?

Nhưng không lầm, là Viện thật. Chuyện này là sao ?

_Bọn mình đợi Bạch lâu lắm đó, bộ sợ không dám tới hả ?

Tên Viện nhiều chuyện, vậy mà mình cứ tưởng hắn bị bệnh, ngốc thiệt.

_Mắc chi phải sợ, ma tôi còn không sợ nữa là người.

_A, nhắc mới nhớ, đi siêu thị xong bọn mình vào ngôi nhà ma ở công viên chơi, dám không mấy bồ ?

_Ok !

Cả đám nháo lên, ồn thiệt. Hình như tôi không thích cái ồn ào như vậy.

Đám này toàn là những đứa trong lớp khi trước rất ghét tôi, sao hôm nay hiền dữ vậy ta ?

Tôi kéo Hương ra chỗ khác, hỏi nó :

_Chuyện này là sao, nói rõ tôi biết đi !

_Không được, nếu bạn muốn biết thì hôm nay phải chơi cho vui đó, sau đó muốn biết gì thì mình nói hết cho bạn nghe.

_Không được, tôi…

Hương không đợi tôi nói hết câu, kéo tôi vào trong siêu thị với tụi bạn.

Tôi nói nhỏ với Viện, khi ấy đang đi gần tôi :

_Cái gì vậy, bạn bày trò này ra hả ?

_Bí mật, chơi xong rồi biết.

Nói rồi, hắn chạy tọt vào trong đám, không lẽ sợ tôi chất vấn à ?

Tới gian hàng đồ lưu niệm, Hương kéo tay tôi vào đó, mặc cho tụi bạn đang đi chỗ khác. Và giờ chỉ còn tôi và Hương.

_Bạch ơi, cái cột này hợp với bạn ghê, thích không ?

Tôi “ờ”đại chứ chẳng biết gì cả, xưa nay tôi đâu phải mua mấy đồ này, người ta cho quá trời mà xài không hết nữa kìa.

_Cô ơi, bán con cái này.

Hương mua cái cột mà nó hỏi tôi thích không, đúng là đang chọc tôi mà.

_Gói lại cho con luôn nghe cô.

_Tặng quà cho ai hả ? – Tôi hỏi.

_Bí mật.

Xì, bí mật mới sợ. Tặng bạn thì nói đại cho rồi, nhờ tôi tư vấn thì nói thẳng cho rồi, mất thì
giờ quá.

_Mình tặng cho Bạch nè!

Ơ, thiệt không vậy ? Hay nhờ tôi trả tiền ?

_Ờ, cho gởi tiền.

_Bạn làm cái gì vậy, mình tặng bạn chứ đâu phải lấy tiền, bạn tưởng tiền chỉ bạn là có thôi hả ?

Ơ, Hương khóc, nhưng tôi đâu cố ý làm thế. Tôi dường như không hiểu con người…

_Cho tôi xin lỗi, do tôi không biết và tôi không hiểu bạn tặng tôi vì lẽ gì ?

_Món quà này coi như là quà làm hoà, bạn nhận nha. Nếu bạn không nhận cũng được. Nếu bạn vẫn còn ghét mình cũng chẳng sao, miễn bạn đừng buồn nữa là mình vui rồi. Mình muốn chuộc lại lỗi lầm kia.

Hương nói xong rồi trầm ngâm như đang chờ đợi điều gì. Không lẽ chờ câu trả lời của tôi. Nhưng tôi không biết phải nói sao cả, tôi bây giờ chẳng còn biết ai tốt, ai xấu. Những giọt nước mắt của Hương dường như đã thuyết phục tôi, tôi nói với Hương mà như nói với chính mình :

_Không lẽ đây là sự thật, không lẽ tôi đã không còn bị mọi người ghét nữa. Tôi có thể có được bạn bè ư ?

_Đương nhiên là được rồi, sống thì ai mà chẳng có bạn bè chứ !

Giật mình, tôi quay lại thì thấy Viện cùng những người bạn trong lớp. Họ đang cười với tôi, với tôi đấy ư ?

_Bây giờ mọi người hiểu nhau rồi ha, đi chơi thôi nào! - Viện cười, nói.

_Ừ, đi ngôi nhà ma đi.

Viện nháy mắt với tôi, kéo tôi đi.

_Để xem bạn Bạch không sợ ma có đúng không đây ?

_Đúng sao không, không tin “cá” thử nhé! – Tôi hào hứng, điều mà xưa nay có lẽ chưa bao giờ tôi trải qua.

_Chơi luôn, mấy bạn làm chứng nha, mình với Bạch đây cá thử xem, ai thua đãi một chầu kem.

Rồi cả bọn kéo nhau đến đó, “nhưng ngươi sẽ thua đấy, Viện à, he he…”

Nói thiệt là chưa bao giờ tôi vui được như vậy. Khi vào ngôi nhà ma, cả bọn đã đi đằng sau lưng tôi. Bọn nó sợ đến nỗi không dám xung phong đi trước, rồi còn hét lên nữa chứ ^^. Duy chỉ có một đứa, tên Viện đáng ghét, là cứ giành đi trước. Tôi sẽ không để hắn thắng đâu. Gần đến cổng, tôi chạy ù một mạch ra ngoài, thế là tôi thắng.

_Giờ thì bạn Viện đáng kính phải bao một chầu nhé!

_Ok, nói là giữ lời à.

Tối đó về, tôi cứ cười thầm một mình, thiệt chưa bao giờ tôi hạnh phúc như vậy. Ước gì tôi sẽ mãi được như vậy thì thích biết bao. Nhưng tôi biết, chuyện này sẽ không bao giờ kéo dài được đâu, vì gia đình tôi…

_Xuống ăn cơm tối, cô Bạch!

_Dạ, dì đừng gọi con là “cô” nữa, được không dì năm ?

_Không được, dì bị ông bà chủ la chết.

Tôi buồn thỉu, đi xuống nhà, không muốn ăn cơm tí nào.

_Hồi chiều đi đâu chơi vậy con ?

Biết ngay mà, không hỏi là không chịu nổi đâu.

_Dạ, con đi với Viện mua sách.

_Ừ, Viện thì được, con đừng chơi với nhiều người lạ, không tốt đâu.

Tôi nào biết được cái “tốt” và “không tốt” mà ba mẹ nói tới. Tôi chỉ biết rằng ba mẹ chỉ
quan tâm đến công việc của họ mà thôi, có bao giờ ba mẹ để ý đến tâm trạng của tôi, và có bao giờ ba mẹ chịu nghe những tâm sự của tôi. Tôi đang bị những tâm sự ấy đè trong lòng, đè đến nỗi cả trong những giấc ngủ của tôi cũng không bao giờ được yên. Tôi cứ luôn bị thức giấc bởi những ác mộng. Những khi ấy tôi lại muốn khóc, tôi lại rất muốn được tâm sự với ai đó, nhưng tôi không có bạn. Ba mẹ có hiểu không, ba mẹ có biết mình đã mang lại niềm đau cho tôi. Tôi ước gì tôi được chọn lựa…