-Phù Du-
06-09-2009, 06:06 PM
Tác giả: Phù Du
Thể loại: giả tưởng
Giới hạn: K+
Tình trạng: đang làm việc
Cảnh báo: none
A/N: _ _” đây là cái mặt của tớ!
---------------------------------
http://mp3.zing.vn/mp3/nghe-bai-hat/Pass-It-On-Bob-Marley.IWZE8ZCB.html
Nghe cho vui thôi nhé!
---------------
Có một cách để đi xuyên qua thời gian, đến tương lai hay là trở về quá khứ….
Có một cách bí mật để sửa chữa những sai lầm….
Cũng như một lần quay trở lại
Định mệnh con người được sửa đổi hay là sửa đổi thời gian?
------------------
[Một]
Trời mùa thu
Lá bay xào xạc
Lác đác vài con nai tơ đang ngồi mơ màng dưới gốc cây
Nai tơ còn mơ về chuyện tình yêu
“Wey! Mơ màng gì đấy?”
“Hả?”
“Tao hỏi mày mơ màng cái gì đấy?”
“Ơ…có mơ màng gì đâu!”
“Xạo! Nhìn cuốn Văn học trên tay mày kìa!”
“À…ờ thì học cách đọc ngược xíu mà!”
“Dẹp đi mày! Xích ja ngồi coi!”
“Ờ…”
Huyên cười một cách hiền từ. Ừ từ cái tên của con nhỏ ấy thôi là cũng đủ thấy nó hiền đến mức nào, vừa hiền lại vừa mơ mộng lãng đãng làm sao ấy! Chắc cũng cái gốc người Huế mà con nhỏ có cái tên cực kỳ lãng mạn Điệp Tuyền Huyên. Mới nghe tên nó chắc thấy buồn cừơi lắm, mà nghe kỉ lại mới cảm thấy trong lòng dâng lên cảm giác nhẹ lâng lâng. Tuyền Huyên, nụ cười của nó cũng nhẹ lâng lâng như cái tên của nó vậy!
“Haiz…..”
“Gì thế? Bộ có nhân vật nào trong cuốn đó chết hả mày?”
“Đâu có!”
“Chứ làm sao mà thở dài! Nhớ người yêu hả?”
“Đâu có!”
“Nhớ anh chàng ca sĩ của mày chứ gì?”
“Không có mà!”
Mặt con nhỏ đỏ lên! Thiệt tình nó là đứa không giỏi giấu diếm cho lắm!
“Mày với hắn ta sao rồi?”
“Ừm…thì đâu có sao”
“Hắn ta vẫn nói là giữ bí mật chuyện của mày chứ gì!”
“Thì người ta là ca sĩ nổi tiếng mà!”
“Nổi tiếng! Ừ ha…nổi tiếng hay là vẫn đang tiếp tục trăng hoa với mấy cô người mẫu đẹp đẹp đóng chung?”
Huyên im lặng, cái im lặng bình thừơng mà Phương vẫn thường thấy khi nhắc về chuyện sKing. sKing, một tên đáng chết nhất trên đời, ít ra là đối với Phương thì là như thế!
“Ừm…tao nghĩ chuyện đó thì không sao cả! Với lại, được quen với sKing đã là tốt lắm rồi!”
“Mày thích gì trong con người hắn chứ hả?”
“Ừm…thích là không giới hạn mà!”
“Tao chịu mày thôi!”
Huyên lại cười, không biết bao giờ Phương mới không còn phải thấy nụ cười thoáng chút buồn của nhỏ bạn như thế này nữa…..
“A…chiều nay tao phải đưa đồ ăn đến cho sKing”
“Tao đi với! Nhé, lần này cho tao đi với mà! Tao muốn nhìn thẳng mặt tên sì King đó ra sao!”
“Chẳng phải lúc trước sKing có ngỏ lời với mi sao?”
“Ủa có hả?”
Phương ngơ ngác nhìn theo bóng Tuyền Huyên đổ dài. Nó không nhớ sKing là ai, cũng có thể là người nó quen, hoặc không. Nói chung lại là nó không nhớ được, vì từ trước tới giờ những người ngỏ lời với nó có mấy ai để lại ấn tượng gì đâu.
“Ê chờ tao với!”
Phương vội vàng chạy đuổi theo
“Mày chậm chạp quá đi!”
Nó thấy trong nắng có cái nheo mắt của Huyên. Không biết nó có hạnh phúc không nữa, vì lúc nào cũng thấy con bé ấy mỉm cười. Mà nụ cười ấy vô vị như cái thứ gì ấy…
…nó không biết nữa…
(Cont)
Thể loại: giả tưởng
Giới hạn: K+
Tình trạng: đang làm việc
Cảnh báo: none
A/N: _ _” đây là cái mặt của tớ!
---------------------------------
http://mp3.zing.vn/mp3/nghe-bai-hat/Pass-It-On-Bob-Marley.IWZE8ZCB.html
Nghe cho vui thôi nhé!
---------------
Có một cách để đi xuyên qua thời gian, đến tương lai hay là trở về quá khứ….
Có một cách bí mật để sửa chữa những sai lầm….
Cũng như một lần quay trở lại
Định mệnh con người được sửa đổi hay là sửa đổi thời gian?
------------------
[Một]
Trời mùa thu
Lá bay xào xạc
Lác đác vài con nai tơ đang ngồi mơ màng dưới gốc cây
Nai tơ còn mơ về chuyện tình yêu
“Wey! Mơ màng gì đấy?”
“Hả?”
“Tao hỏi mày mơ màng cái gì đấy?”
“Ơ…có mơ màng gì đâu!”
“Xạo! Nhìn cuốn Văn học trên tay mày kìa!”
“À…ờ thì học cách đọc ngược xíu mà!”
“Dẹp đi mày! Xích ja ngồi coi!”
“Ờ…”
Huyên cười một cách hiền từ. Ừ từ cái tên của con nhỏ ấy thôi là cũng đủ thấy nó hiền đến mức nào, vừa hiền lại vừa mơ mộng lãng đãng làm sao ấy! Chắc cũng cái gốc người Huế mà con nhỏ có cái tên cực kỳ lãng mạn Điệp Tuyền Huyên. Mới nghe tên nó chắc thấy buồn cừơi lắm, mà nghe kỉ lại mới cảm thấy trong lòng dâng lên cảm giác nhẹ lâng lâng. Tuyền Huyên, nụ cười của nó cũng nhẹ lâng lâng như cái tên của nó vậy!
“Haiz…..”
“Gì thế? Bộ có nhân vật nào trong cuốn đó chết hả mày?”
“Đâu có!”
“Chứ làm sao mà thở dài! Nhớ người yêu hả?”
“Đâu có!”
“Nhớ anh chàng ca sĩ của mày chứ gì?”
“Không có mà!”
Mặt con nhỏ đỏ lên! Thiệt tình nó là đứa không giỏi giấu diếm cho lắm!
“Mày với hắn ta sao rồi?”
“Ừm…thì đâu có sao”
“Hắn ta vẫn nói là giữ bí mật chuyện của mày chứ gì!”
“Thì người ta là ca sĩ nổi tiếng mà!”
“Nổi tiếng! Ừ ha…nổi tiếng hay là vẫn đang tiếp tục trăng hoa với mấy cô người mẫu đẹp đẹp đóng chung?”
Huyên im lặng, cái im lặng bình thừơng mà Phương vẫn thường thấy khi nhắc về chuyện sKing. sKing, một tên đáng chết nhất trên đời, ít ra là đối với Phương thì là như thế!
“Ừm…tao nghĩ chuyện đó thì không sao cả! Với lại, được quen với sKing đã là tốt lắm rồi!”
“Mày thích gì trong con người hắn chứ hả?”
“Ừm…thích là không giới hạn mà!”
“Tao chịu mày thôi!”
Huyên lại cười, không biết bao giờ Phương mới không còn phải thấy nụ cười thoáng chút buồn của nhỏ bạn như thế này nữa…..
“A…chiều nay tao phải đưa đồ ăn đến cho sKing”
“Tao đi với! Nhé, lần này cho tao đi với mà! Tao muốn nhìn thẳng mặt tên sì King đó ra sao!”
“Chẳng phải lúc trước sKing có ngỏ lời với mi sao?”
“Ủa có hả?”
Phương ngơ ngác nhìn theo bóng Tuyền Huyên đổ dài. Nó không nhớ sKing là ai, cũng có thể là người nó quen, hoặc không. Nói chung lại là nó không nhớ được, vì từ trước tới giờ những người ngỏ lời với nó có mấy ai để lại ấn tượng gì đâu.
“Ê chờ tao với!”
Phương vội vàng chạy đuổi theo
“Mày chậm chạp quá đi!”
Nó thấy trong nắng có cái nheo mắt của Huyên. Không biết nó có hạnh phúc không nữa, vì lúc nào cũng thấy con bé ấy mỉm cười. Mà nụ cười ấy vô vị như cái thứ gì ấy…
…nó không biết nữa…
(Cont)