(._.) LONELY (._.)
02-09-2009, 08:44 AM
Lâu lắm ùi mới lại zô 4rum viết bài haizzzzzzzz.Mấy ngày hum nay mưa nhìu quá mà cứ mưa là mình lại nhớ, nhớ về ấy nhớ về cái j` đó xa xăm, nhớ về cái j` đó đã thuộc về quá khứ. Nếu bít vậy thì còn nhớ làm gì nhể? Ta biết rằng cố quên là sẽ nhớ nên dặn lòng cố nhớ để mà quên. Ấy thế mà cố nhớ thì lại càng nhớ. Có quên đc đâu.
Ngày trc' khác mỗi lúc mưa thấy ấm áp thấy dễ chịu và thanh thản vô cùng. Còn bi h mưa thấy thật lạnh lùng và đáng ghét. Mưa - buồn và nhớ.
CÓ lẽ tất cả đã kết thúc. Một cái kết thúc hoàn hảo như lúc ban đầu. Ko bất ngờ lắm, ko ngỡ ngàng lắm nhưng buồn và đau vô cùgn. Ko biết không hiểu. Chính mình là người đặt dấu chấm cho mọi chuyện thế mà... Lại đau cái cảm giác đau mà lần đầu tiên cảm nhận đc. Ko diễn tả nổi. Khóc cũgn khóc nhiều lắm, khóc thầm mỗi khi đêm về, khóc nức nở khi ai đó vô tình nhắc đến quá khứ.
Có những người pải chịu những nỗi đau còn lớn hơn lớn hơn gấp nhìu lần so với mình nhưng họ khác. Họ có thể đg đầu với tất cả. Còn mình thì sao? Yếu đuối và hèn nhát quá. Tại sao? Tại sao nhỉ? Có những câu hỏi sẽ chẳng bao h tìm đc lời giải đáp. Phải chăng lần này cũng vậy....
Tớ và ấy thực sự đã kết thúc nhưng sao chẳng thể tự bc' ra khỏi cuộc sống của nhau. Hãy quên đi như chưa từng quen biết. Hãy ra đi thật nhẹ nhàg và bình yên như khi lúc mình đến vậy. Tớ đã cố đã cố gắng rất nhìu nhưng thực sự sự quan tâm của ấy lại làm tớ ko thể dứt ra nổi. Tớ sợ ấy đau lòng sợ ấy buồn sợ ấy thấy áy náy hay thực ra tớ đang lo sợ cho chính bản thân tớ. Tớ sợ nếu mất ấy tớ ko thể vực dậy đc? Tớ sợ nếu một ngày ko còn ai đó quan tâm tớ nữa, tớ sẽ yếu đuối và chẳng làm đc j` hết? Có những sự thật mà tớ ko thể biết đc...
Tớ là con người của lý trí vậy mà lần này đây tớ lại để cho tình cảm sai khiến mình. Tớ đã nhầm tớ đã quá tự tin vào bản thân mình để h đây sự thật phũ phàng quá.
Tớ bít làm gì nhỉ? Mưa - Lạnh tớ lại nhớ ấy....:rain::rain::rain::rain:
Ngày trc' khác mỗi lúc mưa thấy ấm áp thấy dễ chịu và thanh thản vô cùng. Còn bi h mưa thấy thật lạnh lùng và đáng ghét. Mưa - buồn và nhớ.
CÓ lẽ tất cả đã kết thúc. Một cái kết thúc hoàn hảo như lúc ban đầu. Ko bất ngờ lắm, ko ngỡ ngàng lắm nhưng buồn và đau vô cùgn. Ko biết không hiểu. Chính mình là người đặt dấu chấm cho mọi chuyện thế mà... Lại đau cái cảm giác đau mà lần đầu tiên cảm nhận đc. Ko diễn tả nổi. Khóc cũgn khóc nhiều lắm, khóc thầm mỗi khi đêm về, khóc nức nở khi ai đó vô tình nhắc đến quá khứ.
Có những người pải chịu những nỗi đau còn lớn hơn lớn hơn gấp nhìu lần so với mình nhưng họ khác. Họ có thể đg đầu với tất cả. Còn mình thì sao? Yếu đuối và hèn nhát quá. Tại sao? Tại sao nhỉ? Có những câu hỏi sẽ chẳng bao h tìm đc lời giải đáp. Phải chăng lần này cũng vậy....
Tớ và ấy thực sự đã kết thúc nhưng sao chẳng thể tự bc' ra khỏi cuộc sống của nhau. Hãy quên đi như chưa từng quen biết. Hãy ra đi thật nhẹ nhàg và bình yên như khi lúc mình đến vậy. Tớ đã cố đã cố gắng rất nhìu nhưng thực sự sự quan tâm của ấy lại làm tớ ko thể dứt ra nổi. Tớ sợ ấy đau lòng sợ ấy buồn sợ ấy thấy áy náy hay thực ra tớ đang lo sợ cho chính bản thân tớ. Tớ sợ nếu mất ấy tớ ko thể vực dậy đc? Tớ sợ nếu một ngày ko còn ai đó quan tâm tớ nữa, tớ sẽ yếu đuối và chẳng làm đc j` hết? Có những sự thật mà tớ ko thể biết đc...
Tớ là con người của lý trí vậy mà lần này đây tớ lại để cho tình cảm sai khiến mình. Tớ đã nhầm tớ đã quá tự tin vào bản thân mình để h đây sự thật phũ phàng quá.
Tớ bít làm gì nhỉ? Mưa - Lạnh tớ lại nhớ ấy....:rain::rain::rain::rain: