ngôi sao
10-08-2009, 02:02 AM
...Đà Lạt ...
Vẫn vậy, lạnh. Chắc hẳn không gian vẫn mang màu trắng , mờ ảo. Nó đã rời xa nơi này một năm rồi, sao thấy xa lạ quá. Nó thấy bị lạc lõng giữa thế giới này. Hay do lòng nó không ở đây?!?
" - Nguyên buồn lắm. Cả mấy tháng nay nó như người vô hồn. Không còn thấy nó cười nói nữa. Hết giờ học là nó chạy ngay đến bãi cỏ sau trường. Nó như tách biệt ra khỏi mọi người. Ai thấy cũng buồn cho nó..._hải kể.
-....................
- Hay em xin papa và mama sang Đài Loan đi. Tình trạng này kéo dài chắc sớm muộn gì nó cũng vào viện tâm thần .
-...........
-Chi Quân. Em nói gì đi .
-Em biết nói gì đây hả anh? Em cũng buồn lắm chứ. NHưng còn có thể làm gì khác được nữa. Mặc dù papa đã nguôi giận nhưng chắc chắn papa không đồng ý cho em quay lại đó đâu. Với lại.........
-Sao?
-Với lại em bị mù, quay lại đó cũng không làm được gì cả. Em chỉ là gánh nặng cho mọi người thôi.
-Chi Quân.......
-Anh đừng nói gì cả. Anh nhớ giữ sức khoẻ. Cho em giử lời hỏi thăm đến mọi người . Em cúp máy đây ."
Nó nhớ lại cuộc nói chuyện giữa nó và anh Hải mà càng thêm đau lòng. Nó biết Nguyên đau khổ chứ, nhưng nỗi đau đó có bằng nỗi đau mà nó đang gánh chịu không? Từng giọt nước mắt lăn dài trêm má nó. Nước mắt hay máu nó. Trái tim nó đang rỉ máu....
Nó rất muốn quay về Đài Loan, nhưng không thể. Ở đây, papa và mama cố sức chữa trị cho nó, nhưng không được. Có lẽ nó sẽ mù suốt đời.
Ngày lại trôi qua, nó cứ tiếp tục sống , nó sống vì papa, mama, vì anh Hải, vì mọi người và vì hắn. Nhưng đó chỉ là cái xác thôi, tâm hồn nó đã đi đến một nơi rất xa, một nơi tối đen. Tâm hồn nó đến đó ngay từ cái giây nó biết nó bị mù, ngay từ lúc nó quyết định nói ra những lời nói đó với hắn .
------------------------------------------------------------------------
.............Đài Loan...............
-Mày có thôi ngay tình trạng này không?Mày làm vậy có biết mọi người buồn lắm không? Tao chắc chắn Chi Quân cũng không muốn mày như vậy đâu_ Khánh nói
-...........
- Đúng vậy anh Nguyên, anh trở lại bình thường đi. Anh cứ như vậy, Chi Quân mà biết sẽ buồn lắm_ Nhi nói
-.................
-Mày nói gì đi. Sao im lặng vậy _ Vỹ bực tức nói.
-Thôi, nghe anh nói đây_Hải đột ngột xen vào
-Anh vừa gọi điện cho Chi Quân_ không ai nói gì , Hải nói tiếp_ Nó giử lời hỏi thăm đến mọi người, và ....cậu, Nguyên, nó nói cậu hãy chấm dứt tình trạng này đi. Đừng vì nó mà làm mọi người buồn, lo lắng cho cậu .
-NHưng............_cuối cùng hắn cũng chịu mở miệng
-Không nhưng gì cả. Tôi biết cậu sẽ không quên được nó. Tôi hiểu cậu đau khổ lắm chứ. NHưng cậu có biết nó cũng đau lắm không. Sở dĩ nó ra đi vì nó không muốn làm gánh nặng cho cậu , nó muốn cậu được hạnh phúc. Nó yêu cậu, cậu có biết không? _Hải bực tức nói lớn.
-Anh....... anh nói sao? Chi Quân yêu em ư? Chi Quân không muốn làm gánh nặng cho em?_hắn hoảng hốt hỏi
-Đúng vậy. Chi Quân không cho tôi nói ra chuyện này, nhưng.... tôi thấy quá mệt mỏi rồi. Tôi phải nói ra. Hằng ngày tôi nghe ba mẹ tôi kể, tôi đau lắm. Suốt ngày nó cứ ở trong phòng, im lặng. Tôi biết nó đang nghĩ về cậu. Tôi biết nó đau lắm, còn hơn cậu gấp trăm ngàn lần. Tôi không muốn thấy em tôi như vậy mãi, và cậu cũng vậy. Cậu .........hãy quyết định đi, cậu sẽ ở đây tìm hạnh phúc mới hay đi tìm nó ?
-................................
-Tôi cho cậu một ngày để suy nghĩ_ nói rồi Hải bỏ đi.
-Nguyên, mày đi tìm Chi Quân đi, nhanh lên
-Anh Nam nói phải đấy, sang Việt Nam ngay đi _Băng hối hắn
-................
-Các cậu im đi. Đây là lúc Nguyên cần suy nghĩ lại tình cảm của mình dành cho Chi quân. Để cho Nguyên suy nghĩ đi_long nói.
-Thôi được , suy nghĩ kỹ đi Nguyên, chúng tôi tin cậu sẽ tìm Chi Quân, sẽ sớm thôi. Cậu yêu Chi Quân_ Khánh nói rồi kéo tất cả ra ngoài.
Mưa, từng giọt mưa rơi.
Mưa cứ rơi một cách vô tình, mưa làm ướt, ướt tất cả.
Mưa làm dịu đi nỗi nhớ nhung, vết nức trong tim.
Quyết định, cuối cùng hắn cũng tìm ra đáp án cho mình.....
- Chi Quân, anh xin lỗi em................
Một buổi sáng đẹp trời, nó lại ngồi đó, lắng nghe tiếng suối chảy, tiếng chim hót, để mặc cho trái tim rỉ máu.
Từ lúc về Việt Nam , nó ít nói, cú lầm lì một mình( coi chừng trầm cảm đó cưng)
Cạnh
-ai đó?
-..........
-Sao tôi hỏi không trả lời. Đừng có chơi trò lén lút như vậy _nó bực mình quát lớn
-hmmmmm_có cái gì đó mềm bịt vào mũi nó_ thuốc...... thuốc mê?
-ư !!!_nó tỉnh dậy , toàn thân ê ẩm, đau quá.
Nó đang bị trói bởi một sợi dây thừng . Chắc hẳn nơi này tối và ít người qua lại lắm nên mới có mùi ẩm ướt .
-Đây là đâu?
-Tỉnh rồi hả cô em?_ có giọng nói lạ cất lên
-Các người là ai? Sao lại bắt tôi ? Thả tôi ta!!!!!!!!!!!!!!!
-Làm gì mà dữ vậy cô em, bọn anh được thuê để bắt cô em đấy.
-Thuê? Ai ?_nó ngạc nhiên hỏi, từ lúc về Việt Nam đến giờ nó có gay sự với ai đâu.
-Con bé "ngon" quá đại ca. Đại ca có thử không?_lại một giọng nói khác vang lên
-Còn phải đợi mày nhác à?_ người được gọi là đại ca nói.
Người đó tiến lại gần nó, đưa bàn tay dơ bẩn chạm và mặt nó, mân mê, rồi dần tiến xuống cổ nó, xương quai xanh rồi xuống đến.........
-Không!!!!!!!!!! Dừng lại. Thả tôi ra_nó hoảng sợ hét lên_ cứu Tôi với.
-cô em cứ kêu thoải mái, không ai cứu cô đâu_liền sau đó là một tràng cười man rợ.
Hắn ta dùng bàn tay dơ bẩn đó tiếp tục chạm đến từng nút áo nó, cởi từng nút ra.Chẳng lẽ nó phải chịu như vậy sao?Nó....... nó không thể.......
-Dừng lại. Các người dừng ngay cho tôi. Tôi thuê các người không phải để làm chuyện này_giọng một cô gái
-Hừ! Mặc dù cô thuê chúng tôi nhưng cô không có quyền cấm chúng tôi làm chuyện này_ hắn ta bực tức nói_ cô không làm gì được tôi đâu.
-thật không? Các người chắc là tôi không làm gì các người được chứ?
Liền sau đó là tiếng xô xát, chắc kịch liệt lắm ( ^^). Đột ngột tất cả im ắng.(???)
-Cô có nhận ra tôi không, Chi Quân? _cô gái đó hỏi tôi.
-oh, tôi quên mất, cô bị mù ( đểu thật)
-hmm, hình như là Ngọc ?_ nó cố nhớ ra.
-Cô quả không tồi , Chi Quân ạ! Đúng tôi là Ngọc.
-Nhưng.....
-Cô định hỏi tại sao tôi có mặt ở đây chứ gì, lại nói tiếng việt nữa. Đúng không?
-đúng....đúng
- Oh, trí thông minh mới lên bây giờ lại tụt xuống nữa rồi. Việc đó thì có gì khó đối với tôi chứ?
Khoảng không im lặng
-Grrr, tôi đến đây để tìm cô , để trả thù cô , việc cô đã gây ra cho tôi_ tiếng ngiến răng ken két vang lên_ À không, phải là do hắn gây ra chứ nhỉ?
-Hắn?
-Là người yêu cô chứ ai_ Lâm Khiết Nguyên_Ngọc bật cười, nhưng tiếng cười đó mang âm điệu của sự chua chát xen lẫn xót xa_ Cô tưởng sau vụ cô bị mù hắn ta không làm gì chúng tôi à? HẮN- TA- ĐÃ- LÀM - GÃY- CHÂN- TÔI - VĨNH- VIỄN_ ngọc gằn từng chữ.
( giải thích tý: lúc đó Nguyên bị ngăn lại nhưng ngăn để không giết. Trước lúc mọi người tới, Nguyên đã đánh ngọc, khuê và thuỷ)
-Hả? _nó ngạc nhiên, nhưng sau đó đã lấy lại bình tĩnh_ tôi... tôi xin lỗi cô, ngọc à!
-Cô tưởng xin lỗi là xong ư? Không dễ vậy đâu. Tôi sẽ làm cho cô và Nguyên đau khổ suốt đời.
-........................Thả tôi ra_nó hét lên
-Làm gì mà vội vậy , sẽ sớm thôi,sớm có người đến cứu cô. Đừng lo
Ngọc vừa nói xong thì có tiếng động phát ra
RẦM.......
-Đến rôi_ Ngọc nói với vẻ thích thú_ bây giờ tạm giấu cô bạn đi nhá.
...Nào, cùng hermione dùng đồng hồ ma thuật quay ngược thời gian trở về 1 phút ngay sau khi nó bị bắt đi nhá...
RẦM....(lại rầm, truyện này nhiều bạo lực quá. không sao mình thích bạo lực mà ^^)
- Chi Quân!!! Cô Đâu rồi?
-Chi Quân? Tôi đây, tôi đến đón cô .
Không tìm thấy nó, người lúc nãy chạy đi tìm quanh thì thấy chị giúp việc đang bị trói ở bếp
-43^%^436235#$&%*&^(&*@$(*)&*(&^*%^&%&*
-.........
Chết ! Mình quên, chị ấy không hiểu tiếng nước ngoài.
-Chi Quân đâu hả chị? _ Tiếng việt chính gốc đấy, không uổng công mình học 3 tháng nay , ôi mình thông minh quá ( Nổ vừa thôi , banh xác giờ)
-Cô chủ bị bắt đi rồi. Bọn họ nói, khi nào có người đến tìm cô chủ thì hãy đưa cái này.
Chị giúp việc đưa ra một tờ giấy, không biết trong đó viết gì mà X( tạm gọi người này là vậy nhá) vội chạy đi không nói lời nào.
Rồi bây giờ lại trở về với nó
-Anh tới rồi. Hoan nghênh_ngọc nói.
-Grrr. Sao cô biết tôi qua đây mà làm cái trò này_ X hỏi với giọng tức giận.
-Haha, anh và cô ta quả giống nhau. Thông minh nhưng sao bây giờ ngu vậy . Với tôi chuyện này khó lắm à?_ngọc dở giọng mỉa mai
-Cô thôi đi, Chi Quân đâu?_ X tức giận hỏi.
Trước khi X vào, Ngọc đã giấu nó ở một nói kín đáo, có lẽ để X không tìm ra, Từ nơi này nó có thể nghe tháy toàn bộ cuộc trò chuyện của họ. Giọng... giọng nói này quen lắm. Chẳng lẽ là..............
- Làm gì mà vội vậy, tôi còn nhiều tiết mục dành cho anh và nó cơ mà. Cứ từ từ thưởng thức. Trò chơi còn dài_Ngọc nói với giọng thách thức.
-Cô muốn gì?
-Muốn gì ư?_Ngọc bật cười_ Muốn anh phải trả giá cho nhưng gì anh đã gây ra cho tôi, Lâm Khiết NGuyên
Là... là hắn. Nó đã đoán đúng, người đó chính là hắn. Tại sao hắn lại ở đây? Không phải bây giờ hắn đang ở Đài Loan sao? Hắn qua đây có việc gì?Trong đầu nó bây giờ là muôn vàn câu hỏi đang chờ giải đáp.
-Nhưng Chi Quân không liên quan gì đến chuyện này. Tại sao Cô lại kéo Chi Quân vào việc này. Tự chúng ta giải quyết với nhau thôi_ NGuyên nói.
-Không dễ vậy đâu. C-H-À. Chắc anh đang rất muốn gặp cô ta nhỉ? Tôi sẽ thực hiện ước muốn của anh ngay bây giờ_ nói rồi Ngọc liền cất tiếng ra lệnh_Đem cô ta ra đây!
Nó bị lôi ra một cách tàn bạo ( sao mà ác vậy nè. Tội nó quá )
-Chi Quân_ Nguyên kêu lên.NHưng nó không nói gì.
-Bình tĩnh. Cô ta chưa bị gì đâu.
-grr. Cô muốn gì?
-TRả thù. Trò chơi bắt đầu
Sau câu nói của Ngọc ,có một tên tiến lại chỗ nó. Làm gì nữa đây?
-Không!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!_ nguyên hét lên
Hắn ta lại bắt đầu giở trò..........( tự hiểu)
-Muốn cứu cô ta ư? Hãy bước qua xác của mấy tên này đi_ NGọc lại cười
Mấy tên còn lại xông vào hắn. Nguy, lo cho mình chưa xong mà lo cho người khác. Hắn ta , trời cứu con.
-không!!!!Nguyên, cứu tôi_nó hét lên, nước mắt bắt đâu chảy, nó khóc. Khóc vì lo cho nó, vì lo cho hắn.
Đông vậy thì làm sao mà hắn đánh cho lại. Không, NGuyên anh đừng bị gì nhá, đừng làm tôi lo.
Bốp binh chát chát @#%#^%&(&*(^&*^( bạo lực kinh khủng)
Hắn đánh, đánh hết mình.Đánh vì nó, người hắn yêu nhất. Hắn không thể để cho nó gặp chuyện gì. Đã có lúc hắn nghĩ nếu nó không còn trên đời nữa chắc hắn cũng sẽ đi theo ( ặc si tình dã man)
-Không!!!!!!!!_ càng lúc nó càng hét lớn hơn, nước mắt chảy ra nhiều hơn. Nó ước gì nó có thể nhìn thấy , để có thể thấy được cảnh hắn đánh nhau, để có thể thấy những vết thương vì nó mà có, để có thể thấy được mặt hắn, nó lo cho hắn. Tên kia vẫn đang làm chuyện đó, nó cố sức giẫy giụa nhưng ko được . Bỗng tên kia ngừng lại. Đúng hơn là bị bắt ngừng lại. Tại sao?
Hắn đã đánh thắng mấy tên kia, hắn có bị gì không? Mắt ơi, tao xin mày, làm ơn sáng lại đi. Tao muốn thấy hắn. Một lần thôi cũng được.
Có lẽ tên này giỏi hơn mấy tên kia nên nó nghe đánh nhau dữ dội lắm. Nguyên, anh phải thắng, anh nhất định phải thắng.
Mờ. Chói. Cái gì thế này? Chẳng lẽ? Nó.............
Hắn chạy lại chỗ nó sau khi đánh hạ tên kia nằm đo đất.
-Chi quân Cô không sao chứ?
-..........
Có cái gì loé sáng, con... dao. Tên kia đã tỉnh lại( sao mà nhanh thế), và định đâm lén hắn.
-Không, Cẩn thận. Nhưng không kịp nữa rồi, hắn đã bị đâm vào bụng.
Máu chảy ra rất nhiều. Nso phải làm sao đây.
Đúng lúc đó có tiếng bước chân chạy vào, là anh Hải.
Chi sau hai cú đấm, Hải đã hạ tên cuối cùng, không thấy Ngọc đâu, có lẽ cô ta đã kịp chuồn đi trước khi Hải đến.
-Anh Hải....._ nó khóc gọi Hải_ NGuyên ....Nguyên bị đâm.
-Chi Quân, em thấy được rồi sao?_ Hải ngạc nhiên hỏi nó rồi chạy lại chỗ hắn.
Máu ra nhiều lắm, thấm ướt cả chiếc áo sơ mi trắng của hắn. Hắn.... không được chết. Nó lại khóc, khóc nhiều hơn rồi ngất đi.
.................................................. ..............................
Vẫn vậy, lạnh. Chắc hẳn không gian vẫn mang màu trắng , mờ ảo. Nó đã rời xa nơi này một năm rồi, sao thấy xa lạ quá. Nó thấy bị lạc lõng giữa thế giới này. Hay do lòng nó không ở đây?!?
" - Nguyên buồn lắm. Cả mấy tháng nay nó như người vô hồn. Không còn thấy nó cười nói nữa. Hết giờ học là nó chạy ngay đến bãi cỏ sau trường. Nó như tách biệt ra khỏi mọi người. Ai thấy cũng buồn cho nó..._hải kể.
-....................
- Hay em xin papa và mama sang Đài Loan đi. Tình trạng này kéo dài chắc sớm muộn gì nó cũng vào viện tâm thần .
-...........
-Chi Quân. Em nói gì đi .
-Em biết nói gì đây hả anh? Em cũng buồn lắm chứ. NHưng còn có thể làm gì khác được nữa. Mặc dù papa đã nguôi giận nhưng chắc chắn papa không đồng ý cho em quay lại đó đâu. Với lại.........
-Sao?
-Với lại em bị mù, quay lại đó cũng không làm được gì cả. Em chỉ là gánh nặng cho mọi người thôi.
-Chi Quân.......
-Anh đừng nói gì cả. Anh nhớ giữ sức khoẻ. Cho em giử lời hỏi thăm đến mọi người . Em cúp máy đây ."
Nó nhớ lại cuộc nói chuyện giữa nó và anh Hải mà càng thêm đau lòng. Nó biết Nguyên đau khổ chứ, nhưng nỗi đau đó có bằng nỗi đau mà nó đang gánh chịu không? Từng giọt nước mắt lăn dài trêm má nó. Nước mắt hay máu nó. Trái tim nó đang rỉ máu....
Nó rất muốn quay về Đài Loan, nhưng không thể. Ở đây, papa và mama cố sức chữa trị cho nó, nhưng không được. Có lẽ nó sẽ mù suốt đời.
Ngày lại trôi qua, nó cứ tiếp tục sống , nó sống vì papa, mama, vì anh Hải, vì mọi người và vì hắn. Nhưng đó chỉ là cái xác thôi, tâm hồn nó đã đi đến một nơi rất xa, một nơi tối đen. Tâm hồn nó đến đó ngay từ cái giây nó biết nó bị mù, ngay từ lúc nó quyết định nói ra những lời nói đó với hắn .
------------------------------------------------------------------------
.............Đài Loan...............
-Mày có thôi ngay tình trạng này không?Mày làm vậy có biết mọi người buồn lắm không? Tao chắc chắn Chi Quân cũng không muốn mày như vậy đâu_ Khánh nói
-...........
- Đúng vậy anh Nguyên, anh trở lại bình thường đi. Anh cứ như vậy, Chi Quân mà biết sẽ buồn lắm_ Nhi nói
-.................
-Mày nói gì đi. Sao im lặng vậy _ Vỹ bực tức nói.
-Thôi, nghe anh nói đây_Hải đột ngột xen vào
-Anh vừa gọi điện cho Chi Quân_ không ai nói gì , Hải nói tiếp_ Nó giử lời hỏi thăm đến mọi người, và ....cậu, Nguyên, nó nói cậu hãy chấm dứt tình trạng này đi. Đừng vì nó mà làm mọi người buồn, lo lắng cho cậu .
-NHưng............_cuối cùng hắn cũng chịu mở miệng
-Không nhưng gì cả. Tôi biết cậu sẽ không quên được nó. Tôi hiểu cậu đau khổ lắm chứ. NHưng cậu có biết nó cũng đau lắm không. Sở dĩ nó ra đi vì nó không muốn làm gánh nặng cho cậu , nó muốn cậu được hạnh phúc. Nó yêu cậu, cậu có biết không? _Hải bực tức nói lớn.
-Anh....... anh nói sao? Chi Quân yêu em ư? Chi Quân không muốn làm gánh nặng cho em?_hắn hoảng hốt hỏi
-Đúng vậy. Chi Quân không cho tôi nói ra chuyện này, nhưng.... tôi thấy quá mệt mỏi rồi. Tôi phải nói ra. Hằng ngày tôi nghe ba mẹ tôi kể, tôi đau lắm. Suốt ngày nó cứ ở trong phòng, im lặng. Tôi biết nó đang nghĩ về cậu. Tôi biết nó đau lắm, còn hơn cậu gấp trăm ngàn lần. Tôi không muốn thấy em tôi như vậy mãi, và cậu cũng vậy. Cậu .........hãy quyết định đi, cậu sẽ ở đây tìm hạnh phúc mới hay đi tìm nó ?
-................................
-Tôi cho cậu một ngày để suy nghĩ_ nói rồi Hải bỏ đi.
-Nguyên, mày đi tìm Chi Quân đi, nhanh lên
-Anh Nam nói phải đấy, sang Việt Nam ngay đi _Băng hối hắn
-................
-Các cậu im đi. Đây là lúc Nguyên cần suy nghĩ lại tình cảm của mình dành cho Chi quân. Để cho Nguyên suy nghĩ đi_long nói.
-Thôi được , suy nghĩ kỹ đi Nguyên, chúng tôi tin cậu sẽ tìm Chi Quân, sẽ sớm thôi. Cậu yêu Chi Quân_ Khánh nói rồi kéo tất cả ra ngoài.
Mưa, từng giọt mưa rơi.
Mưa cứ rơi một cách vô tình, mưa làm ướt, ướt tất cả.
Mưa làm dịu đi nỗi nhớ nhung, vết nức trong tim.
Quyết định, cuối cùng hắn cũng tìm ra đáp án cho mình.....
- Chi Quân, anh xin lỗi em................
Một buổi sáng đẹp trời, nó lại ngồi đó, lắng nghe tiếng suối chảy, tiếng chim hót, để mặc cho trái tim rỉ máu.
Từ lúc về Việt Nam , nó ít nói, cú lầm lì một mình( coi chừng trầm cảm đó cưng)
Cạnh
-ai đó?
-..........
-Sao tôi hỏi không trả lời. Đừng có chơi trò lén lút như vậy _nó bực mình quát lớn
-hmmmmm_có cái gì đó mềm bịt vào mũi nó_ thuốc...... thuốc mê?
-ư !!!_nó tỉnh dậy , toàn thân ê ẩm, đau quá.
Nó đang bị trói bởi một sợi dây thừng . Chắc hẳn nơi này tối và ít người qua lại lắm nên mới có mùi ẩm ướt .
-Đây là đâu?
-Tỉnh rồi hả cô em?_ có giọng nói lạ cất lên
-Các người là ai? Sao lại bắt tôi ? Thả tôi ta!!!!!!!!!!!!!!!
-Làm gì mà dữ vậy cô em, bọn anh được thuê để bắt cô em đấy.
-Thuê? Ai ?_nó ngạc nhiên hỏi, từ lúc về Việt Nam đến giờ nó có gay sự với ai đâu.
-Con bé "ngon" quá đại ca. Đại ca có thử không?_lại một giọng nói khác vang lên
-Còn phải đợi mày nhác à?_ người được gọi là đại ca nói.
Người đó tiến lại gần nó, đưa bàn tay dơ bẩn chạm và mặt nó, mân mê, rồi dần tiến xuống cổ nó, xương quai xanh rồi xuống đến.........
-Không!!!!!!!!!! Dừng lại. Thả tôi ra_nó hoảng sợ hét lên_ cứu Tôi với.
-cô em cứ kêu thoải mái, không ai cứu cô đâu_liền sau đó là một tràng cười man rợ.
Hắn ta dùng bàn tay dơ bẩn đó tiếp tục chạm đến từng nút áo nó, cởi từng nút ra.Chẳng lẽ nó phải chịu như vậy sao?Nó....... nó không thể.......
-Dừng lại. Các người dừng ngay cho tôi. Tôi thuê các người không phải để làm chuyện này_giọng một cô gái
-Hừ! Mặc dù cô thuê chúng tôi nhưng cô không có quyền cấm chúng tôi làm chuyện này_ hắn ta bực tức nói_ cô không làm gì được tôi đâu.
-thật không? Các người chắc là tôi không làm gì các người được chứ?
Liền sau đó là tiếng xô xát, chắc kịch liệt lắm ( ^^). Đột ngột tất cả im ắng.(???)
-Cô có nhận ra tôi không, Chi Quân? _cô gái đó hỏi tôi.
-oh, tôi quên mất, cô bị mù ( đểu thật)
-hmm, hình như là Ngọc ?_ nó cố nhớ ra.
-Cô quả không tồi , Chi Quân ạ! Đúng tôi là Ngọc.
-Nhưng.....
-Cô định hỏi tại sao tôi có mặt ở đây chứ gì, lại nói tiếng việt nữa. Đúng không?
-đúng....đúng
- Oh, trí thông minh mới lên bây giờ lại tụt xuống nữa rồi. Việc đó thì có gì khó đối với tôi chứ?
Khoảng không im lặng
-Grrr, tôi đến đây để tìm cô , để trả thù cô , việc cô đã gây ra cho tôi_ tiếng ngiến răng ken két vang lên_ À không, phải là do hắn gây ra chứ nhỉ?
-Hắn?
-Là người yêu cô chứ ai_ Lâm Khiết Nguyên_Ngọc bật cười, nhưng tiếng cười đó mang âm điệu của sự chua chát xen lẫn xót xa_ Cô tưởng sau vụ cô bị mù hắn ta không làm gì chúng tôi à? HẮN- TA- ĐÃ- LÀM - GÃY- CHÂN- TÔI - VĨNH- VIỄN_ ngọc gằn từng chữ.
( giải thích tý: lúc đó Nguyên bị ngăn lại nhưng ngăn để không giết. Trước lúc mọi người tới, Nguyên đã đánh ngọc, khuê và thuỷ)
-Hả? _nó ngạc nhiên, nhưng sau đó đã lấy lại bình tĩnh_ tôi... tôi xin lỗi cô, ngọc à!
-Cô tưởng xin lỗi là xong ư? Không dễ vậy đâu. Tôi sẽ làm cho cô và Nguyên đau khổ suốt đời.
-........................Thả tôi ra_nó hét lên
-Làm gì mà vội vậy , sẽ sớm thôi,sớm có người đến cứu cô. Đừng lo
Ngọc vừa nói xong thì có tiếng động phát ra
RẦM.......
-Đến rôi_ Ngọc nói với vẻ thích thú_ bây giờ tạm giấu cô bạn đi nhá.
...Nào, cùng hermione dùng đồng hồ ma thuật quay ngược thời gian trở về 1 phút ngay sau khi nó bị bắt đi nhá...
RẦM....(lại rầm, truyện này nhiều bạo lực quá. không sao mình thích bạo lực mà ^^)
- Chi Quân!!! Cô Đâu rồi?
-Chi Quân? Tôi đây, tôi đến đón cô .
Không tìm thấy nó, người lúc nãy chạy đi tìm quanh thì thấy chị giúp việc đang bị trói ở bếp
-43^%^436235#$&%*&^(&*@$(*)&*(&^*%^&%&*
-.........
Chết ! Mình quên, chị ấy không hiểu tiếng nước ngoài.
-Chi Quân đâu hả chị? _ Tiếng việt chính gốc đấy, không uổng công mình học 3 tháng nay , ôi mình thông minh quá ( Nổ vừa thôi , banh xác giờ)
-Cô chủ bị bắt đi rồi. Bọn họ nói, khi nào có người đến tìm cô chủ thì hãy đưa cái này.
Chị giúp việc đưa ra một tờ giấy, không biết trong đó viết gì mà X( tạm gọi người này là vậy nhá) vội chạy đi không nói lời nào.
Rồi bây giờ lại trở về với nó
-Anh tới rồi. Hoan nghênh_ngọc nói.
-Grrr. Sao cô biết tôi qua đây mà làm cái trò này_ X hỏi với giọng tức giận.
-Haha, anh và cô ta quả giống nhau. Thông minh nhưng sao bây giờ ngu vậy . Với tôi chuyện này khó lắm à?_ngọc dở giọng mỉa mai
-Cô thôi đi, Chi Quân đâu?_ X tức giận hỏi.
Trước khi X vào, Ngọc đã giấu nó ở một nói kín đáo, có lẽ để X không tìm ra, Từ nơi này nó có thể nghe tháy toàn bộ cuộc trò chuyện của họ. Giọng... giọng nói này quen lắm. Chẳng lẽ là..............
- Làm gì mà vội vậy, tôi còn nhiều tiết mục dành cho anh và nó cơ mà. Cứ từ từ thưởng thức. Trò chơi còn dài_Ngọc nói với giọng thách thức.
-Cô muốn gì?
-Muốn gì ư?_Ngọc bật cười_ Muốn anh phải trả giá cho nhưng gì anh đã gây ra cho tôi, Lâm Khiết NGuyên
Là... là hắn. Nó đã đoán đúng, người đó chính là hắn. Tại sao hắn lại ở đây? Không phải bây giờ hắn đang ở Đài Loan sao? Hắn qua đây có việc gì?Trong đầu nó bây giờ là muôn vàn câu hỏi đang chờ giải đáp.
-Nhưng Chi Quân không liên quan gì đến chuyện này. Tại sao Cô lại kéo Chi Quân vào việc này. Tự chúng ta giải quyết với nhau thôi_ NGuyên nói.
-Không dễ vậy đâu. C-H-À. Chắc anh đang rất muốn gặp cô ta nhỉ? Tôi sẽ thực hiện ước muốn của anh ngay bây giờ_ nói rồi Ngọc liền cất tiếng ra lệnh_Đem cô ta ra đây!
Nó bị lôi ra một cách tàn bạo ( sao mà ác vậy nè. Tội nó quá )
-Chi Quân_ Nguyên kêu lên.NHưng nó không nói gì.
-Bình tĩnh. Cô ta chưa bị gì đâu.
-grr. Cô muốn gì?
-TRả thù. Trò chơi bắt đầu
Sau câu nói của Ngọc ,có một tên tiến lại chỗ nó. Làm gì nữa đây?
-Không!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!_ nguyên hét lên
Hắn ta lại bắt đầu giở trò..........( tự hiểu)
-Muốn cứu cô ta ư? Hãy bước qua xác của mấy tên này đi_ NGọc lại cười
Mấy tên còn lại xông vào hắn. Nguy, lo cho mình chưa xong mà lo cho người khác. Hắn ta , trời cứu con.
-không!!!!Nguyên, cứu tôi_nó hét lên, nước mắt bắt đâu chảy, nó khóc. Khóc vì lo cho nó, vì lo cho hắn.
Đông vậy thì làm sao mà hắn đánh cho lại. Không, NGuyên anh đừng bị gì nhá, đừng làm tôi lo.
Bốp binh chát chát @#%#^%&(&*(^&*^( bạo lực kinh khủng)
Hắn đánh, đánh hết mình.Đánh vì nó, người hắn yêu nhất. Hắn không thể để cho nó gặp chuyện gì. Đã có lúc hắn nghĩ nếu nó không còn trên đời nữa chắc hắn cũng sẽ đi theo ( ặc si tình dã man)
-Không!!!!!!!!_ càng lúc nó càng hét lớn hơn, nước mắt chảy ra nhiều hơn. Nó ước gì nó có thể nhìn thấy , để có thể thấy được cảnh hắn đánh nhau, để có thể thấy những vết thương vì nó mà có, để có thể thấy được mặt hắn, nó lo cho hắn. Tên kia vẫn đang làm chuyện đó, nó cố sức giẫy giụa nhưng ko được . Bỗng tên kia ngừng lại. Đúng hơn là bị bắt ngừng lại. Tại sao?
Hắn đã đánh thắng mấy tên kia, hắn có bị gì không? Mắt ơi, tao xin mày, làm ơn sáng lại đi. Tao muốn thấy hắn. Một lần thôi cũng được.
Có lẽ tên này giỏi hơn mấy tên kia nên nó nghe đánh nhau dữ dội lắm. Nguyên, anh phải thắng, anh nhất định phải thắng.
Mờ. Chói. Cái gì thế này? Chẳng lẽ? Nó.............
Hắn chạy lại chỗ nó sau khi đánh hạ tên kia nằm đo đất.
-Chi quân Cô không sao chứ?
-..........
Có cái gì loé sáng, con... dao. Tên kia đã tỉnh lại( sao mà nhanh thế), và định đâm lén hắn.
-Không, Cẩn thận. Nhưng không kịp nữa rồi, hắn đã bị đâm vào bụng.
Máu chảy ra rất nhiều. Nso phải làm sao đây.
Đúng lúc đó có tiếng bước chân chạy vào, là anh Hải.
Chi sau hai cú đấm, Hải đã hạ tên cuối cùng, không thấy Ngọc đâu, có lẽ cô ta đã kịp chuồn đi trước khi Hải đến.
-Anh Hải....._ nó khóc gọi Hải_ NGuyên ....Nguyên bị đâm.
-Chi Quân, em thấy được rồi sao?_ Hải ngạc nhiên hỏi nó rồi chạy lại chỗ hắn.
Máu ra nhiều lắm, thấm ướt cả chiếc áo sơ mi trắng của hắn. Hắn.... không được chết. Nó lại khóc, khóc nhiều hơn rồi ngất đi.
.................................................. ..............................