PDA

Xem đầy đủ chức năng : You are not alone



Tokki
05-08-2009, 12:36 AM
Chẹp. Tôi là người viết ra những truyện này. Nhưng tôi bảo đảm sẽ có những người đọc và chỉ muốn ném dép vào mặt tôi. Kệ. Những gì tôi post trong đây, là những gì mà một "tôi" đang tin tưởng. Nhưng niềm tin này có bị thay đổi không thì tôi chưa biết. Her her...

Có thể truyện này dài ngắn khác nhau, nhưng xin mọi người đọc và comment đàng hoàng. Một người như tôi thì chỉ mong đến thế. Rất cảm ơn.

************************************************** ******************
Tên: You are not alone
Tác giả: Vương Minh, Ryusuke2311,...
Genre: đừng hỏi... Thể nào khi công bố cũng bị ném dép vào mặt. Nhưng báo trước sẽ có Shou-jo ai... *cười* đừng hỏi.
Summary: Trời biết đất biết tôi không biết...

Chương I

Đại khái là người ấy sẽ đi...

Nhưng chính tôi cũng không biết đó là khi nào...

Tôi vẫn sẽ đợi, chỉ có điều người ấy không biết...
************************************************** *****************

- Đang làm gì mà lơ ngơ ở đây vậy nhóc?

Giọng ai mà nghe quen thuộc vậy ta

- Em chỉ ngồi chơi thôi. Mà sao cứ gọi em là nhóc hoài vậy.

Tôi xịu mặt. Bà chị đáng ghét. Em ghét nhất những khi chị coi em như cô bé.

- Em lớn rồi chứ bộ.

- Có lúc nào từ khi lến bốn em không nói như vậy chưa?- Chị cười, lộ ra hàm răng trắng bóng.

- Chị chỉ giỏi đùa. Hứh.

Em ghét nhất những khi chị xem em như một đứa bé. Em đã lớn rồi chứ bộ.

Đã lớn...

Đã lớn...

- Nhóc ui, chị có chuyện muốn nói nè.

Sao tôi có cảm giác rất , rất không hay vậy nhỉ? Tôi vùng đứng lên.

- Em không nghe đâu. Mình đi ăn kem đi.

Hơi bất ngờ thì phải. Tôi thấy chị mỉm cười.

- Chị sẽ gia nhập vào...

Nụ cười như tỏa nắng. Đáng ghét. Những lúc chị cười là những lúc tôi căm hận chính bản thân nhất. Không bao giờ tôi có thể sở hữu một nụ cười như vậy. Tôi ôm chặt lấy chị.

- Em không nghe đâu. Cả đời em cũng không nghe đâu. Hãy cho em làm phiền chị một lúc nữa thôi.

Chị đã không còn cười nữa. Nhịp tim của chị không còn như cũ. Tôi biết, vì tôi đang áp tai vào ngực chị nè.

Cũng đã hai phút trôi qua. Chị nhẹ nhàng cầm tay tôi , đặt xuống dọc hai bên hông. Tôi chỉ có thể cười nhè nhẹ. Rồi tôi kéo tay chị đi. Đi ăn kem. Tôi đã nói rồi mà.

Đi qua đường. Hình như ai đó đang kéo tay tôi lại thì phải


- Chỉ đến đây thôi.


i có nghe nhầm không nhỉ.

************************************************** ****************
" Bíp"..." Bíp"...

Mở mắt. Sao tôi lại nằm ở đây nhỉ.

- Hai người chết. Chậc. Sao càng ngày thằng Josh càng làm ăn lôi thôi vậy.

- Bất tài vô tướng thì đành chịu chứ sao.

- Có mày mới bất tài đó. Mới phá nát luôn tòa nhà gần khu DC127 mà còn dám nói câu đó à.

- Ông bình tĩnh coi. Không phải là mọi chuyện cũng đã xong rồi hay sao.

- Chưa bị xử là mừng rồi đó con. Ham hố ông đập cho chết bi giờ.

Đây là đâu vậy? Tôi đưa mắt nhìn xung quanh. Lạnh ngắt. Không còn gì ngoài những tấm màn che phủ thân thể con người. Thiếu sức sống. Mà sao tôi lại ở đây nhỉ. Một cơn đau đầu bỗng xuyên qua não tôi. Đau quá! Chuyện quái gì đang xảy ra thế này? Chị đâu rồi?

Nhưng không ai trả lời.

"RẦM!!!"

Lớp bụi trắng che khuất không gian, chỉ còn đây là mái tóc bạch kim ánh lên trong không gian. Con quạ nhỏ từ từ chao liệng xuống vai hắn ta.

- Đi với ta.

************************************************** ********************

Her her... Tạm thời cứ thế đã.

SC2202
05-08-2009, 12:55 AM
Ko còn gì để noi. Cố gáng nhanh ra phần tiếp để xem tài nhà văn tương lai nào!!!!

¶³QH_candy
08-08-2009, 11:56 PM
ngắn we' nên mjnh` h0k nx nhju`
pạn post típ dey

Tokki
09-08-2009, 06:35 AM
@Nhung: tôi ko phải nhà văn tương lai. Cô biết điều đó mà ham giỡn nữa. Ơ`. đoán là Susan đúng là đổi tên nghe chưa.
@everyone: thanks for reading my fic. Cảm ơn đã đọc fic của tôi. Và nhân đây xin cảm ơn những người đã, đang và sẽ cm đàng-hoàng cho tôi.
Yeah! Chap I part 2 is coming...

************************************************** ************************

- Đi với ông?- Tôi hỏi mà đầu đau buốt. Đau đớn vì đầu tôi lại cứ văng vẳng lời của chị: "Sao nhóc cứ nói bậy bạ hoài vậy?". Khi đó chị đã cau mày, là lần đầu tiên tôi không biết phải ứng xử ra sao cho phải.

- Ừh. Đi với ta.

Tôi không nhìn nhầm. Ông ta vừa cười khẽ. Có vẻ như 100 năm đã thay đổi ông ta. Còn tôi thì sao...

- Tôi không muốn.

Sao tôi lại nói thế tôi cũng không biết. Chỉ là không muốn. Thế thôi...

- Sao cô lại nghĩ ta sẽ quan tâm đến ý muốn của cô nhỉ? Ta vẫn có thể mang cô đi với ta mà.

Nhếch mép. Tôi thì thầm:

- Phải để xem ông có bản lĩnh đó không cái đã.

Mặt ông ta nhăn lại một cách đáng thương. Hm... Câu nói của tôi ảnh hưởng đến ông hơi bị nhiều thì phải.

- Cô bé năm xưa thay đổi rồi.

Ông ta liếc nhìn tôi. Và khi biết rằng tôi vẫn đang lắng nghe đấy, ông lại khẽ khàng:

- Hồi xưa cô ngoan lắm mà. Thôi. " Cô ta " đang chờ. Đi thôi.

- Ông tự tin quá nhỉ... Hm...

Nói thì nói vậy, nhưng tôi vẫn đứng lên. Làn bụi lại một lần nữa khuấy động không gian, kèm theo tiếng tôi hát khe khẽ.

- Chuẩn bị thôi.

Không gian mệt mỏi kéo dài đã thay đổi. Bằng chứng là tiếng bước chân rầm rập của bọn người nào đấy đang vang vọng một cách đe dọa dọc theo hành lang bên ngoài cái phòng tôi đang ở. Tôi lười biếng búng người lên không trung, xuyên qua cái lỗ hổng ông ta vừa " đục " ra ngay trên đầu. Và chỉ một giây sau, cái mát mẻ của đêm thu yên ắng đã phả vào mặt tôi từng cơn mát rượi.

- Cô chẳng chịu báo trước gì cả.

Nhìn sang bên trái, ông ta đang bay theo tôi từng nhịp. Hm... Không nói gì cả, nhưng ai cũng biết đêm nay không còn là một đêm yên ắng nữa.

************************************************** *************************

Cánh cửa bằng đá từ từ mở ra, kéo theo một chuỗi tiếng động khô khốc luôn làm tai tôi khó chịu. Tôi khẽ nhăn mặt. Bởi lẽ từ bên trong bước ra hai kẻ mà tôi không muốn gặp bao giờ.

- Quay về rồi đấy hả Cain. Lần này còn mang được " vị khách " yêu quý của chúng ta về diện kiến giáo chủ nữa chứ. Giỏi! Giỏi!

Kèm theo là tiếng vỗ tay bốp bốp của hắn. Bụng tôi rên nhè nhẹ. Mấy viêc hắn làm chẳng bao giờ làm tôi bớt ghét hắn cả. May mắn rằng kẻ đang đứng bên cạnh tôi đã cất tiếng :

- Cảm ơn lời khen của ngươi. Giờ thì cút ra cho ta vào.

- Hm... Ông bạn chẳng có chút lịch sự nào cả.

Hắn phật lòng kêu lên. Rồi bỗng hắn nhìn tôi và nhe ra bộ răng trắng nhởn:

- Welcome home.

Rõ ràng không phải là ý tốt. Tôi nhếch mép:

- Cảm ơn.

Giờ thì- Hắn cười- mời cô vào gặp giáo chủ.

...

************************************************** *********************

Medusa
09-08-2009, 08:37 AM
Hè hè! Thấy cái này lạ lạ nên mò vào xem! Mà bạn tác giả cũng học lớp 9 sao? Bằng tuổi Med!
Thôi, đi lan man nhiêu đó thôi! Bây giờ com:
Bạn tác giả đây là members mới nhưng viết rất hay(hay hơn mem cũ là Med nữa) - thể loại fic bạn viết cũng rất lạ(dù bạn chỉ mới lớp 9). Mong bạn post tiếp nhé!
-- Thân,
Med. --

cixii
09-08-2009, 10:28 AM
Có cảm giác như đang xem X-men series. Mở đầu thôi

¶³QH_candy
09-08-2009, 06:50 PM
truyện khá hay nhưng hơi bí ẩn
đọc đến jo` zẫn chưa hỉu j`

J.Bon
09-08-2009, 07:20 PM
Chap một rất hay, chap sau miêu tả nhiều :) Đối thoại ít khiến hơi nản :(

Nhưng vẫn thích truyện này ^^

Tokki
10-08-2009, 12:05 AM
@everyone: cảm ơn mọi người vì đã chú ý vào xem fic của tôi. Cảm ơn vì tất cả những cm mọi người đã cho tôi.
And. Chap I part 3 is coming.....

************************************************** ************************

Tôi lười biếng nhấc mình theo từng bước chân của hắn. Cái mùi ẩm mốc của hành lang dài và tối bao quanh tôi, và thoang thoảng cái mùi máu nào đấy. Và cái mùi đó hấp dẫn đến mức một kẻ lười như tôi cũng phải đưa chân lại gần.

Chúng tôi lướt qua nhiều cánh cửa, mà sau đó từ một đến hai giây, các tiếng hét thi nhau vang lên kèm theo; một tiếng cười thỏa mãn, hay một tiếng thở dài chán ngán. Khung cảnh trở nên tối và nhẹ đến mức tôi hít một hơi thỏa mãn.

Cánh cửa đen màu tối hiện ra trước mắt tôi, nhẹ nhàng và chủ động, mời tôi vào bên trong. Cười nhè nhẹ, tôi tiến vào sau cánh tay của hắn. Không gian đỏ đến mức lóa mắt. Và tôi khó chịu đưa tay gạt những tấm màn đỏ rực để tiến sâu vào bên trong. Đợi chờ tôi trên mấy tấm gối trắng mướt, là...

- Hm...

Ai đó vừa thở dài đó nhỉ, còn tôi thì khẽ nhăn mặt khó chịu. Cái mùi hấp dẫn đến mức nếu được cho phép, tôi sẽ nhào vào ngay mà không chút khó chịu. Cô ta đứng lên; và trong thoáng chốc đã làm hai người đứng bên tôi bất ngờ; cầm dao rạch một đường nhỏ trên lòng bàn tay. Nín thở, tôi nhìn vào cô ta- người đang bước ngày càng gần đến bên tôi. Và cô ta đưa tay lên, mời gọi đến nỗi tôi cúi xuống đưa hai răng từ từ cắn vào vết thương.

- Hm...

Cô ta rên nhè nhẹ, bởi cái lực hút mạnh mẽ đang đưa máu cô ta vào miệng tôi. Dòng chất lỏng ngọt ngào uốn quanh lưỡi, chảy vào cuống họng, đập tan các giác quan thông thường, và làm đầu tôi thoải mái rên xiết đòi có thêm. Tôi kéo cô ta lại gần, đưa miệng đến gần cổ cô ta, và nhe hai răng nhọn hoắc đợi chờ. Bỗng có một lực nhẹ đẩy tôi ra. Tôi mỉm cười và đầu vang lên những âm thanh phản đối.

Cô ta lấy ngón trỏ đặt lên môi tôi, và khẽ nói:

- Cảm giác vẫn tuyệt như mọi khi.

- Cô cũng thế.

Cô ta nhón chân lên đặt môi lên môi tôi, liếm nhẹ cái mùi máu hấp dẫn vẫn còn vương trên răng nanh. Rồi thì thầm:

- Đúng là vẫn thế thật.

Rồi cô ta quay đi, đưa ra một cuộn giấy:

- Nhiệm vụ tiếp theo đấy. Làm cho tốt nhé.

************************************************** ******************

Ai sinh ra trên đời cũng có một nghĩa vụ.

******

Và có vẻ như nhiệm vụ lần này cũng đang tới gần.

******

Xong chap I rồi. Yeah. Lười quá! Comment dùm em nha.
*ngoài lề* Có ai học trường Nguyễn Gia thiều hok, cho em làm bạn với.

hoa_tuyet
10-08-2009, 12:13 AM
đọc cũng hấp dẫn thấyy có tương lai lắm đợi phần tiếp theo của bạn

J.Bon
10-08-2009, 12:14 AM
hai răng nhè nhẹ

Cười nhè nhẹ

nhè nhẹ cắn vào vết thương.

Cô ta rên nhè nhẹ
Có từ nào hay hơn để miêu tả cái sự nhè nhẹ đó không hả bạn?? Tớ học NGT nè :lol:

Tokki
10-08-2009, 12:30 AM
Minh sửa xong oi`. Thanks thanks. Dự định viết về Nữ tu và Ma cà rồng. Hok biết có viết được không đây...

J.Bon
10-08-2009, 12:34 AM
Bạn viết thể loại vampire đi, mình ủng hộ :hun:

Thích viết thể loại đó nhưng có tội ngu lâu dốt bền nên đã bỏ một fic VampireFate :so_funny:

Tiếp đi bạn nhá :huglove: