PDA

Xem đầy đủ chức năng : Xin lỗi em, anh đã yêu anh ấy - Nguyễn Thơ Sinh



tocduoiga86
03-08-2009, 05:52 AM
1 Hoài Niệm.

Chiều hôm trước bố bảo Huy, hai cha con nó sẽ đi thăm chú Hà. Như thường lệ, thằng Huy rất hăm hở khi nghe tin bố nói tin như thế.

Mỗi lần đến thãm chú Hà là một dịp d0e63 thằng huy được nghĩ học, được ăn những thứ trái cây bốn mùa trong khu vườn tươi xanh phì nhiêu mà chú Hà đã tận tình chăm sóc. Những quả ổi giòn ngọt, những quả khế vàng vừa chua vừa ngọt, những dòng mía tím thẫm bên ngoài nhưng bên trong vừa miềm vừa ngọt, mọng nước, mát lịm nơi đầu lưỡi, đôi khi thằng Huy không nuốt kịp nên đã ho sặc sụa lên.

- Đi lâu không hả bố?- Thằng bé háo hức hỏi.

- Chừng bốn ngày!- Người cha trả lời. Ông tỏ không kém phần hứng thú như thằng con trai.

- Con đem theo hai bộ quần áo đủ không bố?- Thằng bé hỏi tiếp.

- Đủ đấy! Mày thì cái gì cũng hỏi.- Ông bố hình như có vẻ đang nghĩ về một điều gì đó hoàn toàn khác hẳn.

Thằng Huy suy tính một lúc trong đầu rồi nói tiếp:

- Thế ta sẽ về trước khi mẹ đi thăm dì Mại ờ Nha Trang à?

- Ừ !- Trong giọng nói của ông bố lộ rỏ cảm xúc đặc biệt ở một cõi xa xăm nào đó nhưng không hề liên hệ đến câu nói cuả con trai.

- Bao giờ ta khởi hành, hả bố?- Thằng bé lại sốt ruột hỏi.

- Trưa nay!- Ông bố vừa cạo râu vừa đáp.

- Khỏi nấu cơm nha bố!

- Ừ! Người cha trả lời như thể ông đang rất bận suy nghĩ về một diều gì đó.

Thằng Huy vội chạy vào tủ áo. Đảo mắt nhanh qua những chiếc áo sơ mi được treo thẳng thướm, cu cậu lưỡng lự một thoáng rồi chọn ra hai cái áo thun. Nó nghĩ: Bây giờ đang sắp vào mùa hè, áo thun bao giờ cũng mặc và tiện lợi hơn. Rồi nó nghĩ đến chuyện sẽ được gặp lại chú Hà và con bé Thu. Con bé ấy lúc nào cũng lý la lý lắc.

Thế là đã nửa năm rồi. Nhanh thật!

Lần trước khi chia tay, con bé Thu đã gúi vào tay thằng Huy 20 ngàn bạc. Thằng Huy chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì con bé đã vù chạy mất tiêu, biến vào khu vườn um tùm có những cành nhãn lòa xòa, vương lại đằng sau là những tiếng cười nắc nẻ, giòn tan, nghe thật dễ thương.

Tuổi 16, thằng Huy đã bắt đầu cảm nhận được những thay đổi của cơ thề. Lần này đi thăm chú Hà, ngoài những dịp được ăn ngon, được thăm chú cảnh vườn, nó nhất định hỏi tại sao con be giúi vào tay nó một số tiền như thế. Tự nhiên nó thấy một ý tưởng hay hay xuất hiện trong đầu.

Khi thằng Huy sữa sọn xong xuôi thì bố đã chỉnh tề trong bộ quần áo mới mà mẹ nó đã mua từ thị trấn trong lần bán được lứa heo sữa. Trông bố đẹp trai hơn ngày thường. Râu cạo nhẫn nhịu nên bố trông trẻ hơn những lúc khác. Cánh áo màu xanh lá mạ còn khiến cho bố nhìn trẻ hơn. Chiếc quần bò bó sát làm cho bố nhìn giống như một người thích tập thể thao. Thằng Huy nhìn bố nó từ đầ đến chân rồi nhận xét:

- Cứ như bố đi hẹn với người iu ấy !

- Nhanh lên! – Bố nó giấu chút ngượng ngùng trong câu nói của ông.

- Con chở hay bố chở đây?- Thằng Huy hỏi. Tính từ đầu năm nay nó đã được bố mẹ cho phép chạy xe máy để đi quanh quẩn gần gần trong xã.

Im lặng một dây, bố nghĩ rồi sau đó trả lời:

- Dường xa lắm, để bố chở cho.

Nói xong bố dong xe ra ngoài đường. Thằng huy quàng vội cái túi vải sau lưng, hai tay nó ôm hai cái nón bảo hiểm rồi đi ra theo sau. Tiếng xe nổ giòn và bố đã ngồi trên yên sẵn sàng.

Con chó mực đứng nhìn hai bố con ông chủ chuẩn bị đi. Nhà sẽ vắng. Con chó nghĩ đến việc sẽ không ai cho nó ăn. Chẳng phải nó thông minh gì. Dù sao thì đấy là một phản xạ có điều kiện. Nhà vắng chủ, con mưc bik rằng nó phải linh động tìm thức ăn bên ngoài để lấp vào bao tử. Con chó mực còn nhớ là cứ hễ mõi lần bà chủ đi vắng thì thế nào hai bố con ông chủ cũng đi vắng theo. Hình như hai bố con ông chủ lười hơn bà chủ. Họ chẳng bao giờ chịu nấu cơm.

Bố xiết tay ga, cxhiec61 xe lao chồm lên khi bố gài số. Thằng Huy xóc người lên một cái. Tiếng may hóc giật lên rồi chuyển sang tiếng nổ nghe điều hơn. Một luồng khói xám bạc nhả ra cay cả mắt. Con chó mực cứ thế nhỏ dần. không gian hẫng tuột.

Tiếng ve đầu mùa nghe nhạc như nước ốc.

2. Mùa Xuân.

Hè năm ấy hoa phượng nở lốm đốm như thể đấy là một lần giận dỗi vu vơ không có lý do chính đáng. Những chiếc lá phượng nhỏ xúi, chen chúc bấu vúi vào nhau. Chúng run rẩy một cách giả tạo mỗi khi có một cơn gió lả lơi quen thối cợt đùa thổi ngang qua.

Mùa ve năm nay hình như thát thu, chỉ có vài con khỏe mạnh lì lợm nhất cuối cùng ngoi lên từ lòng đất. Chúng cố tình cất giọng để to vẽ cho bức tranh mùa hè một gam màu rôm rả, nhưng không gian thì vẫn tái ngắt. Những cành điều không có quả vì những cơn mưa bất ưng vào những ngày áp tết đã làm cho những nụ hoa thui chột. Cảnh vật tiêu điều như có một trận cuồng phong đã kéo qua đây với một sự hằn học từ bao đời tiền kiếp.
Vài quả điều còi cọc, có vẻ cố đấm ăn xôi, ráng nằm trụ lại. Chúng kênh kiệu trong dáng vẻ cao ngạo nhưng trông rất lẻ loi. Nhìn chúng đơn độc và buồn. Nhất là hôm nay gió bổng nhiên dỡ chứng, giật thốc lên như một người đàn bà gàn tính, chỉ thích vật thớt, quăng dao. Vì thế những quả điều phải run lên vì lo sợ.

Bà Mẹ đang ngồi thái chuối để băm nấu nồi cám lợn, cất giọng:

- Hiên này! Mẹ đã suy nghĩ kỹ rồi

Hiên, tên cậu con trai đang ngồi gần đấy. Anh chàng đang chuốt lại mấy cần câu cắm. Hiên đang chăm chú tập trung vào công việc nên vẫn không ngẩn đầu lên. Anh ta chẳng nói gì. Thường thì im lặng là một câu trả lời khó chịu. Bà Mẹ tuy thế vẵn cất giọng nhu mì, bà nhẹ nhàng bảo con:

- Khổ thân cái Oanh quá! Con gái con đứa. Đến chết!

Hiên nghe đến cái Oanh liền nghĩ ngay đến người con gái sống cách nhà anh vài hộ. Oanh là con gái lớn của ông bà quản Phó. Anh trai của Hiên là Hiện đã từng đi lại với cô ấy. Hàng xóm vun vào bao nhiêu là điều tiếng. Nào là anh trai của Hiên mặt rổ, giọng nói lệnh vỡ, khỏe mách tục và rất thích kiếm chuyện cà khịa với thanh niên trong làng. Thế mà cái Oanh lai cứ đâm đầu vào cái thằng rắn mặt ấy. Bà mẹ của Oanh nghe hàng xóm nói ra nói vào mãi, bực quá, cuối cùng quay sang đay nghiến con gái:

- mù rồi hay sao mà mày đâm đầu vào thương cái thằng mất dạy ấy!

Không nghe con gái trả lời, bà mẹ đâm cáu, chửi thẳng luôn:

- Cơm không muốn ăn. Lại muốn đi ăn cứt! Đúng là nhà này hết phúc.

Hiên nghĩ đến Oanh. Cô ấy nhan sắt cũng chẳng phải xấu như củ khoai bị vằm ra làm đôi. Trai làng đã khối đứa đánh nhau với anh Hiện chỉ vì muốn tranh gianh cô ấy. Nhưng mà đấy cũng là chuyện cũ của người xưa. Giờ thì anh Hiện sau khi ăn nằm với con người ta có chữa rồi quay ra chê chán. Cuối cùng anh bỏ làng ra đi. Chuyện đời chẳng ai bik đâu mà lường trước được.

Hiên nghĩ: Anh Hiện nhà mình ngu lắm. Tử tế không muốn, đâm đầuđi theo một người đàn bà bỏ chồng, cứ như thể đả ăn phải bả của người đàn bà ấy. Mà nào có bảo là oai phong gì. Nhà chị này cũng có chồng con tử tế nhưng cuối cùng lại quay ra phá bĩnh. Hai người họ rủ nhau bỏ trốn lên mạn ngược. Anh Hiện bò lại cô Oanh đã có chữa trong nỗi đau ngỡ ngàng cay đắng. Người đan bà nọ thì bỏ ông chồng lâm vào tình cảnh gà trồng nuôi con. Một nách hai con dại, một dứa con gái sứt môi và một thằng con trai có một bàn tay sáu ngón.

- Mày có nghe mẹ đang nói gì không đấy, hà Hiên?- Mẹ lại nhắc.


- Mẹ bảo sao ạ?- Rõ ràng là Hiên đang nghĩ đến Oanh nhưng anh chẳng hiểu mẹ đang định nói cái gì.


- Thì chuyện cái Oanh ấy mà! – Bà mẹ tay vẫn đang thái chuối, động tác vô thứ của bà rất điều đặn. Những lát thân chuối trắng như thịt bánh bò vừa được thái ra, đổ vật vào nhau, xếp thành những vần ngay ngắn, đều chằn chặn. Những lát chuối thái sớm ban nãy đang bắt đầu chuyển sang màu nâu thăm do nhựa xỉn đi.

- Con chẳng hiểu mẹ đang nói gì nửa?- Hiên vẫn đều tay chuốt cần câu bằng một miếng mảnh chai màu mật ong. Dăm tre trông nhiễn như ruốc lợn, vương đầy trên cánh đùi leo nheo vài sợi lông măng của chàng trai 19 tuổi.

- Ăn ở phải có đức. Sống như thằng Hiện nhà mình thì cứ gọi là tội ngập đầu ngập cổ, con ạ.- Bà mẹ ngừng tay, vặn người. Có lẽ bà ngồi lâu quá nên mõi lưng.

- !?!

- Tiếng thở dài của Hiên tỏ rõ anh vẫn chẵng có chủ kiến nào.

- Mẹ thương cái Oanh quá! Cón gái mà dại thì khổ cả đời. Đến chết!

Hiên ngừng tay. Anh kéo lại cái quần đùi nãy giờ dồn thành nếp, cấn sát phía dưới nơi hai tinh hoàn, có cảm giác ngứa ngứa. Một con kiến bống ở đâu bò ra, dại dột cắn vào phái trong đùi non của anh. Hiên lấy tay nhặt con kiến vò nát nó trong hai ngón tay của mình:

- Chẳng làm gì được đâu mẹ ơi! Anh Hiên nhà mình thì mẹ còn lạ gì tính anh ấy nữa.

- Cơ cũng là một giọt máu của nha ta! Bà mẹ lấy tay vén lại mái tóc đã có khà nhiều sợi bạc.

- Mẹ bảo mỉnh thì làm được cái gì bây giờ! Người ta như con chim, biết đâu mà lần ra cho được.

Im lặng chùng xuống như sợi dây chun của một cái quần cũ. Tiếng lợn réo cám om xòm ở dãy nhà ngang phía sau vọng ra. Mùi phân lợn theo gió quẫn, đánh lên, thật dể chịu với lỗ mũi quá quen thuộc của Hiên. Anh vươn vai cho bớt mõi, đôi mắt nhìn ra khoảng sân hẹp có những gốc rau đay già mẹ anh phơi để làm giống. Bà mẹ ngáp một cái rồi nói tiếp:


- Hay là mày lấy đại cái Oanh đi, con nhé!


- ?!?


- Hiên nhìn sững mẹ. anh thật sự bất ngờ trước đề nghị của bà cụ


- Mẹ nói thật đấy! Mày thì mày bik rõ rồi còn gì. Con bé cái Oanh, nó là đứa ngoan nết, giỏi việc nhà. Chăm chỉ, chịu thương chịu khó…- Bà mẹ định nói thêm nhưng chờ xem thái độ của Hiên như thế nào rồi mới nói tiếp.


- ?!?

Hiên vẫn chưa có phản ứng nào cụ thể. Mặc dù anh nghĩ ngay trong đầu: Ngoan nết mà lại chữa hoang như thế!


- Thằng Hiện nhà mình ngu như giống chó mới bỏ con Oanh mà đi! – Mẹ hằn học, giọng đầy vẽ bức xúc.


- Mẹ bảo sao ạ ? – Hình như bộ xử lý của Hiên không làm việc nhanh như bình thường. Có lẽ là anh vẫn còn đang mãi nghĩ đến cái Oanh.

- Là thế này này, mày chịu khó ngoan ngoãn nghe dại mẹ. Để mẹ nhờ người ta sang nói chuyện với ông bà quản Phó. Họ ghét thằng Hiện nhưng lại thích mày. Cái Oanh thì chả có chuyne65 gì khó đâu. Mẹ bảo một tiếng thế nào con bé ấy cũng nghe.

Rõ ràng mẹ đang nghĩ rằng Hiên chẳng bao giờ cãi mẹ như bao lần trước đó.

Hiên ngồi thẳng lưng dậy. Anh thấy choáng vì nãy giờ cuối đầu quá lâu. Tai anh có vẽ như bi ù lên. Điều mẹ đề nghị thật quá bất ngờ. Giờ đây Hiên đang nghĩ đến một điều khác. Anh nghĩ đến người iu của mình….
Hiên chẳng đá động gì đến chuyện mẹ nói hôm qua. Lúc ấy anh mãi nhớ đến người yêu của mình. Giờ nghĩ lại, kể ra cũng tội nghiệp cho chị Oanh thật đấy. Chị ấy cứ yêu anh Hiện cứ gọi là say như điếu đổ. Mà đấy có thể chỉ là một sự đánh lừa nhâng nháo của cảm xúc hki trái gái bén hơi nhau. Tình yêu thế là có cơ hội bật dậy chẳng khác nào như cái lò xo bi tuột ốc. Giao hòa xác thân tưởng chừng như cao cả lắm nhưng thực chất chỉ là kết quả của những chòi đạp xô cỡi dung tục tầm thường. Cảm xúc là một trò đùa sở khanh nhất. Hiên nghĩ trong đầu: Những bóng bẩy xoa mở lợn bao giờ cũng lấp lánh như một hạt cuội dưới ánh nắng chói chang của mặt trời bằng than đỏ, Dính dớp và nháy nhụa. Chả báu bở gì.

Hiên hỏi người chị gái:
- Mẹ bảo em lấy chị Oanh thay anh Hiện! Vớ vẫn không chịu được. Chị thì chị nghĩ sao?

Chị gái thường không trả lời ngay. Chị thích tiêu hóa lời nói của người khác một cách nhẫn nha chậm chạp. Chị cẩn thận trong từng lời nói như một bà cụ non, chị kiệm lời:

- Mẹ chỉ đượccái khỏe thương người là giỏi?

Hiên hờ hững đáp:

- Mà cũng tội nghiệp cho chị Oanh! Chị với chị ấy, thế hai người có nói chuyện gì với nhau không?

Chị gái nhấm nháp câu nói của Hiên, một lúc sau mới nhận xét:

- Nó hận thằng Hiện nhà mình lắm

Hiên nghĩ: Không hận cũng không được. Gian díu với nhau như thế mà người ta có thể rũ sạch, ra đi như thể những lần ân ái kia chỉ là một sự trao đổi bình thường đến độ trơ trẽn nhất. Cứ làm như một kẻ có chày, một người có cối rồi đem ra giả cua chung. Đơn giản như bóc bánh trưng ra rồi chấm đường. Giống y như chuyện người ta ngứa tay, chặt ngập con dao vào thân chuối. Lưỡi dao đi sâu vào quá nữa, nhựa đùn ứa ra. Lênh láng. Tâm tư con người bị phụ bạc bao giờ mà chẳn rỉ máu. Vệt sẹo có lành đi chăng nữa thì mỗi khi trái gió trở trời vẫn khiến con người ta nhức nhối vì đau.

- Thế em cãi lời mẹ có sao không?- Hiên hỏi chị gái. Dù sao chị ấy cũng là người đọc nhiều sách.

- !!!
Chị gái lại đang nhấm nháp câu hỏi của Hiên. Đứa em lại nói tiếp:

- Em thì em chẳng muốn lấy chị Oanh chút nào. Chuyện tình cảm, không phải giống như mình đi tắm, rồi bảo như mình thay quần, thay áo.

- Rồi mẹ sẽ quên.- Chị gái sau cùng kết luận.

Cuộc đối thoại chậm rãi và ngắn ngũi ấy đã khiến Hiên an tâm nhiều hơn với quyết định của mình.

Chiểu đến mẹ lại gặng hỏi Hiên. Đại thế là những câu chuyện mẹ khen cái Oanh nào là hiền lành và thật thà, nào là Oanh nhu mì lễ phép:

- Trăm tội cũng tại thằng Hiện nhà mình mất dạy. Mẹ xin con đấy, Hiên ơi! Dù sao đấy cũng là giọt máu nhà mình, lọt sàng xuống nia. Chẳng đi đâu mà thiệt cả, con ạ.

- Nhưng con không thể lấy người ta được!- Hiên cãi lại.

- Sao lại không? Trai lớn lấy vợ, gái lớn lấy chồng. Chẳng phải là chuyện long trời lở đất! Mày làm gì mà cứ giãy lên như đĩa phải vôi như thế!

- Con đã có người iu rồi! – Hiên nói toạc ra.

- Đứa nào đâu? Có bao giờ tao thấy mày quen con bé nào đâu mà bảo! – Bà mẹ không tin lời cậu con trai.

- Chả lẽ chuyện gì của con mẹ cũng phải biết! – Hiên bắt đầu cục với mẹ một cách vô cớ.

- Lại không à? Ơ hay cái thằng này, tự nhiên hôm nay hay nhỉ.- Bà mẹ tỏ ra bất ngờ với thái độ của cậu con trai.

- Đã bảo không là không. Mẹ cứ thích dây vào chuyện của người khác để làm gì. Chả lẽ anh Hiện anhay61an8 ốc chán bây giờ đến lượt con đi đổ vỏ, à. – Hiên cãi mẹ, chưa bao giờ anh tỏ ra vô lễ với mẹ như thế!

- Ốc với chả vỏ! Mày nói chuyện nghe hay lắm. Máu nhà mình chứ có phài máu hàng xã đâu mà mày ăn nói ngỗ ngược như thế! Nói như thế mà mày nghe được à?

Nước mắt chạy quanh thật nhanh từ đôi mắt vốn đục lờ đờ sẳn của mẹ. Thần kinh của Hiên co rúm lại. Anh chẳng bao giờ muốn làm cho mẹ buồn. Cả đời mẹ đã quá khổ. Từ ngày anh có trí khôn tới giờ, đời mẹ cứ như miếng chanh, vắt kiệt sức đến khô đi vì ba chị em của Hiên.

Anh Hiện ác như giống chó. Hành hạ mẹ cả đời chưa đủ, giờ còn bắt Hiên phải hi sinh. Tệ bạc lắm quá! Mẹ thương anh ấy nhất nhà. Thế mà anh ấy đã không biết ơn, cuối cùng còn bỏ lại cái Oanh để mẹ phải đau lòng khó xử.

Hiên cảm thấy bất lực. Giá như thân xác của anh có thể được chẻ tách đôi ra như một cây tre, anh nhất định sẽ bù đắp cho mẹ. Đằng này chuyện hôn nhân không thể nói ví đơn giản như thế được. Hiên lảng tránh tia nhìn của mẹ:

- Đợi chị Oanh đẻ xong, ta sang ta ẵm cháu về! Việc gì mẹ cứ phải rối lên như thế.

- Thế nghĩa tình ở đâu ra, Sống cũng phải có tình có nghĩa chứ!

Hiên im lặng. Anh chẳng thể giải thích được điều mà anh muốn nói. Tình yêu và hôn nhân là những chuyện con trai không thể diễn tả rõ ràng trọn vẹn với mẹ ruột của mình được. Hiên đưa tay lên gãi đầu, một cử chỉ bối rối thường gặp của cánh con trai. Mẹ hiểu được hình như đang cáu, giọng mẹ chợt miềm hẳn lại:

- Mày có người yêu nhưng có ăn nằm với người ta đâu mà rộn lên như thế. Đàng này cái Oanh, bụng thì một ngày một càng phưỡn ra. Con gái như cái hoa, nở toét nhòe rồi thì chó đứa nào nó lấy! Con gái đàn bà thì khổ thế đấy! Khôn ba năm dại một giờ. Mày nghe mẹ, thương mẹ đi, Hiên nhé.

Hiên không thể cãi mà cũng không thể trả lời mẹ được. Những câu nói miềm mõng luôn là những sợi chão cột chặt lưỡi con người ta nhiều nhất. Hiên bị dồn vào chân tường bằng sự khẩn thiết trông đến tội nghiệp của mẹ. Cuối cùng anh phải đấu dịu:

- Thôi từ từ mẹ nhé! Chuyện đâu vẫn còn có đó mà.

Mẹ biết không thể ép Hiên được.Già néo sẽ đứt dây. Hơn nữa Hiên đã nói là nó đã có người yêu. Vì thế bà mẹ chỉ biết trông mong vào thằng con trai có hiếu sẽ thay đổi ý kiến.

Buổi chiều hôm ấy vào bữa cơm cả nhà chẳng ai nói với ai câu nào. Hiên ăn đúng hai bát rồi đứng lên. Bà mẹ cũng nhai đến cà chục miếng trầu mà miệng vẫn nhạt. Chị gái thì cắm vào cuốn truyện cũ nát mượn của người ta mà chẳng biết thế nào là hại mắt.

Đêm buồn như ánh đèn dầu. Hắt hui. Leo lắt.
4. Tơ Vương

Hiên đi tìm Oanh. Ít nhất cậu ta hy vọng rằng Oanh sẽ điều đình nói hộ với mẹ giúp mình một tiếng. Hiên hẹn Oanh ra một cây cầu vắng. Đêm nhẹ như khăn voan. Từng chùm đom đóm lập lòe chập chờn đu bám vào nhau. Mùi hoa khế thơm ngai ngái mũi theo gió thổi từ một căn nhà gần đấy đưa sang. Hiên lúng túng mãi nhưng không mở lời được. Mà làm sao anh có thể nói được điều anh muốn? Oanh có phải là người để anh tùy tiện sai vặt đâu. Chờ mãi, Oanh ngập ngừng một hồi lâu rồi hỏi:

- Anh Hiện có tin gì không Hiên?

- Chằng có tin gì cả. Lão ấy sống chết ra sao tớ cũng không cần biết. – Họ vẫn quen xưng hô như hồi còn bé.

Oanh ngừng một giây sau rồi nói tiếp:

- Hiên hẹn mình ra đây có chuyện gì thế?

- Tớ định nhờ đằng ấy một chuyện! - Hiên cuối cùng quyết định mở lời.

- Chuyện gì vậy, Hiên? Giọng Oanh trở nên đầy vẻ quan tâm.

- Mẹ bảo tới phải lấy đàng ấy vì đàng ấy đã có em bé với anh Hiện! Mẹ bảo đàng ấy dù sao cũng đã cưu mang giọt máu cho nhà tới.

Sau câu nói của Hiên, cả hai dều chùng xuống. Im lặng đặc quánh lại đến độ tiếng mũôi kêu o o nhân rộng cường độ âm thanh như chúng bị nhốt trong lọ. Hơi thở của Oanh nghe nặng như cô đang có những cảm xúc thật khó diễn tả. Hiên đứng dựa vào gốc gạo, đôi mắt nhìn kỹ Oanh. Đêm rất mờ nhưng do đã quen với bóng tối nên Hiên nhìn thấy khuôn mặt của Oanh nhợt nhạt nhiều so với ban nãy:


- Tớ đã bảo với mẹ là tới đã có người yêu. Nhưng xem ra ý mẹ khăng khăng lắm. Thì ra chỉ có đàng ấy bảo là đàng ấy không ưng tớ thì may ra mẹ mới chịu ngãng ra.


- !?!
Lần này đến lượt Oanh im lặng. Cô cắn môi suy nghĩ. Oanh chẵng biết nói với Hiên như thế nào nữa. Kỳ tình thì ban chiều mẹ Hiên đã nói chuyện với Oanh, nội dung của câu chuyện 2 người họ khác hẳn. Bác Nhụ là mẹ của Hiên đã nới với Oanh như thề này:

- Oanh ạ! Thằng Hiện khốn nạn đã đành. Nhưng thằng Hiên nó là người có tình có nghĩa lắm. Nó bảo bác là sang ướm lời với cháu trước. Nếu cháu không chê bai nó, thì nó xin nhận trách nhiễm làm ba đứa trẻ trong bụng cháu. Âu cũng là hòn máu của nhà Bác, cháu ạ.

- Thế nghĩa là thế nào, hả bác?- Oanh vẫn quá ngở ngàng với đề nghị của bà Nhụ.

- Là thế này này! Thằng Hiên nó thương cháu thật. Thế nó mới nhờ bác sang đây để dạm hỏi ý của cháu! Bác cứ lo mãi mà chẳng biết phải xử làm sao với giọt máu mà cháu đã đang cưu mang cho nhà bác.- Bà cụ leo léo một kịch bản đã được giàn dựng sẵn sàng.

- Thế còn anh Hiện thì sao hả bác?- Oanh lúng túng.
- Sao giăng gì cái thằng khốn nạn ấy!- Bà mẹ tỏ ra rất hặm hực.- Bạc như thế giời đánh cũng chẳng ai thương.


- Cháu lo là…- Oanh đang chưa kịp nói hết câu thì bà cụ chen vào:

- Cháu chẳng phải lo lắng gì sất! Cháu chỉ gật đầu là nhà bác sẽ sang nói chuyện với ông bà quản.

Hóa ra cau chuyện ban chiều la2cau6 chuyenb65 do bà cụ thêu dệt ra. Lúc ấy Oanh tuy không rộn rang2nhu7ng không thể không nhen nhóm lên một niềm hy vọng. Nhất là dạo gần đây cô bắt đầu nôn thốc nôn tháo, mông nở hơn, ngưc căng ra, nhũ hoa thì bắt đầu thâm tím lại.

Tình hình này cứ gọi là giấy không thể gói được lửa mãi. Thành ra câu chuyện của bả cụ hồi chiều trở thành cài phao. Người đang sắp chết đuối vớ cả cọng rơm, Oanh biết mình rất cần một người cha cho đứa con của mình. Với Oanh thì cho dù người ấy là ai cũng không quan trọng trong lúc này. Ăn mày không thê đòi xôi gấc được. Oanh chợt tỉnh táo nhiều hơn sau lần Hiện quất ngựa truy phong bò lại Oanh một mình.

Cuối cùng cô nhận ra ở đời kẻ có trách nhiệm thật ra là rất hiếm. Hiên kể ra cũng không phải là người tệ lắm.

Giờ đây khi nghe Hiên kể ra câu chuyện, Oanh choáng váng xây xẩm mặt mày. Đầu cô như có ong vo vo bay bên trong. Rõ ràng là Hiên thật thà chất phác đến độ thành thẩn. Oanh cảm thấy tê tái vì sự cả tin của mình. Ban đầu là cô tin Hiện dỗ ngọt, giờ lại tin lời bà cụ khéo léo.

Oanh hoang mang vì xung quanh mình toàn là người nói dối và làm những điều không thật. Chao đảo trong suy tưởng của mình. Oanh cảm thấy mất hết niềm tin vào thực tại.Cô vịn tay vào một cành gạo để khỏi khủy xuống.

- Tớ mong là đằng ấy sẽ nói với mẹ hộ một tiếng là đàng ấy không thích tới nhá!- Hiên khẩn khoản.

Oanh lơ mơ nói, cô vẫn còn quá bàng hoàng xúc động:

- Để mình nói với bà cụ cho.

- Thật nhá!- Hiên rõ ràng đang vui như mở cờ trong bụng.

- Hiên cứ về đi. Mình nhất định sẽ nói với bà cụ cho. – Oanh hứa.

Nói xong Oanh lao đảo bước đi. Hiên đứng lên dõi mắt nhìn theo bóng của Oanh nhập nhoạng tan dần vào trong đêm tối. Một cảm xúc nhè nhẹ chợt dâng lên trong lòng. Hiên thấy tội nghiệp cho Oanh. Anh nghĩ: Nếu anh Hiện nhà mình không phải là con người bạc tình bội nghĩa, người con gái kia chẳng phải rơi vào những khổ đau tréo ngoe như thế này. Và tất nhiên Oanh sẽ là chị dâu của Hiên.
5. Cau KhôMẹ Hiên ốm rất nặng.

Bà nằm chèo queo trên chiếc chõng tre kê sát ngoài cửa sổ. Ban đầu hiên tưởng là mẹ cố tình giả vờ bệnh để hòng địch vận với chủ tâm lung lạc Hiên. Mãi cho đến khi chị gái phải lên tiếng thì anh mới tin là mẹ mình bệnh thật.

Chị gái bảo Hiên:

- Khổ quá! Mẹ bướng lắm, cháo không chịu húp. Mày làm sao ấy thì làm. Tao là tao bó tay rồi đấy!

Hiên nghe thế vội bưng bát cháo vào cho mẹ, giọng anh ân cần:

- Thế nào thì thế mẹ cũng phải cố ăn vài muỗng cháo chứ? Ăn không ăn rồi thì sức người kiệt đi thì biết làm thế nào?

Mẹ vẫn quay mặt vào vách, tiếng thở nghe thật nặng. Hiên đưa tay lên chán mẹ, cơn sốt cao khiến anh phải giật mình. Đầu mẹ nóng như một hòn than. Da trán bà khô như da rắn. Anh cuống lên:

- Để con chở mẹ đi trạm xá nhá!

- Không cần anh phải có hiếu như thế. Cứ mặc xác tôi.- Bà cụ lẫy.

Hiên không dám trả lời, anh lại đưa tay lên thăm nhiệt một lần nữa. Lần này mẹ giẩy ra:

- Không ai mượn anh động đến tôi! Tôi chết đểanh khỏi phải ngứa mắt. Thích tự do thế nào thì tự.- Giọng mẹ khản dặc, nhưng vẫn cố gắng nói.

- Mẹ hay chưa! Cứ trách con, để con đưa mẹ ra trạm xá trước! Chuyện gì thì cũng phải từ từ thủng thằn chứ!

- Ra đấy làm gì, có ai màng đến tôi đâu mà họ phải ra điều lo lắng.

- Thế bây giờ mẹ muốn cái gì!.- Trong câu nói cùa Hiên có pha chút bất lực vì bức xúc.

- Anh cứ đu với người yêu cua3anh đi. Nhà này hết phúc rồi. Anh hư đàng anh, em thì không biết ăn phởi đàng em! Tôi sống chỉ làm cho các anh chướng tay, gai mắt. Cứu tôi làm gì để tôi phải khổ thân! Vướng chân vào các anh.

- Mẹ hay lắm!- Hiên cáu một cách vô cớ.

- Tôi hay à? Có máu có xót.Anh bảo tôi là giống người hay giống chó
mà thấy máu mũ nhà mình lại không biết thương, biết xót.

Đến lúc này chợt Hiên nhận ra bà cụ vì quá bức xúc mà hóa bệnh. Cuối cùng anh cũng phải hứa liều:

- Thì mẹ cứ đi trạm xá đi. Các việc nhất định con sẽ nghe lời mẹ.

- !?!

Bà cụ không trả lời. Hình như bà tin rằng Hiên đang nói thật.

Hiên còn đang lo lắng thì bà cụ cố ngồi dậy, khuôn mặt có vẽ vui mừng rạng rỡ khác thường, cầm tay con trai, đôi mắt đầy nước, bà run run nói với Hiên:

- Thế thì con liều liệu mà nói với cái Oanh. Mẹ thì mẹ chẳng còn mặt mũi nào để đi gặp nó nữa đâu! Con bé Oanh nó có vẻ giận mẹ lắm.

Chừng như không muốn đi viện, bà mẹ gọi với ra và bảo chị gái lấy khăn dấp nước vào. Cụ cố gắng nuốt mấy thìa cháo đầy để hai đứa con được an tâm. Hiên nhìn mẹ ăn cháo mà lòng anh đau như cắt. Chị gái là người khô khan như thế mà cũng phải mắt đầy ngấn nước chạy quanh. Mẹ như đứa trẻ con, cố nuốt thêm vài thìa cháo nữa. Hiên thấy thương mẹ quá, anh cầm lòng không được nên phải vội bước ra ngoài sân. Nếu không, anh cũng sẽ khó mà cản được nguồn cảm xúc.



( còn tiếp )

tocduoiga86
25-11-2009, 12:44 AM
Chương 6

Hoa Bưởi


Hóa ra trong cơn bối rối khi mẹ ốm nặng nên Hiên đã đánh lừa bà cụ. Chẳng biết có phải thật sự như thế không, chỉ biết nếu hiểu theo định nghĩa không giữ lời tức là đã nói dối. Như thế, rõ ràng trong trường hợp này là Hiên đã đánh lừa bà cụ.
Câu chuyện giữa Hiên và Oanh vì thế ở giai đoạn đánh rắn giữa khúc. Hiên hứa xằng vì trong lúc bối rối anh đã chẳng thể nào làm khác hơn được. Nhìn thấy mẹ bệnh nằm liệt giường nên hiên không đành lòng.Thế là anh đành phải liều một phen nói dối. Con người vẫn phải ứng xử như trong những trường hợp bất khả kháng. Nhưng làm như thế chỉ tổ không thể đào tận gốc được nan đề gay cấn chuyện của Oanh, mà càng khiến cho câu chuyện nát nhừ ra. Lẩn quẩn không tìm xa lối thoát, Hiên đâm cáu bẳn với chính mình.
Cũng may, sau đó vài hôm khi bệnh tình của bà cụ đã khỏi hẳn, các sinh hoạt cuối cùng đã đi vào ổn định. Con lợn sề đòi đực cắn nát cả chuồng. Nó kêu âm ỷ lên và chỉ chực hất tung cái máng gổ, nhất định không chịu ăn.
Chị gái có người đem cau đến dạm hỏi. Đấy là một chàng trai bị lãng tai, nhưng được cái tính nết hiền lành chịu khó. Nhà anh ta nghèo nhưng là con người chân thuần chất phác.
Bữa cơm dạm ngõ đạm bạc, mẹ Hiên không đòi hỏi nhiều. Nhà người ta nghèo cơm không đủ ăn thì đòi hỏi kèo kỳ làm gì. Kéo căng ra con gái mình sau này sẽ khổ chứ ai khổ vào đấy nữa. Nghĩ như thế nên mẹ Hiên bảo với nhà giai: Các ông các bà bên ấy định thế nào cũng được ạ!
Người ta dẫn con heo nọc vào, luỵch huỵch mãi mới phù giống xong. Bụng mẹ Hiên đang vui vì chứa chan hy vọng về một đàn lợn sữa nay mai, nên bà hỏi con trai:
- Thế mày đã đi gặp con Oanh chưa? Nó bảo thế nào rồi.
- Bảo là còn phải nghĩ nữa!- Hiên nói dối.
- Sao mày ngu thế! Mổm đâu không há ra, bảo là hôm nọ mày còn ngại. giờ thì đã suy nghĩ kỹ. Phải xin lỗi nó chứ! Ngu quá cái thằng.- Bà mẹ xem ra là người có rất nhiều mánh lớ
- Con bảo y như thế đấy! Nhưng người ta có phải là thứ ế ẩm đâu.Mẹ cứ làm như là…-Hiên tự nhiên hơn. Câu chuyện nói dối thì ra đã có hướng xử lý.
- Mày ngu lắm cơ. Đàn bà chả ai là không ưa ngọt, liều liệu mà dỗ con bé! Nói cho nó bùi tai thì nó mới chịu nghe chứ. Chả bù cho thằng Hiện.- Bà cụ biết mình hở lời nên nhe răng ra cười.
Tuy vậy mẹ vẫn chẳng tin Hiên lắm. Thế là mẹ phải nhờ chị gái thăm dò động tĩnh. Chị gái tưởng Hiên đã đi gặp Oanh nên lại đi hỏi cô gái. Cuối cùng thì câu chuyện lại vở lở. Đúng là cây kim bọc giẻ lâu ngày cũng lòi ra.
Bà cụ lần này giận Hiên lắm! Thế là cụ cấm cửa không nói chuyện với thằng con trai nữa. Nhà trở nên căng thẳng ngột ngạt. Mẹ không nói năng gì mà cứ hậm hực cả ngày, hết quăng niêu rồi lại vặt chày. Hiên biết mình sai vì đã nói dối mẹ mấy lần nên chỉ biết đành ngồi im thin thít.

Chương 7

Áo Vá


Nhà có khóm tiêu chín bói, mẹ Hiên lấy cái mẹt rách rồi lần sờ ra gốc tiêu lẫy quả chín.Bà cụ bưc lắm, trong lòng ngốn ngang trăm mối tơ vò. Bụng Oanh thì càng ngày càng mẩy hơn. Cứ độ này mà kéo dài thì mọi chuyện đến vỡ lỡ, lúc ấy có muốn hàn cũng không vá víu được gì. Đã có người cạnh khóe xiên xò xa gần:
- Con không cha như nha không nóc!
- Không chồng mà chửa mới ngoan.
Bà mẹ bực Hiên mà cũng thấy tội nghiệp con! Cơ mà cái tính thương người của nó đã ăn sâu, lận vào máu của bà, có muốn chữa cũng không chữa được. Thảng hoặc bà tự nhũ rằng, thôi cứ quên phắt đi mọi chuyện. Cứ như theo lời Hiên nói: Đẻ xong ta ẩm cháu về. Bắt quá nếu bên ấy khăng khăng giữ cháu ngoại thì cũng đành chịu. Cười người không ai cười mãi. Mồm ngứa mãi cũng phải dần dần nhạt chuyện.
Cơ mà nói đi thì cũng phải nói lại, chẳng hiểu sao ý nghĩ cái Oanh sẽ lấy chồng và cháu nội của bà sẽ khổ, điều đó cứ dằn vặt bà mãi. Hóa ra lo xa luôn khiến cho con nguời ta quẫn quanh với những suy nghĩ vớ vẫn của mình. Giữa lúc bà đang mông lung suy nghĩ thì Hà đến. Hà là con trai của cô Mệ, cách nhà Hiên hơn chục nóc nhà.
- Hiên đâu rồi u? –Thằng Hà vẫn gọi mẹ Hiên bằng u như thế.
- Ờ thằng Hà đấy à, con.- Mẹ Hiên chợt vui vì một ý tưởng vừa lóe lên trong đầu bà.
- U đang vặt tiêu. Thằng Hiên nó đi đâu u cũng không biết nữa?
Hà bước đến gần khóm tiêu hơn, anh bắt đầu hái tiêu với bà cụ. Bao giờ cũng thế, việc nhà của Hiên anh cũng luôn tự coi như việc của nhà mình. Bà cụ lấy chân kéo lê cái mẹt lại giữa hai người rồi thủng thẳng hạ giọng:
- U có chuyện này định nhờ con.
- Chuyện gì thế hở u? – Hà hoàn toàn không biết anh sắp sửa nghe một câu chuyện đau lòng mà anh chẳng bao giờ muốn nghe.
- Chuyện là thế này này…….
Sau đó mẹ Hiên kể chuyện cho Hà nghe về điều bà muốn nhờ. Kể xong bà kết luận:
- Thằng Hiên con bảo cái gì nó cũng nghe. Thằng ấy thì cái gì cũng một điều thằng Hà, hai điều thằng Hà…Con giúp u nhé! U chỉ còn biết trông cậy vào mỏi con thôi.
Hà choáng người. Đúng là như lời bà cụ nói, Hiên bao giờ cũng nghe lời nó. Mặt chàng trai tối lại, anh ước ao giá anh đừng gặp mẹ Hiên hôm nay.
Thì ra Hà chính là người mà Hiên đã nói với bà cụ là nó đã có người yêu. Hóa ra đấy là một mối tình của hai người thanh niên đồng tính.
Chương 8

Tan Tác


Đó là người đàn bà bị phản bội, chồng chị đã chạy theo một cô nhân tình vừa có nhan sắc vừa có của. Chồng chị đã cùng với người phụ nữ ấy ra đi. Chị thu gom toàn bộ tư trang rồi hai người vượt biên ra nước ngoài. Cuối cùng khi chỉ còn lại một mẹ một con, người đàn bà ấy thẫn thờ khi chị nhìn đứa con trai bảy tuổi đang học lớp hai:
- Ba con từ nay sẽ không về nhà nữa đâu!
- Mẹ nói sao? Ba đi đâu mà không về?- Thằng con trai hỏi. Đôi mắt ấy mở to như thể nguồn tin ấy khiến nó ngạc nhiên nhiều hơn là nó có thể hiểu điều gì đang xảy ra.
- Ba đi xa lắm! Ba sẽ không về nữa đâu…- Câu nói của người mẹ vỡ òa ra thành tiếng khóc.
Thì ra người ta có thể dứt tình ra đi dễ dàng như người ta xé toạc một tờ giấy. Thằng bé chẳng hiểu sao ba nó không về và tại sao mẹ nó bật khóc lên tức tưởi. Người mẹ ôm chặt đứa con trai, mắt chị đầy nước, đôi môi vều lên, khuôn mặt mọng tím, sưng tấy.
- Tại sao ba sẽ không về? – Câu hỏi của đứa con cũng là câu hỏi của người mẹ.
- Ba đi xa lắm…Ba con không thể về được.
- Sao ba bỏ đi không nói gì với con? – Thằng bé hỏi. Vẫn là câu hỏi mẹ nó cũng đã tự hỏi khi chị bàng hoàng nhận được lá thư của chồng để lại:
Gởi em Mệ,
Anh đã quyết định, anh sẽ cùng Phi đi nước ngoài. Xin lỗi em và con. Anh là người chồng và một người cha không xứng đáng. Hãy nói với con là anh luôn yêu thương nó. Cảm ơn em đã chăm sóc con. Phi có đưa cho anh bốn lạng vàng để em thay anh lo cho con. Chỉ là một chút quà tượng trưng, không có gì đáng kể. Mong em vui lòng nhận
Mong là em tha thứ cho anh và Phi.
Ký tên,
Vũ Hồng
Tái tê và nát vụn, người mẹ ôm chặt đứa con trai có khuôn mặt thộn ra. Chị biết con mình rất thất vọng. Người mẹ cồ tình an ủi con trai:
- Ba nói là ba phải đi làm xa…- Người mẹ có thể giấu con nhưng chị không thể giấu mình được.
Chuyện tình cảm của hai người đã rất ngột ngạt kể từ khi con trai ra đời. Người mẹ mệt mỏi và luôn luôn trong tâm trạng lo lắng căng thẳng. Chị bắn lên vì con và chẳng bao giờ có những giây phút bình an. Con khóc, con đòi sữa, con đi đái, chuyện giặt giũ…Tất cả hình như đã chiếm trọn vẹn thời gian của chị. Thế là chuyện ân ái đành phải gạt qua một bên. Chồng chị là một người đàn ông tuy không có nhiều nhu cầu đòi hỏi nhưng chị vẫn cự tuyệt anh một cách quá đáng:
- Anh không thấy em miệt muốn đứt hơi hay sao?
- Em sao kỳ vậy! Anh là chồng của em?- Người chồng bối rối ngạc nhiên trước thái độ của vợ.
- Anh ích kỷ lắm. Anh chỉ nghĩ đến bản thân anh trước. Chẳng bao giờ anh nghĩ đến em và con.- Chị vợ trả lời đầy vẻ oán trách.
Thế em bảo anh phải làm gì bây giờ?- Người chồng càng bối rối hơn!
- Tự anh hãy đi mà tự hiểu lấy! Anh lớn rồi, anh không còn là trẻ con nửa.
Nói xong người mẹ trẻ quay lưng vào vách, ôm chặt lấy con trai, rưng rưng khóc.
Từ hôm ấy, chồng chị chẳng nói gì nữa. Anh cảm thấy mình như một người thừa thải trong nhà, Mẹ đứa trẻ càng bận rộn với đứa con trai của chị, người bố bị dồn vào ngõ cụt. Cho đến một hôm anh về nhà, mồm sặc mùi rượu và cổ áo có dính một vệt son màu cánh sen. Chị vợ ghen lồng lên, giọng nói đầy vẻ trách móc:
- Anh ích kỷ lắm. Giờ thì tôi mới biết con người thật của anh!
- !!!
- Chồng chị không trả lời, khuôn mặt anh tái lại.
- Trả lời tôi đi! Anh không còn muốn hiện diện trong căn nhà này nữa, có phải như thế không?- Giọng nói của người đàn bà không còn chút tự tin, cộng với cơn ghen, lời lẽ giống như người ta đang đổ quá nhiều dầu vào lửa.
- Em đừng nói nữa có được không?- Anh chồng đứng phắt dậy.
- Tôi nói sai à? Hay là anh nghĩ tôi đang vu khống cho anh chứ gì?- Chị vợ mất hết vẻ bình tĩnh của thường ngày.
- Anh chẳng hiểu em đang nói cái gì nữa? – Người chồng bước lùi lại phái sau, vấp vào cạnh bàn, ngã đổ trên nền gạch.
- Anh nghĩ là tôi ngậm máu phun người đúng không? Mắt vợ anh tóe lửa.
- Em đã mất bình tỉnh rồi, Mệ ơi!- Chồng chị vịn tay vào chân bàn, cố gượng đứng dậy.
- Anh không còn yêu thương mẹ con tôi. Cứ viết giấy ly dỵ, tôi sẽ ký. Tôi hoàn toàn tỉnh táo và rất bình tĩnh.- Giọng chị vợ trở nên lạnh như đồng thau.
- Em! – Người chồng lạc giọng trong câu nói của anh.
- Anh không phải chần chừ nữa, giới hạn của tôi không có nhiều. Sức chịu đựng của tôi không thể kéo dài hơn được nửa. Hãy đi theo tiếng gọi của anh, ngôi nhà này không cần đến sự thương hại. Mẹ con tôi không cần đến sự giả dối của người chồng hờ.- Trong câu nói là một liều chất độc qúa tải đối với sức chịu đựng của chồng chị
- Em kết án anh hoàn toàn không có cơ sở.- Người chồng cắn môi. Máu bật ra.
- Anh oan ức lắm à! Hóa ra tôi vừa ăn cướp vừa la làng. Có phải anh muốn nói như thế hay không?
- Em im đi! Mệ, anh xin em.- Giọng người chồng như khàn lại.
- Im à ! Anh không có tư cách và có quyền cấm tôi!- Máu trong người chị vợ đang sùng sục sôi như lửa.
- Em!- Người chồng đấm mạnh tay vào mặt bàn.
Tách!
Mặt kiếng rạn ra.
Một đường nứt dài vĩnh viển, người chồng đã thật sự bất lực với khả năng kiên nhẫn của chính mình.
Thì ra đấy chính là nguyên nhân để người chồng tìm đến sự êm ái từ nơi một người đàn bà khác. Cuộc sống không có nhiều lựa chọn. Nhất là họ tự biến mình thành nạn nhân của nhau.
- Ba không về thật sao mẹ?- Thằng con hỏi mẹ.
- Ừ, Ba đã đi rất xa rồi, con ạ.- Người mẹ khóc. Chị nhớ đến đôi mắt hoảng loạng ngỡ ngàng của chồng hơn bảy năm về trước.

Chương 9

Trăng non

Có những khúc quanh định mệnh quá gấp và đôi lúc người ta chỉ thật sự tỉnh cơn mê khi cái chén ngọc đã vỡ nát tan tành, trở thành những mảnh vụn ê chề. Người thím dâu nói với đứa cháu chồng:
- Cứ nghe thím. Mày cón trẻ, nhan sắc lại không kém ai. Lo gì không lấy được người khác khá hơn thằng Hồng, tiếc làm gì cái thứ bạc như vôi ấy?
- Thím chẳng hiểu gì đâu - Người cháu dâu lấy vãt áo chấm nước mắt.
- Sao lại không? Chú mày ngày xưa đi theo gái, tao còn lạ gì cái hạng vô ơn ấy! - Bà thím giọng không nén nỗ niềm cay đắng.
- Cũng tại cháu mà ra. Anh ấy không có lỗi. - Người cháu dâu an ủi bà thím bằng chính sự thất bại của mình.
- Ôi sào, mày cứ tự làm khổ mày mãi. Không đểu cáng thì nó đã chẳng phản bội. Vợ thì đẻ nằm cữ chưa xong đã đi đêm đi hôm. Rồi còn gái với gú. May cho mày là nó phản bội sớm đấy! - Giọng bà thím ken két chen qua kẽ răng nhả ra.
- Cháu đã đuổi anh ấy đi. - Tiếng khóc của người đàn bà trẻ nấc lên.
- Mày chỉ được cái tật bênh cho thằng phản phác ấy là giỏi. Vợ con đẻ ra chưa biết lật đã tằng tịu láu lếu bên ngoài. - Bà thím cay cú nhận xét. - Mày có dại thì cũng vừa vừa để người khác dại với chứ. Việc gì phải đày thân xác mãi như thế?
- Thế bây giờ thím bảo cháu phải làm sao? - Có nỗi khổ đau bối rối trong câu nói nghẹn ngào.
- Theo tao về Long Khánh. Có nghề y tá như mày, tiền tự dưng kéo đến. - Bà thím dâu duỗi chân ra, quần may cộc để lộ hai ống quyển mọc lông khá dày.
- Cháu cũng chán ở đây lắm rồi. Gặp ai họ cũng hỏi thăm anh Hồng... - Nước mắt đã khô dần trên khuôn mặt người cháu.
- Theo tao về Long Khánh. Quí báu gì cái Sài Gòn này. Toàn người đểu!
Kết quả của câu chuyện là hai mẹ con người đàn bà tên Mệ ấy quyết định bán căn hộ ở cư xá Thanh Đa để đưa nhau về Long khánh định cư. Thằng bé sà vào lòng bà thím, giọng ngòng ngọng dễ thương:
- Lên đó, ba con làm sao biết mình đi đâu mà tìm?
Cả hai người đàn bà đều tê tái ruột gan. Trẻ con chẳng biết gì, chỉ có người lớn là đau lòng thương hại cho chúng nó.
- Thằng Hà ngoan thì ba về, tự ba biết mà đến! Ngoan đi rồi bà thương. trên đó nhiều hoa quả lắm, rộng rãi, thoáng mát tha hồ mà chơi.

Đấy cũng là nguyên nhân một thằng bé bảy tuổi rời thành phố theo mẹ đến một vùng đất xa lạ, ở đó cuộc đời nó lật qua một chương khác. Trở thành một phần của cuốn tiểu thuyết mà chính nó sau này đã chẳng bao giờ muốn viết đến

Chương 10

Răng hô
Nhưng mà kể ra cũng khó nói lắm... Chính số phận đôi lúc vẫn không thể nào vượt qua được những yếu đuối của chính nó. Biết là xấu đấy nhưng chính số phận cũng không thể làm gì khác hơn được. Bản tính ác của nó đã trải qua không biết bao nhiêu kiếp luân hồi mà nghiệp quả càng ngày càng đeo nặng
Những gì ta nhìn thấy bên ngoài chưa hẳn là một quả ổi sẽ không có những con bọ đang đục khoét bên trong. Hàm răng vẫn nhe ra nhởn nhơ cười nhưng chẳng ai biết được quả tim bên trong đang chất chứa bao nhiêu là mảnh chai và chất độc. Cuộc đời cay và nghiệt. Chẳng ai muốn tin như thế nhưng đôi khi trong cuộc đời chúng ta cứ vật bùn vào mặt nhau. Cú đấm trước chưa kịp hoàn hồn thì cái tát khác đã liền vung ngay vào giữa mặt.
Ấy cũng là cái số phận hẩm hiu đen đúa của một người đàn bà tên Mệ.
Bỏ phố về quê, một quyết định bứt phá đổi đời mà Mệ cố tình vùi chôn dĩ vãng vào một tương lai đầy mạo hiểm. Người đàn bà ấy sau một lần đổ vỡ từ bao giờ đã có đôi mắt lạnh nhưng sâu, một đôi mắt có sức thu hút gấn vạn lần những nụ cười nửa mắt của đám đàn bà lăng loàng trắc nết.
Gái một con trông mòn con mắt. Một ngôi nhà nhỏ xây gạch cất lên, tường tô và quất vôi trắng xoá. Một chữ thập đỏ thật to được sơn lên tường cho biết đấy là phòng mạch của một y tá. Một mẹ một con. Một miếng thịt mỡ nằm thây lẩy trên thớt mà bọn đàn ông bỗng dưng trở thành những con mèo hoang cứ chực mồm tươm đầy nước dãi.
Oan và khiên, đấy là những sự ở đời mà chẳng ai biết trước được mà dự liệu. Một gã đàn ông có vợ và một gã biết làm thơ. Gã bị bệnh lao phổi. Một thứ bệnh mà gã một tuần phải ba lần đến ngôi nhà gạch của cô Mệ để tiêm thuốc. Khốn nạn! Hắn đã có vợ con tử tế nhưng vẫn không dằn được thứ bệnh tham lam tiền kiếp của bọn đàn ông. Hắn ăn trộm cái vòng cẩm thạnh của vợ rồi giúi vào tay người đàn bà hành nghề y tá:
- Tôi thương mẹ con cô quá!
- Anh đừng làm thế! Không coi được đâu! - Người phụ nữ đẩy cái vòng trả lại cho gả.
Cô cứ coi như đây là tấm lòng thành thật của tôi! - Hắn chùng cuống, trông tội nghiệp như một con chó ghẻ đi lạc, khuôn mặt đầy vẻ bối rối.
- Anh đến đây nhờ tôi tiêm thuốc thì tôi tiêm, mẹ con tôi không cần đến sự qua tâm của anh. Nếu anh không nghe, cứ như thế này, tôi sẽ mời anh đi đến nơi khác! - Trong câu nói rõ ràng có vẻ một là một, hai là hai.
Người đàn ông ề chề nói :
- Cô không có quả tim như khuôn mặt hiền lành của mình.
- Thôi anh về đi, đừng gây khó xử cho tôi nữa! - Người phụ nữ lạnh lùng nói.
- Cô nỡ đuổi tôi, đuổi một trái tim đang đau khổ.
- Anh về ngay, từ đây anh đừng bao giờ đến đây nữa. Mời anh về cho! - Cô Mệ chỉ tay ra cánh cửa.
Hôm ấy ngươi vợ của gã đâm sinh nghi. Từ dạo mẹ con cô Mệ gì gì ấy từ thành phố dọn về đây mở ra tiệm chích thuốc, chồng chị ta đâm khác hẳn. Mồm im ỉm cả ngày, ư không ư, ử không ử, bực không chịu được. Lại còn có người nhà cạnh bên đánh tiếng:
- Có chồng phải biết giữ chồng. Đừng quá nhẹ dạ, mất chồng như chơi.
Thế là chị ta hóa ghen. Lục xem số tiền trong hòm có mất đồng nào hay không, chị ta thấy cái vòng cẩm thạnh màu cánh gián biến mất. Tốc sang nhà người đàn bà có ngôi nhà gạch, mặt chị ta tái xạm lại khi thấy chồng vẫn đang ngồi trên giường, khuôn mặt xốc xếch, cô Mệ trên tay vẫn còn ống chích. Chiếc vòng cánh gián vẫn nằm trên giường, lung linh, cười cợt.
- Anh Vinh! Thế này là thế nào? - Người đàn bà tên Vân ghen rít lên.
- Vân ạ! Không có gì đâu.
Người đàn bà quay sang người đàn bà hành nghề y tá:
- Cô Mệ! Tôi tưởng cô là người tử tế, hóa ra chỉ là thứ bán trôn nuôi miệng, #### thõa trá hình.
- Chị ơi! - Câu nói của người đàn bà làm nghề y tá cất lên định thanh minh.
Người đàn bà đang ghen vội sấn tới, cầm vội chiếc vòng lên rồi dí vào mặt cô Mệ:
- Chị ơi cái gì? Tang chứng, vật chứng còn rành rành ra đấy. Bắt được tận tay còn già mồm lý sự à?
- Vân không được hỗn! - Người đàn ông cố gắng gắt lên.
- Cả ông nữa. Ăn phải máu con ngựa cái này rồi phải không?
- Chị phải nghe tôi nói! Chị không có quyền... - Cô Mệ nghiêm giọng.
Đang cơn ghen, người đàn bà vung tay tát cô Mệ, chiếc vòng tuột ra, văng thẳng vào tường vỡ tan thành ba khúc.
- Vân! Về nhà ngay. - Người chồng quát lên.
- Này thì về này. Này thì ăn cướp chồng của người ta này... - Câu nói của người chồng khiến cho người vợ mất hết bình tĩnh.
Thằng bé đứng bên ngoài sân nhìn thấy người đàn bà hộ pháp sấn vào đấm đá, cào mặt và giật tóc mẹ nó. Chân nó tê cứng, hai con mắt thao láo mở ra, đầy vẻ sợ hãi tột độ. Nó không dám làm gì cả. Người đàn ông lảo đảo đứng lên nhưng cũng chẳng dám can vào. Mẹ nó yếu hơn nên chỉ biết lấy tay che mặt. Người đàn bà đang nổi cơn ghen như điên lên. Bà ta như một con cọp cái đang muốn xé xác một con nai đang hoàn toàn bất lực.
Thằng bé khóc, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt lấm lem đầy bụi cát.

( Còn tiếp )

tocduoiga86
28-11-2009, 03:49 AM
Chương 11

Ca dao

Bản đồng dao bằng lụa cất lên khi con trâu nái đang nhẫn nại gặm cỏ trên cánh đồng. Vài con chuồn chuồn ớt có cái đuôi đỏ như ớt chín đang đuổi nhau. Tuồng như là trong đám chuồn chuồn ấy có một con đực và một con cái đang độ động tình nên chủng bay lảng sang chỗ khác.
Một con đậu lại trên nhánh lúa đang độ con gái, chẳng biết đấy là con đực hay con cái? Trông cả hai đều giống nhau. Nhưng nếu lấy lẽ mà đoán thì đấy phải là con cái. Nó đậu xuống, hiền lành, cam chịu (có thể là hy sinh nữa). Con đực đậu nên lu6ng nó, hai cái đuội cong lên để tìm một điểm giao hòa vũ trụ. Rồi điều gì xảy ra đã xảy ra. Hai con chuồn chuồn đuôi dính chặt vào nhau. Rồi chúng bay vút lên, vừa làm tình vừa trôi trên sòng sông lá luác dập dờn sóng.
Vụ đánh ghen hôm ấy diễn ra âm thầm vào một buồi sáng khi mọi người đang làm việc ở ngoài đồng. Cái vòng cẩm thạch vỡ cuối cùng được người đàn bà ghen nhặt về. hạnh phúc gia đình chị tan nát như cái vòng màu cánh gián. Anh một miếng, chị một miếng, đứa con gái lên ba tuổi một miếng bé hơn, những mảnh vòng có gạch vân màu nâu sậm tội tình.
Nhà người đàn bà đó có một rẻo ruộng. Thằng bé con cô y tá hôm ấy ra ruộng vớt cá lia thia. Cánh đồng vắng. Trời đã xế, chẳng có ai ngoài một con trâu nái đã được người ta cột vào một cái cọc gần đấy.
Rôi ngườ đàn bà ghen hôm ấy xuất hiện. Nhìn thấy người đàn bà, thằng bé tê liệt người lại. Nó muồn chạy nhưng đôi chân đã phản bội nó.
Một khoảnh mạ vừa gieo chẳng biết ai lội xuồng, xéo nát một góc lớn. Người đàn bà chẳng nhìn thấy ai ngoài một thằng bé trên tay đang cẩm một cái rổ nhựa và một cái chai đựng nửa phần nước bên trong.
- Thằng khốn khiếp kia. Ai cho mày xéo ruộng mạ của bà?
- Cháu đâu có! Thằng bé không nghe được tiếng nói chính mình.
- Lại còn cãi nữa à? Mẹ thì là đ-ĩ, con thì phá xóm phá làng. Bà phải dạy cho mày nếu con mẹ mày không biết dạy con.
Thế là một bạt tay vung lên tát thẳng vào khuôn mặt tái ngắt vì sợ của nó. Khuôn mặt ấy trước đó hây hây hồng vì những ánh nắng xế chiều. Một vệt máu đỏ như hoa dong chảy dài trên mũi nó. Tai thằng bé ù lại, nó chẳng còn nghe được gì nữa. Đôi môi người đàn bà mím lại, hai con mắt khè ra đầy lửa, đằng đằng sát khí.
Cánh tay của người đàn bà cứng như thép, những ngón tay thô ráp như da me, bà túm tóc thằng bé rồi kẹp đầu nó vào giữa háng của mình. tay còn lại bà ta chụp lấy cái chai rồi vụt tới tấp lên mông thằng bé.
Một thứ mùi ngai ngái, chua chua, lợm như mùi cơm thiu, tỏa ra từ đũng quần của người đàn bà xộc vào mũi nó, trước mặt nó là đôi ống chân của người đàn bà vấy bùn, đầy vết sẹo. Mặt ruộng đầy cỏ dệu và thằng bé cảm thấy toàn thân nó nhũn ra. Ý thức non nớt tan loãng và nó bắt đầu sợ mình sẽ chết.
Khi nó chưa kịp định thần thì nó bị người đàn bà xô thật mạnh. Nó ngã sấp, mặt đổ ập xuống bùn loãng và cỏ dệu. Bùn tràn vào miệng nó, mằn mặn. tanh tanh. Sợ quá nên nó quên cả thở, quên cả cám giác ngứa ngáy của cỏ dệu. Nó cảm nhận lờ mờ trên gáy nó có vật gì cưng cứng, đạp lên rồi trượt ra. Thằng bé chẳng biết được đấy là bàn chân hộ pháp nứt nẻ của người đàn bà đã đạp ấn lên gáy nó. Mắt nó hoa lên, ngập trong bùn, nổ đầy những chùm đom đóm đủ màu xanh đỏ.
Tâm trí nó bốc khói, cảm giác sắp chết là rất thật. Khí ô xy của hai lá phổi còn non càng gấp gáp hơn khi nỗ sợ hãi dâng cao tôt đỉnh. Nó không còn biết tâm thức của nó đã đi đến tận đâu. Nó ngạt thở. Gồng người lên khi bàn chân người đàn bà tiếp tục đạp lên đầu nó. Như con giun giãy giụa trong mỏ một con gà, nó lấy hai tay chống xuống mặt bùn, cố sức gồng nhưng vẫn không ngoi lên được. Chân nó đạp hết sức nhưng bùn vẫn tuột trơn. Cuối cùng nó lấy tay bấu chặt vào chân người đàn bà. Nó chợt hy vọng rằng ba ta sẽ tha cho nó.
Nhưng không, trời vẫn nắng. Xương sống nó lạnh toát như có luồng điện chạy qua.
Cuối cùng nó không còn hy vọng gì nữa. Người đàn bà đang đạp trên đầu nó là một con quỷ chứ không phải là một con người.

Chương 12

U mê

Ký ức đôi lúc cũng giống như một cơn mưa. Sau cơn giông tố, bầu trời sẽ thường sáng lại.
Mùa hè năm sau là một mùa hè rất đẹp.
Hoa dong nở đỏ cả một quãng đường dài và đám con trẻ con chế giễu thằng bé:
- Thằng bóng! Bóng! Bóng! Bóng! Hà bóng!
- Bóng! Bóng lại cái! Đồ thằng bóng!
- Đánh chết nó đi tụi bây ơi. Đánh chết thằng Hà bóng đi.
Thế là những cánh hoa dong mất đi vẻ đẹp hồn nhiên của chúng. Tất cả bọn trẻ như tìm ra được một nguồn hứng thú mới. Thằng bé bị chễ giễu và làm nhục bắt đầu tranh nhau bẻ chúng để hút mật. Chúng xúm vào hút chút mật ngòn ngọt hiếm hoi vì ở quê chẳng có nhiều quà vặt. Hút mật xong, chúng vặt những cánh hoa màu đỏ rồi thi nhau gắn vào những cái móng tay, xòe ra khoe nhau rồi cười nắc nẻ. Thằng bé cũng đi theo bọn trẻ trên con đường đến trường.
Là một thằng bé lạ từ phố về nên nó luôn bị đám trẻ con xúm vào chọc ghẹo.
Trẻ con tưởng là hiền lành nhưng trong thế giới của chúng, trẻ con là những sinh thể ác độc nhất. Bọn chúng xún vào. Chúng xúm vào đánh nó. Một đứa lớn nhất trong bọn kéo xếch lỗ tai nó lên rồi quát:
- Nói ngay! Mày là bóng phải không?
Thằng Hà không chịu nói.
Thằng bé cố kiễng chân lên. Nó cứng miệng không chịu làm theo.
- Mày là bóng! Nói ngay đi. - Một đứa khác lấy cặp quăng vào bụng nó.
Đám con gái cười rộ lên ra vẻ khoái chí, đồng thanh hét lên: Bóng! Bóng! Bóng!
- Nói ngay. - Thằng to con nhất bất thần đấm ngay vào mặt nó. - Tao là bóng. Nói ngay! Nói như thế đi!
Ngay giữa lúc ấy có một thằng bé khác lên tiếng:
- Tụi bây ác vừa chứ! Thả nó ra. - Đó là một thằng bé tên Hiên.
- A ha! Thằng Hiên cũng là bóng luôn! Một đứa con gái răng hô nói chen vào.
- A ha! Thằng Hà bóng, thằng Hiên cũng bóng luôn. Ha ha ha...
Tiếng cười của lũ trẻ thật tinh quái rộ lên, chúng say sưa trong thú vui mới. thế là thằng to xác lôi thằng bé tên Hà lại gần thằng Hiên. Bọn trẻ xúm nhau ấn hai thằng bé lại với nhau. Chúng nhảy cỡn lên reo hò. Rồi cả hơn chục đứa vừa trai vừa gái, thi nhau ném đá, hất cát và hả hê cười vì trò vui mới là phát hiện ra được hai thằng bóng.
Thằng Hà nhìn thằng Hiên. Tuy rằng họ chẳng thể cứu nó được nhưng dám lên tiếng bênh vực đã là một vị anh hùng. Thằng Hiên nhìn thằng Hà và cảm thấy tội nghiệp cho nó. Khổ thân! Không anh không em, cố mỗi một mình nên chẳng ai chơi với nó. Đã thế còn bị mắt nạt luôn
Thằng Hiên cuối cùng vùng dậy, nó vớ lấy một cục đá thật to rồi vung lên:
- Đứa nào mà còn dám đụng đến thằng Hà tao đập chết ngay!
Câu nói dõng dạc như một mệnh lệnh đến độ thằng đầu têu trong bọn cũng phải chùn lại.
- Tụi bây ỷ đông bắt nạt người ta. Tao nói trước, từ nay tụi bây đừng bao giờ phá nó. Thả nó ra ngay!
Cuộc chơi bị khựng lại. Tiếng thằng Hiên cất lên sang sảng. Nó lại có ông anh tên Hiện, người nổi tiếng trong làng là khỏe đánh nhau. Bọn trẻ vì thế mà phải kiêng nể. Sẵn trong tay thằng bé lại có một cục đá to. Bọn trẻ biết rằng chúng đã đùa qua tay, nấn lại vài giây rồi cả bọn từ từ hiểu ngầm với nhau là cần phải rút lui.
Chỉ còn lại hai thằng bé đứng lại. Hoa dong vẫn nở gay gắt, chói chang và vô tư. Thằng Hà khóc. Nó tủi thân. Dù không muốn nhưng nó không ngăn được dòng nước mắt. Nó nhớ ba. Phải chi có ba, nó sẽ không sợ bất cứ một đứa nào. Đằng này mẹ con nó chẳng có ai để bảo vệ. Cánh cửa gỗ hằng đêm dù đã được cài then nhưng mẹ vẫn phỉa chắn thêm mấy thanh gỗ và hai thùng nước đầy để phòng kẻ gian. Thằng Hà nhìn thằng Hiên, nó cảm thấy an ủi hơn vì mình đang được bảo vệ.
Những giọt nước mắt kia là những lời cảm ơn chân thành của tấm lòng trẻ thơ đầy cảm động.
Thằng Hiên khoác vai thằng Hà rồi hai đứa đi về phía ngôi nhà gạch có sơn chữ thập đỏ. Màu sơn bây giờ đã ngả sang màu huyết dụ. màu hoa dong vẫn đỏ, gay gắt, chói chang...

Chương 13

Xôi nếp


Hà ngồi xuống vệ cỏ, anh nhìn Hiên đang nằm ngửa trên một tảng đá. Trời chiều thơm mùi rạ mới. Mây trắng bồng bềnh trôi, tạo thành những hình thù kỳ quái, nhìn vào ai muốn bảo giống cái gì cũng được.
- Mây trên trời nhìn giống những con cừu bông, phải không Hà?
Hiên nói và anh đưa mắt nhìn theo một đụn mây trắng như bông gòn. Hà không trả lời, giọng có vẻ nghiêm:
- Giờ này còn mây với gió. Bây giờ anh tính làm sao đây? U đã nhờ em nói với anh là anh phải lấy Oanh.
- Ai bảo em đi nhận lời mẹ? - Hiên hỏi lại, đôi mắt hướng nhìn khuôn mặt đầy vẻ căng thẳng của Hà.
- Không lẽ em từ chối được hay sao? Lấy lý do gì để mà từ chối? - Hà trả lời.
Cả hai cùng im lặng. Hóa ra nảy giờ là một cuộc đối thoại vô cùng nhát gừng.
- Thôi đừng nói chuyện này nữa, chán lắm! - Hiên xoay người lại, vùi mặt vào đùi Hà. Mùi thơm của da thịt pha lẫn với mùi rạ khiến Hiên cảm thấy khoan khoái dễ chịu một cách lạ thường.
- Lấy vợ nghĩa là anh sẽ mất em, bộ em chịu vậy sao? - Hiên cười, hình như anh không muốn nghiêm túc trong lúc này.
- Cứ nói giỡn hoài. Bây giờ anh tính sao? - Hà vẫn nghiêm túc.
Để cho em quyết định tất cả đấy! Tính hộ anh đi! - Hiên bật cười rồi bất chợt cắn vào đùi Hà một cái thật mạnh.
Hai người thanh niên yêu nhau. Cả làng không ai biết đến điều đó. Hà đẹp trai và bây giờ con gái trong làng Hà là những đứa ngày xưa hay chọc ghẹo đánh đấm Hà bỗng thay đổi hẳn thái độ. Lắm đứa còn ra miệng chọc ghẹo Hà một cách lộ liễu đến độ lố bịch kệch cỡm.
Hiên thì vạm vỡ to cao, khỏe như văm. Khối bà mẹ đã hau háu nhìn vào bản lưng to và hai bộ đùi chắc nịch của Hiên tỏ vẻ rất thèm thuồng. Họ nghĩ đến những đứa cháu khỏe mạnh và con gái họ sẽ không phải khổ sợ vì Hiên vừa khỏe vừa chịu khó.
- Hai thằng ấy đúng là biết chọn bạn mà chơi. Chằng lêu lổng như những con cái nhà khác.
Có người còn nói với chồng như thế này:
- Giá mà gả cái Vui cho thằng Hiên rồi gả cái Mừng cho thằng Hà thì đúng là nhà ta có phúc.
Đã có người xa xôi đánh tiếng với cô Mệ và bà Nhụ nhưng chẳng ai dám hứa hẹn gì. Thằng Hà bây giờ làm thợ may, còn thằng Hiên thì làm vườn. Gặp con gái thì hai thằng chẳng thằng nào ra vẻ long sòng sọc, bấn bức lên. Người đứng đắn như thế chưa chắc đã chịu con gái nhà họ. Nhưng giấc mơ thì đẹp mà lại chẳng mất tiền mua, thế là người ta tranh nhau, tha hồ mơ, tha hồ ước.
- Em không muốn anh lấy vợ, nhưng em cũng không thể giữ anh lại được. - Hà nói, trong câu nói có chứa những giọt buồn xa vắng.
Ở đời toàn chuyện nhức đầu! - Hiên ngội bật dậy, hai tay khoanh lấy đầu gối.
- Anh lấy Oanh thì mẹ anh sẽ không buồn. Oanh cũng không mang tiếng là gái chửa hoang. Cuối cùng thì chúng ta vẫn phải...
- Phải làm sao? Em có hiểu em đang nói cái gì hay không Hà? - Hiên muốn cắt ngang câu nói của Hà nhưng anh nén lại.
- Cuối cùng thì... chúng ta không thể làm gì ngoài một điều...
- Ngoài điều gì? Hiên không kềm chế được nữa.
- Chúng ta phải đi thật xa. - Hà nhìn thật sâu vào mắt Hiên rồi trả lời.
- Em muốn đi xa à? Đi đâu? Chúng ta có thể đi được đấy! Anh và em... - Có chút phấn khích lộ ra trong giọng nói của Hiên.
Hà lắc đầu:
- Nhưng chúng ta không đi được đâu, mẹ em chỉ có mình em. U cũng chỉ có anh là trụ cột. Anh Hiện bỏ nhà đi rồi, anh không thể đi như anh Hiện được.
Hiên xoay người, hôn nhẹ vào lưng Hà:
- Thế thì tại sao em nói đến chuyện ra đi? - Hiên nói, có pha chút bối rối.
Hà bóp trán, giọng nói thật buồn:

- Chúng ta sống và vẫn phải mơ ước. Đấy là điều chúng ta nghĩ mỗi khi chúng ta bất lực.
- Nói thật nhé, anh cũng không biết nữa. Thấy mẹ anh cũng tội. Thấy Oanh, anh cũng tội. Thấy em, anh càng tội hơn! - Hiên nói, giọng rất buồn, chan chứa thành thật.
- Chúng ta không có nhiều lựa chọn. Em và anh không thể chống lại tất cả mọi người. - Hà đưa mắt nhìn về phía chân trời bây giờ đang đỏ rực như một lò than hồng
- Chúng ta chẳng chống lại ai cả, chúng ta chỉ sống cho nhau. Anh và em, - Hiên cãi lý.
- Đó là điều ích kỷ. Chúng ta..., hơn nữa... Anh không nhận ra là sẽ chẳng có ai ủng hộ chúng ta cả hay sao?
- Cũng chẳng có ai phản đối, mình không đụng chạm gì đến người khác. Ai có quyền can thiệp vào chuyện chúng mình? - Hiên lý sự.
- Anh chẳng hiểu gì cả, làm ơn động não đi. - Hiên cố gượng cười nhưng không cười được.
- Vậy là em đã không còn yêu anh, phải không Hà? - Hiên nói , rất trẻ con.
- Đừng nói như vậy mà! Anh hiểu lòng em hơn ai hết. Anh nói gì mà nghe kỳ vậy? - Hà bóp vào vai Hiên như muồn khẳng định điều mình vừa nói.
- Thế nghĩa là thế nào? Tại sao em muốn anh lấy vợ?
- Vì đây là một cơ hội... - Hà cắt ngang câu nói của mình.
- Cơ hội gì?
Im lặng, cả mây trên trời cũng đứng lại.
- Trả lời anh đi! - Hiên giục Hà.
Hà không nói gì cả. Rạ dưới chân ruộng hình như cũng sốt ruột, dỏng tai lên lắng nghe.
- Tại sao lại là cơ hội? - Hiên lấy tay xoay người Hà, mặt đối mặt.
- Em đã nói rồi. - Hà xoay mặt đi. Hình như anh không muốn Hiên nhìn thấy mình đang đè nén cảm xúc.
- Em nói cái gì?
- Chúng ta không có nhiều lựa chọn.
Nói xong Hà đứng bật dậy. Anh lây chân đá tung hòn cuội dưới chân:
- Đây là cơ hội để chúng ta nhận ra điều đó. Anh đã hiểu rồi hay chưa?

Nói xong Hà vụt chạy như một con ngựa điên. Cánh đồng dưới chân Hà như nhấp nhổm. Hiên bật dậy đuổi theo sau hà. Hai người họ đuổi nhau lao thẳng về phía chân trời. Một người chạy trồn hiện thực và một người không bao giờ muốn mất đi hiện tại.

Chương 14

Vu quy


Cuối cùng thì đám cưới cũng được tổ chức, cô dâu là Hà Thị Oanh và chú rể là Bùi Văn Hiên. Công ai là người đứng ra làm mối thì chẳng ai biết ngoài mỗi một người là cô dâu.
Hôm ấy Oanh cất tiếng trước, cô không xưng hô như thói quen mà gọi Hiên bằng anh:
- Đáng lẽ em không muốn tìm anh, nhưng em thương mẹ của em.
Hiên ngồi trên cây cầu bắc qua một dòng suối mùa khô, đôi mắt nhìn xuống lòng suối cạn, tâm can rối bời bời.
- Chúng ta sẽ thành vợ chồng. Nhưng... - Oanh lại nói tiếp câu nói vữa ải rời rạc không trọn vẹn.
Hiên vẫn ngồi, đôi mắt nhìn vào một hòn đá nằm giữa lòng suối cạn.
- Em biết anh đã có người yêu... - Oanh chợt rụt câu nói lại.
- Sao Oanh biết? - Hiên hỏi, một câu hỏi bâng quơ nhạt nhẽo. Hình như anh chẳng bao giờ được tập trung và định thần vào dạo gần đây.
- Em đoán thế. Nhưng em vẫn cố năn nỉ anh. Em vẫn hy vọng.
Hiên quay mặt nhìn Oanh vì anh nghe được tiếng nấc. Trên khuôn mặt người con gái là hai vệt nước dài.
- Kìa Oanh! - Hiên nói câu này chợt dâng lên một cảm xúc hằn học với người anh ruột của mình.
Oanh lấy tay gạt nước mắt. Trên khuôn mặt bây giờ là một làn nước đã tràn lên quá nửa khuôn mặt.
- Oanh ơi! Đừng khóc nữa mà, chuyện gì rồi cũng sẽ qua...
- Em chẳng còn gì hy vọng ngoài anh! - Oanh nấc lên. Chẳng hiểu sao thái độ của người con gái lại mếm yếu đến thế. - Mẹ em khóc hoài. Em lại không muốn làm nhục gia đình. Anh cưới em rồi sau này ly dị cũng được. Hãy mở cho em một con đường sống!
Hiên dù sao cũng là con người chứ chẳng phải là gỗ đá. Trong anh vẫn còn chút tình người sót lại. Đàn ông bao giờ cũng có nhiều mái nghĩa hiệp trong người. Nước mắt con gái bao giờ cũng là thứ xúc tác đầy quyền lực nhất. Hiên vòng tay khoác lên tấm vai mịn của Oanh. Lạ thật, anh nghĩ ngay đến Hà:
- Kìa đừng khóc. Để từ từ anh tính cho...
- Cái bụng của em không thể chờ được - Câu nói đơn sơ chân thành làm lồng ngực Hiên nhói lên.
- Thế thì phải làm sao đây hả Oanh? - Hiên bóp nhẹ vào vai người con gái.
- Hãy cưới em trước, rồu sau này anh bỏ em cũng được! - Oanh rõ ràng van xin một lối thoát chứ không cố tình làm khó Hiên.
- Oanh phải nín đi chứ! Cưới thì cưới, khóc có hại cho em bé lắm.
Nói xong câu ấy, Hiên biết mình đã phản bội Hà. Anh cảm thấy xấu hổ và tự khinh rẻ chính mình. Một cảm giác mà chưa bao giờ anh trải qua. Chả trách được Hiên, cảm xúc con người không phải là gỗ đá. Nó là nước, mà đã là nước thì làm gì có hình có dạng để bảo là lúc nào cũng định hình bất biến

Chương 15

Ốc Luộc


Mùi hoa bưởi đầu mùa thơm lựng cả một góc sân.Tiếng bà phó Quản đang đảo đũa rang lạc trên bếp để giã muối vừng cho buổi hàng xôi sáng mai nổ nghe tanh tách. Ngoài sân, trên chiếc xích du được cắt ra từ một cái lớp xe máy cày, cột treo trên cành bưởi già, Oanh đang ngồi trên ấy. Hà ngồi bên cạnh trên một góc xoài bi chặt ngang làm thành cái ghế.
Ánh lửa trong bếp của bà phó Quản đang nhảy múa, hắt ra sân một thứ ánh sáng đỏ như màu ớt chín nửa quả. Muỗi vo ve bay, chúng lười biếng, hình như thích trêu người chứ không chịu cắn người ta. Hà lên tiếng:
- Oanh biết là mẹ anh Hiên thương Oanh lắm không?
- Bác ấy tốt bụng lắm. Ai bác ấy cũng thương cả.
Hà moi trong túi áo ra một gói thuốc. Xòe diêm châm thuốc, xong, anh nói tiếp:
- Hà sang đây là có một việc, khó nói nhưng cũng phải nói ra.
- Hà cứ nói đi!- Oanh hình như cũng hình dung ra câu chuyện phần nào qua cách rào trước đón sau của Hà.
- Hà nghĩ oanh nên đi gặp anh Hiên?- Hà rít một hơi thuốc thật sâu rồi thở mạnh ra một làng khói trắng.
- Tại sao?- Oanh hỏi cộc lốc.
- Vì anh hiên là người tốt. Oanh lại mang thai cho nhà anh ấy!
Nghĩ nhanh một giây rồi Oanh hỏi:
-Tại sao Hà lại qua đây? Có phải bác Nhụ nhờ Hà qua đây để nói chuyện với Oanh, đúng không?
- Bác Nhụ chỉ nhờ Hà khuyên anh Hiên thôi. Nhưng khuyên anh ấy thì chỉ có mỗi Oanh mới khuyên được. Hà biết Oanh ngại.Anh Hiên tốt lắm, Oanh đừng bỏ lỡ một cơ hội.
Hà nói và trong lóng anh cảm thấy thật buồn. Phải chi anh được là Oanh, phải chi anh là một người con gái.
- Sao Hà lại tốt với mọi người thế?- Oanh hỏi
Hà rít một hơi thuốc thật dài, ém khói. Một phút sao mới trả lời:
- Đây là chuyện nên làm. Một cơ hội.
-Nhưng anh hiên đã có người yêu. Cô ấy nhất định là phải đẹp và dễ thương. Hà có biết người ấy không?- Oanh có vẻ hiếu kỳ.
Hà nhói đau, anh biết mình thật lòng yêu Hiên. Nhưng cuộc đời không thể có những công bằng. Thu hết can đảm.Hà nói dối Oanh cũng như anh đang nói dối chính mình:
- Anh Hiên không có người yêu nào cả.Anh ấy chỉ ngại Oanh rồi nói dối như thế thôi!
- Sao Hà biết? Chính miệng anh Hiên đã nói với Oanh là anh ấy đã có người yêu.
Câu nói của Oanh càng khiến Hà thêm cay đắng.Thì ra Hiên yêu Hà thật. Anh chính là người yêu của Hiên. Hà định nói: và chúng ta không có nhiều lựa chọn. Nhưng anh chỉ lẩm bẩm nghĩ một mình như thế. Một chút an ủi nhen lên trong lòng anh. Nhưng trong lúc này anh cảm thấy buồn nhiều hơn là hãnh diện. Cố gắng lắm Hà mới nói tiếp được:
- Hà biết là anh ấy chưa có người yêu nào khác!
- Tại sao Hà nghĩ thế?- Oanh hỏi, giọng cô có vẻ quan tâm hơn.
- Là bạn thân với nhau. Hà hiểu anh Hiên chẳng nói dối bất cứ chuyện gì.
Hà biết là mình đang nói thật, Hiên chưa bao giờ nói dối Hà. Người con trai cảm thấy dễ thở hơn, Bao giờ cũng thế, được nói thật là một điều dễ chịu nhất.
- Thế thì Hà bảo Oanh phải nói với anh Hiên như thế nào bây giờ?
- Oanh cứ bảo với anh ấy là Oanh rất cần anh ấy.
- Ngại chết đi. Ai lại làm thế bao giờ.
- Chúng ta không có nhiều lựa chọn. Hãy nghĩ đến bác Nhụ, đến chị, đến em bé, đến những người xung quanh, nhất là đến anh Hiên.
Đấy cũng chính là nguyên do Oanh đi gặp anh hiên.
Rồi cuối cùng hai nhà quyết định làm đám cưới. Oanh cũng không vui vì câu chuyên vữa nhừ như cám mà Hiên thì bị đẩy vào con đường cùng quẩn. Hà đau khổ không kém. Chỉ có bà Nhụ và bà Phó quản là 2 người trong bụng vui mừng như mở hội.


( Còn tiếp )