Ðăng Nhập

Xem đầy đủ chức năng : Link Fourspirit và Kẻ săn đêm ( bản fix)



konokowu
02-07-2009, 05:54 PM
Tác giả: vẫn là kono nhé
độ dài: 30+
thể loại: Fantasy
chỉ định: 14+

Lời nói đầu: Đây là bản fix lại, chưa từng post trước đây. Chỉ là thử nghiệm nên mọi người cho ý kiến nhé. Vẫn dựa trên nền bản cũ mà thôi.


LINK FOURSPIRIT - BẢN TRƯỜNG CA BẤT TẬN

http://i447.photobucket.com/albums/qq196/thanhhan/DASD.jpg



PHẦN 1: LINK VÀ KẺ SĂN ĐÊM


Mười sáu năm, chưa đủ để mọi cư dân trên hành tinh này quên được sự tàn khốc của cuộc thánh chiến huyền thoại, trên con đường giải phóng muôn loài khỏi sự bành trướng của tên bạo chúa DOOM và tộc ORC. Mười sáu năm, hành tinh đã trải qua không biết bao nhiêu sự thay đổi. Nhóm chiến binh mang biệt danh GOF năm nào chỉ còn hơn hai mươi thành viên mà nay đã tỏa rộng ra khắp thế giới, được coi như một tổ chức có thế lực ảnh hưởng nhất hành tinh, dưới sự điều khiển chính của hai thiên vương là Kiếm Vương Chark và Quyền Vương Trác Nghiên. Những người được công nhận là thành viên chính thức trong tổ chức của GOF phải là những người có sức mạnh đặc biệt, được tuyển chọn gắt gao từ khắp nơi trên thế giới, bởi lẽ công việc của GOF rất nguy hiểm và khó khăn. Một khi đã gia nhập tổ chức thì họ đã phải chuẩn bị sẵn tâm lý là có thể hi sinh bất cứ lúc nào. Số người có khả năng đặc biệt đã khan hiếm, người có thể nhận ra và tận dụng tốt những khả năng ấy càng hiếm hơn. Đó là lý do mà GOF đã mở ra sáu trường dưới dạng các Garden ở sáu vùng đất chính khác nhau của loài người, nhằm phát hiện và đào tạo các nhân tài cho tổ chức. Và Garden mạnh nhất, đào tạo ra nhiều chiến binh nhất cho GOF chính là Dellish Garden....






CÂU CHUYỆN THỨ NHẤT: NHỮNG NGƯỜI BẠN MỚI



DELLISH GARDEN, QUẦN ĐẢO DELLISH, PHÍA NAM DÃY NÚI BROKEN TRIDENT HÙNG VĨ, ĐỊA PHẬN LOENTIFIC, NAM BÌNH DƯƠNG.



Bob và Tera đi tuần trong rừng Dellish, thuộc phân khu F của học viện. Cả hai nhận được lệnh đến điều tra ở khu vực này sau khi ban kỷ luật phát hiện xung điện của vài chiếc thẻ CEL ở đây. Cũng chẳng có gì đáng ngại đến mức phải dùng hai tên "sát thủ" này, nhưng một trong đám thẻ ấy cứ nằm chết một chỗ khiến ban kỷ luật lo lắng.

Thẻ CEL là một dạng thẻ trình diện của học viên thuộc Dellish Garden. Được làm từ những hợp kim đặc biệt, thẻ CEL có thể phát ra những thông tin của người sở hữu, lẫn vị trí họ đang ở. Một thiết bị không thể thiếu của học viên nơi đây. Mất thẻ CEL đồng nghĩa với việc sẽ bị đuổi khỏi học viện, cho nên Bob không thể hiểu nổi đứa nào lại ngốc đến mức ném nó ở giữa rừng thế này.

- Tại sao tụi mình lại phải đi làm cái công việc chán phèo này nhỉ? - Bob than thở. - Lẽ ra giờ này tớ với cậu đã được ngồi thoải mái trong căn-tin, thưởng thức vài cốc cà phê rồi.

Tera huơ huơ con dao một cách điêu luyện, mở đường đi trước. Những nhát chém gọn ghẽ, bén ngót của Tera dễ dàng biến bụi rậm trước mắt thành một con đường mòn. Mà dường như thấy thích thú khi chém chúng tan nát dưới con dao của mình. Cậu nói:

- Lệnh trực tiếp của cấp trên, không có lựa chọn nào khác đâu.

- Nhưng ít ra chúng ta cũng phải báo cho Thủ Lĩnh một tiếng chứ? Sắp đến giờ họp rồi, Thủ Lĩnh mà không thấy chúng ta đến là không xong đâu.

- Tớ gửi tin nhắn rồi. Thủ Lĩnh bảo là cũng cần đến đây tìm hiểu "mấy- cái- thứ-chết-tiệt" nào đó- trích nguyên văn của Thủ Lĩnh.

- Đến đây á? - Bob giật mình. - Thủ Lĩnh đến đây làm cái quái gì chứ?

- Các tín hiệu trong rừng...- Tera vẫn tiếp tục màn mở đường bằng dao của mình. - Chúng không chỉ đơn thuần là các thẻ CEL...

Tera chưa nói hết câu đã vội đưa dao về một phía, nơi có tiếng động xột xoạt vừa phát ra. Bob cũng rút cây trường côn bằng sắt của mình ra, thận trọng. Cả hai đứa đang ở giữa rừng Dellish, khu rừng nổi tiếng về sự huyền bí và nguy hiểm nhất bậc nhất, thế nên chẳng ai biết được cái giống gì có thể xuất hiện trước mặt mình cả. Bob nắm chặt cây trường côn trong tay, hi vọng nó không phải là một con T-Xarus.

Đám cỏ cây rung lên xoàn xoạt. Bob đoán thứ đó không to hơn mình là bao nhiêu yên tâm được đôi chút. Tiếng loạt xoạt đến gần hơn thì bỗng im bặt. Bob nhìn sang Tera chờ ý kiến. Tera lại hất đầu ra hiệu cho Bob đến kiểm tra thử.

- Sao lại là tớ? - Bob phản ứng.

Tera không nói mà đưa tay lên làm những kí hiệu kì quặc khiến Bob chẳng biết thằng bạn mình định nói gì. Nó chỉ hiểu mang máng là nên im lặng một chút.

Bob hít một hơi thật sâu, bước từ từ đến chỗ bụi rậm, thọc nhẹ gậy vào trong. Đầu côn như chạm vào thứ gì đó mềm mềm, cái thứ đó cũng chẳng thích Bob chạm vào mình nên nhào người ra. Cái bóng đen nhảy xổ ra khiến Bob nhảy vội về phía sau, múa một đường gậy tấn công nhanh vào đối thủ. Nhưng côn chưa kịp chạm đích thì cái bóng đó đã đổ ạch xuống đất.

Lúc này cả hai mới nhận ra đó là một học viên của Dellish Garden, bộ đồng phục trên người bê bết vết máu khô.

- Hey, không sao chứ? - Bob vội đỡ học viên đó dậy, lo lắng hỏi.

Tera giắt con dao vào bên hông, cũng bước vội tới. Nó nheo mắt nhìn sơ qua gương mặt đang thất thần vì sợ hãi, biết chẳng thể khai thác được gì nên bật chiếc F-memory trên tay ra.

- Đội Sát thủ gọi tổ chức! Đội Sát thủ gọi tổi chức!

- Tổ chức đã nhận cuộc gọi. Trả lời!

- Chúng tôi cần một đội cứu hộ đến ngay tọa độ 238\33, có một người đang bị thương. Sẽ tiếp tục đều tra! Hết!

- Sẽ có một đội đến ngay sau năm phút. Hết!

Tera đưa chiếc F-memory lên, quét một tia sáng qua người chàng học viên đáng thương, nhưng nó bỗng thốt lên ngạc nhiên.

- Sao lại thế này?

- Gì thế? - Bob tò mò. - Bị thương nặng lắm à?

Tera không trả lời. Nó lao vội đến, nắm chặt lấy phần áo đẫm máu của chàng học viên, kéo phực ra. Bob nhìn theo, ngạc nhiên.

- Sao không có vết thương nào cả? Vậy đó là máu của ai?

- Của những học viên còn lại. - Tera trả lời, bầu không khí căng thẳng hẳn lên. Cậu ta mở rada dò tìm thẻ CEL, tặc lưỡi. - Mọi chuyện coi bộ phức tạp hơn chúng ta tưởng.

Bob nóng lòng nên nắm chặt cổ áo chàng học viên lay mạnh, hỏi lớn:

- Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra vậy hả?

Chàng trai đưa ánh mắt thất thần nhìn Bob, giọng run rẩy và yếu ớt.

- Nó...con quái vật đó...

- Quái vật? - Tera thốt lên đầy nghi hoặc.

- Con quái vật đó...vuốt sắc nhọn...đôi mắt...đôi mắt đỏ rực....Nó...nó giương mắt nhìn chúng tôi...Kye và Lyrys...bị nó bắt được...Máu...máu nhiều lắm...

- Thế con quái vật đó đang ở đâu? - Bob tiếp tục thét lớn.

Chàng học viên tiếp tục run rẩy, đưa ngón tay chỉ vào một hướng trong rừng.

- Nó...con quái vật đó...mái tóc dài óng ánh...mái tóc dài màu bạch kim....

- Tóc? - Tera và Bob cùng thốt lên. - Là con người ư?

Tiếc là chàng học viên kia lại rơi vào trạng thái hoảng loạn, vùng thoát ra khỏi Bob, nằm xụp xuống đất, hai tay vò đầu rên rỉ dường như rất sợ hãi. Tera biết giờ có hỏi thì cũng chẳng khai thác được gì. Một lát sau thì đội cứu hộ đã tới, với đầy đủ các thiết bị sơ cứu bên người.

Tera bước đến gần một cô gái, có lẽ là nhóm trưởng của đội cứu hộ, báo cáo tình hình.

- Học viên này là nhân chứng duy nhất của một vụ án, hãy chăm sóc đặc biệt. Các vết thương không có gì nghiêm trọng, có thể sơ cứu bằng Potion bình thường, duy chỉ có tinh thần hơi bất ổn một chút. Tôi muốn có người giám sát cậu ta 24\24. Còn nữa: Đây là việc tuyệt mật, hãy đưa về ban kỷ luật để những người có thẩm quyền quyết định.

- Vậy giờ các cậu định làm gì? - Cô gái hỏi.

Tera rút con dao bên hông ra.

- Chúng tôi sẽ ở lại điều tra thêm một chút!

Nói rồi Tera phóng nhanh vào trong rừng, theo hướng mà chàng học viên vừa rồi đã chỉ. Thấy vậy Bob cũng vội đuổi theo, nhưng trước khi đi nó cũng kịp cúi đầu chào cô gái một cái.

Nói về tốc độ thì Tera nhỉnh hơn là Bob một bậc, vì vừa chạy nó vừa phải dò hướng nên Bob vẫn đuổi theo kịp. Nhưng chỉ được một lúc thì Bob đã hoàn toàn mất dấu. Còn đang chẳng biết làm sao thì có tiếng gọi của Tera ở trên cây.

- Hey, Bob. Trên đây nè.

Bob ngước lên, nhìn thấy Tera ngồi vắt vẻo trên một cành cây cách nó không xa. Bob nhún chân đạp vào mấy thân cây, đáp xuống cạnh Tera một cách nhẹ nhàng.

- Xem cái này đi! - Tera đưa cho Bob một vật.

- Thẻ CEL! Nhưng của ai?

Tera không nói mà chỉ về một hướng, gương mặt căng thẳng khiến Bob cũng thấy căng theo. Theo hướng chỉ, Bob nhìn thấy trong một hốc cây rậm rạp ở đằng xa, một cánh tay con người trắng bệch không còn chút máu thò ra ngoài, khiến cậu xanh cả mặt. Tera đã nhận ra từ lâu, nhưng nó buộc phải ngồi yên một chỗ để quan sát tình hình. Nó sợ "thứ gì đó" lại xuất hiện. Bob không hiểu, nó chuyền vội sang các cành, đến cạnh bên hốc cây đó, giật mình thảng thốt khi thấy hai xác chết một nam một nữ máu me đầy người nằm trong ấy. Đôi mắt của tử thi mở trừng ra hết cỡ, Bob đoán trước khi chết hẳn hai người đã phải trải qua một chuyện gì đó rất kinh khủng.

Bob muốn buồn nôn. Đây là lần đầu tiên nó trông thấy xác chết ở cự ly gần thế này. Nhưng nó cũng đủ tỉnh táo để ra hiệu cho Tera đến.

Khi đã chắc chắn là không có sự xuất hiện của bất kì "sinh vật lạ" nào, Tera mới chịu nhảy ra khỏi chỗ nấp. Không như Bob, Tera hoàn toàn tỉnh táo khi thấy hai cái tử thi ghê rợn ấy. Nó nhích khẽ mũi dao lên chỗ ngực áo hai thi thể để quan sát, có phần phấn khích trong câu nói.

- Bị moi mất quả tim. Đành là rừng Dellish có nhiều loài hung dữ, nhưng khát máu đến mức lấy tim người làm điểm tâm thế này thì mới thấy lần đầu đấy.

- Tớ không biết. Nhưng mà...đừng hỏi nữa. Tớ buồn nôn quá đi thôi.

Tera nhìn Bob khó chịu, không hiểu tại sao mình lại cặp với một đứa yếu tim như tên này. Cũng tại hai đứa chơi thân với nhau từ nhỏ, mà Tera biết thực lực của Bob chẳng hề thua kém mình chút nào. Lúc đụng chuyện thì mới biết mèo nào cắn miểu nào.

Tera lắc đầu thở dài, nó quan sát kĩ trên thân cây, phát hiện thêm một vài dấu vết trông như vết móng cào, nhưng vị trí giữa các ngón thì hơi giống của con người.

- Lạ thật! - Tera khẽ chau mày. - Bob, cậu nên xem cái này đi!

- Không phải là mấy thứ máu me nữa chứ?

- Không đùa đâu! Nhìn đi!

Bob cố dán mắt vào nơi Tera chỉ, phán.

- Mấy vết móng cào. Thì sao?

Tera đưa bàn tay mình lên ướm thử.

- Vị trí các ngón tay rất giống người. Nó không gợi cho cậu điều gì sao?

- Không biết! - Bob nhún vai. - Chuyện này ngoài tầm với của tụi mình rồi. Tớ nghĩ tụi mình cũng nên chuồn mau, kẻo "cái thứ" khát máu đó lại xuất hiện.

- Phải gọi về tổ chức báo cáo đã chứ. Không thể để hai cái xác chỗ này được.

Tera lại mở chiếc F-memory ra. Nhưng nó chưa kịp khởi động thì đã giật mình khi thấy một gương mặt khác ngoài Bob phản chiếu qua kính của chiếc máy. Nó giật mình quay lại, cả Bob cũng thế.

- Thủ..Thủ Lĩnh? Sao người lại ở đây?

Xuất hiện trước mặt hai đứa lúc này là một mỹ nam, tuổi độ mười bảy với đôi mắt xanh lơ sáng rực, rất có thần. Mái tóc vàng bồng bềnh theo gió làm tăng thêm vẻ hấp dẫn với phái nữ. Bộ quần áo bó sát màu đen, khoác lên người bộ santong màu trắng, cùng chiếc khăn quấn quanh cổ và găng tay màu đỏ, làm nổi bật vẻ lạnh lùng và nam tính. Bên hông còn giắt một thanh kiếm màu đen khá bắt mắt. Người đó không ai khác chính là Daimon, một học viên có ảnh hưởng rất lớn trong học viện.

Daimon không thèm đếm xỉa đến câu hỏi của Tera. Nó nhún nhẹ một cái đã xuất hiện trước mặt hai thi thể. Gương mặt vẫn lạnh băng nhưng sát khí tỏa ra khiến cả Tera và Bob muốn ngộp thở.

- Có một nhân chứng đúng không?

- Cái đó…

Daimon quay lại túm chặt lấy cổ áo của Bob, đôi mắt tóe lửa làm cậu muốn líu cả lưỡi.

- Nói xem kẻ nào đã gây ra những chuyện này.

- Cái...cái đó thì...

- Nhân chứng chỉ nói là một con quái vật có mái tóc (cũng có thể là lông) màu bạch kim. - Tera nói thay cho Bob, nhưng thật ra cũng đang sợ toát cả mồ hôi. - Ngoài ra không có thông tin gì thêm.

Daimon buông Bob ra, đấm mạnh vào thân cây đại thủ, khiến nó gãy làm hai ngã ra phía sau. Cái hốc giờ đã bị lộ ra giữa ánh nắng chói chàng, nhưng không thể cứu vãn được hai cái thi thể đã lạnh tanh kia.

- Bob và Tera nghe đây. Đây là lệnh của Thủ Lĩnh Hội đồng năm hai, mau chóng tập hợp Ren và Steven đến võ đài khu F. - Daimon gằng giọng. - Ngoài những học viên của lớp 2-Fs, bất kì ai cũng không được vào.

- Rõ! Thưa Thủ Lĩnh! - Bob và Tera cùng đồng thanh.

Daimon chỉ nhích khẽ một chân đã biến mất tăm, bí ẩn như lúc xuất hiện. Bob và Tera nhìn nhau, cả người vẫn chưa hết run rẩy. Xa xa có đám người của đội cứu hộ đang chạy tới...


****


THƯ VIỆN, THUỘC PHÂN KHU E CỦA DELLISH GARDEN.


Shuu gấp quyển sách dày cộm lại, hít thở một hơi đầy sảng khoái sau mấy giờ ngồi đọc miệt mài. Sách về các loại thảo mộc huyền bí, suốt bao nhiêu năm chẳng ma nào thèm đụng đến nhưng vẫn sạch bong như mới. Trong thư viện này có hàng trăm nghìn cuốn sách đủ các thể loại, chất đầy trên những giá sách cao ngất ngưởng, thế mà vẫn có đứa nhớ như in vị trí của chúng, khiến con nhỏ phải phục sát đất. Đó cũng là đứa duy nhất trong hệ Fs này phải đeo kính, Ren Kingstrong, một con mọt sách chính hiệu.

Nhỏ Shuu chỉ tính ngồi thư giãn đôi mắt một tí. Chợt nó giật nảy mình:

- Thôi chết! Mấy giờ rồi?

- Gần chín giờ sáng!

Nhỏ Fiona ngồi kế bên, lật đều đều từng trang trong quyển "Ma thuật huyền bí". Con nhỏ đó vốn tiết kiệm lời, lại lầm lầm lì lì, chẳng ai hiểu được nó đang suy nghĩ gì trong đầu nên chả thân được ai, trừ nhỏ Shuu và thằng bạn thân của nó ra. Nhưng lúc này Shuu đang điên tiết lên.

- Nhỏ này! Mày biết hôm nay tao phải đi đón các thành viên mới kia mà sao không nhắc tao một tiếng? - Shuu khởi động chiếc F-memory trên tay, kiểm tra gì. - Chết thật rồi! Tàu của họ đã đến từ nửa tiếng trước.

Nhỏ Shuu cuống cuồng làm ầm lên, quờ quạng thế nào còn làm đổ cả chồng sách xuống đất. Âm thanh không lớn lắm, nhưng do vang vọng trong một không khí yên tĩnh bất giác khiến người ta giật mình. May mà trong thư viện giờ này chỉ có ba đứa bọn nó mà thôi.

- Mày lo làm gì, họ có phải là con nít đâu mà sợ lạc kia chứ. - Fiona vẫn dán mắt vào quyển sách, điệu bộ thờ ơ khiến Shuu ngứa mắt. - Với lại họ có biết là mày đi đón đâu mà sợ. Cứ giả bộ không biết, ai nói gì mày đâu.

- Điên à! - Shuu thét lê. - Chính thầy hiệu trưởng kêu đích danh tao đó, không đùa đâu!

- Ờ, vậy thì mày đi đi. - Fiona vẫn hờ hừng.

- Còn lâu nhá! Mày phải đi với tao!

Nói xong Shuu đưa tay túm lấy vai Fiona. Nhỏ chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã thấy mình bị đẩy ra trước cửa thư viện.

- Như vậy là không công bằng! - Fiona nói.

- Trên đời này chẳng có chuyện gì là công bằng cả. Nhất là chuyện tại sao tao phải đi mà mày lại không.

Shuu lý sự, nó giành lấy quyển sách trên tay Fiona, ném ra phía sau. Như có phép thuật điều khiên, quyển sách tự bay đi, rơi thẳng vào tay một tên con trai đang lơ lửng cạnh những kệ sách cao ngút, dưới chân là hai đôi cánh thiên thần đang phát sáng. Tên bốn mắt ấy chính là Ren Kingstrong, lớp trưởng lớp 2-Fs, danh tiếng trong học viện cũng không phải là nhỏ. Ren khẽ liếc sơ lên bìa quyển sách, bay sang đặt nó đúng vào vị trí cũ.

Xong đâu đó, cậu lướt nhanh xuống bên dưới chỗ Shuu và Fiona.

- Giải thuật!

Nói xong, đôi cánh dưới chân Ren tan biến thành những đốm sáng nhỏ trước khi mất hẳn.

- Coi bộ cậu sử dụng phép Float ngày càng thành thạo nhỉ. - Shuu nói. - Chẳng bù với mấy tên kia.

- Tại ngày nào tớ cũng có cơ hội thực tập mà. - Ren nói, chỉ về phía những kệ sách cao vút kia. - Còn Steven, tại cậu ấy không quan tâm đến phép này thôi. Còn Nero thì giỏi sẵn mấy vụ này rồi.

- Biết là thế. Nhưng với một người không có pháp lực sẵn như cậu mà làm được như thế thì...- Shuu thè lưỡi, gãi đầu. - Làm tụi này xấu hổ quá.

- Biết sao được, tại tớ không có năng lực sẵn nên phải luyện tập nhiều hơn người khác mà.

- Nhưng tớ vẫn tiếc cho cậu, Ren à.

Ren xua tay, cố bắt sang chuyện khác.

- Mà không phải hai cậu định đi đâu đó sao?

Fiona định lên tiếng nhưng nhỏ Shuu đã chen vào giành mất.

- Tụi này được "sếp lớn" giao nhiệm vụ đi đón học viên mới của lớp, vừa chuyển từ Frenzy Garden đến đây. Nghe đâu là hai bạn nữ dễ thương lắm. - Rồi nhỏ chép miệng. - Thành tích của hai người đó ở trường cũ, mình đọc rồi cũng chẳng dám tin. Hình như là giỏi nhất ở Garden đó, đích thân "Sếp lớn" lên tiếng thì đâu phải vừa.

Lời giới thiệu của Shuu khiến Ren cũng phải nổi tính tò mò. Dù sao cậu cũng là lớp trưởng của lớp, cũng nên tìm hiểu một chút về hai thành viên mới của lớp. Nhưng chả hiểu sao đến giờ cậu mới biết chuyện này.

- Các cậu có hình của họ không?

- Có này. Sếp vừa gửi tớ xong.

Shuu khởi động chiếc F-memory, một màn hình ảo hiện lên chiếu hai bức ảnh chân dung. Ren chỉ nhìn thoáng qua rồi mỉm cười.

- Coi bộ lớp ta năm nay sẽ vui lắm đây. Mà bao giờ họ đến!

Đến lúc này Shuu mới sực nhớ mà thốt lên.

- Thôi chết! Cái tật nhiều chuyện không chừa, trễ giờ mất rồi.

Shuu tắt chiếc F-memory, một tay giữ chặt Fiona như sợ nhỏ chuồn mất, tay kia niệm phép xuống đôi chân giúp chạy nhanh hơn. Ren chỉ kịp nghe "Gặp cậu sau!" thì hai đứa đã biến mất hút.

Ren nhìn theo, cười khì. Trước giờ lớp của cậu chỉ có sáu thành viên, duy nhất hai người đó là nữ. Nay lại có thêm hai bạn mới sắp đến cũng là nữ, cậu nghĩ nhờ sự quân bình này mà lớp sẽ vui hơn thì sao. Nhưng quả thật nhìn bức hình lúc nãy, cậu thấy ở họ có gì đó rất là quen mà không thể giải thích được.

Nhìn lại đống sách nằm ngổn ngang phía sau, Ren thở dài, đóng sầm cửa thư viện lại. Nhưng hai cánh cửa chưa kịp khép thì một vật tròn dài xuyên qua kẻ hở nhắm thẳng vào giữa mặt Ren mà lao tới. Không hề nào núng, Ren đưa tay đẩy nhẹ vật đó sang một bên, thò tay chụp lấy cổ áo kẻ vừa ra đòn, nhấc lên cao.

- Đùa thôi! Đùa thôi mà! - Bob hốt hoảng lên tiếng, giơ hai tay lên xin hàng.

Ren thả Bob, vỗ mạnh vào vai khiến cậu ta ho sặc sụa.

- Ừ, thì đùa. Nhưng lần sau là tớ đánh thật đấy nhé.

Bob sửa lại cổ áo cho thẳng thướm, giọng thán phục.

- Đúng là lớp trưởng của lớp 2-Fs, ra tay nhanh thật.

- Cậu đến đây làm gì? Đừng nói với tôi là cậu muốn đọc sách.

Bob xua tay:

- Cho xin đi. Đọc mấy thứ đó nhức đầu chết. Thật ra là Daimon, cậu ấy muốn cậu đến võ đài khu F gấp.

- Daimon!? - Ren khẽ chau mày. - Có chuyện gì à?

Bob giả vờ tằng hằng, vừa kể vừa hoa tay múa chân.

- Sáng nay bọn tớ vừa phát hiện ra mấy xác chết trong rừng, là học viên năm ba của Garden. Bị giết rất dã man, lồng ngực bị banh ra, tim thì biến mất. Nhắc đến còn rợn cả người.

- Do quái vật gây ra?

- Nếu biết thì khỏe rồi. Nhưng dấu vết để lại lạ lắm, chẳng giống những loài mà ta biết trước đây. May mà có nhân chứng còn lại, nhưng cũng chưa khai thác được gì nhiều.

- Nhân chứng!? Có người nhìn thấy con quái vật đó sao?

Bob xua tay, tắc lưỡi.

- Thấy thì có thấy, nhưng giờ coi bộ đang sốc dữ lắm. Nói năng lung tung cả lên nên chẳng biết được gì thêm. Mà hình như...con quái vật đó có hình dạng giống loài người.

- Giống người!?

- Ừ, nhân chứng bảo con quái vật có mái tóc màu bạch kim dài, phát sáng. Nghe ghê không!

Ren nghe xong, mặt mày thoáng một chút biến sắc nhưng Bob không hề để ý thấy.

- Daimon có triệu tập cả Steven không? - Ren hỏi.

- Có! Tera đi tìm cậu ấy rồi!

Đột nhiên Ren lại mỉm cười, một nụ cười thật khó hiểu.

- Hiểu rồi! Nói với Daimon sau khi dọn mớ sách này tớ sẽ đến liền. Vụ này coi bộ hấp dẫn đấy.

Nói xong Ren đưa hai tay ra, tập trung năng lượng. Những cuốn sách dày cộm đủ kích cỡ, nằm ngổn ngang trong thư viện bỗng bay lơ lửng cả lên. Hai đối cách trong suốt lại xuất hiện, Ren khẽ nhún chân bay lên cao, kéo những quyển sách theo mình. Trông cậu giờ đây chẳng khác gì một vị thần của sự uyên bác, khi những quyển sách theo sự sắp xếp của Ren tự bay về vị trí của chúng.

Bob nhìn theo, thầm thán phục. Giờ cậu đã hiểu tại sao cả mình lẫn Tera không được chọn vào hệ Fs, chỉ đơn giản một điều: Những đứa đậu được vào hệ Fs đều là "quái vật" thực sự.

***********



RÌA PHÍA TÂY ĐẠI SẢNH, THUỘC PHÂN KHU A CỦA DELLISH GARDEN.


Steven Hount- học viên năm hai của Delish Garden, đang cùng mấy đứa bạn bàn tán sôi nổi về tấm ván trượt mới của mình, một tấm trượt thế hệ mới có thể lướt trên không cách mặt đất tối đa bốn mét. Thứ "đồ chơi" này cậu đã phải dành dụm suốt hai năm qua, tốn đến 30.000 Gil chứ không ít. Nhưng có hề chi, chỉ cần được sở hữu một chiếc trong tay là cậu không màng tới bất kì thứ gì nữa cả.

Dường như chỉ có mình Steven là thích thú ra mặt, trong khi mấy thằng bạn đã ngáp ngắn ngáp dài. Bọn nó nể và thích Steven, nên không muốn làm cậu bị cụt hứng, nhưng càng được thể thì cậu ta càng tiếp tục huyên thuyên.

Nhưng màn độc thoại chẳng kéo dài được bao lâu thì Zell, một thằng bạn trong đám ngồi trên thanh lan can bỗng bật ngửa ra sau. Mấy tên đừng gần đó lo sốt vó cả lên, vội kéo hắn dậy. Tên năm nhất này đã mười tám tuổi, "già" hơn cả Steven, được mệnh danh là "cuốn từ điển bách khoa" về nữ sinh của học viện. Chỉ cần đưa mã số CEL của bất cứ học viên nữ nào trong trường là hắn ta có thể liệt kê ra cả một danh sách về tiểu sử của người đó, dù họ có là giảng viên hay đã tốt nghiệp từ lâu đi nữa. Bản tính của hắn là thích "tám" chuyện và ngắm mấy cô gái xinh xắn. Ngoài hai việc đó ra thì chưa có thứ nào trên đời này làm hắn xúc động đến mức phải ngã vật ra như thế.

Đúng như dự đoán, vừa lồm cồm bò dậy xong là Zell đã nhìn quanh nhìn quất như đang tìm kiếm thứ gì quan trọng lắm.

- Mày nhìn thấy gì à? - Một đứa tò mò lên tiếng.

- Suỵt! - Zell bực bội, hai mắt láo liên.

- Lại nhìn thấy "em" nào mới chứ gì? - Steven thở dài, vác tấm trượt lên vai. - Cẩn thận, có ngày rồi mày sẽ hối hận đấy. Tao đã học ở trường này một năm nay rồi. Chẳng có nhỏ nào dễ xơi đâu, trừ khi bọn nó thích mày trước.

Steven nói xong thì mới nhận ra Zell đã chạy mất từ lúc nào. Mấy tên bạn hiếu kì cũng vội đuổi theo, khiến Steven cụt hứng. Cậu dựng tấm ván trượt lên vai, nghiến răng ken két nhìn mấy thằng bạn giờ đã tiến sát tới hai bóng hồng bên kia.

- Rồi tụi mày cũng nhanh chóng hiểu được những gì tao nói mà thôi! - Steven làu bàu bực bội.

Steven không thích con gái, nhưng hai đứa nữ học viên này khiến cậu phải chú ý tới. Cả hai đều mặc bộ đồng phục năm hai của học viện, vừa đi vừa nhìn ngó xung quanh giống như đang dạo mát trong công viên. Steven ấn tượng nhất là con bé đi trước - một nét đẹp lạnh lùng luôn toát ra vẻ gì đó đe dọa. Hơn nữa tóc con bé đó lại màu đen tuyền, màu của dân bản địa vùng đồng bằng Dollet, một trong những nơi bí ẩn nhất hành tinh này. Nhỏ đi sau thì có mái tóc ngang vai màu xanh nhạt, dáng người khá cân đối dễ nhìn, nhưng chẳng hiểu sao nhỏ đó lại dùng khăn mạng che phần mắt lại, nên Steven cũng không dám chắc là nhỏ có đẹp hay không.

Mãi quan sát hai đứa đó mà Steven không kịp nhận ra bọn Zell đã tiến đến sát đối tượng. Vẫn bộp chộp như ngày nào, Zell đưa tay lên định chạm vào vai con bé tóc đen. Steven nghĩ cùng lắm thì Zell cũng chỉ bị ăn vài cái tát cho sự nhanh nhẩu của mình. Nào ngờ từ lòng bàn tay của con nhỏ tóc đen bỗng bùng lên ngọn lửa kì lạ, ngọn lửa màu đen ma quái. Ngọn lửa chỉ mới phát lên tí xíu mà Steven cảm thấy hơi nóng đã lan tới chỗ mình, bất giác máu trong người cậu lại sôi lên ùng ục

Steven chưa kịp phản ứng thì...

CHOENG!!!

Con bé tóc ngắn đặt tay lên ngực Zell, một luồng gió lốc phát ra hất cả bọn ngã ạch về phía sau.

Steven trố mắt, thầm vỗ tay khen ngợi con nhỏ tóc ngắn đó. Sự dụng phép thuật hệ gió là sở trường của cậu, nên chẳng khó khăn gì để nhận ra sự lợi hại của chiêu vừa rồi. Tuy chỉ là một chiêu đơn giản, tác dụng như một tấm lá chắn. Nhưng có thể sử dụng thành thạo đến mức chỉ vừa đủ để hất bọn Zell ra phía sau mà không hề mảy may gây tí thương tích nào. Nhưng đáng sợ nhất vẫn là con bé tóc đen kia, ngọn lửa trên tay nó đã tắt phụp từ lúc nào. Nhưng ánh mắt của con nhỏ đó lại nhìn trừng trừng vào Steven như muốn ăn tươi nuốt sống khiến cậu khẽ rùng mình.

Tên Zell lồm cồm bò dậy, không nhận ra con bé tóc ngắn vừa cứu mình nên lớn giọng quát.

- Đùa kiểu gì vậy hả?

Nhỏ tóc ngắn bước tới, ngồi xuống nhìn sát mặt Zell, đôi môi chúm chím thật đáng yêu.

- Nếu anh lịch sự hơn, biết lên tiếng với bạn tôi thì đã không bị như thế này đâu. Cái tật động tay động chân đó có ngày phải trả giá đắt đấy.

Nói xong con nhỏ lại mỉm cười, khiến bọn Zell ngất ngây, không kịp phản ứng khi ngón tay nhỏ chạm vào giữa trán mình. Lần này lại là một còn gió mạnh hơn, cuốn Zell và lũ bạn bay bổng lên không, rơi vật ra phía sau. May mà Steven xuất hiện kịp, chỉ một tay đã hóa giải được sức gió, giúp lũ bạn đáp xuống đất an toàn.

Steven cau mày nhìn cô gái trước mặt mình, giờ đã bị tuốt mất cái mạng che mặt, để lộ gương mặt xinh xắn đáng yêu, cùng đôi mắt long lanh màu ngọc bích. Thì ra trước khi bị đẩy đi Zell đã kịp phản xạ túm lấy cái mạng che mặt của cô ta. Nhờ vậy mà cả bọn mới được tận mắt chứng kiến dung nhan của con bé tóc ngắn này.

Thấy phép thuật của mình bị hóa giải một cách dễ dàng, hơn nữa cả cái mạng che mắt cũng bị giật mất khiến con nhỏ sững người trong giây lát. Nhưng rồi nụ cười chúm chím tinh nghịch lại nổi lên. Nhỏ huýt sáo, tung tăng đến nhìn sát vào mặt Steven khiến cậu khó chịu.

- Anh không phải là nhân vật tầm thường nhỉ, hóa giải được cả phép thuật của tôi, dù đó chỉ là một cơn lốc nhỏ.

Steven nhếch mép, nó vốn không coi trọng con gái cho lắm.

- Ừ, chỉ là một cơn gió chút xíu, đâu đáng phải để bận tâm.

Bị chê chiêu phép của mình chỉ là "cơn gió chút xíu", gân xanh đã nổi lên đầu nhưng con nhỏ vẫn nở nụ cười gượng gạo, chìa tay về hướng Steven.

- Tôi là Tina - Tina Veronica. Rất vui được biết anh.

Steven nhìn cái tay của Tina đầy thận trọng, nhưng rồi cậu cũng nắm lấy nó để khỏi mang tiếng là bất lịch sự.

- Steven Hount, học viên năm hai. Hân hạnh!

Cả hai cùng nở nụ cười nhưng nhìn gian hết biết. Đúng như Steven dự đoán, con nhỏ kia chẳng hề tốt lành như vẻ bề ngoài. Nếu cậu không đề phòng vận lực trước thì đã bị nhỏ bóp nát bàn tay rồi.

Bọn Zell và mấy đứa hiếu kì đứng ở đó không biết, tưởng bọn họ thật lòng giảng hòa. Thấy tình hình không mấy khả quan nên Zell chỉ biết gãi đầu cho qua chuyện, tự biết mình không phải là đối thủ của nhỏ đó. Nó bước đến vỗ vào vai Steven.

- Thôi, coi như là tớ xui xẻo. Tụi mình tới căn-tin trường xả xui đi.

Nhưng vừa chạm vào người Steven thì một luồng lực từ đâu phát ra hất nó bật mạnh ra phía sau. Lúc này nó mới biết là cả hai đang thi đấu sức mạnh với nhau.

Nhỏ Tina hết cười nổi, bắt đầu yếu thế hơn trước bàn tay như gọng kìm của Steven kẹp chặt, trong khi mặt cậu vẫn tỉnh bơ, còn cười nhoẻn miệng cười nhạo lại. Nhưng cái bản tính hiếu động không chịu thua ai khiến nhỏ quyết tâm phải giành lấy phần thắng. Đôi mắt Tina dần chuyển sang trong suốt, từ cánh tay phát ra luồng ánh sáng màu xanh nhạt. Steven cảm thấy cánh tay của mình bắt đầu tê cóng trước luồng ánh sáng mờ ảo đó. Chẳng hệ nao núng, Steven liền vận sức đánh trả. Trên cánh tay một luồng gió lốc quấn lấy lao thẳng vào giữa cái bắt tay. Một tiếng nổ vang lên khiến mấy "khán giả" phía sau phải giật mình.

Kết quả đã xuất hiện ngay sau đó. Cả đám ồ lên khi thấy Tina bị hất lên cao, nhưng nhỏ chỉ cần nhào lộn vài vòng nhẹ nhàng rồi đáp xuống đất. Đôi mắt mờ ảo long lanh cũng dần trở lại bình thường.

Tina đưa cánh tay của mình lên, sửng sốt khi thấy lớp găng bảo vệ đã bị xé nát tả tơi. Trước đây nhỏ luôn tự tin vào khả năng của mình, đây là lần đầu tiên nhỏ bị lép vế như thế này. Bên kia Steven cũng chẳng khá hơn, tuy vẫn đứng yên một chỗ nhưng bàn tay đã bị đóng một lớp băng cứng ngắc. Steven nhìn nhỏ nở nụ cười gượng gạo, gân xanh gân đỏ bắt đầu nổi lên. Cậu bóp nát cái lớp băng đó khiến nó lơi vụn xuống sàn nghe lốp đốp.

- Thì ra cô là người của tộc Thủy Thượng Nhân. Thảo nào lại phách lối đến thế. Tiếc là cô đã chọn nhầm người để gây sự rồi.

Tina không nói gì, nhìn chằm chằm vào găng tay mà khẽ run lên. Steven sợ nhỏ lại nổi điên lên mà quyết ăn thua đủ nên ngầm niệm phép ở sau lưng. Nào ngờ Tina không những không nổi giận mà còn reo lên thích thú. Nhỏ nhảy chân sáo tới cạnh Steven, năm tay cậu lay lay, ánh mắt chớp chớp như vừa gặp được thần tượng. Nhỏ tuôn ra một tràng khiến cậu chóng mặt.

- Anh đúng là người mà em cần tìm rồi. Lần đầu tiên có người con trai mà em không thể hạ gục được đó. Anh có phải là...

Bốp!! Tina chưa nói hết câu đã bị con nhỏ tóc đen khõ mạnh vào đầu, bắt nó phải ngậm miệng lại. Những tưởng với tính cách của Tina thì nhỏ sẽ quay đầu lại phản kháng, nào ngờ chỉ biết im re, sợ nhỏ bạn một phép. Con bé tóc đen giương đôi mắt đen như hai viên đạn lia thẳng vào Steven, khiến cậu thấy khó chịu. Thật ra cậu đã có ác cảm ngay từ khi trông thấy ngọn lửa đen bốc ra từ nhỏ, nếu bọn Zell bị dính đòn đó thì không biết có toàn mạng hay không. Đâu phải chuyện đùa khi mà dòng máu tưởng đã ngủ say của cậu lại sôi lên ùng ục như thế.

Nhưng nhỏ đó không thèm đả động tới Steven mà quay ngoắt đi.

- Đi thôi! - Nhỏ ra lệnh cho Tina.

Dù không nằm trong ban chấp hành của trường, nhưng với tính cách của mình, cậu không thể làm ngơ để một đứa "nguy hiểm" như thế bỏ đi khi chưa làm rõ mọi chuyện. Cậu đưa tay ra định kêu nhỏ đứng lại.

- Khoan đã!

Lần này Steven lại quên mất mình vừa dẫm lên vết xe đổ của Zell ban nãy. Bằng một thế võ nhu thuật cực đẹp, nhỏ đã xoay người nắm lấy cổ áo Steven đẩy cậu ngã xuống đất. Chưa dừng lại nhỏ giơ cánh tay còn lại đang bốc lên ngọn lửa đỏ rực giáng xuống mặt cậu. Steven cũng phản ứng theo, bàn tay phát ra lưỡi kiếm gió sợt ngang qua mặt nhỏ.

Phụp!! Thì ra nhỏ tóc đen chỉ muốn dọa Steven, ngọn lửa chỉ đánh lệch qua đầu cậu, chạm vào sàn tắt ngúm. Nhưng đòn đánh của Steven thì trúng thật, khiến một bên má trắng hồng của nhỏ bắt đầu chảy máu. Trong tích tắc cả hai cũng sững sờ nhìn nhau. Steven ước gì mình có thể thoát ra khỏi tư thế này, bởi con nhỏ tóc đen đang trừng mắt lên, nghiến răng ken két.

Steven không cố ý, nhưng cậu rất ân hận vì điều đó. Steven đưa tay lên định dùng phép CURE trị thương cho, nhưng nhỏ đã gạt mạnh tay cậu ra. Giờ đây Steven có cảm giác như bị một lò lửa đè lên người. Cậu cố vùng ra nhưng lại sững sốt khi thấy đôi mắt đen tuyền của nhỏ đã chuyển sang màu đỏ rực, nguồn áp lực đáng sợ lúc nãy lại tỏa ra khiến cậu ngộp thở. Nhỏ đưa cánh tay mình lên, một ngọn lửa màu đen kì quái xuất hiện.

- Không được, Liên, dừng tay lại đi!

Tina thét lên nhưng đã muộn. Cánh tay của con nhỏ tóc đen đã hạ xuống.

Trong tích tắt, Steven mơ hồ nhìn thấy đằng sau lưng con nhỏ đó là một bóng đen với đôi mắt đỏ rực như ác quỷ. Nhưng cậu không có thời gian để kiểm chứng nữa khi mà ngọn lửa đen đã dí sát vào mặt. Hơi nóng của nó khiến Steven không dám tin rằng mình sẽ may mắn sống sót sau khi lãnh trọn vào mặt thế này.



*************


KHU F, DELLISH GARDEN, KHU VỰC VÕ ĐÀI BỎ HOANG.


Ren bước vào võ đài khu F, khu vực dành riêng cho Hội Đồng năm Hai. Thực ra đây cũng là nơi tốt nhất dành cho việc tập luyện và hội họp của tổ chức. Daimon sau khi đường hoàng nhậm chức thủ lĩnh của Hội Đồng vào năm nhất, đã dùng chính thực lực của mình giành lấy nơi đây. Cậu ta đã hiên ngang chiến thắng trước sự chứng kiến của toàn bộ học viên của Garden, đó là lý do tại sao tên tuổi Daimon lại có ảnh hưởng lớn đến học viện như vậy, dù cậu chỉ mới học năm Hai, đến nổi giờ đây chẳng học viên nào dám gọi thẳng tên cậu, trừ những đứa bạn thân trong lớp ra. Mọi chuyện cũng bắt nguồn từ thân thế và tính cách của Daimon...

Giờ đây Daimon cũng đứng hiên ngang giữa võ đài, mắt nhìn hướng về bóng cây Sự Sống ở đằng xa. Dù Ren chỉ nhìn thấy sau lưng, nhưng sự vĩ đại vẫn toát lên khiến người khác phải kính phục.

- Cậu biết vì sao tôi triệu tập cậu đến đây không? - Daimon khẽ lên tiếng.

- Có nghe Bob nói sơ qua, nên cũng đoán được phần nào. Cậu đang nghi ngờ bọn tôi?

- Tôi không nghi ngờ cậu! - Daimon nhấn mạnh câu nói của mình. - Người tôi nghi ngờ nhất chính là Steven. Nếu đúng là hắn đã gây ra những chuyện này thì tôi nhất quyết không tha cho nó.

Ren bước lại gần Daimon hơn.

- Thế cậu định làm gì, tiêu diệt Steven sao?

- Nếu tôi buộc phải làm thế! - Daimon cắm mạnh thanh kiếm màu đen tuyền của mình xuống nền đá. - Cho dù nó có cùng dòng máu với chúng ta đi chăng nữa. Nếu muốn sống sót, nó buộc phải nỗ lực hơn nữa để điều khiển nguồn sức mạnh đó. Nếu không, kết cuộc chỉ có là chết mà thôi.

- Tôi nhớ đây đâu phải lần đầu cậu nói thế. Giết được Steven không dễ như cậu nghỉ đâu, cậu biết mà. - Ren đặt tay lên vai Daimon. - Cậu ta sinh ra đã phải gánh lấy dòng máu ấy, nếu có chuyện đáng tiếc xảy ra thì cũng không phải là do ý của cậu ta.

- Tôi biết chứ...

Chợt Daimon hất tay Ren ra, túm lấy chuôi kiếm chém mạnh xuống đầu Ren, trừng mắt đe dọa.

- Nhưng một khi dòng máu ấy thức tỉnh thì cậu là kẻ đáng sợ nhất đấy, Ren Kingstrong à!

Ren không nói gì, nở nụ cười nửa miệng nhìn Daimon, tự tin vì mình đã an toàn trong vòng bảo vệ của phép Protect đã giăng sẵn khi nãy. Giờ đây bốn mắt nhìn nhau lại không mấy gì thân thiện...

(CHUA HET' CHUONG)

lu_hehe
02-07-2009, 06:04 PM
ơ... khúc đầu lạ hoắc... tg mới thêm vào đúng ko? để giới thiệu sơ sơ?

konokowu
02-07-2009, 06:10 PM
ơ... khúc đầu lạ hoắc... tg mới thêm vào đúng ko? để giới thiệu sơ sơ?

ừ, bản này sẽ đi chi tiết hơn chứ không theo như hướng cũ , cho nó hợp lý hơn ấy mà. Đọc kết hợp cả hai bản cũng được :winking:

¶³QH_candy
02-07-2009, 07:42 PM
t/g ơi zậy là t/g pỏ fic kja lun zoy` hã

ngôi sao
02-07-2009, 08:10 PM
mau có chap mới nhá tg yêu dấu. Đọc bên này rõ hơn một số chuyện, nhưng vẫn còn mơ hồ lắm.

konokowu
03-07-2009, 05:45 AM
@ Candy: Cái này thì để coi bản này có được ủng hộ không đã. Nhưng ý kono muốn tiếp tục bản fix này lại, bản cũ bị rối quá.

@ Ngôi sao: Chưa hết chap 1 nữa mà bạn, làm sao mà rõ hết được. Nhưng đúng là bản này sẽ giải thích rõ ràng hơn nhiều.

¶³QH_candy
06-07-2009, 12:37 AM
:cutelaugh:kono an tâm pản naj` em thấy hay hơn pản trước chắc mọi ngừ sẽ ủng hộ muk` se0 maj^' pửa zoy` zẩn chưa có chiện để đọc zậy kono post h0k em.......giết:cutelaugh:

ngôi sao
06-07-2009, 07:51 PM
mau có chap mới nhá konokowu , mọi người đang đợi đây

konokowu
07-07-2009, 07:45 PM
@ All: xin lỗi vì hổm rày đang bận công chuyện, giờ sẽ cố gắng viết thật nhanh để bù lại. Một lần nữa xin lỗi vì đã chậm trễ





ĐẠI SẢNH KHU A..



- Có chuyện gì ở đây thế?

Một giọng nói trong trẻo cất lên, cũng là lúc ngọn lửa màu đen từ tay con nhỏ biến mất, cứu Steven một bàn thua trông thấy. Những ánh mắt căng thẳng ngay lập tức giãn ra khi hai "bóng hồng" mà Steven "ngán" nhất xuất hiện. Đó là hai ủy viên cao cấp của ban chấp hành học viện, cũng là bạn cùng lớp với Steven : Shuu Liaoxing và Fiona O.Celement.

Thấy hai đứa nó xuất hiện, bọn học viên xung quanh vội tản ra hết. Dính đến ủy ban chấp hành thì chỉ rắc rối. Bọn Zell cũng chẳng khá hơn, đành bỏ bạn chạy lấy thân mà lủi mất.

Ánh mắt con bé tóc đen đã trở lại bình thường. Tuy vẫn còn sắt bén nhưng sát khí đã tan hết. Nó buông Steven ra, bước lùi về phía sau. Steven như vừa mới trở về từ cõi chết, đôi mắt thất thần chưa đứng dậy ngay được.

Shuu hai tay chống bên hông, cau mày nhìn Steven.

- Ông lại gây chuyện nữa hả, Steven?

Steven không nói gì, chỉ giương mắt nhìn Shuu, rồi lại nhìn cô gái tóc đen, đôi tay siết mạnh lại. Lần đầu tiên trong đời cậu mới có cảm giác sợ hãi đến thế.

Nhỏ Tina sốt sắng chạy tới gần nhỏ bạn mình. Nó thận trọng tạo ra những bong bóng nước nhỏ lau sạch vết máu, chỗ vết thương bỗng phát sáng và lành lại như mới. Con bé tóc đen không nói một lời nào, quay lưng toan bỏ đi.

- Chờ chút đã Kiều Liên!

Bị gọi đích danh khiến con nhỏ khó chịu, nó cau mày, quay lại hỏi.

- Cô là...?

Shuu nở nụ cười thật tươi, giống như Tina lúc nãy. Có thể nói là tính cách của hai đứa rất giống nhau. Tuy nhiên Shuu không háo thắng đến mức đó, nhưng bù lại, nhỏ diễn kịch thấy ớn.

- Shuu Lingxiao, bạn cùng lớp với các cậu. Cứ gọi mình là Shuu cũng được. - Shuu nói, chỉ tay về phía Fiona và Steven. - Còn đây là Fiona và Steven, cũng là bạn cùng lớp với chúng ta.

Sau lời giới thiệu của Shuu, Fiona đã biết trước nên chỉ gật đầu cho có lệ, một tay đỡ Steven đứng dậy. Trái với vẻ bình tĩnh của mấy đứa con gái, Steven mở to con mắt ra tưởng chừng như hết cỡ, lắp bắp nói không nên lời.

- Cùng...cùng lớp là sao?

- Là tại ông ngủ trong giờ họp nên không thèm nghe tui thông báo chứ sao! - Shuu sừng sộ. - Đây là Kiều Liên và Tina, kể từ ngày hôm nay họ sẽ là hai thành viên mới của lớp ta.

- Khoan...khoan đã! Dai...Daimon đã biết chuyện này chưa.

- Rồi.

- Hắn nói sao?

Shuu nhếch mép, cười thật gian.

- Chỉ cần có thực lực thì OK!

Nghe đến đây thì Steven đành ngậm họng lại, không dám ý kiến gì thêm. Mười bảy tuổi, cũng đẹp trai cao ráo nhưng chưa hề có một mảnh tình vắt vai, chỉ đơn giản một điều là vì cậu ta ghét con gái. Cậu đầu quân vào Garden và chấp nhận vào học trong hệ Fs chỉ vì trong đó ít bị con gái xâm chiếm nhất. Fiona là bạn thân từ nhỏ, còn Shuu thì Steven không coi là con gái, thế nên giờ có thêm hai bóng hồng này xuất hiện khiến cậu nhất thời khó chấp nhận được.

- Xin lỗi đã để hai bạn phải tự đến đây thế này. Tớ được phân công đi đón hai cậu...nhưng vì bận chút xíu chuyện nên đến muộn.

Shuu nói bằng giọng áy náy thật sự, nó không dám nói nguyên nhân do mãi mê đọc sách trong thư viện. Fiona hiểu chuyện, nhỏ cố nhịn cười quay mặt đi nhưng vẫn phát ra tiếng khúc khích, khiến Shuu giận tím mặt. Nhưng trước mặt bạn mới, nó phải tỏ ra là một cô gái "dịu dàng".

Kiều Liên nói:

- Bạn không cần phải lo. Bọn này đã biết trước nên gọi điện cho thầy Hiệu Trưởng ra đón rồi.

Câu nói của Liên nhẹ như gió thoảng mà bọn Shuu nghe như sét nổ bên tai. Dám gọi cả thầy Hiệu Trưởng ra đón thì hai đứa này chẳng phải là nhân vật tầm thường. Nhưng điều khiến Shuu ngạc nhiên nhất vẫn là câu "đã biết trước".

Như sợ Shuu vẫn chưa tin, nhỏ Tina còn bước tới hồ hởi, chiêm vào thêm.

- Lần sao cậu cho tớ xem quyển sách về các loại thảo mộc huyền bí đó nhé. Tớ cũng lùng tìm lâu lắm rồi nhưng chưa thấy. - Rồi nhỏ làm điệu bộ như đang suy nghĩ. Hỏi: - Mà anh chàng đeo kính bay bay trong thư viện đó là ai vậy nhỉ? Thực hiện được phép Float thành thạo thế thì chắc không phải là hạng bình thường rồi.

Câu nói của Tina khiến cho Shuu và Fiona sốc thật sự, mở cặp mắt trừng trừng nhìn con nhỏ. Lòng tự hỏi tại sao một đứa lần đầu mới gặp mặt mà lại biết những chuyện đã xảy ra của hai đứa, còn thấy được cả hình ảnh của Ren ban nãy.

Kiều Liên bước tới, bắt tay cùng Shuu, nói:

- Vậy từ nay chúng ta sẽ là bạn cùng lớp. Mong các bạn giúp đỡ.

Kiều Liên nhìn sang Fiona nhưng nhỏ chỉ đưa hai ngón tay lên dấu hiệu chào, chứ không muốn bắt tay. Kiều Liên cũng làm động tác như thế, miệng nở một nụ cười thật hiếm hoi. Steven cứ nghĩ với sự biểu hiện của nhỏ từ nãy giờ thì có lẽ nhỏ sẽ không bao giờ biết cười là gì.

Rồi Liên bước tới gần Steven, cũng chìa tay ra, nói:

- Từ nay chúng ta sẽ là bạn, xin được chỉ giáo.

Steven thở phào, cứ nghĩ là sẽ bị nhỏ thù luôn vì vết cắt trên mặt. Cậu nhoẻn miệng cười, bắt tay với cô.

- Vâng, mong được giúp đỡ.

Kiều Liên cũng nhoẻn miệng cười lại, nhưng đôi mắt bỗng trở nên sắc lạnh, buông lời đe dọa.

- Nhưng tôi cũng xin báo trước, nếu cậu vẫn cứ giữ thái độ đụng chạm vào người tôi một cách "bất lịch sự" như thế, TÔI SẼ CHO CẬU BIẾN MẤT KHỎI THẾ GIAN NÀY, TÔI NÓI LÀ LÀM ĐẤY.

Trong một thoáng, một áp lực rất lớn tỏa ra từ người Kiều Liên như muốn nhấn chìm tinh thần của Steven. Hàng chục cơn bão khí cuồn cuộn lướt qua người khiến Steven cảm thấy choáng ngợp. Trong đôi mắt Steven lúc này, thấp thoáng sau lưng Kiều Liên là một bóng đen với đôi mắt đỏ rực, nhìn cậu bằng tất cả những sát khí có được. Mọi việc chỉ xảy ra trong tích tắc và nhắm vào một mình Steven nên mọi người xung quanh chẳng ai nhận thấy, trừ chính nạn nhân ra. Cậu cứng đờ cả người, kể cả khi Kiều Liên đã xoay người bước đi.

- Shuu này, có thể hướng dẫn bọn tớ tham quan học viện một lát được không?

- Được mà. - Shuu đáp. - Giờ này ở ban chấp hành cũng chẳng có việc gì.

Rồi nó quay sang Fiona, hỏi:

- Mày đi chung luôn không, Fiona?

Fiona lắc đầu, giương đôi mắt ác cảm nhìn Kiều Liên. Shuu chỉ biết nhún vai cho qua chuyện, rồi bước đi cùng con nhỏ kiêu ngạo kia. Tina thì khác, cô bước tới nhẹ nhàng nắm lấy tay Steven. Từ đôi bàn tay của cô, một luồng ánh sáng bắt đầu chạy sang cơ thể Steven, giúp cậu cảm thấy một phần sức mạnh đã được hồi phục.

- Đây là quà xin lỗi của em. Đừng giận bọn em nha.

Nói xong nhỏ vội quay lưng đuổi theo đứa bạn, không quên quay lại nói lớn.

- Anh rất lợi hại đấy, em rất thích những người mạnh mẽ như anh. Tina Veronica, hãy nhớ tên em nhé!

Nhỏ vẫy tay chào Steven rồi biến mất trong dòng người tấp nập nơi đại sảnh.




Tina đã đi khỏi nhưng Steven vẫn cứ đờ người ra, mắt nhìn theo hướng cô ấy. Cậu đưa tay lên sờ ngực mình, cảm giác con tim đang loạn nhịp cả lên. Tina, người con gái bí ẩn ấy khiến cậu có cảm giác rất quen thuộc mà không tài nào nhớ ra được. Nhất là khi hai bàn tay chạm nhau, một cảm giác dễ chịu, bình yên đến khó tả. Lần đầu tiên cậu biết để ý một người con gái là thế nào...

- Cậu đang yêu!

Steven giật thót khi thấy Fiona đứng sát cạnh từ lúc nào.

- Ai...ai nói thế?

- Nó hiện rõ trên mặt cậu kìa. - Fiona nói. - Nhưng tốt nhất cậu không nên kết thân với họ. Nhất là cô gái tóc đen kia.

- Fill (tên thân mật của Fiona) cảm nhận được sao?

Fiona gật đầu.

- Áp lực lớn thế này, thảo nào cô ta được tuyển thẳng vào lớp chúng ta. Nhưng tớ không thích cách xử sự đó, quá kiêu căng và lạnh lùng...Cứ như một cô công chúa vừa bước ra từ địa ngục vậy.

Steven bước tới nhặt thanh ván trượt lên, nhe răng cười khi nhớ về những ngày xưa.

- Cậu không nhớ lúc nhỏ, khi lần đầu tụi mình gặp nhau sao? Cô ta thật sự rất giống cậu khi đó...

Fiona ngước nhìn theo bóng dáng ba người thấp thoáng, ánh mắt thật xa xăm.

- Không phải giống... mà cô ta chính là hình ảnh khi đó của tớ.

- Thôi, dẹp mấy chuyện đó một bên. - Steven xua tay. - Xuống căn-tin kiếm gì bỏ bụng đi. Sáng giờ toàn đụng chuyện không đâu.


Steven chỉ vừa mới nhích chân thì một bàn tay đặt lên vai cậu chẳng mấy gì thân thiện. Bị người lạ nắm lấy vai khiến cơ thể cậu tự phản xạ lại, giật ngược cùi chỏ về phía sau, mang theo uy phong của gió. Nhưng cú đánh bị chặn dễ dàng chỉ với một cánh tay.

- Tera!? - Steven ngạc nhiên. - Ngươi làm gì ở đây?

Tera khẽ vẫy vẫy cánh tay cho bớt đau, dù vẻ mặt vẫn lạnh băng. Fiona và Steven là chúa ghét những đứa hay che giấu cảm xúc trên mặt một cách quá đáng như hắn, không ưa tên này cũng phải.

- Daimon muốn triệu tập các thành viên của lớp 2-Fs.

- Ở đâu?

- Võ đài khu F.

Steven quay ngoắc đi, xua tay.

- Nói với hắn là tôi không có hứng thú.

- "Quái vật tóc bạch kim"!

Câu nói của Tera khiến Steven lẫn Fiona đều trừng mắt kinh ngạc.

- Daimon nói nếu cậu không muốn đến thì chỉ cần nói câu đó.

Steven mặt đỏ gay lên vì tức giận, cậu sấn tới túm chặt cổ áo Tera dí sát vào mặt mình.

- Nói cho ta biết, thật sự đã xảy ra chuyện gì?

- Đã có hai học viên bị giết sáng nay. - Tera giật tay Steven khỏi cổ áo mình. - Có nhân chứng đã nhìn thấy hung thủ, một con quái vật tóc bạch kim. Dù tôi không biết là chuyện gì, nhưng Daimon hiện nay đang rất tức giận. Đó là lý do cậu ta muốn họp kín các thành viên của lớp 2-Fs.

- Đáng ghét!

Steven nghiến răng, đôi mắt long lên sòng sọc. Cậu bất ngờ đấm thật mạnh xuống nền đại sảnh khiến một cơn gió mạnh tỏa ra xung quanh, những học viên ở gần đó cũng phải giật mình.

- Tên hách dịch đó, hắn tưởng chỉ mình hắn biết nổi giận thôi sao?

Nói xong Steven nhảy phốc lên thanh trượt của mình. Như được tăng thêm năng lượng, chiếc ván bỗng phát sáng và đưa Steven biết mất, trước khi Fiona kịp ngăn lại.

- Ste! Bình tĩnh đã! - Fiona gọi lớn nhưng đã muộn.

Cô quay lại nhìn Tera như muốn hỏi thêm vài điều, nhưng sợ không đuổi theo Steven sẽ không kịp. Mà nếu được, Fiona ước gì mình có thể đấm vào mặt tên đó một cái, một gương mặt cực kì đáng ghét.




***

*** ***




*

* *


Dellish Garden là học viện lớn nhất thế giới, được xây dựng rất công phu và hiện đại, với sức chưa hơn cả ngàn người vừa ăn, ở, sinh hoạt, học tập lẫn giảng dạy. Tuy nhiên học viện lại nằm trên một nơi có thể nói là heo hút nhất thế giới: Đảo Dellish, phía nam dãy Broken Trident hùng vĩ, nơi đã từng diễn ra trận đánh thánh chiến huyền thoại. Ngoài ra hòn đảo còn chịu ảnh hưởng từ nguồn năng lượng kì quái của cây Sự Sống nên không ít loài sinh vật kì quái sinh sống ở đây. Vào năm 6884, Hiền Vương Cid F.Neightbors đã quyết định xây dựng Dellish Garden, được biết như là học viện đầu tiên, ngay giữa trung tâm của đảo, mang tên Dellish Garden. Sự ra đời của học viện Dellish đã đặt một nền tảng, đánh dấu sự ra đời của một thời đại công nghệ mới, do con người làm chủ. Garden này có nhiệm vụ là đào tạo cho các học viên từ kĩ năng sử dụng công nghệ, phép thuật cơ bản, võ thuật và các kiến thức về thế giới này tùy theo "Class" mà học viên đó chọn thi vào.

Theo sau Dellish, các Garden khác cũng dần được thành lập ở khắp nơi trên thế giới. Tính cho đến nay thì đã có sáu học viện lớn được liên kết thành một hệ thống, gọi là "Hệ thống các Garden". Là nơi chuyên đào tạo ra các nhân viên cho GOF, từ khâu kĩ thuật đến chiến đấu, điều tra và cả giảng dạy. Vì GOF là một tổ chức lớn mạnh, đã vươn chân ra khắp thế giới, không nơi nào có con người mà không biết đến GOF. Tuy nhiên để trở thành một nhân viên của GOF không phải là điều dễ dàng, họ phải trải qua bốn năm đào tạo khắc nghiệt ở các hệ thống Garden. Do việc học quá nguy hiểm nên đầu vào học viên được tuyển chọn rất gắt gao. Sao bốn năm các học viên sẽ được giao một nhiệm vụ riêng để hoàn thành rồi mới được công nhận là thành viên của GOF. Đa số những nhiệm vụ ấy rất nguy hiểm, số người có thể tốt nghiệp được mỗi năm chỉ đếm trên đầu ngón tay. Đặc biệt là các nhiệm vụ dành riêng cho lớp chiến binh, họ sẽ phải tham gia vào các trận đánh thật và có thể sẽ mất mạng như chơi. Phần thi là bắt buộc để trở thành một nhân viên của GOF, nếu không muốn thì cứ việc từ bỏ. Nhưng từ lâu trong nhận thức của mọi người, việc trở thành thành viên của GOF còn quan trọng hơn cả mạng sống của chính mình. Những hi sinh mất mát là không tránh khỏi.

Một khi đã quyết định thi vào một trong những hệ thống Garden rồi thì không ai là không biết điều đó. Nhưng quyết tâm vẫn không vì thế mà mất đi. Mỗi năm vẫn có hàng nghìn thí sinh muốn dự thi vào Dellish Garden, và để được chọn vào hệ Fs của học viện là niềm mơ ước của biết bao nhiêu người. Bởi tất cả những học viên thuộc lớp Fs một khi được tốt nghiệp đều giữ những chức vụ quan trọng trong bộ máy của GOF. Và nổi trội nhất trong học viện lúc này đang là hệ Fs năm hai, mọi người gọi tắt là lớp 2-Fs.

Dellish Garden xây dựng theo hình dạng đầu một con rồng biển đang ngước lên, làm bằng lớp hợp kim siêu bền mang màu xanh của biển. Học viện tuy nhìn bên ngoài khá cao lớn nhưng kì thực chỉ được chia làm bốn tầng, nếu tính luôn hai tầng hầm bên dưới hội trường chính nữa là sáu tầng. Tầng một, hai, ba thì các học viên còn lui tới được, nhưng tầng bốn và hai tầng hầm là khu vực bí mật, chỉ dành cho những cán bộ cao cấp của học viện, luôn được canh gác cẩn mật.

Ngoài các phòng học được bố trí ở trung tâm ra Dellish Garden chia ra tám khu xung quanh đó. Bao gồm:

Khu A: Đại sảnh ở hướng nam khi bước vào học viện từ cửa chính, đi thẳng vào tới bảng hướng dẫn thống báo của học viện trước cột trụ chính của Garden. Trên con đường đại sảnh này mọi người có thể thấy được sự nhộn nhịp của của Garden, khi đi ngang qua một khuôn viên nhỏ của trường.

Khu B: Khu tí túc xá nằm ở phía Bắc của Garden, được chia làm hai khu nhỏ nữa để dành riêng cho nam và nữ. Nơi này chỉ dành riêng cho học viên theo học ở Dellish.

Khu C: Khu vực sân tập thể thao ở phí Tây Bắc Garden. Trong khu này có một sân khấu biểu diễn mỗi khi tới lễ hội trường hoặc những dịp đặc biệt.

Khu D: Căn tin ở phía Tây. Bạn có thể tìm cho mình những món ăn ưa thích ở đây.

Khu G: Bệnh xá của học viện, nằm ở phía Tây Nam. Do giáo sư Kanowaki phụ trách.

Khu E: Thư viện sách khổng lồ phía Đông Nam học viện. Ở đây bạn có thể tìm thấy được những quyển sách mà mình yêu thích, được thu thập từ khắp nơi trên thế giới.

Khu H: Bến xe phía Đông.

Khu F: Khu vực nguy hiểm phía Đông Bắc. Đây là khu tập riêng dành cho các giảng viên và học viên hệ Fs. Nó được thông với khu rừng của Dellish nên không tránh khỏi những nguy hiểm phát sinh từ khu rừng. Tuy nhiên khu F chỉ có cảnh báo nguy hiểm chứ không hề ngăn cấm các hành vi tự tiện xông vào. Nếu bạn tự tin vào sức mình thì có thể ghé vào đấy một lần cho biết.


*
* *


Màn hình điện tử khổng lồ biến mất sau khi giới thiệu sơ đồ của học viện. Mặc dù Shuu đã dẫn hai đứa đi được một vòng, nhưng muốn hệ thống lại được toàn bộ khu vực thì vẫn cần bản hướng dẫn ở đại sảnh.

Tina vịn vào một thanh chắn gần đó, thở dài mệt mỏi.

- Bồ mệt rồi hả, Tina? - Shuu đưa cho nhỏ một chai nước ép mát lạnh.

- Ừ...ừm..! Tại hôm nay đi hơi nhiều nên mệt chút.

Tina chỉ đáp bừa thế thôi chứ Kiều Liên biết hết tất cả. Liên biết nhỏ bạn mình đang tơ tưởng đến tên "đầu mào gà" kia, một điều chưa từng có trước đây. Kiều Liên và Tina vốn là một cặp bài trùng, tuy cả hai đều xinh đẹp nhưng Kiều Liên thì lạnh lùng ít nói, còn Tina hiếu động cách quá đáng. Và đặc biệt là cả hai chưa bao giờ thích giao du với con trai. Thế mà hôm nay chỉ mới tiếp xúc với Steven có một chút mà đã như thế này rồi.

Tina đưa chai nước lên miệng tu một hơi cho thỏa cơn khát từ sáng tới giờ, mà một phần cũng do nhỏ thích được tiếp xúc với nước. Tina quay sang hỏi:

- Shuu này!

- Ừ?

- Lớp ta có cả thảy bao nhiêu người? Người nào cũng mạnh như Steven hết à?

Shuu không vội trả lời, nó trầm ngăm hớp một ít nước trà.

- Nếu tính luôn cả hai bồ nữa là tám. Còn Steven, nếu so về sức mạnh thì...có lẽ cậu ta đứng thứ hai trong đám học viên năm Hai.

Câu nói của Shuu khiến cho cả Tina lẫn Kiều Liên phải giật mình. Nhỏ lại tiếp.

- Steven tên thật là Steven Hount, một học viên được tuyển thẳng vào hệ Fs khi còn rất trẻ. Tất cả bọn tớ chỉ mới quen nhau được một năm thôi, không gọi là thân nhau lắm, nhưng cũng vào sinh ra tử mấy lần.

- "Vào sinh ra tử" là...?

Kiều Liên đưa tay lên ra hiệu cho Tina im lặng, để Shuu tiếp tục nói.

- Học viện được bao bọc bởi rừng Dellish, một khu rừng rất nguy hiểm, nhưng lại là địa điểm huấn luyện tuyệt hảo của hệ Fs, đó chính là lý do. Lớp có tám thành viên, bốn nam và bốn nữ. Các thành viên nữ thì hai cậu đã biết rồi đấy, ba đứa mình với Fiona. Bên nam thì có Steven, Ren, Nero và...Daimon.

Shuu phát âm từ Daimon một cách thận trọng và dè dặt khiến Kiều Liên đặc biệt chú ý.

- Daimon!? - Kiều Liên nói bằng giọng ngờ vực.

- Ừm,...thành viên của lớp hiện tại là như vậy.

Tina liếc nhìn Shuu chằm chằm. Nó hỏi:

- Bộ...Shuu thích Steven hả?

Nào ngờ câu hỏi ấy làm Shuu phụt cả ngụm nước ra ngoài, ho sặc sụa. Vừa ho vừa cố biện minh:

- Không...Làm gì có! Sao bồ hỏi vậy?

- Tớ thấy cậu cười khi nhắc về Steven...nên tớ nghĩ... - Tina nói, trong lòng bán tín bán nghĩ. - Vậy Steven đã thích ai chưa?

- Hắn á? Một tên ngốc chính hiệu. - Shuu cười khúc khích. - Chẳng hiểu sao hắn lại chẳng thích đến gần con gái lạ, dù người đó dễ thương hiền lành đến đâu đi nữa. Năm ngoái lúc mới vô trường là hắn đã được biết bao nhiêu cô theo đuổi, nhưng chẳng biết làm sao để từ chối. Thế rồi hắn cố làm ra vẻ cộc cằn, tưng tửng như thế để mấy cô biết sợ mà tránh. Riết rồi thành thói quen khó bỏ. Giờ hắn sợ con gái hơn là sợ bài vở.

- Sao tớ thấy Steven đâu có vẻ gì là xa lánh cậu đâu?

- Thì tớ với hắn cùng lớp. Gặp nhau hàng ngày. Hơn nữa...hắn biết tớ đã thích một người khác...

Shuu đột nhiên im lặng, suy tư điều gì đó trong giây lát. Tina đoán là nhỏ đang nhớ tới "người ấy", nó khéo léo lái chuyện sang hướng khác.

- Nếu lớp ta có tám thành viên thì ngoài ba đứa mình ra, thêm Steven và Fiona nữa là năm người. Ba người còn lại là thế nào?

Shuu cười:

- Yên tâm! Là ba chàng rất đẹp trai và tài giỏi. Nero về nhà từ hôm qua, có lẽ tối nay mới đến trường kịp. Còn hai chàng kia thì...

Shuu nhìn giờ trên chiếc F-memory, nảy ý định.

- Giờ chắc bọn con trai còn ở khu F. Hay là chúng ta đến đó gặp họ luôn thể?

- "Bọn con trai"? Là cả Steven ấy hả? - Tina hỏi bằng ánh mặt hân hoan.

Shuu gật đầu, quay sang hỏi Liên.

- Cậu cũng đi chứ?

Nãy giờ Liên không hề bàn luận một câu nào, nhưng nó rất chú tâm vào từng lời nói của Shuu. Rõ ràng là trong lớp còn có điều gì mà nhỏ muốn giấu, cũng giống như cô, đang cố giấu thân thế của mình trước mọi người ở đây. Nhưng Kiều Liên và Tina đến đây không phải chỉ để học. Nhỏ gật đầu:

- Ừ, tớ cũng muốn chào mọi người.


(chưa hết chương)

Tokki
07-07-2009, 09:41 PM
tem. Kono oi, gianh tem rui`

¶³QH_candy
09-07-2009, 07:22 AM
xjn lỗi là faj~ post pù muk` post pu` là faj~ post ch0 nhju` zô...se0 c0' chút xíu zầy nah`....pất công

konokowu
15-07-2009, 06:56 PM
Dellish Garden là học viện lớn nhất thế giới, được xây dựng rất công phu và hiện đại, với sức chưa hơn cả ngàn người vừa ăn, ở, sinh hoạt, học tập lẫn giảng dạy. Tuy nhiên học viện lại nằm trên một nơi có thể nói là heo hút nhất thế giới: Đảo Dellish, phía nam dãy Broken Trident hùng vĩ, nơi đã từng diễn ra trận đánh thánh chiến huyền thoại. Ngoài ra hòn đảo còn chịu ảnh hưởng từ nguồn năng lượng kì quái của cây Sự Sống nên không ít loài sinh vật kì quái sinh sống ở đây. Vào năm 6884, Hiền Vương Cid F.Neightbors đã quyết định xây dựng Dellish Garden, được biết như là học viện đầu tiên, ngay giữa trung tâm của đảo, mang tên Dellish Garden. Sự ra đời của học viện Dellish đã đặt một nền tảng, đánh dấu sự ra đời của một thời đại công nghệ mới, do con người làm chủ. Garden này có nhiệm vụ là đào tạo cho các học viên từ kĩ năng sử dụng công nghệ, phép thuật cơ bản, võ thuật và các kiến thức về thế giới này tùy theo "Class" mà học viên đó chọn thi vào.

Theo sau Dellish, các Garden khác cũng dần được thành lập ở khắp nơi trên thế giới. Tính cho đến nay thì đã có sáu học viện lớn được liên kết thành một hệ thống, gọi là "Hệ thống các Garden". Là nơi chuyên đào tạo ra các nhân viên cho GOF, từ khâu kĩ thuật đến chiến đấu, điều tra và cả giảng dạy. Vì GOF là một tổ chức lớn mạnh, đã vươn chân ra khắp thế giới, không nơi nào có con người mà không biết đến GOF. Tuy nhiên để trở thành một nhân viên của GOF không phải là điều dễ dàng, họ phải trải qua bốn năm đào tạo khắc nghiệt ở các hệ thống Garden. Do việc học quá nguy hiểm nên đầu vào học viên được tuyển chọn rất gắt gao. Sao bốn năm các học viên sẽ được giao một nhiệm vụ riêng để hoàn thành rồi mới được công nhận là thành viên của GOF. Đa số những nhiệm vụ ấy rất nguy hiểm, số người có thể tốt nghiệp được mỗi năm chỉ đếm trên đầu ngón tay. Đặc biệt là các nhiệm vụ dành riêng cho lớp chiến binh, họ sẽ phải tham gia vào các trận đánh thật và có thể sẽ mất mạng như chơi. Phần thi là bắt buộc để trở thành một nhân viên của GOF, nếu không muốn thì cứ việc từ bỏ. Nhưng từ lâu trong nhận thức của mọi người, việc trở thành thành viên của GOF còn quan trọng hơn cả mạng sống của chính mình. Những hi sinh mất mát là không tránh khỏi.

Một khi đã quyết định thi vào một trong những hệ thống Garden rồi thì không ai là không biết điều đó. Nhưng quyết tâm vẫn không vì thế mà mất đi. Mỗi năm vẫn có hàng nghìn thí sinh muốn dự thi vào Dellish Garden, và để được chọn vào hệ Fs của học viện là niềm mơ ước của biết bao nhiêu người. Bởi tất cả những học viên thuộc lớp Fs một khi được tốt nghiệp đều giữ những chức vụ quan trọng trong bộ máy của GOF. Và nổi trội nhất trong học viện lúc này đang là hệ Fs năm hai, mọi người gọi tắt là lớp 2-Fs.

Dellish Garden xây dựng theo hình dạng đầu một con rồng biển đang ngước lên, làm bằng lớp hợp kim siêu bền mang màu xanh của biển. Học viện tuy nhìn bên ngoài khá cao lớn nhưng kì thực chỉ được chia làm bốn tầng, nếu tính luôn hai tầng hầm bên dưới hội trường chính nữa là sáu tầng. Tầng một, hai, ba thì các học viên còn lui tới được, nhưng tầng bốn và hai tầng hầm là khu vực bí mật, chỉ dành cho những cán bộ cao cấp của học viện, luôn được canh gác cẩn mật.

Ngoài các phòng học được bố trí ở trung tâm ra Dellish Garden chia ra tám khu xung quanh đó. Bao gồm:

Khu A: Đại sảnh ở hướng nam khi bước vào học viện từ cửa chính, đi thẳng vào tới bảng hướng dẫn thống báo của học viện trước cột trụ chính của Garden. Trên con đường đại sảnh này mọi người có thể thấy được sự nhộn nhịp của của Garden, khi đi ngang qua một khuôn viên nhỏ của trường.

Khu B: Khu tí túc xá nằm ở phía Bắc của Garden, được chia làm hai khu nhỏ nữa để dành riêng cho nam và nữ. Nơi này chỉ dành riêng cho học viên theo học ở Dellish.

Khu C: Khu vực sân tập thể thao ở phí Tây Bắc Garden. Trong khu này có một sân khấu biểu diễn mỗi khi tới lễ hội trường hoặc những dịp đặc biệt.

Khu D: Căn tin ở phía Tây. Bạn có thể tìm cho mình những món ăn ưa thích ở đây.

Khu G: Bệnh xá của học viện, nằm ở phía Tây Nam. Do giáo sư Kanowaki phụ trách.

Khu E: Thư viện sách khổng lồ phía Đông Nam học viện. Ở đây bạn có thể tìm thấy được những quyển sách mà mình yêu thích, được thu thập từ khắp nơi trên thế giới.

Khu H: Bến xe phía Đông.

Khu F: Khu vực nguy hiểm phía Đông Bắc. Đây là khu tập riêng dành cho các giảng viên và học viên hệ Fs. Nó được thông với khu rừng của Dellish nên không tránh khỏi những nguy hiểm phát sinh từ khu rừng. Tuy nhiên khu F chỉ có cảnh báo nguy hiểm chứ không hề ngăn cấm các hành vi tự tiện xông vào. Nếu bạn tự tin vào sức mình thì có thể ghé vào đấy một lần cho biết.


*
* *


Màn hình điện tử khổng lồ biến mất sau khi giới thiệu sơ đồ của học viện. Mặc dù Shuu đã dẫn hai đứa đi được một vòng, nhưng muốn hệ thống lại được toàn bộ khu vực thì vẫn cần bản hướng dẫn ở đại sảnh.

Tina vịn vào một thanh chắn gần đó, thở dài mệt mỏi.

- Bồ mệt rồi hả, Tina? - Shuu đưa cho nhỏ một chai nước ép mát lạnh.

- Ừ...ừm..! Tại hôm nay đi hơi nhiều nên mệt chút.

Tina chỉ đáp bừa thế thôi chứ Kiều Liên biết hết tất cả. Liên biết nhỏ bạn mình đang tơ tưởng đến tên "đầu mào gà" kia, một điều chưa từng có trước đây. Kiều Liên và Tina vốn là một cặp bài trùng, tuy cả hai đều xinh đẹp nhưng Kiều Liên thì lạnh lùng ít nói, còn Tina hiếu động cách quá đáng. Và đặc biệt là cả hai chưa bao giờ thích giao du với con trai. Thế mà hôm nay chỉ mới tiếp xúc với Steven có một chút mà đã như thế này rồi.

Tina đưa chai nước lên miệng tu một hơi cho thỏa cơn khát từ sáng tới giờ, mà một phần cũng do nhỏ thích được tiếp xúc với nước. Tina quay sang hỏi:

- Shuu này!

- Ừ?

- Lớp ta có cả thảy bao nhiêu người? Người nào cũng mạnh như Steven hết à?

Shuu không vội trả lời, nó trầm ngăm hớp một ít nước trà.

- Nếu tính luôn cả hai bồ nữa là tám. Còn Steven, nếu so về sức mạnh thì...có lẽ cậu ta đứng thứ hai trong đám học viên năm Hai.

Câu nói của Shuu khiến cho cả Tina lẫn Kiều Liên phải giật mình. Nhỏ lại tiếp.

- Steven tên thật là Steven Hount, một học viên được tuyển thẳng vào hệ Fs khi còn rất trẻ. Tất cả bọn tớ chỉ mới quen nhau được một năm thôi, không gọi là thân nhau lắm, nhưng cũng vào sinh ra tử mấy lần.

- "Vào sinh ra tử" là...?

Kiều Liên đưa tay lên ra hiệu cho Tina im lặng, để Shuu tiếp tục nói.

- Học viện được bao bọc bởi rừng Dellish, một khu rừng rất nguy hiểm, nhưng lại là địa điểm huấn luyện tuyệt hảo của hệ Fs, đó chính là lý do. Lớp có tám thành viên, bốn nam và bốn nữ. Các thành viên nữ thì hai cậu đã biết rồi đấy, ba đứa mình với Fiona. Bên nam thì có Steven, Ren, Nero và...Daimon.

Shuu phát âm từ Daimon một cách thận trọng và dè dặt khiến Kiều Liên đặc biệt chú ý.

- Daimon!? - Kiều Liên nói bằng giọng ngờ vực.

- Ừm,...thành viên của lớp hiện tại là như vậy.

Tina liếc nhìn Shuu chằm chằm. Nó hỏi:

- Bộ...Shuu thích Steven hả?

Nào ngờ câu hỏi ấy làm Shuu phụt cả ngụm nước ra ngoài, ho sặc sụa. Vừa ho vừa cố biện minh:

- Không...Làm gì có! Sao bồ hỏi vậy?

- Tớ thấy cậu cười khi nhắc về Steven...nên tớ nghĩ... - Tina nói, trong lòng bán tín bán nghĩ. - Vậy Steven đã thích ai chưa?

- Hắn á? Một tên ngốc chính hiệu. - Shuu cười khúc khích. - Chẳng hiểu sao hắn lại chẳng thích đến gần con gái lạ, dù người đó dễ thương hiền lành đến đâu đi nữa. Năm ngoái lúc mới vô trường là hắn đã được biết bao nhiêu cô theo đuổi, nhưng chẳng biết làm sao để từ chối. Thế rồi hắn cố làm ra vẻ cộc cằn, tưng tửng như thế để mấy cô biết sợ mà tránh. Riết rồi thành thói quen khó bỏ. Giờ hắn sợ con gái hơn là sợ bài vở.

- Sao tớ thấy Steven đâu có vẻ gì là xa lánh cậu đâu?

- Thì tớ với hắn cùng lớp. Gặp nhau hàng ngày. Hơn nữa...hắn biết tớ đã thích một người khác...

Shuu đột nhiên im lặng, suy tư điều gì đó trong giây lát. Tina đoán là nhỏ đang nhớ tới "người ấy", nó khéo léo lái chuyện sang hướng khác.

- Nếu lớp ta có tám thành viên thì ngoài ba đứa mình ra, thêm Steven và Fiona nữa là năm người. Ba người còn lại là thế nào?

Shuu cười:

- Yên tâm! Là ba chàng rất đẹp trai và tài giỏi. Nero về nhà từ hôm qua, có lẽ tối nay mới đến trường kịp. Còn hai chàng kia thì...

Shuu nhìn giờ trên chiếc F-memory, nảy ý định.

- Giờ chắc bọn con trai còn ở khu F. Hay là chúng ta đến đó gặp họ luôn thể?

- "Bọn con trai"? Là cả Steven ấy hả? - Tina hỏi bằng ánh mặt hân hoan.

Shuu gật đầu, quay sang hỏi Liên.

- Cậu cũng đi chứ?

Nãy giờ Liên không hề bàn luận một câu nào, nhưng nó rất chú tâm vào từng lời nói của Shuu. Rõ ràng là trong lớp còn có điều gì mà nhỏ muốn giấu, cũng giống như cô, đang cố giấu thân thế của mình trước mọi người ở đây. Nhưng Kiều Liên và Tina đến đây không phải chỉ để học. Nhỏ gật đầu:

- Ừ, tớ cũng muốn chào mọi người.




*
* *


Khu F trước đây vốn xây dựng cho công việc huấn luyện, nhưng chẳng hiểu giờ lại bỏ đó, không được nhà trường quan tâm. Nhưng với lũ học viên, khu vực đó quả là một nơi tập luyện và hội họp không đâu tìm được. Sau một thời gian trải qua nhiều biến động, khu F này được gỡ bỏ các bức tường bên ngoài ra, cho ăn thông với khu rừng Dellish. Từ đó khu F bỗng trở nên rất nguy hiểm, chỉ có các học viên hệ Fs và giáo viên mới dám vào trong đó để luyện tập. Nhưng có một địa điểm trong khu F mà không phải bất kì ai cũng được dấn chân vào. Đó chính là khu vực võ đài bỏ hoang,...THEO LỆNH DAIMON!

Shuu và hai đứa kia đặt chân lên vào con đường hầm không được trang bị nhiều thiết bị chiếu sáng. Con đường nhỏ duy nhất đưa họ ra đến một cái cổng nhỏ làm bằng chất liệu kim loại siêu bền, một loại kim loại hiếm thấy và cũng thuộc vào dạng cứng nhất thế giới : Adamine.

Nhìn vào cánh cổng được khắc những hoa văn cổ xưa cũng đủ khiến người khác có cảm giác rùng mình, nhưng vẫn tò mò không biết có thứ gì ẩn chứa đằng sau cánh cửa ấy. Chỉ cần bước qua đó là sẽ vào khu F, hay nói đúng hơn là bước vào trong khu rừng Dellish đầy nguy hiểm.

Tina háo hức chạy tới trước, đưa tay chạm vào cánh cửa. Nó muốn được nhanh chóng nhìn thấy cảnh vật ở phía sau, nhưng vừa mới hé cửa thì một vật tròn dài từ bên trong đánh thẳng vào mặt. May mà Tina phản ứng nhanh, đưa tay lên chắn vùng mặt lại, nhưng bàn tay cũng bị đau thấu xương, cảm giác như vừa có một con voi tông vào, đẩy nó lui nhanh về phía sau.

- Gì vậy? - Tina gào lên. - Bộ mấy người không biết đau hả?

Đằng sau cánh cửa, một tên con trai mặc đồng phục năm hai, ấn tượng với mái tóc đỏ dựng đứng và thanh côn sắt trong tay. Kẻ vừa xuất hiện chính là Bob.

- Hiện giờ khu vực này là không được vào, mong cô hãy quay lại mau! - Giọng Bob cứng rắn, cứ như là một vệ sĩ thật.

- Anh là chủ nhân của khu vực này?

- Không!

- Vậy thì lấy quyền gì mà cấm tôi chứ?

Tina thét lên, cánh tay của nhỏ cũng lóe sáng. Nhỏ xông thẳng vào Bob một cách bất ngờ, vung tay trả đũa cho đòn lúc nãy. Nhưng ánh chớp ở đâu lóe sáng khiến Tina vội rụt tay lại, cũng là lúc một lưỡi dao bằng khí chém thẳng xuống khiến nhỏ rùng mình. Nếu không rút tay về kịp thì chắc hẳn cánh tay của nó giờ đã nằm lủng lẳng dưới đất rồi.

- Đó là lệnh của Thủ Lĩnh, trong giới học viên chỉ có thành viên của lớp 2-Fs mới được vào. Hãy mau về đi!

Tera hai tay khoanh trước ngực, lưng dựa vào một bên cánh cửa từ lúc nào, giương ánh mắt sắt lạnh nhìn Tina như cảnh cáo.

- Ta không cần biết Thủ Lĩnh là đứa nào cả. Chỉ cần ta muốn thì ta cứ việc đi vào.

Lần này Tina lại dùng tốc độ hi vọng có thể hạ được cả hai tên. Lúc nãy vừa giao chiến Tina đã phần nào nắm được sự lợi hại của chúng nên không dám xem thường. Nhưng tất cả cũng vô ích khi những đòn côn như búa bổ liên tục giáng xuống khiến Tina phải dốc sức lắm mới trụ lại được. Chưa kịp làm gì thì Tera lại xuất hiện trước mặt, rút con dao sáng lóa của mình ra buộc Tina phải nhảy lùi ra phía sau.

Tera bước trở về chỗ cũ, đứng uy nghiêm như hai vị thần giữ cửa.

- Tôi nhắc lại: Ngoài thành viên lớp 2-Fs, không ai được phép bước vào trong cả!

Tina tức điên lên. Nó ghét nhất là bị thất bại, nhất là với bọn con trai. Nhỏ đứng thẳng lên, đôi mắt đầu chuyển màu, một luồng hào quang bao quanh người. Bob và Tera không dám coi thường, đưa vũ khí lên đề phòng. Sát khí cả hai bên bắt đầu nổi lên.

- Cứ để cho tớ!

Shuu đặt tay lên vai Tina, nói khẽ. Bàn tay siết mạnh khiến luồng linh lực của nhỏ biến mất, đôi mắt cũng trở lại bình thường. Tina sốc thật sự, nó mở to đôi mắt nhìn Shuu, chưa bao giờ linh lực của nó lại bị triệt tiêu nhanh đến như vậy.

Shuu bước tới, vui vẻ.

- Hey Bob, Tera! Hai cậu vất vả quá nhỉ! Mọi người đều ở trong đó hết à?

- Chào cậu, Shuu! Thủ Lĩnh và mọi người đang ở trong đó. - Bob vui vẻ đưa tay lên trán chào. - Định đi tìm cậu nhưng Fiona bảo không cần. Giờ cậu đến rồi thì may quá.

- Ừ, cám ơn. - Shuu chỉ tay về phía Liên và Tina. - Hai bạn đó mới chuyển trường, cũng là thành viên của lớp 2-Fs, các cậu cho họ vào luôn nhé.

Bob thì vui vẻ gật đầu, nhưng Tera thì hơi lưỡng lự một chút. Nó đút con dao vào trong vỏ, ra hiệu cho mọi người vào.

- Nếu vậy thì mời các cô vào. Daimon đang đợi trong đó.

- Tôi biết rồi.

Cả hai đứng tách ra nhường đường, Tera nở nụ cười khinh khỉnh chọc Tina nổi điên. Nhỏ muốn xông vào cho hắn một trận nhưng bị Liên cản lại.

- Rõ ràng là hắn chọc quê tớ. Buông tớ ra, phải cho hắn một bài học.

- KHÔNG PHẢI LÀ LÚC NÀY!

Kiều Liên tích cả năng lượng vào câu nói khiến âm vang xa hơn, vừa giúp Tina bình tĩnh, vừa uy hiếp tinh thần của Tera, khiến nó không mở miệng cười được nữa.

Tina hậm hực. Nó bước qua cánh cửa trước, không muốn nhìn thấy gương mặt đáng ghét của tên kia nữa. Kiều Liên cũng bước đi, nhưng đến ngang chỗ Tera, cô thốt lên chầm chậm từng từ, đe dọa:

- Cậu là Tera? Tôi biết cậu rất lợi hại, nhưng nếu còn dám coi thường bọn tôi kiểu đó, lần sau tôi sẽ không cản con nhỏ đó nữa đâu.

Chỉ là một câu nói bình thường, nhưng cũng khiến Tera cảm thấy lạnh cả sống lưng. Hắn cảm nhận được một luồng sát khí tỏa ra từ người con gái trước mặt.



Tina hậm hực khi hai đứa kia bắt kịp nó.

- Hai tên đáng ghét đó là thành viên cửa lớp 2-Fs sao?

- Không! Hai cậu ấy học lớp 2-A, Class chiến binh. - Shuu đáp. - Thành viên của ban chấp hành trường, rất có năng lực. Bob thì không sao, nhưng đừng nên đụng tới tên Tera thì hơn.

- Không lẽ tớ sợ hắn sao! Nếu lúc nãy không phải nhỏ Liên cản thì...

Tina im bặt khi bắt gặp ánh mắt của Liên đang lườm mình, đành tung chân trút giận lên mấy hòn đá, khiến chúng văng đi thật xa.

- Tớ khuyên cậu tốt nhất là đừng nên gây sự với họ. - Shuu nhắc lại. - Hai người đó là thân tín của Daimon - Thủ Lĩnh hội đồng năm 2. Không vô duyên vô cớ mà hai tên đó lại tự tin thế đâu.

- Mà tên Thủ Lĩnh đó là thế nào mà lại hống hách đến thế. Mới năm 2 thôi mà có quyền gì cấm người ta làm thế này thế nọ chứ. Hắn nghĩ mình là vua à?

Shuu cười, một nụ cười không lấy gì vui vẻ.

- Hai bạn nên tập làm quen đi. Daimon là một trong những thành viên của lớp 2-Fs. Cũng chính là người đã thu phục được GF Ifrit khi mới vào học viện thôi đấy.

- Cái gì? - Cả Liên và Tina cùng ngạc nhiên.

Shuu nhún vai:

- Hiện giờ cậu ấy là người đầu tiên của năm hai sở hữu một con GF đấy. Khó tin quá phải không, khi GF đó lại là Ifrit.

Shuu đẩy một cánh cửa bằng kim loại khác ra, phía là cả một khu đất trống rộng lớn hình tròn, được bao bọc bởi rừng cây dày đặc của Dellish. Ở giữa khu đất xuất hiện một võ đài bằng đá cũ kĩ với bốn chiếc cột nhô cao. Nhìn những vết trầy sướt theo thời gian chứng tỏ đã có nhiều trận đấu ác liệt diễn ra trên đấy. Đây chính là đấu trường Four Spirit huyền thoại của học viện Dellish, một nơi bà bất kì học viên nào của hệ thống Garden cũng muốn được một lần thi đấu trên ấy.

Fiona đang đứng nép vào một góc võ đài, cạnh cái cột hình rồng, hai mắt nhìn về hướng võ đài một cách chăm chú, có vẻ rất căng thẳng. Shuu cảm thấy có chuyện không ổn, nó chạy vội lên mấy bậc thang nhưng một thứ trong như một con tằm được bao bởi vỏ kén bằng những cơn gió lốc, bay thẳng vào người. Shuu bị hất sang một bên nhưng không sao, chỉ tiếc là cái cơn lốc kì lạ ấy rơi bịch xuống đất, lăn vài vòng trước khi dừng hẳn lại dưới chân Tina và Kiều Liên. Những cơn gió cũng vừa tan hết, xuất hiện một bóng dáng quen thuộc khiến Tina phải bật thốt lên:

- Steven!? Là anh sao?


******************



Steven Hount, chàng trai đã khiến cho Tina phải khâm phục khi mới gặp lần đầu, giờ lại đứng sừng sững trước mặt cô, với tư thế của một kẻ bại trận. Cậu thở hồng hộc, trên người chịu không ít vết thương. Tina lo lắng định chạy đến nhưng ánh mắt của Steven bỗng long lên sòng sọc, nhìn thẳng lên hướng võ đài. Cậu không thèm quan tâm tới Tina bên cạnh, nhún chân nhảy lên võ đài.

Tina và Kiều Liên cũng chạy vội lên trên, vừa lúc Shuu cũng ngồi nhỏm dậy. Nhưng nhỏ trố mắt nhìn lên võ đài chứ không khá hơn Fiona. Do võ đài được xây cao lên nên khuất tầm nhìn, khiến bọn Kiều Liên phải chạy vội lên mấy bậc cầu thang.

Trước mặt hai đứa bay giờ là một sàn đấu tan hoang, với những mảnh vỡ vụn nền đá, nhưng chúng không nằm im một chỗ mà bị cuốn quanh một cơn lốc. Steven đang di chuyển liên tục quanh võ đài, tỏa ra rất nhiều cơn lốc nhỏ tấn công qua lại đối thủ của mình, hư hư ảo ảo không biết đâu là thật. Nhưng trái ngược với Steven, đứng sừng sững giữa võ đài là một chàng trai tóc vàng gương mặt thanh tú, bên hông đeo một thanh kiếm màu đen tuyền. Đó chính là Daimon, "hung thần" của hệ năm Hai, kẻ được xưng tụng là mạnh nhất trong giới học viên.

Kiều Liên và Tina tròn mắt nhìn Daimon đang bị bao vây giữa những lớp cuồng phong, vẫn ung dung lách người né tránh, nhẹ nhàng như đang dạo chơi. Hơn nữa Kiều Liên còn biết được nhiều thứ về con người này mà không phải ai cũng biết, càng cảm thấy khiếp sợ hơn. Nhưng Daimon bên kia cũng không hoàn toàn tập trung được, mắt cũng nhìn hướng về phía Kiều Liên, ánh mắt không mấy gì là chào đón.

Tina không quan tâm đến trận đấu như Kiều Liên, nó chạy vội sang bên Shuu, sốt sắng:

- Bạn không sao chứ Shuu?

Nhưng trong phút lơ là đó, một cơn lốc đi lạc va vào làm nhỏ bị ngã, rơi ra khỏi võ đài cao cả hai mét. Kiều Liên biết khả năng của Tina nên không lo lắng cho lắm, nhưng không hiểu sao một người lạnh lùng như Daimon lại phân tâm vì một người lạ. Cả người cậu khẽ nhúc nhích khi Tina bị ngã, nhưng một lưỡi kiếm gió đã vô tình xoẹt ngang làm Daimon bị trầy một đường trên mặt, buộc phải lùi lại. Lại nói Steven không hề biết Tina bị ngã, lại thấy Daimon đã bị trúng đòn nên càng hăng hơn, tăng tiết tấu lên nhanh đến chóng mặt. Đây chính là tuyệt kĩ Bladewinds Dance của Steven.

Daimon có vẻ đã nổi giận, nhưng mắt vẫn hướng vào chỗ Tina vừa rơi. Cậu thở phào khi thấy nhỏ chẳng hề hấn gì, đang bám vào vách của võ đài nhảy lên trên.

- Mày quậy đủ chưa hả?

Daimon thét lên, tỏa ra quanh người một nguồn năng lượng màu đỏ nhạt, làm lấn át đường di chuyển của Steven. Cậu tự bước ra khỏi vòng giới hạn của mình, tiến tới chỗ những cơn lốc đang hoành hành mạnh nhất, cũng là nơi mà Steven đang ẩn nấp.

Biết đã bị lộ, Steven xuất hiện lao thẳng tới Daimon, tung nắm đấm thẳng vào mặt đối thủ. Daimon vẫn lạnh lùng khi tiếng gió rít của cú đấm đã kề sát mặt, rồi như cành liễu trước gió, cậu khẽ lách nhẹ người tránh đòn, một tay tung quyền nặng như búa bổ vào bụng Steven, đẩy cậu ta rơi ra một chỗ trên nền đá cứng lạnh. Bị trúng đòn nặng khiến Steven đau đớn lăn mấy vòng ra phía sau, cậu vẫn chưa chịu thua, cắn răng tụ năng lượng lao nhanh đến Daimon lần nữa. Lần này Daimon quyết không nương tay, hai tay chấp lại thành vòng ấn, miệng khẽ niệm pháp chú. Ngay lập tức những cơn gió lốc do Steven tạo ra biến mất, thay vào đó là một vòng ấn khổng lồ màu đỏ hiện ra dưới nền võ đài, mà Steven lại đang nằm trong đó.

- Nếm thử đi nhé, thằng em "bách" bại!

Daimon đưa hai ngón tay lên cao, những đọt lửa xuất hiện từ vân của ấn, cuốn lại rồi bốc thẳng lên cao như một cột lửa khổng lồ, sẵn sàng phá tan tất cả mọi thứ nằm trong nó. Hơi lửa tỏa ra rát cả mặt khiến những đứa ở bên ngoài không dám manh động, dù rất lo cho Steven. Đến cả Kiều Liên vốn kiêu ngạo về khả năng điều khiển lửa của mình cũng phải khen thầm, khi thấy Daimon sử dụng phép Flare uy lực như thế.

Cột lửa vẫn còn bốc lên cao nhưng Steven đã nhảy được ra ngoài, bọc quanh người là một lớp vòng bảo vệ, có những ngọn gió phát ra. Cậu rơi xuống đất, lớp màn bảo vệ cũng vừa biến mất, nhưng Steven không tránh khỏi việc ho sặc sụa do ảnh hưởng của cột lửa đó.

- Steven! - Tina thốt lên, tỏ vẻ lo lắng thật sự dù hai người chỉ mới gặp nhau ngày hôm nay.

Nhỏ định chạy tới thì một bức tường lửa đột nhiên xuất hiện chắn giữa hai người. Daimon đưa tay quệt vế máu trên má, bước chậm rãi tới chỗ Steven, sát khí vẫn chưa hề giảm.

- Gây cho tao một vết thương tí xíu thế này mà mày đã vui mừng thế sao? Vậy để tao góp vui cho mày, bằng một vết thương gấp trăm lần của tao.

Steven rút chút sức lực còn lại định phản công nhưng Daimon còn nhanh hơn, tay rút thanh kiếm còn nguyên vỏ từ lúc nào, đè chặt lên vai Steven, khiến cậu không nhúc nhích gì được.

- Sao thế? Quà của anh đây mà mày không thèm nhận à?

Daimon giơ nắm đấm còn lại lên, ngọn lửa bám quanh tay như cuốn lại tập trung hết vào cú đánh, khí thế ngùn ngụt. Steven mà lãnh trọn đòn này thì chắc không thể gượng dậy được nữa.

Giữa lúc nguy cấp, khi mà Steven chỉ còn đứng yên chịu trận thì một bàn tay khác đã chạm nhẹ vào nắm đấm của Daimon, đẩy nó hướng xuống đất khiến một tiếng nổ lớn vang lên. Dư âm của vụ nổ hất Steven bay ra ngoài, va vào cái cột đá cạnh bên Kiều Liên. Lẽ ra Kiều Liên đã có thể đỡ Steven lại, nhưng do mãi mê theo dõi trận đấu nên không phản ứng kịp. Tina không hiểu điều đó, nhỏ cho rằng Kiều Liên hãy còn ghét Steven nên cố tình ngó lơ. Nhỏ chạy tới đỡ lấy Steven, tức giận:

- Liên, sao mày không đỡ giúp anh ấy hả? Mày đúng là đồ thù dai mà!

Kiều Liên không trả lời, nhỏ biết dù mình có nói gì thì Tina cũng không tin. Mối quan tâm của nhỏ lúc nãy chính là hai nhân vật đang ở giữa võ đài. Cú đấm của Daimon mạnh đến mức lún cả xuống sàn, nhưng chàng trai vừa xuất hiện còn kinh khủng hơn, có thể áp chế được thế tấn công mạnh mẽ đó. Chàng trai đó không ai khác chính là Ren Kingstrong, lớp trưởng lớp 2-Fs. Trông gương mặt thất thần của Daimon như chưa tin được đòn tấn công mạnh mẽ của mình lại bị chặn lại dễ dàng như thế, trong khi Ren chỉ nở một nụ cười nửa miệng.

- Trận này tới đây thôi nhé! Nhân danh lớp trưởng, tôi không muốn bất kì thành viên nào của lớp không thể đi học được đâu.

Daimon rút tay mình lên, cười khì:

- Mày giỏi lắm, Ren. Khoảng thời gian qua đối với mày không phải là vô ích nhỉ. - Daimon nói, tay cầm chắc thanh kiếm. - Chuyện với Steven đã xong nhưng với mày thì chưa đâu.

Nói xong Daimon chém thật mạnh xuống đầu Ren, nhưng kết quả chỉ là làm mẻ thêm sàn đấu, trong khi Ren không biết từ lúc nào đã dùng phép Float bay lên cao, từ từ đáp xuống giữa Kiều Liên và Steven.

Dường như trận đánh với Steven đã khiến Daimon hao tổn không ít năng lượng, khiến cậu khụy xuống. Bất giác cả Shuu lẫn Fiona đều hốt hoảng chạy đến.

Ren đẩy lại gọng kính trên mặt, xua tay:

- Thôi tha cho, đừng có làm mấy bạn mới của chúng ta hoảng sợ chứ. - Nói rồi cậu quay sang nháy mắt với Kiều Liên. - Đúng không?

Cậu bước tới, như một quý ông, nâng bàn tay Kiều Liên khẽ hôn lên đấy. Hành động của Ren tự nhiên đến mức cô không kịp đề phòng, tay vung cú tát theo phản xạ nhưng lại xuyên qua người Ren cứ như đánh vào không khí. Lúc này Liên mới giật mình nhận ra đó chỉ là ảo ảnh, cơ thể thật của Ren đã ngồi xuống cạnh Steven từ lúc nào.

- Bạn là Tina phải không, tớ là Ren Kingstrong, lớp trưởng. Bạn cứ gọi là Ren được rồi. - Ren đặt bàn tay của mình lên ngực Steven vừa bắt chuyện với Tina. - Bạn không cần phải lo lắng như thế, tên này coi vậy chứ lỳ đòn lắm, không sao đâu.

Ren cười đưa ngón tay ấn mạnh vào một huyệt trên bả vai Steven, khiến cậu ta giật mình đứng dậy la oai oái như bị con gì đốt, trong sự ngạc nhiên xen lẫn vui mừng của Tina.

- Steven, anh đứng dậy được rồi. Đúng là phép lạ mà, vậy mà em cứ ngỡ...

- Ngỡ tôi chết rồi chứ gì?

Steven hậm hực, cố làm ra vẻ lạnh lùng trước mặt Tina, nhưng nhỏ chỉ cười hít mắt gật đầu phụ họa khiến cậu tức điên lên. Bên kia Kiều Liên đã chứng kiến tất cả, không hề có phép lạ nào cả, nếu có chính là khả năng trị thương khi Ren áp tay lên ngực Steven. Nhưng giúp một người đang kiệt sức hồi phục nhanh đến mức đó thì thật là không tưởng.

Ren bắt gặp ánh mặt của Kiều Liên, nó toan mỉm cười với cô nhưng đã bị Fiona gọi giật lại.

- Ren, cho tớ xin một bình Potion đi.

- OK, có ngay.

Ren thò tay vào cái túi bên trong lớp áo choàng trắng cũ kĩ của mình, lục lọi một hồi cũng lôi ra được một bình thủy tinh nhỏ. Cậu ném qua bên kia cho Fiona. Cô vội mở nắp bình, rắc cái lớp bụi lấp lánh lên người Daimon. Chỉ sau vài phút là Daimon đã tự đứng dậy được.

Ren bước tới vỗ vai Steven, nhìn về phía Daimon nói rõ to:

- Nãy giờ chắc cậu đã rõ không phải là tụi này làm rồi nhá. Tớ thì không nói chứ Steven nhà ta thì không bao giờ làm thế, đúng không?

Steven mặc dù thua nhưng thấy Daimon hết dám lên mặt nữa, cũng hào hứng gật đầu phụ họa theo Ren, miệng cười toe toét. Đây không phải là lần đầu nó thua Daimon, nên cũng chả phải chuyện nghiêm trọng gì lắm. Năm tháng còn dài, sẽ có một ngay nó đòi lại món nợ này sau. Steven vốn không phải đứa hay cầu cạnh, nhưng có bạn thân làm lớp trưởng kể ra cũng hay.

Daimon suy nghĩ một hồi cũng đành thở dài, đeo thanh kiếm về lại chỗ cũ.

- Được, lần này tôi chấp nhận là mình sai. Dưới cương vị là một thành viên của lớp, đồng thời cũng là Thủ Lĩnh hội đồng năm 2, tôi sẽ đích thân điều tra vụ này. Nhưng nói trước, hai cậu vẫn chưa thoát khỏi sự nghi ngờ của tôi đâu.

Nói xong, Daimon nhún chân nhảy phốc lên cao, nhào lộn vài vòng rồi đáp xuống khu vực ngoài võ đài.

Ren xoay đầu, hỏi:

- Sẵn có hai bạn mới ở đây, cậu không muốn ở lại với sinh hoạt một chút sao?

- Không cần! Tôi phải bắt đầu điều tra ngay từ bây giờ.

nhocMikodethuong1412
15-07-2009, 07:37 PM
chung nao moi post tip
minh mun coi tip wa

konokowu
16-07-2009, 05:40 PM
Ren xoay đầu, hỏi:

- Sẵn có hai bạn mới ở đây, cậu không muốn ở lại với sinh hoạt một chút sao?

- Không cần! Tôi phải bắt đầu điều tra ngay từ bây giờ. Tôi không muốn thấy thêm bất kì xác chết nào ở đây nữa, khi mà tôi vẫn còn giữ chức Thũ Lĩnh của Hội đồng.

Ren nhún vai:

- Thôi được. Chúc cậu may mắn.

Daimon khịt mũi, quay lưng bước về hướng cái cổng, nơi Bob và Tera đã đợi sẵn. Thật ra trong lòng Daimon từ đầu đã biết con quái vật gây nên vụ án đẫm máu đó không thể nào là Steven, nhưng cứ mỗi lần gặp phải đối thủ mạnh là máu trong người cậu lại sôi lên sùng sục, có lẽ chính Steven cũng cảm thấy như vậy. Trận đấu vừa rồi tuy nói là hòa nhưng kì thực thắng thua thế nào trong lòng mọi người đã rõ, đứng trước những cao thủ của lớp 2-Fs mà Ren có thể đùa giỡn như chốn không người. Nhưng kì thực chắc không ai tin nổi chỉ mới hai năm trước, chàng lớp trưởng của lớp 2-Fs danh tiếng này thậm chí một đòn phép đơn giản cũng không thể thi triển được. Một kẻ vô dụng.

Bob ném cho Daimon một miếng vải trắng, nói:

- Mặt Thũ Lĩnh chảy máu kìa. Ai có thể làm được chuyện này?

Tera trả lời thay, lưng vẫn dựa vào thành cửa.

- Ngoài Steven thì còn ai vào đây. Nhưng không lẽ cậu ta tiến bộ nhanh đến như vậy sao?

Daimon gật đầu, đưa tay lên lau vết máu trên mặt.

- Nhưng vẫn không đáng sợ bằng tên kia đâu. Hắn đã đạt tới mức có thể sử dụng "sức mạnh" đó bất kì lúc nào. Một kẻ thật đáng sợ.

- Ai cơ? - Bob lại thắc mắc.

- Đương nhiên là Ren rồi. - Tera đáp, giọng bực bội trước sự chậm tiêu của Bob. - Nhưng chuyện Thủ Lĩnh không thắng được cậu ta là có thật.

Câu hỏi đó khiến Daimon đứng khựng lại trong giây lát. Câu nghiêng mặt sang, nở nụ cười khó hiểu:

- Không chỉ mình tôi, mà cả học viện này, chắc không ai có thể hạ được cậu ta. Mà chính cậu ta cũng không thể đánh bại được bất kì ai, bất kì một đối thủ nào. Đáng sợ nhất chính là chỗ ấy.

Daimon bỏ đi, bở lửng câu nói. Những lúc như thế này hai đứa chẳng dám hỏi thêm, nếu Daimon muốn nói ra thì hẳn cậu ta đã nói rồi. Có gặng hỏi cũng vô ích. Mà cũng chẳng ai dám làm cậu ta nổi giận, trừ những tên "quái vật" trong lớp 2-Fs kia ra.

Bob nhìn sang nhưng Tera chỉ biết nhún vai, cũng chẳng hiểu mô tê gì. Hai đứa đành để lại câu hỏi đó trong lòng, vội bước theo Thủ Lĩnh của mình.



*******



Fiona và Shuu cứ mãi nhìn theo hướng Daimon đến ngẩn ngơ, mãi đến khi Steven đứng sát sau lưng hắng giọng cảnh báo hai nhỏ mới chịu tỉnh hồn. Cộng thêm Ren cố nén cười nhưng vẫn phát ra những tiếng khục khục càng khiến hai đứa ngượng chín cả mặt.

Shuu xấu hổ quay lại lườm Steven, lớn giọng quát:

- Ông làm cái trò gì vậy hả?

- Nói cái giọng đó với người vừa giúp hai bà tỉnh mộng sao, đồ hám "giai đẹp".

- Ai...ai bảo thế!

Ren tự đấm vào ngực mình mấy cái, cố nén cười. Cậu đứng dậy, hít một hơi thật dài rồi niệm phép Voice khiến giọng nói phát ra âm lượng khủng khiếp.

- Thôi nào, vào vấn đề chính. Vậy là hiện giờ lớp ta đang có mặt 6\8 thành viên, hai người vắng mặt là Daimon, và Nero có công việc nên chưa đến trường kịp. Bắt đầu từ ngày mai là chúng ta sẽ vào năm học mới, vẫn như năm nhất sẽ do thầy Frank và cô Hanna làm chủ nhiệm. Về quy định sử dụng phòng học và sân bãi vẫn như cũ, nhưng thời gian có thay đổi một chút. Giờ tập tự do của chúng ta sẽ muộn nhất, từ bốn giờ chiều đến tám giờ tối những ngày chẵn trong tuần.

- Cái gì? - Steven thốt lên. - Lại phải tập vào ban đêm à. Mấy người xếp lịch này có thiên vị quá không vậy?

- Cái này là do tao bốc thăm mà! - Ren nói. - Không đổi được đâu.

Steven lườm Ren một cái:

- Chắc mày cố tình giở trò chứ gì. Chỉ có một mình mày mới muốn bao trọn cả bãi tập mà thôi.

Ren gãi đầu, cười hì hì:

- Ờ, thì tập đêm cũng vui mà. - Rồi cậu quay sang Kiều Liên và Tina. - Hai bạn mới đến nên tớ cũng nói thêm, các lớp hệ Fs được quyền sử dụng bãi tập khu F này và các dụng cụ luyện tập bên trong nó phân chia theo từng khoảng thời gian, chỉ có bốn lớp, mỗi lớp được bốn tiếng. Sau tám giờ tối thì được tự do nhưng có lời khuyên tốt nhất là không nên đến vào thời điểm đó.

- Vậy anh chàng Daimon lúc nãy thì sao? - Tina đột ngột ý kiến.

- Ý bạn là sao?

- Lúc nãy bọn này bị cấm vào, như vậy là không phải lúc nào cũng đến đây được.

- À,.. ừm..., chuyện đó thì từ từ các cậu tự tìm hiểu. Còn bây giờ thì... - Ren nở nụ cười nham nhở. - ..Bí Mật!

Câu trả lời của Ren vô tình khiến cậu bị liệt vào danh sách những kẻ đáng ghét của Tina, sau hai tên Bob và Tera kia. Nhỏ thúc nhẹ vào hông Kiều Liên, thì thầm.

- Liên, mày thấy sao về anh chàng này? Liệu có phải là người chúng ta đang tìm không?

- Mày nghĩ vậy sao?

- Ừ, thấy cậu ra lúc nãy lợi hại thật mà, hay mày tới thử phản ứng của cậu ta xem, biết đâu...

Không rõ mục đích của hai đứa là gì, nhưng rõ ràng nhỏ Tina cố tình mượn tay Kiều Liên cho Ren một trận. Kiều Liên suy nghĩ một hồi cũng gật đầu đồng ý, nó hoàn toàn nghiêm túc trong chuyện này hơn Tina. Nhỏ khẽ hít một hơi thật sâu, âm thầm vận lực vào lòng bàn tay, ẩn dưới lớp găng dày màu đen, bước thẳng tới chỗ Ren. Tina giả vờ huýt sáo ngó lơ, chứ kì thật nhỏ cũng chuẩn bị sẵn hai một ít năng lượng hệ Nước của mình trên tay.

- Thay mặt cả Tina, bọn tớ rất hân hạnh được gia nhập vào lớp 2-Fs danh tiếng. - Kiều Liên nói, chìa bàn tay của mình về phía Ren. - Mong lớp trưởng đây sẽ giúp đỡ bọn tớ nhiều hơn.

Ren không hề mảy may nghi ngờ, mỉm cười bắt tay đáp lại.

- Ừ, tớ cũng rất hân hạnh.

Ren vừa chạm vào lớp găng màu đen ấy thì bỗng đứng sững cả người ra, hai mắt mở trừng trừng nhìn thẳng vào Kiều Liên. Nhỏ Tina đứng ở ngoài quan sát, cười thầm vì đoán hẳn Ren đã dính "đòn ngầm" của Kiều Liên nên mới phản ứng như thế, chỉ chờ ngọn lửa bùng lên qua cánh tay của Ren nữa mà thôi. Nhỏ định cho Ren chịu khổ sở một chút rồi mới dùng năng lực của mình để dập lửa.

Nhưng chờ hoài chờ hủy mà hai người vẫn cứ đứng yên như tượng. Để ý kỹ Tina mới nhận ra nguồn năng lượng ấy không những không tấn công Ren mà còn phản ngược lại Kiều Liên, khiến cánh tay nhỏ run lên bần bật. Gương mặt Kiều Liên càng lúc càng đỏ bừng lên làm Tina sợ đến tái mặt, nếu không nhanh rút nguồn năng lượng đó ra khỏi người nhỏ thì sẽ có "chuyện lớn" xảy ra.

Tina chưa kịp phản ứng thì Ren bỗng đặt hai tay giữ chặt lấy má Kiều Liên, rồi một chuyện không ai dám tin đã diễn ra trước mắt khiến nhỏ và cả Steven, Fiona, Shuu đứng bên ngoài cũng phải trố mắt nhìn: Ren đang kề sát môi mình vào môi Kiều Liên, hay nói đúng hơn ĐÓ LÀ MỘT NỤ HÔN.

Sự việc diễn ra hoàn toàn bất ngờ khiến Tina chỉ biết trợn mắt, há hốc mồm ú ớ không thành tiếng. Nhưng ít ra gương mặt của Kiều Liên đã hồng hào trở lại. Lúc này Tina mới biết Ren đang giúp nhỏ bạn mình điều hòa lại các luồng khí trong người, nhưng chọn kiểu này thì...Tina chưa bao giờ dám nghĩ đến.

Kiều Liên có lẽ đã dần lấy lại ý thức nhưng Ren vẫn chưa chịu dứt nụ hôn ấy. Khổ thân nhỏ Liên, hai tay nó hết đưa lên định đẩy đầu Ren ra, lại hạ xuống không biết làm sao, có lẽ cũng đang bất ngờ vì nụ hôn đó. Nhưng rồi nhỏ chọn cách đặt hai lòng bàn mình vào trước bụng Ren, ...rồi phát hỏa!

Mọi người chỉ kịp nghe một tiếng "bùm" vang lên và cả thân người Ren lơ lửng trên không như diều đứt dây, bay bay trong gió. Bị dính đòn nặng bất ngờ đã khiến cậu bất tỉnh, may mà Steven còn kịp tỉnh táo nhào tới đỡ vội lấy trước khi rơi xuống đất. Shuu vừa hoàn hồn cũng vội la hoảng chạy đến xem tình hình của Ren.

Bên kia Kiều Liên cũng đứng sững cả người ra, khuôn mặt lại đỏ lên, nhưng lần này là vì ngượng. Đôi mắt rơm rớm nước, nhỏ xoay lưng chạy thật nhanh ra khỏi khu F, mặc cho Tina gọi í ới ở phía sau lưng...









************


- Liên! Liên! Chờ tao với!

Mặc cho Tina ở phía sau gào khản cả cổ, Liên vẫn cứ cố chạy một mạch về phòng mình ở kí túc xá. Đến khi đuổi kịp đến nơi thì Tina đã thở không ra hơi nữa, nó mở cửa phòng bước vào, thấy nhỏ Liên đã nằm sấp trên giường.

- Mày...mày bị sao...vậy...hả? - Tina thở hắt, ngồi phịch xuống cạnh Liên, cố điều hòa lại nhịp thở.

Tina bực bội vì nhỏ bạn mình không thèm ừ hử, nó túm lấy một bên vai Liên lật nhỏ nằm ngửa lại.

- Nói tao nghe...chuyện quái gì lúc nãy vậy hả? Cái con nhỏ này...Nghe tao nói gì không hả?

Mặt nhỏ Liên vẫn chưa hết đỏ, hơi thở cũng đứt quãng không thua gì Tina.

- Tao...tao đã giết cậu ta rồi sao? - Giọng Liên run run.

- Chưa, nhưng cũng sắp. - Tina khịt mũi. - Mà lúc nãy mày bị sao vậy?

Liên đưa bàn tay mình lên, nhìn chằm chằm vào nó.

- Tao đã thử phản ứng của "Ngọn lửa đen" lên người cậu ta, nhưng nó lại phản ứng ngược lại lên cơ thể tao. Tao...tao không hiểu có chuyện gì đã xảy ra. Cho đến khi...

- Cho đến khi mày được "chàng" hôn chứ gì. - Tina cười hì hì. - Xem, mặt còn đỏ gay lên kia kìa.

- Là do ngọn lửa trong người tao chứ bộ. - Kiều Liên gân cổ phản bác.

- Rồi, rồi. Cứ cho là vậy đi. Rồi sao, có đúng cậu ta là người chúng ta cần tìm hay không?

Kiều Liên lắc đầu.

- Sao mày biết? - Tina lại hỏi.

- Biết thì biết chứ sao! - Kiều Liên bực tức quát lên. - Cảm giác của tao không lẽ tao không biết. Mày có giỏi thì tự đi tìm hiểu đi.

Lời nói của Kiều Liên khiến Tina hơi phật lòng, nhưng nhỏ không chấp. Quen nhau bao nhiêu lâu đủ để cô hiểu tính khí thất thường của nhỏ bạn thân mình. Nó bước qua bên kia, mở tủ lạnh lấy ra một ly nước mát đem sang. Kiều Liên ngồi dậy đỡ lấy ly nước, nó cố ực một ngụm thật lớn để hạ bớt "cơn nhiệt" trong lòng.

Liên lại nằm phịch xuống giường, thở dài sau khi đã lấy lại được bình tĩnh. Nhỏ quay mặt sang nhìn Tina, nói khẽ.

- Tina này...

- Ừ?

- Yêu một người...có khó lắm không?

- CÁI GÌ?



(HẾT CHƯƠNG 1)




CHÚ THÍCH.

Phép FLOAT: là phép thuật hỗ trợ thuộc hệ Blue Magic. Tác dụng tao ra đôi cánh làm nhẹ cơ thể hay có thể bay trên không trung một khoảng thời gian ngắn. Có hai dạng phép Float thường thấy là hai đôi cánh nhỏ dưới gót chân, hoặc một đôi cánh to ở sau lưng.

BLADEWINDS DANCE: một tuyệt kĩ do chính Steven sáng tạo nên. Người sử dụng sẽ tạo ra thật nhiều những cơn lốc cao cỡ thân người, cộng thêm nhưng lưỡi kiếm gió sắc bén tạo thành một màn lưới dày đặc bao vây lấy đối thủ. Người sử dụng muốn duy trì được thế tấn công buộc phải chuyển động không ngừng và điều khiển tất cả những cơn gió, để nó không rơi ra khỏi phạm vi tấn công. Nhìn chung đây là một đòn do suy nghĩ bộc phát mà ra, tuy hữu dụng trong việc làm khó đối thủ, nhưng không khả thi do phải điều khiển một lúc khá nhiều năng lượng, khiến thể lực bị suy giảm nhanh chóng. Một tuyệt kĩ không hoàn hảo cho lắm.

FLARE: phép thuật hệ lửa cấp A. Tuy phải tốn một thời gian để lập ấn vào tạo ấn chú dưới đất, nhưng sức mạnh của đòn phép lại vô cùng mạnh mẽ. Từ vòng ấn chú, những đường vân được vẽ sẽ phát lửa vào tạo nên một cơn bão lửa khổng lồ bốc thẳng lên cao. Những vật thể nằm trong bán kính của vòng tròn ấn chú đều bị hất lên cao và bị ngọn lửa thiêu rụi trên ấy. Nhìn chung đây là một phép thuật cấp cao nên chỉ cần chịu khó tập luyện là có thể học được chứ không nhất thiết phải có năng lực của Fire-Magi. Điều đáng nói ở đây là phép Flare chỉ được dạy vào năm 3, có lẽ chàng Daimon này đã học nhảy cóc được nhiều phép lợi hại không kém.

ngôi sao
16-07-2009, 11:29 PM
temmmmmmmmmmmmmmm hay quá đi

¶³QH_candy
17-07-2009, 05:55 AM
chậc hụt chem zoy`...hjx

konokowu
20-07-2009, 12:50 AM
CÂU CHUYỆN THỨ 2: KIỂM TRA CHẤT LƯỢNG ĐẦU NĂM.




Đồng bằng Dollet, nơi mà hoa cỏ quanh năm mọc tươi tốt, nơi duy nhất trên thế giới không bị ảnh hưởng nhiều bởi cuộc xâm lăng của chúa tể DOOM. Một vùng đất thật thanh bình và yên tỉnh. Bộ tộc ít người duy nhất sinh sống ở đây, được gọi là bộ tộc Dollet, những đứa con của nữ thần Hỏa Phượng Hoàng. Với họ, lửa thiêu rụi mọi vật, tạo ra tro đất, đất nuôi sống thực vật, thực vật lại nuôi sống con người và vạn vật. Vì vậy, lửa đã sinh ra vạn vật.

Chiều dần buông những ánh ảm đạm lên cánh đồng hoa trải dài như bất tận, những cơn gió thoảng nhẹ đưa cánh hoa bay bay vút, trông nhữ những vị tiên bé nhỏ đang đùa giỡn. Trên một mõm đá hiếm hoi của cánh đồng, một cô bé của bộ tộc Dollet đã ngồi trên đấy từ bao giờ, mắt nhìn xa xăm về cuối chân trời, nơi mặt trời sắp lặn.

- Chị đừng bỏ em mà! Chị ơi!

- Kiều Liên ngoan, khi nào xong việc chị sẽ lại về với em. Chúng ta sẽ lại vui đùa trên cánh đồng hoa này. Chị hứa đấy. Em cũng phải nghéo tay hứa với chị, rằng em sẽ không khóc nhé. Hãy là một cô bé ngoan, dù không có chị bên cạnh.

Mặc dù ngày ấy cô bé vẫn khóc rất nhiều, nhưng nó tin vào lời hứa của chị, ngày nào nó cũng ra nơi này ngồi chờ bóng dáng người chị thân yêu của mình xuất hiện. Nhưng mới đó mà đã hai năm, nó cũng đã lên tám. Như lời hứa với chị, nó không khóc thêm một lần nào nữa, suy nghĩ non nớt của con bé, nếu nó ngoan thì chị nó sẽ mau chóng trở về. Nhưng...đã hai mùa hoa tung hạt, chị nó vẫn chưa trở về.

Hôm nay nó vẫn đến, ngồi trên mõm đá quen thuộc, mắt dõi về phía chân trời. Chẳng hiểu sao hôm nay lòng nó lại thấy rạo rực, nó tin rằng hôm nay chị của mình sẽ trở về. Với niềm tin đó, nó quyết ngồi lỳ cho đến tận tối mịt, cuối chân trời chỉ còn là một đốm hồng yếu ớt. Nó muốn khóc, nhưng vì lời hứa trẻ con đó, nó mím chặt môi cố nén lại. Nó chỉ mới tám tuổi mà thôi.

Bỗng một loạt những tiếng nổ vang lên ở phía ngôi làng Dollet. Nó quay mặt lại, hoảng hốt khi thấy một biển lửa trước mắt mình. Rồi chẳng hiểu sao nó đã trở về ngôi làng của mình từ lúc nào, giờ tất cả đã chìm vào biển lửa.

Tiếng gào thét...tiếng than khóc...như xoáy sâu vào tâm hồn non nớt của nó.

Những căn nhà bằng gỗ vốn quen thuộc với nó giờ đã chìm vào biển lửa...những xác chết cháy đen nằm co quắp...máu vương vãi khắp nơi. Nó run rẩy, mắt mở trừng trừng chỉ dám nhìn thẳng về phía trước. Nó muốn chạy thật nhanh về phía căn nhà lớn nhất làng, nơi bà của nó- trưởng tộc Dollet sinh sống. Nhưng vừa bước tới cổng thì người bà kính yêu của nó bị ném mạnh từ trong nhà ra ngoài, rơi bịch ngay dưới chân nó, khắp người đầy máu tươi. Bàn tay bà yếu ớt giơ lên, đôi mắt rưng rưng, muốn được chạm vào đứa cháu yêu của mình lần cuối. Nhưng nó chưa kịp chạy đến thì bà ta đã biến thành một ngọn đuốc sống, bùng cháy trong ánh mắt ngỡ ngàng non nớt của con bé.

- Em đã lớn nhiều rồi đấy, Kiều Liên.

Con bé run lên bần bật khi thấy bóng người vừa xuất hiện từ trong nhà. Người mà lẽ ra nó phải vui mừng khi trông thấy, nhưng giờ đây lại là cảm giác khiếp sợ.

- Em làm sao thế, không vui khi thấy chị à?

- Chị..!?

Phải! Người đang đứng trước mặt nó lúc này chính là người chị mà nó luôn ngóng chờ, nhưng ngay lúc này đây trong mắt nó chỉ có một con quỷ đội lốt người.

Nước mắt nó rơi nhưng răng vẫn nghiến chặt, quyết không thốt lên một lời nào. Người chị của nó làm như chẳng có chuyện gì, bước thư thái từ từ đến trước mặt con bé. Nó run run bước lùi lại theo từng nhịp chân của người chị, cho đến khi bị chắn bởi một bức tường sau lưng, hơi nóng làm làm nó giật mình nhảy vào lòng chị nó theo phản xạ. Nhưng trong lòng chị nó không ấm như trước đây nữa, mà nóng, nóng như muốn thiêu chảy tất cả mọi thứ, kể cả nó. Nó bật ra, toan bỏ chạy nhưng đã bị chị nó tóm chặt lấy, nói khẽ vào tai:

- Em sợ chị lắm sao? Sao lại bỏ chạy, không sợ chị sẽ giết em sao?

Nó trả lời bằng cách cắn thật mạnh vào tay chị nó, vùng chạy ra một khoảng rồi xoay lưng lại, ánh mắt đầy căm phẫn:

- Tôi không sợ chị! Không bao giờ! Tại sao, tại sao chị lại làm thế?

- Tốt! Không sợ là tốt! - Chỉ trong tích tắc mà cô ta đã tiến tới tóm chặt lấy cổ họng nó, bóp mạnh khiến nó ngộp thở. - Hãy ghi nhớ rõ mặt chị, người đã gây nên tất cả những chuyện này. Rồi sẽ có một ngày chúng ta lại gặp nhau, hy vọng lúc ấy em thật sự trưởng thành.

Cô ta lấy từ trong túi ra một viên đá hổ phách màu đỏ óng ánh hào quang, ép con bé nuốt vào trong người.

- Đây chính là hòn đá linh vật của tộc chúng ta. Hãy nhận lấy nó, và trở thành một trong "Những đứa trẻ được chọn". Sau này em sẽ là Hỏa Phượng Hoàng vô địch, rồi hẵng tìm chị nhé, em gái yêu.

Viên đá trôi chạm vào đáy dạ dày, bỗng nó cảm giác cả ruột gan mình như bị thiêu đốt, đau đớn không thể tả. Nó lăn lộn xuống nền đất, cố nôn ra nhưng không được. Người chị của nó lạnh lùng tóm cổ nó nhấc lên lần nữa. Lần này cô ta lạnh lùng đặt bàn tay kia lên mặt nó, cười:

- Giờ ta sẽ kiểm tra "món quà" mà em vừa được nhận nhé.

Nó mở trừng hai mắt ra, cố giãy giụa khi lòng bàn tay chị nó đang phát sáng lên, trong phút chốc, một biển lửa phát ra như muốn nuốt gọn cả người nó.




- AAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!

- Tỉnh dậy, tỉnh dậy nào! Liên, nghe tao nói không!

Kiều Liên mơ hồ nghe thấy có tiếng gọi nhưng nhỏ không thấy được gì trước mắt ngoài một biển lửa cuộn trào cả. Nhưng rồi cả cơ thể bỗng bồng bềnh trên cao, không thể điều khiển gì được. Rồi nhỏ nghe bên tai tiếng rù rì đọc pháp chú nào đó, chỉ sau một từ "Phát" là cả người bỗng đau nhói khiến nhỏ bừng tỉnh, mở trừng hai mắt.

Lúc này Liên mới biết mình đang bị giam trong một quả cầu bằng nước, lơ lửng trong phòng.

Tina thở phào, quệt mồ hôi trên trán.

- Cuối cùng thì mày cũng chịu tỉnh rồi hả?

Nhỏ khẽ búng tay, khiến quả cầu bằng nước tan ra thành hàng triệu giọt nhỏ, tan biến ngay sau đó. Kiều Liên được thả ra cũng đáp nhẹ nhàng xuống sàn, nhưng khắp người đã bị ướt nhẽm. Tina ném cho nó cái khăn, thở dài.

- Mày lại mơ thấy giấc mơ đó hả?

Kiều Liên không trả lời, nó đưa khăn lên khô lại bộ tóc, nhưng ánh mắt nó bắt gặp cánh tay đang chảy máu của nhỏ bạn.

- Mày bị thương à?

Tina sực nhìn xuống cánh tay, không hề biết có vết thương trên ấy.

- Quà tặng của mày đấy. - Tina nói kiểu hờn giận, nhưng thật ra trong lòng rất lo lắng cho Kiều Liên. - Lúc nào ngủ mà cũng phải đề phòng kiểu này chắc tao đau tim chết mất.

Kiều Liên đưa mắt nhìn quanh căn phòng, bàng hoàng khi thấy không ít thứ đã bị cháy xém hoặc thiêu rụi hoàn toàn. Cả tấm chăn của nhỏ giờ chỉ còn là một mẩu vải vụn.

- Tao xin lỗi. Chỉ tại...tao....

Tina thở dài, xua tay.

- Thôi được rồi, mày không muốn nói thì thôi. Nhưng tao hy vọng là mày chú ý hơn một chút. TAO KHÔNG MUỐN GẶP LẠI BÀ MỤ ĐÓ MỘT LẦN NÀO NỮA. Mày hiểu tao nói gì chứ?

Kiều Liên gật đầu, bất giác trong lòng cũng thấy sợ hãi khi nghĩ tới "người" mà Tina vừa nhắc. Nhỏ ngồi phịch xuống giường, khẽ nhìn lên bàn tay của mình, một bàn tay mềm mại thon thả, như bao người con gái khác, nhưng...

- Giờ cũng gần sáng rồi, lo dọn dẹp xong mớ này là coi như khỏi ngủ luôn.

Tina lấy hộp cứu thương ra, đặt bên giường của nó. Vết thương dài và sâu nên phép thuật không thể chữa lành hẳn, chỉ có thể cầm máu lại thôi. Đồng phục nữ của Dellish Garden thì tay áo không đủ dài để che vết thương ấy nên Tina quyết định băng lại cho chắc. Nhưng bỗng nó thấy choáng váng như bị say rượu, may mà nhỏ Liên đã đỡ kịp. Cảm thấy áy náy trong lòng, Kiều Liên quyết định băng bó giúp cho nhỏ bạn của mình.

Mặt trời đã bắt đầu phát ra những tia nắng đầu tiên...



************



Dọn xong căn phòng thì hãy còn sớm. Mới buổi sáng đi học đầu tiên mà hai đứa đã phải còng lưng dọn lại phòng khi trời còn lờ mờ. May mà ở Dellish Garden phòng ốc cũng thuộc vào dạng hiện đại nên cách âm với các phòng khác. Nếu để ai đó biết chuyện đêm qua thì lại thêm rắc rối. Những chuyện đã xảy ra đêm qua chỉ có một mình Tina biết rõ, nhưng Liên có hỏi tới thì mặt nhỏ cũng chỉ tái mét.

Cảm giác áy náy cứ đeo bám Kiều Liên mãi nên nhỏ quyết định khao bữa sáng cho Tina. Dĩ nhiên là Tina sẽ đồng ý ngay, sau một đêm sử dụng nhiều năng lượng như thế khiến bụng nhỏ reo lên ùng ục.

Đồng phục đâu đó chỉnh tề, hai đứa bắt đầu ra khỏi phòng, nhắm thẳng tới căn-tin khu D.

- Còn đau à? - Liên hỏi khi thấy Tina cứ ôm khư khư cánh tay.

- Ờ. Hơi nhức, chắc là bị phỏng bên trong.

- Tao xin lỗi...

Tina khịt mũi.

- Tụi mình có phải là bạn bè không mà tối ngày mày cứ xin lỗi hoài vậy. Yên tâm, chỉ cần ăn một bữa no nê là đâu lại vào đấy. Với lại đây đâu phải là lần đầu tao bị thế này.

- Biết là vậy, nhưng...

- Mày biết chút nữa chúng ta học phòng nào chưa? - Tina cố tình lái chuyện sang hướng khác.

Kiều Liên gật đầu, khởi động chiếc F-memory trên tay lên.

- Tối qua Shuu gửi cho tụi mình thời khóa biểu lẫn sơ đồ phòng học. Sáng nay sẽ có buổi học ở...

Chợt có một bàn tay thô ráp chạm lên vai Kiều Liên, khiến nhỏ giật mình xoay người tung cú đấm thẳng về phía sau. Nhưng chẳng có gì xảy ra cả, nắm đấm của Liên dừng lại kịp lúc, chỉ cách mặt kẻ "thiếu hiểu biết" kia một khoảng nhỏ. Chỉ sợ tốc độ lẫn uy lực của cú đấm khiến tên ngốc nào đó chết cứng cả người rồi.

Trái với suy nghĩ của Tina, "tên ngốc" đó chẳng hề hấn gì, vô tư nắm tay Liên nâng lên cao, hai mắt nhìn chằm chằm vào ngực nhỏ. Hành động "vô tư" của tên đó khiến Tina nổi xung lên, nhào tới túm chặt lấy cổ hắn, lớn giọng quát:

- Nhìn gì thế hả?

- Ậy ậy, tui chỉ muốn xem thẻ CEL của hai bạn thôi mà. Hai bạn cũng học lớp 2-Fs nữa hả? - Tên con trai đáp tỉnh ruội.

- Thật không?

- Thật! Không tin hỏi bạn kia đi. - Tên con trai vừa nói vừa chỉ về phía Kiều Liên, đang đứng sững cả người ra.

Tên con trai cố tình nói lớn để đánh tỉnh Kiều Liên:

- Hey, bạn ơi! Cho tui xem thời khóa biểu chút được không.

Liên sực tỉnh người, ậm ờ nhưng lại làm theo lời tên con trai đó răm rắp. Tina lấy làm lạ trước phản ứng của nhỏ bạn, nó nheo mắt nhìn tên đó ngờ vực, nhưng vẫn thả cổ áo hắn ra.

Lúc này nhìn kĩ lại Tina mới nhận ra trước mặt mình là một mỹ nam với mái tóc màu nâu bóng mượt, dáng người cao cao và đôi mắt màu xám đặc trưng, cộng thêm nụ cười rất cá tính. Hắn không mặc đồng phục nên Tina chẳng biết được hắn học năm mấy, nhưng nhìn cái túi đồ giắt trên vai, nhỏ đoán tên này vừa đến Garden vào sáng nay thôi. Nhưng cái cách nói chuyện lẫn hành động tỉnh ruồi của hắn khiến Tina không ưa nổi.

- Xem xong thì biến đi!

Tên con trai đưa tay lên trán, theo kiểu chào truyền thống của Garden, nói rõ to.

- Tuân lệnh!

Nói xong hắn toan quay lưng bước đi, không quên nhìn sang nháy mắt với Kiều Liên một cái khiến nhỏ ớn lạnh cả sương sống.

- Gặp sau nhé!

- Biến đi!

Tina thét lên lần nữa nhưng hắn chỉ cười ha hả rồi vừa huyết sáo vừa hướng về khu kí túc xá nam, đi mất.

- Sao trên đời này lại có lắm kẻ tự nhiên một cách quá đáng thế nhỉ! - Rồi nhỏ thúc nhẹ Kiều Liên. - Mà mày sao vậy, bình thường chắc đã dợt cho hắn một trận ra trò rồi.

Kiều Liên vẫn chưa hết bàng hoàng, nhìn vào hai lòng bàn tay của mình một cách khó hiểu, nhưng rõ ràng là nhỏ đang run.

- Mày không sao đó chứ? - Tina lo lắng hỏi.

- Cao thủ!

- Hả?

- Tao nói tên đó là một cao thủ! - Liên như choàng tỉnh, thốt lên. - Lúc nãy rõ ràng tao ra đòn rất chính xác, rõ ràng là đã đánh trúng mặt hắn. Nhưng...nhưng...

- Nhưng sao? - Tina cũng hồi hộp theo.

- Giống như tao đánh vào không khí vậy. Rồi trong một thoáng, cả người tao như tê liệt hẳn đi, không cử động gì được.

Kiều Liên kéo tay áo lên, để lộ ra một vết bầm đỏ trên da.

- Từ khi nào vậy? - Tina thốt lên kinh ngạc. - Rốt cuộc thì tên đó là thần thánh phương nào?

- Nero Dantro! Thành viên thứ tám của lớp 2-Fs. - Kiều Liên khẳng định.

Nhỏ bật bản danh sách lớp lên cho Tina xem. Bên cạnh những bức ảnh của Ren, Steven chính là gương mặt của tên con trai lúc nãy. Nhìn bản danh sách mà cả Tina lẫn Kiều Liên đều khẽ rùng mình. Lần đầu tiên cả hai đứa cảm thấy nghi ngờ khả năng thực của mình, trước những đứa bạn cùng lớp "kinh khủng" đến như vậy.


(chưa hết chương)

ngôi sao
20-07-2009, 01:19 AM
hé hé temmmmmmmmmm yếu dấu

quả dâu nhỏ
20-07-2009, 06:29 AM
Chậm chân mất rùi,ủng hộ kono nào, sao đang post dở fic cũ bên trường tồn lại k post nữa vậy, tớ thấy fic này chi tiết hơn 2 fic trước ,mong rằng fic này sẽ hoàn thiện k giống số phận của 2 fic cũ

¶³QH_candy
21-07-2009, 07:08 AM
sa0 zạo naj` mjnh` hụt tem tùm lum zậy nah`....chán

ngôi sao
21-07-2009, 10:50 AM
candy đừng có buồn, ngôi sao dành được tem là nhờ may đó. cố gắng lần sau nhá. Mong chap mới của tg

konokowu
21-07-2009, 06:07 PM
Buổi học đầu tiên mà cả hai đứa đều đến muộn. Một phần do căn-tin chật kín người, phần nữa do hai đứa mù đường.

Sáng nay lớp 2-Fs có một buổi học lý thuyết giảng viên Hanna ở phòng học tầng hai, như Shuu đã cảnh báo là "không nên đến trễ". Nhỏ Shuu chẳng nói rõ hơn nên hai đứa cứ nghĩ giảng viên hẳn là một bà cô già khó tính. Đến khi mò được đến cửa lớp thì nhỏ Tina chỉ dám thập thò nhìn qua bên cửa, xem có ai ở trên bục giảng chưa. Nhưng nó vừa đút đầu vào thì bắt gặp ngay một "bà chị" tóc vàng bốn mắt xinh đẹp, một tay cầm quyển sổ điểm danh, một tay chống hông nheo mắt nhìn nó.

- Em định chơi trò thám tử ở đây à?

Tina gãi đầu, ấp úng:

- Dạ,...không ạ!

- Vậy em muốn gì?

- Em muốn...vào lớp ạ! - Tina nhe răng cười cho đỡ ngượng.

Giảng viên Hanna đưa tay lên miệng cố nén cười trước câu trả lời của nó.

- Thôi được rồi, ba đứa vào lớp đi.

"Ba đứa!?", câu nói của cô Hanna khiến Tina và Kiều Liên ngạc nhiên, cũng vừa lúc một giọng nói oang oang vang lên.

- Vâng, thưa bà chị!

Kiều Liên nhận ra giọng nói này, nó vội xoay người lại, hai tay đã thủ thế từ lúc nào.

- Ây dô, làm gì mà căng thẳng thế. Hai người đúng là thành viên mới hả? - Tên con trai ban nãy giờ đã chỉn chu trong bộ đồng phục, đang tươi cười chào hai đứa. - Tớ là Nero Dantro, cứ gọi là Nero thôi.

Nero chỉ nháy mắt với Tina, rồi cậu quay sang Liên, chùi chùi bàn tay vào bên hông quần rồi đưa ra, ý muốn bắt tay với nó. Kiều Liên thu thế lại, nheo mắt nhìn bàn tay của cậu rồi ậm ừ.

- Tôi là Kiều Liên,... còn đây là Tina.

Thấy nhỏ Liên không có ý định bắt tay với mình, dù có hơi quê nhưng Nero chỉ biết cười xòa, gãi gãi lên đầu.

- Hai bạn từ đâu đến vậy?

- Frenzy Garden, lục địa Neocompar!

- A, vậy chúng ta là hàng xóm rồi. Nhà tớ ở lục địa MT Burn, chỗ...

Cốp!! Cô Hanna cuộn quyển sổ lại gõ mạnh lên đầu Nero:

- Màn nhận bà con để sau, giờ đang là giờ dạy của tôi. Mau về chỗ ngồi đi, cả hai em nữa.

- Nhưng mà chị...

Nero chỉ mới mở miệng ra là lại bị ăn thêm một cú như trời giáng vào đầu. Nhìn quyển sổ tuy có vẻ mỏng manh nhưng do cô Hanna đã âm thầm dùng phép thuật khiến nó trở nên cứng hơn. Bởi thế đánh cú nào là đau thấu cú đó.

- Đau quá, chị làm gì vậy hả? - Nero ôm đầu, đau đến chảy cả nước mắt.

- Là CÔ! CÔ HANNA!!

Giọng cô Hanna phát ra ngắn gọn nhưng đầy đe dọa khiến Nero im thin thít, lo bước nhanh vào trong. Hai đứa Liên và Tina tuy không hiểu mô tê gì nhưng chẳng dám hỏi, cùng Nero bước thẳng vào trong phòng.

Kiều Liên thở dài, bước chầm chậm vào phòng học, to như một hội trường. Không tin được đây là phòng dành cho lớp chỉ lèo tèo vài đứa như lớp 2-Fs này. Liên ước chừng phòng học này chứa được khoảng hai trăm người, nhưng hiện giờ chỉ có bốn đứa ngồi sẵn là Daimon, Steven (hai đứa này ngồi khác dãy cách nhau khá xa) và Shuu, Fiona dính nhau không rời. Không đợi Shuu vẫy tay, Kiều Liên cũng định ngồi cạnh hai đứa đó rồi. Nhỏ nghĩ bạn gái với nhau vẫn tốt hơn bọn con trai kia.

Tina muốn được ngồi vào trong cạnh Shuu đặng tha hồ tám chuyện, nên chạy vội vào giành chỗ trước. Liên không thèm chấp, nhưng nhỏ bỗng thấy lạnh gáy, như có ai muốn tấn công nó. Kiều Liên xoay người nhìn sang, nhận ra ánh mắt sắt lạnh của Daimon đang nhìn mình chằm chằm, một ánh mắt không mấy gì dễ chịu.

- Sao thế?- Tina nhắc. - Ngồi xuống đi chứ.

Liên ậm ừ, ngoảnh lại thì Daimon đã nhìn sang hướng khác. Có lẽ tại nó đa nghi quá thôi!

- Ủa, mà bạn Lớp Trưởng đâu? - Tina quay sang hỏi Shuu.

- Đi lấy tài liệu cho lớp rồi.

Mặc cho Shuu và Tina chụm đầu vào nhau buôn chuyện, nhỏ Liên đặt quyển sách "Pháp thuật nhập môn" lên bàn, mở những trang đầu ra. Nhưng dù có cố gắng chuyên tâm thế nào thì nó cũng thể dứt khỏi những âm thanh rù rì bên tai. Nhất là cái tên Nero, không biết hắn ngồi sau dãy bàn của tụi Liên bao giờ, chúi đầu xuống cố bắt chuyện với Fiona, nhìn sơ quá cũng đoán được hắn thích cô ấy. Tiếc là về cái khoản lạnh lùng Fiona chẳng hề thua kém Kiều Liên, cô cố tình ngó lơ không thèm để ý đến những lời hỏi thăm vô nghĩa của Nero.

Thấy Fiona cố tình lơ mình, Nero nhìn sang cạnh bên thì Shuu với Tina cứ chụm đầu vào như không để ý thấy có người xung quanh. Chỉ còn Kiều Liên. Nó liền sấn qua mấy cái bàn tới phía sau Kiều Liên, nhưng nhỏ đã xoay người lại trừng mắt cảnh báo trước khi Nero lại có hành động táy máy tay chân nào đó.

Nero gãi đầu cười hì hì.

- Chuyện hồi sáng...làm bạn giận hả?

- Bị người khác điểm huyệt vào người, có nên giận không nhỉ?

- Cái đó, tại bạn làm tôi sợ hết hồn chứ bộ. - Nero cố phân trần. - Nếu không nguyên mớ năng lượng từ tay bạn đập thẳng vào mặt tôi thì có mà chết à.

Kiều Liên là đứa không thích tranh cãi, nhưng chẳng hiểu sao đứng trước tên Nero này nó lại không muốn chịu thua, miệng của nó cũng không thể dừng được.

- Vậy cậu không biết phép lịch sự gọi trước khi chạm tay vào con gái như thế à?

Kiều Liên giận đập tay xuống bàn, đứng dậy trừng mắt nhìn Nero. Không nhờ nhỏ cũng dễ nổi nóng đến thế. Nero gãy đầu tỏ vẻ áy náy, nhìn mặt nó nhăn nhó đến phát tội.

- Tớ chỉ muốn xin thời khóa biểu của lớp thôi mà. Thật đó!

Nhìn vẻ mặt khổ sở của Nero, bất giác Kiều Liên cũng động lòng.

- Thôi được rồi. Coi như là tôi xui xẻo đi. - Kiều Liên thở dài.

- Thiệt hén! Vậy đập tay thề đi, là bạn không còn giận tôi nữa.

Kiều Liên cau mày khó chịu:

- Tôi nói là bỏ qua rồi, còn đập tay làm gì nữa.

- Không, bạn phải đập tay tôi mới tin. Không thì tối nay tôi không ngủ được là tại bạn đấy. - Nero cứ khăng khăng, bàn tay đã đưa ra sẵn.

Kiều Liên đưa bàn tay lên, ngập ngừng. Nó nghĩ dù sao cũng là thành viên mới của lớp, không nên gây chuyện thì hơn. Liên đưa tay chạm vào tay Nero, trong lúc Shuu hốt hoảng "Không được!", nhưng đã muộn.

Xoẹt! Một tia điện lóe lên hất bàn tay nhỏ ra sau, trong tiếng cười ha hả khoái trá của Nero. Kiều Liên run run cánh tay hãy còn tích một ít điện, giờ thì không thứ gì có thể can ngăn được cơn giận trong lòng nó nữa. Một cú đấm tóe lửa được tung ra, trước ánh mắt khinh khỉnh của Nero.

Dường như Nero đã dự tính trước mọi chuyện, khi cú đấm vừa lao tới trước mặt thì đã khựng lại, cả người Kiều Liên gục xuống như mất hết sức lực.

- Ha ha, giờ thì tôi tin bạn không thể làm gì được tôi nữa rồi.

Tina ngồi ở cạnh bên, nó nghiến răng ken két, hai tay đã tích đủ năng lượng từ lúc nào. Nhưng nó chưa kịp tung ra thì một quả cầu năng lượng màu trắng đục bay ngang qua đầu Kiều Liên đánh trúng vào giữa mặt Nero, khiến cậu nhào cả một vòng ra phía sau. Cậu ta ôm đầu choáng váng, chỉ dám ló lên một chút rồi lại rút xuống ngay trước khi hai-ba quả cầu khác đánh trúng người.

- Không được làm ồn trong giờ của tôi! - Bên trên bục giảng cô Hanna với dáng vẻ uy nghiêm trừng mắt nhìn bọn nó.

Bên kia Steven nhìn bộ dạng tức cười của Nero không kìm được cũng ha hả đến rung cả bàn ghế. Nhưng chỉ được vài giây là bị trúng một quả cầu năng lượng khác vào cằm, bật ngửa ra phía sau lọt luôn xuống bên dưới.

Daimon nhìn những cảnh tượng hài hước đó chỉ nhếch mép cười khinh khỉnh, oan kiếp sao một quả cầu lại nhắm thẳng vào cậu ta. Daimon vẫn bình tĩnh đưa tay bắt gọn lấy quả cầu, cho rằng đó chỉ là trò trẻ con. Nhưng vừa kịp định thần lại thì một quả cầu khác đã tiến sát từ lúc nào đánh thẳng vào trán cậu, mạnh đến nỗi Daimon phải tự nhảy về sau một vòng, tuy không thê thảm như Steven nhưng cũng mất hết cả thể diện. Và kẻ đáng sợ có thể thu phục được ba "ông trời con" kia lại chỉ hơn tụi nó có vài tuổi.

- Xin nhắc lại một lần nữa: Tôi không muốn bất kì ai làm ồn trong giờ của tôi! - Cô Hanna cố tình dùng phép thuật để thanh âm vang xa hơn. - Nhất là những người tỏ thái độ thiếu tôn trọng giờ học, tôi cũng không tha. - Cô quay sang nghiêm nghị nhìn Daimon.

Lời nói của cô Hanna khiến cả lớp im thin thít, không đứa nào dám hó hé lấy một câu. Steven thì đã lồm cồm bò dậy, còn Nero thì cứ núp ở dưới không dám ló đầu lên. Thấy vậy cô Hanna liền chỉ tay.

- Tôi hy vọng cậu Nero có thể tìm chỗ khác tránh xa các bạn nữ được không? Tôi cũng không thích để nam nữ ngồi gần nhau như thế.

Nghe xong Nero không dám cãi lấy một câu, lủi nhanh sang bên chỗ Steven. Kiều Liên sau một phút chấn động cũng cố xoay người ngồi đàng hoàng trên ghế, chứ kì thực cả người như mất hết toàn bộ sức lực, giờ bảo nhỏ đứng dậy còn khó nói chi là làm chuyện khác. Mặc dù Tina đã cố dùng phép thuật nhưng vẫn không giúp ích được gì.

Nhỏ Shuu bên kia nói khẽ:

- Đó là một trong những trò chơi khăm của tên đó, không dễ giải trừ được đâu. Chịu khó chờ Ren một chút...

- Là lớp trưởng ấy hả? Cậu ta thì làm được gì?

Cứ như có linh tính, Ren xuất hiện ngay sau đó, với gương mặt tự tin nhưng không ngạo mạn như Daimon. Cậu ta mỉm cười chào cả lớp, những đứa kia cũng chào lại, trừ Daimon và hai thành viên mới mà thôi.

Ren bước nhanh đến cô Hanna trao một chiếc F-memory màu bạc, rồi bước thẳng về hướng Kiều Liên đang ngồi. Cậu kéo chiếc ghế kế bên ra, hỏi:

- Tớ ngồi đây được không?

Kiều Liên vừa thấy mặt là lại nhớ đến "nụ hôn đầu" của mình hôm qua, bất giác lửa giận lại sôi lên ùng ục. Nhưng với cơ thể đang tê liệt hiện nay khiến nhỏ không nói gì được, chỉ ngồi im bất động. Ren nghĩ đó là câu trả lời "đồng ý" nên ngồi phịch xuống.

Shuu bên kia huơ tay múa chân ra hiệu cho Ren. Không biết cậu ta có hiểu hay không mà nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Kiều Liên, khiến nhỏ đỏ mặt. Rồi đột nhiên Ren nắm chặt lấy bàn tay của nhỏ một cách tình tứ, đã vậy còn nở nụ cười như muốn hớp hồn đối phương. Tina nghĩ nếu cậu ta thật sự muốn thì có không ít cô chết mê chết mệt đâu. Nhưng rất tiếc nhỏ Liên không phải là đứa con gái bình thường, nó giận đến tím mặt, bàn tay còn lại run lên bần bật. Biết là không thể cử động được, nhưng nhỏ vẫn muốn tát cho tên này một cái tỉnh người. Không ngờ hành động đi đôi với suy nghĩ, bàn tay kia bất ngờ vung lên tát một phát thật mạnh vào giữa mặt khiến Ren rơi ra khỏi ghế, ngã ạch xuống đất, mắt kính văng ra một bên.

- Lại gì nữa thế? - Cô Hanna khó chịu nhìn lên.

Ren nhặt lại lại kính, vội đứng dậy:

- Dạ, em sơ ý bị ngã thôi ạ!

Dù là kẻ ngốc đến đâu nhưng chỉ cần thấy vết đỏ trên má Ren cũng đoán ra được, nhưng cô Hanna chỉ khẽ cau mày:

- Được rồi, lần sau cẩn thận một chút.

Ren đưa tay sờ lên trên mặt, rõ ràng là bị đau lắm. Nó ngồi xuống cố nở nụ cười "hòa bình" nhưng nhỏ Liên ngó lơ, dường như không muốn dính liếu gì đến cậu ta nữa cả. Nhỏ Tina thấy vậy liền nói khẽ:

- Mày cử động lại được rồi đó.

Đến lúc này Kiều Liên với thật sự nhận ra toàn bộ sức lực đã trở về với nó. Giờ nhỏ mới hiểu tại sao Shuu lại bảo chờ Ren tới, nhưng thật tình nhỏ vẫn không hiểu được cậu ta làm cách nào chỉ với một cái nắm tay. Kiều Liên không hiểu nhưng cũng không cảm thấy áy náy, nhỏ cho rằng cú tát đó là quà khuyến mãi thêm cho "sự vô lễ" ngày hôm qua.

Phía trên bục giảng, cô Hanna vỗ tay tập trung chú ý của bọn nó lại.

- Nào, giờ thì tôi sẽ gửi bản lý thuyết này vào các máy F-memory của mỗi trò, đây sẽ là nội dung môn học này của cả năm. - Rồi cô Hanna nhìn sang Daimon, nói. - Dĩ nhiên là chỉ để tham khảo thêm thôi nên trò nào không có F-memory cũng được. Sau khi tất cả đều nhận được bản lý thuyết này thì chúng ta sẽ bắt đầu vào môn học.

Đột nhiên Nero giơ tay lên khiến cô Hanna nhíu mày khó chịu.

- Gì vậy, Nero?

- Cô bảo không thích nam nữ ngồi chung, vậy sao Lớp trưởng lại được ngồi với mấy bạn nữ ạ.

- Vì cậu ta không ồn ào như cậu. Lý do đó được không?

Câu trả lời ngắn gọn của cô Hanna khiến Nero im bặt, không nói được lời nào nữa. Nó nhìn sang Steven kêu thêm viện binh nhưng cậu ta cũng chỉ biết nhún vai. "Chịu thôi!"

Nero đành tức tối ngồi xuống. Thật ra không có ý ghanh ghét gì với Ren cả, tụi nó còn là bạn thân nữa là khác. Mục đích chính của nó là muốn được ngồi cạnh Fiona, dù chỉ một chút thôi cũng được.

- Giờ thì không còn ai thắc mắc gì nữa nhé! - Cô Hanna dõng dạc. - Tôi bắt đầu giờ học được chưa nào?

Cả lớp cùng đồng thanh.

- Rồi ạ!


***********




Cô Hanna bắt đầu đi vào bài giảng, một màn hình 3D ảo được thiết lập ngay trên bục giúp bài giảng thêm sinh động.

- Magic, hay còn gọi là phép thuật, là một phần tất yếu của thế giới này, từ lâu đã được xem là không thể thiếu trong các cuộc chiến đấu. Hầu hết những người muốn sử dụng được Magic đều phải có sẵn một nguồn năng lượng trong người, gọi là năng lượng ma pháp. Năng lượng ma pháp không phải tự nhiên mà có. Khác với "Nội lực", phải tập về khả năng chịu đựng và thể lực mới có được, Năng lượng ma pháp đòi hỏi con người phải luyện tập tinh thần rất nhiều. Sau khi có Năng lượng ma pháp rồi, chúng ta mới học cách vận dụng nó để tạo ra các phép thuật tùy theo mục đích sử dụng, bằng cách lập ấn chú. Điều này là rất khó vì mỗi phép thuật cần có một ấn chú riêng, và cách sử dụng riêng. Vì vậy muốn học được hết tất cả các loại Magic là điều không thể, trên thế giới này rất ít người có thể làm được điều đó.

Magic được chia ra làm nhiều dạng nhưng sử dụng nhiều nhất vẫn là White, Black và Green. White-Magic là các phép thuật chuyên dùng để cứu thương và giải độc các trạng thái bất lợi. Trong năm nay các em sẽ được dạy thêm các phép thuật cấp cao hơn của White-Magic là Holy, Treatment, Recover và Mighty Guar. Công dụng của chúng thì tôi sẽ nói rõ hơn trong quá trình dạy. Black- Magic, các phép thuật chủ yếu để tấn công với sức sát thương khá lớn, các em đã học hết ở năm nhất, năm nay các em sẽ học các cách tự nâng cấp các phép đó, ví dụ từ phép Fire cơ bản trở thành phép bậc hai Fira. Cuối cùng là Green-Magic, phép thuật hỗ trợ. Năm nhất chỉ mới được dạy sơ qua một vài phép cơ bản như Protect, Shell, Haster... Năm nay sẽ tiếp tục nâng cao thêm một chút. Green-Magic có thể nói là rất rộng, có lẽ bốn năm ở Garden cũng chưa chắc học hết, nên tôi mong các cô cậu đây có thể tìm hiểu thêm chúng ở thư viện.

Màn hình chuyển sang các hình ảnh những thuật sĩ nổi tiếng, mỗi người đều phát ra một quả cầu năng lượng màu sắc khác nhau ở trên tay.

- Như tôi đã nói ở trên: Phép thuật không phải tự nhiên mà có. Tuy nhiên vẫn có những trường hợp ngoại lệ, một vài người khi mới sinh ra đã mang sẵn một nguồn năng lượng riêng đặc trưng của mình. Khác với Năng lượng ma pháp, những người có năng lượng này có thể chi phối một yếu tố nào đó của tự nhiên mà không cần lập ấn chú, ngoài ra họ còn có khả năng thu phục một linh thú phù hợp hỗ trợ cho mình, các linh thú đó được gọi tắt là GF. Còn họ được gọi là các Elemen-Magi, những đứa con của thiên nhiên. - Cô Hanna chỉ tay vào các quả cầu năng lượng đầy màu sắc trên hình. - Còn đây là quả cầu Esmel, biểu tượng năng lượng của một Elemen-Magi. Tùy theo màu sắc mà ta có thể đoán ra yếu tố của mỗi người, ví dụ màu đỏ là lửa, trắng xanh là băng, xanh dương là nước, xanh sẫm là gió, xanh lá là mộc, vàng là kim, V.V...

Cô Hanna giơ bàn tay của mình lên, tạo ra một quả cầu Esmel màu trắng tinh.

- Các Elemen-Magi có khả năng sử dụng phép thuật thiên phú, đặc biệt là những phép thuật liên quan đến yếu tố của mình thì không cần lập ấn chú, sự khác biệt chính là ở chỗ đó. Tất cả các em ở đây đều là những Elemen-Magi ưu tú, bản thân tôi cũng là một Elemen-Magi, vì thế tôi hiểu rõ cần phải dạy cho các em những gì để sử dụng tốt khả năng yếu tố của mình.

Nero cười cười buộc miệng:

- Vậy chỉ cần có năng lượng Esmel là hơn hẳn người thường à? Vậy người bình thường tập luyện phép thuật còn ích chi?

- Câu hỏi rất hay, dù tôi không thích cách nói leo của cậu. - Cô Hanna nói. - Năng lượng Esmel là một món quà của tự nhiên. Nhưng không phải ai cũng sử dụng được món quá đó một cách thuần thục. Và chỉ những người có thể sử dụng triệt để năng lượng Esmel của mình mới thật sự là giỏi. Mà những người đó...chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

- Đếm trên đầu ngón tay? - Daimon khẽ nhếch mép. - Chẳng phải lớp ta đã có tám ngón như thế rồi đấy.

- Khiếm tốn một chút cũng không ai nói gì đâu, Daimon à. - Cô Hanna nghiêm mặt. - Đúng là tất cả các em tương lai sẽ trở thành những Elemen-Magi tài giỏi, nhưng hiện giờ chỉ như những đứa trẻ còn đang tập đi, những thứ cần học vẫn còn nhiều lắm.

Câu nói của cô Hanna khiến một kẻ ngạo mạn như Daimon cũng phải im bặt. Chính bản thân cậu ta hiểu rõ dù trong giới học viên mình có tài giỏi đến đâu thì cũng chưa thể sánh được với một giảng viên, huống chi là các giáo viên chính thức.

Cô Hanna giơ quả cầu Esmel của mình ra trước cả lớp, nói:

- Giờ thì tôi cần kiểm tra năng lượng Esmel của từng em, hãy tạo ra một quả cầu giống hệt thế này bằng năng lượng của chính mình. - Rồi cô nói thêm. - Riêng Ren thì không cần nhé.

Dường như tất cả các thành viên cũ của lớp 2-Fs không hề ngạc nhiên gì mấy về quyết định của cô Hanna, nhưng nhỏ Tina thì chú ý thật, nhìn chằm chằm sang Ren. Cậu ta cũng không phản ứng gì, gương mặt vẫn điềm tĩnh như đoán ắt hẳn thế nào cô cũng nói như vậy.

Xung quanh bọn trong lớp cũng bất đầu tự tạo ra một quả cầu Esmel của riêng mình. Tina hít một hơi thật sâu, nhắm mắt định thần rồi tạo ra một quả cầu màu trắng xanh trên lòng bàn tay. Nhưng nhỏ sực nhớ ra một chuyện, vội nhìn sang nhỏ bạn thân của mình, đang lưỡng lự nhìn vào hai bàn tay trước mặt. Điều đó không tránh khỏi ánh mắt của cô Hanna:

- Kiều Liên, đúng không? Nghe nói em là một học viên ưu tú của hệ Fs ở Frenzy Garden, thế thì tại sao không cho mọi người ở đây thưởng thức quả cầu Esmel của em nhỉ? - Cô Hanna chay mày đẩy cặp mắt kính lên, nhìn Liên chờ đợi.

Tina vội nói thay cho nhỏ bạn mình:

- Thưa cô, nhưng...bạn ấy không tạo được Esmel ở đây đâu ạ. Bạn ấy...

- Xì. - Nero cười khinh khỉnh. - Lại cố tình gây sự chú ý của mọi người chứ gì!

- Nero! - Cô Hanna lớn giọng nhắc nhở. - Liên! Cô không biết em nghĩ gì, nhưng một khi đã là một thành viên của hệ Fs, một Elemen-Magi thì bất kì ai cũng phải tạo được Esmel. Với những thành tích mà em đạt được thì cô nghĩ việc này với em chẳng có gì là khó. Hơn nữa khối năng lượng Esmel vẫn được tính vào một cột điểm, nên cô hi vọng em tầm quan trọng của việc này. Nào, làm đi! - Cô Hanna nói bằng giọng ra lệnh.

- Nhưng...

Tina định ngăn cản nhưng Shuu đã giữ tay nhỏ lại, lắc đầu ra hiệu. Bên kia Ren cũng nhìn Kiều Liên gật đầu, cổ vũ cho nhỏ. Đúng như Nero nói, giờ đây nhỏ đã trở thành trung tâm chú ý của cả lớp dù không cố ý. Những ánh mắt chờ đợi cũng có, coi thường cũng có khiến nó cảm thấy khó chịu, ngột ngạt trong người. Thế rồi nhỏ cũng nhắm mắt lại bắt đầu tập trung.

Trong một thoáng, đột nhiên bầu không khí như chùng xuống, một luồng bức khí như đè nén lên tất cả những người có mặt trong phòng. Tóc nhỏ Liên cũng bắt đầu nâng lên và xõa ra xung quanh như cánh quạt. Từ bàn tay xuất hiện một quả cầu màu đen sẫm, ẩn hiện bên ngoài là ngọn lửa màu đỏ, trông thật ma quái. Luồng bức khí từ tay Kiều Liên phát ra mỗi lúc một mạnh khiến những đứa ở gần cảm giác ngộp thở, mồ hôi túa ra lúc nào không hay.

Cô Hanna tuy vẫn giữ được vẻ mặt bình tĩnh nhưng cũng phải ra lệnh.

- Thôi được rồi! Em có thể ngừng lại được rồi đấy, Kiều Liên!

Kiều Liên vẫn nhắm nghiền mắt, như không hề nghe thấy gì. Quả cầu Esmel trên tay mỗi lúc một to ra, luồng bức khi tuôn trào như một cơn thác. Tina cảm thấy bất an, nó sợ một điều còn khủng khiếp hơn sẽ xảy ra, vội lay tỉnh nhỏ bạn mình, nhưng kết quả là bị thứ năng lượng kì lạ hất ra khi vừa chạm tay vào.

- Không được! Liên! Tỉnh lại mau! - Tina la hoảng lên ngay trong lớp học.

Nhỏ Liên vẫn chẳng hề nhúc nhích, mái tóc mỗi lóc một dâng lên cao hơn, dần dần chuyển sang màu đỏ. Áp lực từ quả cầu Esmel mỗi lúc một tăng, át hết những quả cầu Esmel khác.

- TÔI NÓI ĐỦ RỒI ĐẤY, KIỀU LIÊN!!

Cô Hanna dùng một ít năng lượng trong giọng nói khiến cho những đứa khác cảm thấy hơi nhói ở tai. Kiều Liên cũng bị chấn động đôi chút. Nhỏ mở đôi mắt đỏ rực ánh lửa của mình ra, nhìn cô Hanna nở nụ cười ma quái. Nhỏ đưa tay lên như muốn ra chiêu khiến cô Hanna phải thủ thế đề phòng.

Giữa lúc tình thế đang căng thẳng, bỗng Ren chụp lấy cổ tay của Kiều Liên. Trong tích tắc quả cầu Esmel bỗng xì hơi tan biến mất, Kiều Liên cũng gục đầu xuống như bất tỉnh. Bầu không khí cũng trở lại bình thường.

Sợ Liên ngất thật nên Ren đưa tay định sờ lên trán nhưng nhỏ đã chụp cổ tay cậu lại, lạnh lùng:

- Cậu định giở trò gì thế?

- Không! Chỉ là... - Ren lúng túng.

Ren chưa kịp phân trần thì Tina đã ôm chầm lấy Liên, vui mừng không tả.

- Ôi, mày đã tỉnh lại rồi. Vậy mà tao cứ sợ...

Liên tỏ ra khó chịu, đẩy Tina ra một bên. Nó nhìn lên chỗ cô Hanna, hỏi:

- Em không làm gì sai chứ ạ?

Cô Hanna im lặng, cố dò xét cô học trò mới của mình qua cặp mắt kính. Nhưng rồi cô cười khì một tiếng, giúp bầu không khí trong phòng bớt căng thẳng đi.

- Cô hiểu rồi. Em có vẻ khác người thật đấy.

- Chẳng phải tất cả chúng ta ở đây đều khác người hay sao? - Liên đáp lại ngay.

- Thôi được rồi, em giỏi thật đấy, không hổ danh là người giỏi nhất Frenzy Garden. - Rồi cô Hanna vỗ tay kéo sự chú ý của cả lớp. - Hôm nay chúng ta sẽ dừng ở đây. Các em sẽ được dành thời gian cho bài kiểm tra chất lượng đầu năm học, sẽ bắt đầu sau 15 phút nữa ở khu F. Thầy Frank sẽ đợi các em ở đó. Nào, cả lớp giải tán.

Nói là làm, cô Hanna thu xếp nhanh mớ tài liệu trên bàn lẫn chiếc F-memory, bước nhanh ra khỏi phòng học một như chẳng có chuyện gì xảy ra. Tuy cô Hanna đã đi khỏi nhưng cả phòng học vẫn còn im lặng trong một khoảng thời gian, tất cả đều giương mắt nhìn nhỏ Liên, không ai nói một lời nào.

Kiều Liên biết nhưng nó không thèm để ý, hay ít nhất nó đang cố tình lờ đi, từ tốn thu dọn đồ của mình. Nó bước ra khỏi lớp mà không thèm chào một ai.

Tina thấy vậy cũng vội đuổi theo. Nhưng ít ra nhỏ còn biết chào Shuu và Fiona một tiếng.

- Bọn tớ đến đó trước!

(chưa hết chương)

ngôi sao
21-07-2009, 11:03 PM
một lần nữa mình lấy tem mình có duyên với fic này ghê

konokowu
22-07-2009, 12:00 AM
mấy bạn buồn vì không giành được tem, chứ không để ý tôi có buồn hay không khi toàn bị xé tem à.

Cố gắng viết để cuối cùng chỉ toàn tem với tem, ai mới thật sự là người buồn nhỉ.

ngôi sao
22-07-2009, 06:30 PM
I ' m sorry konokowu. Xin lỗi vì không nghĩ đến cảm giác của bạn.
Bạn đừng buồn vì người đọc chỉ toàn chú ý đến truyện và đòi chap mới, con người mà, được cái này lại tiếp tục đòi cái khác, lòng tham không đáy.
Bây giờ góp ý chút nhá, nếu bạn có khả năng, bạn có thể post ảnh lên không? Ví dụ như ảnh của nhân vậy hay quả cầu esmel...

lu_hehe
22-07-2009, 06:45 PM
Huynh Kono này, con trai đừng dễ giận thế. Lu có đọc mà lười comm đấy thôi. Thôi giờ đệ nhận xét này...

Tình tiết trong bản fix rõ ràng hơn trong bản đầu tiên, các chiêu thức, các phép gì cũng được giải thích cặn kẽ hơn bản cũ. Nhưng trong bản cũ, cách giới thiệu Steven có vẻ bất ngờ hơn, nhất là lúc trong võ đài, biết được sức mạnh thật sự của Steven -> ngạc nhiên quá trời. Bây giờ, khi đã thêm thắt 1 chút vào khúc Steve và Kiều Liên đụng độ nhau lần đầu tiên, giới thiệu cả năng lực của Steve -> hết thấy bất ngờ.

Ngoài ra, khi đọc bản mới, đệ có cảm giác Daimon, Kiều Liên và cô Hanna trở nên... đáng ghét hơn đấy. Trong bản cũ, ấn tượng ban đầu về Daimon là lạnh lùng, chứ không có chảnh và thích ra lệnh thế này. Kiều Liên cũng ko hung dữ bằng hiện giờ (đồng ý là với cái quá khứ khủng khiếp vậy thì nhỏ hơi bất bình thường, nhưng...). Còn cô Hanna, tuy là nv phụ, nhưng đệ cũng khá ấn tượng (phải cô ấy là ng đã cho tụi nhỏ vào rừng làm bài Ktra ko ta?), lúc ấy Hanna có vẻ nhí nhảnh vui tươi, nhưng giờ thì thấy cô ấy... sao sao ấy, hơi áp đặt và hung dữ 1 tý.

À... đệ cũng ko ngờ rằng Shuu cũng thích Daimon nha...

konokowu
22-07-2009, 07:18 PM
@ ngôi sao: kono không hề giận gì chuyện này cả, chỉ là hơi dị ứng với "mấy cái tem" thôi, do khi còn hoạt động bên 2T đã từng gặp rắc rối vì nó, chứ tớ biết mọi người vẫn đọc mà.

Còn vụ mấy cái hình ảnh cần có thì kono sẽ up ở phần phụ mục cuối chương, như yêu cầu của một số bạn. (tuy nhiên không phải cái nào cũng có đau^^)

@ lu: Kono quyết định thay đổi nhiều so với bản cũ, một số tình tiết mới sẽ ảnh hưởng tới tâm lý nhân vật, nên không thể so sánh gì với bản cũ được đâu bạn à.

Còn chuyện bí ẩn hay tâm tính nhân vật, mới chương 2 chưa nói được gì đâu bạn à ^^ ( trong khi truyện này muốn kết thúc thật sự chắc phải cần đến 250 chương), trong bản mới này các nhân vật phụ như Bob, Tera, cô Hanna, thầy Frank...sẽ xuất hiện nhiều hơn, nói chung là còn nhiều chuyện chưa nói hết, như cho đến khi kết thúc bản "lINK VÀ KẺ SĂN ĐÊM" này thì cũng chưa chắc gì mọi chuyện đã rõ ràng, vậy nên cứ tiếp tục theo dõi thôi.

Còn Daimon với Kiều Liên thi...^^ hoàn cảnh quyết định tính tình thôi bạn à, còn hoàn cảnh như thế nào thì nói sau nhé. (GIỜ tất cả đang học năm 2, năm nhất xảy ra chuyện gì ai mà biết đươc...)

Thân!

¶³QH_candy
23-07-2009, 01:58 AM
kono pị " zị ứng " zới mấy kaj' tem ah`...sock nhj?

apple_blue
23-10-2009, 06:53 AM
tác giả ơi bạn đâu rồi,biệt tích ah?