Ðăng Nhập

Xem đầy đủ chức năng : [short fic] Đồng xu (bản mới)



Blue9x
25-06-2009, 08:21 AM
Trước đây, Blue và Wind đã cũng nhau viết một câu chuyện, nó mang tên là Đồng xu. Nói là cùng viết, nhưng thực chất cốt truyện là của Wind, Blue chỉ chế mỗi một cái kết.

Nhưng giờ đọc lại, dù rất muốn nó là một cái kết có hậu, nhưng thật sự là không thể. Có thể nói là cái kết Blue tạo cho Đồng xu - bản cũ - là vô lý ^^!

Đã muốn cover lại từ lâu, nhưng bây giờ mới nhớ ra...

Và vì là bản cover lại, do Blue viết, nên xin phép Wind cho Blue được lấy chức "author". Đây là Đồng xu của Blue.



Giờ ta vào truyện nhé :)




Đồng xu

Blue9x




1.


"Rầm!!!"


Một tiếng động đinh tai, nhức óc vang lên trên con phố vắng giữa buổi trưa hè. Hai người, một nam, một nữ. Hai cái xe đạp, một trắng, một đen. Đặc điểm chung: Tất cả đều đang nằm ườn dưới nền xi măng. Nắng chói chang.


_ Đi kiểu gì vậy? Không có mắt à!? - Em là người đứng dậy đầu tiên, hét lớn.


_ Cô không có mắt thì có! Đang yên đang lành tông vào người ta còn quát tháo ầm ĩ! Không biết đi thì đi bộ cho khỏe lại còn bày đặt! - Anh cũng không vừa. Bật lên là quát lại ngay.


_ Ô hay, cái anh này vô duyên! Đâm xe vào con gái không xin lỗi thì thôi lại còn to mồm! Anh sửa xe cho tôi đi!


_Xe tôi cũng hỏng chứ! Cô sửa xe cho tôi đi.


Tội nghiệp hai cái xe vẫn chưa được dựng lên.


Người ta nói "hai người phụ nữ và một con gà" là thành cái chợ. Nhưng trong hoàn cảnh này, "một nam một nữ và hai cái xe đạp" thành một cuộc chiến tranh.


_Anh… Thật quá lắm…


_Sao? Không nói được gì hả? Vậy thì đưa tiền đây tôi đi sửa xe…





_Ái ui đau quá!!! Bớ người ta! Có người gây tai nạn rồi bỏ chạy…!!! - Em bất ngờ ngồi xuống đường rồi kêu to lên, làm anh hốt hoảng.


Người đi đường tuy ít, nhưng dân tình xung quanh thì cũng đáng kể. Họ bắt đầu tò mò. Vài tiếng xì xào bắt đầu xuất hiện. Những ánh mắt hiếu kì cũng đang ngoái lại nhìn hai người. Mà, họ nhìn anh là chính. Đâu đó có câu "Thanh niên gì mà tệ quá…" vang lên, anh mới vội cúi xuống.


_Thôi… thôi, cho tôi xin… - Anh cuống quýt - Tôi thua cô rồi!


Em ngước lên nhìn anh, mắt rảo hoanh. Anh cứ tưởng em khóc toáng lên rồi chứ.


_Được. Là anh nói đấy nhá. Mau sửa xe cho tôi!


Anh lừ mắt. Biết mình đã rơi vào chòng, nhưng anh vẫn cố vớt vát:


_Thế này vậy... Để mình tôi chịu tiền thì hơi thiệt, lỗi một phần cũng tại cô cơ mà. Hay là cô với tôi tung đồng xu, nếu tôi thua thì tôi sẽ trả tiền, còn nếu cô thua chúng ta chia đôi. OK!?


Em giương đôi mắt tròn nhìn anh. Cũng tồi tội. Em lưỡng lự một chút rồi cũng gật đầu nhẹ.


_Ok, quân tử không thèm chấp tiểu nhân… - Em nguýt một cách đanh đá - Mặt số, tung đi.


"Tách"





_Rõ rồi nhé, tôi thắng. Chúng ta chia đôi!


Em bực bội ra mặt, dựng xe lên và cùng anh ra quán sửa. "Giữa trưa hè nóng như thiêu mà phải ngồi đợi sửa xe, lại còn phải trả tiền vì cái trò may rùi. Thật là…" - Em thầm trách mình sao mà dễ mềm lòng.


Anh ngồi tủm tỉm cười thích thú. Hôm nay đối với anh lại là một ngày may mắn. Đang chán lại có người cãi nhau cùng. Chỉ hơi tội nghiệp con ngựa sắt thân yêu.




Một ngày hè định mệnh.








2.


Em đi dọc dãy hành lang, miệng lẩm bẩm "phòng thứ hai, tầng hai dãy bên trái". Nhìn qua bảng danh sách lớp chắc chắn có tên mình ở đó, em mới yên tâm bước vào lớp. Mừng hùm khi gặp mấy cô bạn thân, em chạy vội lại nhập hội buôn dưa bán chuột trong khi chờ cô chủ nhiệm tới. Đứa nào cũng vui vẻ cả vì đạt được đúng nguyện vọng của mình. Chen chân với hàng nghìn thí sinh vào được lớp 10 chuyên này đâu phải đơn giản.


Một lát sau, cô giáo bước vào làm quen với lớp. Cô khá nhẹ nhàng và hiền nhưng cũng nghiêm túc và có uy lắm. Cô vào lớp được một lúc lâu, tự nhiên có một tên lò dò bước vào. Cô mắng nhẹ vài câu rồi cũng để "hắn" vào lớp.


Em không tin được vào mắt mình nữa, cái tên đụng xe với em cách đây chưa đầy 1 tuần. Em vẫn nuôi ẫm ức từ bấy đến giờ. Vừa nguôi được một chút để nhường cho niềm vui vào lớp thì "hắn" lại…


Cái tên đấy cũng có vẻ nhận ra em, "hắn" tròn mắt một cái rồi nở nụ cười ranh mãnh. "Hắn" tự nhiên đến bên cạnh em, cười cái nữa:


_Mình ngồi đây cùng bạn được chứ?


Chúa ơi! Chẳng nhẽ em lại bảo "Không, bạn cút ra chỗ khác đi!" rồi kèm theo nụ cười đắc thắng ư? Thế này thì số phận của em và "hắn" bắt đầu "mắc nợ" với nhau từ đây rồi.




---



Năm học mới bắt đầu. Em vẫn phải ngồi cạnh "hắn".


_Bạn ơi, cho mình mượn thước với!


_Tôi có tên…


_Trang, cho mình mượn thước với!


_... - Liếc xéo hắn một cái, em thì nghĩ: "sao biết tên mình nhanh thế chứ", còn anh lại nghĩ: "Vẫn cái liếc ấy, dễ thương…"


Em vụt mạnh cái thước vào tay anh.


_Oái, sao Trang đánh Tuấn?


_Vì tay cậu lấn vạch! - Em mỉm cười trẻ con, đắc thắng.


Từ ngày cô xếp anh và em ngồi với nhau, không ngày nào chiến tranh không nổ ra, nóng lạnh đủ cả. Trong giờ học thì chiến ngầm, đến giờ 5p thể nào cũng cầm thước, cầm vở, cầm sách,… đánh nhau. Dường như chuyện đó trở thành một thói quen không chỉ của hai đứa mà còn của cả lớp nữa. Cái thói quen nhìn sang bàn 5 dãy 2 của lớp và "bốp bôp, bịch bịch" của cả hai xảy ra tất cả là tại cái trò tung đồng xu của anh. Mà cái trò này thì, chưa lần nào em thắng được anh cả…




Anh biết, em đã thích anh từ những đồng xu.







3.

Valentine đầu tiên kể từ ngày anh quen em. Trường của hai đứa vốn nổi tiếng nhiều con gái xinh, nhất là khối 10 năm nay. Thiên hạ thì thích, còn anh thì ghét lắm.




Vì lúc đó, mình chưa bên nhau…




Đến ngày lễ nô nức nào thiếp nào quà của các anh khối 11 và nhất là 12 gửi tặng em. Từ sáng tới giờ, ngăn bàn chung của hai đứa bị chiếm dụng bởi ba bốn hộp quà khiến anh khó chịu vô cùng.


...


_Này này!


_Tôi không phải tên "Này"!


_Bà để gọn vào dùm tôi cái, không chẳng còn chỗ nào mà nhét sách vở nữa!


_Ông để vào cắp ấy! Có mỗi 1 ngày thôi bạn bè nhờ vả một tí là khó chịu… - Em càu nhàu - Tôi mà là em Lê bên A2 chắc ông không thế này đâu nhỉ!? - Giọng nói không hiểu sao cứ thấy không bình thường.


_Còn phải nói… - Anh tí tởn, nhưng cũng chỉ là bên ngoài. Lúc đấy, anh cũng chưa chắc về trái tim mình.


_Xí! Ông thì đến ma cũng chẳng thèm. Sáng nay Lê nó vừa nhận lời với một anh khối 12 đẹp trai ơi là
đẹp trai… - Em trêu chọc.


_Này, bà nói thật chứ? Đừng hù tôi!


_Ai thèm hù ông! Thôi bye nha, tôi đi canteen đây. Ông có cần ăn gì để giải sầu không? - Em nháy mắt rồi bỏ đi luôn.


Anh nhìn theo dáng em đi mà thầm trách số phận hậm hiu. Sáng sớm nay tặng quà cho Lê, đã bị trả lại rồi giờ thêm cái tin "sét đánh" ấy nữa.




Anh thề lúc đó với anh là "sét đánh", chỉ lần đó mà thôi. Chỉ lần đó thôi, bị "sét đánh" vì một người con gái khác ngoài em… Chỉ sock thôi mà… Anh thề đấy!




Để chuẩn bị cho ngày hôm nay, anh đã phải mất bao nhiêu công sức nịnh nọt em, nhờ em hiến kế rồi tập lời thoại. Anh làm như thế để có vẻ bớt xa cách như hồi trước với em đấy, ít nhất thì 2 đứa cũng đã là bạn với nhau, khá thân nhé…





Anh đoán thế. Tuy rằng những trận cãi nhau và các cuộc chiến tranh cũng chưa giảm đi là bao…


Thôi thì anh tung đồng xu, "mặt số thì Trang không ghét mình, mặt chữ ngược lại ha?"


"Tách"




---



Đúng một tháng sau Valentine, White Valentine đến, chẳng thấy em mang theo hộp quà đáp giả nào. Lòng anh khấp khới. Nhưng chẳng được bao lâu…


_Tuấn! Ông biết tin gì chưa? - Oanh, cô bạn tổ trưởng vỗ vai anh với vẻ mặt kì lạ.


_Tin gì cơ? Xoài ở canteen chua quá hay sáng nay lớp mình có chuột? - Anh vẫn cười.


_Không đùa đâu! - Oanh kêu lên rồi nhéo anh một cái rõ đau - E hèm… "Ác duyên" của ông có bạn trai rồi.


1s
2s
3s


Phải đến giây thứ tư anh mới trở lại bình thường sau cái tin "sốt dẻo" ấy. Ngồi phốc lên bàn, anh gần như hét lên, không tin lắm:


_Cái gì? "Bà già" Trang á!? Không thể tin được! Nó mà có bồ đảm bảo tôi ngã ngay bây giờ! - Anh ngửa cổ lên trần nhà, cố nén cười. Em xinh nhưng đâu hiền, học giỏi nhưng đâu xuất sắc. Chẳng có tên con trai nào nhìn ra em tốt bụng, đáng yêu như anh cả, nên anh không có lo…


_Vậy thì ông ngã luôn đi! - Nhưng em đã đến từ lúc nào và đứng lù lù sau lưng anh.


"Rầm"


_Hahaha, hihihihi !!!!!!!!!!


Cả lũ con gái bò lăn ra cười khi thấy anh ngã nhào từ trên bàn xuống sau khi giật thót mình vì câu nói của em. Hai đứa là "ác duyên" với nhau có lẽ do ông trời sắp đặt và cũng có lẽ anh "ngã" trước em cũng do ông ấy. Không phải một, mà là hai lần cơ.





Lần ngã thứ hai này thì anh mới biết, mình bắt đầu "có vấn đề" với em.







4.


_Trang ơi! - Anh gọi dò xét.


_Gì? - Em bình thản.





_Thôi, tớ sợ ấy đánh tớ lăm!


_Thì thôi, ai ép! - Em hơi bực.




5p sau


_Trang ơi! - Anh lại gọi, giọng điệu "cún con" không đổi.




Cái giọng mà em hay kêu là "phát nôn" ấy…





A, anh đang cười vu vơ này…




_Gì? - Em hết bình thản.


_Thôi, tớ sợ…


_Sợ tôi đánh ông chứ gì? - Em ngắt lời anh. Em không biết kiên nhẫn viết thế nào đâu. Anh hiểu em mà.


_Ừa!


_Ông không nói tôi còn đánh đau hơn…


_Úi…


Em đã giơ cái thước kẻ lên cao.


_Ok, nói thì nói… "Ấy ấy" của bà thế nào? Có đẹp trai không? Tên gì? Lớp nào? Học hành… - Anh giả bộ háo hức.


_Thôi thôi… - Em vội giơ tay ngăn cái mồm anh lại, hỏi chán nản - Ông hỏi làm gì?


_Thì nếu người yêu bà mà đẹp trai, tốt, học giỏi, gallant thì… thì… Tôi thấy tiếc cho cậu ấy lắm vì đã gặp phải "bà già" Trang! - Nói xong thì anh chạy lẹ, vì anh biết em sắp phi cái thước kẻ đang cầm trên tay nãy giờ. Tất nhiên là vào anh.




---



Bánh xe thời gian cứ quay, quay theo đúng vòng quay đã được định sẵn. Năm tháng vui vẻ của hai đứa cũng sắp phải đối mặt với thử thách cũng như số mệnh mà ông trời đã sắp đặt.


Những cô câu học sinh loắt choắt như chúng mình đã cùng học chung với nhau một thời gian dài. Thấm thoát thì cũng đã đến lúc là anh chị lớn nhất của trường.


Gần 2 năm qua, anh và em đã có những vui, buồn, giận hờn, cũng có những kỉ niệm đẹp lưu lại trong mỗi người. Nhưng đối với cả hai, có lẽ những đồng xu là những kỉ niệm khó phai nhất.


Một ngày không có em bên cạnh để cùng tung xu, anh đã dự đoán được trước. Nhưng cái tin lớp trưởng - em nghỉ học vẫn làm cả lớp xôn xao. Từ trước tới nay em chưa bao giờ nghỉ học mà không có lý do quá một ngày. Hôm nay đã là ngày thứ 3 rồi. Gọi điện đến nhà không ai nghe máy, đến tận nhà thì cửa khóa, ấn chuông đợi mãi mà không có ai ra. Có đứa đoán nhà em về quê có việc gấp nhưng sau ý kiến lại bị bác bỏ vì bố mẹ em là người Hà Nội gốc.


Chịu chẳng ai biết…




Trừ anh.




Mãi đến sáng nay, Lan nó mới "à" lên một tiếng làm tụi con gái chạy đôn chạy đáo. Chúng nó rồng rắn kéo nhau sang 12A3 trên tầng hỏi người yêu hiện nay của em. Rốt cục cũng chẳng biết được gi. Anh đã thấy trong lòng thật khó chịu, quyết định rồi, chiều nay anh sẽ đích thân qua nhà em xem sao.




---



Lúc đó anh thấy thật nản, cửa vẫn đóng khóa im lìm. Anh biết chắc em vẫn ở nhà bởi vì sân nhà em vẫn sạch sẽ và giỏ lan treo ở lan can vừa được tưới nước tỉa cành xong vẫn con đọng nước. Rốt cuộc em ở đâu?


"Mỗi khi buồn tôi thường ra…" - Lời em văng vẳng làm anh sực nhớ ra một nơi…





Nơi kỷ niệm của chúng mình, em nhỉ?






---


Anh thấy em, mong manh giữa gió.


Chiếc áo khoác đặt nhẹ trên vai làm em giật mình quay lại. Kẻ vừa phá vỡ không gian yên tĩnh của em chính là "ác duyên" anh đây. Em có trốn kỹ thế nào anh cũng tìm được là sao nhỉ? Anh cũng thấy ngạc nhiên nên em không cần nhìn anh với vẻ mặt vừa ngỡ ngàng lại thoáng chút hờn dỗi ấy đâu.




Vì dễ thương lắm…




Anh lặng lẽ đến bên ngồi xuống cạnh em. Em phóng đôi mắt buồn về phía trước mặt. Tiếng gió vi vu đưa hương đất phảng phất lại gần hai đứa. Cả hai chẳng nói gì, chỉ yên lặng ngồi vậy rất lâu. Tiếng nước sông vỗ nhè nhẹ vào bờ như trùng với tiếng thổn thức bị kìm nén. Vòng tay qua vai em, anh nhẹ nhàng kéo em dựa đầu vào vai mình. Tiếng khóc lớn dần, tiếng thút thít không ngớt, em thấy sao mình lại có thể dễ khóc thế này khi ở bên anh thế này, phải không?


Anh chẳng nói gì, chỉ nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của em và vỗ về em thật dịu dàng. Tin được không đây là cái người sẵn sàng đứng bật dậy để cãi lý với em hàng ngày đấy. Tin được không, cô gái đang thổn thức yếu đuối này là cái người sẵn sàng dùng bút và thước để phi anh đấy.




Sao chúng mình không yêu nhau luôn đi nhỉ?




Em ngừng khóc, rồi lên tiếng:


_Tại sao Tuấn biết Trang ở chỗ này?


_Tuấn nhớ có lần Trang bảo khi buồn sẽ ra bãi đê sông Hồng ngồi…


_Lần đầu tiên Tuấn nhớ những gì Trang nói nhỉ…


_...


Anh chợt im lặng, nghĩ "thực ra đâu phải thế", rồi mới mở chuyện:


_Mấy hôm nay Trang nghỉ làm mọi người lo quá! Chẳng liên lạc được với Trang.


_Hôm trước dầm mưa nên ốm, Trang nằm bẹp ở nhà chẳng nhấc nổi người dậy. Bố mẹ thì đi công tác, mấy hôm nay Trang đi chơi lung tung, thăm bạn bè cũ, họ hàng. Chợt thấy bấy lâu nay Trang quên mất họ… - Em chợt cúi mặt xuống trầm ngâm - À, cho Tuấn xem cái này…


Em rút từ cái túi xách nhỏ ra một phong bì.


_Cái gì đây? - Anh ngơ ngác.


_Đọc đi thì biết!


Anh mở chiếc phong bì ra rồi đọc. Thừ ra một lúc, anh vội vàng hỏi lại em:


_Trang định đi du học hả!?


_Ừ. - Em cười hiền.


_... Bao giờ đi…? - Nhưng anh thì chẳng vui chút nào nữa.


_Hì, còn lâu, hết năm nay Trang mới đi, lấy bằng tốt nghiệp xong đã chứ!


_Chẳng mấy đâu… - Giọng nói anh trùng xuống, không biết em có nhận ra - Trang đi tận Mĩ cơ à, xa thế.


_Ừm, xa nhỉ…


Mái tóc em lại tung bay, từ nãy đến giờ, anh vẫn để cho em dựa đầu lên vai mình như vậy. Thấy sao mà xao xuyết…


Nhưng có việc này anh muốn làm rõ. Rồi anh cất tiếng tiếp:


_Tuấn muốn hỏi chuyện này… - Thấy thật khó nói - Trang… Trang…


_Tuấn cứ nói đi, sao ấp úng thế! - Thấy anh cứ ngập ngừng, em gặng. Em đúng là một cô gái thiếu kiên nhẫn đấy…


_Sáng nay, Tuấn thấy tên đó, cái thằng ở 12A3 ấy, nó đi với một đứa lớp 10… Có phải… - Anh cố nói nhanh.


Em lặng thinh, rồi cười nhẹ. Anh thấy nụ cười thật chua xót.


_Ừ, Tuấn thấy rồi à? Trang "xù" tên đó rồi. Khuyên hắn yêu người khác đi, ai ngờ nhanh thế. Chưa đầy một tuần đã thấy tìm được một cô… - Em cứ cố bật cười, cười thật gượng gạo. Để làm chi?




Nhưng anh biết hết… Em à…




_Không phải vậy chứ?


_Tự an ủi vậy thôi… - Mắt em lại ngấn nước, rồi gạt nước mắt thật mạnh mẽ , em tiếp - Hắn ta có bồ mới được gần một tháng rồi. Đầu tiên cứ nói là bạn, hôm trước thì nhận thật. Trang cho "die" luôn, nhanh gọn đỡ mang tiếng bị "xù"…


_Trang cũng giỏi đấy chứ? - Anh khen thật lòng.


_Ừ, Trang mà…


Tiếng em bật cười khúc khích, nhưng khuôn miệng méo xẹo. Những lọn tóc lại bay bay, đưa hương thơm của cỏ non nhẹ nhàng bay vào "bên ngực trái" của một người.


Những tiếng cười gượng gạo dần biết mất, thay vào đó là cái trò quen thuộc. Đồng xu bạc nhỏ lại được tung lên sau những ngày vắng bóng. Chơi 2 năm cái trò này rồi mà cả anh và em nào có chán. Khổ nỗi, em lúc nào cũng thua.




Thực chất trong lòng anh, em luốn thắng. Vì anh đã biết… Anh yêu em.







---



Hoàng hôn dần xuống. Em khẽ nói với anh "Mình về thôi" trong ánh nắng nhuộm đỏ cả góc trời Hà thành. Anh cười, cài khóa lại chiếc áo khoác mong của mình vào cho em. Nhưng chợt em lảo đảo muốn khuỵnh xuống làm anh hốt hoảng.


_Trang sao thể!? - Khuôn mặt em chợt tái nhợt đi.


_Không sao, Trang chỉ hơi chóng mặt chút thôi, chắc tại ngồi đây lâu quá… - Em mỉm cười - Với lại từ sáng giờ, Trang đã ăn gì đâu… - Em thú nhận bối rối.


_Trời đất, làm tôi tưởng…


_Ông tưởng gì!? Tưởng tôi có bề gì để đi ăn cỗ hả? Còn lấu nhá, tôi sống dai lắm đấy!


_Hehe, bà yên tâm, tôi sẽ chết sau bà dù chỉ một ngày để được ăn cỗ đám ma của bà!


_Thế lại mang tiếng tôi nặng quá... Thôi, ông cứ từ từ mà chết cũng được!


Tiếng cười trong trẻo, vô tư của em lại vang lên làm anh nhẹ cả người. Em leo lên chiếc xe đạp màu đen.


Bóng hai đứa đổ trên chiếc cầu Long Biên với dòng người thưa thớt.




Sao em nỡ bảo anh từ từ hẵng chết. Không phải anh muốn chết sau em "dù chỉ một ngày" đâu. Anh muốn chết theo em ngay sau một khoảnh khắc ấy.


Anh biết, mình không thể sống thiếu em…


Không thể…







(cont)

Blue9x
25-06-2009, 11:51 PM
Chẳng biết có ai đọc không, nhưng cứ post nhá ^^



5.

_Tôi lại thắng rồi! Đưa tai đây nào…


_Nhẹ thôi! Ông búng đau thế! - Em che đôi tai đỏ ửng xuýt xoa. Anh búng nhẹ mà, chỉ tại nhiều lần quá thôi… - Sẽ có ngày tôi trả thù ông… - Em hầm hầm giơ nắm đấm.


_Có mấy khi bà thắng tôi đâu!


_Có chứ! Nhiền lần tôi chả thắng ông còn gì!


_Mấy mà nhiều?


_Ừm… 2 lần… hihi…


_Ờ, số 2 là số nhiều nhở? - Anh nhăn nhở - Bà tính xem, tôi với bà ngày nào cũng tung đồng xu. Mỗi ngày trung bình cũng trên hai ba chục lần. Tôi chơi trò này với bà đã gần 2 năm rồi đấy…


_Không nói với ông nữa! Chán chết được! - Mặt em cau có lại, hờn dỗi. Em có biết như thế sẽ làm anh mềm lòng không. "Thật dễ thương mà…"


Ngay lập tức, anh biết mình phải làm gì. Vội vàng đến bên em năn nỉ chứ còn sao?


_Ấy, Trang giận à?


_Hông thèm! - Em đứng lên.


_Giận đấy à? - Anh vẫn lăng xăng chạy theo gót em xuống canteen.


_Ứ thèm!


_Thôi, Tuấn đùa mà…


Em liếc anh một cái sắc lẹm. Hai đứa đã ngồi xuống bàn mà nhâm nhi được hai ly nước chanh rồi đấy.




---



Sinh nhật em đến vào một ngày cuối đông. Trước đó, em náo nức kêu anh sẽ chuẩn bị làm tiệc ở nhà thật vui cùng mọi người mà chẳng thèm để ý anh đang xị mặt. Rồi hôm sau đến lớp, vừa vào giờ truy bài là em đã chạy lên bục giảng hắng giọng:


_E hèm, sau đây em xin thông báo một việc cực kỳ quan trọng, đề nghị cả lớp trật tự!


_"Bà già" Trang sắp "chống lầy"! - Anh la lên để nhận cái lườm muốn rách mắt của em.


_"Ác duyên" im mồm! - Em quát anh rồi hẵng giọng một lần nữa rồi bắt đầu tuyên bố tiếp - Chả là hôm nay là ngày này của 17 năm trước, tức là sinh nhật em. Vì lí do rất hay đó em mời mọi người đến nhà em đập phá vào chiều chủ nhật này. Mở ngoặc là không có bố mẹ em ở nhà vì…


Em chưa kịp nói hết thì cả lũ quỷ đã reo hò ầm ĩ:


_Huraaa!!!! Hoan hô bố mẹ lớp trưởng!


_Bố mẹ lớp trưởng tuyệt vời!!


_Yeahhh!!!!


Em thở hắt, nhưng miệng lại nở nụ cười tươi rói. Tuyệt đẹp.




---



Chủ nhật đến, anh biết sẽ làm em thấp thỏm. Nhưng đành vậy thôi, vì anh muốn em vui thật vui!


_"Ác duyên" của mày chưa đến hả Trang? - Oanh hỏi với cái nháy mắt tinh nghịch.


_Thôi, tụi mình bắt đầu đi, có lẽ Tuấn đến muộn, chắc trót hẹn trước với em nào rồi… - Em nhăn nhó một tích tắc rồi lấp liếm ngay.




Cả buổi chiều hôm ấy, anh đoán sẽ không ai nói đến anh cả vì sợ em buồn. Khỏi nói ai cũng hiểu em ạ, hai chúng mình thoát sao nổi chữ "duyên".


Mà em buồn thật, đúng không? Vắng anh nên tự nhiên thấy bữa tiệc sinh nhật chẳng còn ý nghĩa gì nữa, đúng không?




6.


"Không hiểu có chuyện gì mà hắn không đến. Ngày mai thế nào cũng phải cho một trận…" - Em nghĩ thầm tức tối.


Bữa tiệc sinh nhật đã tàn, mọi người kéo nhau về hết sau khi cùng em dọn dẹp bãi chiến trường. Đứa nào cũng quậy hết sức mình, vui thì vui thật nhưng chẳng ai nói với ai điều đang nghĩ: Nếu có anh chắc bữa tiệc sẽ vui hơn nữa…


Anh biết mình quan trọng với em mà. Nên anh rất ngoan ngoãn… đến sau.


"Kinh koong"

"Kinh koong"

"Kinh koong"


_Chắc đứa nào bỏ quên đồ đây mà… - Em tự lẩm bẩm với mình rồi ra mở cửa.


_CHÚC MỪNG SINH NHẬT!! - Anh dúi bó hoa vào tay em rồi cười toe toét trước cửa nhà.


Nét ngạc nhiên thoáng qua rồi nhường lại cho sự tức giận, hờn dỗi. Em đang toan đóng sập cửa lại thì may đã ngăn lại kịp.


_Xin lỗi để hôm sau đi, tiệc tàn và mọi người về hết rồi… - Giọng em lạnh lùng.


_Trang cho Tuấn xin lỗi đi mà! Hôm nay Tuấn đến muộn là có lý do cả đấy! Tuấn mang cho Trang vòng hoa mà Trang thích này… - Thăm dò vẻ mặt em một lát với vòng hoa tự kết trên tay, anh mới tiếp - Tuy hơi xấu một chút nhưng mà là do Tuấn tự làm đấy!


Khuôn mặt em dãn ra, êm dần lại, cánh cửa không còn bị chắn nữa. Anh vội theo em vào nhà ngay, khép cửa lại sau lưng. Vừa vào đến nơi, em đã ngồi phịch xuống chiếc ghế sô pha, khoanh hai tay trước ngực. Biết là em đã bớt giận, anh mới dám bèn lại gần tỉ tê:


_Trang tha lỗi cho Tuấn nhé!


_Không dám. Trang mời cả lớp, đến hay không là quyền của mỗi người. Trang không trách. Muộn rồi, Tuấn về đi, Trang còn phải đi nghỉ.


"Lần này chết chắc rồi, thôi thì, không còn gì để mất…" - Anh nghe em nói mà nghĩ trong đau đớn, nhắm mắt lại một lát rồi mới mở ra, bắt đầu dãi bày tâm sự:


_Trang có biết là Tuấn phải mất cả buổi tuần để học cách kết vòng hoa rồi mất cả chiều để tự kết cho Trang vòng hoa này đây… Tuấn nhớ có lần Trang nói rất muốn sinh nhật có ai đó kết một vòng hoa thật độc đáo tặng Trang phải không? Chẳng lẽ thực hiện nguyện vọng của Trang mà cũng bị giận sao?


_...


Em đã xuôi xuôi. Anh thừa biết em đã hết giận rồi, liền bồi tiếp:


_Thôi, nếu Trang không muốn thì Tuấn về vậy…


Anh cố giả bộ cúi gằm mặt, lủi thủi đi ra cửa, mang theo cả vòng hoa nữa. Anh biết ngay là thấy vậy, em sẽ hốt hoảng ngăn anh mà. Dù gì thì em cũng thích món quà này, đúng không?


_Khoan… - Em níu áo anh - Mặt số thì Tuấn ở lại, còn mặt hình thì để quà lại rồi hẵng đi…


Chỉ nghe thế thôi cũng khiến anh sung sướng. Đồng xu cưng anh lắm em ạ… Em biết phải không?


Chiều em, anh tung. Kết quả em chẳng thèm nhìn. Chỉ thấy khuôn mặt em ửng đỏ khi anh cười ngu một cái rồi tiến đến trước mặt em đang ngồi, từ từ quỳ xuống.


_Sinh nhật Trang, Tuấn chẳng biết mua gì… Chỉ có vòng hoa do tự tay kết, hy vọng Trang sẽ thích nó…


Anh nhẹ nhàng đội vòng hoa màu trắng hồng lên mái tóc đen mượt của em. Em nở một nụ cười bẽn lẽn:


_Cảm ơn Tuấn nhiều… Trang…


_Không sao mà…


Không khí bỗng lắng xuống mang vẻ ngượng ngùng xa lạ.


Sực nhớ ra, em vội nói:


_À! Tụi nó "chén" sạch rồi. Giờ có mỗi ít bánh ga tô, Trang cắt phần Tuấn… à… ý Trang là…


Anh chợt phụt cười, lớp trưởng bệ vệ giờ ngồi trước mặt anh mà ngược nghịu, nói năng lắp bắp. Cái cười của anh như làm em nóng mặt, trở lại bản tính xưa. Em đánh mạnh vào vai anh rồi đứng bật dậy:


_ Ưu tiên Tuấn lắm đấy mới để phần cho, lại còn cười…


Anh xuýt xoa chỗ đau, "Cười vì thấy đang yêu chứ bộ…" , nhưng vẫn theo chân em đi vào bếp. Em lấy phần bánh, cần thận đặt trong chiếc đĩa sứ hoa.


Nhưng bỗng nhiên…


"Xoảng"


Tiếng đổ vỡ làm anh giật mình. Em nằm sõng soài trên sàn bếp giữa những mảnh vỡ văng tung tóe.




Anh thật là ngốc…





7.


Em nắm chặt đồng xu nhỏ anh đưa lúc ngồi ở phòng chờ.


_Cháu có hay bị ngất không? - Bác sĩ hỏi.


_Dạ… đây là lần đầu tiên cháu ngất, nhưng dạo này cháu rất hay chóng mặt và chảy máu cam…


_Có hay bị rụng tóc không?


_Gần đây cũng hơi nhiều, nhưng cháu nghĩ là bình thường…


_Nhà cháu có ai từng mắc bệnh ung thư không?


_Dạ… - Câu hỏi của bác sĩ làm em khựng lại - Ý bác sĩ là sao ạ!? Cháu…


Vị bác sĩ mỉm cười dịu dàng:


_Cháu cứ bình tĩnh… Cho cô biết đã: Nhà cháu có ai từng mắc bệnh ung thư hay bị mổ để cắt u không?


Nuốt nước bọt, em thành thật:


_Dạ… Bố cháu đã mất vì ung thư máu… Liệu có phải cháu cũng…!?


Em ngước đôi mắt đang rưng rưng không kiềm chế được nhìn vào vị bác sĩ. Người phụ nữ mặc áo blouse không giấu được nét mặt xa xẩm.


_Xin cô hãy cho cháu biết…!


_Cháu cứ bình tĩnh đã… - vị bác sĩ vỗ vào vai em nhè nhẹ - Cháu hãy bảo mẹ hoặc người thân cho đến bệnh viện K xét nghiệm lại xem nhé. Thú thực không phải chuyên môn nên cô cũng chưa xác định được… Nhưng theo xét nghiệm máu và các triệu chứng… thì cô e… cháu đang mắc phải bệnh… máu trắng…




"Tuấn à… Mình sợ…"





8.


Anh đưa em về. Em vẫn cười nói và bảo không sao nhưng anh thấy em cứ là lạ. Anh chỉ nghĩ đơn giản là em còn mệt. Đến trước cổng nhà em, dặn dò em ăn uống, nghỉ ngơi cẩn thận rồi anh mới đi. Chẳng để ý, em gục xuống khóc tủi hờn.




---



"Knoc knoc knoc"


_Vào đi! - Giọng bố trầm ấm vang lên.


Em nhẹ mở cửa và lách vào.


_Bố chưa đi nghỉ ạ?


Bố mỉm cười nhẹ nhàng và ngước nhìn em dịu hiền:


_Chưa. Bố còn dở nốt phần này nữa là xong, có chuyện gì vậy con gái tôi?


Em tiến đến sau lưng ghế của bố rồi vòng tay qua cổ người cha dượng thân thiết.


_Bố à, hôm sinh nhật con ấy, con đã bị ngất. - Em cố kìm nén cảm xúc.


_Ừ, bố nghe thằng nhóc Tuấn nói rồi, con gái con đứa, phải ăn uống đầy đủ chứ, thiếu nữ các cô chưa cần phải giữ eo đâu mà nhịn nhiếc cho nhọc…


_Bố! Nghe con nói đã, có một chuyện mà Tuấn chưa biết đâu… - Giọng em xịu xuống, âm vang nhẹ nhàng.


Bố "Ừ hư?" ra chiều lắng nghe em. Còn em thì hít một hơi thật sâu để lấy can đảm. Im lặng phải mất đến một phút. Lúc bố kéo tay em, bắt em đối diện với bố, em mới nói được:


_Con… con nghĩ… - Em ấp úng - Con bị chẩn đoán… mắc ung thư máu…






Bố ngồi lặng một lúc. Ông không tin nổi vào tai mình. Liếc nhìn nhanh cuốn lịch để bàn, chắc chắn hôm nay không phải ngày 1/4 - ngày nói dối của lũ trẻ, con gái ông đang nói gì thế này nhỉ?


_Trang! - Bố thốt lên - Bố không đùa đâu, hôm nay đâu phải ngày nói dối! Con nói bậy gì thế!?


Bố nắm chặt lấy bàn tay em, lắc mạnh. Và em bật khóc.


_Bố… Con biết mình đang chuyển bệnh nặng… giống bố đẻ của con… Bố mẹ hãy tha lỗi cho con gái bất hiếu… hức… Hơn 17 năm qua… hức… bố mẹ đã thay bố mẹ đẻ của con… nuôi con nên người… Con chưa…hức… làm được gì để báo hiếu… hức…


Em nói hết, nói hết những việc mà em nghĩ đến hết cuộc đời này em cũng sẽ không nói ra. Em quá sợ hãi, quá đau đớn.


_Trang! Sao con lại biết chuyện này!? Ai? Ai nói cho con biết? Con biết từ bao giờ?


Bố vừa hỏi, vừa lay mạnh vai em con gái, ông đã đứng dậy đối diện với em rồi. Lòng ông đang rối tinh lên…


Em kể về việc tình cờ nghe thấy khi bố mẹ nói chuyện riêng hồi mẹ sẩy thai, năm đó em mới tám tuổi. Đôi vai gầy run rẩy theo từng hồi. Mười tám tuổi xanh, em đâu nghĩ mình sẽ phải rời xa thế giới.




"Ngày trước, bố Lâm và bố đẻ mình vốn là bạn thân thiết, nhà lại gần nhau. Hai người chơi với nhau từ hồi còn thơ bé. Đến tuổi trưởng thành, khi cả hai đã thành đạt, bố Thanh - bố đẻ mình - lập gia đình sớm hơn bố Lâm. Tất cả đều vui vẻ chan hòa cho đến khi mẹ Quỳnh - mẹ ruột của mình mang thai mình tháng thứ hai. Khi ấy, bố Thanh đã ở trong giai đoạn cuối của căn bệnh máu trắng. Từ Pháp trở về sau tuần trăng mật, bố mẹ của mình bây giờ đã phải nói lời vĩnh biệt với bố Thanh.

Rồi thì, bố Lâm cũng nói, mấy tháng sau, trong lúc lầm bồn, mẹ đẻ mình cũng đi theo chồng trên bàn mổ, để lại đứa con gái nhỏ - là mình đây. "




Bố Lâm đã xin nhận nuôi em, và đó chính là cô gái Quỳnh Trang đang gục vào bờ vai ông ở đây. Số phận thật trớ trêu…


_Nín đi con, chưa chắc đây đã là sự thực, mai bố sẽ đưa con đi xét nghiệm cẩn thận… - Ông vỗ về em.





(cont)

nhocMikodethuong1412
26-06-2009, 12:38 AM
Roi
co khi nao ket thuc ko co hau ko?
mong ban post tip nhanh

Blue9x
26-06-2009, 04:37 AM
@nhocMikodethuong1412: ^^

Mình cũng không biết kết này có hậu không nữa. Nhưng mình sẽ up fic này rất nhanh vì đã hoàn thành rồi.

Cảm ơn bạn đã ủng hộ.





9.


Cầm tờ giấy xét nghiệp "dương tính" và dòng chữ: "Ung thư máu, giai đoạn cuối" khiến bố Lâm mặt mày tái xám đi. Kết quả được gửi về công ty bố sau một tuần nên em vẫn chưa hay biết. Nhưng tối về, nhìn khuôn mặt bố, em hiểu cả. Cơ thể em cũng đang đến hồi dựng hoạt động.


Em biết hết.




---



"_Phong… Thế này là…" - Bố đang ôm lấy cái điện thoại, giọng phẫn nộ.


Em ngồi trong phòng mình, tay cầm lấy ống nghe. Bố không hay biết.


"_Cháu rất tiếc… Nhưng chú à… quả là đã muộn…"


Em đờ người. Nước mắt không rơi được nữa. Tương lai dường như đang tạm biệt em.


"_Thay tủy là được chứ gì? Chú sẽ thử! Chú sẽ tìm người…"


"_Chú!" - Tiếng bác sĩ tên Phong ngắt lời bố - "_Nếu em nó ở giai đoạn hai thì kiểu gì cũng có cách. Nhưng đằng này…"


"_TÔI KHÔNG TIN! TÔI NHẤT ĐỊNH…"


Em dập nhẹ ống nghe. Lùi dần vào góc giường, em ngồi theo dáng thai nhi trong bụng mẹ. Hy vọng kiểu ngồi sẽ giúp em thấy bớt hoảng sợ.


Nhưng bờ vai cứ run rẩy.





"Tuấn, Trang sợ…"



Sao anh không nghe thấy…?


Sao anh không nhận ra…?





Hết hy vọng thật rồi.




10.


Em vẫn đến lớp. Em vẫn vui vẻ. Em vẫn cười thật tươi dù đôi môi em lúc nào cũng nhạt màu, mái tóc dài hay buộc đuôi ngựa nay xõa ra.




Nhưng anh vẫn ngu ngốc không nhận ra những thay đổi quá nhỏ ấy.




Em bắt anh chơi tung xu với em nhiều thật nhiều.




Có phải để tìm kiếm chút ánh sáng trước khi bước vào bóng tối?

Anh đã ngốc, nhưng em còn ngốc hơn… Trang…




_Trời ơi! Tôi chán quá rồi!!! - Anh "gào khóc" thảm thiết - Sao độ này suốt ngày bà bắt tôi chơi tung xu là thế nào, hả!? Có bao giờ bà thắng tôi đâu cơ chứ…


_Ai bảo thế! Chỉ là không thắng thường xuyên thôi chứ… - Em cư nự - Thôi thì thế này nhá, nếu tôi thắng ông hai ván liên tiếp thì tôi thề độc là tôi không bao giờ bắt ông chơi nữa! Ok?


_Ok "lun". Bà nhớ đấy!




"Không bao giờ" ư…? Em ác lắm… em biết không…?







---



" Rengggggg rengggg"


Tiếng chuông báo hết giờ vang lên. Anh đứng bật dậy, tính nhảy tót ra khỏi lớp. Hôm nay theo thời khóa biểu, "chàng" có lịch tập hip hop. Lóng ngóng thế nào anh lại đụng vào chiếc cặp của em làm nó rơi "Bộp" xuống đất, sách vở văng tung tóe.


_Í, hì… - Quay ra cười trừ với "ánh mắt hình viên đạn" của em, anh muốn toát mồ hôi hột.


_Hì cái gì mà hì, ông xuống địa ngục đi! Suốt ngày làm rơi cặp tôi! Nhặt lên cho "trẫm"!


_Vâng vâng, biết rồi, có thế thôi m… - Anh lè lưỡi, lùng bùng trong mồm than thở. Vẫn thắc mắc "Sao vẫn đáng yêu thế?"


Nhưng chợt anh khựng lại khi vừa nhặt lên 1 tờ giấy. Khuôn mặt anh thoáng lên ánh đỏ giận giữ. Nhanh chóng sắp xếp sách vở của em vào cặp, anh quay ra nắm chặt lấy cổ tay em kéo đi trước sự ngạc nhiên của vài đứa bạn cùng lớp còn chưa về. Em vừa hốt hoảng, vừa ngạc nhiên:


_ Này, Tuấn! Ông làm gì thế hả!? Bỏ tay tôi ra, đau quá!


_...


_Ông làm sao thế hả!? - Em bực tức giật mạnh tay lại mà không được.


_Được rồi, ở đây ổn rồi… - Anh tự lẩm bẩm rồi nới lỏng tay ra.


Gió trên sân thượng lồng lộng, chẳng có ai dở hơi ở lại nơi này nữa khi chuông tan trường đã vang lên. Em nắm lấy cổ tay mình mà xuýt xoa, ai mà ngờ anh nắm chặt vậy chứ, cổ tay em đã đỏ hằn lên rồi.


Chẳng để cho em nói lấy một câu, anh đã nắm lấy hai vai em, giọng nghiêm túc pha lẫn sự giận giữ bị kìm nén:


_Trang làm thế là thế nào? Đã nói là hết năm lớp 12 này mới đi cơ mà. Bây giờ còn chưa thi học kì II Trang đã chuẩn bị đi rồi sao? Trang ghét Việt Nam, ghét Tuấn, ghét cả lớp mình đến thế sao!? Trang yêu cái đất Mĩ ấy từ bào giờ thế? Trang mong được có mặt tại đó càng sớm càng tốt à!?


Em chớp mắt, đôi mắt mở to nhìn anh. Chưa bao giờ anh giận giữ với em như lúc ấy. Khuôn mặt anh đỏ bừng lên, cặp lông mày chau lại.




"Lúc đấy rất đau khổ khi Tuấn nói vậy. Nhưng Trang không muốn Tuần buồn nên đã giả vờ đấy. Đừng giận Trang mà…"



Anh ngu thật, em nhỉ? Hình như lúc đó, cơn giận đã che khuất tất cả. Chẳng nhận ra bờ môi em run rẩy thế nào. Chẳng nhận ra mắt em ngập nước ra sao. Cũng chẳng nhận ra chân em dường như đã muốn khuỵnh xuống…


Anh thật ngu ngốc…




_Nếu đúng thì sao nào? - Em chợt mỉm cười, điều đó làm anh càng bực tức hơn. Anh siết chặt đôi vai gầy của em - Trang đã làm xong thủ tục rồi, giờ thì bất cứ lúc nào Trang cũng có thể đến Mĩ. Mà chuyện này liên quan gì đến Tuấn nhỉ? Đừng hét lên và… siết chặt vậy, Tuấn làm Trang đau vai đấy… - Em nhăn nhó.


Nhìn khuôn mặt chỉ lộ vẻ khó chịu cho đôi vai của mình, em làm anh sững sờ thật sự. Anh không thể ngờ em lại có thể nói những câu "vô tình" như thế. Buông em ra, anh thật không muốn nhìn mặt em nữa!


_Trang… Thôi được, nếu Trang đã nói vậy… Tuấn chẳng còn thắc mắc gì nữa. Từ nay về sau, mọi chuyện của Trang và có liên quan đến Trang, sẽ không có Tuấn! Được chưa!? - Nói rồi anh quay đi về phía cầu thang - Tôi thất vọng vì cậu…


Anh không biết mình thất vọng vì em hay vì chính mình nữa. Chắc là buồn vì không theo kịp bước tiến của em. Anh chán mình. Chán lây sang cả em…




"Tim rất đau. Lúc Tuấn nói vậy… Tim Trang rất đau. Hình như là… Trang đã thích Tuần nhiều lắm rồi phải không?


Phải không nhỉ?"



Ừ… Em đã yêu anh từ lâu rồi cơ. Nhưng cũng như anh, em không nhận ra…




Em thiếu điều muốn khuỵnh xuống sau cái đẩy nhẹ để buông tay của anh. Chẳng cần quay lại, chỉ nghe tiếng bước chạy của anh thôi, nước mắt em đã tuôn rơi lúc nào không hay. Trái tim em đập mạnh theo từng bước chạy của anh.


_Trang đâu muốn… Trang thực sự không muốn mà…


Lần này thì em gục thật. Tiếng rên rỉ đau đớn của em không vọng được đến tai anh. Trời đất quay cuồng trước mắt em, em không thể đứng vững nữa, máu từ mũi bắt đầu rơi. Khuôn mặt em tái xanh đi nhanh chóng. Luống cuống lấy điện thoại:


_Bố… ở trường… sân thượng… con… - Em chỉ kịp thều thào có vậy.


Thời gian của em…


Chính thức chỉ còn đếm qua từng ngày.




11.


_Trang ơi, bà có đi picnic không? - Oanh hỏi.


_Có chứ, có chứ! Năm cuối ai lại không đi? Có mà hâm… - Em lon ton, chạy đến bên cô bạn tổ trường.


_Chậc, vậy mà vẫn kẻ "hâm" đấy, một người "hâm" chính đáng, còn 1 kẻ thì "hâm hấp" thật… - Oanh thở dài.


_Huh? - Em mở tròn mắt, ngạc nhiên.


_ Lớp mình có Nam và Tuấn không đi. Nam thì do nhà có dỗ nên không thể không ở nhà. Còn ông Tuấn thì… chịu! Thế mới bực chứ, thuyết phục mãi mà vẫn "không"! - Oanh cau có.


Em thoáng lấy làm lạ, em biết anh vốn là kẻ có tính hướng ngoại nhất lớp. Tính anh ưa sôi nổi, bất kì hoạt động tập thể nào anh cũng là đứa tích cực nhất. Vậy mà chuyến đi dã ngoại tận gần 1 ngày mà anh không tham gia, quả là lạ. Em mon men lại gần:


_Sao Tuấn không đi?


_...


_Tuấn… - Em chạm nhẹ vào tay anh, lấp tức bị hất ra không thương tiếc.


Cô bạn Phụng đứng gần đó vội xen chuyện ngay:


_Ô hay cái ông này, làm gì mà nóng thế!? - Nhỏ ôm lấy em như gà mẹ bảo vệ gà con - Không đi thì thôi, sao nỡ phũ phàng vậy chớ! Mà sao không đi huh?


_Lắm chuyện, tôi không thích đi đấy, được chưa!


Anh gắt lên rồi bước ra khỏi lớp trước sự im lặng ngạc nhiên của các bạn.





_Thằng Tuấn dạo này sao thế?


_Ừ, lúc nào cũng cau có như ông già mắc bệnh đau lưng í…


_Ừm, nó bớt sôi nổi hẳn…


Cả lớp nhốn nhao lên. Chỉ trừ em. Vội vàng đứng lên chạy theo anh, em không thể chịu nổi thêm một phút nào khi thấy anh giận em như vậy. Dường như anh muốn quay lưng với em thật.




---



_Tuấn! Tuấn à! Dừng lại đã!


Em chạy đến bên anh, hổn hển:


_Mình có chuyện muốn nói…


_Trang còn muốn nói g… - Những ngón tay mềm mại của em đặt nhẹ lên vai anh làm điểm tựa. Em yếu đuối quá rồi…


_Xin Tuấn… Trang muốn nói chuyện với Tuấn… Cuối giờ đợi Trang với nhé, Trang cầu xin Tuấn đấy…


Anh nhìn em. Em quả là một cô gái thật kì lạ. Lúc thì ghê gớm, khi thì yếu đuối, đôi lúc lại như một đứa bé con, hôm trước là một kẻ như phớt đời, hôm nay lại là một người muốn níu kéo cái gì đó. Anh muốn hiểu em. Vì hình như em đang âm thầm chịu đựng, anh muốn được cùng chia sẻ với em, cũng bởi vì…




Anh. Yêu. Em.







---



Giờ tan tầm, phố xá thật đông đúc. Xe cộ thật tấp nập. Em lặng lẽ khuấy ly trà sữa mà mắt nhìn đăm đăm ra ngoài đường qua khung cửa. Anh tung đồng bạc trong tay, nhìn theo ánh mắt vô hồn của em mà chẳng phàn nàn. Cả hai đứa đều ngồi im lim…


_Trang gọi tôi ra đây chỉ để ngắm đường cùng Trang sao…?


Hết kiên nhận, giọng anh rất nhẹ mà dường như làm em đau.


_Đừng xa cách thế mà… Tuần sau Trang bay rồi, có thể sẽ không bao giờ quay trở lại nơi đây nữa… - Em cúi mặt xuống, không muốn anh nhìn thấy mắt mình đang bắt đầu ngập nước - Hơn tất cả, là Trang sẽ không bao giờ gặp được Tuấn nữa, sẽ không còn nói chuyện… cãi nhau… và rồi lại thua trong trò chơi tung xu… hihih…


_Những gì Trang nói tôi đã biết và đã rõ. Trang chán ghét nơi đây và không bao giờ muốn quay trở lại nữa mà. Đừng tỏ ra đau khổ và nuối tiếc nữa được không? Chẳng phải Trang đang mong đến chuyến bay lắm sao?


Giọng anh đều đều mà làm em như khủng hoảng thật sự. Cứ sau mỗi câu nói của anh, em lại mở to đôi mắt mọng nước, liên tục lắc đầu.


_Trang muốn rời xa tôi, rời xa bạn bè, KHÔNG PHẢI SAO!? - Anh gào lên tức giận.


_Không! - Nước mắt em tuôn trào - Tuấn chẳng hiểu gì cả! - Câu nói cuối cùng của anh làm em thực sự không chịu được - Tuấn không hiểu một chút gì! Trang yêu mến nơi này, yêu mến tất cả mọi người! Phải ra đi, Trang thật sự không muốn… Không muốn một chút nào…


Nói rồi em bất khóc. Anh nhìn em và bình tĩnh lại. Hình như… Em đang giấu anh chuyện gì đó…


_Vậy… lý do gì mà Trang lại vội vàng ra đi như vậy…? Hả? Trang đã hứa tốt nghiệp xong mới đi cơ mà…


Em gạt nước mắt, nghẹn ngào:


_Xin lỗi Tuấn, Trang không muốn nói… Hy vọng sau này… Tuấn sẽ hiểu cho Trang… Dù thế nào đi nữa, đối với Trang… Tuấn là luôn là người… người… quan trọng nhất…




"Trang yêu Tuấn. Trang biết điều đó. Nhưng… Trang đau vì Trang yêu Tuấn…"


Còn anh hạnh phúc, vì em cũng yêu anh…




Anh chợt nắm chặt lấy bàn tay xanh xao của em:


_Trang có thể đợi Tuấn được không? Chỉ 2 tuần thôi… Tuấn sẽ làm thủ tục gấp, chúng ta sẽ đi cùng nhau, được không Trang?


Em vội ngước lên, nhìn thẳng vào mắt anh. Như chỉ chờ có vậy, nụ hôn đầu ngọt ngào với dịu dàng hương cà phê… và lời thì thầm:


_Tuấn yêu Trang…


_... - Em lặng thinh vì bất ngờ.


_Vậy hãy đợi được không?


Nước mắt em lại rơi, rơi vì vui sướng.


Nhưng…




"Ai cho phép Tuấn cướp nụ hôn đầu của Trang như vậy hả?





Và, thực sự nụ hôn ấy là một kỷ niệm không bao giờ quên được. Dù thế nào đi chăng nữa, cũng không quên…


Tuấn… Trang hạnh phúc lắm khi Tuấn nói yêu Trang…"



Hạnh phúc? Vậy sao em lại bỏ chạy.


Cô gái ngốc. Đáng lẽ phải hôn lại anh chứ. Anh cướp nụ hôn đầu của em, em nên cướp nụ hôn thứ hai của anh mới phải.





A, anh lại cười ngu ngốc rồi này…


Nghĩ về em…


Em à…



Em vội vã đứng lên và định chạy vội đi ngay lập tức. Nhưng chợt bước chân em siêu vẹo. Vẫn ráng chịu đựng, em cố bước nhanh hơn ra cửa trước khi anh hoàn hồn mà đứng dậy đuổi theo. Hình như, chất lỏng đặc sệt màu đỏ không kiềm chế được nữa…


Cơn đau đáng ghét ập đến ngay lập tức với em. Mọi thứ trước mắt như mờ ảo đi. Chợt một bàn tay nắm lấy vai em.


_Trang! - Anh kêu lên. Máu! - Trang!? Sao lại thế này!?


Không thể đứng vững được nữa, em ngã khuỵnh vào người anh, miệng gọi bố… và van xin anh:


_ ... đừng nhìn Trang… xin… Tuấn…






(con)


Mai post tiếp. Hôm nay dừng fic này ở đây đã ha :)

Wild_Wind
26-06-2009, 09:35 AM
to Lu:
vốn định để em post hết truyện rồi mới com nhưng có một điều gì đó thôi thúc chị không dừng lại đươc. Lúc này trời đang mưa rả rích, gió thổi mát thật nhưng cũng khiến chị lạnh hơn theo một nghĩa nào đó. Chị đang buồn, thật buồn nên khi đọc "Đồng xu" chị đã khóc, chẳng rõ vì cái gì nữa. Cảm ơn Lu vì đã nhớ đến "Đồng xu" và cái kết chưa thể hoàn thành của chị. Chị thực sự mong một cái kết như thế này.
Thực sự đã yên tâm
Cảm ơn em.

Blue9x
26-06-2009, 11:26 PM
@ Wind: :)

Không cần cảm ơn em, em làm cũng vì mình cơ mà. Chị thấy thích là được rồi ^^




12.


_Cháu vẫn không thể hiểu được tại sao Trang lại giấu cháu chuyện này… Cháu đã hiểu lầm… Trang… - Anh tức giận đấm mạnh vào bức tường hành lang bệnh viện. Quá đau đớn.


Bố em đến gần anh, lần đầu gặp ông và bây giờ, anh thấy rõ ông cũng đổi khác.


_Có lẽ nó không muốn cháu buồn… - Ông cười buồn với anh.


Chính vì em làm vậy nên anh mới càng đau khổ hơn!


_ANH! - Tiếng của một người phụ nữ vang lên. Là mẹ em - Tại sao… lại giấu em…!? - Bà bật khóc tức tưởi trước mặt cả anh và bố em - Sao trời lại nỡ… cướp đi hết những đứa trẻ… của chúng ta chứ!?


Bố em nhẹ nhàng ôm vợ vào lòng, ông chỉ biết vỗ về bà nhè nhẹ:


_Vân… Bình tĩnh đi em…


Rồi cánh cửa phòng cấp cứu bật mở. Bác sĩ bước ra với vẻ thiểu não. Cả bố mẹ em và anh vội vã bước tới bên người mặc áo blouse trắng, lo lắng hỏi dồn.


_Tạm thời thì cháu đã cho em một mũi thuốc an thần và giảm đau. Ngày mai sẽ tiến hành truyền hóa chất. Cả nhà nên để em nó ở lại bệnh viện đi… - Bác sĩ Phong ngập ngừng một chút rồi nói - Thời gian của Trang… còn rất ngắn…


Mẹ em quá xúc động, bà vội vàng chạy ngay vào căn phòng bệnh của em.


"… còn rất ngắn…" , cái cụm từ này cứ văng vẳng suốt bên tai anh, nó như hàng trăm ngàn mũi dao đâm vào tim anh.


Ngắn… là bao lâu? Một tháng? Một tuần? Hay… một ngày…





Không! Anh sẽ vĩnh viễn không được nhìn thấy nụ cười của em, vĩnh viễn không thể thấy được khuôn mặt giận hờn đáng yêu của em nữa sao?


Không còn những lần tung xu…


… không còn tất cả…?




Không còn tất cả sao…?







---



"Cạch"


Bố em bước ra, nhìn anh đang gục đầu trên hàng ghế chờ của bệnh viện.


_Tuấn à? - Ông khẽ gọi.


_Dạ… - Anh vội vàng đứng lên. Theo sau ông là mẹ em, khuôn mặt bà đẫm nước mắt.


_Cháu… trông Trang cho hai bác một chút nhé, hai bác về nhà chuẩn bị đồ cho con bé… Có lẽ phải bắt nó nằm viện thật rồi… - Ông nhìn anh mỉm cười, nụ cười thật buồn và cùng vợ bước đi.


Anh bước vào trong. Nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường em, vừa gạt thật khẽ lọn tóc vương lòa xòa trước trán, anh vừa nói nhỏ nhỏ như chỉ nói cho chính mình:


_Này bà già ngốc, sao bà lại làm thế với tối hà? Chuyện gì cũng giấu là sao?





_Nhân lúc người ta ngủ mà nói xấu, không tốt tí nào đâu nhé…! - Bàn tay em lạnh, chạm vào tay anh.


_Trang tỉnh lúc nào vậy?


_Từ lúc có một người đụng vào tóc Trang và lẩm bẩm nói xấu… khụ khụ…


Anh thấy em ho, vội vàng cầm lấy cốc sữa vẫn còn nóng rồi từ từ dìu em ngồi dậy.


_Trang uống chút sữa nhé, mẹ Trang pha trước thì phải…?


_Mẹ Trang!?


_Ừ.


_...


_Trang giấu bác phải không? Yên tâm đi, bác không giận Trang đâu… Tuấn cũng không giận Trang đâu…


Khóc, gần đây ngày nào em cũng phải rớt nước mắt. Cứ ngỡ rằng mình đã quen với cảm giác đối mặt với thần chết rồi vậy mà…


Em muốn sống lâu hơn nữa! Em không muốn tin rằng mình đang mắc một căn bệnh khó lòng cứu chữa! Em sợ mình sẽ ra đi vĩnh viễn, không được gặp bố mẹ, không được gặp bạn bè… và anh!


_Đừng khóc mà… - Anh kéo em vào lòng, truyền cho em hơi ấm yêu thương.


_Trang… Trang sợ lắm… Sợ phải xa tất cả mọi người…


_Tuấn biết… Tuấn hiểu mà…


Siết nhẹ vòng tay, tiếng thổn thức của em vẫn vang lên trong màn đêm vắng…





---




Em nằng nặc đòi ra hành lang đứng hóng gió xuân. Anh không cho, bất đắc dĩ lại lấy xu ra tung. Ngạc nhiên là em thắng. Anh đành chiều em, chứ thực tâm không muốn chút nào.


_Trang có lạnh không? Vẫn chưa đến mùa hè đâu mà phong phanh như vậy, trời vẫn có gió đấy… - Một lần nữa anh chau mày rồi kéo lại chiếc áo gió đồng phục cho em.


_Trang thích thế này mà… - Em mỉm cười trẻ con. Giờ anh mới biết em cũng bướng bỉnh lắm. À không, anh biết lâu rồi nhưng bây giờ mới thấy cái bướng bỉnh ấy đáng ghét. Bình thường nó đáng yêu lắm cơ…




13.


Khuya lắm rồi. Mặc anh nói thế nào em cũng không chịu vào trong phòng nghỉ ngơi. Em nói về sau em sẽ phải nằm mãi, nên bây giờ em không muốn nằm.


Anh giận ghê, nhưng vì em đang yếu nên không biết phải xử trí sao. Lại phải nhờ đồng xu.





Tung mãi, tung mãi… Phải đến hơn chục lần mà em chẳng thắng.


_Chơi nữa thì Trang cũng không thắng đâu… - Anh mỉm cười đắc chí - Vào trong đi nào!


_Ư… - Em phụng phịu, quả là dễ thương mà - Nốt đi mà…


Anh nghiêm mặt.


_ Được rồi… Trang hứa, nốt hai lần nữa! - Em cũng "nghiêm" mặt.


Anh chỉ biết thở dài. Còn em thì hớn hở:


_Mặt số.


Nhìn em vui, anh cũng vui. Nhất thời mải ngắm nụ cười em, xu tung lên mới bắt trượt. Đồng xu tròn, rơi "keng" trên nền gạch vàng nơi hành lang. May mà nó không lăn đi xa…


Hai đứa chạy lại gần…


Mặt số.


Đột nhiên ký ức tua lại câu nói vô tình hôm nào…


"Thôi thì thế này nhá, nếu tôi thắng ông hai ván liên tiếp thì tôi thề độc là tôi không bao giờ bắt ông chơi nữa! Ok?"


Trách bản thân ngu ngốc không sớm nhận ra sự bất thường nơi em. Anh nhắm mắt, siết chặt nắm tay, mặc kệ tiếng em hò reo, đòi tung nốt lần thứ hai.


Kéo em vào lòng ôm một cái.


Biết em chóng mặt nhưng vẫn cứ lờ đi, anh bế thốc em lên đưa về phòng nghỉ.


Biết em ngạc nhiên nhưng vẫn cứ ép em nằm xuống, đắp chăn cho em.


Biết em giận nhưng vẫn cứ không nói một lời rồi bỏ đi, không ngoảnh lại.





Anh cũng sợ…


Làm thế nào để không mất em đây?





14.


Phải chiều muộn hai ngày sau, tan học anh mới đến.


Muốn kể cho em biết, bạn bè đã buồn thế nào khi bất ngờ nhận được tin em thôi học. Chúng nó cũng tò mò lắm, nhưng chỉ biết bố em đến trường và rút học bạ, em cũng chẳng tham gia vào hai ngày thi tập trung vừa kết thúc.


Muốn cho em biết mình may thế nào khi không phải hoàn thành ba bài thi dài ơi là dài trong những ngày vừa qua.


Muốn kể cho em nghe anh đã làm bài tốt thế nào.





Theo nguyện vọng của em, không ai ở lớp ngoài anh biết về bệnh tình em.





Anh vừa bước vào phòng, mẹ em đã nhanh chóng thông báo:


_Trang ơi, Tuấn vào thăm con này!


Em đang nằm đọc mấy cuốn truyện mà mẹ mang vào thì phải. Nhưng nghe thấy tên anh, lập tức nụ cười em tắt ngủm.


_Cháu chào bác. - Anh lễ độ chào bác gái, ấy vậy mà mắt cứ dán vào em, ngạc nhiên.


_Chào cháu… - Mẹ em nhìn anh rồi lại nhìn em tủm tỉm làm anh thấy ngại quá - Trông Trang một lúc cho bác nhé, bác đi lấy thuốc uống cho nó…


_Mẹ buồn cười nhỉ, con gái mẹ 18 tuổi rồi chứ còn bé bỏng gì đâu mà phải nhờ người-trông-chừng… - Giọng em kì lạ ghê. Dường như đang giận anh thì phải. Vừa nói em vừa ngúng nguẩy quay mặt ra chỗ khác để khỏi phải nhìn vào mặt anh kìa.


_Ừ thì… Tuấn ở lại chơi với Trang cho đỡ buồn nhé… - Mẹ em hiền hòa nói rồi bước ra khỏi phòng.


_Xí, làm như không có "ai" thì ai buồn đấy… - Em "lẩm bẩm" rõ… lớn.


Bóng mẹ em vừa khuất, anh mới dám rón rén đến bên giường em ngồi xuống, lập tức bị đẩy ra.


_Ai cho ngồi mà ngồi! Dễ ghét!


Vuốt cơn giật mình, anh è dè:


_Trang… giận Tuấn à?


_Không dám.


_Sao… dữ như bà già đau lưng thế…?


_Ai bà già hả!? - Em quay phắt lại, mắt long lên.


_Vậy mà kêu không giận… - Anh không dám ho he, chỉ ngửa cổ lên nhìn trần nhà, nhỏ giọng cố ý chỉ để em nghe thấy.


_Tuấn… Ông… Không chơi với ông nữa! Biến đi! - Em giận ghê lắm. Ốm mà cũng có hiền bớt đi đâu.


"Nhưng thế mới là Trang…" - Bị giận nhưng anh vẫn cười. Hình như nụ cười anh làm em đã giận còn giận nữa thì phải.


Em cầm cái gối ôm to tướng đập túi bụi vào người anh. Lạ là anh không thấy đau nên càng cười nữa.


Nhưng, chợt cơn chóng mặt ập đến làm em buông rơi cái gối. Hốt hoảng, anh vội vàng chạy đến:


_ Trang!! Không sao chứ!? Bác sĩ…


Em túm lấy áo anh, lắc đầu nguây nguẩy.


_Không sao… Một lúc sẽ hết…




---



Em dựa đầu vào vai anh làm anh bối rối không sao kể được. Chẳng biết có phải do hương cỏ ở tóc em hay do anh là nguyên nhân khiến bệnh em tái phát. Nhưng chữa ngượng thì anh chọn lý do thứ hai.


_Xin lỗi… Tại Tuấn mà Trang…


_Shh… biết lỗi rồi hả…? - Tiếng em yếu đuối.


_À… - Anh gãi đầu - Thực ra thì không hiểu sao Trang giận Tuấn!


_ Hừ, hôm trước Tuấn xấu lắm! - Em nói rồi rời khỏi vai anh - Người ta đang thắng, sao không chơi tiếp hử?


Anh ngớ người ra… rồi phì cười. Chỉ vì trò chơi tung xu tối ấy thôi à? Cười vì em trẻ con thật đấy!


_Trời đất ạ! - Anh kéo đầu em ngả lên vai anh. Tránh em nhìn vào mặt anh mà tăng xông lần nữa là phụ, chính thì là anh thích em gần anh như thế này - Vậy mà giận dỗi vậy… Hahahah… Trang mấy tuổi rồi…


Đang định cười tiếp thì đột nhiên thấy tay có nước rơi vào. Biết làm em khóc, anh im bặt, không cười nữa. Chỉ nhẹ nhàng gạt nước mắt em.


_Thôi mà… - Anh xuống nước. Thà là em đánh anh còn hơn… - Đừng khóc, xấu lắm…


_Ai thèm… hix… - Em vội lấy tay gạt mạnh. Nhưng may là mái đầu vẫn trên vai anh.


_Ừ ừ, thôi mà… Tuấn năn nỉ đấy… Đừng giận nữa nhá… Giờ Trang bảo gì Tuấn cũng nghe, được không? Nhá, để Tuấn chuộc lỗi…


_Có thật bảo gì cũng nghe không? - Em ngước mắt lên, rất đáng yêu.


_Thề!


_Được. Vậy… đưa Trang ra khỏi bệnh viện đi…





(cont)

UsA lEmOn
27-06-2009, 12:52 AM
trời ơi, đọc mà muốn chết lun, hay kinh !!! (choáng)
ko biết nói thế nào nữa, rất thik giọng văn kủa tg, thik cách xưng "Anh", "Em" (lần đầu mới thấy), thik thik..., thik hết >""""< đọc mà chỉ mới "rưng rưng" thôi, chưa khóc, n~ part sau chắc sẽ khóc thật quá.. vì thật sự ko mún nghĩ tới cái kết buồn cũng ko đc TT_____TT
típ tục đợi vậy....
àh quên, thx Blue, và cả Wind vì 1 câu truyện (quá) hay :)

Blue9x
27-06-2009, 04:27 AM
@UsA lEmOn: Thay mặt Wind, cảm ơn bạn nhé ^^

Mừng vì bạn thích câu chuyện này, cũng như thích cả tác giả :covu::covu:

Đúng là không thể tránh được cái kết cục chết chóc, hầu như truyện nào dính tới Wind là vậy hết á, riết cũng thành... quen :D

Blue post nốt đây ^^

Cảm ơn bạn đã ủng hộ truyện vậy nhé, Blue rất vui ^^








15.


"Vù"


Một cơn gió vô tình thổi qua làm hai đứa tái mặt.


_Gru… ru… lạnh quá, hôm nay u ám thật đấy… - Em thì thào.


_Hôm nay có khi có mưa… - Anh đáp trả lại với độ "thì thào" không kém - Trốn viện như thế này liệu có ổn không?


_...


Anh khẽ liếc mắt sang phía em. Khuôn mặt em đã xanh, giờ còn xanh xao hơn nữa. Trời ạ, đáng lẽ anh không nên thề sẽ nghe mọi lời sai bảo của em.


"Đưa Trang ra khỏi viện!? Một điều không tưởng được, trời ơi là trời, nhỡ mà… Không không không…" - Anh thầm trách mắng bản thân. Sao lúc nào anh cũng làm những việc ngu ngốc vậy chứ?


_Tuấn…?


Tiếng em làm anh giật mình, vội vàng ngước lên, em đã lên xe buýt rồi. Tích tắc nữa là chiếc xe lăn bánh, anh vội nhảy lên.


_Tuấn làm sao thế? Tự nhiên ngớ ra… - Em tròn mắt nhìn.


_À… Tại Tuấn đang… đang nghĩ ngợi một chút… - Anh nhăn nhó.


_Sao!?


_Tuấn lo… Trang ra ngoài thế này… bệnh… à không, hai bác sẽ lo…


_Không sao đâu, Trang có để một mảnh giấy nhắn lại rồi mà… - Em nở một nụ cười "trấn an" anh.


Anh trợn mắt, giật mình nhìn em:


_Trời đất!? Lúc nào vậy? Sao nhanh thế hả!?


Tiếng em cười khúc khích, thò cả hai tay vào túi áo khoác của anh từ đằng sau. Cái ôm nhẹ…





---



Ngày chiều muộn. Công viên vắng người chơi.


_Ôi! Mệt chết mất! - Em ngồi phịch xuống chiếc ghế đá lạnh ngắt mà thở dốc.


_Ai bảo chạy nhảy cho lắm vào… - Anh cười mỉm nhìn em. Tay anh lướt trên vầng trán cao của em, gạt những sợi tóc còn vương.


"Rất đang yêu…"


_Huh, tại vui mà, lâu lắm Trang chẳng đi công viên đấy! - Em đỏ mặt giải thích.


_Lớn tướng rồi còn đi công viên chơi đu quay, tàu lượn, Tuấn đang tự hỏi Trang năm nay 18 tuổi hay 8 tuổi đây… - Anh trêu chọc.


_Nói thế à! - Em khẽ nguýt - Chẳng biết lúc nãy ai cười nói khanh khách cùng tôi lúc nãy đấy nhỉ?


_Ờ thì… - Anh lúng túng rồi chuyển chủ đề ngay lập tức - Trang đói chưa?


Em tủm tỉm che miệng cười… anh.


_Này, đừng cười nữa, Trang ăn xúc xích nhé?


Em vẫn chưa dừng, nhưng vẫn nói được:


_Không, Trang muốn ăn kem.


Anh khẽ kêu lên:


_Trang hâm à!? Bây giờ là 18 độ C đấy, bộ muốn chết rét sao?


_Ứ, Trang muốn ăn kem cơ…! - Em nằng nặc, nũng.


_Xúc xích! - Anh cứng rắn.


_Kem!


_Xúc xích!


_Kemmmmm!!!!!


_Xúc xichhhhhh!!!!!





Bất đồng. Trò chơi tung xu diễn ra hàng ngày hàng giờ một phần là do sở thích của cả hai, nhưng một phần khác là để giải quyết cái cụm từ "bất đồng". Là chính đấy. Ai mà chẳng biết em và anh là "ác duyên", bất đồng là chuyện thường xuyên xảy ra. Chưa kể anh đây cũng là chúa cứng đầu, mấy khi hai đứa nhường nhau. Lúc ấy thì giải pháp tuyệt vời nhất chính là…


_Trời ơi, thôi được rồi, mình tung xu tiếp đi! - Anh mệt mỏi thở mạnh.


_Vậy còn chấp nhận được… - Em gườm gườm. "Rõ ràng lúc nãy còn rất dễ thương…" , anh đau khổ nghĩ thầm. Em thật là bướng bỉnh - Lần này nhất định thắng cho xem… Mặt hình!


Quyết tâm cao ghê.




Hình như lúc đó, những đồng xu không còn ưu ái anh nữa rồi…







Em thắng. Anh không nghĩ nhiều lắm. Chỉ đơn giản là mua cho em một cây kem rất to trước con mắt kỳ lạ của người bán. Chắc họ tưởng thời tiết này sẽ chẳng bán nổi cây nào…


_Hihi… Đã bảo là Trang thắng mà… Đưa đây nào… - Em mỉm cười mãn nguyện, giơ tay đón "phần thưởng" từ tay anh.


_Có mỗi 1 ván… - Anh bĩu môi, trêu tức em.


_1 ván thì sao chứ, ăn xong chơi tiếp! - Em hào hứng.


_Thôi, xin bà! - Anh càu nhàu - Ăn xong thì mình về thôi! Sắp tối rồi đây này…


Em yên lặng, ngồi thưởng thức cây kem của mình. Ánh mắt em cứ tối dần, tối dần… Như bầu trời hoàng hôn.


_Hôm nay đi chơi với Trang… Tuấn có vui không? - Em chợt hỏi - Sau này… sẽ không… Hà hà… - Rồi em cười vu vơ, ánh mắt dõi vào khoảng không vô định.


_Đừng nói gì cả! - Anh khẽ gắt vì biết em muốn nói đến chuyện gì - Tuấn cấm Trang đấy… Cầu xin Trang luôn đấy… Đừng nói như vậy… - Anh siết tay em, ánh mắt cùng chìm theo vào tia nhìn của em.


Bàn tay anh run run mà anh cũng không biết.


_Trang xin lỗi… - Em kéo anh quay lại nhìn em. Đôi mặt em ngập nỗi đau.


Nỗi đau của em… và của anh…





_ Trang ăn nhanh đi không kem chảy hết bây giờ… - Anh mỉm cười.


Anh nắm lấy bàn tay em, cố truyền chút hơi ấm sang cho bàn tay lạnh ngắt ấy. Em nở nụ cười lém lình:


_Tuấn ăn không? Ngon lắm…


_Hừm? Ăn gần hết rồi còn mời người ta… - Anh giả vờ cau mày. Nói là thế chứ anh vẫn nếm thử mùi vị cây kem lạnh buốt, kem socola mà lại quện hương dâu thoang thoảng nhỉ… - Gru… lạnh buốt cả răng…


Gương mặt em bỗng đỏ ửng lên. Anh biết em chỉ định trêu ngươi anh thôi, nên không ngờ anh làm thật hử?


Anh thích nụ hôn gián tiếp này lắm.





_Này, Trang sao thế? - Anh lại trêu chọc.


_Trang… Trang… Tuấn… uhm… tại… kem… - Em lúng túng.


_Huh? - Anh vẫn cố tình.


Càng lúc, mặt em càng đỏ lên dữ. Anh nén cười, vẫn cứ dương tròn mắt, "ngây thơ" nhìn em. Đến lúc em đấy cây kem về phía anh thì…


Cái chạm môi cố ý lần hai được thực hiện, bởi anh.


Cây kem trên tay em rơi xuống đất.


Đôi mắt em mở lớn, thật không lãng mạn gì hết. Nhưng được cái em không khóc, em không đẩy anh ra.


Nụ hôn thứ hai lâu thật lâu. Chỉ đơn giản là chạm môi mà dường như muốn nghẹt thở.


Lần này không chỉ thoang thoảng hương dâu nữa, mà là ngọt ngào và dịu dàng biết bao. Rất rõ vị.


Nhưng…




Hình như là tại anh…

Xin lỗi em.




16.


Buông em ra. Ánh mắt em lấp lánh niềm vui, môi em nở nụ cười tuyệt đẹp. Và rồi…


… em ngã gục vào lòng anh.


_Trang… tự nhiên chóng mặt… - Em thì thào - Thiếu dưỡng khí… Hi…


Anh hoảng sợ nhưng vẫn cười. Giọng điệu em sung sướng, thế mà… máu lại đổ.


Anh vội vàng lấy khăn giấy, miệng liên tục: "Xin lỗi… Trang… Tuấn xin lỗi…", bối rối chết đi được. Anh giúp em ngửa cao đầu ra sau. Khuôn mặt em tái xám đi trông thấy. Miệng vẫn cười rất tươi.


_Được rồi… Tuấn sẽ gọi taxi, mình về bệnh viện… Trang có đứng được không…? Alo… - Anh cuống cuồng.

Em gật đầu nhẹ. Vậy mà vừa nhổm dậy, em đã lại khuỵnh xuống rồi. Vừa chóng mặt, vừa buồn nôn, đã thế cơn đau lại kéo đến ngay lập tức. Em nhăn mặt. Tự nhiên em cảm thấy thật trống trải và lạnh buốt. Cố bám chặt lấy áo anh, em rên lên khe khẽ, không kìm nén được.


Anh hối hận.


Bế thốc em lên, quấn lấy em bằng chiếc áo khoác lớn của mình, siết chặt em trong vòng tay.


"Tại mình… Mình đưa cô ấy ra khỏi bệnh viện…"


_Được rồi… được rồi… Có Tuấn đây… - Anh thì thào, giọng nói run rẩy.


Anh bế ngửa em, chạy về hướng cổng công viên. Xe đã đến, anh vội vàng ngồi vào.


Em không còn sức để nói. Máu tuôn ra rất nhiều. Chưa bao giờ anh thấy em như vậy, lòng rối bời. Nói gì đi em… Xin em hãy nói gì đi…


_Đừng… khóc… - Bàn tay lạnh ngắt, em đưa lên khuôn mặt anh.


Giọt nước mắt rơi từ bao giờ thế?


_Ừ… Người yêu tôi… Tôi không có khóc… - Anh cố gượng cười, càng ôm em chặt.


_ Đã… ai nhận lời… yêu Tuấn… đâu… - Em cư nự, miệng chu nhẹ ra. Vẫn rất đáng yêu…




Và đáng thương…




_Làm ơn, bệnh viện K… - Anh nói với người tài xế đang vô cùng lúng túng.


Anh để đầu em gục vào ngực mình. Anh nói với em, cố pha trò:


_Kệ. Tuấn cứ nhận Trang là người yêu đấy. Trang làm gì được Tuấn nào?


_ …


Em muốn cục cựa lắm đấy, em đang muốn được "xử lý" anh ngay lúc này đấy, đúng không? Nhưng sao cơ thể em lại mềm oặt ra như thế này. Đừng ngủ nhé em… Hãy nói nữa đi em…


_Trang!?


Anh gọi tên em và lay em, giúp em thoát khỏi cơn mê man. Hãy cố gắng mở cặp mắt đang muốn trĩu xuống không tưởng kia đi em.


_Đ…au… quá… - Cả cơ thể em run lên từng hồi trong vòng tay anh.


_Trang… lạnh à?


"Khục khục…"


Máu.


Giờ thì em đã ho ra máu… Thật tồi tệ…


_ Xin lỗi… Tại Tuấn…


Anh ôm lấy em, mặt gục xuống vai em, nước mắt rơi.


Anh sợ.


Anh không muốn nhìn thấy em như thế này. Giá mà anh có thế đau thay được cho em…


Sao anh lại ngu ngốc đến nhường này?


Sao anh lại quá vô dụng vậy chứ?


Tại sao?


_ … T…Tuấn… - Tiếng em thều thào gọi tên. Anh buông em ra, nhìn vào mắt em.


Em mỉm cười, cố ra dấu cho anh thấy là em ổn. Nhưng ổn làm sao chứ? Anh cũng chỉ gượng cười đáp lại. Cũng chỉ biết ôm em chặt hơn thôi.


"Liệu cái ngày chúng mình không còn chơi tung xu nữa… Có phải sắp tới rồi không… Trang…?"




17.



Chữ "Cấp cứu" sáng đỏ góc hành lang. Anh đã đứng rất lâu, chờ đợi. Không thể nghĩ được gì…


Rồi cánh cửa bật mở, bác sĩ bước ra một cách vội vàng.


_ Bây giờ thì cô bé yếu lắm, mọi người vào thì cũng đừng để Trang nói nhiều, mất sức, vài phút nữa chúng cháu sẽ đưa Trang vào phòng vô trùng… - Bác sĩ Phong ngập ngừng, nhìn mọi người một lượt rồi tiếp - Mọi người… nên tranh thủ… vì…


Bác sĩ không nói hết câu, chỉ lắc đầu chia buồn rồi rời đi.


Mẹ em đổ gục xuống xuống hàng ghế chờ. Mắt vô hồn. Chiếc giường đẩy có em đang thở yếu ớt được chuyển đi nhanh chóng. Rồi mẹ em lứng thững đi theo, ai nhìn cũng thấy đau lòng.




Không được rồi… Không được rồi sao…?




"Rầm"


Bố em không giữ nổi bình tĩnh nữa, ông túm lấy cổ áo sơ mi anh và đẩy mạnh anh vào tường. Anh đau nhói, nhưng chắc không đau bằng cái đau em đang phải chịu.


Ông hét lên phẫn nộ:


_Cậu nghĩ gì mà lại đưa con bé ra ngoài hả!? HẢ!?


Anh không thể nói gì. Phải rồi… Là tại anh…


Bố em từ từ buông tay, để cả cơ thể anh sượt dần xuống theo bức vách. Anh không còn chút sức lực, hai tay ôm lấy mặt.


Em ho ra máu.


_Tôi… không thể chịu được khi thấy con bé như vậy… - Ông vò mái tóc đen rối bù lên rồi ngồi cũng trượt dần xuống bên cạnh anh - Ông nuốt nước mắt vào trong - … khi cháu bế nó trên tay… đầy máu…


Đôi vai người đàn ông run lên từng hồi.


_Ngày này rồi cũng sẽ đến… - Ông ngước đôi mắt đỏ hoe lên trần bệnh viện - Không ngờ lại sớm vậy… Quá nhanh…




---



Ba ngày.


Đã ba ngày nữa trôi qua. Nặng nề lắm.


Anh chỉ dám đứng ở ngoài phòng vô trùng, nhìn em đang bị bao bọc trong những miếng ni lông lớn thật lớn.


Mẹ em khóc ngất mấy ngày trời, em biết không? Vậy mà khi em tỉnh, bác lại nở một nụ cười dịu dàng biết bao…


Anh lặng nhìn gia đình em sum họp. Lòng đau lắm.




Tim cũng đau…




Bất chợt, bắt được ánh mắt em yếu đuổi, anh cũng cười. Nhìn ánh mắt trong sáng của em thế này, ai nỡ khóc.


Bố mẹ em cũng nhận ra anh. Họ lặng lẽ rời khỏi căn phòng toàn ni lông ấy và ra dấu cho anh vào.




Vào nhìn em…

… lần…



Đồng xu nhỏ trên tay anh rơi "keng" vô tình.




18.



Em nhìn anh thật lâu, nhìn mãi, nhìn chăm chú cho đến khi anh phát hiện ra em đang ngắm mình. Anh nhìn lại em… Lần này em không cụp mắt xuống, khuôn mặt cũng không ửng đỏ lên như mọi lần, vẫn nhìn anh.


Nước mắt em tuôn rơi lặng lẽ, tràn xuống gối. Không có tiếng nấc nào, chỉ có những giọt lệ lăn dài trên gương mặt xanh xao.


Anh vẫn rất ngu ngốc, phải không em? Sao lại tháo chiếc khẩu trang chuyên dụng ra nhỉ? Chỉ để lau nước mắt em bằng những cái hôn dịu dàng vào khóe mắt.


Rồi, đôi môi ấy thật tham lam… và thông minh…


Nó tự tìm đến đôi môi nhợt nhạt của em.




Nụ hôn thứ ba thật mặn.


Nụ hôn thứ tư thật đau.


Nụ hôn thứ năm tanh mùi máu.





Máu của em.


Hay của anh? Kẻ đang cắn chặt môi để kìm nén sự đau khổ?






---



_Bây giờ là mấy giờ rồi? - Đặt tay mình trong tay anh, em thếu thào hỏi.


_10 giờ tối…


_Đã khuya rồi cơ à…? Tuấn về đi không bố mẹ lo…


Anh mỉm cười rồi siết tay em chặt hơn một chút:


_Tuấn lớn rồi nên bố mẹ không quản lý chặt lắm, hơn nữa, con trai thì lo gì?


_Nhưng…


_Trang không muốn Tuấn ở bên Trang phải không? - Anh xịu mặt.


_Đâu… không…!


Cơn đau nhói lên bất ngờ làm em xa xẩm mặt lại, mồ hôi bắt đầu rịn ra. Em đau.


_Sao thế? Trang nóng à?


_Kh…không…


Khuôn mặt em bắt đầu trắng bệch ra, hơi thở dồn dập, nặng nhọc từng cơn.


_Để Tuấn gọi bác sĩ… - Anh vội buông tay, toan bật đứng lên. Nhưng em không cho.


_ Đừng… đừng đi đâu cả… Xin Tuấn…


Đôi mắt anh mở to, cảm xúc lẫn lộn.


Nêu anh không đi thì đôi mắt kia có thể sẽ nhắm nghiền mãi mãi?


Còn nếu anh đi thì liệu khi quay lại, anh còn được nhìn thấy nụ cười nào từ em không?


_Trang… Tuấn đi gọi bác sĩ… bác sĩ sẽ cứu Trang… - Anh dịu dàng vuốt mái tóc mềm của Trang, thuyết phục. Lời nói thì thầm hòa vào trong gió đêm vắng lặng. Lạnh ngắt.


_Đừng… Trang không đau nữa… Tuấn đừng đi…


Nước mắt em tuôn rơi lã chã. Cố dốc hết sức lực để giữ anh ở lại, em không muốn xa anh.


Anh đã thấy.




Giây phút cuối cùng…

Em dành trọn cho anh…




Vì em biết… có thể… em sẽ… ngay bây giờ…


"Khục… khục… khục… ọc…"


_TRANG!? TRANG!!


Mỗi tiếng "khục" là từng dòng máu đỏ thắm ào ra. Từng giọt rơi xuống sàn đá trắng làm anh bàng hoàng, không thể thốt lên một tiếng nào.


_ …


Anh ôm chặt em trong lòng. Máu chảy từ cơ thể em giờ đây nhuộm đỏ cả sang chiếc áo sơ mi của anh.


_ … T…Tuấn… Trang… có… một điều…


Em cố bám chặt vào vai anh… Đau lắm… Cả về thể xác là trái tim… Cả anh và em…


_Điều… gì…? - Anh nghẹn lời.


_ … Mình chơi… xu… một ván cuối… được không…? - Em cố mỉm cười.


_ …


_ … nếu Trang thắng… thì… Tuấn hãy… hãy… để… Trang đi… được không… ?





Hơi thở em đứt quãng…


… trong vòng tay anh…




_Còn nếu Tuấn thắng… Trang sẽ ở lại với Tuấn chứ…? - Anh khẽ nói.




Em mỉm cưởi yếu ớt, nụ cười đau buồn nhưng vẫn dịu dàng… chứa chất đầy sự đau thương…







_Tuấn tung nhé…?





"tách"



Dường như lúc đồng xu nhỏ được tung lên là lúc tiếng em chìm vào trong không gian trắng xóa.





"_X… xi…n…l… ỗ… i…"



Là nó… Đúng không…?





"Pip pip pip"



_Trang à… Xem kết quả này…




"_Cậu ra ngoài cho chúng tôi cấp cứu, nhanh!!!!"




_Tuấn tung rồi… Mình xem kết quả nhé…




"_Nhanh lên… huyết áp tuột nhanh quá! 2 3! Làm lại!! Nhịp tim!?"




_Trang… Tuấn…




"Pip…"










19.



"Gửi Tuấn,


Ngày nằm không, Trang buồn quá. Đáng ra bây giờ Trang phải cùng mọi người thi học kỳ mới phải. Lớp 12 rồi mà còn… Ôi thật chán.


Nhưng biết Tuấn bận thi, sẽ không đến nên Trang mới ngồi viết những dòng này. Gửi riêng cho Tuấn đấy nhé. Ưu tiên nhất nhá…





Nhưng Trang vẫn đang giận Tuấn đây này. Cớ sao hôm qua lại bỏ đi một nước thế? Khuôn mặt Tuấn lúc ấy sao mà lạ thế? Làm Trang cũng buồn lây…





Trang yêu Tuấn.


Câu này không kịp nói. Mãi mãi không kịp đâu. Trang không thể nói được. Làm sao mà nói đây khi chỉ một thời gian ngắn nữa Trang sẽ không còn ở bên Tuấn?


Yêu là phải ở bên nhau đúng không? Sắp không ở bên Tuấn được nữa, sao Trang dám nói chứ?


Trang biết Tuấn nghĩ gì khi quay đi như vậy. Trang cũng đau lắm.


Trang sợ lắm. Nhưng rồi cái ngày Trang ra đi sẽ đến đúng không?


Nếu đã là số phận rồi, thì không thể thay đổi được. Tuấn à… Vậy thì xin Tuấn đừng quá đau khổ nhé. Có khóc, cũng chỉ khóc một ngày thôi đấy.


Nhớ ăn thật nhiều vào nhé. Cỗ của Trang sẽ làm to lắm đấy, đã nói với bố rồi. Sẽ cho Tuấn một suất bự bự bự… bự. Phải ăn hết đấy, hehe…





Tuấn…


Trang không muốn chết…


Không muốn chết đâu…


Nhưng nếu phải chết… Trang sẽ coi đây là một sự bảo vệ cho Tuấn. Lại ưu tiên nhé, "ác duyên" của tôi. Trang sẽ luôn ở bên cạnh Tuấn, phù hộ cho Tuấn. Chỉ cần Tuấn đừng bao giờ quên Trang.


Và… hãy sống thật vui vẻ, an bình,…


Trang sẽ phái một thiên thần xinh đẹp xuống bên Tuấn thay Trang.





Xin lỗi Tuấn về tất cả mọi việc. Hãy tha thứ cho Trang nhé.


Thiên thần xinh đẹp sẽ đền bù cho Tuấn, nha?





Hihi, thiên thần bằng bông…





Đùa đấy…





Đã viết nhật ký trong những tháng cuối cùng trước khi vào viện. Chắc chắn nó sẽ được bố mẹ đưa cho Tuấn. Đừng xúc động quá nhé. Những trang cuối cùng, Trang đã viết nhiều lắm.


Tuấn vốn kém ngoại ngữ, không biết có hiểu những gì Trang viết không… Hihi…





Hãy hạnh phúc, hạnh phúc thay cho cả Trang.


Nhé?


Xin Tuấn đấy…"






"…


I love you 我愛你 Je t'aime Ti amo 愛してるよ …





Em yêu anh. "





Trời đã đổ mưa từ chớm khuya. Cơn mưa phùn nhẹ nhưng dầy đặc làm trắng xóa cả con đường. Khu cấp cứu của bệnh viện K đèn vẫn sáng trưng nhưng bớt ồn ào hơn. Có hai người - có lẽ là người thân của người đang được cấp cứu - họ đang tựa vào nhau, nét mặt vô cảm. Cánh cửa phòng trước mặt đóng chặt, cách biệt mọi âm thanh.


Ở ngoài ghế đá kia, dáng anh đứng lặng ngoài mưa. Chiếc áo sơ mi anh mặc vẫn thấm đẫm màu đỏ tươi của ai kia…


Đêm khuya thanh vắng… Tiếng mưa rơi rả rích… Không gian lạnh lùng… chết lặng… thương tiếc…


Nhanh quá đi…





Em à…





"Em đã mãi ra đi. Tám năm ròng đã trôi đi. Không có em bên cạnh đã tám năm."





"Em nỡ lừa anh thế sao…?"




Ngồi trước ngôi mộ em, anh lặng thinh chẳng biết nói gì. Biết nói cái gì với em đây. Bức thư em để lại anh đã đọc. Xin lỗi đã không thực hiện được điều em dặn. Anh khóc nhiều ngày em ạ…


Mỗi ngày đều khóc.


Khóc thầm trong tim.


Là em không giữ lời trước, có biết không?





"Keng"


Tiếng đồng xu rơi làm anh giật mình. Trong ví anh, từ ngày em ra đi, không có giữ bất kì một đồng kim loại nào. Vì mỗi lẫn nhìn những đồng bạc nhỏ, anh lại đau.


Ánh sáng bạc lóe lên trong năng hạ. Hình tròn nhỏ lăn lăn về phía anh, đụng vào mũi giầy rồi nằm im.


Cúi xuống… Định nhặt…


_Của tôi!


Tiếng một bé gái la lên.


Mái tóc dài thoang thoáng hương cỏ dại. Đôi mắt tròn thật đáng yêu. Khuôn mặt cau có. Giọng nói khó chịu. Dắt một chiếc xe đạp màu trắng. Tay giữ chặt vòng hoa đã ngả màu ngà trên đầu.


Gió lướt qua.


_Chú làm sao thế hả? Giả tôi đồng xu đi!


_Này… nhóc…


_Tên tôi không phải "này"! Cũng không phải "nhóc"! - Cô bé phùng mặt, "rất đáng yêu"… - Chú có giả tôi đồng xu đấy không hả? Nó là của chị tôi đấy!


_Chị… nhóc… là ai? - Anh bước đến gần nhóc, ngồi xổm xuống trước cô bé con. Giọng run rẩy.


"Giống quá…"


_ Không liên quan đến chú! - "Cô nhóc bướng bỉnh…"


_ Thế này nhá… - Anh tung đồng xu trong tay - Anh đây mới có 26 tuổi, chưa vợ… Sao nhóc cứ gọi là chú thế hả? Anh gọi nhóc là "em bé" nhóc có thích không?


Nhóc cau mày, khẽ gật gù rồi lí nhí:


_Không thích…


_Ừ… - Anh cười - Vậy mình tung đồng xu đi, nếu anh thua anh sẽ giả nhóc đồng xu… - Ngưng lại vì nhóc nhìn anh với con mắt chưa thỏa mãn, anh tiếp - … và không gọi nhóc là "nhóc" nữa. - Nhóc gật gù - Còn nếu nhóc thua, nhóc phải gọi anh là "anh" và làm theo nhưng gì anh bảo. OK?


Nhóc nhìn anh một lát.


_Hứ! Được rồi! Không chấp người già! - Nhóc nguýt anh một cái dài đanh đá - Mặt số. Chú tung đi.





_Rõ rồi nhé, anh thắng. Gọi "anh" đi đấy.


Nhóc mím môi, chắc đang thầm trách "sao mình lại đồng ý chơi cái trò may rủi này chứ? Thật là…"





_Nhóc tên gì?


_Quỳnh.


_Mấy tuổi rồi?


_8.


_Chị nhóc là ai?


_Là người anh ngồi ngắm trước mộ suốt cả tiếng đồng hồ.


_ …


_ …


_ Nhóc à…








"… Lớn nhanh lên nhé…


… Thiên thần "bằng bông"…"






The end
26.06.09





Cảm ơn những ai đã đọc short fic này.

Vui lòng cho Blue chút comment được không ^^

-‘๑’-Poly ốc♥ღ♥
27-06-2009, 06:16 AM
lần này thì lấy đc my tears của tui ồi nhá , đền đi

VAbaby
27-06-2009, 07:08 AM
Truyện rất hay và cảm động. Khi đọc đoạn cuối mình không thể không khóc :(( Mình rất thích câu truyện này. Khi còn chưa muộn thì hãy yêu thương và chân thật với lòng mình để không bao giờ phải hối tiếc vì đã để lỡ hạnh phúc. Một câu truyện đáng nhớ

Blue9x
27-06-2009, 08:53 AM
* NOTE:

A... Có một chi tiết, tớ muốn sửa lại, như sau:


Mái tóc dài thoang thoáng hương cỏ dại. Đôi mắt tròn thật đáng yêu. Khuôn mặt cau có. Giọng nói khó chịu. Dắt một chiếc xe đạp màu trắng. Tay giữ chặt chiếc vòng hoa đã ngả màu ngà trên đầu.


Chắc các bạn còn nhớ chiếc vòng hoa Tuấn tặng Trang chứ?

Thế này sẽ khẳng định được rõ mối liên hệ giữa Trang và Quỳnh hơn ha ^^

Đã edit lại. Mong các bạn vẫn ủng hộ ^^



* REPLY:

@ocluoc: Đền chi được đây :D

Tặng hoa an ủi vậy nha :flower:

Ủng hộ những truyện khác của Blue nữa nha ^^



@Mưa Thu: Cảm ơn bạn đã thích câu chuyện này :bow:

Cảm ơn những lời cảm nhận cả bạn về fic, mình thật sự rất thích.

Khi người ta càng lớn, cách nhìn về cuộc sống sẽ đổi khác, đa màu sắc hơn. Không phải lúc nào màu hông cũng là màu đẹp nhất, đúng không?

Tình yêu, cuộc sống và cả con người, lúc nào cũng phải bước.

Bước tới, bước lui, bước sang ngang, bước chéo... Cánh cửa này khép, cánh cửa khác sẽ mở thôi...



@VAbaby: Cảm ơn bạn vì đã thích câu chuyện này :bow:

Sống là đừng để mình hối tiếc :)






* ESPECIALLY TO "YOU":

Những câu trả lời trên kia cũng là điều mình muốn giành cho một người bạn của mình, một người bạn rất thân thiết và quan trọng.

Lúc đầu viết không hề chủ đích, nhưng từ chuyện "hôm qua" mới có những ý nghĩ này.

"You" thích màu hồng, nhưng cuộc sống không như những gì "you" thích.

Thế nhưng cũng không phải là một màu đen như những gì "you" đang nghĩ.


một cánh cửa đã khép lại và một cánh cửa khác được mở ra


(Mưa Thu)

"Me" và những "người khác" luôn bên cạnh "you". Hãy kiên cường lên nhé.





Rồi một ngày...

... cánh cửa sẽ mở...








...

annikudo
27-06-2009, 09:39 PM
I love mama
mama oh! my Idol
Tình hình là con đọc bản này phần trên là hôm qua lên check mail nhưng hôm nay mới bik mama có post lại
Con thik cái kết này hơn
một cánh cửa đã khép lại và một cánh cửa khác được mở ra


(Mưa Thu)

Con thik câu này !

UsA lEmOn
27-06-2009, 10:16 PM
Lần đầu tiên, đọc 1 cái kết buồn mà lại cảm thấy mãn nguyện [mình vốn chỉ iêu n~ cái kết happy ^^], có lẽ vì nó chưa hẳn là "buồn" :)
cho dù thế nào vẫn rất thik và ngưỡng mộ T & T , 1 couple rất dễ thương....nhưng...thôi, kết cục vẫn là kết cục, quệt nước mắt và chấp nhận vậy ^^

thx Blue [bắt đầu hum mộ zồi đếy, hehe], đợi và ủng hộ típ những fic khác kủa Blue nha :X

kOn_Sau_hAm_nGu :-*
30-06-2009, 10:24 AM
vốn dĩ khi đọc truyện này ngay từ chap 1 sâu đã biết đây là 1 cái kết buồn ( chắc mọi người ai cũng đoán đc ^^ )
sâu cũng lưỡng lự lắm ,vì ko muốn sẽ khóc nữa.......nhưng từng lời văn của bạn làm sâu cứ thế kéo xuống và đọc tiếp
àh,sâu thích những câu nói in nghiêng được xen vào từng đoạn của truyện.... nó giống như những lời tâm sự thật lòng của Tuấn....lúc đọc mấy dòng đó tự dưng sâu lại nghĩ ra cái kết có khi nào Tuấn và Trang sẽ bên nhau mãi mãi trên thiên đàng luôn ko nhỉ =))
cho tới lúc cận kề với cái chết Trang vẫn bướng đòi chơi thảy đồng xu vì Trang biết nó là thứ gắn kết 2 người lại với nhau....
cái kết này cũng làm mình mãn nguyện nữa,ko bực mình như trong mấy bộ phim hàn quốc =)) ( mặc dù ít coi nhưng lần nào coi tới khúc cuối nhân vật chính sẽ chết cũng cầm con mèo bằng bông quăng vô tivi =)) )
này Blue,trả nước mắt cho sâu....trả đây....hehe....^^
chờ những fic mới của Blue nhé >.<
:-*

Blue9x
01-07-2009, 06:56 AM
@annikudo: ^^

Cảm ơn honey.


@UsA lEmOn: Tớ cũng chỉ thích happy ending thôi, nên Đồng xu là fic đâu tiên mà tớ từng viết có người chết, đặc biệt là là nhân vật chính. Tuy biết là chẳng bao giờ tránh được những chuyện buồn và đáng tiếc, nhưng sâu trong tiềm thức vẫn luôn cầu mong những sự tốt đẹp sẽ xảy ra hơn là những điều không may ^^

Cảm ơn bạn nhiều vì đã ủng hộ Blue như vậy ^^


@Mưa Thu: Cảm ơn Mưa Thu một lần nữa, tớ là tớ khoái được khen lắm á :5: (nhưng cũng không ngại bị chê ^^)

Rất sẵn lòng thôi. Thậm chí tớ còn thấy may mắn khi được (các) bạn biên tập cho chuyên mục Nghe truyện online.

Nhưng tớ có một yêu cầu nho nhỏ: người dẫn truyện là giọng nam nhé (giọng Bắc thì càng tốt). Không phiền (các) bạn chứ?


@kOn_Sau_hAm_nGu :-*: Cảm ơn bạn vì đã thích truyện, mình rất vui đấy ^^

Blue cũng có quan niệm, hai người yêu nhau mà đến được với nhau là một cái kết hạnh phúc nhất. Nhưng "cái chết" nhiều quá thì... Nói thật là Blue không mong.

Thế nên hướng "họ" ở bên nhau theo một cách khác, ha ^^

Không biết đền gì cho nước mắt bạn sâu, Blue cũng tặng bạn hoa an ủi nè :flower:

Yeah, ủng hộ những fic mới (và cũ nữa thì càng tốt) của Blue nhé ^^

Cảm ơn.

gooddythin_nd1996
01-07-2009, 11:50 AM
Blue à, truyện có kết thúc buồn quá, sao người yêu nhau lại ko đến được với nhau nhỉ :(. Quỳnh chắc là em gái của Trang chăng, tội nghiệp cho Tuấn quá, suốt 8 năm rồi mà vẫn chưa quên được Trang :D

Blue9x
03-07-2009, 10:20 PM
@Mưa Thu: Oh, nếu khó khăn cho các bạn thì... ^^ Tùy mọi người sắp xếp và biên tập vậy ^^

Thực tế thì những chữ in nghiêng trong câu chuyện đích thị là của Tuấn. Nhưng còn lại, có phần của Tuấn, có phần của Trang đó ^^

Mà của Tuấn nhiều hơn :)



@gooddythin_nd1996: Uhm, Quỳnh là em gái của Trang, thực chất là em gái nuôi. Còn về phần Tuấn, Blue nghĩ cho đến hết cuộc đời, cậu ấy cũng không quên được Trang đâu. Không ai có thể so bì với người đã chết ^^

Blue nghĩ vậy.

-‘๑’-Poly ốc♥ღ♥
03-07-2009, 11:00 PM
tui thì lúc nào chẳng ủng hộ pà [ nói đại cchứ thật tình ko bik trai hay gái :D] lo vik MMTHĐ đi