thichduthu
10-06-2009, 08:01 PM
Như thế nào là Bình Yên ?
mình cũng chưa biết nữa...
Có một câu chuyện kể rằng : Một vị vua treo một giải thưởng cho nghệ sĩ nào vẽ được một bức tranh đẹp nhất về "sự bình yên". Nhiều họa sĩ đã cố công. Nhà vua ngắm tất cả các bức tranh nhưng chỉ thích có hai bức tranh và ông phải chọn lấy một. Một bức tranh vẽ hồ nước yên ả. Mặt hồ là tấm gương tuyệt mỹ bởi vì có những ngọn núi cao chót vót bao quanh. Bên trên là bầu trời xanh với những đám mây trắng mịn màng. Tất cả những ai ngắm bức tranh này đều cho rằng đây là một bức tranh bình yên thật toàn hảo . Bức tranh kia cũng có những ngọn núi, nhưng những ngọn núi này trần trụi và lởm chởm đá. Ở bên trên là bầu trời giận dữ đổ mưa như trút kèm theo sấm chớp. Đổ xuống bên vách núi là dòng thác nổi bọt trắng xoá. Bức tranh này trông thật chẳng bình yên chút nào. Nhưng khi nhà vua ngắm nhìn, ông thấy đằng sau dòng thác là một bụi cây nhỏ mọc lên từ khe nứt của một tảng đá. Trong bụi cây một con chim mẹ đang xây tổ. Ở đó, giữa dòng thác trút xuống một cách giận dữ, con chim mẹ đang an nhiên đậu trên tổ của mình? Bình yên thật sự. "Ta chấm bức tranh này !" Nhà vua công bố: "Sự bình yên không có nghĩa là một nơi không có tiếng ồn ào, không khó khăn, không cực nhọc. Bình yên có nghĩa là ngay chính khi đang ở trong phong ba bão táp người ta vẫn cảm thấy sự yên tĩnh trong tâm hồn mình ". Đó mới chính là ý nghĩa thật sự của sự bình yên.
Và : Một hôm nào đó, em cảm thấy buồn chán. Bạn bè lạnh nhạt, bị ba mẹ la mắng, giận nhau với "người ta"... Trong 1 giây, dường như bình yên đã rời bỏ em đi thật xa. Thế là em tự nhủ, mình phải đi tìm bình yên... Em đi thơ thẩn mãi, mới sực nhớ ra là mình chưa biết hình dạng của bình yên như thế nào,làm sao có thể tìm ra nó. Em dừng lại ngồi nghĩ ở 1 băng ghế đá. Bỗng có thằng bé đánh giày nhìn em lom lom. Một thoáng nghi ngờ, nhưng cuối cùng em quyết định cười với nó. Nó cũng toét miệng cười, chùi tay vào áo:"Vậy mà tôi tưởng chị bị trúng gió..." Nụ cười thật thà.
Em,lại đi.
Có thể trên chuyến xe bus đông đúc này em sẽ tìm được bình yên. Một bà cụ già chậm chạp bước lên.Sau 1 tíc tắc ngần ngừ, em đứng lên nhường chỗ. Bà cụ ngồi xuống ghế, nắm tay em cười móm mém:"Cảm ơn con nghe !!! Con cái nhà ai mà dễ thương quá chừng !" Nụ cười rất hiền. A. Thì ra bình yên nghịch ngợm lắm. Khi thì nó nấp trong chú bé đánh giày, khi thì ra lại nấp trong bà cụ già trên xe bus hôm nay. Em biết rồi ! Em sẽ trở về nhà, gọi điệncho bạn bè, xin lỗi ba mẹ, chủ động làm hòa với "người ta"... Cuộc sống dịu dàng biết bao, khi những người không quen biết còn mang đến bình yên cho nhau , huống chi là những người ta thương yêu nhất. Và biết đâu đấy, hôm nay ,chú bé đánh giày cũng vỡ lẽ ra một điều, bình yên là cô gái đã mỉm cười với nó. Bà cụ già nghĩ rằng,bình yên là cô bé xinh xắn trên xe bus đã vội vàng đứng lên nhường chỗ cho bà.
Người và người, hãy là bình yên của nhau,nhé bạn !!!
Vậy thế thui cuộc sống rất cần Sự Bình Yên để có thể cân băng đc cuộc sống.
mình cũng chưa biết nữa...
Có một câu chuyện kể rằng : Một vị vua treo một giải thưởng cho nghệ sĩ nào vẽ được một bức tranh đẹp nhất về "sự bình yên". Nhiều họa sĩ đã cố công. Nhà vua ngắm tất cả các bức tranh nhưng chỉ thích có hai bức tranh và ông phải chọn lấy một. Một bức tranh vẽ hồ nước yên ả. Mặt hồ là tấm gương tuyệt mỹ bởi vì có những ngọn núi cao chót vót bao quanh. Bên trên là bầu trời xanh với những đám mây trắng mịn màng. Tất cả những ai ngắm bức tranh này đều cho rằng đây là một bức tranh bình yên thật toàn hảo . Bức tranh kia cũng có những ngọn núi, nhưng những ngọn núi này trần trụi và lởm chởm đá. Ở bên trên là bầu trời giận dữ đổ mưa như trút kèm theo sấm chớp. Đổ xuống bên vách núi là dòng thác nổi bọt trắng xoá. Bức tranh này trông thật chẳng bình yên chút nào. Nhưng khi nhà vua ngắm nhìn, ông thấy đằng sau dòng thác là một bụi cây nhỏ mọc lên từ khe nứt của một tảng đá. Trong bụi cây một con chim mẹ đang xây tổ. Ở đó, giữa dòng thác trút xuống một cách giận dữ, con chim mẹ đang an nhiên đậu trên tổ của mình? Bình yên thật sự. "Ta chấm bức tranh này !" Nhà vua công bố: "Sự bình yên không có nghĩa là một nơi không có tiếng ồn ào, không khó khăn, không cực nhọc. Bình yên có nghĩa là ngay chính khi đang ở trong phong ba bão táp người ta vẫn cảm thấy sự yên tĩnh trong tâm hồn mình ". Đó mới chính là ý nghĩa thật sự của sự bình yên.
Và : Một hôm nào đó, em cảm thấy buồn chán. Bạn bè lạnh nhạt, bị ba mẹ la mắng, giận nhau với "người ta"... Trong 1 giây, dường như bình yên đã rời bỏ em đi thật xa. Thế là em tự nhủ, mình phải đi tìm bình yên... Em đi thơ thẩn mãi, mới sực nhớ ra là mình chưa biết hình dạng của bình yên như thế nào,làm sao có thể tìm ra nó. Em dừng lại ngồi nghĩ ở 1 băng ghế đá. Bỗng có thằng bé đánh giày nhìn em lom lom. Một thoáng nghi ngờ, nhưng cuối cùng em quyết định cười với nó. Nó cũng toét miệng cười, chùi tay vào áo:"Vậy mà tôi tưởng chị bị trúng gió..." Nụ cười thật thà.
Em,lại đi.
Có thể trên chuyến xe bus đông đúc này em sẽ tìm được bình yên. Một bà cụ già chậm chạp bước lên.Sau 1 tíc tắc ngần ngừ, em đứng lên nhường chỗ. Bà cụ ngồi xuống ghế, nắm tay em cười móm mém:"Cảm ơn con nghe !!! Con cái nhà ai mà dễ thương quá chừng !" Nụ cười rất hiền. A. Thì ra bình yên nghịch ngợm lắm. Khi thì nó nấp trong chú bé đánh giày, khi thì ra lại nấp trong bà cụ già trên xe bus hôm nay. Em biết rồi ! Em sẽ trở về nhà, gọi điệncho bạn bè, xin lỗi ba mẹ, chủ động làm hòa với "người ta"... Cuộc sống dịu dàng biết bao, khi những người không quen biết còn mang đến bình yên cho nhau , huống chi là những người ta thương yêu nhất. Và biết đâu đấy, hôm nay ,chú bé đánh giày cũng vỡ lẽ ra một điều, bình yên là cô gái đã mỉm cười với nó. Bà cụ già nghĩ rằng,bình yên là cô bé xinh xắn trên xe bus đã vội vàng đứng lên nhường chỗ cho bà.
Người và người, hãy là bình yên của nhau,nhé bạn !!!
Vậy thế thui cuộc sống rất cần Sự Bình Yên để có thể cân băng đc cuộc sống.