*firefly
29-05-2009, 07:53 PM
Em không thể đòi hỏi một người 19 tuổi vươn tầm lên thành một kẻ 25 để rồi dắt em đi qua thênh thang tuổi
Em không thể đòi hỏi một người đầy hoài bão vào mơ ước phải đợi chờ em ,để biến thời gian của người ấy thành vô nghĩa
Em không thể đòi hỏi một người trẻ tuổi quên đi bản thân mình bồng bột để mà chững chạc và bao dung
Em không thể đòi hỏi một người đầy thông minh quên đi niềm kiêu hãnh để mà sống bình dị với em những ngày
và như thế
bọn mình bước đi qua nhau
...
Ngày , tháng , năm
Dạo này em sống hiền ngoan và lặng lẽ. Có quá nhiều việc để lo âu nên em quên hết những nỗi buồn của em mà người mang lại, những day dứt của người mà em gây ra
...
Ngày, tháng , năm
Em - bước ra từ góc tối - đem tất cả sự kiêu ngạo và vơ vét hết những can đảm còn sót lại trong mình - đi đến bữa tiệc của những ánh đèn chiếu thẳng ,soi mói
...
Ngày, tháng , năm
Em nhận lời hẹn 2 tháng sau gặp lại của người ,để rồi làm cho cả 2 đứa đều buồn
...
Ngày, tháng , năm
Em cố bịa đặt ra một cái lí do để được yên thân trong cái góc-vuông-trái-đất của riêng mình ,để bạn bè mặc xác em yên thân mà không cố tìm cách kéo em ra ngoài nữa
...
Ngày, tháng , năm
Em gầy yếu và u tối. Trong đáy của đêm hiểu sâu sắc sự sát thương của lời nói. Và nỗi đau khi đến một chừng mực nào rồi, nước mắt cũng sẽ không rơi nữa
...
Ngày, tháng , năm
Em tự hỏi rằng bọn mình quên nhau chưa. Em phủ định người như một sự vô nghĩa. Một kẻ đã nói với em những lời như thế thì ko xứng đáng được chiếm lấy bất cứ phút giây nào trong tâm tư của em. Thế nhưng một người đã vì em mà rất đau - thì sao
...
Ngày, tháng , năm
Em băn khoăn không biết liệu bọn mình có nên gặp lại. Người vẫn còn nợ em một vài, có nên thẳng thắn và sòng phẳng với nhau luôn? Sau này sẽ chẳng còn mối liên hệ nào nữa về nhau để mà day dứt
...
Ngày, tháng , năm
Em cũ kĩ soi mình trong chiếc gương cũ kĩ. Bao nhiêu năm có trôi qua thì hãy cứ trôi qua thôi, em ở lại , điềm nhiên,ngốc nghếch và vẫn nhạy cảm như xưa , sự vô tâm chạm khẽ thôi cũng trầm buồn rồi lặng lẽ thu mình trong góc khuất
...
Ngày, tháng , năm
Em không lẩn tránh nỗi nhớ của mình cũng như không tránh người , thấy chuyện của bọn mình thực ra cũng đơn giản thôi. Vẫn còn buồn một chút , nhưng mà kể từ ngày hôm nay sẽ khác
Ngày,
tháng,
năm...
Em không thể đòi hỏi một người đầy hoài bão vào mơ ước phải đợi chờ em ,để biến thời gian của người ấy thành vô nghĩa
Em không thể đòi hỏi một người trẻ tuổi quên đi bản thân mình bồng bột để mà chững chạc và bao dung
Em không thể đòi hỏi một người đầy thông minh quên đi niềm kiêu hãnh để mà sống bình dị với em những ngày
và như thế
bọn mình bước đi qua nhau
...
Ngày , tháng , năm
Dạo này em sống hiền ngoan và lặng lẽ. Có quá nhiều việc để lo âu nên em quên hết những nỗi buồn của em mà người mang lại, những day dứt của người mà em gây ra
...
Ngày, tháng , năm
Em - bước ra từ góc tối - đem tất cả sự kiêu ngạo và vơ vét hết những can đảm còn sót lại trong mình - đi đến bữa tiệc của những ánh đèn chiếu thẳng ,soi mói
...
Ngày, tháng , năm
Em nhận lời hẹn 2 tháng sau gặp lại của người ,để rồi làm cho cả 2 đứa đều buồn
...
Ngày, tháng , năm
Em cố bịa đặt ra một cái lí do để được yên thân trong cái góc-vuông-trái-đất của riêng mình ,để bạn bè mặc xác em yên thân mà không cố tìm cách kéo em ra ngoài nữa
...
Ngày, tháng , năm
Em gầy yếu và u tối. Trong đáy của đêm hiểu sâu sắc sự sát thương của lời nói. Và nỗi đau khi đến một chừng mực nào rồi, nước mắt cũng sẽ không rơi nữa
...
Ngày, tháng , năm
Em tự hỏi rằng bọn mình quên nhau chưa. Em phủ định người như một sự vô nghĩa. Một kẻ đã nói với em những lời như thế thì ko xứng đáng được chiếm lấy bất cứ phút giây nào trong tâm tư của em. Thế nhưng một người đã vì em mà rất đau - thì sao
...
Ngày, tháng , năm
Em băn khoăn không biết liệu bọn mình có nên gặp lại. Người vẫn còn nợ em một vài, có nên thẳng thắn và sòng phẳng với nhau luôn? Sau này sẽ chẳng còn mối liên hệ nào nữa về nhau để mà day dứt
...
Ngày, tháng , năm
Em cũ kĩ soi mình trong chiếc gương cũ kĩ. Bao nhiêu năm có trôi qua thì hãy cứ trôi qua thôi, em ở lại , điềm nhiên,ngốc nghếch và vẫn nhạy cảm như xưa , sự vô tâm chạm khẽ thôi cũng trầm buồn rồi lặng lẽ thu mình trong góc khuất
...
Ngày, tháng , năm
Em không lẩn tránh nỗi nhớ của mình cũng như không tránh người , thấy chuyện của bọn mình thực ra cũng đơn giản thôi. Vẫn còn buồn một chút , nhưng mà kể từ ngày hôm nay sẽ khác
Ngày,
tháng,
năm...