DarkQueen_15
11-05-2009, 11:46 PM
Fic’s name: Vương miện tình yêu
Author: Dark Queen
Genres: Historical , shoujo , romance
Rating : 13+
Status : On going
Summary : chuyển thể từ tác phẩm truyện tranh cùng tên của tác giả Selena Lin, tuy nhiên, ở fic này, tôi sẽ đi sâu vào tâm lí nhân vật hơn …
_____________________
Giới thiệu nhân vật:
_ Quan Vũ Phán: con gái của Quan Đại Thần trong triều. Do cha bị bức hại, uất ức qua đời nên cô ở với mẹ trong Vương phủ Hà Nam. Cô có hôn ước với thế tử phủ Hà Nam từ nhỏ…
_Triệu Vân Khiên : thế tử vương phủ Hà Nam – cao ráo , đẹp trai, thông minh (khen có quá lời không nhỉ?) là vị hôn phu của Quan Vũ Phán…
_Triệu Tất : là cửu hoàng tử, đồng thời cũng là anh họ và bạn học từ thuở bé của Vân Khiên
Cùng một số nhân vật phụ như:
_Khâu Phù: em họ xa của Vân Khiên
_Triệu Hinh : muội muội của Vân Khiên
_Ánh Nguyệt : công chúa - muội muội của Triệu Tất
_Quan phu nhân: mẹ Vũ Phán
_Vương gia, vương phi: bố mẹ Vân Khiên
______________________________________
CHƯƠNG 1: Gặp gỡ
Part 1:
Thời Bắc Thống , vương phủ Hà Nam - Tây Kinh…
_Thiếu gia, làm ơn dừng lại, đừng nghịch nữa. Nếu không nô tỳ sẽ bị trách tội mất !!...
_Haha ! Ta không dừng đấy, có giỏi thì ngươi đến bắt ta đi !...
Ở giữa vườn hiện giờ đang có một cậu bé con ước chừng 7,8 tuổi đang chơi đùa, theo sau cậu là cô hầu gái trông chừng có vẻ mệt mỏi lắm rồi…
_Đấy! Ngươi có bắt được ta đâu, thế mà lại bảo ta dừng lại! Đúng là… - Cậu bé thả mình xuống bãi cỏ sau khi đã thấm mệt
_Thiếu gia thứ lỗi! Nô tỳ biết tội rồi! – Cô hầu gái cuối cùng cũng đã theo kịp cậu chủ của mình
Cậu chủ nhỏ nằm thẳng người trên bãi cỏ, đưa mắt nhìn bầu trời xanh. Biết bao lâu nay cậu sống trong cảnh nhung lụa của vương phủ, chẳng thiếu thứ gì. Cuộc sống quá đầy đủ nhiều lúc cậu đâm chán. Dõi theo cánh chim bay, cậu ước gì mình là cánh chim ấy, được thoả sức tung hoành, thoát khỏi cuộc sống tù túng….
Miên man với nhiều suy nghĩ, cậu giật cả mình khi nghe giọng nói sau lưng:
_Vân Khiên, vào thư phòng với ta! Ta có chuyện muốn nói với con!
Những người hầu gái xung quanh lễ phép cúi đầu trước người vừa xuất hiện. Ông ấy có được vẻ đĩnh đạc, uy nghi, và trên người ông ấy lại toát ra một phong thái khiến người khác phải nể sợ – phong thái của một bậc vương giả…
_ Vâng! Thưa cha!! - cậu chủ trẻ cúi đầu phục tùng
Cậu tên là Triệu Vân Khiên, thế tử của vương phủ Hà Nam và người mà cậu đang lẽo đẽo theo sau là cha cậu - Triệu vương gia…
___
Thư phòng…
_Vân Khiên à, cha tặng con thứ này…- Vương gia cất tiếng, vừa đưa tay lấy một vật dúi vào tay Vân Khiên
_Gì vậy cha?!... Ngọc bội à?! – Vân Khiên ngạc nhiên khi thấy một mảnh ngọc long phụng trên tay mình.
_Hãy nhớ! Mảnh ngọc này lúc nào con cũng phải mang theo bên mình, ngọc phải thành đôi, bởi thế con không được đánh mất nó. Biết chứ?!
_Vâng! Nhưng cha ơi,cái này để làm gì? - Cậu bé ngạc nhiên hỏi
_Đừng hỏi, cứ nghe lời cha, giữ nó cho kĩ. Đến một ngày nào đó thích hợp, ta sẽ nói ta con biết…
………………………….
Từ cái ngày tiểu thế tử nhận được miếng ngọc “long” đến nay đã hơn 10 năm. Biết bao nhiêu mùa thu qua đi, bao nhiêu lần lá vàng rơi rụng, cậu đã trở thành một thanh niên tuấn tú, cao ráo. Đồng thời cùng với trí thông minh tuyệt đỉnh, cậu đã trở thành đích ngắm của nhiều cô gái (kể cả hầu gái trong phủ), tiêu biểu là…
_Ca ca!! (ca ca là cách gọi anh trai)
_Biểu ca!! (biểu ca là cách xưng hô gọi anh họ)
_Ôi trời ơi! Thật là không lúc nào yên được với các cô. Làm phiền ta quá đi!!
Sáng nay, một buổi sáng đẹp trời – như mọi ngày, Vân Khiên dậy sớm vào thư phòng đọc sách. Phủ vương gia của cậu đã không còn được yên tĩnh khi mà vào 3 năm trước, em họ của cậu ( thật ra là xa lắc xa lơ, đến cậu còn chưa gặp bao giờ) đến ở nhờ phủ họ Triệu. Bố cô ấy bị tước quan do tham ô, mẹ cô lâm trọng bệnh và qua đời, chỉ còn Vương gia là người thân nên anh em cô được vương gia dẫn vương phủ để sống. Vừa gặp thế tử - tức Vân Khiên, cô đã đem lòng yêu đắm đuối và đeo bám cậu đến bây giờ…
Lên tiếng gắt, cậu ngước nhìn qua Hinh nhi – muội muội cậu, và phù Nhi- biểu muội của cậu. Hai cô nương ấy sáng nào cũng thế. Mới sáng sớm mà đã qua phòng cậu quấy rầy . Thật không yên ổn tí nào…
_Ô! Biểu ca, Huynh lại đọc sách à! Huynh thông minh như thế mà tại sao bá bá cứ bắt huynh học nhiều thế nhỉ?!
_Ca ca, cha lại ra đề khó cho anh hả? Con cháu trong phủ ta do cha giáo huấn không kém gì học sinh thái học mà anh lại là người uyên bác nhất. Vậy sao cha khắt khe với huynh vậy nhỉ?!
“Lơ đẹp” hai muội muội của mình, Vân Khiên dấn bước ra cửa
_Thôi! Dù sao cũng đã khá trưa rồi! Ta qua Liêu thư trai đây. Phù nhi à! biểu ca dậy chưa thế? muội sang gọi huynh ấy dậy đi! Coi chừng huynh ấy ngủ nhiều quá cái mặt sẽ ngu đi đó ! Huynh đi trước đây, chiều nay cha kiểm tra rồi. Với lại xem chừng hôm nay Triệu Tất sẽ đến đó!
_”Triệu Tất”?! Huynh à, người ta là cửu hoàng tử đó, không được gọi thẳng tên đâu! – Hinh nhi ngạc nhiên
_Ôi! Huynh ấy nào có câu nệ chuyện đó, bọn huynh là đồng môn lại cùng lớn lên với nhau từ nhỏ nữa! – Vân Khiên quay bước đi thẳng bỏ lại hai cô gái
Còn mỗi hai người trong thư phòng, Phù nhi than thở với Hinh nhi:
_Hinh muội à, huynh ấy thật không xem huynh muội ta ra gì! Quá đáng thế!
Khâu Phù nhăn mặt, cố “rặn” ra vài giọt nước mắt trước mặt Triệu Hinh
_Hơ…ơ!! Đừng khóc. Chắc không phải thế đâu. Tỉ đừng nghĩ quá! – Hinh nhi an ủi
_Ừ cũng phải! Tỉ và huynh ấy quen nhau đã được hơn 3 năm rồi cơ mà!
_”Phù biểu tỉ.. Thôi nào…” – Hinh Nhi đổ mồ hôi nghĩ thầm – “.. lại sắp dẫn tới vấn đề đó rồi…”
_Này biểu muội! Muội có nghĩ là sau này biểu ca sẽ lấy ta làm vợ không? – Phù Nhi hớn hở
_ “ Biết ngay mà… lại thế” – nghĩ thầm
_ Ơ!! Có thể lắm, cha muội rất thương tỉ. Vả lại trong thành chỉ có tỉ hay lui tới đây, tỉ lại xinh đẹp như vậy!! – Hinh nhi cười cười – “… nhưng muội cảm thấy ca ca không thích tỉ…” - lời thật lòng mà không dám nói
_Muội nói phải! Ai bảo tỉ là con gái của muội muội của dì của biểu muội của cô của biểu tỷ của vương phi. Là biểu muội của cô của biểu tỉ của mẹ muội… Ôi trời ơi… Phức tạp quá !!! (hơ! Dây mơ rễ má lắm thế!!) - vừa nói, Khâu Phù vừa bước theo hướng Vân Khiên vừa đi
_ “Ờ! Thì là thế! Nhưng mà thật sự tỉ có lẽ không lấy được ca ca đâu. Huynh ấy đâu có thích tỉ”. Nhưng mà chẳng lẽ mình nói thẳng ra thế, tỉ ấy giận mình chết. Thôi nể tình tỉ muội, mình sẽ giữ kín lời này, xem như an ủi biểu tỉ. Ủa?! Mà sao quan hệ xa dữ nhở??!! – Hinh nhi lẩm bẩm
_ Hinh biểu muội! Nhanh lên! – Phù Nhi với gọi ở ngoài sân
_À ừ! muội ra ngay!!
Author: Dark Queen
Genres: Historical , shoujo , romance
Rating : 13+
Status : On going
Summary : chuyển thể từ tác phẩm truyện tranh cùng tên của tác giả Selena Lin, tuy nhiên, ở fic này, tôi sẽ đi sâu vào tâm lí nhân vật hơn …
_____________________
Giới thiệu nhân vật:
_ Quan Vũ Phán: con gái của Quan Đại Thần trong triều. Do cha bị bức hại, uất ức qua đời nên cô ở với mẹ trong Vương phủ Hà Nam. Cô có hôn ước với thế tử phủ Hà Nam từ nhỏ…
_Triệu Vân Khiên : thế tử vương phủ Hà Nam – cao ráo , đẹp trai, thông minh (khen có quá lời không nhỉ?) là vị hôn phu của Quan Vũ Phán…
_Triệu Tất : là cửu hoàng tử, đồng thời cũng là anh họ và bạn học từ thuở bé của Vân Khiên
Cùng một số nhân vật phụ như:
_Khâu Phù: em họ xa của Vân Khiên
_Triệu Hinh : muội muội của Vân Khiên
_Ánh Nguyệt : công chúa - muội muội của Triệu Tất
_Quan phu nhân: mẹ Vũ Phán
_Vương gia, vương phi: bố mẹ Vân Khiên
______________________________________
CHƯƠNG 1: Gặp gỡ
Part 1:
Thời Bắc Thống , vương phủ Hà Nam - Tây Kinh…
_Thiếu gia, làm ơn dừng lại, đừng nghịch nữa. Nếu không nô tỳ sẽ bị trách tội mất !!...
_Haha ! Ta không dừng đấy, có giỏi thì ngươi đến bắt ta đi !...
Ở giữa vườn hiện giờ đang có một cậu bé con ước chừng 7,8 tuổi đang chơi đùa, theo sau cậu là cô hầu gái trông chừng có vẻ mệt mỏi lắm rồi…
_Đấy! Ngươi có bắt được ta đâu, thế mà lại bảo ta dừng lại! Đúng là… - Cậu bé thả mình xuống bãi cỏ sau khi đã thấm mệt
_Thiếu gia thứ lỗi! Nô tỳ biết tội rồi! – Cô hầu gái cuối cùng cũng đã theo kịp cậu chủ của mình
Cậu chủ nhỏ nằm thẳng người trên bãi cỏ, đưa mắt nhìn bầu trời xanh. Biết bao lâu nay cậu sống trong cảnh nhung lụa của vương phủ, chẳng thiếu thứ gì. Cuộc sống quá đầy đủ nhiều lúc cậu đâm chán. Dõi theo cánh chim bay, cậu ước gì mình là cánh chim ấy, được thoả sức tung hoành, thoát khỏi cuộc sống tù túng….
Miên man với nhiều suy nghĩ, cậu giật cả mình khi nghe giọng nói sau lưng:
_Vân Khiên, vào thư phòng với ta! Ta có chuyện muốn nói với con!
Những người hầu gái xung quanh lễ phép cúi đầu trước người vừa xuất hiện. Ông ấy có được vẻ đĩnh đạc, uy nghi, và trên người ông ấy lại toát ra một phong thái khiến người khác phải nể sợ – phong thái của một bậc vương giả…
_ Vâng! Thưa cha!! - cậu chủ trẻ cúi đầu phục tùng
Cậu tên là Triệu Vân Khiên, thế tử của vương phủ Hà Nam và người mà cậu đang lẽo đẽo theo sau là cha cậu - Triệu vương gia…
___
Thư phòng…
_Vân Khiên à, cha tặng con thứ này…- Vương gia cất tiếng, vừa đưa tay lấy một vật dúi vào tay Vân Khiên
_Gì vậy cha?!... Ngọc bội à?! – Vân Khiên ngạc nhiên khi thấy một mảnh ngọc long phụng trên tay mình.
_Hãy nhớ! Mảnh ngọc này lúc nào con cũng phải mang theo bên mình, ngọc phải thành đôi, bởi thế con không được đánh mất nó. Biết chứ?!
_Vâng! Nhưng cha ơi,cái này để làm gì? - Cậu bé ngạc nhiên hỏi
_Đừng hỏi, cứ nghe lời cha, giữ nó cho kĩ. Đến một ngày nào đó thích hợp, ta sẽ nói ta con biết…
………………………….
Từ cái ngày tiểu thế tử nhận được miếng ngọc “long” đến nay đã hơn 10 năm. Biết bao nhiêu mùa thu qua đi, bao nhiêu lần lá vàng rơi rụng, cậu đã trở thành một thanh niên tuấn tú, cao ráo. Đồng thời cùng với trí thông minh tuyệt đỉnh, cậu đã trở thành đích ngắm của nhiều cô gái (kể cả hầu gái trong phủ), tiêu biểu là…
_Ca ca!! (ca ca là cách gọi anh trai)
_Biểu ca!! (biểu ca là cách xưng hô gọi anh họ)
_Ôi trời ơi! Thật là không lúc nào yên được với các cô. Làm phiền ta quá đi!!
Sáng nay, một buổi sáng đẹp trời – như mọi ngày, Vân Khiên dậy sớm vào thư phòng đọc sách. Phủ vương gia của cậu đã không còn được yên tĩnh khi mà vào 3 năm trước, em họ của cậu ( thật ra là xa lắc xa lơ, đến cậu còn chưa gặp bao giờ) đến ở nhờ phủ họ Triệu. Bố cô ấy bị tước quan do tham ô, mẹ cô lâm trọng bệnh và qua đời, chỉ còn Vương gia là người thân nên anh em cô được vương gia dẫn vương phủ để sống. Vừa gặp thế tử - tức Vân Khiên, cô đã đem lòng yêu đắm đuối và đeo bám cậu đến bây giờ…
Lên tiếng gắt, cậu ngước nhìn qua Hinh nhi – muội muội cậu, và phù Nhi- biểu muội của cậu. Hai cô nương ấy sáng nào cũng thế. Mới sáng sớm mà đã qua phòng cậu quấy rầy . Thật không yên ổn tí nào…
_Ô! Biểu ca, Huynh lại đọc sách à! Huynh thông minh như thế mà tại sao bá bá cứ bắt huynh học nhiều thế nhỉ?!
_Ca ca, cha lại ra đề khó cho anh hả? Con cháu trong phủ ta do cha giáo huấn không kém gì học sinh thái học mà anh lại là người uyên bác nhất. Vậy sao cha khắt khe với huynh vậy nhỉ?!
“Lơ đẹp” hai muội muội của mình, Vân Khiên dấn bước ra cửa
_Thôi! Dù sao cũng đã khá trưa rồi! Ta qua Liêu thư trai đây. Phù nhi à! biểu ca dậy chưa thế? muội sang gọi huynh ấy dậy đi! Coi chừng huynh ấy ngủ nhiều quá cái mặt sẽ ngu đi đó ! Huynh đi trước đây, chiều nay cha kiểm tra rồi. Với lại xem chừng hôm nay Triệu Tất sẽ đến đó!
_”Triệu Tất”?! Huynh à, người ta là cửu hoàng tử đó, không được gọi thẳng tên đâu! – Hinh nhi ngạc nhiên
_Ôi! Huynh ấy nào có câu nệ chuyện đó, bọn huynh là đồng môn lại cùng lớn lên với nhau từ nhỏ nữa! – Vân Khiên quay bước đi thẳng bỏ lại hai cô gái
Còn mỗi hai người trong thư phòng, Phù nhi than thở với Hinh nhi:
_Hinh muội à, huynh ấy thật không xem huynh muội ta ra gì! Quá đáng thế!
Khâu Phù nhăn mặt, cố “rặn” ra vài giọt nước mắt trước mặt Triệu Hinh
_Hơ…ơ!! Đừng khóc. Chắc không phải thế đâu. Tỉ đừng nghĩ quá! – Hinh nhi an ủi
_Ừ cũng phải! Tỉ và huynh ấy quen nhau đã được hơn 3 năm rồi cơ mà!
_”Phù biểu tỉ.. Thôi nào…” – Hinh Nhi đổ mồ hôi nghĩ thầm – “.. lại sắp dẫn tới vấn đề đó rồi…”
_Này biểu muội! Muội có nghĩ là sau này biểu ca sẽ lấy ta làm vợ không? – Phù Nhi hớn hở
_ “ Biết ngay mà… lại thế” – nghĩ thầm
_ Ơ!! Có thể lắm, cha muội rất thương tỉ. Vả lại trong thành chỉ có tỉ hay lui tới đây, tỉ lại xinh đẹp như vậy!! – Hinh nhi cười cười – “… nhưng muội cảm thấy ca ca không thích tỉ…” - lời thật lòng mà không dám nói
_Muội nói phải! Ai bảo tỉ là con gái của muội muội của dì của biểu muội của cô của biểu tỷ của vương phi. Là biểu muội của cô của biểu tỉ của mẹ muội… Ôi trời ơi… Phức tạp quá !!! (hơ! Dây mơ rễ má lắm thế!!) - vừa nói, Khâu Phù vừa bước theo hướng Vân Khiên vừa đi
_ “Ờ! Thì là thế! Nhưng mà thật sự tỉ có lẽ không lấy được ca ca đâu. Huynh ấy đâu có thích tỉ”. Nhưng mà chẳng lẽ mình nói thẳng ra thế, tỉ ấy giận mình chết. Thôi nể tình tỉ muội, mình sẽ giữ kín lời này, xem như an ủi biểu tỉ. Ủa?! Mà sao quan hệ xa dữ nhở??!! – Hinh nhi lẩm bẩm
_ Hinh biểu muội! Nhanh lên! – Phù Nhi với gọi ở ngoài sân
_À ừ! muội ra ngay!!