người lạ
10-05-2009, 02:05 AM
TÔI ĐANG CHỜ ĐỢI GÌ?
hình như hôm qua là một ngày của sự chờ đợi...Ngay từ sáng, tôi đợi chị Linh sang chơi, đến chiều, tôi đợi sửa kính và phải đợi rất lâu mới lấy được ảnh để mai nộp ! Đôi khi, tôi rất thích sự chờ đợi, cảm giác rất hay khi đợi một người và sẽ càng hay khi biết có ai đó đang đợi mình, nhưng thường là tôi không để cho ai có cơ hội chờ mình, tôi không có thói quen đến muộn...Nhưng không phải như buổi chiều hôm qua, thời gian chết không xứng đáng !
đầu tiên, ngồi trong cửa hàng kính nhìn ra đường. Nắng. Loang loáng. Và nhanh. Tôi tự hỏi những con người đang lao đi loang loáng ấy sẽ đi về đâu ? hàng bao nhiêu mục đích, bao nhiêu suy nghĩ đính theo vận tốc của họ, nhưng tôi biết họ luôn phải dừng lại ở một nơi nào đó, vào một lúc nào đó ! Những con người ấy - phần rất lớn trong số họ suốt cả cuộc đời này tôi sẽ không còn gặp lại hoặc thảng có gặp cũng sẽ trôi qua nhẹ bỗng, bởi cả thế giới này là một đại dương, mỗi con người là một con cá và cũng chính là một người câu cá. Là cá, họ bơi lướt qua nhau rất vô can, không vướng bận. Đôi khi đi ra đường, tôi nhìn mọi người và mọi người nhìn lại, đôi khi tôi mỉm cười với họ, chẳng biết họ có cười lại với không - tôi không kịp nhìn thấy, và chỉ thế thôi, sao mà dịu dàng và thanh bình thế ?! Chỉ lướt qua nhau và chỉ thế thôi, nhưng nếu thử va chạm nhẹ một chút xem nào ! hì, dịu dàng à ? thanh bình à ? đâu còn đâu... ít ra thì trách cứ khó chịu, hằn học một chút, lầm bầm một tý, hơn thì chửi thề hay lao vào nhau và choảng ! Không sao, không hề gì...vì có lạ gì đâu ? Ai mà chẳng cho là mình đúng và mình có quyền cư xử như thế ? Không ai chịu lắng nghe, nhao nhao lên nói, mồm mép vung lên, tay chân (đôi khi) cũng vung lên, nhất là trong thời tiết như thế này, càng dễ nóng ! Tôi thấy rất buồn (và đôi khi cười) chuyện người Việt cứ xúm xít vào bất cứ sự vụ gì lạ trên đường: một vụ tai nạn, một vụ đâm xe, một vụ đánh nhau, một... Như thể họ là khán giả của một bộ phim Cuộc Sống, dù bận rộn đến mấy, có vẻ họ chờ đợi và luôn sẵn sàng cho nó, sự vụ gì vừa xảy ra, là có ngay một rạp phim d động, xúm xít, đen đặc; dù là giữa đường phố mùa hè, giữa một trưa mùa hè... Tò mò à ? Ừ, bản năng của con người từ nguyên thủy, tò mò kích thích tìm hiểu, khám phá và phát triển, nhưng sự tò mò này tôi thấy chỉ như một sự thoả mãn cho bản thân, vô nghĩa quá chừng ! Một hai người đề nghị giúp đỡ, thế là đủ; một đám đông xúm lại để xem, thấy thừa thãi, vô nghĩa và tội nghiệp thế nào...Cuối cùng thì mọi việc lại êm xuôi, mọi người tản ra, bơi về mọi phía và lại xúm lại ở một nơi nào đó, vào một lúc nào đó ! Cuộc sống như thế đôi khi giúp đỡ nhàm chán hơn chăng ?
Người ta muốn giết thời gian trong khi chính thời gian đang lặng lẽ giết họ !
Thế còn người câu cá ? Nói ra thì thấy buồn cười, người câu cá có sự chủ động của họ, xem nào...người câu cá cũng từng và đang là một con cá ! Nói thế này dễ hiểu hơn, một con cá hoàn toàn có thể là người câu cá khi muốn, và lại trở lại là cá khi cần. Như thế nào ? Người câu cá không còn muốn vô can nữa, không còn muốn lướt qua nhau nữa, họ chủ động "câu" cho mình con cá họ muốn, và để câu được, lại là cả một quá trình, nâng cao hơn, là cả một nghệ thuật: nghệ thuật giao tiếp và nghệ thuật dao thớt ! Vì nói cho cùng, cả nghĩa đen và nghĩa bóng, câu cá là để phục vụ cho đời sống của người câu cá ! Có mục đích cả đấy !
Tôi thì chỉ nhàn rỗi ngồi trong cửa hàng nhìn cá bơi hai chiều, giờ là một hòn đá, hay một con cá, đang ngủ...Buồn cười !
cái khoảng thời gian để hoàn tất việc lấy ảnh thật là vô nghĩa, tôi có muốn lãng phí, muốn giết thời gian đâu thế mà lúc nào thời gian cũng lặng lẽ giết chúng ta như thế này ! Từ khi sinh ra, ai cũng có một lưỡi dao đặt trước ngực, rất chậm chạp, cực kỳ chậm chạp, lưỡi dao ấy cứ từ từ đâm lút sâu vào lồng ngực, tới trái tim, không đau, không cảm nhận thấy cho đến một ngày...Ai mà có thể rút lưỡi dao ấy ra? Nghìn đời, vạn năm, mãi mãi không thể và cũng không cần thiết. Tôi muốn sống lâu, mọi người muốn sống lâu nhưng tôi không muốn bất tử...Một cuộc sống kéo dài mãi mãi thật ra đôi khi lại là một cực hình dù ban đầu nó có thể vô cùng đẹp đẽ. Ai cũng có một khu vườn bí mật của riêng mình, tôi cũng thế và tôi quyết định sẽ đến ở đó vĩnh viễn một ngày xa xôi nào đó...Sự bất tử ! Xì, ích kỷ và không cần thiết !
Cả cuộc đời là một chuỗi sự chờ đợi, chắc vậy rồi ! tôi đang chờ điều gì đây ?
24.07.06
--
http://blog.360.yahoo.com/blog-FEEsybQifqUPzDNFikbUK6F.ZsO4qSs-?cq=1&p=40
hình như hôm qua là một ngày của sự chờ đợi...Ngay từ sáng, tôi đợi chị Linh sang chơi, đến chiều, tôi đợi sửa kính và phải đợi rất lâu mới lấy được ảnh để mai nộp ! Đôi khi, tôi rất thích sự chờ đợi, cảm giác rất hay khi đợi một người và sẽ càng hay khi biết có ai đó đang đợi mình, nhưng thường là tôi không để cho ai có cơ hội chờ mình, tôi không có thói quen đến muộn...Nhưng không phải như buổi chiều hôm qua, thời gian chết không xứng đáng !
đầu tiên, ngồi trong cửa hàng kính nhìn ra đường. Nắng. Loang loáng. Và nhanh. Tôi tự hỏi những con người đang lao đi loang loáng ấy sẽ đi về đâu ? hàng bao nhiêu mục đích, bao nhiêu suy nghĩ đính theo vận tốc của họ, nhưng tôi biết họ luôn phải dừng lại ở một nơi nào đó, vào một lúc nào đó ! Những con người ấy - phần rất lớn trong số họ suốt cả cuộc đời này tôi sẽ không còn gặp lại hoặc thảng có gặp cũng sẽ trôi qua nhẹ bỗng, bởi cả thế giới này là một đại dương, mỗi con người là một con cá và cũng chính là một người câu cá. Là cá, họ bơi lướt qua nhau rất vô can, không vướng bận. Đôi khi đi ra đường, tôi nhìn mọi người và mọi người nhìn lại, đôi khi tôi mỉm cười với họ, chẳng biết họ có cười lại với không - tôi không kịp nhìn thấy, và chỉ thế thôi, sao mà dịu dàng và thanh bình thế ?! Chỉ lướt qua nhau và chỉ thế thôi, nhưng nếu thử va chạm nhẹ một chút xem nào ! hì, dịu dàng à ? thanh bình à ? đâu còn đâu... ít ra thì trách cứ khó chịu, hằn học một chút, lầm bầm một tý, hơn thì chửi thề hay lao vào nhau và choảng ! Không sao, không hề gì...vì có lạ gì đâu ? Ai mà chẳng cho là mình đúng và mình có quyền cư xử như thế ? Không ai chịu lắng nghe, nhao nhao lên nói, mồm mép vung lên, tay chân (đôi khi) cũng vung lên, nhất là trong thời tiết như thế này, càng dễ nóng ! Tôi thấy rất buồn (và đôi khi cười) chuyện người Việt cứ xúm xít vào bất cứ sự vụ gì lạ trên đường: một vụ tai nạn, một vụ đâm xe, một vụ đánh nhau, một... Như thể họ là khán giả của một bộ phim Cuộc Sống, dù bận rộn đến mấy, có vẻ họ chờ đợi và luôn sẵn sàng cho nó, sự vụ gì vừa xảy ra, là có ngay một rạp phim d động, xúm xít, đen đặc; dù là giữa đường phố mùa hè, giữa một trưa mùa hè... Tò mò à ? Ừ, bản năng của con người từ nguyên thủy, tò mò kích thích tìm hiểu, khám phá và phát triển, nhưng sự tò mò này tôi thấy chỉ như một sự thoả mãn cho bản thân, vô nghĩa quá chừng ! Một hai người đề nghị giúp đỡ, thế là đủ; một đám đông xúm lại để xem, thấy thừa thãi, vô nghĩa và tội nghiệp thế nào...Cuối cùng thì mọi việc lại êm xuôi, mọi người tản ra, bơi về mọi phía và lại xúm lại ở một nơi nào đó, vào một lúc nào đó ! Cuộc sống như thế đôi khi giúp đỡ nhàm chán hơn chăng ?
Người ta muốn giết thời gian trong khi chính thời gian đang lặng lẽ giết họ !
Thế còn người câu cá ? Nói ra thì thấy buồn cười, người câu cá có sự chủ động của họ, xem nào...người câu cá cũng từng và đang là một con cá ! Nói thế này dễ hiểu hơn, một con cá hoàn toàn có thể là người câu cá khi muốn, và lại trở lại là cá khi cần. Như thế nào ? Người câu cá không còn muốn vô can nữa, không còn muốn lướt qua nhau nữa, họ chủ động "câu" cho mình con cá họ muốn, và để câu được, lại là cả một quá trình, nâng cao hơn, là cả một nghệ thuật: nghệ thuật giao tiếp và nghệ thuật dao thớt ! Vì nói cho cùng, cả nghĩa đen và nghĩa bóng, câu cá là để phục vụ cho đời sống của người câu cá ! Có mục đích cả đấy !
Tôi thì chỉ nhàn rỗi ngồi trong cửa hàng nhìn cá bơi hai chiều, giờ là một hòn đá, hay một con cá, đang ngủ...Buồn cười !
cái khoảng thời gian để hoàn tất việc lấy ảnh thật là vô nghĩa, tôi có muốn lãng phí, muốn giết thời gian đâu thế mà lúc nào thời gian cũng lặng lẽ giết chúng ta như thế này ! Từ khi sinh ra, ai cũng có một lưỡi dao đặt trước ngực, rất chậm chạp, cực kỳ chậm chạp, lưỡi dao ấy cứ từ từ đâm lút sâu vào lồng ngực, tới trái tim, không đau, không cảm nhận thấy cho đến một ngày...Ai mà có thể rút lưỡi dao ấy ra? Nghìn đời, vạn năm, mãi mãi không thể và cũng không cần thiết. Tôi muốn sống lâu, mọi người muốn sống lâu nhưng tôi không muốn bất tử...Một cuộc sống kéo dài mãi mãi thật ra đôi khi lại là một cực hình dù ban đầu nó có thể vô cùng đẹp đẽ. Ai cũng có một khu vườn bí mật của riêng mình, tôi cũng thế và tôi quyết định sẽ đến ở đó vĩnh viễn một ngày xa xôi nào đó...Sự bất tử ! Xì, ích kỷ và không cần thiết !
Cả cuộc đời là một chuỗi sự chờ đợi, chắc vậy rồi ! tôi đang chờ điều gì đây ?
24.07.06
--
http://blog.360.yahoo.com/blog-FEEsybQifqUPzDNFikbUK6F.ZsO4qSs-?cq=1&p=40