Xem đầy đủ chức năng : Tuyển tập truyện ngắn Thục Hân ( dịch )
Khăn Len
04-05-2009, 12:55 AM
Thục Hân
A
B
C
D
Đ
- Điểm A
- Đi tìm sự ấm áp
E
Ê
F
G
H
I
K
- Không ai thành công một mình
L
M
- Mình xin lỗi !
N
- Nói về người mình yêu
O
P
Q
R
S
T
- Tình bạn từ cái nhìn đầu tiên
- Tách cà phê muối
U
V
X
Y[/B]
Khăn Len
04-05-2009, 01:01 AM
http://feizl.com/upload2007/2008_05/08052803198657.jpg
Điểm A
Thật may mắn, với tôi việc học hành bao giờ cũng dễ dàng. Nên khi được bố mẹ giao “trọng trách” dạy dỗ hai đứa em sinh đôi, tôi tự tin rằng nếu tôi dạy chúng như nhau thì chúng cũng sẽ giỏi y như tôi và luôn được điểm A.
Với Amanda, cô em gái trong cặp sinh đôi, thì đúng là như vậy. Nó học rất nhanh và luôn được điểm cao. Nhưng với Eric, cậu em trai, thì tôi hiểu cuộc sống còn quá nhiều thử thách.
Tôi cố hết cách. Nào là giúp Eric làm bài mỗi tối, dẫn nó đến các câu lạc bộ thiếu nhi, mua sách và đĩa cho nó học. Nhưng dù Eric (và cả tôi) có cố đến đâu, Eric vẫn luôn chỉ nhận được điểm C, kèm theo rất nhiều thất vọng của tôi và nước mắt của Eric. Tôi trở nên thường xuyên cáu bẳn và khó chịu mỗi khi phải kèm Eric học. Có lẽ nó không có “gene học giỏi” giống như tôi và Amanda chăng?!
Năm Eric 16 tuổi, một lần khi chúng tôi đang ngồi chờ ba đi làm về thì có điện thoại. Ba tôi bị đau tim đột ngột và đã được đưa vào bệnh viện. Ba tôi là người quan trọng nhất trong cuộc sống của Eric trong suốt những năm qua. Mẹ thì bận túi bụi, còn tôi, chị của nó thì luôn có những bận bịu của riêng mình. Chỉ có ba dẫn Eric đi cắt tóc, đi ăn kem và cùng chơi bóng chày với nó. Ba là Người bạn số một của Eric
Khi chúng tôi hớt hải chạy vào bệnh viện, tôi đã lo lắng đến mức không còn để ý gì tới xung quanh. Chỉ trong một giây, tôi nhận ra rằng Eric không còn đi bên cạnh tôi. Khắp hành lang bệnh viện toàn những người lạ. Rất nhiều người già, họ chống gậy hoặc ngồi trên xe lăn. Nhưng không thấy Eric đâu cả. Chưa bao giờ tôi giận Eric như thế. Đây không phải là lúc gia đình tôi có thời gian để đi tìm nó, hoặc quan tâm đến nó nhiều như bình thường!
Tôi chạy lộn lại hành lang để tìm Eric. Ngay chỗ cầu thang, tôi thấy Eric đang lăng xăng. Chưa kịp gọi Eric, tôi thấy nó cúi xuống bên cạnh một cô y tá đang cố gắng dìu hai bệnh nhân già.
- Em giúp chị được không? - Eric nói với cô y tá, trong khi đỡ tay một trong hai bệnh nhân, và trong khi cô y tá còn chưa kịp trả lời, Eric nói tiếp - Ba em luôn giúp em đi từng bước khi em còn bé. Em nghĩ ba sẽ vui khi biết em có thể giúp một người khác bước đi.
Kể từ khoảnh khắc đó, tôi biết tôi sẽ không bao giờ trách móc Eric vì những điểm kém ở trường nữa. Tôi sẽ không bao giờ kỳ vọng nó phải thay đổi theo ý tôi nữa, bởi vì con người mà tôi đang nhìn thấy tốt hơn rất nhiều so với con người mà tôi vẫn muốn nó trở thành. Không cuốn sách nào dạy Eric làm điều mà nó đang làm. Và không có thang điểm nào để chấm.
Bây giờ Eric đã 20 tuổi. Điểm số của nó vẫn không cao, nhưng nó đang giúp việc ở bệnh viện gần nhà, tiếp tục mở rộng tình yêu thương và lòng quan tâm tới mọi người của mình. Đúng như Eric nói, ba tôi rất vui khi Eric giúp đỡ những người khác, dù nó chẳng bao giờ được điểm A. Mà có lẽ khi một người làm hết sức mình, người đó xứng đáng một điểm A của trái tim, dành cho trái tim.
Khăn Len
04-05-2009, 01:07 AM
http://feizl.com/upload2007/2008_05/08053101552752.gif
Không ai thành công một mình
Vào thế kỷ 15, tại một làng nhỏ nọ, có một gia đình có tới 18 người con. Cha của họ phải làm việc tới 20 tiếng đồng hồ mỗi ngày mà cả gia đình chỉ đủ để đắp đổi qua ngày. Thế nhưng, hai người con lớn trong nhà vẫn có nhiều mơ ước. Cả hai đều muốn học vẽ vì họ có năng khiếu từ nhỏ.
Sau không biết bao nhiêu buổi nói chuyện suốt đêm trên chiếc giường đông chật anh em, hai người con lớn có một quyết định. Họ sẽ tung một đồng xu. Người thua sẽ làm thợ mỏ, dùng toàn bộ thu nhập để chu cấp cho người thắng đi học. Còn người thắng, sau 4 năm học, sẽ chu cấp tài chính cho người còn lại đi học, dù bằng cách bán tranh hay phải đi làm thợ mỏ.
Đồng xu được tung lên, Albrecht Durer thắng cuộc và được đi học. Albert thua, và đi tới vùng mỏ đầy nguy hiểm, và trong suốt 4 năm, làm lụng để nuôi người anh em của mình ăn học.
Gần như ngay lập tức, những tác phẩm của Albrecht được rất nhiều người nhắc đến, bởi chúng thậm chí còn đẹp hơn cả tác phẩm của các bậc thầy trong trường. Và cho đến khi tốt nghiệp thì Albrecht đã bán được khá nhiều tranh và dành dụm được một khoản tiền.
Khi anh trở về, trong bữa ăn sum họp, Albrecht đứng dậy để cảm ơn người anh trai đã hy sinh 4 năm giúp mình hoàn thành được ước mơ. Và Albrecht nói:
- Anh Albert, bây giờ đã đến lượt anh. Anh hãy tới Nuremberg để theo đuổi ước mơ của mình. Em sẽ lo toàn bộ chi phí và chăm sóc gia đình.
Albert mỉm cười, rồi bật khóc:
- Không, anh không thể tới Nuremberg được. Đã quá muộn rồi. Bây giờ, sau 4 năm làm việc trong hầm mỏ, không còn ngón tay nào của anh là lành lặn. Thậm chí bây giờ anh còn bị thấp khớp ở tay phải nặng tới mức không thể nâng nổi một chiếc ly, nói gì đến việc cầm cọ vẽ. Cảm ơn em, nhưng bây giờ đã quá muộn rồi...
Hơn 450 năm đã qua. Cho tới bây giờ, hàng trăm bức chân dung, tranh màu nước, tranh than chì, tranh khắc gỗ và khắc đồng... của Albrecht Durer đã được treo ở những Viện bảo tàng lớn nhất thế giới. Nhưng có một điều kỳ lạ: có thể bạn, cũng như nhiều người, đều chỉ quen thuộc với một tác phẩm của Albrecht Durer. Đó là một ngày, để tỏ lòng kính trọng và biết ơn anh trai Albert, Albrecht Durer đã thực hiện một tác phẩm cẩn thận nhất trong đời: vẽ lại đôi bàn tay của anh trai mình, với lòng bàn tay hướng vào nhau và những ngón tay gầy guộc hướng lên trời. Ông chỉ gọi bức tranh của mình đơn giản là "Đôi tay", nhưng cả thế giới đều đặt tên cho kiệt tác đó là "Đôi tay cầu nguyện".
Nếu có lúc nào bạn nhìn vào bức tranh cảm động đó, hãy nhìn lại lần thứ hai. Nó sẽ nói với bạn rằng, không có ai, chắc chắn không có ai, có thể thành công một mình bao giờ!
Khăn Len
04-05-2009, 01:19 AM
http://feizl.com/upload2007/2008_06/08060304532432.jpg
Đi tìm sự ấm áp
Đó là một buổi sáng lạnh buốt ở vùng Denver. Thời tiết ở vùng này không thể dự đoán được. Chỉ mới ngày hôm qua, trời còn nắng ấm, hôm nay đã có bão tuyết ngập đường.
Một ngày như thế này nên là một ngày nghỉ ngơi trong nhà. Nhưng đó lại không phải là ngày của tôi. Hôm đó, tôi có một buổi nói chuyện ở Trung tâm Hội nghị Denver với khoảng 200 sinh viên.
Và khi tìm đến chiếc micro không dây, tôi lại phát hiện ra nó đã hết pin. Không còn sự lựa chọn nào khác, tôi đành mặc áo dựng cao cổ, quàng khăn và cắm cúi đi ra khỏi nhà.
Ngay góc dãy phố thứ hai, tôi thấy một biển hiệu nhỏ cho biết rằng có một cửa hàng tạp hoá ngay gần đó.
Trong cửa hàng cũng chỉ có hai người. Cô bán hàng là người da màu, đứng sau quầy thu tiền, có chiếc thẻ gắn ở ngực áo, đề tên Roberta. Nếu chỉ nhìn vẻ ngoài mà đánh giá thì trông cô gái cũng rất đơn giản.
Người thứ hai là một ông cụ, dường như vào đây để tránh rét. Ông cụ loanh quanh giữa những giá hàng, có vẻ không vội vã gì.
Nhưng tôi cũng không có nhiều thời gian để quan tâm đến một ông cụ rảnh rỗi. Tôi cần mấy cục pin, và có gần 200 sinh viên đang chờ tôi ở Trung tâm Hội nghị. Chúng tôi có nhiều việc phải làm và có mục đích.
Ngay khi tôi định ra quầy tính tiền thì ông cụ đã ra đó trước tôi. Roberta mỉm cười. Ông cụ thì không nói lời nào. Roberta cầm từng món hàng mà ông cụ đã chọn để bấm mã số vào máy. Tôi tò mò nhìn theo. Hoá ra ông cụ đi giữa một buổi sáng lạnh lẽo đến tận đây chỉ để mua một cái bánh ngọt và một quả chuối! Thật là kỳ cục!
Roberta đã tính ra tổng số tiền, còn ông cụ thì chậm chạp cho tay vào túi chiếc áo khoác cũ. “Nhanh lên nào” - Tôi nghĩ - “Ông có thể rảnh rỗi cả ngày, nhưng tôi thì còn rất nhiều việc phải làm!”.
Ông cụ rút ra một tờ tiền nhàu nát và vài đồng xu, đặt lên quầy tính tiền. Roberta cười tươi, thu chỗ tiền lại như thể cô vừa nhận được một kho báu.
Khi Roberta cho chiếc bánh và quả chuối vào túi nylon, một điều đáng nhớ đã xảy ra. Ông cụ vẫn không nói lời nào, chỉ chìa bàn tay về phía trước. Bàn tay già nua, gầy guộc và run rẩy.
Roberta nhẹ nhàng lồng quai của chiếc túi nylon vào cổ tay ông cụ. Và cô cười tươi hơn.
Không chỉ thế, cô bất chợt nắm lấy cả hai bàn tay ông cụ, nhanh chóng lấy chiếc khăn cô đang đặt trên lò sưởi để quấn vào tay ông cho ấm.
Sau đó, Roberta quàng chiếc khăn lên cổ cho ông cụ, và cài thêm một khuy áo cho ông. Ông vẫn không nói lời nào, nhưng tôi tin rằng trong đôi mắt già nua đang có những tia sáng ấm áp. Có thể ông đang ghi nhớ lại khoảnh khắc này, ít nhất là đến ngày mai, khi ông quay lại đây mua hàng.
Quàng xong khăn cho ông cụ, Roberta nhìn ông và trách:
-Nào, cháu đã nhắc ông bao nhiêu lần là phải mặc thật ấm khi ra đường? Cháu dặn ông phải cẩn thận cơ mà?! - Cô dừng một chút như để nhấn mạnh - Cháu muốn ngày mai vẫn nhìn thấy ông đến đây khoẻ mạnh!
Ông cụ cầm chiếc túi và lại chậm chạp đi ra cửa.
Lúc đó, tôi nhận ra rằng ông cụ đến đây không phải để tìm một chiếc bánh ngọt và một quả chuối. Ông đến để tìm sự ấm áp. Trong trái tim.
Tôi hỏi Roberta:
- Đó là họ hàng hay hàng xóm của cô phải không, Roberta?
Roberta có vẻ phật ý khi tôi cho rằng cô chỉ đối xử như vậy với hàng xóm hoặc họ hàng. Đối với Roberta, rõ ràng, tất cả mọi người đều đặc biệt.
Khăn Len
04-05-2009, 01:25 AM
http://feizl.com/upload2007/2008_06/08060304516951.jpg
Mình xin lỗi
Đó là ngày đầu tiên của năm lớp 10, chúng tôi chỉ có một bài kiểm tra nên học xong rất sớm. Và tôi gọi điện cho cậu ấy.
- Cậu đến đón mình được chứ ?
- Được, đợi mình 5 phút!
- Nhanh lên đấy nhé?
3h chiều, trời khá nóng, tôi đứng chờ dưới bóng cây và phẩy tay liên tục, dù không mát hơn được nhiều nhưng cũng còn hơn là cứ đứng yên.
5 phút trôi qua, vẫn không thấy cậu ta đâu. Tôi bắt đầu hơi khó chịu, mắt liên tục nhìn đồng hồ.
10 phút trôi qua, vẫn không thấy cậu ấy đến... chẳng lẽ cậu ấy bị tai nạn?
15 phút... Cuối cùng cậu ấy cũng tới.
- Sao cậu đến muộn thế ?
Cậu ta không có vẻ gì là ái ngại:
- Mình xem nốt chương trình TV ấy mà.
- Cái gì? TV? - Tôi hét lên, đầu còn nóng hơn cả nắng giữa trưa
- Sao cậu không ăn, rồi ngủ, rồi tắm đi rồi hãy đến?
- Mình xin lỗi..:
Đó là lần đầu tiên cậu ấy xin lỗi tôi, kể từ khi chúng tôi bắt đầu quen biết nhau.
Cậu ấy học giỏi, dễ thương và rất tự tin, hiếm khi chịu xin lỗi một cô gái nào.
Tôi giật lấy cái mũ bảo hiểm mà cậu ấy đưa, ngồi lên xe, không nói gì suốt quãng đường về nhà.
Cậu ấy luôn như thế, không giải thích, không an ủi, không cãi cọ.
Mà đối với tôi thì có rất nhiều điều không thể “cho qua” được chỉ với một lời xin lỗi.
Và tôi không bao giờ hỏi thêm gì nữa mỗi khi cậu ấy xin lỗi. Vì thế, tôi có cảm giác rằng “xin lỗi” là một từ cậu ấy dùng chỉ để tôi im miệng lại chứ không phải thật sự cậu ấy biết lỗi và sửa chữa. Bởi vì cậu ấy thường xuyên đến muộn giờ hẹn, không bao giờ sửa được!
Tôi khóc oà lên khi cậu ấy xin lỗi lần thứ 59:
- Cậu không bao giờ cần nói xin lỗi mình nữa! Nếu cậu không thể sửa được thì đừng để mình cứ cho cậu từ cơ hội này đến cơ hội khác và lần nào cũng hy vọng rằng cậu sẽ thay đổi...
Cậu ấy nắm tay tôi rất chặt, và nói lời xin lỗi thứ 60.
Ngay cả lúc đó, cậu ấy vẫn không có một lời giải thích.
Tôi bắt đầu lo lắng rằng hình như cậu ấy giấu tôi điều gì đó.
...
- Cậu đang gặp chuyện gì phải không?
- Làm gì có chuyện!
- Thế thì sao cậu luôn có vẻ không bình thường?
- Làm gì có chuyện đó!
Lúc nào cậu cũng chỉ như thế! Không bao giờ mình hiểu được chuyện gì đang xảy ra! Cậu có coi mình là bạn gái của cậu không vậy?
Mình xin lỗi...
- Không muốn nghe một lời xin lỗi nào nữa!
Tôi hét lên và dập máy.
Cậu ấy không gọi lại.
Hoá ra là cậu ấy không hề quan tâm đến tôi! Thế mà tôi cứ trông chờ...
...Và đó là lần thứ 99 cậu ấy nói xin lỗi...
Từ ngày hôm đó, tôi không gọi điện, cũng không ghé qua nhà cậu ấy nữa.
Đôi khi điện thoại nhà tôi reo, nhưng tôi nhấc ống nghe thì bên kia không ai nói gì cả. Tôi đoán là cậu ta gọi, nhưng mặc kệ, tại sao cậu ấy không chịu nói cơ chứ?
Một tháng trôi qua, tôi không thể chịu thêm được tình trạng không biết-gì-cả này! Tôi đến trường cậu ấy.
Tôi ngó vào cửa sổ lớp, nhưng không thấy cậu ấy đâu.
- Xin lỗi... hôm nay Timmy không đi học à? - Tôi hỏi một cô bạn.
- Hình như cậu ấy thôi học rồi mà! - Cô bạn nhún vai.
- Thôi học? - Tôi tròn mắt - Tại sao? Từ khi nào vậy?
- Hơn một tháng rồi, mà bạn là bạn của Timmy à?
- Ah... cảm ơn...
Hơn một tháng... đã không đi học hơn một tháng... Tại sao lại như thế ? Tôi lao ngay về nhà.
Tôi gọi vào máy di động của cậu ấy. “Thuê bao hiện không liên lạc được”.
Tôi gọi đến nhà, nhưng không ai trả lời.
Sao lại như thế được? Chẳng lẽ cả gia đình đã chuyển đi mà tôi không hề biết gì?
Dường như cậu ấy đã biến khỏi mặt đất, không để lại một dấu vết nào.
Tôi không tìm thấy cậu ấy... và khi tôi bắt đầu cuống lên, thì một người bạn gọi điện. Đó là một người bạn của em họ cậu ấy, học cùng lớp với tôi
- Cậu thế nào? Đã biết tin Timmy vào viện chưa?
- Vào viện? Chuyện gì vậy? .,
- Trong bệnh viện mà cậu nằm lần trước ấy... phòng số...
Tôi chạy với tốc độ nhanh nhất có thể tới bệnh viện.
Cậu ấy nằm trên giường, không nói gì, không cử động.
- Chuyện gì vậy? Sao không gọi điện cho mình? - Tối vừa ngồi xuống cạnh giường, vừa khóc oà lên, còn cậu ấy vẫn không trả lời, chỉ nhìn tôi chăm chú như mọi khi - Sao cậu không nói gì hết?
Tôi nhìn thấy mắt cậu ấy ướt, và dường như cậu ấy dùng tất cả sức lực có thể để nói:
- Mình... xin lỗi...
Và cậu ấy nhắm mắt lại.
- Này, đừng như thế... cậu xin lỗi cái gì chứ ? - Tôi khóc lạc cả giọng -
Đừng có xin lỗi... Mở mắt ra đi... .
Tôi cứ nắm chặt lấy tay áo cậu ấy mà kéo, và không thể ngừng khóc.
- Tại sao phải xin lỗi? Tại sao cậu không giải thích lời nào? Mình không đời nào tha thứ cho cậu-.. Đừng có xin lỗi... Cậu mà không mở mắt ra thì mình không bao giờ tha thứ cho cậu nữa đâu...
Đó là lời xin lỗi thứ 100.
Các bác sĩ và y tá chạy vào phòng, kéo tôi ra ngoài-
Cậu ấy rời khỏi thế giới của tôi... cậu ấy đã thua trong cuộc chiến với bệnh ung thư máu...
Nhưng tôi vẫn gặp cậu ấy trong những giấc mơ... và cậu ấy vẫn sống trong tim tôi...
Khoảng một tháng sau, mẹ cậu ấy đến nhà, đưa cho tôi một chiếc hộp mà cậu ấy gửi lại... trong đó là 100 mảnh giấy, mỗi mảnh giấy là một lời giải thích lý do tại sao cậu ấy xin lỗi tôi.
“Lần đầu tiên, mình không cố ý đến muộn đâu, nhưng khi vừa bước ra khỏi nhà, bỗng nhiên mình thấy chóng mặt quá và không thể đi tiếp được, nhưng mình đã cố gắng đến gặp cậu. Cậu tha thứ cho mình nhé?
‘Lần thứ hai, mình...”
“Lần thứ ba, mình...”
“Lần thứ 100” - Đó là mảnh giấy cậu ấy viết từ trước khi tôi tới bệnh viện - “Mình xin lỗi... mình thật sự không muốn để cậu lại một mình trên thế giới này, nhưng có thể đến một lúc nào đó khác... I love you, Timmy”.
Kèm với mảnh giấy thứ 100 là một bức ảnh của cậu ấy trong bệnh viện. Trông cậu ấy rất gầy, nhưng nụ cười vẫn sáng bừng như mọi khi.
Khi cậu ấy cần tôi nhất thì tôi không ở bên cạnh.
Timmy, mình xin lỗi... :(
Khăn Len
06-05-2009, 06:07 AM
http://img.photo.zing.vn/file_uploads/gallery/w642h/q42008/2009/05/05/02/99361241506878.JPG
Tình bạn từ cái nhìn đầu tiên
Nhóm trẻ của cô Roger với tôi sẽ cực buồn nếu không có Jesse. Ngay hôm đầu tiên được mẹ đưa tới đây, trong khi tôi còn đang vừa run vừa khóc, thì Jesse đã lại gần, nói đúng một câu: “Tớ sẽ là bạn của cậu, nín đi!”.
Lúc đó tôi khoảng 4-5 tuổi, và chúng tôi đã biết đào những đường hầm ngoằn ngoèo trong hố cát. Chúng tôi thậm chí còn có kế hoạch đào một đường hầm sang tận Trung Quốc.
Có lần, khi bắt đầu đào hầm, chúng tôi hè nhau khiêng một tảng đá to ra khỏi hố cát, và ở dưới đó là hai con bọ cạp! Trông chúng thật kinh, tôi bỏ chạy, la toáng lên: “Bọ Cạp tấn công! Chúng đến bao vây rồi!”. Jesse cũng lẹt quẹt chạy theo tôi và la hét. Lũ trẻ trong lớp được một trận cười vì sự nhát cáy của chúng tôi. Riêng cô Rogers hỏi Jesse: “Jesse, mọi khi em đâu có sợ bọ cạp?”. Hoá ra, Jesse không muốn làm tôi ngượng nên đã giả vờ sợ “những kẻ xâm chiếm” giống tôi.
Trưa nào cũng vậy, khi mở hộp bánh quy của mình, tôi sẽ lấy cái đề-can trong đó đưa cho Jesse. “Truyền thống” của bọn trẻ hồi đó là luôn đưa cái đề-can cho người bạn thân nhất, nên lúc nào tôi cũng đưa cái của tôi cho Jesse và Jesse đưa cái của cậu ta cho tôi.
Chúng tôi thường chui vừa cái ngăn kéo dưới cùng của chiếc tủ to nhà cô Rogers và giả vờ rằng đó là cỗ máy thời gian, chỉ cần đóng vào, rồi mở ra là đã tới được bất kỳ nơi đâu. Chúng tôi chơi với nhau cho đến khi các bạn khác về hết, và mẹ tôi đến đón - mẹ luôn đón tôi rất muộn. Jesse chờ tôi leo lên xe của mẹ rồi mới đi bộ về nhà mình gần đó.
Nhiều năm sau, chúng tôi vẫn học cùng trường nhưng Jesse học lớp 7, còn tôi lớp 6. Chúng tôi cũng ít gặp nhau hơn, nhưng thay vì kiểu cúi gằm mặt của tôi mỗi lần gặp cậu ấy ở sân trường vì sợ bị bạn bè trêu chọc, lúc nào Jesse cũng mỉm cười và chào tôi y như hồi còn nhỏ.
Còn tôi, những lần duy nhất tôi gọi Jesse là khi máy tính của tôi bị trục trặc. Jesse rất giỏi, cậu ấy có thể lắp cả một cái máy tính chỉ trong vài giờ đồng hồ.
Và lần Jesse làm tôi xúc động nhất là khi cậu ấy đến chúc mừng sinh nhật tôi năm tôi 12 tuổi. Đúng trước sinh nhật tôi năm đó, Jesse phải nhập viện vì sốt cao. Đến thăm cậu ấy, tôi không dám nhắc về sinh nhật của mình, dù biết sinh nhật mà không có cậu ấy thì buồn lắm.
Nhưng đúng giờ - như tất cả những năm trước - Jesse vẫn xuất hiện, trong bộ quần áo bệnh viện. Cậu ấy trốn ra ngoài chỉ để đi mua búp bê Barbie đem tới cho tôi, và nói rằng phải quay lại bệnh viện lập tức. Tôi sụt sịt: “Cảm ơn Jesse, tớ thật không thể tin được là cậu đến”. Jesse cười nhăn: “Này, bạn bè để làm gì hả?” rồi ôm tôi rất chặt.
Tôi biết có nhiều người đến rồi đi trong cuộc sống của mỗi người - nhưng Jesse không hề như thế. Chính vì Jesse, tôi thực sự tin rằng có tình bạn ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Khăn Len
06-05-2009, 06:15 AM
http://i38.photobucket.com/albums/e117/twint360/2.jpg
Nói về người mình yêu
:Có thể bạn đã từng nghe thấy có những người chồng, người vợ, khi nói về những người quyết định chia sẻ với họ cả cuộc đời, lại là những điều hoàn toàn không tích cực? Rất nhiều người như thế. Có thể họ chỉ đùa, có thể không. Nhưng tôi tin là nó có gây ảnh hưởng nào đó đến người nghe.
Nhưng bạn sẽ không bao giờ nghe thấy những điều như thế từ Bố Mẹ tôi. Bố luôn nói về Mẹ bằng những lời khen ngợi, và Mẹ cũng thế.
Tôi vẫn còn nhớ hồi tôi 12 tuổi, gia đình chúng tôi quyết định trải thảm và dán tường khắp cả nhà. Vào buổi trưa, bố gọi pizza cho đội thợ ăn và ngồi nói chuyện với người đội trưởng, còn tôi thì quanh quẩn ở phòng bên cạnh, lắng nghe.
Ông đội trưởng nói:
- Làm thế này đúng là tốn tiền, nhất là cả trong bếp cũng phải dán tường bằng giấy tốt. Phụ nữ luôn luôn biết cách tiêu tiền của chúng ta, phải không?
Bố trả lời:
- Để tôi nói anh nghe, khi họ ở bên anh từ lúc anh tay trắng, thì anh sẽ cảm thấy hạnh phúc vô cùng khi làm được điều gì đó cho họ vào lúc anh có chút điều kiện.
Đó không phải là câu trả lời mà người đội trưởng nghĩ. Ông ta có hứng thú với một câu trả lời tiêu cực hơn. Nên ông ta nói tiếp:
- Nhưng họ luôn biết tận dụng điều đó và tiêu nhiều hết mức có thể, đúng không nào, anh bạn?
Bố lại trả lời, đúng y như tôi đoán:
- Nào nào, nếu họ chính là người giúp anh thành công, thì anh sẽ muốn làm cho họ những gì họ thích. Với một ông chồng, chẳng có niềm vui nào hơn thế!
2-0!
Người đội trưởng vẫn chưa bỏ cuộc:
- Nhưng mà họ cứ tận dụng khả năng của chúng ta hết sức có thể...
Bố mỉm cười:
- Vợ tôi là điều tuyệt vời nhất mà tôi từng có, tôi sẽ làm bất kỳ điều gì để cô ấy vui.
Tôi cố gắng không cười phá lên. Tôi biết ông đội trưởng muốn Bố chịu thua và nói: “Cũng có thể như thế...”. Nhưng điều đó sẽ không xảy ra, một triệu năm nữa cũng không!
Cuối cùng, ông đội trưởng bỏ cuộc và quay lại làm việc, có thể còn lắc đầu ngán ngẩm.
Bố Mẹ tôi bây giờ đã về hưu và nhàn rỗi hơn. Bố Mẹ thích đi dạo, đọc sách, hoặc đơn giản là ngồi nói chuyện. Bố Mẹ vẫn nắm tay nhau khi đi bất kỳ đâu, và Bố vẫn nói với tôi: “Con có thể đợi đến bao lâu để kết hôn cũng được, nhưng nếu con tìm được một người chỉ bằng một nửa Mẹ con thôi, thì Bố đã có thể đảm bảo con sẽ có một cuộc sống hạnh phúc rồi”.
Điều lớn nhất mà Bố và Mẹ dành cho tôi, đó là tình yêu thương nồng nàn mà họ dành cho nhau. Và bài học lớn nhất họ dạy cho tôi, bằng cả cuộc đời mình, chính là “cách nói về người mà mình vẫn hằng yêu”.
Khăn Len
07-05-2009, 12:06 AM
http://nguoivienxu.vietnamnet.vn/dataimages/original/images289119_coffe1.jpg
Tách cà phê muối
Anh gặp nàng trong một bữa tiệc. Nàng vô cùng xinh xắn và dễ thương... Biết bao chàng trai theo đuổi nàng trong khi anh chỉ là một gã bình thường chẳng ai thèm để ý. Cuối bữa tiệc, lấy hết can đảm, anh mời nàng đi uống cafe. Hết sức ngạc nhiên, nhưng vì phép lịch sự nàng cũng nhận lời.
Họ ngồi im lặng trong một quán cafe. Anh quá run nên không nói được câu nào. Cô gái bắt đầu cảm thấy thật buồn tẻ và muốn đi về... Chàng trai thì cứ loay hoay mãi với cốc cafe, cầm lên lại đặt xuống... Đúng lúc cô gái định đứng lên và xin phép ra về thì bất chợt chàng trai gọi người phục vụ: "Làm ơn cho tôi ít muối vào tách cafe". Gần như tất cả những người trong quán nước đều quay lại nhìn anh... Cô gái cũng vô cùng ngạc nhiên. Nàng hỏi anh tại sao lại có sở thích kì lạ thế. Anh lúng túng một lát rồi nói: "Ngày trước nhà tôi gần biển. Tôi rất thích nô đùa với sóng biển, thích cái vị mặn và đắng của nước biển. Vâng, mặn và đắng - giống như cafe cho thêm muối vậy... Mỗi khi uống cafe muối như thế này, tôi lại nhớ quê hương và cha mẹ mình da diết...". Cô gái nhìn anh thông cảm và dường như nàng rất xúc động trước tình cảm chân thành của anh. Nàng thầm nghĩ một người yêu quê hương và cha mẹ mình như thế hẳn phải là người tốt và chắc chắn sau này sẽ là một người chồng, người cha tốt... Câu chuyện cởi mở hơn khi nàng cũng kể về tuổi thơ, về cha mẹ và gia đình mình...
Khi chia tay ra về, cả hai cùng cảm thấy thật dễ chịu và vui vẻ. Và qua những cuộc hẹn hò về sau, càng ngày cô gái càng nhận ra chàng trai có thật nhiều tính tốt. Anh rất chân thành, kiên nhẫn và luôn thông cảm với những khó khăn của cô. Và... như bao câu chuyện kết thúc có hậu khác, hai người lấy nhau. Họ đã sống rất hạnh phúc trong suốt cuộc đời. Sáng nào trước khi anh đi làm, nàng cũng pha cho anh một tách cafe muối...
Nhưng khác những câu chuyện cổ tích, câu chuyện này không dừng ở đó. Nhiều năm sau, đôi vợ chồng già đi, và người chồng là người ra đi trước... Sau khi anh chết, người vợ tìm thấy một lá thư anh để lại. Trong thư viết: "Gửi người con gái mà anh yêu thương nhất! Có một điều mà anh đã không đủ can đảm nói với em. Anh đã lừa dối em, một lần duy nhất trong cuộc đời... Thực sự là ngày đầu tiên mình gặp nhau, được nói chuyện với em là niềm sung sướng đối với anh. Anh đã rất run khi ngồi đối diện em... Lúc đó anh định gọi đường cho tách cafe nhưng anh nói nhầm thành muối. Nhìn đôi mắt em lúc đó, anh biết mình không thể rút lại lời vừa nói nên anh đã bịa ra câu chuyện về biển và cafe muối. Anh không hề thích và chưa bao giờ uống cafe muối trước đó! Rất nhiều lần anh muốn nói thật với em nhưng anh sợ... Anh đã tự hứa với mình đó là lần đầu và cũng là lần cuối anh nói
dối em. Nếu được làm lại từ đầu, anh vẫn sẽ làm như vậy... để được có em và để được uống tách cafe muối em pha hàng ngày suốt cuộc đời anh... Anh yêu em!".
Mắt người vợ nhòa đi khi đọc đến những dòng cuối lá thư. Bà gấp bức thư lại và chầm chậm đứng lên, đi pha cho mình một tách cafe muối... Nếu bây giờ có ai hỏi bà cafe muối có vị như thế nào, bà sẽ nói cho họ biết: Nó rất ngọt!!!
Khăn Len
09-05-2009, 12:16 AM
TRẮC NGHIỆM CHO CON VÀ MẸ
Bài test dành cho những đứa con:
Khi đưa ra một bài trắc nghiệm mở dành cho học sinh tiểu học với các câu hỏi về người mẹ, kết quả thu được là những câu trả lời rất thú vị?
*Tại sao Thượng Đế lại tạo ra những người mẹ?
1. Vì mẹ là người duy nhất biết cuộn băng dính hôm qua chúng ta vứt bừa trên sàn nhà thì bây giờ ở đâu.
2. Vì mẹ luôn giữ nhà cửa cực kỳ sạch sẽ.
3. Để giúp chúng ta ra ngoài khi chúng ta được sinh ra đời.
*"Mẹ" được tạo nên từ những "nguyên liệu" nào?
1. Từ những đám mây muôn màu, từ mái tóc của những thiên thần, từ tất cả những điều đẹp nhất trên thế giới này.
2. Từ khung xương mạnh mẽ của một người đàn ông nhưng lại mềm dẻo hơn rất nhiều.
*Sự khác nhau giữa mẹ và bố?
1. Mẹ thường làm việc ở cơ quan và làm việc ở nhà, còn bố thì chỉ làm việc ở cơ quan thôi :).
2. Mẹ biết cách nói chuyện với chúng ta một cách nghiêm túc mà không làm chúng ta sợ.
3. Bố cao hơn và khoẻ hơn, nhưng mẹ mạnh hơn rất nhiều. Mẹ cũng có phép thần kỳ, mẹ có thể làm chúng ta cảm thấy dễ chịu hơn mà chẳng cần viên thuốc nào cả.
*Mẹ thường làm gì vào thời gian rảnh?
1. Mẹ chẳng bao giờ có thời gian rảnh.
*Mẹ sẽ cần thêm điều gì để trở thành hoàn hảo?
1. Mẹ bình thường đã hoàn hảo rồi.
2. Về nội tâm thì mẹ hoàn toàn hoàn hảo, còn về ngoại hình thì nếu tóc mẹ màu xanh biển sẽ đẹp hơn đấy!
B. "Bài test" cho những người mẹ.
Một người mẹ đang đi dạo cùng cô con gái 4 tuổi. Bỗng cô bé nhặt thứ gì đó từ dưới đất lên và cho vào miệng. Người mẹ vội ngăn lại, ném thứ đó ra xa và bảo cô con gái không được làm như vậy.
- Tại sao ạ? - Cô con gái hỏi.
- Bởi vì nó nằm ở ngoài trời, và chúng ta không biết nó ở đâu ra. Nó rất bẩn và có rất nhiều vi trùng. - Người mẹ đáp.
- Vi trùng ở đâu ra hả mẹ? - Cô con gái hỏi tiếp.
- Vi trùng có ở khắp nơi: trong bụi bẩn, trong những chiếc xe đi qua đường, cả trong không khí nữa.
- Nếu vi trùng có ở khắp nơi thì những thức ăn trong nhà cũng không thể ăn được sao?
- Không phải thế. Chúng sạch hơn những thứ ở ngoài trời vì mẹ đã nấu chín chúng để diệt vi trùng, mẹ cất chúng trong tủ lạnh cho sạch sẽ...
Đến lúc này, cô con gái ngẩng nhìn mẹ với ánh mắt khâm phục và hỏi:
- Tuyệt thật, làm thế nào mà mẹ biết tất cả những điều này?
- Mmm... - Người mẹ suy nghĩ - Tất cả mọi người mẹ đều biết những điều này. Chúng là một "bài trắc nghiệm" dành cho những bà mẹ. Một người phụ nữ phải biết những điều đó, nếu không sẽ không được trở thành một người mẹ.
Cô con gái có vẻ trầm ngâm, rồi đột nhiên mỉm cười như thể vừa hiểu ra một điều mới:
- A, con biết rồi! Tức là nếu mẹ không vượt qua được bài "trắc nghiệm" đó, mẹ sẽ trở thành một ông bố!
Powered by vBulletin® Version 4.2.5 Copyright © 2025 vBulletin Solutions Inc. All rights reserved.