shmily_sily
03-05-2009, 04:58 AM
Chiều gió!!!
Tự dưng nó thích đạp xe lướt nhanh qua phố. Tự dưng thích thả bung tóc của mình ra, mặc cho tóc bay cùng gió. RỐI. Mặc kệ. Gió nhẹ nhàng ôm sát hai tai nó tạo nên một thứ âm thanh là lạ. Chưa bao giờ nó cảm thấy thế. Bỗng thấy trong lòng nhẹ tênh, ko cần lo lắng, ko phải suy nghĩ gì cả. Quan trọng hơn là nó muốn sống thật với nó, muốn làm những gì nó thích.
Hoàng hôn!!!
Vạt nắng tắt dần trên tà áo. Chỉ còn là loang lổ những sáng, tối. Chiều nay, nó lại trốn học. Ko biết tại sao thế, phải chăng nó cần một khoảng không yên tĩnh để nghĩ về...
Vẫn thế!!!
Vẫn ghé chân vào góc cafe ấy, chỗ ngồi quen thuộc ấy.
Vẫn nhấm nháp từng ngụm trà gừng âm ấm, nghĩ về cái vị đăng đắng của cafe.
Vẫn nhìn ra một khung cửa kính.
Vẫn một bản nhạc ko lời du dương.
Vẫn cần lấy lại một thứ cảm giác ko biết đã đánh mất tự lúc nào...
Chỉ khác...
Chiều nay trời ko mưa.
Có lẽ vì thế mà cái nhìn của nó ko nhoè đi, bớt chút ướt át hơn.
Lạ lẫm... với khung cửa kính thoáng chốc sáng, tối cùng những ánh đèn pha ô tô, nhanh, chậm,... Từng ô vuông nhỏ vụt sáng. Phố lên đèn. Rực rỡ. Ồn ào. Chỉ một khoảng ngăn trong suốt, vô hình nhưng sao thế giới của nó khác biệt đến thế. Khẽ cười. Sợ hãi.
Nhìn ra ngoài kia bằng đôi mắt chưa trải đời, thế giới ấy sao mà rộng lớn quá. Muốn hoà mình. KO ĐƯỢC. Muốn TỰ DO. Tâm hồn muốn BAY. Cao, cao, cao hơn nữa. Trước tầm mắt hun hút xa vời của nó là vô số những chầm nhỏ. Tìm đâu cho ra chấm nhỏ nào là nó. Tự dưng thấy mình nhỏ bé, lạc lõng quá đỗi. Và... đến bao giờ nó mới tìm thấy chấm nhỏ còn lại của cuộc đời nó. Khi mà, những khuôn mặt người cứ lướt qua khuôn mặt người, cứ vội vã đi trong cuộc sống.
Muốn nhếch mép mỉm cười
Để ngăn những giọt nước mắt
Đang chực tuôn rơi trên má
Nhưng bỗng lại gật đầu nhẹ
Thừa nhận nỗi sợ hãi trong lòng
Hơn bao giờ hết
Em cần có anh bên cạnh
Và... chưa khi nào
Em thấy... cho dù là một sự đồng cảm nhỏ bé
Em... sẽ đi đến tận cùng của thế giới...
Tự dưng nó thích đạp xe lướt nhanh qua phố. Tự dưng thích thả bung tóc của mình ra, mặc cho tóc bay cùng gió. RỐI. Mặc kệ. Gió nhẹ nhàng ôm sát hai tai nó tạo nên một thứ âm thanh là lạ. Chưa bao giờ nó cảm thấy thế. Bỗng thấy trong lòng nhẹ tênh, ko cần lo lắng, ko phải suy nghĩ gì cả. Quan trọng hơn là nó muốn sống thật với nó, muốn làm những gì nó thích.
Hoàng hôn!!!
Vạt nắng tắt dần trên tà áo. Chỉ còn là loang lổ những sáng, tối. Chiều nay, nó lại trốn học. Ko biết tại sao thế, phải chăng nó cần một khoảng không yên tĩnh để nghĩ về...
Vẫn thế!!!
Vẫn ghé chân vào góc cafe ấy, chỗ ngồi quen thuộc ấy.
Vẫn nhấm nháp từng ngụm trà gừng âm ấm, nghĩ về cái vị đăng đắng của cafe.
Vẫn nhìn ra một khung cửa kính.
Vẫn một bản nhạc ko lời du dương.
Vẫn cần lấy lại một thứ cảm giác ko biết đã đánh mất tự lúc nào...
Chỉ khác...
Chiều nay trời ko mưa.
Có lẽ vì thế mà cái nhìn của nó ko nhoè đi, bớt chút ướt át hơn.
Lạ lẫm... với khung cửa kính thoáng chốc sáng, tối cùng những ánh đèn pha ô tô, nhanh, chậm,... Từng ô vuông nhỏ vụt sáng. Phố lên đèn. Rực rỡ. Ồn ào. Chỉ một khoảng ngăn trong suốt, vô hình nhưng sao thế giới của nó khác biệt đến thế. Khẽ cười. Sợ hãi.
Nhìn ra ngoài kia bằng đôi mắt chưa trải đời, thế giới ấy sao mà rộng lớn quá. Muốn hoà mình. KO ĐƯỢC. Muốn TỰ DO. Tâm hồn muốn BAY. Cao, cao, cao hơn nữa. Trước tầm mắt hun hút xa vời của nó là vô số những chầm nhỏ. Tìm đâu cho ra chấm nhỏ nào là nó. Tự dưng thấy mình nhỏ bé, lạc lõng quá đỗi. Và... đến bao giờ nó mới tìm thấy chấm nhỏ còn lại của cuộc đời nó. Khi mà, những khuôn mặt người cứ lướt qua khuôn mặt người, cứ vội vã đi trong cuộc sống.
Muốn nhếch mép mỉm cười
Để ngăn những giọt nước mắt
Đang chực tuôn rơi trên má
Nhưng bỗng lại gật đầu nhẹ
Thừa nhận nỗi sợ hãi trong lòng
Hơn bao giờ hết
Em cần có anh bên cạnh
Và... chưa khi nào
Em thấy... cho dù là một sự đồng cảm nhỏ bé
Em... sẽ đi đến tận cùng của thế giới...