Hung`aNh.N01
27-04-2009, 05:09 AM
.................................................. .................................................. .................................................. ...................................
Mệt mỏi ...chưa bao giờ mệt mỏi như lúc này ...
gia đình ...
bạn bè ..
sự nghiệp ..
cả cái gọi là ngày mai nữa ..
lúc này đây ..ko còn muốn bất cứ một cái gì ..bởi đã ko còn cái gì để có lại được nữa ..
đánh mất rồi ..tất cả ..
muốn sửa sai lắm .. làm lại từ đầu rồi đấy ..
thỳ làm sao ..? ..
có giúp được gì đâu ..cuối cùng vẫn thế ..
cái gọi là được và mất ..đến giờ phút này mới nhận thấy nó chênh lệck .. quá nhiều ...
có ngưởi hỏi " bh` bạn còn những gì ..? " ..
nhưng im lặng ... đơn giản chỉ là im lặng thôi ...
biết vì sao không ..? ..vì chỉ có bàn tay trắng thôi ..
câu trả lời đấy ..chỉ có bàn tay trắng thôi ..
Nhưng để vươn lên ..cái xh này luôn bắt buộc phải bon chen ...
con người dần thay đổi ..
lúc đầu có tất cả ..
không biết giữ gìn h/p trước mắt ...
mất ..
mất rồi mới thấy tiếc ..
mất rồi mới ân hận ..
mất rồi mới muốn quay đầu lại ..
thỳ muộn rồi ..
điểm xuất phát xa quá rồi ..còn lối về thỳ mờ mịt lắm ..
đến được đâu ...trong khy không còn gì để bám vào nữa ..
chán rồi ...
không bước nữa ..bình yên thôi ..
Chắc Không muốn bước...
chắc là tôi sẽ không bước tiếp đâu ..
mỏi mệt rồi sau nhiều lần vấp ngã ..
đời là gì sao quá nhiều xảo trá ...
cả những lọc lừa ..cả nước mắt ..chua .. cay ..
Tôi viết thơ lên một tờ giấy nhàu rồi xé nát ..
bởi tôi biết đời bh` không còn sống cho thơ .
.mơ với mộng làm gì rồi tỉnh giấc
bình minh lên lại tiếc nhớ ...vấn vương ..!
nhưng biết làm sao đây ..
hôm nay tôi đã viết cho ngọn cỏ .. cành cây bên đường
tôi viết cho cơn mưa rào bất chợt trong buổi sáng mùa hè nóng nực
chuyện thường tình thôi .. vì ai không có lúc
yếu đuối lòng mình ..rồi nét bút ngả nghiêng ..
có thứ tình cảm quá đỗi thiêng liêng
và tôi đã viết nó thành trang thơ vô nghĩa ..
vô nghĩa trong một xã hội tầm thường nho nhỏ
nhưng tận đáy lòng ..một ai đó ..có thơ ..
Viết mông lung một đôi dòng vô nghĩa
chỉ để cho qua một buổi sáng ...thế thôi ..
đợi tạnh mưa rồi .. đời gọi tôi về trong vô nghĩa
nhưng chắc tôi không muốn bước nữa rồi ..
Mệt mỏi ...chưa bao giờ mệt mỏi như lúc này ...
gia đình ...
bạn bè ..
sự nghiệp ..
cả cái gọi là ngày mai nữa ..
lúc này đây ..ko còn muốn bất cứ một cái gì ..bởi đã ko còn cái gì để có lại được nữa ..
đánh mất rồi ..tất cả ..
muốn sửa sai lắm .. làm lại từ đầu rồi đấy ..
thỳ làm sao ..? ..
có giúp được gì đâu ..cuối cùng vẫn thế ..
cái gọi là được và mất ..đến giờ phút này mới nhận thấy nó chênh lệck .. quá nhiều ...
có ngưởi hỏi " bh` bạn còn những gì ..? " ..
nhưng im lặng ... đơn giản chỉ là im lặng thôi ...
biết vì sao không ..? ..vì chỉ có bàn tay trắng thôi ..
câu trả lời đấy ..chỉ có bàn tay trắng thôi ..
Nhưng để vươn lên ..cái xh này luôn bắt buộc phải bon chen ...
con người dần thay đổi ..
lúc đầu có tất cả ..
không biết giữ gìn h/p trước mắt ...
mất ..
mất rồi mới thấy tiếc ..
mất rồi mới ân hận ..
mất rồi mới muốn quay đầu lại ..
thỳ muộn rồi ..
điểm xuất phát xa quá rồi ..còn lối về thỳ mờ mịt lắm ..
đến được đâu ...trong khy không còn gì để bám vào nữa ..
chán rồi ...
không bước nữa ..bình yên thôi ..
Chắc Không muốn bước...
chắc là tôi sẽ không bước tiếp đâu ..
mỏi mệt rồi sau nhiều lần vấp ngã ..
đời là gì sao quá nhiều xảo trá ...
cả những lọc lừa ..cả nước mắt ..chua .. cay ..
Tôi viết thơ lên một tờ giấy nhàu rồi xé nát ..
bởi tôi biết đời bh` không còn sống cho thơ .
.mơ với mộng làm gì rồi tỉnh giấc
bình minh lên lại tiếc nhớ ...vấn vương ..!
nhưng biết làm sao đây ..
hôm nay tôi đã viết cho ngọn cỏ .. cành cây bên đường
tôi viết cho cơn mưa rào bất chợt trong buổi sáng mùa hè nóng nực
chuyện thường tình thôi .. vì ai không có lúc
yếu đuối lòng mình ..rồi nét bút ngả nghiêng ..
có thứ tình cảm quá đỗi thiêng liêng
và tôi đã viết nó thành trang thơ vô nghĩa ..
vô nghĩa trong một xã hội tầm thường nho nhỏ
nhưng tận đáy lòng ..một ai đó ..có thơ ..
Viết mông lung một đôi dòng vô nghĩa
chỉ để cho qua một buổi sáng ...thế thôi ..
đợi tạnh mưa rồi .. đời gọi tôi về trong vô nghĩa
nhưng chắc tôi không muốn bước nữa rồi ..