PDA

Xem đầy đủ chức năng : Bồ công anh



D4nd3lion
04-04-2009, 02:53 AM
Bồ công anh

Tác giả: tớ ạ ^^
Thể loại: Fantasy, kinh dị(hồi sau cơ), hơi lãn mạn một tí nhưng ít cực, chỉ có tẹo tèo teo, không để í thì sẽ không thấy. Chả có tí hài hước gì cả ( cảnh báo trước cho những người iêu thích truyện cười)
Summary: Đẹp như một câu truyện cổ tích, kinh dị như một bộ phim ma hiện đại (chém gió đấy). Có chỗ kịch tính đến đau tim, nhưng cũng có chỗ rất nhàm, theo cảm thụ của người đọc ( 3 người đã được đọc truyện này của tớ là bố tớ, mẹ tớ và bạn trẻ lạc - Chồn_ú ^^) Chuyện kể về một cô bé có số phận gắn với những bông bồ công anh. Cuộc đời của cô bé sẽ ra sao?


Part 1: Bồ công anh

- Chio! Chio!

Yuri bắt đầu cảm thấy lo lắng. Lạ thật! Đã bao giờ Chio đi lâu như thế này đâu? Chẳng lẽ…

12 năm trước, ở ngôi làng Hirakawa này, một cặp vợ chồng bị mắc phải lời nguyền của con quỷ Tosuga: họ trở nên diên loạn, đi phá hoại các ruộng đồng, nhà cửa, làng xóm. Đáng sợ hơn, họ có thể san phẳng một vùng đất biến nó trở thành nghĩa địa chỉ bằng 1 cái búng tay. Có người nói rằng thực ra họ chính là những phù thuỷ độc ác, khát máu, đi khắp nơi để tàn sát người dân. Cô bé Chio được sinh ra bởi Narita và Mikka - tên cặp vợ chồng xấu số - ngay trước khi họ chết. Chio được Yuri đem về nuôi.

Thời gian trôi đi, Chio sống vs Yuri ở 1 căn nhà nhỏ nằm sâu trong rừng, nơi mà ko ai trong làng Hirakawa dám đặt chân đến. Đã 12 năm trôi qua, cô bé phải sống 1 cuộc sống tách biệt hoàn toàn vs thế giới bên ngoài. Mặc dù không có ai bầu bạn cùng nhưng Chio không bao giờ cảm thấy buồn. Từ buổi sáng, cô bé đã đi vào trong rừng chơi, sau khi được Yuri đưa cho 1 giỏ lớn, trong đó là những đồ ăn, thức uống đủ cho bữa trưa, phải đến chiều Chio mới về nhà. Cả ngày, cô bé vào rừng hái nấm, chơi tự do một mình. Cuộc sống của cô bé cứ tiếp diễn như vậy, chẳng có điều gì làm cô phải bận tâm. Trừ 2 điều duy nhất: Thế giới bên ngoài như thế nào và tại sao Yuri lại không muốn Chio tới đó?

Giờ thì sự lo lắng của Yuri đã trở thành hoảng loạn. Chio đang ở đâu? Yuri muốn đi tìm cô bé lắm, nhưng trời đã xế bóng và biết tìm Chio ở đâu?
============= * =============
- Oa…!!!

Chio vươn vai , nhận thấy rằng mặt trời đang đần khuất sau núi. Cô bé đang ở một cánh đồng đầy hoa bồ công anh bạt ngàn, nơi ngăn cách giữa rừng Haru và làng Hirakawa. Mặc dù Yuri cấm Chio ra khỏi rừng, nhưng cô bé vẫn thường ra đây chơi dược khoảng 3 tháng nay. "Chỉ cần không đi đến ngôi làng đó là được chứ gì ?". Vả lại, làm sao Yuri có thể biết được cả ngày Chio đi đâu, làm gì khi cả ngày chỉ cặm cụi ngồi ở nhà làm việc, nấu cơm?

Chio rất thích cảnh đẹp ở đây, nhất là vào một buổi hoàng hôn đẹp như thế này. Những cơn gió đầu hạ thổi qua cánh đồng, cuốn theo là hàng ngàn hạt bồ công anh. Thêm ánh mặt trời chiếu vào, cả cánh đồng như được chiếu sáng bở hàng ngàn đốm sáng lơ lửng trong không trung, cảnh tượng như 1 bức tranh ở cõi tiên vậy. Và ở giữa cánh đồng thần tiên đó là một co bé với một vẻ đẹp của một thiên thần: khuôn mặt trái xoan, hơi gầy với làn da trắng hồng, mái tóc dài ngang lưng được tết bím cẩn thân. Đôi mắt cô sáng ngời, như 1 tấm gương phản chiếu vạn đôm sáng trong không trung. Gương mặt thanh thoát như thiên thần, đương nhiên là chỉ còn thiếu đôi cánh nữa thôi.

- Ớ?!

Chio giật mình khi nhìn thấy...nó. Nó là một cậu bé cũng trạc tuổi Chio, có khuôn mặt đầy đặn, nước da ngăm đen. HÌnh như cậu ta là người ở trong làng. Cậu ta đang ngủ. Chắc là cậu ta mới đến đây, vì trước khi Chio thiếp đi, cô bé vẫn chưa thấy cậu ta đến.

"Trông cậu ta cũng hiền lành đó chứ? Còn rất thân thiện nữa là đằng khác." Chio nghĩ bụng. "Tại sao Yuri lại không muốn mình biết đến họ, tiếp xúc với họ?"

Thở dài. " Chắc là mình sẽ không thể nào biết được mọi chuyện". Cô bé đứng dậy, khẽ chạm vào cậu bé lạ mặt, làm cậu ta tỉnh dậy.

- Oáp...!

Cậu ta ngáp dài, vươn vai rồi lấy tay gãi đầu, quay sang Chio. Mái tóc cậu bị vò rối, vướng vào đó là những hạt bồ công anh. Cậu có đôi mắt đen láy. Và giờ đôi mắt ấy đang nhìn thẳng vào Chio:

- Cậu dậy rồi ah? Lúc nãy tôi đến, thấy cậu còn ngủ nên không dám đánh thức, định đợi đến lúc cậu dây, ai dè lại ngủ quên mất, thật là...

Cậu bé chợt đỏ mặt khi nhìn sâu vào đôi mắt Chio. Cật ta chưa bao giờ thấy cô bé này xuất hiện trong làng lần nào cả. Cô bé này là ai? Tại sao cô ấy lại ở đây? Tại sao mình lại chưa thấy cô bé này bao giờ?

Trong khi cậu bé đang bối rối vs biết bao câu hỏi chưa rõ câu trả lời, thì lòng Chio lại đang rối loạn hết lên. Cậu ấy là ai? Tại sao cậu ta lại ở đây? và : Cậu ta đã ở đây từ nãy đến giờ rồi sao?

Một khoảng lặng giữa 2 đứa trẻ. Bỗng, cậu bé chìa tay ra:

- Chào, mình là Rikaki, Rikaki Tamotoji. Bạn tên là gì?

Chio mấp máy môi, tiếng đáp nhỏ như vọng từ xa lại:

- Chio. Chio Hatsumaki. Bác Yuri gọi tôi là Chio.

Rikaki làm một động tác rất ngộ, như thể cậu ta đang phải nín cười một cách rất khó khăn. Chio cảm thấy hơi khó chịu:

- Sao thế? Bạn thấy cái tên đó nực cười lắm ah?

- Không! Không! - Cậu bé chối – Tên bạn đâu có nực cười, ngược lại còn rất hay nữa chứ! Chio này?

- Gì vậy?

- Mình có thể gọi bạn là Bồ công anh được không? Chẳng biết vì sao nữa, nhưng mình lại muốn gọi bạn như vậy.

- Được thôi!

Chio mỉm cười, đáp. Bỗng, chợt nhớ ra cái gì đó, cô bé vội vàng đứng dậy, nói vội với Rikaki đang ngơ ngác ở đằng sau:

- Thôi chết! Mình phải về đây! Bác Yuri sẽ rất giận khi thấy mình về muộn mất!

- Đợi đã...!

Chio đứng sững lại: bàn tay cô bé đã nằm gọn trong tay Rikaki.

- Mai…bạn hứa sẽ quay lại đây chứ?

Im lặng. Ngày mai ư? Chio vẫn lén trốn Yuri ra đây chơi, nhưng trong lòng cô bé còn một cảm giác gì đó về thế giới bên ngoài mà cả chính bản thân cô bé cũng không hiểu được. Một cảm giác sợ hãi, dè dặt. Phải chăng là vì lời cấm đoán của Yuri?

- Bởi vì…- Rikaki tiếp – chẳng có ai làm bạn với mình cả. Mình buồn lắm. Mai bạn lại đến đây chơi với mình nhé?

Gió lại khẽ thổi qua, vạn hạt bồ công anh như những hạt pha lê dưới ánh nắng cứ vởn vơ, lơ lửng xung quanh hai đứa trẻ…

- Được rồi. Chào nhé! Hẹn mai gặp lại!


Cô bé ra về, để lại sau lưng là cậu bé đang ngẩn ngơ giữa đám bồ công anh.
Thoáng có nụ cười nở trên môi…
- Rikaki…

- Bồ công anh…


“ Nhất định chúng ta sẽ còn gặp lại! ”

============================
Đây là lần đầu em viết truyện, cả nhà vào đọc rồi cho em í kiến nhé! Dở thì chê thẳng tay vào, không có gì phải ngại đâu !

Ps: Thông báo tìm trẻ lạc : lại phải đi tìm Chồn_ú. Ú mà chạy nhanh quá, tôi không thể nào đuổi kịp bà được! Bó tay !(sr spam)

clown_devil
04-04-2009, 06:27 AM
dễ.......... thương.............................
quái nhở? sao truyện nào nhóc có comment là nhóc lại bảo truyện đó "dễ thương" nhỉ?

>"<

một ẩn số chưa có lời giải đáp và sẽ không bao giờ có lời giải đáp
thui, spam thế đủ rồi, vào việc trọng đại nào.

--
thứ nhất: bác muốn nhóc comment sơ sài hay chỉ rõ ra những khuyết điểm của bác?
thứ hai: bác muốn nhóc bảo "bác viết sai vài từ" hay chỉ rõ ra những chỗ sai của bác?
thứ ba: bác muốn nhóc khen bác thực sự hay chỉ khen khiêm tốn, vì nhóc thấy truyện này kute quá!!! ?
---
bác trả lời 3 câu đó đi ạh.. còn nhóc về tịnh tâm lại, mai sẽ quay lại com tiếp. ^^
câu hỏi ngoại lệ:
-truyện của bác viết đã kết thúc chưa hay còn dở dở ương ương như bất cứ truyện nào của nhóc?
==
yêu bác.
(cách xưng hô quen rồi ạh.. giờ ko sửa đc đâu.. :D ^^)

chồn_ú
04-04-2009, 07:03 AM
He he Ú đây, khỏi tìm nữa. Loạn hết cả room @_@. Bà thiệt.... Bó tay. Bà vô đây là chết với tui rồi, Dan ơi ^O^
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Dan yêu ơi, dù đã đọc fic bà một lần nhưng hình như tui chê bai quá nhiều khiến bà sửa nhiều quá thì phải. Nhưng dù sao, sửa là đúng!!!! Truyện hay lắm đó! Yêu bà nhất đấy ( mình nói với ai câu này chưa nhờ!!??)

D4nd3lion
04-04-2009, 07:11 AM
@Clown: thứ nhất, Clown phải tập quen gọi tớ là táo đi thôi!
thứ hai: thẳng tay chê vào! phải có người nói thẳng nói thật thì mới tiến bộ được chứ!
thứ 3: sai sót chỗ nào chỉ thẳng ra
thứ 4: khen á?! vấn đề này thì tuỳ Clown!
thứ 5: cũng iêu Clwon nhiều! Chồn ú đọc được dòng này là phải ghen tị lắm á!

@chồn hôi: để xem ai chết dưới tay ai. CÁi câu iêu tôi nhất thì bà đã nói vs tôi rồi. Gọi tôi là táo hay gọi thẳng tên tôi ra đi. Gọi là dan nghe ngứa lắm, mà cứ như con trai í! (trog khi ng` ta con gái 100%)

Ps: sửa nhiều quá chứ có phải là sửa tất đâu! Mà tôi chỉ sửa có vài câu, những cái góp ý của bà như là đang kể chuyện mà miêu tả tôi vẫn bê nguyên vào đó ( bướng thế đấy thông cảm). Bà khen truyện hay mà làm tôi thấy sởn cả gai óc, dựng hết tóc gáy!

chồn_ú
04-04-2009, 07:28 AM
@Dan: Ai thèm ghen tị chứ. Bà nói với ai tùy bà, tôi không quan tâm. Tôi thích gọi bà là Dan đấy , ý định giả trai trong 4rum đã tiêu rồi hả , tôi cứ gọi.Mà cái phần sửa bài đó , ĐỪNG LÔI TÔI VÀO. Bà nói vậy thì tui cũng không khen chê gì hết nữa. Thật dựng hết cả lông chồn.

gooddythin_nd1996
04-04-2009, 09:43 PM
Hơ, truyện này nội dung đựoc đó Táo < mạn phép cho gọi là Táo nhé:D>, post tiếp đi nhé, truyện ổn lắm :D.
Chẳng biết cm gì cả, nhóc clown với bạn Ú đã cm hết rồi, thôi ủng hộ nhé :D

D4nd3lion
06-04-2009, 05:24 AM
Part 2. Lời thú tội của Yuri

- Bác Yuri, cháu đã về!

Chio đẩy cửa bước vào căn nhà nhỏ thân quan. Hôm nay, mặc dù biết mình sẽ bị Yuri phạt vì tội về muộn, nhưng Chio lại rất vui. Từ lúc trên đường về, mỗi lần nghĩ đến cậu bé tên Rikaki Tamotoji kia là cô bé lại khẽ mỉm cười. Cậu ta dễ mến thật! Chẳng có gì xấu cả. Chắc những người khác cũng đều giống cậu ta cả thôi. “Vậy thi tại sao Yuri lại lo sợ những người đó?”

- Trời ơi! Chio! Cháu có biết rằng ta đã lo đến mức nào không? – Yuri chạy vội ra, ôm chặt lấy cô cháu gái bé bỏng, thở hổn hến – Cháu không làm sao chứ?

Chio phì cười, tiếng cười trong sáng của một thiên thần làm Yuri cảm thấy yên lòng hơn.

- Bác đừng lo! Cháu có sao đâu mà! Bác thấy không?

Giọng Yuri bỗng trầm hẳn xuống:

- Đợi đến ngày có chuyện gì xảy ra với cháu thì ta không biết phải sống như thế nào nữa, Chio à.

Cô bé cảm động. Suốt 12 năm nay, Chio đã phải sống thiếu tình thương của cha mẹ, người thân duy nhất của cô là Yuri. Cho dù có những là Yuri nặng lời, trong thâm tâm, Chio thừa biết rằng Yuri vẫn rất yêu quý, quan tâm và lo lắng cho mình. Yuri là người cô bé yêu mến nhất và ngược lại. Chio khẽ vuốt nhẹ lên mái tóc của người bác, giọng nhỏ nhẹ:

- Cháu xin lỗi vì đã về muộn. Cháu hứa đây là lần cuối cùng. Cháu sẽ không bao giờ làm bác lo lắng nữa đâu.

- Cháu hứa chứ?

- Cháu hứa. Thôi, để cháu vào phụ bác nấu cơm nhé!

Chio quay lại, đi về phía nhà bếp. Một cơn gió nhẹ đã thổi rơi xuống đất những hạt bồ công anh vương trên tóc của cô bé. Chio bỗng giật mình khi nghe tiếng Yuri gọi giật lại:

- Khoan đã, Chio, ĐỨNG LẠI!

Chưa bao giờ cô bé nghe thấy Yuri nói với một thái độ đáng sợ như vậy. Có lẽ bác ấy đang rất giận. “Nhưng vì chuyện gì mới được cơ chứ?” Chio chột dạ khi nghĩ đến những lần cô bé trốn Yuri ra khỏi rừng Haru. “Không thể nào! Yuri không thể…”

- Cháu đã không làm theo lời bác bảo đúng không? CHÁU ĐÃ RA KHỎI RỪNG RỒI ĐÚNG KHÔNG?

Chết thật. Làm sao bác ấy có thể biết được cơ chứ?

- TẠI SAO CHÁU LẠI GIẤU TA? TẠI SAO CHÁU LẠI LÀM NHƯ THẾ? TẠI SAO CHÁU BIẾT LÀ TA ĐÃ CẤM RỒI MÀ CHÁU VẪN RA NGOÀI ĐÓ?

- Dạ, cháu…

- CHÁU CÓ BIẾT BỌN NGƯỜI ĐÓ SẼ LÀM GÌ KHI NHÌN THẤY CHÁU KHÔNG? CHÁU ĐÃ CÓ THỂ BỊ CHẾT DƯỚI TAY NHỮNG CON NGƯỜI DÃ MAN, ĐỘC ĐỊA ĐÓ RỒI, CHÁU CÓ BIẾT KHÔNG?

- Không đúng!

Chio bỗng hét lên. Chưa bao giờ cô bé lại dám cãi lại lời Yuri cả. Trong tâm trí cô bé bậy giờ chỉ còn hình ảnh của một cậu bé với mái tóc đen và nụ cười thân thiện, cởi mở. Trông cậu ta chẳng có gì đáng sợ cả. Vì sao Yuri lại có cái nhìn về cậu ta, về HỌ như thế?

Đối diện với Chio, Yuri đang sửng sốt cả người. Cô chợt nghĩ về tất cả những gì mình đã làm cho Chio. Liêu có đáng không? Liệu có đáng không hả Yuri? “Ngươi làm tất cả mọi điều vì con bé, liệu có nên không?”

- Bác Yuri, cháu xin lỗi...

Tiếng lá cây xào xạc bên ngoài. Từng cơn gió mạnh thổi qua, đạp vào những tấm cửa gỗ. Trời sắp nổi giông.

- Không, Chio. Ta mới là người có lỗi.

Chio mở to mắt, ngạc nhiên. Bác ấy thì có lỗi gì cơ chứ? Chính nó mới là người ra ngoài rừng cơ mà?

- Chio ah, ta nghĩ cháu đã đủ lớn để biết được chuyện này.

Sấm chớp đã bắt đầu nổ vang ngoài trời, nhưng Chio vẫn có thể nghe rõ từng câu, từng lời Yuri nói. Từng câu nói, từng lời thú nhận như cứa vào tim Chio.

- Chio này, 12 năm trước, ở ngôi làng Hirakawa này đã xảy ra một chuyện rất khủng khiếp…

Những kí ức mà từ lâu Yuri đã cố gắng chôn vùi nay lại về. Những kí ức tội lỗi…

--------

- Tekachi, tôi không thể làm được việc này.

- Được chứ, Yuri, cô có thể - người đàn ông tên Tekachi đang cố gắng trấn an người phụ nữ - Tôi biết là cô có thể làm được việc này. Với lại, chúng ta đã trót ăn cắp trái tim của quỷ rồi, nếu bây giờ không làm vậy thì chỉ còn đường chết thôi.

- Nhưng như vậy thì quá tàn nhẫn. Mikka đang mang thai mà…

- Yuri, hãy trả lời tôi câu hỏi này – Tekachi nắm chặt đôi bàn tay đang run lên của Yuri, nhìn thằng vào đôi mắt cô mà nói – Cô có muốn sống không?

Tia chớp loé sáng. Những sự việc sau đó như đang được diễn ra một lần nữa, một cách từ từ, chậm chạp, dày vò tâm hồn của Yuri. Từ sự lo lắng, sợ hãi khi tìm cách bỏ trái tim của quỷ vào nhà của Narita và Mikka, cho đến cái cảm giác lương tâm bị vò xé khi đi tố cáo đôi vợ chồng vô tội, làm họ phải hứng chịu hậu quả, điên loạn cho đến khi chết…Tất cả, tất cả đang quay trở về, đang tái hiện lại, ám ảnh Yuri sau ngần đấy năm.

“Tốt lắm Yuri, tôi biết là cô có thể làm được mà”. Tiếng nói của Tekachi khẽ thoáng qua, chỉ nhỏ nhẹ như một cơn gió, nhưng câu nói ấy đã cào xé lương tâm của Yuri 12 năm rồi…

- Tại sao? – Chio mặt đầy nước mắt, vẫn không thể tin được chuyện đó lại là thật - Tại sao bác lại giấu cháu chuyện đó? Sau ngần đấy năm? Tại sao?

- Chio ah…à không, giờ đây ta không nên gọi cháu bằng cái tên đó được nữa rồi. Tên thật của cháu không phải là Chio Hatsumaki. Cháu là Tojika Kinkino, con của Narita Kinkino và Mikka Tedono.

Cô bé ngã quỵ xuống sàn vì quá sốc. Tojika Kinkino ư? Tojika…Tojika… Không! Mình là Chio cơ mà? “Phải rồi, tất cả chỉ là một trò đùa, tất cả chỉ là một trò đùa thôi, phải không bác?” Chio, à không, Tojika ngước đôi mắt ướt đẫm lên nhìn thằng vào Yuri như đang cố nài nỉ người bác rằng bác đang chỉ đùa thôi. Nhưng không phải như vậy.

- Vào cái đêm cuối cùng đó, Tojika à, cháu đã được sinh ra ngay trước khi mẹ cháu bị người ta bắt được. Ta đã ở đó suốt thời gian họ bị người làng Hirakawa tra tấn cho đến chết. Ta cảm thấy rất tệ, cháu à. Khi tất cả mọi người đã đi hết, ta đã thấy cháu được giấu trong một bụi cây nhỏ, và thế là ta đem cháu về nuôi. Ta nghĩ rằng đó là điều ít nhất mà ta có thể làm để bù đắp cho tội lỗi của mình.

Tojika vẫn chưa thể nói vì quá bàng hoàng. Trong căn nhà nhỏ vẫn chỉ có tiếng của Yuri:

- Tojika à, ta biết là cháu đang rất giận ta. Đên cả chính bản thân ta cũng đã rất giận mình khi làm chuyện tồi tệ đó. Nhưng cháu à, hãy tin ta. Cháu là người ta yêu quý nhất trên đời này và ta sẽ không bao giờ làm hại cháu đâu.

- ………..

- Lí do mà ta đã cấm cháu đến ngôi làng Hirakawa đó 12 năm nay, đó là vì khuôn mặt cháu. – Yuri thở dài – Cháu có khuôn mặt giống y hệt mẹ cháu hồi đó, chỉ có đôi mắt là của Narita thôi. Cháu à, 12 năm qua ta làm vậy, là vì sợ khi cháu bước chân vào làng, sẽ có người nhận ra cháu, và làm điều mà họ đã làm với bố mẹ cháu. Ta không thể chịu đựng được. Ta sẽ không thể nào chịu được nếu ta mất cháu, vì bây giờ, chỉ có cháu mới làm ta có thể sống bình thường được sau những việc làm đáng khinh đó, cháu biết không? Cháu à, cháu có còn nghe ta nói không đó?

- KHÔNG! TÔI KHÔNG TIN! – Sau khi tìm lại được tiếng nói, Tojika hét lên thật to. Đó không phải là những lời nói với Yuri, mà hình như cô bé đang nói với chính mình. - TẠI SAO CHUYỆN NÀY LẠI NHƯ THẾ? TÔI KHÔNG HIỂU MỘT CHÚT GÌ CẢ ! LÀM ƠN, TẤT CẢ HÃY CHỈ LÀ MỘT TRÒ ĐÙA THÔI ĐI!!!!

- Không, cháu à. Đây là sự thật… Khoan đã, Tojika ah, cháu đi đâu vậy ? TOJIKA!!!

Yuri hét lên, lòng quặn đau khi thấy hình bóng nhỏ bé của cô cháu gái ngày càng mờ đi trong cơn mưa. Cô muốn đuổi theo cô bé lắm, nhưng không thể được. Tội lỗi đã đè nặng lên tâm hồn cô mất rồi…

------- * -------

- TẠI SAO? TẠI SAO CHUYỆN NÀY LẠI XẢY ĐẾN VỚI TÔI CƠ CHỨ? TẠI SAO?

Cô bé hét to lên, nhưng làm vậy chỉ làm tâm trí cô thêm nặng nề mà thôi. Mưa ngày càng nặng hạt. Trời đang khóc thương cùng cô bé ấy hay chăng?

- Tại sao? Tại sao lại là tôi cơ chứ…

Tojika ngất lịm đi, một phần vì quá mệt mỏi, và một phần là vì quá xúc động. Cô bé vẫn nằm đó, không cựa quậy, cử động, nhưng đôi mắt vẫn ứa lệ…

- Tại sao? Tại sao chứ ….?

------- * -------

Rikaki vừa về đến nhà, thở phào. “May mà vừa về đến nhà thì mới mưa. Hôm nay hên thật!” Cậu ta chợt mỉm cười khi nghĩ đến cô bé. “Bồ công anh à…”

- Rikaki, con đã về rồi đấy à - Một người đàn ông khoảng 40 tuổi, ăn mặc khác người, bước ra khỏi căn phòng nhỏ lúc nào cũng nghi ngút khói hương.

- Dạ, thưa cha, con đã về.

Cậu ta đáp. Mùi khói từ trong phòng bay ra nhưng Rikaki không hề cảm thấy khó chịu. Suốt 12 năm nay, ngày nào cậu ta cũng được ngửi mùi hương này rồi.

- Thưa ông, lại có một người làng đến nhờ ông giúp ạ. - Một người giúp việc đến, nói nhẹ vào tai cha của Rikaki.

- Lại nữa à. Thôi được rồi, bảo họ ra phòng khách đợi ta một lúc. - Người đàn ông phẩy tay, rồi quay lại bảo cậu con vào phòng thay đồ rồi đi ăn trước. Một nụ cười, không, đơn giản chỉ là một cái nhếch mép khẽ trên môi người đàn ông – Có vẻ như lại có việc cho Tekachi ta làm rồi.

chồn_ú
07-04-2009, 04:42 AM
Cho Ú xin cái tem lào ( e hèm, Ú là người Hà Nội chính gốc ạ)^^
Ơ, Yuri là bác của Chio à. Lạ nhỉ hay là mình bị quáng gà
Thế mà cứ tưởng Yuri là bạn Chio cơ đấy ,ầy, cho chừa cái tật "đọc lấy ý chính", hì hì tại cậy đọc trước rồi nên ẩu. Mà cũng tại Dan cơ , cứ viết trông không "Yuri". Cả part 1 mới thấy một chữ "bác" >.<
Nhưng mà hay. Tiếp tục phát huy nhá ( cop cái phần bà comm cho Clown ^0^)
~~~~~~~~~~~~~~~~
Chồn Ú không yêu vịt
Đơn giản vì vịt đã yêu rồng :D

clown_devil
07-04-2009, 08:06 AM
nếu tác giả đã nói thế......... thì........... nhóc com ko nương tay đâu đấy nhé! :D ^^

---
Nhận xét riêng sơ sài:

Thứ nhất:
_ Cách Táo viết ko đc cuốn hút người đọc cho lắm, chưa liền mạch với nhau. Ví dụ như ngay lúc đầu, Yuri đang suy nghĩ lại quay ngược thời gian lại kể chuyện hồi xưa, khi Narita và Mikka điên loạn như thế nào, rồi ngay trước khi chết thì sinh ra Chio. Ít nhiều thì Táo cũng phải chia đoạn ra, hoặc là bỏ câu đầu đi thì truyện sẽ.. có lý hơn.

Thứ hai:
_ Táo tả chưa được kĩ thì phải? Theo nhóc, cánh đồng có vẻ không đến nỗi huy hoàng lắm, hay chí ít là mơ mộng và dễ thương. Cánh đồng bồ công anh thường tượng trưng cho tình bạn trong trắng, rất hồn nhiên, chỉ nhìn thấy thôi là cảm thấy dễ chịu. Vậy mà khi bác tả chưa bật lên cái nét ấy. Qua ánh nhìn của Chio (thiz tên Chio hơn, tên kia dài và dở quá >"<), nơi đó phải là nơi tuyệt vời - đối với một đứa con nít suốt ngày sống trong sự tách biệt với thế giới bên ngoài.

Thứ ba:
_ Nhóc thích khúc cuối chap 1. Đúng là con nít ngây thơ.. xứng đáng 5,25 điểm. Nhóc hấm gắt lắm, mong bác tha lỗi.. đừng giận nhóc, tội nghiệp (tình hình là truyện mà nhóc từng đọc cao nhất đc chấm là 9,5 - Dice - yêu truyện đó cực ^^; còn truyện CP có 5,75 gì đó >"<; BBTĐ đc 7,5 :D)

_ Cái khúc mà Yuri kể chuyện lại, bác có thể ghi trong dấu ngoặc kép, hoặc là chia đoạn ra. Thông cảm cho nhóc, con chuột nhà nhóc nhạy lắm nên không thể trích đc cho dễ hiểu, lại phải nói bằng lời thôi. >"< Từ ".. cào xé lương tâm của Yuri 12 năm rồi.... " đến " -Tại sao?..", bác phải cách vài dòng, hoặc phân đoạn. dễ hơn nữa là in nghiêng khúc hồi tưởng. chứ bác viết luôn tuồng kiểu này thì người đọc sẽ khó hiểu, khó nhận biết.

---
Nhận xét chung:

_ Cốt truyện phong phú, nội dung hay. Để xem.. cho nhóc dự đoán tình hình nhé: Rikaki là con của Tekachi, mà Tekachi lại là kẻ thù của cha mẹ Chio => sẽ có một vụ chạm trán kinh hồn ở đây.

_ Lời văn và cách diễn đạt chưa bộc lộ hết được cảm xúc đau xót của Chio và Yuri. Bác phải làm sao cho những người đọc đến đoạn ấy phải chảy nước mắt vì quá xúc động (chỉ bí quyết để dễ khóc này: vừa đọc truyện buồn vừa nghe Kiss the rain, dù truyện đó dở đến đâu chỉ cần tập trung là khóc đc). Điều này có quá khó đối với một học sinh cấp II không nhỉ? thực sự là khó lắm, vì nhiều người lớn còn ko thể làm đc nữa mà...

_ Bác đánh lên đây còn sai chính tả nhiều, thiếu dấu thanh. như đã nói, nhóc ko trích xuống nên ko chỉ rõ đc, nhưng đếm sơ sơ cũng khoảng .. 20 lỗi chính tả. bác sửa lại nhé!


-----------
nhóc ta đây xin chấm hết bài com của mình. thiệt tình ... dạo này tài com xuống dốc dã man..
bác post tiếp nha, nhóc sẽ ủng hộ! ^^

@gooddy: bài trước nhóc đã com gì đâu???

chồn_ú
12-04-2009, 06:33 PM
Ôi mình sẽ không thể nào comm được như Clown * cắn móng tay* Buồn quá , phải đi ăn thêm viên kẹo
Uhm, Clown nhận xét đúng hết cả , Ú không còn gì để nói (hay nói đúng hơn là không biết nói gì^^) Dan lần đầu tiên viết truyện, tùy theo cảm hứng nên không tránh khỏi nhiều sai sót. Chính nhờ những comm như của Clown mới giúp Dan ngộ ra đấy ( mình ăn nói như tác giả)
Nếu được chấm , Ú sẽ chấm fic này được 6.25( Dan ơi tôi yêu bà o_O), BBTD được 8.5 , CP được 8 , Hỏa Hồ được 9( đây là một fic rất đáng đọc). Còn Dice, Ú đã đọc qua rồi, rất giống Nhóc Hitler. Clown thích thể loại như vầy thì phải???
Đi ăn kẹo tiếp đây :D

D4nd3lion
12-04-2009, 07:55 PM
Suốt ngày bà chỉ biết ăn kẹo, sao ko chia cho tôi lấy cái nào =.=

@Clown: mổ xẻ nhiều vô Clown! Chê trách nó cả đống vào ( hơ hơ thần kinh quá ^^) Lỗi chính tả là do viết ở đây nè, cứ "." một phát là cho dấu vô cái trước luôn, chứ nó ko chấm như mình mong muốn. Vs lại, hì hì, công khai luôn cho mọi ng` là nhóc viết truyện ngoài vòng pháp luật ( dạ vâng, đưa cho bố đọc,m bố bảo hem thik kỉu truyện này, sợ mất hết tâm hồn trẻ thơ của bọn trẻ con, trời ơi là trời đất ơi là đất) nên phải gõ vội, có lỗi chính tả j mọi ng` thông cảm và bỏ qua cho...

@Chồn: chồn không iêu vịt thì mặc kệ chồn, bởi vịt cũng không iêu chồn.Việc vịt có iêu rồng hay khg í, thì đấy cũng phải là việc của chồn.Mà nói vs bà bao nhiêu lần là tôi ko thích thằng đó, tôi chưa thích ai bao giờ hết á! Bực hết cả mình! Sao ko đâu tôi lại bị dính vs thằng rồng đó chứ?

Witness Star
12-04-2009, 08:33 PM
Post típ ih bạn! Mình ủng hộ! :hihi:

chồn_ú
13-04-2009, 06:17 PM
@Dan : Hì hì, không có lửa làm sao có khói? Này mà cái câu "chưa thích ai bao giờ hết á" kia có vấn đề đó. Bà phải thích mấy anh rồi ý chứ( tui hiểu bà rõ quá mà )Mà tui không chia kẹo cho bà đâu. Tui ăn chưa xong 1 viên bà đã sang viên thứ 2 rồi. Mà biết chắc là về nhà bà chẳng bị con em trấn lột, thôi cứ để tui ăn ^O^
@Clown: Ôi Clown thấy chưa, vịt không yêu Chồn đâu. Nhưng mà Clown yêu Chồn nhỉ?