PDA

Xem đầy đủ chức năng : cuộc sống vẫn sẽ tiếp diễn nếu không có tình yêu?



demon_mylove1
05-03-2009, 09:20 AM
lần đàu tiên viết truyện mong các cô các bác thông cảm nếu nó chẳng ra gì nhé. em đọc rất nhìu truyện trong này roài nên cũng muốn đc tham gia nhưng trình độ văn chương của em lởm lắm (hic). em đăng kí bao nhiêu lần mới được (chẳng hiểu sao) lên hôm nay post xong là em chạy khắp các fic để com cho các chuyện mà em đã đọc đây
Tên truyện: cuộc sống vẫn sẽ tiếp diễn nếu không có tình yêu?
nhân vật: Vương Linh Phương, Hoàng Nhật Anh, Phan Thế Đan,.......và một số sau này em mới nghĩ ra
Cháp I
Thời thơ ấu và sự biến mất của giấc mơ

Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!Chán quá đi mất!câu nói này đã thành câu nói cửa miệng của nó hàng năm nay rồi.

Ngày nào cũng thế,giờ nào cũng thế,chỉ cần ko còn việc gì để làm là nó lại nghĩ bâng quơ và kêu chán.

Còn nó là ai thì xin giới thiệu đây:Nó là một con nhok 12,không đến nỗi xinh đẹp lắm nhưng cũng gọi là dễ thương,mỗi

tội hơi… mà theo nhận xét của lũ bạn là quá baby(ko phải theo nghía đáng yêu đâu mà theo nghĩa chậm phát triển ý)

và cái con bé nhìn như học sinh lớp 6 ấy đang phải đứng trước bao nhiêu quyết định cho tương lai của nó với bao nhiêu

áp lực của những kì thì, của gia đình và nhiều thứ khác . Nó ghét mọi thứ và chán nản suốt ngày. Vì sao? Lí do chính

nó cũng không rõ chỉ biết chán vô cùng chán.

Hồi trước(khi nó còn là một litle girl)nó lúc nào cũng mơ mình là một nàng công chúa (như trong chuyện cổ tích ý) và

một ngày nào đó sẽ có một chàng hoàng tử (cưởi con sh trắng) đến đón nó về dinh,nói thế thôi chứ cái nó mong muốn

không phải là con sh hay cái dinh nào đó mà nó mong muốn có một tình yêu tuyệt đẹp như thế và đương nhiên là cả

cái kết thúc có hậu như thế(ai không mong cái này mới lạ).

Nó cứ mơ (ai cấm được mơ cơ chứ) và sống một cuộc đời lạc quan hơn bất cứ ai .nó thích được khen, thích kết bạn và

tự tin lắm vì nó khá thông minh và có một trí nhớ tuyệt vời.

Lên cấp II, nó thi đỗ vào lớp chọn và đương nhiên đến giờ phút này nó vẫn còn giữ cho mình cái tính lạc quan thái quá

của nó và mang đén nụ cười cho bất cứ đâu mà nó ngang qua. Trong lớp có một tên cực kute, đẹp trai, học giỏi, nhà

giàu nói chung là một tên rất được hâm mộ. Và nó không ngoại lệ, nó là một fan(âm thầm) của tên ấy. Nhưng nó khác

những đứa con gái khác ở chỗ nó không thích hắn vì hắn là hotboy hay vì bất cứ thứ j làm những đứa khác mê tít. Nó

thích hắn là có nguyên nhân cả đấy ạ. Chuyện là hồi lớp 4, nó học cùng lớp với hắn và nó đã để ý hắn rồi vì hắn là lớp

trưởng học giỏi, lại rất tốt bụng nhưng nó cũng chẳng nói chuyện bao giờ vì hắn khác nó quá. Hắn nghiêm túc quá mức

đối với cái tuổi này nên nó cũng dần mất hứng thú với hắn. Một hôm trên đường về nhà lúc tan học, nó bị 3 thằng lớp 5

chặn lại bắt nạt. Nó vốn là con bé chẳng sợ trời chẳng sợ đất nên dù biết mình không địch nổi mấy thằng kia thì nó

cũng không cúi lúi xin xỏ gì mà vẫn to miệng lắm:

- Mấy anh làm cái trò quái gì thế hả? Tôi không quen các anh. Tránh đường cho tôi đi.

- Ái chà! Cô bé này mạnh miệng nhỉ! Mấy anh chỉ muốn hỏi thăm cô em vì việc hôm trước cô em báo với thầy giám

thị mấy anh trốn học thui mà.

- À! ra là mấy anh, các anh không thấy xấu hổ vì hành động của mình thì thôi còn tìm tôi làm gì?

- Mày! Nể mày là con gái không muốn đánh mà lại được đà lên nước hả?

- Tôi chẳng làm gì sai mà phải sợ.

Một tên giơ tay lên định tát nó, nó không kịp trở tay chỉ vội lùi lại và nhắm tịt mắt.

- Bộp! ơ hình như hắn đã đánh rồi mà nó không thấy đau nhỉ.(giờ mới dám mở mắt ra)

Cảnh tượng nó nhìn thấy là tên lớp trưởng đã lãnh chọn cú tát giúp nó.

- Mày là thằng nào?ba đứa kia đồng thanh. Khôn hồn thì cút ra chỗ khác.

- Các anh thật làm mất mặt con trai quá đi. Ai lại ba tên đi đánh một đứa con gái (dù một tên cũng đã chết roài).

Các anh không thấy xấu hổ à?

- Không phải chuyện của mày. Cút

- Sao lại không phải chuyện của tôi. Đây là bạn tôi, đương nhiên là liên quan rồi!

- Muốn chết thì các anh cho toại nguyện.

Nói rồi cả ba tên xông vào đánh hắn. Nó đứng như trời chồng, nhưng nó không tin vào mắt mình nữa. Hắn một mình

quật ngã cả ba tên nhẹ nhàng đến mức khó tin. Hic! Thế mà nãy giờ làm nó lo quá. Thế rồi không chờ ba tên kia đứng

lên hắn kéo tay nó chạy thẳng. hắn có biết đâu chỉ cái cầm tay ấy đã làm nó đỏ bừng cả mặt đay này(ke ke). Sau khi

đã chạy được khá xa, hắn mới dừng lại quay lại nhìn nó xem nó có còn ở đó không (hay hắn đã để rơi đâu oy). Hắn

nhìn nó hỏi:

- Bạn không sao chứ?

- Uhm! Mình không sao. Cám ơn bạn nhiều lắm.

- Vậy thì tốt. nhưng bạn liều quá đi. Sao lại sinh sự với mấy tên đó chứ.lần sau đừng thế nữa nhé.

Như bt là nó cãi lại rồi đấy nhưng hôm nay nó ngoan lạ.-uhm! Mà bạn biết võ à? Sao không nói cho mình biết làm

mình lo quá.

-Uhm!cũng có học chút. Thôi bạn về đi, giờ cũng muộn rồi đấy!

- Cám ơn bạn!bye

Thế là từ giờ phút đó hắn đã là hoàng tử trong lòng nó rồi! Nó thích hắn, đúng thế, nó chắc chắn thế. Và nó muốn

được ở mãi bên hắn. Hic! Nhưng trời luôn phụ lòng người. lớp năm nó phải chuyển trường và thế là hết. Nó phải xa

hắn.nhưng có lẽ trời cũng không tuyệt tình vói nó nên giờ đây nó lại được học với hắn và chắc các bạn đã đoán ra tại

sao nó thích tên hotboy rồi chứ.

Tuy ở gần bên nhau nhưng chẳng khác trước, nó không nói chuyện với hắn, nó lơ hắn vì nó không muốn giống lũ con

gái kia chỉ biết bám mấy anh chàng hotboy. Nó không thích thế. Và thế là nó mặt lạnh với hắn(hic lòng kiêu hãnh của

con gái khiến nó khổ sở từng giờ từng phút). Nhìn mấy đứa con gái vây lấy hắn mà lòng nó khó chịu điên lên được

(hic-kiêu thì chịu). thời gian cứ thế trôi qua và nó chẳng bao giờ nói với hắn hay bất kì ai về tình cảm của nó kể cả con

bạn thân thiết nhất(vì con bạn nó cũng mê chàng tít mắt mà). Nhưng không có cái gì là mãi mãi. Hắn học ngày càng

sút đi, thay đỏi nhiều ,chàng không còn là hotboy nữa kể từ năm lớp 7 và đến lớp9 dần trở thành một tay bất cần ,

chốn học nhiều và không thiết học hành. Không như những con bé hay bàm hắn trước đây nhanh chóng bỏ mặc hắn nó

vẫn luôn để ý hắn. Nó biết phải có nguyên nhân gì đó hắn mới thay đổi như thế. Nó buồn lắm nhưng không thể giúp gì

được. Rồi một hôm nó đến nhà hắn để đưa giấy mời họp phụ huynh giúp hắn vì hắn nghỉ học nên không phát được cho

hắn. Gọi cửa mãi không thấy ai ra. Nó hỏi bác hàng xóm mới biết nhà này chẳng mấy khi có ai ở nhà.

- Bác ơi! Nhật Anh hôm nay viết giấy nói ốm xin phép nghỉ sao lại không có nhà ạ. Bố mẹ bạn ấy nữa. cháu đến

đua giấy mời họp phụ huynh ạ.

- Cháu học cũng lớp với thằng bé à?

- Vâng ạ! Cháu lo cho bạn lắm càng ngày bạn học càng sút mà không rõ nguyên nhân.

- Uk! Bác biết nó từ nhỏ, cũng coi nó như con vậy nên bác rõ hơn ai hết.thằng bé trước đây ngoan lắm, ai cũng quý

nhưng từ dạo nó lên cấp II, bố mẹ nó mải làm ăn lên bỏ bê con cái, suốt ngày chỉ biết cho con tiền, có lẽ vì thế mà

thằng bé trở lên như thế này. Đến một bữa ăn mà bố mẹ nó còn không thể dành thời gian cho nó nữa là. Nó suốt ngày

chỉ đi ăn một mình thôi

Nó im lặng. nó còn biết nói gì đây. Nó gửi lại cái giấy mời rồi đi về trong lòng cứ băn khoăn. Nó hiểu hơn ai hết việc

thiếu vắng tình thương là như thế nào vì nó đã mất mẹ khi mới 2 tuổi nhưng nó vẫn hạnh phúc vì bố nó yêu thương nó

vô cùng. Còn hắn còn cả bố cả mẹ nhưng lại không hề nhận được tình yêu thương. Nỗi đau của hắn có lẽ còn lớn hơn

của nó. Nhưng nó có thể làm gì cho hắn đây. Nó không biết vì từ trước đến giờ nó chưa từng là bạn hắn. trong tim nó

thì đã coi hắn là bạn lâu rồi nhưng nó chưa từng nói ra và cũng chưa từng kết bạn với hắn. nó có thể làm gì ? nếu lúc

này nó đến bên và động viên hắn thì có lẽ hắn sẽ tự ái vì cảm thấy nó thương hại hắn. nó chẳng thể làm gì cả. nó cảm

thấy bất lực hơn bao giờ hết. Tối đó nó suy nghĩ rất nhiều và cuối cũng nó quyết định rằng nó phải làm cái gì đó. Đúng

nó phải làm cái gì đó. Và nó quyết định ngay ngày hôm sau sẽ nói chuyện và kết bạn với hắn. Và đúng theo dự định nó

đã làm cả lớp phải ngơ ngác khi cái con bé duy nhất trong lớp (à mà trong khối chứ) từ lớp 6 đén giờ không thèm nói

một lời nào với hắn bỗng nhiên từ sáng sớm hôm nay đã bắt đầu toe toét bám hắn để nói đi nói lại mỗi một câu “làm

bạn tớ nhé !”

Hắn cũng ngạc nhiên cơ mà. Nhưng hắn chỉ im lặng quay đi tất cả những lần nó hỏi cho đến khi không chịu nổi nữa

hắn mới quay sang:

- Cậu có vấn đè về thần kinh không đấy? sao cứ làm phiền tui hoài vậy.

- Vì mình muốn kết bạn thui mà. Đôi mắt nó long lanh nhìn hắn.-nhé làm bạn mình nhé.nó nài nỉ.

- Thôi được rồi làm gì mà kì quoái thế không biết.

- Ye! Như chỉ chờ có thế nó cười toe để lộ 2 lúm đồng tiền xinh đến là xinh( và nó có biết đâu nó đang làm thằng

con trai đối diện tim đạp loạn nhịp)

Từ hôm đó cứ giờ ra chơi là nó bàm hắn không rời nửa bước, nó dần thành bạn thân của hắn. nó muốn hiểu hắn hơn.

Nó làm mọi cách để giúp hắn. nó không để hắn chốn học nữa này rồi thì nó học bài nhưng cứ đọc thật to cho hắn

nghe. Rồi thì cứ suốt ngày rủ hắn đi học nhóm. Hắn mà cứ có tí tị ti kêu ca là nó bốp lại ngay một câu : “cậu là bạn tớ

thì phải như thế chứ” rồi cười nụ cười cực gian (như kiểu con cáo vừ lừa đc con cừu vào bẫy ý)

Lúc đàu hắn cũng phản kháng đáy nhưng lâu dần thành quen, hắn dần ham học trở lại và không biết từ lúc nào hắn đã

không còn nghỉ học nữa. rồi thì kì thi tốt nghiệp cũng đến. chúng nó bù đầu với bao nhiêu là bài vở mặc dù vậy nó vẫn

không quên những buổi học nhóm với hắn. nó và hắn từ lúc nào đã thành một đôi trong mắt cả lớp dù cho nó có giải

thích thế nào đi chăng nữa(nó cũng muốn thế lắm chứ bộ) thế nên giờ nó kệ cho chúng bạn trêu chọc.

Và hai đưa nó cùng nhau đỗ tốt nghiệp với số điểm cao nhưng điều đáng buồn là chũng nó không học cùng lớp(hic).

Lúc đầu nó buồn lắm nhưng cũng dần quen bạn mới, lớp mới và cũng dần vui vẻ trở lại. Rồi chẳng lâu sau đó, khoảng

giữa năm lớp mười hắn đã có bạn gái_cô bạn này học cùng lớp hắn và khá xinh xắn lại dễ thương. Nó có chút buồn

nhưng cũng không có gì to tát lắm,có lẽ là do khoảng cách(dù là hai lớp ko xa nhau lắm 1lớp ở tầng 2 một lớp ở tầng 3

nhưng hầu như chảng mấy khi hai đứa nó gặp nhau) nó dần nhận ra thứ tình cảm mà nó dành cho hắn không lớn lao

như nó từng nghĩ. Nó cảm thấy đó chỉ là một thứ tình bạn hết sức trong sáng của tuổi ngây thơ và nó muốn mãi trân

trọng tình cảm đó( biết mà mối tình lớp 4 chỉ là tc trẻ con thui). Nó vẫn coi hắn là bạn và vẫn cùng hắn tâm sự bất kể

khi nào hắn cần nó và nó cần hắn. tuy nó không còn buồn về chuyện của nó với hắn nhưng ước mơ về một tình yêu

đẹp như chuyện cổ tích đã không còn trong đầu nó. Nó đã hoàn toàn cho giấc mơ ấy vào quên làng oy. Có lẽ do nó đã

mơ mộng quá nhiều khi còn bé nên gời ở cái tuổi để mơ và mộng thì nó lại chẳng có tí hứng thú nào với mấy trò ấy

nữa. nó là một con nhok thực tế hơn bất kì con nhok nào. Và giờ nó hoàn toàn không tin vào thứ gọi là tình yêu. Châm

ngôn của nó là tình yêu chỉ có trong tưởng tượng, không nên tin. Vì chính nó đây cũng từng tưởng sẽ mãi thích một

người (ai thì các bạn biết roài đáy) mà giờ lại chỉ muốn làm bạn thui thì sao nó dám tin người khác sẽ không thay lòng

với nó chứ. Vì thế mà nó đâm đầu vào học và lấy lí do học để từ chối bất cứ tên con trai nào có ý với nó. Và nó càng

khẳng định nó đúng khi những tên con trai tỏ tình với nó không lâu sau đã phải bỏ cuộc và theo đuổi mối tình khác.

demon_mylove1
05-03-2009, 09:41 AM
Cháp II:Sự khó hiểu của con tim

Nhưng cho đến một ngày, vào đầu học kì II của lớp 10, vào ngày valentine nó nhận được một thanh

socola của một tên mà nó chẳng bao giờ nghĩ là thích nó. Tên này trước đó gọi nó là chị vì một vụ cá

cược nho nhỏ giữa hai đứa. và nó càng ngạc nhiên hơn khi lời tỏ tình của tên này hơi bị hoành

tráng(hic):một bài thơ tình.(ac). Dù ngạc nhiên nhưng vẫn lối cũ ta về nó thẳng thừng từ chối không

một chút thương tiếc:

-xin lỗi Đan! nhưng tôi không hề có tình cảm gì với bạn cả. nếu làm bạn thì được còn không thì tốt nhất

là tránh xa tôi ra.

-tôi biết rằng bạn chẳng hề có tình cảm với tôi nhưng tôi vẫn muốn nói ra,bây giờ bạn chưa thích tôi

nhưng tương lai thì không ai biết trước. tôi thật sự thích bạn và có lòng tin rằng bạn sẽ thích tôi.

Và điều nó không ngờ là tên này kháng chiến trường kì thật(hic). Hôm nào cũng bám nó hoài.

-Phương ơi!đáy lại đến rồi.(hic)

-Có chuyện j không? Không thì làm ơn để tôi yên.

-uhm! Cũng không có gì chỉ là muốn đi cùng bạn thôi!

- bạn phiền phức quá đi. Làm ơn tha cho tôi được không?

Mặt hắn bồng bí xị trông đến là tội.

-Mình xin lỗi! Phương ghét mình lắm à?

Ơ! Hic nó biết làm sao giờ.

- À! Mình………… mình không có ghét bạn .

- Thật hả? mặt hắn lại toe toét rồi, trông sao mà dễ ghét thế.

- Nhưng mà không ghét không có nghĩa là thích nha.

- Uhm ! mình biết mà. Mình đã lên tinh thần để chiến đấu trường kì rồi vì mình không muốn làm khó

bạn. mình sẽ lấy dần dần tình cảm của bạn từng chút một.

- Khiếp! nghe mà sởn gai ốc! ha ha ha(nó cười như chưa bao giờ được cười vậy)

Đúng như hắn nói, hắn đã không hề bỏ cuộc dù bị nó trả lại bao nhiêu lần những món quà mà hắn

tặng:quà valetine, quà 8/3, quà 20/10, hic đủ thứ quà nhưng nó đều phũ phàng từ chối. nhứng lúc như

thế hắn chỉ buồn thiu nhưng hôm sau đến lớp lại cười toe và nói chuyện với nó. Nó luôn thấy có lỗi với

hắn nhưng nó không thể làm khác vì nó đã quyết tầm rằng không yêu đương j rồi mà. Và cứ thế thời

gian trôi đi. Dù nó không thích hắn nhưng việc có hắn bên cạnh (bị hắn bám theo),nụ cười của hắn,

giọng nói của hắn dần trở thành một phần cuộc sống của nó. Nó không biết tình yêu là gì, nó chỉ biết nó

nghĩ đến hắn rất nhiều. nó sợ nó thích hắn nến tìm mọi cách để chối cái với chính mình và để chối cãi

vói mấy con bạn thân:

- Phương! Mày thích Đan rồi phải không? Tại sao mày lại hay nhắc đến hắn thế.- Nguyệt nói

- Mày điên à! Làm sao mà tao thích hắn được chứ.

- Thôi mày không phải chối đâu, nhỏ Hương nói và cười một nụ cười khó hiểu, chúng tao có kinh

nghiệm nên nhìn là biết ngay.

- Ai chẳng biết mấy chị dồi dào kinh nghiệm nhưng làm ơn đừng có kéo em vào thế giới của các chị,

em còn nhỏ lắm, tha cho em!

- Bọn tao nói thật đấy, mày không tin thì thôi, rồi mày sẽ dần nhận ra tình cảm của mày thôi.-Ninh

nói mặt cực kì nghiêm túc.

- Ha ha ha! Buồn cười quá đi. Chúng mày làm ơn nói đùa đừng nghiêm túc thế dùm tao. Tao đau

tim mất.

- Thôi không nói với mày nữa! kệ mày-cả lũ đồng thanh.

Tuy nói thế nhưng về nhà nó suy nghĩ rất nhiều và nó thật sự lo sợ rằng mình đã thích Đan. Nó đã thề

là không thích ai cả mà. Và dù nó nghĩ đến Đan ngày càng nhiều nhưng nó vẫn luôn tìm ra lí do để chối

cái rằng “nó ko thích Đan” : nào là vì Đan suốt ngày suất hiện trước mặt nó, nào là do Đan khá đẹp

trai, … bao nhiêu là lí do. Và nó tiếp tục từ chối tình cảm của Đan.

Và lí chí của nó đã đánh thắng sự rung động trong tc của nó. Nó vẫn từ chối tình cảm của Đan cho

đến tận lớp 12. nhưng nó đã bắt đầu tin vào tình cảm mà Đan dành cho nó. Nếu không hề tồn tại một

thứ tình cảm không bao giờ thay đổi thì tại sao cho đến giờ phút này Đan vẫn thích nó_2 năm không

phải là một thời gian ngắn. Đan đã ở bên nó cho dù nó đã làm tổn thương Đan không biết bao nhiêu

lần. nó quyết định rồi, sau khi tốt nghiệp cấp III. Khi mà nó đã thực sự trưởng thành, có thể tự quyết

định cuộc đời của nó, nó sẽ xem xét lại tình cảm mà nó dành cho Đan để quyết định có nhận lời Đan

không. Nó nghĩ Đan đã đợi nó 2 năm có lí gì Đan không đời nó thêm được một năm nữa chứ. Và thế là

nó tự mình quyết định như vậy mà chẳng hề nói một câu với Đan chẳng hạn như “hãy chờ tớ đến khi

tốt nghiệp nhé”. Và nó vẫn tin rằng tình cảm của Đan sẽ không bao giờ thay đổi.

Một hôm nó cũng mấy đứa đi chơi trong đó có cả Đan. Chúng nó xuống nhà Đan nấu nướng và chén

một bữa thịnh soạn rồi ngồi nghỉ ngơi đến chiều thì mỗi đữa về một ngả. nó để quên cái mũ lên quay lại

lấy và lúc này chỉ có mỗi nó và Đan. Nó cầm cái mũ và định bước ra cửa. Đan kéo tay nó lại và nói

- Phương! Có thể cho mình một chút thời gian được không?

- À !uhm! có chuyện gì không?

- Mình … mình muốn Phương làm bạn gái mình, Phương đừng từ chối mình nũa có được không?đôi

mắt hắn ánh lên một nỗi buồn mà nó không bao giờ quên được.

Nhưng nó không thể đồng ý vì cho đến lúc này nó vẫn chưa xác định được tình cảm mà nó dành cho

Đan. Nó không thể dồng ý, nó sợ nó sẽ lại làm Đan tổn thương hơn nếu bây giờ nó đống ý và sau này

lại nói lời chia tay.

-mình xin lỗi!m……..

Đan chặn nó lại, đôi mắt Đan rất buồn

- Phương không cần nói nữa. mình hiểu rồi . từ giờ mình sẽ không quấy giầy Phương nữa đâu.

Phương về đi.

- Nhưng ..

- Phương về đi.hắn nói dứt khoát.

Nó buồn bã ra về, trong lòng nó đau như cắt, nó biết nó đã sai. Đan sẽ không chờ nó nữa, từ giờ Đan

sẽ kết thúc tình cảm Đan dành cho nó. Nó khóc . nó không biết vì sao nó khóc. Chỉ khóc cho đến khi gần

về đến nhà. Nó lau nước mắt vì nó không muốn bố nó phải lo lắng cho nó.

Tối đó nó cười và tự nói với mình

- sao mày lại khóc hả Phương ?mày nên vui mới phải. chẳng phải mày không muốn yêu ai sao. Giờ

Đan không thích mày nữa thì mày phải vui chứ vì sẽ không có kẻ nào tạo ra cái nguy cơ tan băng trong

tim mày nữa rồi. nó vừa nói vừa khóc, nước mắt cứ trào ra không ngăn nổi rồi ngủ thiếp đi lúc nào

không hay.

Sáng hôm sau nó vẫn tỏ ra bình thưoowngf nhưng nụ cười trên môi nó có vẻ gượng gạo quá. Nó ko biết

phải đối mặt với Đan thế nào đây

demon_mylove1
06-03-2009, 06:37 AM
hic ! mở đàu không thuận lợi chắc chẳng ai thèm đọc ko còn tí tẹo cảm hứng nào

break_on_my_heart
06-03-2009, 08:10 AM
thôi mình CM đầu tiên cho bạn đây.
cốt truyện hay, hơi lạ một tí. dẫn dắt đọc giả đi từ wa khứ đến hiện tại muuh hok bị lỗi nhịp.
nói chung bạn hãy cố gắn phát huy nha.
nên tham khảo thêm những tg như " tocduoiga , bivian , baonhung... " để cóa thêm kinh nghiêm. nhóa.
còn mình thì chỉ bít đọc và ủng hộ , lâu lâu chém vài phát cho đỡ ngứa nghề í muuh. ^^
chờ chạp tiếp theo của ban. < hứa các chạp sau sẽ cho bạn nx rõ ràng + tốt hơn > ^^

demon_mylove1
07-03-2009, 09:05 AM
thank bạn nhìu lém
coi như người đàu tiên đọc là niềm động viên rất lớn cho mình đấy

demon_mylove1
08-03-2009, 08:16 AM
tiếp nè

Nó còn đang đau đầu suy nghĩ thì Đan đã đến. Đôi mắt Đan vẫn lạnh lẽo và vè mặt khác hẳn ngày thường. nỗi buồn lần này không chỉ như trước mà còn hơn gấp vạn lần những lần nó trả quà cho Đan. Khi nó còn đang suy nghĩ thì Đan đã đi gần đến chỗ nó, nó cố nở một nụ cười bình thường nhất mà nó có thể. Đan lướt qua nó như một người chưa từng quen biết trước con mắt ngạc nhiên của lũ bạn. Trái tim nó bỗng như có ai đó đang bóp chặt đau buốt. phải rồi nó chờ đợi cái gì. Chờ đợi Đan sẽ lại vui vẻ cười với nó, chờ đợi Đan sẽ lại ríu rít bên nó suốt ngày sao? Sau khi mà nó làm tổn thương Đan đến thế sao? Thật là ngu suẩn. sẽ không bao giờ có chuyện như thế. Tại sao nó không tự đặt mình vào vị trí của Đan mà suy nghĩ. Nếu là nó nó đã bỏ mặc con nhỏ ngu ngốc này lâu rồi chứ không phải mất nhiều thời gian như thế.Nó không thể làm gì khác ngoài việc im lặng, đôi lúc nó lén nhìn Đan. Đan cố gắng tránh ánh mắt nó, Đan vẫn nói chuyện và cười với những đứa khác nhưng nụ cười của Đan sao mà buồn quá. Đan là một tên luôn luôn vui vẻ và có một nụ cười ấm áp nhất mà nó từng biết thế mà giờ nó_ đúng chính nó khiến nục ười kia trở lên lạnh lẽo và gượng gạo.
Nó sao thế nhỉ, chưa bao giờ nó lại có cảm giác này, chưa bao giờ nó cảm thấy cô độc và buồn chán thế này. Kể cả khi nó mất Nhật Anh, nó buồn, nó cũng không hề đau đến thế. Lúc này nó cần có ai đó bên cạnh hơn ai hết và hình ảnh Nhật Anh hiện lên trong tâm trí nó . Nó muốn được ở bên Nhật Anh lúc này. Đúng không pahir ai khác mà chỉ Nhật Anh thôi. Cả ngày hôm nay nó chẳng cho được một tí teo gì vào đầu cả. đầu óc nó trống rỗng. chỉ chờ cho tiếng trống thứ 5 vang lên nó ngay lập tức thu dọn sách vở, cầm phone bấm cho Nhật Anh. Nó đã cố gắng không làm phiền Nhật Anh suốt một thời gian dài vì nó sợ nó sẽ ảnh hưởng đến ty của thằng bạn nhưng những lúc như thế này nó cần Nhật Anh hơn bất cứ thứ gì.
Và đương nhiên rằng Nhật Anh chẳng bao giờ từ chối nó_con bạn thân duy nhất của hắn, con bạn đã cho hắn sự quan tâm và giúp hắn tìm ra lối đi đúng cho mình. Hắn thừa biết một khi nó cần hắn thì chắc chắn phải là chuyện gì quan trọng lắm vì con bé vốn là một đứa chẳng bao giờ muốn dựa dẫm vào người khác. Nó luôn cố tự giải quyết mọi vấn đề mặc dù thằng bạn thân luôn sẵn sàng giúp đỡ.
Vừa mới nhìn thấy chữ Phương trên màn hình, nó đã nhanh chóng nghe máy và dút vội sách vở vào cặp rồi chạy lẹ ra ngoại mặc cho cô người yêu của hắn ngơ ra nhìn tự nghĩ không hiểu có chuyện gì gắp mà Anh vội thế không chờ mình. Còn hắn thì chẳng hề nhớ gì đến việc mình phải bảo cô ta một câu là mình có việc gấp cần về trước. hắn dường như quên mất mình đã có người yêu thì phải(hic! Có ai lại quên mình có người yêu ko hả trời). Chạy như băng ra cổng và khi vừa thấy cái bóng nhỏ nhắn với mái tóc dài chấm eo, hắn vội gọi to:
- Phương! Tao đây này.
- Nhanh quá nhỉ! Em của mày đâu.(nó cố cười một nụ cười với hắn)
- Em…à! Hình như ra sau. Một hôm không về cùng có sao đâu.
- Uhm! Cho… tao …buổi chiều nay nhá. Tao…uhm… cần mày. Nó nói mắt bắt đầu đỏ.
Lần đầu tiên nó nói ra những lời như thế này, lần đầu tiên trong đời nó cảm giác mình không thể tự vượt qua. Nó cần ai đó và chỉ có Nhật Anh là người duy nhất nó tin tưởng lúc này. Nó không muốn để lộ sự yếu đuối của mình cho bất kì ai nhưng đến nước này thì nó không thể tự chịu đựng nữa rồi và chỉ có người đang đứng bên nó đây mới có thể giúp nó.
- ok! Bạn bè mà, bất cứ lúc nào mày cần tao đều có thể ở bên mày cho mày mượn vai tao. Tai tao, co mày giải tỏa mọi thứ.
- Uhm! Cảm ơn mày nhìu lém nhưng mà đừng để em của mày nghĩ linh tinh nhá.trên môi nó hé nở một nụ cười
- Hì !em ấy mà ko hiểu cho tao thì coi như chưa đủ yêu tao roài!hì
- Có lẽ thế. Nó lại nghĩ đến Đan. Liệu tình cảmĐan dành cho nó có đủ để Đan tha thứ cho nó nữa ko. Và nếu Đan không bỏ qua thì tình cảm của Đan có phải là tình yêu không? Nó tự hỏi nhưng không có đáp án.
Thằng bạn thấy mắt no buồn liền kéo tay nó cho ngồi lên xe rồi phóng thẳng.

gooddythin_nd1996
08-03-2009, 12:55 PM
được bóc tem rồi nè,
tớ nghĩ là có chuyện gì đó đã xảy ra với Đan ~.~
Nhưng mong về sau demon sẽ cho Đan và Phương là 1 đôi nhé, d
đợi tiếp cháp mới :so_funny:

demon_mylove1
09-03-2009, 07:50 AM
Nó không biết và cũng không quan tâm là chúng nó đang đi đâu. Nó chỉ ngồi im đằng sau. Nó không nói gì, mắt nó nhìn lơ đãng xung quanh, cây cối, xe cộ, nhà cửa, chỉ nhìn nhưng không có hình ảnh nào thực sự vào đến trí óc nó. Bởi tâm trí nó giờ đã đầy ắp với bao suy nghĩ đang đánh lộn và rối tung.
- Hey! Mày sao thế. Gọi tao ra đây chỉ để đi đường ngắm cảnh và hít bụi thui à?
- Hì, lâu lâu thế này cũng vui mà.
- Thôi, thế này sớm muộn cũng bụi phổi mất. tìm chỗ nào ngồi nói chuyện nhá.
- Uhm! Cũng được. chỗ nào vắng người nhé. Chỉ có hai đứa thui.
- Uk! Đến lúc đó thì đừng có mà im lặng giữ một mình nữa. mày phải nói hết ra mới nhẹ lòng được.
- Uhm!
Rồi hai đứa lại im lặng bên nhau. Nó ngồi sau lưng nhìn thằng bạn và cảm thấy lòng nhẹ nhàng hơn. Nếu cứ thế này thì tốt biết mấy. nhưng sao có thể chứ. Mới cả nó không quên là nó chỉ mượn thằng bạn hum nay thôi rồi còn phải trả về cho chủ nữa. Không biết trên thế gian này có cái gì thực sự thuộc về nó để nó có thể thích làm gì cũng được nhỉ.Đang miên man suy nghĩ thì tiếng gọi làm nó trở về với thực tại:
- Đến rồi! xuống thôi tiểu thư. Thằng bạn cười tinh nghịch như muốn giúp xóa tan mọi phiền muộn.( nó đã vận dụng chiêu sat gái của nó thế mà dường như chẳng có hiệu quả. Hic)
- Uhm! Nó nói và bước xuống, đôi mắt vẫn có một nỗi buồn xâm chiếm.
Nó nhìn xung quanh, bây giờ mới biết là chúng nó đang ở trên một cây cầu lớn bắc ngang sông. Đã lâu rồi nó không đến đây. Lâu lắm rồi nó mới có cảm giác yên bình đến thế. Trong cái thành phố đông đúc và ồn ãmà nó đã sống và lớn lên hiếm có nơi nào như thế này, một nơi yên tĩnh và khoáng đạt. một nơi mà nó có thể nhìn thấy một khoảng không gian rộng lớn đến tận chân trời. Nơi có những cơn gió thổi đến mát rượi như cuốn trôi mọi thứ, để cho nó một chút lãng quên mọi thứ, để nó thả hồn nó trôi theo những cơn gió kia, để mà nước mắt tự do tuôn chảy.
- lâu rồi chúng mình không đến đây nhỉ. Vẫn như thế chẳng có gì thay đổi, cây cầu già cỗi bị lãng quên và trở thành một nơi yên tĩnh đến lạ thường trong cái thành phố sôi nổi này.
- Uhm! Và ở cái nơi yên tĩnh đến lạ thường này mày có thể thỏa thích mà khóc đi nhé không có ai nhìn thấy đâu. Vừa nói Nhật Anh vừa kéo đàu con bé vào vai mình. Tao luôn sẵn sàng cho mày mượn vai tao mà.
- Uk! Cảm ơn mày nhiều lắm. Tao chỉ dám khóc trước mặt mày thôi.
- Mày lúc nào cũng thế cứ cố tỏ ra mạnh mẽ, giữ nỗi đau trong lòng rồi làm khổ mình. Có bạn bè để làm gì? Nếu mày thực sự coi tao là bạn thì đừng bao giờ che giấu cảm xúc trước mặt tao nữa nhé. Bất cứ lúc nào mày cần đến tao, tao đều có thể ở bên mày mà.
Nó im lặng, nó khóc như chưa bao giờ được khóc, khóc cho đến khi không thể khóc nữa. Nó lau nước mắt, trời hoàng hôn, ánh mặt trời đang dần mờ nhạt, cuối chân trời những vệt sáng le lói tạo nên một khung cảnh thật đẹp. nó vẫn dựa vào thằng bạn cùng ngắm nhìn cảnh vật và cùng im lặng.
Khi thấy nó đã nín hẳn , hắn mới nên tiếng:
-Thế nào, giờ thì có chuyện gì mà khiến một con bé như mày buồn đến thế, kể tao nghe xem nào!
- Tao cũng không biết tại sao tao buồn nữa! chỉ là tao không hiểu nổi tình cảm của chính mình mà thôi.
- Thì mày cứ kể đi xem nào. Mày không nói làm sao tao giúp mày được.
- Tao… như mày biết đấy. tao và Đan…
- À! Thì ra là chuyện về cái thằng tán mày từ năm lớp 10 chứ gì. Thế có chuyện gì với tên nhóc suốt ngày toe toét đấy. Nó làm phiền mày giết từ hồi nào đến giờ mà mày có thèm đáp lại gì đâu. Giờ nó làm gì mà khiến mày buồn đến thế.
- Tao cũng không biết. Trước đây tao mong nó tránh xa tao chẳng được nhưng…
- Nhưng sao?
- Giờ nó từ bỏ rồi tao lại thấy buồn thế này, tao không hiểu vì sao nữa.
- Cái gì? Chẳng nhẽ mày thích nó rồi. hắn hét lên kinh ngạc
- tao không biết, tao chỉ biết tao rất buồn.
Trong ánh mắt của Nhật Anh có thoáng một nét buồn gì đó nhưng hắn lấy lại bình tĩnh ngay vì hắn không thể nghĩ đến chuyện khác khi mà con bạn vui tươi của hắn còn đang buồn thế kia.

gooddythin_nd1996
10-03-2009, 10:23 PM
Có khi nào Nhật Anh thích Phương ko nhỉ, có thể lắm chứ, cái chi tiết Cái gì? Chẳng nhẽ mày thích nó rồi. hắn hét lên kinh ngạc
và chi tiết Trong ánh mắt của Nhật Anh có thoáng một nét buồn gì đó nhưng hắn lấy lại bình tĩnh ngay vì hắn không thể nghĩ đến chuyện khác khi mà con bạn vui tươi của hắn còn đang buồn thế kia.
08-03-2009 08:55 AM
đã nói lên điều đó thì phải???
ĐỢi demon post cháp mới nhá, được póc tem rồi nè:so_funny:

demon_mylove1
10-04-2009, 03:47 AM
ở một nơi vắng người khác:
- Cậu sao thế? Có chuyện gì à? Nói tớ nghe xem nào.
- Chẳng có chuyện gì cả, chán rồi!
- Cái gì? Cậu …! Tớ thật sự thất vọng về cậu Đan ạ! Tớ đã tin tưởng cậu là thế, đã giao con bạn thân nhất cho cậu vì tớ nghĩ chỉ có cậu mới làm thay đổi nó, làm nó biết yêu thương. Thế mà cậu lại nói một câu “chán rồi” dễ dàng vậy sao?
- “DỄ DÀNG” sao? Cậu nghĩ thế nào là dễ dàng? 2 năm, 2 tháng 12 ngày kể từ ngày tớ bày tỏ lần đầu tiên, rồi bao nhiêu là lần kế tiếp, tất cả tất cả sự cố gắng của tớ chỉ được đáp lại bằng một câu trả lời không hề thay đổi, tớ còn biết làm sao chứ. Phương không hề có tình cảm với tớ, chỉ “không” một chữ “không” cho tất cả. tớ mệt mỏi quá rồi. Hôm qua tớ đã đánh cược lần cuối cùng cho tình cảm của tớ rồi, tớ đã quyết định với mình rằng đó sẽ là lần cuối cùng tớ ngỏ lời với Phương. Tớ đã mong biết bao Phương cho tớ một cơ hội. nhưng sự thật vẫn là sự thật, lại là câu xin lỗi. vậy thì tớ chỉ còn biết làm theo giao ước với bản thân là từ bỏ thôi. Tớ không thể làm gì hơn nữa rồi.
- tại sao lại là lúc này, tại sao cậu không dừng lại sớm hơn hay muộn hơn mà lại là lúc này. Tớ đã tin là cậu sẽ có thể theo đuổi Phương đến cùng. Đã mất 2 năm rồi sao lại bỏ cuộc giữa chừng. có lẽ Phương đã có tình cảm với cậu rồi chỉ có điều chưa nhận ra mà thôi. Tại sao cậu không cho Phương thêm thời gian.
- tớ thật sự vẫn còn tình cảm với Phương nhưng tớ không muốn tiếp tục nữa. Tớ không hề trách Phương, chỉ là tớ không muốn Phương phải sao nhãng việc học hành, tớ không muốn tiếp tục làm phiền cậu ấy. chúng mình học lớp 12 rồi, còn vài tháng nữa là những kì thi sẽ kéo đến và tớ nghĩ nên để Phương chuyên tâm học hành. Cậu không cần an ủi tớ, tớ biết là Phương chẳng hề có tình cảm với tớ đâu. Chắc chắn là đối với Phương tớ chỉ như một thằng bạn không hơn không kém. Tớ cũng đã hứa sẽ không làm phiền Phương nữa rồi.
- cậu không thấy sao? Hôm nay Phương đã rất buồn còn gì. Chắc chắn là vì cậu rồi.
- tớ biết! nhưng có lẽ chỉ là vì Phương không muốn mất đi một người bạn thôi.có lẽ chỉ thế thôi(trái tim hắn như thắt lại khi nói ra câu ấy). Tớ không muốn làm phương khó xử nên tớ sẽ tiếp tục làm bạn với Phương nhưng ngay lúc này có lẽ là rất khó vì tớ thực sự không biết đối mặt với P thế nào. Cậu hãy giúp tớ an ủi P nhé.
- uhm! Tớ hiểu tc cậu dành cho P nhiều thế nào. Cậu không cần lo đâu. Nhưng cậu có chắc là cậu từ bỏ được không?
- có lẽ là không. Ít nhất là trong lúc này tớ không thể quên. Nhưng tớ sẽ cố gắng tỏ ra không có chuyện gì để P ko phải nghĩ ngợi.
- tất cả là tại con bạn ngôc nghếch của tớ. sao nó lại thế ko biết.
- ko P chẳng có lỗi gì cả. chỉ là chũng tó không có duyên thôi. Thôi cám ơn cậu đã nói chuyện với tớ. mình về thôi kẻo muộn.
Quay lại với hai người trên cây cầu cũ kĩ bám đầy rêu phong của năm tháng. Họ cũng bắt đầu ra về.
- chúng ta về nàh chứ? Tao đưa mày về.
- uk! Chứ mày định để tao đi bộ chắc.
- ai mà dám để tieur thư đi bộ! làm thế không cẩn thận mai bị fan club của tiểu thư xử thì toi.
- Khiếp! ông làm như ai cũng có fan club như ông không bằng ý.
- Chứ sao? Tuy số lượng không bằng nhưng cũng đủ cho tui đo ván. Fan nữ khỏe sao bằng fan nam của bà được.
- Thui không đùa nữa. đưa tao về đi.
- Vâng! Thưa quý bà.
- Sao mày lúc gọi tiểu thư lúc lại quý bà thế.
- Có sao đâu tao với mày xưng hô sao chẳng được.
- Uhm! Tùy mày thôi.
- Uk! Hay đừng mày tao nữa gọi anh em cho thân mật nhá.
- Ac! Nghe mà sởn gai ốc nè.
- Biết mà! Nữ hoàng băng giá nhu mày thì có bao giờ chịu gọi ai bằng anh. Thui gọi thế nào cũng được tùy mày đấy.
- Uk! Thui ông tui cho nó vui.
- Uhm! Đã bảo sao cũng được mà. Vừa nãy còn khóc lên khóc xuống giờ lại cãi nhau chí chóe vì chuyện cỏn con đúng là chỉ có 2 đứa mình thui.
- Uhm! Đối với tui ông là người bạn đặc biệt nhất đấy.
- Kaka! Hân hạnh quá đi.
Nói chuyện mãi cũng đã đến cửa nhà rồi. Phương xuống xe.
- bye! Hẹn gặp lai nha.
- Uhm! Chúc một buổi tối tốt lành và ngủ ngon, mà không được khóc nữa đâu đấy không là mai sưng mắt đó.
- Uhm! Về đi.
- Không phải đuổi.
- Cảm ơn.(P nói rất nhỏ như chỉ để cho mình cô nghe cô thật sự rất cảm ơn thằng bạn thân cô biết cô chỉ có thể khóc với một mình NA và cũng chỉ có NA mới có thể xua đi mọi nỗi buồn của cô)

demon_mylove1
28-07-2009, 03:17 AM
cháp 2

ĐỔI THAY

thời gian trôi
và mọi thứ vẫn bị cuốn theo bởi guồng quay của thời gian
bị thời gian làm cho mờ nhạt
và đổi thay là điều ko thể tránh
có những thứ mà em tin là mãi mãi
bỗng vụt tan bóp nát trái tim em
Cuộc sống lại tiếp diễn, những ngày học bận rộn cho những kì thi của cuỗi năm lớp 12 khiến chũng nó không còn chút thời gian để mà dành cho những việc khác. dù vậy nó và Đan vẫn chẳng nói với nhau lời nào. nó vẫn cố tỏ ra bình thường nhưng những lúc ngồi một mình trái tim nó lại đau buốt , nó lại nghĩ đến và lại buồn. Đan đã rời xa nó đến mức gần như nó và Đan chưa hề quen biết. Nó chờ đợi sự tha thứ như một con ngốc và nó nghĩ rằng Đan sẽ ko bao h tha thứ cho nó. nó ko còn thấy Đan buồn nữa nhưng vẫn không nc với nó và, một ngày bỗng Đan viết cho nó một lá thư và nói là muốn làm bạn với nó, chỉ là một người bạn bình thường và nó nhìn Đan, nó không hề phát hiện ra một chút dù chỉ một chút thôi sự miễn cưỡng hay buồn bã, dường như đó thực sự là điều Đan muốn, dường như Đan chưa bao h thích nó, dường như chúng nó chưa từng có chuyện j xảy ra.
Đây đúng là điều nó muốn, từ khi Đan nói thích nó nó đã khuyên Đan ko biết bao nhiêu lần là hãy dừng lại ở tình bạn, và giờ Đan đã thực sự muốn làm bạn với nó nó còn muốn gì hơn. Nó đã được tha thứ, nó còn muốn gì hơn. Nhưng tại sao nó lại cảm thấy hụt hẫng như thế này. dù vậy nó cũng bớt buồn hơn rất nhiều.
Ngày hôm sau, nó đến trường như thường lệ.
- này, Phương ơi!
Nó chững lại, đã lâu lắm nó chưa nghe thấy tiếng gọi này, nó biết ai gọi nó , cái thứ mà trước đay nó cảm thấy phiền phức mà sao giờ nó lại cảm thấy rất vui khi nghe thấy, nó đững đó nhìn Đan mà không nói j.
-cậu đã đọc lá thư của tớ chưa? mình có thể làm bạn không?
- à...uhm... đương nhiên, rất vui vì cậu tha thứ cho tớ.
- à thực ra thì mình cũng muốn xin lỗi vì đã làm phiền Phương quá nhiều trong thời gian qua. sau khi suy nghĩ kĩ thì mình thấy rằng chúng mình là bạn tốt nhất, quyết định thế nhé.Đan cười ,nụ cười toả nắng ngày nào , không chút phiền muộn , dường như vừa chút bỏ gánh nặng nào đó.
Nó cũng cười nhưng là một nụ cười gượng gạo, nó không hiểu sao nó lại có cảm giác này.
Từ ngày hôm đó , nó và Đan nói chuyện nhiều hơn về học tập ,... như thể 2 người bạn thwucj sự không hơn không kém, nhưng Đan không dành nhiều tg cho nó mà thường ngồi nói chuyện với Hương , nhũng buổi đi chơi cùng lớp cũng không đòi doè nó nữa mà là Hương , nó không nghĩ ngợi nhiều vì nbieetfs trong thời gian Đan bị nó làm tổn thương Hương luôn luôn là người dộng viên Đan rất nhiều , nó nghĩ họ thật sự là hai người bạn thân, con bạn thân của mình đúng là có khả năng làm yên lòng ngừoi khác và biết lo nghĩ cho người khác nữa chứ.

lu_hehe
28-07-2009, 07:12 AM
lạy chúa... quả thật mình vẫn còn lòng kiên nhẫn. Truyện thì ổn mà cách trình bày làm tớ muốn khóc. Bài đầu tiên thì xuống dòng không đúng lúc. Bài thứ 2 còn đỡ đỡ... sau đó thì dính lại nguyên 1 cục, đọc muốn lòi con mắt... hic. Bạn à, giữa mỗi đoạn cách dòng 1 chút được không? Và chỉnh cỡ chữ lại nhé.

demon_mylove1
28-07-2009, 08:55 AM
uhm
thank vì đã nhận xét
mình sẽ cố gắng chỉnh sửa

gacum92
28-07-2009, 09:45 PM
hic. liệu có phải nhân vật chính hơi cố chấp không bạn....
Chắc đây lại là một chiến lược gì đó của Đan rồi... Bạn ơi, post tiếp đi nhé.....