Ðăng Nhập

Xem đầy đủ chức năng : Hạ tuyết



syringa
20-02-2009, 12:15 AM
Vẫn đang viết dở, hy vọng nhận được nhiều ý kiến đóng góp Chủ đề cũng hơi old-fashioned một chút, bà con thông cảm nhé Gọi là có chút nắng cho mấy ngày tháng ba âm u.. dưng mà ko hiểu sao vẫn thích mùa đông quá thể

Lần đầu tiên anh gặp cô là giữa ngày hè nắng như đổ lửa. Con đường dưới chân anh nóng như rang và cái ô trên tay anh rung rinh nghiêng ngả theo tiếng cười của cô bạn gái dễ thương khiến anh quên rằng trời không có gió. Phía trước hai người có một bóng áo trắng. Mai đột ngột ngừng nói chuyện khiến anh cũng tò mò dõi theo ánh mắt cô vào cô gái nhỏ bé đi đầu trần giữa nắng. Váy trắng, giày trắng, tóc buộc ruy băng trắng và tay ôm bó hoa thạch thảo cũng li ti trắng như hoa tuyết. Mai cất tiếng gọi:
- Linh Uyên!
Cô gái quay lại. Trời đột nhiên nổi gió thổi tung những bông hoa trong tay cô lên cao.
- Ôi...
Tiếng nói trong veo và nhẹ. Làn da cũng trắng trong như cẩm thạch, khuôn mặt non nớt và mong manh như nước. Mái tóc màu nâu nhạt lấp lánh dưới nắng và đôi mắt giấu sau rèm mi dài cũng nhạt màu đang cúi xuống bối rối.
- Tớ gọi đột ngột quá hả?
Tiếng Mai vang lên đánh thức Nguyên. Anh vội giao ô cho cô rồi cúi xuống giúp Uyên nhặt hoa. Khi trao hoa cho cô, anh thầm khen đôi tay thật đẹp, mảnh dẻ, thon thả, trắng ngần như ngó sen non. Một mùi thơm thoang thoảng bỗng chốc lan tỏa khiến Nguyên ngất ngây, không biết từ cô hay từ hoa ...
- Có sao không? Anh ân cần hỏi.
- Không sao cả. Cám ơn. - Cô gái khẽ mỉm cười, đôi môi như đóa hồng hé nụ - Mai cũng lên văn phòng?
Lần này anh đứng ngay bên cạnh nên ngắm đuợc đôi mắt cô - Một màu nâu trong vắt, hơi tim tím, thỉnh thoảng lại sáng xanh - do nắng quá nên lóa mắt chăng?
- Trên ấy đang có gì hay lắm à?
- Giao lưu thôi, với du học sinh Nhật và Pháp. Còn đang chuẩn bị ...
- Mình cũng giúp. Đi thôi Nguyên.
Anh giật mình nghe gọi tên. Mai đã đến cạnh anh từ lúc nào. Lúng túng đỡ lấy cái ô trên tay cô để giấu đi vẻ ngẩn ngơ rtrước cô gái lạ, anh nói không đuợc tự nhiên:
- Ừ... Bạn có muốn mượn ô của mình?
Cô gái ôm bó hoa trắng vào lòng và nở nụ cười tươi như hoa nắng:
- Không cần đâu. Còn một đoạn nữa là đến rồi. Đi trước nhé.
Những bước chân nhẹ nhàng thoăn thoắt. Mùi hương nhẹ nhàng theo đi. Tiếng Mai vang lên bên tai anh có vẻ như không chú ý gì:
- Anh kỳ quá. Tay nó ôm nhiều hoa thế sao cầm ô được?
- Ờ nhỉ? Anh vô ý thật.
- Thôi đừng quan tâm nữa. Tính nó chẳng để bụng nổi ai đâu. Lúc nào cũng tỏ vẻ thân thiện nhưng thật ra lạnh lùng lắm.
Anh nhíu mày:
- Em không thích cô ấy à? Sao lúc nãy nói chuyện thân mật thế?
- Xã giao mà. Anh không biết chứ em ghét kiểu cười của nó, giả dối làm sao ý. Bụng dạ đầy mưu mô mà ngoài mặt biểu hiện như là thiên sứ, ngây thơ, trong sáng ...
- Thôi được rồi. Đừng kể tội người ta nữa. Anh không ngờ là em cũng có sở thích nói xấu người khác sau lưng. - Không hiểu sao Nguyên không muốn nghe bạn gái mình nói những lời như vậy.- Giờ em vẫn định lên văn phòng đấy chứ?
- Sao lại không? Anh vẫn còn nhiều điều bất ngờ về em lắm đấy. Mau học cách chịu đựng đi.
Mai vừa nói vừa cười vui vẻ, không để ý đến vẻ mặt khó chịu của Nguyên. Dù biết cô đùa nhưng anh vẫn không vui. Cảm nhận của anh về Linh Uyên hoàn toàn khác hẳn cô, đây chẳng phải là lần đầu hai người bất đồng ý kiến. Mà sao anh lại nhớ tên cô gái đó là Linh Uyên nhỉ? ...
Lên đến văn phòng thì anh đã hiểu vì sao Mai có ác cảm. Bản thân anh cũng phải công nhận là cô gái đó rất thu hút. Trang phục màu trắng nếu người khác mặc có lẽ sẽ cho ấn tượng nhàn nhạt vô vị, nhưng giữa muôn vàn màu sắc rực rỡ của mọi người tham gia giao lưu hôm ấy, Linh Uyên như tỏa sáng và nổi bật hẳn lên. Cô không cần làm gì, chỉ đứng một bên với ánh nhìn trìu mến và chân thành, thỉnh thoảng hơi mỉm cười nhưng cứ tự nhiên thế mà ngừời khác lỡ nhìn là không muốn rời mắt, bị cuốn hút không sao cưỡng lại được. Lúc chuẩn bị cũng thế, cô thử ánh sáng, cắm hoa, trải khăn bàn, tbu dọn sân khấu ... làm rất nhiều việc nhưng không hề tỏ ra mệt nhọc mà trái lại, lúc nào cũng nhẹ nhàng và luôn mỉm cười dễ chịu với mọi người. Chẳng bù với Mai, anh không thích cô cứ ồn ào như vậy, vừa làm vừa kêu ca phàn nàn đủ thứ, chọc ghẹo này nọ, chỉ khiến người ta thêm mệt chứ ích gì . Nghĩ thế nhưng chưa bao giờ anh nói ra miệng, vì Mai không thích nghe góp ý.
Mai nhận vai trò MC, cái váy màu cam của cô rất rực rỡ, biểu hiện tư jtin, cởi mở - Đây mới đúng là Mai mà anh thích: Hoát bát, hòa đồng ... Trình độ tiếng anh rất khá, quả xứng sinh viên được học bổng.
Bên phía bàn đại biểu, Linh Uyên đang ngồi giữa các du học sinh, trò chuyện khá tự nhiên, anh đã nhận ra ẩn ý của Mai, " Thân thiện nhưng lạnh lùng ". Phong thái của cô luôn đúng mực và có khoanghr cách nhất định khiến người đối diện ít nhiều phải tôn trọng, không thể bỡn cợt được. Thêm vào đó, đôi lúc cô lại nhìn xa xăm lơ đãng như thể không có ai bên cạnh vậy, khiến những người sôi nổi, nhiệt tình như Mai đương nhiên phật lòng. Mà sao anh phải để ý đến tâm sự của cô ta chứ? Liên quan gì đến anh?
Giao lưu xong, Mai bước về phía anh với vẻ mặt bùng nhùng :
- Sao thế?
- Chẳng sao. Tại mọi người cứ bị hớp hồn bởi vẻ ngoài hiền lành của con nhỏ đó thôi. Em không hiểu, nó có gì hay mà lũ du học sinh cứ hỏi chuyện nó mãi thế?
- À...
Anh cũng biết những du học sinh ấy chỉ hai - ba người, như những con thiên nga giữa bầy vịt, đẹp trai nổi bật nhưng thờ ơ với câu hỏi của những người vây quanh, ánh mắt không rời hình bóng Uyên và khi cô vừa bước ra khỏi phòng thì họ lập tức có thái độ như bị quấy rầy, chỉ mong cho chóng xong ... Chả trách mấy cô lại thấy ghen tị... Nhưng anh nghĩ vì Uyên nói được cả tiếng Pháp và tiếng Nhật nên họ thấy quen hơn.
- A, anh để quên di động .
- Vậy em về trước. Chiều em sẽ gọi cho anh.
Cô cứ thế đi thẳng, vì đang không vui nên chẳng để ý đến ai nữa. Thực ra anh cũng biết cô hơi tự kỷ, nhưng không ai hoàn hảo cả mà đôi lúc thấy cô ngúng nguẩy thế cũng khá đáng yêu. Anh mỉm cười quay lại văn phòng.
Trong ấy vẳng ra tiếng cười nói. Linh Uyên đang cùng những anh chàng du học sinh dọn dẹp bàn ghế. Tiếng anh, tiếng Nhật, tiếng Pháp, làm sao cô có thể nói trôi cháy và tự nhiên như vậy được nhỉ?
Tối hôm đó Nguyên cứ trằn trọc mãi không ngủ được. Cứ nhắm mắt lại là hình ảnh Linh Uyên hiện lên. Anh không sao dứt cô ra khỏi tâm trí được. Những bông thạch thảo như tuyết rơi mùa hè và cô gái như không thuộc về trần gian ...

syringa
20-02-2009, 12:24 AM
- Ồ ! Nguyên cũng tham gia vào câu lạc bộ Mỹ thuật ?
Cô gái đứng trước mặt anh hơi mỉm cười, đặt lọ hoa lên bục để mẫu vẽ, tự nhiên như không để ý đến vẻ mặt sửng sốt của anh. Anh lúng túng tìm chuyện để nói:
- Ừ, hoa đẹp quá, bạn tự cắm à?
- Cám ơn. Hoa trong vườn trường đấy. Mình cắt thấy cũng tiếc.
Nguyên mỉm cười. Những bông hoa màu sắc trang nhã được phối hợp rất duyên dáng. Cô cố tình lờ đi vai trò của mình trong bình hoa đẹp ấy.
- Thầy đã bảo sẽ mượn được mẫu đẹp nhất trường để nhóm mình vẽ mà.
Tiếng thầy Dũng vang lên đột ngột khiến cả hai quay lại.
- Chào thấy ạ.
- Chào em. Cám ơn Linh Uyên nhé. Em quả là ngôi sao của lớp nữ công đấy.
- Thầy cứ đùa - Cô gái cười một tiếng - Em về đây.
Cô gật đầu chào Nguyên rồi bước ra ngoài. Hôm nay cô mặc váy màu xanh nhạt như màu bầu trời, vẫn rất thanh thoát và anh nhận ra mùi hương thoang thoảng của cô như thân thuộc với anh từ lâu lắm ...
- Nếu cô ấy chịu nhận làm mẫu thì thật tuyệt.
Nguyên quay lại bắt gặp ánh mắt trầm ngâm và đồng cảm của thầy Dũng.
- Hả?
Cả hai người cùng cười như thể đã hiểu được ý nhau.
Buổi chiều hôm đó, khi cả lớp đã ra về hết và bóng tối đã bắt đầu buông rủ trên những tán cây, bầu trời vẫn còn xanh nhưng không còn đuợc tươi sáng nõn nà như ban ngày mà pha chút bí ẩn của màn đêm thăm thẳm, Nguyên vẫn chưa muốn về. Anh ngồi trầm ngâm bên những cánh hoa - Hoa trong bình và hoa trên bức vẽ của anh chẳng giống nhau lắm. Dù cố thế nào, an hcũng không thể vẽ lại được sức sống tự nhiên và thuần khiết thấm đẫm trong từng gân lá.
Linh Uyên về khá muộn và khi cô mở cửa lớp, bóng chiều đã nhá nhem lam thẫm bầu trời. Cô có vẻ hơi ngượng, chỉ khẽ gật đầu chào Nguyên, rồi bước đến bên bình hoa. Anh vờ lơ đễnh hỏi:
- Về muộn vậy?
- Ừ, mình còn chút việc bên văn phòng. Nguyên cũng chưa về?
- Có chút chuyện muốn nói với Uyên.
Cô gái dừng bước, ngạc nhiên khi nghe anh gọi tên mình, ngập ngừng một chút rồi quay lại phòng, để bình hoa vào chỗ cũ và ngồi xuống đối diện, đôi mắt nhìn Nguyên nghiêm túc và thẳng thắn.
- Gì thế?
Bất giác anh lúng túng. Biết phải nói sao với cô nhỉ?
- Muốn ... muốn ...Uyên làm người mẫu cho mình được không? Triển lãm Hà Nội...
Anh nín thở chờ nghe quyết định của cô. Biết chắc là không được rồi ...
- Được thôi, nhưng ...
- Sao? - Anh hỏi lại như không tin vào tai mình, vẻ hấp tấp đó làm cô bật cười.
- Không sao cả. Nguyên không ngại là được. Mấy giờ bắt đầu?
Anh không hiểu rõ lắm câu nói của cô nhưng gạt đi ngay vì quá hồ hởi:
- Trước giờ học buổi sáng hay hết tiết năm buổi chiều cũng được. Lúc nào bạn thấy tiện?
- Vậy từ ngày mai nhé. Sáu giờ mình đến được không?
Cô hỏi và không đợi câu trả lời của anh, bàn tay thành thạo cầm cây bút vẽ viết lên góc tranh của anh những con số.
- Đây là số điện thoại của Uyên, nếu có yêu cầu gì đặc biệt như thay đổi địa chỉ hoặc trang phục thì báo mình trước một tiếng nhé.
Cô nhìn đồng hồ:
- Hơn bảy giờ rồi. Hẹn gặp lại.
Uyên đã đi khuất mà Nguyên vẫn chưa hết bàng hoàng. Anh không nghĩ mọi chuyện lại thuận lợi đến vậy. Chuyện này có nên báo lại cho thầy Dũng không ?...
Lúc đó, Nguyên đâu ngờ việc vẽ Linh Uyên lại có thể tác động đến anh nhiều như thế. Từ buổi đầu tiên, anh đã thấy mình như không còn là mình nữa. Nắng sớm màu trắng, sương trắng và màu trắng của áo Uyên khiến anh lẫn lộn hết thời gian. Đúng như Mai nói, cô có một dáng vẻ trầm tư và lơ đễnh hết sức đặc biệt. Trước mặt anh cô hoàn toàn không tỏ ra chút gì mất tự nhiên của một người bình thường đột ngột trở thành người mẫu, cú ngồi lặng lẽ như thể cô đã được đặt ở đấy từ hàng thế kỷ trước, đôi bàn tay khẽ đan vào nhau và mắt hướng ra xa xăm phía ngoài. Bầu không khí từ cô tỏa ra thanh khiết và trong trẻo như đang phát sáng , thứ ánh sáng lung linh huyền ảo của cầu vồng nơi thiên đường. Cô ít nói và trầm lặng, nhưng cao quý đến không thể chạm vào ...
Ba ngày đầu, mỗi ngày nguyên đều vẽ từ sáu đến chín giờ sáng, rồi lại từ năm đến bảy giờ chiều, nhưng an hchỉ mới phác họa được vài đường nét cơ bản, thậm chí có buổi anh hầu như chỉ mải ngẩn ngơ ngắm cô. Điều kỳ lạ là Linh Uyên cũng chưa từng tò mò hỏi xem anh vẽ đến đâu. Thái độ thản nhiên đó khiến Nguyên càng lúc càng mất tự tin. Sáng ngày tgứ tư, anh quyết định phải " làm một cái gì đó " để thay đổi tình trạng này.
Nguyên mở cửa phòng câu lạc bộ lúc năm giờ ba mươi sáng và thật bất ngờ, linh Uyên đã đến trước từ bao giờ. Một phút ngỡ ngàng trước cô rồi anh cũng gượng cười được và mở lời :
- Ngày nào Linh Uyên cũng đến sớm nhỉ?
- Mùa hè mà - Cô gái khẽ vuốt lại mớ tóc mai mềm - Mặt trời thức sớm lắm nên mình không ngủ được. Với lai jxe bú thì sáu giờ là bắt đầu đông nghẹt rồi.
Đôi mắt chỉ lướt qua vai anh để nhìn ráng bình minh màu hồng ngoài cửa sổ. Nguyên mỉm cười, không hề nao núng, kéo một cái ghế đến bên cạnh cô và ngồi xuống.
- Ta trò chuyện chút nhé!
Một cái nhướng mày nhưng anh phớt lờ, tiếp tục ;
- Mình muốn hiểu thêm về ngừoi mẫu để vẽ. Mình biết mình đòi hỏi quá đáng nhưng...-Anh thở dài, đưa cho cô bản phác họa - Linh Uyên xem ... mình chẳng thể vẽ ra được gì. Dù biết mình có thể không đủ khả năng nhưng mình vẫn muốn cố gắng thử đến cùng bằng bất cứ cách nào ... Uyên giúp mình chứ?
Im lặng. Máu trong người Nguyên như đông lại vì hồi hộp. An hđã nói ra rồi! Hậu quả thế nào cũng đành chấp nhận thôi. Trường hợp xấu nhất, cô ấy sẽ cười phá lên và chọc ghẹo anh đủ kiểu, hay còn gì nữa?... Cô ấy sẽ cười .. Chắc chắn sẽ bị cô ấy cười...
- Ha...
Quả nhiên! ...
- Nguyên thậth lạ. Có thế thôi mà làm mình tưởng chuyện gì nghiêm trọng lắm.
Anh tròn mắt nhìn cô, nói không nên lời. Có nằm mơ an hcũng không ngờ cô lại đồng ý với yêu cầu quái đan và vô duyên như thế, mà đồng ý kiểu gì chứ, dễ dàng, đơn giản như thể an hhỏi đứa trẻ "Ăn kẹo không?" vậy.
- Ừm... Tụi mình ra ngoài cho thoáng nhé. Chắc cũng nê nthay đổi không khí một chút chứ?
Thế đấy! Trong lúc anh không để ý cô lại dẫn trước một bước, cứ như thể cô chưa bao giờ có thói quen nhường người khác vai trò chủ động vậy. An hmỉm cười với ý nghĩ ấy.
Trời đã cuối thu. Gió đã đổi hơi lành lạnh. Lá bắt đầu đổi màu và nắng đọng thành sắc vàng nhạt trong như hơi sương. Những cánh hoa bằng lăng bạc màu rơi lả tả trên từng khoảng sâ nvà những chùm anh đào hồng thắm lại bắt đầu rung rinh hé nụ... Con đường hai người đang đi phủ vàng những mẩu vẩy phượng vung vãi và vẫn còn đang rơi theo từng luồng gió sớm tinh nghịch thổi đến. Linh Uyên tình cờ đư mắt nhìn lên, nhận ra những lá phượng vương trên mái tóc bồng bềnh của anh, cô bối rối quay đi và đưa tay vuốt lại tóc.
- Uyên thích mùa thu không? - Tiếng của anh từ bên cạnh đưa sang, khẽ như tiếng lá rơi .
- Thích chứ. Êm ả và dịu dàng. Nguyên có tin rằng thời tiết cũng ảnh hưởng đến tâm hồn con người không?
- Thật hả? Nói vậy mùa xuân mọi người sẽ trẻ hơn, mùa hè thì sôi nổi nhiệt tình hơn ...
- Ừ, và mùa thu mọi người sẽ mơ mộng, có khi còn ngọt ngào hơn nữa.
- Nghe thú vị quá. Còn mùa đông sẽ buồn hơn à?
- Không, sẽ cứng rắn hơn. Mình yêu mùa đông vì lẽ đó.
Nguyên ngạc nhiên nhìn cô bạn. Khuôn mặt nghiêng trong nắng thật đep nhưng dường như còn vương vấn điều gì. Rèm mi vốn đã nhạt màu, lại càng khoe ra đôi mắt lấp lánh ánh xanh tím thăm thẳm thật lạ. Cô có một cái gì đó rất khác so với những cô gái khác, đẹp không bút nào tả xiết nhưng lại không rực rỡ chói chang, thu hút người khác bằng tâm hồn tinh tế và khí chất đặc biệt của mình chứ không phải vẻ ngoài hoàn hảo đó.
- Uyên có biết mình rất đặc biệt với người khác không? - Nguyên lại hỏi.
- Biết chứ - Trả lời lại đôi mắt ngạc nhiên của an , cô mỉm cười - Nhưng người ta gọi đó là "lập dị" chứ không phải "đặc biệt" . Mình thấy Nguyên mới đặc bjiệt thế đấy.
- Ơ, mình không có ý đó - Anh thốt lên, tự trách tim mình tự nhiên đập loạn nhịp.
- Có gì đâu. Mình đúng là không giống người bình thường mà - Cô cười một cách gượng gạo, là lạ và giọng nói của cô bỗng chốc như lại hòa tan vào gió, lơ đãng như thể không tồn tại - Nguyên biết không, không phải ai cũng có thể chọn trước cho mình một số mệnh để sinh ra, cũng không phải người nào cũng đều chọn đúng con đường sẽ đi, có những thứ không thể làm lại, không thể mất đi và không thể quên được dù cho khó chịu đến đâu, cũng như có những việc mà người ta không thể không làm dù biết rõ hậu quả sẽ như thế nào.
Cô ngừng lời, rồi ngước lên nhìn anh đang chăm chú lắng nghe, đôi mắt đầy nghiêm túc dù môi vẫn mỉm cười.
- Sao?
- Đó là vấn đề sự lựa chọn à? An hđáp thận trọng và cô quay mặt đi, hướng tầm mắt lê nnhững tán cây.
- Đúng vậy, và bất cứ ai không chọn những đáp án của "số đông" thì đều là "người đặc biệt" như mình cả.
Cô bật cười thành tiếng và lắc đầu nhè nhẹ, làm cho mái tóc cũng đung đưa theo, một mùi hương dường như thân quen thoảng trong gió lại làm tim Nguyên lạc nhịp.

gooddythin_nd1996
28-03-2009, 01:20 PM
Công nhận là hay, miêu tả cũng kỹ nữa chứ, nói tóm lại là ngòi bút tinh tế của 1 người làm văn hay. Post tiếp cháp mới nhá syri ^^