PDA

Xem đầy đủ chức năng : Lời nói dối muộn màng



MaiAnh
17-08-2005, 06:45 AM
_ Em xin lỗi ! Em chỉ xem anh là một người anh ...Lan Anh trả lời với anh thật khó khăn vì Lan mến anh, rất mến anh nhưng cô chưa hề yêu anh.
_ Chỉ là anh thôi sao..... Quân cười nhẹ nhàng và lặp lại câu trả lời của LAn Anh . Nụ cười anh thật lạ, rất buồn , rất buồn ...

Lan Anh là một cô bé không xinh xắn nhưng rất dễ thương ( con gái mà ). Cô bé có tâm hồn trong sáng, thơ ngây và có một phong cách nói chuyện rất thu hút người khác ( đặc biệt dù bạn là nam hay nữ bạn cũng dễ dàng bị cô ấy thu hút hihiihih). Quân gặp LAn Anh khi hai người cùng lang thang trên net . Hai người nói chuyện với nhau hàng giờ qua màn hình vi tính- một điều mà trước kia LAn Anh cho là vô bổ nhất. Nhưng hôm ấy sao mà Lan Anh cảm giác Quân có một cái gì đó rất đặc biệt, điều mà cô chưa cảm nhận được từ những người bạn của cô.

Quân - một anh chàng có thể nói là hơi handsome, có cá tính , đôi lúc đầm thấm nhưng cũng sôi nổi ...nhưng có một điều LAn Anh thích kết bạn với anh chàng này đó là Quân ở rất xa - USA. ( vì LAn Anh có thể tâm sự với Quân mà không sợ bị chê cười hihihiih)...
(Còn tiếp )

(Tiếp theo nè bạn ui .)

Và cứ thế, mỗi chiều tan học Lan Anh đều ngồi vào bàn phím và bấm nhưng hàng chữ hỏi thăm đến người bạn của mình. Mặc dù cả hai ( Quân và Lan Anh ) chỉ gặp nhau qua những tin nhắn ngắn ngủi trong điện thoại hay những lời tâm tình trên mail nhưng họ cảm thấy rất vui và hạnh phúc.
Chủ nhật này thật buồn đối với Lan Anh, Lan Anh không biết tại sao trong lòng mình rối bời, nhớ nhung, vui buồn đan xen lẫn lộn. Khom người xuống bật computer, LAn Anh cảm thấy sao muốn gặp Quân quá. Và những dòng chữ bắt đầu chạy trên màn hình.
_ Hi anh, hôm nay thành phố mưa nhiều lắm, em đã lang thang dưới cơn mưa cuối mùa hạ và chợt nghĩ nếu anh có ở đây anh cũng làm như em phải không ?
_ Hi em.....
_ Oh hôm nay anh không đi làm huh? Em nghĩ sẽ không gặp anh hôm nay ...
_ Anh định đi làm nhưng có người nói là nhớ....
_ Ha ha em mà nhớ anh hưh? LAn Anh bật cười vì câu nói của Quận và cô nàng có thể thấy Quân rụt vai lại như muốn ngầm trả lời : Dĩ nhiên rồi cô bé.
_ Em hôm nay thế nào? Sao lại lang thang dưới mưa, nhớ anh huh,hihihih. Quân như muốn trêu tức Lan Anh, anh cười thật to. Nếu như mọi khi, Lan Anh sẽ nhăn mặt và chu chu cái miệng xinh xinh ( Quân thường nói thế ) nhưng hôm nay Lan Anh chỉ cười.
_ Sao vậy cô bé, nhìn em buồn quá... Quân lo lắng hỏi.
_ Không anh ạ, tự nhiên thấy buồn quá. Không hiểu mình như thế nào.
_ Anh cho em biết 1 tin buồn và 1 tin vui ( Quân cười đầy ngụ ý) em chọn đi.
Lan Anh chỉ cười và nhìn Quân qua màn hình vi tính,
_ Ok ! ( Quân đánh tiếp ) Anh sẽ không nói chuyện với em nữa, chắc là sẽ nhớ em nhiều lắm. Tin buồn đó ...
Lan Anh nhìn Quân đầy ngạc nhiên. Sao Quân có thể dửng dưng đánh ra những hàng chữ này nhỉ. Mặc dù chỉ gặp nhau qua Computer nhưng Lan Anh rất mến Quân và xem Q là 1 người bạn thật thân mà. Nếu không có Quân, ai sẽ trò chuyện với Lan Anh, ai có thể an ủi LAn Anh và cùng thảo luận những đề tài về xã hội...

( Còn tiếp)

( tiếp theo)

Tuy nhiên, Lan Anh vẫn cười -( một nụ cười buồn )
_ Vậy à. Lan Anh biết đây là câu hỏi ngớ ngẩn nhất trong các câu hỏi. Nhưng cô vẫn không biết hỏi thế nào vì trong lòng Lan Anh có 1 chút buồn ngơ ngẩn, nhẹ nhàng đến mức LAn Anh không cảm giác được tim cô đang đập rất mạnh.
_ Em không khoẻ huh, cô bé? Quân lo lắng hỏi. Nhìn gương mặt anh, Lan Anh lại phì cười. Anh lúc nào cũng lo lắng cho LAn Anh. Nhưng sao lại không muốn trò chuyện với LA nữa.
_ Ghét anh Quân quá. Tại ...
Lan Anh định hỏi tại sao nhưng cô lại xóa đi và tiếp tục hỏi : Còn chuyện vui ? Anh vừa được tăng lương sao hahahaha, khao chè nha. Lan Anh luôn nghich ngợm như thế.
_ Anh sẽ được gặp ..... !!!!!!! Nhưng thôi .... Quân nhìn Lan Anh, anh không type nữa . LAn Anh cố tránh ánh mắt ấy ( dù chỉ trên Webcam) Ánh mắt đã làm cho trái tim cô đập mạnh và vui vẻ. Ánh mắt đầy kiêu hãnh và tự tin. Nó làm cho một người lúc nào cũng sôi nổi như cô đôi khi cũng mềm nhũng ra như sợ dây thun bị ngâm vào dầu.
_ Hahahaha anh sẽ được gặp chị đó đúng không? cố lên nha...Em ủng hộ anh . Lan Anh hơi nghiêng mặt qua và nháy mặt với Quân.
_ Cám ơn bé...
_ Cái gì .. Lan Anh chu chu cái miệng nhỏ nhắn của mình mà Q thường trêu cô: môi chu chu làm anh xao xuyến. Em đã 18 rồi đó, có quyền đi bỏ phiếu bầu cử rồi đó ( vẫn cái lý sự ngày nào)
_ Nhưng với anh, em luôn là cô bé, cô bé đáng ghét .
_ thôi em phải học bài , hôm sau gặp anh nha. bye .... Chúc anh vui vẻ nhé.
LAn Anh rời bàn phím. Cô vươn vai cho thoải mái nhưng cô vẫn buồn, nỗi buồn khó tả. Mênh mông quá tuổi 18 ơi. Mi đã làm cho ta phải buồn, phải ngơ ngẩn rồi. 18 tuổi, ôi thôi phải ngủ 1 giấc. Không nên suy nghĩ nữa. LAn Anh tự cốc nhẹ vào đầu mình 1 cái. Và bài hát "The day you went away" đã đưa Lan Anh vào giấc ngủ , rất nhẹ nhàng như Lan Anh bước vào tuổi 18 của mình.
Cứ như thế, LAn Anh gặp Quân và trò chuyện, câu chuyện chiều chủ nhật hôm ấy đã trôi vào quên lãng. Và một hôm, Lan Anh nhận một tin nhắn ngắn gọn : Anh đi nha cô bé. Hẹn gặp em ....
Vậy là Quân đi rồi huh? Quân không muốn gặp mình nữa sao. Sao đi mà không một lời chia tay vậy. Gặp gì chứ. Ghét quá? dù nghĩ như thế nhưng Lan Anh chưa bao giờ ghét Quân cả vì nụ cười anh, ánh mắt anh.... Tắt computer, lòng rối bời. thế là chia tay 1 người bạn chưa bao giờ gặp mặt ( chỉ gặp trên Web à). Vậy thôi, mình không nên buồn . Lan Anh, Mi thật sự không buồn huh? buồn, buồn chứ, Nhưng ...mình phải cười vì mình đã từng có 1 người bạn như Quân.

_ Well i wonder: could it be ....Lan Anh nhẩm hát theo bài hát mà cô rất thích. 3 ngày rồi Quân không online. Có lẽ không còn dịp gặp Quân rồi. Sao Lan Anh cảm thấy thiếu 1 cái gì đó, trống vắng? không đúng , buồn? không đúng?... Vắng nụ cười của Quân: Chắc là vậy...Cô ngồi nhìn phía cổng, giàn hoa giấy nở rộ : trắng , hồng, đỏ .. ôi chao đẹp quá. Sao hôm nay Lan Anh mới thấy nó đẹp thế. Cô luôn bận rộn với những suy nghĩ vẫn vơ, không cho đầu óc giải lao ( Quân từng nói thế ). Lan Anh chợt mỉm cười thì ra còn nhiều đều thú vị xung quanh ta mà cô chưa khám phá hết. Cô định đi ra ngoài để tìm cảm giác đi bộ dưới những hàng cây mà bạn bè cô thường nói ; Lãng mạng và dễ chịu lắm ( con gái mừ ). Nếu như trước thì cô đã cong môi nói: Gớm, rảnh quá. Mình phải đi họp ( Lan Anh là bí thư chi đoàn khu phố đó nha)..đi học và đi làm việc nữa ... 1001 lý do để Lan Anh không thuộc típ người lãng mạng ( nếu hông tin thì gặp Lan Anh rồi sẽ biết hihihi).
( Còn tiếp ) các bạn đoán được mình sắp viết gì nữa hông? thử đoán đi hihihiih
Mai Anh

angelofdarkness
17-08-2005, 07:43 PM
chừng nào post tiếp nữa, nhớ cho mình biết nhé

visaogiuasamac
31-08-2005, 08:12 PM
tiếp nha bạn thanks

ngoisaoxa
01-09-2005, 01:36 AM
hihi thú vị đấy nhỉ , bạn ơi post tiếp nhé. dài dài 1 chút được hông dzạ.

ngoisaoxa
02-09-2005, 01:31 AM
ây da da , hihi , ngày hôm ấy sẽ là ngày tuyệt vời nữa nếu Q xuất hiện trước mặt LA . biết đâu được đang thơ thẩn trên đường thì LA mắt tròn mắt dẹt khi thấy bóng dáng 1 người vừa wen vừa lạ đứng trước mặt mình nở 1 nụ cười mà LA thấy thiếu vắng suốt 3 ngày wa. có phải dzị hông MaiAnh hihi.

cutihamvui0102
02-09-2005, 10:14 PM
troài ...thơ con cóc đọc chán rồi lại còn bắt người ta đọc chuyện con cóc nữa ....ác như con sâu đo ấy ..."con sâu đo mà đo từ đầu đến chân 1 ai đó thì người đó chỉ có nước ...vô quan tài relax thôi "

MaiAnh
04-09-2005, 09:53 PM
( Tiếp theo nè , Xem LA có ác như con sâu đo không nhé)

Trong chiếc áo pull màu hồng và chiếc quần Jean LA xuống phố, Cô hít thở nhè nhẹ để tận hưởng không khí mát dịu của những ngày đầu thu. Mùa thu là mùa lãng mạng ( người ta thường nói vậy) nhưng với LA , mùa thu sao mà nhanh đói bụng quá. LA ghé vào quán phở ( món mà cô thích nhứt đó ). Oh hình như là Phong, Phong và LA cùng học chung trường cấp II,
_ Chào anh, em có thể ngồi đây chứ ? LA cười & hỏi
Ngước lên với cặp kính dày cợm Phong nhìn LA đầy ngạc nhiên:
_ Oh, LA, lâu lắm mới gặp em, ngồi đi em.
LA nheo mắt nhìn Phong:
_ Hhiihih vui quá vậy là mùa thu thật may mắn với em, gặp anh Phong và được ăn phở, vừa nói LA vừa ngồi xuống.
_ Em học hành thế nào? Tuần trước anh về trường, thầy Bình nhắc em mãi.
_ Cũng bình thường anh ạ? Em bận học nên lâu rồi không về trường hihihih, nhưng có lẽ anh Phong cũng có cách nói cho thầy hiều phải không?
_ Uh anh nói bé LA lo ăn va ngủ nhiều quá nên quên về trường .
_ Em đâu ...À anh học thế nào rồi ?
_ Haahahaha, bé LA đổi đề tài hay nhỉ , Phong lúc nào cũng đưa LA vào thế bí. Nhìn em đỏ mặt anh tức cười quá. Sao hả cô bé?
_ Thôi em ăn phở, em không nói nữa, Sao anh chọc em hoài thế? LA nhăn mặt nhìn Phong
Cuộc gặp gỡ với Phong làm LA cảm thấy thoải mái hơn ( có lẽ vì được ăn phở free) . Lâu rồi không gặp những người bạn của mình. Ôi chao sao lúc nào họ cũng dễ thương thế nhỉ.
_ La nè! Phong cắt dòng suy nghĩ của LA . Hôm nay em rảnh chứ?
_ Có gì không anh?
_ Đi lòng vòng chơi nghe ?
_ Hihihihi anh Phong romantic nhỉ? Đáng lẽ em không đi nhưng thấy anh phong đi 1 mình thồi đành .. hic hic. ( mặc dù đang muốn đi lắm )
_ Đi đi nhóc, nhiều chuyện quá. Phong cốc nhẹ LA

_ Ui , ui ...
_ Anh có làm gì em đâu?
_ Thì để anh cốc lúc dó khóc huhuuhuh rồi còn đâu mà la được . Em la trước cho chắc ăn . LA nhìn Phong 1 cách lém lỉnh ( trông thấy ghét lắm).
................................
Đường phố đã bắt đầu lên đèn. Những ngọn đèn xanh xanh đỏ đỏ làm lòng LA xao xuyến. _ Thành phố mình đẹp quá anh phong nhỉ ? LA quay qua nói với Phong.
_ Uh nhưng sẽ đẹp hơn nhiều nếu LA cười. Phong trêu
Cả hai cùng nhau cười, thật thoải mái. Tiếng nói tiếng cười cuỷa họ làm thành phố như bừng tỉnh trong những cơn gió nhè nhẹ của đầu thu. Mùa thu bắt đầu về rồi.....Và....

Về đến nhà Lan Anh sà vào lòng mẹ, Lan Anh lúc nào cũng như 1 đứa trẻ, nhõng nhẽo, dễ thương nhưng luôn làm cho người khác phải nhớ mãi :
_ Mẹ ơi, hôm nay mẹ thấy con gái của mẹ dễ thương không?
_ Dễ thương lắm cô công chúa à. Nhưng đi thay đồ đi rồi gọi điện thoại lại cho Nguyệt Quế. không biết có gì không mà Quế gọi con từ chiều đến giờ đó.
_ Dạ, con biết rồi ! Đằng sau câu trả lời là cái miệng chu chu trong rất đáng ghét của Lan Anh.
Vào phòng, Lan Anh nằm dài trên giường, ôm con gấu bông vào lòng. Lan Anh lại nghĩ đến Quân, bây giờ Quân làm gì nhỉ?, có ngồi nhớ đến LAn Anh không? À chắc là không đâu.... Chuông điện thoại réo vang làm cô nàng trở về với thực tại:
_ A lô...
_ Lan Anh huh, Quế nè, ngày mai rảnh không? đi chơi nhé , mình khám phá ra 1 chỗ bán kem ngon lắm, đi nha, có Thế Anh và Anh Đức đi nữa đó .
_ umh huhm đi thì đi, nhưng qua rủ Lan Anh nghen.
_ Ok , bye nhé !
Quế lúc nào cũng thế, nhanh nhẹn dễ thương, hòa đồng và là người bạn gái thân nhất của Lan Anh. Nếu Quế biết được hôm nay Lan Anh đi ăn mà không rủ chắc là nhảy cà tưng lên quá, LA mỉm cười khi nghĩ đến cô bạn đáng yêu của mình. Bất chợt Lan Anh nhìn vào chiếc điện thoại cùa mình, vẫn im lìm, chung thủy với Lan Anh, chỉ khi LAn Anh bật lên sẽ thấy hàng chữ " Live to do and love to share " và tấm hình lí lắc của LAn Anh. Có tin nhắn, Lan Anh nghiêng người qua cầm điện thoại lên xem. Nếu như mọi hôm LAn Anh cảm thấy hồi hộp khi đọc tin thì hôm nay cảm giác đó không có nữa:
_ HÃy nhắm mắt lại và ước 1 điều ước, nó sẽ trở thành hiện thực ngay sau khi bạn mở mắt ra. Tin nhắn từ 1 số điện thoại lạ ( LAn ANh không biết của ai ) Cô chợt mỉm cười không biết người này định bày trò gì đây. Nhưng bây giờ LAn Anh cũng muốn ước 1 điều là...và Lan Anh cũng đã thực hiện theo chỉ dẫn của số điện thoại chưa từng biết đến. Cô chợt cười không biết tại sao mình lại nghe theo lời 1 tin nhắn như thế, có thể chỉ là nhầm số. lại 1 tin nhắn:
_ Em à, bây giờ hãy ra mở cửa có người đang muốn gặp em .
Vô lý thật ai muốn gặp mình vậy, LAn Anh buồn cười hơn khi số điện thoại lạ nhắn như thế. LAn Anh không ra mở cửa. và tin nhắn thứ 3:
_ Hi em, muốn anh xỉu ờ ngoài cổng à. Ghét quá.
Đọc xong tin nhắn LAn Anh bước ra khỏi phòng mở cửa, dù cô biết không có ai ở ngoài đó. thôi thì thà đi ra 1 chút còn hơn nếu có người thiệt thì người ta sẽ trách mình lắm. LAn Anh mở cổng nhưng không có ai cả. LAn Anh chu chu cái miệng vì mình bị lừa, nhưng khi nhìn quanh cô thấy 1 bó hoa hồng xinh xinh để ở 1 bên cổng. LAn Anh cầm lên không biết của ai thì tấm thiệp rơi ra. Chỉ có 7 chữ nhưng làm cho LAn Anh bất ngờ:
" LAn Anh chúc mừng sinh nhật em" . Ngày mai mới là sinh nhật mình mà ta. Nhưng ai thế nhỉ vừa nghĩ đến đó thì có tiếng gọi tên LAn Anh, Lan Anh quay lại, một nụ cười thân thương, gần gũi . Là.....
( bạn ui đoàn thử xem là ai nha)

_ Là....là .... là anh sao ? Mai Anh ngạc nhiên đến nỗi nói không nên lời. Người mà LA nghĩ cô sẽ không có cơ hội gặp mặt bây giờ đang đứng trước mặt LA.
_ Vậy em nghĩ là ai huh cô bé ? Quân nheo mắt nhìn LA. Trùi người gì đâu, lúc nào cũng thế, ẩn hiện bất thường, LA lại chu chu cái miệng của mình.
_ Em ...em ..... LA luống cuống trong từng lời nói của mình. LA cắn nhẹ vào môi của mình để có thể bình tĩnh hơn. Sao vậy, mình từng đứng trước nhiều người lắm mà nhưng đau có run đâu. Quân như biết được suy nghĩ của LA , Q bật cười thành tiếng và phá vỡ không khí vốn yên tĩnh của buổi tối:
_ Sao vậy cô bé, không định mời anh vào nhà sao ?
_ Vào nhà gì chứ ? Ai quen anh huh ? LA nheo mắt nhìn Q. LA đã trở về với bản tính thích đùa vốn có của mình . Xin mời người đáng ghét vào nhà .
Thế là Q và LA có được 1 trận cười thật vui.
_ Anh Q nè, sao tự nhiên mất tích lâu ui là lâu, xong rồi lại xuất hiện vậy ? sao giống ....hahahaha LA nhìn Q cười như muốn nói HÃy đợi đấy đi, em sẽ cho anh biết tay .
_ Giống LA huh, anh cố tình chọc cô bé đó, anh cũng muốn nói với bé lắm nhưng vì muốn bé ngạc nhiên nên mặc dù anh rất muốn gặp bé nhưng bí mật về đây phải được bảo mật tuyết đối. Bé hiểu không huh?
_ Oh em tưởng anh bị ai bắt cóc hic hic, định đăng báo tìm trẻ lạc.
_ trùi... Q vẫn thế, bị LA đưa vào thế bí và lúc nào cũng kết thúc bởi câu : trời. LA được 1 trận cười thoải mái .
Cuộc gặp gỡ Q như thế, làm cho LA ngạc nhiên nhưng cũng có 1 chút cảm giác thinh thích. Mùa thu luôn mang lại cảm giác nhẹ nhàng cho mọi người nhưng cũng làm cho mọi người một cảm giác thú vị và rất ngọt ngào

keto_minhhiep
08-09-2005, 07:12 AM
Mai anh ơi.Mỗi lần post bạn post hết bài đi,để mình đọc một lượt nha.Chứ cứ từng đoạn như vậy thì làm mất thời gian lắm.
Nhớ nha bạn và gửi thêm nhiều nữa nha.

MaiAnh
09-09-2005, 05:17 PM
Hiệp ui, còn dài lắm đó, mình bận học nên không post hết được. Rất cam ơn bạn đa góp ý nha . MA cố gắng post nhiều nhiều. bye bye nha chúc bạn vui nhé

ngoisaoxa
11-09-2005, 03:04 AM
khi nào rảnh MaiAnh post hết lên luôn nha. mình chờ đọc tiếp nè. ^_^ ^_^

MaiAnh
11-09-2005, 07:29 PM
Ngoi sao xa ui cam on ban nha! Mình sẽ cố gắng post bài nhanh nhanh hì hì

lilazngrl17
24-09-2005, 09:50 PM
ko post hết 1 lần đc đâu, vì truyện này là tự sáng tác mà...đâu fai paste va copy đâu các bạn...thông cảm cho MA đi các bạn ơi...

Truyện hay lắm, post tiếp tục di bạn, cứ từ từ...mọi người hiểu mà

tigon88
25-09-2005, 04:19 AM
trời ơi cái này người ta tự viết mà !!!!It need alot of time to finish. Đọc vậy hay chứ sao. HIHI
Mai anh ui viết nữa nha. Truyện bạn viết có gì giống tui một chút, 1 chút thôi hiih
thanks

dieu_hien
26-09-2005, 05:11 AM
hihi Mai ANH oi post tiep di nha truyện này hay lám mình chờ bạn

tigon88
26-09-2005, 12:10 PM
hi hi !!!!!!!Vậy là Mai Anh gặy Quân rồi tiếp theo nữa là sao hả MA post nữa nha
Ủng hộ Mai Anh.

lilazngrl17
26-09-2005, 12:30 PM
nè, sao Trang dễ thương thế? nhắn tin cho Mai Anh, Trang nói chuyện giốn con nít lắm, nhưng rất dễ thương....

michinhcanh
26-09-2005, 10:55 PM
mai anh à , MA post tiếp đi mình rất thích chuyện của MA đó , cho minh hỏi MA một câu nhé, LA trong chuyện có giống MA không vậy ?

phong_van_th83
27-09-2005, 12:06 AM
chào bạn

mình đã xem qua cuộc tình của bạn mình thấy rất cảm động chắc các bạn đã yêu nhau rồi hả mình thấy cuộc tình dó thật đẹp mà

MaiAnh
27-09-2005, 10:56 PM
Hihihihi các bạn ui ! Cám ơn đã cho mình biết đó là 1 chuyện tình đẹp nha, nhưng mình muốn các bạn sẽ cùng mình khám phá ra câu chuyện này, LA va Q gặp nhau, có tâm đầu ý hợp hay không? hihihiih chúng ta cùng khám phá nhé. Mình rất vui khi được nhận những lời nhận xét rất chân tình từ các bạn. Best wishes to you
MAi Anh

MaiAnh
28-09-2005, 12:03 AM
( Tiếp theo)
Tiễn Quân ra cổng, Lan Anh vừa đi vừa cười khúc khích, Quân nhăn nhăn như muốn nói : này làm gì cười anh vậy nhóc? Nhìn Quân như thế Lan Anh còn cười to hơn, sau đó nghiêng nghiêng gương mặt nhìn Quân và nói:
_ Cám ơn anh rất nhiều đã đến thăm Lan Anh. Nhưng đừng quên anh vẫn còn thiếu ...
_ 1 tô sủi cảo . Quân ngắt lời Lan Anh cùng với 1 cái nheo mắt đầy ngụ ý.
_ Không phải 1 tô .. mà là.. 1 chầu. Quân há miệng không nói đước lời nào, anh chỉ biết nói 1 câu: Được rồi, bé Lan Anh muốn gì cũng được, rồi cả hai cùng cười.
Quân đến và đi như thế, Lan Anh bước vào phòng mình ôm chặt chú gấu bông nhỏ vào lòng, bó hoa hồng của Quân khẽ rung nhè nhẹ trước cánh quạt. Lan Anh khẽ mỉm cười và ngủ vùi trong thiên đường của mình.
................
_ Lan Anh ơi, sao giờ này chưa dạy nữa . có tiếng mẹ Lan Anh gọi.
_ Dạ con dậy rồi . Khẽ nghiêng người qua nhìn đồng hồ, Lan Anh bật người ngồi dậy , trời ơi bây giờ đã 8 giờ rồi sao, chết rồi Quế ghé nhà bi giờ, con nhỏ này thế nào cũng la làng, nhăn nhăn nói này nói nọ cho xem. Lan Anh bước chân xuống giường thì đã nghe tiếng Quế ngoài cổng
_ Hic hic nhắc tào tháo là tào tháo tới . Lan Anh nhăn nhăn cái mặt của mình. Chỉ tại đêm qua ngủ ngon quá nên bây giờ....
_ Sao hả cô nương giờ còn chưa dậy sao? Đợi tui uýnh mới dạy huh. Quế cắt ngang suy nghĩ của Lan Anh.
_ Nè, nhỏ dễ thương chờ mình tí nha. Lan Anh vội chạy đi rửa mặt và sau đó xuất hiện trước mặt quế trong chiếc váy màu trắng và chiếc áo màu hồng.
_ Ui chu choa, dễ thương quá . Quế vừa nói vừa uốn éo cái miệng xinh xinh của mình làm Lan Anh bật cười .
_ Thôi mà đừng chọc nữa. Tui đói bụng quá rồi , híc híc . .. Lan Anh làm vẻ đau khổ để Quế không chọc Lan Anh nữa.
_ Chờ chút , Thế Anh và Anh Dức vẫn chưa tới . Định trốn hả bạn, đừng có mơ. Khai ra ... Quế như đọc được suy nghĩ trong đầu của Lan Anh, LAn Anh nhìn cô bạn của mình như muốn nói tha cho mình đi.
_ Sao không khai huh, Bó hồng này của tên nào, tên này to gan, dám tặng hoa cho "Người iuuuuuu ..tôi mà không hỏi ý tui, tui hứa khi gặp tui sẽ uýnh cho 1 trận. Quế kéo dài chữ người iu đến nỗi Lan Anh phải bật cười thành tiếng, LAn Anh ôm con gấu bông vào lòng, nhè nhẹ áp mặt vào con gấu bông nhìn Quế quơ tay quơ chân.
_ Được rồi, mình sẽ kể mà... Lan Anh ngồi kể cho Quế nghe bó hoa của ai, và người ấy tặng như thế nào. Quế ngồi nghe, rồi chau chau chân mày, sau đó lại mỉm cười, rồi cười bật thành tiếng khi nghe LAn Anh kể đến 1 chầu sủi cảo ( chắc tại đó là món 2 cô nàng thích) rồi chỉ phán 1 câu xanh rờn:
_ Vậy Lan Anh có mời Quế ăn sủi cảo chung không? Quế hứa Quế chỉ ăn không ý kiến gì hết.
_ Trùi... Lan Anh cằm cái gối ném nhẹ qua chỗ Quế , hai người cười thật tươi . Nụ cười của của hai cô bé làm cho những tia nắng dìu dịu bên cửa phải ngơ ngẩn. Vừa lúc ấy có tiếng Thế Anh và Anh Đức gọi nên hai cô nàng nheo nheo mắt nhìn nhau, ra ngoài phòng khách thấy Thế Anh và Anh Đức đang ngồi chơi. Nguyệt Quế đã chu miệng nói:
_ Sao sớm vậy ta. Hẹn 8 giờ mà 9 giờ đã tới.
_ Tại ..tại ... Anh Đức gãi gãi cái đầu, bao giờ cũng động tác quen thuộc đó khi bị Quế đưa 1 cái cần câu ra câu cá.
_ Tại nghĩ hai cô nương gặp nhau thế nào cũng có nhiều chuyện nói nên tụi này đi từ từ đó mà. Thế Anh vội đỡ lời . Nguyệt Quế chỉ còn biết nhìn Thế Anh bằng đôi mắt rất ư hiền diệu đến nỗi Thế Anh chỉ biết cười trừ.
_ Thôi mà, cãi nhau hoài, oan gia gặp mặt hay sao đó. Lan Anh vội cắt ngang câu chuyện của Nguyệt Quế và Thế Anh.
_ Hứ ai thèm làm oan gia của tên này. Quế nguýt một cái thật dài, dài đến nỗi có thể ghi vào kỉ lục giness nếu trong kỉ lục có đề tài này. Lan Anh và hai người bạn bật cười duy chỉ có một mình Nguyệt Quế là nhăn nhăn : LÀm gì cười dzzzữ dzzzậy. .....
Rời khỏi nhà Lan Anh, Cả 4 người bạn ngồi trên 2 chiếc xe gắn máy. Quế chở Lan Anh, Thế Anh đi với Anh Dức , tiếng cười và tiếng nói luôn theo họ đến khi 2 chiếc xe ngừng tại tiệm bánh hỏi Vũng Tàu.
_ Trùi ui , đói lắm rồi. Lan Anh bước xuống xe chu chu cái miệng của mình. Chắc phải ăn 3 phần quá hic hic.
Cả bọn lại phát lên cười làm Lan Anh đỏ bừng gương mặt của mình.
Bánh hỏi Vũng Tàu khá ngon, Lan Anh và các bạn của mình thường đến đó vào dịp cuối tuần, vì nó có rất nhiều món ăn mang hương vị của thành phố biển nên cả bọn ai ai cũng thích.
_ Lan Anh, em ăn thêm 1 tí nữa nha. Anh Đức gắp 1 miếng bánh hỏi cho Lan Anh.
_ Thôi em no rồi. Lan Anh vừa nói vừa lắc đầu.
_ Trùi làm gì quan tâm Lan Anh dữ vậy, sao không gắp cho Quế nè. Quế vừa cười vừa lấy tay đưa cái chén cho Anh Đức. Thế Anh thấy thế vội nói :
_ Để anh gắp cho em, Thế Anh gắp rau và 1 trái ớt cho nguyệt Quế. Cô nàng lại nhảy tưng tưng lên. Lúc nào Nguyệt Quế và Thế Anh cũng thế luôn là đề tài cười cho cả bọn. Mặc dù vậy, nhưng Quế cũng rất mến TA, tuy nhiên cô nàng luôn trêu tức Thế Anh và Thế Anh cũng không vừa, luôn làm cho Nguyệt Quế phải tức điên lên và cuối cùng là phán một câu xanh rờn : Xấu số cho ai làm bạn gái cùa anh...
_ Ôi chao, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, tình trong như đã nhưng ngoài còn e, Lan Anh vừa nói vừa xoay xoay bàn tay của mình làm cho Thế Anh chỉ biết nhìn qua Quế rồi cười cười. còn Quế chỉ biết cuối mặt giả lơ chuyện khác. Lan Anh được 1 trận cười no bụng.
.........
Cả bọn đi chơi đến trưa thì Quế chở Lan Anh về...Quế cũng về ngay lúc đó vì phải chở em trai đi học. Lan Anh vừa đi vào nhà vừa hát..chiếc điện thoại lại rung lên:
_ Chào bé, tối hôm qua em ngu ngon chứ? tối nay đi ăn sủi cảo nha. Chúc bé 1 ngày vui vẻ.
Tin nhắn của Quân, Quân bí ẩn thật, thế nhưng LAn Anh bước vào phòng và nhìn đóa hoa hồng của Quân, hôm nay mình thêm 1 tuổi, 18 tuổi rồi....LA kéo nhẹ rèm cửa và nhìn ra ngoài. Mùa thu nắng nhè nhẹ, không ôi bức như mùa hè, lâu lâu lại có một cơn gió thoang thoảng làm lòng ta nhung nhớ. Mùa thu nhẹ nhàng và kì diệu làm sao. Lan Anh chợt mỉm cười.......
( còn tiếp)

Chanh Chua
28-09-2005, 03:51 AM
MAI ANH ....lần sau post truyện đừng type tắc tên nhân vật trong truyện nhé.....

tigon88
28-09-2005, 01:57 PM
MA viết truyện hay ghê thanks. ráng viết nũa nha MA mình ủng hô. hiih

MaiAnh
30-09-2005, 08:30 PM
( Tiếp theo)
Buổi tối Quân đến nhà, Quân xin phép mẹ Lan Anh ra ngoài uống nước rồi cả hai cùng đi chung 1 chiếc xe máy. Quân và Lan Anh không ai nói một lời nào trong suốt đoạn đường dài. Dường như không khí se lạnh của buổi tối làm hai người như lặng im trong dòng xe cộ. Lan Anh phá tan không khí bằng câu hỏi :
_ Anh Quân chở Lan Anh đi ăn sủi cảo ở đâu đây.
_ Bí mật, Quân hơi quay đầu lại trả lời câu hỏi cùa Lan Anh. Mỉm cười khi thấy Lan Anh chu chu cái miệng của mình. Bé đừng lo, anh không bắt cóc bé đâu.
_ Anh dám bắt cóc em sao hứ. đằng sau tiếng hứ là một cái nhéo rõ đau làm Quân phải nhăn nhăn cái mặt của mình.
Chiếc xe máy dừng trước một quán cà phê trên đường Cộng Hòa .
_ Anh Quân biết quán cà phê này sao. Lan Anh quay qua hỏi Quân khi Quân đang gửi xe.
Quán cà phê này có tên Sài Gòn Yahoo ( chắc chủ quán thích vào yahoo chát -----> suy nghĩ của Lan Anh) Quán không rộng, nhưng có một không gian yên tĩnh. Và mặc dù nằm trên mặt tiền đường Cộng Hòa nhưng nếu bạn muốn bước chân vào quán, bạn phải đi lên thang máy, khi đó bạn sẽ cảm nhận được một không gian ấm áp, êm dịu thay cho những tiếng còi, tiếng ồn ở ngoài đường. Chọn 1 bàn ngay góc có thể nhìn xuống đường, Quân nheo mắt nhìn Lan Anh:
_ Ở đây Em có thể nhìn xuống đường, những ánh đèn của xe bây giờ như những bông hoa. Rất đẹp đúng không. Vừa nhìn xuống đường Lan Anh phải thốt lên, Đẹp quá. Cô cứ nhìn dòng người qua lại, những chiến đèn vàng và đỏ bây giờ nhưng nhưng bông hoa chuyển động.
_ Happy birthday to you, happy birthday to you.... Bài hát vừa được mở lên, Lan Anh quay qua Quân như muốn nói 1 điều gì đó, thì một chiếc bánh kem có dòng chữ Happy birthday to Lan Anh 15/09/2005, và ngọn nến lung linh đang được đặt trên bàn cùa Quân và LAn Anh. Lan Anh mở tròn mắt ngạc nhiên thì Quân lại nói: Chúc mừng sinh nhật em, Lan Anh. ....

Tất cả đến quá bất ngờ đối với Lan Anh, làm cô bé không nói được lời nào, dù chỉ là lời cảm ơn. Như đón được suy nghĩ của Lan Anh, Quân lại tiếp tục nói:
_ Ngày xưa, có một cô bé ở một vùng biển xa thật xa. Cô bé thích ngắm sao trời và nghe tiếng sóng biển rì rầm. Mỗi năm vào đúng ngày sinh nhật cô bé, cô bé lại ra biển nhìn sóng vỗ rì rầm và ngẩn mặt nhìn bầu trời đầy sao. Những ánh sao lung linh tỏa sáng trên bầu trời, những đợt sóng vỗ vào bờ cát, những ngọn đèn vàng của chiếc thuyền đánh cá xa xa làm lòng cô bé luôn thổn thức. Và cứ như thế khi cô bé tròn 18 tuổi, cô bé không còn đón sinh nhật với biển và sao trời nữa vì có một chàng trai đến bên cạnh nói rằng : Anh có thể cùng em ngắm sao trời và nghe sóng biển vào ngày này trong những năm sau và mãi mãi không ?
Nói đến đây Quân im lặng nhìn Lan Anh, Lan Anh lúc nãy giờ ngồi chăm chú nghe Quân kể chuyện, đột nhiên Quân im lặng nhìn Lan Anh. Lan Anh như muốn nín thở, lồng ngực cô muốn vỡ tung. Sao hôm nay Quân mang lại cho Lan Anh nhiều cảm giác quá: lúc thì ngạc nhiên hạnh phúc, lúc thì tim muốn ngừng đập... Lan Anh không trả lời Quân, cô chỉ nhìn Quạn và mỉm cười . Mặc dù Lan Anh không trả lời nhưng nụ cười của Lan Anh cho Quân cảm giác Lan Anh đã gật đầu đồng ý. Với Quân, Lan Anh không từ chối là một niềm vui rồi. Ánh sáng lung linh của ngọn nến, những vì sao tỏa sáng trên bầu trời, những dòng người qua lại trên đường ....vẫn không làm không gian lãng mạng bị lay chuyển. Lan Anh hít thở thật sâu vì cô muốn tận hưởng không khí đêm nay, đêm sinh nhật lần thứ 18, có Quân bên cạnh.
_ Cám ơn anh rất nhiều.... Lan Anh vừa nhìn bầu trời vừa nói nho nhỏ và quay qua nhìn Quân. Quân chỉ cười và nói :
_ Vậy thì nằm sau và những năm sau nữa cho anh cùng đón sinh nhật của em nhé. Lan Anh nhìn Quân mím môi nói từng chữ. Cô bật cười vì điệu bộ của Quân. Lan Anh khẽ gặp đầu và cả hai bạn cùng nhìn nhau mỉm cười. Ngọn nến vẫn lung linh..lung linh...
----
Đã gần 10 giờ tối, Quân và LAn Anh về nhà, nhưng hôm nay thời gian đối với Quân sao mà qua nhanh thế. Quân chạy xe thật chậm, thật chậm nhưng con đường quen thuộc vẫn hiện ra trước mắt. Bước vào nhà, Quân chào mẹ Lan Anh về. Tiễn Quân ra cổng, Quân đưa Lan Anh 1 hộp vuông nho nhỏ và nói :
_ Em hãy mở ra trước khi ngủ nhé, chúc em ngủ ngon. :flower:
_ Anh cũng thế, cẩn thận nhé. Ngủ ngon. Lan Anh nheo mắt nhìn Quân. Nhìn Quân chạy ra khỏi con hẻm, LAn Anh đóng cổng và bước vào nhà. Hôm nay Quân mang lại cho Lan Anh nhiều bất ngờ quá. Lan nheo mắt nhìn lên bầu trời qua khung cửa sổ. Bầu trời đêm nay đẹp quá, Lan Anh nằm dài trên giường tay ôm chú gấu bông, nghiêng mặt trên chiếc gối ôm và ngắm nhìn món quà Quân đưa. Lan Anh muốn mở nhưng lại không muốn mở vì Lan Anh sợ. Nhưng tò mò luôn chiến thắng Lan Anh bắt đầu mở gói quà ra, bên trong là chiếc pull và 1 lá thư màu hồng. Thoáng ngạc nhiên nhưng Lan Anh cũng mở ra xem...

( còn tiếp)
Mai Anh

______

tigon88
01-10-2005, 01:44 PM
hay quá so romantic hic hic T mà được vậy chết cũng mãn nguyện hiihih
dỡn thôi T còn muốn sống
Thanks MA post tiếp nha

tigon88
03-10-2005, 03:47 PM
uh giờ Ma mới biết hả hiihih T là chuyên gia gây cười có bằng cấp đó nha hihiihih
post hay lắm MA tiếp nha T theo dõi mà ok
bye MA giờ T phải học rùi mấy ngày nay busy ghê.

MaiAnh
03-10-2005, 08:34 PM
hihihih, tigon dễ thương quá. MA muốn gặp quá đi hic hic, nhưng tại Quân nói dẫn MA đi chơi nên không gặp tigon được , Buồn Quá hihihiiihih

tigon88
04-10-2005, 11:58 AM
Hhih lại có người khen T dễ thương hì hì sướng muốn chết. Ê mà lo đi chơi với Q rồi ko post nữa hả hay là có điều gì ko muốn mọi nười biết phải ko? Trời chắc T đoán trúng rùi, vỗ tay cái coi bốp ....bốp
Chúc MA viết truyện thật hay nha. Love U.

lilazngrl17
04-10-2005, 12:06 PM
hihi, MAIANH đi chơi với ai mà quên cả post truyện cho mọi người đọc đây. Thấy vậy đó MaiANh ơi, T ko có dễ thương đâu, cho dù dễ thương cũng thương ko dễ, hihi :P :) post truyện nhanh nhé MaiAnh

tigon88
04-10-2005, 12:47 PM
To: N trùi ui bạn bè tốt sao nói xấu nhau vậy N? Truyện N hết rùi giờ vào đây phá MA hả? Sorry MA nha T sẽ ko 888 trong bài của MA nữa đâu tại N nói xấu T nên vào la cái cho N sợ lần sau khỏi dám phá T nữa hihihii

*Camellia*
04-10-2005, 04:09 PM
Hi hi, vậy đó. N và T sao cứ đối nhau hoài vậy. Don't say anything to make your friend angry.

To MA: bạn post hay quá. P mới đọc thôi mà đã thấy thích rồi. Bạn ráng post cho mọi người đọc nhé. Cám ơn bạn nhiều.

lilazngrl17
04-10-2005, 05:01 PM
hihi, nè T và P nói N gì đó, N chỉ muốn giỡn thôi mà...

pate_banhmy
04-10-2005, 08:44 PM
trui ui moi người vô dây 88888 gì mà dử vậy (giõn thui ..) H moi vô dây nè ... mói dọc dươc truyện cảu N va MA .. 2 bạn viết truyện hay thiệt ah H khâm phục 2 bạn dó .
MA oi bạn ráng post truyện nũa .... mọi người dang chò cậu truyện .............

hihi chào N,T,P,H... các bạn vẩn khoẻ chù H dao này it lên mang lắm mà có len thì chỉ gạp H va N ... nói chuyện chút lai out , còn P,T thi sau cai lần tụi mình chát o room thi H ko gặp gì hít nhó các bạn quá ,bây giò H chỉ mong tụi mình lại tụ họp dông vui nhu........

lilazngrl17
04-10-2005, 10:08 PM
sẽ có mà, đợi cuối tuần là mọi người tập hợp đc à :)

MaiAnh
04-10-2005, 10:10 PM
hihihih, các bạn dễ thương của Mai Anh ui, Mai Anh đi chơi với Quân nhưng cũng không quên nhiệm vụ post bài mà. NÈ bí mật gì chứ, bây giờ bật mí cho cả nhà cùng xem nè. Trang và Ngân , Phương ơi, sao mà muốn làm mai em mình cho các bạn quá. Nhưng sợ ai cũng bị MAi Anh bắt nạt nên thôi đành ....hic hic
Mai Anh

MaiAnh
04-10-2005, 11:21 PM
"""" Chào cô bé của anh !
Bây giờ em đang chu chu và lẩm bẩm tại sao khi gặp không nói bày đặt viết thư đúng không nè ?
Em biết không, ngay từ lầm biết em đầu tiên trên mạng em đã mang lại cho anh một cảm giác thật gần gũi và thân thương. Từ từ trái tim anh lại đập sai nhịp mỗi khi nhìn em cười và nói với anh : Ghét anh Quân quá!
Và cảm giác này càng lớn mạnh hơn khi anh gặp em lần đầu tiên trước cổng nhà em. Anh phải hít thở thật sâu mới gọi được tên em đó cô bé à ! """""
Lan Anh đọc đến đây cô chợt phì cười, Lan anh khẽ lật người qua và ngẩn đầu lên đọc tiếp lá thư của Quân viết
""" Và hôm nay anh biết 1 điều nếu như anh không nói ra thì anh sẽ không có cơ hội nói với em. Mặc dù anh biết nếu anh nói ra em có thể từ chối hoặc giả định em chỉ cười mà không trả lời nhưng anh cũng vui vì đã nói cho em biết được cảm giác của mình : ANH MẾN LAN ANH nhiều. Lan Anh em làm "bạn" của anh nhé?
Lan Anh nè, em không cần trả lời cho anh biết . Chiếc áo này là 1 cặp ( anh 1 cái và em 1 cái ) nếu đồng ý em hãy mặc chiếc áo này nha . """
Lan Anh nhìn chiếc áo màu trắng viền xanh rất dễ thương nhưng Lan Anh chợt nghĩ : Hừ Anh đừng hòng Lan Anh đồng ý nhé, và tiếp tục đọc
"" Chiếc áo màu trắng viền xanh ( màu em thích đó ), em nói màu xanh là màu hi vọng , và bây giờ anh nghĩ màu xanh cũng chính là niềm hi vọng bé LAn Anh sẽ đồng ý làm " bạn" của anh. Chúc em luôn hạnh phúc và luôn nhớ đến anh hihihihih, được chứ cô bé ????
Ngày 15/9/2005
Anh Quân của bé """""""

Bỏ lá thư xuống, LAn Anh càng xiết chặt chiếc gối ôm lại hơn. Trùi ui, người ta nói màu hồng đẹp lắm, màu hồng lãng mạng lắm nhưng giờ Lan Anh cảm giác lá thư màu hồng mang lại cho cô bé cảm giác nặng nề hơn. Trả lời Quân thế nào nhỉ ? Không được anh Quân ơi , LAn Anh còn đi học ....hay là trùi ui, em chỉ xem anh là anh trai hic hic ...hay là Anh Quân ơi em có bạn trai rùi. Nghĩ đến đây LAn Anh chợt mỉm cười , chắc gì Quân đã tin ...thôi giả nai như chưa mở hộp này ra hay là tỉnh bơ như chưa đọc lá thư . Chắc phải như vậy rùi hic hic. Lan Anh ui, mi lại nói dối nữa rồi.....
Đang suy nghĩ cách đối phó với lá thư màu hồng rất dễ thương của Quân thì chuông điện thoại lại réo vang,
_ ALô, ... Lan Anh trả lời một cách mệt mỏi ( tại suy nghĩ nhiều quá ic ic )
_ Chào bạn, đây là tổng đài 1080 số 12, có một người bạn gửi tặng bạn bài hát Yesterday once more với lời nhắn : LAn Anh ơi , chúc em 1 đêm sinh nhật vui vẻ nhé. Thêm 1 ngọn nến là thêm một tuổi mới, chúc em luôn vui vẻ và thành công trên con đường em đã chọn.
Giọng chị tổng đài viên vừa nói xong thì LAn Anh lại nghe bài hát quen thuộc của mình. Lan Anh nằm nghiêng người qua vừa nghe bài hát vừa lẩm nhẩm hát theo... nhưng nghe được 1/2 bài hát thì Lan Anh mới nghĩ đến ai gửi bài này cho mình thế nhỉ ???? sao không để lại tên, nhưng thôi ai gửi cũng được chỉ có điều bi giờ phải đi ngủ thôi, buồn ngủ quá rồi. Nằm ôm chú gấu bông thân thương của mình Lan Anh nhắm mắt lại ngủ, nhưng cô không tài nào ngủ được vì lá thư của Quân. Quân kì lạ thật, sao lúc nào cũng làm cho LAn Anh suy nghĩ thế.
_ Hi bé, Anh về đến nhà rồi, em ngủ sớm đi nha . Nhớ bé quá, ngày mai gặp lại bé nha, Ngủ ngon . Quân về đến nhà rồi, ngủ gí mà ngon chứ, làm người ta ngủ không được thức không xong, đúng là ác hơn cá thác lác hic hic, Lan Anh lẩm nhẩm khi đọc tin nhắn của Quân. Nhưng cuối cùng, cơn buồn ngủ cũng chiến thắng suy nghĩ của LAn Anh và cô bé nhẹ nhàng đi vào giấc ngủ, giấc ngủ tuổi 18 thật đẹp, thật dễ thương.......
...............................................
Sáng sớm, điện thoại đã reo . Trùi ui LAn Anh nhăn nhó cằm điện thoại lên, ai mà gọi giờ này vậy, có biết người ta đang ngủ ngon không vậy trùi.
_ Dậy đi bé, anh ngửi thấy mùi khét rùi, ông mặt trời lên cao lắm rồi. 30 phút nữa anh ghé, chúng ta đi chơi .
_ Hả, em còn muốn ngủ mà, thôi từ từ đi . Lan Anh muốn buông điện thoại xuống nhưng Quân đã kịp lên tiếng
_ Thôi mà, quyết định vậy nha, Anh ghé lúc 8 giờ đó, chuẩn bị đi, con mèo lười .
_ Hả ai lười. Nghe đến con mèo lười , LAn Anh tức dựng cả tóc luôn, nhưng LAn Anh chỉ còn kịp nghe tiếng cười của Quân. Được hãy đợi đấy con khỉ kia, mi sẽ bị con mèo này cho một trận khi gặp. LAn Anh bật ngồi dậy, đứng lên giường quơ tay qua quơ lại ( tập thể dục í mà ), xong, cô bé đi rửa mặt và chuẩn bị đồ đi chơi. Đứng trước tủ quần áo. LAn Anh ngó qua ngó lại, không biết chọn đồ nào nhỉ, áo màu đỏ ( cho Quân biết LAn Anh không dễ bị bắt nạt ) có cột chiếc nơ xinh xinh bên hông và chiếc quân JEAN màu trắng. Thế là xong nhưng nhìn đồng hồ cũng mất cả tiếng đồng hồ . Chắc Quân đang ngồi chờ hihihihi, đáng đời ai biều nói mình lười . Đúng như Lan Anh đoán, Quân đã ngồi chờ từ lâu ở phòng khách...Thấy Lan Anh bước vào Quân nở nụ cười trong quá ư đáng ghét ( Lan Anh nhận xét )
_ Chào buổi sáng con mèo lười.....
_ LẠi mèo lười, Lan Anh vừa lẩm bẩm vưà chu chu cái miệng xinh xinh của mình làm Quân phải bật cười. Quân mặc chiếc áo màu trắng viền xanh giống như chiếc áo tặng cho Lan Anh. Nhưng Lan Anh giả lơ như không biết điều đó.
_ Đi nào cô bé.. Lan Anh và Quân đi ra khỏi cổng,... Chúng ta đi Đầm Sen chơi đạp vịt nhé... Quân hơi quay đầu lại nói với Lan Anh
_ Đạp.... vịt .... LAn Anh nhắc lại từng chữ .. Em sợ anh vừa xuống nước hồ lại trào dâng... Câu nói của Lan Anh làm cả hai phải bật cười ....


( Còn tiếp ...muốn biết cuộc đi chơi của Quân và Lan Anh sẽ như thế nào???? và còn bất ngờ gì nữa mà Quân sẽ tạo ra cho Lan Anh, các bạn nhớ xem tiếp phần sau nhé)

MAi Anh

lilazngrl17
05-10-2005, 03:43 AM
MaiAnh ơi, nếu đc thì làm mai Trang và Phương cho an của Mai đó. Thì lâu lâu bị em chồng bất nạt cũng ko sao? Phải ko Trang và Phương? :)

tigon88
05-10-2005, 03:46 AM
hi MA càng ngày càng hay đấy thanks
trùi ui MA định làm mai cho tụi này hả vậy thì đội ơn lòng tốt tại T , N , H đã lên xe bông về nhà chồng rùi hihihiihi nói dỡn thui ( trong Truyện của N thui) hiihihi
Thôi T đi học chúc MA viết tiếp thật hay.

dieu_hien
05-10-2005, 03:57 AM
hihi N cũng vừa thôi nha tôi méc Dinh đó nghe hihi có sợ chồng ko đó hihi T cũng thế nhé không đc chọc em Dâu của H đâu nha ko là H cũng méc anh Phát đóhihi :)

lilazngrl17
05-10-2005, 07:28 AM
í, N quên nữa là N, H, và T đã có chồng rồi, hihi...vậy chỉ còn P thôi...nhưng P với Thiên mà phải ko Phương? :)

dieu_hien
05-10-2005, 05:50 PM
hihi sao? wen nhanh thế đến chồng mình mà cũng wen hả hihi còn H va T thì luôn nhớ đó hihi thế N có nhớ tên chồng N ko để H nhắc cho N hay nhé :)

MaiAnh
05-10-2005, 09:46 PM
hihihih đừng lo ai cũng có phần mà, Lan Anh sao có bạn trai 1 mình được hic hic

MaiAnh
05-10-2005, 11:42 PM
(Tiếp theo )
_ Em đứng chờ anh tí nha, anh vào gửi xe. Quân dắt xe vào trong bãi giữ xe, Lan Anh hít 1 hơi thật sâu, cảm giác khoan khoái làm Lan Anh cảm giác thật dễ chịu.
_ Đi nào cô bé .Quân bước lại gần Lan Anh và nói nhỏ. Lan Anh hôm nay giống như một chú mèo con ngoan ngoãn không buồn trừng mắt hay chu chu miệng cãi với Quân. Lan Anh đi sóng đôi với Quân, lâu lâu cô bé chu chu đôi môi đỏ hồng của mình, nhìn qua nhìn lại
_ Bé nè, mình chơi trò chơi nha, xe điện đụng nhé. Quân quay qua nhìn Lan Anh
_ Cái gì , sao anh cứ gọi em là bé thế ? Em lớn rồi mà, Lan Anh cong môi nói lại làm Quân phải luống cuống
_ Nhưng anh thích gọi em là bé, bé Lan Anh, Quân lại cười , nụ cười kì lạ
_ Hứ, không chơi nữa, em không phải là con nít , Lan Anh làm vẻ giận dỗi, đến lúc này Quân phải xuống nước năn nỉ
_ Thôi mà, vậy anh không gọi là bé nữa, được chưa, bây giờ mình vào chơi nha.
_ Anh Quân đừng tông vào em nhé.
_ Sao được , nhưng sẽ cố gắng... tông bé nhiều. Quân lại cười
_ Được rồi, đợi đấy, xem ai hơn ai, LAn Anh bậm môi, nắm tay lại và giơ giơ trước mặt Quân làm Quân phải phì cười.
Sau một hồi chuông, những chiếc xe hơi nhỏ bắt đầu chuyển bánh, Lan Anh chạy lòng vòng cố tránh va chạm vào những chiếc xe cùng chơi thì Quân như cố gắng tông thẳng vào xe Lan Anh, chỉ kịp á một tiếng, Lan Anh chu chu miệng và quay đầu xe lại tông vào xe Quân.Như 1 trò chơi rượt đuổi Quân và Lan Anh cứ chạy lòng vòng như thế. Đến khi chuông reo thì 2 bạn bước ra ngoài, Lan Anh không quên nhéo Quân 1 cái vì cứ nhằm Lan Anh tông hoài...
Sau khi tham gia các trò chơi cảm giác mạnh như tàu lượn siêu tốc, vượt thác. Quân và Lan Anh vào tham quan băng đăng. Băng đăng thật đẹp nhưng cũng thật lạnh. MẶc dù được phát 1 cái cáo khoát nhưng cô bé cũng xoa xoa hai bàn tay vào nhau như cố gắng tạo 1 chút hơi ấm cho đôi bàn tay cô. Quân vừa nhìn vừa trầm trồ khen, còn LAn Anh vừa đi vừa nhìn say sưa những tác phẩm nghệ thuật được chạm trỗ thật khéo. Cô bé được tay lên sờ nhè nhẹ lên tác phẩm cối xay gió lành lạnh, vì bây giờ đôi tay cô bé như cóng lại, không còn cảm giác lạnh nữa. Bất ngờ 1 đôi tay thật ấm áp đặt lên tay cô. Đôi tay này nắm thật chặt như cố truyền 1 chút cảm giác ấm áp cho bàn tay bé nhỏ của cô bé. LAn Anh quay qua, Quân chỉ cười :
_ Tay em lạnh quá. 1 chút sẽ ấm lại thôi. LAn Anh không nói được lời nào, đôi tay cô bây giờ đang nằm gọn trong bàn tay của Quân. Đôi tay Quân làm trái tim Lan Anh đập loạn xạ, mạc dù nhiệt độ trong phòng rất thấp nhưng đôi gò má Lan Anh nóng bừng lên. Vội rụt tay lại, Lan ngó qua nhìn chiếc cầu đung đưa:
_ Anh Quân nè, anh có nghĩ anh sẽ bị một người quăng anh lên cầu không. LAn Anh tinh nghịch nhìn Quân
_ Chắc là không nhưng cũng có thể có 1 người ...Quân nheo mắt nhìn LAn Anh, Lúc này LAn Anh chu chu miệng nhìn Quân
_ Hừ em sẽ quăng anh lên xong thả anh xuống cho anh uống nước .... hihihiih
_ Oh anh nghĩ đó là 1 tác phẩm bằng đá nổi tiếng vì anh vốn dĩ dễ thương
_ Hả.. anh dễ thương hahahhahaha, LAn Anh ôm bụng cười ngặt nghẽo, Anh dễ thương chắc em xỉu quá.....
Rời khỏi phòng Băng Đăng , Quân và Lan cùng tham quan nhiều cảnh đẹp trong Đầm Sen,
_ Đạp vịt nhé Lan Anh.
_ Hihihi em sợ nước dâng lên, cuốn em đi...LAn Anh vừa nói vừa cười
_ Dù không biết bơi anh cũng nhảy xuống kéo em lại. Đừng lo. Dù chỉ là câu nói đùa của LAn Anh nhưng với câu trả lời của Quân đã làm cho Lan Anh cảm thấy thật vui. Lan Anh mỉm cười nói lí nhí trong miệng:
_ Không lẽ anh dám để em như thế vì anh sợ bị em bụp.
_ Không, Anh sợ mất em. Vừa trả lời Quân vừa thả đôi mắt nhìn thật xa, 1 nơi nào đó LAn Anh không biết được, tuy nhiên nơi đó có Quân và LAn Anh...
Con vịt thật cứng đầu, nó không bơi thẳng như ý của LAn Anh, nó cứ quay vòng tròn làm LAn Anh nhăn nhăn cái mặt của mình, Quân phì cười và nói:
_ Để anh giúp em. Vừa nói Quân vừa kéo nhẹ cần lái, con vịt như có vẻ nghe lời của Quân, bảo quẹo trái thì nó không dám quẹo phải.Hồ nước trong xanh thật, cơn gió nhè nhẹ thổi làm cho mặt hồ gợn nhẹ sóng. Với tay hớt nhẹ dòng nước, LAn Anh chợt mỉm cười một mình, hồ nước không có sóng nhưng trong lòng Lan Anh đang lăn tăn những cơn sóng lòng, êm ả êm ả đến diệu kì. Đang thả hồn theo sông nước, Quân khẽ nói, giọng nói ấm áp làm Lan Anh trở về với thực tại:
_ Hãy để anh được chăm sóc em Lan Anh nhé, mặc dù anh cách xa em cả nữa vòng trái đất nhưng anh biết nếu anh không nói với em hôm nay anh sẽ không có cơ hội nói với em nữa. Im lặng hồi lâu, Quân tiếp tục nói. 4 ngày nữa anh sẽ trở về nước. Được gặp em, được trò chuyện với em anh thật vui, anh biết đề nghị của mình làm em ngạc nhiên lắm. Nhưng anh hi vọng em hiểu tình cảm của anh dành cho em. Lan Anh tròn mắt ngạc nhiên đến mức không thể thốt ra lời nào. Mặc kệ cho những chiếc là vàng rơi nhè nhê trên mái tóc cô, LAn Anh nhìn Quân và khẽ nói :
_ Em xin lỗi , em chưa... không đợi Lan Anh nói hết câu, Quân đã nói.
_ Anh biết, anh hiểu mà, giọng Quân thật buồn làm tim Lan Anh như nhói đau. Và dường như Quân hiểu được suy nghĩ của Lan Anh nên anh đã chuyển đề tài 1 cách khéo léo, đó chính là ưu điểm của Quân. Quân không muốn LAn Anh buồn, đặc biệt buồn về anh. ...

( còn tiếp)

lilazngrl17
06-10-2005, 03:32 AM
Mai Anh à, bạn nói thế thì nhớ giới thiệu cho Phương đó nhe :)

tigon88
06-10-2005, 03:44 AM
Cho T nữa MA ( hì hì)
MA viết hay lám tụi này ủng hộ hết mình nhớ post tiếp nha.

pate_banhmy
06-10-2005, 06:35 PM
úi chà mấy cô nương ne tham quá ta có chồng hít rùi vẩn còn nho Mai Anh làm mai cho hả hem sọ H về mách ... Phat va Dinh sao

MaiAnh
07-10-2005, 08:41 PM
hihih các bạn đừng lo , mai anh sẽ làm mai tất cả mà, nhưng đừng nói P và D biết nha nếu không, mai anh trốn luôn đó hihihi

MaiAnh
09-10-2005, 07:59 PM
( Tiếp theo nè các bạn )
Có một điều chắc Quân vẫn không hiểu được, Lan Anh không phải không mến , nhưng Lan Anh cần thời gian để chắc chắn về tình cảm của mình. Vì thế khi nhìn Quân như thế, Lan Anh cảm thấy sao mình vô tâm thế, nhưng mà tình cảm đâu gượng ép được phải không ? Chiều tối, Quân và Lan Anh trở về nhà. Tiễn Quân về rồi, LAn Anh một mình ở trong phòng, cầm quyển sổ màu vàng có chú chuột Mickey trong thật đáng yêu, Lan Anh bắt đầu viết những trang nhật kí đầu tiên, trang nhật ký tuổi 18, trang nhật ký đầu đời của LAn Anh.
Ngày ... tháng .... năm ...
LAn Anh, hôm nay mi bắt đầu ghi trang nhật kí đầu tiên, cũng là lần đầu tiên mi cảm thấy rối bời trong tâm trí đúng không? Mi cảm thấy có gì đó đâu nhói trong tim của mình khi nói với Quân lời từ chối. Tai sao vậy.??? Mình mến Quân, mến thật nhiều nhưng mình chưa nghĩ đến việc mình sẽ là bạn gái của Quân. LAn Anh không thích Quân ? có lẽ không đúng ! Vậy mi đang sợ , uh có lẽ thế , tình cảm của mình luôn dao động không theo 1 tần số nào, mình lo lắng , sợ tình cảm tan biến như những buổi chiều hoàng hôn, đẹp rồi sẽ mất. Mình trân trọng tình cảm, và mình sợ tan vỡ . Lan Anh ơi , tại sao mi lại tự làm khổ bản thân mình vậy, hay cứ yêu đi để tận hưởng cảm giác cay, đắng, ngọt, bùi thế nào ? thật ra trong tình yêu đâu ai biết được chữ NGỜ , có thể hôm nay mi hạnh phúc và ngày mai mi sẽ khóc chính vì hạnh phúc đó . Vậy nên Lan Anh à , hãy sống theo chính cảm giác của mình nhé, đừng ép trái tim mình được không ? UH thì không ép nhưng mình làm được gì ? chấp nhận Quân, hay không ? thời gian sẽ chứng minh đều đó, Quân ơi , Lan Anh nghĩ anh sẽ hiểu mà đúng không ?

Gấp quyển nhật ký lại , LAn Anh lại nhìn ra cửa sổ, những hạt mưa lất phất như kéo dãn tâm hồn đang trĩu nặng những lo lắng của cô bé ra. Khẽ mỉm cười , Lan Anh lắng nghe mưa đang hát, một bài hát rất quen...một bài hát trong tâm hồn khi tìm thấy một khoảng trời bình yên. Điện thoại réo vang, Quân gọi:
_ Lan Anh, em có mệt lắm không ? Giọng Quân vẫn ấm áp, làm cho người ta luôn có cảm giác thật gần gũi.
_ Em không mệt, anh về nhà rồi à, có mệt không, trời mưa chắc lạnh lắm đúng không ?
_ Không, anh rất vui vì hôm nay đi chơi với bé LAn Anh hihihih, giọng Quân cười thật vui, LAn Anh có thể cảm nhận được đều đó, chắc là Quân quên chuyện hồi chiều rồi, Lan Anh khẽ nhìn ra ngoài trời, mưa vẫn rơi. Nè em nhìn ra cửa xem, rất đẹp đó. Lan Anh khẽ mỉm cười, sao lại thế nhỉ Quân cũng đang ngắm mưa sao.
_ Anh Quân nè... chuyện hồi chiều... LAn Anh ngập ngừng hỏi Quân. Anh Quân đừng để trong lòng nhé.
_ Anh biết mà.. nhưng anh sẽ đợi...Dường như không muốn Lan Anh buồn thêm nên Quân đã chuyển đề tài khác. Khi nào em đi học vậy cô bé ?
_ Đầu tháng 10 anh ạ
_ Vậy là anh còn vài ngày ở đây thì Lan Anh có thể đi chơi chung với anh được không ? Nếu có thể anh cũng muốn đi chơi chung với những người bạn của em đó. Chắc những người bạn của em luôn bị em bắt nạt đúng không???
_ Em mà bắt nạt huh, em hiền nhất đó nha, vậy cũng được, nhưng anh đừng mong bắt nạt được em nhé. LAn Anh trả lời làm Quân phải phát lên cười .
_ Anh bắt nạt được em sao ? chưa gì đã sợ rồi huh.
_ Sợ gì, sợ anh khóc huhu thì có . Vậy anh hãy đợi đấy đi
_ Uh thì anh nói là sẽ đợi em mà , hihihi. Câu nói của Quân làm LAn Anh phải bật cười thành tiếng.
_ Đúng là anh thật, thôi anh ngủ sớm đi, chúc anh ngủ ngon.
_ Em cũng ngủ sớm nha, chúc em ngủ ngon.
Bỏ điện thọai xuống, Lan Anh lại chiếc giường của mình, ôm nhẹ chú gấu bông, cảm giác nhẹ nhàng làm Lan Anh dễ chìm vào giấc ngủ....

Một ngày mới lại bắt đầu, những tia sáng đầu tiên đã rọi vào bức màn màu trắng trong căn phòng của cô bé, Lan Anh đã dậy từ sáng sớm, hôm nay Lan Anh muốn hít thở không khí trong lành của ngày cuối tuần, Nguyệt Quế đã dặn hôm nay sẽ rủ Ngân và Trang đi ăn sáng, Quế muốn cuối tuần nhóm tứ cô nương sẽ gặp mặt để bàn chuyện đi dã ngoại vào chủ nhật . Lan Anh chợt nghĩ đến Quân, không biết con khỉ lười đã dậy chưa ? chắc là Quân đang muốn nướng cho thành con khỉ quay luôn rồi.
_ Chào buổi sáng con mèo lười, em dậy chưa. Ngoan nào dậy đi. Tin nhắn của Quân làm LAn Anh đọc xong chu chu cái miệng. À mèo lười huh được rồi.
_ Chào buổi sáng con khỉ làm biếng, mèo lười dậy từ sáng sớm và ngửi thấy mùi khỉ nướng rất ngon. Không biết có ai muốn ăn thịt khỉ không nhỉ. Nhấn nút send Lan Anh bật cười vì Quân sẽ nhăn nhăn cái mặt khi đọc tin nhắn này cho xem.
_ Oh thịt dai lắm đó, em chờ anh nha, anh qua đó cùng đi ăn sáng. và cho em ăn thịt khỉ quay haha. Nè mèo con khi nào có thể gặp các bạn của em
_ Hic hic thôi thịt khỉ dai lắm, em ăn hủ tiếu thôi . Nhưng sáng nay em phải gặp Nguyệt Quế rồi, có gì trưa sẽ gặp anh, chúc anh một ngày vui vẻ nhé.
Dắt xe ra ngoài cổng, Lan Anh chạy về hướng Tân Bình, vừa đi vừa nghĩ không biết Quế đã chuẩn bị xong chưa. Sao hôm nay cuối tuần mà đường này đông thế nhỉ ? LAn Anh chặc lưỡi, hèn gì Quế suốt ngày than bị trễ giờ học do bị kẹt xe.

( còn tiếp , LAn Anh gặp nhóm tứ cô nương như thế nào , hẹn lần sau bạn nhé)
MAi Anh

pate_banhmy
09-10-2005, 11:08 PM
hi hi Mai Anh lai dua thêm 2 nhân vật vào ...... trang va ngan .. co mat trong câu truyện này .. vui wa ta .
Cam on mai anh nhe ..............mai anh viet truyện hay lam ..... cố găng lên nhe H luôn ủng hộ bạn...

tigon88
10-10-2005, 03:03 PM
đâu đâu pate nói T xuất hiện chỗ nào đâu có đâu lộn rùi pate ơi hiihi
MA viết hay lắm nhớ đó làm mai cho Trang nha thanks hiihi

snowlove
12-10-2005, 01:53 AM
very good tiếp đi mai anh , snow cũng có câu truyện giống như MA nhưng ko lãng mạn bằng MA nên ko dám post

thepooh
12-10-2005, 02:09 AM
hixhix sao lananh giống pooh quá.....nhận được lời của người ta mặc dù mình cũng có tình cảm nhưng chẳng thể nào nhận lời được .....hixhixhix làm sao bây giờ đây....chờ lananh nhé....xem lananh giải quyết chuyện này thế nào đây ^.^

MaiAnh
13-10-2005, 03:24 AM
Cám ơn snow và pooh nhé, MAi Anh sẽ không để các bạn thất vọng đâu. Đừng lo

MAiAnh

( Tiếp theo )
Nhà Nguyệt Quế nằm trên 1 con đường có hàng hoa điệp nằm giữa . Vào mùa thu những chiếc lá vàng nhè nhẹ rơi theo từng cơn gió thoảng làm lòng ai nao nao. Khi còn học cấp 2 mỗi khi nhóm tứ cô nương gặp mặt thì giỏ xe của 4 cô gái luôn là những bông hoa Điệp xinh xắn. Khi ấy Trang ước ao, có một ngày nào đó sẽ cùng một bạch mã hoàng tử dạo dưới những tán lá của cây điệp. Còn Ngân thì không như Trang, Ngân luôn thực tế, Ngân muốn người ấy sẽ là một người biết yêu thương chăm sóc Ngân. Lúc ấy Lan Anh và Quế chỉ cười và nói : Ước gì có ly kem lúc này ??? Thế mà nhanh thật, bây giờ bọn mình đã 18 cả rồi, nhưng nhóm tứ cô nương vẫn vô tư chưa vướng bận một điều gì. Mãi suy nghĩ, Lan Anh không biết tự bao giờ mình đã đứng trước cổng nhà Nguyệt Quế, bấm nhẹ vào cái nút ở ngoài cổng , Lan Anh nhìn xung quanh.
_ Lan Anh hả con, vào nhà đi, Quế đang ở trên phòng đó, con lên với Quế đi. Mẹ Quế ra mở cổng, mẹ Quế rất quý Lan Anh và luôn xem Lan Anh là con cháu trong nhà.
_ Dạ, để con lên phòng Quế. Vừa dắt xe vào vừa khẽ trả lời mẹ Quế.
Nhè nhẹ bước lên cầu thang, Lan Anh đầy nhẹ cửa phòng và bịt chặt lấy đôi mắt của Quế, Quế giật nảy người và nhăn nhăn cái mặt:
_ Bỏ tay ra con nhỏ đáng ghét kia, nếu muốn sống ..
_ Vậy muốn chết thì sao ...Lan Anh hỏi Quế với giọng trêu chọc
_ Thì... Thì... không... ghét LAn Anh quá
Nhìn thái độ ngập ngừng của Quế, LAn Anh buông tay ra va cười khanh khách.
_ không ghét LAn Anh, Quế nói đó nha .
_ Uh thì không ghét nữa, Quế phụng phịu trả lời
_ Sao huh, còn chưa muốn đi sao, hai người kia chờ tụi mình chắc là đang lầm bầm điệp khúc: Lại trễ nữa rồi. Câu nói của LAn Anh làm Quế phải bật cười .
Chào mẹ Quế xong, cả hai cô bé lên xe đi qua nhà Ngân và Trang. Chiếc xe của Quế và Ngần dần dần bỏ lại sau lưng hàng điệp xinh xắn, trước mắt hai cô bé là khoảng trời màu xanh ngát.....

(Còn tiếp nữa )
MAi Anh đói bụng quá nên không post nổi rồi, thông cảm nha các bạn. bi bi

MAiAnh

thepooh
13-10-2005, 05:49 AM
trời ơi maianh nỡ lòng nào post có tí tẹo vậy thôi đó à????huhuhuhuhuhu

meocon_dk
13-10-2005, 09:44 AM
Mai Anh viết chuyện hay quá..có phải câu chuyện này là của Mai Anh ko????????? Mai Anh cố gắng post hết chuyên nha????? cám ơn Mai Anh nhiêù...

MaiAnh
13-10-2005, 08:42 PM
(Tiếp theo nè các bạn )

Tới nhà Ngân, Quế và Lan Anh vừa vào đã thấy Trang đang ngồi đọc báo :chắc là chờ Ngân đây mà,
_ Nè đang đăng báo tìm người i...iu huh . Nguyệt Quế chọc Trang, ngẩn đầu lên, bỏ tờ báo đang dọc dở dang xuống.
_ Cái gì tìm người yêu, có bao nhiêu người đang xếp hàng dài dài ở nhà kìa. Nhìn nét mặt của Trang nghênh nghênh như muốn nói với hai người bạn là : Nè đó chính là sự thật đó nha.
_ Trùi ...chắc là những người đó mắt mờ tay chân lẩm cẩm rồi. Nghe đến đó Trang vội cầm tờ báo lên định cho cô nàng Quế một trận nhưng Quế đã chạy vào phòng Ngân rồi.
_ Sao các cô nương đi chưa ? Lan Anh vội lên tiếng. Thôi mà sắp trưa rồi đó, bi giờ ăn sáng thành ăn trưa luôn cho coi .
_ Càng tốt, đỡ tốn... hihihiih Ngân nói vọng ra, làm Lan Anh chỉ biết xuống nước
_ Thôi mà, coi như tui thua đi
_ Sao coi như được, thua thì phải ... Quế vội lên tiếng
_ hic hic con nhỏ này ác.. LAn Anh lầm bầm nói nhỏ không để Quế nghe... Được rồi thua, nhưng các tỉ nhớ ăn ít thôi..
_ Được mà ăn ít nhưng nhiều món . Cả 3 cô bạn đều đồng thanh đáp, làm Lan Anh há miệng ngạc nhiên như muốn nói : ủa các bạn có tập trước huh, sao ác như nhau thế...

Rời nhà Ngân, cả nhóm đến một quán ăn nằm trên đường Trường Chinh. Quán ăn không lớn nhưng là điểm hẹn của sinh viên học sinh. Những hàng cây Ngọc Lan chạy dọc hai bên tường làm cho người ta cảm giác gần gũi hơn với thiên nhiên giữa rừng nhà cao tầng trong thành phố. Vì thế nó có một cái tên rất dân dã : Chiều quê.
Tứ cô nương chọn 1 góc có thể nhìn ra thác nước nhân tạo. Ở đó, những chú cá vàng tự do bơi tung tăng trong hồ, những bông hoa cúc trắng, vàng, đỏ đang khoe sắc dưới tia nắng ấm áp của buổi sáng.
_ Cho 4 tô phở, 4 ly cam sữa. Quế nhìn menu và gọi thức ăn sáng. Người phục vụ vừa đi, Quế quay qua hỏi cả bọn. Nè mai đi đâu đây ?
_ Bình Quới nha... Trang lên tiếng: Ở đó đẹp lắm, lãng mạng nữa ( đúng là típ người lãng mạng )
_ Đi Đầm Sen, vừa an toàn , vừa thoải mái, vừa có nhiều trò chơi. Ngân ngó qua nhìn Lan Anh từ nãy giờ không nói tiếng nào: LAn Anh cậu muốn đi đâu.
_ Đi đâu cũng được.
_ Cái gì cũng được. Quế nhíu mày nhìn Lan Anh.
_ Vậy đi suối đá Long Thành. Thấy các bạn im lặng, Lan Anh nói tiếp: ở đó có núi, có suối, có thức ăn, có sữa ngon lắm.
_ Uh cũng nghe nói.. Quế gật gù : nhưng xa quá....
_ Lo gì mai cũng có mấy tên con trai đi nữa mà. Có gì hành hạ bọn họ 1 tí có sao đâu . Ngân lên tiếng
_ Hành hạ thì ác quá nhưng không hành hạ không phải là nhóm tứ cô nương. Uh vậy đi Long thành, ai có ý kiến gì hông ? Quế nhìn qua nhìn lại.
_ Mai , Lan Anh có 1 người bạn đi chung, được chứ ?
_ Con trai hay con gái ? Thấy cả 3 người bạn đều đồng thanh hỏi và đang nhìn chằm chằm vào mình, Lan Anh đỏ mặt không trả lời.
_ Biết mà, được rồi , Ngân ra vẻ như biết nhiều lắm làm cả bọn được một trận cười nghiêng ngả: Nhưng nói trước nếu là con trai thì nói hắn nhớ cẩn thận , tụi này không tha đâu. Vừa nói Ngân vừa nheo mắt nhìn Lan Anh, LAn Anh chỉ cười không thể nói gì thêm vì lúc này nếu nói thêm thì Lan Anh sẽ khó mà cãi lại 3 cô nương này.
_ Ok, Thế Anh và Anh Đức nhất định sẽ đi. Vân Lam nói cũng sẽ đi là 8 người.Nhưng còn Hoài Bão, Phương và Phong, thì không biết nữa. Mình sẽ gọi điện cho những người này. Quế vừa nói vừa cầm ly nước lên uống.
_ Oh Sao quế biết rõ Thế Anh nhất định sẽ đi nhỉ ? Trang hỏi làm Quế đang uống nước súyt nữa bị sặc. Được thể Trang tiếp tục: Chắc nắm lịch chàng kĩ quá rồi đúng không ? Nhìn gương mặt Quế từ từ đỏ hồng làm cả bọn cười đau cả ruột.
_ Quyết định vậy nha 7 giờ tập trung tại nhà Quế hé . Ai đi trễ là bị phạt nha
.......

( Còn tiếp )

MAiAnh

hahoa
14-10-2005, 07:55 AM
hay qua' Mai Anh a` ... post hêt' nha??????

MaiAnh
17-10-2005, 04:53 AM
( Tiếp theo nè bạn ui )


_ Trùi vậy cũng nói được nữa, giả bộ đánh trống lãng, xấu qúa. Ngân lên tiếng trách Quế, nhìn Ngân, rồi nhìn Quế, cả nhóm tứ cô nương bật cười.
_ Thôi, Quế nhận đại đi. Trang nói nhỏ, làm Quế giật nảy mình
_ Nhận gì chứ???
_ Thì để ý Thế Anh. Ngân chu mỏ nói, làm Quế càng gân cổ cãi hơn
_ Trùi ui, để ý Thế Anh huh, cho xin, con người cù lì, giống như nước và lửa làm sao mà tui để ý. Hỏi nhỏ này đi. LAn Anh từ nãy giờ vừa cười vừa nghe tam cô nương nói chuyện của Quế, nghe Quế nói thế khua tay liên tục .
_ Ơ , mình không biết gì hết.
_ Sao không biết? Thế Anh mình đâu có thích đúng không? Thế Quế nheo mắt như cầu cứu , Lan Anh mới cười nói với hai người bạn
_ Uh Quế có tim sắc đá lắm, làm sao mến ai được
_ Giống Lan Anh huh. Nghe Ngân hỏi thế LAn Anh ngẩn tò te, tình huống này làm gì có trong chuyện này. Bi giờ là lúc phát huy tài năng thuyết phục của mình
_ Nói thế cũng đúng nhưng chưa đúng. Làm ra vẻ quan trọng, cả 3 cô nương đều tập trung hướng về LAn Anh điều Lan Anh đang mong. à như thế này , tim Lan Anh sắt thép không phải không rung động , nhưng tại chưa có người thích hợp để nó rung động. Nếu tìm một người như trong mộng thì mình cũng mềm nhũng ra thôi hihihihi.
_ Vậy tìm ra chưa? Ngân nhìn Lan Anh dò xét
_ Tìm ra thì 3 cô nương biết rồi. Bi giờ chưa biết là tui chưa tìm ra...
Lan Anh trả lời làm Nguyệt Quế thở phào nhẹ nhõm, trả lời xong Lan Anh cũng cầm ly nước uống 1 hơi như vừa trút được 1 gánh nặng. Cũng may Ngân và Trang không truy xét nữa , nếu không....
Ngồi uống nước và nói chuyện thêm tí nữa, tứ cô nương ra về, không quên nhắc lại là ngày mai gặp tại nhà Quế. Chia tay Ngân Trang và chở Quế về. Lan Anh một mình trở về nhà. Cái nắng của thành phố làm Lan Anh mệt nhoài cả người, nắng quá. Chợt Lan Anh nhớ đến 1 câu bố Lan Anh thường nói : Con gái của bố chưa chịu cực bao giờ, mai mốt mà phải ra đồng cầy cấy chắc kiệt sức vì mưa nắng. Bây giờ Lan Anh mới nghĩ bố nói đúng , Lan Anh đã thật may mắn khi được sinh ra trong một gia đình mà bao người mơ ước. Từ nhỏ Lan Anh chưa bao giờ phải làm bất cứ việc gì, cho nên cô tham gia Đoàn và Đoàn giúp cô trưởng thành hơn tuy nhiên trong người Lan Anh vẫn còn 1 chút , 1 chút gì đó của "tiểu thư ", có lẽ những khó khăn khi tham gia Đoàn chỉ là 1 phần rất nhỏ, rất nhỏ trong cuộc sống vốn phức tạp và nhiều lo toan.
( còn tiếp )
MaiAnh

hahoa
17-10-2005, 09:25 AM
chừng nào có phần tiếp theo vậy sis?????

tigon88
20-10-2005, 04:39 PM
Hi MA! bạn khoẻ ko vậy, lâu nay ko vào đọc truyện của MA giờ mơí bít MA cho T vào truyện rùi hiihiihihi mà sao làm T dữ wá dậy hiihiihi chắc là T nói chuyện hay dữ tợn nên MA viết vậy hiihihi T rất thích câu chuyện của bạn. Chúc bạn Khoẻ và viết tốt nha.

MaiAnh
20-10-2005, 08:56 PM
Các bạn ui thật xin lỗi, mấy hôm nay bận việc nhiều quá nên để các bạn đợi lâu. Hôm nay Mai Anh sẽ post thật dài thay lời xin lỗi nha .

Tigon oi : không phải M A nói T dữ đâu , mà đó là một tính cách rất đáng yêu của các bạn nữ tuổi ô mai mà đúng không ?/???

MaiAnh

tigon88
20-10-2005, 09:13 PM
Uh uh đúng rùi đó hiihih thanks MA

MaiAnh
20-10-2005, 10:19 PM
Mãi lo suy nghĩ, đi qua đường vào nhà lúc nào không hay. Lấy tay quệt mồ hôi trên trán, Lan Anh thầm ước gì mình có thể nhảy xuống hồ nước trong xanh lúc đó Lan Anh có thể hòa mình vào nước, tung toé nhưng giọt nước lành lạnh, mát dịu . Nhưng đó chỉ là mơ ước. Thực tế bây giờ chiếc áo Lan Anh đã ướt đẫm mồ hôi, còn cái đầu thì muốn bốc cháy. Thành phố, nắng, nóng...Ôi trời, không thể quên được ngày hôm nay. Nắng quá. Lan Anh bật nói thật tiếng, bất chợt bậm môi lại vì không muốn người khác nghe mình than vãn.
Dắt xe vào nhà. Nhìn bộ dạng thất thiều, mệt mỏi của cô con gái, bố Lan Anh lên tiếng:
_ Sao đi mà không đội nón vậy Lan Anh
_ Lúc sáng con đi trời mát, con không ngờ nắng và nóng thế này.
_ Đến tháng 10 con mới nhập học đúng không ? bỏ tờ báo xuống bố Lan Anh hỏi
_ Dạ. Vừa trả lời bố, Lan Anh vừa ngồi xuống ghế salon, tay cầm ly nước đá uống, cổ họng cô sắp bị cháy khét vì khô rồi.
_ Vậy kì này bố mẹ sẽ để con về quê chơi. Nghe đến quê Lan Anh giật mình, từ đó đến giờ LAn Anh có về quê bao giờ đâu, có nghe nói quê bố ở tận đâu ngoài bắc, nhưng chỉ còn họ hàng xa thôi.
_ Thôi bố ạ. Nắng hơn ở đây nữa. Vả lại ở đó con đâu có bạn bè đâu, đâu còn ai nữa.
_ Nắng gì . bây giờ con đã chuẩn bị là một cô sinh viên, hành trang con bước vào đời là những kiến thức và nỗ lực của chính bản thân con. Và cũng có lúc con sẽ một mình bay vào thế giới mới, con sẽ tìm kiếm khám phá những vẻ đẹp của cuộc đời. Có khi con khao khát nắng sưởi ấm cho con và cho mọi người. Lúc đó con mới hiểu được giá trị đích thực của nó. Còn về quê con sợ không có bạn bè sao ? Không sao, con nhớ cô Hồng chứ ? con sẽ ở nhà cô Hồng, con gái bố muốn khám phá thiên nhiên mà. Kì này bố tin con sẽ có nhiều điều hay sau chuyến hành trình về quê này đó.
_ Nhưng...
_ Bố mẹ mua vé tàu rồi, tuần sau đi . thôi đi rửa mặt rồi ăn cơm
_ Dạ
Bố Lan Anh lúc nào cũng thế. Dù hai bố con ít khi trò chuyện, nhưng bố luôn là cuốn từ điển cuộc đời cho Lan Anh bất cứ khi nào Lan Anh có nhu cầu tra cứu. Biết vậy đứng nói nắng, thì bố đâu kêu về quê. Nói là lạnh thì được đi chơi Đà Lạt rồi. Nắng.... thả mình xuống giường, Lan Anh cảm giác đầu mình quay vòng tròn ( chắc bị say nắng rồi ) Lan Anh thiếp đi trong cảm giác mệt mỏi và Nắng nhè nhẹ đưa LAn Anh vào giấc ngủ :
Trước mắt Lan Anh là một khu vườn đầy hoa thơm và trái ngọt. Nhè nhẹ bước dưới những chiếc lá, Lan Anh nhón mình lên ngắt một bông hoa màu trắng rất thơm. Một vài tia nắng vàng len lỏi qua từng khẽ lá làm Lan Anh nhíu mày. Trùi , lại nắng. Đang tung tăng bước thì LAn Anh gặp 1 số bé gái và bé trai đang hát những bài đồng dao. Nu na nu nống, đáng trống phất cờ, mở hội thi đua... Lan Anh lẩm nhẩm hát theo...và bước tiếp vào khu vườn lạ. Một cánh đồng xanh trải dài, những chú cò trắng lượn bay trên bầu trời, tiếng chim hót líu lo. Lan Anh cảm thấy lạ lẫm quá. Chưa bao giờ cô được nhìn thấy những cảnh này. Rồi những mục đồng ngổi trên lưng trâu thổi sáo, những chú trâu ngoan ngoãn ngậm những đồng cỏ xanh rì. Những bé trai nhảy ùm xuống ao, nước văng tung toé, tiếng cười nói của các em làm Lan Anh cảm thấy sao gần gũi quá. Văng vẳng xa xa tiếng ai hát : Quê hương nếu ai không nhớ, sẽ không lớn nổi thành người .... Tiếng hát nhè nhẹ như một con gió mát dịu thổi qua...Lan Anh choàng tỉnh giấc, một giấc mơ, chỉ là một giấc mơ. Nhưng thật đẹp, quê Lan Anh chưa 1 lần bước chân đến lại đẹp như trong tranh vậy sao . Chắc không, tại Lan Anh chỉ biết qua ti vi và sách báo. Buồn thì cũng phải đi, bố LAn Anh nói rồi, nhưng cô Hồng rất thương Lan Anh, có lẽ sẽ không buồn như thế. Tự an ủi mình (nghĩ như thế ). Điện thoại reo , là số Quân:
_ A lô có ai ở nhà không ? Quân có tình lên giọng xuống vọng chọc LAn Anh
_ Đi vắng rồi .
_ Đi vắng sao có người trả lời vậy ta . Nè chuẩn bị đi ,40 phút nước anh xuống nhà đi chơi
_ uh huh. Bye bye . Lan Anh buông điện thoại xuống, nhìn ra ngoài đường và chợt rùng mình: Anh Quân hay thiệt , nắng như vày mà còn đòi đi chơi

(Còn tiếp)

thepooh
20-10-2005, 10:38 PM
trời ạ tới khúc đi chơi hấp dẫn lại cắt mất.....maianh ác qué......hixhixhix

pate_banhmy
23-10-2005, 10:41 PM
hihi chào Mai Anh nâu quá pt kg thấy Mai Anh post truyện ...... Mai Anh vẫn khoẻ chứ ...


trời ạ tới khúc đi chơi hấp dẫn lại cắt mất.....maianh ác qué......hixhixhix

uhm.. dúng rùi a Mai Anh ác quá cơ nâu quá kg thấy ........ post hôm nay post lên doạn hấp dẫn nhất thì lại ngừng .......

thienthantuyet_05
28-10-2005, 04:36 AM
trùi ui! sao lai dừng vậy mai anh.post tiếp đi nhé hay lắm

hahoa
31-10-2005, 03:42 AM
mình đang đợi phần tiếp theo đó....đang hấp dân~..sis ơi gắng post nưã nha??

MaiAnh
04-11-2005, 06:15 AM
Xin lỗi , tại MA bận quá nên không post được , ok ngày mai mình sẽ post hấp dẫn lắm, các bạn nhớ chờ nha

Cám ơn
MAiAnh

( tiếp theo ne mấy bạn ui )
_ Chào cô bé, làm gì mà nhăn nhăn vậy? đợi anh lâu không? Quân như cố tình trêu tức Lan Anh
_ Ai thèm đợi anh, em cũng mới ngủ dậy thôi. Lan Anh chu chu cái miệng cuả mình khi trả lời Quân
_ Híc ác quá. Ngủ nhiều như..
_ Như gì huh? Lan Anh giơ tay lên làm Quân hoảng hồn
_ Giống anh hihihi. Thôi đi bé
_ Đi đâu?
_ Đến một nơi em sẽ thích. Quân nói như hiểu LAn Anh lắm vậy
_ Xì , nếu em không thích
_ Thì em sẽ chịu anh hihihiihh
Đằng sau câu trả lời cuả Quân là một cái nhéo thật đau làm Quân nhăn mặt
_ Đáng đời , ai biểu chọc em
Quân vào xin phép bố mẹ Lan Anh xong, lên xe đi ngược vào thành phố. Hừ thành phố này ngõ ngách nào Lan Anh cũng biết mà dám nói Lan Anh sẽ thích. Được rồi, anh sẽ biết tay Lan Anh. Ngồi đằng sau xe mà Lan Anh cứ giơ giơ tay hâm doạ Quân , như biết được Quân nói :
_ Em đừng lo , anh tin em sẽ thích mà. hừ đáng ghét , người gì đâu, chọc người ta tức làm như vui lắm.
_ Đến rồi nè cô bé. Trước mắt Lan Anh là một khung cảnh như trong mơ , đồng cỏ xah rì , một dòng sông xanh , có những ngôi nhà trên sông , có xuồng 3 lá , có những chú trâu nhưng chỉ bằng đá, một khung cảnh nhân tạo nhưng thật đẹp , rất đẹp giữa lòng thành phố.
_ Đi nào em muốn đứng ở ngoài này hoài sao? Nắm tay kéo Lan Anh vào cổng , gió thổi nhẹ nhàng quá chỉ làm lay động những đoá sen trong hồ.
_ Đẹp quá, sao anh Quân biết chỗ này vậy? Lan Anh hỏi nhưng vẫn không nhìn Quân ,Lan Anh muốn ôm tất cả vào lòng. Thật gần gũi thân thương. Quay qua nhìn Lan Anh, Quân chợt mỉm cười : Anh không biết , nhưng anh hỏi 1 người bạn ở thành phố nơi nào có sông và cảnh đồng quê , vì LAn Anh thích.
Nghe đến đó Lan Anh như chợt tỉnh nhưng tay cuả Lan Anh đã nằm gọn trong tay Quân. Lan Anh không rút tay ra nhưng gương mặt Lan Anh nóng dần lên
_ Cám ơn anh , Lan Anh nói lí nhí trong miệng.
_ Em khờ quá, cám ơn anh gì chứ , Anh cám ơn em thì có.
Lan Anh ngạc nhiên vì câu trả lời cuả Quân. Như đoán được suy nghĩ cuả LAn Anh , Quân tiếp tục câu nói cuả mình
_ Thật sự ở bên em , anh cảm giác anh đang sống với chính anh , em mang lại cho anh một cảm giác bình yên. Anh muốn em được vui vẻ và hạnh phúc. Cám ơn em em đã làm thay đổi cuộc sống cuả anh. Ánh mắt Quân thiết tha, chân thật đến nỗi Lan Anh nghe tim mình như thổn thức , Lan Anh như đứng bất động trước câu trả lời cuả quân. Quân kéo tay Lan Anh lại gần với mình và ôm chằm lấy Lan Anh. Lan Anh im lặng , im lặng cảm nhận cảm giác ấm áp Quân mang lại. Khẽ lấy tay ôm nhẹ người Quân , Lan Anh nghe khe khẽ tiếng ai nói :
_ Đừng xa anh , làm bạn gái anh em nhé
Lan Anh khẽ gật đầu. Lần đầu tiên Lan Anh cảm nhận niềm hạnh phúc và lần đầu tiên LAn Anh sống thực với tình cảm cuả mình. Khẽ đẩy Quân ra , Lan Anh nhìn Quân và nói :
_ Ngày mai bọn em đi picnic anh muốn đi cùng chứ?
_ Sao lại không cô bé. Khẽ lấy tay vuốt mái tóc cuả Lan Anh. Quay qua nhìn Quân , LAn Anh khẽ mỉm cười :
_ Ai biết. Câu trả lời cuả Lan Anh làm Quân bật cười , cả hai cùng nhìn ra sông, yên bình lắm, dòng sông không có chút gợn sóng, ánh nắng rọi xuống làm dòng sông như dát bạc , tay trong tay , lúc này đây cả Quân và LAn Anh điều biết họ đã tìm được một nưã cuả mình
( còn tiếp )

thepooh
05-11-2005, 01:40 AM
hixhix cám ơn MA nhiều lắm...câu chuyện của bạn sao giống những gì dang diễn ra trong cuộc sống của pooh qua.....Pooh cũng d9ang có một QUÂN cho riêng mình dây......một lần nữa cám ơn câu chuyện của MA nhé ^.^

*Camellia*
06-11-2005, 07:42 AM
MaiAnh ơi, nếu đc thì làm mai Trang và Phương cho an của Mai đó. Thì lâu lâu bị em chồng bất nạt cũng ko sao? Phải ko Trang và Phương? :)

Trùi, sao kéo P vào dậy, N ghép P với ai mà không nhớ hả?

Ừ, Mai Anh post hay lắm, mình học cách này để tạo câu chuyện của mình đó nha.

hahoa
07-11-2005, 03:19 AM
tuyệt cú mèo...chừng nào sẽ ra lò nưã vậy sis????

visaogiuasamac
07-11-2005, 11:39 AM
good đó post tiep di nha thanks

MaiAnh
13-11-2005, 06:04 AM
Ngày ...tháng... năm...
Lan Anh ơi, mi đang hạnh phúc trong tình yêu của Quân cũng là lúc mi chấp nhận một niềm đau trước mắt. Còn 3 ngày nữa , Quân của mi sẽ xa mi mãi. Mi sẽ như thế nào huh ? HẠnh phúc mong manh quá phải không ?
Viết đến đây mắt Lan Anh chợt nhòa đi, những dòng nhật kí của cô như đang nhảy múa. Thật sự Lan Anh rất vui, nhưng khi Quân đưa LAn Anh về nhà thì lòng Lan Anh lại trĩu một nỗi buồn sắp xa Quân. Cắn nhẹ vào tay, Lan Anh gụn mặt xuống trang nhật kí.
Hôm nay mình phải hanh phúc chứ ? Tại sao lại buồn ? Lan Anh ơi ! Tại sao vậy, tìm được một người hiểu mình và yêu mình như thế mi phải vui chứ ? Uh đang vui, đang vui , nhưng vẫn không kiềm nỗi nhưng giọt nước mắt của ngày chia tay.
Quân ơi ! Anh đến với em nhẹ nhàng như một cơn gió mùa xuân, rồi anh lại bước qua cuộc đời em. Anh đến rồi đi như thế sao. Em sẽ như thế nào, vui vơi những ngày tơi ở cạnh anh , hay phải đau khổ khi sắp xa cái em yêu thương nhất. Phải chi anh ở bên em mãi mãi như lời anh hứa lúc chiều thì ...
Trang nhật kí của LAn Anh đang nhoè đi vì nước mắt của cô bé 18 tuổi, mới biết yêu. LAn Anh không muốn khóc, Lan Anh không khóc vì tình yêu. LAn Anh đã nói như thế nhưng ngược lại với bản tính cứng rắn của mình thì trong lòng Lan Anh là một tâm hồn nhạy cảm, yếu đuối. Cô sợ yêu vì sợ phải chịu cảnh chia ly.
Lan Anh ơi, 3 ngày nữa Quân sẽ xa mi , muốn gặp Quân đã khó đừng nói chi có thể nắm tay Quân. Trời ơi , phải chi mi có thể cứng rắn hơn trước tình cảm của Quân, thì bây giờ mi đâu như thế này . Quân ơi , anh nói đi, em phải lài sao để quên anh...
Tay Lan Anh như không còn sức đề viết tiếp nữa. Cô cảm giác tim mình đang bị ai đó bóp chặt, không còn sức. Mím chặt môi, Ôm chặt con gấu bông vào lòng. Lan Anh phải vui vì chỉ còn bên Quân 3 ngày thôi. Hãy vui đi, đừng để Quân phải buồn vì thấy mi không buồn. Cố lên Lan Anh, mi làm được mà ...
Chủ nhật, Quân đã đến nhà Lan Anh thật sớm, Lan Anh cũng đã chuẩn bị xong, cả hai đi đến nhà Quế. Quân chạy xe chầm chậm, hỏi nhỏ LAn Anh:
_ Hôm qua em ngủ ngon chứ bé ?
Lan Anh gật đầu nhè nhẹ:
_ Còn Anh ?
_ Anh không ngủ được ? Có lẽ tại hạnh phúc quá nhưng ...
_ Nhưng sao ?
_ Không sao ... câu trả lời úp mở của Quân làm Lan Anh nhói lòng, chẳng lẽ Quân cũng thao thức vì sắp xa mình sao ? Lan Anh ơi, đừng rơi nước mắt ... Mím chặt môi, Lan Anh kể Quân nghe về Quế và những ngươi bạn làm Quân quên hẳn chuyện buồn mà lâu lâu lại bật cười khanh khách .
_ Anh quẹo vào đường này... trùi cẩn thận . Em còn yêu đời lắm
_ Anh cũng thế mà, vì anh đang yêu nên anh cũng rất cẩn thận. Đằng sau câu trả lời của Quân là 1 cái nhéo rõ đau.
_ Anh dám ... Ghét quá
_ A... bắt gặp nha LAn Anh, tình tứ ghê ? Quay sang LAn Anh như hồn vía lên mây khi thấy hai cô bạn chí cốt chạy bên cạnh, thế là hết ..
_ À đây là anh Quân, mình đã nói đó, Còn đây là Ngân và Trang - bạn em .Chưa kịp nói hết câu đã nghe tiếng Trang kéo dài :
_ Anh à, anh cẩn thận nha, em yêu đời lắm.
_ Anh cũng thế mà, vì anh đang yêu nên anh cũng rất cẩn thận. Ngân vưa cười vừa nói
_ Anh dám ... Ghét quá . Tiếng của hai cô bạn cười khanh khách sau khi nhại lại lời của Quân và LAn Anh, làm Lan Anh như muốn chui xuống đất còn Quân chỉ cười hì hì. Lan Anh chỉ biết đấm nhẹ vào lưng Quân và nói nhỏ :
_ Tại anh đó ...

( Cuộc gặp đầu tiên với 2 cô bạn chí cốt như vậy đó. Còn gặp quế như thế nào ? các bạn nhớ đón đọc nha )

( Còn tiếp )

MAiAnh

*Camellia*
13-11-2005, 12:42 PM
Hì, đợi Mai Anh post tiếp đó, hay lắm nha, hồi hộp quá

MaiAnh
14-11-2005, 06:20 AM
( Tiếp theo nè các bạn )
Dừng xe trước cổng nhà Nguyệt Quế, trước khi đắt xe vào hai cô bạn Trang, Ngân không quên nheo mắt nhìn Lan Anh.
_ Xin chào các bạn có tin vui đây . Nghe tiếng Ngân, Hoài Bão, Phương nhìn ra cửa
_ Chuyện gì đây tiểu thư ??? Bão lên tiếng
_ À , chuyện thế này ... vừa nói Ngân vừa nhìn Lan Anh như khiêu khích. Lúc sáng Ngân và Trang .... Nghe Ngân nói đến đây, Lan Anh đỏ cả mặt, ra hiệu năn nỉ Ngân đừng kể chuyện gặp nhau lúc sáng, có lẽ nhìn Lan Anh thảm thương quá nên Trang ra tay nữ hiệp cứu giúp:
_ Lúc sáng Trang, Ngân định mang theo cuốn truyện Bồ Câu không đưa thư cho 2 bạn mượn nhưng quên mất .
Nghe đến đây Lan Anh thở phào nhẹ nhõm, kiểu này dễ bị đau tim chứ không chơi. Có mấy cô bạn ma lem này thì khả năng chết vì sợ chiếm tỉ lệ đến 85,9999% chứ không chơi.
_ Lan Anh, bạn định không gio'i thiệu ai đi cùng sao ? Định giấu huh ? Phương lên tiếng hỏi .
_ À, đây là...
Không để Lan Anh nói hết câu, Ngân đã thêm vào:
_ Hoàng tử của lòng Lan Anh. Quá bất ngờ, Lan Anh chỉ biết tròn mắt nhìn Ngân.
_ Thôi mà thú thật đi .. Lại là con nhỏ này, ác trùi ui, đúng là ác bẩm sinh
_ Thú thật gì chứ ? Đừng hiểu lầm .. đây là Anh Quân ..là bạn ..à là bạn.... mình định giới thiệu với các bạn. Còn đây là bạn em : Bão và Phương. Chỉ tại Ngân mà làm mình không còn bình tĩnh được.
_ Sao không giới thiệu tui vậy cô nương ? Nguyệt Quế và Vân Lam trong phòng bước ra.
_ Kia là Quế, Vân Lam . Quay qua giới thiệu cho Quân biết
_ Đây là Anh Quân đúng không ? Quế nheo mắt nhìn Lan Anh
_ Mình là Quân,nghe Lan Anh kể về các bạn rất nhiều, hôm nay mới có dịp làm quen, rất vui được biết các bạn.
_ Rất vui biết anh, nghe LAn Anh nhắc về anh suốt ... Quế nhìn qua Lan Anh ,
_ Cái gì ... nhắc .. nhắc hồi nào ..LAn Anh thật thảm hại, hôm nay bị hành hạ không thương tiếc. Gà nhà mà đá nhau như thế hic hic ...Nghe Lan Anh nói , mọi người ai nấy cũng tức cười , chỉ có một người không cười nổi đó là Lan Anh, mặt cô nàng bây giờ đỏ như quả gấc.
_ Oh Thế Anh và Anh Đức đến rồi, tụi mình đi thôi. Này nhé , 1 bạn nam chở 1 bạn nữ được không ? Đi Long Thành, xa lắm.
_ Biết rồi cô nương . Nghe Thế Anh nói vậy Quế giơ tay như muốn nói, được rồi hãy đợi đấy .

Suối đá Long Thành cách Thành Phố Hồ Chí Minh khoảng 60 cây số. Bao bọc xung quanh là những dãy núi. Gửi xe ở dưới chân núi, họ bắt đầu chinh phục dãy núi đầu tiên. Những hòn đá nhỏ, to xếp chồng lên nhau, trơn chợt nhưng vẫn không làm cho họ vơi đi tiếng cười.
_ Cẩn thận đó, Đá trơn lắm .Quay lại, Nguyệt Quế trừng mắt nhìn Thế Anh như muốn nuốt sống, Thế Anh chỉ còn lí nhí . Sợ Quế té mới nhắc thôi mà .
_ hahaha vậy mà chết nhát nhỉ . Ngân lúc nào cũng thế, chọc bạn mình không thương tiếc.
_ Có gì đâu ? Sợ bạn gái mình chứ sợ ai đâu.
_ Cái gì ? Ai là bạn gái ông ? Quế chống nạnh hỏi Thế anh
_ Thì .. Thì ..chẳng lẽ Quế là bạn trai của Thế Anh huh .
Câu hỏi ngược lại của Thế Anh làm cả bọn quên hết mệt nhọc. Cứ thế , họ đã đến được nơi cần đến. Suối đá đón họ bởi tiếng róc rách của dòng suối và khoảng nước rộng trước mắt. Những tán lá xanh rì lâu lâu lại đung đưa khi có cơn gió thoảng qua. Thật yên tĩnh, chỉ có tiếng suối và tiếng chim líu lo trên cành hòa vào tiếng nói của các bạn trẻ làm không gian như hòa quyện vào nhau. Cảm giác thân thương gần gũi lắm như chạm vào với thiên nhiên.
_ Nè , chơi trò chơi đi . Vân Lam lên tiếng.
_ uh nhạc nước hay đó. Bọn mình nhảy nha. Phương lên tiếng.
_ Nhảy là sao ?
_ Thì 1 quả bóng giữa 2 khuôn mặt , ai làm rớt là thua . 1...10 , bọn mình có 5 cặp. Ai cũng phải chơi. Như vầy dễ hơn hồi nãy ai chở người nào thì nhảy chung với người đó. Lan Anh - Quân là 1 cặp , Thế Anh và Quế , Hoài Bão và Vân Lam, Anh đức - Trang, Mình và NGân.
_ Trùi .. tui với ông chắc mấy cặp này thua hết quá . Ngân lên tiếng
_ Chưa chắc, cặp nào thua chứ cặp này không thua đâu . Thế Anh nắm bàn tay lại , dứ dứ làm Lan Anh phải bật cười. À có người đòi thua rồi .
_ Ai thua ? Lan Anh nhìn qua hỏi
_ Lan Anh chứ ai ?
_ Hứh để xem..., mình và anh Quân sẽ thắng , lêu lêu
_ Được, cặp nào thua phải cò cò 10 vòng . Vân Lam cho ý kiến
_ Được . cả 5 cặp cùng lên tiếng.
Nói cho oai , chứ Lan Anh biết chắc là mình thua. Quân có chơi trò này bao giờ đâu. Còn Lan Anh có biết nhảy đâu. Chẳng nhẽ nhảy như nhảy lò cò hic hic. Như đoàn được suy nghĩ của Lan Anh. Quân cho cái bong bóng lên, hai người áp mặt vào quả bong bóng đã được thổi căng. Quân nói nhỏ :
_ Em vịn vào vai anh nhé, mình nhảy diệu slow nha.
_ Em không biết . Ok anh chỉ em

( còn tiếp )
Muốn biết 5 cặp của chúng ta nhảy như thế nào các bạn chờ ngày mai nhé

Mai Anh

*thocon_dangyeu*
14-11-2005, 06:53 PM
Mai Anh chừng nào thì dươc85 dọc phần tiếp theo vậy ban

MaiAnh
15-11-2005, 03:39 AM
( tiếp theo)
Như tư tưởng lớn gặp nhau, bốn cặp còn lại đều nhảy điệu slow. Tay vịn nhẹ vào eo Lan Anh còn Lan Anh thì vịn vào vai Quân. Họ cứ đung đưa theo nhạc nước, thật nhẹ nhàng và êm diệu. Bất ngờ, Quân ấn nhẹ tay vào eo Lan Anh và nói nhỏ:
_ Ước gì anh có thể ở bên em thế này. Hôm nay, hôm nay sẽ là ngày anh không thể quên. Anh hứa sẽ trở lại với em trong 1 ngày gần đây.
Lan Anh không nói một lời nào, Lan Anh biết một điều thời gian sẽ qua rất mau. Lan Anh đang trân trọng từng giây, từng phút ở bên Quân. Những ngày qua ở bên Quân, Lan Anh rất vui và hạnh phúc. Lan Anh không muốn Quân hứa với Lan Anh 1 điều gì, dù điều đó là nhỏ nhoi nhất. Lan Anh sợ hứa nhiều rồi quên nhiều.
_ Hai người nhảy đẹp quá ta... Tiếng Ngân xuýt xoa làm cả hai giận mình, Quay lại nhìn 8 cặp mắt hình như đang chiếu tướng vào Lan Anh và Quân. lan Anh chỉ lắp bắp được vài tiếng:
_ Cái ..gì.. đẹp
_ Không có gì, thấy 2 bạn nhảy dễ thương quá. Tụi này muốn lưu lại vài tấm hình làm kỉ niệm í mà ...Vừa nói Nguyệt Quế vừa giơ giơ máy ảnh lên. Nói vừa dứt Quế đã quay lưng chạy mất bỏ lại tiếng í ới đằng sau của Lan Anh và tiếng cười của những thành viên trong nhóm.

Đến trưa cả bọn ai cũng mệt nhoài. Các bạn nam thì lo trải tấm bạt bằng nylon. Còn các bạn nữ thì chuẩn bị bữa ăn trưa cho cả bọn. Lúc nào cũng thế, khi cái bao tử lên tiếng thì mới thấy các bạn nữ quan trọng đến dường nào.
_ Hôm nay ăn bánh mì ngon quá. Thế Anh vừa nhai vừa xuýt xoa khen.
_ Phải công nhận các bạn nữ giỏi thật. Phương tiếp lời Thế Anh, câu nói của Phương làm Vân Lam thẹn thùng cúi mặt, ai ngờ: Chỉ biết độc nhất một món bánh mì kẹp chả lụa...
_ Cái gì...ông nói lại xem . Nhìn mắt Vân Lam nổi đom đóm, Phương xuống giọng:
_ Thì mình nói : bánh mì ngon, rất ngon phải không các bạn. Vừa nói Phương vừa quay quay phe mình cầu cứu. Nhưng hỡi ơi, ai cũng lắc đầu thương cho phận chê nàng mà còn la lớn.
_ Trời ...cay ..cứu . Vừa le lưỡi xuýt xoa, vừa giơ tay lấy ly nước Quế như muốn khóc vì tội gậy bà đập lưng bà.
_ Ủa ớt ở đâu mà nhiều thế . Thế Anh cầm ổ bánh mì Quế ra xem
_ Thì . ...thì . Quế chưa nói hết câu, nhưng nhìn thái độ luống cuống của Quế cả bọn cười ra nước mắt còn Thế Anh nhăn nhăn mặt:
_ Thì ra..có người... ác quá, biết tui không biết ăn ớt nên bỏ ớt nhiều ai ngờ ..trời thương tui hiền..
_ Ông mà hiền ...hứ ...Ai biểu chọc tui hoài . Mặc dù đang rất cay nhưng Quế vẫn cong môi cãi lại.
_ Thôi uống nước đi. Đưa ly nước cho Quế, Thế Anh hỏi nhỏ : Đỡ cay chưa bé ...
_ Bé hả ? Đằng sau tiếng bé hả là một tiếng ui da...
_ nhéo được là hết đau rồi.. Nhăn nhăn mặt, lấy tay xoa xoa hông, Thế Anh cười huề.
....
Suối buổi ăn trưa, các thành viên nhóm ai cũng được cười hả hê. Ăn xong, họ ngồi trên đá bỏ chân khua động nước. Nước suối rất mát, làm cho ai cũng cảm giác thật thoải mái ...
Họ ngồi bên nhau, kể những chuyện vui, chuyện tiếu lâm. Và dĩ nhiên thành viên mới (Quân) cũng được họ quan tâm đến vì đặc biệt đi với cô bạn lém lỉnh nhất nhóm.
buổi chiều cả bọn lục đục xuống núi, trước mắt họ bây giờ là khoảng trời đỏ rực. Hoàng hôn thật đẹp nhưng thật buồn. Yên ắng lắm, chỉ có tiếng chim líu lo và tiếng của những du khách lục đục kéo nhau về.

(Còn tiếp)
Mai Anh

( tiếp theo )
Thời gian qua thật mau, hết đêm nay Quân lại trở về nơi Quân từng đi. Lan Anh bước bên Quân không nói được một lời. Hợp rồi tan, tan rồi hợp sao buồn vậy. Trước mặt LAn Anh là sông Sài Gòn, rất đẹp nhưng bây giờ Lan Anh không còn tâm trí nào để ngắm nó nữa: "người buồn cảnh có vui đâu bao giờ "
_ Lan Anh, em đợi anh nhé ... Vẫn giọng nói ấm áp và ánh mắt thân thương ấy. Đôi mắt này mới ngày nào làm Lan Anh hồi hộp, hạnh phúc bây giờ cô sắp phải...
_ Còn vài phút nữa sẽ rời xa, phi cơ đưa anh về xứ lạ.......Giọng hát thật ấm, ấm đến nỗi làm Lan Anh phải nhoè nước mắt. Vài phút bên nhau rồi ngàn trùng ta cách xa em ơi em bao giờ đôi ta sẽ được xum vầy, chia cách hôm nay dẫu tiếc nuối mang đắng cay về vùng trời, lệ vương tràn mi em nào biết ...... Lan Anh không kiềm được những giọt nước mắt chia tay. Mặc dù rất cố gắng nhưng Lan Anh không thể nghe Quân hát đến câu cuối cùng của bài hát...
_ Em đừng khóc, anh sẽ trở về với em mà. Anh hứa đó. Lấy tay lau nước mắt cho Lan Anh, Quân khẽ vuốt mái tóc của cô. Anh sẽ trở lại vào một ngày không xa, chúng ta sẽ được bên nhau. Nghiêng đầu dựa vào vai Quân, Lan Anh khẽ gật đầu....
_ Ngày mai em đừng tiễn anh, em nhé
_ Anh không muốn gặp em sao ?
_ Không phải, anh không muốn người yêu anh phải khóc khi nhìn anh bước vào cửa. Lúc đó anh không có ở bên em. Anh không muốn nước mắt làm nhoè gương mắt của người yêu anh. Quân nói như lạc giọng. Quân ơi anh còn không kiềm được tình cảm của mình, đừng nói là em. Em biết anh cũng đau lòng lắm nhưng anh phải cố gắng để không rơi lệ. Người đâu gặp gỡ làm chi,....
_ Em sẽ không khóc, sẽ không khóc,... em không muốn anh đi mà không an tâm về em. Em lớn rồi mà.
Vuốt nhẹ mái tóc Lan Anh, Quân khẽ mỉm cười
_ Mai anh qua đón em.
......
Ngày....tháng ....năm....
Đêm cuối ở bên Quân, mình cảm thấy sao mà nặng nề quá. Con tim đau nhói. Mình vừa biết yêu thì sắp chịu cảnh chia ly. Lan Anh ơi, hạnh phúc đến với mi ồ ạt như con sóng biển rồi cũng ồ ạt bị cuốn phăng đi.
Ngừng viết Lan Anh nhìn ra khung cửa, trăng 16 thật tròn, những ngôi sao be bé như muốn chia xẻ nỗi buồn cùng Lan Anh
Quân ơi, mai anh xa em thật rồi ? cảm giác này thật khủng khiếp đối với em.... Yêu anh rồi lại xa anh...Em không muốn thật sự không muốn. Anh biết không, dù ở bên anh trong thời gian ngắn nhưng anh đã cho em biết được thế nào là yêu và được yêu. Em đã rất hạnh phúc khi ở bên anh. ngày mai anh đi, có thể anh sẽ không nhớ những gì ngày hôm qua, nhưng với em những ngày ở bên anh là nhưng giây phút không thể nào quên đối với em. Anh nói : Anh đi nhưng hồn anh ở lại, còn em bây giờ như một người không hồn, Anh mang luôn cả trái tim em. Xa anh thật sao anh, Mới hôm qua anh nói : con mèo lười của anh.. mà hôm nay .. anh ơi em không muốn...
18 tuổi ngã ba đường đón đợi
Chọn ngã nào ta không chịu đắng cay
Chọn ngã nào mà không buồn, không tủi
Không vỡ tan như sóng biển đập bờ

Tim băng giá - chưa hẳn không rung động
Tim dịu dàng - chưa chắc đã biết yêu
Còn tim tôi - là tim gì ấy nhỉ ?
Sao nhớ hoài nhớ mãi buổi chia ly
Những giọt nước mặt cứ lăn dài trên trang nhật kí của Lan Anh, nghẹn ngào trong tiếng nấc. Lan Anh như muốn níu kéo một chút gì đó. Thời gian ơi , đừng trôi nữa, đừng trôi nữa. Tôi không muốn xa anh, không muốn....
............

( Con tiếp )

MaiAnh

hongnaohongchangcogai
16-11-2005, 12:16 AM
ôi bà chị ơi post tiếp đi mà dài dài một chút nhé.

bạn nhớ type dấu khi gửi bài nhé Nếu bạn không biết cách type dấu tiếng việt thì bấm vào đây (http://hoahoctro.com/4rum/announcement.php?f=28&announcementid=51). Vì bạn là thành viên mới nên mình chỉ nhắc nhở, nếu bạn tiếp tục post bài không dấu, bài của bạn sẽ bị xóa mà không cần báo trước. Chúc bạn vui vẻ :)
Thân
Gà Còi

havitbau_87
16-11-2005, 12:27 AM
tiền là bụi phủi là hết
nhưng tâm hồn anh dành hết cho những dòng chữ của LA roài hihi
^^!

ước gì Quan trong câu truyên kia là mình nhỉ
^^!

MaiAnh
16-11-2005, 04:14 AM
( Tiếp theo )

Cơn mưa buổi chiều vẫn còn động những vũng nước nho nhỏ trước con đường vào sân bay. Mặc dù trời mưa nhưng không khí ở đây vẫn nóng lên bởi dòng người đưa và đón người thân. Cũng trong một khoảng không gian, nhưng một bên là những giọt nước mắt hạnh phúc đón người thân, còn một bên là giọt nước mắt chia ly. Quân về nước nhưng chỉ mình Lan Anh đưa tiễn. Quân không muốn bạn bè hay người thân đưa tiễn. Vì Quân muốn ra đi một cách nhẹ nhàng. Hôm nay Lan Anh tiễn Quân trong chiếc áo pull Quân tặng và Quân cũng mặc chiếc áo trắng viền xanh ấy. Cầm chặt tay Lan Anh, Quân kéo nhẹ chiếc va ly trên mặt đất.Bước chầm chậm vào vực có dòng chữ Ga Đi Quốc Tế. Lan Anh cảm thấy mình không còn sức đề bước nữa. Qua cửa kính kia là Quân của cô sẽ xa cô mãi.
_ Anh vào làm thủ tục đi, không khéo trễ giờ . Nghe Lan Anh nói, Quân càng xiết chặt tay cô hơn.
_ Anh ...không ...muốn ...xa em.
_ Thôi mà, anh vào làm thủ tục đi. Quay mặt đi chỗ khác, Lan Anh từ chiều đến giờ không dám đối diện với Quân. Cô sợ,....sợ không cầm được nước mắt
_ Em ở đây chờ anh nha. Anh sẽ trở ra...
Nhìn Quân bước vào cửa dành cho Hành khách, tim Lan Anh nhói đau..Dáng Quân dần dần dần dần xa khỏi tầm mắt Lan Anh. Quân ơi,...Trong đầu Lan Anh bây giờ chỉ có hình ảnh của Quân. Trước mặt Lan Anh bao cảnh chia ly trong nước mắt, LAn Anh ơi cố lên nhé. Đừng để cảnh chia ly này xé nát tim mi. Mi phải cố lên. Hướng mắt nhìn ra cổng, những chàng trai cô gái tiễn nhau đi, họ cười rồi khóc, những giọt nước mắt buổi chiều vốn tĩnh mịch càng não nề hơn.
_ Em à mình đi uống nước
_ Mấy giờ máy bay cất cánh vậy anh
_ 7g45 . Còn sớm mà, mình đi em.
Nắm chặt tay Lan Anh, cả hai người cùng vào quán nước ngồi uống. Gọi nước xong, Quân nhìn Lan Anh. Lại đôi mắt ấy, thiết tha quá. Lan Anh không dám nhìn vào, cô chỉ nhìn mông lung
_ Sao em không nhìn anh, em không muốn nhìn anh sao . Câu hỏi của Quân làm tim Lan Anh đau nhói. Sao em không muốn nhìn. Nhưng em sợ...em sợ nhìn anh em sẽ ...
_ không có, tại vì ...thì bây giờ nhìn anh nè...Vừa ngẩn mặt nhìn quay, đôi mắt cô như nhoè đi. Vội quay đi, Lan Anh không muốn anh nhìn Lan Anh khóc vả lại cô cũng không muốn khóc trước mặt anh vì cô đã hứa..
_ Em ở lại nhớ tự chăm sóc mình nha. Quân nắm tay Lan Anh dặn
_ Thì em vẫn tự chăm sóc mình mà. Anh đừng lo.
_ Thì đúng, nhưng em là bạn gái anh, mà anh lại không có bên cạnh em, em nhớ giữ gìn sức khoẻ đó. Nhớ nha em..Đừng buồn nữa, anh sẽ luôn ở bên em. Thật sự là bạn trai em mà không ở bên cạnh em anh cũng rất buồn. Anh không muốn chúng ta phải có cảnh này. Anh muồn nhìn em vui tươi và hạnh phúc. Hứa với anh, không được rơi lệ khi xa anh em nhé.
Khẽ gật đầu, Quân ơi, sao anh lúc nào cũng vậy, quan tâm lo lắng cho em nhưng anh lại không ở bên em. Anh đến rồi anh đi, con tim em đang rã rời vì nỗi sợ hãi khi xa anh. Em sợ mất anh, em sợ. Như đoán được suy nghĩ của Lan Anh. Quân thì thầm vào tai Lan Anh:
_ Đừng sợ cô bé ạ, anh hứa sẽ về với em. Thấy Lan Anh chu chu cái miệng của mình, Quân lại tiếp - Ngoan nào người ta đang nhìn em kìa.
Lấy tay nhéo nhẹ vào hông Quân, Lan Anh mỉm cười nhìn anh. Cô muốn nhìn anh, nhìn thật kĩ người đã làm cô thay đổi, chính xác hơn là cho cô biết vị ngọt của tình yêu...
_ 7g 10 rồi, anh vào làm thủ tục hải quan đi.
_ Anh đưa em ra xe rồi anh sẽ vào..
_ Sao vậy, anh vào đi
_ Anh không muốn em đưa anh vào, anh muốn vanh là người đưa em. Hôm nay anh xin lỗi em, vì để em về một mình, nhớ cẩn thật em nhé.
_ em biết rồi
Bước ra khỏi quán nước, Quân càng xiết chặt tay Lan Anh hơn.
_ Được rồi anh vào đi. Quay qua nhìn Quân, Lan Anh khẽ nói. Không phải không muốn bên cạnh Quân nhưng Lan Anh sợ cô không nỡ xa Quân.
_ Anh muốn ôm em được không em.
Vừa nói Quân ôm chặt người Lan Anh, áp mặt vào cổ Lan Anh, Quân lại thì thầm câu quên thuộc: Nhớ chờ anh em nhé. Xiết chặt người Quân, LAn Anh không muốn xa anh, không muốn tí nào. Buông Quân ra, Lan Anh bước đi thật nặng nề. Lan Anh không dám quay đầu lại vì sợ Quân thấy hai hàng lệ đang chảy trên gương mặt cô. Quân vẫn đứng đó, nhìn dáng người yêu dần dần khuất sau hàng xe. Anh bước vào phòng mà trong lòng ngổn ngang. Anh muốn chạy lại ôm Lan Anh lại nhưng..càng làm thế thì cả hai càng đau khổ. Ra đến bãi xe, Lan Anh chùng bước ngoảnh đầu lại,nữa muốn chạy vào ôm Quân nhưng lại không. Cuối cùng, cô chạy vụt vào thì Quân đã không còn đứng đó nữa, Quân đã lên máy bay, đã 7g40 rồi còn gì.
Con đường quen thuộc hiện ra trước mắt, những ánh đèn vàng đang nhoà đi, Quân ơi, thế là anh đi thật rồi. "Em sẽ quay lưng khi phi cơ mang dáng anh về vùng trời, thật sao vắng anh ơi người yêu.." Lẩm nhẩm bài hát Quân đã hát cho Lan Anh nghe, thấm thía biết bao. Phi trường biệt ly.
Về đến nhà, Lan Anh nằm dài trên chiếc giường ngủ. Chưa bao giờ Lan Anh cảm giác trống vắng như lúc này.
Xa anh mới biết ngày dài
Mới hay nước mắt đang tràn vì ai
Cầm cuốn nhật kí ra, cuốn nhật kí ghi bao niềm và nỗi buồn. Bây giờ đang ướt đẫm vì nước mắt cô. Lan Anh khóc, khóc thật nhiều và nhớ đến Quân. Bây giờ anh đang làm gỉ hở anh, chắc là cũng đang quay quắt vì nỗi nhớ em. Cầm bút lên, cầu đầu tiên Lan Anh viết đó là:
Anh đang dần xa em, bỏ lại kỉ niệm ngày nào ta cùng dệt, Anh ơi....vẫn biết yêu anh là đau khổ, là phải chịu cảnh chia ly. nhưng trái tim em vẫn dại khờ yêu anh. Em biết anh sẽ phải xa em như những ngày anh đến bên em. Em không muốn khóc nhưng nước mắt vẫn rơi, nghẹn ngào bên anh mà không nói được lời nào. Anh ơi, tình yêu của chúng ta sao lại phải dệt bằng nhung nhớ và chia xa thế này. Em không biết, cũng không muốn biết tại sao ..tại sao anh đến rồi đi...giống như một trò chơi, yêu nhau rồi xa nhau.
Phi trường ngày ấy

Anh có nhớ ngày xưa Hoàng Thị
Đợi người về nào có thấy người đâu ?
Còn giờ đây em rưng mắt lệ sầu
Đêm nhung nhớ một người nơi xa mãi
Chắc giờ đây anh đang say giấc ngủ
Có nhớ em, cô bé của ngày nào
Anh kết tóc nhìn em anh khẽ nói:
Mãi yêu hoài, yêu anh mãi nhé em ....
Anh đã đến và đi trong nhung nhớ
Mưa phi trường ướt đẫm áo em thơ
Trong tay anh, em hứa sẽ đợi chờ
Anh trở lại cùng em anh yêu nhé...
Và đêm nay một mình em thơ thẩn
Nhặt hoa rơi khi thành phố lên đèn
Anh xa em, xa thật rồi anh nhỉ ?
Góc phố buồn đang nhỏ lệ cùng em...

Dừng bút trong nước mắt, Lan Anh mệt mỏi, ôm chặt chú gấu bông. Gấu bông ơi, mi lúc nào cũng ở bên ta, những lúc ta vui cũng như buồn. Cám ơn mi.... Lan Anh chìm dần vào giấc ngủ, mới ngày hôm qua ...và ngày mai, ngày mai sẽ tươi đẹp hơn...ngày mai sẽ tươi sáng hơn.

( Còn tiếp )

MaiAnh


tiền là bụi phủi là hết
nhưng tâm hồn anh dành hết cho những dòng chữ của LA roài hihi
^^!

ước gì Quan trong câu truyên kia là mình nhỉ
^^!
Cám ơn bạn nhé , chúc bạn sẽ có một người bạn như Lan Anh. Mình nghĩ ai cũng sẻ là Quân và ai cũng sẽ là Lan Anh nếu đó chính là tình yêu đích thực
Tình yêu luôn đẹp đúng không bạn, đôi khi nó hơi đắng, hơi chua và chát nhưng vị ngọt của nó luôn làm ta xao xuyến phải không ???
MaiAnh

mây mơ êm
16-11-2005, 01:17 PM
Chào cô bé Mai Anh của tôi ,
Tình yêu đích thực em có rồi .
Chị nghĩ trong chuyện em viết đó
Có chút gì đó giống tình tôi .

Chỉ tiếc bố cục đổi ngược thôi ,
Sau này tôi viết truyện của tôi ,
Em sẽ hiểu được điều tôi nói .
Tình cảm của em khác nào tôi .

Truyện viết của em nếu thực đời ,
Và tình của tôi cũng thực đời ,
Tôi nghĩ hai đứa mình hạnh phúc .
Bằng không ngược lại ... đắng cay ôi !
Mai Anh , truyện bé viết nhiều xúc cảm đấy ! Chị tin rằng Mai Anh sẽ cho ra đời nhiều truyện ngắn xúc cảm hơn . Trong tình yêu và nghệ thuật , chị chúc em luôn thành công .
Chị muốn biết kết cuộc của truyện là gì ??? Chị sẽ chờ đọc truyện của em .

MaiAnh
17-11-2005, 11:05 PM
Tiếng chuông điện thọai làm Lan Anh chợt tỉnh giấc. Không phải số điện thọai của Quân. Vậy mà… Lan Anh đã quen với việc Quân trêu cô vào buổi sang và thường nói một câu chúc em một ngày mới. Quân ơi, mới hôm qua anh còn ở bên em, hôm nay anh đang ở một chân trời mới. Cầm điện thọai trong tay mà đầu óc Lan Anh mãi suy nghĩ tận nơi đâu. Một cuộc gọi nhỡ, Lan Anh không buồn kiểm tra đó là ai gọi. Vắng Quân, cô cảm thấy trống vắng vô cùng. Trước kia Quân thường nhắn tin trêu cô, bây giờ cô ước ao đọc một tin nhắc của Quân, hay được nghe giọng Quân biết bao. Vắng Quân cô mới biết thế nào là thương nhớ. Quân sẽ không còn ở bên cô nữa. Không buồn rời khỏi giường, Lan Anh nằm ôm chú gấu bông.
_ Lan Anh ơi, dậy đi. Sáng rồi. Con còn chuẩn bị mua ít đồ để thứ 5 còn đi chứ. Mẹ Lan Anh gõ cửa, nói vào
_ Dạ, con biết rồi, con còn làm tí việc nữa. Lan Anh vừa nói vừa úp mắt vào chú gấu bông. Đầu óc như rối tung cả lên, những kỉ niệm về Quân cứ ồ ạt tràn về. Lan Anh cảm giác đầu mình thật đau, nước mắt cô lại rơi. Không. Lan Anh, mi không được mềm yếu như thế. Quân sẽ đau lòng lắm nếu thấy mi thế này. Quân ơi, anh đã làm thay đổi tất cả suy nghĩ của em. Trái tim em đang mềm yếu đi, sự cứng rắn, sắt đá của em bị anh lấy đi rồi. Em sợ lắm. Em sợ …cái vỏ bọc ấy đã bảo vệ em suốt 18 năm. Bây giờ không còn nữa, em biết làm sao đây....Lan Anh, em nhớ tự chăm sóc mình nhé, mặt dù anh không sống cạnh em, nhưng anh luôn ở bên em cả lúc em vui nhất và lúc đau khổ nhất. Nhớ là anh luôn ở bên em….Lời Quân như vang bên tai Lan Anh. Từng lời anh nói Lan Anh đều nhớ cả. Em sẽ làm được điều anh nói. Hãy tin em. Ngồi dậy, lấy tay lau nước mắt, Lan Anh nhoẻn miệng cười thật tươi. Lan Anh sẽ bắt đầu cuộc sống vắng Quân nhưng luôn có Quân bên cạnh. Vì cô tin vào Tình Yêu của Quân và của cô.
____________________
_ Em à, anh vừa về đến nhà, cũng mệt lắm nhưng không bằng nỗi nhớ em đang quay quắt trong tim anh. Nhớ em nhiều.
Đọc tin nhắn của Quân, Lan Anh rất vui vì anh đã trở về nhà. Nhìn đồng hồ đã 3 giờ chiều, vậy là Quân đã mệt nhòai vì mười mấy tiếng ngồi máy bay. Lan Anh muốn gặm Quân ngay nhưng lại muốn để Quân nghỉ ngơi, vả lại, Quân vừa về đến nhà, phải chào người thân nữa chứ. Thôi, không gặp. cầm điện thọai trả lời Quân, Lan Anh lại thả hồn nhìn ra cửa sổ. Mây bay lơ đễnh và vô tình quá, để mặc con gió lững lờ phía sau.
_ Em à ! em online nhé, anh muốn gặp em, anh muốn và rất muốn gặp em.
Bật computer lên, gõ vội địa chỉ và password vào. Màn hình lại hiện ra.
_ Em à, em khỏe không ? Hôm nay làm gì rồi. Chắc là nằm lười ra đó phải không ?
_ Anh nhớ em lắm, em biết không anh đã nhìn hình khi nhớ em. Tưởng sẽ đỡ hơn. Ai ngờ…càng nhớ nhiều.. hihih Nè anh chưa dẹp đồ nữa. Thấy lười không? Bị em lây đó, con mèo lười…
_ Em à, em sao vậy … trả lời anh đi .
Anh vẫn như thế, rất gần gũi nhưng Lan Anh không thể nắm tay anh, dù chỉ là một cái nắm tay thật nhẹ. Mắt Lan Anh nhòe đi. Một hồi lâu, Lan Anh mới có thể trả lời anh:
_ Em vẫn khỏe anh à ! Chắc là anh mệt lắm đúng không ?
_ Bây giờ nhìn em hết mệt rồi mà chỉ còn thấy nhớ thôi…
_ Nhớ gì ? Ai cho anh nhớ…
_ Nhớ người yêu của anh, chứ anh có nhớ em đâu..
_ À, vậy thì nhớ đi…
_ Hahahah có người quê xệ kìa…Nhìn Quân cười, Lan Anh chu chu cái miệng của mình
_ Đáng ghét. Còn cười được sao ???
_ Em à.. Nhìn Quân cười nhưng đôi mắt Quân trông thật buồn. Thật sự anh đang nhớ em rất nhiều. Anh muốn nắm tay em quá. Nhìn dòng chữ Quân đánh mà mắt Lan Anh như nhòe đi. Cố kiềm không cho nước mắt rơi, Lan Anh xòe bàn tay ra.
_ Nè nắm đi, không nắm huh, vậy thì thôi. Vừa type, Lan Anh vừa cười làm. Quân cũng xòe bàn tay ra. Có lẽ nếu không có màn hình vi tính thì hoặc là Quân hoặc là Lan Anh bị kéo đi mất rồi.
_ Thôi bỏ tay ra đi… Lan Anh nheo mắt chọc Quân.
_ Hihihih, ngu gì bỏ.
_ Hahahha anh nói gì….. Ngu như bo.. ò huh. Như cố tình trêu Quân, Lan Anh cố tình đọc sai đi. ( Vì yahoo không đánh được dấu mà)
_ Đúng là hung…dữ quá… Rụt vai, le lưỡi…Quân type tiếp : Ai là ban trai em chắc là xấu số rồi .
_ Vậy à, uh sợ chưa ?
_ Làm gì sợ, anh ở hiền gặp lành hahahha. Em à, Anh xin lỗi, hôm qua để em về một mình buổi tối.
_ Có gì đâu mà anh xin lỗi.
_ Lúc đó anh muốn chạy đến ôm em. Anh biết em không quay lại vì em… đến đây Quân cố mím môi lại, anh không đánh tiếp được. Nước mắt Lan Anh cũng đang chạy dài trên gương mặt của cô. Cô đã khóc. Bây giờ, anh đang thấy cô nhưng không thể lau nước mắt cho cô.
_ Đừng khóc nữa em. Em phải giữ gìn sức khỏe cho anh chứ. Câu nói của Quân làm Lan Anh mỉm cười.
_ Anh đúng là đáng ghét …

_________________________
Hôm nay, Lan Anh bắt đầu cuộc hành trình mới. Cô sẽ đặt bước chân đầu tiên về quê nội. Quân biết Lan Anh đi, Quân dặn nhớ giữ gìn sức khỏe và chuyến đi này cũng là để cô vơi đi nỗi buồn. Hành trang lần đầu đi về quê nội Lan Anh mang theo không nhiều, nhưng nặng nề nhất là tâm hồn cô luôn trĩu nặng nỗi nhớ Quân. Cô hứa với Quân là sẽ mail cho anh và sẽ kể về quê Lan Anh cho Quân biết. Đòan tàu lăn bánh, bố mẹ Lan Anh trở về nhà sau khi dặn dò và đưa cho cô con gái số điện thọai cô Hồng. Chỗ lan Anh ngồi là phía ngòai cửa sổ, một chỗ ngồi lý tưởng. Cô có thể những nơi mà đòan tàu đi qua. Lấy tay chống cằm, Lan Anh nhìn ra cửa sổ. Những ánh đèn hiu hắt chập chờn trong đêm vắng, tĩnh mịt càng làm tâm hồn người ta dãn ra và đối diện nỗi cô đơn hơn.
_ Xin lỗi, cô có thể mở cửa sổ ra một tí không. Tiếng của một cô gái ngồi kế bên. Lan Anh đóan chị ta khỏang 23 -24 tuổi gì đó. Gương mặt chị ta còn rất trẻ, nhưng đôi mắt trong rất buồn.
_ Được mà, chị để em mở ra cho. Với tay kéo nhẹ cửa kính lên. Lan Anh bây giờ mới ngó xung quanh. Mọi người trong toa tàu của Lan Anh hầu như đã ngủ, chắc mọi người mệt quá, cũng khuya rồi. Chỉ còn một vài người không ngủ được ( có Lan Anh nữa ) chắc là nôn nóng về quê đây ( ------à suy nghĩ riêng của Lan Anh). Đối diện Lan Anh là một chị chắc là có gia đình rồi, hình như chồng chị ấy ngồi kế bên. Ông chồng này vô tâm thật, nhìn nhìn người đàn ông đối diện lan Anh chặc lưỡi. Nếu là Quân, Quân sẽ nói mình dựa vào vai Quân để ngủ cho ngon giấc. Ai như ông này….Nhìn qua chị bên cạnh, ngủ rồi sao, mới đó mà…Lại ngó ra bên ngòai, tiếng gió rít lành lạnh, tiếng tàu chạy trong đêm làm Lan Anh càng cảm thấy nhớ Quân nhiều hơn. Quân ơi, anh đang làm gì vậy...Nhắm mắt lại, Lan Anh như cố xua đi những câu hỏi không người trả lời của mình. Cô thiếp đi trong bài hát của ca sĩ Quang Linh: Quê hương tuổi thơ tôi …
Tiếng còi kéo dài làm Lan Anh chợ tỉnh giấc, tháo tai nghe nhạc ra, Lan Anh dụi dụi mắt mình.
_ 5g sáng rồi sao. Lan Anh nhìn ra cừa sổ, trời vẫn đen như mực. Oh, ông chồng vô tâm này đang làm gì mà hí hóay ghi ghi vậy ta. Mở to mắt nhìn. Thì ra ông ta đang vật lộn với máy con số. Chắc là kế tóan lúc nào cũng tính với tóan. Nhìn qua bà vợ, vẫn ngủ say sưa. Anh Quân chắc tức cười lắm nếu như mình kể về những việc thấy trong toa tàu này.
_ Chị cho hỏi mấy giờ rồi ? Ông chồng vô tâm hỏi Lan Anh khi Lan Anh nhìn ra ngòai cửa sổ.
_ 5h30 rồi chú ạ !!!!
_ Ủa tui già lắm sao kêu tui là chú. Ông chồng vô tâm hỏi lại khi vừa nghe câu trả lời của Lan Anh.
_ Oh xin lỗi, 5h30 rồi bác ạ . Nghe đến đây ông ta chợt bật cười khanh khách. Nhìn Lan Anh, rồi nói:
_ Cô bé, sao lại gọi người ta bằng chú, rồi bằng bác. Tôi mới 22 tuổi mà. Tổn thọ tui thì sao.
Lan Anh trợn tròn mắt nhìn ông ta - không phải gọi là hắn ta, Lan Anh cũng thấy mình tức cười thiệt nhưng ngó lơ đi chỗ khác.
_ Vậy thôi, gọi bằng chú không được, bằng bác không xong, chắc phải gọi là ông ..
_ Cái gì, hết chú đến bác rồi đến ông, cô bé đang đùa huh. Hắn tròn mắt ngạc nhiên. Làm như lạ lắm vậy.
_ Chưa nói hết…Ông cụ non đó. Không muốn nói đôi co nữa Lan Anh quay về phía cửa sổ tiếp tục nhìn cảnh vật hai bên đường..

( Còn tiếp )

*Camellia*
19-11-2005, 02:02 PM
híc, P thành con trai rồi, thôi kệ, có tên trong truyện thì được rồi, chúc MA viết truyện vui vẻ nha

thutrang_hp88
19-11-2005, 11:58 PM
mai anh ơi hết truyện rồi ah,mai anh post truyện lên tiếp đi,tui đang đọc thấy hay quá mà lại bỏ nửa chừng ah.Mai anh có thể in truyện này ra và gửi cho trang được không?Trang đọc thấy hay và cảm động lắm đó.

sis ơi post truyện tiếp đi,hay quá ah,cảm động quá

MaiAnh
20-11-2005, 08:23 PM
mai anh ơi hết truyện rồi ah,mai anh post truyện lên tiếp đi,tui đang đọc thấy hay quá mà lại bỏ nửa chừng ah.Mai anh có thể in truyện này ra và gửi cho trang được không?Trang đọc thấy hay và cảm động lắm đó.

sis ơi post truyện tiếp đi,hay quá ah,cảm động quá

ok, trang cho mình địa chỉ đi, mình đang in ra thành tập để lưu lại. À, còn dài lắm đó , Trang theo dõi nha. Cám ơn bạn nhé.
MAiAnh




(tiếp theo)

Đòan tàu vẫn lăn bánh, chị gái ngồi kế bên cũng đã thức dậy. Trong chị rất mệt mỏi. Lấy tay rút bịt khăn ướt đưa cho chị ta, Lan Anh nói:
_ Em là Lan Anh, em có thể làm quen với chị chứ?.
_ Cám ơn em, chị là Thảo. Em về quê à ???
_ Dạ, chị cũng giống em chứ ???
_ Uh, chị về nhà..Bố mẹ chị gọi điện kêu về gấp coi mắt gì đó …Nhỏen miệng cười, một nụ cười buồn, quay qua hỏi về Lan Anh. Câu chuyện của họ cứ thế cho đến khi đòan tàu đến ga Đà Nẵng thì chị ấy xuống.
_ Hẹn gặp chị ở thành phố nhé, Chúc chị hạnh phúc.. Ngó ra cưả sổ, Lan Anh vẫy tay chào chị Thảo.
_ Em cũng thế nhé..
Chị Thảo về nhà rồi, cũng chỉ còn mình Lan Anh trên chuyến taù về Bắc. Ông cụ non này lạ thật, cứ nhìn nhìn Lan Anh xong rồi lúi cúi viết viết. Làm như trên mặt cô có chữ để ông ta viết.
_ Cô về quê huh ? Giọng ông cụ non hỏi.
_ Không về quê vậy đi đâu, Lan Anh nhăn nhăn mặt trả lời. Dường như thấy câu hỏi cuả mình vô duyên quá nên ông ta chỉ cười cười rồi giơ tay gãi cái đầu dựng dựng tóc lên như quả chôm chôm.
_ À… À không, tôi cũng về quê, tại tôi lần đầu về quê. Nên…
_ Cái gì, nhiêu đó tuổi mà mới về quê huh. Đúng là… bỏ lửng câu nói. Lan Anh thấy mình có khác gì nên cô lại im bặt.
_ Đúng là sao… Nhìn ông ta kià, làm như thơ ngây lắm vậy.
_ Không sao… Lan Anh trả lời thật cộc lốc. Có lẽ ông chồng vô tâm này làm Lan Anh có một ác cảm, nên cô không thích nói chuyện với ông ta nưã.
_ Chị không sao chứ ? Hắn nhìn qua chị kế bên hỏi, và đưa chị ta chai dầu. Chị ấy bị say tàu, mặt chị ấy xanh xao đến lạ. Hèn gì suốt chuyến đi chỉ thấy chị ta ngủ li bì. Oh mà sao gọi là chị nhỉ. Không phải vợi chồng là phải kêu em anh sao? Hay là ông xã, bà xã như người ta thường gọi sao?? Có thể hắn và chị ta là chị em, cũng có thể chỉ cùng chuyến tàu. Mỉm cười thấy mình vô duyên quá, tự nhiên lo chuyện bao đồng. Đúng là..
_ Chị dán cái này vào bụng sẽ khoẻ hơn đó. Đưa miếng salonpass cho chị ta, Lan Anh lại nghĩ đến Quân. Quân chu đáo thật, trước khi về nước biết Lan Anh đi về quê nên đã chuẩn bị nào thuốc, nào dầu, nào bánh keọ, xí muội …cho Lan Anh với lý do: Anh sợ em đi xa một mình, với lại em không quen đi xe như thế này anh sẽ an tâm hơn. Nhoẻn miệng cười, Quân ơi những chuẩn bị cuả anh bây giờ phát huy tác dụng rồi…
_ Cám ơn hai em, nếu không có hai em chị cũng không biết làm sao.
_ Không có gì chị ạ, đã đi chung chuyến tàu, em lại ngồi kế chị nưã…Hắn chỉ cười xoà trả lời. Còn Lan Anh chỉ mỉm cười và tiếp tục ngắm cảnh hai bên đường và nghĩ đến Quân. Kéo ba lô ra lấy bịt xí muội ngậm. Vị mặn cuả xí muội cùng vị chua và chút ngọt ngào làm Lan Anh chợt nghĩ tình yêu cuả mình và Quân cũng có những vị này. Dịu dàng, đằm thắm làm sao.
_ Nè, cô về quê thăm nhà huh. Hắn lại hỏi Lan Anh. Chỉ gật đầu, Lan Anh không trả lời. Hắn lại tiếp tục. Tôi thấy cô không phải là người ở ngoài này. Quay qua nhìn hắn, Lan Anh cảm thấy sao hắn phiền quá vậy.
_ Không phải thì sao ? Kì lạ quá …
_ Không , không sao… Hắn luống cuống. Tôi chỉ muốn trò chuyện với cô thôi. Còn 1 ngày nưã mới đến Hà Nội nên mới..cho thời gian qua mau đó mà.
Nhìn thái độ cuả hắn, Lan Anh phì cười. Thấy thế hắn lại tiếp tục hỏi:
_ Cô về Hà Nội luôn huh ??? Tôi ờ Quận Hoàn Kiếm. Giống mình nhỉ, Lan Anh trầm ngâm nhưng kệ hắn. Lan Anh cũng chỉ ậm ờ cho qua.
_ Tôi là Vinh, tôi đang là sinh viên năm 4 cuả trường kinh tế. Còn cô ???
_ Lan Anh. Câu trả lời cụt ngủn, vô duyên nhất mà Lan Anh từng nói.
_ Tên đẹp nhỉ ? Laị nịnh hót, sao tên này nhiều tật xấu thế. Lan Anh còn đi học không ?
_ Sao laị không ? Lan Anh tròn mắt hỏi ngược lại hắn. Tôi còn đi học, sinh viên năm cuối trường kinh tế. Lan Anh thấy mình hôm nay sao mà chanh chua quá. Trước khi đi Nguyệt Quế nói cẩn thận với những tên con trai, bọn hắn hay bám đuôi lắm, nếu mi không muốn thì phải chua hơn chanh, nhớ đấy. Theo ta biết tính tình thương người và giọng nói hiền quá cuả mi sẽ làm cho nhiều người mệt lắm mặc dù mi không hiền tí nào. Áp dụng chiến thuật Quế chỉ, Lan Anh chỉ thấy mình sao vô duyên quá đi. Cộc cằn già đâu.
_ Cô bé mà sinh viên năm cuối huh. Tôi nghĩ …
_ Nghĩ gì..
_ Học sinh cấp II, cao nhất chỉ được lớp 10..Vưà nói hắn vưà gật gật đầu.
_ Tui mà học lớp mười…. chu chu cái miệng cuả mình. Vậy có thấy ai đi xa mà chỉ đi một mình chưa??
_ Có…cô bé đó..Huề vốn. Nói chuyện kì cục. Vậy cũng nói được. Cô bé chua quá nhỉ, thêm tí đường tí đá chắc được ly nước chanh ngon lành rồi. Câu nói cuả hắn làm Lan Anh bật cười.
_ Nè, hỏi thật, cô bé cũng ở Sài Gòn đúng không?
_ Uhm mình ở Sài Gòn. Về quê nội chơi.
_ Ra thế, tôi đoán vậy mà. Tôi về quê chơi. Hihihih nói thiệt từ đó tời giờ đây là lần đầu về. Ba má mình kêu về thăm bà con. Năm nay tui thi đáng lẽ cũng không đi, nhưng… về xong rồi thi chắc tốt hơn hahhaha. Hắn vưà nói vưà cười ngon ơ.
Nhìn ra ngoài cưả sổ, Lan Anh nhìn những bông hoa li ti trắng, vàng bên đường.
_ Đẹp thật.
_ Hoa tình yêu đó cô bé. Người ta thường lấy hoa đó đếm : Yêu , không yêu, yêu , không yêu.
Tình yêu mà cũng như trò may rủi này sao. Không đúng, mình và Quân yêu nhau bằng cả con tim và niềm tin thì làm sao có thể giống …Hoa tình yêu không phải sớm nở tối tàn mà luôn đẹp trong long người đang yêu.
_ Tình yêu không phải trò may rủi. Quay qua trả lời hắn, hắn gật đầu đồng ý.
_ Uh! sao lại là trò may rủi, là do con người thôi.
__________________________________
CHƯƠNG VIII:
Cuối cùng thì Lan Anh cũng đã đến ga Hà Nội. Ga Hà Nội nhộn nhịp người đưa người đón. Không biết cô Hồng đợi mình ở chỗ nào nhỉ. Lan Anh lui cui với cái ba lô và cái vali to đùng. Thì một giọng quen quen cất lên:
_ Lan Anh, người nhà ra đón chưa ? Để mình giúp cho một tay. Vưà nói hắn vưà xách cái ba lô cuả Lan Anh lên.
_ Ơ …Lan Anh chưa kịp lên tiếng thì hắn một tay xách ba lô cuả cô còn vai thì mang 2 ba lô cuả hắn đi về phiá cổng. Lan Anh chỉ kịp kéo cái vali đi theo.
_ Được rồi, để ở đây cho Lan Anh đi, cám ơn bạn nhé. Mình tìm người thân cuả mình là được rồi. Cám ơn bạn.
_ Không sao. Lan Anh gọi xem người nhà đang ở đâu?? Mình cũng chờ người thân ra đón mà.
_ Uh.. Vưà cầm điện thoại lên gọi cho cô Hồng, thì đã nghe tiếng cô gọi mình.
_ Con đứng ở đây à, làm cô kiếm quá trời.
_ Dạ con cũng vưà đến, nên ra cổng chờ cô.
_ Bạn con hả ? Nhìn Vinh đứng bên cạnh, cô Hồng hỏi.
_ Dạ không ? Vinh giúp con xách hành lý ra đây.
_ Cám ơn con nha. Cô Hồng quay qua nói với Vinh. Con ở Hà Nội à ? Quận nào thế ?
_ Dạ, Hoàn Kiếm..
_ Cùng quận rồi, có rảnh ghé cô chơi nha, cô ở đường Lý Thái Tổ. Có ai ra đón con chưa ?
_ Dạ…có rồi cô ạ. Cô và bạn về trước đi. Người nhà con đến rồi.
_ Uh, vậy gặp con sau nha.
Theo cô Hồng lên taxi về nhà, Lan Anh mệt nhoài cả người. Lan Anh sẽ ngủ chung với cô con gái cuả cô Hồng. Bé Phương Nghi
_ Lan Anh, con để đồ ở đó đi, ngồi nghỉ một tí rồi đi tắm.
_ Dạ, con biết rồi. Ngã người xuống giường, Lan Anh lại nghĩ về Quân. Bây giờ anh đang ngủ đúng không anh. Nhớ anh quá đi. Hà Nội muà thu se se lạnh anh biết không??? Em đã đến Hà Nội rồi. Cầm điện thoại lên nhắn cho Quân.
_ Chị Lan Anh, mẹ em nói chị xuống đi tắm rồi đi ăn cơm. Tiếng bé Phương Nghi làm Lan Anh giật mình. Phương Nghi năm nay học lớp 9, cô bé có mái tóc dài và làn da trắng hồng, đặc biệt là đôi mắt đen láy trong thật đáng yêu.
_ Uh chị biết rồi. Cám ơn em nhé.
Ngâm mình trong bồn nước nóng, mùi hương hoa hồng dìu dịu làm Lan Anh thật dễ chiụ. Cảm giác mệt mỏi không còn nưã. Nhắm mắt lại, Lan Anh thở nhè nhẹ tận hưởng không khí se lạnh cuả Hà Nội. Một không khí rất mới, rất mới đối với cô.
Tắm xong, Lan Anh ra dùng cơm tối với gia đình cô Hồng. Chú Quang - Chồng cô Hồng hiện đang làm ở phòng kinh doanh cuả một công ty xuất khẩu. Bé Phương Nghi còn một người anh trai nưã. Đó là Tuấn Kiệt - hiện đang là sinh viên năm 2 cuả Học viện kĩ thuật quân sự.
_ Đi đường chắc mệt lắm phải không cháu. Chú Quang vưà gắp thức ăn cho Lan Anh vưà hỏi.
_ Dạ, cũng hơi mệt chú ạ.
_ Chị Lan Anh nè, năm sau bố mẹ cho em cùng vào Sài Gòn chơi đó chị. Bé Nghi thật lém lỉnh và dễ thương. Lúc đó em sẽ đi Đầm Sen chơi.
_ Uh chị sẽ dẫn Nghi đi, được chưa?? Nghe Lan Anh nói thế Phương Nghi cười tít mắt.
_ Bố mẹ khoẻ chứ cháu? Chú Quang tiếp tục câu chuyện.
_ Dạ, bố mẹ cháu cũng bình thường.
_ À, ngày mai Lan Anh nghỉ ngơi đi long vòng Hà Nội đi, chủ nhật chú chở về Thái Nguyên thăm các bác.
_ Dạ.
Ăn cơm xong, Lan Anh xin phép về phòng nghỉ ngơi. Ba ngày ngồi trên tàu làm Lan Anh mệt nhoài cả người. Cô thèm được ngủ một giấc. Từ ngày Quân về nước, Lan Anh chưa có một đêm nào ngon giấc cả. Trong giấc ngủ luôn hiện hữu hình dáng cuả Quân. Thả mình xuống giường, Lan Anh kéo mền lên đắp. Hà Nội về đêm lạnh thật. Nhưng cơn buồn ngủ đã không cho Lan Anh suy nghĩ nhiều…Cô đã ngủ, một giấc ngủ thật ngon trong cái lạnh cuả Hà Nội.
______________________________
Mở rèm cưả ra ngắm những tia sang mặt trời. Lan Anh chăm chú nhìn lá me rơi rơi. Nhộn nhịp thật, dòng người qua lại rất nhiều. Lan Anh lại nhìn về một nơi xa xăm. Quân ơi, anh đang làm gì ? Có nhớ em không ?
_ Chị Lan Anh, đi ăn sáng với em nhé ? Bé Phương Nghi trong chiếc áo len màu hồng với những đường viền màu trắng thật đáng yêu.
_ Uh, trông Phương Nghi dễ thương quá. Lấy tay bẹo hai bên má Phương Nghi, nhìn cô bé nhăn nhăn cái mặt, Lan Anh phì cười. Đi nào Phương Nghi.
Mượn xa cô Hồng, Lan Anh chở Phương Nghi đi ăn sang. Thì ra ăn sang chỉ là cái cớ, còn cô bé nhỏ lém lỉnh này muốn dẫn Lan Anh đi dạo Hồ Hoàn Kiếm. Cô nhóc này ghê thiệt, Lan Anh thầm nghĩ.
_ Chị à, ngừng ở đây đi. Mình gửi xe và đi kiếm đồ ăn sáng rồi tản bộ nhé.
_ Cũng được.
Gưỉ xe xong, hai cô bé thả bộ dọc hồ. Hồ hoàn Kiếm thật đẹp, những tia nắng buổi sáng làm cho mặt hồ long lanh, long lanh. Một chút gì đó rất Hà Nội. Không khí se se lạnh, không bụi và khói. Không khí thật dễ chịu.
_ Hay mua bánh mì ngồi đây ăn nhé chị. Phương Nghi chỉ chiếc ghế đá trên bờ hồ. Dọc bờ hồ rất nhiều những chiếc ghế đá. Đây là nơi mọi người thường tập thể dục và đi dạo xung quanh.
_ Uh, để chị đi mua bánh mì.
Cầm trên tay ly nước cam và ổ bánh mì, Lan Anh chợt mỉm cười nhìn Phương Nghi.
_ Lâu rồi chị không ăn bánh mì vào buổi sáng. Hôm nay ăn nhìn hồ, nhìn đường phố. Thấy hay hay.
_ Hihihih, chị Lan Anh lãng mạng nhỉ. Nghe câu nói cuả Phương Nghi, cô chợt im lặng. Quân cũng từng nói như thế khi lấy tay vuốt nhẹ mũi cô. Mặc dù cô đang ở một nơi không có kỉ niệm cuả cô và Quân, nhưng những gì cô thấy đều có Quân. Giống như Quân không thể tách rời trong một phần cuộc sống cuả Lan Anh.
_ Chị nè, đẹp không??? Lấy tay ngắt một bông hoa cúc trắng li ti, Phương nghi đưa cho Lan Anh.
_ Hihihih như vầy đẹp hơn. Lan Anh lấy nhiều bông hoa tết thành một cái vòng đơn sơ, mộc mạc nhưng rất đáng yêu.
_ Oh đẹp quá. Chị giỏi quá. Lấy chiếc vòng đeo vào tay, Phương Nghi trầm trồ khen. Thật ra, Quân cũng tặng Lan Anh một chiếc vòng bằng hoa khi hai người ngồi ngắm cảnh song Sài Gòn. Cũng như Phương Nghi bây giờ, Lan Anh rất vui nhưng cũng rất hồi hộp vì đó là lần đầu tiên Lan Anh biết yêu.
(còn tiếp)
MaiAnh

MaiAnh
22-11-2005, 05:39 AM
( Tiếp theo nè bạn )

Hà Nội về đêm thật yên tĩnh. Mọi hoạt động dường như chậm lại, những bước chân vội vã buổi sớm không còn nữa. Chỉ có tiếng chổi tre của những người lao công. Họ làm việc khi mọi người đang say trong giấc ngủ. Đêm nay Lan Anh không ngủ được. Cô nhìn đường phố qua lớp cửa kính. Những giọt sương khuya động lại, chảy dài trên tấm kiếng, thật mông lung, thật im lặng. Lan Anh lại nghĩ đến anh, anh đã bước qua em, thật tinh khôi nhưng làm em luôn nhớ mãi.
_ Ngủ chưa em, em đi về quê vui không? Anh nhớ em quá. Anh nhớ em rất nhiều. Nhớ gương mặt em cười, nhớ cái nhéo nhè nhẹ và …Anh nhớ em nhiều…
_ Em đang nhìn Hà Nội, Hà Nội rất đẹp nhưng cũng rất buồn anh ạ. Đứng ở đây, em càng nhớ những ngày bên anh. Nhớ rất nhiều. Nhắm mắt lại đi, em đang đứng bên anh nè…
_ Anh nhắm mắt rồi, nhưng không thấy em. Ngủ sớm đi em, đừng thức khuya quá. Ngoan nào, chúc em ngủ ngon. Nhớ em nhiều…
Đọc tin nhắn Quân, Lan Anh thấy long mình ấm áp đến lạ mặc dù nhiệt độ bây giờ là 20oc. Lan Anh lấy ngón tay cuả mình xoay tròn trên cửa kính, dòng chữ từ hơi nước hiện ra. MISS YOU. Mỉm cười khi nghĩ rằng ở nơi đó,Quân cũng sẽ đọc được dòng chữ này. Lan Anh vào giường, đắp chăn lại. Phương Nghi ngủ rất ngon, lâu lâu cô bé khẽ nghiêng người qua. Nhìn Phương Nghi, Lan Anh kéo nhẹ chăn lên đắp cho cô bé.
Có những điều ước mong manh, bé nhỏ
Nhưng tại sao lại vỡ giữa trăng tròn
Có những điều ước ngây thơ và dịu ngọt
Nhưng lạc vào một thế giới không tâm
_ Chào mừng cô bé đến với xứ sở Tình Yêu.
Như trong cổ tích, một toà lâu đài kết bằng hoa hồng đỏ rực hiện ra trước mắt Lan Anh. Một giọng nói ấm áp vang lên khi Lan Anh vưà kéo nhẹ cưả cổng ra. Tiếp tục bước vào, một cô gái - rất xinh đẹp nhưng cô không vui. Đôi mắt cô luôn long lanh những gịot nước mắt. Gương mặt cô nặng trĩu nỗi ưu buồn. Ngẩng mặt nhìn Lan Anh, cô nói trong nước mắt
_ Tình yêu cuả ta như thế này đây. Chỉ có đau khổ, cay đắng và nước mắt…
Lan Anh cảm thấy đau nhói trong trái tim, tình yêu là thế này sao. Chỉ có nước mắt và đau khổ thôi sao. Lan Anh xót xa cho cô gái. Tiếp tục bước vào toà lâu đài. Trước mắt Lan Anh là một vườn hoa hồng, nhưng hầu hết hoa đều rũ tàn. Một gịọng nói dịu dàng cất lên:
_ Tình yêu cuả ta là chuỗi ngày thương nhớ, chờ đợi. Hoa đã tàn theo năm thàng nhưng người vẫn không trở lại..
Bịt tai lại, Lan Anh không muốn nghe nưã. Nhưng tiếng cô gái vẫn vang vọng bên tai cô.
_ Đừng yêu nữa, hãy nghe tôi. Đừng yêu nữa. Nếu không cô sẽ giống chúng tôi. Lắc đầu, Lan Anh nhìn cô gái:
_ Tại sao lại không yêu???Tôi không tin... Tình yêu cuả tôi rất đẹp. Tình yêu của chúng tôi dệt trên niềm tin và hi vọng. Tôi không tin, Tình yêu cuả chúng tôi lại đẫm trong nước mắt. Mặc dù bây giờ chúng tôi không bên nhau. Nhưng chúng tôi tin vào ngày mai, ngày mai chúng tôi sẽ hạnh phúc bên nhau. Tình yêu sẽ mất đi nếu bạn đánh mất niềm tin và hi vọng.
Chiếc cổng thứ 3 đón Lan Anh là một cô gái với một vườn hoa hồng xinh tươi. Cô gái nhoẻn miệng cười và nói với Lan Anh:
_ Tình yêu sẽ mang lại hạnh phúc nếu hai tâm hồn luôn hướng về nhau. Tình yêu sẽ ngập tràn tiếng cười nếu ta trân trọng nó. Tình yêu sẽ mãi vĩnh hằng nếu ta biết vun đắp và nuôi dưỡng nó.
Giật mình tỉnh giấc. Chỉ là giấc mơ. Một giấc mơ thật lạ nhưng Lan Anh hiểu. Không phải thương nhớ và nước mắt mớ mang Quân về với cô. Mà chính là niềm tin, sự trân trọng và sự sẻ chia sẽ mang Quân về với cô. Lan Anh không còn cảm giác lo sợ nữa. Cô tin vào tình yêu. Tình yêu sẽ mang Quân về với cô….
( Còn tiếp)
MAiAnh

BrightRain
23-11-2005, 08:49 AM
Tiếp tục đi nào em.Anh tin kết cục của cuộc tình này sẽ tốt đẹp.....Hãy cứ tin vào tình yêu mặc dù nó đem lại cho ta nhiều đau khổ ,em nhỉ?

MaiAnh
24-11-2005, 08:49 AM
Hihih dĩ nhiên rồi, Nhưng MAi Anh cũng bận học nhiều nên các bạn thông cảm nhạ Mình sẽ post thật nhiều. Các bạn đừng buồn nhé
MAiAnh

iloveyoudieupdiedowns
26-11-2005, 06:26 AM
hay quá chị ơi,em rất muốn biết chuyện gì sẽ xảy ra giữa Anh va chàng trai cùng chuyến tàu!!!!

thutrang_hp88
27-11-2005, 01:55 AM
mai anh ơi sao lâu vậy mà mai anh ko post truyện nữa ah,trang chờ lâu quá ah,hay mai anh còn bận học phải không?thôi khi nào rảnh thì nhớ post truyện lên nhé

*thocon_dangyeu*
27-11-2005, 11:33 PM
truyện hay qua bạn ơi ..... mau mau post tiếp nhé bạn

MaiAnh
30-11-2005, 10:11 PM
hihih, xin lỗi các bạn,ngày mai mình sẽ post bài. tại mình bận quá

MaiAnh

krazyprincess1991
30-11-2005, 11:00 PM
Truyện hay quá!
Mình là thành viên mới xin chào mọi người ;))

thutrang_hp88
01-12-2005, 08:35 PM
trời ơi sao lâu dữ vậy hả Mai Anh ơi,mình chờ đã gần một tuần rồi đấy,nhanh nhanh lên mai anh nhe

MaiAnh
01-12-2005, 11:33 PM
(Tiếp theo nè bạn ui )

Buổi sáng Hà Nội vẫn còn động những giọt sương trên các tán lá. Lan Anh trong chiếc áo đầm màu trắng. Cô muốn một mình tản bộ khắp phố phường Hà Nội.
_ Chào Lan Anh, bạn đi dạo à??? Ngạc nhiên khi nghe tiếng ai hỏi mình, Lan Anh quay qua:
_ Oh, Vinh, bạn này đi đâu vậy ???
_ Thì mình đi dạo, cầu may …Lan Anh che miệng cười bởi câu nói cuả Vinh:
_ Đi dạo cầu may?? Hihihih mình mới nghe đó.
_Uh …Thì..cầu may để gặp Lan Anh đó. Vinh lấy tay gãi gãi cái đầu, mặt thì cúi gằm xuống đất. Còn Lan Anh thì chỉ cười cười. Không khí chầm xuống khi không ai nói với ai lời nào. Lan Anh cũng chẳng biết nói gì với Vinh vì lúc này trong lòng cô chỉ có Quân.
_ Lan Anh về Hà Nội có đi đâu chưa vậy??? Vinh vưà hỏi vưà hướng mắt ra hồ.
_ À, chưa !!! Lan Anh cũng thế, cô trả lời nhưng cũng chẳng buồn quay qua nhìn Vinh. Đôi mắt cô hướng về một khoảng không trước mắt. Nhưng… có lẽ chủ nhật này mình về Thái Nguyên thăm họ hàng.
_ Oh, vậy khi nào Lan Anh về Thành Phố vậy ??? Vinh quay qua nhìn Lan Anh hỏi.
_ À!!!Có lẽ thứ năm tuần sau mình về.
_ Mình mời bạn đi uống nước được chứ… ???
Thoáng bối rối, Lan Anh quay qua trả lời Vinh:
_ Cám ơn bạn, mình nghĩ…
_ Không sao ??? Mình rất muốn làm bạn với Lan Anh, chỉ là bạn thôi, Lan Anh đừng hiểu lầm. Đừng từ chối nha…
_ Uh…Lan Anh gật đầu khi nghe Vinh nói thế. Cô cảm thấy an tâm hơn khi Vinh khẳng định chỉ muốn làm bạn với cô.

_________________________

Hà Nội cách Thái Nguyên khá xa, Phương Nghi nằng nặc đòi đi theo nên ba chú cháu đi bằng xe tốc hành.
_ Chị Lan Anh nè, Thái Nguyên đẹp lắm đó. Tuy là vùng quê nhưng rất vui.
_ Nghi về rồi huh ???
_ Em về nhiều lần rồi ? Thằng Tí và cái Mi là bạn cuả em. Tụi nó học giỏi lắm chị ạ.
_ Vậy Nghi cũng phải ráng học nha, Nếu không…Nói đến đây Lan Anh rụt vai, le lưỡi làm Phương Nghi nhăn nhăn.
_ Thì em cũng đang học rất giỏi mà.
_ Chọc thôi nhóc à !!!
Đến bến xe, ba chú cháu phải tiếp tục đón xe thồ vào trong làng. Những bụi tre bên đường khe khẽ đung đưa, dưới là những chú trâu đang gặm cỏ:
_ Phương Nghi, cậu về quê chơi huh. Một thằng nhóc vừa chạy vừa gọi Phương Nghi.
_ Uh Nghi cùng bố Nghi và chị Lan Anh về chơi.
Thẳng nhóc có nước da ngâm ngâm nhưng rắc chắc, nhìn Lan Anh từ đầu xuống chân, nó gật đầu chào. Rồi quay qua nói với Nghi.
_ Nè, Nghi về chơi lâu không???
_ Mai về rồi.
_ Vậy à???Chặc lưỡi như đang tiếc nuối. Chút nữa bọn mình đi chơi nha.
_ Uh tí nữa đi. Nghe đi chơi là hai con mắt Phương Nghi sáng rực. Mới kêu la mệt mỏi mà bây giờ lại nói luyến tha luyến thắng.
_ Đi nhanh đi hai đứa…Chú Quang lên tiếng khi chú càng lúc càng bỏ xa hai chị em.
Con đường làng tuy nhỏ nhưng rất đẹp, hai bên là cánh đồng xanh ngát. Xa xa, những chú cò trắng bay lên lượn xuống làm Lan Anh càng thích thú.

(Còn tiếp)
MaiAnh

*thocon_dangyeu*
01-12-2005, 11:41 PM
hí... Mai Anh post ít quá ha lần sau Lan Anh post nhiều nhiều lên một ít nhe
thanhks MA

krazyprincess1991
01-12-2005, 11:47 PM
Yeah post nhiều chút cho mọi người cùng thưởng thức nghen

MaiAnh
02-12-2005, 03:51 AM
( Tiếp theo nè các bạn ui )

_ Bố mẹ có ở nhà không cháu ??? cô bé có đôi mắt tròn đen láy đang chơi lò cò ngẩng mặt nhìn chú Quang.
_ A. Chú Quang.
Chú Quang chưa kịp nói tiếng nào thì cô bé đã chạy vào trong nhà, vưà chạy vừa la to:
_ Mẹ ơi, chú Quang, chú Quang về chơi nè.
_ Gì mà la dữ vậy con. Một người phụ nữ từ trong nhà tất tả bước ra, nhìn thấy chúng tôi vội kêu lên:
_ Chú Quang, lâu quá mới gặp. Phương Nghi cháu đã lớn thế này rồi sao. Quay qua nhìn Phương Nghi rồi đến nhìn Lan Anh, người phụ nữ nhíu mày lại như đang cố lục trong trí nhớ mình ai đang đứng trước mặt.
_ Còn cháu là…
_ Lan Anh, đây là cô Phượng, em họ cuả bố Hùng đó. Còn đây là Lan Anh, cô con gái rượu cuả anh Hùng ở trong Sài Gòn ra chơi.
_ Con chào cô.
_ Cháu Lan Anh đã lớn thế này rồi sao ??? Vào nhà chơi đi cháu. Nắm tay Lan Anh kéo vào nhà. Cô Phượng nói với ra đằng sau. Diễm, con lấy nước cho chú Quang và hai chị uống đi.
_ Dạ.
Cô Phượng khoảng 40 tuổi nhưng những nếp nhăn trên trán làm cho gương mặt càng khắc khổ hơn. Có lẽ cái nắng oi ả cuả vùng quê đã làm cho gương mặt cô trong già trước tuổi. Tuy nhiên, khi Lan Anh nhìn những tấm hình treo trên tường, Lan Anh cũng đóan được trước kia cô Phượng là một phụ nữ rất đẹp.
_ Lan Anh và Nghi xuống phía sau rửa mặt cho tỉnh táo.
Phiá sau nhà cô Phượng là cả một cánh đồng xanh ngát. Phương Nghi và Diễm xù xì gì đó, sau đó Nghi quay qua nói với Lan Anh:
_ Chị Lan Anh mệt không vậy ? Có muốn đi bắt ốc với tụi em không ???
_ Cái gì ?? Bắt ốc … Lan Anh le lưỡi nhìn Phương Nghi. Thôi, chị sợ lắm. Mấy đứa bắt đi.
_ Có gì đâu..chị đứng trên bờ còn tuị em xuống bắt. Vui lắm.
_ Đi đi chị, vui lắm đó. Thấy bé Diễm lắc lắc cái tay cuả mình, Lan Anh miễn cưỡng đồng ý. Nhưng khi nghĩ đến lội xuống nước bì bõm, Lan Anh lại rùng mình. Đúng như Lan Anh đoán, cánh đồng xanh mướt nhưng cũng đầy nước. Mấy đứa nhỏ cứ lội bì bõm dưới ruộng, lâu lâu lại giơ lên chiến lợi phẩm là một con ốc hay một chú cua đồng. Cái Tí và Mi cũng được hai đứa nhỏ rủ theo.
_ Chị Anh, nhìn nè. Thằng Tí nhỏ người nhưng giỏi thật, mới đó mà đã bắt được một nắm ốc lại thêm một chú cua ngoe ngoảy trên tay. Đưa rổ ra cho thằng Tí bỏ vào, Lan Anh lại nghe tiếng la cuả Phương Nghi đang bị cua kẹp.
_ Ui da, đau quá. Nhìn Phương Nghi rươm rướm nước mắt, cái Mi thì đang hì hục gỡ con cua ra. Thằng Tí cũng ba chân, bốn cẳng bì bõm lội lại. Lan Anh thấy sao dễ thương quá. Ở đây, mọi người sống với nhau thật gắn kết. Mặc dù cuộc sống khó khăn nhưng ai ai cũng rất đôn hậu và hiếu khách. Cuối cùng con cua cũng nhả ra, nhìn Nghi đau lắm nhưng không dám khóc sợ bị người lớn la. Lan Anh phì cười khi nghe tụi nhỏ nói:
_ Chị Lan Anh đừng kể chuyện này cho cô Phượng nghe nha. Nếu không…
_ Bị ê mông luôn phải không ??? Câu nói cuả Lan Anh làm mấy đứa nhỏ cười ha hả. Thôi, rửa tay rồi chị dẫn đi kiếm chè ăn.
Nghe đến ăn, cả bốn đứa nhảy cẩng lên, chạy vào sau hè rưả tay.
_ Mấy đứa biết quán chè nào gần không??? đừng đi xa quá . Lan Anh nhìn tụi nhỏ hỏi.
_ Ở đầu làng đó chị. Bà Ba bán chè ngon lắm. Thằng Tí xung phong dẫn đường sau khi dắt 2 con trâu vào chuồng.
Gọi là quán chè thật ra chỉ là một cái gánh với hai nồi chè nhỏ. Thằng Tí và con Mi kể bà Ba có ba người con nhưng đã hi sinh trong kháng chiến chống Mĩ. Bây giờ bà chỉ ở một mình với gánh chè sống qua ngày. Lan Anh vưà ăn vừa cảm thấy cay cay sống mũi. Chè ngọt nhưng sao Lan Anh cảm thấy đăng đắng ở vành môi. Ăn chè xong, Lan Anh cùng bọn nhóc hái hoa sen rồi thả diều. Lần đầu tiên Lan Anh được hoà mình trong không khí cuả làng quê. Cô cảm thấy sao mà ấm áp quá, thân thương quá. Những con diều đủ màu sắc cứ chao lượn trên bầu trời. Bốn đứa nhỏ vừa la vưà lấy tay giựt giựt sợi dây cước khi con diều chuẩn bị chúi đầu xuống đất.
Trời ngà về chiều, Lan Anh cùng bốn đứa nhóc lục đục về nhà. Bây giờ, Lan Anh mới thấy mọi người trở về nhà. Thì ra buổi sáng mọi người đều lên rẫy gặt củ lạc. Nghe nói rẫy còn đi xa khoảng bốn, năm cây số gì nưã.
_ Đi chơi vui không con ??? Cô Phượng vưà gắp thức ăn cho Lan Anh vưà hỏi.
_ Dạ vui lắm cô ạ.
Mặc dù thức ăn chỉ có cá lóc và canh rau muống, nhưng Lan Anh cảm thấy rất ngon. Cá lóc kho tiêu, cay cay làm Lan Anh nhớ mãi, còn canh rau muống nấu me chua chua thật ngon.
_ Chị Lan Anh tí nưã ra ngoài đình chơi nhé ??? Diễm vưà ăn vưà nói với Lan Anh.
_ Thôi, để chị nghỉ ngơi, mai còn về nưã. Cô Phượng lắc đầu nhìn bé Diễm làm cô bé tiu nghĩu.
_ Không sao đâu cô, con cũng muốn đi cho biết mà.
_ Uh !!!nhưng về sớm nha
Nghe cô Hồng nói thế cả Nghi và Diễm đều vỗ tay thật lớn. Hai đứa và cơm thật mau để ra Đình chơi.
Đêm nay trăng sáng, ba chị em Lan Anh tung tăng ra Đình thì đã nghe tiếng hò hét cuả bọn trẻ dí nhau chaỵ lòng vòng. Mặc dù ở đây không có những trò ganes hay những chiếc xe hơi chạy bằng pin. Nhưng khi nhìn chúng chơi những trò chơi năm mười, mèo bắt chuột, cướp cờ…mà bây giờ trẻ em thành phố làm sao biết. Chúng vô tư thật…không như... Lan Anh thoáng nghĩ, nhưng rồi cô cũng hoà mình vào bọn trẻ, cô chỉ bọn nhóc chơi vòng tròn, ca hát… Bây giờ cô mới thật sự là một cô bí thư nho nhỏ khoác áo xanh ngày nào. Từ ngày Quân đi, Quân đã mang cả tâm hồn Lan Anh theo. Cô không thể vui vẻ như trước kia. Bây giờ, bên các em nhỏ, Lan Anh cảm thấy mình như vơi đi được nỗi nhớ Quân trong lòng. Trăng mỗi lúc càng lên cao. Gió thổi mạnh hơn. Đã khuya lắm rồi nhưng cả Lan Anh và bọn trẻ không ai muốn về cả.
Trở về Hà Nội, Lan Anh cảm thấy mình nhẹ nhàng hơn. Bây giờ cô không còn cảm thấy sợ hãi mỗi khi nhớ đến Quân mà cô cảm giác thật ấm áp khi nhớ về Quân. Tâm hồn Lan Anh như dãn ra, cô muốn Quân biết rằng: Dù xa nhau, nhưng Quân vẫn ngự trị trong lòng cô. Nỗi nhớ Quân sẽ là niềm tin vào ngày mai hạnh phúc. Lan Anh mỉm cười khi nhấn nút send để gửi mail cho Quân khi kể về chuyến đi Thái Nguyên.
_ Lan Anh ơi. Có bạn kiếm con nè. Tiếng cô Hồng gọi vọng lên, Lan Anh ngạc nhiên đến kinh ngạc khi thấy Vinh đứng trước mặt.
_ Sao…sao …Vinh biết Lan Anh ở đây ??? Lan Anh lắp bắp hỏi Vinh.
_ Ờ thì…Vinh lấy tay gãi đầu. Hôm trước cô cuả Lan Anh có nói điạ chỉ nhà mà. Hôm nay buồn quá rủ Lan Anh đi lòng vòng chơi.
_ À.. mình…
_ Đi đi nha. Đừng từ chối.
_ Vậy mình đi chung với cô em gái được chứ.
_ Được mà. Vinh vội trả lời khi nghe Lan Anh nói câu ấy.
_ Ngồi đó chơi, chờ mình tí nghe..
__________________________________

Lan Anh và Phương Nghi cùng Vinh đi lòng vòng một hồi quanh các đường phố. Rồi dừng trước một quán ăn bên đường mà Vinh nói là bán bún chả rất ngon.
_ Cho 3 phần bún chả nha cô. Quay qua gọi thức ăn, Vinh lại tiếp tục nói. Cám ơn hai chị em đã đi lòng vòng cùng nha.
_ Có gì đâu, ăn bún chả lại huề. Nghi liếng thoắng nói làm Lan Anh phải bật cười.
_ Vinh cũng rành Hà Nội nhỉ ??? Vưà đưa đũa cho Vinh, Lan Anh vưà nói.
_ Đâu có, tại hỏi bạn bè thôi???
_ Phải không đó ?? Nghi lém lỉnh hỏi lại, làm Vinh chỉ biết giả đò ngó lơ.
_ Nè, thứ năm Lan Anh về đi chuyến tàu nào thế ???
_ S4 đó. Lan Anh ngừng đuã trả lời Vinh.
_ Vậy à, Toa mấy ????
_ Anh hỏi như tra khảo đó. Nghi nhìn chằm chằm vào Vinh làm Vinh luống cuống.
_ Tại anh …..
_ Tại anh cái gì… hahahha nhìn anh vậy mà nhát thiệt. Nghi ôm bụng cười ngặt nghẽo khi thấy đưa Vinh vào thế bí. Còn Lan Anh chỉ cười không nói gì.
_ Vậy nếu không về cùng tàu.. Lan Anh có thể cho mình số điện thoại chứ, nếu có thể vào thành phố mình giữ liên lạc với nhau. Vẫn câu xin và xin
_ Khi nào có duyên sẽ gặp mà, đúng không ??
_ Uh mong là mình sẽ có duyên.

______________________________
Các bạn đoán thử đi, Vinh và Lan Anh có gặp trên chuyến tàu trở về thành phố không????

( Còn tiếp )

MaIAnh

hahoa
02-12-2005, 09:53 AM
ko biết có phải anh chàng Vinh này kết Lan Anh ko đây???????

visaogiuasamac
02-12-2005, 07:08 PM
kết LA là cái chắc rồi đó hihi nhưng mình hy vọng là người mà LA chọn là Q, mau post tiếp nha bạn thanks

thutrang_hp88
03-12-2005, 12:44 AM
mình hy vọng LA nhận ra tình cảm của Vinh nhưng đừng quá ở tình bạn,hãy để Quân yên tâm ở nước ngoài khi Quân tin rằng đang có người chờ mình

*..lucky..*
03-12-2005, 07:37 PM
theo mình anh Vinh sẽ tìm gặp đc LA trên chuyến tàu đó và ko phải tìm LA vì tình iu ( đoán mò vậy thoai )

MaiAnh
04-12-2005, 06:37 AM
cám ơn các bạn cho mình biết nhé, nhưng Vinh có gặp được Lan Anh không . Chờ phần tiếp theo bạn nhé

Mai Anh

thutrang_hp88
05-12-2005, 02:32 AM
chưa có phần tiếp hả mai anh,nhanh nhanh lên,chờ lâu quá ah

hot_ice-cream_cup
05-12-2005, 10:04 AM
trời ơi chuyện chị viết hay quá trời,cố gắng post đều đều chị nhé

MaiAnh
07-12-2005, 07:03 AM
( Xin lỗi đã để các bạn chờ lâu )
Tiếp theo nè các bạn !!!!

Cuối cùng Lan Anh cũng rời Hà Nội, cô hưá sẽ trở lại Hà Nội vào một ngày không xa. Cô rất muốn Quân cùng cô ngắm cảnh hồ Hoàn Kiếm về chiều, cùng cô tận hưởng không khí lành lạnh vào cuối thu. Lan Anh trở về Thành phố với tâm trạng vô cùng thoải mái. Cô cảm thấy mình tràn đầy sức sống cho ngày khai giảng sắp đến. Cô sẽ bước vào cổng trường đại học kinh tế với một trạng thá thật tự tin. Cô sẽ trở thành một nhà quản trị kinh doanh với những ước mơ cháy bỏng trong tim... Tiếng còi tàu kéo dài làm Lan Anh trở về với thực tại. Ga Sài Gòn đang ở trước mặt. Lan Anh khoát chiếc túi trên vai và kéo nhẹ chiếc vali ra cổng..
_ Mệt không con. Bố lan Anh lấy tay đỡ chiếc túi trên vai và kéo chiếc va li giúp Lan Anh.
_ không mệt bố ạ.Rất vui đằng khác. Con muốn năn sau con sẽ về Hà Nội lần nưã với thời gian lâu hơn hihhih Nhìn cô con gái cười toe toét, bố Lan Anh lại nói:
_ Vậy mà có người không muốn về Hà Nội cơ đấy, Bây giờ thì…
_ Thôi mà bố.. Đừng chọc con nưã mà… Lan Anh nhăn nhăn mặt đến nỗi bố Lan Anh chỉ biết cười xoà.
_ Thôi đi nhanh đi , mẹ con đang ở nhà chờ đó.
_ dạ..
……..
Về Thành phố được vài ngaỳ thì Lan Anh cũng bước vào năm học mới. lan Anh vẫn ngày ngày đến lớp, vẫn dành chút thời gian gặp gỡ nhóm tứ cô nương. Dĩ nhiên,. Lan Anh và Quận vẫn liên lạc với nhau qua tin nhắn điên thoại cùng trên bàn phím. Tình yêu cuả họ ngày càng vững chắc hơn, dù xa nhau nhưng họ luôn hướng về nhau. Và câu chuyện về người bạn tên Vinh cùng chuyến tàu cũng trôi vào quên lãng.
_ Năm nay trường tổ chức hội thi văn nghệ Mừng xuân, lớp nào cũng phải tham gia và dĩ nhiên khoa quản trị doanh nghiệp mình cũng phải tham gia.
Khi nghe Thảo Vy - Bí thư chi đoàn lớp thông báo, cả bọn lao xao lao xao. Còn Lan Anh thì chúi mũi vào quyển vở.
_ Chúng ta sẽ phải tham gia các tiết mục song ca và đơn ca. Văn Khôi và Cẩm Tú sẽ hát song ca, còn đơn ca thì …thì…Nói đến đây Thảo Vy quay qua nhìn Lan Anh: Lan Anh, cậu phải tham gia một bài hát.
Giật mình khi nghe đến tên mình, Lan Anh tròn xoe mắt nhìn và xua tay liên tục:
_ Cái gì..Mình không biết hát.
_ Đừng giả bộ nữa. Mình nghe nói cậu hát rất hay. Thảo Vi lại tiếp tục. Mình biết cậu tham gia đoàn ở địa phương nhưng cũng phải tham gia cho lớp mình chứ???
_ Mình...Mình..
_ Đừng sợ Lan Anh, cứ hát đi.
_ Không phải, mình…không hát được đâu.
Lan Anh lắc đầu, cắn nhẹ vào môi cuả mình và trả lời Thảo Vy. Lan Anh không phải không muốn tham gia. Nhưng vào lúc này Lan Anh không muốn tham gia bất cứ hoạt động cuả Đoàn. Ngay cả ở điạ phương Lan Anh cũng đã bàn giao công việc lại cho một người khác. Lan Anh muốn tập trung vào việc học để thực hiện ước mơ cuả mình. Niềm say mê hoạt động xã hội bây giờ đang dần dần liệm tắt trong tim Lan Anh. Cô không biết tại sao lại có điều này nưã. Nhưng cô biết rằng Quân đã làm thay đổi cô cả về hành động lẫn suy nghĩ. Không để Lan Anh suy nghĩ lâu. Thảo Vy lại tiếp tục
_ Nè, tham dự đợt này là cho cả trường biết khoa quản trị cuả chúng ta không thua ai về mặc văn nghệ. OK ! Quyết định vậy đi.
_ Uh cũng được, nhưng nói trước nếu không lấy giải thì đừng có đổ tội cho mình là được rồi.
Nghe Lan Anh nói thế, cả lớp vỗ tay rần rần. Giơ hai tay ra hiệu im lặng, Thảo Vi tiếp tục:
_ Chúng ta sẽ có một lịch tập hẳn hoi. Mình phải tập làm quen với nhạc nưã. Vy có quen một người bạn chơi guitar khá hay. Vy sẽ nhờ người này. Chủ nhật này ghé nhà Vy tập nhạc nha. À, bài hát cuả Lan Anh có cần muá minh họa không ? Thảo Vy quay qua nhìn Lan Anh hỏi.
_ Lời tỏ tình mùa xuân đó, có lẽ không cần muá minh họa.
_ Uh, nhưng bài song ca thì cần đúng không? Vy nhìn qua Văn Khôi và Cẩm Tú.
_ Uh mình nghĩ bài muà xuân ơi, muá minh hoạ sẽ đẹp hơn. Lan Anh gật đầu.
_ Vậy Lan Anh làm đạo diễn muá luôn nha.
_ Hả, gì mà nhanh vậy. Có trả thù lao không mà đòi hỏi vậy ta? Cô nheo mắt nhìn Vy.
_ Có 10 ly trà đá.
Nghe đến đây cả lớp cười ngặt ngẽo còn Lan Anh thì lầm bầm: Vậy cũng nói được sao????
______________________________
Sáng chủ nhật, Lan Anh dậy sớm hơn mọi khi. Ngồi vào bàn, lan Anh bắt đầu gửi tin nhắn cho Quân.
_ Hi mèo con, sao mà lười vậy ??? Ngoan nào dậy đi, ngủ cả ngày rồi hihihih. Hôm nay em sẽ đi tập văn nghệ vì thế sáng nay không gặp anh được. Trưa em về sẽ gặp anh nha. Bấm thêm hình gương mặt đang nheo mắt, Lan Anh mỉm cười và gửi đi.
_ Hi em, không chịu đâu, bỏ anh ở nhà một mình nhà xấu quá.
Quân cũng kịp type lại cho Lan Anh
_ Ngoan nào… Ở nhà không được phá đó.
_ Anh muốn nhìn em một tí đước không ???
Gửi Webcam cho Quân, Lan Anh nheo mắt:
_ Nhìn nhiều quá mất màu hết đó hihihihi.
_ Uh, muốn nhìn hoài được không ? Thôi em đi đi, kẻo trễ giờ đó. Chúc em một buổi sáng chủ nhật vui vẻ nhé.
Tắt computer, Lan Anh vưon vai đứng dậy. Lấy áo khoát và nón, Lan Anh dắt xe ra khỏi cổng và đi thẳng đến nhà Vy.
Nhà Vy có dàn hoa thiên lý phủ kín cổng trong rất đẹp, nhỏ này cũng biết hưởng thụ ghê, thoáng suy nghĩ Lan Anh cũng lấy tay bấm nhẹ vào cái chuông trước mặt.
_ Lan Anh, vào nhà đi. Vy đón Lan Anh bằng một nụ cười thật tươi nhưng trên tay vẫn còn cầm bịch bánh. Chắc là giành ăn với mấy người kia. Đúng như Lan Anh dự đoán, đội văn nghệ đã có mặt đông đủ, ai cũng đang nhai nhai bánh.
_ Nè, ăn như vầy xấu lắm ??? Lan Anh chu chu cái miệng nói với các bạn cuả mình
_ Sao mà xấu ??? Tú lên tiếng
_ Sao không??? Không rủ Lan Anh ăn nên xấu. Nghe Lan Anh nói thế cả bọn cười rần rần, Vy còn phán một câu : Ai biểu Lan Anh ngủ nhiều làm chi.
_ Lan Anh, cái bánh này cuả bạn nè. Lan Anh quay người lại khi nghe có người nói.
_ Oh là…
_ Uh Vinh nhận lời giúp Vy tập nhạc cho các bạn lớp Vy. Ai ngờ gặp Lan Anh ở đây.
Thì ra từ nãy giờ, Lan Anh bước vào chỉ lo nhìn mấy cái bánh nên không quan sát người là người quen. Nên bây giờ Lan Anh chỉ còn biết cầm cái bánh cười cười: Cám ơn nhiều nha.
_ Ủa hai người quen sao ?? Vy nhìn Lan Anh
_ Oan gia, chứ quen hồi nào ??? Nghe cô nói thế, cả bọn được một trận cười no nê nưã.
_ Thôi đừng cười nưã. Tập nhạc đi. Lấy hai tay vỗ vỗ vào nhau, Thảo Vy lên tiếng.
Trong khi Văn Khôi và Cẩm Tú ráp nhạc thì Lan Anh cũng tập cho đội muá. Đến lượt Lan Anh hát thì Vy lại lên tiếng:
_ Mình nghĩ thế này hôm đó, guitar sẽ là nhạc chính cho Lan Anh nhé. Anh Vinh cũng lên sân khấu đánh đàn cho Lan Anh hát nhé.
_ Vậy hả, có phiền lắm không ??? Lan Anh nhăn nhăn mặt.
_ Không sao mà, giúp phải giúp cho hết chứ . Vinh nhìn Lan Anh cười cười, còn Lan Anh thì nhăn nhăn mặt mà gật đầu đồng ý.
………………………
Hội diễn văn nghệ Mừng Đảng Mừng Xuân năm nay trường tổ chức rất lớn. Hầu như lớp nào cũng làm một màu sắc riêng để cổ động cho gà nhà. Lớp Lan Anh cũng thế, nào băng rôn, nào nón, nào là khẩu hiệu. Cả sân trường náo động cả lên. Sau đợt mở màn cuả MC thì tiếng vỗ tay vang lên rần rần. Đứng trong khán đài, Lan Anh cảm thấy hồi hộp quá khi nghe ai cũng hát rất hay. Cuối cùng thì cũng đến lớp Lan Anh biểu diễn. Tiết mục đầu tiên là song ca cuả Văn Khôi và cẩm Tú. Hai người hát rất hay, rất ăn ý. Đội muá cũng thế. Có ai biết trước hôm thi đội muá muá không ra hồn, còn giỡn cười nhưng hôm nay sao muá đẹp thế. sắp tới lượt mình, Lan Anh cảm thấy run bắn người lên. Nếu như có Quân ở bên cạnh thì hay biết mấy. Nhắm mắt lại hít thật sâu, Lan Anh nghĩ đến Quân. Cô sẽ hát bài này tặng cho Quân. Quân ơi, anh có nghe em đang nói gì không ???
_ Lan Anh đừng căng thẳng thế ?? Vinh đưa khăn giấy và ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Lan Anh.
_ Đâu có, mình chỉ suy nghĩ tí thôi.
_ Cứ hát thoải mái nhé, dừng suy nghĩ nhiều quá.
_ Uh.. mình biết rồi.
_ Tiếp theo là bài hát Lời tỏ tình muà xuân qua phần trình bày cuả bạn Lan Anh, Lớp K25 khoa Quản trị doanh nghiệp. Tiếng vỗ tay thật lớn, Lan Anh cảm thấy rất run và cô nhắm mắt lại nghĩ đến Quân.
Vinh ngồi trên chiếc ghế tay ôm đàn Guita, còn Lan Anh trong chiếc áo dài trắng thướt tha. Cô cúi đầu chào khán giả và bắt đầu bài hát cuả mình.
_ Muà xuân đến đạp xe trên phố tóc xoã vai mềm….Muà xuân đến rồi lặng nhìn ngồi nghe tôi hát. Nào ai biết rằng nói yêu anh là điều khó khăn…
Cả sân trường đềm im lặng, khi nghe Lan Anh bắt đầu hát câu đầu tiên. Bây giờ chỉ có tiếng đàn guitar và tiếng hát cuả Lan Anh. Xung quanh như nín thở cùng nghe muà xuân tỏ tình.
_ Anh ơi nghe chăng muà xuân, muà xuân hát ở trong lòng… Muà xuân rất hiền lặng nhìn ngồi nghe tôi hát, còn anh lặng yên ngồi nghe lời tỏ tình cuả muà xuân.
Lan Anh hát rất nhẹ nhàng như cô đang muốn nói cho Quân biết : Mùa xuân về rồi đó anh biết không anh??? Tiếng Lan Anh hát vưà dứt thì không gian im lặng vẫn còn. Chỉ đến khi Lan Anh nói lời chào với mọi người thì không gian như vỡ oà trong tiếng vỗ tay. Mọi người mang hoa lên tặng rất nhiều. Vinh đứng một hồi và lại chỗ Lan Anh bắt tay và nói:
_ Chúc mừng Lan Anh, bài hát rất hay.
_ Cám ơn Vinh nha.
Cuối cùng thì Lan Anh đoạt giải nhất hội thi, khi lên nhận giải. Lan Anh cảm thấy ở đâu đó một nơi xa rất xa, Quân cũng đang chúc mừng cô.

các bạn ui, truyện sắp kết thúc rội các bạn đoán thử xem: kết thúc truyện như thế nào nhe..
MaiAnh

*..lucky..*
07-12-2005, 11:30 PM
......xời ơi.........đoán sao nổi :bicycle: , nhớ mấy dòng đầu của câu truyện hình như là LA nói ko yêu Q , nhưng mình đoán chắc là ko thật lòng , còn lý do để LA nói lên điều đóa thì mình chưa đoán đc , chắc ko phải vì LA sẽ iu V sau này ..........----->chịu thoai:duh:

hot_ice-cream_cup
08-12-2005, 04:06 AM
chuyện đầy bất ngờ nối tiếp như thế thì làm sao mà đoán được

nghilangtu
08-12-2005, 10:44 PM
post phần kết luôn đi bạn

MaiAnh
09-12-2005, 03:31 AM
Cám ơn các bạn đã góp ỵ Nếu như để ý thì Lan Anh cũng đã từ chối Quân 1 lần. Nhưng tình cảm làm sao biết được đúng khộng Và đây là phần kết thúc câu chuyện nè.

_ Lan Anh, mình nói chuyện với bạn được chứ ! Đang ngồi xem bài dưới sân trường, ngẩng mặt lên nhìn thấy Vinh đang hỏi, Lan Anh vưà cười vưà nói:
_ Hôm trước chưa kịp cám ơn bạn, Cám ơn nhiều nha.
_ Có gì đâu… Vinh gãi gãi đầu. Nè ra cantin uống nước nha.
_ Cũng được.
_ Lan Anh, hôm nọ hát hay quá. Mình nghe như ai đang thì thầm bên tai đó. Rất ấm áp.
Lan Anh chỉ cúi mặt cười. Tay cô cầm chiếc muỗng khoáy ly nước chanh còn dang dở.
_ Lan Anh nè! Nghe Vinh gọi cô ngẩn mặt lên nhìn Vinh. Trong bộ dạng Vinh rất căng thẳng, Lan Anh nói đuà:
_ Chuyện gì vậy ??? Sợ Lan Anh bắt nạt sao mà nói lưng chừng thế ???
Thoáng nhìn Lan Anh nhưng Vinh có một điều gì đó không thể nói được. Và anh chuyển qua việc khen baì hát hôm trước cô hát rất có hồn. Lan Anh nhìn Vinh và nói:
_ Thật ra Lan Anh hát để tặng một người, người đó rất quan trọng đối với Lan Anh. Không biết người ấy có nghe mình hát không nưã…
Nhìn Lan Anh trả lời một cách hồn nhiên, Vinh chỉ biết im lặng. Cô đâu biết nụ cười hạnh phúc cuả cô khi nói về người ấy chính là niềm đau cho Vinh. Vì ngay từ lúc này anh mới chợt nhận ra sao người đó không phải chính là anh? Anh đã mến Lan Anh từ lần gặp gỡ đầu tiên bởi đôi mắt cô lúc ấy rất buồn nhưng đầy tự tin.
_ Người đó tốt số thật. Vinh gượng cười nói với Lan Anh.
_ Hihi người đó xấu xố thì có. Cô trả lời Vinh bằng một câu nói vui nhưng Vinh vẫn không cười nổi, vì anh biết trái tim anh đang thổn thức.
_ Vinh nghĩ nêú là Vinh, Vinh cảm thấy mình rất may mắn. Nghe Vinh nói thế, Lan Anh chỉ cười cười và với tay lấy chiếc giỏ sách:
_ Thôi , Lan Anh về đây. Lan Anh phải học bài nưã.
Gọi tính tiền xong, Vinh cũng về chung với Lan Anh. Vinh muốn đưa Lan Anh về nhưng cô đã từ chối. Với lý do đường về nhà cô ngưọc đường với nhà Vinh. Vả lại, Lan Anh muốn Vinh biết rằng cô chỉ xem anh là một người bạn. Lan Anh muốn anh hiểu cô đã chọn cho mình một hình bong và cô sẽ không thay đổi trái tim mình. Nhưng có điều, cô không thích ai đưa cô về ngoại trừ là Anh.
Trở về nhà, Lan Anh nằm lăn ra giường ngủ thiếp. Hôm nay cô quá mệt mỏi với một đống bài vở nên đã ngủ vùi đến 6 giờ chiều. Nếu không có tiếng chuông điện thoại làm cô tỉnh giấc chắc cô còn ngủ nưã. Không buồn thức dậy, cô nghiêng người qua với tay lấy cuốn nhật kí ra viết:
Ngày … tháng … năm…
Anh có biết muà xuân sắp về rồi ? Em đang khao khát được cùng anh ngắm những ngọn đèn xanh đỏ khi thành phố vào xuân, mong muốn cùng anh dạo quanh những gian hàng tết…Giao thừa đêm nay chỉ có một mình em sao ??Buồn thật !!! Nhưng em vẫn vui vì anh luôn ở bên em. Anh biết không, chiều nay xuống phố trong thấy mọi người tay trong tay, em ước gì cũng có thể cùng anh tung tăng như những ngày ta bên nhau. Nhà thờ Đức Bà, Nhà hát thành phố - nơi ghi bao kỉ niệm cuả chúng ta nhưng hôm nay trong nó lặng im quá. Mặt dù dòng người vẫn qua lại tấp nập. Muà xuân đến rồi, anh có nghe không hơi thở muà xuân đang đến. Tình yêu của chúng ta sắp thêm tuổi mới và điều đó cũng nói rằng em đã xa anh trong một thời gian dài. Em nhớ anh, nhớ nhiều lắm anh ơi.
Buông bút xuống, Lan Anh gấp quyển nhật kí lại, con gấu bông vẫn im lìm. Cô không ôm nó nưã, cô đứng dậy, kéo rèm cưả ra. Trăng đêm nay tròn lắm. còn mười mấy ngày nưã là tết rồi. Nhưng sao cô không còn cảm giác nao nao như ngày xưa nưã. Cô cảm thấy cô đơn quá mặt dù bạn bè xung quanh cô rất nhiều. Vắng Quân cô dần quen với việc nhìn trăng nhớ người vì cô tin ở một nơi xa đó, Quân cũng sẽ cảm nhận được điều này thông qua các vì tinh tú trên bầu trời.

Hôm nay là ngày cuối cùng cô phải lên trường, lớp cô tổ chức tiệc tất niên. Bưã tiệc không có gì ngoài bánh kẹo và hạt dưa nhưng ai nấy đều tươi cười. Một số người bạn cuả Lan Anh sẽ trở về quê, còn một số sẽ ở lại kí túc xá đón tết. Cuộc sống cuả sinh viên là thế. Nhà nào khá giả còn có thể về quê nếu không thì…Nghĩ đến Thuý Hồng, năm đầu tiên xa nhà cũng là năm cô đón tết không người thân. Hôm trước thấy các bạn ai cũng rôm rả nhắc quê, Thuý Hồng như muốn khóc. Không là sinh viên chắc cô không thể biết được cuộc sống cuả sinh viên như thế nào. Bưã nào cũng rau là rau, có hôm thì trứng luộc chấm nước mắm. Chỉ như vậy thôi, nhưng họ luôn tràn ngập tiếng cười.
_ Thuý Hồng nè, tặng bạn đó. Đưa cho Thuý Hồng một chiếc hộp nhỏ, Lan Anh nói nhỏ chỉ để Thuý hồng nghe. Đừng mở vội nhé. Sáng mai hãy mở. Gật đầu nhìn lan Anh, Thuý Hồng khe khẽ cám ơn.
_ Vui lên nào, đừng buồn nưã. Nếu không mình uýnh bạn đó. Nắm tay kéo Thuý Hồng ra hoà cùng các bạn chơi trò chơi. Thật vui, thật náo nhiệt. Bưã tiệc tất niên đầu tiên cuả đời sinh viên làm Lan Anh nhớ mãi.
Cuối cùng thì muà xuân cũng đang đến gần. Trước khi về quê, Thuý Hồng có gọi điện cám ơn Lan Anh vì trong chiếc hộp đó là chiếc vé xe về Quảng Ngãi. Lan Anh không muốn Thuý Hồng đón tết xa gia đình nên cô đã lấy số tiền để dành cuả mình mua chiếc vé đó. Còn lại Lan Anh cũng cho vào chiếc hộp. Với lá thư: Nè, đừng vội trả lại vì mình cũng chỉ cho cậu mượn. Khi nào ra trường cò việc làm trả mình cả vốn lẫn lời đó nhé. Chúc bạn đón tết cùng gia đình thật vui. Lan Anh.
Đêm nay giao thưà rồi, chỉ còn 6 tiếng nưã thôi sẽ bắt đầu một năm mới. Nghe tiếng mẹ gọi, Lan Anh chạy vội xuống nhà, Nguyệt Quế đang đứng trước mặt Lan Anh cùng một số người bạn trong đó có nhóm tứ cô nương.
_ Lan Anh đi xem bắn pháo bông với tụi này nha?? Quế lên tiếng
_ Thôi không đi đâu, đông ngưòi lắm. Lan Anh lắc đầu.
_ Lan Anh đi đi, vui lắm mà.
_ Đi không, nếu không muốn ăn đòn. Từ nãy giờ Ngân không lên tiếng, bây giờ nói một câu ai cũng dựng da gà.
_ Thì đi. Chờ mình tí nha.
Chạy vào nhà xin phép bố mẹ, Lan Anh thay đồ rồi cùng những người bạn đi xem pháo bông. Cô không quên nhắn tin cho Quân biết. Đướng phố rất ồn ào náo nhiệt. Mọi người ai cũng tìm chỗ tốt nhất để có thể xem pháo bông. Lan Anh bị Ngân kéo hết chỗ này đến chỗ khác cuối cùng cũng tìm ra chỗ ưng ý.
_ Ui da…
Nghe tiếng người phiá sau la, Lan Anh quay lại xin lỗi rối rít vì vô tình dẫm phải lên chân họ khi bị Ngân kéo đi.
_ Uả Lan Anh, lan Anh đi xem pháo bông với bạn à ???
_ Oh bạn cũng đi xem pháo bông sao. Xin lỗi lan Anh vô ý quá.
_ Không có gì !! Định rủ Lan Anh đi chung nhưng….
_ Mình không muốn đi, nhưng bạn cuả mình lại nhà rủ nên….Mỉm cười nhìn Vinh. Lan Anh tiếp tục. Ủa Vinh đi một mình sao ???
_ Uh, không có người đi chung???Người mình muốn đi chung thì người ta đã có người khác rồi.
_ Vậy Vinh nên tìm người khác đi, không nên chờ đợi người ta vì trái tim họ chỉ có một người mà.
Vinh gật đầu nhìn Lan Anh.
_ Nhắm mắt lại giao thức sẽ đến, chúc em một năm mới thật vui tươi hạnh phúc và tình yêu của chúng ta sẽ là mãi mãi. Nên nhớ rằng anh luôn ở bên em. Yêu em nhiều.
Lan Anh mỉm cười khi đọc tin nhắn cuả Quân. Bất chợt tiếng còi tàu kéo dài, và những pháo nổ vang lên, Lan Anh ngẩn mặt nhìn bầu trời đang sáng rực bởi màn trình diễn pháo hoa. Giao thừa năm nay không có Quân bên cạnh, nhưng cô cảm thấy không còn cô đơn nưã vì cô biết trong tim cô và Quân luôn có nhau.

MaiAnh
chuyện tình này đã kết thúc rồi hy vọng rằng mỗi bạn sẽ tìm ra câu trả lời cho riêng mình nhé. Mình sẽ post tiếp một truyện ngắn nữa hấp dẫn lắm nhớ đón xem nha bạn

MaiAnh

hahoa
09-12-2005, 09:16 AM
choà...chòa.... kết thúc câu chuyện hay lắm , mong rằng cả Quân cùng Lan Anh sẽ chờ đợi được....mình mong là sẽ sớm được đọc câu truyện ngắn tiếp theo của MA...

tiểu thư lang thang
09-12-2005, 11:54 PM
Có vô HHT mới được mở mang tầm mắt...Tiểu thư lang thang vốn không thích coi tiểu thuyết của VN lắm,vì nó cứ giả tạo thế nào ấy hoặc là các mô típ cứ lặp đi lặp lại!Nhưng mà vào mục TÁC GIẢ LÀ TÔI của HHT,thấy nhiều truyện hay quá! Tiểu thư lang thang cũng chờ đón truyện típ theo của sis Maianh:clap: :clap: :clap:

*..lucky..*
10-12-2005, 01:50 AM
_ Em xin lỗi ! Em chỉ xem anh là một người anh ...Lan Anh trả lời với anh thật khó khăn vì Lan mến anh, rất mến anh nhưng cô chưa hề yêu anh.
_ Chỉ là anh thôi sao..... Quân cười nhẹ nhàng và lặp lại câu trả lời của LAn Anh . Nụ cười anh thật lạ, rất buồn , rất buồn ...
lúc đầu mình tưởng đây là đoạn kết của câu truyện và những lần kể sau của MA là lời giải thích cho việc LA từ chối Q , giờ đọc đoạn kết mới biết đó là đoạn kết ( kém thía ko bít ) ......................câu truyện hay lắm , cám ơn bạn đã post nha

~Qikitta~
10-12-2005, 02:26 AM
Gà đóng topic này lại nhé :). Truyện của MA hay ghê :)