lukhachmuathu
10-01-2009, 10:33 PM
8 năm 2 tháng và 13 ngày…
Có ngạc nhiên không em, khi anh vẫn đếm thời gian qua từng ngày kể từ khi em đi, anh vẫn đếm, từng ngày, từng đêm, từng mùa hoa bằng lăng vẫn tím …
http://vnthuquan.net/diendan/upfiles/29839/8F4849EFF9AC4EA7B6B9B2FCCC1A9B38.jpg
Những người bạn của anh hỏi: “Sao lại không tìm cho mình một tình yêu mới, cứ mãi như thế này sao mày?”
Anh phải trả lời những câu hỏi thế này sao đây, chỉ biết cười cho qua chuyện.
Bạn bè đã cưới hỏi gần hết, hay tệ lắm thì cũng đã có người để chia sẻ buồn vui, để mang đi những nỗi buồn và để mang lại nụ cười cho nhau, để sưởi ấm đêm Noel giá lạnh.
Trong vô số những hạnh phúc ngọt ngào đó, chỉ mình anh vẫn là người đi về lặng lẽ, lặng lẽ đếm bước trên phố hanh hao, trên xác hoa bằng lăng tím và vẫn chỉ nói cười với phố, với bằng lăng, với biển…
Cũng mùa hoa bằng lăng phải không nhỉ, ngày ta quen nhau
Anh nhớ lắm, nhớ cái cô bé cứ nhìn cánh bằng lăng mà không thể hái vì ở trên cao, và anh đã làm một việc mà cho đến tận bây giờ vẫn không hề hối hận, hái cho em một đoá bằng lăng tím, một câu hỏi: Em cũng thích bằng lăng hả bé …
Ta quen nhau từ đó, một câu chuyện tưởng chừng như chỉ có trong những bộ phim lãng mạn phải không em, hai kẻ yêu màu hoa tím, một câu chuyện em kể anh nghe, một nụ cười trao tay, một tình yêu nhẹ nhàng và đẹp như màu hoa tím.
Và rồi, em đi
Cũng mùa hoa tím này, em cho ta 3 tháng để yêu, được yêu và rồi, em đi
Cũng mùa hoa tím này, em đi về bên kia của biển, xa lắm, xa lắm
Người ta thường bảo: Tình đầu là khó quên và sẽ để lại một ký ức vĩnh viễn không bao giờ phai nhạt
Có lẽ là như vậy thật em à, bên nhau 3 tháng nhưng anh đánh đổi 8 năm chỉ để chờ, chờ đợi và hi vọng một ngày nào đó, trên phố bằng lăng lại có hai kẻ vừa yêu nắm tay nhau trên con đường trải ngập màu hoa tím.
Có lẽ, sự chờ đợi của anh đã thành vô nghĩa rồi em nhỉ, hơn 8 năm em xa, anh đã mail cho em rất nhiều, hầu như ngày nào cũng có, ít cũng phải vài lần, nhưng hình như, những lá thư anh gửi chẳng thể nào bù đắp lại khoảng cách không gian và thời gian
http://i303.photobucket.com/albums/nn149/anh_keo/DSC_9226.jpg
Những bức thư em trả lời cứ thưa dần, thưa dần rồi đến một ngày, anh không còn nhận được thư trả lời của em nữa.
Thư em gửi phố mùa này buồn lắm
Có cơn mưa xối trắng cả đất trời
Nơi đất khách đọc bài thơ cũ
Rưng rức lòng anh nhớ thương ơi.
Anh chợt nhận ra rằng, thời gian quá lâu để một người con gái như em đợi chờ, khoảng cách quá xa để mà nhung nhớ.
2 năm sau ngày em đi, một bức email lạ, là em - người con gái ngày nào ta yêu, giờ là vợ người khác.
Buồn?
ừ buồn thật
Đau?
có gì đâu mà phải đau, hạnh phúc của em là niềm vui của anh, anh đã từng đọc được ở đâu một câu nói như thế
Có thật là như thế không em, anh thật sự vui khi em tìm được người có thể bên em suốt mùa đông dài, cho em một bờ vai để nương tựa, dù người đó chẳng thể là anh.
Nhưng trong trái tim anh, có cái gì đó cứ cào xé, day dứt, khổ đau, dằn vặt, tiếc nuối. Vẫn biết chuyện em đi là không thể tránh khỏi, chuyện em lấy chồng ở phương xa cũng không thể tránh khỏi, nhưng sao tim anh cứ nhói đau khi nghĩ về điều đó
Đêm rồi lại đêm, ngày lại qua ngày, mùa cứ trôi, năm tháng cứ đi qua đời anh, nhưng nỗi nhớ, niềm đau, những ký ức về em thì không thể nào xoá đi được trong anh, anh vẫn nhớ
Nhớ như in góc phố ngày nào chúng ta vẫn đợi nhau
Nhớ cái dáng em chạy trong cơn nắng chiều nhàn nhạt
Nhớ dịu dàng trong câu hát bâng quơ mà em thường hát cho anh nghe
Nhớ, nhớ lắm, chưa bao giờ phai đi chút nào kỷ niệm về em trong anh, và sẽ luôn như thế
Rời xa nhé em ơi rời xa nhé
Thi sĩ ngày nao đã chết tự lâu rồi
Ta bây giờ chỉ còn là lữ khách
Người lữ khách đi tìm chút lá muộn mùa thu.
Có người bạn bảo anh bị ám ảnh bởi quá khứ, anh biết, và anh nguyện để cái quá khứ của một thời vụng dại ấy ám ảnh anh trong suốt cuộc đời này.
Bởi trong anh, có ký ức về em, có ký ức của cả một thời hạnh phúc, có cả một thời dịu êm trong vòng tay nhau, có những buồn vui, có giận hờn, có yêu thương, và trên hết, có thời gian duy nhất chúng ta được ở bên nhau, em nhỉ.
Anh sẽ chẳng bao giờ có được thời gian bên em lần thứ 2 như thế, anh sẽ cất giữ kỷ niệm về em vào tận cùng của nỗi nhớ, để mỗi lần tim anh thấy nhói đau, anh lại mở ra xem, lại kể cho chính mình nghe, ngày xưa ta đã yêu nhau như thế …
Nơi phương xa em có biết không em
Hoa phố nở đã bao mùa rồi đấy
Biển vẫn trong và xanh như màu mắt
Vẫn đợi em về mà sao chẳng thấy đâu.
Và nếu có lần nào đó về lại ngang qua phố xưa vào mùa bằng lăng nở, em sẽ vẫn thấy có kẻ ngồi một mình với biển, bên cạnh, lúc nào cũng có một cành hoa tím vừa hái, cho ai kia, cho một thời mình đã yêu, cho nỗi nhớ lúc nào cũng đong đầy, chưa bao giờ phai nhạt
http://i274.photobucket.com/albums/jj252/OtofunLangbat/Laptai/Hoa%20thang%204/_MG_4186.jpg
Ừ, cánh hoa màu tím, bằng lăng, ngày ta yêu …
Vũng Tàu - một chiều cuối đông
Có ngạc nhiên không em, khi anh vẫn đếm thời gian qua từng ngày kể từ khi em đi, anh vẫn đếm, từng ngày, từng đêm, từng mùa hoa bằng lăng vẫn tím …
http://vnthuquan.net/diendan/upfiles/29839/8F4849EFF9AC4EA7B6B9B2FCCC1A9B38.jpg
Những người bạn của anh hỏi: “Sao lại không tìm cho mình một tình yêu mới, cứ mãi như thế này sao mày?”
Anh phải trả lời những câu hỏi thế này sao đây, chỉ biết cười cho qua chuyện.
Bạn bè đã cưới hỏi gần hết, hay tệ lắm thì cũng đã có người để chia sẻ buồn vui, để mang đi những nỗi buồn và để mang lại nụ cười cho nhau, để sưởi ấm đêm Noel giá lạnh.
Trong vô số những hạnh phúc ngọt ngào đó, chỉ mình anh vẫn là người đi về lặng lẽ, lặng lẽ đếm bước trên phố hanh hao, trên xác hoa bằng lăng tím và vẫn chỉ nói cười với phố, với bằng lăng, với biển…
Cũng mùa hoa bằng lăng phải không nhỉ, ngày ta quen nhau
Anh nhớ lắm, nhớ cái cô bé cứ nhìn cánh bằng lăng mà không thể hái vì ở trên cao, và anh đã làm một việc mà cho đến tận bây giờ vẫn không hề hối hận, hái cho em một đoá bằng lăng tím, một câu hỏi: Em cũng thích bằng lăng hả bé …
Ta quen nhau từ đó, một câu chuyện tưởng chừng như chỉ có trong những bộ phim lãng mạn phải không em, hai kẻ yêu màu hoa tím, một câu chuyện em kể anh nghe, một nụ cười trao tay, một tình yêu nhẹ nhàng và đẹp như màu hoa tím.
Và rồi, em đi
Cũng mùa hoa tím này, em cho ta 3 tháng để yêu, được yêu và rồi, em đi
Cũng mùa hoa tím này, em đi về bên kia của biển, xa lắm, xa lắm
Người ta thường bảo: Tình đầu là khó quên và sẽ để lại một ký ức vĩnh viễn không bao giờ phai nhạt
Có lẽ là như vậy thật em à, bên nhau 3 tháng nhưng anh đánh đổi 8 năm chỉ để chờ, chờ đợi và hi vọng một ngày nào đó, trên phố bằng lăng lại có hai kẻ vừa yêu nắm tay nhau trên con đường trải ngập màu hoa tím.
Có lẽ, sự chờ đợi của anh đã thành vô nghĩa rồi em nhỉ, hơn 8 năm em xa, anh đã mail cho em rất nhiều, hầu như ngày nào cũng có, ít cũng phải vài lần, nhưng hình như, những lá thư anh gửi chẳng thể nào bù đắp lại khoảng cách không gian và thời gian
http://i303.photobucket.com/albums/nn149/anh_keo/DSC_9226.jpg
Những bức thư em trả lời cứ thưa dần, thưa dần rồi đến một ngày, anh không còn nhận được thư trả lời của em nữa.
Thư em gửi phố mùa này buồn lắm
Có cơn mưa xối trắng cả đất trời
Nơi đất khách đọc bài thơ cũ
Rưng rức lòng anh nhớ thương ơi.
Anh chợt nhận ra rằng, thời gian quá lâu để một người con gái như em đợi chờ, khoảng cách quá xa để mà nhung nhớ.
2 năm sau ngày em đi, một bức email lạ, là em - người con gái ngày nào ta yêu, giờ là vợ người khác.
Buồn?
ừ buồn thật
Đau?
có gì đâu mà phải đau, hạnh phúc của em là niềm vui của anh, anh đã từng đọc được ở đâu một câu nói như thế
Có thật là như thế không em, anh thật sự vui khi em tìm được người có thể bên em suốt mùa đông dài, cho em một bờ vai để nương tựa, dù người đó chẳng thể là anh.
Nhưng trong trái tim anh, có cái gì đó cứ cào xé, day dứt, khổ đau, dằn vặt, tiếc nuối. Vẫn biết chuyện em đi là không thể tránh khỏi, chuyện em lấy chồng ở phương xa cũng không thể tránh khỏi, nhưng sao tim anh cứ nhói đau khi nghĩ về điều đó
Đêm rồi lại đêm, ngày lại qua ngày, mùa cứ trôi, năm tháng cứ đi qua đời anh, nhưng nỗi nhớ, niềm đau, những ký ức về em thì không thể nào xoá đi được trong anh, anh vẫn nhớ
Nhớ như in góc phố ngày nào chúng ta vẫn đợi nhau
Nhớ cái dáng em chạy trong cơn nắng chiều nhàn nhạt
Nhớ dịu dàng trong câu hát bâng quơ mà em thường hát cho anh nghe
Nhớ, nhớ lắm, chưa bao giờ phai đi chút nào kỷ niệm về em trong anh, và sẽ luôn như thế
Rời xa nhé em ơi rời xa nhé
Thi sĩ ngày nao đã chết tự lâu rồi
Ta bây giờ chỉ còn là lữ khách
Người lữ khách đi tìm chút lá muộn mùa thu.
Có người bạn bảo anh bị ám ảnh bởi quá khứ, anh biết, và anh nguyện để cái quá khứ của một thời vụng dại ấy ám ảnh anh trong suốt cuộc đời này.
Bởi trong anh, có ký ức về em, có ký ức của cả một thời hạnh phúc, có cả một thời dịu êm trong vòng tay nhau, có những buồn vui, có giận hờn, có yêu thương, và trên hết, có thời gian duy nhất chúng ta được ở bên nhau, em nhỉ.
Anh sẽ chẳng bao giờ có được thời gian bên em lần thứ 2 như thế, anh sẽ cất giữ kỷ niệm về em vào tận cùng của nỗi nhớ, để mỗi lần tim anh thấy nhói đau, anh lại mở ra xem, lại kể cho chính mình nghe, ngày xưa ta đã yêu nhau như thế …
Nơi phương xa em có biết không em
Hoa phố nở đã bao mùa rồi đấy
Biển vẫn trong và xanh như màu mắt
Vẫn đợi em về mà sao chẳng thấy đâu.
Và nếu có lần nào đó về lại ngang qua phố xưa vào mùa bằng lăng nở, em sẽ vẫn thấy có kẻ ngồi một mình với biển, bên cạnh, lúc nào cũng có một cành hoa tím vừa hái, cho ai kia, cho một thời mình đã yêu, cho nỗi nhớ lúc nào cũng đong đầy, chưa bao giờ phai nhạt
http://i274.photobucket.com/albums/jj252/OtofunLangbat/Laptai/Hoa%20thang%204/_MG_4186.jpg
Ừ, cánh hoa màu tím, bằng lăng, ngày ta yêu …
Vũng Tàu - một chiều cuối đông