PDA

Xem đầy đủ chức năng : Cô Bé Bán Diêm



Kẹo-bông-gòn
18-12-2008, 03:43 AM
Hôm đó là hôm cuối cùng của một năm, mọi người ngoài đường đều mặc những bộ quần áo mới, tay cầm những món quà được gói thật đẹp. Ngoài trời tối, tuyết bắt đầu rơi, trên đường có một cô bé bán diêm. Cô bé mặc một bộ quần áo cũ nát đầy những mãnh vá, chân chỉ đi một đôi dép bằng gỗ cứng, táy xách một cái làn trong đựng dầy những que diêm.
Cô vừa di vừa rao : Ai mua diêm ko, ai mua diêm không?. Người trên đường vắng dần, đôi chân cô lạnh tê cóng, gần như mất hết cảm giác. Người đi trên đường giờ chẳng còn ai , thế mà cô vẫn chưa bán được que diêm nào. Nhìn những ngọn lữa bập bùng trong những ngôi nhà ven đường , cô rất muốn quay về nhà nhưng ko được.
Cô bé cũng đã từng có một ngôi nhà ấm cúng. Mẹ cô rất yêu cô, nhưng vì bệnh nên bà đã qua đời năm ngoái. Cha cô là một người nghiện rựu, ngày nào cũng say khướt, ông ta bắt con gái đi bán diêm, bán ko hết thì ko được quay về nhà. Đúng lúc có một cỗ xe ngựa "lọc cọc" chạy qua. Cô bé giậc mình vội chạy sang một bên nhưng ko kịp , cô ngã xoài xuống nền tuyết lạnh, cái làn dựng diêm bị tung ra bẹp dúm, diêm bị rơi khắp đất.
Đôi dép gỗ bị văng đi đằng nào. Cô bé nhìn xung quanh, cuối cùng thấy đôi dép gỗ của mình nằm ỡ cuối phố. Cô định ra nhặt dép thì bỗng có một cậu bé từ góc phố chạy đến, nhặt dép cũa cô chạy mất. Cô muốn đưổi theo cậu bé kia nhưng cậu chạy nhanh quá và mất hút. Không có dép , cô đành phải đi chân không trên nền tuyết lạnh.
Những que diêm bị rơi hết xuống đất và bị tuyết làm cho ấm ướt, ko thể dùng được nữa. Cô còn mỗi bó diêm cuối cùng ỡ trong tuối áo. Chẵng những cô ko bán được que diêm nào mà cái làn còn bị hõng nữa, nên cô không thể quay về nhà. Nếu quay về nhà , cô sẻ bị người cha say rựu trừng phạt nặng nề. Vừa mới nghĩ đến chuyện bị cha đánh, cô đã sợ run lên cầm cập
"Phù Phù" cô bé chụm tay vào thổi cho đỡ lạnh nhưng cũng chẳng ấm lên được chút nào. Đi mãi, đi mãi, cô bé dền trước một ngôi nhà rất lớn, đôi chân trần không thể bước đi dược nữa, cô đành phải dừng lại. Trong nhà, rèm cửa số vẫn vén, ánh sáng từ trong nhà hát ra, cô bé ghé mắt qua cửa số nhìn vào, mọi người trong nhà đang ngồi quanh một cái ban. Lửa trong lò bóc lên cao, cây thông năm mới treo đầy những món dồ chơi nhỏ xinh lấp lánh. Cô bé trong phòng đang ôm trong lòng một món quà vừa dược nhận, một chú gấu bong xinh xắn, còn cậu bé đang vui thích ăn uống. Cô bé bán diêm dứng bên ngoài cửa số thầm nghĩ:" Lúc này mẹ và bà còn sống thì cũng cho mình ăn ngon như thế". Lúc đó, một tờ báo cũ bị gió thổi rơi xưống chân cô bé.

--------"còn tiếp"--------

Kẹo-bông-gòn
18-12-2008, 04:25 AM
-------Tiếp nè-----
Cô vội chạy tới nhặt tờ bào, trải lên bậc thang và ngồi xưống. Cô co người lại vì lạnh và thổi vào hai tay. Cô nhìn xung quanh như muốn xem có cách nào để ấm hơn. Cuối cùng cô đã nghĩ tới bó diêm trong tay mịnh "Có rồi , mình sẻ dùng những qdiem6m này". Cô rút ra một que diêm và quệt vào tường.
Que diêm bốc cháy , cô vội lấy tay hơ xung quanh. ngọn lũa bé tẹo nhưng cũng làm tay cô có cảm giác hơi ấm lên. Trước mắt cô bỗng hiện ra một cái lò sưởi lớn, những thỏi than hồng trong lò sưởi đang rức cháy, trên mặt lò, một bình trà bốc hoi nghi ngút. cô bước tới lò sưởi định giơ chân ra sưởi, bỗng còn lửa tắt ngắm. Cái ló sưởi và bình trà nóng trong nháy mát đã biến mất
"Mình lại ko có lò sưởi rồi" , cô cưối dầu nhìn bó diêm trong tay mình và thầm nghĩ: " Đúng rồi, mình sẽ dốt một que diêm khác, lò sưởi nhất định sẽ hiện ra". Cô bé lại quệt que diêm vào tường, que diêm bốc cháy. Cô Ngắm nhìn ngọn lửa chờ dợi. Lần này hiện ra một cái bàn lớn, trên bàn có những chiếc đĩa thật dẹp dựng dầy những thức ăn ngon. Cô bé vui mừng đến trước cái bàn, ngắm nhìn những mon ăn
"Nhất dịnh là ngon lắm dây". Cô bé giơ tay, dúng lúc thì vịt quay, bánh ngọt bỗng bay hết lên. "Ôi" Cô bé giật thót mình vội vàng lùi bước. Đúng lúc này, que diêm lại tắt, Những món thức ăn ngonlành kia như cái lò sưỡi chẵng mấy chốc dả biến mất. Cô lại tiếp tục bất que diêm thứ ba, Dần dần ngọn lửa sáng lên, chiến sáng cả xung quanh, sáng như ban ngày vậy. Lúc đó, trong ánh sáng hiện ra một cây thông noel rất lớn. "A dẹp quá!" Co ko dám tin và cố gương mắt nhìn khĩ. Dúng là cây thông Giáng Sinh rồi. Trên cành thông treo dầy những ngôi sao nhõ xíu dầy màu sắc, lại còn bao nhiêu là cây nên đang cháy sáng. Những ngọn nến cứ cháy mải làm cho đếm đông cũng trở lên ấm cúng
Mình có việc nên phải ra ngoài một chút, khi nào mình lên sẻ viết tiếp nhé. các bạn nhớ cho ý kiến

Kẹo-bông-gòn
18-12-2008, 07:28 PM
"A những ngọn nến này cũng toả ấm đây, mình phải sưởi tay mới đươc". Cô bé dơ đôi bàn tay lạnh cóng lên. những ngọn lửa trên cây bổng chuyễn động xếp thành một hàng dài bay lên trời phát ra những ánh sáng lung linh như một dải lụa phát sạng "Dẹp quá, chúng nhất định bay lên trời rồi!" Cô bé thẫn thờ nhìn những ngọn nến bay lên trời biến thành những ngôi sao nhỏ xíu đang nhìn cô.
" Giá như mình cũng biến thành một ngôi sao thì tốt bết bao, mình sẽ bay lên trời di tìm bà và mẹ". Khi các ngọn nến bay hết thì cây thông cũng biến mất. cô bé đứng trân trân nhỉn lên bầu trời bất động. Lúc này, một ngôi sao bông bông từ đâu rơi xưống ở một nơi rất xa. Cô bé lại nhớ đến bà, ngày còn sống, đêm nào bà cũng kể chuyện.
Bà thưởng bào cô nếu trên đời này có một người tốt bụng qua đời thì linh hồn của họ sẻ bay lên trời và trên trời sẻ rơi xuống một ngôi sao băng, đó là giọt nước mắt của thượng đế. Cô bé thầm nghĩ " Thượng đế ơi! Hãy cho con gặp bà đi". Cô lại rút ra một que diêm và quệt vào tường. Que diêm bốc cháy, cô chờ dợi nhìn ngọn lửa. Qua ngọn lửa, cô nhìn thấy một bóng người chầm chậm đi tới.
"Bà ơi" cô vui mừng reo lên. Bà trông vẫn như xưa, vẫn nhịu dàng thân ái, bà mĩm cười giơ tay về phía cô. trong vòng tay bà, cô cảm thấy ko có gì ấm áp hơn. Cô vừa khóc vừa kể cho bà nghe câu chuyện đau lòng của mình "Bà ơi, cháu nhớ bà lắm", Bà gật đầu nhìn cô trìu mến "Bà cũng rất nhớ cháu". Lúc này, ngọn lửa của que diêm trong tay cô ngày càng yếu dần, bà ôm cô cũng ngày càng lỏng.
"Ôi" Cô bé thất thanh kêu lên. " Bà ơi, cháu không mưốn xa bà, ngày nào cháu cũng bị đói và đi bán diêm trên đường phố, cha ngày nào cũng say rựu và dánh cháu. Cháu mưốn đi cùng bà, bà đùng bõ cháu lại một mình" Cô bé khóc nức lên, cô nắm lấy áo bà như mưốn giữ bà lại. Nhưng tay bà dấn dấn rời và bóng bà cũng mờ dần " Không được, cháu nhất định sẽ giữ bà lại"
Cô bé vội lấy tất cà bó diêm trong tay mình quệt vào tường. Cả bó diem bốc cháy, mọi vất bừng sáng, cô lại cảm thấy bà dang ôm mình, cô vội ôm chặt lấy bà sợ bà đi mất. Bà mĩm cười nói. cháu dừng sợ, bà sẽ ko xa cháu nửa đâu. bà sẻ đưa cháu đến một nơi ko đói, ko rét nữa". Lúa này, cô bé bổng thấy người mình nhẹ bỗng, cuối đầu nhìn xưống, hoá ra cô đã rời xa mặt đất.
Bay mãi, bay mãi. hai bà cháu bay qua những đám mây và bay lên trời. Tứ xa, có người bước tới dơ hai tay đón cô bé vào lòng, "Mẹ, mẹ ơi!" Cô bé vui sướng kêu lên và chạy vào lòng mẹ. Sáng hôm sau, cjhuong6 nhà thờ gióng lên những hồi chưông dài. Mọi người đều vui vẽ đổ ra đường và cùng đi tới nhà thờ cầu phước lành năm mới
Bỗng nhiên, một dứa bé kếu lên: "Nhìn kìa, dằng kia có 1 người ". Mọi người dầu dừng bước vây xung quanh, đó là một cô bé bán diêm nàm sõng soài trên đất. Trên người cô, tuyết đã phủ một lớp trắng xoá, những que diêm dã chay vung vãi dầy mặt đất. " Thật là tội nghiệp, cô bé này mưốn dùng những que diêm nhỏ bé để sưởi ấm nhưng được. " một cậu bé khóc tức tưỡi
" chắc chị ấy ko có bố mẹ, ko có nhà nên mới bị chết cóng trên đường." một cô bé ngồi bên cũng khóc " bạn ấy chắc lạnh lám " nói xon cô liền cởi áo khoác của mình dắp lên người cô bé bán diêm". mọi người xung quanh dều rất cảm độ, ko ai cầm được nước mắt..
Cưối cùng, mọi người bế cô bé bán diêm vào nhà thờ, lúc này, cô bé bán diêm đang ỡ trên trời cùng bà và mẹ, họ rất cảm động khi nghe những lời cầu nguyện của mọi người. Thế là họ cũng cầu nguyện, cầu chúc cho tất cả mọi người dưới trần gian đầu ko bao giờ bị đói, bị rát, bị nghèo khmai4ai4 mãi vui vẻ và hạnh phúc
------------------------------------------------- Hết --------------------------------------