Doll Angel
03-12-2008, 07:58 AM
trước đây mình có post bài này rồi
nhưng lâu ko post phần típ theo chắc các mod cho del rồi
tại mình ko tìm ra nó ở " phương trời nao" để post nên lập pic mới
*****
Mất đi niềm tin nơi mọi người, đau khổ, tuyệt vọng vì bản thân, tất cả những sự bế tắc ấy đã dẫn đến sự ra đi của nó...
Ngày hôm ấy, sau khi đi học về, nó bật máy pm hết cho bọn bạn, gửi một lời chúc đến mọi người. tắt máy, nó cầm con dao lên đi vào phòng tặm vặn vòi nước, nó xả nước đấy phòng tắm. nhìn mình trong gương, nó khóc, nó khóc vì những lỗi lầm của mình. nén đau thương, nó đưa con dao lên tay dí thật mạnh....
Cạch! Thả rớt con dao, nó nắm chặt lấy cổ tay, bàn tay nó đẫm máu, rồi cả người nó, cả phòng tắm đầy một màu đỏ-chỉ một màu của máu...
Nó chẳng cẩm thấy đau đớn j` cả, lòng nó rất thanh thản. Bây giờ thì nó chẳng cần phải lo lắng j` nữa, cũng chẳng phải đau khổ, cũng ko cần phải bù đầu lên vì đống sách vở hay phải tất bật với việc đi học thêm....
***********
Chết! Đúng! Nó sẽ chết, chắc nó sẽ được lên thiên đàng...
- Thiên đàng? - nó nhếch mép cười nhạt. Nó cảm thấy 2 chữ ấy sao mà quá xa vời đối với nó. Có lẽ... có lẽ...ko biết chừng nó lại phải xuống địa ngục?????
Bây h toàn thân nó ko còn cử động được nữa. Điều duy nhât mà nó làm được trong lúc này là cố sức lết ra khỏi phòng tắm, dường như nó muốn mọi người sẽ tìm ra nó mà ko phải phá cửa.
Nó cảm thấy toàn thân bắt đầu tê liệt, đôi mắt nó dường như ko thể mở nổi, nó lịm đi
có người đang gọi nó, giọng nói rất wen thuộc. Là mẹ nó, bà đang khóc, bà đang cố sức lay nó dậy. Nó khóc, nó muốn ôm trầm lấy mẹ và nói với mẹ là nó yêu mẹ biết nhường nào. Nhưng tại sao nó ko thể?
Tại sao mẹ ko nghe thấy nó nói? Nó ở đây còn ai đang nằm đó? Cơ thể nó nhẹ bổng, toàn thân trong suốt, nó đang lơ lửng trên...trần nhà!!!!!!
*******************
Nó đã chết, đã là một hồn ma, nó hối hận, thực lòng nó ko muốn chết, nó đâu biết rằng chết sẽ đau khổ như thế này.
Trước mắt nó bây h là một con đường màu đen, có lẽ sự lựa chọn của nó cũng đen tối như con đường ấy. tiếng xe cấp cứu mội đáng sợ làm sao, nó ko muốn nhìn mẹ khóc.
Trong một phút sợ hãi nó đã chạy vào con đường ấy. nó cứ chạy, chạy mãi, cho đén khi nó thật sự nhận ra mình thật đơn đọc. Ko một ai ở bên cạnh nó, xung quanh nó chỉ một màu đen. Cô đơn...lạnh lẽo...nó khóc...ân hận...đau khổ.
Nó cứ khóc cho đến khi nó nhận ra một đóm sáng le lói ở cuối con đường. Chùi nước mắt, nó dùng chút sức lực cuối cùng of mình chạy thật nhanh ra khỏi con đường.
Nơi này mới đẹp làm sao! Ko khí rất trong lành. Nhìn xung quanh nõ thây khung cảnh rất lạ, nơi này thật sợ xa lạ đối với nó....
****
Ah!!!! đau quá!! - nó va phải một tên con trai
- Này đi đứng cái kiểu j` thế? bộ ko mang theo mắt hả cái con nhỏ kia??????
- Cái j` ??? mày vừa nói cái j` hả thắng oắt kia? Bộ mẹ mày ko dạy mày lễ phép hả? Tao đáng tuổi chị mày đấy!!! - Nó trả lời hắn với một thái độ vô cùng bức xúc
- Cái j`? Chị hả? - hắn cười nhạt. - vậy chị có biết tôi là ai ko?
- Biết!! tất nhiên tao biết mày là ai, mày là một thằng nhóc vô lễ, chắc thiếu ăn học
- Thiếu ăn học?..ha ha ha...- hắn cười to hơn - Vậy bà chị có biết nơi mà bà chị đang đứng là đâu ko?
Mãi cãi nhau với hắn nó quên mất là mình vừa mới tự sát xong, và trong nó nỗi sợ hãi vẫn còn đang ngự trị. Câu hỏi của hắn dường như đã gợi lên tất cả nỗi sợ hãi, ân hận, đau khổ trong nó. Nó ko biết đây là đâu...sợ hãi...bối rối...nó khóc...khóc rất to...nước mắt tuôn như mưa. Nó khóc tao đến nỗi hắn cũng phải sợ.
- Yooo!!!! Bà chị sao vậy? sao tự nhiên lại khóc vậy????
Nó giận hắn!! Vì hắn làm nó phải khóc. Giật nhanh lấy quyển sách trên tay hắn, nó đập tới tấp, vừa đập vừa mắng:
- Cậu ko biết là tôi đang rât đau khổ ko hả? Sao cậu cứ gợi dậy nỗi buồn trong tôi ko vậy? cậu có biết tôi đang rất sợ ko? tôi thật sự ko biết đây là cái xứ quái quỷ nào cả và tôi cũng ko cần biết cậu là ai hết.......tôi chỉ...chỉ...hức...tôi chỉ muốn về nhà thôi...cho tôi về...về nhà đi...hức...tôi...tôi nhớ mẹ...huuuuuuuuu!!!!..
Nó khóc, khóc như chưa bao giờ được khóc (kinh khủng), mà việc duy nhất mà nó có thể làm được lúc này là khóc thôi, đó là một điều dĩ nhiên
-Tôi hiểu mà! đây là tâm trạng chung của những người xuống đây! - Hắn an ủi nó
- Tânm trạng chung? Là sao? Tôi ko hiểu - Ngước mặt lên nhìn hắn nó ngạc nhiên
- Tất cả những người khi chết đều có một tâm trạng như chị, ít ai có thể tin là mình đã chết, họ rất hoảng sợ và cũng rất muốn được về nhà
- Nói như cậu thì tôi đã chết hả?
- uh!
- thế đây là thiên đàng hay địa ngục???
- Nếu tôi nói là địa ngục thì sao???
- Địa ngục?- Nó cười khinh bỉ - Cậu đùa tôi đó hả? Đây mà là địa ngục ấy hả? Địa ngục mà đẹp được như vầy sao? Mà cứ cho đây là địa ngục đi, vậy chứ lâu la đầu trâu mặt ngựa đâu? Cung điện của Diêm vương đâu? Cậu định lừa ai đấy hả, tôi đâu phải con nít - Nó làm ra vẻ hiểu biết
- Yoo!Thật ko ngờ kiến thức của bà chị về địa ngục cũng nhiều đấy! Thằng em rất khâm phục!
- Hí hí! Tui mà lị - nó phổng mũi
- Vậy chứ chị xuống địa ngục mấy lần rồi mà biết rõ về địa ngục quá vậy?- hắn tò mò
- Ui dào! Ko cần phải xuống địa ngục tui cũng biết về âm phủ
- Chị tài thế! Làm sao chị biết?????
- Tui đọc liêu trai chí dị
- vậy tui nói cho chị biết một chuyện nhá!
- Uhm! Chuyện j`?
- Đây là địa ngục thật đấy!
- Thôi cậu đừng có đùa tôi nữa đi!
- Tôi ko đùa chị đâu! - Hắn quả quyết.
- Vậy đây là địa ngục thật ư???
- Đúng vậy!!!
- Hix...hix...hu hu hu...hu hu hu...hu..hu..hu..! Tại sao tôi phải xuống địa ngục??? Hix...hix...Lúc sống...hix...tôi có...làm...làm hại ai đâu!!! Sao ...sao...sao...hix...Tôi lại phảir xuống đây???
- Vậy ko xuống đây thì chị muốn đi đâu?
- Tôi muốn lên thiên đàng cơ! - Nó nức nở.
- Ui giời ơi! Chị có hâm ko hả? Muốn lên được trên đó thì chị phải xuống đây đã chứ! - Hắn cáu gắt
- Là sao??? Tôi ko hiểu!!! - nó ngơ ngác
- Là như thế này: khi chết thì tất cả mọi người phải xuống đây rồi trải qua một cuộc thẩm địnhh nhân cách. Nếu là người tốt, đủ tư cách thì được lên thiên đàng, kòn ko thì ở đây dài dài nha! - Hắn giảng giải
- vậy mà ko nói sớm! Làm tôi tổn thọ mất 23..giây rồi! Nơi mà tôi phải đến là thiên đàng mới đúng!! ha ha ha ha !!!!
- Khiếp!!!! nghe cái điệu cười kìa - Hắn nhăn nhó
- Hì hì! Thôi chúng ta đi nào! - Nó nói
- Đi đâu? - hắn ngạc nhiên
- thì đi đến chỗ đó chứ đâu
- Chỗ "đó" là chỗ nào
- Thì là chỗ đó đó
- Trời ạ! nó là cái chỗ nào? - Bây giờ thì hắn điên thật rồi!
- Thì cái chỗ mà cậu vừa mới nói đó!
- Thôi! Thôi!! hôm nay chủ nhật người ta ko làm việc đâu!
- Chị nên về khách sạn nghỉ đi!! Mai họ sẽ đưa chị đến đó
- Vậy hả?
- Uhm, thôi tôi đi đây!
- Uhm! chào cậu
Nó đứng nhìn hắn đi xa dần. Ánh nắng chiếu xuyên qua kẽ lá, tiếng chim hót líu lo làm cho nó cảm thấy yêu đời hơn. Nó thản nhiên bước đi trên vỉa hè thầm hát một bài hát mà nó thik
- Bác ơi! cho cháu hỏi ! làm sao để đến khách sạn được ạ!!
- Ah! cháu cứ đi thẳng là đến!
Noa hỏi đường một người đàn ông đã đứng tuổi. Nhún vai nó dạo bước trên con đường
****************
Ngồi xuống chiếc ghế đá bên đường nó rủa thầm cái lão trọc chết tiệt đó, hại nó phải khổ sở ( người chỉ đường cho nó lúc nãy đó)
Chiều dần buông, mặt trời sắp lặn qua đỉnh núi xa xa.
Nó vẫn ngồi đó, trên chiếc ghế đá, ngắm mặt trời lặn. bây h thì nó vo cunggf rảnh rỗi và điều duy nhất nó làm trong lúc này đó là ngắm mặt trời lặn.
Thế rồi...trời tối...gió lạnh, nó vẫn còn ngồi đó, lặng yên như 1 con ma (uhm! thì nó là ma mà), gió vẫn cứ thôi, tiếng lá khô xào xạc. Nó sợ...cô đơn...lạnh lẽo...nó khóc...khóc cho đến khi nó chìm dần vào giấc ngủ.
Nó cảm thấy lạnh lạnh, nhột nhột trên mặt, mở mắt ra nó thấy 1 con vật xù xù bông bông, mang dôi cánh dơi đang liếm mặt nó.
Một giây...2 giây...đến giây thứ 3 thì nó dùng tay hất mạnh cia con quái vật ấy ra khỏi người ngay sau 1 tiếng hét ko máy to nhưng cũng đủ để chim chóc bay toán loạn. Đúng theo phản xạ của 1 đứa con giá nó kua ngay 1 cái cây ở gần đó, nhảy ngay lên ghế, chĩa thẳng cái cây vào mặt nó ( í nói con quái vật cánh dơi)...
- Cô đang làm cái j` vậy?- 1 tiếng nói phát ra ngay sau lưng nó
- Aaaaaaaaa!!!!! Là cậu à? Mau đuổi cái con quái vật đó đi! con j` mà xấu quá vậy?-nó hoảng hốt
- Chị nói cái j`? Nó mà xấu à? thú cưng của tôi đó!! - hắn tức giận. Thôi đi Ubi, mày làm chị ấy sợ kìa. dứt lời hắn thì cái con vật xù xù bông bông đó ko còn gầm gừ nữa mà chạy lại bên hắn vậy đuôi tít mù.
- Cậu nuôi nó à? Nó là chó hay mèo vậy????
- Tôi cũng ko biết nữa - vừa nói hắn vừa ngồi xuống ghế
- Cậu bị điên à? Cậu nuôi nó mà cũng ko biết nó là con j` à? Tôi nhìn nó vừa giống chó vừa giống mèo, có khi nào nó là lợn ko? í mà lợn làm j` có 2 cái cánh xấu xí kia
- Sao chị lắm điều quá vậy? Nó là con j` thì mặc xác nó, hỏi làm j`??? - hắn lại nổi giận
- Ơ...Sao cậu kì wa' vậy ? Tôi chỉ hỏi cọn j` thôi, làm j` mà cậu cáu! Hứ!!!
Nó khoanh tay trước ngực, quay mặt đi chỗ #, cả 2 im lặng. Nắng nhè nhẹ, tiếng chim líu lo, 1 vài đám mây trắng lơ lửng trôi trên bầu trời xanh ngắt yên bình kia. Đây đó trong công viên là 1 vài người đang chạy bộ, họ nói chuyện rôm rả, con đường kia cũng bắt đầu nhộn nhịp hơn, đã ko còn váng vẻ như cái ngày mà nó mới tới.
- Thật ra tôi cũng ko biết đó là con j`- hắn lên tiếng. Ubi (tên con thú của hắn - tức con xù xù bông bông) là quà tặng sinh nhật của tôi, nó là phép lai giữa chó, mèo. cừu và dơi
nhưng lâu ko post phần típ theo chắc các mod cho del rồi
tại mình ko tìm ra nó ở " phương trời nao" để post nên lập pic mới
*****
Mất đi niềm tin nơi mọi người, đau khổ, tuyệt vọng vì bản thân, tất cả những sự bế tắc ấy đã dẫn đến sự ra đi của nó...
Ngày hôm ấy, sau khi đi học về, nó bật máy pm hết cho bọn bạn, gửi một lời chúc đến mọi người. tắt máy, nó cầm con dao lên đi vào phòng tặm vặn vòi nước, nó xả nước đấy phòng tắm. nhìn mình trong gương, nó khóc, nó khóc vì những lỗi lầm của mình. nén đau thương, nó đưa con dao lên tay dí thật mạnh....
Cạch! Thả rớt con dao, nó nắm chặt lấy cổ tay, bàn tay nó đẫm máu, rồi cả người nó, cả phòng tắm đầy một màu đỏ-chỉ một màu của máu...
Nó chẳng cẩm thấy đau đớn j` cả, lòng nó rất thanh thản. Bây giờ thì nó chẳng cần phải lo lắng j` nữa, cũng chẳng phải đau khổ, cũng ko cần phải bù đầu lên vì đống sách vở hay phải tất bật với việc đi học thêm....
***********
Chết! Đúng! Nó sẽ chết, chắc nó sẽ được lên thiên đàng...
- Thiên đàng? - nó nhếch mép cười nhạt. Nó cảm thấy 2 chữ ấy sao mà quá xa vời đối với nó. Có lẽ... có lẽ...ko biết chừng nó lại phải xuống địa ngục?????
Bây h toàn thân nó ko còn cử động được nữa. Điều duy nhât mà nó làm được trong lúc này là cố sức lết ra khỏi phòng tắm, dường như nó muốn mọi người sẽ tìm ra nó mà ko phải phá cửa.
Nó cảm thấy toàn thân bắt đầu tê liệt, đôi mắt nó dường như ko thể mở nổi, nó lịm đi
có người đang gọi nó, giọng nói rất wen thuộc. Là mẹ nó, bà đang khóc, bà đang cố sức lay nó dậy. Nó khóc, nó muốn ôm trầm lấy mẹ và nói với mẹ là nó yêu mẹ biết nhường nào. Nhưng tại sao nó ko thể?
Tại sao mẹ ko nghe thấy nó nói? Nó ở đây còn ai đang nằm đó? Cơ thể nó nhẹ bổng, toàn thân trong suốt, nó đang lơ lửng trên...trần nhà!!!!!!
*******************
Nó đã chết, đã là một hồn ma, nó hối hận, thực lòng nó ko muốn chết, nó đâu biết rằng chết sẽ đau khổ như thế này.
Trước mắt nó bây h là một con đường màu đen, có lẽ sự lựa chọn của nó cũng đen tối như con đường ấy. tiếng xe cấp cứu mội đáng sợ làm sao, nó ko muốn nhìn mẹ khóc.
Trong một phút sợ hãi nó đã chạy vào con đường ấy. nó cứ chạy, chạy mãi, cho đén khi nó thật sự nhận ra mình thật đơn đọc. Ko một ai ở bên cạnh nó, xung quanh nó chỉ một màu đen. Cô đơn...lạnh lẽo...nó khóc...ân hận...đau khổ.
Nó cứ khóc cho đến khi nó nhận ra một đóm sáng le lói ở cuối con đường. Chùi nước mắt, nó dùng chút sức lực cuối cùng of mình chạy thật nhanh ra khỏi con đường.
Nơi này mới đẹp làm sao! Ko khí rất trong lành. Nhìn xung quanh nõ thây khung cảnh rất lạ, nơi này thật sợ xa lạ đối với nó....
****
Ah!!!! đau quá!! - nó va phải một tên con trai
- Này đi đứng cái kiểu j` thế? bộ ko mang theo mắt hả cái con nhỏ kia??????
- Cái j` ??? mày vừa nói cái j` hả thắng oắt kia? Bộ mẹ mày ko dạy mày lễ phép hả? Tao đáng tuổi chị mày đấy!!! - Nó trả lời hắn với một thái độ vô cùng bức xúc
- Cái j`? Chị hả? - hắn cười nhạt. - vậy chị có biết tôi là ai ko?
- Biết!! tất nhiên tao biết mày là ai, mày là một thằng nhóc vô lễ, chắc thiếu ăn học
- Thiếu ăn học?..ha ha ha...- hắn cười to hơn - Vậy bà chị có biết nơi mà bà chị đang đứng là đâu ko?
Mãi cãi nhau với hắn nó quên mất là mình vừa mới tự sát xong, và trong nó nỗi sợ hãi vẫn còn đang ngự trị. Câu hỏi của hắn dường như đã gợi lên tất cả nỗi sợ hãi, ân hận, đau khổ trong nó. Nó ko biết đây là đâu...sợ hãi...bối rối...nó khóc...khóc rất to...nước mắt tuôn như mưa. Nó khóc tao đến nỗi hắn cũng phải sợ.
- Yooo!!!! Bà chị sao vậy? sao tự nhiên lại khóc vậy????
Nó giận hắn!! Vì hắn làm nó phải khóc. Giật nhanh lấy quyển sách trên tay hắn, nó đập tới tấp, vừa đập vừa mắng:
- Cậu ko biết là tôi đang rât đau khổ ko hả? Sao cậu cứ gợi dậy nỗi buồn trong tôi ko vậy? cậu có biết tôi đang rất sợ ko? tôi thật sự ko biết đây là cái xứ quái quỷ nào cả và tôi cũng ko cần biết cậu là ai hết.......tôi chỉ...chỉ...hức...tôi chỉ muốn về nhà thôi...cho tôi về...về nhà đi...hức...tôi...tôi nhớ mẹ...huuuuuuuuu!!!!..
Nó khóc, khóc như chưa bao giờ được khóc (kinh khủng), mà việc duy nhất mà nó có thể làm được lúc này là khóc thôi, đó là một điều dĩ nhiên
-Tôi hiểu mà! đây là tâm trạng chung của những người xuống đây! - Hắn an ủi nó
- Tânm trạng chung? Là sao? Tôi ko hiểu - Ngước mặt lên nhìn hắn nó ngạc nhiên
- Tất cả những người khi chết đều có một tâm trạng như chị, ít ai có thể tin là mình đã chết, họ rất hoảng sợ và cũng rất muốn được về nhà
- Nói như cậu thì tôi đã chết hả?
- uh!
- thế đây là thiên đàng hay địa ngục???
- Nếu tôi nói là địa ngục thì sao???
- Địa ngục?- Nó cười khinh bỉ - Cậu đùa tôi đó hả? Đây mà là địa ngục ấy hả? Địa ngục mà đẹp được như vầy sao? Mà cứ cho đây là địa ngục đi, vậy chứ lâu la đầu trâu mặt ngựa đâu? Cung điện của Diêm vương đâu? Cậu định lừa ai đấy hả, tôi đâu phải con nít - Nó làm ra vẻ hiểu biết
- Yoo!Thật ko ngờ kiến thức của bà chị về địa ngục cũng nhiều đấy! Thằng em rất khâm phục!
- Hí hí! Tui mà lị - nó phổng mũi
- Vậy chứ chị xuống địa ngục mấy lần rồi mà biết rõ về địa ngục quá vậy?- hắn tò mò
- Ui dào! Ko cần phải xuống địa ngục tui cũng biết về âm phủ
- Chị tài thế! Làm sao chị biết?????
- Tui đọc liêu trai chí dị
- vậy tui nói cho chị biết một chuyện nhá!
- Uhm! Chuyện j`?
- Đây là địa ngục thật đấy!
- Thôi cậu đừng có đùa tôi nữa đi!
- Tôi ko đùa chị đâu! - Hắn quả quyết.
- Vậy đây là địa ngục thật ư???
- Đúng vậy!!!
- Hix...hix...hu hu hu...hu hu hu...hu..hu..hu..! Tại sao tôi phải xuống địa ngục??? Hix...hix...Lúc sống...hix...tôi có...làm...làm hại ai đâu!!! Sao ...sao...sao...hix...Tôi lại phảir xuống đây???
- Vậy ko xuống đây thì chị muốn đi đâu?
- Tôi muốn lên thiên đàng cơ! - Nó nức nở.
- Ui giời ơi! Chị có hâm ko hả? Muốn lên được trên đó thì chị phải xuống đây đã chứ! - Hắn cáu gắt
- Là sao??? Tôi ko hiểu!!! - nó ngơ ngác
- Là như thế này: khi chết thì tất cả mọi người phải xuống đây rồi trải qua một cuộc thẩm địnhh nhân cách. Nếu là người tốt, đủ tư cách thì được lên thiên đàng, kòn ko thì ở đây dài dài nha! - Hắn giảng giải
- vậy mà ko nói sớm! Làm tôi tổn thọ mất 23..giây rồi! Nơi mà tôi phải đến là thiên đàng mới đúng!! ha ha ha ha !!!!
- Khiếp!!!! nghe cái điệu cười kìa - Hắn nhăn nhó
- Hì hì! Thôi chúng ta đi nào! - Nó nói
- Đi đâu? - hắn ngạc nhiên
- thì đi đến chỗ đó chứ đâu
- Chỗ "đó" là chỗ nào
- Thì là chỗ đó đó
- Trời ạ! nó là cái chỗ nào? - Bây giờ thì hắn điên thật rồi!
- Thì cái chỗ mà cậu vừa mới nói đó!
- Thôi! Thôi!! hôm nay chủ nhật người ta ko làm việc đâu!
- Chị nên về khách sạn nghỉ đi!! Mai họ sẽ đưa chị đến đó
- Vậy hả?
- Uhm, thôi tôi đi đây!
- Uhm! chào cậu
Nó đứng nhìn hắn đi xa dần. Ánh nắng chiếu xuyên qua kẽ lá, tiếng chim hót líu lo làm cho nó cảm thấy yêu đời hơn. Nó thản nhiên bước đi trên vỉa hè thầm hát một bài hát mà nó thik
- Bác ơi! cho cháu hỏi ! làm sao để đến khách sạn được ạ!!
- Ah! cháu cứ đi thẳng là đến!
Noa hỏi đường một người đàn ông đã đứng tuổi. Nhún vai nó dạo bước trên con đường
****************
Ngồi xuống chiếc ghế đá bên đường nó rủa thầm cái lão trọc chết tiệt đó, hại nó phải khổ sở ( người chỉ đường cho nó lúc nãy đó)
Chiều dần buông, mặt trời sắp lặn qua đỉnh núi xa xa.
Nó vẫn ngồi đó, trên chiếc ghế đá, ngắm mặt trời lặn. bây h thì nó vo cunggf rảnh rỗi và điều duy nhất nó làm trong lúc này đó là ngắm mặt trời lặn.
Thế rồi...trời tối...gió lạnh, nó vẫn còn ngồi đó, lặng yên như 1 con ma (uhm! thì nó là ma mà), gió vẫn cứ thôi, tiếng lá khô xào xạc. Nó sợ...cô đơn...lạnh lẽo...nó khóc...khóc cho đến khi nó chìm dần vào giấc ngủ.
Nó cảm thấy lạnh lạnh, nhột nhột trên mặt, mở mắt ra nó thấy 1 con vật xù xù bông bông, mang dôi cánh dơi đang liếm mặt nó.
Một giây...2 giây...đến giây thứ 3 thì nó dùng tay hất mạnh cia con quái vật ấy ra khỏi người ngay sau 1 tiếng hét ko máy to nhưng cũng đủ để chim chóc bay toán loạn. Đúng theo phản xạ của 1 đứa con giá nó kua ngay 1 cái cây ở gần đó, nhảy ngay lên ghế, chĩa thẳng cái cây vào mặt nó ( í nói con quái vật cánh dơi)...
- Cô đang làm cái j` vậy?- 1 tiếng nói phát ra ngay sau lưng nó
- Aaaaaaaaa!!!!! Là cậu à? Mau đuổi cái con quái vật đó đi! con j` mà xấu quá vậy?-nó hoảng hốt
- Chị nói cái j`? Nó mà xấu à? thú cưng của tôi đó!! - hắn tức giận. Thôi đi Ubi, mày làm chị ấy sợ kìa. dứt lời hắn thì cái con vật xù xù bông bông đó ko còn gầm gừ nữa mà chạy lại bên hắn vậy đuôi tít mù.
- Cậu nuôi nó à? Nó là chó hay mèo vậy????
- Tôi cũng ko biết nữa - vừa nói hắn vừa ngồi xuống ghế
- Cậu bị điên à? Cậu nuôi nó mà cũng ko biết nó là con j` à? Tôi nhìn nó vừa giống chó vừa giống mèo, có khi nào nó là lợn ko? í mà lợn làm j` có 2 cái cánh xấu xí kia
- Sao chị lắm điều quá vậy? Nó là con j` thì mặc xác nó, hỏi làm j`??? - hắn lại nổi giận
- Ơ...Sao cậu kì wa' vậy ? Tôi chỉ hỏi cọn j` thôi, làm j` mà cậu cáu! Hứ!!!
Nó khoanh tay trước ngực, quay mặt đi chỗ #, cả 2 im lặng. Nắng nhè nhẹ, tiếng chim líu lo, 1 vài đám mây trắng lơ lửng trôi trên bầu trời xanh ngắt yên bình kia. Đây đó trong công viên là 1 vài người đang chạy bộ, họ nói chuyện rôm rả, con đường kia cũng bắt đầu nhộn nhịp hơn, đã ko còn váng vẻ như cái ngày mà nó mới tới.
- Thật ra tôi cũng ko biết đó là con j`- hắn lên tiếng. Ubi (tên con thú của hắn - tức con xù xù bông bông) là quà tặng sinh nhật của tôi, nó là phép lai giữa chó, mèo. cừu và dơi